-
Chương 4686-4690
Chương 4686: Tôi đang bôi nhọ bà sao?
Lời nói đó giống như một chiếc gai bén nhọn đâm vào tim Khinh Liên Cung Chủ.
“Cậu dám bôi nhọ thành tựu của tôi? Chửi rủa trình độ của tôi?”.
Mấy con mắt của Khinh Liên Cung Chủ bỗng đỏ lên, khiến người nhìn sợ hãi.
Rõ ràng câu nói của Lâm Chính đã chọc giận bà ta.
“Bôi nhọ? Chửi rủa? Có sao?”.
Lâm Chính nâng Thiên Sinh Đao lên, trong mắt lóe lên vẻ thương hại.
“Độc mà bà phóng ra là độc bám vào vách huyết quản của bà đúng không? Vật chất trong vách huyết quản vốn không có độc, nhưng khi kích hoạt sức mạnh phi thăng thì sẽ tạo thành độc tính. Độc lực đột nhiên tổng hợp không quá mạnh, hiệu quả giết địch cực kỳ kém”.
Khinh Liên Cung Chủ nghe vậy, hơi thở run rẩy.
“Cậu có thể nhìn ra được nguyên lý độc của tôi?”.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Trình độ của loại độc này quá kém, không đáng nhắc tới!”.
Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên nói: “Nếu tôi là bà thì sẽ dùng sức mạnh phi thăng bảo vệ, cắt da thịt ở ngực xuống, cấy một độc mạch xung quanh phổi. Độc mạch đó cần dùng trăm loại độc tố tạo thành, có sức mạnh phi thăng bọc kín, nuôi dưỡng mười năm, độc phóng ra sẽ là độc không thể giải được, một đòn tất sát!”.
Khinh Liên Cung Chủ nghe xong cả người run lên, mấy con mắt trợn to, môi không khỏi run run, dường như đang phân tích khả năng trong lời nói của Lâm Chính.
Chẳng mấy chốc, bà ta nói: “Độc mạch chưa thành hình chắc chắn sẽ vô cùng yếu ớt. Nếu trong lúc chém giết bất cẩn làm vỡ độc mạch, chẳng phải sẽ chết chắc hay sao?”.
“Nên mới nói ngu ngốc kém cỏi thì không thuốc nào cứu chữa. Độc mạch chưa thành hình mà vỡ ra, nếu nhanh chóng điều động huyết quả và khí mạch trong cơ thể bao bọc, ngăn chặn độc lực phát tác, sau đó khoét đoạn bị ăn mòn ra, khôi phục độc mạch thì không phải xong rồi sao?”.
Ánh mắt Lâm Chính tràn đầy vẻ khinh thường: “Huống hồ, nếu bà bị người khác đánh đến mức độc mạch bị thương thì chỉ có thể chứng minh bà là một kẻ vô dụng, có độc mạch cũng được ích gì?”.
“Cậu…”.
Khinh Liên Cung Chủ tức sắp nổ phổi.
“Ngoài ra, những thứ trên mặt bà cũng vô cùng tệ, vừa xấu xí vừa dư thừa, cấy một con mắt trên trán thì có thể nhìn nhiều hơn sao? Nó hoàn toàn không thể giúp tầm mắt của bà rộng thêm, ngược lại vì cấy vào mà ảnh hưởng đến thần kinh. Có phải bà luôn thấy đau đầu khi tiết trời ẩm ướt không? Đây là biểu hiện của việc cấy ghép không hoàn thiện. Nếu tôi là bà thì sẽ cấy nó ra sau đầu, không những có thể tránh được nhiều dây thần kinh hơn, mà còn tăng thêm tầm nhìn, giúp cho quanh người bà không có góc chết nào”.
Lâm Chính lại giễu cợt.
Khinh Liên Cung Chủ tái mặt, liên tục lùi về sau, vẻ mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Bà ta muốn phản bác lời Lâm Chính nói.
Nhưng… những lời này rất có lý!
Đúng vậy, nếu cấy thêm mắt vào sau gáy thì công hiệu sẽ lớn hơn.
Hiệu quả của độc mạch cũng mạnh hơn hiệu quả tổng hợp độc bà ta dùng…
“Ngoài ra, những cái miệng, mũi, và cơ quan khác của bà… đều tệ hại…”.
Lâm Chính không dừng lại, tiếp tục huyên thuyên, chê bai những cải tạo trên cơ thể Khinh Liên Cung Chủ không sót chỗ nào.
Khinh Liên Cung Chủ run lên dữ dội.
Bà ta phát hiện thứ mà mình lấy làm kiêu ngạo lại chẳng là gì trước mặt người trẻ tuổi này…
Khinh Liên Cung Chủ càng nghe càng thất vọng, càng nghe càng đau khổ.
Cuối cùng, bà ta cũng không nhịn được nữa, hét lên: “Đủ rồi! Im miệng cho tôi!”.
Tất cả mọi người cảm thấy màng nhĩ chấn động, suýt thì bị xuyên thủng, sợ đến mức liên tục lùi lại.
Lâm Chính thì hờ hững nhìn bà ta.
“Thế nào? Bây giờ bà còn cảm thấy tôi đang bôi nhọ, chửi rủa bà không?”.
Chương 4687: Tuyệt cảnh
Khinh Liên Cung Chủ run rẩy không ngừng, sát ý trong mắt giống như sóng cuộn.
Bà ta mở ba cái miệng ra, bước về phía Lâm Chính.
Sức mạnh phi thăng cuồng bạo giống như nước lũ phun trào.
Khinh Liên Cung Chủ lại mở to miệng, phun ra nhiều sương độc, sau đó hai cánh tay vung múa.
Vèo vèo vèo…
Lưỡi dao đỏ như gió bão cắt tới.
Lâm Chính phớt lờ số sương độc, đâm Thiên Sinh Đao về phía mặt đất.
Keng!
Thiên Sinh Đao bùng phát đao phong mạnh mẽ, không ngừng chém lên người anh.
Lưỡi dao đỏ đánh tới, để lại vết thương trên người anh. Đao phong của Thiên Sinh Đao lại chém tới, khiến vết thương trên người anh khép miệng.
Số độc lực kia hoàn toàn không có tác động gì đối với anh.
“A!”.
Khinh Liên Cung Chủ lao về phía Lâm Chính, mười móng tay bỗng mọc dài, giống như lưỡi dao cắt lên người Lâm Chính.
Sức mạnh cuồng bạo đủ để chém ngang lưng một người đàn ông trưởng thành.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, quay ngược thân đao đánh về phía lưỡi dao móng tay.
Vù!
Số móng tay kia cực kỳ cứng chắc, hơn nữa khí kình rất lớn. Mặc dù Thiên Sinh Đao đã chặn được, nhưng khí kình trên móng tay vẫn tràn tới.
Lâm Chính bay ra xa, đập mạnh lên tường ở không xa.
Khinh Liên Cung Chủ nhảy vọt lên, mười ngón vồ về phía đầu Lâm Chính.
Lâm Chính trở tay vung đao.
Vù!
Dị hỏa bùng lên, nhưng ngọn lửa lại bị bà ta chém tan sau vài lần vung múa.
“Dị hỏa? Người luyện đan như tôi mà sợ nó sao?”.
Khinh Liên Cung Chủ gào lên, mười ngón đâm tới.
Lâm Chính xoay người tránh đi, nhưng còn chưa đứng dậy đã bị Khinh Liên Cung Chủ cào ngang bụng.
Anh cầm đao không ngừng lùi lại, cúi đầu nhìn.
Nơi bụng là vết thương dữ tợn sâu tận xương.
Nếu vừa rồi lùi chậm một giây, anh đã bị cắt làm đôi!
Thật đáng sợ!
Không hổ danh là lãnh tụ của Khinh Liên Cung.
E là xương chí tôn cũng không thể phòng ngự được đòn này.
Thực lực của Khinh Liên Cung Chủ có lẽ sắp vượt qua cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Nếu dùng cứng chọi cứng thì Lâm Chính không có nhiều phần thắng.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc đều nhìn ngây ngốc, bọn họ cũng ý thức được chuyện này.
“Ha ha ha… Tôi phải thừa nhận hiểu biết của cậu về y độc đúng là mạnh hơn tôi, nhưng rất tiếc, thực lực của cậu còn cách xa tôi nhiều lắm! Cậu không phải là đối thủ của tôi!”.
Khinh Liên Cung Chủ cất tiếng cười trầm thấp, sau đó lại xông về phía Lâm Chính, hai cánh tay chém liên tục.
Móng trên mười ngón tay giống như lưỡi liềm điên cuồng chém tới…
Lâm Chính không ngừng huơ múa Thiên Sinh Đao tránh né, cũng không ngừng lùi về sau.
Nhưng càng là vậy, Khinh Liên Cung Chủ càng tấn công hung mãnh.
Lâm Chính không thể phản công, vết thương trên người càng lúc càng nhiều, sơ hở cũng càng lúc càng nhiều.
Vù!
Cuối cùng, Khinh Liên Cung Chủ nắm bắt cơ hội, một dao nhắm vào cổ họng Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính run lên, lập tức lùi về sau.
Nhưng… vẫn chậm một bước.
Phần nhọn móng tay của Khinh Liên Cung Chủ vẫn cứa qua cổ họng của anh, máu phun ra điên cuồng.
Lâm Chính vội vàng che cổ họng, há miệng muốn thở, nhưng cực kỳ khó khăn.
Máu tràn qua ngón tay anh, nhuộm đỏ áo anh.
“Ha ha ha ha!”.
Nhìn bộ dạng đau khổ của Lâm Chính, Khinh Liên Cung Chủ cười lớn, bước chân ra.
Bà ta muốn chém người này làm tám mảnh, không cho cơ hội lành lại.
Tửu Ngọc sợ hãi đứng sững tại chỗ.
“Giết!”.
Ngự Bích Hồng gào lên, xông về phía Khinh Liên Cung Chủ.
Ầm!
Cô ta còn chưa đến gần, Khinh Liên Cung Chủ đã phất tay áo, một luồng sóng khí đánh lên người cô ta.
Ngự Bích Hồng nôn ra máu, ngã xuống đất, không thể nhúc nhích.
Xương cốt toàn thân cô ta đều gãy nát.
Chương 4688: Bởi vì tôi giết được bà!
Cả người Tửu Ngọc run như cầy sấy.
Ông ta cũng muốn liều mạng một trận.
Ông ta biết một khi Lâm Chính chết thì ông ta cũng không thoát được.
Nhưng khí mạch toàn thân ông ta đã bị Khinh Liên Cung Chủ phế bỏ, tu vi sụt giảm, chẳng khác nào kẻ tàn phế, hoàn toàn không tạo thành uy hiếp cho Khinh Liên Cung Chủ.
Ngay cả Ngự Bích Hồng cũng không thể làm Khinh Liên Cung Chủ bị thương.
Bây giờ còn cách nào khác?
Tình hình ở đây khiến người ta tuyệt vọng.
Khinh Liên Cung Chủ lạnh lùng liếc nhìn Ngự Bích Hồng: “Yên tâm, con ả đê tiện, tôi sẽ không giết cô. Tôi sẽ cải tạo các người thành con chó trung thành nhất của tôi, để các người trông nhà trông cửa cho tôi. Đương nhiên tác dụng của các người không chỉ đơn giản là con chó. Tôi vất vả nuôi cô khôn lớn, cô lại dám phản bội tôi. Trước khi tôi cải tạo cô thành chó sẽ ném cho bọn họ dùng. Tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ rất hứng hú với tu vi trên người cô”.
Người của Khinh Liên Cung nghe vậy lập tức mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân!”.
“Đưa hai con chó kia xuống trước đi!”.
Khinh Liên Cung Chủ cười nhạt, sau đó không khách sáo nữa, chém về phía Lâm Chính.
Bà ta muốn kết thúc mọi chuyện.
Vèo!
Mười ngón lại vồ tới.
Móng tay giống như dao xé nát hư không.
Khí dao đáng sợ cắt nát cả vách tường sau lưng Lâm Chính.
Nhưng… ngay khi khí dao sắp sửa rơi xuống đầu anh.
Keng!
Một luồng kiếm khí mạnh mẽ đột nhiên ập đến.
Phụt!
Khinh Liên Cung Chủ chấn động, gương mặt cứng đờ.
Đòn tấn công nhắm tới Lâm Chính đột nhiên khựng lại.
Bà ta cảm thấy cổ tay mình trống trơn, không, bà ta không cảm giác được bàn tay mình nữa.
Bà ta cúi đầu nhìn, hai bàn tay mình đã bị chém đứt, máu ồ ạt tuôn chảy.
Nhìn lại, tay trái Lâm Chính cầm một thanh trường kiếm giống như bút lông…
Mặc dù vật này có hình dáng quái dị, nhưng từ sự sắc bén lóe lên từ thanh kiếm hình bút đó có thể biết được thanh kiếm hình bút này… không hề tầm thường.
Lâm Chính thả tay ra, vết thương trên cổ đã lành lại.
Không những vậy, nhờ tác dụng của Thiên Sinh Đao, vết thương trên người anh đều nhanh chóng lành lại.
Trong chớp mắt, Lâm Chính đã khôi phục như xưa.
Khinh Liên Cung Chủ không dám dọ dự vội vàng lùi về sau, sử dụng châm bạc mang theo bên mình đâm vào cánh tay, thúc đẩy mọc ra tay mới. Đồng thời, bà ta nuốt đan dược giấu trong răng vào bụng, hỗ trợ hồi phục vết thương.
Sự việc đột ngột xảy ra khiến tất cả mọi người đều không dám tin.
“Thanh đao của cậu thần kỳ như vậy, xem ra tôi không hủy năng lực hành động của cậu thì sẽ không giết được cậu!”.
Khinh Liên Cung Chủ dữ tợn nói.
“Không sai, chỉ là bà biết tin này quá muộn”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu nói gì?”.
Khinh Liên Cung Chủ ngạc nhiên.
Lâm Chính đột nhiên đưa hai tay ra, Bút Họa Kiếm và Thiên Sinh Đao hóa thành luồng sáng chui vào bàn tay anh.
Khinh Liên Cung Chủ không khỏi nhìn sững.
Cậu ta lại không dùng tới hai thần binh thần kỳ kia?
Vì sao?
Chẳng lẽ… cậu ta còn có thủ đoạn nào đó đáng sợ hơn?
Nghĩ đến đó, trong lòng Khinh Liên Cung Chủ dâng lên cảm giác cực kỳ bất an.
Lâm Chính chậm rãi đưa tay lên, lòng bàn tay tỏa ra một luồng sáng vàng. Trong mơ hồ, một bức tranh chậm rãi hiện lên.
“Khinh Liên Cung Chủ, bà có biết vì sao tôi dám đến đây gặp bà một mình không?”.
“Vì sao…”.
Khinh Liên Cung Chủ nói bằng giọng khô khốc.
“Vì tôi biết… tôi giết được bà!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, ánh mắt bỗng đỏ ngầu, sau đó nắm bàn tay lại.
Ầm!
Ánh vàng nổ tung.
Một cuộn tranh dài lơ lửng đằng sau lưng anh.
Cuộn tranh mở ra, vô số hình ảnh thần kiếm hiển hiện…
“Vạn Kiếm Đồ?”.
Khinh Liên Cung Chủ như bị sét đánh.
Chương 4689: Lòng người dao động
“Không thể nào! Vạn Kiếm Đồ của thế gia Cầm Kiếm… sao lại ở chỗ cậu… Vì sao?”.
Khinh Liên Cung Chủ ngạc nhiên, không còn ung dung như trước nữa.
Bà ta không thể hiểu nổi cảnh trước mắt.
Ngay cả Ngự Bích Hồng cũng không tin được.
Đây là chí bảo của thế gia Cầm Kiếm!
“Cậu bớt ở đó hù dọa tôi!”.
Lúc này, Khinh Liên Cung Chủ đột nhiên quát lên, trong mắt dâng tràn sự phẫn nộ: “Cậu nghĩ cái này có thể dọa được tôi sao? Dù cậu có Vạn Kiếm Đồ cũng cần phải có cầu nối mới phát huy được uy lực của nó. Cậu không nắm được phương pháp bắt cầu, mà cho dù có nắm được thì đạt năm phần trăm độ ăn ý đã là không tệ. Cậu không phát huy được uy lực chân chính của Vạn Kiếm Đồ!”.
Vèo!
Ngay khi Khinh Liên Cung Chủ dứt lời, một luồng kiếm quang đột nhiên bay về phía bà ta.
Khinh Liên Cung Chủ vội vàng né tránh.
Nhưng kiếm quang quá đột ngột, bà ta không tránh kịp.
Soạt!
Một tai của Khinh Liên Cung Chủ bị cắt đứt, máu chảy dọc theo đường nét khuôn mặt.
Khinh Liên Cung Chủ sửng sốt.
“Đây… Đây chẳng lẽ…”.
Vèo vèo vèo…
Nhiều kiếm quang ập tới.
Lâm Chính không muốn nhiều lời với Khinh Liên Cung Chủ.
Kiếm ảnh đáng sợ giống như sao băng điên cuồng bay đến.
Khinh Liên Cung Chủ vừa mọc tay không đủ để chống đỡ kiếm ảnh đó, nhất thời nhảy lên nhảy xuống né tránh, vô cùng chật vật.
“Người đâu! Giết kẻ đó cho tôi, giết kẻ đó!”.
Khinh Liên Cung Chủ không chịu được nữa, hét lên đầy hoảng sợ.
Người bên ngoài đại điện xông vào tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính không hoảng loạn, ngón tay bấm quyết điều khiển Vạn Kiếm Đồ, đánh về phía đám người đó.
Trên Vạn Kiếm Đồ có tổng cộng một trăm lẻ tám thanh thần kiếm, số lượng có vẻ không ít nhưng khi thực sự sử dụng lại vô cùng mỏng manh.
May là đủ để đối phó với đám người đó.
Kiếm bay nhanh như chớp, nhắm về phía bọn họ.
Đám người của Khinh Liên Cung không kịp phản ứng đã bị kiếm đâm xuyên, chết tại chỗ.
Trong nháy mắt, mấy chục người của Khinh Liên Cung đã ngã xuống.
“Cái gì?”.
Khinh Liên Cung Chủ sợ hãi.
Cuối cùng bà ta cũng ý thức được độ ăn ý của Lâm Chính và Vạn Kiếm Đồ không chỉ có năm phần trăm.
Không, ít nhất phải hơn mười phần trăm, thậm chí đạt đến hai mươi phần trăm!
Đó không phải bảo bối của thế gia Cầm Kiếm sao?
Vì sao lại rơi vào tay người ngoài, còn để người ngoài điều khiển dễ dàng như vậy?
Khinh Liên Cung Chủ sợ hãi, không dám dây dưa, quay người đánh nát vách tường cung điện định chạy trốn.
“Bà chạy đi đâu!”.
Lâm Chính quát lên, cất bước bay tới giống như sao băng.
Vèo vèo vèo…
Vô số phi kiếm đuổi theo Khinh Liên Cung Chủ như nước lũ.
Nhưng khi chúng vừa mới bay ra.
Keng keng keng keng keng…
Nhiều thanh kiếm sắt đột nhiên bay tới, kèm theo sức mạnh phi thăng bao phủ phía này.
Phi kiếm tấn công về phía Khinh Liên Cung Chủ đều bị đánh bật ra.
“Ồ?”.
Lâm Chính nhíu mày, ngước mắt nhìn lên.
Bên ngoài cung điện Khinh Liên có rất nhiều người tụ tập.
Tất cả người của Khinh Liên Cung đều ra trận!
Khinh Liên Cung Chủ chật vật chạy đến trước đám đông, nhìn những người trước mặt mà không khỏi thở phào.
“Dù cậu có mạnh đến đâu, tôi không tin cậu có thể diệt được Khinh Liên Cung của tôi!”.
Khinh Liên Cung Chủ cười nhạt.
Lâm Chính không nói gì, nhưng trên mặt sát khí dâng tràn.
Khinh Liên Cung Chủ là người ác độc, nếu không giết chết thì sau này ắt thành đại họa.
Nếu để bà ta biết được thân phận của mình, ngày nào đó bà ta ra khỏi long mạch dưới lòng đất chắc chắn sẽ đe dọa đến liên minh Thanh Huyền, thậm chí là Dương Hoa.
Nhất định phải giết được người này trong hôm nay!
“Vậy thì thử xem”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, tiếp tục mở Vạn Kiếm Đồ, chuẩn bị ra tay.
“Đợi đã! Lâm đại nhân!”.
Ngự Bích Hồng bò ra từ trong vách tường đổ nát, gian nan hét lên.
Lâm Chính quay đầu nhìn lại.
Ngự Bích Hồng dùng hết sức lực toàn thân chống vách tường đứng dậy, hét lên với vô số thành viên của Khinh Liên Cung: Mọi người đừng trung thành với bà lão này nữa! Bà ta không coi mọi người là con người, vì sao mọi người còn chấp mê bất ngộ bán mạng cho bà ta?”.
Lời này vừa cất lên, những người kia đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt toát ra sự nghi hoặc.
“Ngự Bích Hồng, cô ăn cây táo rào cây sung, phản bội Khinh Liên Cung, bây giờ còn muốn dùng yêu ngôn hoặc chúng?”.
Một cao thủ của Khinh Liên Cung phẫn nộ quát.
“Không sai, Ngự Bích Hồng, nếu không có cung chủ, cô đã chết từ lâu rồi! Cung chủ nuôi cô lớn, dạy cô võ công y thuật, cô không biết trả ơn mà còn phản bội cung chủ, đúng là tội không thể tha. Người như cô còn không bằng con chó!”.
Một cô gái lại lớn tiếng quát.
Ngự Bích Hồng lạnh lùng hừ, lên tiếng phản bác: “Lão yêu bà này nhặt tôi về nuôi lớn là để nghiên cứu bí mật của con mắt bên phải của tôi. Bà ta coi tôi như đối tượng thí nghiệm, không ngừng tàn phá tôi, giày vò tôi, còn bắt tôi chấp hành một vài nhiệm vụ mà tôi không thể hoàn thành, chỉ coi tôi như một công cụ, như vậy là có ơn với tôi?”.
“Ngoài ra, trong Khinh Liên Cung có bao nhiêu người không bị bà ta hại? Cứ lấy Tửu Ngọc làm ví dụ, chẳng lẽ ông ấy không trung thành với bà ta? Nhưng bà ta vì ham muốn cá nhân mà bắt ông ấy đi tìm kết tinh nhật nguyệt, còn yêu cầu phải to bằng ngón cái, làm sao ông ấy tìm được? Rõ ràng bà ta muốn đẩy ông ấy vào chỗ chết!”.
“Nay bà ta lại bắt tôi đi lấy cây Võ Thần, cây Võ Thần là gì chắc các người cũng biết. Đây có khác nào bắt tôi đi chịu chết?”.
“Hôm qua bà ta đối xử với Tửu Ngọc như vậy, hôm nay bảo tôi đi đâm đầu vào chỗ chết, ngày mai thì sao? Bà ta sẽ không vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình mà khiến mọi người chết không chỗ chôn thân hay sao?”.
“Bây giờ tôi không nói mọi người phản bội Khinh Liên Cung, mà tôi chỉ muốn bảo vệ tính mạng cho mọi người, hi vọng mọi người biết trân trọng nỗ lực và cống hiến của mình, đừng làm công cụ cho bà ta nữa. Từ đầu tới cuối, bà ta chỉ coi Khinh Liên Cung là công cụ tu luyện của bà ta!”.
“Mọi người có hiểu không?”.
Ngự Bích Hồng lớn tiếng hét lên. Mặc dù giọng nói không tính là to, nhưng mỗi một người trong Khinh Liên Cung đều nghe thấy.
Lời này vừa cất lên, những người la ó lúc trước đều im bặt.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ai cũng do dự.
Những năm qua, thật ra bọn họ đều thấy rõ những hành vi của Khinh Liên Cung Chủ.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, sao có thể không kiêng dè?
Nhất thời lòng người dao động.
Khinh Liên Cung Chủ sững sờ.
Chương 4690: Huyết khí ngút trời
Vài ba câu của Ngự Bích Hồng đã khiến người của Khinh Liên Cung sinh ra dao động.
Điều này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của bà ta.
Lâm Chính có Vạn Kiếm Đồ, Khinh Liên Cung Chủ chém giết với anh không có ưu thế nào.
Nếu không dựa vào tổng thể sức mạnh của Khinh Liên Cung đối kháng, e là hôm nay bà ta sẽ phải chết ở đây.
“Đừng nghe tên phản đồ kia mê hoặc. Các người nghe lệnh, chém chết kẻ gian cho tôi! Nếu ai không tuân, tôi sẽ lột da rút xương kẻ đó luyện chế thành đan! Giết cho tôi!”.
Khinh Liên Cung Chủ gào lên giận dữ.
Có người theo bản năng muốn ra tay.
Nhưng đa số đều đứng im tại chỗ, do dự không quyết.
Những người muốn ra tay cũng không khỏi dừng lại.
“Các người còn ngây ra đó làm gì? Không nghe lời tôi nói hay sao?”.
Khinh Liên Cung Chủ vội vàng quát lên.
Nhưng bọn họ chỉ cúi gằm mặt, không có ý định ra tay.
Khinh Liên Cung Chủ bỗng nhiên nổi giận.
“Lão yêu bà! Lòng người quan trọng! Mọi hành động của bà ngày thường mọi ngươi đều thấy cả, bà tưởng rằng sẽ có người cam tâm tình nguyện bán mạng cho bà sao?”.
Ngự Bích Hồng ôm ngực, nghiến chặt răng: “Hôm nay sẽ là ngày chết của bà!”.
“Cô!”.
Khinh Liên Cung Chủ run rẩy cả người, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, gào lên: “Hay! Hay lắm! Tôi biết ngay đám đê tiện các người không đáng tin cậy mà, vậy thì đừng trách tôi!”.
Nói xong, Khinh Liên Cung Chủ đột nhiên đưa tay lên hất vào không trung.
Ầm!
Lòng bàn tay bà ta đột nhiên nổ ra một vòng sương phấn màu đỏ, lan rộng ra xung quanh, nhanh chóng nhấn chìm đám người.
“Đó là gì?”.
Gương mặt Ngự Bích Hồng cứng đờ, la lên: “Chẳng lẽ bà ta định độc chết tất cả mọi người?”.
“Đây không phải khí độc”.
Lâm Chính căng thẳng, hô khẽ: “Ngự Bích Hồng, các cô mau lùi lại, đừng hít phải khí này!”.
Ngự Bích Hồng sửng sốt, còn định nói gì đó, nhưng ngay lúc này cô ta cũng biết có chuyện bất ổn.
Những người bị phấn độc màu đỏ nuốt chửng ai nấy đều ho điên cuồng, hai mắt dần trở thành màu đỏ máu, tròng mắt trở nên trống rỗng, giống như đang dần dần mất đi ý thức…
“Đây không phải khí độc?”.
Ngự Bích Hồng ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính ngửi ngửi, nói: “Đây có vẻ là một loại sương phấn ảnh hưởng đến tâm trí con người. Nếu tôi đoán không sai, những người này đã bị Khinh Liên Cung Chủ khống chế”.
“Sao trên đời này lại có loại thuốc như vậy?”.
Ngự Bích Hồng gần như không dám tin vào những gì mình nghe được.
Lâm Chính lắc đầu: “Khinh Liên Cung Chủ đã gieo cổ độc trong cơ thể của mọi người, có lẽ là nơi thần kinh não bộ. Nếu tôi đoán không lầm thì chắc cô cũng có. Loại cổ độc này sẽ không phát tác, cho đến khi bị phấn độc đó kích hoạt sẽ nhanh chóng khống chế đầu óc”.
“Bây giờ, chỉ cần bà ta ban ra một vài mệnh lệnh đặc biệt, những người đó sẽ hành động theo chỉ thị của bà ta, cô hãy đi mau đi!”.
Ngự Bích Hồng nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.
“Giết!”.
Khinh Liên Cung Chủ hét lên lạnh lùng.
Trong nháy mắt, tất cả người của Khinh Liên Cung đều xông về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng, anh không ngờ Khinh Liên Cung Chủ lại tàn nhẫn hạ độc não bộ của mỗi người trong Khinh Liên Cung để khống chế cơ thể bọn họ.
Trong mắt bà ta, Khinh Liên Cung chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi!
“Vậy thì tôi sẽ giải thoát cho các người!”.
Lâm Chính nói, một tay bấm quyết phát động Vạn Kiếm Đồ.
“Phá!”.
Vèo vèo vèo…
Vạn kiếm tấn công.
Thần kiếm tràn ra giống như nước lũ từ bức tranh sau lưng anh, lan về phía đám người kia.
Trong nháy mắt, huyết khí ngút trời, kiếm khí tung hoành…
Lời nói đó giống như một chiếc gai bén nhọn đâm vào tim Khinh Liên Cung Chủ.
“Cậu dám bôi nhọ thành tựu của tôi? Chửi rủa trình độ của tôi?”.
Mấy con mắt của Khinh Liên Cung Chủ bỗng đỏ lên, khiến người nhìn sợ hãi.
Rõ ràng câu nói của Lâm Chính đã chọc giận bà ta.
“Bôi nhọ? Chửi rủa? Có sao?”.
Lâm Chính nâng Thiên Sinh Đao lên, trong mắt lóe lên vẻ thương hại.
“Độc mà bà phóng ra là độc bám vào vách huyết quản của bà đúng không? Vật chất trong vách huyết quản vốn không có độc, nhưng khi kích hoạt sức mạnh phi thăng thì sẽ tạo thành độc tính. Độc lực đột nhiên tổng hợp không quá mạnh, hiệu quả giết địch cực kỳ kém”.
Khinh Liên Cung Chủ nghe vậy, hơi thở run rẩy.
“Cậu có thể nhìn ra được nguyên lý độc của tôi?”.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Trình độ của loại độc này quá kém, không đáng nhắc tới!”.
Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên nói: “Nếu tôi là bà thì sẽ dùng sức mạnh phi thăng bảo vệ, cắt da thịt ở ngực xuống, cấy một độc mạch xung quanh phổi. Độc mạch đó cần dùng trăm loại độc tố tạo thành, có sức mạnh phi thăng bọc kín, nuôi dưỡng mười năm, độc phóng ra sẽ là độc không thể giải được, một đòn tất sát!”.
Khinh Liên Cung Chủ nghe xong cả người run lên, mấy con mắt trợn to, môi không khỏi run run, dường như đang phân tích khả năng trong lời nói của Lâm Chính.
Chẳng mấy chốc, bà ta nói: “Độc mạch chưa thành hình chắc chắn sẽ vô cùng yếu ớt. Nếu trong lúc chém giết bất cẩn làm vỡ độc mạch, chẳng phải sẽ chết chắc hay sao?”.
“Nên mới nói ngu ngốc kém cỏi thì không thuốc nào cứu chữa. Độc mạch chưa thành hình mà vỡ ra, nếu nhanh chóng điều động huyết quả và khí mạch trong cơ thể bao bọc, ngăn chặn độc lực phát tác, sau đó khoét đoạn bị ăn mòn ra, khôi phục độc mạch thì không phải xong rồi sao?”.
Ánh mắt Lâm Chính tràn đầy vẻ khinh thường: “Huống hồ, nếu bà bị người khác đánh đến mức độc mạch bị thương thì chỉ có thể chứng minh bà là một kẻ vô dụng, có độc mạch cũng được ích gì?”.
“Cậu…”.
Khinh Liên Cung Chủ tức sắp nổ phổi.
“Ngoài ra, những thứ trên mặt bà cũng vô cùng tệ, vừa xấu xí vừa dư thừa, cấy một con mắt trên trán thì có thể nhìn nhiều hơn sao? Nó hoàn toàn không thể giúp tầm mắt của bà rộng thêm, ngược lại vì cấy vào mà ảnh hưởng đến thần kinh. Có phải bà luôn thấy đau đầu khi tiết trời ẩm ướt không? Đây là biểu hiện của việc cấy ghép không hoàn thiện. Nếu tôi là bà thì sẽ cấy nó ra sau đầu, không những có thể tránh được nhiều dây thần kinh hơn, mà còn tăng thêm tầm nhìn, giúp cho quanh người bà không có góc chết nào”.
Lâm Chính lại giễu cợt.
Khinh Liên Cung Chủ tái mặt, liên tục lùi về sau, vẻ mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Bà ta muốn phản bác lời Lâm Chính nói.
Nhưng… những lời này rất có lý!
Đúng vậy, nếu cấy thêm mắt vào sau gáy thì công hiệu sẽ lớn hơn.
Hiệu quả của độc mạch cũng mạnh hơn hiệu quả tổng hợp độc bà ta dùng…
“Ngoài ra, những cái miệng, mũi, và cơ quan khác của bà… đều tệ hại…”.
Lâm Chính không dừng lại, tiếp tục huyên thuyên, chê bai những cải tạo trên cơ thể Khinh Liên Cung Chủ không sót chỗ nào.
Khinh Liên Cung Chủ run lên dữ dội.
Bà ta phát hiện thứ mà mình lấy làm kiêu ngạo lại chẳng là gì trước mặt người trẻ tuổi này…
Khinh Liên Cung Chủ càng nghe càng thất vọng, càng nghe càng đau khổ.
Cuối cùng, bà ta cũng không nhịn được nữa, hét lên: “Đủ rồi! Im miệng cho tôi!”.
Tất cả mọi người cảm thấy màng nhĩ chấn động, suýt thì bị xuyên thủng, sợ đến mức liên tục lùi lại.
Lâm Chính thì hờ hững nhìn bà ta.
“Thế nào? Bây giờ bà còn cảm thấy tôi đang bôi nhọ, chửi rủa bà không?”.
Chương 4687: Tuyệt cảnh
Khinh Liên Cung Chủ run rẩy không ngừng, sát ý trong mắt giống như sóng cuộn.
Bà ta mở ba cái miệng ra, bước về phía Lâm Chính.
Sức mạnh phi thăng cuồng bạo giống như nước lũ phun trào.
Khinh Liên Cung Chủ lại mở to miệng, phun ra nhiều sương độc, sau đó hai cánh tay vung múa.
Vèo vèo vèo…
Lưỡi dao đỏ như gió bão cắt tới.
Lâm Chính phớt lờ số sương độc, đâm Thiên Sinh Đao về phía mặt đất.
Keng!
Thiên Sinh Đao bùng phát đao phong mạnh mẽ, không ngừng chém lên người anh.
Lưỡi dao đỏ đánh tới, để lại vết thương trên người anh. Đao phong của Thiên Sinh Đao lại chém tới, khiến vết thương trên người anh khép miệng.
Số độc lực kia hoàn toàn không có tác động gì đối với anh.
“A!”.
Khinh Liên Cung Chủ lao về phía Lâm Chính, mười móng tay bỗng mọc dài, giống như lưỡi dao cắt lên người Lâm Chính.
Sức mạnh cuồng bạo đủ để chém ngang lưng một người đàn ông trưởng thành.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, quay ngược thân đao đánh về phía lưỡi dao móng tay.
Vù!
Số móng tay kia cực kỳ cứng chắc, hơn nữa khí kình rất lớn. Mặc dù Thiên Sinh Đao đã chặn được, nhưng khí kình trên móng tay vẫn tràn tới.
Lâm Chính bay ra xa, đập mạnh lên tường ở không xa.
Khinh Liên Cung Chủ nhảy vọt lên, mười ngón vồ về phía đầu Lâm Chính.
Lâm Chính trở tay vung đao.
Vù!
Dị hỏa bùng lên, nhưng ngọn lửa lại bị bà ta chém tan sau vài lần vung múa.
“Dị hỏa? Người luyện đan như tôi mà sợ nó sao?”.
Khinh Liên Cung Chủ gào lên, mười ngón đâm tới.
Lâm Chính xoay người tránh đi, nhưng còn chưa đứng dậy đã bị Khinh Liên Cung Chủ cào ngang bụng.
Anh cầm đao không ngừng lùi lại, cúi đầu nhìn.
Nơi bụng là vết thương dữ tợn sâu tận xương.
Nếu vừa rồi lùi chậm một giây, anh đã bị cắt làm đôi!
Thật đáng sợ!
Không hổ danh là lãnh tụ của Khinh Liên Cung.
E là xương chí tôn cũng không thể phòng ngự được đòn này.
Thực lực của Khinh Liên Cung Chủ có lẽ sắp vượt qua cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Nếu dùng cứng chọi cứng thì Lâm Chính không có nhiều phần thắng.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc đều nhìn ngây ngốc, bọn họ cũng ý thức được chuyện này.
“Ha ha ha… Tôi phải thừa nhận hiểu biết của cậu về y độc đúng là mạnh hơn tôi, nhưng rất tiếc, thực lực của cậu còn cách xa tôi nhiều lắm! Cậu không phải là đối thủ của tôi!”.
Khinh Liên Cung Chủ cất tiếng cười trầm thấp, sau đó lại xông về phía Lâm Chính, hai cánh tay chém liên tục.
Móng trên mười ngón tay giống như lưỡi liềm điên cuồng chém tới…
Lâm Chính không ngừng huơ múa Thiên Sinh Đao tránh né, cũng không ngừng lùi về sau.
Nhưng càng là vậy, Khinh Liên Cung Chủ càng tấn công hung mãnh.
Lâm Chính không thể phản công, vết thương trên người càng lúc càng nhiều, sơ hở cũng càng lúc càng nhiều.
Vù!
Cuối cùng, Khinh Liên Cung Chủ nắm bắt cơ hội, một dao nhắm vào cổ họng Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính run lên, lập tức lùi về sau.
Nhưng… vẫn chậm một bước.
Phần nhọn móng tay của Khinh Liên Cung Chủ vẫn cứa qua cổ họng của anh, máu phun ra điên cuồng.
Lâm Chính vội vàng che cổ họng, há miệng muốn thở, nhưng cực kỳ khó khăn.
Máu tràn qua ngón tay anh, nhuộm đỏ áo anh.
“Ha ha ha ha!”.
Nhìn bộ dạng đau khổ của Lâm Chính, Khinh Liên Cung Chủ cười lớn, bước chân ra.
Bà ta muốn chém người này làm tám mảnh, không cho cơ hội lành lại.
Tửu Ngọc sợ hãi đứng sững tại chỗ.
“Giết!”.
Ngự Bích Hồng gào lên, xông về phía Khinh Liên Cung Chủ.
Ầm!
Cô ta còn chưa đến gần, Khinh Liên Cung Chủ đã phất tay áo, một luồng sóng khí đánh lên người cô ta.
Ngự Bích Hồng nôn ra máu, ngã xuống đất, không thể nhúc nhích.
Xương cốt toàn thân cô ta đều gãy nát.
Chương 4688: Bởi vì tôi giết được bà!
Cả người Tửu Ngọc run như cầy sấy.
Ông ta cũng muốn liều mạng một trận.
Ông ta biết một khi Lâm Chính chết thì ông ta cũng không thoát được.
Nhưng khí mạch toàn thân ông ta đã bị Khinh Liên Cung Chủ phế bỏ, tu vi sụt giảm, chẳng khác nào kẻ tàn phế, hoàn toàn không tạo thành uy hiếp cho Khinh Liên Cung Chủ.
Ngay cả Ngự Bích Hồng cũng không thể làm Khinh Liên Cung Chủ bị thương.
Bây giờ còn cách nào khác?
Tình hình ở đây khiến người ta tuyệt vọng.
Khinh Liên Cung Chủ lạnh lùng liếc nhìn Ngự Bích Hồng: “Yên tâm, con ả đê tiện, tôi sẽ không giết cô. Tôi sẽ cải tạo các người thành con chó trung thành nhất của tôi, để các người trông nhà trông cửa cho tôi. Đương nhiên tác dụng của các người không chỉ đơn giản là con chó. Tôi vất vả nuôi cô khôn lớn, cô lại dám phản bội tôi. Trước khi tôi cải tạo cô thành chó sẽ ném cho bọn họ dùng. Tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ rất hứng hú với tu vi trên người cô”.
Người của Khinh Liên Cung nghe vậy lập tức mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân!”.
“Đưa hai con chó kia xuống trước đi!”.
Khinh Liên Cung Chủ cười nhạt, sau đó không khách sáo nữa, chém về phía Lâm Chính.
Bà ta muốn kết thúc mọi chuyện.
Vèo!
Mười ngón lại vồ tới.
Móng tay giống như dao xé nát hư không.
Khí dao đáng sợ cắt nát cả vách tường sau lưng Lâm Chính.
Nhưng… ngay khi khí dao sắp sửa rơi xuống đầu anh.
Keng!
Một luồng kiếm khí mạnh mẽ đột nhiên ập đến.
Phụt!
Khinh Liên Cung Chủ chấn động, gương mặt cứng đờ.
Đòn tấn công nhắm tới Lâm Chính đột nhiên khựng lại.
Bà ta cảm thấy cổ tay mình trống trơn, không, bà ta không cảm giác được bàn tay mình nữa.
Bà ta cúi đầu nhìn, hai bàn tay mình đã bị chém đứt, máu ồ ạt tuôn chảy.
Nhìn lại, tay trái Lâm Chính cầm một thanh trường kiếm giống như bút lông…
Mặc dù vật này có hình dáng quái dị, nhưng từ sự sắc bén lóe lên từ thanh kiếm hình bút đó có thể biết được thanh kiếm hình bút này… không hề tầm thường.
Lâm Chính thả tay ra, vết thương trên cổ đã lành lại.
Không những vậy, nhờ tác dụng của Thiên Sinh Đao, vết thương trên người anh đều nhanh chóng lành lại.
Trong chớp mắt, Lâm Chính đã khôi phục như xưa.
Khinh Liên Cung Chủ không dám dọ dự vội vàng lùi về sau, sử dụng châm bạc mang theo bên mình đâm vào cánh tay, thúc đẩy mọc ra tay mới. Đồng thời, bà ta nuốt đan dược giấu trong răng vào bụng, hỗ trợ hồi phục vết thương.
Sự việc đột ngột xảy ra khiến tất cả mọi người đều không dám tin.
“Thanh đao của cậu thần kỳ như vậy, xem ra tôi không hủy năng lực hành động của cậu thì sẽ không giết được cậu!”.
Khinh Liên Cung Chủ dữ tợn nói.
“Không sai, chỉ là bà biết tin này quá muộn”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu nói gì?”.
Khinh Liên Cung Chủ ngạc nhiên.
Lâm Chính đột nhiên đưa hai tay ra, Bút Họa Kiếm và Thiên Sinh Đao hóa thành luồng sáng chui vào bàn tay anh.
Khinh Liên Cung Chủ không khỏi nhìn sững.
Cậu ta lại không dùng tới hai thần binh thần kỳ kia?
Vì sao?
Chẳng lẽ… cậu ta còn có thủ đoạn nào đó đáng sợ hơn?
Nghĩ đến đó, trong lòng Khinh Liên Cung Chủ dâng lên cảm giác cực kỳ bất an.
Lâm Chính chậm rãi đưa tay lên, lòng bàn tay tỏa ra một luồng sáng vàng. Trong mơ hồ, một bức tranh chậm rãi hiện lên.
“Khinh Liên Cung Chủ, bà có biết vì sao tôi dám đến đây gặp bà một mình không?”.
“Vì sao…”.
Khinh Liên Cung Chủ nói bằng giọng khô khốc.
“Vì tôi biết… tôi giết được bà!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, ánh mắt bỗng đỏ ngầu, sau đó nắm bàn tay lại.
Ầm!
Ánh vàng nổ tung.
Một cuộn tranh dài lơ lửng đằng sau lưng anh.
Cuộn tranh mở ra, vô số hình ảnh thần kiếm hiển hiện…
“Vạn Kiếm Đồ?”.
Khinh Liên Cung Chủ như bị sét đánh.
Chương 4689: Lòng người dao động
“Không thể nào! Vạn Kiếm Đồ của thế gia Cầm Kiếm… sao lại ở chỗ cậu… Vì sao?”.
Khinh Liên Cung Chủ ngạc nhiên, không còn ung dung như trước nữa.
Bà ta không thể hiểu nổi cảnh trước mắt.
Ngay cả Ngự Bích Hồng cũng không tin được.
Đây là chí bảo của thế gia Cầm Kiếm!
“Cậu bớt ở đó hù dọa tôi!”.
Lúc này, Khinh Liên Cung Chủ đột nhiên quát lên, trong mắt dâng tràn sự phẫn nộ: “Cậu nghĩ cái này có thể dọa được tôi sao? Dù cậu có Vạn Kiếm Đồ cũng cần phải có cầu nối mới phát huy được uy lực của nó. Cậu không nắm được phương pháp bắt cầu, mà cho dù có nắm được thì đạt năm phần trăm độ ăn ý đã là không tệ. Cậu không phát huy được uy lực chân chính của Vạn Kiếm Đồ!”.
Vèo!
Ngay khi Khinh Liên Cung Chủ dứt lời, một luồng kiếm quang đột nhiên bay về phía bà ta.
Khinh Liên Cung Chủ vội vàng né tránh.
Nhưng kiếm quang quá đột ngột, bà ta không tránh kịp.
Soạt!
Một tai của Khinh Liên Cung Chủ bị cắt đứt, máu chảy dọc theo đường nét khuôn mặt.
Khinh Liên Cung Chủ sửng sốt.
“Đây… Đây chẳng lẽ…”.
Vèo vèo vèo…
Nhiều kiếm quang ập tới.
Lâm Chính không muốn nhiều lời với Khinh Liên Cung Chủ.
Kiếm ảnh đáng sợ giống như sao băng điên cuồng bay đến.
Khinh Liên Cung Chủ vừa mọc tay không đủ để chống đỡ kiếm ảnh đó, nhất thời nhảy lên nhảy xuống né tránh, vô cùng chật vật.
“Người đâu! Giết kẻ đó cho tôi, giết kẻ đó!”.
Khinh Liên Cung Chủ không chịu được nữa, hét lên đầy hoảng sợ.
Người bên ngoài đại điện xông vào tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính không hoảng loạn, ngón tay bấm quyết điều khiển Vạn Kiếm Đồ, đánh về phía đám người đó.
Trên Vạn Kiếm Đồ có tổng cộng một trăm lẻ tám thanh thần kiếm, số lượng có vẻ không ít nhưng khi thực sự sử dụng lại vô cùng mỏng manh.
May là đủ để đối phó với đám người đó.
Kiếm bay nhanh như chớp, nhắm về phía bọn họ.
Đám người của Khinh Liên Cung không kịp phản ứng đã bị kiếm đâm xuyên, chết tại chỗ.
Trong nháy mắt, mấy chục người của Khinh Liên Cung đã ngã xuống.
“Cái gì?”.
Khinh Liên Cung Chủ sợ hãi.
Cuối cùng bà ta cũng ý thức được độ ăn ý của Lâm Chính và Vạn Kiếm Đồ không chỉ có năm phần trăm.
Không, ít nhất phải hơn mười phần trăm, thậm chí đạt đến hai mươi phần trăm!
Đó không phải bảo bối của thế gia Cầm Kiếm sao?
Vì sao lại rơi vào tay người ngoài, còn để người ngoài điều khiển dễ dàng như vậy?
Khinh Liên Cung Chủ sợ hãi, không dám dây dưa, quay người đánh nát vách tường cung điện định chạy trốn.
“Bà chạy đi đâu!”.
Lâm Chính quát lên, cất bước bay tới giống như sao băng.
Vèo vèo vèo…
Vô số phi kiếm đuổi theo Khinh Liên Cung Chủ như nước lũ.
Nhưng khi chúng vừa mới bay ra.
Keng keng keng keng keng…
Nhiều thanh kiếm sắt đột nhiên bay tới, kèm theo sức mạnh phi thăng bao phủ phía này.
Phi kiếm tấn công về phía Khinh Liên Cung Chủ đều bị đánh bật ra.
“Ồ?”.
Lâm Chính nhíu mày, ngước mắt nhìn lên.
Bên ngoài cung điện Khinh Liên có rất nhiều người tụ tập.
Tất cả người của Khinh Liên Cung đều ra trận!
Khinh Liên Cung Chủ chật vật chạy đến trước đám đông, nhìn những người trước mặt mà không khỏi thở phào.
“Dù cậu có mạnh đến đâu, tôi không tin cậu có thể diệt được Khinh Liên Cung của tôi!”.
Khinh Liên Cung Chủ cười nhạt.
Lâm Chính không nói gì, nhưng trên mặt sát khí dâng tràn.
Khinh Liên Cung Chủ là người ác độc, nếu không giết chết thì sau này ắt thành đại họa.
Nếu để bà ta biết được thân phận của mình, ngày nào đó bà ta ra khỏi long mạch dưới lòng đất chắc chắn sẽ đe dọa đến liên minh Thanh Huyền, thậm chí là Dương Hoa.
Nhất định phải giết được người này trong hôm nay!
“Vậy thì thử xem”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, tiếp tục mở Vạn Kiếm Đồ, chuẩn bị ra tay.
“Đợi đã! Lâm đại nhân!”.
Ngự Bích Hồng bò ra từ trong vách tường đổ nát, gian nan hét lên.
Lâm Chính quay đầu nhìn lại.
Ngự Bích Hồng dùng hết sức lực toàn thân chống vách tường đứng dậy, hét lên với vô số thành viên của Khinh Liên Cung: Mọi người đừng trung thành với bà lão này nữa! Bà ta không coi mọi người là con người, vì sao mọi người còn chấp mê bất ngộ bán mạng cho bà ta?”.
Lời này vừa cất lên, những người kia đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt toát ra sự nghi hoặc.
“Ngự Bích Hồng, cô ăn cây táo rào cây sung, phản bội Khinh Liên Cung, bây giờ còn muốn dùng yêu ngôn hoặc chúng?”.
Một cao thủ của Khinh Liên Cung phẫn nộ quát.
“Không sai, Ngự Bích Hồng, nếu không có cung chủ, cô đã chết từ lâu rồi! Cung chủ nuôi cô lớn, dạy cô võ công y thuật, cô không biết trả ơn mà còn phản bội cung chủ, đúng là tội không thể tha. Người như cô còn không bằng con chó!”.
Một cô gái lại lớn tiếng quát.
Ngự Bích Hồng lạnh lùng hừ, lên tiếng phản bác: “Lão yêu bà này nhặt tôi về nuôi lớn là để nghiên cứu bí mật của con mắt bên phải của tôi. Bà ta coi tôi như đối tượng thí nghiệm, không ngừng tàn phá tôi, giày vò tôi, còn bắt tôi chấp hành một vài nhiệm vụ mà tôi không thể hoàn thành, chỉ coi tôi như một công cụ, như vậy là có ơn với tôi?”.
“Ngoài ra, trong Khinh Liên Cung có bao nhiêu người không bị bà ta hại? Cứ lấy Tửu Ngọc làm ví dụ, chẳng lẽ ông ấy không trung thành với bà ta? Nhưng bà ta vì ham muốn cá nhân mà bắt ông ấy đi tìm kết tinh nhật nguyệt, còn yêu cầu phải to bằng ngón cái, làm sao ông ấy tìm được? Rõ ràng bà ta muốn đẩy ông ấy vào chỗ chết!”.
“Nay bà ta lại bắt tôi đi lấy cây Võ Thần, cây Võ Thần là gì chắc các người cũng biết. Đây có khác nào bắt tôi đi chịu chết?”.
“Hôm qua bà ta đối xử với Tửu Ngọc như vậy, hôm nay bảo tôi đi đâm đầu vào chỗ chết, ngày mai thì sao? Bà ta sẽ không vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình mà khiến mọi người chết không chỗ chôn thân hay sao?”.
“Bây giờ tôi không nói mọi người phản bội Khinh Liên Cung, mà tôi chỉ muốn bảo vệ tính mạng cho mọi người, hi vọng mọi người biết trân trọng nỗ lực và cống hiến của mình, đừng làm công cụ cho bà ta nữa. Từ đầu tới cuối, bà ta chỉ coi Khinh Liên Cung là công cụ tu luyện của bà ta!”.
“Mọi người có hiểu không?”.
Ngự Bích Hồng lớn tiếng hét lên. Mặc dù giọng nói không tính là to, nhưng mỗi một người trong Khinh Liên Cung đều nghe thấy.
Lời này vừa cất lên, những người la ó lúc trước đều im bặt.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ai cũng do dự.
Những năm qua, thật ra bọn họ đều thấy rõ những hành vi của Khinh Liên Cung Chủ.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, sao có thể không kiêng dè?
Nhất thời lòng người dao động.
Khinh Liên Cung Chủ sững sờ.
Chương 4690: Huyết khí ngút trời
Vài ba câu của Ngự Bích Hồng đã khiến người của Khinh Liên Cung sinh ra dao động.
Điều này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của bà ta.
Lâm Chính có Vạn Kiếm Đồ, Khinh Liên Cung Chủ chém giết với anh không có ưu thế nào.
Nếu không dựa vào tổng thể sức mạnh của Khinh Liên Cung đối kháng, e là hôm nay bà ta sẽ phải chết ở đây.
“Đừng nghe tên phản đồ kia mê hoặc. Các người nghe lệnh, chém chết kẻ gian cho tôi! Nếu ai không tuân, tôi sẽ lột da rút xương kẻ đó luyện chế thành đan! Giết cho tôi!”.
Khinh Liên Cung Chủ gào lên giận dữ.
Có người theo bản năng muốn ra tay.
Nhưng đa số đều đứng im tại chỗ, do dự không quyết.
Những người muốn ra tay cũng không khỏi dừng lại.
“Các người còn ngây ra đó làm gì? Không nghe lời tôi nói hay sao?”.
Khinh Liên Cung Chủ vội vàng quát lên.
Nhưng bọn họ chỉ cúi gằm mặt, không có ý định ra tay.
Khinh Liên Cung Chủ bỗng nhiên nổi giận.
“Lão yêu bà! Lòng người quan trọng! Mọi hành động của bà ngày thường mọi ngươi đều thấy cả, bà tưởng rằng sẽ có người cam tâm tình nguyện bán mạng cho bà sao?”.
Ngự Bích Hồng ôm ngực, nghiến chặt răng: “Hôm nay sẽ là ngày chết của bà!”.
“Cô!”.
Khinh Liên Cung Chủ run rẩy cả người, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, gào lên: “Hay! Hay lắm! Tôi biết ngay đám đê tiện các người không đáng tin cậy mà, vậy thì đừng trách tôi!”.
Nói xong, Khinh Liên Cung Chủ đột nhiên đưa tay lên hất vào không trung.
Ầm!
Lòng bàn tay bà ta đột nhiên nổ ra một vòng sương phấn màu đỏ, lan rộng ra xung quanh, nhanh chóng nhấn chìm đám người.
“Đó là gì?”.
Gương mặt Ngự Bích Hồng cứng đờ, la lên: “Chẳng lẽ bà ta định độc chết tất cả mọi người?”.
“Đây không phải khí độc”.
Lâm Chính căng thẳng, hô khẽ: “Ngự Bích Hồng, các cô mau lùi lại, đừng hít phải khí này!”.
Ngự Bích Hồng sửng sốt, còn định nói gì đó, nhưng ngay lúc này cô ta cũng biết có chuyện bất ổn.
Những người bị phấn độc màu đỏ nuốt chửng ai nấy đều ho điên cuồng, hai mắt dần trở thành màu đỏ máu, tròng mắt trở nên trống rỗng, giống như đang dần dần mất đi ý thức…
“Đây không phải khí độc?”.
Ngự Bích Hồng ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính ngửi ngửi, nói: “Đây có vẻ là một loại sương phấn ảnh hưởng đến tâm trí con người. Nếu tôi đoán không sai, những người này đã bị Khinh Liên Cung Chủ khống chế”.
“Sao trên đời này lại có loại thuốc như vậy?”.
Ngự Bích Hồng gần như không dám tin vào những gì mình nghe được.
Lâm Chính lắc đầu: “Khinh Liên Cung Chủ đã gieo cổ độc trong cơ thể của mọi người, có lẽ là nơi thần kinh não bộ. Nếu tôi đoán không lầm thì chắc cô cũng có. Loại cổ độc này sẽ không phát tác, cho đến khi bị phấn độc đó kích hoạt sẽ nhanh chóng khống chế đầu óc”.
“Bây giờ, chỉ cần bà ta ban ra một vài mệnh lệnh đặc biệt, những người đó sẽ hành động theo chỉ thị của bà ta, cô hãy đi mau đi!”.
Ngự Bích Hồng nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.
“Giết!”.
Khinh Liên Cung Chủ hét lên lạnh lùng.
Trong nháy mắt, tất cả người của Khinh Liên Cung đều xông về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng, anh không ngờ Khinh Liên Cung Chủ lại tàn nhẫn hạ độc não bộ của mỗi người trong Khinh Liên Cung để khống chế cơ thể bọn họ.
Trong mắt bà ta, Khinh Liên Cung chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi!
“Vậy thì tôi sẽ giải thoát cho các người!”.
Lâm Chính nói, một tay bấm quyết phát động Vạn Kiếm Đồ.
“Phá!”.
Vèo vèo vèo…
Vạn kiếm tấn công.
Thần kiếm tràn ra giống như nước lũ từ bức tranh sau lưng anh, lan về phía đám người kia.
Trong nháy mắt, huyết khí ngút trời, kiếm khí tung hoành…