-
Chương 4681-4685
Chương 4681: Lần này cô thấy rõ rồi chứ?
"Không thể nào, tuyệt đối không thể, chủ nhân... chủ nhân sẽ không đối xử với tôi như vậy đâu..."
Toàn thân Ngự Bích Hồng không khỏi run rẩy, sau đó ngoảnh đầu lại, gầm lên với Lâm Chính: "Chắc chắn là chủ nhân không chữa được cho tôi, chứ không độc ác như những gì anh nghĩ! Tôi khuyên anh đừng có nói hươu nói vượn, giở trò ly gián! Nếu anh còn dám sỉ nhục chủ nhân của tôi, dù có chết tôi cũng phải liều mạng với anh!".
"Tôi đâu có nói hươu nói vượn".
"Dựa vào đâu mà anh nói như vậy?".
"Bởi vì... tôi có thể chữa được cho cô".
Lâm Chính bình thản đáp.
Cả người Ngự Bích Hồng lập tức cứng đờ.
"Trừ khi cô cho rằng thực lực và y thuật của chủ nhân cô không bằng tôi, nếu không, tôi thừa nhận những lời tôi nói chỉ là suy nghĩ chủ quan".
Lâm Chính bình thản nói.
Lần này thì Ngự Bích Hồng không còn gì để nói nữa.
Cô ta hơi cúi đầu xuống, miệng hé ra.
Lâm Chính thậm chí có thể cảm nhận được cơ thể cô ta đang khẽ run rẩy.
"Đến rồi!".
Lâm Chính nhìn cô ta một cái, bình tĩnh nói.
Lúc này, Ngự Bích Hồng mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ở hẻm núi phía xa, một cung điện nguy nga lộng lẫy khảm vào vách đá cheo leo.
Đây chính là Khinh Liên Cung.
Cung điện rất yên tĩnh, cứ như không có người, từng dải lụa mỏng bao trùm ở cung điện, khiến nó càng bí ẩn và kỳ ảo hơn.
"Ngự Bích Hồng, nếu cô muốn chữa mắt thì có thể tìm tới tôi! Tôi sẽ chữa miễn phí cho cô!", Lâm Chính cười nói.
"Chẳng phải anh nói... cần trả cái giá rất lớn sao?".
Ngự Bích Hồng khàn giọng nói.
"Không sao".
Lâm Chính mỉm cười: "Bác sĩ thì phải vậy".
Ngự Bích Hồng trợn tròn mắt, rơi vào trầm tư.
"Đứng lại!".
Hai người vừa lại gần đã có một bóng người lao ra.
Là một người đàn ông đeo mặt nạ, khoác áo choàng màu xám.
Hắn rút trường kiếm ra chĩa về phía này, lớn tiếng quát: "Người tới là ai?".
"Tôi là Ngự Bích Hồng! Tôi muốn gặp chủ nhân!".
Ngự Bích Hồng hít sâu một hơi, sửa sang các suy nghĩ, sẵng giọng đáp.
"Ngự thống lĩnh?".
Người đàn ông sửng sốt, vội vàng đi tới, thấy đúng là Ngự Bích Hồng, liền vội ôm quyền quỳ xuống: "Thuộc hạ tham kiến Ngự thống lĩnh!".
"Mau thông báo với đại nhân! Cứ nói tôi dẫn một người đến gặp bà ấy!".
"Vâng!".
Người đàn ông đáp lại, rồi xoay người chạy đi.
Cánh cửa thông đến cung điện chậm rãi mở ra.
"Xuống ngựa".
Ngự Bích Hồng trầm giọng nói.
"Được".
Lâm Chính mỉm cười, sau đó chìa tay ra vuốt hai vai Ngự Bích Hồng.
Rắc!
Hai cánh tay bị trật khớp của Ngự Bích Hồng lập tức trở lại như cũ.
Cô ta khẽ rên một tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó xuống ngựa, dẫn anh đi vào trong.
Đến Khinh Liên Cung thì đương nhiên không được cưỡi ngựa, nếu không sẽ là bất kính với Khinh Liên Cung Chủ.
"Bái kiến Ngự thống lĩnh!".
"Bái kiến Ngự thống lĩnh!".
Dọc đường đi, người của Khinh Liên Cung đều hành lễ với Ngự Bích Hồng, thái độ vô cùng cung kính.
Hai người nhanh chóng đến chính giữa cung điện.
Lúc này, một bóng dáng khoan thai mặc y phục đỏ tươi, váy dài mấy mét, chậm rãi đi lên chiếc ghế ở bên trên.
Lâm Chính nhìn bóng dáng kia, chỉ thấy vóc dáng nóng bỏng, nhưng khuôn mặt được che bằng một mảnh vải đỏ tươi rất dày, nên anh không thể nhìn rõ dung mạo người kia.
Nhưng nhìn tư thái thì Khinh Liên Cung Chủ là phụ nữ.
"Ngự Bích Hồng bái kiến chủ nhân".
Ngự Bích Hồng quỳ xuống dập đầu, động tác vô cùng thành kính.
"Bích Hồng về rồi à? Không sao chứ?".
Người phụ nữ ở phía trên nở nụ cười thân thiết.
"Bẩm chủ nhân, Bích Hồng không có gì đáng ngại".
"Không sao thì tốt".
Khinh Liên Cung Chủ gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Chính hỏi: "Người bên cạnh cô là ai vậy?".
"Anh ta? Anh ta tên Lâm..."
Ngự Bích Hồng đang định nói tên của Lâm Chính, nhưng do dự một lát liền đáp: "Anh ta là chủ nhân mới của tên phản bội Tửu Ngọc, lần này đến cùng tôi, nói là muốn đòi lại Tửu Ngọc. Tôi thấy anh ta không biết sống chết nên đưa về đây".
"Ồ, còn có chuyện này sao?".
Khinh Liên Cung Chủ sửng sốt, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: "Chuyện của người này cứ tạm gác đấy, Bích Hồng à, trong cung có việc cần cô làm, lát nữa cô sửa soạn rồi xuất phát luôn nhé!".
"Cung chủ có gì phân phó ạ?".
"Chuyện là thế này, tôi sắp đột phá, nhưng bây giờ thiếu một vị thuốc, cần cô đi hái".
"Xin hỏi cung chủ cần thuốc gì ạ?".
"Cây Võ Thần!".
"Cây... cây Võ Thần?".
Ngự Bích Hồng ngẩng phắt lên, kinh ngạc nhìn Khinh Liên Cung Chủ: "Cung chủ, thứ này là thảo dược đặc biệt do Võ Thần nuôi dưỡng được... Cung chủ bảo tôi đi lấy đồ của Võ Thần sao?".
"Sao? Có vấn đề gì à?".
Giọng nói của Khinh Liên Cung Chủ dần trở nên lạnh lẽo.
Ngự Bích Hồng há miệng, một lúc sau mới cúi đầu xuống.
"Không ạ... Thuộc hạ... nào dám?".
"Vậy thì đi đi".
Khinh Liên Cung Chủ phất tay nói.
"Vâng..."
Ngự Bích Hồng cắn môi đứng lên.
"Như vậy chẳng phải bảo cô đâm đầu vào chỗ chết sao? Cô đi thật à?".
Đúng lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh lạnh lùng lên tiếng.
"Hử?".
Khinh Liên Cung Chủ nhíu mày nhìn Lâm Chính, sau đó vung tay nói: "Người đâu, kéo người này xuống, băm nát hắn rồi bón cho vườn hoa".
"Vâng".
Mấy người của Khinh Liên Cung lập tức tiến vào.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo vèo vèo!
Lâm Chính vung tay lên, ném ra rất nhiều châm bạc.
Tất cả người của Khinh Liên Cung đang đi tới đều khựng lại, đứng bất động.
"Ồ?".
Khinh Liên Cung Chủ chậm rãi đứng lên, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
"Xem ra phải để tôi ra tay rồi".
Lâm Chính liếc mắt nhìn Khinh Liên Cung Chủ, sau đó quay sang nhìn Ngự Bích Hồng, cười nói: "Thế nào? Tôi nói không sai chứ? Từ đầu đến cuối, chủ nhân của cô chỉ coi cô là một món công cụ dễ sai bảo. Bây giờ công cụ này sắp hỏng, bà ta cũng không còn phải kiêng dè nữa, mặc kệ sống chết của cô! Lần này cô thấy rõ rồi chứ?".
Chương 4682: Đây là sự thật sao?
Ngự Bích Hồng trợn tròn mắt, chẳng nói chẳng rằng, nhưng sắc mặt đã trắng bệch.
Những lời Lâm Chính nói sắc như mũi dao đâm vào tim.
Cô ta không phải là đồ ngốc, lúc này sao có thể không nhìn ra chứ?
"Câm miệng, sao cậu dám yêu ngôn hoặc chúng ở đây hả?".
Khinh Liên Cung Chủ khẽ quát, sau đó nói với Ngự Bích Hồng: "Ngự Bích Hồng, sao cô có thể tin lời cậu ta nói được chứ? Cô cứ đi đi, bổn cung sẽ xử lý người này!".
Ngự Bích Hồng chần chừ, vẫn đứng bất động.
Khinh Liên Cung Chủ hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới khăn trùm đầu để lộ sát khí lạnh lẽo.
"Ngự thống lĩnh, cô... không nghe thấy lời bổn cung nói sao?".
"Chủ nhân, Bích Hồng to gan xin hỏi một câu, rốt cuộc mắt của tôi... bà có chữa được không?".
Ngự Bích Hồng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên hỏi.
Khinh Liên Cung Chủ lạnh lùng nhìn Ngự Bích Hồng, một lát sau mới hừ mũi nói: "Hóa ra là vậy, chắc hẳn thằng chó chết này đã nói gì đó với cô, nên cô mới u mê tin tưởng, dám làm trái lệnh của bổn cung. Ngự Bích Hồng, cô do tôi nhặt về, nếu không nhờ có tôi thì cô chết từ lâu rồi. Bổn cung chủ cho cô cơm ăn áo mặc, dạy võ cho cô, thậm chí cho cô làm thống lĩnh của Khinh Liên Cung, khiến thân phận cô trở nên tôn quý hơn, cô báo đáp tôi như vậy sao?".
"Chủ nhân..."
"Đừng nói là tôi không chữa được, cho dù có thể chữa được thật, lẽ nào ân tình của tôi đối với cô vẫn chưa đủ để cô hi sinh sao?".
Những lời nói này giống như con dao kề vào cổ Ngự Bích Hồng.
Cô ta há miệng, hoàn toàn không biết phản bác thế nào.
Một lát sau, cô ta quỳ xuống nói: "Bích Hồng ngu xuẩn, suýt nữa bị kẻ gian mê hoặc, xin chủ nhân hãy tha thứ".
"Hối lỗi kịp thời vẫn chưa phải muộn, mau đi chấp hành nhiệm vụ đi. Bổn cung phải xử lý thằng khốn không biết trời cao đất dày này rồi".
Khinh Liên Cung Chủ bình tĩnh nói, bắt đầu điều động sức mạnh phi thăng toàn thân, chuẩn bị ra tay với Lâm Chính.
Ngự Bích Hồng lạnh lùng nhìn anh, cũng định mặc kệ.
Cô ta biết có cung chủ đích thân ra mặt thì anh chết là cái chắc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng cười đầy khinh miệt: "Nói nghe chính nghĩa lẫm liệt lắm! Khinh Liên Cung Chủ đúng không? Bà đúng là đồ vô liêm sỉ! Khâm phục! Khâm phục!".
"To gan!".
Ngự Bích Hồng nổi giận, đứng phắt lên định ra tay.
Nhưng Lâm Chính vẫn không chút sợ hãi, ngoảnh sang nhìn cô ta: "Cô muốn biết tại sao mắt cô bị như thế này không?".
"Mắt tôi sinh ra đã bị như vậy rồi", Ngự Bích Hồng trầm giọng nói.
"Đúng, sinh ra đã vậy, nhưng... mắt của cô sẽ không khiến cô mất mạng, chính những cải tạo và dược vật trong thời gian sau đó khiến mắt cô thêm tệ hơn, khiến cô chịu đủ giày vò từ bé đến lớn".
"Nếu tôi đoán không nhầm, thì bà ta vẫn luôn nghiên cứu mắt cô, khiến cô chịu đủ nỗi đau đớn khủng khiếp. Cứ cách ba ngày mắt cô lại phát tác một lần, khiến cô đau đến mức sống không bằng chết! Ngoài ra, mỗi đêm trăng tròn, trong mắt cô sẽ rỉ ra chất lỏng quái dị, thiêu đốt da thịt của cô".
"Thực ra cô sẽ không chết nhanh như vậy đâu, nếu bà ta không nghiên cứu mắt cô, thì cô hoàn toàn có thể sống như một người bình thường".
"Chỉ tiếc là bà ta vẫn luôn coi cô như một công cụ, một con chuột bạch!".
"Người như vậy mà cô vẫn muốn bán mạng cho bà ta? Vẫn muốn trung thành với bà ta?".
"Cô không thấy nực cười sao?".
Lâm Chính bình thản vạch trần chân tướng.
Ngự Bích Hồng vừa nghe vừa lùi lại, khuôn mặt không còn chút máu.
Lâm Chính nói rất rõ ràng chính xác triệu chứng của cô ta, tuyệt đối không phải là bịa đặt.
Cho dù Ngự Bích Hồng không muốn tin cũng không được.
Cô ta ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn Khinh Liên Cung Chủ, run rẩy thốt ra mấy chữ.
"Cung chủ... đây... là sự thật sao?".
Chương 4683: Dấu răng
Khinh Liên Cung Chủ bình thản nhìn hai người, không hề ngụy biện.
"Xem ra tôi coi thường cậu rồi! Thằng khốn, không ngờ cậu có thể nhìn ra ngay tình trạng mắt của con chó này, chắc hẳn cũng có chút kiến thức y học".
Hơi thở của Ngự Bích Hồng trở nên run rẩy: "Cung chủ, tất cả... tất cả đều là sự thật?".
"Không thì sao?".
Khinh Liên Cung Chủ hừ một tiếng: "Tôi nhặt cô về là do nhìn trúng đặc điểm kì lạ của mắt cô, muốn nghiên cứu thêm. Ngặt nỗi tôi lấy cô ra thí nghiệm hơn nghìn lần vẫn không có thu hoạch gì, không thể giải mã được sự bí ẩn của mắt cô. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là sau hơn nghìn lần thí nghiệm của tôi, cô vẫn sống sót một cách kì diệu, đúng là khiến người ta kinh ngạc!".
"Thí nghiệm? Những thí luyện kỳ quái bà nói với tôi trước kia... hóa ra đều là thí nghiệm?".
"Nếu không cô nghĩ một con chó thấp hèn như cô có giá trị gì với tôi? À, cũng không phải là không có giá trị gì, dù sao bao năm nay cô cũng coi như hết lòng hết dạ làm được không ít việc cho tôi".
Khinh Liên Cung Chủ bình tĩnh nói, cứ như đang kể lại một chuyện vô cùng bình thường.
Ngự Bích Hồng siết chặt hai tay, ánh mắt lộ rõ sự đau khổ và phẫn nộ.
"Thế nên bà bảo tôi đi lấy trộm cây Võ Thần..."
"Chỉ là muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của cô thôi, tôi đã hết hứng thú nghiên cứu cô rồi, dù sao cô cũng sắp chết, giữ lại chẳng được ích lợi gì, đúng lúc bổn cung đang cần cây Võ Thần nên bảo cô đi lấy. Nếu mà thành công thì bổn cung cũng không bị thiệt, còn nếu thất bại thì chết ở đó cũng không sao..."
Khinh Liên Cung Chủ cười khẽ.
"A!".
Ngự Bích Hồng không nhịn được nữa, rút con dao găm trên người ra, lao về phía bà ta như phát điên.
"Chết đi, đồ khốn!".
Cô ta rít gào, đâm mạnh con dao găm về phía trán Khinh Liên Cung Chủ.
Nhưng cô ta vừa lại gần.
"Chó mà cũng dám cắn chủ?".
Khinh Liên Cung Chủ khẽ phẩy tay một cái.
Keng!
Con dao găm của Ngự Bích Hồng lập tức vỡ vụn, cánh tay cô ta gãy lìa, cả người bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
Da thịt cô ta rách toạc, toàn thân đầm đìa máu tươi.
Thực lực cách biệt quá lớn.
"Hử?".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lập tức đi tới đỡ Ngự Bích Hồng dậy, đâm mấy châm vào người cô ta để ổn định vết thương.
Trong lòng Ngự Bích Hồng lửa giận ngút trời, nhưng vẫn còn lý trí, cắn một cái vào bả vai Lâm Chính, sau đó khẽ gầm lên: "Lâm Chính, anh mau rời khỏi đây đi, tôi liều mạng với bà ta, kéo dài thời gian cho anh!".
"Rời khỏi đây?".
"Anh chắc chắn không phải là đối thủ của bà ta! Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt? Dù sao tôi cũng không còn sống được bao lâu, cớ gì không bảo vệ anh? Nếu anh có lòng thì hãy nhớ đến dấu răng này, tương lai thực lực lớn mạnh thì đến giết bà ta, trả thù cho tôi!".
Con mắt lành lặn của Ngự Bích Hồng đanh lại, chứa đầy huyết hải thâm thù.
Lâm Chính hiểu tâm trạng của cô ta.
Mấy chục năm nay, cô ta vẫn luôn coi Khinh Liên Cung Chủ là mẹ mình, là người thân của mình.
Vì Khinh Liên Cung, cô ta luôn ra sức báo đáp không màng sống chết, dù là nhiệm vụ nguy hiểm đến đâu, cô ta cũng không một lời oán than.
Nhưng bây giờ cô ta mới nhận ra đây chỉ là một cú lừa.
Trong mắt đối phương, cô ta chỉ là một con chuột bạch!
Một công cụ!
Cô ta cảm thấy bị lừa dối!
Bị lừa dối bởi người mà cô ta cho rằng thân nhất yêu nhất!
Sự phẫn nộ này đủ để thiêu rụi tâm trí của cô ta!
Lâm Chính vỗ vai cô ta, chẳng nói chẳng rằng, tiến về phía trước.
"Lâm Chính?".
Ngự Bích Hồng sửng sốt.
"Tôi đến đây là để cứu người, người chưa cứu được, sao tôi có thể rời đi chứ?".
Lâm Chính bình thản đáp.
Ngự Bích Hồng kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
"Tửu Ngọc... thật may mắn..."
Lâm Chính đi tới, bình thản nhìn Khinh Liên Cung Chủ.
"Cậu muốn cứu ai? Tửu Ngọc?".
"Phải".
"Được, tôi cho cậu".
Khinh Liên Cung Chủ cười khẽ, quát lớn: "Đưa tên phản bội kia ra đây!".
"Vâng!".
Ngoài điện vang lên tiếng đáp.
Tiếng xích sắt loảng xoảng nhanh chóng vang lên bên ngoài.
Keng keng!
Âm thanh lanh lảnh vang vọng.
Lâm Chính quay lại, sắc mặt không khỏi cứng đờ...
Chương 4684: Cậu tiêu đời rồi
Tửu Ngọc đã đến.
Nhưng là bị kéo đến.
Lúc này, cả người ông ta lõa lồ, trên cổ đeo một sợi xích chó, răng trong miệng đã rụng hết, tai cũng bị cắt đi, rồi khâu tai chó vào.
Không những vậy, hầu hết da thịt trên tứ chi của ông ta bị xé toạc, để lộ tổ chức dưới da đầm đìa máu tươi.
Tình trạng thê thảm khiến người ta nhìn mà rùng mình.
Đôi mắt ông ta trống rỗng thất thần, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Chính, Tửu Ngọc bỗng chốc như nhìn thấy hi vọng.
"Hu hu hu..."
Tửu Ngọc điên cuồng kêu lên, muốn nói nhưng cái miệng bị khâu chặt khiến ông ta không thể thốt nên lời.
Người bên cạnh thấy thế liền rút roi ra quất mạnh vào người Tửu Ngọc.
Da thịt Tửu Ngọc lập tức rách toạc, máu me be bét.
Ánh mắt Lâm Chính dần trở nên lạnh lẽo, sau đó đi về phía ông ta.
"Đứng lại!".
Người kia cầm roi quát.
"Cút!".
Lâm Chính bình thản nói.
"Mẹ mày, chán sống à?".
Người kia quát lớn một tiếng, lập tức giơ roi lên quất mạnh về phía Lâm Chính.
Nhưng roi còn chưa tới, Lâm Chính đã điểm ngón tay, một luồng sức mạnh phi thăng tinh thuần lập tức đánh nát cái roi, xuyên qua cổ họng của người kia.
Hắn thậm chí không kịp hét lên tiếng nào đã ngã vật xuống đất tắt thở.
Lâm Chính đi mấy bước tới, lấy châm bạc ra, nhanh chóng tháo chỉ ở miệng Tửu Ngọc, đồng thời bỏ cái tai chó đi, nhét đan dược vào miệng ông ta.
"Đại nhân, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi tưởng mình phải chết ở đây chứ! Tốt quá đại nhân, cuối cùng cậu cũng đến... Hu hu hu..."
Tửu Ngọc như được tái sinh, lập tức nhào vào lòng Lâm Chính khóc lóc thảm thiết.
Ông ta còn tưởng mình đã bị Lâm Chính vứt bỏ.
Không ngờ anh lại tìm tới tận Khinh Liên Cung.
"Ông điều tức đi, lát nữa tôi đưa ông rời khỏi đây".
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Đại nhân... Tu vi của tôi đã bị phế, khí mạch bị hủy hoại hoàn toàn, tôi đã là một phế nhân rồi".
Tửu Ngọc vừa khóc vừa nói.
Lâm Chính nghe thấy thế liền bắt mạch cho Tửu Ngọc, sau đó nhíu mày.
"Là hủy hoại tận gốc, muốn khôi phục thì cực kì khó..."
Lâm Chính đứng lên, ngoảnh lại nhìn Khinh Liên Cung Chủ: "Thủ đoạn của bà quả thực tàn độc".
"Đối với kẻ phản bội mà cậu muốn tôi nương tay sao?".
Khinh Liên Cung Chủ bình thản nói: "Tôi vốn định cải tạo hắn thành một con chó, chỉ tiếc là chưa cải tạo xong thì cậu đến. Nhưng không sao, tôi sẽ nhanh chóng có hai con chó trung thành, tôi cũng sẽ biến cậu giống như tên phản bội này, cột các cậu ở trước cửa cung của Khinh Liên Cung, để cả đời này các cậu trông nhà cho tôi".
Lâm Chính không nói gì, chỉ chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ động, một luồng lưu quang lập tức bắn ra, lay động trong lòng bàn tay, đồng thời nhanh chóng biến thành dáng vẻ của Thiên Sinh Đao.
Khinh Liên Cung Chủ hơi sửng sốt.
Hiển nhiên bà ta chưa từng thấy thủ đoạn này bao giờ.
"Tôi chưa từng muốn giết người nào như vậy!".
"Cậu cũng xứng giết tôi?".
"Cứ thử xem".
Lâm Chính bình thản nói, sau đó cầm Thiên Sinh Đao, tiến về phía Khinh Liên Cung Chủ.
Một người một đao, giống như dời non lấp bể.
Khí thế đáng sợ ngút trời khiến người ta không thể tin được.
"Thú vị đấy".
Khinh Liên Cung Chủ bình thản nói, sau đó giơ bàn tay lên, cách không vỗ một cái.
Vù!
Một luồng chưởng phong mang theo kịch độc ập về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cách không giơ tay lên, chém ra một luồng đao khí trắng toát, bổ đôi chưởng phong, sau đó lao về phía Khinh Liên Cung Chủ.
"Lưới!".
Khinh Liên Cung Chủ không nhanh không chậm, lại giơ tay lên điểm một cái.
Giống như đánh cờ.
Đầu ngón tay lập tức tỏa ra một tấm lưới lớn màu xanh thẫm.
Tấm lưới xuất hiện rất nhanh, khiến người ta trở tay không kịp.
Lâm Chính muốn tránh cũng không thể.
Anh lạnh lùng nhìn Khinh Liên Cung Chủ, cơ thể lao thẳng tới, chống lại tấm lưới này, giơ đao lên chém.
Khinh Liên Cung Chủ lùi lại, bà ta không ngờ Lâm Chính lại kiên quyết như vậy, dám chống đỡ thủ đoạn của ba ta để phát động tấn công.
Tuy bà ta tránh rất nhanh, nhưng vẫn bị đao khí đánh trúng.
Bốp!
Khinh Liên Cung Chủ lùi lại mấy bước, va vào chiếc ghế ở phía sau, khiến chiếc ghế nát vụn.
Nhìn lại Lâm Chính, cơ thể anh bị lưới độc bao phủ, trên người xuất hiện vô số vết thương, hơn nữa miệng vết thương bắt đầu ăn mòn, độc lực nhanh chóng ngấm vào người anh.
"Cậu, tiêu đời rồi!".
Khinh Liên Cung Chủ bình thản nói.
Chương 4685: Sao tôi phải sợ bà chứ?
Chất độc hung mãnh như vậy thì đáng sợ đến mức nào chứ?
Nó chẳng khác nào vật sống, không ngừng gặm cắn da thịt Lâm Chính, chui vào trong người.
Dường như ngay cả xương chí tôn cũng không thể chống lại độc lực này.
"Là Tàm Tâm Thực Cốt Độc!".
Hình như Ngự Bích Hồng biết rõ sự đáng sợ của độc lực này, kinh hãi kêu lên: "Lâm Chính, anh phải dừng ngay lại, vận công thải độc, nếu không Tàm Tâm Thực Cốt Độc này sẽ gặm cắn anh sạch sẽ trong vòng một phút, ngay cả vụn xương cũng không còn!".
Nhưng... dường như Lâm Chính không nghe thấy những lời Ngự Bích Hồng nói, anh lại giơ đao lên chém về phía Khinh Liên Cung Chủ.
Đôi mắt của Khinh Liên Cung Chủ trở nên run rẩy.
Bà ta chưa bao giờ gặp một kẻ nào điên như vậy.
"Lên!".
Khinh Liên Cung Chủ lại quát, cả người bay lên như sợi lông hồng.
Nhưng giờ phút này, Lâm Chính đã chém ra muôn vàn đao ảnh, giống như một cái miệng máu muốn nuốt chửng Khinh Liên Cung Chủ.
Bà ta lập tức vận khí tránh đòn.
Nhưng lần này, bà ta đã lùi đến tận tường.
Không còn kịp tránh đòn nữa.
Xoẹt!
Đao khí lướt qua, trên người Khinh Liên Cung Chủ lập tức xuất hiện mấy vết máu, cũng rơi từ trên không xuống đất.
Bà ta lăng không lộn nhào một cái, tiếp đất vững vàng, nhưng không phát động tấn công, mà dường như nhận ra gì đó, nhìn tấm khăn che mặt của mình.
Chỉ thấy chiếc khăn đang trùm trên đầu bỗng nhiên rách toạc, chậm rãi trượt khỏi khuôn mặt của bà ta, rơi xuống đất.
Một nhát đao dữ tợn hạ xuống trán Khinh Liên Cung Chủ.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn rõ bộ mặt của bà ta.
Tửu Ngọc ngây người.
Ngự Bích Hồng lại càng tỏ vẻ khó tin, đôi mắt trợn tròn.
Những người khác của Khinh Liên Cung đang xông vào cũng đờ người ra.
Chỉ thấy khuôn mặt của Khinh Liên Cung Chủ chẳng khác nào một bà lão, làn da tái xanh, trán có một mắt, hai bên mỗi bên có một môi, mũi tách ra, chỗ tách ra có một răng nanh, đôi mắt còn có bốn tròng.
"Quái... quái vật..."
Tửu Ngọc sợ đến nỗi tè ra quần.
Ngự Bích Hồng sửng sốt nhìn, hơi thở dường như nghẹn lại.
Vết đao không sâu, nhưng cũng chảy máu.
Máu tươi túa ra, nhuộm đỏ một nửa mặt của Khinh Liên Cung Chủ, khiến khuôn mặt vốn đã vô cùng xấu xí của bà ta càng thêm đáng sợ.
"Thảo nào bà luôn dùng khăn để che mặt, hóa ra bà còn cải tạo chính bản thân mình".
Lâm Chính bình thản nhìn Khinh Liên Cung Chủ, ánh mắt tỏ vẻ thương hại.
"Sao? Lẽ nào sự cải tạo của tôi không thành công ư?".
Khinh Liên Cung Chủ điềm nhiên đáp: "So với người thường tôi có nhiều mắt hơn, nhiều ngũ quan, cảm quan, khẩu quyết hơn, việc huy động sức mạnh phi thăng cũng mạnh hơn người khác vô số lần! Tôi là kiệt tác hoàn hảo nhất, có vấn đề gì sao?".
"Kiệt tác? Bà thậm chí còn không phải người!".
Lâm Chính lắc đầu.
"Để tồn tại vĩnh viễn, không làm người thì có sao chứ?".
Khinh Liên Cung Chủ cười lớn, sau đó ba con mắt trở nên dữ tợn, lao vút về phía Lâm Chính.
"Mấy chục năm nay, cậu là người đầu tiên khiến tôi bị thương! Hôm nay, tôi phải giết cậu!".
Dứt lời, cả người Khinh Liên Cung Chủ biến thành đường đỏ, lao tới gần Lâm Chính. Đồng thời, bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều lưỡi dao màu đỏ, còn sắc bén hơn cả đao kiếm, chém mạnh tới.
Lâm Chính uốn người, vội vàng giơ Thiên Sinh Đao lên chống đỡ.
Nhưng lần này, hiển nhiên Khinh Liên Cung Chủ đã nổi sát khí, không chút nương tay.
Lưỡi dao màu đỏ dùng toàn bộ sức mạnh phi thăng của bà ta.
Keng! Keng! Keng!
Âm thanh vui tai vang lên như tiếng trúc nổ.
"Chậm quá! Chậm quá! Chậm quá!".
"Thằng khốn, cậu có chút thủ đoạn này mà cũng dám khiêu chiến bổn cung?".
"Từ lâu bổn cung đã từ bỏ nhân tính, siêu thoát phàm nhân".
"Cậu dựa vào đâu mà đấu với bổn cung?".
Dường như lần này Khinh Liên Cung Chủ có chút điên cuồng, không ngừng rít gào, đòn tấn công cũng càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng cuồng bạo.
Tốc độ của Lâm Chính cũng có chút không theo kịp.
Cuối cùng.
Keng!
Một lưỡi dao màu đỏ đánh bật Thiên Sinh Đao đi, chém vào lồng ngực Lâm Chính.
Bịch!
Lâm Chính bị lưỡi đao màu đỏ đánh bay, nặng nề va vào vách tường cung điện.
Vách tường đổ sụp, Lâm Chính ngã vào đống đổ nát, lồng ngực đầm đìa máu tươi, đồng thời độc tính của Tàm Tâm Thực Cốt Độc đã ăn mòn hầu hết da thịt của anh, cả người thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ, gần như không còn hình người.
"Đại nhân!".
"Lâm Chính!".
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc cùng kêu lên, khuôn mặt đầy tuyệt vọng.
Lâm Chính là hi vọng duy nhất của bọn họ.
Bọn họ biết nếu Lâm Chính thua cuộc thì thứ gì sẽ chờ đợi mình.
"Nực cười".
Khinh Liên Cung Chủ chậm rãi hạ xuống, bình thản nhìn Lâm Chính, phất tay nói: "Phế tu vi của hắn rồi lôi xuống, tối nay tôi sẽ cho hắn thực sự làm chó một lần".
"Vâng, chủ nhân".
Lập tức có mấy người từ bên ngoài cung điện xông vào, định bắt lấy Lâm Chính.
Phập!
Lâm Chính bất ngờ vung đao lên, chém chết mấy người này.
"Còn muốn phản kháng? Chỉ làm tăng thêm đau đớn thôi!".
Khinh Liên Cung Chủ nhíu mày nói.
"Đau đớn sao? Không hề!".
Lâm Chính bình tĩnh nói, giơ Thiên Sinh Đao lên chém về phía người mình.
Trong chớp mắt, ánh sáng trắng bao trùm, một luồng sức sống lan khắp da thịt.
Khi ánh sáng tan biến, tất cả vết thương trên người Lâm Chính đều biến mất, ngay cả Tàm Tâm Thực Cốt Độc kia cũng không còn sót lại chút gì.
Cứ như anh đã tái sinh, đổi mới hoàn toàn.
"Cái gì?".
Khinh Liên Cung Chủ trợn mắt há mồm.
Lâm Chính đi ra khỏi đống đổ nát, tay cầm Thiên Sinh Đao tiến về phía bà ta.
"Độc của bà chẳng là gì đối với tôi cả".
"Tuy bà là người cuồng nghiên cứu, cuồng cải tạo, nhưng bà đã chọn sai đường, những thủ đoạn của bà toàn là thấp kém, hạ đẳng".
"Sao tôi phải sợ bà chứ?".
"Không thể nào, tuyệt đối không thể, chủ nhân... chủ nhân sẽ không đối xử với tôi như vậy đâu..."
Toàn thân Ngự Bích Hồng không khỏi run rẩy, sau đó ngoảnh đầu lại, gầm lên với Lâm Chính: "Chắc chắn là chủ nhân không chữa được cho tôi, chứ không độc ác như những gì anh nghĩ! Tôi khuyên anh đừng có nói hươu nói vượn, giở trò ly gián! Nếu anh còn dám sỉ nhục chủ nhân của tôi, dù có chết tôi cũng phải liều mạng với anh!".
"Tôi đâu có nói hươu nói vượn".
"Dựa vào đâu mà anh nói như vậy?".
"Bởi vì... tôi có thể chữa được cho cô".
Lâm Chính bình thản đáp.
Cả người Ngự Bích Hồng lập tức cứng đờ.
"Trừ khi cô cho rằng thực lực và y thuật của chủ nhân cô không bằng tôi, nếu không, tôi thừa nhận những lời tôi nói chỉ là suy nghĩ chủ quan".
Lâm Chính bình thản nói.
Lần này thì Ngự Bích Hồng không còn gì để nói nữa.
Cô ta hơi cúi đầu xuống, miệng hé ra.
Lâm Chính thậm chí có thể cảm nhận được cơ thể cô ta đang khẽ run rẩy.
"Đến rồi!".
Lâm Chính nhìn cô ta một cái, bình tĩnh nói.
Lúc này, Ngự Bích Hồng mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ở hẻm núi phía xa, một cung điện nguy nga lộng lẫy khảm vào vách đá cheo leo.
Đây chính là Khinh Liên Cung.
Cung điện rất yên tĩnh, cứ như không có người, từng dải lụa mỏng bao trùm ở cung điện, khiến nó càng bí ẩn và kỳ ảo hơn.
"Ngự Bích Hồng, nếu cô muốn chữa mắt thì có thể tìm tới tôi! Tôi sẽ chữa miễn phí cho cô!", Lâm Chính cười nói.
"Chẳng phải anh nói... cần trả cái giá rất lớn sao?".
Ngự Bích Hồng khàn giọng nói.
"Không sao".
Lâm Chính mỉm cười: "Bác sĩ thì phải vậy".
Ngự Bích Hồng trợn tròn mắt, rơi vào trầm tư.
"Đứng lại!".
Hai người vừa lại gần đã có một bóng người lao ra.
Là một người đàn ông đeo mặt nạ, khoác áo choàng màu xám.
Hắn rút trường kiếm ra chĩa về phía này, lớn tiếng quát: "Người tới là ai?".
"Tôi là Ngự Bích Hồng! Tôi muốn gặp chủ nhân!".
Ngự Bích Hồng hít sâu một hơi, sửa sang các suy nghĩ, sẵng giọng đáp.
"Ngự thống lĩnh?".
Người đàn ông sửng sốt, vội vàng đi tới, thấy đúng là Ngự Bích Hồng, liền vội ôm quyền quỳ xuống: "Thuộc hạ tham kiến Ngự thống lĩnh!".
"Mau thông báo với đại nhân! Cứ nói tôi dẫn một người đến gặp bà ấy!".
"Vâng!".
Người đàn ông đáp lại, rồi xoay người chạy đi.
Cánh cửa thông đến cung điện chậm rãi mở ra.
"Xuống ngựa".
Ngự Bích Hồng trầm giọng nói.
"Được".
Lâm Chính mỉm cười, sau đó chìa tay ra vuốt hai vai Ngự Bích Hồng.
Rắc!
Hai cánh tay bị trật khớp của Ngự Bích Hồng lập tức trở lại như cũ.
Cô ta khẽ rên một tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó xuống ngựa, dẫn anh đi vào trong.
Đến Khinh Liên Cung thì đương nhiên không được cưỡi ngựa, nếu không sẽ là bất kính với Khinh Liên Cung Chủ.
"Bái kiến Ngự thống lĩnh!".
"Bái kiến Ngự thống lĩnh!".
Dọc đường đi, người của Khinh Liên Cung đều hành lễ với Ngự Bích Hồng, thái độ vô cùng cung kính.
Hai người nhanh chóng đến chính giữa cung điện.
Lúc này, một bóng dáng khoan thai mặc y phục đỏ tươi, váy dài mấy mét, chậm rãi đi lên chiếc ghế ở bên trên.
Lâm Chính nhìn bóng dáng kia, chỉ thấy vóc dáng nóng bỏng, nhưng khuôn mặt được che bằng một mảnh vải đỏ tươi rất dày, nên anh không thể nhìn rõ dung mạo người kia.
Nhưng nhìn tư thái thì Khinh Liên Cung Chủ là phụ nữ.
"Ngự Bích Hồng bái kiến chủ nhân".
Ngự Bích Hồng quỳ xuống dập đầu, động tác vô cùng thành kính.
"Bích Hồng về rồi à? Không sao chứ?".
Người phụ nữ ở phía trên nở nụ cười thân thiết.
"Bẩm chủ nhân, Bích Hồng không có gì đáng ngại".
"Không sao thì tốt".
Khinh Liên Cung Chủ gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Chính hỏi: "Người bên cạnh cô là ai vậy?".
"Anh ta? Anh ta tên Lâm..."
Ngự Bích Hồng đang định nói tên của Lâm Chính, nhưng do dự một lát liền đáp: "Anh ta là chủ nhân mới của tên phản bội Tửu Ngọc, lần này đến cùng tôi, nói là muốn đòi lại Tửu Ngọc. Tôi thấy anh ta không biết sống chết nên đưa về đây".
"Ồ, còn có chuyện này sao?".
Khinh Liên Cung Chủ sửng sốt, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: "Chuyện của người này cứ tạm gác đấy, Bích Hồng à, trong cung có việc cần cô làm, lát nữa cô sửa soạn rồi xuất phát luôn nhé!".
"Cung chủ có gì phân phó ạ?".
"Chuyện là thế này, tôi sắp đột phá, nhưng bây giờ thiếu một vị thuốc, cần cô đi hái".
"Xin hỏi cung chủ cần thuốc gì ạ?".
"Cây Võ Thần!".
"Cây... cây Võ Thần?".
Ngự Bích Hồng ngẩng phắt lên, kinh ngạc nhìn Khinh Liên Cung Chủ: "Cung chủ, thứ này là thảo dược đặc biệt do Võ Thần nuôi dưỡng được... Cung chủ bảo tôi đi lấy đồ của Võ Thần sao?".
"Sao? Có vấn đề gì à?".
Giọng nói của Khinh Liên Cung Chủ dần trở nên lạnh lẽo.
Ngự Bích Hồng há miệng, một lúc sau mới cúi đầu xuống.
"Không ạ... Thuộc hạ... nào dám?".
"Vậy thì đi đi".
Khinh Liên Cung Chủ phất tay nói.
"Vâng..."
Ngự Bích Hồng cắn môi đứng lên.
"Như vậy chẳng phải bảo cô đâm đầu vào chỗ chết sao? Cô đi thật à?".
Đúng lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh lạnh lùng lên tiếng.
"Hử?".
Khinh Liên Cung Chủ nhíu mày nhìn Lâm Chính, sau đó vung tay nói: "Người đâu, kéo người này xuống, băm nát hắn rồi bón cho vườn hoa".
"Vâng".
Mấy người của Khinh Liên Cung lập tức tiến vào.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo vèo vèo!
Lâm Chính vung tay lên, ném ra rất nhiều châm bạc.
Tất cả người của Khinh Liên Cung đang đi tới đều khựng lại, đứng bất động.
"Ồ?".
Khinh Liên Cung Chủ chậm rãi đứng lên, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
"Xem ra phải để tôi ra tay rồi".
Lâm Chính liếc mắt nhìn Khinh Liên Cung Chủ, sau đó quay sang nhìn Ngự Bích Hồng, cười nói: "Thế nào? Tôi nói không sai chứ? Từ đầu đến cuối, chủ nhân của cô chỉ coi cô là một món công cụ dễ sai bảo. Bây giờ công cụ này sắp hỏng, bà ta cũng không còn phải kiêng dè nữa, mặc kệ sống chết của cô! Lần này cô thấy rõ rồi chứ?".
Chương 4682: Đây là sự thật sao?
Ngự Bích Hồng trợn tròn mắt, chẳng nói chẳng rằng, nhưng sắc mặt đã trắng bệch.
Những lời Lâm Chính nói sắc như mũi dao đâm vào tim.
Cô ta không phải là đồ ngốc, lúc này sao có thể không nhìn ra chứ?
"Câm miệng, sao cậu dám yêu ngôn hoặc chúng ở đây hả?".
Khinh Liên Cung Chủ khẽ quát, sau đó nói với Ngự Bích Hồng: "Ngự Bích Hồng, sao cô có thể tin lời cậu ta nói được chứ? Cô cứ đi đi, bổn cung sẽ xử lý người này!".
Ngự Bích Hồng chần chừ, vẫn đứng bất động.
Khinh Liên Cung Chủ hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới khăn trùm đầu để lộ sát khí lạnh lẽo.
"Ngự thống lĩnh, cô... không nghe thấy lời bổn cung nói sao?".
"Chủ nhân, Bích Hồng to gan xin hỏi một câu, rốt cuộc mắt của tôi... bà có chữa được không?".
Ngự Bích Hồng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên hỏi.
Khinh Liên Cung Chủ lạnh lùng nhìn Ngự Bích Hồng, một lát sau mới hừ mũi nói: "Hóa ra là vậy, chắc hẳn thằng chó chết này đã nói gì đó với cô, nên cô mới u mê tin tưởng, dám làm trái lệnh của bổn cung. Ngự Bích Hồng, cô do tôi nhặt về, nếu không nhờ có tôi thì cô chết từ lâu rồi. Bổn cung chủ cho cô cơm ăn áo mặc, dạy võ cho cô, thậm chí cho cô làm thống lĩnh của Khinh Liên Cung, khiến thân phận cô trở nên tôn quý hơn, cô báo đáp tôi như vậy sao?".
"Chủ nhân..."
"Đừng nói là tôi không chữa được, cho dù có thể chữa được thật, lẽ nào ân tình của tôi đối với cô vẫn chưa đủ để cô hi sinh sao?".
Những lời nói này giống như con dao kề vào cổ Ngự Bích Hồng.
Cô ta há miệng, hoàn toàn không biết phản bác thế nào.
Một lát sau, cô ta quỳ xuống nói: "Bích Hồng ngu xuẩn, suýt nữa bị kẻ gian mê hoặc, xin chủ nhân hãy tha thứ".
"Hối lỗi kịp thời vẫn chưa phải muộn, mau đi chấp hành nhiệm vụ đi. Bổn cung phải xử lý thằng khốn không biết trời cao đất dày này rồi".
Khinh Liên Cung Chủ bình tĩnh nói, bắt đầu điều động sức mạnh phi thăng toàn thân, chuẩn bị ra tay với Lâm Chính.
Ngự Bích Hồng lạnh lùng nhìn anh, cũng định mặc kệ.
Cô ta biết có cung chủ đích thân ra mặt thì anh chết là cái chắc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng cười đầy khinh miệt: "Nói nghe chính nghĩa lẫm liệt lắm! Khinh Liên Cung Chủ đúng không? Bà đúng là đồ vô liêm sỉ! Khâm phục! Khâm phục!".
"To gan!".
Ngự Bích Hồng nổi giận, đứng phắt lên định ra tay.
Nhưng Lâm Chính vẫn không chút sợ hãi, ngoảnh sang nhìn cô ta: "Cô muốn biết tại sao mắt cô bị như thế này không?".
"Mắt tôi sinh ra đã bị như vậy rồi", Ngự Bích Hồng trầm giọng nói.
"Đúng, sinh ra đã vậy, nhưng... mắt của cô sẽ không khiến cô mất mạng, chính những cải tạo và dược vật trong thời gian sau đó khiến mắt cô thêm tệ hơn, khiến cô chịu đủ giày vò từ bé đến lớn".
"Nếu tôi đoán không nhầm, thì bà ta vẫn luôn nghiên cứu mắt cô, khiến cô chịu đủ nỗi đau đớn khủng khiếp. Cứ cách ba ngày mắt cô lại phát tác một lần, khiến cô đau đến mức sống không bằng chết! Ngoài ra, mỗi đêm trăng tròn, trong mắt cô sẽ rỉ ra chất lỏng quái dị, thiêu đốt da thịt của cô".
"Thực ra cô sẽ không chết nhanh như vậy đâu, nếu bà ta không nghiên cứu mắt cô, thì cô hoàn toàn có thể sống như một người bình thường".
"Chỉ tiếc là bà ta vẫn luôn coi cô như một công cụ, một con chuột bạch!".
"Người như vậy mà cô vẫn muốn bán mạng cho bà ta? Vẫn muốn trung thành với bà ta?".
"Cô không thấy nực cười sao?".
Lâm Chính bình thản vạch trần chân tướng.
Ngự Bích Hồng vừa nghe vừa lùi lại, khuôn mặt không còn chút máu.
Lâm Chính nói rất rõ ràng chính xác triệu chứng của cô ta, tuyệt đối không phải là bịa đặt.
Cho dù Ngự Bích Hồng không muốn tin cũng không được.
Cô ta ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn Khinh Liên Cung Chủ, run rẩy thốt ra mấy chữ.
"Cung chủ... đây... là sự thật sao?".
Chương 4683: Dấu răng
Khinh Liên Cung Chủ bình thản nhìn hai người, không hề ngụy biện.
"Xem ra tôi coi thường cậu rồi! Thằng khốn, không ngờ cậu có thể nhìn ra ngay tình trạng mắt của con chó này, chắc hẳn cũng có chút kiến thức y học".
Hơi thở của Ngự Bích Hồng trở nên run rẩy: "Cung chủ, tất cả... tất cả đều là sự thật?".
"Không thì sao?".
Khinh Liên Cung Chủ hừ một tiếng: "Tôi nhặt cô về là do nhìn trúng đặc điểm kì lạ của mắt cô, muốn nghiên cứu thêm. Ngặt nỗi tôi lấy cô ra thí nghiệm hơn nghìn lần vẫn không có thu hoạch gì, không thể giải mã được sự bí ẩn của mắt cô. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là sau hơn nghìn lần thí nghiệm của tôi, cô vẫn sống sót một cách kì diệu, đúng là khiến người ta kinh ngạc!".
"Thí nghiệm? Những thí luyện kỳ quái bà nói với tôi trước kia... hóa ra đều là thí nghiệm?".
"Nếu không cô nghĩ một con chó thấp hèn như cô có giá trị gì với tôi? À, cũng không phải là không có giá trị gì, dù sao bao năm nay cô cũng coi như hết lòng hết dạ làm được không ít việc cho tôi".
Khinh Liên Cung Chủ bình tĩnh nói, cứ như đang kể lại một chuyện vô cùng bình thường.
Ngự Bích Hồng siết chặt hai tay, ánh mắt lộ rõ sự đau khổ và phẫn nộ.
"Thế nên bà bảo tôi đi lấy trộm cây Võ Thần..."
"Chỉ là muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của cô thôi, tôi đã hết hứng thú nghiên cứu cô rồi, dù sao cô cũng sắp chết, giữ lại chẳng được ích lợi gì, đúng lúc bổn cung đang cần cây Võ Thần nên bảo cô đi lấy. Nếu mà thành công thì bổn cung cũng không bị thiệt, còn nếu thất bại thì chết ở đó cũng không sao..."
Khinh Liên Cung Chủ cười khẽ.
"A!".
Ngự Bích Hồng không nhịn được nữa, rút con dao găm trên người ra, lao về phía bà ta như phát điên.
"Chết đi, đồ khốn!".
Cô ta rít gào, đâm mạnh con dao găm về phía trán Khinh Liên Cung Chủ.
Nhưng cô ta vừa lại gần.
"Chó mà cũng dám cắn chủ?".
Khinh Liên Cung Chủ khẽ phẩy tay một cái.
Keng!
Con dao găm của Ngự Bích Hồng lập tức vỡ vụn, cánh tay cô ta gãy lìa, cả người bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
Da thịt cô ta rách toạc, toàn thân đầm đìa máu tươi.
Thực lực cách biệt quá lớn.
"Hử?".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lập tức đi tới đỡ Ngự Bích Hồng dậy, đâm mấy châm vào người cô ta để ổn định vết thương.
Trong lòng Ngự Bích Hồng lửa giận ngút trời, nhưng vẫn còn lý trí, cắn một cái vào bả vai Lâm Chính, sau đó khẽ gầm lên: "Lâm Chính, anh mau rời khỏi đây đi, tôi liều mạng với bà ta, kéo dài thời gian cho anh!".
"Rời khỏi đây?".
"Anh chắc chắn không phải là đối thủ của bà ta! Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt? Dù sao tôi cũng không còn sống được bao lâu, cớ gì không bảo vệ anh? Nếu anh có lòng thì hãy nhớ đến dấu răng này, tương lai thực lực lớn mạnh thì đến giết bà ta, trả thù cho tôi!".
Con mắt lành lặn của Ngự Bích Hồng đanh lại, chứa đầy huyết hải thâm thù.
Lâm Chính hiểu tâm trạng của cô ta.
Mấy chục năm nay, cô ta vẫn luôn coi Khinh Liên Cung Chủ là mẹ mình, là người thân của mình.
Vì Khinh Liên Cung, cô ta luôn ra sức báo đáp không màng sống chết, dù là nhiệm vụ nguy hiểm đến đâu, cô ta cũng không một lời oán than.
Nhưng bây giờ cô ta mới nhận ra đây chỉ là một cú lừa.
Trong mắt đối phương, cô ta chỉ là một con chuột bạch!
Một công cụ!
Cô ta cảm thấy bị lừa dối!
Bị lừa dối bởi người mà cô ta cho rằng thân nhất yêu nhất!
Sự phẫn nộ này đủ để thiêu rụi tâm trí của cô ta!
Lâm Chính vỗ vai cô ta, chẳng nói chẳng rằng, tiến về phía trước.
"Lâm Chính?".
Ngự Bích Hồng sửng sốt.
"Tôi đến đây là để cứu người, người chưa cứu được, sao tôi có thể rời đi chứ?".
Lâm Chính bình thản đáp.
Ngự Bích Hồng kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
"Tửu Ngọc... thật may mắn..."
Lâm Chính đi tới, bình thản nhìn Khinh Liên Cung Chủ.
"Cậu muốn cứu ai? Tửu Ngọc?".
"Phải".
"Được, tôi cho cậu".
Khinh Liên Cung Chủ cười khẽ, quát lớn: "Đưa tên phản bội kia ra đây!".
"Vâng!".
Ngoài điện vang lên tiếng đáp.
Tiếng xích sắt loảng xoảng nhanh chóng vang lên bên ngoài.
Keng keng!
Âm thanh lanh lảnh vang vọng.
Lâm Chính quay lại, sắc mặt không khỏi cứng đờ...
Chương 4684: Cậu tiêu đời rồi
Tửu Ngọc đã đến.
Nhưng là bị kéo đến.
Lúc này, cả người ông ta lõa lồ, trên cổ đeo một sợi xích chó, răng trong miệng đã rụng hết, tai cũng bị cắt đi, rồi khâu tai chó vào.
Không những vậy, hầu hết da thịt trên tứ chi của ông ta bị xé toạc, để lộ tổ chức dưới da đầm đìa máu tươi.
Tình trạng thê thảm khiến người ta nhìn mà rùng mình.
Đôi mắt ông ta trống rỗng thất thần, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Chính, Tửu Ngọc bỗng chốc như nhìn thấy hi vọng.
"Hu hu hu..."
Tửu Ngọc điên cuồng kêu lên, muốn nói nhưng cái miệng bị khâu chặt khiến ông ta không thể thốt nên lời.
Người bên cạnh thấy thế liền rút roi ra quất mạnh vào người Tửu Ngọc.
Da thịt Tửu Ngọc lập tức rách toạc, máu me be bét.
Ánh mắt Lâm Chính dần trở nên lạnh lẽo, sau đó đi về phía ông ta.
"Đứng lại!".
Người kia cầm roi quát.
"Cút!".
Lâm Chính bình thản nói.
"Mẹ mày, chán sống à?".
Người kia quát lớn một tiếng, lập tức giơ roi lên quất mạnh về phía Lâm Chính.
Nhưng roi còn chưa tới, Lâm Chính đã điểm ngón tay, một luồng sức mạnh phi thăng tinh thuần lập tức đánh nát cái roi, xuyên qua cổ họng của người kia.
Hắn thậm chí không kịp hét lên tiếng nào đã ngã vật xuống đất tắt thở.
Lâm Chính đi mấy bước tới, lấy châm bạc ra, nhanh chóng tháo chỉ ở miệng Tửu Ngọc, đồng thời bỏ cái tai chó đi, nhét đan dược vào miệng ông ta.
"Đại nhân, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi tưởng mình phải chết ở đây chứ! Tốt quá đại nhân, cuối cùng cậu cũng đến... Hu hu hu..."
Tửu Ngọc như được tái sinh, lập tức nhào vào lòng Lâm Chính khóc lóc thảm thiết.
Ông ta còn tưởng mình đã bị Lâm Chính vứt bỏ.
Không ngờ anh lại tìm tới tận Khinh Liên Cung.
"Ông điều tức đi, lát nữa tôi đưa ông rời khỏi đây".
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Đại nhân... Tu vi của tôi đã bị phế, khí mạch bị hủy hoại hoàn toàn, tôi đã là một phế nhân rồi".
Tửu Ngọc vừa khóc vừa nói.
Lâm Chính nghe thấy thế liền bắt mạch cho Tửu Ngọc, sau đó nhíu mày.
"Là hủy hoại tận gốc, muốn khôi phục thì cực kì khó..."
Lâm Chính đứng lên, ngoảnh lại nhìn Khinh Liên Cung Chủ: "Thủ đoạn của bà quả thực tàn độc".
"Đối với kẻ phản bội mà cậu muốn tôi nương tay sao?".
Khinh Liên Cung Chủ bình thản nói: "Tôi vốn định cải tạo hắn thành một con chó, chỉ tiếc là chưa cải tạo xong thì cậu đến. Nhưng không sao, tôi sẽ nhanh chóng có hai con chó trung thành, tôi cũng sẽ biến cậu giống như tên phản bội này, cột các cậu ở trước cửa cung của Khinh Liên Cung, để cả đời này các cậu trông nhà cho tôi".
Lâm Chính không nói gì, chỉ chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ động, một luồng lưu quang lập tức bắn ra, lay động trong lòng bàn tay, đồng thời nhanh chóng biến thành dáng vẻ của Thiên Sinh Đao.
Khinh Liên Cung Chủ hơi sửng sốt.
Hiển nhiên bà ta chưa từng thấy thủ đoạn này bao giờ.
"Tôi chưa từng muốn giết người nào như vậy!".
"Cậu cũng xứng giết tôi?".
"Cứ thử xem".
Lâm Chính bình thản nói, sau đó cầm Thiên Sinh Đao, tiến về phía Khinh Liên Cung Chủ.
Một người một đao, giống như dời non lấp bể.
Khí thế đáng sợ ngút trời khiến người ta không thể tin được.
"Thú vị đấy".
Khinh Liên Cung Chủ bình thản nói, sau đó giơ bàn tay lên, cách không vỗ một cái.
Vù!
Một luồng chưởng phong mang theo kịch độc ập về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cách không giơ tay lên, chém ra một luồng đao khí trắng toát, bổ đôi chưởng phong, sau đó lao về phía Khinh Liên Cung Chủ.
"Lưới!".
Khinh Liên Cung Chủ không nhanh không chậm, lại giơ tay lên điểm một cái.
Giống như đánh cờ.
Đầu ngón tay lập tức tỏa ra một tấm lưới lớn màu xanh thẫm.
Tấm lưới xuất hiện rất nhanh, khiến người ta trở tay không kịp.
Lâm Chính muốn tránh cũng không thể.
Anh lạnh lùng nhìn Khinh Liên Cung Chủ, cơ thể lao thẳng tới, chống lại tấm lưới này, giơ đao lên chém.
Khinh Liên Cung Chủ lùi lại, bà ta không ngờ Lâm Chính lại kiên quyết như vậy, dám chống đỡ thủ đoạn của ba ta để phát động tấn công.
Tuy bà ta tránh rất nhanh, nhưng vẫn bị đao khí đánh trúng.
Bốp!
Khinh Liên Cung Chủ lùi lại mấy bước, va vào chiếc ghế ở phía sau, khiến chiếc ghế nát vụn.
Nhìn lại Lâm Chính, cơ thể anh bị lưới độc bao phủ, trên người xuất hiện vô số vết thương, hơn nữa miệng vết thương bắt đầu ăn mòn, độc lực nhanh chóng ngấm vào người anh.
"Cậu, tiêu đời rồi!".
Khinh Liên Cung Chủ bình thản nói.
Chương 4685: Sao tôi phải sợ bà chứ?
Chất độc hung mãnh như vậy thì đáng sợ đến mức nào chứ?
Nó chẳng khác nào vật sống, không ngừng gặm cắn da thịt Lâm Chính, chui vào trong người.
Dường như ngay cả xương chí tôn cũng không thể chống lại độc lực này.
"Là Tàm Tâm Thực Cốt Độc!".
Hình như Ngự Bích Hồng biết rõ sự đáng sợ của độc lực này, kinh hãi kêu lên: "Lâm Chính, anh phải dừng ngay lại, vận công thải độc, nếu không Tàm Tâm Thực Cốt Độc này sẽ gặm cắn anh sạch sẽ trong vòng một phút, ngay cả vụn xương cũng không còn!".
Nhưng... dường như Lâm Chính không nghe thấy những lời Ngự Bích Hồng nói, anh lại giơ đao lên chém về phía Khinh Liên Cung Chủ.
Đôi mắt của Khinh Liên Cung Chủ trở nên run rẩy.
Bà ta chưa bao giờ gặp một kẻ nào điên như vậy.
"Lên!".
Khinh Liên Cung Chủ lại quát, cả người bay lên như sợi lông hồng.
Nhưng giờ phút này, Lâm Chính đã chém ra muôn vàn đao ảnh, giống như một cái miệng máu muốn nuốt chửng Khinh Liên Cung Chủ.
Bà ta lập tức vận khí tránh đòn.
Nhưng lần này, bà ta đã lùi đến tận tường.
Không còn kịp tránh đòn nữa.
Xoẹt!
Đao khí lướt qua, trên người Khinh Liên Cung Chủ lập tức xuất hiện mấy vết máu, cũng rơi từ trên không xuống đất.
Bà ta lăng không lộn nhào một cái, tiếp đất vững vàng, nhưng không phát động tấn công, mà dường như nhận ra gì đó, nhìn tấm khăn che mặt của mình.
Chỉ thấy chiếc khăn đang trùm trên đầu bỗng nhiên rách toạc, chậm rãi trượt khỏi khuôn mặt của bà ta, rơi xuống đất.
Một nhát đao dữ tợn hạ xuống trán Khinh Liên Cung Chủ.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn rõ bộ mặt của bà ta.
Tửu Ngọc ngây người.
Ngự Bích Hồng lại càng tỏ vẻ khó tin, đôi mắt trợn tròn.
Những người khác của Khinh Liên Cung đang xông vào cũng đờ người ra.
Chỉ thấy khuôn mặt của Khinh Liên Cung Chủ chẳng khác nào một bà lão, làn da tái xanh, trán có một mắt, hai bên mỗi bên có một môi, mũi tách ra, chỗ tách ra có một răng nanh, đôi mắt còn có bốn tròng.
"Quái... quái vật..."
Tửu Ngọc sợ đến nỗi tè ra quần.
Ngự Bích Hồng sửng sốt nhìn, hơi thở dường như nghẹn lại.
Vết đao không sâu, nhưng cũng chảy máu.
Máu tươi túa ra, nhuộm đỏ một nửa mặt của Khinh Liên Cung Chủ, khiến khuôn mặt vốn đã vô cùng xấu xí của bà ta càng thêm đáng sợ.
"Thảo nào bà luôn dùng khăn để che mặt, hóa ra bà còn cải tạo chính bản thân mình".
Lâm Chính bình thản nhìn Khinh Liên Cung Chủ, ánh mắt tỏ vẻ thương hại.
"Sao? Lẽ nào sự cải tạo của tôi không thành công ư?".
Khinh Liên Cung Chủ điềm nhiên đáp: "So với người thường tôi có nhiều mắt hơn, nhiều ngũ quan, cảm quan, khẩu quyết hơn, việc huy động sức mạnh phi thăng cũng mạnh hơn người khác vô số lần! Tôi là kiệt tác hoàn hảo nhất, có vấn đề gì sao?".
"Kiệt tác? Bà thậm chí còn không phải người!".
Lâm Chính lắc đầu.
"Để tồn tại vĩnh viễn, không làm người thì có sao chứ?".
Khinh Liên Cung Chủ cười lớn, sau đó ba con mắt trở nên dữ tợn, lao vút về phía Lâm Chính.
"Mấy chục năm nay, cậu là người đầu tiên khiến tôi bị thương! Hôm nay, tôi phải giết cậu!".
Dứt lời, cả người Khinh Liên Cung Chủ biến thành đường đỏ, lao tới gần Lâm Chính. Đồng thời, bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều lưỡi dao màu đỏ, còn sắc bén hơn cả đao kiếm, chém mạnh tới.
Lâm Chính uốn người, vội vàng giơ Thiên Sinh Đao lên chống đỡ.
Nhưng lần này, hiển nhiên Khinh Liên Cung Chủ đã nổi sát khí, không chút nương tay.
Lưỡi dao màu đỏ dùng toàn bộ sức mạnh phi thăng của bà ta.
Keng! Keng! Keng!
Âm thanh vui tai vang lên như tiếng trúc nổ.
"Chậm quá! Chậm quá! Chậm quá!".
"Thằng khốn, cậu có chút thủ đoạn này mà cũng dám khiêu chiến bổn cung?".
"Từ lâu bổn cung đã từ bỏ nhân tính, siêu thoát phàm nhân".
"Cậu dựa vào đâu mà đấu với bổn cung?".
Dường như lần này Khinh Liên Cung Chủ có chút điên cuồng, không ngừng rít gào, đòn tấn công cũng càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng cuồng bạo.
Tốc độ của Lâm Chính cũng có chút không theo kịp.
Cuối cùng.
Keng!
Một lưỡi dao màu đỏ đánh bật Thiên Sinh Đao đi, chém vào lồng ngực Lâm Chính.
Bịch!
Lâm Chính bị lưỡi đao màu đỏ đánh bay, nặng nề va vào vách tường cung điện.
Vách tường đổ sụp, Lâm Chính ngã vào đống đổ nát, lồng ngực đầm đìa máu tươi, đồng thời độc tính của Tàm Tâm Thực Cốt Độc đã ăn mòn hầu hết da thịt của anh, cả người thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ, gần như không còn hình người.
"Đại nhân!".
"Lâm Chính!".
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc cùng kêu lên, khuôn mặt đầy tuyệt vọng.
Lâm Chính là hi vọng duy nhất của bọn họ.
Bọn họ biết nếu Lâm Chính thua cuộc thì thứ gì sẽ chờ đợi mình.
"Nực cười".
Khinh Liên Cung Chủ chậm rãi hạ xuống, bình thản nhìn Lâm Chính, phất tay nói: "Phế tu vi của hắn rồi lôi xuống, tối nay tôi sẽ cho hắn thực sự làm chó một lần".
"Vâng, chủ nhân".
Lập tức có mấy người từ bên ngoài cung điện xông vào, định bắt lấy Lâm Chính.
Phập!
Lâm Chính bất ngờ vung đao lên, chém chết mấy người này.
"Còn muốn phản kháng? Chỉ làm tăng thêm đau đớn thôi!".
Khinh Liên Cung Chủ nhíu mày nói.
"Đau đớn sao? Không hề!".
Lâm Chính bình tĩnh nói, giơ Thiên Sinh Đao lên chém về phía người mình.
Trong chớp mắt, ánh sáng trắng bao trùm, một luồng sức sống lan khắp da thịt.
Khi ánh sáng tan biến, tất cả vết thương trên người Lâm Chính đều biến mất, ngay cả Tàm Tâm Thực Cốt Độc kia cũng không còn sót lại chút gì.
Cứ như anh đã tái sinh, đổi mới hoàn toàn.
"Cái gì?".
Khinh Liên Cung Chủ trợn mắt há mồm.
Lâm Chính đi ra khỏi đống đổ nát, tay cầm Thiên Sinh Đao tiến về phía bà ta.
"Độc của bà chẳng là gì đối với tôi cả".
"Tuy bà là người cuồng nghiên cứu, cuồng cải tạo, nhưng bà đã chọn sai đường, những thủ đoạn của bà toàn là thấp kém, hạ đẳng".
"Sao tôi phải sợ bà chứ?".