Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1174
Chương 1174
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Bởi vì động tĩnh lần này còn lớn hơn lần trước, cho nên những người hàng xóm tò mò đến vây xem cũng nhiều hơn, mọi người rối rít bàn tán rằng cảnh sát và lính cứu hỏa lại bị người ta đùa giỡn rồi.
Lần này, cả lính cứu hỏa và cảnh sát đều rơi vào tình huống khó xử lúng túng, tuy sau đó, cảnh sát đã cho mở khóa hết tất cả các phòng ở tầng mười một này, nhưng trừ những dấu vết trước đây ra thì không có thứ gì khác, mà hiện tại chắc chắn chỗ này không có người ở, xem ra lần này bọn họ động vào tổ quạ đen rồi.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm, không ngờ ngay hôm sau đã bị2quần chúng đem chuyện này lên truyền hình, gây ra xôn xao dư luận.
Bọn họ cười nhạo cảnh sát vô dụng, ngay cả một kẻ đùa dai cũng không bắt được, còn nói chuyện này nghe quá kì quái, người làm ra chuyện này nhất định là âm hồn không tiêu tán của ba người chết trong vụ cháy năm đó. Tóm lại cái gì họ cũng nói được, làm cho cảnh sát và lính cứu hỏa đau đầu.
Ai ngờ đến đêm thứ ba, chuông điện thoại của đội cứu hỏa lại vang lên lần nữa một cách quái dị... Lần này nhận điện thoại là một người phụ nữ có nhiều năm kinh nghiệm, đầu tiên, chị ta tỉnh táo nghe người gọi điện vội vàng báo địa chỉ và tình hình hỏa hoạn, tiếp6đến chị ta hỏi đối phương rất cặn kẽ về tình huống hỏa hoạn... Cuối cùng, chị ta kết luận, người gọi điện báo hỏa hoạn này thực sự đang gặp hỏa hoạn, thậm chí chị ta còn nghe được đối phương ho do bị sặc khói.
Căn cứ vào thái độ trách nhiệm đối với sinh mệnh con người, đội cứu hỏa lại xuất quân lần nữa... Những kết quả lần này cũng giống hai lần trước. May là lần này đội cứu hỏa đã có kinh nghiệm, họ không mở còi báo động, cũng không bật đèn báo nháy, dù sao bây giờ cũng đang là nửa đêm, trên đường không có xe cộ nào cả, vì vậy họ yên lặng không tiếng động lái xe cứu hỏa đến khu đô thị Kim Đế.
Sau khi0xác định 100% không có hỏa hoạn, bọn họ lại ảo não lái xe cứu hỏa đi, cố gắng không làm kinh động đến người dân. Nhưng dù vậy, vẫn có những người nửa đêm không ngủ, đứng bên cửa sổ xem... và quay lại video, sau đó cười trên sự đau khổ của người khác, phát tán video đó lên mạng internet.
Cảnh sát và lính cứu hỏa vốn nghĩ sau chuyện đùa ác này, tác động của vụ việc sẽ tự nhiên biến mất khỏi lòng của quần chúng nhân dân. Nhưng cuộc điện thoại báo cháy này vẫn vang lên đúng giờ mỗi ngày! Cuối cùng, cảnh sát 110 đành phải phái người nằm vùng hằng đêm, chỉ cần 119 nhận được điện thoại, lập tức thông báo người bên kia lên lầu kiểm5tra, xác định xem có thực sự bị cháy hay không, dù sao họ cũng không dám coi thường sinh mạng, cho dù cái tên gọi điện thoại kia có hô lên vô số lần là “có sói đến đây” đi chăng nữa...
Cuối cùng ở thời điểm cảnh sát không nhịn được nữa, Viên Mục Dã xuất hiện. Dĩ nhiên, không phải do cậu ta đã biết trước nên chạy tới giúp bọn họ phá án, mà là bị Bạch Kiện dặn tới cứu tôi. Viên Mục Dã rất có tiếng tăm trong ngành, nghe nói còn nổi tiếng hơn cả Bạch Kiện, vì thỉnh thoảng cảnh sát lại gặp phải vài vụ án kỳ quái khó giải quyết, lúc ấy tự nhiên có thể thể hiện ra sự hữu ích của Viên Mục Dã. Vì9vậy khi Viên Mục Dã tìm tới Phó Cục trưởng Đới, cả hai bên đều cần sự giúp đỡ của nhau nên rất ăn nhịp với nhau.
Nhưng Viên Mục Dã không ngờ tới, cậu ta tự mình đến khu Kim Để để kiểm tra nhưng không có thu hoạch gì, bất đắc dĩ, cậu ta đành phải đánh bài ngửa với Phó Cục trưởng Đới, nói rằng tôi mới là người thực sự có bản lĩnh.
Phó Cục trưởng Đới xem video do Tiền Vũ quay lại xong cũng lĩnh hội được điểm này, vì thế ông ấy mới đi cùng Viên Mục Dã tới bệnh viện thăm tối, thuận tiện dò hỏi ý tôi xem có thể giúp cảnh sát chuyện này không.
Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, tôi im lặng một lúc, sau đó mới ngẩng đầu tỏ vẻ khó xử nói với Phó Cục trưởng Đới: “Cục trưởng, không phải tôi không muốn giúp ngài, ngài cũng thấy đấy, tình huống của tôi bây giờ không đi ra ngoài được.”
Phó Cục trưởng với nghe vậy lập tức nói với tôi: “Cậu không cần phải lo, trước tiên tôi có thể giúp cậu tìm một người bảo lãnh tại ngoại, như vậy sau khi cậu xuất viện có thể về khách sạn ở. Còn vụ án của cậu... Lúc trước tôi cũng đã nói, nhiều nhất chỉ tính cậu tội phòng vệ chính đáng thôi. Đến lúc đó cậu có thể tìm mấy tên kia để thương lượng, bọn chúng cũng đánh cậu bị thương ở đâu, nêu bồi thường cũng là cả hai bên cùng chịu.”
Tôi nghe vậy trong lòng đã nắm chắc, vì vậy tươi cười nói với Phó Cục trưởng Đới: “Được, nếu ngài đã nói vậy, tôi cũng không còn băn khoăn gì nữa, vậy tôi chờ ngài bảo lãnh... Đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cảnh sát tiểu Viên đến khu Kim Để xem sao.”
Ngày hôm sau, cuối cùng chú Lê và Đinh Nhất cũng xuất hiện trong phòng bệnh của tôi, tôi lập tức có cảm giác mừng rơi nước mắt khi được nhìn thấy người thân. Nhìn đôi mắt thâm quầng của chú Lê, tôi đoán là vì chuyện của tôi
mà mấy ngày nay chú ấy ngủ không ngon, Đinh Nhất cũng vậy, từ đầu đến cuối anh ta đều bày ra gương mặt thối hoắc, như thể tôi thiếu nợ anh ta tám triệu tệ vậy. Chú Lê ân cần hỏi: “Đầu cháu không sao chứ?” Tối nhún vai, sau đó cười nói với chú ấy: “Không sao, ngày hôm qua cháu được cắt chỉ rồi.” Chú Lê vừa định nói gì đó thì bị Đinh Nhất ngắt lời: “Nghe nói đầu cậu bị đánh đến ngu rồi?!” Tôi tự biết đuối lý, nên chỉ cắn răng nói: “Ừ, ngu...”.
Đinh Nhất nổi giận đùng đùng hét lên: “Ngu mới đáng đời. Cậu là quỷ chết đói đầu thai à! Đợi thêm chút nữa mà cũng không được? Một mình ra ngoài ăn cơm còn chưa tính, lại còn thích xen vào chuyện của người khác, cậu cho rằng mình là Superman à? Lại còn gặp chuyện bất bình rút đao can thiệp! Sau này cậu ra ngoài một mình làm ơn mang theo não được không? Cậu có nghĩ đến, tối hôm đó nếu như không phải trong cơ thể cậu có tên kia tồn tại thì sẽ có hậu quả gì không? Hoặc nếu như tên kia nổi điên giết toàn bộ những người đó thì lại có hậu quả gì?”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lần này, cả lính cứu hỏa và cảnh sát đều rơi vào tình huống khó xử lúng túng, tuy sau đó, cảnh sát đã cho mở khóa hết tất cả các phòng ở tầng mười một này, nhưng trừ những dấu vết trước đây ra thì không có thứ gì khác, mà hiện tại chắc chắn chỗ này không có người ở, xem ra lần này bọn họ động vào tổ quạ đen rồi.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm, không ngờ ngay hôm sau đã bị2quần chúng đem chuyện này lên truyền hình, gây ra xôn xao dư luận.
Bọn họ cười nhạo cảnh sát vô dụng, ngay cả một kẻ đùa dai cũng không bắt được, còn nói chuyện này nghe quá kì quái, người làm ra chuyện này nhất định là âm hồn không tiêu tán của ba người chết trong vụ cháy năm đó. Tóm lại cái gì họ cũng nói được, làm cho cảnh sát và lính cứu hỏa đau đầu.
Ai ngờ đến đêm thứ ba, chuông điện thoại của đội cứu hỏa lại vang lên lần nữa một cách quái dị... Lần này nhận điện thoại là một người phụ nữ có nhiều năm kinh nghiệm, đầu tiên, chị ta tỉnh táo nghe người gọi điện vội vàng báo địa chỉ và tình hình hỏa hoạn, tiếp6đến chị ta hỏi đối phương rất cặn kẽ về tình huống hỏa hoạn... Cuối cùng, chị ta kết luận, người gọi điện báo hỏa hoạn này thực sự đang gặp hỏa hoạn, thậm chí chị ta còn nghe được đối phương ho do bị sặc khói.
Căn cứ vào thái độ trách nhiệm đối với sinh mệnh con người, đội cứu hỏa lại xuất quân lần nữa... Những kết quả lần này cũng giống hai lần trước. May là lần này đội cứu hỏa đã có kinh nghiệm, họ không mở còi báo động, cũng không bật đèn báo nháy, dù sao bây giờ cũng đang là nửa đêm, trên đường không có xe cộ nào cả, vì vậy họ yên lặng không tiếng động lái xe cứu hỏa đến khu đô thị Kim Đế.
Sau khi0xác định 100% không có hỏa hoạn, bọn họ lại ảo não lái xe cứu hỏa đi, cố gắng không làm kinh động đến người dân. Nhưng dù vậy, vẫn có những người nửa đêm không ngủ, đứng bên cửa sổ xem... và quay lại video, sau đó cười trên sự đau khổ của người khác, phát tán video đó lên mạng internet.
Cảnh sát và lính cứu hỏa vốn nghĩ sau chuyện đùa ác này, tác động của vụ việc sẽ tự nhiên biến mất khỏi lòng của quần chúng nhân dân. Nhưng cuộc điện thoại báo cháy này vẫn vang lên đúng giờ mỗi ngày! Cuối cùng, cảnh sát 110 đành phải phái người nằm vùng hằng đêm, chỉ cần 119 nhận được điện thoại, lập tức thông báo người bên kia lên lầu kiểm5tra, xác định xem có thực sự bị cháy hay không, dù sao họ cũng không dám coi thường sinh mạng, cho dù cái tên gọi điện thoại kia có hô lên vô số lần là “có sói đến đây” đi chăng nữa...
Cuối cùng ở thời điểm cảnh sát không nhịn được nữa, Viên Mục Dã xuất hiện. Dĩ nhiên, không phải do cậu ta đã biết trước nên chạy tới giúp bọn họ phá án, mà là bị Bạch Kiện dặn tới cứu tôi. Viên Mục Dã rất có tiếng tăm trong ngành, nghe nói còn nổi tiếng hơn cả Bạch Kiện, vì thỉnh thoảng cảnh sát lại gặp phải vài vụ án kỳ quái khó giải quyết, lúc ấy tự nhiên có thể thể hiện ra sự hữu ích của Viên Mục Dã. Vì9vậy khi Viên Mục Dã tìm tới Phó Cục trưởng Đới, cả hai bên đều cần sự giúp đỡ của nhau nên rất ăn nhịp với nhau.
Nhưng Viên Mục Dã không ngờ tới, cậu ta tự mình đến khu Kim Để để kiểm tra nhưng không có thu hoạch gì, bất đắc dĩ, cậu ta đành phải đánh bài ngửa với Phó Cục trưởng Đới, nói rằng tôi mới là người thực sự có bản lĩnh.
Phó Cục trưởng Đới xem video do Tiền Vũ quay lại xong cũng lĩnh hội được điểm này, vì thế ông ấy mới đi cùng Viên Mục Dã tới bệnh viện thăm tối, thuận tiện dò hỏi ý tôi xem có thể giúp cảnh sát chuyện này không.
Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, tôi im lặng một lúc, sau đó mới ngẩng đầu tỏ vẻ khó xử nói với Phó Cục trưởng Đới: “Cục trưởng, không phải tôi không muốn giúp ngài, ngài cũng thấy đấy, tình huống của tôi bây giờ không đi ra ngoài được.”
Phó Cục trưởng với nghe vậy lập tức nói với tôi: “Cậu không cần phải lo, trước tiên tôi có thể giúp cậu tìm một người bảo lãnh tại ngoại, như vậy sau khi cậu xuất viện có thể về khách sạn ở. Còn vụ án của cậu... Lúc trước tôi cũng đã nói, nhiều nhất chỉ tính cậu tội phòng vệ chính đáng thôi. Đến lúc đó cậu có thể tìm mấy tên kia để thương lượng, bọn chúng cũng đánh cậu bị thương ở đâu, nêu bồi thường cũng là cả hai bên cùng chịu.”
Tôi nghe vậy trong lòng đã nắm chắc, vì vậy tươi cười nói với Phó Cục trưởng Đới: “Được, nếu ngài đã nói vậy, tôi cũng không còn băn khoăn gì nữa, vậy tôi chờ ngài bảo lãnh... Đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cảnh sát tiểu Viên đến khu Kim Để xem sao.”
Ngày hôm sau, cuối cùng chú Lê và Đinh Nhất cũng xuất hiện trong phòng bệnh của tôi, tôi lập tức có cảm giác mừng rơi nước mắt khi được nhìn thấy người thân. Nhìn đôi mắt thâm quầng của chú Lê, tôi đoán là vì chuyện của tôi
mà mấy ngày nay chú ấy ngủ không ngon, Đinh Nhất cũng vậy, từ đầu đến cuối anh ta đều bày ra gương mặt thối hoắc, như thể tôi thiếu nợ anh ta tám triệu tệ vậy. Chú Lê ân cần hỏi: “Đầu cháu không sao chứ?” Tối nhún vai, sau đó cười nói với chú ấy: “Không sao, ngày hôm qua cháu được cắt chỉ rồi.” Chú Lê vừa định nói gì đó thì bị Đinh Nhất ngắt lời: “Nghe nói đầu cậu bị đánh đến ngu rồi?!” Tôi tự biết đuối lý, nên chỉ cắn răng nói: “Ừ, ngu...”.
Đinh Nhất nổi giận đùng đùng hét lên: “Ngu mới đáng đời. Cậu là quỷ chết đói đầu thai à! Đợi thêm chút nữa mà cũng không được? Một mình ra ngoài ăn cơm còn chưa tính, lại còn thích xen vào chuyện của người khác, cậu cho rằng mình là Superman à? Lại còn gặp chuyện bất bình rút đao can thiệp! Sau này cậu ra ngoài một mình làm ơn mang theo não được không? Cậu có nghĩ đến, tối hôm đó nếu như không phải trong cơ thể cậu có tên kia tồn tại thì sẽ có hậu quả gì không? Hoặc nếu như tên kia nổi điên giết toàn bộ những người đó thì lại có hậu quả gì?”