-
Chương 4771-4775
Chương 4771: Sao lại không đối phó được chứ
Người đàn ông tỏ ra vô cùng bình tĩnh khi đối mặt với sự tấn công của những người tòa nhà treo thưởng.
Hắn sử dụng sức mạnh phi thăng.
Cơ thể hắn bỗng chốc bốc lên từng luồng khí đen khiến hắn trông như ma quỷ.
Sau đó những khí đen này bắt đầu sôi sùng sục như nước sôi, hơn nữa bên trong còn liên tục phát ra âm thanh kỳ lạ.
Phù!
Ầm!
Xoạt!
Âm thanh đáng sợ ngày càng lớn khiến người nghe tê cả da đầu.
Nhưng các cao thủ tòa nhà treo thưởng không dừng lại.
Đao kiếm sắc nhọn chém đến.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc trợn mắt nhìn, mong đợi người đó bị chém thành tám mảnh.
Thế nhưng ngay sau đó.
Vèo vèo vèo!
Khí đen trên người người đàn ông bỗng bộc phát, chém vào những người đó như xúc tu.
Các cao thủ tòa nhà khen thưởng cũng không do dự sử dụng sức mạnh phi thăng đánh nhau với đối phương.
Mấy xúc tu mà khí đen biến thành điên cuồng vung vẩy.
Đao kiếm đáng sợ cũng vung vào giữa các xúc tu.
Mỗi lần động đến đều có rất nhiều khí đen bắn ra.
Chẳng mấy chốc tận cuối hành lang bị khói đen bao phủ.
Mọi người dần làm mất dấu vết của người đó.
“Bản lĩnh như thế chắc chắn là người của Ám Thiên Võ Thần”.
Đào Thành siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi hét lớn: “Ám Thiên Võ Thần bắt nạt người quá đáng! Thần y Lâm là khách quý của tòa nhà khen thưởng, nhưng họ lại dám đến đây giết người, phá vỡ quy tắc, đây là vi phạm nghiêm trọng”.
“Quản lý Đào, có thể đối phó được với người này không?”
Ngự Bích Hồng trầm giọng hỏi.
Cô ta không quan tâm có vi phạm gì đó hay không, cô ta chỉ mong có thể nhanh chóng giải quyết kẻ địch trước mặt này.
“Yên tâm, đây là những cường giả luôn bảo vệ an toàn cho tôi, đã theo tôi nhiều năm, nhất định có thể đối phó được một tên người hầu của Võ Thần”.
Đào Thành lạnh lùng nói.
“Vậy à?”
Ngự Bích Hồng sửng sốt: “Không có cao thủ mạnh hơn sao?”
“Muốn điều động các cao thủ khác thì phải được chấp thuận, hơn nữa tôi phụ trách khu vực này, nếu tôi không xử lý được thì mới có cường giả mạnh hơn đến giải quyết, không dễ gì điều động người có thực lực mạnh hơn đến trong thời gian ngắn”.
Sắc mặt Đào Thành không được tự nhiên.
Ngự Bích Hồng hiểu ra vấn đề.
Đào Thành phụ trách khu vực tu luyện này, nếu Đào Thành không tự mình giải quyết được thì cấp trên sẽ nghĩ ông ta không có năng lực, sau này ông ta có muốn thăng chức, cấp trên cũng phải suy xét kỹ càng.
Thế nên Đào Thành không báo chuyện này với cấp trên.
Ngự Bích Hồng cũng có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ người làm loạn ở đây là người hầu của Ám Thiên Võ Thần.
Đâu phải người tầm thường?
Ngự Bích Hồng siết chặt nắm đấm, mặt đầy mồ hôi.
“Ngự thống lĩnh yên tâm đi, cấp dưới của quản lý Đào không hề tầm thường chút nào, chắc chắn có thể đối phó được với tên này”.
Tửu Ngọc rất tự tin.
Dù sao Đào Thành cũng có địa vị khá cao ở tòa nhà khen thưởng, người bảo vệ an nguy cho ông ta có thể tầm thường được sao?
Quả nhiên.
Trận chiến trong khói đen không lâu thì dần dừng lại.
Mọi người đưa mắt nhìn.
Bên trong yên tĩnh không một tiếng động, không còn nghe được âm thanh gì nữa.
“Đấy, cô thấy không? Chẳng phải kết thúc rồi sao?”
Tửu Ngọc bật cười nói.
Sắc mặt Ngự Bích Hồng vẫn đầy vẻ căng thẳng, nhìn chằm chằm màn sương đen, sau đó nhìn Đào Thành: “Quản lý Đào, cẩn thận một chút…”
“Cô Ngự, không cần phải lo lắng thế chứ? Mấy cao thủ này của tôi còn không thể đối phó với một người hầu của Võ Thần sao?”
Đào Thành lắc đầu, sau đó hét lớn: “Trương Thái, Mã An, đừng giết người đó, có thể bắt sống thì bắt sống, dù sao hắn cũng là người của Võ Thần, tôi phải giao cho cấp trên”.
Thế nhưng ông ta vừa dứt lời, bên trong đó lại không nghe thấy âm thanh đáp lại.
Đào Thành sửng sốt: “Trương Thái? Mã An? Hai người nghe thấy tôi nói gì không?”
Chương 4772: Quay lại đây
Màn sương đen vẫn im lặng không tiếng động.
Ngay cả Đào Thành cực kỳ tự tin thì lúc này cũng hơi lo lắng.
“Trương Thái? Mã An?”
Ông ta lại gọi.
Nhưng vẫn không có tiếng động.
“Không… không ổn lắm…”
Tửu Ngọc run rẩy, vô thức lùi lại phía sau.
Ngự Bích Hồng nhìn chằm chằm vào màn sương đen, cô ta bỗng ngửi thấy một mùi máu tanh nồng, sau đó dòng máu chảy ra từ màn sương đen dọc theo mặt đất như dòng suối.
“Không ổn!”
Ngự Bích Hồng biến sắc, vội rút kiếm ra nói: “Quản lý Đào, nhanh lên, tiếp tục gọi thêm cứu viện! Mau!”
“Gọi thêm cứu viện?”
Đào Thành ngây người nhìn dòng máu, đầu óc nhất thời không hoạt động.
Lúc này có vài thứ tròn vo cũng lăn ra từ trong màn sương đen đó.
Đưa mắt nhìn sang.
Chính là đầu của mấy người Trương Thái, Mã An.
“Hả?”
Đào Thành ngây người.
Màn sương đen dần tản đi.
Chỉ thấy thanh niên trước đó đang yên tĩnh đứng ở hành lang.
Có mười mấy người đứng trước mặt.
Nhưng thi thể của mấy người này đều trong tình trạng cực kỳ thê thảm, hơn nữa tất cả đều bị chặt đầu, máu bắn ra như suối từ cổ của họ, nhuộm đỏ cả các bức tường hành lang.
Chỉ thấy thanh niên đó thở phào.
Phụt!
Soạt!
Cơ thể trước mặt đều gục xuống đất, không còn hơi thở.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc trố mắt nhìn.
Mặt mày Đào Thành trắng bệch.
Lúc này cũng xem như đã rõ tình hình.
Thanh niên trước mặt này không phải là người hầu của Võ Thần bình thường.
Bản lĩnh và thực lực của thanh niên này… vượt xa tưởng tượng của họ…
“Mau lên, lập tức đến tầng mười, gọi đội ở tầng mười đến cứu viện! Mau lên!”
Giọng Đào Thành run rẩy, hét lên với người bên cạnh.
“Vâng… vâng, quản lý Đào”.
Người bên cạnh run rẩy nói, sau đó xoay người chạy đi.
Nhưng hắn vừa chạy đến chỗ cầu thang, một luồng khí đen kỳ lạ bỗng ập đến buộc chặt cơ thể hắn với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Người đó nắm lấy khí đen quấn quanh người, điên cuồng vùng vẫy.
Nhưng ngay sau đó khí đen bỗng siết lại.
Vèo!
Cơ thể người đó lập tức nát thành từng mảnh như thủy tinh vỡ, máu và nội tạng bắn ra xung quanh…
Đào Thành hoảng hốt.
Chỉ thấy khí đen bao phủ cánh cửa trên cầu thang, phong tỏa hoàn toàn nơi đó.
Mọi người biết muốn rời khỏi đây đã là điều không thể.
“Quản lý Đào, tôi biết ông, tôi không muốn giết ông nhưng hành động của ông làm tôi cảm thấy khó chịu”.
Thanh niên lạnh nhạt nói.
Nhưng lúc này hắn không nhìn sang Đào Thành mà lại nhìn trong tay mình.
Năm ngón tay đang siết chặt một chiếc chìa khóa.
Là chìa khóa dự phòng hắn tìm được trên người thủ vệ.
“Cậu… cậu tốt nhất đừng động vào tôi. Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu giết tôi tức là Ám Thiên Võ Thần chính thức khai chiến với tòa nhà khen thưởng. Tôi thừa nhận sức mạnh của Ám Thiên Võ Thần, nhưng tòa nhà khen thưởng của chúng tôi cũng không phải là người hiền lành, cậu định làm thế thật sao?”
Đào Thành nghiến răng nói.
“Tôi tới đây theo lệnh của chủ nhân, nếu ông có thể thành thật phối hợp, tôi có thể chừa cho ông một con đường sống, nhưng nếu các ông còn tiếp tục can thiệp thì đừng trách tôi tàn nhẫn”.
Thanh niên cười nói.
Hắn vẫn quyết định tha cho Đào Thành một mạng.
Dù sao cấp bậc của Đào Thành quá cao, không phải là người mà những tên tay sai như Trương Thái, Mã An có thể so được.
Giết chết Đào Thành thì tính chất sự việc không đơn giản.
Đào Thành im lặng không nói.
Thanh niên xoay người đi đến căn phòng cuối cùng.
Ngự Bích Hồng ngồi không yên, nắm chặt thanh kiếm định bước đến trước.
Nhưng Đào Thành lại nói: “Cô Ngự, quay lại đây”.
Chương 4773: Sao tôi biết được?
Ngự Bích Hồng bặm môi, đôi mắt ánh lên sát ý và không hề lùi lại. Đào Thành cuống cả lên, vội vàng lao tới trước Ngự Bích Hồng.
“Hử?”, có lẽ cảm nhận được điều gì đó nên người thanh niên bèn quay qua nhìn Đào Thành.
“Lẽ nào, các người còn chưa chịu từ bỏ”, người thanh niên nheo mắt hỏi.
Đào Thành không buồn quan tâm người thanh niên, chỉ khẽ nói: “Cô Ngự, cô đừng sốt ruột. Chúng ta có gộp lại cũng không phải là đối thủ của đối phương đâu, hà tất phải tự chui đầu vào chỗ chết chứ”.
“Nhưng nếu chúng ta không ngăn lại thì Lâm đại nhân sẽ xảy ra chuyện mất”, Ngự Bích Hồng hai mắt đỏ au.
“Dù cô có chặn lại thì cũng không thể thay đổi được kết cục mà”
Đào Thành trầm giọng quát: “Cô có thể chặn nổi họ không? Cô bảo vệ nổi thần y Lâm không? Không thể nào mà. Nếu đã vậy thì hà tất phải tự tìm đến cái chết?”
“Thế nhưng...”
“Cô Ngự...đừng nhưng nhị gì nữa. Nghe lời tôi đi. Giờ con đường sống duy nhất chính là đợi kẻ kia mở cánh cửa đó ra và sau khi giao đấu với thần y Lâm sau đó tìm cách phá cửa cấm địa, tới Thập Lầu nhờ người ở đó trợ giúp”.
Đào Thành trầm giọng: “Thực lực của tôi không cao, không thể nào phá cấm chế được. Nhưng cô thì có thể, cô hiểu không?”
Nghe thấy vậy ánh mắt của Ngự Bích Hồng khẽ dao động, cô ta buông kiếm xuống.
Đúng là với thực lực của thanh niên kia thì đối phương hoàn toàn có thể trấn áp được.
Dù Ngự Bích Hồng có dồn toàn lực thì cũng không thể làm gì người thanh niên.
Chuyện tới nước này chỉ có thể nghe theo lời gợi ý của Đào Thành, nhân lúc người thanh niên không để ý thì rời khỏi đây đi tìm viện binh.
Đây mới là cách tốt nhất để hỗ trợ cho Lâm Chính. Thế nhưng lúc này Lâm Chính vẫn đang bế quan.
Huống hồ dù không bế quan thì...anh cũng chắc đối phó nổi với người thanh niên không.
Ngự Bích Hồng giật mình, nhìn về phía hành lang. Đào Thành và Tửu Ngọc nhìn theo và thở dốc.
Chỉ thấy người thanh niên cầm chìa khóa khẽ ấn vào cánh cửa và tìm lỗ khóa và khẽ vặn.
Cạch.
Cánh cửa được mở ra sau đó lớp kết giới cũng dần biến mất Người thanh niên mỉm cười, từ từ kéo cánh cửa ra.
Bên trong cánh cửa phóng ra một lớp bụi dày đặc. Lớp bụi lan ra phủ cả hành lang. Người thanh niên khẽ chau mày, thúc giục sức mạnh phi thăng và giơ tay lên.
Vụt...
Toàn bộ lớp sương khói tản ra. Đợi khi lớp sương tản đi hết thì hiện ra trước mặt người này là một người đàn ông mặc trường bào.
Lúc này, người đàn ông đang đứng trước một chiếc bàn, khẽ cúi người như đang viết gì đó.
Bên cạnh là một lò đan dược. Trên bàn có các loại giấy và những hình vẽ dày đặc cũng những nét viết chằng chịt. Người thanh niên giật mình.
Chuyện gì vậy?
Đây là...bế quan sao?
Có vẻ nghe thấy có tiếng động nên người thanh niên bèn dừng bút từ từ quay đầu lại nhìn chăm chăm người thanh niên.
“Anh đang làm phiền tôi đấy à?”
Người thanh niên nhìn chăm chăm người đối diện – cũng chính là Lâm Chính và gật đầu: “Anh chính là tên họ Lâm đấy à?”
“Anh là ai?”, Lâm Chính cuộn giấy lại đặt qua một bên.
“Người giết chết anh”, người thanh niên đi tới, từ từ rút thanh kiếm ở eo ra.
“Ai cử anh tới đây”.
“Đến cả điều này mà anh cũng không biết à?”
Người thanh niên quá bất ngờ. Lâm Chính từ từ quay người lại: “Là Ám Thiên Võ Thần cử anh tới à? Hay là Thương Lan Võ Thần? Hay là Thái Thiên Võ Thần?”
Dứt lời, người thanh niên giật mình.
Chương 4774: Thoát tục siêu phàm
Người thanh niên giật mình. Thái Thiên Thần Võ? Thương Lan Thần Võ sao?
“Ý của anh là gì? Anh đắc tội với hai người đó sao?”, người thanh niên nghi ngờ
“Sao thế? Tôi không thể đắc tội à?”, Lâm Chính đi tới bên cạnh lò luyện đan, kiểm tra đan dược và chậm rãi nói.
“Thú vị đấy”.
Người thanh niên khẽ mỉm cười: “Chẳng trách anh lại to gan như vậy, dám đắc tội với cả chủ nhân của tôi. Hừ xem ra anh thật sự không biết sức mạnh của Võ Thần rồi”.
Nói xong, người thanh niên nhặt kiếm lên đi về phía Lâm Chính Sát khí đằng đằng trỗi dậy.
Những người ở ngoài hành lang như Ngự Bích Hồng tấn công điên cuồng vào cánh cửa cấm địa với ý đồ là có thể thoát ra.
Người thanh niên chau mày, nhìn về phía hành lang nhưng không buồn quan tâm. Hắn không chần chừ, bèn giơ kiếm chém về phía Lâm Chính.
Chỉ cần giải quyết được Lâm Chính thì dù có chục cao thủ chạy tới hắn cũng đã sớm rời đi rồi.
Thời gian là quá dư dả cho hắn.
“Kiếp sau nhớ là để mọc mắt trên người, tự lượng sức mình. Có những người cả đời này anh không động vào được đâu”.
Người thanh niên khẽ nói, thanh kiếm giống như một con rắn độc chém về phía cổ của Lâm Chính
Vụt...
Lưỡi kiếm màu đen phát ra sức mạnh phi thăng tạo ra sức phá hủy khiến người khác không thể tưởng tượng được. Nhát kiếm đủ để khiến cho cả tầng mặt đất thành tro bụi. Uy lực của nó thật khủng khiếp.
Đúng lúc này thì...Một âm thanh quỷ dị vang lên. Nhát kiếm chém về phía cổ của Lâm Chính bỗng khựng lại.
“Cái gì?”, người thanh niên giật mình.
Hóa ra Lâm Chính đã dùng tay của mình kẹp thanh kiếm lại. Sức mạnh thanh kiếm phát ra cũng biến mất. Không thể nào. Người thanh niên thất kinh.
Hắn biết rõ sức đáng sợ của thanh kiếm. Ngoài Võ Thần ra thì người thường không thể nào đỡ được. Lẽ nào...người này đã đạt tới sức mạnh của võ thần rồi sao?
Không!
Không thể nào!
Người thanh niên giãy giụa, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Hắn không hề thấy Lâm Chính tỏa ra khí tức Võ Thần.
Khí tức của anh không hề mạnh, so với Ám Thiên Võ Thần, Thương Lan Võ Thần mà nói thì kém hơn không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng...không biết tại sao anh lại có thể dễ dàng đỡ đòn tấn công của hắn như vậy. Người thanh niên cảm thấy da đầu tê dại hắn không thể hiểu được.
Hơn nữa hắn còn kinh hãi phát hiện ra, lúc Lâm Chính sử dụng hai ngón tay để tấn công mình thì không hề nhìn hắn mà luôn quan sát lửa của lò luyện.
Nói cách khác là anh vô cùng tự tin trong việc đối phó với hắn. Người thanh niên bặm môi, lập tức vặn thanh kiếm với ý đồ sẽ chém đứt hai ngón tay của Lâm Chính.
Thế nhưng một giây sau hai ngón tay anh khẽ văng ra. Thanh kiếm cũng bị hất ra theo.
Người thanh niên vội vàng lùi về sau, loạng choạng suýt ngã. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh và đứng vững lại. Bỗng hắn phát hiện thanh kiếm của mình rung lên bần bật.
Thanh kiếm cứ thế khiến cả cánh tay hắn cũng rung lên.
Thật đáng sợ. Người thanh niên từ từ hoàn hồn, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Rốt cuộc anh đã dùng thủ đoạn gì vậy?”
“Thủ đoạn gì sao?”
Lúc này Lâm Chính dập lửa lò luyện, vừa mở lò ra vừa điềm đạm nói: “Anh cảm thấy đối phó với anh tôi cần giở thủ đoạn gì?”.
Người thanh niên tái mặt. Hắn chưa từng gặp kẻ địch nào cổ quái như vậy. Hắn vốn tưởng người này chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Giờ xem ra hắn đã nhầm thật rồi.
Lúc này có một âm thanh kỳ lạ từ ngoài hành lang vang lên. Người thanh niên quay qua nhìn.
Đào Thành và Tửu Ngọc đã lao ra tìm cứu viện. Ngự Bích Hồng thì cầm kiếm quay ngược lại, nhìn hắn chăm chăm. Người thanh niên hiểu ra thời gian dành cho mình đã không còn nhiều nữa rồi.
“Đi theo Ám Thiên Võ Thần bao nhiêu năm như thế, chưa một ai dám khinh thường tôi. Anh là người đầu tiên, để tôi xem rốt cuộc thực lực của anh tới đâu”.
Người thanh niên để lộ vẻ dữ tợn, cơ thể phát ra khí đen hừng hực sau đó hắn nhảy lên bổ về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc hắn tiếp cận anh, khí đen trên người hắn phóng mạnh giống như một thanh kiếm đang chĩa tới.
Kiếm đạo phong bạo. Cả không gian điên cuồng dậy sóng. Những tờ giấy được xếp gọn ghẽ trên bàn cũng bay tứ tung.
Lâm Chính tái mặt, nhìn căn phòng hỗn loạn mà tức giận. Anh không nói gì, chỉ khẽ vung tay.
Vụt!
Kiếm quang lướt qua. Bút Họa Kiếm xuất hiện trong tay anh. Lâm Chính vung tay về phía người thanh niên.
Keng! Keng!
Người thanh niên cũng tấn công lại bút Họa Kiếm, hắn muốn đẩy vũ khí của anh ra và chém vào ngực anh. Thế nhưng dù hắn có điên cuồng tung chiêu thế nào thì cũng không thể làm được gì.
Dù Bút Họa Kiếm nhỏ bé nhưng lại giống như tạo ra một bức bình phong khiến hắn không thể phá vỡ. Mọi đòn tấn công của hắn đều tan thành mây khói.
“Sao có thể phòng ngự được chặt như vậy chứ?”
Người thanh niên trố tròn mắt, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Kiếm thuật của người này quá hoàn hảo.
Hơn nữa còn mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc. Lúc này người thanh niên đã ý thức ra.
Không phải là thực lực của người này mạnh mà kỹ năng của anh quá hoàn hảo. Kiếm thuật của anh dường như đã đạt tới mức độ khiến người khác không thể tưởng tượng được.
Toàn bộ đòn tấn công trước đó đều thất bại đơn ra là vì người này nhìn thấu mọi kiếm pháp của hắn.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn đanh mắt, vung Bút Họa Kiếm lên một lần nữa.
Keng...Bút Họa Kiếm lập tức phóng ra kiếm lực giống như sóng trào lao tới. Người thanh niên định ngăn lại nhưng không kịp.
“Đây là...Thương Lan Kiếm Pháp sao?”
Hắn kêu lên. Thế nhưng đã quá muộn.
Rắc...
Thanh kiếm của hắn bị chém làm hai. Lực kiếm cực mạnh dội vào ngực hắn. Người thanh niên nôn ra máu, lập tức bay bật ra đập mạnh xuống bàn.
Chiếc bàn vỡ nát, giấy tờ trên bàn bay loạn xạ. Người thanh niên nằm đó, cảm tưởng ngực mình nứt ra.
Hắn trố tròn mắt, nhìn chăm chăm đống giấy bay ngập trời với cái đầu trống rỗng. Tại sao..người này lại biết về Thương Lan Kiếm Pháp?
Mà còn biết một cách tinh diệu như vậy. Người này không phải có thù với Thương Lan Võ Thần sao?
Hắn không thể hiểu được. Đúng lúc này hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn trố mắt.
Hắn thấy trong số giấy bay tán loạn kia có hình vẽ mô tả Thương Lan Kiếm Quyết...
Hơn nữa còn có công thức và sự diễn luận cực lớn...
Chương 4775: Nhốt anh ta lại
“Đây...là...”, người thanh niên cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Hắn ngừng suy nghĩ.
Hắn dùng toàn bộ sức mạnh cơ thể giơ cánh tay bị nứt gãy của mình lên cố gắng chộp lấy một tờ giấy và đưa tới trước mặt mình. Trên tờ giấy là hình vẽ các động tác.
Hắn nhớ rất rõ...Đây chính là chiêu pháp của Thương Lan Võ Thần. Mặc dù hắn chưa từng giao đấu với Thương Lan Võ Thần nhưng hắn cũng biết về chiêu thức này.
Động tác của tên này chính là chiêu thứ ba thức thử bảy của Thương Lan Kiếm Quyết. Xung quanh người anh xuất hiện rất nhiều năng lượng và chữ viết cùng với công thức.
Ví dụ như những hậu quả của việc tăng lên hai giảm xuống sức mạnh của chiêu thức. Uy lực tạo ra khác nhau khi rót sức mạnh khác nhau của sức mạnh phi thăng vào và cả những phân tích cùng đòn hóa giải nữa.
Người thanh niên nhìn những tờ giấy bay xuống. Hắn phát hiện ra tờ nào cũng đều phân tích Thương Lan Kiếm Quyết.
Hóa ra...Lâm Chính bế quan không về để tu luyện cảnh giới của bản thân. Mà là đang phân tích tuyệt học của Thương Lan Thần Võ.
“Thất đại Võ Thần, tất cả đều là các thiên tài dị bẩm, thành danh hàng trăm năm. Dù là sự thành công hay là tu vi thì có cho tôi thêm 50 năm tôi cũng không thể đuổi kịp họ”.
“Nhưng nếu tôi có thể hiểu rõ về chiêu pháp của họ thì dù tôi không biết được họ ít nhất tôi cũng không bị thua bởi họ", Lâm Chính bước tới, nhặt vài tờ giấy lên và khẽ nói.
“Chiêu thức Võ Thần dù có bị anh nắm rõ thì cũng đã sao. Bọn họ không bị phụ thuộc vào chiêu thức mà là tu vi, nhát kiếm của đứa trẻ không thể đâm vào miếng gỗ, nhát kiếm của người trưởng thành không thể đâm xuyên sắt thép thì có gì đáng nói chứ”, người thanh niên nghiến răng.
“Vì vậy tôi cần nghiên cứu thế giới vạn vật tương sinh tương khắc. Tôi tin, cái gọi là Võ Thần không phải là thứ gì đó không thể chiến thắng”, Lâm Chính điềm đạm sắp xếp lại giấy tờ.
“Đây chẳng phải là lời mà kẻ yếu tự an ủi mình hay sao. Nếu như Võ Thần dễ dàng bị người khác nhìn thấu như vậy thì sao lại được gọi là Võ Thần. Bọn họ là thần linh chứ không phải giống như thứ chuột nhắt các người học được chút ít là tưởng mình giỏi”
Lâm Chính không hề trả lời. Anh chỉ tiếp tục cúi người nhặt giấy tờ lên và điềm đạm nói: “Anh chán sống rồi à?”
Người thanh niên bật cười: “Dù tôi có thua thì đó là do tôi học chưa tinh tấn chứ không phải tôi bất tài, phụ sự mong đợi của đại nhân. Chuyện tới nước này tôi còn sống làm gì. Muốn giết thì cứ giết đi”.
“Nếu anh muốn sống thì tôi có thể cho anh một cơ hội”, Lâm Chính nói.
“Sao? Anh định thả tôi ra à?”, người thanh niên chau mày.
“Chỉ cần anh nói chiêu thức công pháp của Ám Thiên Võ Thần thì tôi sẽ tha mạng cho anh”, Lâm Chính tiến lại gần, khẽ nói.
Dứt lời, người thanh niên bật cười ha ha: “Ha ha, tên họ Lâm kia, anh coi tôi là ai vậy? Định bắt tôi bán chủ cầu vinh sao? Tôi nói cho anh biết, đừng mơ. Có bản lĩnh thì giết tôi đi. Tôi sẽ không nói cho anh biết bất cứ chuyện gì liên quan tới chủ nhân của tôi đâu. Ha ha...”
Tiếng cười giòn giã vang lên. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng ung dung.
Một lúc sau, anh lên tiếng: “Vì vậy, anh sợ rồi?”
“Sợ?”
Người thanh niên nhếch miệng cười với vẻ khinh miệt: “Đừng có dùng kế khích tướng với tôi. Anh tưởng tôi sẽ bị lừa à? Nực cười”.
“Nhưng vừa rồi anh nói họ là thần linh, chút trò vặt vãnh của tôi không thể đánh bại được họ cơ mà. Nếu đã vậy thì tại sao lại không dám nói. Chẳng phải đang sợ thì là gì?”
Lâm Chính lắc đầu với vẻ vô cảm: “Tôi nói cho anh biết chủ nhân phát ra từ miệng anh, cái vị Võ Thần được vô số người tôn trọng ấy trong mắt tôi chẳng là gì cả. Anh chỉ cần nói ra công pháp của ông ta một lần thôi là tôi có thể đánh bại họ, anh có tin không?”,
Dứt lời, người thanh niên nổi giận: “Ngông cuồng quá ngông cuồng".
“Một tên điên không biết từ đâu lòi ra mà dám ăn nói như vậy”, hắn cố gắng đứng dậy nhưng vết thương ở ngực nặng quá nên chẳng thể làm gì được.
“Chỉ hận là tôi không thể giết được anh. Anh cứ đợi đấy, dù tôi có làm ma thì tôi cũng sẽ không tha cho anh”.
Người thanh niên gầm lên với hai mắt đỏ rực. Lâm Chính nghe thấy vậy thì đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn. Anh bỗng dấy lên một suy nghĩ.
“Anh, hận tôi tới vậy cơ à?”
“Anh sỉ nhục chủ nhân của tôi”.
“Nhưng anh có biết các người ra tay trước với tôi không?”.
“Anh sỉ nhục cô chủ của chúng tôi”.
“Nhưng cô chủ của anh muốn giết tôi trước. Sau khi không đánh bại được tôi thì các người lại tới gây phiền phức cho tôi”.
Lâm Chính hừ giọng: “Tôi vốn định tha mạng cho anh. Nhưng anh không chịu phối hợp, như vậy mà giờ giết anh thì hời cho anh quá. Nếu đã vậy thì đứng trách tôi nhé”.
Nói xong Lâm Chính cất Bút Họa Kiếm về và hô lên: “Bích Hồng”.
“Hả?”
Ngự Bích Hồng đứng im như khúc gỗ ngoài cửa bỗng phải giật mình, quay đầu lại nhìn.
“Đại...đại nhân...”
“Nhốt anh ta lại”.
“Nhốt lại sao”, cô ta bàng hoàng.
Người đàn ông tỏ ra vô cùng bình tĩnh khi đối mặt với sự tấn công của những người tòa nhà treo thưởng.
Hắn sử dụng sức mạnh phi thăng.
Cơ thể hắn bỗng chốc bốc lên từng luồng khí đen khiến hắn trông như ma quỷ.
Sau đó những khí đen này bắt đầu sôi sùng sục như nước sôi, hơn nữa bên trong còn liên tục phát ra âm thanh kỳ lạ.
Phù!
Ầm!
Xoạt!
Âm thanh đáng sợ ngày càng lớn khiến người nghe tê cả da đầu.
Nhưng các cao thủ tòa nhà treo thưởng không dừng lại.
Đao kiếm sắc nhọn chém đến.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc trợn mắt nhìn, mong đợi người đó bị chém thành tám mảnh.
Thế nhưng ngay sau đó.
Vèo vèo vèo!
Khí đen trên người người đàn ông bỗng bộc phát, chém vào những người đó như xúc tu.
Các cao thủ tòa nhà khen thưởng cũng không do dự sử dụng sức mạnh phi thăng đánh nhau với đối phương.
Mấy xúc tu mà khí đen biến thành điên cuồng vung vẩy.
Đao kiếm đáng sợ cũng vung vào giữa các xúc tu.
Mỗi lần động đến đều có rất nhiều khí đen bắn ra.
Chẳng mấy chốc tận cuối hành lang bị khói đen bao phủ.
Mọi người dần làm mất dấu vết của người đó.
“Bản lĩnh như thế chắc chắn là người của Ám Thiên Võ Thần”.
Đào Thành siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi hét lớn: “Ám Thiên Võ Thần bắt nạt người quá đáng! Thần y Lâm là khách quý của tòa nhà khen thưởng, nhưng họ lại dám đến đây giết người, phá vỡ quy tắc, đây là vi phạm nghiêm trọng”.
“Quản lý Đào, có thể đối phó được với người này không?”
Ngự Bích Hồng trầm giọng hỏi.
Cô ta không quan tâm có vi phạm gì đó hay không, cô ta chỉ mong có thể nhanh chóng giải quyết kẻ địch trước mặt này.
“Yên tâm, đây là những cường giả luôn bảo vệ an toàn cho tôi, đã theo tôi nhiều năm, nhất định có thể đối phó được một tên người hầu của Võ Thần”.
Đào Thành lạnh lùng nói.
“Vậy à?”
Ngự Bích Hồng sửng sốt: “Không có cao thủ mạnh hơn sao?”
“Muốn điều động các cao thủ khác thì phải được chấp thuận, hơn nữa tôi phụ trách khu vực này, nếu tôi không xử lý được thì mới có cường giả mạnh hơn đến giải quyết, không dễ gì điều động người có thực lực mạnh hơn đến trong thời gian ngắn”.
Sắc mặt Đào Thành không được tự nhiên.
Ngự Bích Hồng hiểu ra vấn đề.
Đào Thành phụ trách khu vực tu luyện này, nếu Đào Thành không tự mình giải quyết được thì cấp trên sẽ nghĩ ông ta không có năng lực, sau này ông ta có muốn thăng chức, cấp trên cũng phải suy xét kỹ càng.
Thế nên Đào Thành không báo chuyện này với cấp trên.
Ngự Bích Hồng cũng có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ người làm loạn ở đây là người hầu của Ám Thiên Võ Thần.
Đâu phải người tầm thường?
Ngự Bích Hồng siết chặt nắm đấm, mặt đầy mồ hôi.
“Ngự thống lĩnh yên tâm đi, cấp dưới của quản lý Đào không hề tầm thường chút nào, chắc chắn có thể đối phó được với tên này”.
Tửu Ngọc rất tự tin.
Dù sao Đào Thành cũng có địa vị khá cao ở tòa nhà khen thưởng, người bảo vệ an nguy cho ông ta có thể tầm thường được sao?
Quả nhiên.
Trận chiến trong khói đen không lâu thì dần dừng lại.
Mọi người đưa mắt nhìn.
Bên trong yên tĩnh không một tiếng động, không còn nghe được âm thanh gì nữa.
“Đấy, cô thấy không? Chẳng phải kết thúc rồi sao?”
Tửu Ngọc bật cười nói.
Sắc mặt Ngự Bích Hồng vẫn đầy vẻ căng thẳng, nhìn chằm chằm màn sương đen, sau đó nhìn Đào Thành: “Quản lý Đào, cẩn thận một chút…”
“Cô Ngự, không cần phải lo lắng thế chứ? Mấy cao thủ này của tôi còn không thể đối phó với một người hầu của Võ Thần sao?”
Đào Thành lắc đầu, sau đó hét lớn: “Trương Thái, Mã An, đừng giết người đó, có thể bắt sống thì bắt sống, dù sao hắn cũng là người của Võ Thần, tôi phải giao cho cấp trên”.
Thế nhưng ông ta vừa dứt lời, bên trong đó lại không nghe thấy âm thanh đáp lại.
Đào Thành sửng sốt: “Trương Thái? Mã An? Hai người nghe thấy tôi nói gì không?”
Chương 4772: Quay lại đây
Màn sương đen vẫn im lặng không tiếng động.
Ngay cả Đào Thành cực kỳ tự tin thì lúc này cũng hơi lo lắng.
“Trương Thái? Mã An?”
Ông ta lại gọi.
Nhưng vẫn không có tiếng động.
“Không… không ổn lắm…”
Tửu Ngọc run rẩy, vô thức lùi lại phía sau.
Ngự Bích Hồng nhìn chằm chằm vào màn sương đen, cô ta bỗng ngửi thấy một mùi máu tanh nồng, sau đó dòng máu chảy ra từ màn sương đen dọc theo mặt đất như dòng suối.
“Không ổn!”
Ngự Bích Hồng biến sắc, vội rút kiếm ra nói: “Quản lý Đào, nhanh lên, tiếp tục gọi thêm cứu viện! Mau!”
“Gọi thêm cứu viện?”
Đào Thành ngây người nhìn dòng máu, đầu óc nhất thời không hoạt động.
Lúc này có vài thứ tròn vo cũng lăn ra từ trong màn sương đen đó.
Đưa mắt nhìn sang.
Chính là đầu của mấy người Trương Thái, Mã An.
“Hả?”
Đào Thành ngây người.
Màn sương đen dần tản đi.
Chỉ thấy thanh niên trước đó đang yên tĩnh đứng ở hành lang.
Có mười mấy người đứng trước mặt.
Nhưng thi thể của mấy người này đều trong tình trạng cực kỳ thê thảm, hơn nữa tất cả đều bị chặt đầu, máu bắn ra như suối từ cổ của họ, nhuộm đỏ cả các bức tường hành lang.
Chỉ thấy thanh niên đó thở phào.
Phụt!
Soạt!
Cơ thể trước mặt đều gục xuống đất, không còn hơi thở.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc trố mắt nhìn.
Mặt mày Đào Thành trắng bệch.
Lúc này cũng xem như đã rõ tình hình.
Thanh niên trước mặt này không phải là người hầu của Võ Thần bình thường.
Bản lĩnh và thực lực của thanh niên này… vượt xa tưởng tượng của họ…
“Mau lên, lập tức đến tầng mười, gọi đội ở tầng mười đến cứu viện! Mau lên!”
Giọng Đào Thành run rẩy, hét lên với người bên cạnh.
“Vâng… vâng, quản lý Đào”.
Người bên cạnh run rẩy nói, sau đó xoay người chạy đi.
Nhưng hắn vừa chạy đến chỗ cầu thang, một luồng khí đen kỳ lạ bỗng ập đến buộc chặt cơ thể hắn với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Người đó nắm lấy khí đen quấn quanh người, điên cuồng vùng vẫy.
Nhưng ngay sau đó khí đen bỗng siết lại.
Vèo!
Cơ thể người đó lập tức nát thành từng mảnh như thủy tinh vỡ, máu và nội tạng bắn ra xung quanh…
Đào Thành hoảng hốt.
Chỉ thấy khí đen bao phủ cánh cửa trên cầu thang, phong tỏa hoàn toàn nơi đó.
Mọi người biết muốn rời khỏi đây đã là điều không thể.
“Quản lý Đào, tôi biết ông, tôi không muốn giết ông nhưng hành động của ông làm tôi cảm thấy khó chịu”.
Thanh niên lạnh nhạt nói.
Nhưng lúc này hắn không nhìn sang Đào Thành mà lại nhìn trong tay mình.
Năm ngón tay đang siết chặt một chiếc chìa khóa.
Là chìa khóa dự phòng hắn tìm được trên người thủ vệ.
“Cậu… cậu tốt nhất đừng động vào tôi. Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu giết tôi tức là Ám Thiên Võ Thần chính thức khai chiến với tòa nhà khen thưởng. Tôi thừa nhận sức mạnh của Ám Thiên Võ Thần, nhưng tòa nhà khen thưởng của chúng tôi cũng không phải là người hiền lành, cậu định làm thế thật sao?”
Đào Thành nghiến răng nói.
“Tôi tới đây theo lệnh của chủ nhân, nếu ông có thể thành thật phối hợp, tôi có thể chừa cho ông một con đường sống, nhưng nếu các ông còn tiếp tục can thiệp thì đừng trách tôi tàn nhẫn”.
Thanh niên cười nói.
Hắn vẫn quyết định tha cho Đào Thành một mạng.
Dù sao cấp bậc của Đào Thành quá cao, không phải là người mà những tên tay sai như Trương Thái, Mã An có thể so được.
Giết chết Đào Thành thì tính chất sự việc không đơn giản.
Đào Thành im lặng không nói.
Thanh niên xoay người đi đến căn phòng cuối cùng.
Ngự Bích Hồng ngồi không yên, nắm chặt thanh kiếm định bước đến trước.
Nhưng Đào Thành lại nói: “Cô Ngự, quay lại đây”.
Chương 4773: Sao tôi biết được?
Ngự Bích Hồng bặm môi, đôi mắt ánh lên sát ý và không hề lùi lại. Đào Thành cuống cả lên, vội vàng lao tới trước Ngự Bích Hồng.
“Hử?”, có lẽ cảm nhận được điều gì đó nên người thanh niên bèn quay qua nhìn Đào Thành.
“Lẽ nào, các người còn chưa chịu từ bỏ”, người thanh niên nheo mắt hỏi.
Đào Thành không buồn quan tâm người thanh niên, chỉ khẽ nói: “Cô Ngự, cô đừng sốt ruột. Chúng ta có gộp lại cũng không phải là đối thủ của đối phương đâu, hà tất phải tự chui đầu vào chỗ chết chứ”.
“Nhưng nếu chúng ta không ngăn lại thì Lâm đại nhân sẽ xảy ra chuyện mất”, Ngự Bích Hồng hai mắt đỏ au.
“Dù cô có chặn lại thì cũng không thể thay đổi được kết cục mà”
Đào Thành trầm giọng quát: “Cô có thể chặn nổi họ không? Cô bảo vệ nổi thần y Lâm không? Không thể nào mà. Nếu đã vậy thì hà tất phải tự tìm đến cái chết?”
“Thế nhưng...”
“Cô Ngự...đừng nhưng nhị gì nữa. Nghe lời tôi đi. Giờ con đường sống duy nhất chính là đợi kẻ kia mở cánh cửa đó ra và sau khi giao đấu với thần y Lâm sau đó tìm cách phá cửa cấm địa, tới Thập Lầu nhờ người ở đó trợ giúp”.
Đào Thành trầm giọng: “Thực lực của tôi không cao, không thể nào phá cấm chế được. Nhưng cô thì có thể, cô hiểu không?”
Nghe thấy vậy ánh mắt của Ngự Bích Hồng khẽ dao động, cô ta buông kiếm xuống.
Đúng là với thực lực của thanh niên kia thì đối phương hoàn toàn có thể trấn áp được.
Dù Ngự Bích Hồng có dồn toàn lực thì cũng không thể làm gì người thanh niên.
Chuyện tới nước này chỉ có thể nghe theo lời gợi ý của Đào Thành, nhân lúc người thanh niên không để ý thì rời khỏi đây đi tìm viện binh.
Đây mới là cách tốt nhất để hỗ trợ cho Lâm Chính. Thế nhưng lúc này Lâm Chính vẫn đang bế quan.
Huống hồ dù không bế quan thì...anh cũng chắc đối phó nổi với người thanh niên không.
Ngự Bích Hồng giật mình, nhìn về phía hành lang. Đào Thành và Tửu Ngọc nhìn theo và thở dốc.
Chỉ thấy người thanh niên cầm chìa khóa khẽ ấn vào cánh cửa và tìm lỗ khóa và khẽ vặn.
Cạch.
Cánh cửa được mở ra sau đó lớp kết giới cũng dần biến mất Người thanh niên mỉm cười, từ từ kéo cánh cửa ra.
Bên trong cánh cửa phóng ra một lớp bụi dày đặc. Lớp bụi lan ra phủ cả hành lang. Người thanh niên khẽ chau mày, thúc giục sức mạnh phi thăng và giơ tay lên.
Vụt...
Toàn bộ lớp sương khói tản ra. Đợi khi lớp sương tản đi hết thì hiện ra trước mặt người này là một người đàn ông mặc trường bào.
Lúc này, người đàn ông đang đứng trước một chiếc bàn, khẽ cúi người như đang viết gì đó.
Bên cạnh là một lò đan dược. Trên bàn có các loại giấy và những hình vẽ dày đặc cũng những nét viết chằng chịt. Người thanh niên giật mình.
Chuyện gì vậy?
Đây là...bế quan sao?
Có vẻ nghe thấy có tiếng động nên người thanh niên bèn dừng bút từ từ quay đầu lại nhìn chăm chăm người thanh niên.
“Anh đang làm phiền tôi đấy à?”
Người thanh niên nhìn chăm chăm người đối diện – cũng chính là Lâm Chính và gật đầu: “Anh chính là tên họ Lâm đấy à?”
“Anh là ai?”, Lâm Chính cuộn giấy lại đặt qua một bên.
“Người giết chết anh”, người thanh niên đi tới, từ từ rút thanh kiếm ở eo ra.
“Ai cử anh tới đây”.
“Đến cả điều này mà anh cũng không biết à?”
Người thanh niên quá bất ngờ. Lâm Chính từ từ quay người lại: “Là Ám Thiên Võ Thần cử anh tới à? Hay là Thương Lan Võ Thần? Hay là Thái Thiên Võ Thần?”
Dứt lời, người thanh niên giật mình.
Chương 4774: Thoát tục siêu phàm
Người thanh niên giật mình. Thái Thiên Thần Võ? Thương Lan Thần Võ sao?
“Ý của anh là gì? Anh đắc tội với hai người đó sao?”, người thanh niên nghi ngờ
“Sao thế? Tôi không thể đắc tội à?”, Lâm Chính đi tới bên cạnh lò luyện đan, kiểm tra đan dược và chậm rãi nói.
“Thú vị đấy”.
Người thanh niên khẽ mỉm cười: “Chẳng trách anh lại to gan như vậy, dám đắc tội với cả chủ nhân của tôi. Hừ xem ra anh thật sự không biết sức mạnh của Võ Thần rồi”.
Nói xong, người thanh niên nhặt kiếm lên đi về phía Lâm Chính Sát khí đằng đằng trỗi dậy.
Những người ở ngoài hành lang như Ngự Bích Hồng tấn công điên cuồng vào cánh cửa cấm địa với ý đồ là có thể thoát ra.
Người thanh niên chau mày, nhìn về phía hành lang nhưng không buồn quan tâm. Hắn không chần chừ, bèn giơ kiếm chém về phía Lâm Chính.
Chỉ cần giải quyết được Lâm Chính thì dù có chục cao thủ chạy tới hắn cũng đã sớm rời đi rồi.
Thời gian là quá dư dả cho hắn.
“Kiếp sau nhớ là để mọc mắt trên người, tự lượng sức mình. Có những người cả đời này anh không động vào được đâu”.
Người thanh niên khẽ nói, thanh kiếm giống như một con rắn độc chém về phía cổ của Lâm Chính
Vụt...
Lưỡi kiếm màu đen phát ra sức mạnh phi thăng tạo ra sức phá hủy khiến người khác không thể tưởng tượng được. Nhát kiếm đủ để khiến cho cả tầng mặt đất thành tro bụi. Uy lực của nó thật khủng khiếp.
Đúng lúc này thì...Một âm thanh quỷ dị vang lên. Nhát kiếm chém về phía cổ của Lâm Chính bỗng khựng lại.
“Cái gì?”, người thanh niên giật mình.
Hóa ra Lâm Chính đã dùng tay của mình kẹp thanh kiếm lại. Sức mạnh thanh kiếm phát ra cũng biến mất. Không thể nào. Người thanh niên thất kinh.
Hắn biết rõ sức đáng sợ của thanh kiếm. Ngoài Võ Thần ra thì người thường không thể nào đỡ được. Lẽ nào...người này đã đạt tới sức mạnh của võ thần rồi sao?
Không!
Không thể nào!
Người thanh niên giãy giụa, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Hắn không hề thấy Lâm Chính tỏa ra khí tức Võ Thần.
Khí tức của anh không hề mạnh, so với Ám Thiên Võ Thần, Thương Lan Võ Thần mà nói thì kém hơn không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng...không biết tại sao anh lại có thể dễ dàng đỡ đòn tấn công của hắn như vậy. Người thanh niên cảm thấy da đầu tê dại hắn không thể hiểu được.
Hơn nữa hắn còn kinh hãi phát hiện ra, lúc Lâm Chính sử dụng hai ngón tay để tấn công mình thì không hề nhìn hắn mà luôn quan sát lửa của lò luyện.
Nói cách khác là anh vô cùng tự tin trong việc đối phó với hắn. Người thanh niên bặm môi, lập tức vặn thanh kiếm với ý đồ sẽ chém đứt hai ngón tay của Lâm Chính.
Thế nhưng một giây sau hai ngón tay anh khẽ văng ra. Thanh kiếm cũng bị hất ra theo.
Người thanh niên vội vàng lùi về sau, loạng choạng suýt ngã. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh và đứng vững lại. Bỗng hắn phát hiện thanh kiếm của mình rung lên bần bật.
Thanh kiếm cứ thế khiến cả cánh tay hắn cũng rung lên.
Thật đáng sợ. Người thanh niên từ từ hoàn hồn, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Rốt cuộc anh đã dùng thủ đoạn gì vậy?”
“Thủ đoạn gì sao?”
Lúc này Lâm Chính dập lửa lò luyện, vừa mở lò ra vừa điềm đạm nói: “Anh cảm thấy đối phó với anh tôi cần giở thủ đoạn gì?”.
Người thanh niên tái mặt. Hắn chưa từng gặp kẻ địch nào cổ quái như vậy. Hắn vốn tưởng người này chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Giờ xem ra hắn đã nhầm thật rồi.
Lúc này có một âm thanh kỳ lạ từ ngoài hành lang vang lên. Người thanh niên quay qua nhìn.
Đào Thành và Tửu Ngọc đã lao ra tìm cứu viện. Ngự Bích Hồng thì cầm kiếm quay ngược lại, nhìn hắn chăm chăm. Người thanh niên hiểu ra thời gian dành cho mình đã không còn nhiều nữa rồi.
“Đi theo Ám Thiên Võ Thần bao nhiêu năm như thế, chưa một ai dám khinh thường tôi. Anh là người đầu tiên, để tôi xem rốt cuộc thực lực của anh tới đâu”.
Người thanh niên để lộ vẻ dữ tợn, cơ thể phát ra khí đen hừng hực sau đó hắn nhảy lên bổ về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc hắn tiếp cận anh, khí đen trên người hắn phóng mạnh giống như một thanh kiếm đang chĩa tới.
Kiếm đạo phong bạo. Cả không gian điên cuồng dậy sóng. Những tờ giấy được xếp gọn ghẽ trên bàn cũng bay tứ tung.
Lâm Chính tái mặt, nhìn căn phòng hỗn loạn mà tức giận. Anh không nói gì, chỉ khẽ vung tay.
Vụt!
Kiếm quang lướt qua. Bút Họa Kiếm xuất hiện trong tay anh. Lâm Chính vung tay về phía người thanh niên.
Keng! Keng!
Người thanh niên cũng tấn công lại bút Họa Kiếm, hắn muốn đẩy vũ khí của anh ra và chém vào ngực anh. Thế nhưng dù hắn có điên cuồng tung chiêu thế nào thì cũng không thể làm được gì.
Dù Bút Họa Kiếm nhỏ bé nhưng lại giống như tạo ra một bức bình phong khiến hắn không thể phá vỡ. Mọi đòn tấn công của hắn đều tan thành mây khói.
“Sao có thể phòng ngự được chặt như vậy chứ?”
Người thanh niên trố tròn mắt, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Kiếm thuật của người này quá hoàn hảo.
Hơn nữa còn mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc. Lúc này người thanh niên đã ý thức ra.
Không phải là thực lực của người này mạnh mà kỹ năng của anh quá hoàn hảo. Kiếm thuật của anh dường như đã đạt tới mức độ khiến người khác không thể tưởng tượng được.
Toàn bộ đòn tấn công trước đó đều thất bại đơn ra là vì người này nhìn thấu mọi kiếm pháp của hắn.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn đanh mắt, vung Bút Họa Kiếm lên một lần nữa.
Keng...Bút Họa Kiếm lập tức phóng ra kiếm lực giống như sóng trào lao tới. Người thanh niên định ngăn lại nhưng không kịp.
“Đây là...Thương Lan Kiếm Pháp sao?”
Hắn kêu lên. Thế nhưng đã quá muộn.
Rắc...
Thanh kiếm của hắn bị chém làm hai. Lực kiếm cực mạnh dội vào ngực hắn. Người thanh niên nôn ra máu, lập tức bay bật ra đập mạnh xuống bàn.
Chiếc bàn vỡ nát, giấy tờ trên bàn bay loạn xạ. Người thanh niên nằm đó, cảm tưởng ngực mình nứt ra.
Hắn trố tròn mắt, nhìn chăm chăm đống giấy bay ngập trời với cái đầu trống rỗng. Tại sao..người này lại biết về Thương Lan Kiếm Pháp?
Mà còn biết một cách tinh diệu như vậy. Người này không phải có thù với Thương Lan Võ Thần sao?
Hắn không thể hiểu được. Đúng lúc này hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn trố mắt.
Hắn thấy trong số giấy bay tán loạn kia có hình vẽ mô tả Thương Lan Kiếm Quyết...
Hơn nữa còn có công thức và sự diễn luận cực lớn...
Chương 4775: Nhốt anh ta lại
“Đây...là...”, người thanh niên cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Hắn ngừng suy nghĩ.
Hắn dùng toàn bộ sức mạnh cơ thể giơ cánh tay bị nứt gãy của mình lên cố gắng chộp lấy một tờ giấy và đưa tới trước mặt mình. Trên tờ giấy là hình vẽ các động tác.
Hắn nhớ rất rõ...Đây chính là chiêu pháp của Thương Lan Võ Thần. Mặc dù hắn chưa từng giao đấu với Thương Lan Võ Thần nhưng hắn cũng biết về chiêu thức này.
Động tác của tên này chính là chiêu thứ ba thức thử bảy của Thương Lan Kiếm Quyết. Xung quanh người anh xuất hiện rất nhiều năng lượng và chữ viết cùng với công thức.
Ví dụ như những hậu quả của việc tăng lên hai giảm xuống sức mạnh của chiêu thức. Uy lực tạo ra khác nhau khi rót sức mạnh khác nhau của sức mạnh phi thăng vào và cả những phân tích cùng đòn hóa giải nữa.
Người thanh niên nhìn những tờ giấy bay xuống. Hắn phát hiện ra tờ nào cũng đều phân tích Thương Lan Kiếm Quyết.
Hóa ra...Lâm Chính bế quan không về để tu luyện cảnh giới của bản thân. Mà là đang phân tích tuyệt học của Thương Lan Thần Võ.
“Thất đại Võ Thần, tất cả đều là các thiên tài dị bẩm, thành danh hàng trăm năm. Dù là sự thành công hay là tu vi thì có cho tôi thêm 50 năm tôi cũng không thể đuổi kịp họ”.
“Nhưng nếu tôi có thể hiểu rõ về chiêu pháp của họ thì dù tôi không biết được họ ít nhất tôi cũng không bị thua bởi họ", Lâm Chính bước tới, nhặt vài tờ giấy lên và khẽ nói.
“Chiêu thức Võ Thần dù có bị anh nắm rõ thì cũng đã sao. Bọn họ không bị phụ thuộc vào chiêu thức mà là tu vi, nhát kiếm của đứa trẻ không thể đâm vào miếng gỗ, nhát kiếm của người trưởng thành không thể đâm xuyên sắt thép thì có gì đáng nói chứ”, người thanh niên nghiến răng.
“Vì vậy tôi cần nghiên cứu thế giới vạn vật tương sinh tương khắc. Tôi tin, cái gọi là Võ Thần không phải là thứ gì đó không thể chiến thắng”, Lâm Chính điềm đạm sắp xếp lại giấy tờ.
“Đây chẳng phải là lời mà kẻ yếu tự an ủi mình hay sao. Nếu như Võ Thần dễ dàng bị người khác nhìn thấu như vậy thì sao lại được gọi là Võ Thần. Bọn họ là thần linh chứ không phải giống như thứ chuột nhắt các người học được chút ít là tưởng mình giỏi”
Lâm Chính không hề trả lời. Anh chỉ tiếp tục cúi người nhặt giấy tờ lên và điềm đạm nói: “Anh chán sống rồi à?”
Người thanh niên bật cười: “Dù tôi có thua thì đó là do tôi học chưa tinh tấn chứ không phải tôi bất tài, phụ sự mong đợi của đại nhân. Chuyện tới nước này tôi còn sống làm gì. Muốn giết thì cứ giết đi”.
“Nếu anh muốn sống thì tôi có thể cho anh một cơ hội”, Lâm Chính nói.
“Sao? Anh định thả tôi ra à?”, người thanh niên chau mày.
“Chỉ cần anh nói chiêu thức công pháp của Ám Thiên Võ Thần thì tôi sẽ tha mạng cho anh”, Lâm Chính tiến lại gần, khẽ nói.
Dứt lời, người thanh niên bật cười ha ha: “Ha ha, tên họ Lâm kia, anh coi tôi là ai vậy? Định bắt tôi bán chủ cầu vinh sao? Tôi nói cho anh biết, đừng mơ. Có bản lĩnh thì giết tôi đi. Tôi sẽ không nói cho anh biết bất cứ chuyện gì liên quan tới chủ nhân của tôi đâu. Ha ha...”
Tiếng cười giòn giã vang lên. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng ung dung.
Một lúc sau, anh lên tiếng: “Vì vậy, anh sợ rồi?”
“Sợ?”
Người thanh niên nhếch miệng cười với vẻ khinh miệt: “Đừng có dùng kế khích tướng với tôi. Anh tưởng tôi sẽ bị lừa à? Nực cười”.
“Nhưng vừa rồi anh nói họ là thần linh, chút trò vặt vãnh của tôi không thể đánh bại được họ cơ mà. Nếu đã vậy thì tại sao lại không dám nói. Chẳng phải đang sợ thì là gì?”
Lâm Chính lắc đầu với vẻ vô cảm: “Tôi nói cho anh biết chủ nhân phát ra từ miệng anh, cái vị Võ Thần được vô số người tôn trọng ấy trong mắt tôi chẳng là gì cả. Anh chỉ cần nói ra công pháp của ông ta một lần thôi là tôi có thể đánh bại họ, anh có tin không?”,
Dứt lời, người thanh niên nổi giận: “Ngông cuồng quá ngông cuồng".
“Một tên điên không biết từ đâu lòi ra mà dám ăn nói như vậy”, hắn cố gắng đứng dậy nhưng vết thương ở ngực nặng quá nên chẳng thể làm gì được.
“Chỉ hận là tôi không thể giết được anh. Anh cứ đợi đấy, dù tôi có làm ma thì tôi cũng sẽ không tha cho anh”.
Người thanh niên gầm lên với hai mắt đỏ rực. Lâm Chính nghe thấy vậy thì đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn. Anh bỗng dấy lên một suy nghĩ.
“Anh, hận tôi tới vậy cơ à?”
“Anh sỉ nhục chủ nhân của tôi”.
“Nhưng anh có biết các người ra tay trước với tôi không?”.
“Anh sỉ nhục cô chủ của chúng tôi”.
“Nhưng cô chủ của anh muốn giết tôi trước. Sau khi không đánh bại được tôi thì các người lại tới gây phiền phức cho tôi”.
Lâm Chính hừ giọng: “Tôi vốn định tha mạng cho anh. Nhưng anh không chịu phối hợp, như vậy mà giờ giết anh thì hời cho anh quá. Nếu đã vậy thì đứng trách tôi nhé”.
Nói xong Lâm Chính cất Bút Họa Kiếm về và hô lên: “Bích Hồng”.
“Hả?”
Ngự Bích Hồng đứng im như khúc gỗ ngoài cửa bỗng phải giật mình, quay đầu lại nhìn.
“Đại...đại nhân...”
“Nhốt anh ta lại”.
“Nhốt lại sao”, cô ta bàng hoàng.