Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1270
Chương 1270
Lúc này tôi nghe bên trên có người hô to: “Anh Trương, em ném dây thừng xuống cho anh đây!”
Tôi lập tức giơ tay đón lấy dây thừng cột lên eo, ai ngờ thứ trốn trong chỗ tối kia thừa dịp tôi cúi đầu cột dây thừng, nó nhào về phía tôi một lần nữa... Nhưng trùng hợp cái là, cũng không biết tôi đụng phải2chỗ nào, ánh sáng của di động đột nhiên tắt mất đúng lúc này. Tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người, thầm kêu: “Không hay rồi!”
Giờ này tôi cũng không chú ý được nhiều như vậy, bởi vì tôi đã cảm nhận được thứ kia sắp sửa bổ nhào đến rất gần. Dao thép trong tay chắc chắn không thể ném, vì vậy tôi7không chút nghĩ ngợi quăng mạnh điện thoại di động về phía mặt thứ kia...
Độ chính xác khi tôi ném đồ rất kém, gì mà ném vòng, ném cầu, trước giờ đều không trúng một cái nào. Nhưng lần này không biết tại sao, ấy thế nhưng lập tức ném điện thoại trúng mặt của thứ kia.
Chỉ nghe con súc sinh kia rống lên, lại nhanh1chóng lùi về bóng tối. Vì vậy tôi thừa dịp này cột lại dây thừng vào eo, sau đó gào to lên bên trên: “Mau kéo tôi lên!”
Lúc này dây thừng trên eo tôi đã kéo căng, trong tay tôi cũng không còn di động để có thể ném vào mặt nó nữa! Thứ kia rất nhanh nhận ra điểm này. Trong nháy mắt khi chân7tôi vừa rời nền đất, nó tấn công một lần nữa... Chỉ là lần này nó đã khôn ra, không thèm đánh lén sau lưng gì nữa mà từ từ dịch người ra khỏi bóng tối, chuẩn bị phát động tấn công tôi một đòn chính diện... Cuối cùng tôi cũng thấy rõ thứ kia rốt cuộc có hình dạng gì! Đó là một con mèo0hoa to” có chùm tua trên lỗ tai, mắt dữ dằn. Nếu không phải nhìn thấy trên cổ nó buộc một cái chuông đồng đã đổi sang màu xanh, tôi còn cho rằng nó là thú hoang trong núi này cơ.
“Mày do con người nuôi?” Tôi không kiềm nén được nghi ngờ thốt lên. “Mèo hoa to” thấy tôi sắp được kéo ra khỏi hố, vì vậy nhún minh nhảy bổ lên đùi tôi. Mặc dù thứ này giống mèo nhưng không phải mèo, bởi vì nó lớn hơn mèo quá nhiều!
Nó nhảy lên rồi lập tức bấu chặt lấy cẳng chân tôi. Lần này lúc đó tôi cũng chỉ mặc một cái quần đơn, sao chắn nổi vuốt của con “mèo hoa” này. Tôi lập tức cảm thấy trên cẳng chân truyền đến cơn đau đớn, đoán chừng đã bị móng vuốt của con súc sinh này cào rách rồi.
Tôi cảm nhận rõ ràng dây thừng kéo tôi lên bị thụt xuống, người bên trên nghi ngờ nói, “Ấy?! Sao dây lại trở nên nặng hơn thế!”
Nghe vậy, tôi nhìn lướt qua con “mèo hoa to” đang bầu gắt gao trên đùi mình, lòng biết không thể để con súc sinh này đi lên cùng với tôi, nếu không nhất định sẽ làm người khác bị thương! Vì thế bèn gào to với thằng nhóc nằm sấp bên miệng hố để truyền lời: “Bật đèn pin trong điện thoại lên, soi vào hố!”
Dù không rõ tại sao tôi bảo cậu ta làm vậy, những thằng nhóc nằm bò gần miệng hố vẫn nghe lời làm theo. Tôi nhắm chuẩn thời cơ, khi ánh sáng bên trên chiếu xuống hố, tôi bắt đầu cố sức vùng vẫy chân cho con mèo hoa to rớt xuống.
Con súc sinh này đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, miệng bật ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào, nhưng vẫn không chịu ngoan ngoãn buông cẳng chân tôi ra. Dưới tình thế cấp bách, tôi đành phải có hai chân lên, sau đó hung hăng chém dao thép về phía tai mèo...
Kỳ thật lúc ấy tôi chỉ muốn hù dọa nó một chút, để nó buông cẳng chân tôi ra. Nhưng không ngờ dao thép sắc bén như thế, chỉ một chút đã cắt mất một lỗ tai của con mèo hoa to. Chỉ nghe một tiếng “méo” thảm thiết, con mèo hoa to kia lập tức nhảy khỏi đùi tôi, hốt ha hốt hoảng chạy về chỗ sâu nhất dưới đáy hố.
Cho đến khi được bọn họ kéo lên tới nơi, vẻ mặt tôi vẫn còn đờ ra nhìn dao thép dính máu trong tay... Tôi thật sự chỉ vô tình làm nó bị thương, giờ hay rồi, lớ ngớ cắt mất lỗ tai của một con mèo hoa to. Khi tôi còn đang cảm thấy áy náy sâu sắc vì cắt đứt tai mèo, thì nghe Tống Viễn kêu lên kinh ngạc, “Anh Trương, chân của anh bị thương rồi!”
Tôi cúi đầu xem, phát hiện cái quần màu xám nhạt tôi mặc khi lên núi đã bị máu thấm ướt đẫm, nhưng tôi biết trong đó phần lớn đều là màu của con mèo hoa to kia. Vì thế vội xua xua tay nói với cậu ta: “Không sao, về khu cắm trại trước rồi nói...”
Sau đó tôi được hai cậu nam sinh đỡ về khu cắm trại. Mà khi đoàn người chúng tôi mới vừa đến gần khu cắm trại, tôi liền cảm thấy không thích hợp cho lắm... Bởi vì khi năm sáu cô gái ở cùng nhau mà lại có Tưởng Hạm dẫn đầu, cho dù thế nào cũng không thể không phát ra một chút âm thanh. Tuy nhiên lúc này trong khu cắm trại dường như quá mức yên tĩnh.
Trong lòng tôi lập tức có một loại linh cảm không lành, chỉ sợ buổi tối hôm nay sẽ không để chúng tôi vượt qua một cách yên bình. Quả nhiên, khi mấy người chúng tôi đi đến đống lửa trại trước khu cắm trại thì phát hiện, bên cạnh đống lửa sắp tắt, một bóng người cũng không có.
Trước khi đi tôi rõ ràng đã dặn An Ni, nhất định phải ngồi ở bên cạnh đống lửa, như vậy nếu thật sự gặp phải thú hoang trong núi, chúng cũng không dám dễ dàng tới gần. Nhưng hiện giờ đống lửa còn đây, mấy cô gái lại không thấy đâu!
Tôi vội vàng bảo đảm Tống Viễn đến các lều trại tìm người, bản thân thì chầm chậm ngồi xuống trước đống lửa tự hỏi lại những chuyện xảy ra buổi tối hôm nay... Nếu đám An Ni thật sự mất tích, rốt cuộc tôi nên ứng phó với nguy cơ trước mắt như thế nào để thuận lợi tìm được các cô ấy đây?
Rất nhanh, mấy nam sinh đều hoảng hốt chạy trở về, nói là tất cả lều trại đều trống không, bên trong căn bản không có bóng dáng của các cô gái. Sau khi tôi nghe xong, lòng lập tức chùng xuống, chuyện vẫn phát triển theo chiều hướng xấu nhất.
“An Ni sẽ không chạy lung tung, bây giờ nên làm gì đây?” Kim Thiệu Phong vẫn không nói chuyện đột nhiên hỏi tôi một câu.
Tôi nhìn sang Hạ Tử Hàm đang “hai mắt mơ màng” nói: “Lúc Tiểu Hạ ngã xuống bị đập vào đầu, cần phải đưa ngay đến bệnh viện. Bây giờ cậu dẫn tất cả bọn con trai cùng đưa cô ấy xuống núi, đồng thời nhà quản lý khu danh lam thắng cảnh dưới chân núi giúp đỡ, bảo bọn họ nhanh chóng dẫn người lên núi tìm.”
“Vậy còn anh?” Kim Thiệu Phong hỏi. Tôi bình tĩnh đáp lời cậu ta: “Tôi ở lại chờ, lỡ đâu các cô ấy chỉ vì nguyên nhân khác nên tạm thời rời khỏi đây thì sao. Nếu thật sự như vậy, tôi chờ các cô ấy về rồi cùng xuống núi luôn.” “Tôi ở lại cùng với anh...” Giọng điệu Kim Thiệu Phong kiên quyết.
Tôi hơi kinh ngạc nhìn Kim Thiệu Phong, không ngờ vào thời điểm mấu chốt, thằng nhãi này vẫn khá có trách nhiệm, nhưng tôi lại nhớ đến việc cậu ta rất sợ ma, để cậu ta đi theo tôi có trở thành phiền toái không nhỉ?
Khi tôi do dự chưa quyết, Kim Thiệu Phong đã bắt đầu ra chỉ thị cho đám Tống Viễn: “Các cậu đưa Hạ Tử Hàm xuống núi trước đi, trên đường nếu gặp được chỗ có tín hiệu mạnh thì nhanh chóng liên hệ với tài xế xe buýt, bảo ông ta lái xe lại đây đón các cậu. Tôi và anh Trương ở lại chờ những người khác. Nếu trước khi trời sáng bọn mình vẫn chưa xuống núi, các cậu lập tức đến văn phòng quản lý khu danh lam thắng cảnh xin giúp đỡ.”
Lúc này tôi nghe bên trên có người hô to: “Anh Trương, em ném dây thừng xuống cho anh đây!”
Tôi lập tức giơ tay đón lấy dây thừng cột lên eo, ai ngờ thứ trốn trong chỗ tối kia thừa dịp tôi cúi đầu cột dây thừng, nó nhào về phía tôi một lần nữa... Nhưng trùng hợp cái là, cũng không biết tôi đụng phải2chỗ nào, ánh sáng của di động đột nhiên tắt mất đúng lúc này. Tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người, thầm kêu: “Không hay rồi!”
Giờ này tôi cũng không chú ý được nhiều như vậy, bởi vì tôi đã cảm nhận được thứ kia sắp sửa bổ nhào đến rất gần. Dao thép trong tay chắc chắn không thể ném, vì vậy tôi7không chút nghĩ ngợi quăng mạnh điện thoại di động về phía mặt thứ kia...
Độ chính xác khi tôi ném đồ rất kém, gì mà ném vòng, ném cầu, trước giờ đều không trúng một cái nào. Nhưng lần này không biết tại sao, ấy thế nhưng lập tức ném điện thoại trúng mặt của thứ kia.
Chỉ nghe con súc sinh kia rống lên, lại nhanh1chóng lùi về bóng tối. Vì vậy tôi thừa dịp này cột lại dây thừng vào eo, sau đó gào to lên bên trên: “Mau kéo tôi lên!”
Lúc này dây thừng trên eo tôi đã kéo căng, trong tay tôi cũng không còn di động để có thể ném vào mặt nó nữa! Thứ kia rất nhanh nhận ra điểm này. Trong nháy mắt khi chân7tôi vừa rời nền đất, nó tấn công một lần nữa... Chỉ là lần này nó đã khôn ra, không thèm đánh lén sau lưng gì nữa mà từ từ dịch người ra khỏi bóng tối, chuẩn bị phát động tấn công tôi một đòn chính diện... Cuối cùng tôi cũng thấy rõ thứ kia rốt cuộc có hình dạng gì! Đó là một con mèo0hoa to” có chùm tua trên lỗ tai, mắt dữ dằn. Nếu không phải nhìn thấy trên cổ nó buộc một cái chuông đồng đã đổi sang màu xanh, tôi còn cho rằng nó là thú hoang trong núi này cơ.
“Mày do con người nuôi?” Tôi không kiềm nén được nghi ngờ thốt lên. “Mèo hoa to” thấy tôi sắp được kéo ra khỏi hố, vì vậy nhún minh nhảy bổ lên đùi tôi. Mặc dù thứ này giống mèo nhưng không phải mèo, bởi vì nó lớn hơn mèo quá nhiều!
Nó nhảy lên rồi lập tức bấu chặt lấy cẳng chân tôi. Lần này lúc đó tôi cũng chỉ mặc một cái quần đơn, sao chắn nổi vuốt của con “mèo hoa” này. Tôi lập tức cảm thấy trên cẳng chân truyền đến cơn đau đớn, đoán chừng đã bị móng vuốt của con súc sinh này cào rách rồi.
Tôi cảm nhận rõ ràng dây thừng kéo tôi lên bị thụt xuống, người bên trên nghi ngờ nói, “Ấy?! Sao dây lại trở nên nặng hơn thế!”
Nghe vậy, tôi nhìn lướt qua con “mèo hoa to” đang bầu gắt gao trên đùi mình, lòng biết không thể để con súc sinh này đi lên cùng với tôi, nếu không nhất định sẽ làm người khác bị thương! Vì thế bèn gào to với thằng nhóc nằm sấp bên miệng hố để truyền lời: “Bật đèn pin trong điện thoại lên, soi vào hố!”
Dù không rõ tại sao tôi bảo cậu ta làm vậy, những thằng nhóc nằm bò gần miệng hố vẫn nghe lời làm theo. Tôi nhắm chuẩn thời cơ, khi ánh sáng bên trên chiếu xuống hố, tôi bắt đầu cố sức vùng vẫy chân cho con mèo hoa to rớt xuống.
Con súc sinh này đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, miệng bật ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào, nhưng vẫn không chịu ngoan ngoãn buông cẳng chân tôi ra. Dưới tình thế cấp bách, tôi đành phải có hai chân lên, sau đó hung hăng chém dao thép về phía tai mèo...
Kỳ thật lúc ấy tôi chỉ muốn hù dọa nó một chút, để nó buông cẳng chân tôi ra. Nhưng không ngờ dao thép sắc bén như thế, chỉ một chút đã cắt mất một lỗ tai của con mèo hoa to. Chỉ nghe một tiếng “méo” thảm thiết, con mèo hoa to kia lập tức nhảy khỏi đùi tôi, hốt ha hốt hoảng chạy về chỗ sâu nhất dưới đáy hố.
Cho đến khi được bọn họ kéo lên tới nơi, vẻ mặt tôi vẫn còn đờ ra nhìn dao thép dính máu trong tay... Tôi thật sự chỉ vô tình làm nó bị thương, giờ hay rồi, lớ ngớ cắt mất lỗ tai của một con mèo hoa to. Khi tôi còn đang cảm thấy áy náy sâu sắc vì cắt đứt tai mèo, thì nghe Tống Viễn kêu lên kinh ngạc, “Anh Trương, chân của anh bị thương rồi!”
Tôi cúi đầu xem, phát hiện cái quần màu xám nhạt tôi mặc khi lên núi đã bị máu thấm ướt đẫm, nhưng tôi biết trong đó phần lớn đều là màu của con mèo hoa to kia. Vì thế vội xua xua tay nói với cậu ta: “Không sao, về khu cắm trại trước rồi nói...”
Sau đó tôi được hai cậu nam sinh đỡ về khu cắm trại. Mà khi đoàn người chúng tôi mới vừa đến gần khu cắm trại, tôi liền cảm thấy không thích hợp cho lắm... Bởi vì khi năm sáu cô gái ở cùng nhau mà lại có Tưởng Hạm dẫn đầu, cho dù thế nào cũng không thể không phát ra một chút âm thanh. Tuy nhiên lúc này trong khu cắm trại dường như quá mức yên tĩnh.
Trong lòng tôi lập tức có một loại linh cảm không lành, chỉ sợ buổi tối hôm nay sẽ không để chúng tôi vượt qua một cách yên bình. Quả nhiên, khi mấy người chúng tôi đi đến đống lửa trại trước khu cắm trại thì phát hiện, bên cạnh đống lửa sắp tắt, một bóng người cũng không có.
Trước khi đi tôi rõ ràng đã dặn An Ni, nhất định phải ngồi ở bên cạnh đống lửa, như vậy nếu thật sự gặp phải thú hoang trong núi, chúng cũng không dám dễ dàng tới gần. Nhưng hiện giờ đống lửa còn đây, mấy cô gái lại không thấy đâu!
Tôi vội vàng bảo đảm Tống Viễn đến các lều trại tìm người, bản thân thì chầm chậm ngồi xuống trước đống lửa tự hỏi lại những chuyện xảy ra buổi tối hôm nay... Nếu đám An Ni thật sự mất tích, rốt cuộc tôi nên ứng phó với nguy cơ trước mắt như thế nào để thuận lợi tìm được các cô ấy đây?
Rất nhanh, mấy nam sinh đều hoảng hốt chạy trở về, nói là tất cả lều trại đều trống không, bên trong căn bản không có bóng dáng của các cô gái. Sau khi tôi nghe xong, lòng lập tức chùng xuống, chuyện vẫn phát triển theo chiều hướng xấu nhất.
“An Ni sẽ không chạy lung tung, bây giờ nên làm gì đây?” Kim Thiệu Phong vẫn không nói chuyện đột nhiên hỏi tôi một câu.
Tôi nhìn sang Hạ Tử Hàm đang “hai mắt mơ màng” nói: “Lúc Tiểu Hạ ngã xuống bị đập vào đầu, cần phải đưa ngay đến bệnh viện. Bây giờ cậu dẫn tất cả bọn con trai cùng đưa cô ấy xuống núi, đồng thời nhà quản lý khu danh lam thắng cảnh dưới chân núi giúp đỡ, bảo bọn họ nhanh chóng dẫn người lên núi tìm.”
“Vậy còn anh?” Kim Thiệu Phong hỏi. Tôi bình tĩnh đáp lời cậu ta: “Tôi ở lại chờ, lỡ đâu các cô ấy chỉ vì nguyên nhân khác nên tạm thời rời khỏi đây thì sao. Nếu thật sự như vậy, tôi chờ các cô ấy về rồi cùng xuống núi luôn.” “Tôi ở lại cùng với anh...” Giọng điệu Kim Thiệu Phong kiên quyết.
Tôi hơi kinh ngạc nhìn Kim Thiệu Phong, không ngờ vào thời điểm mấu chốt, thằng nhãi này vẫn khá có trách nhiệm, nhưng tôi lại nhớ đến việc cậu ta rất sợ ma, để cậu ta đi theo tôi có trở thành phiền toái không nhỉ?
Khi tôi do dự chưa quyết, Kim Thiệu Phong đã bắt đầu ra chỉ thị cho đám Tống Viễn: “Các cậu đưa Hạ Tử Hàm xuống núi trước đi, trên đường nếu gặp được chỗ có tín hiệu mạnh thì nhanh chóng liên hệ với tài xế xe buýt, bảo ông ta lái xe lại đây đón các cậu. Tôi và anh Trương ở lại chờ những người khác. Nếu trước khi trời sáng bọn mình vẫn chưa xuống núi, các cậu lập tức đến văn phòng quản lý khu danh lam thắng cảnh xin giúp đỡ.”