-
Chương 4741-4745
Chuowg 4741: Tiếp theo cứ giao cho tôi
“Không biết sống chết!”
Chử Liệt Kỳ không Khách sáo, lạnh lùng nhìn Thương Lan Phúc, song kiếm xuất hiện, chém mạnh vào mặt Thương Lan Phúc...
Thương Lan Phúc vội vàng giơ thanh kiếm gãy trong tay lên, cản kiếm của đối phương.
Keng keng!
Song kiếm nặng nề chém vào lưỡi kiếm gãy.
Sức mạnh cuồn cuộn như dời núi lấp biển.
Thương Lan Phúc nghiến răng nghiến lợi, vẫn còn năng lực chống đỡ.
Một mình đối kháng với Chử Liệt Kỳ, hắn không hoảng sợ.
Nhưng Chử Liệt Kỳ không đến một mình.
Bên cạnh gã còn có bảy cao thủ bao gồm cả Hồng Nương!
Hồng Nương không vội ra tay.
Bà ta yên lặng nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc, sau đó nhìn Lâm Chính đang ngồi khoanh chân trên mặt đất lặng lẽ đọc sách, trong mắt lóe lên vẻ gì đó.
Sáu người còn lại đều cầm đao kiếm, khí thế mạnh mẽ lao về phía Thương Lan Phúc.
Nhìn mấy thanh kiếm đang lao đến, sắc mặt Thương Lan Phúc lo lắng, muốn đẩy Chử Liệt Kỳ ra, ngăn cản kiếm của đám người đang đánh đến.
Nhưng Chử Liệt Kỳ sao có thể cho hắn cơ hội?
“Hự!”
Chỉ nghe Chử Liệt Kỳ khẽ quát, sức lực song kiếm trong tay lần nữa được tăng lên.
Cánh tay Thương Lan Phúc bị đè xuống.
Lúc này muốn thoát khỏi Chử Liệt Kỳ là chuyện mơ mộng hảo huyền!
“Sao? Muốn thoát à? Ha ha, anh cho rằng tôi sẽ để anh thực hiện được sao?"
Hai mắt Chử Liệt Kỳ trợn to, nở nụ cười đáng sợ nói.
Thương Lan Phúc nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hoe, con ngươi run rẩy không ngừng.
Phải làm sao?
Giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt bằng cách nào đây?
Thương Lan Phúc vừa bối rối vừa tuyệt vọng.
“Dồn khí đan điền, đổi hướng bách hội!”
Lúc này, Lâm Chính đang lật sách ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, khó hiểu nhìn Lâm Chính.
Thương Lan Phúc dường như nhận ra gì đó, lập tức làm theo lời Lâm Chính nói.
Ngay lập tức, lưỡi kiếm đang chặn song đao khẽ buông lỏng.
“Cơ hội tốt!”
Hai mắt Chử Liệt Kỳ trở nên lạnh lùng, lập tức ép song kiếm xuống, định bổ đôi đầu Thương Lan Phúc.
Nhưng giây tiếp theo.
Keng!
Một luồng khí xung đáng sợ bỗng nhiên phát ra từ ngực Thương Lan Phúc, đánh thẳng vào ngực Chử Liệt Kỳ.
Chử Liệt Kỳ mất cảnh giác, bay ngược ra hai mét.
Phải biết rằng, trong hoàn cảnh đặc biệt này, muốn rút lui phải dựa vào khí kình cưỡng ép xé tan sức mạnh đặc biệt trong không khí, mới có thể rút lui.
Nhưng Thương Lan Phúc chỉ dựa vào khí xung của mình đã đẩy Chử Liệt Kỳ lùi về sau hai mét...
Lực của đòn này... đáng sợ đến mức nào?
Mọi người trợn mắt há mồm.
Thương Lan Phúc cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được, ngơ ngác nhìn Chử Liệt Kỳ đang ôm ngực ngã xuống đất.
Ngay sau đó, thanh âm lại bắt đầu vang lên.
“Tập trung nghĩ về kiếm tâm, kiếm ý vây trời, lấy tâm điều khiển kiếm, lấy kiếm điều khiển hồn thần, chiêu đến lục hợp, mở ra bát hoang...”
Thương Lan Phúc không dám do dự, lần nữa vung kiếm gãy tấn công.
Lúc này Thương Lan Phúc đã thay đổi từ tuyệt vọng và suy sụp, đến kiếm vung lên linh động phi phàm, nhẹ nhàng huyền bí.
Tuy là kiếm gãy nhưng mọi người đều cảm nhận được luồng kiếm khí vô song!
Kiếm khí giải phóng kiếm lực, kiếm lực sinh ra kiếm áp!
Trong nháy mắt, mọi người đều thở dốc.
Sáu chọi một, Thương Lan Phúc đã chiếm ưu thế.
“Sao có thể chứ?”
Hồng Nương sửng sốt.
“Đừng hoảng sợ! Hắn chỉ có một mình, nếu chúng ta liên thủ, hắn không thể đối phó chúng ta!”
Chử Liệt Kỳ chợt đứng dậy, giơ kiếm lao về phía trước, tham gia trận chiến.
Có Chử Liệt Kỳ tham gia, áp lực của sáu người nhỏ đi không ít.
Trong mắt Chử Liệt Kỳ tràn đầy oán hận và hung hãn, song kiếm như gió thu cuốn hết lá vàng, cực kỳ bá đạo, cực kỳ hung hãn!
Hơi thở Thương Lan Phúc ngưng lại, không dám mang theo bất cứ thứ gì.
“Truy kích tàn quân, tiêu diệt từng bộ phận...”
Lâm Chính tiếp tục nói, ngón tay nhẹ nhàng lật sách, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hai bên chiến đấu.
Thương Lan Phúc giơ kiếm chống cự.
Tuy rằng chiến đấu khó khăn, nhưng phòng ngự cẩn thận không chê vào đâu được, bảy người phối hợp với nhau, nhưng một mình hắn có thể bảo vệ được bản thân.
Không chỉ có vậy, Lâm Chính nói càng lúc càng nhiều, Thương Lan Phúc đánh càng thuận lợi.
Đám người Chử Liệt Kỳ nhìn thấy mà giật mình.
Hai mắt Hồng Nương trợn to như không dám tin vào mắt mình.
Bà ta mơ hồ phát hiện trong kiếm kỹ của Thương Lan Phúc, có chút bóng dáng của Thương Lan Võ Thần.
“Không! Nếu tiếp tục đánh như vậy, nhất định sẽ thua!”
Hồng Nương khẽ quát: “Trước tiên tìm cách đối phó với kẻ phía sau! Cậu ta đang chỉ bảo kiếm chiêu cho Thương Lan Phúc! Giết cậu ta thì một Thương Lan Phúc cỏn con căn bản không thể sống sót!”
“Được!”
Chử Liệt Kỳ gầm gừ, trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Gã cũng phát hiện ra manh mối.
Nhưng dù biết Lâm Chính đang giúp Thương Lan Phúc thì đã sao?
Vào lúc này, thế phòng thủ của Thương Lan Phúc cẩn thận không chê vào đâu, gần như hoàn hảo.
Dù bảy người có cố gắng hết sức, cũng không thể đánh lui hắn.
"Bà còn không mau đến giúp!"
Chử Liệt Kỳ càng lúc càng cáu kỉnh, lập tức hét lên.
Hồng Nương lộ ra vẻ do dự.
Nếu bà ta ra tay, bà ta sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với hai người đàn ông này.
Có cần thiết phải vậy không?
Nói thật, bà ta không sợ đắc tội với Thương Lan Phúc.
Theo bà ta thấy, thằng con riêng của Võ Thần này không có chút uy hiếp.
Nhưng sau lưng Thương Lan Phúc là Lâm Chính... khiến bà ta cực kỳ sợ hãi!
Bà ta phát hiện mình không thể nhìn thấu cậu thiếu niên trẻ tuổi này.
Mọi thứ về cậu ta đều rất bí ẩn.
“Sao còn đứng đó? Đến giúp đi! Tôi nói cho bà biết, nếu chúng tôi thua, bà cũng sẽ chết!”
Chử Liệt Kỳ quay đầu gầm lên.
Giọng nói này khiến Hồng Nương hoàn toàn hạ quyết tâm.
Bà ta cắn răng, rút kiếm, lạnh lùng đi về phía Thương Lan Phúc.
Thực lực Hồng Nương mạnh hơn Thương Lan Phúc thậm chí còn mạnh hơn Chử Liệt Kỳ.
Có bà ta tham gia, trong nháy mắt cục diện đã thay đổi.
Dù kiếm chiêu của Thương Lan Phúc có hoàn hảo thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn không thể phòng ngự trước sự tấn công của tám người.
Chỉ chống đỡ được vài chục đòn, trên người Thương Lan Phúc đã đầy vết thương.
Cuối cùng.
Roạt!
Chử Liệt Kỳ dùng kiếm đâm vào ngực Thương Lan Phúc, sau đó hất tung.
Cơ thể Thương Lan Phúc bay vút lên cao, nặng nề rơi xuống đất.
“Thắng rồi!”
Mọi người vui mừng.
“Thương Lan Phúc, tôi đã nói, anh không đấu lại tôi đâu!”
Chử Liệt Kỳ cũng vô cùng phấn khích, cười to.
Thương Lan Phúc ôm ngực, không ngừng nôn ra máu.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn Chử Liệt Kỳ, sau đó quay đầu, khàn giọng nói: “Thực xin lỗi, sư phụ... Tôi không trụ được...”
“Không sao, dựa vào một cây kiếm gãy, mà sống đến bây giờ thì đã khá lắm rồi”.
Lân Chính bình tĩnh nói, sau đó gấp sách lại, từ từ đứng lên.
“Anh nghỉ ngơi đi, tiếp theo... cứ giao cho tôi!”
Chương 4742: Có ích
Giải quyết xong Thương Lan Phúc, Hồng Nương thở phào nhẹ nhõm, trái tim căng chặt cuối cùng cũng trở lại vị trí lồng ngực...
Nhưng bà ta không dám sơ suất, lập tức cầm kiếm đi đến chỗ Lâm Chính.
Theo bà ta, việc cần làm trước nhất chính là giải quyết người này.
Lâm Chính khiến bà ta có cảm giác cực kỳ bất an.
Bà ta không thể nhìn thấu người này.
Người này chưa chết thì sự việc sẽ không kết thúc.
Nghĩ đến đây, Hồng Nương bước nhanh hơn.
Nhưng vào lúc bà ta định tấn công, Lâm Chính đã từ từ đứng dậy.
Hơi thở của Hồng Nương dồn dập hơn.
Không hiểu tại sao, bà ta lại cảm nhận được một luồng khí tức trước giờ chưa từng có...
Lâm Chính hơi nghiêng đầu nhìn về phía bà ta.
Chỉ liếc một cái, cả người Hồng Nương lập tức căng cứng, không dám cử động.
“Giết hắn!”
Chử Liệt Kỳ ở bên cạnh gào lên, lập tức giơ kiếm chém về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại không tránh né, để mặc cho thanh kiếm sắc bén ấy tấn công.
Keng!
Tiếng vang lanh lảnh vang lên.
Lưỡi kiếm của Chử Liệt Kỳ bổ thẳng vào trán Lâm Chính.
Nhưng lưỡi kiếm lại không thể cắt đứt đầu anh, thậm chí nó còn không để lại một chút dấu vết gì, như thể vừa chém vào sắt thép.
“Cái gì?”
Chử Liệt Kỳ ngẩn ra.
Phập!
Ngay lúc gã vừa hoàn hồn lại, một thanh kiếm thon dài đâm xuyên cổ họng gã.
Đó chính là Bút Họa kiếm!
Hồng Nương bị dọa sợ đến mức cả người run rẩy.
Xoẹt!
Khi Bút Họa Kiếm xoay tròn, sức mạnh phi thăng trên thân kiếm lập tức bắn tung tóe ra xung quanh.
Đầu của Chử Liệt Kỳ nổ tung tại chỗ.
Những thứ màu đỏ với trắng bắn ra xung quanh.
Những người khác đều sợ hãi, vội vàng vung vũ khí tấn công Lâm Chính.
Nhưng hiện giờ cơ thể của Lâm Chính vô cùng cứng rắn, xương chí tôn đã hấp thu năng lượng dồi dào, cuối cùng lúc này đã hoàn thành mười giai đoạn cường hóa.
Ngay cả luồng kiếm khí vô cùng kỳ lạ ở nơi này cũng không thể giết được anh, chứ đừng nói tới mấy thanh kiếm của những người này.
Keng! Keng! Keng! Keng!...
Một loạt âm thanh lanh lảnh vang lên.
Đao kiếm của những người này hoàn toàn không thể xẻ đôi cơ thể Lâm Chính.
Mọi đòn tấn công đều bị bỏ qua.
Lâm Chính cũng không từ tốn nữa, cầm Bút Họa Kiếm chém mạnh vào cơ thể những người này.
Một chốc sau đó, đám người Chử Liệt Kỳ đều chết không toàn thây.
Xác chết vỡ vụn rơi đầy trên mặt đất.
“Á!”
Hồng Nương hét lên chói tai rồi lập tức quay đầu chạy đi.
Nhưng khi ở trong hoàn cảnh đặc thù này, sao bà ta có thể chạy thoát khỏi đường hầm chứ?
Lâm Chính liếc xéo bà ta.
“Đại nhân tha mạng! Tha cho tôi!”
Hai chân Hồng Nương mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất, run rẩy hét lên.
Lâm Chính thờ ơ nhìn Hồng Nương, suy nghĩ rồi cất Bút Họa Kiếm đi.
Thấy Bút Họa Kiếm biến thành một tia sáng chìm vào trong lòng bàn tay Lâm Chính, trái tim của Hồng Nương co rút lại.
Phải tương thích tới mức độ nào mới có thể làm được vậy chứ?”
Hồng Nương run rẩy, nhưng bà ta biết rằng bây giờ mình đã tạm thời được an toàn.
“Sư phụ, giết bà ta... giết con mụ khốn nạn này đi!”
Thương Lan Phúc đang nằm trên mặt đất căm hận nói.
Mặc dù Hồng Nương được Đào Thành mời tới để giúp hắn đến rừng rậm u minh thực hiện nhiệm vụ, như từ đầu tới cuối, Hồng Nương chưa từng giúp đỡ hai người, thậm chí còn tranh thủ cơ hội hãm hại hai người họ.
Sao Thương Lan Phúc có thể không hận bà ta chứ?
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Người này còn có ích, giết đi chẳng phải sẽ tiếc lắm sao?”
“Có ích?”
Thương Lan Phúc ngẩn người, không thể hiểu được ý câu nói này của Lâm Chính.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, đâm vài phát lên người Thương Lan Phúc, sau đó nhét một viên đan dược vào miệng hắn.
“Anh nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó đi về phía bộ xương khô ở cuối đường hầm.
Anh có thể cảm nhận được ở trên bộ xương khô này... có thứ gì đó rất giống với xương chí tôn...
Chương 4743: Mắt chí tôn
Bộ xương khô vô cùng nhợt nhạt, nhưng chất xương rất chắc chắn.
Từ chất xương này có thể đoán được chủ nhân của nó lúc còn sống có tu vi không hề tầm thường.
Lâm Chính nhìn vào con mắt bên phải đang phát sáng của hộp sọ.
Lúc này anh mới ngạc nhiên nhận ra, thì ra tất cả năng lượng đều xuất phát từ con mắt này.
Toàn bộ khí tức kỳ lạ trong rừng rậm u minh đều đến từ con mắt này.
Nó đang liên tục tản ra khí tức, toàn bộ sức mạnh đáng sợ đã bốc hơi vào trong không khí, khiến da đầu người ta tê dại.
Lâm Chính ngạc nhìn nhìn ngắm, sau đó đưa tay rút con mắt ra khỏi hộp sọ.
Khoảnh khắc anh chạm vào con mắt đó, xương chí tôn ở trong cơ thể anh lập tức nóng lên.
Một cảm giác kết nối kỳ diệu xông vào tim anh.
“Đây là một trong số các bảo vật chí tôn viễn cổ sao?”
Lâm Chính phản ứng lại ngay lập tức, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết.
Anh nhìn con mắt đang cử động trên tay mình, trong đầu tràn đầy vẻ khó tin.
Đây là mắt chí tôn!
Lâm Chính có thể cảm nhận được nguồn năng lượng vô tận tràn ngập bên trong con mắt đó.
Đặc biệt là sau khi Lâm Chính lấy con mắt ra khỏi hộp sọ, nguồn năng lượng bên trong con mắt càng không thể kiểm soát được nữa.
Toàn bộ khí tức huyền diệu bên trong đường hầm bùng nổ dữ dội.
“Sư phụ, đó là gì vậy?”
Hơi thở của Thương Lan Phúc gấp gáp hơn, khổ sở nói.
Ngay cả Hồng Nương cũng không thể chịu được, vẻ mặt tái nhợt, run rẩy từng hồi.
“Đây chính là ngọn nguồn của rừng rậm u minh”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Ngọn nguồn?”
Thương Lan Phúc không dám tin.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên đưa tay lên lấy con mắt bên phải ra, sau đó nhét con mắt kia thẳng vào hốc mắt của mình.
Trong nháy mắt, một cơn đau xé nát tâm can lan ra khắp cơ thể.
...
Bên ngoài núi đá.
“Cô chủ, bên trong đó không có bất kỳ động tĩnh nào, chẳng lẽ đám người đó chết hết ở bên trong rồi sao?”
Một người đàn ông nhìn chăm chú vào núi đá, sau đó gằn giọng, cau mày nói.
“Lúc trước người phụ nữ đó khá thông minh, nếu có chuyện gì không ổn, bà ta chắc chắn sẽ ra ngoài”.
Ám Minh Nguyệt mở mắt ra, lạnh lùng nói.
“Cô chủ, chúng ta không thể biết được tình hình ở bên trong như thế nào, nếu bà ta thật sự có năng lực thì cũng không đến nỗi này đâu!”
Người nọ do dự nói.
“Cô chủ, cô có muốn bọn tôi tìm thêm một nhóm người khác không?”
Lại có thêm một người không nhẫn nhịn được nói.
“Không cần!”
Ám Minh Nguyệt hít vào một hơi, mặt không biểu cảm nói: “Nếu không có tin tức gì của nhóm người này thì khi tìm thêm một nhóm người khác, cũng là để họ đi chịu chết, thực lực không đạt đến một cấp bậc nhất định thì không thể biết rõ núi đá này”.
“Nhưng mà cô chủ...”
“Về trước đã”.
Ám Minh Nguyệt nói rồi quay người định đi về.
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Nhưng vào lúc Ám Minh Nguyệt bước về phía trước vài bước, dường như cô ta ngửi được gì đó, bước chân đột nhiên dừng lại, chợt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Mọi người nhìn nhau, bối rối.
“Cô chủ, có chuyện gì vậy?”
Gã cấp dưới thứ nhất gằn giọng nói.
“Tịch khí trong không khí đã loãng hơn rồi!”
Ám Minh Nguyệt khàn giọng nói.
“Loãng hơn?”
Mọi người vội vàng kiểm tra lại nguồn năng lượng đang tràn ngập trong không khí.
Một người còn thử tắt đi quầng sáng trên cơ thể rồi lùi về phía sau.
“Cô chủ nói đúng rồi, nó thực sự đã loãng hơn!”
Người nọ lùi về được hơn mười mét, mở miệng nói.
“Sao lại thế?”
Mọi người bắt đầu suy đoán lý do.
Ám Minh Nguyệt không nói gì, chỉ quay lại nhìn vào núi đá.
Ngay vào lúc này.
Ầm ầm...
Núi đá đột nhiên rung lên nhè nhẹ.
Ngay sau đó, cửa núi đá từ từ mở toang, một bóng người từ bên trong nhảy ra ngoài...
Chương 4744: Đừng trách tôi
Hơi thở của mọi người run lên, tất cả đều tụ tập quanh ngọn núi đá, chĩa kiếm vào bóng người vừa nhảy xuống.
"Đại tiểu thư, xin tha mạng! Xin tha mạng!"
Hồng Nương vừa nhảy ra liền giơ tay run rẩy hét lên.
"Những người còn lại đâu?"
Ám Minh Nguyệt đi tới phía trước, lạnh lùng hỏi.
"Tất cả....Chết hết rồi....”
"Vậy là bà lại một mình sống sót nữa à?"
"Tiểu thư, bên trong quá nguy hiểm, tất cả đều là kết giới, dù có bao nhiêu người vào bên trong thì cũng không phá được. Tôi thấy có gì đó không đúng nên ra ngoài báo cho tiểu thư.....”
Hồng Nương run rẩy nói.
"Tôi đâu cần bà thông báo?"
Ám Minh Nguyệt mặt vô cảm nói: "Và hình như tôi đã nói với bà trước đó rằng nếu không còn kết giới thì bà cũng không cần phải ra ngoài!"
"Tiểu....tiểu thư?"
Hồng Nương run rẩy.
Nhưng Ám Minh Nguyệt đã chậm rãi rút kiếm ra, chuẩn bị chém vào đầu Hồng Nương.
Nhưng đúng lúc Ám Minh Nguyệt chuẩn bị ra tay.
Cheng!
Một tia kiếm quang đột nhiên bắn ra từ lối vào núi đá, đánh vào Ám Minh Nguyệt với tốc độ cực nhanh.
Ánh mắt Ám Minh Nguyệt đột nhiên trở nên sắc bén, lập tức đưa kiếm lên ngang ngực để phòng thủ.
Xẹt!
Kiếm quang chém vào thanh kiếm của cô ta.
Sức mạnh đáng sợ này khiến Ám Minh Nguyệt phải rút lui.
Hồng Nương nhìn thấy vậy, lập tức đứng dậy bỏ chạy, tìm cách trốn thoát.
"Muốn chạy?"
Ám Minh Nguyệt hừ lạnh, lại vung kiếm, một luồng kiếm khí lập tức bao trùm lấy Hồng Nương.
"KHÔNG!"
Hồng Nương hét lên thảm thiết.
Kiếm khí ập đến khiến cơ thể bà ta bị chém thành từng mảnh, bà ta lập tức chết thảm tại chỗ.
Người của Ám Minh Nguyệt vây quanh và lạnh lùng nhìn về phía lối vào núi đá.
Ám Minh Nguyệt cũng nhìn chằm chằm về phía đó, thấp giọng quát lên: "Dám chơi trò ném đá giấu tay sao? Cút ra đây cho tôi!"
Cô ta vừa dứt lời, Thương Lan Phúc đã nhảy ra khỏi miệng lối vào.
Lâm Chính theo sau.
"Ồ? Các người chưa chết à?"
Ám Minh Nguyệt nheo mắt lại, kinh ngạc nhìn hai người.
"Khiến đại tiểu thư thất vọng rồi!"
Thương Lan Phúc bình tĩnh nói.
"Nếu các người không chết thì chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó bên trong phải không? Mau giao ra thứ các người tìm thấy ở bên trong!"
Ám Minh Nguyệt đưa tay ra và nói.
"Chúng tôi không phát hiện ra gì cả, thậm chí còn gặp phải một đám người muốn giết chúng tôi. Đại tiểu thư, những người này là người của cô phải không?"
Thương Lan Phúc lạnh lùng nói.
Ám Minh Nguyệt khẽ cau mày, sau đó hừ lạnh:"Có vẻ như các người sẽ không tự nguyện tuân theo mệnh lệnh của tôi! Nếu các người không muốn chủ động giao đồ thì đừng có trách tôi!"
Nói xong, Ám Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu.
Vù vù vù...
Tất cả những cao thủ xung quanh cô ta đều lao về phía hai người họ.
Kiếm khí cuồng bạo giống như một cơn gió mạnh, chém về phía hai người.
Lâm Chính không nói gì, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt phải vẫn có chút co giật.
Thương Lan Phúc nắm lấy thanh kiếm Hồng Nương vừa làm rơi xuống và lao về phía những cao thủ kia, sức mạnh phi thăng dữ dội bắt đầu được giải phóng, sát khí toả ra khắp xung quanh.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Ám Minh Nguyệt lộ ra một tia khinh thường!
Cô ta cũng từng nghe nói về Thương Lan Phúc.
Chỉ là một đứa con riêng, thiên phú thì kém, truyền thừa có được là loại tệ nhất.
Một kẻ như vậy mà dám chống lại những cao thủ tinh anh dưới trướng cô ta?
Đúng là không biết sống chết!
Ám Minh Nguyệt không thèm để ý tới Thương Lan Phúc, xoay người nhìn Lâm Chính vẫn đứng ở vị trí cũ.
Vì lý do nào đó, cô ta cảm thấy người này cực kỳ bí ẩn.
Và...khí tức toả ra từ cơ thể người này cũng đặc biệt độc đáo!
Thật là cổ quái.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên bịt mắt phải lại, có vẻ đau đớn ngồi thụp xuống.
Ám Minh Nguyệt giật mình, nhưng cô ta có thể thấy rõ mắt phải của Lâm Chính lóe lên một tia sáng đỏ kỳ lạ....
Chương 4745: Tôi không phải người quyết định?
Người này là ai?
Vẻ mặt Ám Minh Nguyệt trở nên căng thẳng, cô ta lập tức nắm lấy thanh kiếm màu đen tuyền và chuẩn bị lao về phía Lâm Chính, sát khí đằng đằng.
Dù người này là ai thì hôm nay cũng phải chết ở đây.
Bí mật ở đây không thể bị rò rỉ ra ngoài!
Nhưng đúng lúc Ám Minh Nguyệt chuẩn bị tấn công Lâm Chính.
Roẹt!
Có tiếng như da thịt bị cắt xẻ.
Sau đó, một bóng người đột nhiên bay tới, nặng nề ngã xuống đất.
Ám Minh Nguyệt giật mình, cúi đầu nhìn chằm chằm.
Đó là thuộc hạ của cô ta.
Cổ người đàn ông này bị cắt đứt, máu chảy ra lênh láng, hình như đã chết!
Trên người anh ta chỉ có một vết thương, ngoài ra không có gì khác!
Một kiếm cắt đứt cổ họng?
Một đòn có thể giết chết một cao thủ?
Sắc mặt Ám Minh Nguyệt đột nhiên thay đổi, lập tức nhìn về phía trước.
Lúc này, Thương Lan Phúc người đầy máu, liều mạng chiến đấu trong đám đông như một vị thần kiếm.
Đôi mắt hắn sắc bén, những đường kiếm hung mãnh tả xung hữu đột.
Mặc dù bị bao vây bởi nhiều cao thủ, nhưng Thương Lan Phúc vẫn có thể xử lý mọi chuyện một cách dễ dàng.
Trong chớp mắt, một thuộc hạ khác lại bị giết.
"Cái gì?"
Ám Minh Nguyệt không thể tin được.
Cô ta gần như không thể tin vào mắt mình.
Chuyển động của từng đường kiếm gần như hoàn hảo.
Mỗi cú chặt, mỗi cú đẩy, không có lỗi nào cả.
Phòng ngự của hắn khá yếu, nhưng đòn tấn công lại sắc bén đến mức nghẹt thở!
Thuộc hạ của cô ta hoàn toàn không thể bắt kịp tốc độ của Thương Lan Phúc.
Trong nháy mắt, Thương Lan Phúc đã tàn sát gần một nửa số thuộc hạ của Ám Minh Nguyệt!
Đây có phải là con hoang của Thương Lan Võ Thần không? Đây có phải là Thương Lan Phúc bị người đời phỉ báng không?
Ám Minh Nguyệt căng thẳng thần kinh, bước đi nhanh hơn một chút, cầm kiếm xông vào đám người, cùng Thương Lan Phúc giao đấu.
Phải chiến đấu chống lại Ám Minh Nguyệt, người được mệnh danh là “người kế vị Võ Thần”, áp lực đè lên Thương Lan Phúc ngay lập tức tăng lên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi phản đòn.
Nhưng kiếm thuật của Ám Minh Nguyệt tốt hơn hắn rất nhiều.
Sau vài chiêu, trên người Thương Lan Phúc đã đầy vết kiếm.
"Quay lại đây!"
Lâm Chính ở phía sau chậm rãi đứng dậy, hạ lòng bàn tay xuống từ mắt phải và hét lên.
"Vâng, thưa sư phụ!"
Thương Lan Phúc nghiến răng, từ bỏ cuộc tấn công và đột ngột rút lui.
Sư phụ?
Ám Minh Nguyệt lặng lẽ quan sát, cũng không đuổi theo mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Anh là ai?"
Cô ta trầm giọng hỏi.
"Tôi là ai không quan trọng. Nghe này, các người hãy tránh ra và để chúng tôi rời đi. Đã hiểu chưa?"
Lâm Chính khàn giọng nói.
Anh không muốn lãng phí thời gian với những người này.
Anh muốn nhanh chóng giải quyết con mắt chí tôn của mình.
"Vội vàng rời đi như vậy sao? Chẳng lẽ trong núi đá kia có thứ gì tốt sao?"
Ám Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Tôi đã nói rồi, món đồ kia phải giao cho tôi, mạng của các người cũng phải giao cho tôi! Người quyết định cuối cùng các người có thể rời đi hay không không phải là anh”.
Nói xong, đám người lại giơ kiếm lên, kích hoạt sức mạnh phi thăng, muốn chiến đấu lần nữa.
Nhưng Lâm Chính tựa hồ đã mất kiên nhẫn.
"Cô có chắc...người quyết định cuối cùng không phải là tôi không?"
Giọng nói lạnh tanh và trống rỗng.
Ám Minh Nguyệt không khỏi chột dạ.
Đột nhiên.
Vụt!
Thân ảnh Lâm Chính đột nhiên biến mất.
Không ai kịp phản ứng.
Ám Minh Nguyệt trong lòng hơi lo lắng, năm ngón tay cầm kiếm lập tức siết chặt hơn.
Lúc này, Lâm Chính vốn đã biến mất bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, trong tay lóe lên một tia sáng vàng.
Thiên Sinh Đao xuất hiện trong tay anh, hung hãn đánh về phía Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt lông tóc dựng đứng, lập tức nghiêng người sang một bên, tránh né Thiên Sinh Đao đang lao tới.
Bùm!
Lực đáng sợ lập tức truyền xuống xé nát mặt đất.
Một vết nứt dài vài dặm xuất hiện.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến những người khác loạng choạng đứng không vững.
Nhìn thấy vết nứt này, đồng tử của Ám Minh Nguyệt lập tức nở rộng ra.
Một thiên tài kiếm thuật như cô ta có thể ước lượng rõ ràng sức mạnh của nhát đao vừa rồi.
Cô ta biết mình không thể chống lại được một đòn tấn công như vậy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta chịu nhượng bộ.
"Thú vị đây!"
Ám Minh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm Lâm Chính bên kia, chủ động dùng thanh kiếm đen tuyền của mình tấn công.
Lâm Chính không hề do dự, anh lắc lắc Thiên Sinh Đao trong tay. Thiên Sinh Đao hoá thành ánh sáng màu vàng, chui vào lòng bàn tay. Sau đó ánh sáng vàng lại hiện ra, lần này bút Hoạ Kiếm xuất hiện.
Ám Minh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, nhưng thanh kiếm đang tấn công vẫn không dừng lại, lưỡi kiếm xé gió dữ dội lao đi.
Lâm Chính cũng phóng ra bút Hoạ Kiếm.
Kiếm khí của hai bên điên cuồng đan xen vào nhau, tạo ra vô số tia lửa.
Ám Minh Nguyệt không ngừng tấn công, nhìn chằm chằm vào kiếm chiêu của Lâm Chính như muốn tìm ra sơ hở.
Nhưng dù tấn công hung hãn đến đâu, cô ta cũng không thể chém trúng Lâm Chính.
Phòng ngự của anh chắc chắn đến mức giọt nước cũng không thể lọt qua!
Tim Ám Minh Nguyệt đập điên cuồng.
Kiếm thuật của người đàn ông này thật phi thường!
Và... tại sao các chiêu kiếm của người đàn ông này lại giống với Thương Lan Phúc đến vậy?
Chẳng lẽ... người đàn ông này là thuộc hạ của Thương Lan Võ Thần?
Nghĩ đến đây, Ám Minh Nguyệt lại càng đằng đằng sát khí.
Nếu hai người này không bị tiêu diệt ở đây, một khi tin tức đến tai Thương Lan Võ Thần thì cô ta phải làm sao?
"Bỏ đi, dùng chiêu đó thôi!"
Ám Minh Nguyệt hừ lạnh, đột nhiên sức mạnh phi thăng dâng trào khắp cơ thể. Sau đó từ thanh kiếm màu đen đang điên cuồng gào thét toả ra ánh sáng của các vì sao.
"Ủa?"
Lâm Chính hơi sững lại, vẫn chưa hiểu Ám Minh Nguyệt muốn dùng chiêu gì.
Bùm!
Thanh kiếm đen điên cuồng va chạm với bút Hoạ Kiếm rồi đột nhiên phát nổ, vỡ thành hàng nghìn mảnh vỡ. Sau đó tất cả các mảnh vỡ vòng qua bút Hoạ Kiếm như những chiếc kim bạc, nhanh chóng đánh vào vô số điểm yếu xung quanh cơ thể Lâm Chính.
Giống như kim bạc châm vào huyệt đạo!
Lâm Chính sắc mặt căng thẳng.
"Chết đi!"
Ám Minh Nguyệt hét lên và dùng lòng bàn tay quơ vào không khí.
Những mảnh vỡ đó dường như có ma lực, nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay cô ta, biến lại thành một thanh kiếm đen. Sau đó thanh kiếm đen giống như một ngôi sao đen, đâm thẳng về phía trái tim Lâm Chính.
Nhát kiếm quá bất ngờ khiến hầu như không ai kịp phản ứng.
Ngay cả Lâm Chính cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm đâm về phía mình.
"Sư phụ!"
Thương Lan Phúc lo lắng hét lên. Nhưng đã quá trễ rồi.
Cuối cùng!
Đinh!
Khi một tiếng kiếm sắc bén vang lên, mũi thanh kiếm đen đã đâm trúng ngực Lâm Chính...
Tuy nhiên....
Lưỡi kiếm chỉ đâm trúng vào ngực....
Nhưng lại không thể xuyên qua!
"Điều này là không thể....
" Ám Minh Nguyệt ánh mắt đờ đẫn, lẩm bẩm.
Cheng!
Lâm Chính không hề do dự, cầm bút Hoạ Kiếm chém vào Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt cả kinh, điên cuồng lùi lại phía sau.
Nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, dù phản ứng của cô ta rất nhanh nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh được đường kiếm.
Xẹt!
Một âm thanh lạ phát ra.
Sau đó cánh tay cầm thanh kiếm đen của Ám Minh Nguyệt bị chặt đứt.
Máu phun ra.
Ám Minh Nguyệt ôm cánh tay bị gãy của mình lùi lại, hơi thở trở nên hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Không ai nghĩ rằng Ám Minh Nguyệt, một trong những thiên tài hàng đầu của long mạch dưới lòng đất lại phải chịu tổn thất lớn như vậy trong trận chiến này...
"Bảo vệ tiểu thư!"
Ai đó hét lên một tiếng, sau đó mọi người liền xông tới, vây quanh Lâm Chính...
“Không biết sống chết!”
Chử Liệt Kỳ không Khách sáo, lạnh lùng nhìn Thương Lan Phúc, song kiếm xuất hiện, chém mạnh vào mặt Thương Lan Phúc...
Thương Lan Phúc vội vàng giơ thanh kiếm gãy trong tay lên, cản kiếm của đối phương.
Keng keng!
Song kiếm nặng nề chém vào lưỡi kiếm gãy.
Sức mạnh cuồn cuộn như dời núi lấp biển.
Thương Lan Phúc nghiến răng nghiến lợi, vẫn còn năng lực chống đỡ.
Một mình đối kháng với Chử Liệt Kỳ, hắn không hoảng sợ.
Nhưng Chử Liệt Kỳ không đến một mình.
Bên cạnh gã còn có bảy cao thủ bao gồm cả Hồng Nương!
Hồng Nương không vội ra tay.
Bà ta yên lặng nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc, sau đó nhìn Lâm Chính đang ngồi khoanh chân trên mặt đất lặng lẽ đọc sách, trong mắt lóe lên vẻ gì đó.
Sáu người còn lại đều cầm đao kiếm, khí thế mạnh mẽ lao về phía Thương Lan Phúc.
Nhìn mấy thanh kiếm đang lao đến, sắc mặt Thương Lan Phúc lo lắng, muốn đẩy Chử Liệt Kỳ ra, ngăn cản kiếm của đám người đang đánh đến.
Nhưng Chử Liệt Kỳ sao có thể cho hắn cơ hội?
“Hự!”
Chỉ nghe Chử Liệt Kỳ khẽ quát, sức lực song kiếm trong tay lần nữa được tăng lên.
Cánh tay Thương Lan Phúc bị đè xuống.
Lúc này muốn thoát khỏi Chử Liệt Kỳ là chuyện mơ mộng hảo huyền!
“Sao? Muốn thoát à? Ha ha, anh cho rằng tôi sẽ để anh thực hiện được sao?"
Hai mắt Chử Liệt Kỳ trợn to, nở nụ cười đáng sợ nói.
Thương Lan Phúc nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hoe, con ngươi run rẩy không ngừng.
Phải làm sao?
Giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt bằng cách nào đây?
Thương Lan Phúc vừa bối rối vừa tuyệt vọng.
“Dồn khí đan điền, đổi hướng bách hội!”
Lúc này, Lâm Chính đang lật sách ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, khó hiểu nhìn Lâm Chính.
Thương Lan Phúc dường như nhận ra gì đó, lập tức làm theo lời Lâm Chính nói.
Ngay lập tức, lưỡi kiếm đang chặn song đao khẽ buông lỏng.
“Cơ hội tốt!”
Hai mắt Chử Liệt Kỳ trở nên lạnh lùng, lập tức ép song kiếm xuống, định bổ đôi đầu Thương Lan Phúc.
Nhưng giây tiếp theo.
Keng!
Một luồng khí xung đáng sợ bỗng nhiên phát ra từ ngực Thương Lan Phúc, đánh thẳng vào ngực Chử Liệt Kỳ.
Chử Liệt Kỳ mất cảnh giác, bay ngược ra hai mét.
Phải biết rằng, trong hoàn cảnh đặc biệt này, muốn rút lui phải dựa vào khí kình cưỡng ép xé tan sức mạnh đặc biệt trong không khí, mới có thể rút lui.
Nhưng Thương Lan Phúc chỉ dựa vào khí xung của mình đã đẩy Chử Liệt Kỳ lùi về sau hai mét...
Lực của đòn này... đáng sợ đến mức nào?
Mọi người trợn mắt há mồm.
Thương Lan Phúc cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được, ngơ ngác nhìn Chử Liệt Kỳ đang ôm ngực ngã xuống đất.
Ngay sau đó, thanh âm lại bắt đầu vang lên.
“Tập trung nghĩ về kiếm tâm, kiếm ý vây trời, lấy tâm điều khiển kiếm, lấy kiếm điều khiển hồn thần, chiêu đến lục hợp, mở ra bát hoang...”
Thương Lan Phúc không dám do dự, lần nữa vung kiếm gãy tấn công.
Lúc này Thương Lan Phúc đã thay đổi từ tuyệt vọng và suy sụp, đến kiếm vung lên linh động phi phàm, nhẹ nhàng huyền bí.
Tuy là kiếm gãy nhưng mọi người đều cảm nhận được luồng kiếm khí vô song!
Kiếm khí giải phóng kiếm lực, kiếm lực sinh ra kiếm áp!
Trong nháy mắt, mọi người đều thở dốc.
Sáu chọi một, Thương Lan Phúc đã chiếm ưu thế.
“Sao có thể chứ?”
Hồng Nương sửng sốt.
“Đừng hoảng sợ! Hắn chỉ có một mình, nếu chúng ta liên thủ, hắn không thể đối phó chúng ta!”
Chử Liệt Kỳ chợt đứng dậy, giơ kiếm lao về phía trước, tham gia trận chiến.
Có Chử Liệt Kỳ tham gia, áp lực của sáu người nhỏ đi không ít.
Trong mắt Chử Liệt Kỳ tràn đầy oán hận và hung hãn, song kiếm như gió thu cuốn hết lá vàng, cực kỳ bá đạo, cực kỳ hung hãn!
Hơi thở Thương Lan Phúc ngưng lại, không dám mang theo bất cứ thứ gì.
“Truy kích tàn quân, tiêu diệt từng bộ phận...”
Lâm Chính tiếp tục nói, ngón tay nhẹ nhàng lật sách, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hai bên chiến đấu.
Thương Lan Phúc giơ kiếm chống cự.
Tuy rằng chiến đấu khó khăn, nhưng phòng ngự cẩn thận không chê vào đâu được, bảy người phối hợp với nhau, nhưng một mình hắn có thể bảo vệ được bản thân.
Không chỉ có vậy, Lâm Chính nói càng lúc càng nhiều, Thương Lan Phúc đánh càng thuận lợi.
Đám người Chử Liệt Kỳ nhìn thấy mà giật mình.
Hai mắt Hồng Nương trợn to như không dám tin vào mắt mình.
Bà ta mơ hồ phát hiện trong kiếm kỹ của Thương Lan Phúc, có chút bóng dáng của Thương Lan Võ Thần.
“Không! Nếu tiếp tục đánh như vậy, nhất định sẽ thua!”
Hồng Nương khẽ quát: “Trước tiên tìm cách đối phó với kẻ phía sau! Cậu ta đang chỉ bảo kiếm chiêu cho Thương Lan Phúc! Giết cậu ta thì một Thương Lan Phúc cỏn con căn bản không thể sống sót!”
“Được!”
Chử Liệt Kỳ gầm gừ, trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Gã cũng phát hiện ra manh mối.
Nhưng dù biết Lâm Chính đang giúp Thương Lan Phúc thì đã sao?
Vào lúc này, thế phòng thủ của Thương Lan Phúc cẩn thận không chê vào đâu, gần như hoàn hảo.
Dù bảy người có cố gắng hết sức, cũng không thể đánh lui hắn.
"Bà còn không mau đến giúp!"
Chử Liệt Kỳ càng lúc càng cáu kỉnh, lập tức hét lên.
Hồng Nương lộ ra vẻ do dự.
Nếu bà ta ra tay, bà ta sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với hai người đàn ông này.
Có cần thiết phải vậy không?
Nói thật, bà ta không sợ đắc tội với Thương Lan Phúc.
Theo bà ta thấy, thằng con riêng của Võ Thần này không có chút uy hiếp.
Nhưng sau lưng Thương Lan Phúc là Lâm Chính... khiến bà ta cực kỳ sợ hãi!
Bà ta phát hiện mình không thể nhìn thấu cậu thiếu niên trẻ tuổi này.
Mọi thứ về cậu ta đều rất bí ẩn.
“Sao còn đứng đó? Đến giúp đi! Tôi nói cho bà biết, nếu chúng tôi thua, bà cũng sẽ chết!”
Chử Liệt Kỳ quay đầu gầm lên.
Giọng nói này khiến Hồng Nương hoàn toàn hạ quyết tâm.
Bà ta cắn răng, rút kiếm, lạnh lùng đi về phía Thương Lan Phúc.
Thực lực Hồng Nương mạnh hơn Thương Lan Phúc thậm chí còn mạnh hơn Chử Liệt Kỳ.
Có bà ta tham gia, trong nháy mắt cục diện đã thay đổi.
Dù kiếm chiêu của Thương Lan Phúc có hoàn hảo thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn không thể phòng ngự trước sự tấn công của tám người.
Chỉ chống đỡ được vài chục đòn, trên người Thương Lan Phúc đã đầy vết thương.
Cuối cùng.
Roạt!
Chử Liệt Kỳ dùng kiếm đâm vào ngực Thương Lan Phúc, sau đó hất tung.
Cơ thể Thương Lan Phúc bay vút lên cao, nặng nề rơi xuống đất.
“Thắng rồi!”
Mọi người vui mừng.
“Thương Lan Phúc, tôi đã nói, anh không đấu lại tôi đâu!”
Chử Liệt Kỳ cũng vô cùng phấn khích, cười to.
Thương Lan Phúc ôm ngực, không ngừng nôn ra máu.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn Chử Liệt Kỳ, sau đó quay đầu, khàn giọng nói: “Thực xin lỗi, sư phụ... Tôi không trụ được...”
“Không sao, dựa vào một cây kiếm gãy, mà sống đến bây giờ thì đã khá lắm rồi”.
Lân Chính bình tĩnh nói, sau đó gấp sách lại, từ từ đứng lên.
“Anh nghỉ ngơi đi, tiếp theo... cứ giao cho tôi!”
Chương 4742: Có ích
Giải quyết xong Thương Lan Phúc, Hồng Nương thở phào nhẹ nhõm, trái tim căng chặt cuối cùng cũng trở lại vị trí lồng ngực...
Nhưng bà ta không dám sơ suất, lập tức cầm kiếm đi đến chỗ Lâm Chính.
Theo bà ta, việc cần làm trước nhất chính là giải quyết người này.
Lâm Chính khiến bà ta có cảm giác cực kỳ bất an.
Bà ta không thể nhìn thấu người này.
Người này chưa chết thì sự việc sẽ không kết thúc.
Nghĩ đến đây, Hồng Nương bước nhanh hơn.
Nhưng vào lúc bà ta định tấn công, Lâm Chính đã từ từ đứng dậy.
Hơi thở của Hồng Nương dồn dập hơn.
Không hiểu tại sao, bà ta lại cảm nhận được một luồng khí tức trước giờ chưa từng có...
Lâm Chính hơi nghiêng đầu nhìn về phía bà ta.
Chỉ liếc một cái, cả người Hồng Nương lập tức căng cứng, không dám cử động.
“Giết hắn!”
Chử Liệt Kỳ ở bên cạnh gào lên, lập tức giơ kiếm chém về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại không tránh né, để mặc cho thanh kiếm sắc bén ấy tấn công.
Keng!
Tiếng vang lanh lảnh vang lên.
Lưỡi kiếm của Chử Liệt Kỳ bổ thẳng vào trán Lâm Chính.
Nhưng lưỡi kiếm lại không thể cắt đứt đầu anh, thậm chí nó còn không để lại một chút dấu vết gì, như thể vừa chém vào sắt thép.
“Cái gì?”
Chử Liệt Kỳ ngẩn ra.
Phập!
Ngay lúc gã vừa hoàn hồn lại, một thanh kiếm thon dài đâm xuyên cổ họng gã.
Đó chính là Bút Họa kiếm!
Hồng Nương bị dọa sợ đến mức cả người run rẩy.
Xoẹt!
Khi Bút Họa Kiếm xoay tròn, sức mạnh phi thăng trên thân kiếm lập tức bắn tung tóe ra xung quanh.
Đầu của Chử Liệt Kỳ nổ tung tại chỗ.
Những thứ màu đỏ với trắng bắn ra xung quanh.
Những người khác đều sợ hãi, vội vàng vung vũ khí tấn công Lâm Chính.
Nhưng hiện giờ cơ thể của Lâm Chính vô cùng cứng rắn, xương chí tôn đã hấp thu năng lượng dồi dào, cuối cùng lúc này đã hoàn thành mười giai đoạn cường hóa.
Ngay cả luồng kiếm khí vô cùng kỳ lạ ở nơi này cũng không thể giết được anh, chứ đừng nói tới mấy thanh kiếm của những người này.
Keng! Keng! Keng! Keng!...
Một loạt âm thanh lanh lảnh vang lên.
Đao kiếm của những người này hoàn toàn không thể xẻ đôi cơ thể Lâm Chính.
Mọi đòn tấn công đều bị bỏ qua.
Lâm Chính cũng không từ tốn nữa, cầm Bút Họa Kiếm chém mạnh vào cơ thể những người này.
Một chốc sau đó, đám người Chử Liệt Kỳ đều chết không toàn thây.
Xác chết vỡ vụn rơi đầy trên mặt đất.
“Á!”
Hồng Nương hét lên chói tai rồi lập tức quay đầu chạy đi.
Nhưng khi ở trong hoàn cảnh đặc thù này, sao bà ta có thể chạy thoát khỏi đường hầm chứ?
Lâm Chính liếc xéo bà ta.
“Đại nhân tha mạng! Tha cho tôi!”
Hai chân Hồng Nương mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất, run rẩy hét lên.
Lâm Chính thờ ơ nhìn Hồng Nương, suy nghĩ rồi cất Bút Họa Kiếm đi.
Thấy Bút Họa Kiếm biến thành một tia sáng chìm vào trong lòng bàn tay Lâm Chính, trái tim của Hồng Nương co rút lại.
Phải tương thích tới mức độ nào mới có thể làm được vậy chứ?”
Hồng Nương run rẩy, nhưng bà ta biết rằng bây giờ mình đã tạm thời được an toàn.
“Sư phụ, giết bà ta... giết con mụ khốn nạn này đi!”
Thương Lan Phúc đang nằm trên mặt đất căm hận nói.
Mặc dù Hồng Nương được Đào Thành mời tới để giúp hắn đến rừng rậm u minh thực hiện nhiệm vụ, như từ đầu tới cuối, Hồng Nương chưa từng giúp đỡ hai người, thậm chí còn tranh thủ cơ hội hãm hại hai người họ.
Sao Thương Lan Phúc có thể không hận bà ta chứ?
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Người này còn có ích, giết đi chẳng phải sẽ tiếc lắm sao?”
“Có ích?”
Thương Lan Phúc ngẩn người, không thể hiểu được ý câu nói này của Lâm Chính.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, đâm vài phát lên người Thương Lan Phúc, sau đó nhét một viên đan dược vào miệng hắn.
“Anh nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó đi về phía bộ xương khô ở cuối đường hầm.
Anh có thể cảm nhận được ở trên bộ xương khô này... có thứ gì đó rất giống với xương chí tôn...
Chương 4743: Mắt chí tôn
Bộ xương khô vô cùng nhợt nhạt, nhưng chất xương rất chắc chắn.
Từ chất xương này có thể đoán được chủ nhân của nó lúc còn sống có tu vi không hề tầm thường.
Lâm Chính nhìn vào con mắt bên phải đang phát sáng của hộp sọ.
Lúc này anh mới ngạc nhiên nhận ra, thì ra tất cả năng lượng đều xuất phát từ con mắt này.
Toàn bộ khí tức kỳ lạ trong rừng rậm u minh đều đến từ con mắt này.
Nó đang liên tục tản ra khí tức, toàn bộ sức mạnh đáng sợ đã bốc hơi vào trong không khí, khiến da đầu người ta tê dại.
Lâm Chính ngạc nhìn nhìn ngắm, sau đó đưa tay rút con mắt ra khỏi hộp sọ.
Khoảnh khắc anh chạm vào con mắt đó, xương chí tôn ở trong cơ thể anh lập tức nóng lên.
Một cảm giác kết nối kỳ diệu xông vào tim anh.
“Đây là một trong số các bảo vật chí tôn viễn cổ sao?”
Lâm Chính phản ứng lại ngay lập tức, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết.
Anh nhìn con mắt đang cử động trên tay mình, trong đầu tràn đầy vẻ khó tin.
Đây là mắt chí tôn!
Lâm Chính có thể cảm nhận được nguồn năng lượng vô tận tràn ngập bên trong con mắt đó.
Đặc biệt là sau khi Lâm Chính lấy con mắt ra khỏi hộp sọ, nguồn năng lượng bên trong con mắt càng không thể kiểm soát được nữa.
Toàn bộ khí tức huyền diệu bên trong đường hầm bùng nổ dữ dội.
“Sư phụ, đó là gì vậy?”
Hơi thở của Thương Lan Phúc gấp gáp hơn, khổ sở nói.
Ngay cả Hồng Nương cũng không thể chịu được, vẻ mặt tái nhợt, run rẩy từng hồi.
“Đây chính là ngọn nguồn của rừng rậm u minh”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Ngọn nguồn?”
Thương Lan Phúc không dám tin.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên đưa tay lên lấy con mắt bên phải ra, sau đó nhét con mắt kia thẳng vào hốc mắt của mình.
Trong nháy mắt, một cơn đau xé nát tâm can lan ra khắp cơ thể.
...
Bên ngoài núi đá.
“Cô chủ, bên trong đó không có bất kỳ động tĩnh nào, chẳng lẽ đám người đó chết hết ở bên trong rồi sao?”
Một người đàn ông nhìn chăm chú vào núi đá, sau đó gằn giọng, cau mày nói.
“Lúc trước người phụ nữ đó khá thông minh, nếu có chuyện gì không ổn, bà ta chắc chắn sẽ ra ngoài”.
Ám Minh Nguyệt mở mắt ra, lạnh lùng nói.
“Cô chủ, chúng ta không thể biết được tình hình ở bên trong như thế nào, nếu bà ta thật sự có năng lực thì cũng không đến nỗi này đâu!”
Người nọ do dự nói.
“Cô chủ, cô có muốn bọn tôi tìm thêm một nhóm người khác không?”
Lại có thêm một người không nhẫn nhịn được nói.
“Không cần!”
Ám Minh Nguyệt hít vào một hơi, mặt không biểu cảm nói: “Nếu không có tin tức gì của nhóm người này thì khi tìm thêm một nhóm người khác, cũng là để họ đi chịu chết, thực lực không đạt đến một cấp bậc nhất định thì không thể biết rõ núi đá này”.
“Nhưng mà cô chủ...”
“Về trước đã”.
Ám Minh Nguyệt nói rồi quay người định đi về.
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Nhưng vào lúc Ám Minh Nguyệt bước về phía trước vài bước, dường như cô ta ngửi được gì đó, bước chân đột nhiên dừng lại, chợt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Mọi người nhìn nhau, bối rối.
“Cô chủ, có chuyện gì vậy?”
Gã cấp dưới thứ nhất gằn giọng nói.
“Tịch khí trong không khí đã loãng hơn rồi!”
Ám Minh Nguyệt khàn giọng nói.
“Loãng hơn?”
Mọi người vội vàng kiểm tra lại nguồn năng lượng đang tràn ngập trong không khí.
Một người còn thử tắt đi quầng sáng trên cơ thể rồi lùi về phía sau.
“Cô chủ nói đúng rồi, nó thực sự đã loãng hơn!”
Người nọ lùi về được hơn mười mét, mở miệng nói.
“Sao lại thế?”
Mọi người bắt đầu suy đoán lý do.
Ám Minh Nguyệt không nói gì, chỉ quay lại nhìn vào núi đá.
Ngay vào lúc này.
Ầm ầm...
Núi đá đột nhiên rung lên nhè nhẹ.
Ngay sau đó, cửa núi đá từ từ mở toang, một bóng người từ bên trong nhảy ra ngoài...
Chương 4744: Đừng trách tôi
Hơi thở của mọi người run lên, tất cả đều tụ tập quanh ngọn núi đá, chĩa kiếm vào bóng người vừa nhảy xuống.
"Đại tiểu thư, xin tha mạng! Xin tha mạng!"
Hồng Nương vừa nhảy ra liền giơ tay run rẩy hét lên.
"Những người còn lại đâu?"
Ám Minh Nguyệt đi tới phía trước, lạnh lùng hỏi.
"Tất cả....Chết hết rồi....”
"Vậy là bà lại một mình sống sót nữa à?"
"Tiểu thư, bên trong quá nguy hiểm, tất cả đều là kết giới, dù có bao nhiêu người vào bên trong thì cũng không phá được. Tôi thấy có gì đó không đúng nên ra ngoài báo cho tiểu thư.....”
Hồng Nương run rẩy nói.
"Tôi đâu cần bà thông báo?"
Ám Minh Nguyệt mặt vô cảm nói: "Và hình như tôi đã nói với bà trước đó rằng nếu không còn kết giới thì bà cũng không cần phải ra ngoài!"
"Tiểu....tiểu thư?"
Hồng Nương run rẩy.
Nhưng Ám Minh Nguyệt đã chậm rãi rút kiếm ra, chuẩn bị chém vào đầu Hồng Nương.
Nhưng đúng lúc Ám Minh Nguyệt chuẩn bị ra tay.
Cheng!
Một tia kiếm quang đột nhiên bắn ra từ lối vào núi đá, đánh vào Ám Minh Nguyệt với tốc độ cực nhanh.
Ánh mắt Ám Minh Nguyệt đột nhiên trở nên sắc bén, lập tức đưa kiếm lên ngang ngực để phòng thủ.
Xẹt!
Kiếm quang chém vào thanh kiếm của cô ta.
Sức mạnh đáng sợ này khiến Ám Minh Nguyệt phải rút lui.
Hồng Nương nhìn thấy vậy, lập tức đứng dậy bỏ chạy, tìm cách trốn thoát.
"Muốn chạy?"
Ám Minh Nguyệt hừ lạnh, lại vung kiếm, một luồng kiếm khí lập tức bao trùm lấy Hồng Nương.
"KHÔNG!"
Hồng Nương hét lên thảm thiết.
Kiếm khí ập đến khiến cơ thể bà ta bị chém thành từng mảnh, bà ta lập tức chết thảm tại chỗ.
Người của Ám Minh Nguyệt vây quanh và lạnh lùng nhìn về phía lối vào núi đá.
Ám Minh Nguyệt cũng nhìn chằm chằm về phía đó, thấp giọng quát lên: "Dám chơi trò ném đá giấu tay sao? Cút ra đây cho tôi!"
Cô ta vừa dứt lời, Thương Lan Phúc đã nhảy ra khỏi miệng lối vào.
Lâm Chính theo sau.
"Ồ? Các người chưa chết à?"
Ám Minh Nguyệt nheo mắt lại, kinh ngạc nhìn hai người.
"Khiến đại tiểu thư thất vọng rồi!"
Thương Lan Phúc bình tĩnh nói.
"Nếu các người không chết thì chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó bên trong phải không? Mau giao ra thứ các người tìm thấy ở bên trong!"
Ám Minh Nguyệt đưa tay ra và nói.
"Chúng tôi không phát hiện ra gì cả, thậm chí còn gặp phải một đám người muốn giết chúng tôi. Đại tiểu thư, những người này là người của cô phải không?"
Thương Lan Phúc lạnh lùng nói.
Ám Minh Nguyệt khẽ cau mày, sau đó hừ lạnh:"Có vẻ như các người sẽ không tự nguyện tuân theo mệnh lệnh của tôi! Nếu các người không muốn chủ động giao đồ thì đừng có trách tôi!"
Nói xong, Ám Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu.
Vù vù vù...
Tất cả những cao thủ xung quanh cô ta đều lao về phía hai người họ.
Kiếm khí cuồng bạo giống như một cơn gió mạnh, chém về phía hai người.
Lâm Chính không nói gì, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt phải vẫn có chút co giật.
Thương Lan Phúc nắm lấy thanh kiếm Hồng Nương vừa làm rơi xuống và lao về phía những cao thủ kia, sức mạnh phi thăng dữ dội bắt đầu được giải phóng, sát khí toả ra khắp xung quanh.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Ám Minh Nguyệt lộ ra một tia khinh thường!
Cô ta cũng từng nghe nói về Thương Lan Phúc.
Chỉ là một đứa con riêng, thiên phú thì kém, truyền thừa có được là loại tệ nhất.
Một kẻ như vậy mà dám chống lại những cao thủ tinh anh dưới trướng cô ta?
Đúng là không biết sống chết!
Ám Minh Nguyệt không thèm để ý tới Thương Lan Phúc, xoay người nhìn Lâm Chính vẫn đứng ở vị trí cũ.
Vì lý do nào đó, cô ta cảm thấy người này cực kỳ bí ẩn.
Và...khí tức toả ra từ cơ thể người này cũng đặc biệt độc đáo!
Thật là cổ quái.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên bịt mắt phải lại, có vẻ đau đớn ngồi thụp xuống.
Ám Minh Nguyệt giật mình, nhưng cô ta có thể thấy rõ mắt phải của Lâm Chính lóe lên một tia sáng đỏ kỳ lạ....
Chương 4745: Tôi không phải người quyết định?
Người này là ai?
Vẻ mặt Ám Minh Nguyệt trở nên căng thẳng, cô ta lập tức nắm lấy thanh kiếm màu đen tuyền và chuẩn bị lao về phía Lâm Chính, sát khí đằng đằng.
Dù người này là ai thì hôm nay cũng phải chết ở đây.
Bí mật ở đây không thể bị rò rỉ ra ngoài!
Nhưng đúng lúc Ám Minh Nguyệt chuẩn bị tấn công Lâm Chính.
Roẹt!
Có tiếng như da thịt bị cắt xẻ.
Sau đó, một bóng người đột nhiên bay tới, nặng nề ngã xuống đất.
Ám Minh Nguyệt giật mình, cúi đầu nhìn chằm chằm.
Đó là thuộc hạ của cô ta.
Cổ người đàn ông này bị cắt đứt, máu chảy ra lênh láng, hình như đã chết!
Trên người anh ta chỉ có một vết thương, ngoài ra không có gì khác!
Một kiếm cắt đứt cổ họng?
Một đòn có thể giết chết một cao thủ?
Sắc mặt Ám Minh Nguyệt đột nhiên thay đổi, lập tức nhìn về phía trước.
Lúc này, Thương Lan Phúc người đầy máu, liều mạng chiến đấu trong đám đông như một vị thần kiếm.
Đôi mắt hắn sắc bén, những đường kiếm hung mãnh tả xung hữu đột.
Mặc dù bị bao vây bởi nhiều cao thủ, nhưng Thương Lan Phúc vẫn có thể xử lý mọi chuyện một cách dễ dàng.
Trong chớp mắt, một thuộc hạ khác lại bị giết.
"Cái gì?"
Ám Minh Nguyệt không thể tin được.
Cô ta gần như không thể tin vào mắt mình.
Chuyển động của từng đường kiếm gần như hoàn hảo.
Mỗi cú chặt, mỗi cú đẩy, không có lỗi nào cả.
Phòng ngự của hắn khá yếu, nhưng đòn tấn công lại sắc bén đến mức nghẹt thở!
Thuộc hạ của cô ta hoàn toàn không thể bắt kịp tốc độ của Thương Lan Phúc.
Trong nháy mắt, Thương Lan Phúc đã tàn sát gần một nửa số thuộc hạ của Ám Minh Nguyệt!
Đây có phải là con hoang của Thương Lan Võ Thần không? Đây có phải là Thương Lan Phúc bị người đời phỉ báng không?
Ám Minh Nguyệt căng thẳng thần kinh, bước đi nhanh hơn một chút, cầm kiếm xông vào đám người, cùng Thương Lan Phúc giao đấu.
Phải chiến đấu chống lại Ám Minh Nguyệt, người được mệnh danh là “người kế vị Võ Thần”, áp lực đè lên Thương Lan Phúc ngay lập tức tăng lên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi phản đòn.
Nhưng kiếm thuật của Ám Minh Nguyệt tốt hơn hắn rất nhiều.
Sau vài chiêu, trên người Thương Lan Phúc đã đầy vết kiếm.
"Quay lại đây!"
Lâm Chính ở phía sau chậm rãi đứng dậy, hạ lòng bàn tay xuống từ mắt phải và hét lên.
"Vâng, thưa sư phụ!"
Thương Lan Phúc nghiến răng, từ bỏ cuộc tấn công và đột ngột rút lui.
Sư phụ?
Ám Minh Nguyệt lặng lẽ quan sát, cũng không đuổi theo mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Anh là ai?"
Cô ta trầm giọng hỏi.
"Tôi là ai không quan trọng. Nghe này, các người hãy tránh ra và để chúng tôi rời đi. Đã hiểu chưa?"
Lâm Chính khàn giọng nói.
Anh không muốn lãng phí thời gian với những người này.
Anh muốn nhanh chóng giải quyết con mắt chí tôn của mình.
"Vội vàng rời đi như vậy sao? Chẳng lẽ trong núi đá kia có thứ gì tốt sao?"
Ám Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Tôi đã nói rồi, món đồ kia phải giao cho tôi, mạng của các người cũng phải giao cho tôi! Người quyết định cuối cùng các người có thể rời đi hay không không phải là anh”.
Nói xong, đám người lại giơ kiếm lên, kích hoạt sức mạnh phi thăng, muốn chiến đấu lần nữa.
Nhưng Lâm Chính tựa hồ đã mất kiên nhẫn.
"Cô có chắc...người quyết định cuối cùng không phải là tôi không?"
Giọng nói lạnh tanh và trống rỗng.
Ám Minh Nguyệt không khỏi chột dạ.
Đột nhiên.
Vụt!
Thân ảnh Lâm Chính đột nhiên biến mất.
Không ai kịp phản ứng.
Ám Minh Nguyệt trong lòng hơi lo lắng, năm ngón tay cầm kiếm lập tức siết chặt hơn.
Lúc này, Lâm Chính vốn đã biến mất bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, trong tay lóe lên một tia sáng vàng.
Thiên Sinh Đao xuất hiện trong tay anh, hung hãn đánh về phía Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt lông tóc dựng đứng, lập tức nghiêng người sang một bên, tránh né Thiên Sinh Đao đang lao tới.
Bùm!
Lực đáng sợ lập tức truyền xuống xé nát mặt đất.
Một vết nứt dài vài dặm xuất hiện.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến những người khác loạng choạng đứng không vững.
Nhìn thấy vết nứt này, đồng tử của Ám Minh Nguyệt lập tức nở rộng ra.
Một thiên tài kiếm thuật như cô ta có thể ước lượng rõ ràng sức mạnh của nhát đao vừa rồi.
Cô ta biết mình không thể chống lại được một đòn tấn công như vậy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta chịu nhượng bộ.
"Thú vị đây!"
Ám Minh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm Lâm Chính bên kia, chủ động dùng thanh kiếm đen tuyền của mình tấn công.
Lâm Chính không hề do dự, anh lắc lắc Thiên Sinh Đao trong tay. Thiên Sinh Đao hoá thành ánh sáng màu vàng, chui vào lòng bàn tay. Sau đó ánh sáng vàng lại hiện ra, lần này bút Hoạ Kiếm xuất hiện.
Ám Minh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, nhưng thanh kiếm đang tấn công vẫn không dừng lại, lưỡi kiếm xé gió dữ dội lao đi.
Lâm Chính cũng phóng ra bút Hoạ Kiếm.
Kiếm khí của hai bên điên cuồng đan xen vào nhau, tạo ra vô số tia lửa.
Ám Minh Nguyệt không ngừng tấn công, nhìn chằm chằm vào kiếm chiêu của Lâm Chính như muốn tìm ra sơ hở.
Nhưng dù tấn công hung hãn đến đâu, cô ta cũng không thể chém trúng Lâm Chính.
Phòng ngự của anh chắc chắn đến mức giọt nước cũng không thể lọt qua!
Tim Ám Minh Nguyệt đập điên cuồng.
Kiếm thuật của người đàn ông này thật phi thường!
Và... tại sao các chiêu kiếm của người đàn ông này lại giống với Thương Lan Phúc đến vậy?
Chẳng lẽ... người đàn ông này là thuộc hạ của Thương Lan Võ Thần?
Nghĩ đến đây, Ám Minh Nguyệt lại càng đằng đằng sát khí.
Nếu hai người này không bị tiêu diệt ở đây, một khi tin tức đến tai Thương Lan Võ Thần thì cô ta phải làm sao?
"Bỏ đi, dùng chiêu đó thôi!"
Ám Minh Nguyệt hừ lạnh, đột nhiên sức mạnh phi thăng dâng trào khắp cơ thể. Sau đó từ thanh kiếm màu đen đang điên cuồng gào thét toả ra ánh sáng của các vì sao.
"Ủa?"
Lâm Chính hơi sững lại, vẫn chưa hiểu Ám Minh Nguyệt muốn dùng chiêu gì.
Bùm!
Thanh kiếm đen điên cuồng va chạm với bút Hoạ Kiếm rồi đột nhiên phát nổ, vỡ thành hàng nghìn mảnh vỡ. Sau đó tất cả các mảnh vỡ vòng qua bút Hoạ Kiếm như những chiếc kim bạc, nhanh chóng đánh vào vô số điểm yếu xung quanh cơ thể Lâm Chính.
Giống như kim bạc châm vào huyệt đạo!
Lâm Chính sắc mặt căng thẳng.
"Chết đi!"
Ám Minh Nguyệt hét lên và dùng lòng bàn tay quơ vào không khí.
Những mảnh vỡ đó dường như có ma lực, nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay cô ta, biến lại thành một thanh kiếm đen. Sau đó thanh kiếm đen giống như một ngôi sao đen, đâm thẳng về phía trái tim Lâm Chính.
Nhát kiếm quá bất ngờ khiến hầu như không ai kịp phản ứng.
Ngay cả Lâm Chính cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm đâm về phía mình.
"Sư phụ!"
Thương Lan Phúc lo lắng hét lên. Nhưng đã quá trễ rồi.
Cuối cùng!
Đinh!
Khi một tiếng kiếm sắc bén vang lên, mũi thanh kiếm đen đã đâm trúng ngực Lâm Chính...
Tuy nhiên....
Lưỡi kiếm chỉ đâm trúng vào ngực....
Nhưng lại không thể xuyên qua!
"Điều này là không thể....
" Ám Minh Nguyệt ánh mắt đờ đẫn, lẩm bẩm.
Cheng!
Lâm Chính không hề do dự, cầm bút Hoạ Kiếm chém vào Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt cả kinh, điên cuồng lùi lại phía sau.
Nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, dù phản ứng của cô ta rất nhanh nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh được đường kiếm.
Xẹt!
Một âm thanh lạ phát ra.
Sau đó cánh tay cầm thanh kiếm đen của Ám Minh Nguyệt bị chặt đứt.
Máu phun ra.
Ám Minh Nguyệt ôm cánh tay bị gãy của mình lùi lại, hơi thở trở nên hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Không ai nghĩ rằng Ám Minh Nguyệt, một trong những thiên tài hàng đầu của long mạch dưới lòng đất lại phải chịu tổn thất lớn như vậy trong trận chiến này...
"Bảo vệ tiểu thư!"
Ai đó hét lên một tiếng, sau đó mọi người liền xông tới, vây quanh Lâm Chính...