-
Chương 471-475
Chương 471: Khích tướng
Có thể là Tiêu Sĩ Kiệt chưa từng nghĩ tới Mặc Tiểu Vũ có thể nói ra câu này, nên nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
"Sao vậy? Có dám không?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Đồ khốn!"
Tiêu Sĩ Kiệt tức giận gầm lên, mặt đỏ bừng, hai mắt trợn lên nhìn Lâm Chính, cậu ta hét lớn: "Tôi là Tiêu Sĩ Kiệt xếp thứ ba trong bảng xếp hạng Thập Đại Thiên Tài! Cậu là cái thá gì? Chỉ là học sinh của lớp Đinh Cấp Nhân Tự, tôi là người của lớp Giáp Tổ Thiên Tự, cậu và tôi khác biệt như trên trời với dưới đất! Tôi mà sợ cậu! Tiêu Sĩ Kiệt tôi này chết đi cho xong".
"Nói không sai!"
Lúc này giảng sư đứng ra, lạnh lùng nói: "Bạn học Tiểu Vũ, cậu quá ngông cuồng rồi! Cậu đừng ở đây đổi trắng thay đen, nói lời vớ vẩn mê hoặc người khác nữa, cậu rõ ràng đã gian lận vậy mà vẫn còn mạnh miệng! Học viện của chúng tôi sẽ không tha cho cậu! Cậu nghe rõ cho tôi, từ giờ trở đi, cậu không còn là học sinh của học viện của chúng tôi nữa".
"Người đâu, mau dẫn kẻ này đi, vô pháp vô thiên! Tôi nghi ngờ cậu ta bị ngu rồi!", giảng sư Chu cũng thuận thế lên tiếng.
Hai học sinh cường tráng lập tức chạy đến muốn dẫn Lâm Chính đi.
Bọn chúng bắt đầu muốn dùng cường quyền.
Mắt Lâm Chính lạnh lẽo.
Phùng Thạch không nói gì.
Thực ra bọn họ không muốn gây lớn chuyện như vậy, nhưng họ nhất định phải làm theo lời phòng chủ giao phó, người xếp hạng một chỉ có thể là Tiêu Sĩ Kiệt, không thể để Mặc Tiểu Vũ cướp lấy được.
Nếu không khuyên được tên này thì chỉ có thể dùng vũ lực để giải quyết.
Cho dù đây cũng là hạ sách.
"Đứng lại! Sao vậy? Phó phòng chủ, các người không thừa nhận y thuật của tôi, cứ cố chơi xấu đúng không? Ha ha, nhiều người đang nhìn như vậy, mấy người không sợ sẽ hủy đi danh tiếng trăm năm của Kỳ Dược Phòng sao?", Lâm Chính cười lớn.
"Hủy đi? Cậu là nghịch đồ của Kỳ Dược Phòng, vốn là thứ vô liêm sỉ của tông môn, cậu còn có mặt mũi lấy danh tiếng ra để nói chuyện với chúng tôi hả?”, giảng sư Chu tức giận nói: "Mặc kệ cậu ta đi, mau đưa cậu ta đi cho tôi, đợi cuộc thi Giám Dược kết thúc rồi xử lý cậu ta!"
"Vâng thưa thầy!"
Mọi người hét lớn rồi lại tiến lên.
"Đây là Kỳ Dược Phòng, đúng là nực cười! Tôi đã lấy được thứ hạng thứ nhất của cuộc thi Giám Dược, các người lại không chịu thừa nhận! Thậm chí cậu ta còn không đủ dũng cảm để so tài y thuật với tôi? Ha ha, Kỳ Dược phòng đúng là hư danh, cũng chỉ đến thế mà thôi!", Lâm Chính cười lớn, châm biếm nói.
Khán giả cũng đâu có ngu, sao họ không nhận ra chứ? Họ rối rít châu đầu ghé tai chỉ chỉ chỏ chỏ.
"Quá đáng nhỉ?"
"Chắc chắn là chơi cửa sau rồi".
"Kỳ Dược Phòng sao có thể làm chuyện này được nhỉ".
"Đều là học sinh của học viện của mình, sao họ có thể làm chuyện này được! Đúng là vô liêm sỉ".
"Đúng rồi! Tên Mặc Tiểu Vũ này không quyền không thế, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu yên. Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc Kỳ Dược Phòng sẽ trở thành trò cười của giới Đông Y".
"Tôi còn tưởng rằng Kỳ Dược Phong là nơi liêm khiết đức cao vọng trọng thế nào, hôm nay nhìn lại, đúng là nực cười".
"Kỳ Dược Phòng còn cố ra vẻ thanh cao, tôi thấy cũng chỉ đến thế mà thôi!"
...
Xung quanh vang lên toàn tiếng cười châm biếm cùng những lời lẽ nhục mạ.
Học sinh của Kỳ Dược Phòng ngượng chín mặt, một vài giảng sư cũng ngượng ngùng cúi đầu.
Nhưng đến lúc này rồi, Phùng Thạch cũng không còn cách nào khác.
Chẳng nhẽ đưa Hà Liên Hoa cho Mặc Tiểu Vũ?
Nhìn thái độ của Mặc Tiểu Vũ, ông ta chắc chắn anh sẽ không ở lại Kỳ Dược Phòng, nếu đưa Hà Liên Hoa cho anh, thì chẳng phải đưa bánh bao thịt cho chó ăn sao?
Vậy nên cho dù vô liêm sỉ cũng phải bảo vệ Hà Liên Hoa, phải đè chuyện này xuống.
"Phó phòng chủ!"
Hai học sinh bị những tiếng bàn tán làm cho không biết phải làm sao, không biết có nên tiếp tục tiến lên không.
Tuy nhiên lúc này Phùng Thạch cũng không nhịn nổi, lạnh lùng nói: "Đưa đi!"
Hai chữ đơn giản khiến cho hai học sinh có thêm dũng khí.
Bọn họ không do dự nữa, mà đi về phía Lâm Chính.
Mắt Lâm Chính rét lạnh, suy nghĩ một lúc, quyết định ra tay cướp lấy Hà Liên Hoa.
Nói thật, anh còn hy vọng có thể lấy được Hà Liên Hoa trong hòa bình.
Dù sao một khi ra tay nhất định sẽ để lộ thân phận, cần phải biết Minh Vũ dưới sân khấu vẫn đang nhìn anh chằm chằm đó. Nếu như ra tay lấy được Hà Liên Hoa, thì sẽ bị báo thù bởi Kỳ Dược Phòng, như vậy cũng khó xử với Tần Ngưng.
Có điều đã đến bước này rồi thì cũng chẳng cần do dự nữa.
Cứu được Tiểu Ngưng đã rồi nói sau!
Bỏ lỡ đóa Hà Linh Hoa này, sau này tìm đóa khác không biết phải tốn mười mấy năm nữa.
Lâm Chính anh đợi được nhưng Tần Ngưng không đợi được!
Lâm Chính cuộn tròn nắm đấm, tay sờ lên eo, chuẩn bị tung châm bạc.
Tuy nhiên... khi hai học sinh lại gần Lâm Chính...
"Cút ra!"
Một tiếng hét tức giận vang lên, sau đó một bóng người xông lên, đẩy ngã hai học sinh.
"Ai ôi"
Hai học sinh không kịp phòng bị ngã xuống đất.
Mọi người đều giật mình nhìn về phía người nọ.
Mới phát hiện ra cậu ta là Tiêu Sĩ Kiệt?
"Sĩ Kiệt, em làm gì vậy?", giảng sư Đường đứng bên này vội vàng hỏi.
Lại nghe thấy Tiêu Sĩ Kiệt sức giận nói: "Thầy, em không muốn bị người ta sỉ nhục em, sỉ nhục Kỳ Dược Phòng! Em muốn đấu với cậu ta!"
"Em điên rồi sao! Chuyện này không liên quan đến em. Mau lui xuống cho thầy!", giảng sư Đường hét lên.
"Thầy, chẳng nhẽ y thuật của em không bằng người này sao?", Tiêu Sĩ Kiệt quay đầu chất vấn.
"Thầy không có ý này, thầy chỉ... không hy vọng gây thêm rắc rối...", giảng sư Đường chần chừ một lúc, sau mặt thay đổi.
Không thể phủ nhận, biểu hiện của Mặc Tiểu Vũ khiến người ta kinh ngac, y thuât của anh chắc không phải thứ học sinh cấp Đinh có thể so sánh. Nhưng đối với nhân tài như Tiêu Sĩ Kiệt chắc vẫn có khoảng cách cực lớn.
Không ai sẽ cảm thấy Mặc Tiểu Vũ có thể đấu được với Tiêu Sĩ Kiệt.
Nhưng bây giờ Tiêu Sĩ Kiệt hoàn toàn không cần phải đấu với Mặc Tiểu Vũ, thái độ của Kỳ Dược Phòng rõ ràng muốn đè chuyện này xuống.
"Sĩ Kiệt, em quay về chỗ của mình đi, chuyện này để thầy xử lý!", Phùng Thạch không nhìn nữa, nghiêm túc nói.
"Phó phòng chủ, chẳng nhẽ thầy cảm thấy em sợ tên Mặc Tiểu Vũ này sao?", Tiêu Sĩ Kiệt không cam tâm hỏi.
"Thầy không có ý này".
"Vậy xin thầy để em đấu với cậu ta! Để chứng minh cho Kỳ Dược Phòng của chúng ta!", Tiêu Sĩ Kiệt nghiêm túc hét lên.
Như tuyên bố cho Tiêu Sĩ Kiệt cả mọi người ở đây nghe.
Cậu ta như một đấu sĩ...
Phùng Thạch nhíu mày.
Mắt Lâm Chính đột nhiên sáng lên, sau đó lập tức nói: "Tiêu Sĩ Kiệt, hay là thế này, chúng ta cùng đấu, nếu cậu thắng tôi nhường vị trí số một của tôi... cho cậu, có được không?"
Vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả giảng sư đều nhìn về phía Lâm Chính.
Chương 472: Cậu ra quyết định sai lầm rồi
Đây là cơ hội đó!
Trong đầu các giảng sư ở đây chỉ có một tin.
Đó là Lâm Chính sống chết không chịu bỏ cuộc, không chịu thỏa hiệp nên mới khiến Kỳ Dược Phòng đâm lao phải theo lao, vô cùng khó xử.
Nếu như Tiêu Sĩ Kiệt đánh bại anh, khiến anh ngoan ngoãn bỏ cuộc thì tất cả đều hợp lý. Đến lúc đó người của Kỳ Dược Phòng không cần thi lại, đưa hạng một cho Tiêu Sĩ Kiệt chẳng phải xong sao? Tất cả sẽ phát triển theo hướng mà người của Kỳ Dược Phòng muốn.
Đến lúc đó ai còn suy nghĩ đến việc Mặc Tiểu Vũ có ăn gian không, Kỳ Dược Phòng có xuất hiện vấn đề gian lận không?
Dù sao đã chứng minh bằng thực lực rồi.
Tiêu Sĩ Kiệt dùng thực lực đánh bại Mặc Tiểu Vũ là đủ để nói lên tất cả.
Tất cả các giảng sư đều không nói gì.
"Cậu nói thật sao?", hô hấp của Tiêu Sĩ Kiệt như ngừng lại, không kìm được hỏi lại.
"Sao vậy? Cậu cảm thấy tôi đang nói đùa sao?", Lâm Chính bình tĩnh nói: "Chúng ta đứng trước mặt mọi người tiến hành so sánh thực lực, nếu như cậu thắng tôi, tôi xin chịu thua, bảo tọa của hạng một cuộc thi Giám Dược lần này tôi sẽ giao cho cậu! Coi như cậu xứng đáng!"
"Vậy thì được! Vậy quyết thế đi!", Tiêu Sĩ Kiệt lập tức nổi hứng, vội vàng hét lên: "Nói đi, chúng ta so gì? Mau chuẩn bị!"
"Đừng vội, tôi còn chưa nói nếu tôi thắng thì làm thế nào?", Lâm Chính nói.
Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ, lạnh lùng nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không thua, vậy nên cậu không thể thắng".
"Nhỡ may tôi thắng thì sao?"
"Không có nhỡ may".
"Vậy cậu cho tôi đáp án đi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tiêu Sĩ Kiệt nhíu mày, nói với Lâm Chính: "Cậu nói đi, nếu cậu thắng cậu muốn cái gì?"
"Ồ, yêu cầu của tôi đơn giản, tôi muốn anh thừa nhận vị trí số một ngày của tôi, sau đó đứng trước mặt mọi người tự tát mình một cái là được!", Lâm Chính nói.
Vừa dứt lời, giảng sư Đường và mọi người giật mình.
Tự tát mình một cái.
Đây đâu phải tự tát mình! Mà là tự tát Kỳ Dược Phòng một cái!
Tên Mặc Tiểu Vũ đang muốn báo thù Kỳ Dược Phòng!
Các giảng sư nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Vũ, mắt ai cũng hiện lên hận ý.
Còn khán giả đã sớm hú hét từ lâu rồi.
"Ha ha, nhóc, có bản lĩnh đấy, tôi thích!"
"Hi hi, hay ghê!"
"Đánh đi, đánh đi, ha ha..."
Mọi người vỗ tay khen hay.
Học sinh đều vô cùng kỳ vọng.
Trận đấu này không thể tránh khỏi rồi.
Mà chuyện này lại biến thành Mặc Tiểu Vũ đối đầu với cả Kỳ Dược Phòng!
Diễn biến vở kịch vượt qua khỏi tính toán của tất cả mọi người ở đây.
Phùng Thạch hừ một tiếng, mặt lạnh như tiền.
"Phó phòng chủ, làm sao bây giờ?", giảng sư Đường xúm tới, lo lắng hỏi.
"Cậu cảm thấy Sĩ Kiệt sẽ thất bại sao?", Phùng Thạch nhìn ông ta một cái.
Giảng sư Đường rùng mình, giờ mới ngộ ra.
Đúng vậy, Sĩ Kiệt sao có thể thua được? Đó chỉ là Mặc Tiểu Vũ thôi, có lợi hại hơn nữa sao có thể đối phó được với Tiêu Sĩ Kiệt. Đúng là lo chuyện vớ vẩn mà.
Chỉ là... Mặc Tiểu Vũ hôm nay quá kỳ lạ!
Đây không phải thứ mà một học sinh cấp Đinh có thể phát huy.
"Được. Tôi đồng ý với điều kiện của cậu, nói đi, đấu thế nào?", Tiêu Sĩ Kiệt bị lời nói của Lâm Chính kích động, không thèm nghĩ đồng ý luôn.
Bây giờ cậu ta chỉ muốn đấu nhanh lên. Sau đó tát cho tên này một cái, để xem có dám kiêu ngạo nữa không.
"So cái gì? Đương nhiên tùy cậu, cậu quyết định đi, tôi đều chấp nhận".
Lâm Chính đáp.
"Wow!"
Nơi này lập tức xôn xao.
"Ngông cuồng quá! Đó là Tiêu Sĩ Kiệt đấy!"
"Quá ngông cuồng! Quá kiêu ngạo!"
"Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!"
"Kỳ Dược Phòng sao lại có một tên kiêu ngạo không biết điều thế này?"
"Rốt cuộc cậu ta có biết Tiêu Sĩ Kiệt hay không? Rốt cuộc cậu ta có hiểu Thập Đại Thiên Tài có nghĩa là gì không? Họ là sự tồn tại mà ngay cả một bộ phận giảng sư cũng không thể so sánh được! Vậy mà tên này dám đối đầu với đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt sao?"
"Tôi ngất đây, sao lại có tên ngu thế này?"
Khán giả, học sinh, các giảng sư đều vô cùng kinh ngạc, ai ai cũng mắng mỏ, bị lời của Lâm Chính kích thích.
Dám nói những lời này với người xếp hạng thứ ba của bảng xếp hạng thiên tài, đầu óc của Mặc Tiểu Vũ chắc hỏng rồi.
Minh Vũ không lên tiếng, mà chỉ nhìn Thiên Mạch ngồi cạnh mình, bà ta hỏi: "Cô Thiên Mạch. Tôi nhớ học sinh Mặc Tiểu Vũ có chút quan hệ với cô nhỉ?"
"Cũng có một chút, nhưng không thân lắm. Yên tâm đi bà Minh Vũ, chúng tôi không quan tâm đến Tiểu Vũ, chúng tôi cũng không quản được, hậu quả do cậu ta tự chịu!", Thiên Mạch cười nói.
"Thật sao?", Minh Vũ hơi kinh ngạc, Thiên Mạch vạch rõ ranh giới với Mặc Tiểu Vũ vậy sao?
Bà ta nhớ rằng Mặc Tiểu Vũ là do Thiên Mạch giới thiệu vào đây mà... vậy mà tàn nhẫn vứt bỏ vậy à?
Lâm Chính ngông cuồng khiến mọi người tức giận, Tiêu Sĩ Kiệt vốn muốn từ chối, nhưng ngọn lửa giận khiến cậu ta sắp mất hết lý trí, cậu ta điên cuồng mỉm cười, liên tục gật đầu: "Được! Được! Được! Mặc Tiểu Vũ! Nếu cậu bảo tôi chọn, vậy tôi sẽ chọn! Chúng ta cùng đấu..."
"So châm bạc!"
Tiêu Sĩ Kiệt vừa nói xong, Phùng Thạch ở bên đột nhiên nghĩ.
Lời này vừa dứt, lời đến cổ họng Tiêu Sĩ Kiệt lại nuốt xuống...
Mọi người nhìn về phía Phùng Thạch.
"Phó phòng chủ, cái này...", Tiêu Sĩ Kiệt hơi không biết phải làm sao, cậu ta định tiếp tục thi tài giám định thuốc, nhưng một câu này của phó phòng chủ khiến cậu ta không biết nên nói gì.
"Sĩ Kiệt, Mặc Tiểu Vũ có vấn đề, ban nãy câu thầy hỏi cậu ta vô cùng khó, thầy đoán cậu ta chắc đã đọc qua tất cả những văn hiến giải tự về cổ y thuật rồi, kiến thức về phương diện giám định thuốc có lẽ vô cùng siêu việt, nếu như em so với cậu ta trên phương diện này thì chắc chắn không phải đối thủ của cậu ta, so châm bạc! Nghe thầy đi, châm bạc của em thậm chí không hề kém Tử Dạ và Huyền Dược! So châm bạc với cậu ta đi! Cho dù như nào cũng không được sơ sảy!", Phùng Thạch bình tĩnh nói.
Mọi người vừa nghe xong lập tức hoảng hồn.
Tiêu Sĩ Kiệt cũng bình tĩnh hơn.
Đúng vậy... sở trưởng của mình ngoài giám định thuốc còn có châm bạc!
Mà thuật giám dược của Mặc Tiểu Vũ... từ ban nãy có thể thấy được nhất định không tầm thường.
Nếu đã vậy tại sao không so châm bạc với cậu ta?
Nghĩ đến đây, Tiêu Sĩ Kiệt đột ngột quay người hét lớn: "Mặc Tiểu Vũ, tôi muốn đấu châm bạc với cậu!"
"Haizz".
Thiên Mạch ngồi ở vị trí khách mời thở dài, có vẻ rất thất vọng.
Minh Vũ thấy vậy, hô hấp run rẩy, dự cảm không lành ào lên.
"Mặc Tiểu Vũ" ở bên kia khẽ lắc đầu, thầm mỉm cười, không ai nhìn thấy nụ cười này của anh.
"Cậu quyết định sai rồi... được thôi, nếu cậu muốn so châm bạc, thì so thôi! Cậu muốn so trên phương diện nào?", anh bình tĩnh hỏi.
Chương 473: Lại tăng
Nghe thấy lời Lâm Chính, sắc mặt Tiêu Sĩ Kiệt trầm xuống.
Cậu ta luôn cảm thấy, tên Mặc Tiểu Vũ này...chưa từng coi mình ra gì.
"Đồ chó má! Được! Cứ ngông cuồng đi, tí nữa tôi sẽ vả vào mặt cậu, để cậu hiểu rõ mình đến đâu!"
Tiêu Sĩ Kiệt thầm nghĩ, sau đó tiếp tục nói: "Nếu như chỉ so chữa bệnh cứu người thì chán lắm, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, chúng ta chơi trò gì kích thích đi! Một người mười châm, dùng huyệt vị trên ngực làm chủ. Nếu như ai có thể phi chuẩn vào huyệt vị đối phương thì người ấy thắng".
"Huyệt vị trên ngực? Tử huyệt cũng ở đó đúng không?", Lâm Chính chần chừ hỏi.
"Đương nhiên", Tiêu Sĩ Kiệt thầm hừ một tiếng.
Lời này khiến mọi người kinh ngạc.
Tử huyệt cũng ở đó? Điều ấy có nghĩa rằng... Tiêu Sĩ Kiệt đang muốn tấn công huyệt vị của Lâm Chính, nếu đâm trúng, chẳng phải không chết thì cũng tàn phế sao!
Tiêu Sĩ Kiệt muốn giết Lâm Chính?
Sắc mặt của học sinh bên dưới tái mét.
Mọi người kinh ngạc hét lên.
Các giảng sư không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn, còn Thiên Mạch ở bên này, nổi hứng lấy điện thoại ra, mở camera hướng lên sân khấu.
"Chuẩn bị châm!"
Chỉ nghe thấy giảng sư Châu tức giận quát.
Học sinh dưới sân khấu chạy qua.
Không lâu sau, liền thấy học sinh bưng một hộp châm tỉnh xảo đi đến, đặt trên bàn trước mặt hai người.
Mọi người bên dưới nhìn qua.
"Xin mời!", Tiêu Sĩ Kiệt lạnh lùng nói.
"Mời!"
Lâm Chính gật đầu, đứng trước châm bạc, kiểm tra một hồi.
"Hai vị có gì muốn hỏi không?"
Phùng Thạch tiến lên, trầm giọng hỏi.
"Châm bạc không có vấn đề", Lâm Chính gật đầu.
"Lúc nào bắt đầu cũng được", Tiêu Sĩ Kiệt tự tin nói.
"Vậy được! Trận đấu lần này do tôi làm trọng tài!", Phùng Thạch nói.
"Phó phòng chủ, ông làm trọng tài đương nhiên không vấn đề, nhưng để ngăn có người chất vấn sự công bằng, tôi cảm thấy nên chọn một người không phải của Kỳ Dược Phòng làm trọng tài nữa, hai trọng tài sẽ có sức thuyết phục hơn. Có đúng không?", Lâm Chính nói.
"Cái gì?"
Mọi người nổi giận.
"Cậu có ý gì? Cậu không tin phó phòng chủ sao?", Tiêu Sĩ Kiệt nổi giận nói.
"Tôi nói rồi, tôi chỉ ngăn có người nghi ngờ sự công bằng của phó phòng chủ thôi, chỉ vậy thôi! Sao vậy? Cậu có ý kiến gì sao? Hay là cậu cảm thấy phó phòng chủ sẽ chột dạ, không chấp nhận lời đề nghị của tôi?", Lâm Chính nhìn Tiêu Sĩ Kiệt nói.
Hô hấp của Tiêu Sĩ Kiệt ngừng lại, sắc mặt hơi đổi nói: "Vớ vẩn, phó phòng chủ sao có thể chột dạ được?"
"Vậy thì tốt", Lâm Chính gật đầu.
Phùng Thạch thầm thở dài.
Về khoản cãi lý, Tiêu Sĩ Kiệt rõ ràng không thể bằng Mặc Tiểu Vũ được.
Ông ta vốn muốn từ chối, dù sao quyền chủ động cũng nằm trong tay mình, bây giờ thì khó rồi.
"Cậu muốn chọn thêm ai làm trọng tài?", Phùng Thạch hỏi Lâm Chính.
"Khách mời đi", Lâm Chính nghĩ.
"Hừ, chẳng nhẽ cậu muốn chọn cô Thiên Mạch hả? Tôi biết cậu với cô Thiên Mạch có quan hệ! Lúc này cậu đang mong cô Thiên Mạch cứu mình sao?", lúc này La Phú Vinh bên dưới hét lên.
Tiếng này đã cắt đứt khả năng Lâm Chính mời Thiên Mạch làm trọng tài.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía khách mời.
Mà Thiên Mạch vẫn đang bình tĩnh nhìn anh.
Thực ra La Phú Vinh nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì cho dù anh mời Thiên Mạch... Thiên Mạch cũng sẽ từ chối.
Dù sao cũng không thể chọn Thiên Mạch, vậy chỉ có thể chọn người nào trông có vẻ công bằng thôi. Những khách mời đến đây đều có chút gì đó liên quan đến Kỳ Dược Phòng, tìm họ làm trọng tài thì chẳng khác nào tìm thêm người giúp Kỳ Dược Phòng.
"Hừm?"
Lâm Chính nhìn về phía một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính ngồi bên chỗ khách mời.
Anh đi qua, người đàn ông đó cũng cảm thấy bất ngờ. Dường như không thể hiểu tại sao Lâm Chính đi đến chỗ mình, anh ta bất giác lùi về sau một bước.
"Chắc anh không phải người của Kỳ Dược Phòng nhỉ?", Lâm Chính nhìn anh ta.
"Không phải, tôi... tôi là Liêu Huy thực tập sinh của nhật báo Quảng Thành, tôi... đến để phỏng vấn...", anh chàng trẻ tuổi kia hơi bất ngờ, cẩn thận nói.
"Vậy tốt, chọn anh đi, tôi mời anh cùng phó phòng chủ làm trọng tài cho trận đấu này", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Á? Tôi?", Liêu Huy kinh ngạc.
"Sao vậy? Khó lắm sao?"
"Tôi... tôi sợ không được đâu, sẽ mất đi sự công bằng..."
"Không sao. Chỉ cần anh cảm thấy đúng anh liền nói đúng. Anh cảm thấy sai, anh liền phán sai. Dựa vào cảm giác của anh là được, anh chẳng phải đến để phỏng vấn sao? Có được trải nghiệm này, chắc chắn sẽ có lợi cho bài báo của anh", Lâm Chính cười nói.
"Nhưng...", Liêu Huy do dự nhìn đám phó phòng chủ.
"Sao vậy? Chẳng nhẽ anh sợ sao?", Lâm Chính nhíu mày: "Nếu như vậy, tôi khuyên anh chuyển ngành đi, nếu anh muốn trở thành một người làm trong ngành tin tức thì anh không nên sợ!"
"Ai bảo tôi sợ? Nào... nào, tôi sẽ làm!", Liêu Huy nghiến răng, nói thẳng.
"Vậy thì tốt! Chúng ta về vị trí thôi",
Lâm Chính mỉm cười, quay người đi lên sân khấu.
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Liêu Huy chỉ biết đi lên.
"Hừ!", Tiêu Sĩ Kiệt khinh thường.
Phùng Thạch mặt lạnh như tiền nhìn Liêu Huy, sau đó nói với Lâm Chính và Tiêu Sĩ Kiệt: "Hai vị cách xa nhau mười mét!"
Trận đấu so tài phi châm bạc này thường sẽ có quy định về cự ly, ngắn nhất là mười mét.
Nhưng Tiêu Sĩ Kiệt bất mãn với khoảng cách này.
"Mới có mười mét, chẳng thú vị gì, em muốn tăng lên thành hai mươi mét!", cậu ta vung tay nói.
Các học sinh đều nhìn cậu ta.
Tuy nhiên Lâm Chính lắc đầu: "Hai mươi mét? Ngắn quá!"
"Ồ? Vậy ba mươi mét đi!", Tiêu Sĩ Kiệt liếc mắt nhìn Lâm Chính.
"Oa?"
Các học sinh ồ lên.
Cư ly ba mươi mét?
Nếu ở cự ly ba mươi mét mà phi trúng huyết vị của đối phương? Vậy chẳng phải quá khó sao? E rằng bắn súng cũng chưa chắc đã trúng! Cần phải biết hai người này sẽ không đứng bất động theo quy định, bọn họ có thể cử động trải phải để tránh châm bạc...
"Đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt đỉnh quá!"
"Hết cách rồi, thực lực là đây!"
"Quá lợi hại, cậu bảo tôi đứng cách phi châm bạc đúng huyệt vị, tôi cũng khó làm được, còn ba mươi mét... tôi phải luyện ít nhất mười năm mới làm được".
Mấy học sinh liên tục ồ lên nhìn Tiêu Sĩ Kiệt bằng ánh mắt sùng bái.
Tiêu Sĩ Kiệt cũng vô cùng đắc ý, nếu xét về châm bạc, cậu ta không thua kém ai đâu!
Nhưng lúc này, Lâm Chính lắc đầu.
"Ba mươi mét sao? Ngắn thế, tăng thêm đi!"
"Cái gì?", Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ.
Âm thanh xung quanh nhỏ đi nhiều...
Chương 474: Quá chán
Nhiều người cho rằng mình nghe nhầm, vội vàng nhìn qua chỗ Lâm Chính.
Nhưng qua ánh mắt kiên điện của Lâm Chính có thể đoán được... người này .... không hề đùa!
Ba mươi mét!
Ở độ khó này ngay cả giảng sự cũng phải nghiêm túc, người này còn bảo ngắn sao?
Tiêu Sĩ Kiệt cuộn tròn nắm đấm, tức giận hét lên: "Ba mươi mét không đủ, vậy thì bốn mươi mét!"
"Vẫn ngắn quá!", Lâm Chính lắc đầu.
"Năm mươi mét!", Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ rống lên.
"Ngắn!", Lâm Chính lập tức đáp.
"Sáu mươi mét!", Tiêu Sĩ Kiệt lại hét.
"Ngắn!", giọng nói bình tĩnh theo đó vang lên.
"Bảy mươi mét!"
"Quá ngắn!"
"Tám mươi mét!"
"Không đủ!"
...
"Hai trăm mét!"
Tiêu Sĩ Kiệt nổi giận không nhịn được nữa, gào to, tăng cự ly lên tận hai trăm mét!
"Wow"
Nơi đây như nổ tung lên.
Da đầu mọi người tê dại.
"Sĩ Kiệt!", giảng sư Đường vội vàng hét lên, dường như muốn khuyên.
Ở cự ly hai trăm mét mà muốn phóng châm bạc vào huyệt vị trên người... độ khó này đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vị mà giảng sư có thể làm được.
Chỉ có thiên tài như Tiêu Sĩ Kiệt mới dám nói ra chăng?
Các giảng sư trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Sĩ Kiệt.
Lâm Chính vẫn im lặng.
Mọi người đều nhìn về phía anh.
Đám La Phú Vinh cười òa lên.
"Mau nhìn tên ngu kia đi! Ha ha, hắn sợ rồi kìa!"
"Nếu không thì sao, ở khoảng cách xa như vậy, khéo châm bạc của hắn còn chẳng bay đến thì định phi vào người đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt thế nào!"
"Cứ giả bộ tiếp đi!"
"Để xem lần này hắn làm thế nào!"
Mọi người liên tục cười khẩy, trên mặt hiện lên vẻ hí hửng.
"Sao không nói gì thế? Chẳng nhẽ cậu sợ rồi sao?" Vương Băng Điệp ngồi dưới sân khấu hừ một tiếng, nói với Lâm Chính trên sân khấu.
Tuy nhiên... Lâm Chính lại lắc đầu, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ thấy nhàm chán quá thôi!"
"Nhàm chán?"
Vương Băng Điệp sững sờ: "Cậu có ý gì?"
"Một nghìn mét đi", Lâm Chính nhìn Tiêu Sĩ Kiệt, bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, bốn phía lặng yên như tờ...
Thời gian dường như ngưng đọng lại.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ai cũng đờ đẫn nhìn Lâm Chính, đầu óc trắng xóa.
Không biết đã trôi qua bao lâu, giảng sư Chu ở bên kia mới hoàn hồn.
Ông ta chỉ vào Lâm Chính, run rẩy nói: "Thằng khốn, cậu... cậu... cậu nói gì cơ? Cậu muốn kéo dài cự ly ra bao nhiêu?"
"Một nghìn mét! Sao nào? Giảng sư Chu, tai ông có vấn đề hở?", Lâm Chính liếc nhìn giảng sư Chu.
"Vớ vẩn!", giảng sư Chu nổi giận.
"Mặc Tiểu Vũ! Tôi thấy cậu đang muốn làm loạn thì có!"
"Cự ly một nghìn mét mà ném trúng tử huyệt! Cậu đang coi phi châm bạc thành bắn súng à?"
"Tên Mặc Tiểu Vũ chẳng đấu lại đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt nên mới cố ý tăng cự ly lên cao vậy!"
"Không sai, nhất định là vậy, hắn nhất định nghĩ ở cự ly hai trăm mét không thể nào trúng được học trưởng Tiêu Sĩ Kiệt, liền nâng cự ly lên cao như vậy, khiến đàn anh Tiêu không phi được vào hắn! Như vậy hắn có thể không bại!"
"Đồ khốn! Ti tiện!"
"Mặc Tiểu Vũ, cậu không chơi nổi chứ gì!"
"Phế vật, không được thì cút về nhà đi!"
Học sinh ào ào mắng, lòng đầy căm phẫn.
Lâm Chính hét lên: "Nếu trong cự ly một nghìn mét mà không phi trúng được Tiêu Sĩ Kiệt, cho dù không thể chạm được vào vạt áo của cậu ta thì coi như tôi thua".
Vừa dứt lời liền chặn miệng được tất cả mọi người.
"Cậu muốn nhận thua sao?", Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ, kinh ngạc nhìn Lâm Chính nói.
"Sao nào? Cậu không dám?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
"Sao không dám? Tôi chấp nhận!", sắc mặt Tiêu Sĩ Kiệt lúc trắng lúc đỏ, chỉ đành chấp nhận.
"Phó phòng chủ, tên Mặc Tiểu Vũ... thực sự có khả năng đến vậy sao? Tôi lo cậu ta gài bẫy!", giảng sư đứng bên vội vàng tiến lên nói.
"Chuyện đã đến nước này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ chỉ có thể xem Tiêu Sĩ Kiệt có thể giải quyết được người này hay không thôi", Phùng Thạch khàn giọng nói.
Giảng sư Đường thở dài, gật đầu một cái.
Hai bên xác nhận cự ly xong liền đứng cách nhau nghìn bước.
Hai người dường như đứng sát hai bên góc sân khấu.
Tiếng hò hét vang lên liên tiếp.
Lâm Chính ngẩn người đứng bên, chỉ thấy Phùng Thạch mở miệng hô lên: "Hai em chuẩn bị xong chưa?"
"Sẵn sàng bắt đầu!"
"Tốt lắm, cũng không cần nhắc lại quy tắc nữa đúng không? Chỉ cần ai phi trúng huyệt đạo trên người đối phương trước, người đó liền chiến thắng! Bây giờ tôi tuyên bố, trận quyết đấu bắt đầu!", Phùng Thạch hét lên, tay vug lên.
Vèo!
Tiêu Sĩ Kiệt lập tức lấy châm bạc, phi đến chỗ Lâm Chính.
Mấy chục cây châm bạc, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức, huy động hết khí trong cơ thể phi vào người Lâm Chính.
Cự ly một nghìn mét, dùng châm bạc phi trúng huyệt. Độ khó đúng là chẳng khác gì hái sao trên trời.
Cần phải biết, bình thường đạn 7,62 mili chỉ có thể bắn được cự ly 800 mét, dùng sức người phi một cây châm bạc mảnh qua một nghìn mét, còn phải phi trúng người... thì phải dùng sức lớn thế nào đây?
Mà sức lực chỉ là một phương diện, quan trọng nhất vẫn là độ chuẩn.
Đây là đòn đánh lén chẳng cần sử dụng bất kỳ vũ khí cơ giới nào.
Độ khó đã vượt qua tầm hiểu biết của tất cả giảng viên.
Trên thực tế Tiêu Sĩ Kiệt chẳng nghĩ mình làm được. Cho nên cậu ta phi một lúc mấy chục cây, biết là không trúng. Nhiều châm bạc thế này, ít nhất có thể dựa vào may mắn.
Tuy nhiên nhiên cục diện khiến người ta lúng túng.
Mấy chục cây châm bạc chỉ bay được bảy tám trăm mét liền dần lao xuống, khi chạm gần đến Lâm Chính thì bị gió thổi đi...
Lạch cạch! Lạch cạch!
Châm bạc đều bị gió thôi bay, bay sượt qua người Lâm Chính, hạ xuống đất.
Cuối cùng Lâm Chính không hề cử động.
"Ồ..."
Mặt nhiều người hiện lên vẻ lúng túng.
Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ.
"Chỉ vậy thôi à?"
Lâm Chính liếc nhìn Tiêu Sĩ Kiệt nói.
Mặt Tiêu Sĩ Kiệt lập tức đỏ ửng lên, gân xanh nổi đầy lên.
"Sĩ Kiệt, đừng dùng nhiều châm bạc quá, dễ bị phân tán lực, châm bạc không thể bay quá xa, em dùng năm cây là được, đừng căng thẳng, thả lỏng đi!", lúc này Phùng Thạch nhỏ giọng nói.
"Được!"
Tiêu Sĩ Kiệt nghiêm túc gật đầu, liền rút ra năm cây châm bạc phi về phía Lâm Chính.
Lần này tất cả sức lực chỉ chia đều cho năm cây châm bạc, châm bạc bay nhanh hơn lần trước nhiều, thậm chí rất ổn định, như viên đạn bay về phía Lâm Chính.
Tiêu Sĩ Kiệt mừng rỡ.
Tất cả mọi người vội vàng nhìn qua.
Chỉ thấy năm cây châm bạc bay thành hàng, chặn đứng đường lui của Lâm Chính.
Tiêu Sĩ Kiệt chưa từng nghĩ mình có thể phi được năm cây châm bạc chuẩn thế này.
Lần này xem cậu tránh thế nào?
Tiêu Sĩ Kiệt cười khẩy.
Tuy nhiên đúng lúc này Lâm Chính cử động.
Nhưng anh không di chuyển chân, mà di chuyển tay.
Không biết anh lấy đâu ra mấy cây châm bạc, hai ngón tay khẽ động.
Vèo!
Châm bạc bay qua, vô cùng nhanh, dường như sau khi rời ngón tay anh liền biến mất.
"Ồ?"
Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ, không biết lúc này Lâm Chính phi châm làm gì.
Muốn phi vào người mình sao?
Nhưng sao kịp? Dù thế nào châm bạc của cậu ta cũng sẽ trúng người Lâm Chính trước.
Tuy nhiên ngay giây sau.
Cạch!
m thanh vang lên.
Sau đó trong không trung trước mắt Lâm Chính xuất hiện một đốm lửa cực nhỏ.
"Cái gì?"
Nhiều giảng sư khiếp sợ, vội vàng tiến lên.
"Không thể nào!"
Huyền Dược ở bên kia cũng vội vàng tiến lên, trợn mắt nhìn cảnh này.
Còn về Tiêu Sĩ Kiệt, đã sớm trợn tròn mắt.
Chương 475: Hạng nhất cuộc thi
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Đàn anh, mọi người làm sao vậy?"
Huyền Dược, Tử Dạ có phản ứng kỳ lạ khiến các học sinh xung quanh cảm thấy khó hiểu.
Mọi người kinh ngạc nhìn thái độ của các giảng sư, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng nhìn thấy Vương Băng Điệp trợn trừng mắt nhìn trước mặt Lâm Chính, cô ta nói: "Tên Mặc Tiểu Vũ kia... hủy một cây châm bạc của đàn anh Tiêu..."
"Hủy một cây châm bạc của đàn anh tiêu? Nghĩa là sao?"
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, ào ào nhìn Lâm Chính.
Tuy nhiên một lúc sau mọi người cuối cùng mới ý thức được có gì đó không đúng.
Sau lưng Lâm Chính chỉ có bốn cây châm bạc, cây châm chí mệnh nhắm vào anh đã biến mất, đang nằm dưới mắt đất cách anh mấy chục mét, nó nằm đó lóe sáng.
Bởi vì ánh sáng màu của sân đấu khá tối tăm nên trông cây châm bạc rất nổi bật.
Sau khi mọi người nhìn lại có thể thấy rõ cây châm bạc bị cắt thành hai khúc...
Đó chính là châm bạc của Tiêu Sĩ Kiệt!
"Đây là... kiệt tác của Mặc Tiểu Vũ?"
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, da đầu tê dại.
"Chuyện này... không thể nào! E rằng giảng sư Tư Đồ cũng không làm được vậy!", La Phú Vinh gần như hét lên.
Giảng sư Tư Đồ là giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng, tên Mặc Tiểu Vũ sao có thể lợi hại hơn ông ta được?
Tây Nhu Thiến sững sờ nhìn.
Vương Băng Điệp cũng há hốc mồm.
Còn về giảng sư Chu, giảng sư Đường, vẻ mặt của họ như bị sét đánh. Trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
Minh Vũ cũng bối rối, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Thiên Mạch thì vẫn ổn, cô ta tiếp tục quay phim, gương mặt nhỏ nhắn chỉ hơi cứng đờ lại.
"Sao có thể... cậu... cậu dùng châm bạc để bẻ gãy châm bạc của tôi sao? Sao có thể? Sao cậu làm được vậy? Không thể nào!", Tiêu Sĩ Kiệt toàn thân run rẩy, cả người lảo đảo, không tin nổi cảnh tượng trước mắt mình.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, anh hít sâu một hơi, nói với Tiêu Sĩ Kiệt: "Bây giờ đến lượt tôi rồi!"
m thanh cách một nghìn mét không lớn, nhưng vào tai Tiêu Sĩ Kiệt lại như sấm động trời.
Toàn thân cậu ta run rẩy, mắt trợn lớn nhìn Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính giơ ngón tay lên, giữa hai ngón tay kẹp châm bạc, sau đó anh vung tay.
Vèo!
Cây châm bạc bay qua, sau đó lập tức biến mất.
"Không ổn!"
Hô hấp của Tiêu Sĩ Kiệt run rẩy, cậu ta vội vàng tránh sang một bên.
Nhưng ngay giây phút cậu ta chuyển động...
Vèo!
Cây châm bạc nháy mắt trúng huyệt Thiên Trung trên ngực cậu ta.
Sao có thể nhanh như vậy?
Con ngươi Tiêu Sĩ Kiệt mở lớn, vội vàng lấy tay phải rút châm bạc ra, nhưng... cậu ta không thể nào ngờ cây châm bạc này kinh khủng đến thế, nó xuyên qua cơ thể, bay vọt qua sau lưng, tiếp tục bay thẳng và cắm vào lan can bằng thép đằng sau sân đấu, lúc này nó mới dừng lại.
Học sinh ở bên này rối rít nhìn vào lan can, chỉ nhìn thấy trên châm bạc dính máu, nửa đoạn đâm xuyên vào trong lan can bằng thép.
Kinh khủng biết bao!
Người nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy khiếp sợ.
Đây là chuyện con người có thể làm sao?
Phải có sức lực lớn đến mức nào mới có thể làm vậy chứ?
Tiêu Sĩ Kiệt há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng trời đất xoay tròn, sau đó ngã lăn ra đất, thần trí không tỉnh táo nổi.
"Sĩ Kiệt!"
"Sĩ Kiệt, em không sao chứ?"
Các giảng viên đều chạy lại, vội vàng đỡ Tiêu Sĩ Kiệt dậy, châm cứu cũng châm cứu rồi, xoa bóp cũng xoa bóp rồi, mớm thuốc cũng mớm thuốc rồi.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Lâm Chính không hề nhúc nhích, chỉ nhìn Liêu Huy và Phùng Thạch hỏi: "Hai vị trọng tài, bây giờ có thể tuyên bố kết quả trận so tài chưa?"
Phùng Thạch vừa nghe xong, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
Liêu Huy hoàn hồn, vội vàng gật đầu, nói lớn: "Tôi tuyên bố, trận đấu kết thúc, người thắng là..."
"Chàng trai! Có vài lời, cậu không được nói bừa đâu!", giảng sư Chu ở bên này lập tức trợn mắt hét vào mặt Liêu Huy.
Liêu Huy bị cắt lời, lập tức co rụt cổ lại.
"Sao vậy? Giảng sư Chu, ông muốn can thiệp vào kết quả trận đấu sao", Lâm Chính nhìn giảng sư Chu, lạnh lùng nói: "Xung quanh nơi này nhiều người đang nhìn đến vậy, hơn nữa mọi người đang cầm điện thoại quay, ông chẳng nhẽ định đổi trắng thành đen hả? Nếu như như vậy, tôi cũng không để ý, có điều chuyện này mà truyền ra ngoài. Đến lúc đó danh tiếng của Kỳ Dược Phòng sẽ ra sao đây, không ai biết được đâu nha!".
"Cậu..", giảng sư Chu lo lắng.
"Đủ rồi, giảng sư Chu, thầy đừng nói nữa!", đúng lúc này Phùng Thạch nói nhỏ.
Giảng sư Chu sững sờ, lập tức cúi đầu không lên tiếng.
"Tôi tuyên bố. Trận đấu này, người thắng là Mặc Tiểu Vũ! Ngoài ra, người dành được hạng một trong cuộc thi Giám Dược cũng là Mặc Tiểu Vũ", Phùng Thạch lạnh lùng nói.
Ai cũng có thể nhìn ra được ông ta rất không muốn nói ra lời này.
Nhưng đã đến bước đường này, ông ta có cố tiếp thì chỉ có mất mặt hơn thôi.
Mà ông ta vừa dứt lời, nơi này vang lên tiếng reo hò.
"Mặc Tiểu Vũ, hay lắm!"
"Thắng rồi, ha ha..."
"Không ngờ, Kỳ Dược phòng lại có kỳ tài như này".
"Được lắm! Được lắm!"
Tiếng khen ngợi vang lên không ngớt, nhưng đa phần đều là người xem, còn học sinh thì ít ai lên tiếng.
Dù sao học sinh cũng không phải kẻ ngu.
Lần này ai cũng biết. Mặc Tiểu Vũ có thể nói là đã đắc tội với cả Kỳ Dược Phòng!
Nhưng "Mặc Tiểu Vũ" này chẳng thèm quan tâm.
Hai mắt anh nóng rực lên, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên đài cao, anh bước nhanh qua đó.
Hà Linh Hoa.
Đây mới là mục đích anh đến đây hôm nay.
Chỉ là.
Khi Lâm Chính tiến lên lấy Hà Linh Hoa, chiếc hộp lập tức bị hai học sinh đứng bên duỗi ra đem đi.
Lâm Chính sững sờ, lập tức nổi giận, lao đến ngăn cản.
"Các người làm gì vậy?", Lâm Chính gào lên.
"Câu này phải là chúng tôi hỏi cậu mới đúng? Bạn học Mặc Tiểu Vũ, cậu làm gì vậy?", Phùng Thạch đi đến, lạnh lùng hỏi.
"Ông nói tôi đã giành được hạng nhất trong cuộc thi Giám Dược, về lý mà nói giải thưởng này thuộc về tôi, ông sao có thể đem giải thưởng của tôi đi?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Giải thưởng? Hừ, bạn học Mặc Tiểu Vũ, giải thưởng hạng nhất do Kỳ Dược Phòng cung cấp, Kỳ Dược Phòng có thể tùy tiện thay đổi giải thưởng, đối với biểu hiện lúc trước của cậu, chúng tôi cảm thấy cậu thích hợp với một giải thưởng khác hơn nên chúng tôi dự định thay đổi giải thưởng!", Phùng Thạch nói.
"Cái gì?", tròng mắt Lâm Chính co lại.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Phùng Thạch dám làm vậy, nhưng... ông ta làm vậy vẫn hợp quy định!
Dù sao trận đấu này do Kỳ Dược Phòng tổ chức, giải thưởng hoàn toàn có thể thay đổi, chuyện này cho dù có nói ra, người ngoài cùng lắm chỉ nói mấy câu Kỳ Dược Phòng chơi bẩn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
"Đem đi đi", Phùng Thạch chẳng thèm quan tâm đến lời Lâm Chính nói nữa, phất tay với hai học sinh.
Hai học sinh kia hiểu ý, đem chiếc hộp rời đi.
Đúng lúc này, mắt Lâm Chính sắc lại, lập tức xông qua cướp lấy chiếc hộp.
"Cậu làm gì vậy?"
"To gan!"
"Mặc Tiểu Vũ, cậu điên rồi?"
Tiếng gào giận dữ vang lên, người của Kỳ Dược Phòng từ bốn phương tám hướng bao vây đến...
Có thể là Tiêu Sĩ Kiệt chưa từng nghĩ tới Mặc Tiểu Vũ có thể nói ra câu này, nên nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
"Sao vậy? Có dám không?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Đồ khốn!"
Tiêu Sĩ Kiệt tức giận gầm lên, mặt đỏ bừng, hai mắt trợn lên nhìn Lâm Chính, cậu ta hét lớn: "Tôi là Tiêu Sĩ Kiệt xếp thứ ba trong bảng xếp hạng Thập Đại Thiên Tài! Cậu là cái thá gì? Chỉ là học sinh của lớp Đinh Cấp Nhân Tự, tôi là người của lớp Giáp Tổ Thiên Tự, cậu và tôi khác biệt như trên trời với dưới đất! Tôi mà sợ cậu! Tiêu Sĩ Kiệt tôi này chết đi cho xong".
"Nói không sai!"
Lúc này giảng sư đứng ra, lạnh lùng nói: "Bạn học Tiểu Vũ, cậu quá ngông cuồng rồi! Cậu đừng ở đây đổi trắng thay đen, nói lời vớ vẩn mê hoặc người khác nữa, cậu rõ ràng đã gian lận vậy mà vẫn còn mạnh miệng! Học viện của chúng tôi sẽ không tha cho cậu! Cậu nghe rõ cho tôi, từ giờ trở đi, cậu không còn là học sinh của học viện của chúng tôi nữa".
"Người đâu, mau dẫn kẻ này đi, vô pháp vô thiên! Tôi nghi ngờ cậu ta bị ngu rồi!", giảng sư Chu cũng thuận thế lên tiếng.
Hai học sinh cường tráng lập tức chạy đến muốn dẫn Lâm Chính đi.
Bọn chúng bắt đầu muốn dùng cường quyền.
Mắt Lâm Chính lạnh lẽo.
Phùng Thạch không nói gì.
Thực ra bọn họ không muốn gây lớn chuyện như vậy, nhưng họ nhất định phải làm theo lời phòng chủ giao phó, người xếp hạng một chỉ có thể là Tiêu Sĩ Kiệt, không thể để Mặc Tiểu Vũ cướp lấy được.
Nếu không khuyên được tên này thì chỉ có thể dùng vũ lực để giải quyết.
Cho dù đây cũng là hạ sách.
"Đứng lại! Sao vậy? Phó phòng chủ, các người không thừa nhận y thuật của tôi, cứ cố chơi xấu đúng không? Ha ha, nhiều người đang nhìn như vậy, mấy người không sợ sẽ hủy đi danh tiếng trăm năm của Kỳ Dược Phòng sao?", Lâm Chính cười lớn.
"Hủy đi? Cậu là nghịch đồ của Kỳ Dược Phòng, vốn là thứ vô liêm sỉ của tông môn, cậu còn có mặt mũi lấy danh tiếng ra để nói chuyện với chúng tôi hả?”, giảng sư Chu tức giận nói: "Mặc kệ cậu ta đi, mau đưa cậu ta đi cho tôi, đợi cuộc thi Giám Dược kết thúc rồi xử lý cậu ta!"
"Vâng thưa thầy!"
Mọi người hét lớn rồi lại tiến lên.
"Đây là Kỳ Dược Phòng, đúng là nực cười! Tôi đã lấy được thứ hạng thứ nhất của cuộc thi Giám Dược, các người lại không chịu thừa nhận! Thậm chí cậu ta còn không đủ dũng cảm để so tài y thuật với tôi? Ha ha, Kỳ Dược phòng đúng là hư danh, cũng chỉ đến thế mà thôi!", Lâm Chính cười lớn, châm biếm nói.
Khán giả cũng đâu có ngu, sao họ không nhận ra chứ? Họ rối rít châu đầu ghé tai chỉ chỉ chỏ chỏ.
"Quá đáng nhỉ?"
"Chắc chắn là chơi cửa sau rồi".
"Kỳ Dược Phòng sao có thể làm chuyện này được nhỉ".
"Đều là học sinh của học viện của mình, sao họ có thể làm chuyện này được! Đúng là vô liêm sỉ".
"Đúng rồi! Tên Mặc Tiểu Vũ này không quyền không thế, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu yên. Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc Kỳ Dược Phòng sẽ trở thành trò cười của giới Đông Y".
"Tôi còn tưởng rằng Kỳ Dược Phong là nơi liêm khiết đức cao vọng trọng thế nào, hôm nay nhìn lại, đúng là nực cười".
"Kỳ Dược Phòng còn cố ra vẻ thanh cao, tôi thấy cũng chỉ đến thế mà thôi!"
...
Xung quanh vang lên toàn tiếng cười châm biếm cùng những lời lẽ nhục mạ.
Học sinh của Kỳ Dược Phòng ngượng chín mặt, một vài giảng sư cũng ngượng ngùng cúi đầu.
Nhưng đến lúc này rồi, Phùng Thạch cũng không còn cách nào khác.
Chẳng nhẽ đưa Hà Liên Hoa cho Mặc Tiểu Vũ?
Nhìn thái độ của Mặc Tiểu Vũ, ông ta chắc chắn anh sẽ không ở lại Kỳ Dược Phòng, nếu đưa Hà Liên Hoa cho anh, thì chẳng phải đưa bánh bao thịt cho chó ăn sao?
Vậy nên cho dù vô liêm sỉ cũng phải bảo vệ Hà Liên Hoa, phải đè chuyện này xuống.
"Phó phòng chủ!"
Hai học sinh bị những tiếng bàn tán làm cho không biết phải làm sao, không biết có nên tiếp tục tiến lên không.
Tuy nhiên lúc này Phùng Thạch cũng không nhịn nổi, lạnh lùng nói: "Đưa đi!"
Hai chữ đơn giản khiến cho hai học sinh có thêm dũng khí.
Bọn họ không do dự nữa, mà đi về phía Lâm Chính.
Mắt Lâm Chính rét lạnh, suy nghĩ một lúc, quyết định ra tay cướp lấy Hà Liên Hoa.
Nói thật, anh còn hy vọng có thể lấy được Hà Liên Hoa trong hòa bình.
Dù sao một khi ra tay nhất định sẽ để lộ thân phận, cần phải biết Minh Vũ dưới sân khấu vẫn đang nhìn anh chằm chằm đó. Nếu như ra tay lấy được Hà Liên Hoa, thì sẽ bị báo thù bởi Kỳ Dược Phòng, như vậy cũng khó xử với Tần Ngưng.
Có điều đã đến bước này rồi thì cũng chẳng cần do dự nữa.
Cứu được Tiểu Ngưng đã rồi nói sau!
Bỏ lỡ đóa Hà Linh Hoa này, sau này tìm đóa khác không biết phải tốn mười mấy năm nữa.
Lâm Chính anh đợi được nhưng Tần Ngưng không đợi được!
Lâm Chính cuộn tròn nắm đấm, tay sờ lên eo, chuẩn bị tung châm bạc.
Tuy nhiên... khi hai học sinh lại gần Lâm Chính...
"Cút ra!"
Một tiếng hét tức giận vang lên, sau đó một bóng người xông lên, đẩy ngã hai học sinh.
"Ai ôi"
Hai học sinh không kịp phòng bị ngã xuống đất.
Mọi người đều giật mình nhìn về phía người nọ.
Mới phát hiện ra cậu ta là Tiêu Sĩ Kiệt?
"Sĩ Kiệt, em làm gì vậy?", giảng sư Đường đứng bên này vội vàng hỏi.
Lại nghe thấy Tiêu Sĩ Kiệt sức giận nói: "Thầy, em không muốn bị người ta sỉ nhục em, sỉ nhục Kỳ Dược Phòng! Em muốn đấu với cậu ta!"
"Em điên rồi sao! Chuyện này không liên quan đến em. Mau lui xuống cho thầy!", giảng sư Đường hét lên.
"Thầy, chẳng nhẽ y thuật của em không bằng người này sao?", Tiêu Sĩ Kiệt quay đầu chất vấn.
"Thầy không có ý này, thầy chỉ... không hy vọng gây thêm rắc rối...", giảng sư Đường chần chừ một lúc, sau mặt thay đổi.
Không thể phủ nhận, biểu hiện của Mặc Tiểu Vũ khiến người ta kinh ngac, y thuât của anh chắc không phải thứ học sinh cấp Đinh có thể so sánh. Nhưng đối với nhân tài như Tiêu Sĩ Kiệt chắc vẫn có khoảng cách cực lớn.
Không ai sẽ cảm thấy Mặc Tiểu Vũ có thể đấu được với Tiêu Sĩ Kiệt.
Nhưng bây giờ Tiêu Sĩ Kiệt hoàn toàn không cần phải đấu với Mặc Tiểu Vũ, thái độ của Kỳ Dược Phòng rõ ràng muốn đè chuyện này xuống.
"Sĩ Kiệt, em quay về chỗ của mình đi, chuyện này để thầy xử lý!", Phùng Thạch không nhìn nữa, nghiêm túc nói.
"Phó phòng chủ, chẳng nhẽ thầy cảm thấy em sợ tên Mặc Tiểu Vũ này sao?", Tiêu Sĩ Kiệt không cam tâm hỏi.
"Thầy không có ý này".
"Vậy xin thầy để em đấu với cậu ta! Để chứng minh cho Kỳ Dược Phòng của chúng ta!", Tiêu Sĩ Kiệt nghiêm túc hét lên.
Như tuyên bố cho Tiêu Sĩ Kiệt cả mọi người ở đây nghe.
Cậu ta như một đấu sĩ...
Phùng Thạch nhíu mày.
Mắt Lâm Chính đột nhiên sáng lên, sau đó lập tức nói: "Tiêu Sĩ Kiệt, hay là thế này, chúng ta cùng đấu, nếu cậu thắng tôi nhường vị trí số một của tôi... cho cậu, có được không?"
Vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả giảng sư đều nhìn về phía Lâm Chính.
Chương 472: Cậu ra quyết định sai lầm rồi
Đây là cơ hội đó!
Trong đầu các giảng sư ở đây chỉ có một tin.
Đó là Lâm Chính sống chết không chịu bỏ cuộc, không chịu thỏa hiệp nên mới khiến Kỳ Dược Phòng đâm lao phải theo lao, vô cùng khó xử.
Nếu như Tiêu Sĩ Kiệt đánh bại anh, khiến anh ngoan ngoãn bỏ cuộc thì tất cả đều hợp lý. Đến lúc đó người của Kỳ Dược Phòng không cần thi lại, đưa hạng một cho Tiêu Sĩ Kiệt chẳng phải xong sao? Tất cả sẽ phát triển theo hướng mà người của Kỳ Dược Phòng muốn.
Đến lúc đó ai còn suy nghĩ đến việc Mặc Tiểu Vũ có ăn gian không, Kỳ Dược Phòng có xuất hiện vấn đề gian lận không?
Dù sao đã chứng minh bằng thực lực rồi.
Tiêu Sĩ Kiệt dùng thực lực đánh bại Mặc Tiểu Vũ là đủ để nói lên tất cả.
Tất cả các giảng sư đều không nói gì.
"Cậu nói thật sao?", hô hấp của Tiêu Sĩ Kiệt như ngừng lại, không kìm được hỏi lại.
"Sao vậy? Cậu cảm thấy tôi đang nói đùa sao?", Lâm Chính bình tĩnh nói: "Chúng ta đứng trước mặt mọi người tiến hành so sánh thực lực, nếu như cậu thắng tôi, tôi xin chịu thua, bảo tọa của hạng một cuộc thi Giám Dược lần này tôi sẽ giao cho cậu! Coi như cậu xứng đáng!"
"Vậy thì được! Vậy quyết thế đi!", Tiêu Sĩ Kiệt lập tức nổi hứng, vội vàng hét lên: "Nói đi, chúng ta so gì? Mau chuẩn bị!"
"Đừng vội, tôi còn chưa nói nếu tôi thắng thì làm thế nào?", Lâm Chính nói.
Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ, lạnh lùng nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không thua, vậy nên cậu không thể thắng".
"Nhỡ may tôi thắng thì sao?"
"Không có nhỡ may".
"Vậy cậu cho tôi đáp án đi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tiêu Sĩ Kiệt nhíu mày, nói với Lâm Chính: "Cậu nói đi, nếu cậu thắng cậu muốn cái gì?"
"Ồ, yêu cầu của tôi đơn giản, tôi muốn anh thừa nhận vị trí số một ngày của tôi, sau đó đứng trước mặt mọi người tự tát mình một cái là được!", Lâm Chính nói.
Vừa dứt lời, giảng sư Đường và mọi người giật mình.
Tự tát mình một cái.
Đây đâu phải tự tát mình! Mà là tự tát Kỳ Dược Phòng một cái!
Tên Mặc Tiểu Vũ đang muốn báo thù Kỳ Dược Phòng!
Các giảng sư nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Vũ, mắt ai cũng hiện lên hận ý.
Còn khán giả đã sớm hú hét từ lâu rồi.
"Ha ha, nhóc, có bản lĩnh đấy, tôi thích!"
"Hi hi, hay ghê!"
"Đánh đi, đánh đi, ha ha..."
Mọi người vỗ tay khen hay.
Học sinh đều vô cùng kỳ vọng.
Trận đấu này không thể tránh khỏi rồi.
Mà chuyện này lại biến thành Mặc Tiểu Vũ đối đầu với cả Kỳ Dược Phòng!
Diễn biến vở kịch vượt qua khỏi tính toán của tất cả mọi người ở đây.
Phùng Thạch hừ một tiếng, mặt lạnh như tiền.
"Phó phòng chủ, làm sao bây giờ?", giảng sư Đường xúm tới, lo lắng hỏi.
"Cậu cảm thấy Sĩ Kiệt sẽ thất bại sao?", Phùng Thạch nhìn ông ta một cái.
Giảng sư Đường rùng mình, giờ mới ngộ ra.
Đúng vậy, Sĩ Kiệt sao có thể thua được? Đó chỉ là Mặc Tiểu Vũ thôi, có lợi hại hơn nữa sao có thể đối phó được với Tiêu Sĩ Kiệt. Đúng là lo chuyện vớ vẩn mà.
Chỉ là... Mặc Tiểu Vũ hôm nay quá kỳ lạ!
Đây không phải thứ mà một học sinh cấp Đinh có thể phát huy.
"Được. Tôi đồng ý với điều kiện của cậu, nói đi, đấu thế nào?", Tiêu Sĩ Kiệt bị lời nói của Lâm Chính kích động, không thèm nghĩ đồng ý luôn.
Bây giờ cậu ta chỉ muốn đấu nhanh lên. Sau đó tát cho tên này một cái, để xem có dám kiêu ngạo nữa không.
"So cái gì? Đương nhiên tùy cậu, cậu quyết định đi, tôi đều chấp nhận".
Lâm Chính đáp.
"Wow!"
Nơi này lập tức xôn xao.
"Ngông cuồng quá! Đó là Tiêu Sĩ Kiệt đấy!"
"Quá ngông cuồng! Quá kiêu ngạo!"
"Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!"
"Kỳ Dược Phòng sao lại có một tên kiêu ngạo không biết điều thế này?"
"Rốt cuộc cậu ta có biết Tiêu Sĩ Kiệt hay không? Rốt cuộc cậu ta có hiểu Thập Đại Thiên Tài có nghĩa là gì không? Họ là sự tồn tại mà ngay cả một bộ phận giảng sư cũng không thể so sánh được! Vậy mà tên này dám đối đầu với đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt sao?"
"Tôi ngất đây, sao lại có tên ngu thế này?"
Khán giả, học sinh, các giảng sư đều vô cùng kinh ngạc, ai ai cũng mắng mỏ, bị lời của Lâm Chính kích thích.
Dám nói những lời này với người xếp hạng thứ ba của bảng xếp hạng thiên tài, đầu óc của Mặc Tiểu Vũ chắc hỏng rồi.
Minh Vũ không lên tiếng, mà chỉ nhìn Thiên Mạch ngồi cạnh mình, bà ta hỏi: "Cô Thiên Mạch. Tôi nhớ học sinh Mặc Tiểu Vũ có chút quan hệ với cô nhỉ?"
"Cũng có một chút, nhưng không thân lắm. Yên tâm đi bà Minh Vũ, chúng tôi không quan tâm đến Tiểu Vũ, chúng tôi cũng không quản được, hậu quả do cậu ta tự chịu!", Thiên Mạch cười nói.
"Thật sao?", Minh Vũ hơi kinh ngạc, Thiên Mạch vạch rõ ranh giới với Mặc Tiểu Vũ vậy sao?
Bà ta nhớ rằng Mặc Tiểu Vũ là do Thiên Mạch giới thiệu vào đây mà... vậy mà tàn nhẫn vứt bỏ vậy à?
Lâm Chính ngông cuồng khiến mọi người tức giận, Tiêu Sĩ Kiệt vốn muốn từ chối, nhưng ngọn lửa giận khiến cậu ta sắp mất hết lý trí, cậu ta điên cuồng mỉm cười, liên tục gật đầu: "Được! Được! Được! Mặc Tiểu Vũ! Nếu cậu bảo tôi chọn, vậy tôi sẽ chọn! Chúng ta cùng đấu..."
"So châm bạc!"
Tiêu Sĩ Kiệt vừa nói xong, Phùng Thạch ở bên đột nhiên nghĩ.
Lời này vừa dứt, lời đến cổ họng Tiêu Sĩ Kiệt lại nuốt xuống...
Mọi người nhìn về phía Phùng Thạch.
"Phó phòng chủ, cái này...", Tiêu Sĩ Kiệt hơi không biết phải làm sao, cậu ta định tiếp tục thi tài giám định thuốc, nhưng một câu này của phó phòng chủ khiến cậu ta không biết nên nói gì.
"Sĩ Kiệt, Mặc Tiểu Vũ có vấn đề, ban nãy câu thầy hỏi cậu ta vô cùng khó, thầy đoán cậu ta chắc đã đọc qua tất cả những văn hiến giải tự về cổ y thuật rồi, kiến thức về phương diện giám định thuốc có lẽ vô cùng siêu việt, nếu như em so với cậu ta trên phương diện này thì chắc chắn không phải đối thủ của cậu ta, so châm bạc! Nghe thầy đi, châm bạc của em thậm chí không hề kém Tử Dạ và Huyền Dược! So châm bạc với cậu ta đi! Cho dù như nào cũng không được sơ sảy!", Phùng Thạch bình tĩnh nói.
Mọi người vừa nghe xong lập tức hoảng hồn.
Tiêu Sĩ Kiệt cũng bình tĩnh hơn.
Đúng vậy... sở trưởng của mình ngoài giám định thuốc còn có châm bạc!
Mà thuật giám dược của Mặc Tiểu Vũ... từ ban nãy có thể thấy được nhất định không tầm thường.
Nếu đã vậy tại sao không so châm bạc với cậu ta?
Nghĩ đến đây, Tiêu Sĩ Kiệt đột ngột quay người hét lớn: "Mặc Tiểu Vũ, tôi muốn đấu châm bạc với cậu!"
"Haizz".
Thiên Mạch ngồi ở vị trí khách mời thở dài, có vẻ rất thất vọng.
Minh Vũ thấy vậy, hô hấp run rẩy, dự cảm không lành ào lên.
"Mặc Tiểu Vũ" ở bên kia khẽ lắc đầu, thầm mỉm cười, không ai nhìn thấy nụ cười này của anh.
"Cậu quyết định sai rồi... được thôi, nếu cậu muốn so châm bạc, thì so thôi! Cậu muốn so trên phương diện nào?", anh bình tĩnh hỏi.
Chương 473: Lại tăng
Nghe thấy lời Lâm Chính, sắc mặt Tiêu Sĩ Kiệt trầm xuống.
Cậu ta luôn cảm thấy, tên Mặc Tiểu Vũ này...chưa từng coi mình ra gì.
"Đồ chó má! Được! Cứ ngông cuồng đi, tí nữa tôi sẽ vả vào mặt cậu, để cậu hiểu rõ mình đến đâu!"
Tiêu Sĩ Kiệt thầm nghĩ, sau đó tiếp tục nói: "Nếu như chỉ so chữa bệnh cứu người thì chán lắm, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, chúng ta chơi trò gì kích thích đi! Một người mười châm, dùng huyệt vị trên ngực làm chủ. Nếu như ai có thể phi chuẩn vào huyệt vị đối phương thì người ấy thắng".
"Huyệt vị trên ngực? Tử huyệt cũng ở đó đúng không?", Lâm Chính chần chừ hỏi.
"Đương nhiên", Tiêu Sĩ Kiệt thầm hừ một tiếng.
Lời này khiến mọi người kinh ngạc.
Tử huyệt cũng ở đó? Điều ấy có nghĩa rằng... Tiêu Sĩ Kiệt đang muốn tấn công huyệt vị của Lâm Chính, nếu đâm trúng, chẳng phải không chết thì cũng tàn phế sao!
Tiêu Sĩ Kiệt muốn giết Lâm Chính?
Sắc mặt của học sinh bên dưới tái mét.
Mọi người kinh ngạc hét lên.
Các giảng sư không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn, còn Thiên Mạch ở bên này, nổi hứng lấy điện thoại ra, mở camera hướng lên sân khấu.
"Chuẩn bị châm!"
Chỉ nghe thấy giảng sư Châu tức giận quát.
Học sinh dưới sân khấu chạy qua.
Không lâu sau, liền thấy học sinh bưng một hộp châm tỉnh xảo đi đến, đặt trên bàn trước mặt hai người.
Mọi người bên dưới nhìn qua.
"Xin mời!", Tiêu Sĩ Kiệt lạnh lùng nói.
"Mời!"
Lâm Chính gật đầu, đứng trước châm bạc, kiểm tra một hồi.
"Hai vị có gì muốn hỏi không?"
Phùng Thạch tiến lên, trầm giọng hỏi.
"Châm bạc không có vấn đề", Lâm Chính gật đầu.
"Lúc nào bắt đầu cũng được", Tiêu Sĩ Kiệt tự tin nói.
"Vậy được! Trận đấu lần này do tôi làm trọng tài!", Phùng Thạch nói.
"Phó phòng chủ, ông làm trọng tài đương nhiên không vấn đề, nhưng để ngăn có người chất vấn sự công bằng, tôi cảm thấy nên chọn một người không phải của Kỳ Dược Phòng làm trọng tài nữa, hai trọng tài sẽ có sức thuyết phục hơn. Có đúng không?", Lâm Chính nói.
"Cái gì?"
Mọi người nổi giận.
"Cậu có ý gì? Cậu không tin phó phòng chủ sao?", Tiêu Sĩ Kiệt nổi giận nói.
"Tôi nói rồi, tôi chỉ ngăn có người nghi ngờ sự công bằng của phó phòng chủ thôi, chỉ vậy thôi! Sao vậy? Cậu có ý kiến gì sao? Hay là cậu cảm thấy phó phòng chủ sẽ chột dạ, không chấp nhận lời đề nghị của tôi?", Lâm Chính nhìn Tiêu Sĩ Kiệt nói.
Hô hấp của Tiêu Sĩ Kiệt ngừng lại, sắc mặt hơi đổi nói: "Vớ vẩn, phó phòng chủ sao có thể chột dạ được?"
"Vậy thì tốt", Lâm Chính gật đầu.
Phùng Thạch thầm thở dài.
Về khoản cãi lý, Tiêu Sĩ Kiệt rõ ràng không thể bằng Mặc Tiểu Vũ được.
Ông ta vốn muốn từ chối, dù sao quyền chủ động cũng nằm trong tay mình, bây giờ thì khó rồi.
"Cậu muốn chọn thêm ai làm trọng tài?", Phùng Thạch hỏi Lâm Chính.
"Khách mời đi", Lâm Chính nghĩ.
"Hừ, chẳng nhẽ cậu muốn chọn cô Thiên Mạch hả? Tôi biết cậu với cô Thiên Mạch có quan hệ! Lúc này cậu đang mong cô Thiên Mạch cứu mình sao?", lúc này La Phú Vinh bên dưới hét lên.
Tiếng này đã cắt đứt khả năng Lâm Chính mời Thiên Mạch làm trọng tài.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía khách mời.
Mà Thiên Mạch vẫn đang bình tĩnh nhìn anh.
Thực ra La Phú Vinh nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì cho dù anh mời Thiên Mạch... Thiên Mạch cũng sẽ từ chối.
Dù sao cũng không thể chọn Thiên Mạch, vậy chỉ có thể chọn người nào trông có vẻ công bằng thôi. Những khách mời đến đây đều có chút gì đó liên quan đến Kỳ Dược Phòng, tìm họ làm trọng tài thì chẳng khác nào tìm thêm người giúp Kỳ Dược Phòng.
"Hừm?"
Lâm Chính nhìn về phía một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính ngồi bên chỗ khách mời.
Anh đi qua, người đàn ông đó cũng cảm thấy bất ngờ. Dường như không thể hiểu tại sao Lâm Chính đi đến chỗ mình, anh ta bất giác lùi về sau một bước.
"Chắc anh không phải người của Kỳ Dược Phòng nhỉ?", Lâm Chính nhìn anh ta.
"Không phải, tôi... tôi là Liêu Huy thực tập sinh của nhật báo Quảng Thành, tôi... đến để phỏng vấn...", anh chàng trẻ tuổi kia hơi bất ngờ, cẩn thận nói.
"Vậy tốt, chọn anh đi, tôi mời anh cùng phó phòng chủ làm trọng tài cho trận đấu này", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Á? Tôi?", Liêu Huy kinh ngạc.
"Sao vậy? Khó lắm sao?"
"Tôi... tôi sợ không được đâu, sẽ mất đi sự công bằng..."
"Không sao. Chỉ cần anh cảm thấy đúng anh liền nói đúng. Anh cảm thấy sai, anh liền phán sai. Dựa vào cảm giác của anh là được, anh chẳng phải đến để phỏng vấn sao? Có được trải nghiệm này, chắc chắn sẽ có lợi cho bài báo của anh", Lâm Chính cười nói.
"Nhưng...", Liêu Huy do dự nhìn đám phó phòng chủ.
"Sao vậy? Chẳng nhẽ anh sợ sao?", Lâm Chính nhíu mày: "Nếu như vậy, tôi khuyên anh chuyển ngành đi, nếu anh muốn trở thành một người làm trong ngành tin tức thì anh không nên sợ!"
"Ai bảo tôi sợ? Nào... nào, tôi sẽ làm!", Liêu Huy nghiến răng, nói thẳng.
"Vậy thì tốt! Chúng ta về vị trí thôi",
Lâm Chính mỉm cười, quay người đi lên sân khấu.
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Liêu Huy chỉ biết đi lên.
"Hừ!", Tiêu Sĩ Kiệt khinh thường.
Phùng Thạch mặt lạnh như tiền nhìn Liêu Huy, sau đó nói với Lâm Chính và Tiêu Sĩ Kiệt: "Hai vị cách xa nhau mười mét!"
Trận đấu so tài phi châm bạc này thường sẽ có quy định về cự ly, ngắn nhất là mười mét.
Nhưng Tiêu Sĩ Kiệt bất mãn với khoảng cách này.
"Mới có mười mét, chẳng thú vị gì, em muốn tăng lên thành hai mươi mét!", cậu ta vung tay nói.
Các học sinh đều nhìn cậu ta.
Tuy nhiên Lâm Chính lắc đầu: "Hai mươi mét? Ngắn quá!"
"Ồ? Vậy ba mươi mét đi!", Tiêu Sĩ Kiệt liếc mắt nhìn Lâm Chính.
"Oa?"
Các học sinh ồ lên.
Cư ly ba mươi mét?
Nếu ở cự ly ba mươi mét mà phi trúng huyết vị của đối phương? Vậy chẳng phải quá khó sao? E rằng bắn súng cũng chưa chắc đã trúng! Cần phải biết hai người này sẽ không đứng bất động theo quy định, bọn họ có thể cử động trải phải để tránh châm bạc...
"Đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt đỉnh quá!"
"Hết cách rồi, thực lực là đây!"
"Quá lợi hại, cậu bảo tôi đứng cách phi châm bạc đúng huyệt vị, tôi cũng khó làm được, còn ba mươi mét... tôi phải luyện ít nhất mười năm mới làm được".
Mấy học sinh liên tục ồ lên nhìn Tiêu Sĩ Kiệt bằng ánh mắt sùng bái.
Tiêu Sĩ Kiệt cũng vô cùng đắc ý, nếu xét về châm bạc, cậu ta không thua kém ai đâu!
Nhưng lúc này, Lâm Chính lắc đầu.
"Ba mươi mét sao? Ngắn thế, tăng thêm đi!"
"Cái gì?", Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ.
Âm thanh xung quanh nhỏ đi nhiều...
Chương 474: Quá chán
Nhiều người cho rằng mình nghe nhầm, vội vàng nhìn qua chỗ Lâm Chính.
Nhưng qua ánh mắt kiên điện của Lâm Chính có thể đoán được... người này .... không hề đùa!
Ba mươi mét!
Ở độ khó này ngay cả giảng sự cũng phải nghiêm túc, người này còn bảo ngắn sao?
Tiêu Sĩ Kiệt cuộn tròn nắm đấm, tức giận hét lên: "Ba mươi mét không đủ, vậy thì bốn mươi mét!"
"Vẫn ngắn quá!", Lâm Chính lắc đầu.
"Năm mươi mét!", Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ rống lên.
"Ngắn!", Lâm Chính lập tức đáp.
"Sáu mươi mét!", Tiêu Sĩ Kiệt lại hét.
"Ngắn!", giọng nói bình tĩnh theo đó vang lên.
"Bảy mươi mét!"
"Quá ngắn!"
"Tám mươi mét!"
"Không đủ!"
...
"Hai trăm mét!"
Tiêu Sĩ Kiệt nổi giận không nhịn được nữa, gào to, tăng cự ly lên tận hai trăm mét!
"Wow"
Nơi đây như nổ tung lên.
Da đầu mọi người tê dại.
"Sĩ Kiệt!", giảng sư Đường vội vàng hét lên, dường như muốn khuyên.
Ở cự ly hai trăm mét mà muốn phóng châm bạc vào huyệt vị trên người... độ khó này đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vị mà giảng sư có thể làm được.
Chỉ có thiên tài như Tiêu Sĩ Kiệt mới dám nói ra chăng?
Các giảng sư trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Sĩ Kiệt.
Lâm Chính vẫn im lặng.
Mọi người đều nhìn về phía anh.
Đám La Phú Vinh cười òa lên.
"Mau nhìn tên ngu kia đi! Ha ha, hắn sợ rồi kìa!"
"Nếu không thì sao, ở khoảng cách xa như vậy, khéo châm bạc của hắn còn chẳng bay đến thì định phi vào người đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt thế nào!"
"Cứ giả bộ tiếp đi!"
"Để xem lần này hắn làm thế nào!"
Mọi người liên tục cười khẩy, trên mặt hiện lên vẻ hí hửng.
"Sao không nói gì thế? Chẳng nhẽ cậu sợ rồi sao?" Vương Băng Điệp ngồi dưới sân khấu hừ một tiếng, nói với Lâm Chính trên sân khấu.
Tuy nhiên... Lâm Chính lại lắc đầu, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ thấy nhàm chán quá thôi!"
"Nhàm chán?"
Vương Băng Điệp sững sờ: "Cậu có ý gì?"
"Một nghìn mét đi", Lâm Chính nhìn Tiêu Sĩ Kiệt, bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, bốn phía lặng yên như tờ...
Thời gian dường như ngưng đọng lại.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ai cũng đờ đẫn nhìn Lâm Chính, đầu óc trắng xóa.
Không biết đã trôi qua bao lâu, giảng sư Chu ở bên kia mới hoàn hồn.
Ông ta chỉ vào Lâm Chính, run rẩy nói: "Thằng khốn, cậu... cậu... cậu nói gì cơ? Cậu muốn kéo dài cự ly ra bao nhiêu?"
"Một nghìn mét! Sao nào? Giảng sư Chu, tai ông có vấn đề hở?", Lâm Chính liếc nhìn giảng sư Chu.
"Vớ vẩn!", giảng sư Chu nổi giận.
"Mặc Tiểu Vũ! Tôi thấy cậu đang muốn làm loạn thì có!"
"Cự ly một nghìn mét mà ném trúng tử huyệt! Cậu đang coi phi châm bạc thành bắn súng à?"
"Tên Mặc Tiểu Vũ chẳng đấu lại đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt nên mới cố ý tăng cự ly lên cao vậy!"
"Không sai, nhất định là vậy, hắn nhất định nghĩ ở cự ly hai trăm mét không thể nào trúng được học trưởng Tiêu Sĩ Kiệt, liền nâng cự ly lên cao như vậy, khiến đàn anh Tiêu không phi được vào hắn! Như vậy hắn có thể không bại!"
"Đồ khốn! Ti tiện!"
"Mặc Tiểu Vũ, cậu không chơi nổi chứ gì!"
"Phế vật, không được thì cút về nhà đi!"
Học sinh ào ào mắng, lòng đầy căm phẫn.
Lâm Chính hét lên: "Nếu trong cự ly một nghìn mét mà không phi trúng được Tiêu Sĩ Kiệt, cho dù không thể chạm được vào vạt áo của cậu ta thì coi như tôi thua".
Vừa dứt lời liền chặn miệng được tất cả mọi người.
"Cậu muốn nhận thua sao?", Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ, kinh ngạc nhìn Lâm Chính nói.
"Sao nào? Cậu không dám?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
"Sao không dám? Tôi chấp nhận!", sắc mặt Tiêu Sĩ Kiệt lúc trắng lúc đỏ, chỉ đành chấp nhận.
"Phó phòng chủ, tên Mặc Tiểu Vũ... thực sự có khả năng đến vậy sao? Tôi lo cậu ta gài bẫy!", giảng sư đứng bên vội vàng tiến lên nói.
"Chuyện đã đến nước này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ chỉ có thể xem Tiêu Sĩ Kiệt có thể giải quyết được người này hay không thôi", Phùng Thạch khàn giọng nói.
Giảng sư Đường thở dài, gật đầu một cái.
Hai bên xác nhận cự ly xong liền đứng cách nhau nghìn bước.
Hai người dường như đứng sát hai bên góc sân khấu.
Tiếng hò hét vang lên liên tiếp.
Lâm Chính ngẩn người đứng bên, chỉ thấy Phùng Thạch mở miệng hô lên: "Hai em chuẩn bị xong chưa?"
"Sẵn sàng bắt đầu!"
"Tốt lắm, cũng không cần nhắc lại quy tắc nữa đúng không? Chỉ cần ai phi trúng huyệt đạo trên người đối phương trước, người đó liền chiến thắng! Bây giờ tôi tuyên bố, trận quyết đấu bắt đầu!", Phùng Thạch hét lên, tay vug lên.
Vèo!
Tiêu Sĩ Kiệt lập tức lấy châm bạc, phi đến chỗ Lâm Chính.
Mấy chục cây châm bạc, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức, huy động hết khí trong cơ thể phi vào người Lâm Chính.
Cự ly một nghìn mét, dùng châm bạc phi trúng huyệt. Độ khó đúng là chẳng khác gì hái sao trên trời.
Cần phải biết, bình thường đạn 7,62 mili chỉ có thể bắn được cự ly 800 mét, dùng sức người phi một cây châm bạc mảnh qua một nghìn mét, còn phải phi trúng người... thì phải dùng sức lớn thế nào đây?
Mà sức lực chỉ là một phương diện, quan trọng nhất vẫn là độ chuẩn.
Đây là đòn đánh lén chẳng cần sử dụng bất kỳ vũ khí cơ giới nào.
Độ khó đã vượt qua tầm hiểu biết của tất cả giảng viên.
Trên thực tế Tiêu Sĩ Kiệt chẳng nghĩ mình làm được. Cho nên cậu ta phi một lúc mấy chục cây, biết là không trúng. Nhiều châm bạc thế này, ít nhất có thể dựa vào may mắn.
Tuy nhiên nhiên cục diện khiến người ta lúng túng.
Mấy chục cây châm bạc chỉ bay được bảy tám trăm mét liền dần lao xuống, khi chạm gần đến Lâm Chính thì bị gió thổi đi...
Lạch cạch! Lạch cạch!
Châm bạc đều bị gió thôi bay, bay sượt qua người Lâm Chính, hạ xuống đất.
Cuối cùng Lâm Chính không hề cử động.
"Ồ..."
Mặt nhiều người hiện lên vẻ lúng túng.
Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ.
"Chỉ vậy thôi à?"
Lâm Chính liếc nhìn Tiêu Sĩ Kiệt nói.
Mặt Tiêu Sĩ Kiệt lập tức đỏ ửng lên, gân xanh nổi đầy lên.
"Sĩ Kiệt, đừng dùng nhiều châm bạc quá, dễ bị phân tán lực, châm bạc không thể bay quá xa, em dùng năm cây là được, đừng căng thẳng, thả lỏng đi!", lúc này Phùng Thạch nhỏ giọng nói.
"Được!"
Tiêu Sĩ Kiệt nghiêm túc gật đầu, liền rút ra năm cây châm bạc phi về phía Lâm Chính.
Lần này tất cả sức lực chỉ chia đều cho năm cây châm bạc, châm bạc bay nhanh hơn lần trước nhiều, thậm chí rất ổn định, như viên đạn bay về phía Lâm Chính.
Tiêu Sĩ Kiệt mừng rỡ.
Tất cả mọi người vội vàng nhìn qua.
Chỉ thấy năm cây châm bạc bay thành hàng, chặn đứng đường lui của Lâm Chính.
Tiêu Sĩ Kiệt chưa từng nghĩ mình có thể phi được năm cây châm bạc chuẩn thế này.
Lần này xem cậu tránh thế nào?
Tiêu Sĩ Kiệt cười khẩy.
Tuy nhiên đúng lúc này Lâm Chính cử động.
Nhưng anh không di chuyển chân, mà di chuyển tay.
Không biết anh lấy đâu ra mấy cây châm bạc, hai ngón tay khẽ động.
Vèo!
Châm bạc bay qua, vô cùng nhanh, dường như sau khi rời ngón tay anh liền biến mất.
"Ồ?"
Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ, không biết lúc này Lâm Chính phi châm làm gì.
Muốn phi vào người mình sao?
Nhưng sao kịp? Dù thế nào châm bạc của cậu ta cũng sẽ trúng người Lâm Chính trước.
Tuy nhiên ngay giây sau.
Cạch!
m thanh vang lên.
Sau đó trong không trung trước mắt Lâm Chính xuất hiện một đốm lửa cực nhỏ.
"Cái gì?"
Nhiều giảng sư khiếp sợ, vội vàng tiến lên.
"Không thể nào!"
Huyền Dược ở bên kia cũng vội vàng tiến lên, trợn mắt nhìn cảnh này.
Còn về Tiêu Sĩ Kiệt, đã sớm trợn tròn mắt.
Chương 475: Hạng nhất cuộc thi
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Đàn anh, mọi người làm sao vậy?"
Huyền Dược, Tử Dạ có phản ứng kỳ lạ khiến các học sinh xung quanh cảm thấy khó hiểu.
Mọi người kinh ngạc nhìn thái độ của các giảng sư, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng nhìn thấy Vương Băng Điệp trợn trừng mắt nhìn trước mặt Lâm Chính, cô ta nói: "Tên Mặc Tiểu Vũ kia... hủy một cây châm bạc của đàn anh Tiêu..."
"Hủy một cây châm bạc của đàn anh tiêu? Nghĩa là sao?"
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, ào ào nhìn Lâm Chính.
Tuy nhiên một lúc sau mọi người cuối cùng mới ý thức được có gì đó không đúng.
Sau lưng Lâm Chính chỉ có bốn cây châm bạc, cây châm chí mệnh nhắm vào anh đã biến mất, đang nằm dưới mắt đất cách anh mấy chục mét, nó nằm đó lóe sáng.
Bởi vì ánh sáng màu của sân đấu khá tối tăm nên trông cây châm bạc rất nổi bật.
Sau khi mọi người nhìn lại có thể thấy rõ cây châm bạc bị cắt thành hai khúc...
Đó chính là châm bạc của Tiêu Sĩ Kiệt!
"Đây là... kiệt tác của Mặc Tiểu Vũ?"
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, da đầu tê dại.
"Chuyện này... không thể nào! E rằng giảng sư Tư Đồ cũng không làm được vậy!", La Phú Vinh gần như hét lên.
Giảng sư Tư Đồ là giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng, tên Mặc Tiểu Vũ sao có thể lợi hại hơn ông ta được?
Tây Nhu Thiến sững sờ nhìn.
Vương Băng Điệp cũng há hốc mồm.
Còn về giảng sư Chu, giảng sư Đường, vẻ mặt của họ như bị sét đánh. Trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
Minh Vũ cũng bối rối, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Thiên Mạch thì vẫn ổn, cô ta tiếp tục quay phim, gương mặt nhỏ nhắn chỉ hơi cứng đờ lại.
"Sao có thể... cậu... cậu dùng châm bạc để bẻ gãy châm bạc của tôi sao? Sao có thể? Sao cậu làm được vậy? Không thể nào!", Tiêu Sĩ Kiệt toàn thân run rẩy, cả người lảo đảo, không tin nổi cảnh tượng trước mắt mình.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, anh hít sâu một hơi, nói với Tiêu Sĩ Kiệt: "Bây giờ đến lượt tôi rồi!"
m thanh cách một nghìn mét không lớn, nhưng vào tai Tiêu Sĩ Kiệt lại như sấm động trời.
Toàn thân cậu ta run rẩy, mắt trợn lớn nhìn Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính giơ ngón tay lên, giữa hai ngón tay kẹp châm bạc, sau đó anh vung tay.
Vèo!
Cây châm bạc bay qua, sau đó lập tức biến mất.
"Không ổn!"
Hô hấp của Tiêu Sĩ Kiệt run rẩy, cậu ta vội vàng tránh sang một bên.
Nhưng ngay giây phút cậu ta chuyển động...
Vèo!
Cây châm bạc nháy mắt trúng huyệt Thiên Trung trên ngực cậu ta.
Sao có thể nhanh như vậy?
Con ngươi Tiêu Sĩ Kiệt mở lớn, vội vàng lấy tay phải rút châm bạc ra, nhưng... cậu ta không thể nào ngờ cây châm bạc này kinh khủng đến thế, nó xuyên qua cơ thể, bay vọt qua sau lưng, tiếp tục bay thẳng và cắm vào lan can bằng thép đằng sau sân đấu, lúc này nó mới dừng lại.
Học sinh ở bên này rối rít nhìn vào lan can, chỉ nhìn thấy trên châm bạc dính máu, nửa đoạn đâm xuyên vào trong lan can bằng thép.
Kinh khủng biết bao!
Người nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy khiếp sợ.
Đây là chuyện con người có thể làm sao?
Phải có sức lực lớn đến mức nào mới có thể làm vậy chứ?
Tiêu Sĩ Kiệt há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng trời đất xoay tròn, sau đó ngã lăn ra đất, thần trí không tỉnh táo nổi.
"Sĩ Kiệt!"
"Sĩ Kiệt, em không sao chứ?"
Các giảng viên đều chạy lại, vội vàng đỡ Tiêu Sĩ Kiệt dậy, châm cứu cũng châm cứu rồi, xoa bóp cũng xoa bóp rồi, mớm thuốc cũng mớm thuốc rồi.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Lâm Chính không hề nhúc nhích, chỉ nhìn Liêu Huy và Phùng Thạch hỏi: "Hai vị trọng tài, bây giờ có thể tuyên bố kết quả trận so tài chưa?"
Phùng Thạch vừa nghe xong, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
Liêu Huy hoàn hồn, vội vàng gật đầu, nói lớn: "Tôi tuyên bố, trận đấu kết thúc, người thắng là..."
"Chàng trai! Có vài lời, cậu không được nói bừa đâu!", giảng sư Chu ở bên này lập tức trợn mắt hét vào mặt Liêu Huy.
Liêu Huy bị cắt lời, lập tức co rụt cổ lại.
"Sao vậy? Giảng sư Chu, ông muốn can thiệp vào kết quả trận đấu sao", Lâm Chính nhìn giảng sư Chu, lạnh lùng nói: "Xung quanh nơi này nhiều người đang nhìn đến vậy, hơn nữa mọi người đang cầm điện thoại quay, ông chẳng nhẽ định đổi trắng thành đen hả? Nếu như như vậy, tôi cũng không để ý, có điều chuyện này mà truyền ra ngoài. Đến lúc đó danh tiếng của Kỳ Dược Phòng sẽ ra sao đây, không ai biết được đâu nha!".
"Cậu..", giảng sư Chu lo lắng.
"Đủ rồi, giảng sư Chu, thầy đừng nói nữa!", đúng lúc này Phùng Thạch nói nhỏ.
Giảng sư Chu sững sờ, lập tức cúi đầu không lên tiếng.
"Tôi tuyên bố. Trận đấu này, người thắng là Mặc Tiểu Vũ! Ngoài ra, người dành được hạng một trong cuộc thi Giám Dược cũng là Mặc Tiểu Vũ", Phùng Thạch lạnh lùng nói.
Ai cũng có thể nhìn ra được ông ta rất không muốn nói ra lời này.
Nhưng đã đến bước đường này, ông ta có cố tiếp thì chỉ có mất mặt hơn thôi.
Mà ông ta vừa dứt lời, nơi này vang lên tiếng reo hò.
"Mặc Tiểu Vũ, hay lắm!"
"Thắng rồi, ha ha..."
"Không ngờ, Kỳ Dược phòng lại có kỳ tài như này".
"Được lắm! Được lắm!"
Tiếng khen ngợi vang lên không ngớt, nhưng đa phần đều là người xem, còn học sinh thì ít ai lên tiếng.
Dù sao học sinh cũng không phải kẻ ngu.
Lần này ai cũng biết. Mặc Tiểu Vũ có thể nói là đã đắc tội với cả Kỳ Dược Phòng!
Nhưng "Mặc Tiểu Vũ" này chẳng thèm quan tâm.
Hai mắt anh nóng rực lên, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên đài cao, anh bước nhanh qua đó.
Hà Linh Hoa.
Đây mới là mục đích anh đến đây hôm nay.
Chỉ là.
Khi Lâm Chính tiến lên lấy Hà Linh Hoa, chiếc hộp lập tức bị hai học sinh đứng bên duỗi ra đem đi.
Lâm Chính sững sờ, lập tức nổi giận, lao đến ngăn cản.
"Các người làm gì vậy?", Lâm Chính gào lên.
"Câu này phải là chúng tôi hỏi cậu mới đúng? Bạn học Mặc Tiểu Vũ, cậu làm gì vậy?", Phùng Thạch đi đến, lạnh lùng hỏi.
"Ông nói tôi đã giành được hạng nhất trong cuộc thi Giám Dược, về lý mà nói giải thưởng này thuộc về tôi, ông sao có thể đem giải thưởng của tôi đi?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Giải thưởng? Hừ, bạn học Mặc Tiểu Vũ, giải thưởng hạng nhất do Kỳ Dược Phòng cung cấp, Kỳ Dược Phòng có thể tùy tiện thay đổi giải thưởng, đối với biểu hiện lúc trước của cậu, chúng tôi cảm thấy cậu thích hợp với một giải thưởng khác hơn nên chúng tôi dự định thay đổi giải thưởng!", Phùng Thạch nói.
"Cái gì?", tròng mắt Lâm Chính co lại.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Phùng Thạch dám làm vậy, nhưng... ông ta làm vậy vẫn hợp quy định!
Dù sao trận đấu này do Kỳ Dược Phòng tổ chức, giải thưởng hoàn toàn có thể thay đổi, chuyện này cho dù có nói ra, người ngoài cùng lắm chỉ nói mấy câu Kỳ Dược Phòng chơi bẩn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
"Đem đi đi", Phùng Thạch chẳng thèm quan tâm đến lời Lâm Chính nói nữa, phất tay với hai học sinh.
Hai học sinh kia hiểu ý, đem chiếc hộp rời đi.
Đúng lúc này, mắt Lâm Chính sắc lại, lập tức xông qua cướp lấy chiếc hộp.
"Cậu làm gì vậy?"
"To gan!"
"Mặc Tiểu Vũ, cậu điên rồi?"
Tiếng gào giận dữ vang lên, người của Kỳ Dược Phòng từ bốn phương tám hướng bao vây đến...