-
Chương 476-480
Chương 476: Trở mặt
Hành động của Lâm Chính vượt ngoài dự liệu của mọi người, không ai ngờ “Mặc Tiểu Vũ” lại ra tay cướp chiếc hộp đó.
Kể cả Thiên Mạch…
Người của Kỳ Dược Phòng ở xung quanh lập tức vây lại.
La Phú Vinh hơi hoảng hốt, sau đó cũng phản ứng lại, la lên: “Mặc Tiểu Vũ tạo phản! Mặc Tiểu Vũ tạo phản rồi! Mọi người mau bao vây cậu ta lại, mau bao vây cậu ta lại!”.
Giọng hắn làm nhiều người vẫn còn đang ngơ ngác bừng tỉnh.
Các học sinh giật mình, xông tới, bao vây lấy bục gỗ.
Hiện trường thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
“Tên ngốc kia lại dám cướp giữa ban ngày ban mặt? Gan cũng lớn thật đấy!”, Vương Băng Điệp trợn tròn mắt, không tin nổi nói.
“Người này đã thắng anh Tiêu Sĩ Kiệt, vốn dĩ ở trong mắt em, cậu ta cũng xem như có chút bản lĩnh, không còn đáng ghét như trước kia nữa. Nếu cậu ta muốn theo đuổi em lần nữa, em cũng có thể cho cậu ta cơ hội, nhưng bây giờ cậu ta lại muốn đối địch với cả Kỳ Dược Phòng, còn làm ra hành động ngu xuẩn như vậy. Theo em thấy, người này có thủ đoạn, nhưng quá ngu xuẩn, con đường sau này sẽ không đi được xa”, Tây Nhu Thiến liên tục lắc đầu, đôi mắt vẫn tràn ngập vẻ khinh thường.
Nhiều người cũng nghĩ như vậy, hoặc cười giễu khinh thường, hoặc lắc đầu thất vọng.
Huyền Dược bước lên trước mấy bước, nhìn Lâm Chính bị bao vây, thở dài: “Tiểu Vũ, sao cậu phải khổ như vậy? Kết cục khi đối đầu với Kỳ Dược Phòng là gì chắc cậu hiểu rõ chứ! Mau đặt món đồ đó xuống, đừng phản kháng, các thầy cô chắc chắn sẽ khoan hồng cho cậu”.
“Khoan hồng? Cậu nghĩ tôi thật sự quan tâm đến Kỳ Dược Phòng nho nhỏ này sao?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ: “Rõ ràng tôi đã được hạng nhất, nhưng Kỳ Dược Phòng lại âm thầm giở trò, sắp xếp trước, còn bẻ cong sự thật trước mặt mọi người, đổi trắng thay đen. Nơi bất công bất nghĩa thế này có gì đáng để lưu luyến? Chẳng lẽ các người cho rằng có thể học được điều gì ở đám người này sao?”.
Nghe vậy, Huyền Dược lập tức sững sờ.
Nhưng các giảng sư và phần lớn học sinh ở xung quanh đều bùng nổ.
“Súc sinh! Cậu nói cái gì?”.
“Cậu… Cậu dám xúc phạm Kỳ Dược Phòng chúng tôi?”.
“Khốn nạn! Cậu gan thật!”.
“Tôi thấy cậu không muốn sống rời khỏi đây nữa rồi đúng không?”.
“Quỳ xuống cho tôi, hôm nay cậu không tạ tội trước Kỳ Dược Phòng chúng tôi, cậu đừng hòng rời khỏi đây!”.
Người xung quanh không ngừng gào lên, các giảng sư và học sinh đều chỉ trích Lâm Chính, còn có người muốn xông lên đánh Lâm Chính.
“Yên lặng hết cho tôi!”.
Phùng Thạch quát lên.
Mọi người mới im lặng.
Sắc mặt Phùng Thạch rất khó coi.
Ông ta không hiểu vì sao Mặc Tiểu Vũ lại cố chấp với Hà Linh Hoa như vậy, nhưng dù có nói thế nào, hôm nay Kỳ Dược Phòng cũng đã mất hết thể diện.
Ông ta đã nghe thấy tiếng đàm tiếu và tiếng bàn tán của đám đông.
Sau chuyện ngày hôm nay, e rằng cả nước sẽ chê cười chuyện hoang đường xảy ra ở Kỳ Dược Phòng này…
“Phó phòng chủ!”.
Nhìn thấy Phùng Thạch đi đến, mọi người tự động nhường đường.
Lúc này, Lâm Chính một tay nắm chặt chiếc hộp, tay kia đã lấy châm bạc ra, chuẩn bị ra tay.
Chuyện đến nước này đã không thể quay đầu được nữa, dù thế nào cũng không thể hối hận.
Lâm Chính đã chuẩn bị sẵn sàng mở đường ra khỏi Kỳ Dược Phòng.
“Mặc Tiểu Vũ, thiên phú của cậu không tệ, hơn nữa biểu hiện của cậu ngày hôm nay cho thấy, hình như cậu còn nắm giữ văn hiến y học cổ điển đúng không?”, Phùng Thạch nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhỏ giọng nói.
“Phó phòng chủ muốn nói gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Giao Hà Linh Hoa ra, đồng thời xin lỗi tôi, tự kiểm điểm trước mặt tất cả khách khứa, nếu thế tôi có thể giảm nhẹ tội cho cậu. Cậu thấy thế nào?”, Phùng Thạch lên tiếng.
Hiển nhiên, ông ta sẽ không từ bỏ hạt giống tốt như Mặc Tiểu Vũ.
Chưa nói tới thực lực của Mặc Tiểu Vũ, chỉ riêng chuyện cậu có thể trả lời được thiên cổ nan đề đó đã đủ khiến Kỳ Dược Phòng coi trọng.
Nhưng Kỳ Dược Phòng đã thỏa thuận với thế lực đằng sau Tiêu Sĩ Kiệt, Hà Linh Hoa chắc chắn phải giao cho Tiêu Sĩ Kiệt, nếu không Kỳ Dược Phòng sẽ gặp rắc rối lớn. Cho nên dù có thế nào, Mặc Tiểu Vũ cũng không thể mang nó đi được.
Chỉ là… Phùng Thạch hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của “Mặc Tiểu Vũ”, nói cách khác, ông ta không biết người này là ai!
“Thế nên từ đầu đến cuối, ông không định giao Hà Linh Hoa cho tôi?”, Lâm Chính nhìn Phùng Thạch, hỏi.
“Hà Linh Hoa đi đâu về đâu là do Kỳ Dược Phòng quyết định! Cậu không có quyền can thiệp!”, Phùng Thạch quát khẽ.
“Ha ha, cái gọi là cuộc thi Giám Dược chỉ là trò cười thôi sao? Thật là vô liêm sỉ! Nhưng nó đã vào tay tôi thì không có chuyện tôi sẽ trả nó lại”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Phùng Thạch vô cùng khó xử, nhưng ánh mắt lại đanh thép: “Cậu nghiêm túc đấy sao?”.
La Phú Vinh và những người khác kích động đến mức cả người run rẩy.
Nhất là La Phú Vinh, hắn nheo mắt, ý cười trên mặt vô cùng rõ ràng.
Hắn chỉ mong Mặc Tiểu Vũ nói lời đó, bởi vì hắn biết trong trường hợp này, nói câu đó với Phùng Thạch gần như là tự đưa mình vào chỗ chết…
“Tên Mặc Tiểu Vũ này… không ai cứu được hắn nữa rồi!”, Tây Nhu Thiến lắc đầu nói.
“Đáng đời!”, Vương Băng Điệp nói.
Khi Phùng Thạch hỏi ngược lại, vô số ánh mắt xung quanh đều dồn về phía Lâm Chính.
Thiên Mạch đã đứng dậy.
Minh Vũ cũng nhìn sang.
“Bắt đầu rồi, sắp bắt đầu rồi!”, trong tai nghe bluetooth đeo trên tai Thiên Mạch vang lên giọng nam với vẻ phấn khởi.
“Bây giờ chắc cậu vui rồi chứ? Người này e là không ra khỏi Kỳ Dược Phòng được, tôi sẽ nghĩ cách mang Lạc Linh Huyết trong tay anh ta về, đợi cậu có được mười lăm giọt Lạc Linh Huyết thì đừng quên công lao của tôi!”, Thiên Mạch khẽ giọng nói.
“Ha ha, sao có thể quên được? Đợi tôi phát huy uy lực mạnh mẽ ở đại hội, gia tộc chúng ta bay vọt lên trời, chị sẽ là công thần số một!”, giọng người trong bluetooth cười lớn.
Thiên Mạch không nói gì.
Lúc này, Lâm Chính cũng hành động.
Anh khẽ chuyển động tay, cây châm bạc trên ngón tay biến mất không thấy, cứ như làm ảo thuật.
Người xung quanh ngạc nhiên.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”.
“Bắt đầu cái gì?”, một học sinh ở gần sửng sốt.
Một giây sau, Lâm Chính đã bước ra một bước, xông thẳng vào đám đông.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm…
Tiếng động nặng nề liên tục vang lên.
Đám học sinh vây quanh Lâm Chính giống như bóng cao su, ai nấy đều bị tông bay ra ngoài, ngã xuống đất, toác đầu chảy máu.
Còn Lâm Chính thì giống như bò tót không gì cản nổi, lao thẳng vào đám người.
“Ngông cuồng!”.
Phùng Thạch nổi giận, chỉ vào Lâm Chính quát giận: “Bắt tên tội đồ đó lại, đánh hắn tàn phế! Phải đánh hắn tàn phế!”.
“Vâng, phó phòng chủ!”.
Tiếng quát vang lên, các học sinh tinh nhuệ của Kỳ Dược Phòng xông về phía Lâm Chính…
Chương 477: Phải xem ông có tư cách hay không
Kỳ Dược Phòng phát triển mảng dược vật, nhưng không chỉ là nhận biết dược liệu, vận dụng dược liệu cũng thuộc hàng đầu trong nước. Dược liệu là vật chết, người là vật sống. Các dược liệu khác nhau kết hợp có thể sinh ra hiệu quả khác nhau, có dược liệu đặt cùng nhau thì có thể là đan dược, thang dược, còn có dược liệu đặt cùng nhau thì lại là thuốc độc, chạm vào là chết.
Cho nên y thuật và độc thuật của Kỳ Dược Phòng là số một.
Các học sinh bảo vệ trật tự của Kỳ Dược Phòng đều tinh thông độc thuật, võ lực hơn người. Bọn họ là những người Kỳ Dược Phòng thường dùng để thể hiện thủ đoạn của Kỳ Dược Phòng đối với người ngoài.
Đụng phải những chuyện thế này, bọn họ cũng sẽ đứng ra, trừng phạt những người làm loạn ở Kỳ Dược Phòng.
Mười học sinh này ai cũng dùng tốc độ cực nhanh, đều có nền tảng võ công, trong tay bọn họ còn cầm một số lượng lớn châm bạc tẩm độc. Hai người trong đó đã lao đến trước mặt Lâm Chính, không ngừng đâm về phía anh.
Các giảng sư thì phụ trách sắp xếp cho khán giả rời đi.
Dù sao chuyện kế tiếp đã là chuyện nội bộ của Kỳ Dược Phòng, không thích hợp để người ngoài xem.
Một số người xem thức thời rời đi, nhưng vẫn có một vài người muốn xem kịch, mãi không chịu đi.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Nhưng Phùng Thạch đã hạ quyết tâm.
Mặc Tiểu Vũ ba lần bảy lượt không nể mặt ông ta, lần này ông ta cũng không định nể nang gì nữa.
“Mặc Tiểu Vũ, bây giờ trước mặt cậu là học sinh chuyên về độc giỏi nhất Kỳ Dược Phòng chúng tôi. Độc thuật, châm độc mà bọn họ nắm giữ là thứ mà cậu không thể tưởng tượng được. Tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng, lập tức quỳ xuống, đầu hàng xin tha cho tôi! Nếu không, tôi sẽ bảo bọn họ phế bỏ cậu!”, Phùng Thạch lạnh lùng quát lên.
“Phùng Thạch, chỉ dựa vào bọn tôm tép này mà cũng đòi ngăn được tôi? Có phải ông nghĩ nhiều rồi không? Tôi đề nghị tốt nhất là ông ra tay đi, hoặc là mời phòng chủ của các người ra đây, có lẽ còn có thể ngăn được tôi!”.
Lâm Chính quay đầu, đôi mắt lộ ra bên trên khẩu trang vô cùng lạnh lùng.
“Khốn nạn! Cậu ngông cuồng quá rồi Mặc Tiểu Vũ!”, giảng sư Chu không kìm chế được nữa, thất bại thảm hại của Tiêu Sĩ Kiệt đã khiến ông ta vô cùng hận Mặc Tiểu Vũ, bây giờ ông ta còn để Mặc Tiểu Vũ yên ổn được sao?
“Lên! Xông lên cho tôi! Tôi muốn thằng nhóc đó đau đớn khóc lóc, xông lên cho tôi!”, giảng sư Chu gào lên.
“Lên!”.
Những học sinh chuyên về độc đó cũng không nhịn được nữa, đồng loạt vung châm độc trong tay về phía Lâm Chính.
Châm độc màu xanh lục bay về phía Lâm Chính giống như đạn bắn.
Châm bạc lạnh lẽo ma sát với không khí, phát ra tiếng vù vù.
Nhưng ngay khi châm bạc sắp đâm trúng Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên giơ một tay lên, bước chân xoay chuyển, chụp bàn tay vào không trung.
“Cái gì?”.
Các học sinh chuyên về độc đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Những cây châm bạc đó không có cây nào đâm trúng Lâm Chính, lúc này chúng… đã được Lâm Chính bắt hết vào tay.
“Không thể nào…”.
“Cậu ta… Cậu ta lại dùng tay không chụp mấy cây châm bạc đó?”.
“Giả phải không?”.
Các học sinh xung quanh cũng rộ lên xôn xao.
“Chết tiệt!”.
Những học sinh chuyên về độc đó cắn răng, mặt có vẻ không cam tâm, còn định ra tay, nhưng giây sau, Lâm Chính lại vung tay.
“Trả lại mấy người!”.
Vù vù vù vù…
Châm bạc bay hết đi, đâm về phía đám học sinh đó.
Lâm Chính phóng châm với tốc độ rất nhanh, sức lực đáng kinh ngạc, những học sinh đó không kịp né tránh, bị số châm bạc đó đâm trúng người, ngã xuống đất.
“Đánh!”.
Những người khác lao lên, quyền cước tung ra.
Nhưng đều vô dụng, quyền cước của Lâm Chính càng mạnh càng bá đạo càng thô bạo. Mỗi quyền mỗi cước đều đá bay những người này.
Không lâu sau, những học sinh chuyên về độc đều ngã xuống đất.
“Đi cứu người!”.
Phùng Thạch căng thẳng, lập tức quát khẽ.
Người xung quanh đã bị cảnh này dọa sợ.
“Người này… thật sự là Mặc Tiểu Vũ sao?”.
“Từ lúc nào hắn lại lợi hại như vậy? Một mình có thể đối phó với nhiều đàn anh chuyên về độc như vậy?”.
Vài học sinh đều kinh ngạc lên tiếng chất vấn.
Không nghi ngờ gì nữa, hành động của Lâm Chính đã lật đổ tam quan của bọn họ.
“Học sinh chuyên về độc cũng không đối phó được, xem ra các giảng sư phải ra mặt mới được!”, giảng sư Đường khẽ giọng quát, sau đó nói với các giảng sư khác: “Các vị, đến lượt chúng ta rồi, đừng để các em ấy đưa đầu vào chỗ chết nữa”.
“Được, tôi cũng thật sự không ưa nổi bộ dạng ngông cuồng của thằng nhóc đó, chúng ta xông lên đi!”.
“Giải quyết thằng nhóc này sớm, tránh để người ngoài chê cười”.
Giảng sư Chu và giảng sư Triệu đều đứng lên.
Những giảng sư khác cũng tiến tới.
Các học sinh tự động lùi về sau.
Bọn họ biết bây giờ không đến lượt bọn họ nổi giận nữa, bởi vì… các giảng sư đã nổi giận.
“Cô Thiên Mạch, mời cô đến phòng nghỉ nghỉ ngơi nhé? Chuyện ở đây đợi bọn họ xử lý xong, tôi sẽ cho cô biết kết quả”, Minh Vũ liếc nhìn Lâm Chính, sau đó nói với Thiên Mạch vẫn đang dùng điện thoại quay phim.
“Không sao, tôi ở đây xem xem”, Thiên Mạch từ chối.
“Cô Thiên Mạch, chuyện này…”.
Minh Vũ vẫn còn muốn nói gì đó, lúc đó phía bên kia lại vang lên tiếng xôn xao.
Bà ta vội vàng nhìn sang.
Tầm nhìn của mọi người đều tập trung lên người một người.
“Giảng sư Tư Đồ?”, Thiên Mạch khẽ giọng thốt lên.
“Giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng… rốt cuộc cũng đứng ra rồi!”.
Ông ta vừa xuất hiện, những giảng sư kia cũng không dám tiến tới, tất cả đều lùi sang một bên, cung kính nhìn ông ta.
Lâm Chính cũng yên tĩnh nhìn lại.
Từ đầu đến cuối, giảng sư Tư Đồ luôn cho anh một cảm giác rất đặc biệt.
Hai tay ông ta chắp sau lưng, bước tới, không nhanh không chậm…
“Chàng trai trẻ, cậu không cần phải như vậy!”, giảng sư Tư Đồ bình tĩnh nói.
Trên mặt ông ta không có vẻ tức giận, chỉ có vẻ thương xót.
“Đã đến nước này rồi, nói gì cũng vô dụng”, Lâm Chính nói.
“Cậu rất có thiên phú”, giảng sư Tư Đồ nhắm hai mắt lại: “Cậu giao Hà Linh Hoa ra, sau đó chủ động nhận lỗi với Phó phòng chủ Phùng đi. Tôi sẽ không để Phó phòng chủ Phùng trừng phạt cậu, sau này cậu đi theo tôi học y thuật, cậu thấy có được không?”.
Ông ta vừa nói xong, xung quanh lại vang lên tiếng xôn xao không nhỏ.
Giảng sư Tư Đồ đưa ra điều kiện này có thể nói là rất độ lượng.
Đám người La Phú Vinh lập tức cảm thấy hồi hộp, nhìn chằm chằm Lâm Chính, đợi câu trả lời của anh.
Quả nhiên Lâm Chính gật đầu, nói: “Thầy Tư Đồ đã nói như vậy thì được, tôi đồng ý với thầy!”.
“Thật sao?”, giảng sư Đường kêu lên.
Mọi người cũng thấy bất ngờ vô cùng.
Mặc Tiểu Vũ quật cường này lại thỏa hiệp dễ vậy sao?
Một giây sau, Lâm Chính lại lên tiếng.
“Nhưng trước đó, tôi hi vọng thầy Tư Đồ có thể chứng minh một chuyện”.
“Chuyện gì?”.
Giảng sư Tư Đồ ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ nhìn anh.
Lâm Chính nâng tay lên, bình tĩnh nói: “Tôi muốn ông chứng minh xem… rốt cuộc ông có tư cách dạy y thuật cho tôi hay không!”.
Anh vừa dứt lời, hiện trường thoáng chốc lặng như tờ.
Giảng sư Tư Đồ cũng trở nên trầm mặc.
Chương 478: Rốt cuộc cậu là ai?
Nghi ngờ giảng sư Tư Đồ?
Cả Kỳ Dược Phòng… không, phải là khắp cả nước, e rằng không có ai dám nghi ngờ y thuật của giảng sư Tư Đồ.
Đây là giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng!
Đây là danh y đủ để làm chấn động giới Đông y trong nước!
Nhiều người dập đến toác đầu, quỳ đến nát gối để cầu xin giảng sư Tư Đồ cứu chữa hoặc xin học tập y thuật của ông ta mà không thể.
Thế mà bây giờ… người này lại nói chuyện với giảng sư Tư Đồ kiểu đó?
Rốt cuộc cậu ta bị điên… hay là bị ngu?
Người ở đây đều nín thở, ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
“Thằng chó hoang này, ý cậu là sao?”.
Giảng sư Chu không kiên nhẫn được nữa, gào lên.
Lâm Chính nhíu mày, liếc ông ta.
“Mặc Tiểu Vũ! Cậu quá đáng lắm rồi!”.
Tử Dạ cũng không nhìn thêm được nữa, chen ra khỏi đám đông, đứng trước mặt giảng sư Tư Đồ, chỉ vào Lâm Chính quát: “Thầy Tư Đồ là ân sư của tôi, tôi không cho phép cậu sỉ nhục thầy! Cậu lập tức xin lỗi thầy Tư Đồ cho tôi, nếu không tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu!”.
“Vì sao tôi phải xin lỗi? Tôi nói gì sai sao? Chẳng lẽ cậu cảm thấy y thuật của ân sư cậu cao hơn tôi?”, Lâm Chính hỏi ngược lại Tử Dạ.
Tử Dạ kinh ngạc, không biết nên trả lời thế nào.
“Nếu đã như vậy, chúng ta so tài y thuật đi!”, giảng sư Tư Đồ thản nhiên nói.
“Thầy!”, Tử Dạ sốt ruột.
Nhưng giảng sư Tư Đồ lại giơ tay, ra hiệu mọi người đừng nói nữa.
“Nếu y thuật của cậu mạnh hơn tôi, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này, cậu muốn đi hay ở, cướp Hà Linh Hoa hay không đều không liên quan đến tôi!”, giảng sư Tư Đồ nói.
“Thú vị, vậy thì chơi với ông một chút vậy”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Ông muốn thi thế nào?”.
“So kiến thức lý thuyết thì chắc chắn tôi không phải đối thủ của cậu. Cậu trả lời được cả thiên cổ nan đề, chắc chắn kiến thức của cậu nhiều hơn tôi. Vì vậy, chúng ta hãy thi đấu y thuật thời gian thực!”.
“Y thuật thời gian thực?”, Lâm Chính nghi hoặc.
“Lấy dao đến đây”, giảng sư Tư Đồ nói.
Học sinh bên cạnh lập tức chạy đi, không lâu sau đã lấy hai con dao phẫu thuật tới, đưa cho giảng sư Tư Đồ.
Giảng sư Tư Đồ ném cho Lâm Chính một con.
Lâm Chính đưa tay bắt lấy.
Giảng sư Tư Đồ không hề khách sáo lướt một đường trên cánh tay của mình.
Máu lập tức chảy ồ ạt.
“Thầy!”.
Các học sinh xung quanh vội vàng hô lên.
Nhưng giây lát sau, giảng sư Tư Đồ đã dùng tay kia lấy năm cây châm bạc ra, nhẹ nhàng mà chuẩn xác đâm vào tay chảy máu.
Cảnh tượng khiến người khác không thể tin nổi xuất hiện.
Cánh tay bị rạch một đường đó đột nhiên ngừng chảy máu.
Không những vậy, vết thương đang kết vảy với tốc độ cực nhanh, nhìn dấu hiệu này e là không tới một tiếng nữa, vết thương sẽ lành lại hoàn toàn.
“Trời ạ, đúng là thần kỳ!”.
“Sao có thể làm được như vậy?”.
“Đây là y thuật của giảng sư Tư Đồ sao?”.
“Chỉ mấy cây châm bạc đã có hiệu quả như vậy? Thật là lợi hại!”.
“Thật không hổ danh là giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng!”.
Các học sinh xung quanh kêu lên kinh ngạc, ngay cả các giảng sư khác cũng lộ ra ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ.
Nhiều người chỉ từng nghe kiến thức lý thuyết của giảng sư Tư Đồ, ít khi thấy ông ta thực hành, hôm nay xem như là được mở mang tầm mắt.
“Mặc Tiểu Vũ, đến lượt cậu rồi!”.
Giảng sư Tư Đồ rút châm bạc ra, sau đó quay đầu nhìn Lâm Chính.
Những người khác cũng nhìn về phía anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
“Vết thương của giảng sư Tư Đồ lành lại chỉ trong bảy phút! Nhóc con, nếu cậu không làm được dưới bảy phút thì là cậu thua!”.
“Giảng sư Tư Đồ hiền từ, không làm khó cậu, nhưng chúng tôi thì không. Nếu cậu thua thì mau mau quỳ xuống, dập đầu với giảng sư Tư Đồ cho chúng tôi, rõ chưa?”.
“Ha, thằng chó, bây giờ chắc là sợ chết rồi đúng không? Nếu không được thì mau chóng nhận thua, đừng lãng phí thời gian của mọi người!”.
Các học sinh châm chọc, cười giễu không ngừng, thực lực mà giảng sư Tư Đồ thể hiện ra khiến bọn họ tràn đầy tự tin.
Nhưng Lâm Chính lại nhướng mày: “Chỉ vậy thôi?”.
“Hửm?”.
Giảng sư Tư Đồ khẽ chuyển động mắt.
Mọi người phẫn nộ.
“Đến lúc này rồi mà còn cứng miệng?”.
“Cậu giỏi thì làm đi!”.
“Tôi xem xem cậu có bản lĩnh gì?”.
Tiếng chửi mắng vang lên, hơn nữa càng lúc càng khó nghe, càng lúc càng mãnh liệt.
“Vậy được, tôi sẽ biểu diễn một chút, các người xem cho kỹ!”.
Lâm Chính nói, hai mắt bỗng trở nên nghiêm nghị, nắm lấy con dao đó cắt ngay cổ tay của mình.
Phụt!
Con dao lập tức cắt đứt cổ tay Lâm Chính, cả bàn tay rơi xuống đất, máu phun ra như suối ở nơi bị cắt.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc la lên.
Tròng mắt ai cũng như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Giảng sư Tư Đồ cũng sững sờ, vội vàng tiến tới mấy bước.
Không ai ngờ Lâm Chính lại cắt đứt cả tay của mình…
Lâm Chính nhặt bàn tay đứt lìa đó lên, miệng ngậm châm bạc, tay kia ghép bàn tay đã đứt lìa vào cổ tay, sau đó cầm kim, châm đúng vào chỗ bị cắt đứt.
Bàn tay đứt lìa lập tức như được dán dính vào, không nhúc nhích.
Lâm Chính lại lấy thêm khoảng bảy tám cây kim, nhanh chóng đâm quanh vết thương. Thủ pháp của anh cực kỳ tinh tế lưu loát, ngón tay chuyển động cực kỳ nhanh, lướt qua là có châm bạc hạ xuống, người khác nhìn mà hoa mắt.
“Diêm La Châm Pháp?”.
Giảng sư Tư Đồ dường như nhận ra được điều gì, la lên.
“Đúng, nhưng cũng không đúng!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó dừng lại.
Giảng sư Tư Đồ vội vàng nhìn sang, lúc này cổ tay Lâm Chính đã châm đầy mười một cây châm bạc!
Ở chỗ vết thương không còn máu chảy. Chỉ trong chốc lát, vết thương bắt đầu kết vảy, hơn nữa… bàn tay bị đứt của Lâm Chính lại cử động được.
“Chuyện… Chuyện này không thể nào!”.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Giảng sư Tư Đồ cũng trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ ấy…
Lâm Chính lấy điện thoại ra xem giờ, thản nhiên nói: “Vừa đúng năm phút! Vậy… bây giờ là ai thắng đây?”.
Những người trước đó còn nghi ngờ và chế nhạo Lâm Chính lập tức im miệng, ai nấy đỏ bừng mặt, không nói nên lời.
Y thuật ảo diệu như vậy, dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được anh đã hoàn toàn áp đảo giảng sư Tư Đồ…
Giảng sư Tư Đồ thở ra một hơi, khẽ giọng nói: “Mặc Tiểu Vũ, y thuật của cậu cao hơn tôi, cậu thắng rồi”.
Lúc nói những lời này, giảng sư Tư Đồ như già đi mấy tuổi.
“Thầy!”, Tử Dạ nghẹn ngào gọi một tiếng.
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, quả nhiên là tôi già rồi”, ông ta thở dài nói.
“Giảng sư Tư Đồ đừng nói vậy, thầy đã cố hết sức rồi, chuyện này không trách thầy!”.
“Đúng vậy, ai có thể ngờ được thắng nhóc này lại siêu phàm như vậy”.
Các giảng sư vội vàng an ủi.
Dù cho bây giờ tâm trạng bọn họ cũng không bình tĩnh được.
Tất cả mọi người có chút hoảng hốt.
Minh Vũ ở bên này cũng sững sờ.
Đương nhiên, Thiên Mạch cũng không khá hơn, cô ta đâu ngờ được thực lực của thần y Lâm lại đáng sợ như vậy.
“Xem ra… mười lăm giọt Lạc Linh Huyết này không dễ lấy được!”.
Cô ta âm thầm lẩm bẩm, giọng nói trong tai nghe thì đã bùng nổ.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc bởi khả năng gần như khởi tử hồi sinh kia, trong đám đông bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
“Cậu không phải Mặc Tiểu Vũ, rốt cuộc cậu là ai?”.
Lời này vừa nói ra, tất cả đều yên lặng…
Chương 479: Áp chế
Tiếng nói vang lên giống như nhát búa đánh thức đám đông.
“Đúng vậy, chắc là không phải Mặc Tiểu Vũ rồi”.
“Tôi ở cùng ký túc xá với cậu ta, tôi nhớ cậu ta không hề lợi hại như vậy…”
“Trình độ của Tiểu Vũ như thế nào có lẽ chúng ta đều biết. Hơn nữa, nếu cậu ta lợi hại như vậy thì sao phải tới Kỳ Dược Phòng làm gì? Hơn nữa người này đeo khẩu trang, nhìn không rõ là ai. Cậu ta thật sự là Mặc Tiểu Vũ sao?”
“Chắc chắn không phải. Rốt cuộc cậu là ai?”
Sự nghi ngờ càng lúc càng lớn. Mọi người nhìn Lâm Chính và cảm giác có gì đó không ổn. Bởi vì người này khác xa những gì mọi người tưởng tượng. Nếu Kỳ Dược Phòng có một người xuất sắc như vậy thì họ không thể nào không biết tới.
Phùng Thạch chưa từng gặp mặt Mặc Tiểu Vũ. Người của Kỳ Dược Phòng đông như vậy đương nhiên bọn họ không thể nào biết tất cả các học sinh được.
Minh Vũ cũng sững sờ. Bà ta nhìn Lâm Chính bằng vẻ hoang mang, sau đó tái mặt giống như nhớ ra điều gì đó. Cả cơ thể bà ta run lên. Thiên Mạch ở bên cạnh tỏ vẻ nghi ngờ.
“Sao thế ạ?”, cô ta hỏi Minh Vũ.
“Không…không có gì”, Minh Vũ cố nặn ra một nụ cười.
Nhưng rõ ràng đó là một nụ cười miễn cưỡng. Thiên Mạch không hiểu lắm. Thế nhưng cô ta biết, Lâm Chính sắp bị bại lộ thân phận rồi.
“Cậu không phải là Mặc Tiểu Vũ thật sao?”
Phùng Thạch bước tới, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Nếu đúng như vậy thì chuyện này không chỉ là vấn đề nội bộ mà còn liên quan tới vấn đề bên ngoài của Kỳ Dược Phòng.
Nếu chuyện đến nước này thì Phùng Thạch cũng chẳng có gì phải kiêng dè nữa, thậm chí còn có thể lật ngược tình thế.
“Đã bị vạch mặt thì tôi cũng không đóng giả nữa”, Lâm Chính gật đầu. Lời nói của anh khiến đám đông kinh hãi.
“Vậy thì tôi cũng không cần phải nương tay nữa”, Phùng Thạch phất tay: “Lập tức đẩy cấp độ cảnh giác lên cao nhất, đóng tất cả các lối ra vào của Kỳ Dược Phòng, bất kể giá nào cũng phải bắt được kẻ xâm lược này”.
“Vâng, phó phòng chủ!”
Đám đông hô vang đáp lại. Các giảng sư lao tới, định ra tay với Lâm Chính. Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên khắp Kỳ Dược Phòng. Toàn bộ Kỳ Dược Phòng sôi lên như chảo dầu.
Tất cả các quan khách đều được kiểm soát, đồng thời, một lực lượng lớn nhân lực được điều động.
Một đoàn người mặc đồng phục chạy tới. Lâm Chính tối sầm mặt, biết là không thể ở lại lâu nên lập tức chạy ra phía cửa.
“Chạy được không?”, giảng sư Đường hét lên, phất tay về phía Lâm Chính.
Vụt!
Một lượng bột lớn được rắc ra, đổ xuống người Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, cứ thế lao về phía trước. Đám bột đó dường như chẳng thể làm gì được anh.
“Cái gì?”, giảng sư Đường trố tròn mắt, nhìn với vẻ không dám tin.
“Cậu ta khinh thường cả bột độc của giảng sư Đường sao? Lẽ nào tên này không bao giờ bị trúng độc?”, có người run rẩy hô lên.
“Giảng sư Đường cẩn thận!”, lúc này giảng sư Triệu hét lên.
Giảng sư Đường run ẩy, dường như ý thức ra được điều gì đó bèn ngẩng đầu thì Lâm Chính lúc này đã lập tức siết cổ ông ta.
“Không!”, giảng sư Đường hét lên, cổ bị siết chặt, đành phải phản kháng, nhưng Lâm Chính càng siết mạnh hơn.
Rầm! Cả người giảng sư Đường bị quăng qua một bên, đập mạnh vào một thân cây lớn.
Rắc. Thân cây nứt gãy, giảng sư Đường ngã lăn ra đất, nôn ra máu và bất tỉnh.
“Hả?”
Đám đông tái mét mặt, sững sờ. Không ai dám tiến lên nữa. Chỉ có duy nhất các vị giảng sư là vẫn không lùi bước.
“Đồ chó má này. Đứng im!”, giảng sư Chu chửi rủa, vung tay phóng ra một lượng châm cực lớn.
Đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ lạnh giá. Anh khựng lại, xoay người né đạn rồi lại lao tiếp về phía giảng sư Chu.
“Không hay rồi”.
Giảng sư Chu tái mặt, vội vàng quay người định bỏ chạy. Nhưng…không kịp nữa. Lâm Chính chộp lấy vai trái của ông ta từ phía sau và vặn mạnh.
RắcTiếng xương gãy vang lên.
“Á…”, giảng sư Chu kêu la thảm thiết.
“Chúng ta vốn không có thù hận gì. Nhưng tôi là người nhỏ mọn, người khác chửi tôi thì tôi chắc chắn là phải phản lại. Thế nhưng tôi lại không biết chửi nên đành phải dùng bạo lực thôi”.
Lâm Chính thản nhiên nói. Bàn tay anh di chuyển từ vai trái của giảng sư Chu qua vai phải.
“Đừng…đừng…”
Giảng sư Chu run rẩy, mặt trắng như tờ giấy. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vặn mạnh.
Rắc.
“Ư….”, ông ta đau tới mức không thốt nên lời, suýt nữa thì ngất lịm. Cả người ông ta ngã ra đất, co giật. Miệng sùi bọt mép. Những người khác thấy cảnh tượng đó thì nào còn dám lao lên nữa?
“Chuyện…gì vậy? Cậu ta là quái vật sao?”, có người kinh hãi kêu lên.
“Y võ, cậu ta biết y võ!”, lúc này giảng sư Tư Đồ mới hét lên.
“Y võ sao?”
Phùng Thạch trố tròn mắt, nổi giận đùng đùng. Ông ta không thể ngồi yên được nữa. lấy từ eo ra 20 cây châm phóng về phía Lâm Chính.
Nếu là y võ thì không phải là kẻ mà học sinh và các giảng sư thông thường có thể đấu lại được. Lúc này chỉ có thể dựa vào ông ta mà thôi.
Loạt châm phóng ra từ người của Phùng Thạch giống như một cơn mưa. Châm của ông ta vừa nhanh vừa mạnh. Nếu mà miễn cưỡng đỡ thì sẽ thân bại danh liệt.
Cuối cùng thì cũng có một cao thủ ra tay rồi. Lâm Chính đanh mặt, quay người và cũng phóng châm ra.
Vụt! Vụt…Châm của hai bên va chạm tạo thành cơn nổ như pháo hoa.
Chỉ có điều tốc độ phóng châm của Lâm Chính nhanh quá, hơn nữa không biết trong người anh cất giấu bao nhiêu cây châm. Khi hai người đấu châm, do tốc độ của anh quá nhanh mà Phùng Thạch đã không theo kịp, đã có cây châm ghim trúng vai ông ta…
Phùng Thạch tái mặt, những cây châm trong tay bỗng rơi xuống đất. Có lẽ ông ta không ngờ châm pháp của Lâm Chính lại đáng sợ đến thế.
“Phó phòng chủ, để chúng tôi trợ lực”.
Lúc này các vị giảng sư thấy vậy vội vàng ra tay. Trong nháy mắt, tất cả họ đã lao lên vây lấy Lâm Chính.
Thế nhưng người đông thì Lâm Chính cũng không hề sợ.
Thậm chí anh chẳng buồn lấy châm ra nữa. Mà chỉ chộp lấy những cây châm do các giảng sư phóng ra và phi về phía Phùng Thạch.
Phùng Thạch không thể chống đỡ lại được cơn mưa châm. Trong chớp mắt, trận thế đột ngột thay đổi, bọn họ không phòng thủ được bao lâu thì thế trận đã bị phá vỡ. Châm bạc lại ghim lên người Phùng Thạch.
Ông ta khựng người.
“Phó phòng chủ!”
Đám đông kêu lên.
Chương 480: Cú đấm kinh thiên động địa
Lúc này toàn thân Phùng Thạch đều là châm, dày đặc khắp cơ thể tầm hàng trăm cây.
Ông ta run rẩy, trừng mắt nhìn Lâm Chính. Ông ta chỉ cảm thấy tứ chi như bị khóa chặt, không thể nhúc nhíc.
Mọi người túm lại.
“Đừng cử động”, giảng sư Từ Đồ bước tới khẽ nói. Mọi người đứng im, một vài người đang đưa tay ra phải khựng lại.
“Với châm thuật của cậu ta, nếu như rút linh tinh thì có lẽ phó phòng chủ sẽ lành ít giữ nhiều”, giảng sư Tư Đồ trầm giọng.
Đám đông mặt cắt không ra máu, bọn họ cũng vừa chứng kiến y thuật của Lâm Chính nên đương nhiên chẳng có gì phải nghi ngờ.
Có người vội vàng hỏi: “Giảng sư Tư Đồ, giờ phải làm sao?”
“Mau đi mời phòng chủ tới”, giảng sư Tư Đồ nói không chút do dự. Với tình hình này, chỉ có phòng chủ mới xử lý được thôi.
“Dạ”, một học sinh chạy đi.
Lâm Chính quay người đi về phía cửa. Anh đâu có ngốc mà đợi phòng chủ tới. Hà Linh Hoa đã nằm trong tay, giờ anh chỉ muốn mau tới bệnh viện chữa trị cho Tần Ngưng.
“Còn định chạy sao? Đứng lại”, có một học sinh không sợ chết định đứng ra ngăn lại nhưng lúc này thì giảng sư Tư Đồ đã lên tiếng.
“Đừng có chặn cậu ta. Để cậu ta đi”, giảng sư Tư Đồ kêu lên.
Đám học sinh run rẩy, quay qua nhìn ông ta.
“Thưa thầy…”, học sinh này cảm thấy không cam tâm.
“Để cậu ta đi…”, giảng sư Tư Đồ trầm giọng: “Nếu phó phòng chủ còn không là đối thủ của cậu ta thì các cậu lao lên chỉ có nộp mạng mà thôi!”
Đám học sinh siết nắm đấm, cảm thấy tức giận lắm.
“Chết tiệt…”
“Chẳng lẽ cứ bỏ qua như thế?”
Bọn họ cảm thấy không phục. Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn dây dưa với họ. Anh nhìn cánh cửa của Kỳ Dược Phòng đang đóng chặt. Do tình hình đặc biệt nên cánh cửa đã bị khóa bởi một cửa thép tự động. Như thế này mà muốn phá vỡ cũng không phải là điều dễ dàng.
“Nhóc, lần này coi như cậu may mắn!”, nếu không phải giảng sư Tư Đồ lên tiếng thì chúng tôi dù có liều mạng cũng sẽ chôn sống cậu ở đây”, một học sinh mặc đồ đen lạnh lùng nói với Lâm Chính.
Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Các người nên cảm thấy may mắn vì đã nghe lời giảng sư Tư Đồ thì đúng hơn. Bởi vì nếu không có ông ta lên tiếng thì các người đã chết hết từ lâu rồi”.
“Cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn ai. Chúng tôi có bị sao thì Kỳ Dược Phòng cũng sẽ chữa trị. Tôi không tin một mình cậu có thể chống lại được ngần này con người”, người mặc đồ đen đáp trả.
“Vậy sao?”
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Anh chỉ quay người đi về phía cảnh cổng sắt. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn.
“Cậu ta định làm gì?”, La Phú Vinh chau mày.
“Không biết nữa”, Tây Nhu Thiến lắc đầu.
“Thủ đoạn của thần y Lâm đúng là không tệ, nhưng có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi”, Thiên Mạch chau mày, thản nhiên nói.
Thế nhưng khi Lâm Chính cứ thế bước tới thì sắc mặt của Thiên Mạch cũng biến đổi. Bởi vì phía trước mặt anh chính là cánh cổng thép. Nhưng nó đang được đóng chặt, lẽ nào anh định lao qua.
“Giảng sư Tư Đồ, chúng ta…có mở không?”, một học sinh hỏi. Giảng sư Tư Đồ chỉ chau mày và trầm ngâm.
“Đương nhiên là không mở rồi. Để xem cậu ta đi qua kiểu gì”, Vương Băng Điệp đứng bên cạnh hét lên.
Đám đông im lặng. Thế nhưng…Lâm Chính không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại mà ngược lại còn gia tăng tốc độ, từ bước đi chuyển qua chạy. Anh lao vào cảnh cổng thép sao.
Tất cả đều nín thở, trợn tròn mắt nhìn.
“Lẽ nào…cậu ta định…”, lúc này có người thất thanh kêu lên. Đám đông nổi da gà, rõ ràng là họ biết người vừa rồi định nói gì.
“Không…không thể nào”, La Phú Vinh run rẩy, nín thở.
“Sao có thể chứ? Mặc Tiểu Vũ có thể làm được như vậy sao? Lúc trước…hừ…không thể nào”, Tây Nhu Thiến cười lạnh, đôi mắt ánh lên vẻ không dám tin.
“Sao? Cậu vẫn còn coi cậu ta là Mặc Tiểu Vũ nữa à?”, Huyền Diệu hỏi một câu.
Tây Nhu Thiến chỉ há miệng, không biết phải trả lời thế nào. Thiên Mạch nhìn chăm chăm cơ thể Lâm Chính .Trước đây cô ta khinh thường anh, giờ dần chuyển qua kinh ngạc.
Cô ta cũng phải sững người. Rõ ràng là cô ta cũng đoán ra được tiếp theo anh sẽ làm gì.
“Không lẽ anh ta…định tông cửa thật sao?”, Thiên Mạch sững người, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính. Điện thoại trong tay cô ta rơi xuống đất từ khi nào.
“Cạch, Thiên Mạch sao thế? Tình hình bên đó thế nào rồi?”, giọng nam ở đầu dây bên kia cuống cả lên, thế nhưng Thiên Mạch dường như không nghe thấy gì cả.
Tất cả đều nhìn chăm chăm vào Lâm Chính không dám chớp mắt. Bởi vì việc mà Lâm Chính sắp làm...Là điều không tưởng.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể.
Lâm Chính lúc này chỉ tập trung vào cánh cửa, tốc độ đôi chân của anh càng lúc càng nhanh hơn.
Đột nhiên anh nín thở, nhún người và nhảy về phía cửa. Tay anh vung mạnh, một loạt châm bạc phóng ra như mưa. Đồng thời anh cũng tung một cú đấm về phía cánh cửa.
Đúng lúc này, số châm bạc khi nãy ghim chính xác lên toàn bộ cánh tay của anh. Bỗng nhiên một luồng sức mạnh bạo phát ở vùng cánh tay.
Rầm Cú đấm giáng mạnh vào cánh cửa.
Ngay sau đó…
Ầm! Ầm!
Trước lực đấm quá mạnh, cánh cửa lập rung chuyển. Cả không gian bỗng chấn động như có động đất.
Kỳ Dược Phòng cũng rung lắc theo. Từng mảnh kim loạt bay tứ tung, nhiều người ngã cả ra đất, đầu bị đập chảy máu.
Bụi cát bay mịt mù. Tầm ba đến bốn giây thì mọi thứ dần lắng xuống. Mọi người vội nhìn qua lớp bụi thì thấy cảnh cửa đã bị tạo thành một cái hốc to dùng.
Cửa đã bị đánh hỏng.
Lâm Chính im lặng đứng trước cánh cửa rồi chậm rãi quay đầu lại nhìn đám học sinh.
“Giờ mọi người đã cảm thấy may mắn khi nghe theo lời của giảng sư Tư Đồ chưa?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi đi ra ngoài.
Đám học sinh mềm nhũn người, ngã phịch ra đất. Chẳng ai còn đứng vững nổi nữa…
Hành động của Lâm Chính vượt ngoài dự liệu của mọi người, không ai ngờ “Mặc Tiểu Vũ” lại ra tay cướp chiếc hộp đó.
Kể cả Thiên Mạch…
Người của Kỳ Dược Phòng ở xung quanh lập tức vây lại.
La Phú Vinh hơi hoảng hốt, sau đó cũng phản ứng lại, la lên: “Mặc Tiểu Vũ tạo phản! Mặc Tiểu Vũ tạo phản rồi! Mọi người mau bao vây cậu ta lại, mau bao vây cậu ta lại!”.
Giọng hắn làm nhiều người vẫn còn đang ngơ ngác bừng tỉnh.
Các học sinh giật mình, xông tới, bao vây lấy bục gỗ.
Hiện trường thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
“Tên ngốc kia lại dám cướp giữa ban ngày ban mặt? Gan cũng lớn thật đấy!”, Vương Băng Điệp trợn tròn mắt, không tin nổi nói.
“Người này đã thắng anh Tiêu Sĩ Kiệt, vốn dĩ ở trong mắt em, cậu ta cũng xem như có chút bản lĩnh, không còn đáng ghét như trước kia nữa. Nếu cậu ta muốn theo đuổi em lần nữa, em cũng có thể cho cậu ta cơ hội, nhưng bây giờ cậu ta lại muốn đối địch với cả Kỳ Dược Phòng, còn làm ra hành động ngu xuẩn như vậy. Theo em thấy, người này có thủ đoạn, nhưng quá ngu xuẩn, con đường sau này sẽ không đi được xa”, Tây Nhu Thiến liên tục lắc đầu, đôi mắt vẫn tràn ngập vẻ khinh thường.
Nhiều người cũng nghĩ như vậy, hoặc cười giễu khinh thường, hoặc lắc đầu thất vọng.
Huyền Dược bước lên trước mấy bước, nhìn Lâm Chính bị bao vây, thở dài: “Tiểu Vũ, sao cậu phải khổ như vậy? Kết cục khi đối đầu với Kỳ Dược Phòng là gì chắc cậu hiểu rõ chứ! Mau đặt món đồ đó xuống, đừng phản kháng, các thầy cô chắc chắn sẽ khoan hồng cho cậu”.
“Khoan hồng? Cậu nghĩ tôi thật sự quan tâm đến Kỳ Dược Phòng nho nhỏ này sao?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ: “Rõ ràng tôi đã được hạng nhất, nhưng Kỳ Dược Phòng lại âm thầm giở trò, sắp xếp trước, còn bẻ cong sự thật trước mặt mọi người, đổi trắng thay đen. Nơi bất công bất nghĩa thế này có gì đáng để lưu luyến? Chẳng lẽ các người cho rằng có thể học được điều gì ở đám người này sao?”.
Nghe vậy, Huyền Dược lập tức sững sờ.
Nhưng các giảng sư và phần lớn học sinh ở xung quanh đều bùng nổ.
“Súc sinh! Cậu nói cái gì?”.
“Cậu… Cậu dám xúc phạm Kỳ Dược Phòng chúng tôi?”.
“Khốn nạn! Cậu gan thật!”.
“Tôi thấy cậu không muốn sống rời khỏi đây nữa rồi đúng không?”.
“Quỳ xuống cho tôi, hôm nay cậu không tạ tội trước Kỳ Dược Phòng chúng tôi, cậu đừng hòng rời khỏi đây!”.
Người xung quanh không ngừng gào lên, các giảng sư và học sinh đều chỉ trích Lâm Chính, còn có người muốn xông lên đánh Lâm Chính.
“Yên lặng hết cho tôi!”.
Phùng Thạch quát lên.
Mọi người mới im lặng.
Sắc mặt Phùng Thạch rất khó coi.
Ông ta không hiểu vì sao Mặc Tiểu Vũ lại cố chấp với Hà Linh Hoa như vậy, nhưng dù có nói thế nào, hôm nay Kỳ Dược Phòng cũng đã mất hết thể diện.
Ông ta đã nghe thấy tiếng đàm tiếu và tiếng bàn tán của đám đông.
Sau chuyện ngày hôm nay, e rằng cả nước sẽ chê cười chuyện hoang đường xảy ra ở Kỳ Dược Phòng này…
“Phó phòng chủ!”.
Nhìn thấy Phùng Thạch đi đến, mọi người tự động nhường đường.
Lúc này, Lâm Chính một tay nắm chặt chiếc hộp, tay kia đã lấy châm bạc ra, chuẩn bị ra tay.
Chuyện đến nước này đã không thể quay đầu được nữa, dù thế nào cũng không thể hối hận.
Lâm Chính đã chuẩn bị sẵn sàng mở đường ra khỏi Kỳ Dược Phòng.
“Mặc Tiểu Vũ, thiên phú của cậu không tệ, hơn nữa biểu hiện của cậu ngày hôm nay cho thấy, hình như cậu còn nắm giữ văn hiến y học cổ điển đúng không?”, Phùng Thạch nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhỏ giọng nói.
“Phó phòng chủ muốn nói gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Giao Hà Linh Hoa ra, đồng thời xin lỗi tôi, tự kiểm điểm trước mặt tất cả khách khứa, nếu thế tôi có thể giảm nhẹ tội cho cậu. Cậu thấy thế nào?”, Phùng Thạch lên tiếng.
Hiển nhiên, ông ta sẽ không từ bỏ hạt giống tốt như Mặc Tiểu Vũ.
Chưa nói tới thực lực của Mặc Tiểu Vũ, chỉ riêng chuyện cậu có thể trả lời được thiên cổ nan đề đó đã đủ khiến Kỳ Dược Phòng coi trọng.
Nhưng Kỳ Dược Phòng đã thỏa thuận với thế lực đằng sau Tiêu Sĩ Kiệt, Hà Linh Hoa chắc chắn phải giao cho Tiêu Sĩ Kiệt, nếu không Kỳ Dược Phòng sẽ gặp rắc rối lớn. Cho nên dù có thế nào, Mặc Tiểu Vũ cũng không thể mang nó đi được.
Chỉ là… Phùng Thạch hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của “Mặc Tiểu Vũ”, nói cách khác, ông ta không biết người này là ai!
“Thế nên từ đầu đến cuối, ông không định giao Hà Linh Hoa cho tôi?”, Lâm Chính nhìn Phùng Thạch, hỏi.
“Hà Linh Hoa đi đâu về đâu là do Kỳ Dược Phòng quyết định! Cậu không có quyền can thiệp!”, Phùng Thạch quát khẽ.
“Ha ha, cái gọi là cuộc thi Giám Dược chỉ là trò cười thôi sao? Thật là vô liêm sỉ! Nhưng nó đã vào tay tôi thì không có chuyện tôi sẽ trả nó lại”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Phùng Thạch vô cùng khó xử, nhưng ánh mắt lại đanh thép: “Cậu nghiêm túc đấy sao?”.
La Phú Vinh và những người khác kích động đến mức cả người run rẩy.
Nhất là La Phú Vinh, hắn nheo mắt, ý cười trên mặt vô cùng rõ ràng.
Hắn chỉ mong Mặc Tiểu Vũ nói lời đó, bởi vì hắn biết trong trường hợp này, nói câu đó với Phùng Thạch gần như là tự đưa mình vào chỗ chết…
“Tên Mặc Tiểu Vũ này… không ai cứu được hắn nữa rồi!”, Tây Nhu Thiến lắc đầu nói.
“Đáng đời!”, Vương Băng Điệp nói.
Khi Phùng Thạch hỏi ngược lại, vô số ánh mắt xung quanh đều dồn về phía Lâm Chính.
Thiên Mạch đã đứng dậy.
Minh Vũ cũng nhìn sang.
“Bắt đầu rồi, sắp bắt đầu rồi!”, trong tai nghe bluetooth đeo trên tai Thiên Mạch vang lên giọng nam với vẻ phấn khởi.
“Bây giờ chắc cậu vui rồi chứ? Người này e là không ra khỏi Kỳ Dược Phòng được, tôi sẽ nghĩ cách mang Lạc Linh Huyết trong tay anh ta về, đợi cậu có được mười lăm giọt Lạc Linh Huyết thì đừng quên công lao của tôi!”, Thiên Mạch khẽ giọng nói.
“Ha ha, sao có thể quên được? Đợi tôi phát huy uy lực mạnh mẽ ở đại hội, gia tộc chúng ta bay vọt lên trời, chị sẽ là công thần số một!”, giọng người trong bluetooth cười lớn.
Thiên Mạch không nói gì.
Lúc này, Lâm Chính cũng hành động.
Anh khẽ chuyển động tay, cây châm bạc trên ngón tay biến mất không thấy, cứ như làm ảo thuật.
Người xung quanh ngạc nhiên.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”.
“Bắt đầu cái gì?”, một học sinh ở gần sửng sốt.
Một giây sau, Lâm Chính đã bước ra một bước, xông thẳng vào đám đông.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm…
Tiếng động nặng nề liên tục vang lên.
Đám học sinh vây quanh Lâm Chính giống như bóng cao su, ai nấy đều bị tông bay ra ngoài, ngã xuống đất, toác đầu chảy máu.
Còn Lâm Chính thì giống như bò tót không gì cản nổi, lao thẳng vào đám người.
“Ngông cuồng!”.
Phùng Thạch nổi giận, chỉ vào Lâm Chính quát giận: “Bắt tên tội đồ đó lại, đánh hắn tàn phế! Phải đánh hắn tàn phế!”.
“Vâng, phó phòng chủ!”.
Tiếng quát vang lên, các học sinh tinh nhuệ của Kỳ Dược Phòng xông về phía Lâm Chính…
Chương 477: Phải xem ông có tư cách hay không
Kỳ Dược Phòng phát triển mảng dược vật, nhưng không chỉ là nhận biết dược liệu, vận dụng dược liệu cũng thuộc hàng đầu trong nước. Dược liệu là vật chết, người là vật sống. Các dược liệu khác nhau kết hợp có thể sinh ra hiệu quả khác nhau, có dược liệu đặt cùng nhau thì có thể là đan dược, thang dược, còn có dược liệu đặt cùng nhau thì lại là thuốc độc, chạm vào là chết.
Cho nên y thuật và độc thuật của Kỳ Dược Phòng là số một.
Các học sinh bảo vệ trật tự của Kỳ Dược Phòng đều tinh thông độc thuật, võ lực hơn người. Bọn họ là những người Kỳ Dược Phòng thường dùng để thể hiện thủ đoạn của Kỳ Dược Phòng đối với người ngoài.
Đụng phải những chuyện thế này, bọn họ cũng sẽ đứng ra, trừng phạt những người làm loạn ở Kỳ Dược Phòng.
Mười học sinh này ai cũng dùng tốc độ cực nhanh, đều có nền tảng võ công, trong tay bọn họ còn cầm một số lượng lớn châm bạc tẩm độc. Hai người trong đó đã lao đến trước mặt Lâm Chính, không ngừng đâm về phía anh.
Các giảng sư thì phụ trách sắp xếp cho khán giả rời đi.
Dù sao chuyện kế tiếp đã là chuyện nội bộ của Kỳ Dược Phòng, không thích hợp để người ngoài xem.
Một số người xem thức thời rời đi, nhưng vẫn có một vài người muốn xem kịch, mãi không chịu đi.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Nhưng Phùng Thạch đã hạ quyết tâm.
Mặc Tiểu Vũ ba lần bảy lượt không nể mặt ông ta, lần này ông ta cũng không định nể nang gì nữa.
“Mặc Tiểu Vũ, bây giờ trước mặt cậu là học sinh chuyên về độc giỏi nhất Kỳ Dược Phòng chúng tôi. Độc thuật, châm độc mà bọn họ nắm giữ là thứ mà cậu không thể tưởng tượng được. Tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng, lập tức quỳ xuống, đầu hàng xin tha cho tôi! Nếu không, tôi sẽ bảo bọn họ phế bỏ cậu!”, Phùng Thạch lạnh lùng quát lên.
“Phùng Thạch, chỉ dựa vào bọn tôm tép này mà cũng đòi ngăn được tôi? Có phải ông nghĩ nhiều rồi không? Tôi đề nghị tốt nhất là ông ra tay đi, hoặc là mời phòng chủ của các người ra đây, có lẽ còn có thể ngăn được tôi!”.
Lâm Chính quay đầu, đôi mắt lộ ra bên trên khẩu trang vô cùng lạnh lùng.
“Khốn nạn! Cậu ngông cuồng quá rồi Mặc Tiểu Vũ!”, giảng sư Chu không kìm chế được nữa, thất bại thảm hại của Tiêu Sĩ Kiệt đã khiến ông ta vô cùng hận Mặc Tiểu Vũ, bây giờ ông ta còn để Mặc Tiểu Vũ yên ổn được sao?
“Lên! Xông lên cho tôi! Tôi muốn thằng nhóc đó đau đớn khóc lóc, xông lên cho tôi!”, giảng sư Chu gào lên.
“Lên!”.
Những học sinh chuyên về độc đó cũng không nhịn được nữa, đồng loạt vung châm độc trong tay về phía Lâm Chính.
Châm độc màu xanh lục bay về phía Lâm Chính giống như đạn bắn.
Châm bạc lạnh lẽo ma sát với không khí, phát ra tiếng vù vù.
Nhưng ngay khi châm bạc sắp đâm trúng Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên giơ một tay lên, bước chân xoay chuyển, chụp bàn tay vào không trung.
“Cái gì?”.
Các học sinh chuyên về độc đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Những cây châm bạc đó không có cây nào đâm trúng Lâm Chính, lúc này chúng… đã được Lâm Chính bắt hết vào tay.
“Không thể nào…”.
“Cậu ta… Cậu ta lại dùng tay không chụp mấy cây châm bạc đó?”.
“Giả phải không?”.
Các học sinh xung quanh cũng rộ lên xôn xao.
“Chết tiệt!”.
Những học sinh chuyên về độc đó cắn răng, mặt có vẻ không cam tâm, còn định ra tay, nhưng giây sau, Lâm Chính lại vung tay.
“Trả lại mấy người!”.
Vù vù vù vù…
Châm bạc bay hết đi, đâm về phía đám học sinh đó.
Lâm Chính phóng châm với tốc độ rất nhanh, sức lực đáng kinh ngạc, những học sinh đó không kịp né tránh, bị số châm bạc đó đâm trúng người, ngã xuống đất.
“Đánh!”.
Những người khác lao lên, quyền cước tung ra.
Nhưng đều vô dụng, quyền cước của Lâm Chính càng mạnh càng bá đạo càng thô bạo. Mỗi quyền mỗi cước đều đá bay những người này.
Không lâu sau, những học sinh chuyên về độc đều ngã xuống đất.
“Đi cứu người!”.
Phùng Thạch căng thẳng, lập tức quát khẽ.
Người xung quanh đã bị cảnh này dọa sợ.
“Người này… thật sự là Mặc Tiểu Vũ sao?”.
“Từ lúc nào hắn lại lợi hại như vậy? Một mình có thể đối phó với nhiều đàn anh chuyên về độc như vậy?”.
Vài học sinh đều kinh ngạc lên tiếng chất vấn.
Không nghi ngờ gì nữa, hành động của Lâm Chính đã lật đổ tam quan của bọn họ.
“Học sinh chuyên về độc cũng không đối phó được, xem ra các giảng sư phải ra mặt mới được!”, giảng sư Đường khẽ giọng quát, sau đó nói với các giảng sư khác: “Các vị, đến lượt chúng ta rồi, đừng để các em ấy đưa đầu vào chỗ chết nữa”.
“Được, tôi cũng thật sự không ưa nổi bộ dạng ngông cuồng của thằng nhóc đó, chúng ta xông lên đi!”.
“Giải quyết thằng nhóc này sớm, tránh để người ngoài chê cười”.
Giảng sư Chu và giảng sư Triệu đều đứng lên.
Những giảng sư khác cũng tiến tới.
Các học sinh tự động lùi về sau.
Bọn họ biết bây giờ không đến lượt bọn họ nổi giận nữa, bởi vì… các giảng sư đã nổi giận.
“Cô Thiên Mạch, mời cô đến phòng nghỉ nghỉ ngơi nhé? Chuyện ở đây đợi bọn họ xử lý xong, tôi sẽ cho cô biết kết quả”, Minh Vũ liếc nhìn Lâm Chính, sau đó nói với Thiên Mạch vẫn đang dùng điện thoại quay phim.
“Không sao, tôi ở đây xem xem”, Thiên Mạch từ chối.
“Cô Thiên Mạch, chuyện này…”.
Minh Vũ vẫn còn muốn nói gì đó, lúc đó phía bên kia lại vang lên tiếng xôn xao.
Bà ta vội vàng nhìn sang.
Tầm nhìn của mọi người đều tập trung lên người một người.
“Giảng sư Tư Đồ?”, Thiên Mạch khẽ giọng thốt lên.
“Giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng… rốt cuộc cũng đứng ra rồi!”.
Ông ta vừa xuất hiện, những giảng sư kia cũng không dám tiến tới, tất cả đều lùi sang một bên, cung kính nhìn ông ta.
Lâm Chính cũng yên tĩnh nhìn lại.
Từ đầu đến cuối, giảng sư Tư Đồ luôn cho anh một cảm giác rất đặc biệt.
Hai tay ông ta chắp sau lưng, bước tới, không nhanh không chậm…
“Chàng trai trẻ, cậu không cần phải như vậy!”, giảng sư Tư Đồ bình tĩnh nói.
Trên mặt ông ta không có vẻ tức giận, chỉ có vẻ thương xót.
“Đã đến nước này rồi, nói gì cũng vô dụng”, Lâm Chính nói.
“Cậu rất có thiên phú”, giảng sư Tư Đồ nhắm hai mắt lại: “Cậu giao Hà Linh Hoa ra, sau đó chủ động nhận lỗi với Phó phòng chủ Phùng đi. Tôi sẽ không để Phó phòng chủ Phùng trừng phạt cậu, sau này cậu đi theo tôi học y thuật, cậu thấy có được không?”.
Ông ta vừa nói xong, xung quanh lại vang lên tiếng xôn xao không nhỏ.
Giảng sư Tư Đồ đưa ra điều kiện này có thể nói là rất độ lượng.
Đám người La Phú Vinh lập tức cảm thấy hồi hộp, nhìn chằm chằm Lâm Chính, đợi câu trả lời của anh.
Quả nhiên Lâm Chính gật đầu, nói: “Thầy Tư Đồ đã nói như vậy thì được, tôi đồng ý với thầy!”.
“Thật sao?”, giảng sư Đường kêu lên.
Mọi người cũng thấy bất ngờ vô cùng.
Mặc Tiểu Vũ quật cường này lại thỏa hiệp dễ vậy sao?
Một giây sau, Lâm Chính lại lên tiếng.
“Nhưng trước đó, tôi hi vọng thầy Tư Đồ có thể chứng minh một chuyện”.
“Chuyện gì?”.
Giảng sư Tư Đồ ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ nhìn anh.
Lâm Chính nâng tay lên, bình tĩnh nói: “Tôi muốn ông chứng minh xem… rốt cuộc ông có tư cách dạy y thuật cho tôi hay không!”.
Anh vừa dứt lời, hiện trường thoáng chốc lặng như tờ.
Giảng sư Tư Đồ cũng trở nên trầm mặc.
Chương 478: Rốt cuộc cậu là ai?
Nghi ngờ giảng sư Tư Đồ?
Cả Kỳ Dược Phòng… không, phải là khắp cả nước, e rằng không có ai dám nghi ngờ y thuật của giảng sư Tư Đồ.
Đây là giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng!
Đây là danh y đủ để làm chấn động giới Đông y trong nước!
Nhiều người dập đến toác đầu, quỳ đến nát gối để cầu xin giảng sư Tư Đồ cứu chữa hoặc xin học tập y thuật của ông ta mà không thể.
Thế mà bây giờ… người này lại nói chuyện với giảng sư Tư Đồ kiểu đó?
Rốt cuộc cậu ta bị điên… hay là bị ngu?
Người ở đây đều nín thở, ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
“Thằng chó hoang này, ý cậu là sao?”.
Giảng sư Chu không kiên nhẫn được nữa, gào lên.
Lâm Chính nhíu mày, liếc ông ta.
“Mặc Tiểu Vũ! Cậu quá đáng lắm rồi!”.
Tử Dạ cũng không nhìn thêm được nữa, chen ra khỏi đám đông, đứng trước mặt giảng sư Tư Đồ, chỉ vào Lâm Chính quát: “Thầy Tư Đồ là ân sư của tôi, tôi không cho phép cậu sỉ nhục thầy! Cậu lập tức xin lỗi thầy Tư Đồ cho tôi, nếu không tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu!”.
“Vì sao tôi phải xin lỗi? Tôi nói gì sai sao? Chẳng lẽ cậu cảm thấy y thuật của ân sư cậu cao hơn tôi?”, Lâm Chính hỏi ngược lại Tử Dạ.
Tử Dạ kinh ngạc, không biết nên trả lời thế nào.
“Nếu đã như vậy, chúng ta so tài y thuật đi!”, giảng sư Tư Đồ thản nhiên nói.
“Thầy!”, Tử Dạ sốt ruột.
Nhưng giảng sư Tư Đồ lại giơ tay, ra hiệu mọi người đừng nói nữa.
“Nếu y thuật của cậu mạnh hơn tôi, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này, cậu muốn đi hay ở, cướp Hà Linh Hoa hay không đều không liên quan đến tôi!”, giảng sư Tư Đồ nói.
“Thú vị, vậy thì chơi với ông một chút vậy”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Ông muốn thi thế nào?”.
“So kiến thức lý thuyết thì chắc chắn tôi không phải đối thủ của cậu. Cậu trả lời được cả thiên cổ nan đề, chắc chắn kiến thức của cậu nhiều hơn tôi. Vì vậy, chúng ta hãy thi đấu y thuật thời gian thực!”.
“Y thuật thời gian thực?”, Lâm Chính nghi hoặc.
“Lấy dao đến đây”, giảng sư Tư Đồ nói.
Học sinh bên cạnh lập tức chạy đi, không lâu sau đã lấy hai con dao phẫu thuật tới, đưa cho giảng sư Tư Đồ.
Giảng sư Tư Đồ ném cho Lâm Chính một con.
Lâm Chính đưa tay bắt lấy.
Giảng sư Tư Đồ không hề khách sáo lướt một đường trên cánh tay của mình.
Máu lập tức chảy ồ ạt.
“Thầy!”.
Các học sinh xung quanh vội vàng hô lên.
Nhưng giây lát sau, giảng sư Tư Đồ đã dùng tay kia lấy năm cây châm bạc ra, nhẹ nhàng mà chuẩn xác đâm vào tay chảy máu.
Cảnh tượng khiến người khác không thể tin nổi xuất hiện.
Cánh tay bị rạch một đường đó đột nhiên ngừng chảy máu.
Không những vậy, vết thương đang kết vảy với tốc độ cực nhanh, nhìn dấu hiệu này e là không tới một tiếng nữa, vết thương sẽ lành lại hoàn toàn.
“Trời ạ, đúng là thần kỳ!”.
“Sao có thể làm được như vậy?”.
“Đây là y thuật của giảng sư Tư Đồ sao?”.
“Chỉ mấy cây châm bạc đã có hiệu quả như vậy? Thật là lợi hại!”.
“Thật không hổ danh là giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng!”.
Các học sinh xung quanh kêu lên kinh ngạc, ngay cả các giảng sư khác cũng lộ ra ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ.
Nhiều người chỉ từng nghe kiến thức lý thuyết của giảng sư Tư Đồ, ít khi thấy ông ta thực hành, hôm nay xem như là được mở mang tầm mắt.
“Mặc Tiểu Vũ, đến lượt cậu rồi!”.
Giảng sư Tư Đồ rút châm bạc ra, sau đó quay đầu nhìn Lâm Chính.
Những người khác cũng nhìn về phía anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
“Vết thương của giảng sư Tư Đồ lành lại chỉ trong bảy phút! Nhóc con, nếu cậu không làm được dưới bảy phút thì là cậu thua!”.
“Giảng sư Tư Đồ hiền từ, không làm khó cậu, nhưng chúng tôi thì không. Nếu cậu thua thì mau mau quỳ xuống, dập đầu với giảng sư Tư Đồ cho chúng tôi, rõ chưa?”.
“Ha, thằng chó, bây giờ chắc là sợ chết rồi đúng không? Nếu không được thì mau chóng nhận thua, đừng lãng phí thời gian của mọi người!”.
Các học sinh châm chọc, cười giễu không ngừng, thực lực mà giảng sư Tư Đồ thể hiện ra khiến bọn họ tràn đầy tự tin.
Nhưng Lâm Chính lại nhướng mày: “Chỉ vậy thôi?”.
“Hửm?”.
Giảng sư Tư Đồ khẽ chuyển động mắt.
Mọi người phẫn nộ.
“Đến lúc này rồi mà còn cứng miệng?”.
“Cậu giỏi thì làm đi!”.
“Tôi xem xem cậu có bản lĩnh gì?”.
Tiếng chửi mắng vang lên, hơn nữa càng lúc càng khó nghe, càng lúc càng mãnh liệt.
“Vậy được, tôi sẽ biểu diễn một chút, các người xem cho kỹ!”.
Lâm Chính nói, hai mắt bỗng trở nên nghiêm nghị, nắm lấy con dao đó cắt ngay cổ tay của mình.
Phụt!
Con dao lập tức cắt đứt cổ tay Lâm Chính, cả bàn tay rơi xuống đất, máu phun ra như suối ở nơi bị cắt.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người kinh ngạc la lên.
Tròng mắt ai cũng như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Giảng sư Tư Đồ cũng sững sờ, vội vàng tiến tới mấy bước.
Không ai ngờ Lâm Chính lại cắt đứt cả tay của mình…
Lâm Chính nhặt bàn tay đứt lìa đó lên, miệng ngậm châm bạc, tay kia ghép bàn tay đã đứt lìa vào cổ tay, sau đó cầm kim, châm đúng vào chỗ bị cắt đứt.
Bàn tay đứt lìa lập tức như được dán dính vào, không nhúc nhích.
Lâm Chính lại lấy thêm khoảng bảy tám cây kim, nhanh chóng đâm quanh vết thương. Thủ pháp của anh cực kỳ tinh tế lưu loát, ngón tay chuyển động cực kỳ nhanh, lướt qua là có châm bạc hạ xuống, người khác nhìn mà hoa mắt.
“Diêm La Châm Pháp?”.
Giảng sư Tư Đồ dường như nhận ra được điều gì, la lên.
“Đúng, nhưng cũng không đúng!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó dừng lại.
Giảng sư Tư Đồ vội vàng nhìn sang, lúc này cổ tay Lâm Chính đã châm đầy mười một cây châm bạc!
Ở chỗ vết thương không còn máu chảy. Chỉ trong chốc lát, vết thương bắt đầu kết vảy, hơn nữa… bàn tay bị đứt của Lâm Chính lại cử động được.
“Chuyện… Chuyện này không thể nào!”.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Giảng sư Tư Đồ cũng trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ ấy…
Lâm Chính lấy điện thoại ra xem giờ, thản nhiên nói: “Vừa đúng năm phút! Vậy… bây giờ là ai thắng đây?”.
Những người trước đó còn nghi ngờ và chế nhạo Lâm Chính lập tức im miệng, ai nấy đỏ bừng mặt, không nói nên lời.
Y thuật ảo diệu như vậy, dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được anh đã hoàn toàn áp đảo giảng sư Tư Đồ…
Giảng sư Tư Đồ thở ra một hơi, khẽ giọng nói: “Mặc Tiểu Vũ, y thuật của cậu cao hơn tôi, cậu thắng rồi”.
Lúc nói những lời này, giảng sư Tư Đồ như già đi mấy tuổi.
“Thầy!”, Tử Dạ nghẹn ngào gọi một tiếng.
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, quả nhiên là tôi già rồi”, ông ta thở dài nói.
“Giảng sư Tư Đồ đừng nói vậy, thầy đã cố hết sức rồi, chuyện này không trách thầy!”.
“Đúng vậy, ai có thể ngờ được thắng nhóc này lại siêu phàm như vậy”.
Các giảng sư vội vàng an ủi.
Dù cho bây giờ tâm trạng bọn họ cũng không bình tĩnh được.
Tất cả mọi người có chút hoảng hốt.
Minh Vũ ở bên này cũng sững sờ.
Đương nhiên, Thiên Mạch cũng không khá hơn, cô ta đâu ngờ được thực lực của thần y Lâm lại đáng sợ như vậy.
“Xem ra… mười lăm giọt Lạc Linh Huyết này không dễ lấy được!”.
Cô ta âm thầm lẩm bẩm, giọng nói trong tai nghe thì đã bùng nổ.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc bởi khả năng gần như khởi tử hồi sinh kia, trong đám đông bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
“Cậu không phải Mặc Tiểu Vũ, rốt cuộc cậu là ai?”.
Lời này vừa nói ra, tất cả đều yên lặng…
Chương 479: Áp chế
Tiếng nói vang lên giống như nhát búa đánh thức đám đông.
“Đúng vậy, chắc là không phải Mặc Tiểu Vũ rồi”.
“Tôi ở cùng ký túc xá với cậu ta, tôi nhớ cậu ta không hề lợi hại như vậy…”
“Trình độ của Tiểu Vũ như thế nào có lẽ chúng ta đều biết. Hơn nữa, nếu cậu ta lợi hại như vậy thì sao phải tới Kỳ Dược Phòng làm gì? Hơn nữa người này đeo khẩu trang, nhìn không rõ là ai. Cậu ta thật sự là Mặc Tiểu Vũ sao?”
“Chắc chắn không phải. Rốt cuộc cậu là ai?”
Sự nghi ngờ càng lúc càng lớn. Mọi người nhìn Lâm Chính và cảm giác có gì đó không ổn. Bởi vì người này khác xa những gì mọi người tưởng tượng. Nếu Kỳ Dược Phòng có một người xuất sắc như vậy thì họ không thể nào không biết tới.
Phùng Thạch chưa từng gặp mặt Mặc Tiểu Vũ. Người của Kỳ Dược Phòng đông như vậy đương nhiên bọn họ không thể nào biết tất cả các học sinh được.
Minh Vũ cũng sững sờ. Bà ta nhìn Lâm Chính bằng vẻ hoang mang, sau đó tái mặt giống như nhớ ra điều gì đó. Cả cơ thể bà ta run lên. Thiên Mạch ở bên cạnh tỏ vẻ nghi ngờ.
“Sao thế ạ?”, cô ta hỏi Minh Vũ.
“Không…không có gì”, Minh Vũ cố nặn ra một nụ cười.
Nhưng rõ ràng đó là một nụ cười miễn cưỡng. Thiên Mạch không hiểu lắm. Thế nhưng cô ta biết, Lâm Chính sắp bị bại lộ thân phận rồi.
“Cậu không phải là Mặc Tiểu Vũ thật sao?”
Phùng Thạch bước tới, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Nếu đúng như vậy thì chuyện này không chỉ là vấn đề nội bộ mà còn liên quan tới vấn đề bên ngoài của Kỳ Dược Phòng.
Nếu chuyện đến nước này thì Phùng Thạch cũng chẳng có gì phải kiêng dè nữa, thậm chí còn có thể lật ngược tình thế.
“Đã bị vạch mặt thì tôi cũng không đóng giả nữa”, Lâm Chính gật đầu. Lời nói của anh khiến đám đông kinh hãi.
“Vậy thì tôi cũng không cần phải nương tay nữa”, Phùng Thạch phất tay: “Lập tức đẩy cấp độ cảnh giác lên cao nhất, đóng tất cả các lối ra vào của Kỳ Dược Phòng, bất kể giá nào cũng phải bắt được kẻ xâm lược này”.
“Vâng, phó phòng chủ!”
Đám đông hô vang đáp lại. Các giảng sư lao tới, định ra tay với Lâm Chính. Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên khắp Kỳ Dược Phòng. Toàn bộ Kỳ Dược Phòng sôi lên như chảo dầu.
Tất cả các quan khách đều được kiểm soát, đồng thời, một lực lượng lớn nhân lực được điều động.
Một đoàn người mặc đồng phục chạy tới. Lâm Chính tối sầm mặt, biết là không thể ở lại lâu nên lập tức chạy ra phía cửa.
“Chạy được không?”, giảng sư Đường hét lên, phất tay về phía Lâm Chính.
Vụt!
Một lượng bột lớn được rắc ra, đổ xuống người Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, cứ thế lao về phía trước. Đám bột đó dường như chẳng thể làm gì được anh.
“Cái gì?”, giảng sư Đường trố tròn mắt, nhìn với vẻ không dám tin.
“Cậu ta khinh thường cả bột độc của giảng sư Đường sao? Lẽ nào tên này không bao giờ bị trúng độc?”, có người run rẩy hô lên.
“Giảng sư Đường cẩn thận!”, lúc này giảng sư Triệu hét lên.
Giảng sư Đường run ẩy, dường như ý thức ra được điều gì đó bèn ngẩng đầu thì Lâm Chính lúc này đã lập tức siết cổ ông ta.
“Không!”, giảng sư Đường hét lên, cổ bị siết chặt, đành phải phản kháng, nhưng Lâm Chính càng siết mạnh hơn.
Rầm! Cả người giảng sư Đường bị quăng qua một bên, đập mạnh vào một thân cây lớn.
Rắc. Thân cây nứt gãy, giảng sư Đường ngã lăn ra đất, nôn ra máu và bất tỉnh.
“Hả?”
Đám đông tái mét mặt, sững sờ. Không ai dám tiến lên nữa. Chỉ có duy nhất các vị giảng sư là vẫn không lùi bước.
“Đồ chó má này. Đứng im!”, giảng sư Chu chửi rủa, vung tay phóng ra một lượng châm cực lớn.
Đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ lạnh giá. Anh khựng lại, xoay người né đạn rồi lại lao tiếp về phía giảng sư Chu.
“Không hay rồi”.
Giảng sư Chu tái mặt, vội vàng quay người định bỏ chạy. Nhưng…không kịp nữa. Lâm Chính chộp lấy vai trái của ông ta từ phía sau và vặn mạnh.
RắcTiếng xương gãy vang lên.
“Á…”, giảng sư Chu kêu la thảm thiết.
“Chúng ta vốn không có thù hận gì. Nhưng tôi là người nhỏ mọn, người khác chửi tôi thì tôi chắc chắn là phải phản lại. Thế nhưng tôi lại không biết chửi nên đành phải dùng bạo lực thôi”.
Lâm Chính thản nhiên nói. Bàn tay anh di chuyển từ vai trái của giảng sư Chu qua vai phải.
“Đừng…đừng…”
Giảng sư Chu run rẩy, mặt trắng như tờ giấy. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vặn mạnh.
Rắc.
“Ư….”, ông ta đau tới mức không thốt nên lời, suýt nữa thì ngất lịm. Cả người ông ta ngã ra đất, co giật. Miệng sùi bọt mép. Những người khác thấy cảnh tượng đó thì nào còn dám lao lên nữa?
“Chuyện…gì vậy? Cậu ta là quái vật sao?”, có người kinh hãi kêu lên.
“Y võ, cậu ta biết y võ!”, lúc này giảng sư Tư Đồ mới hét lên.
“Y võ sao?”
Phùng Thạch trố tròn mắt, nổi giận đùng đùng. Ông ta không thể ngồi yên được nữa. lấy từ eo ra 20 cây châm phóng về phía Lâm Chính.
Nếu là y võ thì không phải là kẻ mà học sinh và các giảng sư thông thường có thể đấu lại được. Lúc này chỉ có thể dựa vào ông ta mà thôi.
Loạt châm phóng ra từ người của Phùng Thạch giống như một cơn mưa. Châm của ông ta vừa nhanh vừa mạnh. Nếu mà miễn cưỡng đỡ thì sẽ thân bại danh liệt.
Cuối cùng thì cũng có một cao thủ ra tay rồi. Lâm Chính đanh mặt, quay người và cũng phóng châm ra.
Vụt! Vụt…Châm của hai bên va chạm tạo thành cơn nổ như pháo hoa.
Chỉ có điều tốc độ phóng châm của Lâm Chính nhanh quá, hơn nữa không biết trong người anh cất giấu bao nhiêu cây châm. Khi hai người đấu châm, do tốc độ của anh quá nhanh mà Phùng Thạch đã không theo kịp, đã có cây châm ghim trúng vai ông ta…
Phùng Thạch tái mặt, những cây châm trong tay bỗng rơi xuống đất. Có lẽ ông ta không ngờ châm pháp của Lâm Chính lại đáng sợ đến thế.
“Phó phòng chủ, để chúng tôi trợ lực”.
Lúc này các vị giảng sư thấy vậy vội vàng ra tay. Trong nháy mắt, tất cả họ đã lao lên vây lấy Lâm Chính.
Thế nhưng người đông thì Lâm Chính cũng không hề sợ.
Thậm chí anh chẳng buồn lấy châm ra nữa. Mà chỉ chộp lấy những cây châm do các giảng sư phóng ra và phi về phía Phùng Thạch.
Phùng Thạch không thể chống đỡ lại được cơn mưa châm. Trong chớp mắt, trận thế đột ngột thay đổi, bọn họ không phòng thủ được bao lâu thì thế trận đã bị phá vỡ. Châm bạc lại ghim lên người Phùng Thạch.
Ông ta khựng người.
“Phó phòng chủ!”
Đám đông kêu lên.
Chương 480: Cú đấm kinh thiên động địa
Lúc này toàn thân Phùng Thạch đều là châm, dày đặc khắp cơ thể tầm hàng trăm cây.
Ông ta run rẩy, trừng mắt nhìn Lâm Chính. Ông ta chỉ cảm thấy tứ chi như bị khóa chặt, không thể nhúc nhíc.
Mọi người túm lại.
“Đừng cử động”, giảng sư Từ Đồ bước tới khẽ nói. Mọi người đứng im, một vài người đang đưa tay ra phải khựng lại.
“Với châm thuật của cậu ta, nếu như rút linh tinh thì có lẽ phó phòng chủ sẽ lành ít giữ nhiều”, giảng sư Tư Đồ trầm giọng.
Đám đông mặt cắt không ra máu, bọn họ cũng vừa chứng kiến y thuật của Lâm Chính nên đương nhiên chẳng có gì phải nghi ngờ.
Có người vội vàng hỏi: “Giảng sư Tư Đồ, giờ phải làm sao?”
“Mau đi mời phòng chủ tới”, giảng sư Tư Đồ nói không chút do dự. Với tình hình này, chỉ có phòng chủ mới xử lý được thôi.
“Dạ”, một học sinh chạy đi.
Lâm Chính quay người đi về phía cửa. Anh đâu có ngốc mà đợi phòng chủ tới. Hà Linh Hoa đã nằm trong tay, giờ anh chỉ muốn mau tới bệnh viện chữa trị cho Tần Ngưng.
“Còn định chạy sao? Đứng lại”, có một học sinh không sợ chết định đứng ra ngăn lại nhưng lúc này thì giảng sư Tư Đồ đã lên tiếng.
“Đừng có chặn cậu ta. Để cậu ta đi”, giảng sư Tư Đồ kêu lên.
Đám học sinh run rẩy, quay qua nhìn ông ta.
“Thưa thầy…”, học sinh này cảm thấy không cam tâm.
“Để cậu ta đi…”, giảng sư Tư Đồ trầm giọng: “Nếu phó phòng chủ còn không là đối thủ của cậu ta thì các cậu lao lên chỉ có nộp mạng mà thôi!”
Đám học sinh siết nắm đấm, cảm thấy tức giận lắm.
“Chết tiệt…”
“Chẳng lẽ cứ bỏ qua như thế?”
Bọn họ cảm thấy không phục. Thế nhưng Lâm Chính chẳng buồn dây dưa với họ. Anh nhìn cánh cửa của Kỳ Dược Phòng đang đóng chặt. Do tình hình đặc biệt nên cánh cửa đã bị khóa bởi một cửa thép tự động. Như thế này mà muốn phá vỡ cũng không phải là điều dễ dàng.
“Nhóc, lần này coi như cậu may mắn!”, nếu không phải giảng sư Tư Đồ lên tiếng thì chúng tôi dù có liều mạng cũng sẽ chôn sống cậu ở đây”, một học sinh mặc đồ đen lạnh lùng nói với Lâm Chính.
Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Các người nên cảm thấy may mắn vì đã nghe lời giảng sư Tư Đồ thì đúng hơn. Bởi vì nếu không có ông ta lên tiếng thì các người đã chết hết từ lâu rồi”.
“Cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn ai. Chúng tôi có bị sao thì Kỳ Dược Phòng cũng sẽ chữa trị. Tôi không tin một mình cậu có thể chống lại được ngần này con người”, người mặc đồ đen đáp trả.
“Vậy sao?”
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Anh chỉ quay người đi về phía cảnh cổng sắt. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn.
“Cậu ta định làm gì?”, La Phú Vinh chau mày.
“Không biết nữa”, Tây Nhu Thiến lắc đầu.
“Thủ đoạn của thần y Lâm đúng là không tệ, nhưng có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi”, Thiên Mạch chau mày, thản nhiên nói.
Thế nhưng khi Lâm Chính cứ thế bước tới thì sắc mặt của Thiên Mạch cũng biến đổi. Bởi vì phía trước mặt anh chính là cánh cổng thép. Nhưng nó đang được đóng chặt, lẽ nào anh định lao qua.
“Giảng sư Tư Đồ, chúng ta…có mở không?”, một học sinh hỏi. Giảng sư Tư Đồ chỉ chau mày và trầm ngâm.
“Đương nhiên là không mở rồi. Để xem cậu ta đi qua kiểu gì”, Vương Băng Điệp đứng bên cạnh hét lên.
Đám đông im lặng. Thế nhưng…Lâm Chính không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại mà ngược lại còn gia tăng tốc độ, từ bước đi chuyển qua chạy. Anh lao vào cảnh cổng thép sao.
Tất cả đều nín thở, trợn tròn mắt nhìn.
“Lẽ nào…cậu ta định…”, lúc này có người thất thanh kêu lên. Đám đông nổi da gà, rõ ràng là họ biết người vừa rồi định nói gì.
“Không…không thể nào”, La Phú Vinh run rẩy, nín thở.
“Sao có thể chứ? Mặc Tiểu Vũ có thể làm được như vậy sao? Lúc trước…hừ…không thể nào”, Tây Nhu Thiến cười lạnh, đôi mắt ánh lên vẻ không dám tin.
“Sao? Cậu vẫn còn coi cậu ta là Mặc Tiểu Vũ nữa à?”, Huyền Diệu hỏi một câu.
Tây Nhu Thiến chỉ há miệng, không biết phải trả lời thế nào. Thiên Mạch nhìn chăm chăm cơ thể Lâm Chính .Trước đây cô ta khinh thường anh, giờ dần chuyển qua kinh ngạc.
Cô ta cũng phải sững người. Rõ ràng là cô ta cũng đoán ra được tiếp theo anh sẽ làm gì.
“Không lẽ anh ta…định tông cửa thật sao?”, Thiên Mạch sững người, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính. Điện thoại trong tay cô ta rơi xuống đất từ khi nào.
“Cạch, Thiên Mạch sao thế? Tình hình bên đó thế nào rồi?”, giọng nam ở đầu dây bên kia cuống cả lên, thế nhưng Thiên Mạch dường như không nghe thấy gì cả.
Tất cả đều nhìn chăm chăm vào Lâm Chính không dám chớp mắt. Bởi vì việc mà Lâm Chính sắp làm...Là điều không tưởng.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể.
Lâm Chính lúc này chỉ tập trung vào cánh cửa, tốc độ đôi chân của anh càng lúc càng nhanh hơn.
Đột nhiên anh nín thở, nhún người và nhảy về phía cửa. Tay anh vung mạnh, một loạt châm bạc phóng ra như mưa. Đồng thời anh cũng tung một cú đấm về phía cánh cửa.
Đúng lúc này, số châm bạc khi nãy ghim chính xác lên toàn bộ cánh tay của anh. Bỗng nhiên một luồng sức mạnh bạo phát ở vùng cánh tay.
Rầm Cú đấm giáng mạnh vào cánh cửa.
Ngay sau đó…
Ầm! Ầm!
Trước lực đấm quá mạnh, cánh cửa lập rung chuyển. Cả không gian bỗng chấn động như có động đất.
Kỳ Dược Phòng cũng rung lắc theo. Từng mảnh kim loạt bay tứ tung, nhiều người ngã cả ra đất, đầu bị đập chảy máu.
Bụi cát bay mịt mù. Tầm ba đến bốn giây thì mọi thứ dần lắng xuống. Mọi người vội nhìn qua lớp bụi thì thấy cảnh cửa đã bị tạo thành một cái hốc to dùng.
Cửa đã bị đánh hỏng.
Lâm Chính im lặng đứng trước cánh cửa rồi chậm rãi quay đầu lại nhìn đám học sinh.
“Giờ mọi người đã cảm thấy may mắn khi nghe theo lời của giảng sư Tư Đồ chưa?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi đi ra ngoài.
Đám học sinh mềm nhũn người, ngã phịch ra đất. Chẳng ai còn đứng vững nổi nữa…