-
Chương 4691-4695
Chương 4691: Sương mù quỷ dị
Dưới tác dụng của độc lực, tất cả người của Khinh Liên Cung đều bị Khinh Liên Cung Chủ điều khiển.
Bà ta đứng phía sau bọn họ, ánh mắt dữ tợn, hai cánh tay quơ múa.
Khinh Liên Cung có không ít người thực lực mạnh mẽ.
Nếu không dùng thuốc khống chế, dù là Khinh Liên Cung Chủ cũng không thể dễ dàng điều khiển bọn họ.
Bây giờ dưới tác dụng của thuốc, bọn họ giống như con rối mặc cho bà ta điều khiển.
Vèo vèo vèo vèo…
Thần kiếm điên cuồng bay qua lại, đâm xuyên cơ thể hơn trăm người.
Máu bắn tung tóe.
Nhưng… bọn họ không ngã xuống, ngược lại tiếp tục vung kiếm, sử dụng sức mạnh phi thăng lao về phía Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Chết cho tôi!”.
Khinh Liên Cung Chủ gào lên.
Gần trăm bóng người lao về phía Lâm Chính.
Có người dùng kiếm chém, có người dùng sức mạnh phi thăng xé, có người dùng tay cào, dùng miệng cắn…
Bọn họ giống như phát điên.
Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị, quát lên một tiếng.
Vù!
Dị hỏa sinh ra, bao trùm toàn thân Lâm Chính làm kết giới.
Người xông tới lập tức bị dị hỏa thiêu đốt.
Nhưng… bọn họ vẫn không dừng lại.
Lúc này, bọn họ đã biến thành xác sống, bọn họ chỉ có một mục đích, đó là giết chết Lâm Chính.
Mặc dù dị hỏa thiêu đốt cơ thể bọn họ, nhưng không thể thiêu cháy bọn họ thành tro ngay lập tức.
Lâm Chính rốt cuộc vẫn không chống đỡ được những đòn tấn công điên cuồng, trên người trúng mấy kiếm, hai cánh tay và vai đều bị cào rách.
Tuy những đòn tấn công đó kéo dài chưa tới một giây, đám người cố gắng xông qua dị hỏa bị đốt thành than, chết triệt để, nhưng kết giới vẫn không thể chặn được hết đòn tấn công, trên người anh vẫn bị thương.
Đợi dị hỏa tan đi, cả người Lâm Chính toàn máu, liên tục lùi về sau, dường như không chống chịu được.
Anh rút Thiên Sinh Đao ra chém lên người.
Vèo!
Ánh sáng màu trắng bao bọc cơ thể anh.
Nhưng lần này rõ ràng tốc độ chữa trị của Thiên Sinh Đao chậm hơn trước kia nhiều.
“Ha ha ha, khí kình của cậu chống đỡ được sao? Xem ra đã đến hồi kiệt quệ! Mặc dù có Vạn Kiếm Đồ làm chỗ dựa, nhưng thực lực của cậu và tôi chênh lệch quá lớn. Để tôi xem cậu còn có thể kiên trì được bao lâu!”.
Khinh Liên Cung Chủ cười lớn, trong mắt xao động ánh sáng, có vẻ phấn khích.
Ánh mắt Lâm Chính căng thẳng, không nói gì.
Khinh Liên Cung Chủ nói không sai.
Bàn về thực lực, anh vẫn còn chút khoảng cách với bà ta.
Cộng thêm liên tục sử dụng Thiên Sinh Đao và Vạn Kiếm Đồ, sức mạnh phi thăng trong cơ thể tiêu hao rất lớn.
Cứ tiếp tục tiêu hao như vậy sẽ kiệt sức mà thất bại.
Không thể kéo dài như vậy nữa.
Lâm Chính hít sâu một hơi, thu hồi Thiên Sinh Đao, sau đó nhắm hai mắt lại, miệng chậm rãi đọc gì đó, ngón tay nhanh chóng tạo chỉ quyết.
“Phản kháng vô ích!”.
Khinh Liên Cung Chủ hét lên, đưa ra mệnh lệnh.
Người của Khinh Liên Cung còn sót lại tiếp tục điên cuồng xông tới.
Nhưng lần này Lâm Chính không dùng dị hỏa để phòng ngự nữa.
Không!
Anh vốn không phòng ngự.
Lâm Chính nhắm chặt mắt, miệng nhanh chóng niệm quyết, tay biến hóa nhanh hơn.
Khinh Liên Cung Chủ lao đến tấn công điên cuồng.
Lâm Chính phớt lờ đòn tấn công đó, chỉ đơn thuần dùng xương chí tôn chống đỡ.
“Ồ?”.
Khinh Liên Cung Chủ ngạc nhiên.
Cậu ta làm gì vậy?
Bỏ cuộc rồi sao?
Không đúng!
Chắc chắn cậu ta không bỏ cuộc, mà là có cách gì khác!
Khinh Liên Cung Chủ cảm thấy không ổn, vung hai tay lên.
Vù!
Tất cả người của Khinh Liên Cung đều xông về phía Lâm Chính.
Trong nháy mắt, ngực của Lâm Chính bị mười mấy thanh kiếm bén đâm xuyên, hai cánh tay bị cắn nát.
Sức mạnh phi thăng đáng sợ đánh cho khuôn mặt anh máu me be bét, thậm chí hai thanh kiếm đã chém vào cổ anh, máu bắn tung tóe, dường như sắp bị chém đứt cổ.
“A?”.
Tửu Ngọc ở trong đại điện nhìn thấy cảnh đó, không khỏi sững người.
“Anh ta… làm gì vậy?”, Ngự Bích Hồng nằm dưới đất, hai mắt mở to, miệng lẩm bẩm.
“Xé cậu ta thành mảnh vụn, nghiền nát cậu ta!”.
Khinh Liên Cung Chủ gào lên ra lệnh.
Đám người Khinh Liên Cung bị khống chế trở nên điên cuồng hơn.
Vèo!
Đúng lúc đó, một ánh sáng thần tỏa ra từ trên đỉnh đầu của bọn họ.
Khinh Liên Cung Chủ run rẩy, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Phía bên trên Khinh Liên Cung, ở khu vực gần với tầng nham thạch trên cùng xuất hiện một lớp sương mỏng quỷ dị.
Trong sương mỏng, những thanh thần kiếm dài đến trăm trượng đang bay qua lại, kiếm quang xao động, tiếng kiếm ngân vang.
Thần uy chiếu rọi tứ phương.
“Đó là… Vạn Kiếm Đồ?”.
Khinh Liên Cung Chủ kinh hãi mở to mắt.
“Hạ!”.
Một giọng nói yếu ớt vang lên từ giữa đám đông.
Keng!
Thần kiếm bỗng nhiên trút xuống, lao đến quanh người Lâm Chính.
Vù!
Vù!
Vù!
Vù…
Thần kiếm to lớn giống như máy xay thịt, chém đám người của Khinh Liên Cung thành mảnh vụn. Thân kiếm đâm thẳng xuống mặt đất, kiếm quang lan ra bốn phía.
Trong nháy mắt, cung điện Khinh Liên sụp đổ, mặt đất ầm ầm nứt ra.
Trăm dặm xung quanh núi non rung chuyển…
Chương 4692: Để tôi nói cho bà biết
Bùm!
Bùm!
Hàng trăm ngàn thanh thần kiếm đều rơi xuống đất. Mặt đất giống như bị động đất cấp 13, tất cả đều bị nát vụn.
Toàn bộ các tòa kiến trúc của Khinh Liên Cung đều bị sụp đổ. Một đường rãnh dài không nhìn thấy đáy từ nơi Lâm Chính đứng kéo dài.
Những đường kiếm vây quanh Lâm Chính.
Vô số kiếm khí bùng nổ. Khinh Liên Cung Chủ bị đánh bật ra.
Bà ta đập mạnh xuống đất khiến cho mặt đất cũng rung chuyển. Khi mặt đất bình lặng trở lại thì bà ta cũng bị choáng váng. Bà ta từ từ bò dậy nhìn xung quanh với vẻ bàng hoàng.
Một giây sau...
Vụt...
Toàn bộ kiếm biến thành ánh sáng xanh lao vọt lên trời, biến mất trong những đám mây mỏng.
“Đây là...Vạn Kiếm Đồ”, Khinh Liên Cung Chủ lầm bầm, đầu óc trống rỗng.
Uy lực này... làm gì có chuyện chỉ mới là 20% sức mạnh chứ?
Không thể nào.
Tuyệt đối không thể. Ít nhất cũng phải 40%. Thậm chí là gần 50%
Người này rõ ràng không phải họ Cầm Kiếm. Thế nhưng tại sao cậu ta có thể làm được như vậy.
Khinh Liên Cung Chủ cảm thấy đầu óc ong ong cả lên, bà ta dường như không dám tin những gì mình nhìn thấy.
“Đã đến lúc nên kết thúc rồi”
Lâm Chính với cơ thể đầy máu tươi, đứng trước cung điện đổ nát khẽ thở dốc, lạnh lùng nhìn bà ta sau đó vung tay lên.
Thế nhưng anh còn chưa tung chiêu thì đã loạng choạng và ngã ra đất. Khinh Liên Cung Chủ run rẩy, lập tức biết đây chính là cơ hội.
“Cậu dùng Vạn Đồ Kiếm như vậy thì chắc chắn là thực lực cũng bị cạn rồi. Cơ hội tốt, chết đi cho tôi”.
Bà ta gầm lên, cả người hóa thành ánh sáng đỏ, lao về phía Lâm Chính. Dứt lời, bà ta chủ động dồn toàn bộ sức mạnh và tấn công tới.
Sức mạnh này đủ để khiến cho một tòa nhà cao tầng bị đập thành tro bụi. Khinh Liên Cung Chủ cũng quyết định đặt cược một lần. Nếu không thành công thì thất bại thôi.
“Chết đi! Chết đi”.
Ánh mắt bà ta khóa chặt vào Lâm Chính, sát ý điên cuồng khiến bà ta trở thành người vô cảm. Thắng bại lúc này có thể rõ ràng phân định được rồi.
Đúng lúc Khinh Liên Cung Chủ đang tiếp cận Lâm Chính thì Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu với ánh mắt lạnh như băng nhìn bà ta.
“Cái gì?”
Bà ta nín thở, ý thức được là mình đã bị lừa. Bà ta vội vàng khựng người, định từ bỏ thế tấn công.
Thế nhưng một giây sau...Một thanh kiếm từ dưới đất lao lên đâu thẳng vào eo của bà ta.
“Á”
Khinh Liên Cung Chủ tức giận gào thét, lập tức dồn sức mạnh vào bàn tay và tấn công về phía thanh kiếm. Thanh kiếm và chưởng đánh của cung chủ va chạm.
“Đồ bỉ ổi. Khốn nạn. Dơ dáy”, Khinh Liên Cung Chủ chửi rủa.
Hóa ra Lâm Chính giả vờ kiệt sức để lừa bà ta tấn công sau đó đã chuẩn bị sẵn một đường kiếm để đánh lén bà ta.
Khinh Liên Cung Chủ bị đâm trúng không thoát ra được. Một khi bà ta mà buông tay thì sẽ thất bại ngay. Giờ không bị chết thì cũng thương nặng.
“Bà đủ tư cách để tôi phải đánh lén sao?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, sau đó giơ tay lên xoay trong không gian.
Không gian lập tức hóa thành đường sáng màu lam tập trung trong bàn tay anh. Khinh Liên Cung Chủ co đồng tử.
“Chẳng phải bà muốn biết tôi và Vạn Kiếm Đồ mà kết hợp thì sẽ như thế nào sao.Giờ tôi sẽ nói cho bà biết”.
Lâm Chính thản nhiên nói. Ánh sáng tạo thành một thanh kiếm thần xuất hiện ngay trong lòng bàn tay của anh.
Chương 4693: Kiếm của sao trời
“Đây là...”
Khinh Liên Cung Chủ sững sờ, đầu óc trống rỗng. Ánh sáng của thanh kiếm đã kiểm soát toàn bộ sức mạnh của bà ta.
Bà ta giờ mới hiểu ra thanh kiếm giấu trong lòng đất kia chỉ là một chiêu dụ bà ta mà thôi. Còn thần kiếm được tạo ra từ Vạn Đồ Kiếm này mới là sát chiêu thực thụ.
“Dừng tay”, bà ta vẫn còn muốn cầu xin. Thế nhưng Lâm Chính không nhiều lời, cứ thế chém xuống.
Rầm...
Sức mạnh khủng khiếp bùng nổ, trong nháy mắt đường kiếm đâm xuyên Khinh Liên Cung Chủ.
Khinh Liên Cung Chủ cùng với nhát kiếm ban đầu bị đâm kéo lên khiến mặt đất cũng tạo thành một cái rãnh lớn.
Lâm Chính nới lỏng thanh kiếm. Thần kiếm lại tạo thành hình dạng của Vạn Đồ Kiếm, vốn dĩ là một đường ánh sáng vàng và nhập vào bàn tay anh.
Lâm Chính ngồi phịch ra đất, mặt tái mét, miệng thở hổn hển. Anh dùng chút sức tàn còn lại của mình lấy ra một viên đan dược nuốt vào miệng.
Thế nhưng dù vậy thì cả người anh vẫn chưa đủ sức, vẫn ngã ra đất. Cát bụi xung quanh bay tung. Cả khu vực Khinh Liên Cung giống như bước vào ngày tận thế vậy.
Cơ thể của Khinh Liên Cung Chủ bị bị chém thành nhiều đường, máu chảy thành vũng ngay vị trí gần Lâm Chính.
Bà ta thở hổn hển, vẫn còn định giãy giụa nhưng lúc này bà ta đã bị thương quá nặng, mệnh mạch đã hoàn toàn bị kiếm của Lâm Chính hủy hoại.
Lúc này dù có là Đại La Kim Tiên giáng thế thì cũng khó có thể cứu được bà ta.
“Đại nhân không sao chứ?”, lúc này trong đống đổ nát, Tửu Ngọc chật vật bò dậy, kéo Ngự Bích Hồng đang bị hôn mê ra.
Nhìn Lâm Chính nằm đó, ông ta buông Ngự Bích Hồng, vội lao tới đỡ Lâm Chính dậy.
“Tôi...vẫn ổn...mau giúp tôi châm cứu”, Lâm Chính yếu ớt lên tiếng.
“Được...được”.
Tửu Ngọc vội vàng lấy châm trên người Lâm Chính và châm cứu cho anh. Mặc dù Tửu Ngọc cũng bị thương nặng nhưng kỹ thuật châm cứu thì vẫn còn đó.
Sau vài đường châm, hơi thở của Lâm Chính đã hồi phục lên nhiều.Anh chật vật đứng dậy, đi về phía Khinh Liên Cung Chủ.
“Không...không thể nào...sao tôi có thể chết ở nơi như thế này được chứ...tôi phải có được sự bất tử...tôi sẽ trở thành người đứng đầu vũ trụ...Tôi sẽ không chết”.
Khinh Liên Cung Chủ trố mắt, miệng lầm bầm. Lâm Chính nhìn bà ta đã bị vỡ hết mệnh mạch. Anh thầm thở phào.
“Bất tử trước giờ là thứ ảo tưởng. Huống hồ, bất tử có ý nghĩa gì, bà không có tình yêu, truy tìm sự bất tử chẳng khác gì tự hành hạ bản thân”, Lâm Chính trầm giọng.
“Yêu là gì?”
“Tôi không giải thích được, nhưng tôi có thể hỏi bà một câu đơn giản...”
Cung Chủ với đôi mắt đỏ như máu nhìn anh. Lâm Chính lên tiếng: “Trên đời này có ai đáng để bà tin tưởng không. Có ai dángđể bà dựa vào không?”
Bà ta khựng người, không thể trả lời được. Bà ta muốn nói nhưng không thể biểu đạt được. Cả đời này, bà ta mù quáng theo đuổi sự bất tử.
Để có thể đạt tới cảnh giới vô thượng. Để có thể làm chủ thế giới, bà ta đã nghiên cứu y thuật, tạo ra Khinh Liên Cung, thậm chí còn không tiếc việc thử nghiệm lên chính người mình, muốn dựa vào tri thức của bản thân để thay đổi vận mệnh.
Cuối cùng bà ta đành phải biến bản thân thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Thế nhưng bà ta không hề hối hận. Bà ta thấy chỉ cần đạt được mục đích thì dù có phải hi sinh thế nào cũng chẳng sao cả.
Chính vì vậy trái tim bà ta không hề có tình yêu . Dù là Ngự Bích Hồng từ nhỏ được bà ta nuôi dưỡng thì bà ta cũng có thể hi sinh, căn bản không quan tâm.
Thế nhưng câu nói của Lâm Chính dường như đã đánh trúng điểm yếu của bà ta khiến bà ta thức tỉnh.
Đúng vậy...Những điều bà ta làm có ý nghĩa gì chứ? Tìm được sự bất tử rồi thì sao? Làm chủ cả thế giới rồi thì sao?
“Tôi không có người để quan tâm, cũng không có ai yêu thương tôi, có thể để tôi dựa vào”, Khinh Liên Cung Chủ chầm chậm nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt chảy xuống.
“Đưa Ngự Bích Hồng tới đây”, Lâm Chính nhìn Khinh Liên Cung Chủ, sau đó nói .
Tửu Ngọc gật đầu, chạy tới cho Ngự Bích Hồng dùng đan dược. Ngự Bích Hồng sau khi tỉnh lại thì được đưa đi cùng Lâm Chính.
“Cậu...không cảm thấy mệt sao? Lâm Chính...”
Lúc Lâm Chính đang định rời đi thì giọng nói yếu ớt của Khinh Liên Cung Chủ vang lên. Lâm Chính dừng lại nhưng anh không nói gì chỉ tiếp tục bước đi tiếp.
Cuối cùng thì một âm thanh nặng nề khác vang lên.
Khinh Liên Cung Chủ tắt thở. Xung quanh chỉ còn lại sự im lìm.
Khinh Liên Cung đã bị tiêu diệt.
Chương 4694: Kinh thiên động địa
Tại ngọn núi sừng sững phía xa có một lầu các rất lớn. Lầu các ở vị trí khá cao, cheo leo nơi vách núi.
Trước lầu các, có một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xám đang đứng đó.
Người đàn ông chắp tay sau lưng, nhìn về phía xa ở bên dưới. Bên dưới có nhiều người đang đứng. Những người này đều là tầng lớp cấp cao của các tông môn với thực lực cực mạnh.
Ngọn núi này tên là núi Hắc Vọng, và tông môn trên ngọn núi này được gọi là Hắc Vọng Tông.
Hắc Vọng Tông cũng được coi là một thế lực mạnh ở khu long mạch dưới lòng đất này. Dù người của tông môn chưa tới nghìn người nhưng tất cả đều là những kẻ tinh nhuệ. Nghe nói thực lực của tông chủ này đã trên cả mức Lục Địa Thần Tiên, thủ nhãn thông thiên có thể rời noi lấp biển.
Đám đông lúc này im lặng như đang chờ đợi điều gì đó. Một bóng hình nhanh chóng lao vào. Đây chính là người đệ tử được Hắc Vong Tông cử đi thăm dò tin tức.
“Bái kiến tông chủ” người này quỳ phụp xuống.
“Điều tra thế nào rồi?”, tông chủ của Hắc Vong Tông trầm giọng hỏi.
“Bẩm tông chủ, đã điều tra rõ ràng rồi, thông tin từ Khinh Liên Cung vọng tới”, người đệ tử này tái mặt, trố mắt giống như đã từng nhìn thấy chuyện gì đáng sợ lắm.
Mọi người nhìn nhau.
“Lẽ nào là bà lão đó lại làm trò thí nghiệm kỳ quái nào sao?”
“Hừ, bà ta hiểm độc, làm việc không từ thủ đoạn như thế rồi Hắc Vọng Tông của chúng ta cách Khinh Liên Cung gần như vậy, bà ta đâu chỉ một lần có ý với đệ tử tông môn của chúng ta. Tông chủ tôi thấy chúng ta phải tìm cách tiêu diệt mầm bệnh hoạn này thôi, nếu không để bà tác càng mạnh lên thì sợ rằng chúng ta sẽ khó đối phó mất”.
“Nói đúng đấy. Tông chủ, chúng ta nên hành động thôi”.
“Dù không tiêu diệt Khinh Liên Cung thì cũng phải ép họ rời khỏi đây, nếu không chúng ta sẽ ngủ không ngon mất”.
Đám đông chắp tay để lộ vẻ kiên quyết. Thanh Hắc Bạch chau màu, suy nghĩ nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định.
Đúng lúc này, người đệ tử kia ngẩng đầu, run rảy nói: “Tông chủ, Khinh Liên Cung...không còn tạo ra được bất kỳ sự uy hiếp nào đâu”.
Dứt lời, cả hiện trường đang sục sôi bỗng im lặng như tờ. Thanh Hắc Bạch quay lại nhìn người đệ tử: “Ý của cậu là gì?”
Người đệ tử há hốc miệng, nói ra từng từ: “Khinh Liên Cung đã ...không còn nữa rồi...”
“Cái gì?”, hiện trường bàng hoàng.
“Thật sao?”
Thanh Hắc Bạch không còn đứng yên nữa bèn đứng dậy hỏi.
“Đệ tử vừa tới đó thì đã thấy chỉ còn một đống đổ nát rồi. Khắp nơi đều là các thi thể, đệ tử thậm chí...còn nhìn thấy cả thi thể của Khinh Liên Cung Chủ...Toàn bộ kinh mạch đều bị đứt hết...”, người đệ tử run rẩy nói.
Thanh Hắc Bạch nghe thấy vậy thì lao đi . Người của Hắc Vong Tông lao theo. Đám đông vượt núi vượt non tầm nửa tiếng sau đã tới Khinh Liên Cung.
Lúc này ở Khinh Liên Cung có không ít người đang đứng đó. Tất cả họ đều tới từ các thế tộc ở khắp mọi nơi.
Đám đông trố tròn mắt nhìn đống đổ nát và đều như hóa đá. Khinh Liên Cung từng là một thế lực lớn ở đây. Thế nhưng lúc này nó đã không còn nữa.
“Ai làm vậy?”, Thanh Hắc Bạch nhìn đống đổ nát và hỏi.
“Là Thanh tông chủ à?”, một cụ già tóc bạc bước tới, chắp tay: “Chào Thanh tông chủ”.
“Thạch gia chủ cũng tới rồi à?”, ông ta liếc nhìn người này và hỏi.
“Xảy ra chuyện này sao có thể không tới được”.
Ông cụ kia cười và nhìn đống đổ nát: “Người của tôi đã điều tra rồi. Thứ sắc nhọn nào đó đã làm mọi thứ ra thế này, giờ chưa đoán ra được nhưng từ cái chết của người của Khinh Liên Cung thì có thể khẳng định một điều”.
“Điều gì?”
“Tất cả họ đều bị giết chết bởi một người”
“Một người sao?”
Thanh Hắc Bạch đanh mắt: “Ở chỗ chúng ta ai có thể làm được chuyện này chứ?”
Mà dù có đủ bản lĩnh thì cũng không thể nào mà có thể tiêu diệt được toàn bộ Khinh Liên Cung thế này được.
“Thanh tông chủ, có một người như vậy thật bất thường, chúng ta phải điều tra rõ ràng chuyện này, nếu không thì sẽ tạo ra sự uy hiếp với tất cả mọi người”, ông cụ nghiêm túc nói.
Thanh Hắc Bạch gật đầu: “Có được thực lực như vậy thật khủng khiếp. Người của chúng ta phải cẩn thận hơn nữa. Lập tức truyền tin đi, thông báo cho các vị đại năng và các công hội liệt người này vào danh sách cảnh báo, nếu ai có thể tìm được thông tin về kẻ này thì thưởng ngay lập tức”.
“Được”, ông cụ gật đầu.
“Gia chủ”, lúc này có người vội vàng lao tới.
“Phát hiện ra một người của Khinh Liên Cung vẫn còn mạch đập”
“Thật không?”, ông cụ hô lên.
“Cứu chữa khẩn cấp”
“Người đâu, lấy đan dược cứu người đó”, Thanh Hắc Bạch cũng lập tức hô lên. Các cao thủ của Hắc Vong Tông cũng chạy tới.
Mọi người trở nên căng thẳng vì bọn họ muốn biết chân tướng sự việc. Rốt cuộc là ai có khả năng như vậy chứ.
Chương 4695: Nghênh tiếp
Chuyện về Khinh Liên Cung nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi. Vô số người cảm thấy kinh ngạc. Về việc một người có thể tiêu diệt được toàn bộ Khinh Liên Cung.
Rốt cuộc đó phải là thủ đoạn gì chứ. Lẽ nào Khinh Liên Cung đã chọc giận vị đại năng nào đó hay là bị Thất Võ Thần ra tay?
Thế nhưng Thất Võ Thần gần đây chỉ có Thái Thiên Võ Thần ra tay, hơn nữa mục tiêu lại không phải là Khinh Liên Cung.
Trong nháy mắt, toàn bộ vùng long mạch xôn xao. Tất cả mọi người đều bàn về chuyện này, thậm chí còn bỏ qua luôn việc của Thái Thiên Võ Thần.
Trong thành Phiêu Miểu, thành chủ cùng người của các gia tộc khác đều lao ra cửa đón Thái Thiên Võ Thần trở về.
Tất cả những người trong thành đều cung kính hành lễ. Thái Thiên Thần Võ ngồi trong kiệu rồng bằng vàng, nhắm mắt dưỡng thần. Cầm Họa Phiêu Bạc và Cầm Họa Hải cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.
“Chuẩn bị xong cả chưa?”, Cầm Họa Phiêu Bạc thản nhiên hỏi
“Anh cả, đã chuẩn bị xong cả rồi, phủ đệ được cải tạo trong đêm để làm nơi ở cho Võ Thần đại nhân. Tiệc cũng đã chuẩn bị, đợi mọi người tới là bắt đầu thôi”, Cầm Họa Hải lên tiếng.
“Thông báo cho các gia tộc rồi chứ?”
“Đều thông báo cả rồi”.
“Trước đây các gia tộc này đều không phục thế gia Cầm Thế. Hôm nay bảo họ tới để xem họ còn dám từ chối hay không”, Cầm Họa Phiêu Bạc cười lạnh lùng
“Có Võ Thần ở đây, ai dám hỗn xược chứ?”, Cầm Họa Hải cũng mỉm cười nhưng nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Phải rồi anh cả, gần đây xảy ra một chuyện, không biết anh có nghe nói không”
“Chuyện gì thế?”
“Khinh Liên Cung ở gần chúng ta bị tiêu diệt rồi”.
“Cái gì?”
Cầm Họa Phiêu Bạc ngạc nhiên: “Ai làm vậy?”
“Vẫn chưa điều tra rõ, nhưng nghe nói là phần lớn các tòa kiến trúc đều bị tiêu hủy, hơn nữa xung quanh còn xuất hiện nhiều rãnh sâu. Có người điều tra ra đây là vết kiếm chém xuống”. “Chém xuống sao”
Cầm Họa Phiêu Bạc giật mình, lập tức hiểu ra ý của Cầm Họa Hải: "Ý của chú là..."
“Anh cả, anh nói xem...Khinh Liên Cung bị tiêu diệt có khi nào liên quan đến thằng nhóc Lâm Chính không?”, Cầm Họa Hải nuốt nước bọt, nói.
“Cậu ta sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc hừ giọng với vẻ khinh thường : “Dù thằng nhóc đó có được Vạn Đồ Kiếm thì đã sao chứ? Với cậu ta, có thể kết hợp tạo ra 20% uy lực của Vạn Đồ Kiếm đã là nghịch thiên lắm rồi. Thế nhưng 20% có thể làm được gì. Tiêu diệt Khinh Liên Cung sao? Sợ rằng cậu ta chẳng đối phó nổi với bà lão trong cung đó”.
“Nói cũng phải...có điều đại ca. Nếu chỉ dựa vào Vạn Kiếm Đồ mà muốn tiêu diệt được Khinh Liên Cung thì khả năng kết hợp cần tới bao nhiêu?”
“Ít nhất là 60%”, Cầm Họa Hải nín thở.
“Không phải chú đang cảm thấy cậu ta có thể đạt tới mức đó đó chứ?”, Cầm Họa Phiêu Bạc cười khinh thường.
“Anh cả cứ đùa. Bảo bối bình thường thì may ra, còn Vạn Kiếm Đồ thì sợ rằng không thể", Cầm Họa Hải nhìn Võ Thần ngồi trong kiệu và cười.
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Chuyện về Khinh Liên Cung không liên quan gì tới chúng ta. Giờ việc quan trọng nhất là tìm thằng nhóc đó, xử lý nó, lấy lại bảo bối thuộc về nhà chúng ta”.
Đội quân nhanh chóng tới trước cửa nhà Cầm Kiếm. Lúc này Cầm Kiếm đầu bù tóc rối, ngồi ở lối vào với đôi mắt vô hồn.
“Nhóc, còn không mau quỳ xuống nghênh đón Võ Thần đại nhân”, Cầm Họa Phiêu Bạc xuống xe, nói với Cầm Kiếm Nữ.
Cô ta khẽ quay đầu lại, nhìn vào trong kiệu rồng: “Bố, nhà chúng ta không còn đường lui nữa rồi...”
Cầm Họa Phiêu Bạc trầm giọng, không nói nhiều: “Đưa cô chủ về phòng, quản lý nghiêm ngặt, không được để ra ngoài làm loạn. Nếu như gây kinh động tới Võ Thần đại nhân thì các người đều phải rơi đầu đấy”.
“Vâng”.
Dưới tác dụng của độc lực, tất cả người của Khinh Liên Cung đều bị Khinh Liên Cung Chủ điều khiển.
Bà ta đứng phía sau bọn họ, ánh mắt dữ tợn, hai cánh tay quơ múa.
Khinh Liên Cung có không ít người thực lực mạnh mẽ.
Nếu không dùng thuốc khống chế, dù là Khinh Liên Cung Chủ cũng không thể dễ dàng điều khiển bọn họ.
Bây giờ dưới tác dụng của thuốc, bọn họ giống như con rối mặc cho bà ta điều khiển.
Vèo vèo vèo vèo…
Thần kiếm điên cuồng bay qua lại, đâm xuyên cơ thể hơn trăm người.
Máu bắn tung tóe.
Nhưng… bọn họ không ngã xuống, ngược lại tiếp tục vung kiếm, sử dụng sức mạnh phi thăng lao về phía Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Chết cho tôi!”.
Khinh Liên Cung Chủ gào lên.
Gần trăm bóng người lao về phía Lâm Chính.
Có người dùng kiếm chém, có người dùng sức mạnh phi thăng xé, có người dùng tay cào, dùng miệng cắn…
Bọn họ giống như phát điên.
Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị, quát lên một tiếng.
Vù!
Dị hỏa sinh ra, bao trùm toàn thân Lâm Chính làm kết giới.
Người xông tới lập tức bị dị hỏa thiêu đốt.
Nhưng… bọn họ vẫn không dừng lại.
Lúc này, bọn họ đã biến thành xác sống, bọn họ chỉ có một mục đích, đó là giết chết Lâm Chính.
Mặc dù dị hỏa thiêu đốt cơ thể bọn họ, nhưng không thể thiêu cháy bọn họ thành tro ngay lập tức.
Lâm Chính rốt cuộc vẫn không chống đỡ được những đòn tấn công điên cuồng, trên người trúng mấy kiếm, hai cánh tay và vai đều bị cào rách.
Tuy những đòn tấn công đó kéo dài chưa tới một giây, đám người cố gắng xông qua dị hỏa bị đốt thành than, chết triệt để, nhưng kết giới vẫn không thể chặn được hết đòn tấn công, trên người anh vẫn bị thương.
Đợi dị hỏa tan đi, cả người Lâm Chính toàn máu, liên tục lùi về sau, dường như không chống chịu được.
Anh rút Thiên Sinh Đao ra chém lên người.
Vèo!
Ánh sáng màu trắng bao bọc cơ thể anh.
Nhưng lần này rõ ràng tốc độ chữa trị của Thiên Sinh Đao chậm hơn trước kia nhiều.
“Ha ha ha, khí kình của cậu chống đỡ được sao? Xem ra đã đến hồi kiệt quệ! Mặc dù có Vạn Kiếm Đồ làm chỗ dựa, nhưng thực lực của cậu và tôi chênh lệch quá lớn. Để tôi xem cậu còn có thể kiên trì được bao lâu!”.
Khinh Liên Cung Chủ cười lớn, trong mắt xao động ánh sáng, có vẻ phấn khích.
Ánh mắt Lâm Chính căng thẳng, không nói gì.
Khinh Liên Cung Chủ nói không sai.
Bàn về thực lực, anh vẫn còn chút khoảng cách với bà ta.
Cộng thêm liên tục sử dụng Thiên Sinh Đao và Vạn Kiếm Đồ, sức mạnh phi thăng trong cơ thể tiêu hao rất lớn.
Cứ tiếp tục tiêu hao như vậy sẽ kiệt sức mà thất bại.
Không thể kéo dài như vậy nữa.
Lâm Chính hít sâu một hơi, thu hồi Thiên Sinh Đao, sau đó nhắm hai mắt lại, miệng chậm rãi đọc gì đó, ngón tay nhanh chóng tạo chỉ quyết.
“Phản kháng vô ích!”.
Khinh Liên Cung Chủ hét lên, đưa ra mệnh lệnh.
Người của Khinh Liên Cung còn sót lại tiếp tục điên cuồng xông tới.
Nhưng lần này Lâm Chính không dùng dị hỏa để phòng ngự nữa.
Không!
Anh vốn không phòng ngự.
Lâm Chính nhắm chặt mắt, miệng nhanh chóng niệm quyết, tay biến hóa nhanh hơn.
Khinh Liên Cung Chủ lao đến tấn công điên cuồng.
Lâm Chính phớt lờ đòn tấn công đó, chỉ đơn thuần dùng xương chí tôn chống đỡ.
“Ồ?”.
Khinh Liên Cung Chủ ngạc nhiên.
Cậu ta làm gì vậy?
Bỏ cuộc rồi sao?
Không đúng!
Chắc chắn cậu ta không bỏ cuộc, mà là có cách gì khác!
Khinh Liên Cung Chủ cảm thấy không ổn, vung hai tay lên.
Vù!
Tất cả người của Khinh Liên Cung đều xông về phía Lâm Chính.
Trong nháy mắt, ngực của Lâm Chính bị mười mấy thanh kiếm bén đâm xuyên, hai cánh tay bị cắn nát.
Sức mạnh phi thăng đáng sợ đánh cho khuôn mặt anh máu me be bét, thậm chí hai thanh kiếm đã chém vào cổ anh, máu bắn tung tóe, dường như sắp bị chém đứt cổ.
“A?”.
Tửu Ngọc ở trong đại điện nhìn thấy cảnh đó, không khỏi sững người.
“Anh ta… làm gì vậy?”, Ngự Bích Hồng nằm dưới đất, hai mắt mở to, miệng lẩm bẩm.
“Xé cậu ta thành mảnh vụn, nghiền nát cậu ta!”.
Khinh Liên Cung Chủ gào lên ra lệnh.
Đám người Khinh Liên Cung bị khống chế trở nên điên cuồng hơn.
Vèo!
Đúng lúc đó, một ánh sáng thần tỏa ra từ trên đỉnh đầu của bọn họ.
Khinh Liên Cung Chủ run rẩy, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Phía bên trên Khinh Liên Cung, ở khu vực gần với tầng nham thạch trên cùng xuất hiện một lớp sương mỏng quỷ dị.
Trong sương mỏng, những thanh thần kiếm dài đến trăm trượng đang bay qua lại, kiếm quang xao động, tiếng kiếm ngân vang.
Thần uy chiếu rọi tứ phương.
“Đó là… Vạn Kiếm Đồ?”.
Khinh Liên Cung Chủ kinh hãi mở to mắt.
“Hạ!”.
Một giọng nói yếu ớt vang lên từ giữa đám đông.
Keng!
Thần kiếm bỗng nhiên trút xuống, lao đến quanh người Lâm Chính.
Vù!
Vù!
Vù!
Vù…
Thần kiếm to lớn giống như máy xay thịt, chém đám người của Khinh Liên Cung thành mảnh vụn. Thân kiếm đâm thẳng xuống mặt đất, kiếm quang lan ra bốn phía.
Trong nháy mắt, cung điện Khinh Liên sụp đổ, mặt đất ầm ầm nứt ra.
Trăm dặm xung quanh núi non rung chuyển…
Chương 4692: Để tôi nói cho bà biết
Bùm!
Bùm!
Hàng trăm ngàn thanh thần kiếm đều rơi xuống đất. Mặt đất giống như bị động đất cấp 13, tất cả đều bị nát vụn.
Toàn bộ các tòa kiến trúc của Khinh Liên Cung đều bị sụp đổ. Một đường rãnh dài không nhìn thấy đáy từ nơi Lâm Chính đứng kéo dài.
Những đường kiếm vây quanh Lâm Chính.
Vô số kiếm khí bùng nổ. Khinh Liên Cung Chủ bị đánh bật ra.
Bà ta đập mạnh xuống đất khiến cho mặt đất cũng rung chuyển. Khi mặt đất bình lặng trở lại thì bà ta cũng bị choáng váng. Bà ta từ từ bò dậy nhìn xung quanh với vẻ bàng hoàng.
Một giây sau...
Vụt...
Toàn bộ kiếm biến thành ánh sáng xanh lao vọt lên trời, biến mất trong những đám mây mỏng.
“Đây là...Vạn Kiếm Đồ”, Khinh Liên Cung Chủ lầm bầm, đầu óc trống rỗng.
Uy lực này... làm gì có chuyện chỉ mới là 20% sức mạnh chứ?
Không thể nào.
Tuyệt đối không thể. Ít nhất cũng phải 40%. Thậm chí là gần 50%
Người này rõ ràng không phải họ Cầm Kiếm. Thế nhưng tại sao cậu ta có thể làm được như vậy.
Khinh Liên Cung Chủ cảm thấy đầu óc ong ong cả lên, bà ta dường như không dám tin những gì mình nhìn thấy.
“Đã đến lúc nên kết thúc rồi”
Lâm Chính với cơ thể đầy máu tươi, đứng trước cung điện đổ nát khẽ thở dốc, lạnh lùng nhìn bà ta sau đó vung tay lên.
Thế nhưng anh còn chưa tung chiêu thì đã loạng choạng và ngã ra đất. Khinh Liên Cung Chủ run rẩy, lập tức biết đây chính là cơ hội.
“Cậu dùng Vạn Đồ Kiếm như vậy thì chắc chắn là thực lực cũng bị cạn rồi. Cơ hội tốt, chết đi cho tôi”.
Bà ta gầm lên, cả người hóa thành ánh sáng đỏ, lao về phía Lâm Chính. Dứt lời, bà ta chủ động dồn toàn bộ sức mạnh và tấn công tới.
Sức mạnh này đủ để khiến cho một tòa nhà cao tầng bị đập thành tro bụi. Khinh Liên Cung Chủ cũng quyết định đặt cược một lần. Nếu không thành công thì thất bại thôi.
“Chết đi! Chết đi”.
Ánh mắt bà ta khóa chặt vào Lâm Chính, sát ý điên cuồng khiến bà ta trở thành người vô cảm. Thắng bại lúc này có thể rõ ràng phân định được rồi.
Đúng lúc Khinh Liên Cung Chủ đang tiếp cận Lâm Chính thì Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu với ánh mắt lạnh như băng nhìn bà ta.
“Cái gì?”
Bà ta nín thở, ý thức được là mình đã bị lừa. Bà ta vội vàng khựng người, định từ bỏ thế tấn công.
Thế nhưng một giây sau...Một thanh kiếm từ dưới đất lao lên đâu thẳng vào eo của bà ta.
“Á”
Khinh Liên Cung Chủ tức giận gào thét, lập tức dồn sức mạnh vào bàn tay và tấn công về phía thanh kiếm. Thanh kiếm và chưởng đánh của cung chủ va chạm.
“Đồ bỉ ổi. Khốn nạn. Dơ dáy”, Khinh Liên Cung Chủ chửi rủa.
Hóa ra Lâm Chính giả vờ kiệt sức để lừa bà ta tấn công sau đó đã chuẩn bị sẵn một đường kiếm để đánh lén bà ta.
Khinh Liên Cung Chủ bị đâm trúng không thoát ra được. Một khi bà ta mà buông tay thì sẽ thất bại ngay. Giờ không bị chết thì cũng thương nặng.
“Bà đủ tư cách để tôi phải đánh lén sao?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, sau đó giơ tay lên xoay trong không gian.
Không gian lập tức hóa thành đường sáng màu lam tập trung trong bàn tay anh. Khinh Liên Cung Chủ co đồng tử.
“Chẳng phải bà muốn biết tôi và Vạn Kiếm Đồ mà kết hợp thì sẽ như thế nào sao.Giờ tôi sẽ nói cho bà biết”.
Lâm Chính thản nhiên nói. Ánh sáng tạo thành một thanh kiếm thần xuất hiện ngay trong lòng bàn tay của anh.
Chương 4693: Kiếm của sao trời
“Đây là...”
Khinh Liên Cung Chủ sững sờ, đầu óc trống rỗng. Ánh sáng của thanh kiếm đã kiểm soát toàn bộ sức mạnh của bà ta.
Bà ta giờ mới hiểu ra thanh kiếm giấu trong lòng đất kia chỉ là một chiêu dụ bà ta mà thôi. Còn thần kiếm được tạo ra từ Vạn Đồ Kiếm này mới là sát chiêu thực thụ.
“Dừng tay”, bà ta vẫn còn muốn cầu xin. Thế nhưng Lâm Chính không nhiều lời, cứ thế chém xuống.
Rầm...
Sức mạnh khủng khiếp bùng nổ, trong nháy mắt đường kiếm đâm xuyên Khinh Liên Cung Chủ.
Khinh Liên Cung Chủ cùng với nhát kiếm ban đầu bị đâm kéo lên khiến mặt đất cũng tạo thành một cái rãnh lớn.
Lâm Chính nới lỏng thanh kiếm. Thần kiếm lại tạo thành hình dạng của Vạn Đồ Kiếm, vốn dĩ là một đường ánh sáng vàng và nhập vào bàn tay anh.
Lâm Chính ngồi phịch ra đất, mặt tái mét, miệng thở hổn hển. Anh dùng chút sức tàn còn lại của mình lấy ra một viên đan dược nuốt vào miệng.
Thế nhưng dù vậy thì cả người anh vẫn chưa đủ sức, vẫn ngã ra đất. Cát bụi xung quanh bay tung. Cả khu vực Khinh Liên Cung giống như bước vào ngày tận thế vậy.
Cơ thể của Khinh Liên Cung Chủ bị bị chém thành nhiều đường, máu chảy thành vũng ngay vị trí gần Lâm Chính.
Bà ta thở hổn hển, vẫn còn định giãy giụa nhưng lúc này bà ta đã bị thương quá nặng, mệnh mạch đã hoàn toàn bị kiếm của Lâm Chính hủy hoại.
Lúc này dù có là Đại La Kim Tiên giáng thế thì cũng khó có thể cứu được bà ta.
“Đại nhân không sao chứ?”, lúc này trong đống đổ nát, Tửu Ngọc chật vật bò dậy, kéo Ngự Bích Hồng đang bị hôn mê ra.
Nhìn Lâm Chính nằm đó, ông ta buông Ngự Bích Hồng, vội lao tới đỡ Lâm Chính dậy.
“Tôi...vẫn ổn...mau giúp tôi châm cứu”, Lâm Chính yếu ớt lên tiếng.
“Được...được”.
Tửu Ngọc vội vàng lấy châm trên người Lâm Chính và châm cứu cho anh. Mặc dù Tửu Ngọc cũng bị thương nặng nhưng kỹ thuật châm cứu thì vẫn còn đó.
Sau vài đường châm, hơi thở của Lâm Chính đã hồi phục lên nhiều.Anh chật vật đứng dậy, đi về phía Khinh Liên Cung Chủ.
“Không...không thể nào...sao tôi có thể chết ở nơi như thế này được chứ...tôi phải có được sự bất tử...tôi sẽ trở thành người đứng đầu vũ trụ...Tôi sẽ không chết”.
Khinh Liên Cung Chủ trố mắt, miệng lầm bầm. Lâm Chính nhìn bà ta đã bị vỡ hết mệnh mạch. Anh thầm thở phào.
“Bất tử trước giờ là thứ ảo tưởng. Huống hồ, bất tử có ý nghĩa gì, bà không có tình yêu, truy tìm sự bất tử chẳng khác gì tự hành hạ bản thân”, Lâm Chính trầm giọng.
“Yêu là gì?”
“Tôi không giải thích được, nhưng tôi có thể hỏi bà một câu đơn giản...”
Cung Chủ với đôi mắt đỏ như máu nhìn anh. Lâm Chính lên tiếng: “Trên đời này có ai đáng để bà tin tưởng không. Có ai dángđể bà dựa vào không?”
Bà ta khựng người, không thể trả lời được. Bà ta muốn nói nhưng không thể biểu đạt được. Cả đời này, bà ta mù quáng theo đuổi sự bất tử.
Để có thể đạt tới cảnh giới vô thượng. Để có thể làm chủ thế giới, bà ta đã nghiên cứu y thuật, tạo ra Khinh Liên Cung, thậm chí còn không tiếc việc thử nghiệm lên chính người mình, muốn dựa vào tri thức của bản thân để thay đổi vận mệnh.
Cuối cùng bà ta đành phải biến bản thân thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Thế nhưng bà ta không hề hối hận. Bà ta thấy chỉ cần đạt được mục đích thì dù có phải hi sinh thế nào cũng chẳng sao cả.
Chính vì vậy trái tim bà ta không hề có tình yêu . Dù là Ngự Bích Hồng từ nhỏ được bà ta nuôi dưỡng thì bà ta cũng có thể hi sinh, căn bản không quan tâm.
Thế nhưng câu nói của Lâm Chính dường như đã đánh trúng điểm yếu của bà ta khiến bà ta thức tỉnh.
Đúng vậy...Những điều bà ta làm có ý nghĩa gì chứ? Tìm được sự bất tử rồi thì sao? Làm chủ cả thế giới rồi thì sao?
“Tôi không có người để quan tâm, cũng không có ai yêu thương tôi, có thể để tôi dựa vào”, Khinh Liên Cung Chủ chầm chậm nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt chảy xuống.
“Đưa Ngự Bích Hồng tới đây”, Lâm Chính nhìn Khinh Liên Cung Chủ, sau đó nói .
Tửu Ngọc gật đầu, chạy tới cho Ngự Bích Hồng dùng đan dược. Ngự Bích Hồng sau khi tỉnh lại thì được đưa đi cùng Lâm Chính.
“Cậu...không cảm thấy mệt sao? Lâm Chính...”
Lúc Lâm Chính đang định rời đi thì giọng nói yếu ớt của Khinh Liên Cung Chủ vang lên. Lâm Chính dừng lại nhưng anh không nói gì chỉ tiếp tục bước đi tiếp.
Cuối cùng thì một âm thanh nặng nề khác vang lên.
Khinh Liên Cung Chủ tắt thở. Xung quanh chỉ còn lại sự im lìm.
Khinh Liên Cung đã bị tiêu diệt.
Chương 4694: Kinh thiên động địa
Tại ngọn núi sừng sững phía xa có một lầu các rất lớn. Lầu các ở vị trí khá cao, cheo leo nơi vách núi.
Trước lầu các, có một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xám đang đứng đó.
Người đàn ông chắp tay sau lưng, nhìn về phía xa ở bên dưới. Bên dưới có nhiều người đang đứng. Những người này đều là tầng lớp cấp cao của các tông môn với thực lực cực mạnh.
Ngọn núi này tên là núi Hắc Vọng, và tông môn trên ngọn núi này được gọi là Hắc Vọng Tông.
Hắc Vọng Tông cũng được coi là một thế lực mạnh ở khu long mạch dưới lòng đất này. Dù người của tông môn chưa tới nghìn người nhưng tất cả đều là những kẻ tinh nhuệ. Nghe nói thực lực của tông chủ này đã trên cả mức Lục Địa Thần Tiên, thủ nhãn thông thiên có thể rời noi lấp biển.
Đám đông lúc này im lặng như đang chờ đợi điều gì đó. Một bóng hình nhanh chóng lao vào. Đây chính là người đệ tử được Hắc Vong Tông cử đi thăm dò tin tức.
“Bái kiến tông chủ” người này quỳ phụp xuống.
“Điều tra thế nào rồi?”, tông chủ của Hắc Vong Tông trầm giọng hỏi.
“Bẩm tông chủ, đã điều tra rõ ràng rồi, thông tin từ Khinh Liên Cung vọng tới”, người đệ tử này tái mặt, trố mắt giống như đã từng nhìn thấy chuyện gì đáng sợ lắm.
Mọi người nhìn nhau.
“Lẽ nào là bà lão đó lại làm trò thí nghiệm kỳ quái nào sao?”
“Hừ, bà ta hiểm độc, làm việc không từ thủ đoạn như thế rồi Hắc Vọng Tông của chúng ta cách Khinh Liên Cung gần như vậy, bà ta đâu chỉ một lần có ý với đệ tử tông môn của chúng ta. Tông chủ tôi thấy chúng ta phải tìm cách tiêu diệt mầm bệnh hoạn này thôi, nếu không để bà tác càng mạnh lên thì sợ rằng chúng ta sẽ khó đối phó mất”.
“Nói đúng đấy. Tông chủ, chúng ta nên hành động thôi”.
“Dù không tiêu diệt Khinh Liên Cung thì cũng phải ép họ rời khỏi đây, nếu không chúng ta sẽ ngủ không ngon mất”.
Đám đông chắp tay để lộ vẻ kiên quyết. Thanh Hắc Bạch chau màu, suy nghĩ nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định.
Đúng lúc này, người đệ tử kia ngẩng đầu, run rảy nói: “Tông chủ, Khinh Liên Cung...không còn tạo ra được bất kỳ sự uy hiếp nào đâu”.
Dứt lời, cả hiện trường đang sục sôi bỗng im lặng như tờ. Thanh Hắc Bạch quay lại nhìn người đệ tử: “Ý của cậu là gì?”
Người đệ tử há hốc miệng, nói ra từng từ: “Khinh Liên Cung đã ...không còn nữa rồi...”
“Cái gì?”, hiện trường bàng hoàng.
“Thật sao?”
Thanh Hắc Bạch không còn đứng yên nữa bèn đứng dậy hỏi.
“Đệ tử vừa tới đó thì đã thấy chỉ còn một đống đổ nát rồi. Khắp nơi đều là các thi thể, đệ tử thậm chí...còn nhìn thấy cả thi thể của Khinh Liên Cung Chủ...Toàn bộ kinh mạch đều bị đứt hết...”, người đệ tử run rẩy nói.
Thanh Hắc Bạch nghe thấy vậy thì lao đi . Người của Hắc Vong Tông lao theo. Đám đông vượt núi vượt non tầm nửa tiếng sau đã tới Khinh Liên Cung.
Lúc này ở Khinh Liên Cung có không ít người đang đứng đó. Tất cả họ đều tới từ các thế tộc ở khắp mọi nơi.
Đám đông trố tròn mắt nhìn đống đổ nát và đều như hóa đá. Khinh Liên Cung từng là một thế lực lớn ở đây. Thế nhưng lúc này nó đã không còn nữa.
“Ai làm vậy?”, Thanh Hắc Bạch nhìn đống đổ nát và hỏi.
“Là Thanh tông chủ à?”, một cụ già tóc bạc bước tới, chắp tay: “Chào Thanh tông chủ”.
“Thạch gia chủ cũng tới rồi à?”, ông ta liếc nhìn người này và hỏi.
“Xảy ra chuyện này sao có thể không tới được”.
Ông cụ kia cười và nhìn đống đổ nát: “Người của tôi đã điều tra rồi. Thứ sắc nhọn nào đó đã làm mọi thứ ra thế này, giờ chưa đoán ra được nhưng từ cái chết của người của Khinh Liên Cung thì có thể khẳng định một điều”.
“Điều gì?”
“Tất cả họ đều bị giết chết bởi một người”
“Một người sao?”
Thanh Hắc Bạch đanh mắt: “Ở chỗ chúng ta ai có thể làm được chuyện này chứ?”
Mà dù có đủ bản lĩnh thì cũng không thể nào mà có thể tiêu diệt được toàn bộ Khinh Liên Cung thế này được.
“Thanh tông chủ, có một người như vậy thật bất thường, chúng ta phải điều tra rõ ràng chuyện này, nếu không thì sẽ tạo ra sự uy hiếp với tất cả mọi người”, ông cụ nghiêm túc nói.
Thanh Hắc Bạch gật đầu: “Có được thực lực như vậy thật khủng khiếp. Người của chúng ta phải cẩn thận hơn nữa. Lập tức truyền tin đi, thông báo cho các vị đại năng và các công hội liệt người này vào danh sách cảnh báo, nếu ai có thể tìm được thông tin về kẻ này thì thưởng ngay lập tức”.
“Được”, ông cụ gật đầu.
“Gia chủ”, lúc này có người vội vàng lao tới.
“Phát hiện ra một người của Khinh Liên Cung vẫn còn mạch đập”
“Thật không?”, ông cụ hô lên.
“Cứu chữa khẩn cấp”
“Người đâu, lấy đan dược cứu người đó”, Thanh Hắc Bạch cũng lập tức hô lên. Các cao thủ của Hắc Vong Tông cũng chạy tới.
Mọi người trở nên căng thẳng vì bọn họ muốn biết chân tướng sự việc. Rốt cuộc là ai có khả năng như vậy chứ.
Chương 4695: Nghênh tiếp
Chuyện về Khinh Liên Cung nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi. Vô số người cảm thấy kinh ngạc. Về việc một người có thể tiêu diệt được toàn bộ Khinh Liên Cung.
Rốt cuộc đó phải là thủ đoạn gì chứ. Lẽ nào Khinh Liên Cung đã chọc giận vị đại năng nào đó hay là bị Thất Võ Thần ra tay?
Thế nhưng Thất Võ Thần gần đây chỉ có Thái Thiên Võ Thần ra tay, hơn nữa mục tiêu lại không phải là Khinh Liên Cung.
Trong nháy mắt, toàn bộ vùng long mạch xôn xao. Tất cả mọi người đều bàn về chuyện này, thậm chí còn bỏ qua luôn việc của Thái Thiên Võ Thần.
Trong thành Phiêu Miểu, thành chủ cùng người của các gia tộc khác đều lao ra cửa đón Thái Thiên Võ Thần trở về.
Tất cả những người trong thành đều cung kính hành lễ. Thái Thiên Thần Võ ngồi trong kiệu rồng bằng vàng, nhắm mắt dưỡng thần. Cầm Họa Phiêu Bạc và Cầm Họa Hải cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.
“Chuẩn bị xong cả chưa?”, Cầm Họa Phiêu Bạc thản nhiên hỏi
“Anh cả, đã chuẩn bị xong cả rồi, phủ đệ được cải tạo trong đêm để làm nơi ở cho Võ Thần đại nhân. Tiệc cũng đã chuẩn bị, đợi mọi người tới là bắt đầu thôi”, Cầm Họa Hải lên tiếng.
“Thông báo cho các gia tộc rồi chứ?”
“Đều thông báo cả rồi”.
“Trước đây các gia tộc này đều không phục thế gia Cầm Thế. Hôm nay bảo họ tới để xem họ còn dám từ chối hay không”, Cầm Họa Phiêu Bạc cười lạnh lùng
“Có Võ Thần ở đây, ai dám hỗn xược chứ?”, Cầm Họa Hải cũng mỉm cười nhưng nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Phải rồi anh cả, gần đây xảy ra một chuyện, không biết anh có nghe nói không”
“Chuyện gì thế?”
“Khinh Liên Cung ở gần chúng ta bị tiêu diệt rồi”.
“Cái gì?”
Cầm Họa Phiêu Bạc ngạc nhiên: “Ai làm vậy?”
“Vẫn chưa điều tra rõ, nhưng nghe nói là phần lớn các tòa kiến trúc đều bị tiêu hủy, hơn nữa xung quanh còn xuất hiện nhiều rãnh sâu. Có người điều tra ra đây là vết kiếm chém xuống”. “Chém xuống sao”
Cầm Họa Phiêu Bạc giật mình, lập tức hiểu ra ý của Cầm Họa Hải: "Ý của chú là..."
“Anh cả, anh nói xem...Khinh Liên Cung bị tiêu diệt có khi nào liên quan đến thằng nhóc Lâm Chính không?”, Cầm Họa Hải nuốt nước bọt, nói.
“Cậu ta sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc hừ giọng với vẻ khinh thường : “Dù thằng nhóc đó có được Vạn Đồ Kiếm thì đã sao chứ? Với cậu ta, có thể kết hợp tạo ra 20% uy lực của Vạn Đồ Kiếm đã là nghịch thiên lắm rồi. Thế nhưng 20% có thể làm được gì. Tiêu diệt Khinh Liên Cung sao? Sợ rằng cậu ta chẳng đối phó nổi với bà lão trong cung đó”.
“Nói cũng phải...có điều đại ca. Nếu chỉ dựa vào Vạn Kiếm Đồ mà muốn tiêu diệt được Khinh Liên Cung thì khả năng kết hợp cần tới bao nhiêu?”
“Ít nhất là 60%”, Cầm Họa Hải nín thở.
“Không phải chú đang cảm thấy cậu ta có thể đạt tới mức đó đó chứ?”, Cầm Họa Phiêu Bạc cười khinh thường.
“Anh cả cứ đùa. Bảo bối bình thường thì may ra, còn Vạn Kiếm Đồ thì sợ rằng không thể", Cầm Họa Hải nhìn Võ Thần ngồi trong kiệu và cười.
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Chuyện về Khinh Liên Cung không liên quan gì tới chúng ta. Giờ việc quan trọng nhất là tìm thằng nhóc đó, xử lý nó, lấy lại bảo bối thuộc về nhà chúng ta”.
Đội quân nhanh chóng tới trước cửa nhà Cầm Kiếm. Lúc này Cầm Kiếm đầu bù tóc rối, ngồi ở lối vào với đôi mắt vô hồn.
“Nhóc, còn không mau quỳ xuống nghênh đón Võ Thần đại nhân”, Cầm Họa Phiêu Bạc xuống xe, nói với Cầm Kiếm Nữ.
Cô ta khẽ quay đầu lại, nhìn vào trong kiệu rồng: “Bố, nhà chúng ta không còn đường lui nữa rồi...”
Cầm Họa Phiêu Bạc trầm giọng, không nói nhiều: “Đưa cô chủ về phòng, quản lý nghiêm ngặt, không được để ra ngoài làm loạn. Nếu như gây kinh động tới Võ Thần đại nhân thì các người đều phải rơi đầu đấy”.
“Vâng”.