Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1269
Chương 1269
Nhưng ai ngờ tôi vừa mới bước lên trước vài bước đã cảm thấy dưới chân bị vướng thứ gì đó. Cúi đầu nhìn thì lập tức rùng mình, dưới chân tôi có một đoạn xương trắng nhởn nằm ngang dưới đất, xem chiều dài và kích cỡ, hơi TV giống xương đùi của con người...
Để kiểm chứng2suy đoán của mình, tôi khụy người xuống cẩn thận xem xét khúc xương dưới chân. Tuy nói thoạt nhìn nó cực kỳ giống xương đùi của con người, nhưng tôi lại không cảm nhận được một mảnh tàn hồn nào trên đó.
Ngay lúc đó, phản ứng đầu tiên của tôi là, không phải trước đây người này7ngã xuống hố chết chứ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng lắm. Mặc dù ở đây cách xa đường chính, nhưng cũng không phải không có khách du lịch đi ngang. Ngã từ độ cao đó xuống chắc chắn không chết ngay được. Hơn nữa, chỉ cần là vào ban ngày, tùy1tiện kêu lên vài tiếng là sẽ có người nghe thấy, cũng đâu đến mức chết tức tưởi ở đây?
Nhưng nhìn tình trạng của khúc xương này, đã tách ra khỏi vị trí vốn có từ lâu. Chẳng lẽ là đáy hố này có dã thú ăn thịt người gì đó ư? Nghĩ đến đây, tôi vụt đứng7dậy tìm chung quanh, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều đoạn xương gãy rải rác trong hổ...
Nhìn xương gãy đẩy đất, trong lòng tôi không khỏi nặng trịch, nghĩ bụng Hạ Tử Hàm sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Rơi xuống hố chưa kể, còn bị dã thú ăn thịt người kéo đi rồi? Nhưng nếu hiện0tại cô ấy đã chết, sao tôi lại không thể cảm nhận được cái gì cả?
Ngay khi tôi do dự có nên đi lên nhờ giúp đỡ hay không, lại chợt nghe thấy chỗ sâu hơn bên trong hổ truyền ra một tiếng sụt sùi như có như không. Tôi nghe thấy lập tức hướng về chỗ âm thanh phát ra la lên: “Hạ Tử Hàm! Là em phải không? Tôi là anh Trương! Tôi xuống cứu em đây!”
Lúc này mới nghe giọng nói yếu ớt của một cô gái truyền đến từ chỗ tối: “Anh Trương? Anh Trương cứu em với!! Anh Trương, dưới này có cái gì đó... Mau tới đây cứu em...”
Nghe vậy, tim tôi đập thót một cái, cô ấy nói phía dưới có thứ gì đó? Không phải bị tôi đoán trúng thật chứ, dưới này có con gì ăn thịt người à?! Nghĩ đến đây, tôi liền khom người rút dao thép trong ống quần ra nắm thật chặt trong tay, từ từ đi về hướng Hạ Tử Hàm.
Từng bước một tới gần, thứ đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi là một đôi giày vải màu trắng của nữ, tôi lần theo đôi giày nhìn lên trên thì thấy một nữ sinh mặc đồ thể thao màu đỏ tía, mặt úp xuống đất. Nếu tôi nhớ không lầm, cô gái này chính là Hạ Tử Hàm, chỉ là tôi hơi hoang mang, vừa rồi cô ấy còn nói chuyện với tôi mà, sao giờ đã nằm úp mặt xuống đất rồi? “Hạ Tử Hàm?! Em không sao chứ?” Tôi vội vàng đi đến gần, muốn duỗi tay ra nâng người dưới đất dậy, lại không ngờ đột nhiên cảm giác sau lưng có một cơn gió mạnh ập tới, tôi quay lại thấy một cái bóng đen đang nhào về phía tôi từ sau lưng.
Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi không có một chút chuẩn bị tâm lý nào, càng không có bản lĩnh như Đinh Nhất, vì thế đành phải khom lưng ngồi thụp xuống theo bản năng. Ngay sau đó thì nghe vèo một tiếng, bóng đen kia phóng qua tôi nhảy tới bên cạnh Hạ Tử Hàm.
Tôi lo thứ kia sẽ làm Hạ Tử Hàm bị thương, vì vậy vội vã soi di động vào nó, kết quả lại thấy một đôi mắt màu xanh lóe lên nanh ác đang gắt gao nhìn chằm chằm mình...
May mà thứ này sợ ánh sáng, bị di động của tôi soi vào, bật lên tiếng nức nở rồi nhảy vào vùng tối bên cạnh. Tôi nhân cơ hội chạy nhanh tới cạnh Hạ Tử Hàm, lật người cô ấy lên và thấy trên trán cô ấy có một cục u lớn cỡ trái trứng gà, nhìn hơi đáng sợ. “Hạ Tử Hàm, Hạ Tử Hàm, em mau tỉnh lại...” Tôi vỗ nhẹ lên mặt Hạ Tử Hàm, muốn cho cô ấy nhanh chóng tỉnh lại, nếu không cô ấy thế này chắc chắn một mình tôi không cách nào mang lên trên nổi. Ngoài ra, cái thứ kia vẫn ở gần đây. Quỷ mới biết đó là thứ đồ chơi gì, nhưng xem vừa nãy, tốc độ của nó cực nhanh, một mình tôi tự bảo vệ bản thân đã rất mất sức rồi, làm sao có thể bảo vệ Hạ Tử Hàm còn đang ở trạng thái nửa hôn mê chứ?
May thay, sau khi tôi vỗ mấy cái, Hạ Tử Hàm từ từ tỉnh lại, ai ngờ cô ấy vừa nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên lại là bật khóc. Tôi cũng biết nhất định cô gái này bị dọa sợ. Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm phù hợp để thể hiện cảm xúc. Xét đến cùng chúng tôi còn chưa chân chính thoát hiểm đầu.
Tuy rằng lúc ấy lòng tôi cũng rất sợ hãi, nhưng nhìn Hạ Tử Hàm như vậy, tôi vẫn phải xoa dịu cô ấy trước đã, để tự cô ấy đứng lên đi theo tôi mới được, vì thế tôi bèn cười nói với cô ấy, “Đừng khóc nữa, nếu không trang điểm trên mặt sẽ trôi hết! Tống Viễn đang ở bên trên chờ em đó, chẳng lẽ em muốn để cậu ta nhìn thấy mặt mộc của mình sao?”
Lời này vừa nói ra, Hạ Tử Hàm lập tức ngừng khóc, tôi thấy chiêu này quả nhiên dùng đúng chỗ, xem ra Hạ Tử Hàm vẫn là một cô bé thích đẹp! Lúc này mặc dù cô ấy cưỡng ép mình ngừng khóc lóc, nhưng lại vì kìm hơi thở lại hơi mạnh, nên bị nấc. Tôi vội vươn tay nâng cô ấy dậy: “Đi, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói...”
Nhưng cô ấy vừa mới bước được hai bước thì hoảng sợ chỉ vào hai luồng ánh sáng xanh trong bóng đêm và hỏi: “Anh Trương, là thứ kia, vừa rồi chính là nó... Nó là thứ gì thế?!”
Bụng tôi nghĩ tôi nào biết đó là thứ gì? Bây giờ nhanh nhanh chạy khỏi đây mới là thượng sách. Vì thế tôi đáp lại cho có lệ: “Là một con mèo rừng, vừa rồi đã bị tôi đánh chạy đi! Tôi thấy cục u trên đầu em rất nghiêm trọng, chúng ta mau đi lên đi, phải đưa em xuống trạm y tế dưới chân núi xem thử nữa...”
Hạ Tử Hàm mới vừa tỉnh, vốn dĩ đã hơi mơ mơ màng màng, cho nên bị hai ba câu của tôi lừa phỉnh đi tới chỗ dây thừng thả xuống dưới miệng hố. Giờ tôi cũng không chú ý được nhiều như vậy, trước hết đưa “đứa con chồng trước” này ra ngoài cái đã. Vì vậy tôi cột dây thừng vào eo Hạ Tử Hàm, rồi gào to lên trên: “Kéo lên đi!”
Mấy thằng nhóc bên trên nghe thấy bèn hò nhau kéo lên trên. Tôi nhìn Hạ Tử Hàm bị bọn họ kéo lên từng chút một, lòng mới thoáng nhẹ nhàng thở phào... Nhưng tiếp đó tôi chợt nghe thấy sau lưng có tiếng động rất nhỏ. Không cần nhìn tôi cũng biết thứ kia thấy tôi giờ đang quay lưng về phía nó, nên muốn nhân cơ hội đánh lén tôi.
Lần này tôi cũng không quay đầu lại, do đã có kinh nghiệm lần trước, tôi nhanh chóng né sang bên cạnh, tránh được một đòn trí mạng của thứ kia. Tiếp đó tôi trở tay vung dao, cũng mặc kệ có thể làm thứ kia bị thương hay không, cứ quơ loạn xạ.
Thứ kia thấy vẫn không vô ngã tôi được, lập tức vút vào trong bóng tối, chuẩn bị sẵn sàng khởi động tấn công lần thứ ba... Đừng thấy chút ánh sáng từ di động của tôi không mạnh lắm, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn rất có ích. Bởi vậy tôi đưa ra một kết luận, đó chính là thứ này vô cùng sợ ánh sáng, cho nên nó mới không dám tấn công tôi chính diện. Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, tôi lập tức bảo vệ kỹ phần sau lưng, kiên quyết không đưa lưng về phía con súc sinh này... Nếu không chỉ cần trúng một nhát của nó, tôi sẽ không thể có cơ may ra khỏi cái hố sâu này.
Nhưng ai ngờ tôi vừa mới bước lên trước vài bước đã cảm thấy dưới chân bị vướng thứ gì đó. Cúi đầu nhìn thì lập tức rùng mình, dưới chân tôi có một đoạn xương trắng nhởn nằm ngang dưới đất, xem chiều dài và kích cỡ, hơi TV giống xương đùi của con người...
Để kiểm chứng2suy đoán của mình, tôi khụy người xuống cẩn thận xem xét khúc xương dưới chân. Tuy nói thoạt nhìn nó cực kỳ giống xương đùi của con người, nhưng tôi lại không cảm nhận được một mảnh tàn hồn nào trên đó.
Ngay lúc đó, phản ứng đầu tiên của tôi là, không phải trước đây người này7ngã xuống hố chết chứ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng lắm. Mặc dù ở đây cách xa đường chính, nhưng cũng không phải không có khách du lịch đi ngang. Ngã từ độ cao đó xuống chắc chắn không chết ngay được. Hơn nữa, chỉ cần là vào ban ngày, tùy1tiện kêu lên vài tiếng là sẽ có người nghe thấy, cũng đâu đến mức chết tức tưởi ở đây?
Nhưng nhìn tình trạng của khúc xương này, đã tách ra khỏi vị trí vốn có từ lâu. Chẳng lẽ là đáy hố này có dã thú ăn thịt người gì đó ư? Nghĩ đến đây, tôi vụt đứng7dậy tìm chung quanh, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều đoạn xương gãy rải rác trong hổ...
Nhìn xương gãy đẩy đất, trong lòng tôi không khỏi nặng trịch, nghĩ bụng Hạ Tử Hàm sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Rơi xuống hố chưa kể, còn bị dã thú ăn thịt người kéo đi rồi? Nhưng nếu hiện0tại cô ấy đã chết, sao tôi lại không thể cảm nhận được cái gì cả?
Ngay khi tôi do dự có nên đi lên nhờ giúp đỡ hay không, lại chợt nghe thấy chỗ sâu hơn bên trong hổ truyền ra một tiếng sụt sùi như có như không. Tôi nghe thấy lập tức hướng về chỗ âm thanh phát ra la lên: “Hạ Tử Hàm! Là em phải không? Tôi là anh Trương! Tôi xuống cứu em đây!”
Lúc này mới nghe giọng nói yếu ớt của một cô gái truyền đến từ chỗ tối: “Anh Trương? Anh Trương cứu em với!! Anh Trương, dưới này có cái gì đó... Mau tới đây cứu em...”
Nghe vậy, tim tôi đập thót một cái, cô ấy nói phía dưới có thứ gì đó? Không phải bị tôi đoán trúng thật chứ, dưới này có con gì ăn thịt người à?! Nghĩ đến đây, tôi liền khom người rút dao thép trong ống quần ra nắm thật chặt trong tay, từ từ đi về hướng Hạ Tử Hàm.
Từng bước một tới gần, thứ đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi là một đôi giày vải màu trắng của nữ, tôi lần theo đôi giày nhìn lên trên thì thấy một nữ sinh mặc đồ thể thao màu đỏ tía, mặt úp xuống đất. Nếu tôi nhớ không lầm, cô gái này chính là Hạ Tử Hàm, chỉ là tôi hơi hoang mang, vừa rồi cô ấy còn nói chuyện với tôi mà, sao giờ đã nằm úp mặt xuống đất rồi? “Hạ Tử Hàm?! Em không sao chứ?” Tôi vội vàng đi đến gần, muốn duỗi tay ra nâng người dưới đất dậy, lại không ngờ đột nhiên cảm giác sau lưng có một cơn gió mạnh ập tới, tôi quay lại thấy một cái bóng đen đang nhào về phía tôi từ sau lưng.
Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi không có một chút chuẩn bị tâm lý nào, càng không có bản lĩnh như Đinh Nhất, vì thế đành phải khom lưng ngồi thụp xuống theo bản năng. Ngay sau đó thì nghe vèo một tiếng, bóng đen kia phóng qua tôi nhảy tới bên cạnh Hạ Tử Hàm.
Tôi lo thứ kia sẽ làm Hạ Tử Hàm bị thương, vì vậy vội vã soi di động vào nó, kết quả lại thấy một đôi mắt màu xanh lóe lên nanh ác đang gắt gao nhìn chằm chằm mình...
May mà thứ này sợ ánh sáng, bị di động của tôi soi vào, bật lên tiếng nức nở rồi nhảy vào vùng tối bên cạnh. Tôi nhân cơ hội chạy nhanh tới cạnh Hạ Tử Hàm, lật người cô ấy lên và thấy trên trán cô ấy có một cục u lớn cỡ trái trứng gà, nhìn hơi đáng sợ. “Hạ Tử Hàm, Hạ Tử Hàm, em mau tỉnh lại...” Tôi vỗ nhẹ lên mặt Hạ Tử Hàm, muốn cho cô ấy nhanh chóng tỉnh lại, nếu không cô ấy thế này chắc chắn một mình tôi không cách nào mang lên trên nổi. Ngoài ra, cái thứ kia vẫn ở gần đây. Quỷ mới biết đó là thứ đồ chơi gì, nhưng xem vừa nãy, tốc độ của nó cực nhanh, một mình tôi tự bảo vệ bản thân đã rất mất sức rồi, làm sao có thể bảo vệ Hạ Tử Hàm còn đang ở trạng thái nửa hôn mê chứ?
May thay, sau khi tôi vỗ mấy cái, Hạ Tử Hàm từ từ tỉnh lại, ai ngờ cô ấy vừa nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên lại là bật khóc. Tôi cũng biết nhất định cô gái này bị dọa sợ. Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm phù hợp để thể hiện cảm xúc. Xét đến cùng chúng tôi còn chưa chân chính thoát hiểm đầu.
Tuy rằng lúc ấy lòng tôi cũng rất sợ hãi, nhưng nhìn Hạ Tử Hàm như vậy, tôi vẫn phải xoa dịu cô ấy trước đã, để tự cô ấy đứng lên đi theo tôi mới được, vì thế tôi bèn cười nói với cô ấy, “Đừng khóc nữa, nếu không trang điểm trên mặt sẽ trôi hết! Tống Viễn đang ở bên trên chờ em đó, chẳng lẽ em muốn để cậu ta nhìn thấy mặt mộc của mình sao?”
Lời này vừa nói ra, Hạ Tử Hàm lập tức ngừng khóc, tôi thấy chiêu này quả nhiên dùng đúng chỗ, xem ra Hạ Tử Hàm vẫn là một cô bé thích đẹp! Lúc này mặc dù cô ấy cưỡng ép mình ngừng khóc lóc, nhưng lại vì kìm hơi thở lại hơi mạnh, nên bị nấc. Tôi vội vươn tay nâng cô ấy dậy: “Đi, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói...”
Nhưng cô ấy vừa mới bước được hai bước thì hoảng sợ chỉ vào hai luồng ánh sáng xanh trong bóng đêm và hỏi: “Anh Trương, là thứ kia, vừa rồi chính là nó... Nó là thứ gì thế?!”
Bụng tôi nghĩ tôi nào biết đó là thứ gì? Bây giờ nhanh nhanh chạy khỏi đây mới là thượng sách. Vì thế tôi đáp lại cho có lệ: “Là một con mèo rừng, vừa rồi đã bị tôi đánh chạy đi! Tôi thấy cục u trên đầu em rất nghiêm trọng, chúng ta mau đi lên đi, phải đưa em xuống trạm y tế dưới chân núi xem thử nữa...”
Hạ Tử Hàm mới vừa tỉnh, vốn dĩ đã hơi mơ mơ màng màng, cho nên bị hai ba câu của tôi lừa phỉnh đi tới chỗ dây thừng thả xuống dưới miệng hố. Giờ tôi cũng không chú ý được nhiều như vậy, trước hết đưa “đứa con chồng trước” này ra ngoài cái đã. Vì vậy tôi cột dây thừng vào eo Hạ Tử Hàm, rồi gào to lên trên: “Kéo lên đi!”
Mấy thằng nhóc bên trên nghe thấy bèn hò nhau kéo lên trên. Tôi nhìn Hạ Tử Hàm bị bọn họ kéo lên từng chút một, lòng mới thoáng nhẹ nhàng thở phào... Nhưng tiếp đó tôi chợt nghe thấy sau lưng có tiếng động rất nhỏ. Không cần nhìn tôi cũng biết thứ kia thấy tôi giờ đang quay lưng về phía nó, nên muốn nhân cơ hội đánh lén tôi.
Lần này tôi cũng không quay đầu lại, do đã có kinh nghiệm lần trước, tôi nhanh chóng né sang bên cạnh, tránh được một đòn trí mạng của thứ kia. Tiếp đó tôi trở tay vung dao, cũng mặc kệ có thể làm thứ kia bị thương hay không, cứ quơ loạn xạ.
Thứ kia thấy vẫn không vô ngã tôi được, lập tức vút vào trong bóng tối, chuẩn bị sẵn sàng khởi động tấn công lần thứ ba... Đừng thấy chút ánh sáng từ di động của tôi không mạnh lắm, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn rất có ích. Bởi vậy tôi đưa ra một kết luận, đó chính là thứ này vô cùng sợ ánh sáng, cho nên nó mới không dám tấn công tôi chính diện. Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, tôi lập tức bảo vệ kỹ phần sau lưng, kiên quyết không đưa lưng về phía con súc sinh này... Nếu không chỉ cần trúng một nhát của nó, tôi sẽ không thể có cơ may ra khỏi cái hố sâu này.