Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1042
Nếu không cuốn sổ kia chắc đã đặt trong túi của Tôn Nhạc Nhạc chứ không phải mang theo người! Nếu cô ta may mắn còn sống sau khi rơi máy bay, vậy nhất định là cô ta nghĩ đến tự cứu lấy mình trước tiên. Hơn nữa, một cô gái phát hiện tất cả bạn đi cùng mình đều đã chết rồi, đoán chừng cô ta sẽ không đời nào ở lại đây cùng những thi thể này, mà chắc hẳn sẽ mang thứ quan trọng nhất nhanh chóng chạy trốn mới đúng.
Vì thế tôi lập tức nói ra2suy nghĩ của mình cho Viên Mục Dã, cậu ta nghe xong cũng cảm thấy khả năng này rất lớn, nhưng đồng thời cậu ta cũng ngờ vực hỏi tôi: “Anh cảm thấy một cô gái yếu đuối có thể sống một mình ở nơi chết tiệt này bao lâu?”
Tôi trả lời cậu ta rất thành thật: “Một giây cũng có thể gục ngay...”
Tôi không nói quá chút nào, một đám đàn ông như chúng tôi, sau khi vào thung lũng gặp phải những nguy hiểm đó, không phải cũng “trầy da tróc vẩy” mới miễn cưỡng chống chọi được5đến giờ sao... Đó cũng là nhờ chúng tôi đông người, nếu không cho dù là như A Quảng, khả năng một mình sống sót ở cái nơi quỷ quái này cũng rất nhỏ, càng miễn bàn đến một cô gái cả ngày chỉ biết đi dạo phố mua sắm.
Lúc này nhóm A Quảng đã sắp xếp xong mười hai thi thể ra khỏi xác máy bay, nhưng mà vấn đề mà chúng tôi phải đối mặt hiện giờ là, phải mang mười hai thi thể này đi như thế nào đây? Nếu tất cả các thiết bị liên lạc6đều bình thường, chúng tôi hoàn toàn có thể liên hệ nhân viên tìm kiếm ở địa phương, để bọn họ lái máy bay trực thăng đến thẳng đây đón chúng tôi. Tuy nhiên bây giờ chúng tôi và nhóm chú Lê đã mất liên lạc, cho nên căn bản không liên hệ được cho nhân viên tìm kiếm ở ngoài đảo, mà mười mấy người chúng tôi cũng không thể nào mang đi nhiều thi thể như vậy trong một lần... Cuối cùng Wulan đề xuất người của bọn họ có thể khiêng hai cái xác ra ngoài, tiền5để là một cái xác trong đó nhất thiết phải là Thẩm Vãn Vãn. Tôi cũng biết tại sao Wulan lại nói như vậy, suy cho cùng lần này ông chủ bỏ tiền ra là Thẩm Vạn Tuyền, anh ta nghĩ như vậy cũng không có gì sai.
Mặc dù trong đám người chúng tôi chắc chắn cũng có người nghĩ như vậy, chỉ là không ai nói thẳng thừng ra như thế, nhưng nhóm Wulan lại nói ra suy nghĩ của mình không e dè gì, bởi vì chỉ có đưa thi thể của Thẩm Văn Văn ra ngoài, chuyển3đi lần này của họ cũng không coi là uống phí.
Hơn nữa Wulan còn nói cho chúng tôi biết, dù Pupe đã chết, nhưng người nhà của cậu ta vẫn sẽ nhận được tiền thù lao cậu ta đáng được nhận. Chỉ tiếc những người như bọn họ cũng không mua bảo hiểm, nếu không chắc hẳn còn có thể để lại cho người nhà bọn họ một khoản tiền bảo hiểm lớn nữa.
Nhưng nói thật, sở dĩ Pupe chết không phải bởi vì cậu ta tự mình tách khỏi đội ư, nếu không cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy... Cho nên cuối cùng Wulan còn có thể chia tiền thù lao cho người nhà của cậu ta, thật sự đã là rất tốt rồi. Cuối cùng lúc chúng tôi đi, nhóm Wulan khiêng Thẩm Vãn Vãn và thi thể của Ngô Thiến Thiến. Sở dĩ chọn thi thể còn lại là Ngô Thiến Thiến, hoàn toàn là do tôi đề nghị.
Bởi vì trong số các cô gái này, cũng chỉ có gia đình của Ngô Thiến Thiến là điều kiện bình thường nhất, bất kể thế nào cha mẹ cô ấy cũng không có điều kiện tới được đây để tìm kiếm con gái, cho nên tôi nghĩ vẫn nên mang thi thể của cô ấy theo cùng đi... Mặc dù ở mặt này cũng hoàn toàn không có sự công bằng tuyệt đối gì cả.
Nhưng điều làm chúng tôi không ngờ chính là, nhóm A Quảng lại cũng đồng ý mang theo thi thể của phi công. Còn về việc bọn họ muốn mang phi công đi là xuất phát từ suy nghĩ nào, thể thì tôi không biết được... Có thể là cảm thấy người của mình kiểu gì cũng nên mang theo một thi thể mới được, mà trong những cô gái còn lại, chọn ai cũng khó, không bằng đưa người phi công xui xẻo này đi.
Nhóm Wulan lấy sáu cành cây to và một ít dây leo làm thành ba cái cáng, sau đó đoàn người chúng tôi mang theo ba thi thể tiếp tục đi về phía mà chúng tôi cho rằng là đỉnh núi...
Đương nhiên, giữa lúc đó, tất cả mọi người đều thay phiên nhau khiêng, suy cho cùng đi tay không và có khiêng nặng là khác nhau, bởi vậy tốc độ của chúng tôi khá chậm, có điều còn may đoạn đường này không gặp phải côn trùng đáng sợ gì nữa.
Cứ như vậy, chúng tôi đi rồi dừng, dừng rồi lại đi... Không biết đã đi bao lâu, đến khi tất cả mọi người cảm thấy sức cùng lực kiệt, nhấc chân không nổi nữa, Wulan lại bắt đầu tìm chuối dại chung quanh cho chúng tôi ăn.
Có cái ăn còn hơn không có! Trên thực tế, không phải dọc đường đi không thấy những trái cây khác, hơn nữa bề ngoài nhìn cũng rất ngon mắt. Nhưng những người dẫn đường địa phương nhóm Wulan cũng không biết đó là loại trái cây gì? Có thể ăn được hay không? Cho nên chúng tôi không thể mạo hiểm, lỡ như ăn vào trúng độc thì không phải là game over sao?
Tôi vừa nhai chuối dại khó ăn ngoài sức tưởng tượng, trong lòng thầm nghĩ, sau này chắc chắn không bao giờ thèm ăn chuối nữa, đồng thời tôi cũng tự giễu mình là có chịu được nghịch cảnh khó khăn nhất mới trở thành người đứng cao nhất.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên mọi người nghe thấy rừng cây bên cạnh chúng tôi truyền ra tiếng vang lao xao, như có thứ gì muốn chui từ trong ra. Sau khi bị muỗi to như chim bồ câu và nhện tinh to như cái bàn ăn săn đuổi, cả đám chúng tôi đã trở thành chim sợ cành cong, hơi có chút gió thổi cỏ lay là đã bị doạ dựng tóc gáy. Nhưng tiếp đó, khi chúng tôi nhìn rõ kẻ chui ra khỏi rừng cây, tất cả mọi người đều hét lên kinh hãi... Đó là một cô gái, quần áo trên người hầu như đã tả tơi, khi cô ta nhìn thấy chúng tôi cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng càng vui mừng nhiều hơn...
“Cứu mạng! Cứu tôi với... Máy bay của tôi rơi... rơi xuống rồi... chết hết rồi, bạn bè của tôi đều chết cả rồi! Cứu mạng!” Cô gái kích động chạy về phía chúng tôi giống như gặp được chúa cứu thế, lớp trang điểm trên mặt cô ta đã lem luốc đến thế thảm, không nỡ nhìn.
A Quảng là người đầu tiên phản ứng lại, anh ta giơ tay đỡ lấy cô gái suýt nữa là té nhào bởi vì quá kích động, sau đó dò hỏi cô ta: “Cô là Tôn Nhạc Nhạc ư?” Cô gái nghe thấy A Quảng nói ra tên của mình, khóc càng dữ dội hơn. Tôi và Viên Mục Dã liếc nhìn nhau, đều khá ngạc nhiên! Bởi vì mới nãy chúng tôi còn nói khả năng cô gái này sống sót một mình cực kỳ bé nhỏ... Tuy nhiên giờ cô ta vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt chúng tôi, sao có thể không làm chúng tôi ngạc nhiên chứ?
Lúc này A Quảng gọi bác sĩ trong đội lại đây làm vài kiểm tra cơ bản cho Tôn Nhạc Nhạc, phát hiện cô ta chỉ có một ít vết trầy da, các mặt khác đều rất bình thường. Bởi vì quần áo trên người cô ta thật sự là... chẳng ra hình dạng gì nữa, vì thế A Quảng cởi áo khoác của mình ra cho cô ta mặc, bản thân chỉ mặc độc một cái áo may ô.
Bắt đầu từ khi Viện Mục Dã nhìn thấy Tồn Nhạc Nhạc, đôi mắt của cậu ta không hề rời khỏi ba lô sau lưng cô ta, thật không ngờ, trong tình huống kinh khủng như thế, cô gái này còn không quên lấy cuốn sổ kia đi, xem ra tên tình nhân làm chức cao của cô ta trước đây chắc chắn đã từng nói tầm quan trọng của thứ này với cô ta, nếu không ở thời khắc sống còn thế này, sao cô ta lại còn nhớ ra phải mang theo nó bên người chứ?!