Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1132
Chương 1132
May là Nhị thiếu gia cũng không chịu thua kém, mặc dù từ nhỏ anh ta học trường tư thục, nhưng lúc mới vào trường đã có thành tích xuất sắc, được bạn học và thầy cô yêu quý. Đón nhận tư tưởng mới tân tiến, tầm2nhìn của VI Nhị thiếu gia cũng mở rộng hơn, anh ta vứt bỏ những tư tưởng lễ giáo cũ, thậm chí anh ta còn cắt mái tóc đuôi sam đã có truyền thống mấy trăm năm của tổ tông truyền lại.
Lúc đầu khi Nhị Thiếu gia5trở về, Lý Thế Đạt cũng mất một thời gian không tiếp thu nổi việc con trai cắt đuôi sam đi, nhưng ông ta biết đây là xu hướng phát triển ở bên ngoài, chuyện này sớm muộn cũng sẽ diễn ra nhiều hơn, cho dù ông6ta không tiếp thu nổi cũng chẳng thể thay đổi được... Nhưng không ai ngờ được rằng, người thanh niên đã tiếp thu tư tưởng tiến bộ lại yêu một người phụ nữ bị trói buộc bởi truyền thống lễ giáo cũ trong thời gian anh ta5về thăm nhà.
Còn nhớ, hôm đó là một ngày giữa hè, Nhị thiếu gia vừa trên tỉnh về đến thôn thì gặp nhà họ Lưu đang có việc vui, vì vậy anh ta theo trưởng bối đến nhà họ Lưu uống rượu mừng.
Theo phong tục truyền thống3của địa phương, sau khi tân nương xuống kiệu, hỉ nương sẽ công vào cửa, trong quá trình đó không thể vén khăn đội đầu của cô dâu để người ngoài thấy mặt được. Nhưng ngày đó vừa đúng lúc có một trận gió nhẹ nổi lên, làm một góc khăn đội đầu của cô dâu bay lên.
Chỉ một cái nhìn, dung mạo người phụ nữ này đã khắc sâu vào trong lòng Nhị thiếu gia, đến nỗi ngay cả bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt nồng đậm ưu thương của người phụ nữ đó... Lúc này chú rể Lưu Thể Quang được người làm đỡ dậy, đứng ở cửa nghênh đón nàng dâu mới của mình. Khi Nhị thiểu thấy dáng vẻ ốm yếu của chú rể, trong lòng rất tức giận, cuối cùng anh ta đã hiểu vì sao cô dâu lại có vẻ mặt như vậy, có người phụ nữ nào biết mình sẽ cưới một người bệnh tật như vậy mà lại hạnh phúc đâu?
Từ đó về sau, người phụ nữ xinh đẹp mà đau khổ này chính là động lực để Nhị thiếu gia trở về nhà, mặc dù ban đầu anh ta cũng không có cơ hội thấy Hạ Hà, nhưng anh ta luôn giả vờ vô tình hỏi thăm tin tức của cô ấy.
Vì để được nhìn thấy Hạ Hà, thậm chí Nhị thiếu gia còn chủ động giúp đỡ Lưu Thể Quang lên tỉnh xem bệnh, đồng thời liên tục giúp hắn mua thuốc tây về... Sau những dụng tâm ấy, anh ra rốt cuộc cũng có cơ hội được tiếp xúc ngắn ngủi với Hạ Hà, đây chính là tiền đề của những bi kịch sau này.
Là người được đón nhận tư tưởng mới, Nhị thiếu gia cho rằng mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, chế độ phong kiến với việc ép duyên đã hại cả đời người phụ nữ, để các cô ấy sống cả đời trong đau khổ, nhưng lại không dám phản kháng... Thật ra mỗi lần gặp mặt, không phải Hạ Hà không nhìn ra hàm ý trong ánh mắt nhiệt tình của Nhị thiếu gia, nhưng cô ấy cũng biết mình là người phụ nữ đã có chồng. Từ nhỏ cô ấy đã thông thuộc nữ giới, nữ huấn, biết rõ thế nào là tam tòng tứ đức, cũng biết thế nào là tu thân, thận trọng trong lời nói, hành động... Cô ấy không thể làm những việc trái với lễ giáo, quy định được.
Nhưng không lâu sau, Lưu Thế Quang vì bệnh trở nặng mà qua đời, trước khi chết hắn không thể để lại huyết mạch cho nhà họ Lưu nên ôm hận mà chết... Bà Lưu thấy con trai đã chết, nhà họ Lưu đã không còn chút hi vọng nào, vì vậy bà ta trút những vặn vẹo trong nội tâm lên người Hạ Hà. Chồng chết, Hạ Hà vốn đã rất tuyệt vọng, nghĩ tới chuyện mình tuổi trẻ mà phải thủ tiết cả đời khiến trong lòng cô khổ sở không thể giãi bày, hơn nữa mẹ chồng ngày ngày gây khó dễ, cô ấy nảy sinh ý định chấm dứt cuộc sống chỉ còn hơi tàn của mình...
Thế là, vào một buổi tối, thừa dịp đêm xuống cô ấy đi đến bên hồ ở ngoài thôn, cô ấy nghĩ nếu phải sống một đời như người đã chết giống mẹ chồng, thì thà rằng chết một cách thoải mái còn hơn. Nhưng khi cô ấy vừa rơi xuống nước, một cánh tay mạnh mẽ đã kéo cô ấy lên.
Cảm xúc đang kích động, Hạ Hà ra sức giãy giụa nhưng không sao thoát ra được khởi cánh tay mạnh mẽ khỏe khoắn ấy... Cuối cùng, toàn thân cô ấy xụi lơ buông xuống. Lúc này cô ấy nghe thấy giọng nói dịu dàng của một người đàn ông: “Em có thể chống lại số mệnh, nhất định không được từ bỏ mạng sống của mình.” Hạ Hà nghe xong chấn động, dù không dám ngẩng đầu lên, nhưng cô ấy cũng nghe ra giọng nói của người đàn ông này. Người đó không phải ai khác mà chính là người có tình cảm với cô ấy - Nhị thiếu gia Lý Diên Thần.
Có lẽ do quá kích động, cũng có lẽ do từ trước đến giờ cô ấy chưa từng dùng sức lực lớn như vậy để giãy giụa, tóm lại sau khi nhận ra người bên cạnh là ai, trong lòng cô ấy nhất thời buông lỏng mà ngất đi... Lúc tỉnh lại, Hạ Hà thấy mình đang nằm trong một hang núi, bên cạnh có một đống lửa đang cháy lớn, phát ra những tiếng lách tách. Cô ấy lấy lại tinh thần ngồi dậy, thì nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói mừng rỡ: “Em tỉnh rồi, mau cởi quần áo ướt trên người ra, mặc cái này vào, tôi giúp em hong khô quần áo...”
Hạ Hà ngẩng đầu lên thì thấy Nhị thiếu gia đang mặc bộ quần áo lót màu trắng ngồi bên cạnh, trong tay anh ta là cái áo sơ mi màu lam vừa được hong khô. Lúc này, gương mặt xinh đẹp của Hạ Hà hơi đỏ lên, cô ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác. Nhị thiếu gia thấy vậy bèn vội vàng nhét chiếc áo sơ mi vào tay cô ấy, sau đó hiền từ nói: “Tôi ở bên ngoài, em thay đồ ướt ra trước, nếu không sẽ bị bệnh đó.” Nói xong, anh ta vội vàng ra khỏi hang núi. Hạ Hà thấy Nhị thiếu gia đã đi khỏi mới yên tâm thay đồ ướt ra, sau đó mặc tạm chiếc áo sơ mi Nhị thiếu gia đưa. Một lúc sau, Nhị thiếu gia mới chậm rãi từ ngoài đi vào, đầu tiên anh ta thêm củi vào đống lửa, sau đó nhẹ giọng nói với Hạ Hà: “Không khí bên ngoài khá ẩm, em tạm thời nghỉ lại đây một đêm, ngày mai trời sáng hẳn trở về.”
Hạ Hà gật nhẹ, Nhị thiếu gia cầm quần áo ướt của cô đem hong khô trước lửa... Tuy hai người không nói với nhau câu nào, nhưng trong lòng Hạ Hà cảm thấy ấm áp và an tâm chưa từng có. Thỉnh thoảng Hạ Hà lại ngửi thấy mùi thoang thoảng từ áo sơ mi, đó là mùi xà phòng nhè nhẹ, khoan khoái, nó không giống với mùi thuốc rất nồng luôn có trên người Lưu Thế Quang, sự khác biệt quá lớn làm cho nơi sâu kín nhất trong lòng Hạ Hà lặng lẽ thay đổi, đang có cái gì đó chậm rãi nảy mầm... Đêm hôm đó, Nhị thiếu gia không hề nhắc đến chuyện Hạ Hà vì sao lại tự tử, anh ta chỉ kể cho cô nghe một ít chuyện lý thú khi mình đi tỉnh học, trong đó, có mấy lần Hạ Hà đã cười rất vui vẻ.
Khi trời sáng, Hạ Hà thay quần áo rồi vội vã rời đi, Nhị thiếu gia lưu luyến nhìn bóng lưng Hạ Hà dần biến mất, trong lòng chua xót vô cùng... Bây giờ Lưu Thế Quang đã qua đời, chỉ sợ anh ta không còn có gì để có thể nhìn thấy cô gái xinh đẹp này.
May là Nhị thiếu gia cũng không chịu thua kém, mặc dù từ nhỏ anh ta học trường tư thục, nhưng lúc mới vào trường đã có thành tích xuất sắc, được bạn học và thầy cô yêu quý. Đón nhận tư tưởng mới tân tiến, tầm2nhìn của VI Nhị thiếu gia cũng mở rộng hơn, anh ta vứt bỏ những tư tưởng lễ giáo cũ, thậm chí anh ta còn cắt mái tóc đuôi sam đã có truyền thống mấy trăm năm của tổ tông truyền lại.
Lúc đầu khi Nhị Thiếu gia5trở về, Lý Thế Đạt cũng mất một thời gian không tiếp thu nổi việc con trai cắt đuôi sam đi, nhưng ông ta biết đây là xu hướng phát triển ở bên ngoài, chuyện này sớm muộn cũng sẽ diễn ra nhiều hơn, cho dù ông6ta không tiếp thu nổi cũng chẳng thể thay đổi được... Nhưng không ai ngờ được rằng, người thanh niên đã tiếp thu tư tưởng tiến bộ lại yêu một người phụ nữ bị trói buộc bởi truyền thống lễ giáo cũ trong thời gian anh ta5về thăm nhà.
Còn nhớ, hôm đó là một ngày giữa hè, Nhị thiếu gia vừa trên tỉnh về đến thôn thì gặp nhà họ Lưu đang có việc vui, vì vậy anh ta theo trưởng bối đến nhà họ Lưu uống rượu mừng.
Theo phong tục truyền thống3của địa phương, sau khi tân nương xuống kiệu, hỉ nương sẽ công vào cửa, trong quá trình đó không thể vén khăn đội đầu của cô dâu để người ngoài thấy mặt được. Nhưng ngày đó vừa đúng lúc có một trận gió nhẹ nổi lên, làm một góc khăn đội đầu của cô dâu bay lên.
Chỉ một cái nhìn, dung mạo người phụ nữ này đã khắc sâu vào trong lòng Nhị thiếu gia, đến nỗi ngay cả bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt nồng đậm ưu thương của người phụ nữ đó... Lúc này chú rể Lưu Thể Quang được người làm đỡ dậy, đứng ở cửa nghênh đón nàng dâu mới của mình. Khi Nhị thiểu thấy dáng vẻ ốm yếu của chú rể, trong lòng rất tức giận, cuối cùng anh ta đã hiểu vì sao cô dâu lại có vẻ mặt như vậy, có người phụ nữ nào biết mình sẽ cưới một người bệnh tật như vậy mà lại hạnh phúc đâu?
Từ đó về sau, người phụ nữ xinh đẹp mà đau khổ này chính là động lực để Nhị thiếu gia trở về nhà, mặc dù ban đầu anh ta cũng không có cơ hội thấy Hạ Hà, nhưng anh ta luôn giả vờ vô tình hỏi thăm tin tức của cô ấy.
Vì để được nhìn thấy Hạ Hà, thậm chí Nhị thiếu gia còn chủ động giúp đỡ Lưu Thể Quang lên tỉnh xem bệnh, đồng thời liên tục giúp hắn mua thuốc tây về... Sau những dụng tâm ấy, anh ra rốt cuộc cũng có cơ hội được tiếp xúc ngắn ngủi với Hạ Hà, đây chính là tiền đề của những bi kịch sau này.
Là người được đón nhận tư tưởng mới, Nhị thiếu gia cho rằng mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, chế độ phong kiến với việc ép duyên đã hại cả đời người phụ nữ, để các cô ấy sống cả đời trong đau khổ, nhưng lại không dám phản kháng... Thật ra mỗi lần gặp mặt, không phải Hạ Hà không nhìn ra hàm ý trong ánh mắt nhiệt tình của Nhị thiếu gia, nhưng cô ấy cũng biết mình là người phụ nữ đã có chồng. Từ nhỏ cô ấy đã thông thuộc nữ giới, nữ huấn, biết rõ thế nào là tam tòng tứ đức, cũng biết thế nào là tu thân, thận trọng trong lời nói, hành động... Cô ấy không thể làm những việc trái với lễ giáo, quy định được.
Nhưng không lâu sau, Lưu Thế Quang vì bệnh trở nặng mà qua đời, trước khi chết hắn không thể để lại huyết mạch cho nhà họ Lưu nên ôm hận mà chết... Bà Lưu thấy con trai đã chết, nhà họ Lưu đã không còn chút hi vọng nào, vì vậy bà ta trút những vặn vẹo trong nội tâm lên người Hạ Hà. Chồng chết, Hạ Hà vốn đã rất tuyệt vọng, nghĩ tới chuyện mình tuổi trẻ mà phải thủ tiết cả đời khiến trong lòng cô khổ sở không thể giãi bày, hơn nữa mẹ chồng ngày ngày gây khó dễ, cô ấy nảy sinh ý định chấm dứt cuộc sống chỉ còn hơi tàn của mình...
Thế là, vào một buổi tối, thừa dịp đêm xuống cô ấy đi đến bên hồ ở ngoài thôn, cô ấy nghĩ nếu phải sống một đời như người đã chết giống mẹ chồng, thì thà rằng chết một cách thoải mái còn hơn. Nhưng khi cô ấy vừa rơi xuống nước, một cánh tay mạnh mẽ đã kéo cô ấy lên.
Cảm xúc đang kích động, Hạ Hà ra sức giãy giụa nhưng không sao thoát ra được khởi cánh tay mạnh mẽ khỏe khoắn ấy... Cuối cùng, toàn thân cô ấy xụi lơ buông xuống. Lúc này cô ấy nghe thấy giọng nói dịu dàng của một người đàn ông: “Em có thể chống lại số mệnh, nhất định không được từ bỏ mạng sống của mình.” Hạ Hà nghe xong chấn động, dù không dám ngẩng đầu lên, nhưng cô ấy cũng nghe ra giọng nói của người đàn ông này. Người đó không phải ai khác mà chính là người có tình cảm với cô ấy - Nhị thiếu gia Lý Diên Thần.
Có lẽ do quá kích động, cũng có lẽ do từ trước đến giờ cô ấy chưa từng dùng sức lực lớn như vậy để giãy giụa, tóm lại sau khi nhận ra người bên cạnh là ai, trong lòng cô ấy nhất thời buông lỏng mà ngất đi... Lúc tỉnh lại, Hạ Hà thấy mình đang nằm trong một hang núi, bên cạnh có một đống lửa đang cháy lớn, phát ra những tiếng lách tách. Cô ấy lấy lại tinh thần ngồi dậy, thì nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói mừng rỡ: “Em tỉnh rồi, mau cởi quần áo ướt trên người ra, mặc cái này vào, tôi giúp em hong khô quần áo...”
Hạ Hà ngẩng đầu lên thì thấy Nhị thiếu gia đang mặc bộ quần áo lót màu trắng ngồi bên cạnh, trong tay anh ta là cái áo sơ mi màu lam vừa được hong khô. Lúc này, gương mặt xinh đẹp của Hạ Hà hơi đỏ lên, cô ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác. Nhị thiếu gia thấy vậy bèn vội vàng nhét chiếc áo sơ mi vào tay cô ấy, sau đó hiền từ nói: “Tôi ở bên ngoài, em thay đồ ướt ra trước, nếu không sẽ bị bệnh đó.” Nói xong, anh ta vội vàng ra khỏi hang núi. Hạ Hà thấy Nhị thiếu gia đã đi khỏi mới yên tâm thay đồ ướt ra, sau đó mặc tạm chiếc áo sơ mi Nhị thiếu gia đưa. Một lúc sau, Nhị thiếu gia mới chậm rãi từ ngoài đi vào, đầu tiên anh ta thêm củi vào đống lửa, sau đó nhẹ giọng nói với Hạ Hà: “Không khí bên ngoài khá ẩm, em tạm thời nghỉ lại đây một đêm, ngày mai trời sáng hẳn trở về.”
Hạ Hà gật nhẹ, Nhị thiếu gia cầm quần áo ướt của cô đem hong khô trước lửa... Tuy hai người không nói với nhau câu nào, nhưng trong lòng Hạ Hà cảm thấy ấm áp và an tâm chưa từng có. Thỉnh thoảng Hạ Hà lại ngửi thấy mùi thoang thoảng từ áo sơ mi, đó là mùi xà phòng nhè nhẹ, khoan khoái, nó không giống với mùi thuốc rất nồng luôn có trên người Lưu Thế Quang, sự khác biệt quá lớn làm cho nơi sâu kín nhất trong lòng Hạ Hà lặng lẽ thay đổi, đang có cái gì đó chậm rãi nảy mầm... Đêm hôm đó, Nhị thiếu gia không hề nhắc đến chuyện Hạ Hà vì sao lại tự tử, anh ta chỉ kể cho cô nghe một ít chuyện lý thú khi mình đi tỉnh học, trong đó, có mấy lần Hạ Hà đã cười rất vui vẻ.
Khi trời sáng, Hạ Hà thay quần áo rồi vội vã rời đi, Nhị thiếu gia lưu luyến nhìn bóng lưng Hạ Hà dần biến mất, trong lòng chua xót vô cùng... Bây giờ Lưu Thế Quang đã qua đời, chỉ sợ anh ta không còn có gì để có thể nhìn thấy cô gái xinh đẹp này.