Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1259
Chương 1259
Tôi biết chú Lê đau khổ khuyên bảo như vậy, kỳ thật vẫn là kiêng kị sau khi hài cốt của Lưu Ninh Huy trở về sẽ gây ra chuyện gì xấu, không bằng hoả táng ngay tại chỗ cho dứt khoát. Nhưng lúc ấy chúng tôi đều cho rằng, chỉ cần thiêu2thi thể của anh ta, có lẽ anh ta sẽ không thể tiếp tục quấn quýt si mê lấy Lý Ninh Thiển nữa.
Nhưng chúng tôi lại đều quên mất còn có một chiếc điện thoại di động! Sau này sự thật cũng chứng minh, nơi âm hồn của Lưu Ninh Huy chân chính7sống nhờ chính là chiếc di động kia... Lưu Ninh Vũ cũng là một phụ nữ biết nghe lời người khác khuyên, cho nên việc hoả táng hài cốt của Lưu Ninh Huy rất thuận lợi... Khi chúng tôi nhìn thấy anh ta cuối cùng đã hóa thành một hũ tro cốt, trái1tim treo lơ lửng cũng tạm thời được đặt xuống.
Tuy rằng sau khi trở về, cha mẹ Lưu Ninh Huy ít nhiều vẫn oán trách con gái vài câu: “Vì sao không mang hài cốt của Tiểu Huy về để cho bọn họ nhìn một lần?” Nhưng đồng thời trong lòng họ cũng7biết, nếu thật sự nhìn thấy dáng vẻ cuối cùng của con trai mình, đoán là cũng rất khó chịu đựng nổi.
Để xoa dịu âm hồn của Lưu Ninh Huy và để vẽ dấu chấm hết hoàn hảo cho chuyện này, cho nên chú Lê tự mình làm một buổi pháp sự vãng0sinh để siêu độ cho Lưu Ninh Huy. Nhưng ai cũng chẳng ngờ, hai ngày sau chú Lê lại nhận được điện thoại của cha mẹ Lý Minh Thiện, nói là mấy ngày nay Lý Ninh Thiển không thích hợp cho lắm, điều này làm cho bọn họ cảm thấy trong lòng vô cùng sợ hãi, cho nên hi vọng chúng tôi có thể mau chóng đến thăm con gái họ.
Hóa ra mấy ngày nay Lý Ninh Thiển càng nhận được điện thoại của Lưu Ninh Huy gọi tới thường xuyên hơn, vẻ mặt cô ấy cũng càng ngày càng phấn khởi, dường như biết người yêu sắp sửa trở lại rồi ấy.
Chú Lễ nghe vậy rất kinh ngạc. Theo lý thuyết, hài cốt của Lưu Ninh Huy đã hoả táng, tại sao Lý Ninh Thiên vẫn còn có thể nhận được điện thoại anh ta gọi tới chứ! Vào buổi tối, ba chúng tôi lại chạy tới nhà Lý Ninh Thiến lần nữa, phát hiện cô ấy đang thu dọn một vài món đồ trong phòng mình. Cô ấy thấy chúng tôi tới cũng không tỏ ra ngoài ý muốn, bảo chúng tôi ngồi chơi chốc lát, cô ấy thu dọn mấy thứ này xong sẽ ra.
Mẹ của Lý Ninh Thiến kể với chúng tôi bằng vẻ mặt lo lắng: “Mấy ngày nay Tiểu Thiên mang đồ của nó cái thì tặng người ta, cái thì vứt đi, như kiểu bàn giao chuyện hậu sự ấy. Tôi hỏi nó đang làm cái gì vậy? Nó lại dửng dưng bảo mấy thứ này cũng chẳng dùng, giữ lại cũng chiếm chỗ, không bằng tặng cho người khác làm kỷ niệm.”
Chú Lê hỏi lại bà ấy: “Tình trạng này của Lý Ninh Thiến bắt đầu xuất hiện từ khi nào?”
Mẹ Lý nhớ lại và đáp: “Ba ngày trước...”.
Mấy chúng tôi nghe vậy lòng đều chùng xuống, thầm nghĩ đây chẳng phải là ngày tro cốt của Lưu Ninh Huy về đến nhà sao? Xem ra chấp niệm trong lòng Lưu Ninh Huy quá sâu, mặc dù đã thiêu hài cốt của anh ta, nhưng vẫn không thể nào làm anh ta rời đi.
Chủ Lê kiểm tra quả cân gia cố linh hồn lúc trước đặt ở phía dưới bàn trà, phát hiện nó vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, không có chút xíu dấu hiệu bị phá hỏng, lúc này chủ mới thoáng thở phào một hơi và nói: “Hiện giờ tạm thời cô ấy vẫn chưa có nguy hiểm quá lớn, nhưng về sau thì khó nói... Đúng rồi, ngày kết hôn của cô ấy và Lưu Ninh Huy là ngày nào?” “Mùng một tháng sau.” Mẹ Lý đáp.
Nghe vậy, chú Lê thử tính toán ngày và nói: “Cũng không còn mấy ngày nữa, xem ra mọi thứ phải được giải quyết trước khi đến ngày đó, nếu không chỉ e đến lúc đó Lưu Ninh Huy thật sự sẽ tới đón Lý Ninh Thiển đi. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, tịch thu di động của Lý Ninh Thiến, đừng để cô ấy tiếp xúc đến bất cứ chiếc điện thoại nào nữa.”
Mẹ Lý vội đứng dậy, thừa dịp con gái đang thu dọn đồ đạc, bà lén cầm di động đến giao cho chú Lê. Chú Lễ nhận lấy, đầu tiên là tắt nguồn đi, sau đó dán một lá bùa màu vàng lên trên. Lý Ninh Thiến nhanh chóng phát hiện ra không thấy di động của mình đâu, vì thế cô ấy nôn nóng ra khỏi phòng nói, “Mẹ! Mẹ có nhìn thấy di động của con không?” Mẹ Lý giả vờ mờ mịt đáp: “Không biết, ngày nào con cũng vứt bừa bãi, ai biết con lại ném đi đâu rồi?”. Lý Ninh Thiển vội vàng tìm kiếm khắp nơi, mặt mày vô cùng nóng ruột... Mấy người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, muốn xem không có di động, Lưu Ninh Huy còn có thể liên hệ Lý Ninh Thiên như thế nào.
Ai ngờ đúng lúc này, di động của mẹ Lý lại đột ngột vang lên, bà ấy lấy ra nhìn, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch... Tôi thấy sắc mặt bà ấy hoảng sợ, vội vươn tay cầm lấy di động của bà, bên trên hiển thị rành rành ba chữ “Lưu Ninh Huy”.
Lúc này Lý Ninh Thiến vừa rồi còn đang tìm di động của mình đột nhiên bước hai ba bước tới, giơ tay giật lấy di động trong tay tôi, sau đó vô cùng vui sướng nói: “Là Ninh Huy gọi tới...” Khi cô ấy ấn nút nghe máy, tôi lập tức cảm giác được hơi thở trong phòng hơi khang khác, dường như có thứ gì đó tôi không nhìn thấy đang xoay quanh gần đây. Lần này mặc dù tôi không nhìn thấy cửa kính có phản chiếu bóng người nào, nhưng cảm giác thế này lại càng rõ ràng hơn so với lần trước, cũng càng mãnh liệt hơn.
“Anh ta đang thay đổi...” Tôi nhìn Lý Ninh Thiến chạy về phòng để nghe điện thoại, nói xa xăm. Chú Lê khó hiểu hỏi lại: “Cái gì thay đổi?” Tôi lắc đầu một cách mơ hồ: “Không thể nói ra được, tóm lại bất kể có phải Lưu Ninh Huy đã hóa ác thật hay không, chắc chắn anh ta đã trở nên còn mạnh hơn so với trước kia.”
Chú Lễ nghe vậy thì thở hắt ra: “Đích thực là thế, bằng không đã niêm phong điện thoại của Lý Ninh Thiển, sao cậu ta còn gọi được tới di động của mẹ cô ấy chứ?” Chú Lê nói xong lại quay đầu bảo mẹ Lý: “Bắt đầu từ ngày mai, đừng cho Lý Ninh Thiên tiếp xúc đến bất cứ thiết bị thông tin nào, vấn đề hiện giờ của cô ấy đã không còn đơn giản là điển hay không điện như vậy nữa! Nếu tôi không đoán sai, có lẽ vào ngày hôn lễ Lưu Ninh Huy sẽ mang con gái của bà đi...”
Cha của Lý Ninh Thiến nghe thể thì hoảng sợ: “Chuyện này... sao có thể, hài cốt của Ninh Huy đều đã hoả táng, làm sao nó có thể mang Tiểu Thiển đi chứ?” Tôi thấy ông ấy hình như không tin lời chú Lê nói cho lắm, vì vậy sẵng giọng nói: “Mang không được người sống đi... Có thể mang người chết đi mà.”
Thật ra không phải tôi muốn hù dọa bọn họ, nhưng giờ đã đến nước này, nếu bọn họ vẫn nghi ngờ lời chúng tôi nói, vậy kể cả chúng tôi dùng hết sức muốn bảo vệ Lý Ninh Thiến cũng chưa chắc có thể thành công! Chỉ thấy hai người bọn họ do dự cả buổi, mới nói với chú Lê bằng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu Lê đại sư chịu giúp Tiểu Thiến vượt qua cửa ải khó khăn, tất nhiên hai vợ chồng già chúng tôi đây sẽ nghe ông hết.”
Chú Lê gật gù đáp: “Được, vậy chúng ta cần bàn bạc với nhau kỹ hơn.” Hai ngày tiếp đó, cha mẹ Lý Minh Thiến làm theo lời chú Lê, tịch thu tất cả thiết bị thông tin liên hệ với bên ngoài trong tầm tay của Lý Ninh Thiến. Lý Ninh Thiến quả nhiên không còn bình tĩnh như trước, cô ấy nổi điên đập phá đồ đạc lung tung, la hét muốn cha mẹ trả điện thoại lại cho mình. Mỗi ngày, vừa đến tối là ba chúng tôi lại tới nhà Lý Ninh Thiến thăm cô ấy, sợ cô ấy bị Lưu Ninh Huy đã dần dần nổi giận chặn trước một bước...
Tôi biết chú Lê đau khổ khuyên bảo như vậy, kỳ thật vẫn là kiêng kị sau khi hài cốt của Lưu Ninh Huy trở về sẽ gây ra chuyện gì xấu, không bằng hoả táng ngay tại chỗ cho dứt khoát. Nhưng lúc ấy chúng tôi đều cho rằng, chỉ cần thiêu2thi thể của anh ta, có lẽ anh ta sẽ không thể tiếp tục quấn quýt si mê lấy Lý Ninh Thiển nữa.
Nhưng chúng tôi lại đều quên mất còn có một chiếc điện thoại di động! Sau này sự thật cũng chứng minh, nơi âm hồn của Lưu Ninh Huy chân chính7sống nhờ chính là chiếc di động kia... Lưu Ninh Vũ cũng là một phụ nữ biết nghe lời người khác khuyên, cho nên việc hoả táng hài cốt của Lưu Ninh Huy rất thuận lợi... Khi chúng tôi nhìn thấy anh ta cuối cùng đã hóa thành một hũ tro cốt, trái1tim treo lơ lửng cũng tạm thời được đặt xuống.
Tuy rằng sau khi trở về, cha mẹ Lưu Ninh Huy ít nhiều vẫn oán trách con gái vài câu: “Vì sao không mang hài cốt của Tiểu Huy về để cho bọn họ nhìn một lần?” Nhưng đồng thời trong lòng họ cũng7biết, nếu thật sự nhìn thấy dáng vẻ cuối cùng của con trai mình, đoán là cũng rất khó chịu đựng nổi.
Để xoa dịu âm hồn của Lưu Ninh Huy và để vẽ dấu chấm hết hoàn hảo cho chuyện này, cho nên chú Lê tự mình làm một buổi pháp sự vãng0sinh để siêu độ cho Lưu Ninh Huy. Nhưng ai cũng chẳng ngờ, hai ngày sau chú Lê lại nhận được điện thoại của cha mẹ Lý Minh Thiện, nói là mấy ngày nay Lý Ninh Thiển không thích hợp cho lắm, điều này làm cho bọn họ cảm thấy trong lòng vô cùng sợ hãi, cho nên hi vọng chúng tôi có thể mau chóng đến thăm con gái họ.
Hóa ra mấy ngày nay Lý Ninh Thiển càng nhận được điện thoại của Lưu Ninh Huy gọi tới thường xuyên hơn, vẻ mặt cô ấy cũng càng ngày càng phấn khởi, dường như biết người yêu sắp sửa trở lại rồi ấy.
Chú Lễ nghe vậy rất kinh ngạc. Theo lý thuyết, hài cốt của Lưu Ninh Huy đã hoả táng, tại sao Lý Ninh Thiên vẫn còn có thể nhận được điện thoại anh ta gọi tới chứ! Vào buổi tối, ba chúng tôi lại chạy tới nhà Lý Ninh Thiến lần nữa, phát hiện cô ấy đang thu dọn một vài món đồ trong phòng mình. Cô ấy thấy chúng tôi tới cũng không tỏ ra ngoài ý muốn, bảo chúng tôi ngồi chơi chốc lát, cô ấy thu dọn mấy thứ này xong sẽ ra.
Mẹ của Lý Ninh Thiến kể với chúng tôi bằng vẻ mặt lo lắng: “Mấy ngày nay Tiểu Thiên mang đồ của nó cái thì tặng người ta, cái thì vứt đi, như kiểu bàn giao chuyện hậu sự ấy. Tôi hỏi nó đang làm cái gì vậy? Nó lại dửng dưng bảo mấy thứ này cũng chẳng dùng, giữ lại cũng chiếm chỗ, không bằng tặng cho người khác làm kỷ niệm.”
Chú Lê hỏi lại bà ấy: “Tình trạng này của Lý Ninh Thiến bắt đầu xuất hiện từ khi nào?”
Mẹ Lý nhớ lại và đáp: “Ba ngày trước...”.
Mấy chúng tôi nghe vậy lòng đều chùng xuống, thầm nghĩ đây chẳng phải là ngày tro cốt của Lưu Ninh Huy về đến nhà sao? Xem ra chấp niệm trong lòng Lưu Ninh Huy quá sâu, mặc dù đã thiêu hài cốt của anh ta, nhưng vẫn không thể nào làm anh ta rời đi.
Chủ Lê kiểm tra quả cân gia cố linh hồn lúc trước đặt ở phía dưới bàn trà, phát hiện nó vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, không có chút xíu dấu hiệu bị phá hỏng, lúc này chủ mới thoáng thở phào một hơi và nói: “Hiện giờ tạm thời cô ấy vẫn chưa có nguy hiểm quá lớn, nhưng về sau thì khó nói... Đúng rồi, ngày kết hôn của cô ấy và Lưu Ninh Huy là ngày nào?” “Mùng một tháng sau.” Mẹ Lý đáp.
Nghe vậy, chú Lê thử tính toán ngày và nói: “Cũng không còn mấy ngày nữa, xem ra mọi thứ phải được giải quyết trước khi đến ngày đó, nếu không chỉ e đến lúc đó Lưu Ninh Huy thật sự sẽ tới đón Lý Ninh Thiển đi. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, tịch thu di động của Lý Ninh Thiến, đừng để cô ấy tiếp xúc đến bất cứ chiếc điện thoại nào nữa.”
Mẹ Lý vội đứng dậy, thừa dịp con gái đang thu dọn đồ đạc, bà lén cầm di động đến giao cho chú Lê. Chú Lễ nhận lấy, đầu tiên là tắt nguồn đi, sau đó dán một lá bùa màu vàng lên trên. Lý Ninh Thiến nhanh chóng phát hiện ra không thấy di động của mình đâu, vì thế cô ấy nôn nóng ra khỏi phòng nói, “Mẹ! Mẹ có nhìn thấy di động của con không?” Mẹ Lý giả vờ mờ mịt đáp: “Không biết, ngày nào con cũng vứt bừa bãi, ai biết con lại ném đi đâu rồi?”. Lý Ninh Thiển vội vàng tìm kiếm khắp nơi, mặt mày vô cùng nóng ruột... Mấy người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, muốn xem không có di động, Lưu Ninh Huy còn có thể liên hệ Lý Ninh Thiên như thế nào.
Ai ngờ đúng lúc này, di động của mẹ Lý lại đột ngột vang lên, bà ấy lấy ra nhìn, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch... Tôi thấy sắc mặt bà ấy hoảng sợ, vội vươn tay cầm lấy di động của bà, bên trên hiển thị rành rành ba chữ “Lưu Ninh Huy”.
Lúc này Lý Ninh Thiến vừa rồi còn đang tìm di động của mình đột nhiên bước hai ba bước tới, giơ tay giật lấy di động trong tay tôi, sau đó vô cùng vui sướng nói: “Là Ninh Huy gọi tới...” Khi cô ấy ấn nút nghe máy, tôi lập tức cảm giác được hơi thở trong phòng hơi khang khác, dường như có thứ gì đó tôi không nhìn thấy đang xoay quanh gần đây. Lần này mặc dù tôi không nhìn thấy cửa kính có phản chiếu bóng người nào, nhưng cảm giác thế này lại càng rõ ràng hơn so với lần trước, cũng càng mãnh liệt hơn.
“Anh ta đang thay đổi...” Tôi nhìn Lý Ninh Thiến chạy về phòng để nghe điện thoại, nói xa xăm. Chú Lê khó hiểu hỏi lại: “Cái gì thay đổi?” Tôi lắc đầu một cách mơ hồ: “Không thể nói ra được, tóm lại bất kể có phải Lưu Ninh Huy đã hóa ác thật hay không, chắc chắn anh ta đã trở nên còn mạnh hơn so với trước kia.”
Chú Lễ nghe vậy thì thở hắt ra: “Đích thực là thế, bằng không đã niêm phong điện thoại của Lý Ninh Thiển, sao cậu ta còn gọi được tới di động của mẹ cô ấy chứ?” Chú Lê nói xong lại quay đầu bảo mẹ Lý: “Bắt đầu từ ngày mai, đừng cho Lý Ninh Thiên tiếp xúc đến bất cứ thiết bị thông tin nào, vấn đề hiện giờ của cô ấy đã không còn đơn giản là điển hay không điện như vậy nữa! Nếu tôi không đoán sai, có lẽ vào ngày hôn lễ Lưu Ninh Huy sẽ mang con gái của bà đi...”
Cha của Lý Ninh Thiến nghe thể thì hoảng sợ: “Chuyện này... sao có thể, hài cốt của Ninh Huy đều đã hoả táng, làm sao nó có thể mang Tiểu Thiển đi chứ?” Tôi thấy ông ấy hình như không tin lời chú Lê nói cho lắm, vì vậy sẵng giọng nói: “Mang không được người sống đi... Có thể mang người chết đi mà.”
Thật ra không phải tôi muốn hù dọa bọn họ, nhưng giờ đã đến nước này, nếu bọn họ vẫn nghi ngờ lời chúng tôi nói, vậy kể cả chúng tôi dùng hết sức muốn bảo vệ Lý Ninh Thiến cũng chưa chắc có thể thành công! Chỉ thấy hai người bọn họ do dự cả buổi, mới nói với chú Lê bằng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu Lê đại sư chịu giúp Tiểu Thiến vượt qua cửa ải khó khăn, tất nhiên hai vợ chồng già chúng tôi đây sẽ nghe ông hết.”
Chú Lê gật gù đáp: “Được, vậy chúng ta cần bàn bạc với nhau kỹ hơn.” Hai ngày tiếp đó, cha mẹ Lý Minh Thiến làm theo lời chú Lê, tịch thu tất cả thiết bị thông tin liên hệ với bên ngoài trong tầm tay của Lý Ninh Thiến. Lý Ninh Thiến quả nhiên không còn bình tĩnh như trước, cô ấy nổi điên đập phá đồ đạc lung tung, la hét muốn cha mẹ trả điện thoại lại cho mình. Mỗi ngày, vừa đến tối là ba chúng tôi lại tới nhà Lý Ninh Thiến thăm cô ấy, sợ cô ấy bị Lưu Ninh Huy đã dần dần nổi giận chặn trước một bước...