Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1233
Chương 1233
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Chủ Lê thấy tôi rối như tơ vò, bèn lôi tôi sang một bên khẽ thì thầm vài câu. Tôi nghe xong rùng mình, mặt lộ vẻ ghê tởm. Chú Lê vội nói: “Chiêu này có hơi bần tiện một tí, nhưng nó có thể lập tức phá cách thức của ông ta. Cháu xem chú đã ngẩn này tuổi, làm vậy cũng không thích hợp lắm, có đi hay không tự cháu xem rồi làm đi!”
Tôi bực bội nhìn chú Lê, nghĩ thầm ông già chết tiệt, đề xuất cái chiêu nát bấy gì đây! Nhưng trước mắt đây lại là cách có hiệu quả nhanh chóng nhất! Tôi thấy lúc này động tác của Đinh Nhất đã bắt đầu chậm lại, chắc hẳn anh ta không kiên trì được2bao lâu nữa, vì vậy đành cắn chặt răng xoay người chạy tới nhà vệ sinh cuối hành lang...
Khi tôi bước vào cửa nhà vệ sinh, đầu tiên là nhìn trái nhìn phải, sợ bị người ta nhìn thấy tôi lén lút đi vào toilet nữ... Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện, Đinh Nhất và tên kia đánh nhau ầm ĩ như thế mà cũng không có ai ra ngăn lại, chỉ e là trong tòa nhà này đã sớm bị tên kia gài cầm chú gì đó rồi, cho dù có người đốt pháo ở hành lang cũng không làm những người ngủ say đó tỉnh dậy, nghĩ vậy tôi bèn đánh bạo đi vào toilet nữ.
Nào ngờ tôi mới vừa đi vào thì nhìn thấy một linh hồn lang7thang đứng ở trước gương... Hai chúng tôi nhìn thấy đối phương đều đồng thời bị giật nảy mình, linh hồn kia gào to lên “Biến thái” rồi trốn biển vào trong gương. Còn lại tôi bị dọa đến nỗi trái tim nhỏ bé nhảy thình thịch loạn xạ, suýt nữa vọt ra khỏi cổ họng. Đây là chuyện quái gì vậy! Hơn nửa đêm vào toilet nữ trộm “đồ”, mẹ nó lại còn đụng phải ma! Ổn định lại tâm thần, tôi căng da đầu đi vào buồng vệ sinh đầu tiên...
Khi tôi quay lại trước phòng bệnh với vẻ mặt ghê tởm, Đinh Nhất đã sắp không kiềm giữ được tên kia nữa rồi, hiện giờ tên đó đã sắp đến trạng thái điên cuồng. Nhưng nếu tôi không1nhìn lầm, mặc dù chiều nào ông ta cũng tấn công một cách hung ác, nhưng lại như thế nóng lòng muốn một chiều hạ địch, mau chóng kết thúc trận chiến đấu này.
Có mấy lần Đinh Nhất đều suýt chút nữa bị hại, khiến tôi nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, tôi vội vàng hỏi chú Lê “thứ đồ” trong tay mình đây nên dùng như thế nào? Chú Lê thoáng nhìn qua “thứ đồ” trong tay tôi, nhẹ nhàng bâng quơ bảo: “Úp trên mặt ông ta là được!” Nghe thế, tôi giật mình nói: “Chú nói ra nhẹ nhàng thật đấy. Bây giờ hai người họ đánh nhau khó mà tách ra được, sao cháu có thể úp chính xác món đồ này lên mặt ông ta7chứ hả?”
Chủ Lê nín cười đáp: “Dù sao chú đã bày cách cho cháu rồi, về phần có thành công hay không còn phải xem ở cháu!”
Tôi thấy ông chú cáo già này đúng là chỉ lo giết chứ chẳng lo chốn mà! Thế là đành xách theo “thứ đồ” trong tay từ từ đến gần hai người bọn họ... Tôi mất rất nhiều sức mới tìm đủ “thứ đồ” nhỏ nhỏ này, nếu không phải tình huống bây giờ khẩn cấp, tôi thật sự nghi ngờ có phải ông chú Lê già chết tiệt này chơi tôi hay không?! Lúc này Đinh Nhất thấy tôi đi về hướng bọn họ thì hơi phân tâm, bị dính một đấm của người đàn ông đó vào khóe miệng. Tôi nhìn mà phát0hoảng, vội bất chấp tất cả ném một hơi hết tất cả thứ đồ trong tay qua đó.
Chú Lê cáo già quả nhiên không lừa người khác, chỉ thấy sau khi những “thứ đồ” trăng trắng có dính đỏ đỏ kia như tuyết rơi rớt xuống người hai bọn họ, cái tên vừa rồi còn khí thế hừng hực lập tức vỡ trận trong một giây, ông ta phụt ra một búng máu, cả người lập tức nhũn ra ngã vật xuống đất. Mà khi Đinh Nhất nhìn rõ thứ tối ném sang, lại nổi giận gầm lên: “Trương Tiến Bảo! Mẹ nó, cậu ném cái thứ gì đây hả!?”
Hóa ra là mới nãy tôi nhìn thấy Đinh Nhất bị thương, trong lòng hoảng hốt, ra tay không chính xác, ném về phía tên kia mà đồng thời cũng ném đầy người Đinh Nhất!! Oác... Tôi thấy sắc mặt Đinh Nhất lúc xanh lúc trắng, vội luôn mồm giải thích: “Ngại quá, ngại quá, ném hơi trật một chút, nhưng cái này... cái này đều là ý của chủ Lê bày ra!”
Chú Lê đứng sau nghe vậy thì thọc gậy bánh xe: “Chú không có bảo cháu ném đầy người Đinh Nhất nhé!”.
Tôi lập tức không phục: “Thứ này đâu có phải viên đạn, còn có thể chỉ đầu trúng đó chắc? Hơn nữa, hai người bọn họ cứ quấn lấy nhau mãi, chú bảo cháu làm sao ném chuẩn được hả? Nếu không chú lên thử xem?” Lúc này Đinh Nhất cũng chẳng còn lòng dạ đâu so đo với tôi, anh ta dùng vẻ mặt ghê tởm lắc lắc người để những miếng băng vệ sinh trên người rớt xuống, sau đó tức muốn hộc máu chỉ tay vào tối... Nhưng cuối cùng anh ta cũng chẳng thốt ra câu nào. Thật ra lúc ấy tôi cũng cố nín lắm mới không bật cười, nếu không chắc Đinh Nhất sẽ không để ý tới tối trong mấy ngày mất.
Ngay khi ba chúng tôi chuẩn bị đi xem tình hình người đàn ông nằm dưới đất thể nào, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua. Người đàn ông kia vốn đã là nó mạnh hết đà đột nhiên cứng đờ người, sau đó giãy giụa bò dậy khỏi mặt đất, bước chân loạng choạng chạy lên trên lầu...
Tôi sửng sốt, vội vàng đuổi theo, nhưng chưa đi được mấy bước thì ngừng lại, sau đó tôi quay đầu nói với Đinh Nhất: “Anh canh chừng ở đây, tôi đi theo qua đó xem thử...”
Nhưng Đinh Nhất lại hơi do dự, tôi biết anh ta không yên tâm cho lắm về sự an toàn của mình, bèn cười bảo anh ta: “Không sao, tên kia đã không xong rồi, tôi chỉ đi theo xem thử thôi, tôi đoán chắc là âm sai tới cầu hôn, anh giúp tối canh chừng ở đây... Chỗ này không ai canh tôi không yên tâm.” Đinh Nhất nghe vậy thì khẽ thở dài đáp: “Được, cậu đi đi...” Tiếp đó tôi và chú Lê cùng đuổi tới tầng bảy, nhìn thấy hai âm sai đang kéo âm hồn của một cô bé bay đi. Cùng lúc đó, tên vừa rồi chạy lên lầu lại kiên quyết chắn trước mặt hai âm sai.
Chú Lê quát to với ông ta: “Hiện giờ anh không ngăn được bọn họ đâu, sao anh phải khổ vậy chứ?”
Người đàn ông quay đầu lại liếc nhìn chúng tôi, thù hận trong mắt vô cùng rõ ràng... Tôi vừa định nói gì đó để khuyên nhủ ông ta, lại thấy ông ta phun ra một ngụm máu nữa, không ngờ “vật ô uế” kia lợi hại như vậy!! Khiển ông ta bị thương nặng thế.
Tôi có lòng đi qua giúp ông ta, nhưng bị chú Lê giơ tay kéo lại: “Vô ích, bây giờ không ai có thể giúp ông ta, tất cả những chuyện này đều do chính ông ta lựa chọn.”
Chợt người đàn ông ho khan mãnh liệt, nhưng ông ta vẫn run rẩy lấy ra một tấm bùa dính máu, hấp tấp châm lửa, rồi khẽ nhầm đứt quãng câu thần chú bí mật của pháp môn. Tiếp theo ông ra dùng chút sức lực cuối cùng ném về phía hai âm sai kia...
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tôi bực bội nhìn chú Lê, nghĩ thầm ông già chết tiệt, đề xuất cái chiêu nát bấy gì đây! Nhưng trước mắt đây lại là cách có hiệu quả nhanh chóng nhất! Tôi thấy lúc này động tác của Đinh Nhất đã bắt đầu chậm lại, chắc hẳn anh ta không kiên trì được2bao lâu nữa, vì vậy đành cắn chặt răng xoay người chạy tới nhà vệ sinh cuối hành lang...
Khi tôi bước vào cửa nhà vệ sinh, đầu tiên là nhìn trái nhìn phải, sợ bị người ta nhìn thấy tôi lén lút đi vào toilet nữ... Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện, Đinh Nhất và tên kia đánh nhau ầm ĩ như thế mà cũng không có ai ra ngăn lại, chỉ e là trong tòa nhà này đã sớm bị tên kia gài cầm chú gì đó rồi, cho dù có người đốt pháo ở hành lang cũng không làm những người ngủ say đó tỉnh dậy, nghĩ vậy tôi bèn đánh bạo đi vào toilet nữ.
Nào ngờ tôi mới vừa đi vào thì nhìn thấy một linh hồn lang7thang đứng ở trước gương... Hai chúng tôi nhìn thấy đối phương đều đồng thời bị giật nảy mình, linh hồn kia gào to lên “Biến thái” rồi trốn biển vào trong gương. Còn lại tôi bị dọa đến nỗi trái tim nhỏ bé nhảy thình thịch loạn xạ, suýt nữa vọt ra khỏi cổ họng. Đây là chuyện quái gì vậy! Hơn nửa đêm vào toilet nữ trộm “đồ”, mẹ nó lại còn đụng phải ma! Ổn định lại tâm thần, tôi căng da đầu đi vào buồng vệ sinh đầu tiên...
Khi tôi quay lại trước phòng bệnh với vẻ mặt ghê tởm, Đinh Nhất đã sắp không kiềm giữ được tên kia nữa rồi, hiện giờ tên đó đã sắp đến trạng thái điên cuồng. Nhưng nếu tôi không1nhìn lầm, mặc dù chiều nào ông ta cũng tấn công một cách hung ác, nhưng lại như thế nóng lòng muốn một chiều hạ địch, mau chóng kết thúc trận chiến đấu này.
Có mấy lần Đinh Nhất đều suýt chút nữa bị hại, khiến tôi nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, tôi vội vàng hỏi chú Lê “thứ đồ” trong tay mình đây nên dùng như thế nào? Chú Lê thoáng nhìn qua “thứ đồ” trong tay tôi, nhẹ nhàng bâng quơ bảo: “Úp trên mặt ông ta là được!” Nghe thế, tôi giật mình nói: “Chú nói ra nhẹ nhàng thật đấy. Bây giờ hai người họ đánh nhau khó mà tách ra được, sao cháu có thể úp chính xác món đồ này lên mặt ông ta7chứ hả?”
Chủ Lê nín cười đáp: “Dù sao chú đã bày cách cho cháu rồi, về phần có thành công hay không còn phải xem ở cháu!”
Tôi thấy ông chú cáo già này đúng là chỉ lo giết chứ chẳng lo chốn mà! Thế là đành xách theo “thứ đồ” trong tay từ từ đến gần hai người bọn họ... Tôi mất rất nhiều sức mới tìm đủ “thứ đồ” nhỏ nhỏ này, nếu không phải tình huống bây giờ khẩn cấp, tôi thật sự nghi ngờ có phải ông chú Lê già chết tiệt này chơi tôi hay không?! Lúc này Đinh Nhất thấy tôi đi về hướng bọn họ thì hơi phân tâm, bị dính một đấm của người đàn ông đó vào khóe miệng. Tôi nhìn mà phát0hoảng, vội bất chấp tất cả ném một hơi hết tất cả thứ đồ trong tay qua đó.
Chú Lê cáo già quả nhiên không lừa người khác, chỉ thấy sau khi những “thứ đồ” trăng trắng có dính đỏ đỏ kia như tuyết rơi rớt xuống người hai bọn họ, cái tên vừa rồi còn khí thế hừng hực lập tức vỡ trận trong một giây, ông ta phụt ra một búng máu, cả người lập tức nhũn ra ngã vật xuống đất. Mà khi Đinh Nhất nhìn rõ thứ tối ném sang, lại nổi giận gầm lên: “Trương Tiến Bảo! Mẹ nó, cậu ném cái thứ gì đây hả!?”
Hóa ra là mới nãy tôi nhìn thấy Đinh Nhất bị thương, trong lòng hoảng hốt, ra tay không chính xác, ném về phía tên kia mà đồng thời cũng ném đầy người Đinh Nhất!! Oác... Tôi thấy sắc mặt Đinh Nhất lúc xanh lúc trắng, vội luôn mồm giải thích: “Ngại quá, ngại quá, ném hơi trật một chút, nhưng cái này... cái này đều là ý của chủ Lê bày ra!”
Chú Lê đứng sau nghe vậy thì thọc gậy bánh xe: “Chú không có bảo cháu ném đầy người Đinh Nhất nhé!”.
Tôi lập tức không phục: “Thứ này đâu có phải viên đạn, còn có thể chỉ đầu trúng đó chắc? Hơn nữa, hai người bọn họ cứ quấn lấy nhau mãi, chú bảo cháu làm sao ném chuẩn được hả? Nếu không chú lên thử xem?” Lúc này Đinh Nhất cũng chẳng còn lòng dạ đâu so đo với tôi, anh ta dùng vẻ mặt ghê tởm lắc lắc người để những miếng băng vệ sinh trên người rớt xuống, sau đó tức muốn hộc máu chỉ tay vào tối... Nhưng cuối cùng anh ta cũng chẳng thốt ra câu nào. Thật ra lúc ấy tôi cũng cố nín lắm mới không bật cười, nếu không chắc Đinh Nhất sẽ không để ý tới tối trong mấy ngày mất.
Ngay khi ba chúng tôi chuẩn bị đi xem tình hình người đàn ông nằm dưới đất thể nào, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua. Người đàn ông kia vốn đã là nó mạnh hết đà đột nhiên cứng đờ người, sau đó giãy giụa bò dậy khỏi mặt đất, bước chân loạng choạng chạy lên trên lầu...
Tôi sửng sốt, vội vàng đuổi theo, nhưng chưa đi được mấy bước thì ngừng lại, sau đó tôi quay đầu nói với Đinh Nhất: “Anh canh chừng ở đây, tôi đi theo qua đó xem thử...”
Nhưng Đinh Nhất lại hơi do dự, tôi biết anh ta không yên tâm cho lắm về sự an toàn của mình, bèn cười bảo anh ta: “Không sao, tên kia đã không xong rồi, tôi chỉ đi theo xem thử thôi, tôi đoán chắc là âm sai tới cầu hôn, anh giúp tối canh chừng ở đây... Chỗ này không ai canh tôi không yên tâm.” Đinh Nhất nghe vậy thì khẽ thở dài đáp: “Được, cậu đi đi...” Tiếp đó tôi và chú Lê cùng đuổi tới tầng bảy, nhìn thấy hai âm sai đang kéo âm hồn của một cô bé bay đi. Cùng lúc đó, tên vừa rồi chạy lên lầu lại kiên quyết chắn trước mặt hai âm sai.
Chú Lê quát to với ông ta: “Hiện giờ anh không ngăn được bọn họ đâu, sao anh phải khổ vậy chứ?”
Người đàn ông quay đầu lại liếc nhìn chúng tôi, thù hận trong mắt vô cùng rõ ràng... Tôi vừa định nói gì đó để khuyên nhủ ông ta, lại thấy ông ta phun ra một ngụm máu nữa, không ngờ “vật ô uế” kia lợi hại như vậy!! Khiển ông ta bị thương nặng thế.
Tôi có lòng đi qua giúp ông ta, nhưng bị chú Lê giơ tay kéo lại: “Vô ích, bây giờ không ai có thể giúp ông ta, tất cả những chuyện này đều do chính ông ta lựa chọn.”
Chợt người đàn ông ho khan mãnh liệt, nhưng ông ta vẫn run rẩy lấy ra một tấm bùa dính máu, hấp tấp châm lửa, rồi khẽ nhầm đứt quãng câu thần chú bí mật của pháp môn. Tiếp theo ông ra dùng chút sức lực cuối cùng ném về phía hai âm sai kia...