-
Chương 4731-4735
Chương 4731: Thánh Thiên Quang
“Cái gì?”.
Thương Lan Phúc biến sắc, nhìn Hồng Nương với ánh mắt khó tin, vội vàng định đuổi theo.
Nhưng hắn vừa nhúc nhích, lực cản đáng sợ đã tác động lên người hắn, khiến hắn mãi không nhấc nổi chân.
Rõ ràng chỉ cách Hồng Nương khoảng mười mét, nhưng tựa như gần nhau gang tấc mà biển trời cách mặt, khó mà chạm tới.
“Bà không thể đi được, bà đưa chúng tôi đến đây thì sao có thể đi một mình chứ? Bà phải nghĩ cách giúp chúng tôi ra khỏi rừng rậm u minh! Bà bắt buộc phải nghĩ cách!”.
Thương Lan Phúc khẽ gầm lên.
Nhưng Hồng Nương chỉ cười không nói, khẽ lắc đầu, nhìn hai người với vẻ chế giễu.
“Tôi có nói sẽ giúp các cậu ra khỏi rừng rậm u minh đâu! Tôi chỉ đồng ý với Đào Thành là đi cùng các cậu đến đây thôi mà!”.
“Cái gì?”.
“Tôi không hề có ý định đưa các cậu về!”.
Hồng Nương mỉm cười: “Hai người các cậu, một người khiến Thương Lan Võ Thần đại nhân mất hết mặt mũi, một kẻ là đứa con rơi bị người ta coi là trò cười của Thương Lan Võ Thần! Thương Lan Võ Thần chỉ muốn các cậu chết luôn ở đây chứ không phải sống sót trở về, hiểu chưa?”.
Đồng tử Thương Lan Phúc mở to, rồi nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Bọn họ đều là người thông minh, sao có thể không hiểu đạo lý này chứ?
Thương Lan Võ Thần không thể đích thân ra tay đối phó Lâm Chính.
Nếu không sẽ bị rêu rao là ỷ lớn hiếp nhỏ, mất hết mặt mũi.
Còn Thương Lan Phúc thì ông ta lại càng không thể xuống tay, bởi vì hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Để Thương Lan Phúc chết trong rừng rậm u minh mới là lựa chọn tốt nhất.
“Đừng trách tôi độc ác! Xin lỗi các cậu, tôi sẽ mang U Minh Hoa Hỏa về báo cáo kết quả. Đương nhiên, công lao này coi như của các cậu, các cậu sẽ được người ta khắc ghi, đây là cực hạn mà tôi có thể làm được rồi”.
Hồng Nương cười nói, sau đó xoay người, định rời khỏi đây.
Thương Lan Phúc nhìn bóng lưng rời đi của Hồng Nương, ngã ngồi xuống đất, cất tiếng cười thê lương.
Lâm Chính nhíu chặt mày, thầm huy động xương chí tôn, muốn thử liên kết với khí tức xung quanh.
Nhưng đúng lúc này, Hồng Nương đang định rời đi bỗng dừng bước.
Sắc mặt bà ta âm trầm, nhìn khắp bốn phía.
Lúc này mới phát hiện xung quanh ba người không biết từ lúc nào đã có thêm mấy bóng dáng xuất hiện.
Nụ cười của Thương Lan Phúc tắt ngấm, cũng nhìn về phía mấy bóng dáng này.
Chỉ thấy trên người bọn họ tỏa ra ánh sáng xanh lam.
Bọn họ xuyên qua khu vực đặc biệt này của rừng rậm u minh như đi trên đất bằng, không hề bị khí tức ảnh hưởng.
“Đó là... Thánh Thiên Quang?”.
Hình như Hồng Nương nhận ra ánh sáng tỏa ra trên người bọn họ, lập tức kêu lên thất thanh.
Ngay sau đó, mấy thanh kiếm kề lên cổ ba người.
“Đi theo chúng tôi, nếu không các bà chỉ có thể vùi thây ở đây thôi!”.
Người đàn ông tóc dài dẫn đầu lạnh lùng nói.
“Các cậu là ai? Tại sao lại có Thánh Thiên Quang?”.
Hồng Nương trầm giọng hỏi.
Bốp!
Đối phương không chút nghĩ ngợi, tát luôn một cái vào mặt Hồng Nương.
Khuôn mặt trắng như trứng bóc của Hồng Nương lập tức xuất hiện một dấu tay rõ rệt.
“Nếu còn hỏi những câu thừa thãi thì tôi không dùng tay mà là dùng kiếm đấy”.
Người đàn ông mặt không cảm xúc nói.
Hồng Nương lạnh lùng nhìn đối phương, không nói gì nữa.
Ba người bị đẩy đi, vào sâu trong rừng rậm u minh.
Sắc mặt Thương Lan Phúc lạnh tanh.
Hắn đã mất hết hi vọng.
Hắn biết đi vào sâu hơn thì trở về là chuyện không thể nữa.
Đây sẽ là nơi chôn xác hắn.
Lâm Chính thì không hề lo lắng.
Xương chí tôn và những khí tức này có sự liên hệ không tầm thường, anh hoàn toàn có thể lợi dụng xương chí tôn để ra khỏi đây.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ là tại sao những người bất ngờ xuất hiện này lại có thể đi lại tự do trong rừng rậm u minh?
Thậm chí đi ngược lại cũng không bị ảnh hưởng.
“Bọn họ là ai vậy?”.
Lâm Chính ghé lại gần Hồng Nương, nhỏ giọng hỏi.
“Sao tôi biết được?”.
Hồng Nương vừa nhỏ giọng đáp vừa âm thầm quan sát những người này.
“Thánh Thiên Quang mà bà nói... là gì thế?”.
Lâm Chính lại hỏi.
Chương 4732: Người kế vị Võ Thần
“Lớp ánh sáng trên người bọn họ?”.
Hồng Nương nhỏ giọng đáp: “Lớp ánh sáng đó đến từ phấn hoa của hoa Thánh Quang, nghe nói hoa Thánh Quang này là một loài thực vật trong truyền thuyết của long mạch dưới lòng đất. Tôi chưa gặp bao giờ nhưng từng đọc được trong sách sử. Bôi phấn hoa của loại hoa này lên người là có thể triệt tiêu khí tức đặc biệt ở rừng rậm u minh, tùy ý đi lại trong này mà không bị ảnh hưởng”.
“Thật sao?”.
Hơi thở của Lâm Chính trở nên run rẩy.
Nếu đúng là vậy thì chẳng phải hoa Thánh Quang có thể khắc chế sức mạnh của đại năng chí tôn kia sao?
Đây sẽ là một món vũ khí sắc bén để đối phó với Diệp Viêm đang sở hữu nhẫn chí tôn và truyền thừa chí tôn.
“Đồ ngốc, cậu quan tâm những cái này làm gì? Vẫn nên suy nghĩ về kết cục của chúng ta đi!”.
Hồng Nương nhỏ giọng nói: “Đối phương có thể sở hữu Thánh Thiên Quang, lại còn vào sâu trong này thì tuyệt đối không phải hạng tầm thường! Chúng ta có thể thoát thân hay không cũng là cả vấn đề, cậu còn rảnh rỗi suy nghĩ những thứ không đâu nữa à?”.
Lâm Chính không nói gì.
Ba người bị áp giải đi một tiếng.
Hai bên toàn là những cái cây màu đen rậm rạp.
Ánh sáng bên trên cũng không lọt xuống được.
Cuối cùng, cả đoàn người dừng trước một bãi đất trống ở giữa khu rừng.
Lâm Chính liếc mắt nhìn bãi đất trống.
Chỉ thấy chính giữa nơi đó xuất hiện một ngọn núi đá được xếp chồng từ rất nhiều tảng đá.
Bảy tám người đang đứng trước núi đá, ăn mặc giống hệt đám người áp giải Lâm Chính, đều là bào đen viền vàng, trông rất uy nghiêm.
Phía trước bọn họ là một cô gái mặc váy dài màu đen, đeo mạng che mặt.
Cô gái có đôi mắt sáng tuyệt đẹp, tóc dài đến eo, tay cầm trường kiếm, da trắng như tuyết, vóc dáng thướt tha.
Nhưng kiếm khí sắc bén tỏa ra từ người cô ta mạnh đến mức khiến người ta ngạt thở.
Điều khiến người ta không dám tin hơn là cô gái này không sử dụng Thánh Thiên Quang.
Hình như... cô ta dựa vào thực lực để đến được đây!
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Lúc này, cô gái đang nhìn chằm chằm núi đá, hình như đang quan sát gì đó.
Người phụ trách áp giải Lâm Chính, Thương Lan Phúc và Hồng Nương lập tức đi tới, quỳ một gối xuống.
“Cô chủ, chúng tôi vốn định ra ngoài rừng bắt mấy kẻ có năng lực, không ngờ lúc đi qua nơi U Minh Hoa Hỏa đang nở rộ thì gặp phải ba người này, liền đưa đến đây luôn”.
Người đàn ông cung kính nói.
“Ồ?”.
Cô gái nghe thấy thế liền xoay người lại nhìn ba người.
“Cô là...”
Hồng Nương nhìn cô gái, bỗng liếc thấy lệnh bài treo ở hông của cô ta, run rẩy kêu lên: “Cô là cô chủ Minh Nguyệt?”.
“Minh Nguyệt? Lẽ nào... là cô chủ Ám Minh Nguyệt?”.
Thương Lan Phúc cũng trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc.
“Ai vậy?”.
Trong đầu Lâm Chính hiện lên cả đống dấu chấm hỏi.
“Đồ ngốc, ngay cả cô Minh Nguyệt cũng không biết? Anh có phải là người của long mạch dưới lòng đất không vậy?”.
Thương Lan Phúc thầm mắng một tiếng, khẽ hừ mũi nói: “Bố của cô ta chính là Ám Thiên Võ Thần nổi tiếng như cồn”.
“Ồ, lại thêm một con nhà võ thế hệ thứ hai! Bố anh cũng là Thương Lan Võ Thần mà, cần gì phải kinh ngạc đến mức này?”.
Lâm Chính bừng hiểu ra, sau đó nói.
“Anh thì biết cái chó gì! Cô Minh Nguyệt khác tôi, tôi chỉ là đứa con riêng bị người ta vứt bỏ, còn cô Minh Nguyệt là người kế vị Võ Thần nổi tiếng!”.
Thương Lan Phúc trầm giọng đáp.
“Người kế vị Võ Thần?”.
“Đúng, nghe nói thiên phú của cô ta hơn cả bố cô ta là Ám Thiên Võ Thần, hơn nữa còn nhận được truyền thừa của Ám Thiên Võ Thần. Có người dự đoán, qua 50 năm nữa, cô Minh Nguyệt sẽ chính thức tiếp nhận phong hiệu của bố mình, trở thành một trong Thất Võ Thần mới! Bây giờ anh gọi cô ta một tiếng Minh Nguyệt Võ Thần cũng không quá đáng!”.
Thương Lan Phúc khàn giọng đáp, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và bi thương.
Lâm Chính gật đầu, hiểu ra mọi chuyện.
So với Ám Minh Nguyệt thì Thương Lan Phúc quả thực quá nhỏ bé, hai người chính là hai thái cực trái ngược nhau trong số các hậu nhân của hai đại Võ Thần...
“Ba người này không tệ!”.
Đúng lúc này, Ám Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt khỏi ba người, bình tĩnh nói: “Sắp xếp cho bọn họ vào đi!!”.
Chương 4733: Thăng cấp mạnh hơn
“Vào?”.
Cả ba người đều như ngừng thở.
“Cô Minh Nguyệt, chúng tôi phải vào đâu?”.
Hồng Nương vội hỏi.
“Bên trong!”.
Ám Minh Nguyệt chỉ ngọn núi đá: “Trong này có bí mật quan trọng của rừng rậm u minh, nhưng bên trong đó quá nguy hiểm. Trước đó tôi đã phái hai mươi mấy người vào, nhưng tất cả đều chết hết. Bây giờ tôi cần phái người thu thập thông tin trong đó, từng bước loại trừ nguy hiểm. Chờ khi nào làm rõ mọi thứ trong đó thì sẽ vào để khai quật bí mật kia!”.
“Vậy là cô Minh Nguyệt muốn bảo chúng tôi vào đó chịu chết?”.
Sắc mặt Hồng Nương trắng bệch vì sợ hãi.
“Có thể hiểu như vậy”.
Ám Minh Nguyệt vén mái tóc dài.
Đôi mắt đen láy, váy dài màu đen, phối với mái tóc màu đen, khiến cô ta trông giống như một viên ngọc trai đen.
“Cô Minh Nguyệt! Xin cô hãy tha mạng! Bố tôi là Thương Lan Võ Thần! Xin cô hãy nể mặt bố tôi, tha mạng cho tôi đi!”.
Thương Lan Phúc vội kêu lên, hi vọng có thể thông qua thân phận này để Minh Nguyệt tha cho mình.
Nào ngờ vừa dứt lời, đôi lông mày đen như mực của Ám Minh Nguyệt bỗng nhíu lại.
Cô ta nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc, mặt không cảm xúc nói: “Thương Lan Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất có mấy chục người con, anh... là người nào?”.
“Tôi... tôi tên Thương Lan Phúc...”
“Hóa ra là đứa con riêng vô dụng kia?”.
“Cô Minh Nguyệt!”.
Bốp!
Thương Lan Phúc còn định nói gì đó, nhưng người bên cạnh đã đi tới cho hắn hai cái bạt tai nảy đom đóm.
Thương Lan Phúc không kịp đề phòng, khuôn mặt sưng vù lên, khóe môi còn rỉ ra máu tươi.
“Anh tưởng nhắc đến tên bố anh là tôi sẽ nể mặt anh sao? Tôi nói cho anh biết, trong mắt Ám Minh Nguyệt tôi, cho dù là Võ Thần thì tôi cũng không nể mặt, huống hồ anh chỉ là đứa con riêng bị người ta vứt bỏ!”.
Ám Minh Nguyệt vô cảm nói: “Tốt nhất các anh hãy ngoan ngoãn vào đó, thu thập thông tin cho tôi. Nếu các anh tốt số thì có thể sống sót trở ra, tôi sẽ tha cho các anh. Nếu các anh không nghe theo thì tôi cũng không ngại xử quyết luôn tại đây!”.
“Ám Minh Nguyệt! Cô...”
Thương Lan Phúc tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
“To gan! Dám gọi thẳng tên của cô chủ? Chán sống à?”.
Người bên cạnh nổi giận, lại cầm chuôi kiếm thúc hai cái vào bụng Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc đau đến mức co rúm cả người.
Đối phương vẫn không khách khí, còn định ra tay.
Lâm Chính không nhìn nổi nữa, lập tức lên tiếng: “Đừng đánh nữa, nếu đánh anh ta bị thương, anh ta không đi được thì anh đi thay nhé?”.
Người kia khựng lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm, rồi lại nhìn về phía Ám Minh Nguyệt.
Chỉ thấy cô ta phất tay, người kia liền lùi lại.
Ám Minh Nguyệt liếc nhìn Lâm Chính, cũng không nhiều lời, xoay người rút thanh kiếm đen trong tay ra, chém về phía núi đá phía trước.
Keng!
Thanh kiếm đen nhanh mạnh tàn ác, kiếm khí phiêu dật, tốc độ còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh.
Khi kiếm quang giáng xuống, núi đá phía trước phát ra âm thanh ầm ầm.
Sau đó một lối vào xuất hiện trước mặt mọi người.
“Vào hoặc là chết, các anh chọn đi”.
Ám Minh Nguyệt vung kiếm một cái, tra vào trong vỏ, bình thản nói.
Thương Lan Phúc đã bớt đau hơn, nắm tay siết chặt, nhìn Ám Minh Nguyệt với ánh mắt căm hận, dường như muốn liều mạng với cô ta.
“Đừng kích động, vào trong rồi tính”.
Lâm Chính bỗng nhỏ giọng nói.
“Thần y Lâm?”.
Thương Lan Phúc có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
“Nếu anh thách thức trở mặt với cô ta thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Với tình trạng của anh hiện giờ, còn chẳng đánh nổi thị vệ bên cạnh cô ta!”.
“Nhưng chết trong tay cô ta còn hơn là chết không rõ ràng trong đó!”.
“Vào đó chưa chắc sẽ chết, sao anh không cược một ván?”.
“Việc này...”
“Nếu chúng ta quả thực không đối phó được với hung hiểm trong đó thì liều mạng với cô ta cũng không muộn”.
Lâm Chính lại khuyên.
Thương Lan Phúc trầm tư một lát, chỉ đành kiềm chế lửa giận, gật đầu nói: “Được, tôi nghe anh!”.
“Đi!”.
Lâm Chính nói, rồi đỡ Thương Lan Phúc đi về phía núi đá.
“Cô Minh Nguyệt...”
Hồng Nương nhìn Ám Minh Nguyệt, còn định cầu xin, nhưng đối phương chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái.
Hồng Nương không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành thở dài một tiếng, đi theo sau Lâm Chính.
Ba người tiến vào núi đá.
Ầm ầm...
Lối vào nứt ra trên núi đá liền khép lại.
“Tôi thấy ba người này cũng không cầm cự được lâu đâu! A Cẩu, anh đi bắt thêm mấy người nữa đi! Nghe đây, ẩn giấu thân phận, đừng để bị lộ, tránh làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bố tôi và tôi!”.
“Vâng, cô chủ!”.
Người đàn ông tên A Cẩu gật đầu, lập tức dẫn người chạy ra ngoài rừng rậm u minh.
Cùng lúc đó.
Ba người Lâm Chính vừa bước vào núi đá, lối vào ở phía sau liền tự động khép lại.
Thương Lan Phúc vội đi thăm dò, nhưng khí ý bên trong núi đá còn mạnh mẽ hơn, hắn còn không xoay nổi người.
“Chúng ta khỏi ra ngoài rồi!”.
Thương Lan Phúc cắn răng nói: “Đây sẽ là mồ chôn của chúng ta!”.
“Không ngờ tôi lại chết cùng với hai cậu ở đây!”.
Hồng Nương mỉm cười chua chát, ánh mắt đầy bi ai.
Khí tức trong này dày đặc đến mức bà ta cũng không chống lại được.
Nhưng Lâm Chính không hề tuyệt vọng.
Anh hít sâu một hơi, lại huy động xương chí tôn.
Một luồng sáng vàng bỗng tỏa ra từ người anh.
Lâm Chính hơi sửng sốt, cúi đầu xuống nhìn.
Anh kinh ngạc phát hiện xương chí tôn trong người mình... đã thăng cấp mạnh hơn...
Chương 4734: Chủ động tấn công
"Oắt con, cậu dùng chiêu pháp gì vậy? Cả người cứ lập lòe lập lòe, cậu tưởng mình là đom đóm đấy à?".
Hồng Nương vốn đang cáu kỉnh bực bội, thấy người Lâm Chính không ngừng tỏa ra ánh sáng vàng thì càng tức giận hơn.
Lâm Chính nhìn bà ta một cái, bỗng nghiêng người, bình thản nói: "Nếu bà khó chịu thì đi trước đi".
Hồng Nương không nói gì, rút kiếm bên hông ra, kề vào cổ Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Đừng nhiều lời với tôi, cậu đi trước dò đường đi".
Nhưng Hồng Nương vừa dứt lời, ngón tay Lâm Chính đã kẹp lấy lưỡi kiếm của bà ta nhanh như chớp, rồi phát lực mạnh.
Hơi thở của Hồng Nương trở nên run rẩy, lập tức rút kiếm khỏi cổ Lâm Chính, nhưng dù bà ta dùng sức đến đâu cũng vô ích.
Sao kình lực của tên này lại mạnh như vậy?
Ánh mắt Hồng Nương chứa đầy sát khí, còn định ra tay.
Nhưng đúng lúc này, Thương Lan Phúc nhỏ giọng nói: "Hai người đừng cãi nhau nữa! Để tôi đi trước dò đường!".
Hồng Nương sửng sốt.
Thương Lan Phúc đi thẳng về phía trước, đầu cũng không ngoảnh lại.
Lâm Chính nhìn hắn, ngón tay động đậy, đẩy thanh kiếm kia trở lại.
Hồng Nương có chút lảo đảo, nhìn chằm chằm Lâm Chính, đáy mắt lóe lên một tia kiêng dè.
Bên trong núi đá là một đường hầm thông xuống lòng đất.
Thông đạo quái thạch lởm chởm, không hề ngay ngắn, giống như có người dùng tay đào bới từng chút một.
Trong này tối như hũ nút, dựa vào ánh sáng vàng tỏa ra từ người Lâm Chính, ba người mới miễn cưỡng nhìn rõ đường đi.
Thương Lan Phúc trong lòng nguội lạnh, bình thản tiến về phía trước.
Hồng Nương lo lắng quan sát xung quanh.
Lâm Chính vừa nhìn xung quanh vừa hấp thu khí tức trong núi đá.
Khí tức trong núi đá có độ mạnh cao hơn, độ nồng thuần hơn, Lâm Chính chỉ cần huy động xương chí tôn một chút là chúng không ngừng ùa vào người anh.
Xương chí tôn trở nên nóng rực, năng lượng phóng ra bắt đầu lan khắp các kinh mạch toàn thân Lâm Chính.
Cứ tiếp tục thế này, xương chí tôn không những còn có thể nâng lên một cấp, mà e là tu vi của anh cũng được nhờ xương chí tôn mà đột phá quy mô nhỏ.
Bộp!
Đúng lúc này, một âm thanh quái dị vang lên.
Thương Lan Phúc đang đi phía trước liền khựng lại, rút kiếm ra, đanh mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy đường hầm phía trước vốn tối đen bỗng xuất hiện rất nhiều quầng sáng màu lam nhạt.
Các quầng sáng giống như từng hoa văn, trôi dạt trong không trung, nhìn rất quỷ dị.
"Đây là gì vậy?".
Thương Lan Phúc nhìn những hoa văn kia, trầm giọng quát.
"Hình như là... kết giới".
Hồng Nương sửng sốt, sắc mặt bỗng thay đổi: "Nguy rồi, mau phòng ngự!".
Dứt lời, Hồng Nương lập tức huy động sức mạnh phi thăng, tạo một lồng khí phòng ngự.
Thương Lan Phúc kinh ngạc, cũng vội vàng huy động sức mạnh, chuẩn bị dựng lên phòng ngự.
Chỉ thấy những quầng sáng như hoa văn kia đã ập về phía ba người.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: "Phòng ngự cũng vô ích, Thương Lan Phúc, anh muốn sống thì chủ động tấn công đi!".
"Tấn công?".
Thương Lan Phúc ngoảnh phắt lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
"Trước đó Ám Minh Nguyệt đã phái không ít cao thủ vào đây, trong đó chắc chắn cũng có người mạnh hơn anh. Nhìn dưới chân anh đi, toàn là máu, cho thấy bọn họ đã không phòng ngự được. Nếu bọn họ đã không làm được thì anh còn phòng ngự làm gì?".
Lâm Chính trầm giọng nói.
Thương Lan Phúc cúi xuống nhìn.
Quả nhiên, dưới chân ba người toàn là máu thịt lầy lội...
Hắn nghiến răng lại, rút thanh kiếm sắc ra, chém về phía quầng sáng đang đánh tới.
Xoẹt!
Quầng sáng lập tức nứt ra, nổ thành vô số mảnh vụn, cắt về phía Thương Lan Phúc như mưa.
Thương Lan Phúc vừa cuống vừa sợ.
"Thương Lan Kiếm Pháp!".
Hắn gầm lên một tiếng, điên cuồng múa thanh kiếm trong tay.
Kiếm ảnh trùng trùng, đánh về phía những mảnh vụn kia như dời non lấp bể.
Lúc này, Thương Lan Phúc đã không còn sợ sống chết nữa, thế nên cực kỳ dũng mãnh, Thương Lan Kiếm Pháp múa ra cũng cực kỳ có uy lực.
Lâm Chính ở phía sau lặng lẽ nhìn, trong lòng thầm kinh hãi.
"Đây chính là Thương Lan Kiếm Pháp mà Thương Lan Võ Thần lấy làm kiêu ngạo sao? Quả nhiên huyền diệu..."
Anh đứng đó nhìn, thầm ghi nhớ từng chiêu từng kiếm...
Chương 4735: Ông bố bỉm sữa
Mặc dù Thương Lan Phúc cực kỳ dũng mãnh, nhưng dù sao thực lực vẫn có hạn, sau khi chiến đấu một lúc, cơ thể hắn bị các mảnh sáng cắt rách nhiều chỗ.
Lâm Chính biết nếu không ra tay, Thương Lan Phúc nhất định sẽ chết.
Vèo vèo vèo vèo!
Lâm Chính vận khí, Hồng Mông Long Châm bay ra, đâm vào cánh tay hắn, tăng tốc độ và sức mạnh của cánh tay, nhiều châm bạc đâm vào cơ thể, phục hồi vết thương trên người.
Được Lâm Chính trợ giúp, áp lực của Thương Lan Phúc giảm bớt, kiếm trong tay vung ra phóng khoáng hơn.
“Hả?”
Hồng Nương ở phía sau nhíu mày, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sâu xa.
Với sự nỗ lực của cả hai, những mảnh ánh sáng cuối cùng cũng bị đập vỡ rồi biến mất.
Thương Lan Phúc thở hổn hển, quay đầu nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: "Cảm ơn”.
“Bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, thật ra tôi giúp anh cũng là giúp chính mình”.
Lâm Chính nhìn dấu vết do vầng sáng để lại, khẽ nói: “Đường hầm này rất thô sơ, không thể lắp đặt bất kỳ cơ quan nào ở đây, chúng ta gặp phải nguy hiểm, phần lớn là do kết giới người xưa để lại. Nếu là kết giới thì sẽ dễ dàng ứng phó, chúng ta có thể tập hợp sức mạnh của ba người thành một người, tiến về phía trước, đường hầm không quá sâu, có lẽ chúng ta sẽ sớm khám phá ra bí mật bên trong”.
“Ồ, thằng nhóc ranh nhà cậu làm ra vẻ cao thủ gì chứ? Kinh nghiệm của bà đây còn nhiều hơn cậu gấp trăm lần!”
Hồng Nương khinh thường cười khẩy, thấp giọng nói: "Đường hầm này tuy nhìn thô sơ, nhưng chắc chắn là mộ của một vị cao nhân nào đó, đã là mộ, sao có thể không có bẫy chứ?”
"Vậy ý của bà là gì?"
“Không phải cậu rất có bản lĩnh sao? Hai người vào đi, tôi chờ ở đây”.
Hồng Nương nhún vai nói.
“Cho nên bà dự định nếu chúng tôi chết ở trong đó, bà sẽ ra ngoài báo cáo kết quả, phải không?”
Lâm Chính cau mày nói.
“Đúng vậy, dù báo cáo kết quả với Ám Minh Nguyệt, hay báo cáo kết quả với Võ Thần Thương Lan, đều là kết quả tốt nhất”.
Hồng Nương cười nói.
Bà ta vốn không có ý định mạo hiểm, cho dù là đến đây, dĩ nhiên vẫn lựa chọn bo bo giữ mình.
"Có ba người, tôi nghĩ khả năng đột phá thành công nơi này rất cao”.
"Thằng ranh ngu dốt, cậu thì biết cái gì?"
Hồng Nương tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính lắc đầu, xoay người nhìn Thương Lan Phúc.
Lúc này vẻ mặt hắn đầy tức giận, cầm chặt kiếm trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm Hồng Nương, như chuẩn bị ra tay.
"Đừng lãng phí khí lực vào những việc vô ích, chúng ta vào trong thôi”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Chúng ta đi vào cũng sẽ chết, chi bằng ép bà ta cùng vào”, Thương Lan Phúc khàn giọng nói.
"Không cần lãng phí khí lực và thời gian tranh cãi với bà ta, chỉ cần nghe theo tôi, tôi đảm bảo anh có thể sống sót ra khỏi đây”.
Lâm Chính nói.
“Ha ha, khoác lác thì ai mà chẳng biết chứ?”
Hồng Nương mỉm cười.
Lâm Chính lười nói chuyện với bà ta, chỉ nhìn Thương Lan Phúc.
Khuôn mặt Thương Lan Phúc đanh lại, suy nghĩ trong chốc lát, hít một hơi rồi nói: “Không ngờ, vào thời khắc sống chết này, người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng lại là anh – người tôi quen biết chưa đến một ngày...”
“Vận mệnh luôn vô thường”.
"Đi thôi”.
Thương Lan Phúc xoay người đi vào bên trong.
Lâm Chính đuổi theo.
“Tôi cho các cậu một tiếng, nếu một tiếng sau không ra, tôi chỉ có thể đi báo cáo”.
Hồng Nương cười nói, ngồi xuống xếp bằng, giữ gìn thể lực.
Mọi chuyện đúng như Lâm Chính dự đoán.
Không lâu sau khi hai người tiến sâu vào trong, lập tức nhìn thấy một bức kết giới đang đánh đến.
Cường độ của kết giới này rõ ràng cao hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Hơi thở của Thương Lan Phúc trở nên dồn dập, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi.
"Đừng sợ, chúng ta không có đường lui, dùng hết thực lực, tôi sẽ giúp anh”.
Lâm chính khẽ nói, lấy Hồng Mông Long Châm, đồng thời rút Thiên Sinh Đao.
Sức mạnh chữa lành dập dờn bao quanh cơ thể anh.
Giờ phút này, anh chính là ông bố bỉm sữa hàng đầu thế giới!
“Cái gì?”.
Thương Lan Phúc biến sắc, nhìn Hồng Nương với ánh mắt khó tin, vội vàng định đuổi theo.
Nhưng hắn vừa nhúc nhích, lực cản đáng sợ đã tác động lên người hắn, khiến hắn mãi không nhấc nổi chân.
Rõ ràng chỉ cách Hồng Nương khoảng mười mét, nhưng tựa như gần nhau gang tấc mà biển trời cách mặt, khó mà chạm tới.
“Bà không thể đi được, bà đưa chúng tôi đến đây thì sao có thể đi một mình chứ? Bà phải nghĩ cách giúp chúng tôi ra khỏi rừng rậm u minh! Bà bắt buộc phải nghĩ cách!”.
Thương Lan Phúc khẽ gầm lên.
Nhưng Hồng Nương chỉ cười không nói, khẽ lắc đầu, nhìn hai người với vẻ chế giễu.
“Tôi có nói sẽ giúp các cậu ra khỏi rừng rậm u minh đâu! Tôi chỉ đồng ý với Đào Thành là đi cùng các cậu đến đây thôi mà!”.
“Cái gì?”.
“Tôi không hề có ý định đưa các cậu về!”.
Hồng Nương mỉm cười: “Hai người các cậu, một người khiến Thương Lan Võ Thần đại nhân mất hết mặt mũi, một kẻ là đứa con rơi bị người ta coi là trò cười của Thương Lan Võ Thần! Thương Lan Võ Thần chỉ muốn các cậu chết luôn ở đây chứ không phải sống sót trở về, hiểu chưa?”.
Đồng tử Thương Lan Phúc mở to, rồi nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Bọn họ đều là người thông minh, sao có thể không hiểu đạo lý này chứ?
Thương Lan Võ Thần không thể đích thân ra tay đối phó Lâm Chính.
Nếu không sẽ bị rêu rao là ỷ lớn hiếp nhỏ, mất hết mặt mũi.
Còn Thương Lan Phúc thì ông ta lại càng không thể xuống tay, bởi vì hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Để Thương Lan Phúc chết trong rừng rậm u minh mới là lựa chọn tốt nhất.
“Đừng trách tôi độc ác! Xin lỗi các cậu, tôi sẽ mang U Minh Hoa Hỏa về báo cáo kết quả. Đương nhiên, công lao này coi như của các cậu, các cậu sẽ được người ta khắc ghi, đây là cực hạn mà tôi có thể làm được rồi”.
Hồng Nương cười nói, sau đó xoay người, định rời khỏi đây.
Thương Lan Phúc nhìn bóng lưng rời đi của Hồng Nương, ngã ngồi xuống đất, cất tiếng cười thê lương.
Lâm Chính nhíu chặt mày, thầm huy động xương chí tôn, muốn thử liên kết với khí tức xung quanh.
Nhưng đúng lúc này, Hồng Nương đang định rời đi bỗng dừng bước.
Sắc mặt bà ta âm trầm, nhìn khắp bốn phía.
Lúc này mới phát hiện xung quanh ba người không biết từ lúc nào đã có thêm mấy bóng dáng xuất hiện.
Nụ cười của Thương Lan Phúc tắt ngấm, cũng nhìn về phía mấy bóng dáng này.
Chỉ thấy trên người bọn họ tỏa ra ánh sáng xanh lam.
Bọn họ xuyên qua khu vực đặc biệt này của rừng rậm u minh như đi trên đất bằng, không hề bị khí tức ảnh hưởng.
“Đó là... Thánh Thiên Quang?”.
Hình như Hồng Nương nhận ra ánh sáng tỏa ra trên người bọn họ, lập tức kêu lên thất thanh.
Ngay sau đó, mấy thanh kiếm kề lên cổ ba người.
“Đi theo chúng tôi, nếu không các bà chỉ có thể vùi thây ở đây thôi!”.
Người đàn ông tóc dài dẫn đầu lạnh lùng nói.
“Các cậu là ai? Tại sao lại có Thánh Thiên Quang?”.
Hồng Nương trầm giọng hỏi.
Bốp!
Đối phương không chút nghĩ ngợi, tát luôn một cái vào mặt Hồng Nương.
Khuôn mặt trắng như trứng bóc của Hồng Nương lập tức xuất hiện một dấu tay rõ rệt.
“Nếu còn hỏi những câu thừa thãi thì tôi không dùng tay mà là dùng kiếm đấy”.
Người đàn ông mặt không cảm xúc nói.
Hồng Nương lạnh lùng nhìn đối phương, không nói gì nữa.
Ba người bị đẩy đi, vào sâu trong rừng rậm u minh.
Sắc mặt Thương Lan Phúc lạnh tanh.
Hắn đã mất hết hi vọng.
Hắn biết đi vào sâu hơn thì trở về là chuyện không thể nữa.
Đây sẽ là nơi chôn xác hắn.
Lâm Chính thì không hề lo lắng.
Xương chí tôn và những khí tức này có sự liên hệ không tầm thường, anh hoàn toàn có thể lợi dụng xương chí tôn để ra khỏi đây.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ là tại sao những người bất ngờ xuất hiện này lại có thể đi lại tự do trong rừng rậm u minh?
Thậm chí đi ngược lại cũng không bị ảnh hưởng.
“Bọn họ là ai vậy?”.
Lâm Chính ghé lại gần Hồng Nương, nhỏ giọng hỏi.
“Sao tôi biết được?”.
Hồng Nương vừa nhỏ giọng đáp vừa âm thầm quan sát những người này.
“Thánh Thiên Quang mà bà nói... là gì thế?”.
Lâm Chính lại hỏi.
Chương 4732: Người kế vị Võ Thần
“Lớp ánh sáng trên người bọn họ?”.
Hồng Nương nhỏ giọng đáp: “Lớp ánh sáng đó đến từ phấn hoa của hoa Thánh Quang, nghe nói hoa Thánh Quang này là một loài thực vật trong truyền thuyết của long mạch dưới lòng đất. Tôi chưa gặp bao giờ nhưng từng đọc được trong sách sử. Bôi phấn hoa của loại hoa này lên người là có thể triệt tiêu khí tức đặc biệt ở rừng rậm u minh, tùy ý đi lại trong này mà không bị ảnh hưởng”.
“Thật sao?”.
Hơi thở của Lâm Chính trở nên run rẩy.
Nếu đúng là vậy thì chẳng phải hoa Thánh Quang có thể khắc chế sức mạnh của đại năng chí tôn kia sao?
Đây sẽ là một món vũ khí sắc bén để đối phó với Diệp Viêm đang sở hữu nhẫn chí tôn và truyền thừa chí tôn.
“Đồ ngốc, cậu quan tâm những cái này làm gì? Vẫn nên suy nghĩ về kết cục của chúng ta đi!”.
Hồng Nương nhỏ giọng nói: “Đối phương có thể sở hữu Thánh Thiên Quang, lại còn vào sâu trong này thì tuyệt đối không phải hạng tầm thường! Chúng ta có thể thoát thân hay không cũng là cả vấn đề, cậu còn rảnh rỗi suy nghĩ những thứ không đâu nữa à?”.
Lâm Chính không nói gì.
Ba người bị áp giải đi một tiếng.
Hai bên toàn là những cái cây màu đen rậm rạp.
Ánh sáng bên trên cũng không lọt xuống được.
Cuối cùng, cả đoàn người dừng trước một bãi đất trống ở giữa khu rừng.
Lâm Chính liếc mắt nhìn bãi đất trống.
Chỉ thấy chính giữa nơi đó xuất hiện một ngọn núi đá được xếp chồng từ rất nhiều tảng đá.
Bảy tám người đang đứng trước núi đá, ăn mặc giống hệt đám người áp giải Lâm Chính, đều là bào đen viền vàng, trông rất uy nghiêm.
Phía trước bọn họ là một cô gái mặc váy dài màu đen, đeo mạng che mặt.
Cô gái có đôi mắt sáng tuyệt đẹp, tóc dài đến eo, tay cầm trường kiếm, da trắng như tuyết, vóc dáng thướt tha.
Nhưng kiếm khí sắc bén tỏa ra từ người cô ta mạnh đến mức khiến người ta ngạt thở.
Điều khiến người ta không dám tin hơn là cô gái này không sử dụng Thánh Thiên Quang.
Hình như... cô ta dựa vào thực lực để đến được đây!
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Lúc này, cô gái đang nhìn chằm chằm núi đá, hình như đang quan sát gì đó.
Người phụ trách áp giải Lâm Chính, Thương Lan Phúc và Hồng Nương lập tức đi tới, quỳ một gối xuống.
“Cô chủ, chúng tôi vốn định ra ngoài rừng bắt mấy kẻ có năng lực, không ngờ lúc đi qua nơi U Minh Hoa Hỏa đang nở rộ thì gặp phải ba người này, liền đưa đến đây luôn”.
Người đàn ông cung kính nói.
“Ồ?”.
Cô gái nghe thấy thế liền xoay người lại nhìn ba người.
“Cô là...”
Hồng Nương nhìn cô gái, bỗng liếc thấy lệnh bài treo ở hông của cô ta, run rẩy kêu lên: “Cô là cô chủ Minh Nguyệt?”.
“Minh Nguyệt? Lẽ nào... là cô chủ Ám Minh Nguyệt?”.
Thương Lan Phúc cũng trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc.
“Ai vậy?”.
Trong đầu Lâm Chính hiện lên cả đống dấu chấm hỏi.
“Đồ ngốc, ngay cả cô Minh Nguyệt cũng không biết? Anh có phải là người của long mạch dưới lòng đất không vậy?”.
Thương Lan Phúc thầm mắng một tiếng, khẽ hừ mũi nói: “Bố của cô ta chính là Ám Thiên Võ Thần nổi tiếng như cồn”.
“Ồ, lại thêm một con nhà võ thế hệ thứ hai! Bố anh cũng là Thương Lan Võ Thần mà, cần gì phải kinh ngạc đến mức này?”.
Lâm Chính bừng hiểu ra, sau đó nói.
“Anh thì biết cái chó gì! Cô Minh Nguyệt khác tôi, tôi chỉ là đứa con riêng bị người ta vứt bỏ, còn cô Minh Nguyệt là người kế vị Võ Thần nổi tiếng!”.
Thương Lan Phúc trầm giọng đáp.
“Người kế vị Võ Thần?”.
“Đúng, nghe nói thiên phú của cô ta hơn cả bố cô ta là Ám Thiên Võ Thần, hơn nữa còn nhận được truyền thừa của Ám Thiên Võ Thần. Có người dự đoán, qua 50 năm nữa, cô Minh Nguyệt sẽ chính thức tiếp nhận phong hiệu của bố mình, trở thành một trong Thất Võ Thần mới! Bây giờ anh gọi cô ta một tiếng Minh Nguyệt Võ Thần cũng không quá đáng!”.
Thương Lan Phúc khàn giọng đáp, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và bi thương.
Lâm Chính gật đầu, hiểu ra mọi chuyện.
So với Ám Minh Nguyệt thì Thương Lan Phúc quả thực quá nhỏ bé, hai người chính là hai thái cực trái ngược nhau trong số các hậu nhân của hai đại Võ Thần...
“Ba người này không tệ!”.
Đúng lúc này, Ám Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt khỏi ba người, bình tĩnh nói: “Sắp xếp cho bọn họ vào đi!!”.
Chương 4733: Thăng cấp mạnh hơn
“Vào?”.
Cả ba người đều như ngừng thở.
“Cô Minh Nguyệt, chúng tôi phải vào đâu?”.
Hồng Nương vội hỏi.
“Bên trong!”.
Ám Minh Nguyệt chỉ ngọn núi đá: “Trong này có bí mật quan trọng của rừng rậm u minh, nhưng bên trong đó quá nguy hiểm. Trước đó tôi đã phái hai mươi mấy người vào, nhưng tất cả đều chết hết. Bây giờ tôi cần phái người thu thập thông tin trong đó, từng bước loại trừ nguy hiểm. Chờ khi nào làm rõ mọi thứ trong đó thì sẽ vào để khai quật bí mật kia!”.
“Vậy là cô Minh Nguyệt muốn bảo chúng tôi vào đó chịu chết?”.
Sắc mặt Hồng Nương trắng bệch vì sợ hãi.
“Có thể hiểu như vậy”.
Ám Minh Nguyệt vén mái tóc dài.
Đôi mắt đen láy, váy dài màu đen, phối với mái tóc màu đen, khiến cô ta trông giống như một viên ngọc trai đen.
“Cô Minh Nguyệt! Xin cô hãy tha mạng! Bố tôi là Thương Lan Võ Thần! Xin cô hãy nể mặt bố tôi, tha mạng cho tôi đi!”.
Thương Lan Phúc vội kêu lên, hi vọng có thể thông qua thân phận này để Minh Nguyệt tha cho mình.
Nào ngờ vừa dứt lời, đôi lông mày đen như mực của Ám Minh Nguyệt bỗng nhíu lại.
Cô ta nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc, mặt không cảm xúc nói: “Thương Lan Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất có mấy chục người con, anh... là người nào?”.
“Tôi... tôi tên Thương Lan Phúc...”
“Hóa ra là đứa con riêng vô dụng kia?”.
“Cô Minh Nguyệt!”.
Bốp!
Thương Lan Phúc còn định nói gì đó, nhưng người bên cạnh đã đi tới cho hắn hai cái bạt tai nảy đom đóm.
Thương Lan Phúc không kịp đề phòng, khuôn mặt sưng vù lên, khóe môi còn rỉ ra máu tươi.
“Anh tưởng nhắc đến tên bố anh là tôi sẽ nể mặt anh sao? Tôi nói cho anh biết, trong mắt Ám Minh Nguyệt tôi, cho dù là Võ Thần thì tôi cũng không nể mặt, huống hồ anh chỉ là đứa con riêng bị người ta vứt bỏ!”.
Ám Minh Nguyệt vô cảm nói: “Tốt nhất các anh hãy ngoan ngoãn vào đó, thu thập thông tin cho tôi. Nếu các anh tốt số thì có thể sống sót trở ra, tôi sẽ tha cho các anh. Nếu các anh không nghe theo thì tôi cũng không ngại xử quyết luôn tại đây!”.
“Ám Minh Nguyệt! Cô...”
Thương Lan Phúc tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
“To gan! Dám gọi thẳng tên của cô chủ? Chán sống à?”.
Người bên cạnh nổi giận, lại cầm chuôi kiếm thúc hai cái vào bụng Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc đau đến mức co rúm cả người.
Đối phương vẫn không khách khí, còn định ra tay.
Lâm Chính không nhìn nổi nữa, lập tức lên tiếng: “Đừng đánh nữa, nếu đánh anh ta bị thương, anh ta không đi được thì anh đi thay nhé?”.
Người kia khựng lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm, rồi lại nhìn về phía Ám Minh Nguyệt.
Chỉ thấy cô ta phất tay, người kia liền lùi lại.
Ám Minh Nguyệt liếc nhìn Lâm Chính, cũng không nhiều lời, xoay người rút thanh kiếm đen trong tay ra, chém về phía núi đá phía trước.
Keng!
Thanh kiếm đen nhanh mạnh tàn ác, kiếm khí phiêu dật, tốc độ còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh.
Khi kiếm quang giáng xuống, núi đá phía trước phát ra âm thanh ầm ầm.
Sau đó một lối vào xuất hiện trước mặt mọi người.
“Vào hoặc là chết, các anh chọn đi”.
Ám Minh Nguyệt vung kiếm một cái, tra vào trong vỏ, bình thản nói.
Thương Lan Phúc đã bớt đau hơn, nắm tay siết chặt, nhìn Ám Minh Nguyệt với ánh mắt căm hận, dường như muốn liều mạng với cô ta.
“Đừng kích động, vào trong rồi tính”.
Lâm Chính bỗng nhỏ giọng nói.
“Thần y Lâm?”.
Thương Lan Phúc có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
“Nếu anh thách thức trở mặt với cô ta thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Với tình trạng của anh hiện giờ, còn chẳng đánh nổi thị vệ bên cạnh cô ta!”.
“Nhưng chết trong tay cô ta còn hơn là chết không rõ ràng trong đó!”.
“Vào đó chưa chắc sẽ chết, sao anh không cược một ván?”.
“Việc này...”
“Nếu chúng ta quả thực không đối phó được với hung hiểm trong đó thì liều mạng với cô ta cũng không muộn”.
Lâm Chính lại khuyên.
Thương Lan Phúc trầm tư một lát, chỉ đành kiềm chế lửa giận, gật đầu nói: “Được, tôi nghe anh!”.
“Đi!”.
Lâm Chính nói, rồi đỡ Thương Lan Phúc đi về phía núi đá.
“Cô Minh Nguyệt...”
Hồng Nương nhìn Ám Minh Nguyệt, còn định cầu xin, nhưng đối phương chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái.
Hồng Nương không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành thở dài một tiếng, đi theo sau Lâm Chính.
Ba người tiến vào núi đá.
Ầm ầm...
Lối vào nứt ra trên núi đá liền khép lại.
“Tôi thấy ba người này cũng không cầm cự được lâu đâu! A Cẩu, anh đi bắt thêm mấy người nữa đi! Nghe đây, ẩn giấu thân phận, đừng để bị lộ, tránh làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bố tôi và tôi!”.
“Vâng, cô chủ!”.
Người đàn ông tên A Cẩu gật đầu, lập tức dẫn người chạy ra ngoài rừng rậm u minh.
Cùng lúc đó.
Ba người Lâm Chính vừa bước vào núi đá, lối vào ở phía sau liền tự động khép lại.
Thương Lan Phúc vội đi thăm dò, nhưng khí ý bên trong núi đá còn mạnh mẽ hơn, hắn còn không xoay nổi người.
“Chúng ta khỏi ra ngoài rồi!”.
Thương Lan Phúc cắn răng nói: “Đây sẽ là mồ chôn của chúng ta!”.
“Không ngờ tôi lại chết cùng với hai cậu ở đây!”.
Hồng Nương mỉm cười chua chát, ánh mắt đầy bi ai.
Khí tức trong này dày đặc đến mức bà ta cũng không chống lại được.
Nhưng Lâm Chính không hề tuyệt vọng.
Anh hít sâu một hơi, lại huy động xương chí tôn.
Một luồng sáng vàng bỗng tỏa ra từ người anh.
Lâm Chính hơi sửng sốt, cúi đầu xuống nhìn.
Anh kinh ngạc phát hiện xương chí tôn trong người mình... đã thăng cấp mạnh hơn...
Chương 4734: Chủ động tấn công
"Oắt con, cậu dùng chiêu pháp gì vậy? Cả người cứ lập lòe lập lòe, cậu tưởng mình là đom đóm đấy à?".
Hồng Nương vốn đang cáu kỉnh bực bội, thấy người Lâm Chính không ngừng tỏa ra ánh sáng vàng thì càng tức giận hơn.
Lâm Chính nhìn bà ta một cái, bỗng nghiêng người, bình thản nói: "Nếu bà khó chịu thì đi trước đi".
Hồng Nương không nói gì, rút kiếm bên hông ra, kề vào cổ Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Đừng nhiều lời với tôi, cậu đi trước dò đường đi".
Nhưng Hồng Nương vừa dứt lời, ngón tay Lâm Chính đã kẹp lấy lưỡi kiếm của bà ta nhanh như chớp, rồi phát lực mạnh.
Hơi thở của Hồng Nương trở nên run rẩy, lập tức rút kiếm khỏi cổ Lâm Chính, nhưng dù bà ta dùng sức đến đâu cũng vô ích.
Sao kình lực của tên này lại mạnh như vậy?
Ánh mắt Hồng Nương chứa đầy sát khí, còn định ra tay.
Nhưng đúng lúc này, Thương Lan Phúc nhỏ giọng nói: "Hai người đừng cãi nhau nữa! Để tôi đi trước dò đường!".
Hồng Nương sửng sốt.
Thương Lan Phúc đi thẳng về phía trước, đầu cũng không ngoảnh lại.
Lâm Chính nhìn hắn, ngón tay động đậy, đẩy thanh kiếm kia trở lại.
Hồng Nương có chút lảo đảo, nhìn chằm chằm Lâm Chính, đáy mắt lóe lên một tia kiêng dè.
Bên trong núi đá là một đường hầm thông xuống lòng đất.
Thông đạo quái thạch lởm chởm, không hề ngay ngắn, giống như có người dùng tay đào bới từng chút một.
Trong này tối như hũ nút, dựa vào ánh sáng vàng tỏa ra từ người Lâm Chính, ba người mới miễn cưỡng nhìn rõ đường đi.
Thương Lan Phúc trong lòng nguội lạnh, bình thản tiến về phía trước.
Hồng Nương lo lắng quan sát xung quanh.
Lâm Chính vừa nhìn xung quanh vừa hấp thu khí tức trong núi đá.
Khí tức trong núi đá có độ mạnh cao hơn, độ nồng thuần hơn, Lâm Chính chỉ cần huy động xương chí tôn một chút là chúng không ngừng ùa vào người anh.
Xương chí tôn trở nên nóng rực, năng lượng phóng ra bắt đầu lan khắp các kinh mạch toàn thân Lâm Chính.
Cứ tiếp tục thế này, xương chí tôn không những còn có thể nâng lên một cấp, mà e là tu vi của anh cũng được nhờ xương chí tôn mà đột phá quy mô nhỏ.
Bộp!
Đúng lúc này, một âm thanh quái dị vang lên.
Thương Lan Phúc đang đi phía trước liền khựng lại, rút kiếm ra, đanh mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy đường hầm phía trước vốn tối đen bỗng xuất hiện rất nhiều quầng sáng màu lam nhạt.
Các quầng sáng giống như từng hoa văn, trôi dạt trong không trung, nhìn rất quỷ dị.
"Đây là gì vậy?".
Thương Lan Phúc nhìn những hoa văn kia, trầm giọng quát.
"Hình như là... kết giới".
Hồng Nương sửng sốt, sắc mặt bỗng thay đổi: "Nguy rồi, mau phòng ngự!".
Dứt lời, Hồng Nương lập tức huy động sức mạnh phi thăng, tạo một lồng khí phòng ngự.
Thương Lan Phúc kinh ngạc, cũng vội vàng huy động sức mạnh, chuẩn bị dựng lên phòng ngự.
Chỉ thấy những quầng sáng như hoa văn kia đã ập về phía ba người.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: "Phòng ngự cũng vô ích, Thương Lan Phúc, anh muốn sống thì chủ động tấn công đi!".
"Tấn công?".
Thương Lan Phúc ngoảnh phắt lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
"Trước đó Ám Minh Nguyệt đã phái không ít cao thủ vào đây, trong đó chắc chắn cũng có người mạnh hơn anh. Nhìn dưới chân anh đi, toàn là máu, cho thấy bọn họ đã không phòng ngự được. Nếu bọn họ đã không làm được thì anh còn phòng ngự làm gì?".
Lâm Chính trầm giọng nói.
Thương Lan Phúc cúi xuống nhìn.
Quả nhiên, dưới chân ba người toàn là máu thịt lầy lội...
Hắn nghiến răng lại, rút thanh kiếm sắc ra, chém về phía quầng sáng đang đánh tới.
Xoẹt!
Quầng sáng lập tức nứt ra, nổ thành vô số mảnh vụn, cắt về phía Thương Lan Phúc như mưa.
Thương Lan Phúc vừa cuống vừa sợ.
"Thương Lan Kiếm Pháp!".
Hắn gầm lên một tiếng, điên cuồng múa thanh kiếm trong tay.
Kiếm ảnh trùng trùng, đánh về phía những mảnh vụn kia như dời non lấp bể.
Lúc này, Thương Lan Phúc đã không còn sợ sống chết nữa, thế nên cực kỳ dũng mãnh, Thương Lan Kiếm Pháp múa ra cũng cực kỳ có uy lực.
Lâm Chính ở phía sau lặng lẽ nhìn, trong lòng thầm kinh hãi.
"Đây chính là Thương Lan Kiếm Pháp mà Thương Lan Võ Thần lấy làm kiêu ngạo sao? Quả nhiên huyền diệu..."
Anh đứng đó nhìn, thầm ghi nhớ từng chiêu từng kiếm...
Chương 4735: Ông bố bỉm sữa
Mặc dù Thương Lan Phúc cực kỳ dũng mãnh, nhưng dù sao thực lực vẫn có hạn, sau khi chiến đấu một lúc, cơ thể hắn bị các mảnh sáng cắt rách nhiều chỗ.
Lâm Chính biết nếu không ra tay, Thương Lan Phúc nhất định sẽ chết.
Vèo vèo vèo vèo!
Lâm Chính vận khí, Hồng Mông Long Châm bay ra, đâm vào cánh tay hắn, tăng tốc độ và sức mạnh của cánh tay, nhiều châm bạc đâm vào cơ thể, phục hồi vết thương trên người.
Được Lâm Chính trợ giúp, áp lực của Thương Lan Phúc giảm bớt, kiếm trong tay vung ra phóng khoáng hơn.
“Hả?”
Hồng Nương ở phía sau nhíu mày, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sâu xa.
Với sự nỗ lực của cả hai, những mảnh ánh sáng cuối cùng cũng bị đập vỡ rồi biến mất.
Thương Lan Phúc thở hổn hển, quay đầu nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: "Cảm ơn”.
“Bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, thật ra tôi giúp anh cũng là giúp chính mình”.
Lâm Chính nhìn dấu vết do vầng sáng để lại, khẽ nói: “Đường hầm này rất thô sơ, không thể lắp đặt bất kỳ cơ quan nào ở đây, chúng ta gặp phải nguy hiểm, phần lớn là do kết giới người xưa để lại. Nếu là kết giới thì sẽ dễ dàng ứng phó, chúng ta có thể tập hợp sức mạnh của ba người thành một người, tiến về phía trước, đường hầm không quá sâu, có lẽ chúng ta sẽ sớm khám phá ra bí mật bên trong”.
“Ồ, thằng nhóc ranh nhà cậu làm ra vẻ cao thủ gì chứ? Kinh nghiệm của bà đây còn nhiều hơn cậu gấp trăm lần!”
Hồng Nương khinh thường cười khẩy, thấp giọng nói: "Đường hầm này tuy nhìn thô sơ, nhưng chắc chắn là mộ của một vị cao nhân nào đó, đã là mộ, sao có thể không có bẫy chứ?”
"Vậy ý của bà là gì?"
“Không phải cậu rất có bản lĩnh sao? Hai người vào đi, tôi chờ ở đây”.
Hồng Nương nhún vai nói.
“Cho nên bà dự định nếu chúng tôi chết ở trong đó, bà sẽ ra ngoài báo cáo kết quả, phải không?”
Lâm Chính cau mày nói.
“Đúng vậy, dù báo cáo kết quả với Ám Minh Nguyệt, hay báo cáo kết quả với Võ Thần Thương Lan, đều là kết quả tốt nhất”.
Hồng Nương cười nói.
Bà ta vốn không có ý định mạo hiểm, cho dù là đến đây, dĩ nhiên vẫn lựa chọn bo bo giữ mình.
"Có ba người, tôi nghĩ khả năng đột phá thành công nơi này rất cao”.
"Thằng ranh ngu dốt, cậu thì biết cái gì?"
Hồng Nương tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính lắc đầu, xoay người nhìn Thương Lan Phúc.
Lúc này vẻ mặt hắn đầy tức giận, cầm chặt kiếm trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm Hồng Nương, như chuẩn bị ra tay.
"Đừng lãng phí khí lực vào những việc vô ích, chúng ta vào trong thôi”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Chúng ta đi vào cũng sẽ chết, chi bằng ép bà ta cùng vào”, Thương Lan Phúc khàn giọng nói.
"Không cần lãng phí khí lực và thời gian tranh cãi với bà ta, chỉ cần nghe theo tôi, tôi đảm bảo anh có thể sống sót ra khỏi đây”.
Lâm Chính nói.
“Ha ha, khoác lác thì ai mà chẳng biết chứ?”
Hồng Nương mỉm cười.
Lâm Chính lười nói chuyện với bà ta, chỉ nhìn Thương Lan Phúc.
Khuôn mặt Thương Lan Phúc đanh lại, suy nghĩ trong chốc lát, hít một hơi rồi nói: “Không ngờ, vào thời khắc sống chết này, người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng lại là anh – người tôi quen biết chưa đến một ngày...”
“Vận mệnh luôn vô thường”.
"Đi thôi”.
Thương Lan Phúc xoay người đi vào bên trong.
Lâm Chính đuổi theo.
“Tôi cho các cậu một tiếng, nếu một tiếng sau không ra, tôi chỉ có thể đi báo cáo”.
Hồng Nương cười nói, ngồi xuống xếp bằng, giữ gìn thể lực.
Mọi chuyện đúng như Lâm Chính dự đoán.
Không lâu sau khi hai người tiến sâu vào trong, lập tức nhìn thấy một bức kết giới đang đánh đến.
Cường độ của kết giới này rõ ràng cao hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Hơi thở của Thương Lan Phúc trở nên dồn dập, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi.
"Đừng sợ, chúng ta không có đường lui, dùng hết thực lực, tôi sẽ giúp anh”.
Lâm chính khẽ nói, lấy Hồng Mông Long Châm, đồng thời rút Thiên Sinh Đao.
Sức mạnh chữa lành dập dờn bao quanh cơ thể anh.
Giờ phút này, anh chính là ông bố bỉm sữa hàng đầu thế giới!