Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1300
Chương 1300
Nghe vậy, Trang Hà phì cười: “Câu này của cậu lỗi mốt lâu rồi, hiện giờ phải nói là, đời trước nhất định thằng nhóc này đã cứu vớt cả vũ trụ mới có thể gặp được một vị tiên tốt như2tôi ra tay trợ giúp...”
“Nhưng Tiểu Kim lại nhìn Trang Hà đầy ngờ vực, dường như trong lòng có thắc mắc, nhưng không tiện hỏi trước mặt chúng tôi. Lúc này Trang Hà nhìn thoáng qua thời gian và nói: “Đừng kì8kèo nữa, mỗi tối cứ đến giờ Hợi, tình cổ trên người thằng nhóc này sẽ phát tác. Cậu nhanh thừa dịp chưa tới giờ, lấy con cổ trùng kia ra đi. Nhưng tôi nói nhé, tôi muốn cổ trùng còn sống...”2Tiểu Kim nhìn về phía tôi bằng ánh mắt chế nhạo: “Vẫn rất thương hương tiếc ngọc đấy, chỉ tiếc người ta chẳng nể nang câu chút nào cả...” Tôi nghe mà tức tối trong lòng! Sao ai cũng phải cạnh khóe2ống đây vài câu thế hả? Nhưng trước mắt vẫn chỉ có con nhện tinh này giúp tôi giải cổ được, vì vậy tôi cũng đành nhịn nhục, không thể nói ra dù chỉ một câu khó nghe. Sau đó, đầu tiên6Tiểu Kim bảo quản gia mặc đồ đen của gã mang tới một bình thủy tinh nhỏ trong suốt, rồi quay đầu nói với Trang Hà: “Trói chặt cậu ta lại, lát nữa có thể sẽ hơi khó chịu, có điều như thể cũng phải nhịn, không thể lộn xộn đâu!” Tất nhiên Trang Hà biết rốt cuộc Tiểu Kim dùng cách gì, vì thể lật tay lấy ra một bó dây thừng như làm ảo thuật và ném cho Đinh Nhất: “Cậu trói đi, cột chắc một chút, tránh để lỡ chuyện vào thời điểm mấu chốt.” Lúc tình cổ phát tác, sức lực của tôi mạnh một cách đáng sợ, cho nên lần này Đinh Nhất chẳng hề do dự mà trói tôi lại như cái bánh chưng... Mặc dù trong lòng hơi bất an, nhưng tôi biết đây là lựa chọn duy nhất của mình. Sau đó tôi thấy Tiểu Kim vươn tay ra, lòng bàn tay có một con nhện nhỏ thuần một màu trắng, chỉ to bằng hạt đậu xanh. Gã nâng con vật nhỏ bé kia từ từ đi đến trước mặt tôi, sắc mặt không lành... Tôi thầm hoảng hốt và nói: “Anh... Anh muốn làm gì?”
Tiểu Kim khẽ hừ một tiếng và đáp: “Nói nhảm! Đương nhiên là bắt con sâu trong bụng cậu ra! Nếu không thể giết chết nó, cũng chỉ có thể bắt nó ra thôi... Há miệng!!”
Tôi thấy gã muốn nhét con nhện màu trắng này vào miệng mình, lập tức sợ hãi ngậm chặt miệng lại, nói gì cũng không chịu há ra. Tiểu Kim bèn nói với Đinh Nhất và Trang Hà: “Chờ cái gì nữa? Banh miệng cậu ta ra cho tôi, đừng có cắn chết Tiểu Bạch của tôi đó, nếu không suốt đời cậu ta cứ làm bạn với con tình cổ này đi!”
Trang Hà vươn tay qua banh hẳn miệng túi ra, nhưng tôi nào chịu cho bọn họ thả cái con kia vào miệng mình. Vì vậy anh ta banh ra thì tôi ngậm lại, nói kiểu gì cũng không chịu thành thật há miệng.
Cuối cùng vẫn là Đinh Nhất ra tay, một chiêu tháo khớp cằm của tôi, làm tôi không thể không há hốc miệng ra không nhúc nhích... Tôi thật không ngờ Đinh Nhất ra tay tàn nhẫn với tôi như vậy! Sau khi cằm bị tháo khớp, tôi có cảm giác hai bên sườn mặt vừa xót vừa đau, nước mắt cũng rơm rớm!
Không phải tôi không đủ kiên cường, mà là cảm giác cằm bị tháo khớp thật sự khó chịu, hơn nữa hai tay tôi lại bị trói sau lưng, chỉ có thể ưỡn người lên, vùng bị đau lại ở gần mắt, muốn không chảy nước mắt cũng khó. Quan trọng nhất chính là, tận mắt nhìn Tiểu Kim đưa con nhện nhỏ trắng muốt kia vào miệng mình từng chút từng chút một... Khi con vật nhỏ bé kia chậm rãi bò vào cổ họng, theo bản năng tôi muốn nôn khan.
Kết quả tôi lại nghe thấy Tiểu Kim lạnh lùng nói: “Nếu như cậu không thích nó đi vào từ phía trên, vậy cũng có thể chọn đi vào từ phía dưới...” Nghe thế, tôi lập tức nhịn lại cơn buồn nôn, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Tiểu Kim rồi! May mắn là cảm giác đó trôi qua rất nhanh, bởi vì tốc độ của con vật nhỏ bé kia nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, giờ đã không còn cảm nhận được nó ở chỗ nào nữa. Tôi thấy con vật nhỏ kia đã vào rồi, bèn không ngừng nháy mắt với Đinh Nhất, ý bảo anh ta mau nối khớp cằm lại cho tôi. Ai ngờ Tiểu Kim thấy vậy thì lập tức ngăn cản: “Gấp cái gì, còn chưa xong việc cơ mà? Cậu cho rằng đi vào là được rồi chắc? Phần sau mới là mấu chốt!!”
Khi còn chưa rõ “mấu chốt” trong miệng gã là gì, tôi đã cảm thấy trên ngực của mình chợt đau nhói, cả người đột nhiên cứng đờ ra đó, không dám có một cử động nhỏ... Tuy rằng tôi không biết nguyên lý cơ bản của việc Tiểu Kim bỏ con nhện màu trắng vào trong cơ thể tôi là gì, có điều chắc là không thua kém lắm với cách của Bùi Tông Lâm.
Chẳng qua con sâu đen kia của Bùi Tông Lâm mạnh quá, đi vào chỉ có thể giết cổ trùng trong cơ thể tôi chứ không thể bắt nó ra ngoài. Thế mà con nhện màu trắng này của Tiểu Kim lại có thể mang con cổ trùng đó ra khỏi người tôi ư? Nhưng nó mang ra như thế nào? Thương lượng với đối phương? Mi đi ra ngoài chơi với ta một lát? Ta mời mi ra ngoài ăn cơm?
Khi đầu óc còn đang suy nghĩ miên man, tôi chợt cảm thấy cổ họng hơi ngứa ngứa. Tôi biết ngay là con vật vừa đi vào đang chuẩn bị bò ra. Chỉ là lúc này đây tôi có thể cảm nhận một cách rõ rệt là tốc độ của nó chậm hơn trước rất nhiều. Hơn nữa phía sau nó hình như còn có một sợi tơ nhện rất mảnh đang kéo theo thứ gì đó... Cảm giác muốn nôn khan lại tới nữa, lần này cũng không phải tôi cố ý, mà là phản xạ có điều kiện của cơ thể. Thật lòng mà nói, biết rõ cổ họng có con sâu đang bò, tôi không thể nào làm ra phản ứng như không hề ghê tởm chút nào.
Cuối cùng, tôi thấy Tiểu Kim từ từ vươn tay đến bên miệng mình, rồi đón lấy con nhện nhỏ mới đi du lịch một vòng trong cơ thể tối. Khi nó nhảy trở lại bàn tay của Tiểu Kim, quả nhiên sau mông nó còn kéo theo một sợi tơ nhện màu bạc cực mảnh... Lúc này tôi không thể ngậm miệng, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Kim cầm một đầu tơ nhện, sau đó nhẹ nhàng lắc qua lắc lại ở trong cổ họng tôi. Còn may sợi tơ nhện này cực mảnh, cho nên cảm giác không phải rõ rệt cho lắm.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn hết sức khó chịu. Giống như hồi xưa, nhân viên gián điệp buộc thông tin tình báo quan trọng vào sợi dây, một đầu cột vào hàm răng, một đầu khác nuốt vào bụng để tránh kẻ địch điều tra ra. Cảm giác kiểu lúc nào cũng có một sợi dây nối liền giữa cổ họng, thực quản, rồi xuống sâu thêm nữa thật sự chẳng tốt đẹp cho lắm. May mắn là, khi tôi sắp không nhịn được nữa thì nghe Tiểu Kim đột nhiên vui mừng reo lên: “Ra rồi!” Tiếp theo tôi cảm thấy có cái gì đó trơn trượt gần cổ họng mình bị lôi tuột, sau đó theo đầu lưỡi của tôi trượt ra ngoài. Đầu tiên Tiểu Kim cất tiếng ồ ồ, rồi liên tục tấm tắc: “Không ngờ thứ này còn rất xinh đẹp đó nha...” Nghe gã nói vậy, tôi vội nhìn qua thứ gã bắt được trong tay, thấy đó là một con sâu màu hồng nhạt, nửa trong suốt, mà sợi tơ nhện tôi cảm nhận được trước đó đang quấn chặt quanh mình nó.
Nghe vậy, Trang Hà phì cười: “Câu này của cậu lỗi mốt lâu rồi, hiện giờ phải nói là, đời trước nhất định thằng nhóc này đã cứu vớt cả vũ trụ mới có thể gặp được một vị tiên tốt như2tôi ra tay trợ giúp...”
“Nhưng Tiểu Kim lại nhìn Trang Hà đầy ngờ vực, dường như trong lòng có thắc mắc, nhưng không tiện hỏi trước mặt chúng tôi. Lúc này Trang Hà nhìn thoáng qua thời gian và nói: “Đừng kì8kèo nữa, mỗi tối cứ đến giờ Hợi, tình cổ trên người thằng nhóc này sẽ phát tác. Cậu nhanh thừa dịp chưa tới giờ, lấy con cổ trùng kia ra đi. Nhưng tôi nói nhé, tôi muốn cổ trùng còn sống...”2Tiểu Kim nhìn về phía tôi bằng ánh mắt chế nhạo: “Vẫn rất thương hương tiếc ngọc đấy, chỉ tiếc người ta chẳng nể nang câu chút nào cả...” Tôi nghe mà tức tối trong lòng! Sao ai cũng phải cạnh khóe2ống đây vài câu thế hả? Nhưng trước mắt vẫn chỉ có con nhện tinh này giúp tôi giải cổ được, vì vậy tôi cũng đành nhịn nhục, không thể nói ra dù chỉ một câu khó nghe. Sau đó, đầu tiên6Tiểu Kim bảo quản gia mặc đồ đen của gã mang tới một bình thủy tinh nhỏ trong suốt, rồi quay đầu nói với Trang Hà: “Trói chặt cậu ta lại, lát nữa có thể sẽ hơi khó chịu, có điều như thể cũng phải nhịn, không thể lộn xộn đâu!” Tất nhiên Trang Hà biết rốt cuộc Tiểu Kim dùng cách gì, vì thể lật tay lấy ra một bó dây thừng như làm ảo thuật và ném cho Đinh Nhất: “Cậu trói đi, cột chắc một chút, tránh để lỡ chuyện vào thời điểm mấu chốt.” Lúc tình cổ phát tác, sức lực của tôi mạnh một cách đáng sợ, cho nên lần này Đinh Nhất chẳng hề do dự mà trói tôi lại như cái bánh chưng... Mặc dù trong lòng hơi bất an, nhưng tôi biết đây là lựa chọn duy nhất của mình. Sau đó tôi thấy Tiểu Kim vươn tay ra, lòng bàn tay có một con nhện nhỏ thuần một màu trắng, chỉ to bằng hạt đậu xanh. Gã nâng con vật nhỏ bé kia từ từ đi đến trước mặt tôi, sắc mặt không lành... Tôi thầm hoảng hốt và nói: “Anh... Anh muốn làm gì?”
Tiểu Kim khẽ hừ một tiếng và đáp: “Nói nhảm! Đương nhiên là bắt con sâu trong bụng cậu ra! Nếu không thể giết chết nó, cũng chỉ có thể bắt nó ra thôi... Há miệng!!”
Tôi thấy gã muốn nhét con nhện màu trắng này vào miệng mình, lập tức sợ hãi ngậm chặt miệng lại, nói gì cũng không chịu há ra. Tiểu Kim bèn nói với Đinh Nhất và Trang Hà: “Chờ cái gì nữa? Banh miệng cậu ta ra cho tôi, đừng có cắn chết Tiểu Bạch của tôi đó, nếu không suốt đời cậu ta cứ làm bạn với con tình cổ này đi!”
Trang Hà vươn tay qua banh hẳn miệng túi ra, nhưng tôi nào chịu cho bọn họ thả cái con kia vào miệng mình. Vì vậy anh ta banh ra thì tôi ngậm lại, nói kiểu gì cũng không chịu thành thật há miệng.
Cuối cùng vẫn là Đinh Nhất ra tay, một chiêu tháo khớp cằm của tôi, làm tôi không thể không há hốc miệng ra không nhúc nhích... Tôi thật không ngờ Đinh Nhất ra tay tàn nhẫn với tôi như vậy! Sau khi cằm bị tháo khớp, tôi có cảm giác hai bên sườn mặt vừa xót vừa đau, nước mắt cũng rơm rớm!
Không phải tôi không đủ kiên cường, mà là cảm giác cằm bị tháo khớp thật sự khó chịu, hơn nữa hai tay tôi lại bị trói sau lưng, chỉ có thể ưỡn người lên, vùng bị đau lại ở gần mắt, muốn không chảy nước mắt cũng khó. Quan trọng nhất chính là, tận mắt nhìn Tiểu Kim đưa con nhện nhỏ trắng muốt kia vào miệng mình từng chút từng chút một... Khi con vật nhỏ bé kia chậm rãi bò vào cổ họng, theo bản năng tôi muốn nôn khan.
Kết quả tôi lại nghe thấy Tiểu Kim lạnh lùng nói: “Nếu như cậu không thích nó đi vào từ phía trên, vậy cũng có thể chọn đi vào từ phía dưới...” Nghe thế, tôi lập tức nhịn lại cơn buồn nôn, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Tiểu Kim rồi! May mắn là cảm giác đó trôi qua rất nhanh, bởi vì tốc độ của con vật nhỏ bé kia nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, giờ đã không còn cảm nhận được nó ở chỗ nào nữa. Tôi thấy con vật nhỏ kia đã vào rồi, bèn không ngừng nháy mắt với Đinh Nhất, ý bảo anh ta mau nối khớp cằm lại cho tôi. Ai ngờ Tiểu Kim thấy vậy thì lập tức ngăn cản: “Gấp cái gì, còn chưa xong việc cơ mà? Cậu cho rằng đi vào là được rồi chắc? Phần sau mới là mấu chốt!!”
Khi còn chưa rõ “mấu chốt” trong miệng gã là gì, tôi đã cảm thấy trên ngực của mình chợt đau nhói, cả người đột nhiên cứng đờ ra đó, không dám có một cử động nhỏ... Tuy rằng tôi không biết nguyên lý cơ bản của việc Tiểu Kim bỏ con nhện màu trắng vào trong cơ thể tôi là gì, có điều chắc là không thua kém lắm với cách của Bùi Tông Lâm.
Chẳng qua con sâu đen kia của Bùi Tông Lâm mạnh quá, đi vào chỉ có thể giết cổ trùng trong cơ thể tôi chứ không thể bắt nó ra ngoài. Thế mà con nhện màu trắng này của Tiểu Kim lại có thể mang con cổ trùng đó ra khỏi người tôi ư? Nhưng nó mang ra như thế nào? Thương lượng với đối phương? Mi đi ra ngoài chơi với ta một lát? Ta mời mi ra ngoài ăn cơm?
Khi đầu óc còn đang suy nghĩ miên man, tôi chợt cảm thấy cổ họng hơi ngứa ngứa. Tôi biết ngay là con vật vừa đi vào đang chuẩn bị bò ra. Chỉ là lúc này đây tôi có thể cảm nhận một cách rõ rệt là tốc độ của nó chậm hơn trước rất nhiều. Hơn nữa phía sau nó hình như còn có một sợi tơ nhện rất mảnh đang kéo theo thứ gì đó... Cảm giác muốn nôn khan lại tới nữa, lần này cũng không phải tôi cố ý, mà là phản xạ có điều kiện của cơ thể. Thật lòng mà nói, biết rõ cổ họng có con sâu đang bò, tôi không thể nào làm ra phản ứng như không hề ghê tởm chút nào.
Cuối cùng, tôi thấy Tiểu Kim từ từ vươn tay đến bên miệng mình, rồi đón lấy con nhện nhỏ mới đi du lịch một vòng trong cơ thể tối. Khi nó nhảy trở lại bàn tay của Tiểu Kim, quả nhiên sau mông nó còn kéo theo một sợi tơ nhện màu bạc cực mảnh... Lúc này tôi không thể ngậm miệng, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Kim cầm một đầu tơ nhện, sau đó nhẹ nhàng lắc qua lắc lại ở trong cổ họng tôi. Còn may sợi tơ nhện này cực mảnh, cho nên cảm giác không phải rõ rệt cho lắm.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn hết sức khó chịu. Giống như hồi xưa, nhân viên gián điệp buộc thông tin tình báo quan trọng vào sợi dây, một đầu cột vào hàm răng, một đầu khác nuốt vào bụng để tránh kẻ địch điều tra ra. Cảm giác kiểu lúc nào cũng có một sợi dây nối liền giữa cổ họng, thực quản, rồi xuống sâu thêm nữa thật sự chẳng tốt đẹp cho lắm. May mắn là, khi tôi sắp không nhịn được nữa thì nghe Tiểu Kim đột nhiên vui mừng reo lên: “Ra rồi!” Tiếp theo tôi cảm thấy có cái gì đó trơn trượt gần cổ họng mình bị lôi tuột, sau đó theo đầu lưỡi của tôi trượt ra ngoài. Đầu tiên Tiểu Kim cất tiếng ồ ồ, rồi liên tục tấm tắc: “Không ngờ thứ này còn rất xinh đẹp đó nha...” Nghe gã nói vậy, tôi vội nhìn qua thứ gã bắt được trong tay, thấy đó là một con sâu màu hồng nhạt, nửa trong suốt, mà sợi tơ nhện tôi cảm nhận được trước đó đang quấn chặt quanh mình nó.