Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1022
Chú Lễ nghe xong cười khan mấy tiếng, sau đó lắc đầu một cái nói: “Hẳn là không có chuyện gì lớn đầu, cháu đã là lão đồng tử rồi, nước tiểu cũng khác với đồng tử nhỏ tuổi... cho nên uy lực không lớn đầu, nhiều nhất chỉ có thể cho tiểu quỷ kia một bài học thôi, khẳng định lần sau không dám trêu chọc cháu nữa.”
Mặc dù chú ấy đã nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn không yên, vì vậy tôi2bảo Đinh Nhất lái xe đưa tôi đến phòng trọ của Viên Mục Dã, nhỡ đâu có vấn đề gì liền mời chú Lê đến giúp đỡ.
Nhưng Đinh Nhất nghe vậy rất không vui, lạnh giọng nói: “Có thể nuôi tiểu quỷ thì dĩ nhiên có biện pháp xử lý chuyện này rồi, hơn nữa tiểu quỷ kia muốn hù cậu, nó đáng đời thôi...” Tôi nghe cũng có chút chột dạ nói: “Trước đó thực ra tôi đã chơi xấu tiểu quỷ đó.” Đinh5Nhất vừa lái xe đến trước nhà Viền Mục Dã, tôi không lập tức đi vào, mà đến tiệm nhỏ bên cạnh mua ít bánh mà trẻ con thích ăn. Dỗ con nít mà, mua một ít thức ăn đến so với đến tay không thì tốt hơn chút.
Bởi vì sắc mặt Đinh Nhất có chút không tình nguyện, cho nên tôi bảo anh ta chờ ở xe! Dẫu sao thì lần này tôi cũng có ý đi vào xin lỗi, mang vị “Thần mặt6đen” như anh ta vào cùng thì thật có chút không thích hợp.
Kết quả là khi Viên Mục Dã ra mở cửa nhìn thấy tôi, sắc mặt hơi sầm xuống một chút, sau đó ngay lập tức khôi phục lại bình thường nói: “Anh Trương? Đã trễ thể này rồi, có chuyện gì sao?”
Tôi có chút lúng túng, liền cười rồi lắc túi quà vặt trong tay nói: “Cậu bảo thân thể không thoải mái mà, cho nên tôi đến xem chút, có việc gì5không.”
Viên Mục Dã giương mắt nhìn Đinh Nhất phía sau, sau đó nghiêng mình qua để tôi vào. Sau khi đi vào nhà, trước hết tôi nhìn bốn phía một chút, sau đó quay đầu nói: “Cái đó... Tiểu quỷ kia không sao chứ?”
Viên Mục Dã nghe vậy thì bình tĩnh nhìn tôi một lúc lâu, sau đó sâu kín nói: “Mới vừa dỗ nó ngủ rồi, từ lúc trở về nó cứ khóc không ngừng...” Tôi vừa nghe vậy thì càng thêm ngượng ngùng,3dẫu sao tôi cũng là người lớn, bất kể nó là người hay quỷ thì đều nhỏ hơn tôi rất nhiều, bắt nạt một đứa con nít quả thực khó nói nên lời. Vì vậy tôi liền đem quà vặt trong tay để lên bàn, cười bồi nói: “Không sao thì tốt rồi... Quả thực tôi không cố ý! Tôi ít khi tiếp xúc với những linh thể như nó, cho nên không biết làm như vậy sẽ thương tổn tới nó...”
Nhưng Viên Mục Dã lại không mặn không nhạt nói: “Không việc gì, điều này không thể trách anh, chủ yếu do nó không ngờ tới anh lại là đồng tử.”
Cậu ta vừa nói vậy, cái mặt mo của tôi cũng lập tức đỏ lên, không biết nên làm sao tiếp lời.
Sau đó tôi không biết nên nói gì nữa, vì vậy liền nói: “Tiểu quỷ này của cậu là được gia truyền hay tự cậu nuôi...” Sau khi hỏi xong tôi cũng khinh bỉ chính mình, tiểu quỷ thì làm gì có chuyện gia truyền,
Nhưng lại thấy Viên Mục Dã vô cùng nghiêm túc trả lời tôi: “Nó là em trai tôi, lúc sáu tuổi nó bị chết yểu, bởi nó có tình cảm rất tốt với tôi nên vẫn không chịu rời đi. Vì không để nó biến thành ác linh, tôi chỉ có thể luyện nó thành như bây giờ, rồi luôn mang theo bên người...”
“Cậu ấy là Kuman Thong à?” Tôi tò mò nói
Viên Mục Dã lắc đầu một cái nói: “Cũng không khác lắm, bởi phương pháp luyện thể khác nhau, cho nên em trai tôi là một tiểu quỷ rất hiền lành”
Tôi nghe liên thầm nghĩ, hiền lành? Có ư? Nếu tôi là người bình thường, vậy thì lúc ở nhà vệ sinh trong quán ăn vừa nãy chẳng phải đã bị hù chết rồi ư... Lúc này Viên Mục Dã như là nhìn hiểu tôi đang nghĩ gì, liền nhún vai với tôi nói: “Thật ra lúc đó nó chỉ muốn đùa dai, dù sao anh cũng chơi xấu nó trước...”
Tôi nghe cậu ta nói thể liên lúng túng cười nói: “Thật ra trong WC tôi cũng chỉ muốn đùa nó chút thôi, nhưng lúc đó đang buồn vệ sinh... nó lại xuất hiện đúng lúc đó, tôi không nhịn được... Đúng rồi, em trai cậu có chuyện gì không? Tôi nghe nói tiểu quỷ bị... có thể bị tổn thương thần hồn.”
“Đạo hành thấp thì có thể bị như vậy, nhưng em trai tôi không bị đâu, nhiều nhất chỉ khó chịu chút thôi...” Viên Mục Dã trầm giọng nói.
Tôi nghe vậy trong lòng lại có chút không thoải mái, vì vậy liền đem túi quà vặt đến trước mặt Viên Mục Dã nói: “Ngày mai nó tỉnh lại, cậu đem những thứ này cho nó, coi như anh trai tôi đây bồi tội với nó.” Ai ngờ Viên Mục Dã lại lộ ra ánh mắt giảo hoạt nói: “Không cần đâu, anh vẫn nên tự nói với nó đi.” Cậu ta vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy sau cổ chợt lạnh, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đúng là con tiểu quỷ ở WC lúc trước, bây giờ đang mặt đầy tức giận đứng sau lưng tôi, thổi khí lạnh vào cổ tôi. Tôi xem vậy liền trợn mắt, như vậy còn hiền lành ư? Nếu không phải anh trai nó đang ở đây, tôi đã đánh nó một trận rồi... Ai ngờ ngay lúc đó, tiểu quỷ kia đột nhiên hét lên một tiếng rồi chạy biến về phòng, đóng cửa thật mạnh. Tôi có chút bất đắc dĩ giơ cao tay nói với Viên Mục Dã: “Tôi không làm gì đâu... Tôi vô tội.”
Viên Mục Dã đầu tiên nghi ngờ nhìn tôi, sau đó liền dời mắt đến răng thú trước ngực tôi, rồi hết sức kinh ngạc nói: “Anh lại có vật này hộ thân à? Xem ra em trai tôi sau này không dám trêu đùa với anh đâu.”
Tôi cúi đầu nhìn về phía cái răng thủ trước ngực, trong đầu nghĩ, nếu cậu ta có thể nhận ra vật này, vậy bản lĩnh khẳng định là cao hơn tôi, nghĩ vậy liền muốn thăm dò cậu ta chút, tôi liền mở miệng nói: “Tình huống của tôi chắc cậu biết chứ?”
Viên Mục Dã gật đầu nói: “Anh Bạch đã nói với tôi một chút, anh ấy nói anh... rất đặc biệt”.
Sau khi nghe cậu ta đánh giá, tôi liền bật thốt lên: “Thật ra thì cậu cũng rất đặc biệt...”
Mặc dù đêm đó, ban đầu chúng tôi trò chuyện không trôi chảy lắm, nhưng sau đó lại tốt đẹp, càng trò chuyện càng muốn nói nhiều hơn. Cũng từ đêm đó trở đi, tôi thay đổi cái nhìn về cậu ta, tôi thấy Viên Mục Dã cũng không phải người không thể thân cận như vẻ bề ngoài.
Theo như lời cậu ta, từ nhỏ đã là một “quan tài tử”, cũng là một sao chổi. Quê cậu ta là một thôn miền núi nhỏ ở Quảng Tây, mẹ cậu ta chết khi đang sinh cậu con trai này. Khi mọi người nghĩ là cả mẹ lẫn con đều không qua được, bắt đầu chuẩn bị hậu sự thì mẹ Viên Mục Dã lúc này đã tẩm liệm và bị đưa vào quan tài lại sinh ra một đứa bé mũm mĩm nặng đến bốn cân, cũng chính là Viên Mục Dã.
Chuyện như vậy xảy ra, những người tổ chức tang lễ đều sợ choáng váng, ngay cả cha cậu ta cũng đứng ngẩn ra trước quan tài, không biết có nên ôm con từ quan tài ra không...