-
Chương 4726-4730
Chương 4726: Rừng rậm U Minh
“Đây là nhiệm vụ thiên cấp sao?”
Ngự Bích Hồng chau mày: “Tòa nhà treo thưởng mỗi năm đều đưa ra mười nhiệm vụ thiên cấp và cũng đều là nhiệm vụ mà các cao thủ giỏi tranh nhau. Những nhiệm vụ này có giải thưởng hậu hĩnh, mà cũng không phải là không thể hoàn thành, tại sao quản lý Đào lại đưa nhiệm vụ này cho chúng ta chứ?
“Có lẽ cô không biết, tài liệu này là của một năm trước", Đào Thành do dự sau đó khẽ nói.
“Một năm trước sao?”
“Đúng, một năm trước, chúng tôi đã xác định đối thủ thuộc thiên cấp nhưng một năm qua đã có sáu người nhận nhiệm vụ rồi và chẳng có gì nghi ngờ tất cả đều thất bại. Vì vậy chúng tôi đã tiến hành đánh giá lại và cảm thấy độ khó đã đạt tới yêu cấp”
“Yêu cấp sao?”, Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc sợ hết hồn, mặt tái mét.
“Sao thế?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
“Nhiệm vụ của tòa nhà treo thưởng có sáu cấp. Những người ở tầng một có thể nhận được nhiệm vụ thấp nhất, thiên cấp là cao hơn, mỗi năm tung ra một lần, còn địa cấp thì mỗi tháng một lần. Nhân cấp thì phát ra nhiệm vụ mỗi ngày và trên ba cấp là thiên, địa, nhân thì sẽ là thần, ma, yêu. Nhiệm vụ của ba cấp này chúng ta chỉ thấy đếm trên được đầu ngón tay...độ khó của nó thì càng không phải nói tới. ", Ngự Bích Hồng giải thích.
“Như vậy à...”
"Đại nhân, tỉ lệ có thể hoàn thành được những nhiệm vụ này rất thấp. Theo như tôi biết thì thần, ma, yêu ba cấp này hầu như chưa tới 2% có thể hoàn thành. Trong lịch sử của tòa nhà treo thưởng, phần lớn vì những nhiệm vụ này không thể hoàn thành nên bị hủy bỏ. Vì vậy, anh không nên nhận nhiệm vụ này”, Ngự Bích Hồng khuyên bảo, đôi mắt ánh lên vẻ sốt ruột.
“Mọi người không cần hoang mang. Mặc dù nhiệm vụ này được liệt vào yêu cấp nhưng là ở mức yếu nhất, trên thực tế nhiệm vụ vẫn chưa đạt tới độ khó tiêu chuẩn của yêu cấp”, Đào Thành vội vàng giải thích.
Thế nhưng mấy người kia căn bản không tin. Họ cũng nhận ra là ông ta lo lắng Lâm Chính sẽ từ chối.
“Lâm đại nhân. Như này đi, cậu cứ xem nhiệm vụ trước. Nếu như cảm thấy không phù hợp, từ chối thì tôi cũng không phản đối”, Đào Thành thở dài, rõ ràng là thấy không thể ép được Lâm Chính nên đành chuyển thái độ để thử xem sao.
Lâm Chính mở tập tài liệu ra và đọc nội dung bên trong. Một lúc sau, sắc mặt anh trầm xuống, anh đặt tài liệu xuống và đẩy lại.
“Ngự Bích Hồng”.
“Có”.
“Từng nghe qua về rừng rậm U Minh chưa?”
“Có ai mà không biết chứ. Đó là một vùng cấm địa, có thể vào mà không thể ra được”
“Vậy thì đúng rồi, không chỉ cô mà tôi cũng đã từng nghe qua rồi”.
Anh trầm giọng: “Các người muốn tôi vào đó lấy hoa U Minh Hoa Hỏa thì khác gì bảo tôi chui đầu vào chỗ chết”.
“Lâm đại nhân, không nói vậy được. Tương truyền là có người từng vào đó và vẫn ra được”.
“Có thể ra được? Hừ chỉ có điều ra mà bị điên điên rồ rồ đúng không?”, anh nói bằng vẻ vô cảm.
Đào Thành há hốc miệng, khẽ thở dài và không nói gì nữa.
Rừng rậm U Minh là cái tên quá nổi tiếng. Tới đó làm nhiệm vụ thì chẳng một ai đồng ý cả. Đây là lý do vì sao Đào Thành không dám giấu diếm và nói thẳng như vậy.
“Lâm Chính đại nhân thật sự không đồng ý sao?”
“Nếu ông muốn tôi chết thì có thể ra tay bây giờ, hà tất bảo tôi đi đến đó”, anh trầm giọng.
“Không không, Lâm đại nhân hiểu lầm rồi, tôi cũng không phải loại người đi ức hiếp người khác. Cậu đã không đồng ý thì thôi", ông ta mỉm cười xua tay với vẻ mặt bất lực.
“Ồ! Ông không truy cứu trách nhiệm trước đó của chúng tôi sao?”
“Đều là chuyện nhỏ thôi, không đáng bận tâm. Tòa nhà của chúng tôi mỗi ngày xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, tôi mà đều truy cứu thì chẳng phải sẽ mệt chết mất sao?”
Đào Thành thở dài: “Hôm nay thấy thực lực của cậu bất phàm, vốn tưởng có thể thử để cậu hoàn thành nhiệm vụ. Cậu giờ không đồng ý thì cũng đành thôi vậy”.
“Vậy thì cảm ơn quản lý Đào nhé”, Lâm Chính thản nhiên nói sau đó đứng dậy rời đi.
Mặc dù anh rất muốn giúp ông ta hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy thông tin về Diệp Viêm.
Nhưng rừng rậm U Minh thật sự quá nguy hiểm. Lâm Chính sẽ không vì Diệp Viêm mà lấy mạng của mình ra làm trò đùa như thế. Nếu mà phải liều mạng thì cũng là lúc gặp được Diệp Viêm mới liều mạng.
“Mời tự nhiên”.
Đào Thành mất hứng, không còn vẻ nhiệt tình như trước đó nữa. Thế nhưng đúng lúc ba người vừa định đi ra thì có một bóng hình đẩy cửa bước vào.
“Mọi người đừng vội đi”, người này điềm đạm nói và phóng ra khí tức.
Trong nháy mắt, một nguồn sức mạnh bá đạo huyền diệu ập tới. Lâm Chính khẽ chau mày ngước nhìn.
Đào Thành tái mặt, vội vàng quỳ xuống: “Đào Thành bái kiến đại nhân?”
"Người hầu Võ Thần sao?”, Lâm Chính giật mình.
Chương 4727: Các người cũng phải đi!
Người vừa bước vào tầm hơn bốn mươi tuổi, để râu, mặc đồ màu đen, trên áo còn in hình vẽ giống như sóng biển. Người này cao gần hai mét mang tới cảm giác áp lực nặng nề.
Ông ta chắp tay sau lưng, bước vào và ngồi xuống ghế rồi tự rót trà cho mình: “Đưa Thương Lan Phúc tới đây”.
“Vâng, vâng đại nhân”, Đào Thành không dám chần chừ, vội vàng chạy đi.
Một lúc sau, Thương Lan Phúc với cơ thể băng bó được đưa vào.
“Các người làm gì vậy, vết thương của tôi vẫn chưa xử lý xong sao?”, Thương Lan Phúc cảm thấy bất mãn bèn lên tiếng.
Nhưng khi hắn vừa bước vào, nhìn thấy người đàn ông trung niên thì đã phải giật mình giống như đứa trẻ bị mắc lỗi và vội vàng cúi đầu xuống”.
“Lãng Bá”.
“Lâu quá không gặp, cậu chủ”, người đàn ông tên Lãng Bá lên tiếng.
“Sao ông lại tới đây”, Thương Lan Phúc nặn ra một nụ cười.
“Đương nhiên là tới vì chuyện của cậu rồi”, Lãng Bá uống ngụm trà, điềm đạm nói.
Thương Lan Phúc tái mặt, cười nói tiếp: “Lãng Bá, tôi tưởng chuyện gì cơ. Chút chuyện cỏn con này mà cũng cần ông phải tới sao?”
“Đúng là chuyện nhỏ nhưng chẳng lẽ chuyện nhỏ mà cậu cũng thua sao?”, Lãng Bá chau mày. Nụ cười trên khuôn mặt Thương Lan Phúc cứng ngắc.
“Võ Thần đại nhân vỗn không bận tâm tới chuyện của cậu nhưng cậu khiến ông ấy mất mặt hết lần này đến lần khác. Cậu không thể có được bản lĩnh của ông ấy thì cũng không nên bôi nhọ ông ấy như vậy chứ”.
Lãng Bá đặt chén trà xuống, nói bằng vẻ vô cảm: “Võ Thần đại nhân bảo tôi tới là để nói với cậu hai chuyện”.
“Chuyện gì?”, Thương Lan Phúc nín thở, cảm thấy bất ổn.
“Từ hôm nay, Võ Thần đại nhân sẽ lấy lại toàn bộ đặc quyền đã giao cho cậu bao gồm cả thẻ VIP trong tay cậu nữa”, Lãng Bá thản nhiên lên tiếng và ra hiệu cho Đào Thành.
Đào Thành giật mình, vội vàng nhìn Thương Lan Phúc. Thương Lan Phúc tái mặt, cảm tưởng không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
“Lãng Bá...”
“Cậu chủ đừng làm khó tôi mà”, Lãng Bá nhắm mắt lại.
Thương Lan Phúc run rẩy lấy thẻ VIP đưa ra cho Đào Thành. Đào Thành nhận lấy, nhìn hắn bằng vẻ ý vị.
Tấm thẻ bị thu lại đồng nghĩa với việc hắn không thể được hưởng thụ bất kỳ phúc lợi nào ở Long Tâm Thành dựa vào hơi của bố mình nữa. Hay nói cách khác việc này đã tạo ra một vết lằn ranh giữa hắn và Thương Lan Võ Thần.
Sao mà hắn lại không hiểu điều này chứ? Hắn tái mặt, đứng run rẩy tại chỗ rồi ngẩng lên hỏi: “Chuyện thứ hai là gì? Bố còn gì dặn dò không?”
“Chuyện thứ hai là Võ Thần đại nhân hi vọng cậu sẽ tới rừng rậm U Minh một chuyến”, Lãng Bá trầm giọng
Bịch...
Thương Lan Phúc ngã ra đất, cả người giống như bị rút sạch sức lực. Lâm Chính đứng bên cạnh chau mày...
“Không...không...tôi là con trai ông ấy, tại sao ông ấy lại muốn tôi chết chứ? Tại sao?”, Thương Lan Phúc gầm lên.
“Con trai sao? Cậu nhầm rồi, cậu là con riêng hay nói đúng hơn cậu là con hoang thôi”.
Lãng Bá hừ giọng, nói bằng vẻ vô cảm: “Nếu như không phải đại nhân từ bi, dạy cậu võ kỹ thì cậu có được những gì như của ngày hôm nay không. Đáng tiếc cậu quá ngốc nghếch, đại nhân rất thất vọng về cậu rồi”.
“Vì vậy ông ấy muốn tôi phải chết sao?”, Thương Lan Quyết cười.
“Coi như là một sự khảo nghiệm của ông ấy dành cho cậu đi”, ông ta đưa nhiệm vụ yêu cấp trên bàn cho hắn.
“Đại nhân giao nhiệm vụ này cho cậu, nếu cậu có thể hoàn thành được thì sẽ chấp nhận cậu một lần nữa”.
“Tôi không thể nào hoàn thành được hết...”, Thương Lan Phúc lầm bầm.
“Đó là chuyện của cậu”.
Ông ta đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn ba người Lâm Chính bằng vẻ vô cảm: “Các người cũng đi đi”.
“Ông nói cái gì”, Lâm Chính đanh mặt.
“Mặc dù cậu ấy chỉ là con hoang nhưng cũng là con của Võ Thần đại nhân nên vẫn đại diện cho ông ấy. Giờ các người đánh bại cậu ấy thì cũng là đang tát vào mặt Võ Thần đại nhân. Chuyện này không thể bỏ qua được. Bảo các người đi là để cho các người có một cơ hội chuộc tội”.
Lãng Bá thản nhiên nói: “Giờ các người xuất phát tới rừng rậm U Minh, mang U Minh Hoa Hỏa về, nếu không làm theo thì lập tức bị tiêu diệt”.
Nói xong, ông ta đi ra ngoài...
Chương 4728: Hồng Nương
“Vô lý, khốn nạn”, Tửu Ngọc thầm chửi rủa.
Đối với một người không có tu vi như ông ta thì có lẽ chỉ cần là chướng khí thôi đã chịu không nổi nữa rồi, sao có thể được U Minh Hoa Hỏa chứ?
“Thương Lan Võ Thần rõ ràng là muốn con trai ông ta phải chết mà".
Ngự Bích Hồng siết chặt nắm đấm, bặm chặt môi. Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nhắm mắt suy nghĩ.
“Lâm đại nhân, thật sự xin lỗi, tôi thật sự không biết là sự việc sẽ thành ra thế này...”, Đào Thành tỏ vẻ xin lỗi.
“Khốn nạn, có phải là ông cố tình để lộ thông tin cho Thương Lan Võ Thần không?", Tửu Ngọc trở nên vô cùng kích động, bèn túm lấy Đào Thành và chửi rủa.
“Tửu Ngọc đừng làm loạn”
Ngự Bích Hồng kéo Tửu Ngọc về phía mình, cười lạnh lùng: “Với địa vị và sức mạnh của quản lý Đào mà muốn ép chúng ta thì thật sự không cần tới mức đó đâu”.
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, Tửu Ngọc ngồi ra đất, hét lên đầy thất vọng. Ngự Bích Hồng không nói gì.
“Các người đưa tôi tới rừng U Minh đi”, đúng lúc này Thương Lan Phúc đột nhiên lên tiếng.
“Đưa tới rừng U Minh sao?”
Ngự Bích Hồng nhìn hắn: “Ý của anh là gì”
“Đừng hiểu lầm, tôi không có dự định chết cùng các người đâu. Người đó muốn các người chết cùng tôi nhưng tôi sẽ không để ông ta đạt được mục đích. Các người đi cùng tôi tới đó, sau đó tôi sẽ đi vào trong, tôi chết, các người có cái để giải thích. Như vậy là được rồi”, Thương Lan Phúc nói giọng khàn khàn.
“Điều này...”, Ngự Bích Hồng á khẩu.
“Như vậy cũng được đấy”, Tửu Ngọc tỏ vẻ kích động.
“Vô ích thôi”.
Lâm Chính lắc đầu: “Anh chết chúng tôi sống thì ông ta cũng không tha cho chúng tôi đâu. Nhiệm vụ này nếu là do tòa nhà treo thưởng có thất bại cũng không sao, còn nếu do Thương Lan Võ Thần đưa ra, một khi thất bại thì dù chúng tôi có sống, ông ta cũng sẽ giết chết thôi”.
“Điều này...”, Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc bàng hoàng.
Một Thái Thiên Võ Thần còn chưa xử lý xong, giờ lại đắc tội với cả Thương Lan Võ Thần...Có lẽ giờ họ chẳng còn sống nổi ở vùng long mạch này nữa rồi.
Thương Lan Phúc cười khổ, không lên tiếng. Đúng lúc này Đào Thành nói: “Các vị đừng bi quan, tôi đi mời một người, người đó sẽ cùng mọi người tới rừng rậm U Minh có khi sẽ giúp tăng khả năng thành công trong lần này của mọi người”.
“Người nào vậy?”
“Tán tu Hồng Nương”.
Tại trà lầu.
Một người phụ nữ mặc áo đó với cơ thể quyến rũ, trang điểm đậm đang cầm một bức thư và chau mày nhìn đoàn người Lâm Chính.
Tửu Ngọc run rẩy, Ngự Bích Hồng và ngay cả Thương Lan Quyết cũng căng thẳng theo. Vì dù sao khí tức của người trước mặt này cũng quá mạnh. Thực lực của người này phải cỡ Lãng Bá.
“Đào Thành hồ đồ rồi à, tự dưng báo đám các người tới rừng rậm U Minh cùng tôi”, Hồng Nương đặt thư lên bàn, hừ giọng lạnh lùng.
Đám người Lâm Chính không nói gì. Hồng Nương nhìn Lâm Chính sau đó nở nụ cười ngọt ngào.
“Đào Thành đã gửi thư tới thì đương nhiên tôi phải nghe theo rồi. Chúng ta khi nào hành động”.
“Bà đồng ý rồi sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta.
“Không đồng ý cũng không được. Gã đó cứu tôi một lần. Tôi đã nói rồi tôi sẽ đồng ý làm mọi chuyện để báo đáp ông ta. Chậc chậc, thật không ngờ ông ta muốn tôi cùng các người tới rừng rậm U Minh...”
Hồng Nương tiến lại gần Lâm Chính, nhìn anh bằng ánh mắt lúng liếng: “Nghe đây nhóc, tôi nói cho các người biết, rừng rậm U Minh đúng là địa ngục trần gian đấy, vô cùng hung hiểm. Nếu như xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không thể bảo vệ các người đâu mà tôi sẽ rời đi trước. Tôi có thể ra được khỏi nơi đó. Các người thì sẽ chết thôi. Hiểu chưa? Nếu các người sợ thì có thể nói với Đào Thành từ bỏ nhiệm vụ, giờ vẫn còn kịp đấy”.
“Không cần đâu giờ chúng ta xuất phát”, Lâm Chính đứng dậy.
“Nhóc, cậu chán sống rồi sao?”, Hồng Nương chau mày.
Nhưng Lâm Chính không nói gì chỉ đi thẳng ra ngoài...
Chương 4729: Lao đi
"Đứng lại, Thái Thiên Võ Thần có lệnh, toàn bộ những người ra vào Long Tâm Thành đều phải bị lục soát. Các người mau xuống ngựa đi", tại cửa của Long Tâm Thành, hai đoàn người đang chặn ngựa của Lâm Chính và hét lên.
“Bị mù hay gì, không nhìn thấy cậu chủ Thương Lan Phúc của Thương Lan Võ Thần à? Lục soát, hay là mời Thương Lan Võ Thần đại nhân tới lục soát luôn”, Tửu Ngọc hét.
Đám đông nghe thấy cái tên Thương Lan Phúc thì tái mặt.
“Hóa ra là người của Thương Lan Võ Thần đại nhân. Thất lễ rồi. Mời các vị”, người đội trưởng đi đầu chạy bước nhỏ tới và mỉm cười.
Có bùa hộ mệnh là Thương Lan Võ Thần, đương nhiên không ai dám làm gì bọn họ.
Mấy người bèn đi ra ngoài...
“Ý gì chứ?”
“Con hoang mà cũng dám nghênh ngang à?”
“Cứ đợi đấy, để xem cậu ta đắc ý được bao lâu”.
Mấy người vừa đi khỏi thì đã có tiếng lầm bầm vọng tới. Sắc mặt Thương Lan Phúc trông vô cùng khó coi.
“Ngự Hồng, Tửu Ngọc ở lại đi”, vừa đi được một lúc thì Lâm Chính lên tiếng.
Hai người giật mình, quay qua nhìn anh: “Đại nhân, điều này…”
“Hành động lần này có tôi Thương Lan Phúc và Hồng Nương là được rồi. Mọi người ở lại, thay tôi làm việc”.
“Thế nhưng…”
“Không cần nói nhiều nữa Bích Hồng. Tửu Ngọc không có tu vi, đi cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa việc tôi cần làm cũng không thể chậm trễ, không dựa vào Tửu Ngọc thì không thể làm được. Cô ở lại cùng ông ấy”, Lâm Chính trầm giọng.
Ngự Bích Hồng bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ không nỡ. Cô ta biết Lâm Chính chẳng qua không muốn cô ta gặp nguy hiểm. Thế nhưng lý do của Lâm Chính cũng khiến cô ta không thể phản bác.
“Vâng đại nhân”, cô ta lên tiếng.
“Không cần lo lắng, chúng tôi sẽ về sớm thôi”.
Lâm Chính thản nhiên nói sau đó nhìn Thương Lan Phúc và Hồng Nương rồi quất mông ngựa, lao đi.
Hai người kia cũng đi theo. Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc đứng đó nhìn họ.
Rừng rậm U Minh cách Long Tâm Thành tầm nửa ngày đường.
Đây là một khu vực hết sức kỳ lạ. Nơi đây cả năm không thấy mặt trời lẫn mặt trăng. Điều khiến người ta không dám tin đó là ở đây lại có một khu rừng và được gọi là rừng rậm U Minh.
Không ai dám tin ở một nơi sâu dưới lòng đất còn mọc lên được một vạt rừng…Đúng là thần kỳ.
Rất nhiều người có y đạo thông thiên muốn vào đây nghiên cứu để có thể gặt hái được những giá trị về y học.
Thế nhưng hàng nghìn năm qua, chỉ có vài người là dám vào đây và tất cả đều mất mạng, không thể ra được…
Sau nửa ngày..
Ba người cuối cùng cũng tới được bìa rừng.
Lâm Chính nhìn vào trong. Lúc này họ thấy từng thân cây màu đen mọc sừng sững trên vách đá.
“Đây là rừng rậm U Minh à? Có thể mọc được trên vách đá sao? Thật không thể tin được…Bên trong chắc chắn có kỳ vật, thảo nào ai cũng muốn vào trong nghiên cứu”.
Hồng Nương nói: “Nhóc, U Minh Hoa Hỏa mà hai người muốn tìm kiếm nằm ở bên Tây Nam. Đi hướng đó tìm, đừng đi vào sâu quá, lấy được rồi thì bỏ chạy ngay, may mắn thì có khi còn giữ được mạng”.
“Được”, Thương Lan Phúc trầm giọng, bước tới. Lâm Chính cũng đi theo.
“Hừ, đúng là đồ không biết sống chết”, Hồng Nương cười lạnh, đi sau cùng.
Lâm Chính lẳng lặng kích hoạt xương chí tôn, nhìn chăm chú xung quanh và tập trung tinh thần. Đúng lúc họ bước vào thì bỗng có chướng khí ập tới.
Lâm Chính trố tròn mắt: “Không thể nào, khí tức này…”
Chương 4730: Đây không phải vấn đề tôi cần suy nghĩ
“Sao vậy?”.
Hồng Nương đi theo phía sau liếc nhìn Lâm Chính đang sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra, hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Không... không có gì, không có gì...”
Lâm Chính vội hoàn hồn, nặn ra một nụ cười đáp.
“Hừ!”.
Hồng Nương cười một cái đầy khinh bỉ, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Chính vội nhắm mắt lại, thầm huy động sức mạnh của xương chí tôn lên đỉnh điểm.
Trong chớp mắt, khí tức trôi dạt xung quanh đều ùa vào người anh.
Nói một cách chính xác là xâm nhập vào xương chí tôn.
Lâm Chính vội vàng thu lại xương chí tôn, tim đập thình thịch.
Có thể khẳng định rồi!
Luồng sức mạnh trôi dạt trong rừng rậm u minh này giống hệt với xương chí tôn.
Lẽ nào... chủ nhân của nơi này và xương chí tôn có mối quan hệ đặc biệt?
Hoặc là... Diệp Viêm kia từng đến đây?
Không thể nào, tuy Diệp Viêm sở hữu nhẫn chí tôn, có truyền thừa chí tôn, nhưng chắc chắn không thể khiến luồng khí tức này trôi dạt khắp rừng rậm u minh, mà hắn cũng không cần phải làm vậy.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cùng hai người tiến về phía trước.
Anh không dám để lộ xương chí tôn, dù sao Hồng Nương này cũng không phải nhân vật đơn giản, nếu khiến bà ta chú ý đến thì rất phiền phức.
“Đây là sức mạnh trôi dạt trong rừng rậm u minh sao? Sao lại ngột ngạt như vậy?”.
Đi được mấy kilomet, Thương Lan Phúc ngửi sức mạnh trong khí, không khỏi nhíu mày nói.
Luồng sức mạnh này trong không khí so với ở lối vào dày đặc hơn gấp trăm lần.
Cho dù là Lâm Chính cũng cảm thấy hơi khó thở, thậm chí khí mạch trong người anh cũng có chút tắc nghẽn.
Dường như mọi người đang đi dưới biển sâu, lực cản của nước biển và cảm giác ngạt thở đang điên cuồng đè lên bọn họ.
“Nơi nào ở rừng rậm u minh cũng đầy khí tức này, càng vào sâu thì càng dày đặc hơn, hơn nữa vào rồi thì không ra được”.
Hồng Nương cười nói.
“Sao lại nói vậy?”.
Lâm Chính hỏi với vẻ kỳ quái.
“Bây giờ các cậu cứ quay lại thử xem”.
Hồng Nương nheo mắt.
Lâm Chính và Thương Lan Phúc đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức quay người, đi về phía lối ra.
Nhưng mới đi được một bước, cả hai người đều cảm thấy kinh hãi.
Hóa ra khí tức ở phía sau đã hình thành một loại lực đẩy, bọn họ càng đi ngược lại thì luồng lực đẩy này càng đáng sợ.
Nếu thực lực không đủ để chống lại luồng lực đẩy này thì bọn họ sẽ như những người bị rơi xuống nước, bị sóng lớn đánh ngược lại, sớm muộn cũng chết chìm trong rừng rậm u minh như biển này.
“Sao lại như vậy được?”.
Thương Lan Phúc trợn tròn mắt, ngoảnh đầu lại nhìn Hồng Nương với vẻ mặt sợ hãi: “Chúng tôi phải làm sao để thoát được? Chúng tôi phải làm sao mới có thể thoát được?”.
Hắn xông ra ngoài như phát điên, nhưng cho dù dùng hết sức lực vẫn chỉ di chuyển về phía sau được khoảng mười mét.
Với tốc độ này mà muốn ra khỏi rừng rậm u minh thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Thương Lan Phúc cảm thấy tuyệt vọng.
Hồng Nương nhìn hành động khôi hài của Thương Lan Phúc, lập tức cười phá lên, Lâm Chính ở bên cạnh không khỏi nhìn bà ta thêm mấy cái.
“Ha ha ha, bây giờ mới nghĩ đến việc quay lại à? Liệu có muộn quá không? Thái độ trời không sợ đất không sợ trước đó của cậu đâu rồi? Ha ha ha!”.
Thương Lan Phúc nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt, khẽ gầm lên: “Bà không sợ chết sao?”.
“Với thực lực của tôi, muốn rời khỏi đây không khó, tôi biết rõ cực hạn mình có thể tiến vào được bao nhiêu”.
Hồng Nương nhún vai đáp.
Ánh mắt Thương Lan Phúc dại ra.
“U Minh Hoa Hỏa còn bao xa nữa?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đi thêm một kilomet nữa là có thể tìm thấy”.
Hồng Nương cười đáp.
“Thương Lan Phúc, tìm U Minh Hoa Hỏa trước đã, tìm được rồi chúng ta sẽ nghĩ cách quay về”.
“Được”.
Thương Lan Phúc biết mình không còn đường nào để đi, chỉ đành cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.
Quả nhiên.
Ba người đi thêm khoảng một kilomet nữa thì nhìn thấy những bông hoa màu xanh lam đang nở rộ.
Tất cả những bông hoa này đều mọc ra từ khe đá, cánh hoa giống như cánh bướm, đẹp đến mê hồn.
“Đây chính là U Minh Hoa Hỏa?”.
Thương Lan Phúc trở nên kích động, lập tức xông tới, cẩn thận hái một bông.
Cánh hoa khẽ run rẩy, giống như một ngọn lửa, vô cùng rực rỡ.
Thật là thần kỳ!
Lâm Chính đanh mắt nhìn những cánh hoa này, cảm thấy vô cùng khó tin.
Rốt cuộc cây cối hoa cỏ ở đây sinh trưởng kiểu gì vậy?
Chất dinh dưỡng của chúng là gì?
Lẽ nào... dưới lòng đất ở đây... có thứ đặc biệt nào đó cung cấp năng lượng cho chúng?
Lâm Chính trầm tư suy nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, Hồng Nương ở bên kia cũng hái một bông U Minh Hoa Hỏa, rồi định xoay người rời đi.
“Bà đi đâu vậy?”.
Thương Lan Phúc sửng sốt, vội kêu lên.
“Quay về chứ sao!”.
Hồng Nương cười nói.
“Vậy chúng tôi thì về kiểu gì?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên hỏi.
“Đây không phải vấn đề mà tôi cần suy nghĩ”.
Hồng Nương nheo mắt đáp.
“Đây là nhiệm vụ thiên cấp sao?”
Ngự Bích Hồng chau mày: “Tòa nhà treo thưởng mỗi năm đều đưa ra mười nhiệm vụ thiên cấp và cũng đều là nhiệm vụ mà các cao thủ giỏi tranh nhau. Những nhiệm vụ này có giải thưởng hậu hĩnh, mà cũng không phải là không thể hoàn thành, tại sao quản lý Đào lại đưa nhiệm vụ này cho chúng ta chứ?
“Có lẽ cô không biết, tài liệu này là của một năm trước", Đào Thành do dự sau đó khẽ nói.
“Một năm trước sao?”
“Đúng, một năm trước, chúng tôi đã xác định đối thủ thuộc thiên cấp nhưng một năm qua đã có sáu người nhận nhiệm vụ rồi và chẳng có gì nghi ngờ tất cả đều thất bại. Vì vậy chúng tôi đã tiến hành đánh giá lại và cảm thấy độ khó đã đạt tới yêu cấp”
“Yêu cấp sao?”, Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc sợ hết hồn, mặt tái mét.
“Sao thế?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
“Nhiệm vụ của tòa nhà treo thưởng có sáu cấp. Những người ở tầng một có thể nhận được nhiệm vụ thấp nhất, thiên cấp là cao hơn, mỗi năm tung ra một lần, còn địa cấp thì mỗi tháng một lần. Nhân cấp thì phát ra nhiệm vụ mỗi ngày và trên ba cấp là thiên, địa, nhân thì sẽ là thần, ma, yêu. Nhiệm vụ của ba cấp này chúng ta chỉ thấy đếm trên được đầu ngón tay...độ khó của nó thì càng không phải nói tới. ", Ngự Bích Hồng giải thích.
“Như vậy à...”
"Đại nhân, tỉ lệ có thể hoàn thành được những nhiệm vụ này rất thấp. Theo như tôi biết thì thần, ma, yêu ba cấp này hầu như chưa tới 2% có thể hoàn thành. Trong lịch sử của tòa nhà treo thưởng, phần lớn vì những nhiệm vụ này không thể hoàn thành nên bị hủy bỏ. Vì vậy, anh không nên nhận nhiệm vụ này”, Ngự Bích Hồng khuyên bảo, đôi mắt ánh lên vẻ sốt ruột.
“Mọi người không cần hoang mang. Mặc dù nhiệm vụ này được liệt vào yêu cấp nhưng là ở mức yếu nhất, trên thực tế nhiệm vụ vẫn chưa đạt tới độ khó tiêu chuẩn của yêu cấp”, Đào Thành vội vàng giải thích.
Thế nhưng mấy người kia căn bản không tin. Họ cũng nhận ra là ông ta lo lắng Lâm Chính sẽ từ chối.
“Lâm đại nhân. Như này đi, cậu cứ xem nhiệm vụ trước. Nếu như cảm thấy không phù hợp, từ chối thì tôi cũng không phản đối”, Đào Thành thở dài, rõ ràng là thấy không thể ép được Lâm Chính nên đành chuyển thái độ để thử xem sao.
Lâm Chính mở tập tài liệu ra và đọc nội dung bên trong. Một lúc sau, sắc mặt anh trầm xuống, anh đặt tài liệu xuống và đẩy lại.
“Ngự Bích Hồng”.
“Có”.
“Từng nghe qua về rừng rậm U Minh chưa?”
“Có ai mà không biết chứ. Đó là một vùng cấm địa, có thể vào mà không thể ra được”
“Vậy thì đúng rồi, không chỉ cô mà tôi cũng đã từng nghe qua rồi”.
Anh trầm giọng: “Các người muốn tôi vào đó lấy hoa U Minh Hoa Hỏa thì khác gì bảo tôi chui đầu vào chỗ chết”.
“Lâm đại nhân, không nói vậy được. Tương truyền là có người từng vào đó và vẫn ra được”.
“Có thể ra được? Hừ chỉ có điều ra mà bị điên điên rồ rồ đúng không?”, anh nói bằng vẻ vô cảm.
Đào Thành há hốc miệng, khẽ thở dài và không nói gì nữa.
Rừng rậm U Minh là cái tên quá nổi tiếng. Tới đó làm nhiệm vụ thì chẳng một ai đồng ý cả. Đây là lý do vì sao Đào Thành không dám giấu diếm và nói thẳng như vậy.
“Lâm Chính đại nhân thật sự không đồng ý sao?”
“Nếu ông muốn tôi chết thì có thể ra tay bây giờ, hà tất bảo tôi đi đến đó”, anh trầm giọng.
“Không không, Lâm đại nhân hiểu lầm rồi, tôi cũng không phải loại người đi ức hiếp người khác. Cậu đã không đồng ý thì thôi", ông ta mỉm cười xua tay với vẻ mặt bất lực.
“Ồ! Ông không truy cứu trách nhiệm trước đó của chúng tôi sao?”
“Đều là chuyện nhỏ thôi, không đáng bận tâm. Tòa nhà của chúng tôi mỗi ngày xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, tôi mà đều truy cứu thì chẳng phải sẽ mệt chết mất sao?”
Đào Thành thở dài: “Hôm nay thấy thực lực của cậu bất phàm, vốn tưởng có thể thử để cậu hoàn thành nhiệm vụ. Cậu giờ không đồng ý thì cũng đành thôi vậy”.
“Vậy thì cảm ơn quản lý Đào nhé”, Lâm Chính thản nhiên nói sau đó đứng dậy rời đi.
Mặc dù anh rất muốn giúp ông ta hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy thông tin về Diệp Viêm.
Nhưng rừng rậm U Minh thật sự quá nguy hiểm. Lâm Chính sẽ không vì Diệp Viêm mà lấy mạng của mình ra làm trò đùa như thế. Nếu mà phải liều mạng thì cũng là lúc gặp được Diệp Viêm mới liều mạng.
“Mời tự nhiên”.
Đào Thành mất hứng, không còn vẻ nhiệt tình như trước đó nữa. Thế nhưng đúng lúc ba người vừa định đi ra thì có một bóng hình đẩy cửa bước vào.
“Mọi người đừng vội đi”, người này điềm đạm nói và phóng ra khí tức.
Trong nháy mắt, một nguồn sức mạnh bá đạo huyền diệu ập tới. Lâm Chính khẽ chau mày ngước nhìn.
Đào Thành tái mặt, vội vàng quỳ xuống: “Đào Thành bái kiến đại nhân?”
"Người hầu Võ Thần sao?”, Lâm Chính giật mình.
Chương 4727: Các người cũng phải đi!
Người vừa bước vào tầm hơn bốn mươi tuổi, để râu, mặc đồ màu đen, trên áo còn in hình vẽ giống như sóng biển. Người này cao gần hai mét mang tới cảm giác áp lực nặng nề.
Ông ta chắp tay sau lưng, bước vào và ngồi xuống ghế rồi tự rót trà cho mình: “Đưa Thương Lan Phúc tới đây”.
“Vâng, vâng đại nhân”, Đào Thành không dám chần chừ, vội vàng chạy đi.
Một lúc sau, Thương Lan Phúc với cơ thể băng bó được đưa vào.
“Các người làm gì vậy, vết thương của tôi vẫn chưa xử lý xong sao?”, Thương Lan Phúc cảm thấy bất mãn bèn lên tiếng.
Nhưng khi hắn vừa bước vào, nhìn thấy người đàn ông trung niên thì đã phải giật mình giống như đứa trẻ bị mắc lỗi và vội vàng cúi đầu xuống”.
“Lãng Bá”.
“Lâu quá không gặp, cậu chủ”, người đàn ông tên Lãng Bá lên tiếng.
“Sao ông lại tới đây”, Thương Lan Phúc nặn ra một nụ cười.
“Đương nhiên là tới vì chuyện của cậu rồi”, Lãng Bá uống ngụm trà, điềm đạm nói.
Thương Lan Phúc tái mặt, cười nói tiếp: “Lãng Bá, tôi tưởng chuyện gì cơ. Chút chuyện cỏn con này mà cũng cần ông phải tới sao?”
“Đúng là chuyện nhỏ nhưng chẳng lẽ chuyện nhỏ mà cậu cũng thua sao?”, Lãng Bá chau mày. Nụ cười trên khuôn mặt Thương Lan Phúc cứng ngắc.
“Võ Thần đại nhân vỗn không bận tâm tới chuyện của cậu nhưng cậu khiến ông ấy mất mặt hết lần này đến lần khác. Cậu không thể có được bản lĩnh của ông ấy thì cũng không nên bôi nhọ ông ấy như vậy chứ”.
Lãng Bá đặt chén trà xuống, nói bằng vẻ vô cảm: “Võ Thần đại nhân bảo tôi tới là để nói với cậu hai chuyện”.
“Chuyện gì?”, Thương Lan Phúc nín thở, cảm thấy bất ổn.
“Từ hôm nay, Võ Thần đại nhân sẽ lấy lại toàn bộ đặc quyền đã giao cho cậu bao gồm cả thẻ VIP trong tay cậu nữa”, Lãng Bá thản nhiên lên tiếng và ra hiệu cho Đào Thành.
Đào Thành giật mình, vội vàng nhìn Thương Lan Phúc. Thương Lan Phúc tái mặt, cảm tưởng không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
“Lãng Bá...”
“Cậu chủ đừng làm khó tôi mà”, Lãng Bá nhắm mắt lại.
Thương Lan Phúc run rẩy lấy thẻ VIP đưa ra cho Đào Thành. Đào Thành nhận lấy, nhìn hắn bằng vẻ ý vị.
Tấm thẻ bị thu lại đồng nghĩa với việc hắn không thể được hưởng thụ bất kỳ phúc lợi nào ở Long Tâm Thành dựa vào hơi của bố mình nữa. Hay nói cách khác việc này đã tạo ra một vết lằn ranh giữa hắn và Thương Lan Võ Thần.
Sao mà hắn lại không hiểu điều này chứ? Hắn tái mặt, đứng run rẩy tại chỗ rồi ngẩng lên hỏi: “Chuyện thứ hai là gì? Bố còn gì dặn dò không?”
“Chuyện thứ hai là Võ Thần đại nhân hi vọng cậu sẽ tới rừng rậm U Minh một chuyến”, Lãng Bá trầm giọng
Bịch...
Thương Lan Phúc ngã ra đất, cả người giống như bị rút sạch sức lực. Lâm Chính đứng bên cạnh chau mày...
“Không...không...tôi là con trai ông ấy, tại sao ông ấy lại muốn tôi chết chứ? Tại sao?”, Thương Lan Phúc gầm lên.
“Con trai sao? Cậu nhầm rồi, cậu là con riêng hay nói đúng hơn cậu là con hoang thôi”.
Lãng Bá hừ giọng, nói bằng vẻ vô cảm: “Nếu như không phải đại nhân từ bi, dạy cậu võ kỹ thì cậu có được những gì như của ngày hôm nay không. Đáng tiếc cậu quá ngốc nghếch, đại nhân rất thất vọng về cậu rồi”.
“Vì vậy ông ấy muốn tôi phải chết sao?”, Thương Lan Quyết cười.
“Coi như là một sự khảo nghiệm của ông ấy dành cho cậu đi”, ông ta đưa nhiệm vụ yêu cấp trên bàn cho hắn.
“Đại nhân giao nhiệm vụ này cho cậu, nếu cậu có thể hoàn thành được thì sẽ chấp nhận cậu một lần nữa”.
“Tôi không thể nào hoàn thành được hết...”, Thương Lan Phúc lầm bầm.
“Đó là chuyện của cậu”.
Ông ta đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn ba người Lâm Chính bằng vẻ vô cảm: “Các người cũng đi đi”.
“Ông nói cái gì”, Lâm Chính đanh mặt.
“Mặc dù cậu ấy chỉ là con hoang nhưng cũng là con của Võ Thần đại nhân nên vẫn đại diện cho ông ấy. Giờ các người đánh bại cậu ấy thì cũng là đang tát vào mặt Võ Thần đại nhân. Chuyện này không thể bỏ qua được. Bảo các người đi là để cho các người có một cơ hội chuộc tội”.
Lãng Bá thản nhiên nói: “Giờ các người xuất phát tới rừng rậm U Minh, mang U Minh Hoa Hỏa về, nếu không làm theo thì lập tức bị tiêu diệt”.
Nói xong, ông ta đi ra ngoài...
Chương 4728: Hồng Nương
“Vô lý, khốn nạn”, Tửu Ngọc thầm chửi rủa.
Đối với một người không có tu vi như ông ta thì có lẽ chỉ cần là chướng khí thôi đã chịu không nổi nữa rồi, sao có thể được U Minh Hoa Hỏa chứ?
“Thương Lan Võ Thần rõ ràng là muốn con trai ông ta phải chết mà".
Ngự Bích Hồng siết chặt nắm đấm, bặm chặt môi. Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nhắm mắt suy nghĩ.
“Lâm đại nhân, thật sự xin lỗi, tôi thật sự không biết là sự việc sẽ thành ra thế này...”, Đào Thành tỏ vẻ xin lỗi.
“Khốn nạn, có phải là ông cố tình để lộ thông tin cho Thương Lan Võ Thần không?", Tửu Ngọc trở nên vô cùng kích động, bèn túm lấy Đào Thành và chửi rủa.
“Tửu Ngọc đừng làm loạn”
Ngự Bích Hồng kéo Tửu Ngọc về phía mình, cười lạnh lùng: “Với địa vị và sức mạnh của quản lý Đào mà muốn ép chúng ta thì thật sự không cần tới mức đó đâu”.
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, Tửu Ngọc ngồi ra đất, hét lên đầy thất vọng. Ngự Bích Hồng không nói gì.
“Các người đưa tôi tới rừng U Minh đi”, đúng lúc này Thương Lan Phúc đột nhiên lên tiếng.
“Đưa tới rừng U Minh sao?”
Ngự Bích Hồng nhìn hắn: “Ý của anh là gì”
“Đừng hiểu lầm, tôi không có dự định chết cùng các người đâu. Người đó muốn các người chết cùng tôi nhưng tôi sẽ không để ông ta đạt được mục đích. Các người đi cùng tôi tới đó, sau đó tôi sẽ đi vào trong, tôi chết, các người có cái để giải thích. Như vậy là được rồi”, Thương Lan Phúc nói giọng khàn khàn.
“Điều này...”, Ngự Bích Hồng á khẩu.
“Như vậy cũng được đấy”, Tửu Ngọc tỏ vẻ kích động.
“Vô ích thôi”.
Lâm Chính lắc đầu: “Anh chết chúng tôi sống thì ông ta cũng không tha cho chúng tôi đâu. Nhiệm vụ này nếu là do tòa nhà treo thưởng có thất bại cũng không sao, còn nếu do Thương Lan Võ Thần đưa ra, một khi thất bại thì dù chúng tôi có sống, ông ta cũng sẽ giết chết thôi”.
“Điều này...”, Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc bàng hoàng.
Một Thái Thiên Võ Thần còn chưa xử lý xong, giờ lại đắc tội với cả Thương Lan Võ Thần...Có lẽ giờ họ chẳng còn sống nổi ở vùng long mạch này nữa rồi.
Thương Lan Phúc cười khổ, không lên tiếng. Đúng lúc này Đào Thành nói: “Các vị đừng bi quan, tôi đi mời một người, người đó sẽ cùng mọi người tới rừng rậm U Minh có khi sẽ giúp tăng khả năng thành công trong lần này của mọi người”.
“Người nào vậy?”
“Tán tu Hồng Nương”.
Tại trà lầu.
Một người phụ nữ mặc áo đó với cơ thể quyến rũ, trang điểm đậm đang cầm một bức thư và chau mày nhìn đoàn người Lâm Chính.
Tửu Ngọc run rẩy, Ngự Bích Hồng và ngay cả Thương Lan Quyết cũng căng thẳng theo. Vì dù sao khí tức của người trước mặt này cũng quá mạnh. Thực lực của người này phải cỡ Lãng Bá.
“Đào Thành hồ đồ rồi à, tự dưng báo đám các người tới rừng rậm U Minh cùng tôi”, Hồng Nương đặt thư lên bàn, hừ giọng lạnh lùng.
Đám người Lâm Chính không nói gì. Hồng Nương nhìn Lâm Chính sau đó nở nụ cười ngọt ngào.
“Đào Thành đã gửi thư tới thì đương nhiên tôi phải nghe theo rồi. Chúng ta khi nào hành động”.
“Bà đồng ý rồi sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta.
“Không đồng ý cũng không được. Gã đó cứu tôi một lần. Tôi đã nói rồi tôi sẽ đồng ý làm mọi chuyện để báo đáp ông ta. Chậc chậc, thật không ngờ ông ta muốn tôi cùng các người tới rừng rậm U Minh...”
Hồng Nương tiến lại gần Lâm Chính, nhìn anh bằng ánh mắt lúng liếng: “Nghe đây nhóc, tôi nói cho các người biết, rừng rậm U Minh đúng là địa ngục trần gian đấy, vô cùng hung hiểm. Nếu như xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không thể bảo vệ các người đâu mà tôi sẽ rời đi trước. Tôi có thể ra được khỏi nơi đó. Các người thì sẽ chết thôi. Hiểu chưa? Nếu các người sợ thì có thể nói với Đào Thành từ bỏ nhiệm vụ, giờ vẫn còn kịp đấy”.
“Không cần đâu giờ chúng ta xuất phát”, Lâm Chính đứng dậy.
“Nhóc, cậu chán sống rồi sao?”, Hồng Nương chau mày.
Nhưng Lâm Chính không nói gì chỉ đi thẳng ra ngoài...
Chương 4729: Lao đi
"Đứng lại, Thái Thiên Võ Thần có lệnh, toàn bộ những người ra vào Long Tâm Thành đều phải bị lục soát. Các người mau xuống ngựa đi", tại cửa của Long Tâm Thành, hai đoàn người đang chặn ngựa của Lâm Chính và hét lên.
“Bị mù hay gì, không nhìn thấy cậu chủ Thương Lan Phúc của Thương Lan Võ Thần à? Lục soát, hay là mời Thương Lan Võ Thần đại nhân tới lục soát luôn”, Tửu Ngọc hét.
Đám đông nghe thấy cái tên Thương Lan Phúc thì tái mặt.
“Hóa ra là người của Thương Lan Võ Thần đại nhân. Thất lễ rồi. Mời các vị”, người đội trưởng đi đầu chạy bước nhỏ tới và mỉm cười.
Có bùa hộ mệnh là Thương Lan Võ Thần, đương nhiên không ai dám làm gì bọn họ.
Mấy người bèn đi ra ngoài...
“Ý gì chứ?”
“Con hoang mà cũng dám nghênh ngang à?”
“Cứ đợi đấy, để xem cậu ta đắc ý được bao lâu”.
Mấy người vừa đi khỏi thì đã có tiếng lầm bầm vọng tới. Sắc mặt Thương Lan Phúc trông vô cùng khó coi.
“Ngự Hồng, Tửu Ngọc ở lại đi”, vừa đi được một lúc thì Lâm Chính lên tiếng.
Hai người giật mình, quay qua nhìn anh: “Đại nhân, điều này…”
“Hành động lần này có tôi Thương Lan Phúc và Hồng Nương là được rồi. Mọi người ở lại, thay tôi làm việc”.
“Thế nhưng…”
“Không cần nói nhiều nữa Bích Hồng. Tửu Ngọc không có tu vi, đi cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa việc tôi cần làm cũng không thể chậm trễ, không dựa vào Tửu Ngọc thì không thể làm được. Cô ở lại cùng ông ấy”, Lâm Chính trầm giọng.
Ngự Bích Hồng bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ không nỡ. Cô ta biết Lâm Chính chẳng qua không muốn cô ta gặp nguy hiểm. Thế nhưng lý do của Lâm Chính cũng khiến cô ta không thể phản bác.
“Vâng đại nhân”, cô ta lên tiếng.
“Không cần lo lắng, chúng tôi sẽ về sớm thôi”.
Lâm Chính thản nhiên nói sau đó nhìn Thương Lan Phúc và Hồng Nương rồi quất mông ngựa, lao đi.
Hai người kia cũng đi theo. Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc đứng đó nhìn họ.
Rừng rậm U Minh cách Long Tâm Thành tầm nửa ngày đường.
Đây là một khu vực hết sức kỳ lạ. Nơi đây cả năm không thấy mặt trời lẫn mặt trăng. Điều khiến người ta không dám tin đó là ở đây lại có một khu rừng và được gọi là rừng rậm U Minh.
Không ai dám tin ở một nơi sâu dưới lòng đất còn mọc lên được một vạt rừng…Đúng là thần kỳ.
Rất nhiều người có y đạo thông thiên muốn vào đây nghiên cứu để có thể gặt hái được những giá trị về y học.
Thế nhưng hàng nghìn năm qua, chỉ có vài người là dám vào đây và tất cả đều mất mạng, không thể ra được…
Sau nửa ngày..
Ba người cuối cùng cũng tới được bìa rừng.
Lâm Chính nhìn vào trong. Lúc này họ thấy từng thân cây màu đen mọc sừng sững trên vách đá.
“Đây là rừng rậm U Minh à? Có thể mọc được trên vách đá sao? Thật không thể tin được…Bên trong chắc chắn có kỳ vật, thảo nào ai cũng muốn vào trong nghiên cứu”.
Hồng Nương nói: “Nhóc, U Minh Hoa Hỏa mà hai người muốn tìm kiếm nằm ở bên Tây Nam. Đi hướng đó tìm, đừng đi vào sâu quá, lấy được rồi thì bỏ chạy ngay, may mắn thì có khi còn giữ được mạng”.
“Được”, Thương Lan Phúc trầm giọng, bước tới. Lâm Chính cũng đi theo.
“Hừ, đúng là đồ không biết sống chết”, Hồng Nương cười lạnh, đi sau cùng.
Lâm Chính lẳng lặng kích hoạt xương chí tôn, nhìn chăm chú xung quanh và tập trung tinh thần. Đúng lúc họ bước vào thì bỗng có chướng khí ập tới.
Lâm Chính trố tròn mắt: “Không thể nào, khí tức này…”
Chương 4730: Đây không phải vấn đề tôi cần suy nghĩ
“Sao vậy?”.
Hồng Nương đi theo phía sau liếc nhìn Lâm Chính đang sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra, hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Không... không có gì, không có gì...”
Lâm Chính vội hoàn hồn, nặn ra một nụ cười đáp.
“Hừ!”.
Hồng Nương cười một cái đầy khinh bỉ, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Chính vội nhắm mắt lại, thầm huy động sức mạnh của xương chí tôn lên đỉnh điểm.
Trong chớp mắt, khí tức trôi dạt xung quanh đều ùa vào người anh.
Nói một cách chính xác là xâm nhập vào xương chí tôn.
Lâm Chính vội vàng thu lại xương chí tôn, tim đập thình thịch.
Có thể khẳng định rồi!
Luồng sức mạnh trôi dạt trong rừng rậm u minh này giống hệt với xương chí tôn.
Lẽ nào... chủ nhân của nơi này và xương chí tôn có mối quan hệ đặc biệt?
Hoặc là... Diệp Viêm kia từng đến đây?
Không thể nào, tuy Diệp Viêm sở hữu nhẫn chí tôn, có truyền thừa chí tôn, nhưng chắc chắn không thể khiến luồng khí tức này trôi dạt khắp rừng rậm u minh, mà hắn cũng không cần phải làm vậy.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cùng hai người tiến về phía trước.
Anh không dám để lộ xương chí tôn, dù sao Hồng Nương này cũng không phải nhân vật đơn giản, nếu khiến bà ta chú ý đến thì rất phiền phức.
“Đây là sức mạnh trôi dạt trong rừng rậm u minh sao? Sao lại ngột ngạt như vậy?”.
Đi được mấy kilomet, Thương Lan Phúc ngửi sức mạnh trong khí, không khỏi nhíu mày nói.
Luồng sức mạnh này trong không khí so với ở lối vào dày đặc hơn gấp trăm lần.
Cho dù là Lâm Chính cũng cảm thấy hơi khó thở, thậm chí khí mạch trong người anh cũng có chút tắc nghẽn.
Dường như mọi người đang đi dưới biển sâu, lực cản của nước biển và cảm giác ngạt thở đang điên cuồng đè lên bọn họ.
“Nơi nào ở rừng rậm u minh cũng đầy khí tức này, càng vào sâu thì càng dày đặc hơn, hơn nữa vào rồi thì không ra được”.
Hồng Nương cười nói.
“Sao lại nói vậy?”.
Lâm Chính hỏi với vẻ kỳ quái.
“Bây giờ các cậu cứ quay lại thử xem”.
Hồng Nương nheo mắt.
Lâm Chính và Thương Lan Phúc đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức quay người, đi về phía lối ra.
Nhưng mới đi được một bước, cả hai người đều cảm thấy kinh hãi.
Hóa ra khí tức ở phía sau đã hình thành một loại lực đẩy, bọn họ càng đi ngược lại thì luồng lực đẩy này càng đáng sợ.
Nếu thực lực không đủ để chống lại luồng lực đẩy này thì bọn họ sẽ như những người bị rơi xuống nước, bị sóng lớn đánh ngược lại, sớm muộn cũng chết chìm trong rừng rậm u minh như biển này.
“Sao lại như vậy được?”.
Thương Lan Phúc trợn tròn mắt, ngoảnh đầu lại nhìn Hồng Nương với vẻ mặt sợ hãi: “Chúng tôi phải làm sao để thoát được? Chúng tôi phải làm sao mới có thể thoát được?”.
Hắn xông ra ngoài như phát điên, nhưng cho dù dùng hết sức lực vẫn chỉ di chuyển về phía sau được khoảng mười mét.
Với tốc độ này mà muốn ra khỏi rừng rậm u minh thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Thương Lan Phúc cảm thấy tuyệt vọng.
Hồng Nương nhìn hành động khôi hài của Thương Lan Phúc, lập tức cười phá lên, Lâm Chính ở bên cạnh không khỏi nhìn bà ta thêm mấy cái.
“Ha ha ha, bây giờ mới nghĩ đến việc quay lại à? Liệu có muộn quá không? Thái độ trời không sợ đất không sợ trước đó của cậu đâu rồi? Ha ha ha!”.
Thương Lan Phúc nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt, khẽ gầm lên: “Bà không sợ chết sao?”.
“Với thực lực của tôi, muốn rời khỏi đây không khó, tôi biết rõ cực hạn mình có thể tiến vào được bao nhiêu”.
Hồng Nương nhún vai đáp.
Ánh mắt Thương Lan Phúc dại ra.
“U Minh Hoa Hỏa còn bao xa nữa?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đi thêm một kilomet nữa là có thể tìm thấy”.
Hồng Nương cười đáp.
“Thương Lan Phúc, tìm U Minh Hoa Hỏa trước đã, tìm được rồi chúng ta sẽ nghĩ cách quay về”.
“Được”.
Thương Lan Phúc biết mình không còn đường nào để đi, chỉ đành cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.
Quả nhiên.
Ba người đi thêm khoảng một kilomet nữa thì nhìn thấy những bông hoa màu xanh lam đang nở rộ.
Tất cả những bông hoa này đều mọc ra từ khe đá, cánh hoa giống như cánh bướm, đẹp đến mê hồn.
“Đây chính là U Minh Hoa Hỏa?”.
Thương Lan Phúc trở nên kích động, lập tức xông tới, cẩn thận hái một bông.
Cánh hoa khẽ run rẩy, giống như một ngọn lửa, vô cùng rực rỡ.
Thật là thần kỳ!
Lâm Chính đanh mắt nhìn những cánh hoa này, cảm thấy vô cùng khó tin.
Rốt cuộc cây cối hoa cỏ ở đây sinh trưởng kiểu gì vậy?
Chất dinh dưỡng của chúng là gì?
Lẽ nào... dưới lòng đất ở đây... có thứ đặc biệt nào đó cung cấp năng lượng cho chúng?
Lâm Chính trầm tư suy nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, Hồng Nương ở bên kia cũng hái một bông U Minh Hoa Hỏa, rồi định xoay người rời đi.
“Bà đi đâu vậy?”.
Thương Lan Phúc sửng sốt, vội kêu lên.
“Quay về chứ sao!”.
Hồng Nương cười nói.
“Vậy chúng tôi thì về kiểu gì?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên hỏi.
“Đây không phải vấn đề mà tôi cần suy nghĩ”.
Hồng Nương nheo mắt đáp.