Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1161
Chương 1161
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tôi không hiểu: “Theo như anh nói thì chuyện này ít nhất cũng đã xảy ra hơn trăm năm trước, nhưng vì sao hiện tại vong hồn của thôn Bao Gia lại xuất hiện ở trong con trai này?”
Nghe tôi nói thế, người nọ từ từ bước ra khỏi bóng tối và bước về phía tối đẩy bị thương... Vừa nhìn thấy anh ta, lòng tôi lạnh run, anh ta mặc một bộ quần áo trắng đội mũ trắng, nhưng bộ quần áo trên người anh ta đã bị nhiễm đầy máu từ lâu.
Tôi giật mình hỏi: “Anh? Cũng là người của thôn Bao Gia ư?”
Người nọ gật đầu và nói với vẻ căm hận: “Ngày đó, sau khi tàn sát hết mấy chục nghìn tính mạng của thôn Bao Gia chúng tôi, những kẻ tóc dài kia2vẫn không chịu bỏ qua, hạ lệnh cho dân chúng ở gần đây không được đến nhặt xác, chúng muốn chúng tôi phơi thấy một năm mới giải được hận. Thế là hơn mười nghìn bộ hài cốt của thôn dân không được ai thu lượm, nhận hết dãi nắng dầm mưa khổ sở. Cho đến một năm sau, tất cả đều biến thành những chồng xương trắng...”
Tôi nghi ngờ: “Nhưng tôi vẫn không hiểu, cho dù lúc ấy không ai dám thu lượm xác các anh, nhưng một năm sau đó thì sao? Phải có ai đó đi chọn những bộ hài cốt này chứ?”
“Hoàn toàn chính xác, một năm sau có hai người tốt bụng, biết tình huống của thôn Bao Gia chúng tôi, nên họ đã an táng hài cốt, xây dựng từ đường, còn6mời hòa thượng, đạo sĩ siêu độ cho vong hồn chúng tôi. Tại ngay lúc đó cũng coi như đã trấn an vong hồn của những người chết. Nhưng không ngờ, mấy chục năm sau, Trung Quốc lại bùng nổ chiến tranh, từ đường thờ phụng những vong hồn của thôn Bao Gia bị đạn đại bác phá hư, toàn bộ những hài cốt bên trong bị lửa đạn thiêu rụi... Có thể do oán khí của những di cốt này khó tiêu tan, nên từ trong hỏa hoạn hóa thành một viên Xá Lợi.”
Nghe đến đây, cuối cùng tôi cũng đã hiểu. Có vẻ như không biết làm thế nào mà mười mấy năm trước, ông chủ Thẩm lại đem viên Xá Lợi này cho một con trai nuốt vào, thế mới khiến nó được nuôi lớn0trong cơ thể con trai đó và thành thứ gây họa như bây giờ. Uống cho ông chủ Thẩm còn tâm niệm, cho là có được vật quý báu có giá trị liên thành, không ngờ nó lại thành âm vật hại mạng người. Nghĩ tới đây, tôi liền nói với người đàn ông kia: “Vậy tôi có thể giúp gì được cho mọi người không?”
Người đàn ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Trong mười mấy năm nay, cậu là người sống duy nhất có thể giao tiếp được với tôi, tôi thỉnh cầu cậu đem hạt châu này đến một ngôi chùa có công đức lớn để thờ cúng được không? Trong hạt châu này nhốt mấy chục nghìn vong hồn chết oan, bọn họ đã không còn chút trí nhớ nào về chuyện năm đó,5thứ duy nhất còn lại chính là lòng oán hận. Bởi vậy hạt châu này có thể mê hoặc lòng người, đặc biệt là khi người có lòng tham lam đến gần, nó sẽ hấp thu hồn phách, chiếm đoạt hồn người đó.”
Tôi nghe xong gật đầu nói với anh ta: “Không khó đem hạt châu này đến chùa để thờ, nhưng anh nói những vong hồn mắc kẹt trong hạt châu này đã sớm quên đi chuyện năm đó và trong lòng họ chỉ còn lại nỗi oán hận vô tận. Vậy còn anh... tại sao anh vẫn còn nhớ những chuyện đó?”.
Người nọ cười khổ: “Bởi tối chính là thủ lĩnh nghĩa quân năm đó, tôi đưa toàn thôn dân vào con đường này. Nếu lúc đó tôi sớm đầu hàng, từ bỏ chống cự thì9có lẽ thốn Bao Gia cũng không bị tàn sát như vậy! Tôi đã gây ra sai lầm lớn nên cũng chỉ có thể tận lực đem hết khả năng giải thoát họ khỏi thống khổ mà thôi.”
Anh ta vừa dứt lời, tôi đột nhiên giật mình tỉnh lại, tôi phát hiện con trai kia vẫn còn nằm trên đất, không có dấu hiệu mở vỏ nào. Những người khác đang vây quanh, nhìn tôi không chớp mắt, như thể những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng Nam Kha thôi.
Tôi ngẩn ra nhìn mấy người họ, không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì... Cuối cùng chú Lê không nhịn được nữa, phải lên tiếng hỏi: “Cháu cảm nhận được gì?” Lúc này tôi mới hoàn hồn và kể lại đầu đuôi câu chuyện gặp vị thủ lĩnh nghĩa quân cho mọi người nghe. Nghe xong, vẻ mặt chú Lê tỏ ra nghiêm trọng, chú ấy nói: “Vật này không nên sống trên đời, nhưng nó vừa là âm vật cực tà, cũng đồng thời là báu vật hiếm thấy, đây đúng là chuyện quá buồn cười.”
Tiểu Kim tỏ vẻ sợ hãi: “May mà bà đây không lấy thứ này đi, nếu không thì chẳng biết còn chọc phải tai họa gì nữa đây?” Nói rồi gã trừng mắt với Trang Hà: “Sao anh làm việc càng ngày càng không đáng tin cậy thế hả?”
Trang Hà vội vàng cười nói: “Tôi làm sao biết vật này lại có nguồn gốc như thế, lần này thôi đi, để tôi tìm thêm cho cậu cái khác vậy.”
Ai ngờ tiểu Kim nghe vậy lại tối sầm mặt lại: “Bà đây không có thời gian rảnh rỗi ở chỗ này nói chuyện tào lao cùng với anh, chờ anh tìm được rồi hãy nói, bà đây đi trước!!” Dứt lời, gã xoay người đi ra cửa trại chăn nuôi. Trang Hà vốn cũng định đuổi theo, nhưng quay đầu lại thấy tôi đang nhìn anh ta với vẻ mặt chế nhạo, thì chỉ biết than thở: “Cậu xem, vì cậu mà tôi đắc tội với người ta rồi đấy!”
Tôi nghe vậy lập tức học điệu bộ vừa rồi của tiểu Kim, hất mặt với anh ta và nói: “Tôi không công cái nồi này đâu nhé! Mà tôi bảo này, anh và tên nam không ra nam, nữ không ra nữ kia có quan hệ thế nào? Còn nữa, rốt cuộc gã là cái thứ gì vậy?” Trang Hà nghe tôi hỏi chuyện quan hệ giữa anh ta và tiểu Kim thì sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ, anh ta nói: “Cậu với gã ta không quen nhau, hỏi thăm nhiều chuyện như vậy làm gì?”
“Cái gì mà không quen! Dù gì tôi cũng suýt thành chồng của gã ta đấy! Đừng lôi thôi nữa, mau nói đi, anh và gã có quan hệ thế nào?” Tôi làm mặt dữ tợn ép hỏi.
Cuối cùng, Trang Hà đành thở dài: “Tôi với gã lúc trước ở trên núi tu luyện, từng là... hàng xóm.”
Tôi nghe vậy, gật đầu nói: “Vậy gã cũng là hồ ly tinh à.” “Có thể nói chuyện dễ nghe hơn được không?” Trang Hà không vui. Tối cười gian: “Được, được, được! Tôi đổi cách nói, vậy gã cũng là đại tiên?”
“Gã và tôi... không cùng loài.” Trang Hà nói với vẻ mặt thần bí.
Tối nghe vậy bèn tính trên đầu ngón tay: “Cổ vàng thân xám, nếu không phải cùng loài với anh, vậy gã là chuột tinh hay chồn tinh hử?” Trang Hà nghe vậy thì tức giận đến trợn mắt: “Là cậu cố hỏi đấy nhé, biết rồi đừng hối hận!! Gã không phải là cái gì mà cổ vàng thân xám, gã là nhện mặt quỷ..”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nghe tôi nói thế, người nọ từ từ bước ra khỏi bóng tối và bước về phía tối đẩy bị thương... Vừa nhìn thấy anh ta, lòng tôi lạnh run, anh ta mặc một bộ quần áo trắng đội mũ trắng, nhưng bộ quần áo trên người anh ta đã bị nhiễm đầy máu từ lâu.
Tôi giật mình hỏi: “Anh? Cũng là người của thôn Bao Gia ư?”
Người nọ gật đầu và nói với vẻ căm hận: “Ngày đó, sau khi tàn sát hết mấy chục nghìn tính mạng của thôn Bao Gia chúng tôi, những kẻ tóc dài kia2vẫn không chịu bỏ qua, hạ lệnh cho dân chúng ở gần đây không được đến nhặt xác, chúng muốn chúng tôi phơi thấy một năm mới giải được hận. Thế là hơn mười nghìn bộ hài cốt của thôn dân không được ai thu lượm, nhận hết dãi nắng dầm mưa khổ sở. Cho đến một năm sau, tất cả đều biến thành những chồng xương trắng...”
Tôi nghi ngờ: “Nhưng tôi vẫn không hiểu, cho dù lúc ấy không ai dám thu lượm xác các anh, nhưng một năm sau đó thì sao? Phải có ai đó đi chọn những bộ hài cốt này chứ?”
“Hoàn toàn chính xác, một năm sau có hai người tốt bụng, biết tình huống của thôn Bao Gia chúng tôi, nên họ đã an táng hài cốt, xây dựng từ đường, còn6mời hòa thượng, đạo sĩ siêu độ cho vong hồn chúng tôi. Tại ngay lúc đó cũng coi như đã trấn an vong hồn của những người chết. Nhưng không ngờ, mấy chục năm sau, Trung Quốc lại bùng nổ chiến tranh, từ đường thờ phụng những vong hồn của thôn Bao Gia bị đạn đại bác phá hư, toàn bộ những hài cốt bên trong bị lửa đạn thiêu rụi... Có thể do oán khí của những di cốt này khó tiêu tan, nên từ trong hỏa hoạn hóa thành một viên Xá Lợi.”
Nghe đến đây, cuối cùng tôi cũng đã hiểu. Có vẻ như không biết làm thế nào mà mười mấy năm trước, ông chủ Thẩm lại đem viên Xá Lợi này cho một con trai nuốt vào, thế mới khiến nó được nuôi lớn0trong cơ thể con trai đó và thành thứ gây họa như bây giờ. Uống cho ông chủ Thẩm còn tâm niệm, cho là có được vật quý báu có giá trị liên thành, không ngờ nó lại thành âm vật hại mạng người. Nghĩ tới đây, tôi liền nói với người đàn ông kia: “Vậy tôi có thể giúp gì được cho mọi người không?”
Người đàn ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Trong mười mấy năm nay, cậu là người sống duy nhất có thể giao tiếp được với tôi, tôi thỉnh cầu cậu đem hạt châu này đến một ngôi chùa có công đức lớn để thờ cúng được không? Trong hạt châu này nhốt mấy chục nghìn vong hồn chết oan, bọn họ đã không còn chút trí nhớ nào về chuyện năm đó,5thứ duy nhất còn lại chính là lòng oán hận. Bởi vậy hạt châu này có thể mê hoặc lòng người, đặc biệt là khi người có lòng tham lam đến gần, nó sẽ hấp thu hồn phách, chiếm đoạt hồn người đó.”
Tôi nghe xong gật đầu nói với anh ta: “Không khó đem hạt châu này đến chùa để thờ, nhưng anh nói những vong hồn mắc kẹt trong hạt châu này đã sớm quên đi chuyện năm đó và trong lòng họ chỉ còn lại nỗi oán hận vô tận. Vậy còn anh... tại sao anh vẫn còn nhớ những chuyện đó?”.
Người nọ cười khổ: “Bởi tối chính là thủ lĩnh nghĩa quân năm đó, tôi đưa toàn thôn dân vào con đường này. Nếu lúc đó tôi sớm đầu hàng, từ bỏ chống cự thì9có lẽ thốn Bao Gia cũng không bị tàn sát như vậy! Tôi đã gây ra sai lầm lớn nên cũng chỉ có thể tận lực đem hết khả năng giải thoát họ khỏi thống khổ mà thôi.”
Anh ta vừa dứt lời, tôi đột nhiên giật mình tỉnh lại, tôi phát hiện con trai kia vẫn còn nằm trên đất, không có dấu hiệu mở vỏ nào. Những người khác đang vây quanh, nhìn tôi không chớp mắt, như thể những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng Nam Kha thôi.
Tôi ngẩn ra nhìn mấy người họ, không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì... Cuối cùng chú Lê không nhịn được nữa, phải lên tiếng hỏi: “Cháu cảm nhận được gì?” Lúc này tôi mới hoàn hồn và kể lại đầu đuôi câu chuyện gặp vị thủ lĩnh nghĩa quân cho mọi người nghe. Nghe xong, vẻ mặt chú Lê tỏ ra nghiêm trọng, chú ấy nói: “Vật này không nên sống trên đời, nhưng nó vừa là âm vật cực tà, cũng đồng thời là báu vật hiếm thấy, đây đúng là chuyện quá buồn cười.”
Tiểu Kim tỏ vẻ sợ hãi: “May mà bà đây không lấy thứ này đi, nếu không thì chẳng biết còn chọc phải tai họa gì nữa đây?” Nói rồi gã trừng mắt với Trang Hà: “Sao anh làm việc càng ngày càng không đáng tin cậy thế hả?”
Trang Hà vội vàng cười nói: “Tôi làm sao biết vật này lại có nguồn gốc như thế, lần này thôi đi, để tôi tìm thêm cho cậu cái khác vậy.”
Ai ngờ tiểu Kim nghe vậy lại tối sầm mặt lại: “Bà đây không có thời gian rảnh rỗi ở chỗ này nói chuyện tào lao cùng với anh, chờ anh tìm được rồi hãy nói, bà đây đi trước!!” Dứt lời, gã xoay người đi ra cửa trại chăn nuôi. Trang Hà vốn cũng định đuổi theo, nhưng quay đầu lại thấy tôi đang nhìn anh ta với vẻ mặt chế nhạo, thì chỉ biết than thở: “Cậu xem, vì cậu mà tôi đắc tội với người ta rồi đấy!”
Tôi nghe vậy lập tức học điệu bộ vừa rồi của tiểu Kim, hất mặt với anh ta và nói: “Tôi không công cái nồi này đâu nhé! Mà tôi bảo này, anh và tên nam không ra nam, nữ không ra nữ kia có quan hệ thế nào? Còn nữa, rốt cuộc gã là cái thứ gì vậy?” Trang Hà nghe tôi hỏi chuyện quan hệ giữa anh ta và tiểu Kim thì sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ, anh ta nói: “Cậu với gã ta không quen nhau, hỏi thăm nhiều chuyện như vậy làm gì?”
“Cái gì mà không quen! Dù gì tôi cũng suýt thành chồng của gã ta đấy! Đừng lôi thôi nữa, mau nói đi, anh và gã có quan hệ thế nào?” Tôi làm mặt dữ tợn ép hỏi.
Cuối cùng, Trang Hà đành thở dài: “Tôi với gã lúc trước ở trên núi tu luyện, từng là... hàng xóm.”
Tôi nghe vậy, gật đầu nói: “Vậy gã cũng là hồ ly tinh à.” “Có thể nói chuyện dễ nghe hơn được không?” Trang Hà không vui. Tối cười gian: “Được, được, được! Tôi đổi cách nói, vậy gã cũng là đại tiên?”
“Gã và tôi... không cùng loài.” Trang Hà nói với vẻ mặt thần bí.
Tối nghe vậy bèn tính trên đầu ngón tay: “Cổ vàng thân xám, nếu không phải cùng loài với anh, vậy gã là chuột tinh hay chồn tinh hử?” Trang Hà nghe vậy thì tức giận đến trợn mắt: “Là cậu cố hỏi đấy nhé, biết rồi đừng hối hận!! Gã không phải là cái gì mà cổ vàng thân xám, gã là nhện mặt quỷ..”