Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1205
Chương 1205
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lý Sảnh đặt mạnh chén trà xuống bàn làm nước bắn tung tóe: “Cậu không cần vòng vo với tôi, có lời gì xin cứ nói thẳng.”
Trong đầu tôi nghĩ, ông dám đập bàn với tôi à? Một, tôi không phải cấp dưới của ông, hai, cũng không phải phạm nhân của ông, hôm nay tôi có thể gặp ông ở chỗ này đều là vì Bạch Kiện, nếu không phải nể mặt anh ta thì tôi cũng không muốn nói nhiều với ông thêm một chữ nào.
Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, nếu đã đồng ý với Bạch Kiện là gặp mặt ông ta một lần, thì tôi không thể trở mặt với ông ta được, thế là tôi đành kìm nén sự tức giận xuống, sau2đó ôn hòa nói với ông ta: “Nếu ngài đã muốn biết chân tướng sự việc, tôi tất nhiên sẽ biết gì nói nấy, nhưng hi vọng sau khi ngài biết chân tướng rồi thì đừng lừa mình dối người nữa, bởi vì có một số việc xảy ra cũng đã xảy ra rồi, cho dù không ai nhìn thấy, cũng không ai có thể chứng minh... Nhưng không có nghĩa là nó không phát sinh.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Sắc mặt Lý Sảnh âm trầm.
Tôi cũng không muốn vòng vo cùng ông ta nữa, nên dứt khoát nói: “Ngài còn nhớ bể bơi Mùa Xuân mấy năm trước không?”
Lý Sảnh nghe xong, sắc mặt cứng đờ, tôi thở dài: “Ngài không cần trả lời, bởi vì vẻ mặt6của ngài đã nói cho tôi biết là ngài nhớ rõ... Nếu ngài còn nhớ, vậy thì còn cần tôi phải nói tiếp không?”
Lý Sảnh nhất thời rơi vào im lặng đáng sợ, người này lòng dạ quá sâu, tôi thực sự không nhìn ra ông ta đang nghĩ gì, nhưng có thể khẳng định, năm đó chắc chắn ông ta đã làm chuyện gì trái với lương tâm, nếu không bây giờ đối mặt với tôi ông ta sẽ không chỉ im lặng như thế.
Một lát sau, cuối cùng Lý Sảnh cũng lên tiếng: “Cậu nói tiếp đi...” Tôi nhìn ông ta một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Chân tướng của chuyện xảy ra ở bể bơi Mùa Xuân là gì... Thật ra tôi cũng không thể xác3định, tôi chỉ có thể nói với ngài rằng, đó chính là căn nguyên của mọi chuyện, tất cả quả báo đều do việc này bắt đầu.” Lý Sảnh do dự nói: “Người của nhà họ Chúc...”
“Người nhà họ Chúc đã không còn ai, hẳn ngài biết rất rõ điểm này, còn bây giờ ai đang vì họ mà trả thù... tôi cũng không tiện nói. Ngài là lãnh đạo cũ của Bạch Kiện, nếu có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp! Nhưng lần trước ở đập chứa nước Long Tuyền hẳn ngài cũng thấy rồi đấy, thiếu chút nữa tôi đã không giữ được cái mạng nhỏ này! Bạch Kiện phải quay về mời Lê đại sư tới mới miễn cưỡng cứu được tôi ra. Nói thật, lúc9đó có thể tìm thi thể của mấy đứa trẻ về là tôi đã dốc hết toàn lực rồi! Nhưng tôi tin có người giỏi thì còn có người còn giỏi hơn, ngài trễ nải thời gian với tôi ở đây, thì chẳng bằng suy nghĩ một biện pháp khác.”
Đêm đó tôi đã bày tỏ rất rõ ràng hai ý với lãnh đạo cũ của Bạch Kiện, một là mọi chuyện đều do sự kiện “bé gái chết đuối trong bể bơi” đưa đến, nhưng chi tiết và chân tướng trong đó tôi cũng không rõ lắm. Hai là vị cao nhân ở sau lưng báo thù cho nhà họ Chúc lợi hại hơn tôi quá nhiều, lần trước có thể tìm thấy thi thể của mấy đứa trẻ đúng4là may mắn, cho nên đừng tới tìm tôi nhờ hỗ trợ nữa.
Sau khi Bạch Kiện đích thân tiễn lãnh đạo cũ về, tôi mới dám từ phòng làm việc đi ra, tôi vốn tưởng chúng tôi ở bên trong trò chuyện lâu như vậy, tiệc rượu bên ngoài hẳn đã phải giải tán rồi?
Nhưng khi đi ra ngoài thì mười mấy cặp mắt cùng đồng loạt nhìn về phía tôi, làm lòng tôi thấy hoảng sợ... Tôi hơi lúng túng ho nhẹ một tiếng sau đó xoay người đi vào phòng bếp. Vợ Bạch Kiện thấy tôi đi vào, liền cười nói: “Sao cậu vào đây, nơi này không cần cậu hỗ trợ, nhanh ra ngoài ăn cơm đi.” Tối nghe mà mặt mũi đầy bất đắc dĩ, nói: “Tôi cũng muốn ra ngoài lắm, nhưng mấy tên ngoài kia cứ nhìn tôi với ánh mắt là lạ, cứ như ống đây bị lãnh đạo của bọn họ quy tắc ngầm ấy.” Vợ Bạch Kiện cười phá lên: “Tiến Bảo, cậu thật buồn cười, chẳng trách cậu lại thành bạn của lão Bạch! Đi thôi, tôi với cậu ra ngoài ngồi một lát, thể đã được chưa?”
Vợ Bạch Kiện xuất hiện làm bầu không khí trong phòng khách lại náo động, mọi người bắt đầu lấy lại tinh thần, lại bắt đầu nâng ly cạn chén.
Lúc này Bạch Kiện cũng từ ngoài trở về, anh ta thấy nhà đã khôi phục náo nhiệt thì không nói gì nữa, tiếp tục cùng mọi người uống rượu... Đêm hôm đó tất cả mọi người đều uống rất vui vẻ, ngay cả người có tửu lượng cực cao như Đinh Nhất mà cuối cùng cũng có phần say rượu. Tôi lúc ấy vô cùng vui mừng vì mình phải kiêng rượu, nếu không tôi chẳng biết mình sẽ uống thành cái dạng gì đâu! Đương nhiên, sở dĩ Đinh Nhất uống nhiều rượu như vậy hoàn toàn là bởi vì anh ta giúp tôi cản rượu, hai chiến sĩ do Bạch Kiện sắp xếp đã thua trận từ lâu.
Nửa trận trước, mọi người đều thi nhau uống với Bạch Kiện, nhưng sau khi lãnh đạo của họ đi về, bọn họ đều chĩa mũi dùi sang phía tôi, Bạch Kiện dù có lòng giúp tôi cản rượu, nhưng tiếc thay lúc đó anh ta cũng ngồi không vững rồi, cho nên cũng chẳng làm gì được, vì vậy mà phòng tuyển cuối cùng của tôi chỉ còn Đinh Nhất. Thật ra lúc bữa cơm vừa kết thúc, tôi vốn không nhìn ra Đinh Nhất đã uống say, anh ta trông chẳng có vẻ gì khác lúc bình thường, bước chân vẫn vững vàng, giọng nói vẫn lạnh nhạt... Nhưng ai biết được, sau khi vẫy tay tạm biệt tất cả mọi người, anh ta đột nhiên đứng bất động tại chỗ, lúc ấy tôi giật cả mình, còn cho là anh ta cảm giác được gần đó có nguy hiểm gì chứ? Kết quả là một lát sau anh ta mới nói với vẻ sâu xa: “Đón xe về đi, tôi uống say rồi.”
Mới đầu tôi còn không hiểu Đinh Nhất nói uống say là say tới mức độ nào, nhưng rất nhanh tôi phát hiện anh ta đã không thể đi bộ bình thường được...
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Trong đầu tôi nghĩ, ông dám đập bàn với tôi à? Một, tôi không phải cấp dưới của ông, hai, cũng không phải phạm nhân của ông, hôm nay tôi có thể gặp ông ở chỗ này đều là vì Bạch Kiện, nếu không phải nể mặt anh ta thì tôi cũng không muốn nói nhiều với ông thêm một chữ nào.
Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, nếu đã đồng ý với Bạch Kiện là gặp mặt ông ta một lần, thì tôi không thể trở mặt với ông ta được, thế là tôi đành kìm nén sự tức giận xuống, sau2đó ôn hòa nói với ông ta: “Nếu ngài đã muốn biết chân tướng sự việc, tôi tất nhiên sẽ biết gì nói nấy, nhưng hi vọng sau khi ngài biết chân tướng rồi thì đừng lừa mình dối người nữa, bởi vì có một số việc xảy ra cũng đã xảy ra rồi, cho dù không ai nhìn thấy, cũng không ai có thể chứng minh... Nhưng không có nghĩa là nó không phát sinh.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Sắc mặt Lý Sảnh âm trầm.
Tôi cũng không muốn vòng vo cùng ông ta nữa, nên dứt khoát nói: “Ngài còn nhớ bể bơi Mùa Xuân mấy năm trước không?”
Lý Sảnh nghe xong, sắc mặt cứng đờ, tôi thở dài: “Ngài không cần trả lời, bởi vì vẻ mặt6của ngài đã nói cho tôi biết là ngài nhớ rõ... Nếu ngài còn nhớ, vậy thì còn cần tôi phải nói tiếp không?”
Lý Sảnh nhất thời rơi vào im lặng đáng sợ, người này lòng dạ quá sâu, tôi thực sự không nhìn ra ông ta đang nghĩ gì, nhưng có thể khẳng định, năm đó chắc chắn ông ta đã làm chuyện gì trái với lương tâm, nếu không bây giờ đối mặt với tôi ông ta sẽ không chỉ im lặng như thế.
Một lát sau, cuối cùng Lý Sảnh cũng lên tiếng: “Cậu nói tiếp đi...” Tôi nhìn ông ta một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Chân tướng của chuyện xảy ra ở bể bơi Mùa Xuân là gì... Thật ra tôi cũng không thể xác3định, tôi chỉ có thể nói với ngài rằng, đó chính là căn nguyên của mọi chuyện, tất cả quả báo đều do việc này bắt đầu.” Lý Sảnh do dự nói: “Người của nhà họ Chúc...”
“Người nhà họ Chúc đã không còn ai, hẳn ngài biết rất rõ điểm này, còn bây giờ ai đang vì họ mà trả thù... tôi cũng không tiện nói. Ngài là lãnh đạo cũ của Bạch Kiện, nếu có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp! Nhưng lần trước ở đập chứa nước Long Tuyền hẳn ngài cũng thấy rồi đấy, thiếu chút nữa tôi đã không giữ được cái mạng nhỏ này! Bạch Kiện phải quay về mời Lê đại sư tới mới miễn cưỡng cứu được tôi ra. Nói thật, lúc9đó có thể tìm thi thể của mấy đứa trẻ về là tôi đã dốc hết toàn lực rồi! Nhưng tôi tin có người giỏi thì còn có người còn giỏi hơn, ngài trễ nải thời gian với tôi ở đây, thì chẳng bằng suy nghĩ một biện pháp khác.”
Đêm đó tôi đã bày tỏ rất rõ ràng hai ý với lãnh đạo cũ của Bạch Kiện, một là mọi chuyện đều do sự kiện “bé gái chết đuối trong bể bơi” đưa đến, nhưng chi tiết và chân tướng trong đó tôi cũng không rõ lắm. Hai là vị cao nhân ở sau lưng báo thù cho nhà họ Chúc lợi hại hơn tôi quá nhiều, lần trước có thể tìm thấy thi thể của mấy đứa trẻ đúng4là may mắn, cho nên đừng tới tìm tôi nhờ hỗ trợ nữa.
Sau khi Bạch Kiện đích thân tiễn lãnh đạo cũ về, tôi mới dám từ phòng làm việc đi ra, tôi vốn tưởng chúng tôi ở bên trong trò chuyện lâu như vậy, tiệc rượu bên ngoài hẳn đã phải giải tán rồi?
Nhưng khi đi ra ngoài thì mười mấy cặp mắt cùng đồng loạt nhìn về phía tôi, làm lòng tôi thấy hoảng sợ... Tôi hơi lúng túng ho nhẹ một tiếng sau đó xoay người đi vào phòng bếp. Vợ Bạch Kiện thấy tôi đi vào, liền cười nói: “Sao cậu vào đây, nơi này không cần cậu hỗ trợ, nhanh ra ngoài ăn cơm đi.” Tối nghe mà mặt mũi đầy bất đắc dĩ, nói: “Tôi cũng muốn ra ngoài lắm, nhưng mấy tên ngoài kia cứ nhìn tôi với ánh mắt là lạ, cứ như ống đây bị lãnh đạo của bọn họ quy tắc ngầm ấy.” Vợ Bạch Kiện cười phá lên: “Tiến Bảo, cậu thật buồn cười, chẳng trách cậu lại thành bạn của lão Bạch! Đi thôi, tôi với cậu ra ngoài ngồi một lát, thể đã được chưa?”
Vợ Bạch Kiện xuất hiện làm bầu không khí trong phòng khách lại náo động, mọi người bắt đầu lấy lại tinh thần, lại bắt đầu nâng ly cạn chén.
Lúc này Bạch Kiện cũng từ ngoài trở về, anh ta thấy nhà đã khôi phục náo nhiệt thì không nói gì nữa, tiếp tục cùng mọi người uống rượu... Đêm hôm đó tất cả mọi người đều uống rất vui vẻ, ngay cả người có tửu lượng cực cao như Đinh Nhất mà cuối cùng cũng có phần say rượu. Tôi lúc ấy vô cùng vui mừng vì mình phải kiêng rượu, nếu không tôi chẳng biết mình sẽ uống thành cái dạng gì đâu! Đương nhiên, sở dĩ Đinh Nhất uống nhiều rượu như vậy hoàn toàn là bởi vì anh ta giúp tôi cản rượu, hai chiến sĩ do Bạch Kiện sắp xếp đã thua trận từ lâu.
Nửa trận trước, mọi người đều thi nhau uống với Bạch Kiện, nhưng sau khi lãnh đạo của họ đi về, bọn họ đều chĩa mũi dùi sang phía tôi, Bạch Kiện dù có lòng giúp tôi cản rượu, nhưng tiếc thay lúc đó anh ta cũng ngồi không vững rồi, cho nên cũng chẳng làm gì được, vì vậy mà phòng tuyển cuối cùng của tôi chỉ còn Đinh Nhất. Thật ra lúc bữa cơm vừa kết thúc, tôi vốn không nhìn ra Đinh Nhất đã uống say, anh ta trông chẳng có vẻ gì khác lúc bình thường, bước chân vẫn vững vàng, giọng nói vẫn lạnh nhạt... Nhưng ai biết được, sau khi vẫy tay tạm biệt tất cả mọi người, anh ta đột nhiên đứng bất động tại chỗ, lúc ấy tôi giật cả mình, còn cho là anh ta cảm giác được gần đó có nguy hiểm gì chứ? Kết quả là một lát sau anh ta mới nói với vẻ sâu xa: “Đón xe về đi, tôi uống say rồi.”
Mới đầu tôi còn không hiểu Đinh Nhất nói uống say là say tới mức độ nào, nhưng rất nhanh tôi phát hiện anh ta đã không thể đi bộ bình thường được...