-
Chương 4556-4660
Chương 4656: Cậu là mục tiêu đúng không?
“Anh ở sau tôi từ khi nào vậy?”, Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
“Tôi luôn ở sau cô mà”, Lâm Chính nói
“Không thể nào..Nếu anh ở sau lưng tôi thì nhất định tôi phải biết chứ”, Cầm Kiếm Nữ cảm thấy da đầu tê dại, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Muốn có thể lẳng lặng xuất hiện sau lưng cô ta, hơn nữa còn ở khoảng cách gần như vậy trừ khi có thực lực trên cô ta nếu không thì là điều không thể.
Lẽ nào...mọi người đều nhầm sao. Lâm Chính thật sự là người có thực lực mà không ai đón được, đã đạt tới mức độ đó rồi sao?
“Cô sao thế?”, Lâm Chính chau mày.
“Hả? Không...không sao...”, Cầm Kiếm Nữ bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu.
“Sao cô lại ở đây?”
“Điều này...anh nói cho tôi biết trước, tại sao anh ở đây mà chưa giờ đi?”, Cầm Kiếm Nữ hỏi.
“Tôi đi được chắc? Trên người tôi bị đánh dấu, đi đâu cũng bị tìm thấy thôi”, Lâm Chính nói.
Cầm Kiếm Nức giật mình: “Anh biết tới thuốc theo dõi à?”
“Chút trò vặt vãnh làm gì không biết?”
Lâm Chính khẽ mỉm cười: “Xem là bố cô không thật lòng tặng tôi hai món đồ này rồi”.
“Tôi không có ý đó....”
“Nếu cô muốn lấy về thì tôi có thể đưa cho cô”.
Lâm Chính nói rồi lấy Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm ra. Cầm Kiếm Nữ đanh mặt, tức giận nói: “Anh coi tôi là ai thế, đồ đã tặng mà lấy về thì ra thể thống gì? Tôi không phải loại người đó”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính bàng hoàng: “Vậy cô tới đây...làm gì?”
“Tôi...Tôi muốn anh mau rời đi, bố tôi đã đưa người tới đây rồi”, Cầm Kiếm Nữ cuống cả lên.
“Tôi biết”.
“Anh biết rồi à?”
“Đương nhiên”
Lâm Chính mỉm cười nhìn những thi thể dưới đất và điềm đạm nói: “Có lẽ bố cô đã coi tôi là giải thưởng. Có thuốc theo dõi này thì những người săn thưởng dễ dàng tìm được vị trí của tôi. Vì vậy mới có không ít người đi tới đây như thế”.
“Vậy mà anh còn không bỏ chạy sao?”
“Chạy thì lại loạn, chi bằng ở đây giết hết họ”, anh cười nói.
Cầm Kiếm Nữ bị kinh ngạc bởi suy nghĩ của Lâm Chính: “Vậy anh định đợi ở đây cho đến khi thuốc hết hiệu lực sao?”
“Đúng vậy”.
“Nhưng đợi đến khi đó còn rất lâu. Như vậy, người tới đây càng đông hơn, anh có thể giết được bao nhiêu người chứ? Một khí khí tức bị tiêu hao thì chẳng phải là anh sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Ý của cô là một khi khí tức bị tiêu hao thì bố của cô sẽ dẫn người giết tôi đúng không?”
Lâm Chính cười nói sau đó chắp tay trước Cầm Kiếm Nữ: “Cô Cầm, tôi cảm ơn sự giúp đỡ trước đây của cô dành cho tôi. Có điều cô không cần lo lắng, tôi đã có biện pháp đối phó rồi”.
“Biện pháp đối phó sao?”
“Cô Cầm Kiếm, tôi khuyên cô mau về khuyên ba cô đi, bảo ông ấy mau đưa người rời đi, nếu không...một khi tình hình tới mức đó thì tôi sợ rằng cô sẽ khó xử đấy”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Cầm Kiếm Nữ nghe thấy vậy khẽ thở dài và dựa vào tảng đá bên cạnh: “Vô ích thôi, tôi đã khuyên bố tôi rồi nhưng thái độ của ông ấy kiên quyết lắm. Ông ấy muốn lấy lại Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm, tôi có nói thế nào cũng không được, hơn nữa cả gia tộc của tôi đều ủng hộ ông ấy”.
“Vậy à?”
“Lâm Chính, giờ tôi cũng không biết phải làm sao”, Cầm Kiếm Nữ tỏ vẻ đau đớn.
Lâm Chính vuốt cằm, thản nhiên nói: “Cô không cần lo lắng, tôi sẽ không để cô khó xử đâu”.
“Anh...”
“Cô tặng Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm cho tôi, tình cảm này tôi sẽ trả lại cho côi. Đợi khi người nhà Cầm Thế tới, tôi sẽ chọn né cuộc chiến”.
“Thật sao, cảm ơn anh quá”, cô ta vội vàng nói.
“Không cần khách sáo. Tôi nói rồi, coi như trả nợ ân tình”.
“Thực tế thì là do tôi nhiều lần nợ anh. Anh không chỉ cứu tôi trong cuộc chiến với Lũng Huyết Hoàng mà còn cứu cả em họ của tôi. Hơn nữa, hai bảo bối này là do anh giành được. Nếu anh không đánh bại Tiêu Kiếm Ngọc thì hai thanh bảo bối này đã rơi vào tay anh ta rồi”, cô ta cười khổ.
Lâm Chính cũng cười. Anh không nói gì. Nhưng lúc này anh chau mày, dường như cảm nhận được điều gì đó.
“Có người tới rồi”.
“Cái gì?”
Cầm Kiếm Nữ bàng hoàng quay đầu lại. Họ thấy một bóng hình xuất hiện ở đó.
“Một người thôi sao?”, Cầm Kiếm Nữ cảm thấy bất ngờ.
Trước đó những người tới định giết anh đều vài chục người, và tất cả đều là cao thủ.
Dù sao phần thưởng cũng là 3000 viên linh đang cao cấp cơ mà. Một người không thể nào ăn hết được. Dù bọn họ tham lam nhưng cũng không tới mức không có não, đương nhiên biết được là một mình không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Thế nhưng lúc này trước mặt họ đúng là chỉ có một người. Lâm Chính nhìn. Cầm Kiếm Nữ cũng vậy.
Ngay lập tức cô ta phải tái mặt, loạng choạng lùi về phía sau.
“Không thể nào...loại người này sao lại tới đây chứ? Không thể...”
Cầm Kiếm Nữ lầm bầm, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Lâm Chính thấy vậy thì cảm thấy nghi ngờ.
“Cô không sao chứ?”
“Chạy, mau chạy”
Cầm Kiếm Nữ gào lên: “Mau chạy, nếu không sẽ không kịp mất”.
“Chạy?”
Lâm Chính cảm thấy hoang mang, nhìn bóng hình đang cưỡi ngựa kia, anh tò mò: “ Người đó lợi hại lắm à?”
“Đó là người hầu của Võ Thần”, Cầm Kiếm Nữ hét lớn.
“Người hầu của Võ Thần sao?”, Lâm Chính mơ màng.
Ai vậy chứ?
Thế nhưng Cầm Kiếm Nữ đã không giải thích nữa. Cô ta vội lùi lại, không dám nhìn người kia, thậm chí chỉ muốn bỏ chạy.
Lâm Chính vẫn đứng đó nhìn đối phương.
“Có lẽ là người này”.
Người được gọi là người hầu của Võ Thần cầm dịch theo dõi trong tay, nhìn Diệp Thiên và mỉm cười: “Cậu là mục tiệu của phần thưởng đầu tiên đấy nhỉ”.
Chương 4657: Tự ti
“Là tôi”, Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao, tạo thế chuẩn bị tiêu diệt người này.
“Vậy thì dễ làm việc rồi”, người đàn ông cưỡi ngựa gật đầu sau đó nhấc kiếm lên, tuốt ra khỏi vỏ và vung về phía Lâm Chính.
Vụt...
Sức mạnh phi thăng phóng ra. Tốc độ nhanh tới mức khó tin. Lâm Chính còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sức mạnh phi thăng nuốt gọn rồi.
Bùm bùm...
Sức mạnh phi thăng đập lê người anh, khiến ngay cả mặt đất cũng nứt toác. Cả không gian chao đảo, khói bụi bay mịt mù.
Cầm Kiếm Nữ run rẩy, bàng hoàng nhìn Lâm Chính.
Lẽ nào...Lâm Chính đã bị giết rồi sao? Cũng phải thôi. Đó là người hầu của Võ Thần cơ mà. Lâm Chính lấy cái gì ra để đối kháng chứ.
Cô ta sợ hãi, không thể nào làm quen ngay được. Tuy nhiên giờ cũng không phải lúc nghĩ tới những điều đó.
Cầm Kiếm Nữ vội vàng lùi lại, định bỏ chạy. Cô ta không dám đảm bảo kẻ kia sau khi giết Lâm Chính có giết luôn cô ta hay không.
Khói bụi lắng xuống.
Vị trí Lâm Chính đang đứng cũng trống trơn. Quả nhiên là chết rồi mà. Cầm Kiếm Nữ thở dài. Đột nhiên cô ta ý thức được điều gì đó bèn vội vàng đi tới vị trí đó.
Có một cái hố xuất hiện. Mặt đất hõm xuống.
Thế nhưng...Không thấy máu tươi và thịt. Trừ khi người kia có thể đánh tan một kẻ Lục Địa Thần Tiên, nếu không sao lại không thấy máu chứ?
Tất cả đều vô cùng sạch sẽ. Chỉ có một khả năng thôi. Lâm Chính chưa chết.
Quả nhiên. Khi Cầm Kiếm Nữ tỏ ra kích động thì...Một luồng đao lướt qua người hầu Võ Thần.
“Hả?”
Đối phương chau mày, cố né đòn. Ông ta né được đòn nhưng con người bị chém làm hai, máu tươi phun ra.
“Lâm Chính”, Cầm Kiếm Nữ bàng hoàng lắm.
Sao Lâm Chính lại xuất hiện ở vị trí đó chứ? Người hầu Võ Thần cũng ngạc nhiên lắm, liếc nhìn Lâm Chính và nói: “Đây là công pháp gì vậy?”
“Ông không hiểu về công pháp đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi lao lên. Anh lại biến mất.
“Cái gì?”, Cầm Kiếm Nữ hóa đá
Đây là tốc độ của Lâm Chính sao. Nhanh tới mức có thể biến mất? Không thể nào. Lục Địa Thần Tiên không thể nào có tốc độ như thế này được. Dù có đạt tới cảnh giới thần tiên thì cũng không làm được.
Lẽ nào thực lực của người này đã vượt trên cả thần tiên rồi? Cầm Kiếm Nữ run rẩy.
Từ tuổi tác thì chắc chắn Lâm Chính chưa quá 30. Một Lục Địa Thần Tiên ba mươi đủ để đối kháng với toàn bộ vùng long mạch này. Một thần tiên 30 tuổi, thậm chí còn hơn thế nữa...
Điên rồi...Mình nhất định là điên rồi. Cầm Kiếm Nữ đứng không vững, vội tựa vào tảng đá và thở gấp.
Lúc này đầu cô đặc quánh với vẻ không dám tin...
Nếu như Lâm Chính đúng là như vậy thì đang trên cả thần tiên rồi. Những thiên tài của thế gia Cầm Kiếm sẽ chẳng khác gì đống rác rưởi.
Chương 4658: Chênh lệch
Người hầu của Võ Thần ngước nhìn và chau mày. Rõ ràng là ông ta cũng không ngờ người này lại có tốc độ nhanh như vậy dù chỉ là Lục Địa Thần Tiên.
Tốc độ sao? Ông ta cảm thấy kỳ lạ.
Dù xung quanh vẫn chỉ có tiếng gió nhưng không hề dữ dội, không giống như đang di chuyển với tốc độ nhanh.
Hơn nữa người này còn biến mất hoàn toàn như thế. Ông ta rất tự tin vào nhãn lực của mình. Ông ta tin dù tốc độ của anh có nhanh đến đâu thì ông ta cũng bắt kịp. Thế nhưng căn bản chẳng thấy gì.
Khi ông ta còn bận nhìn xung quanh thì Thiên Sinh Đao lại xuất hiện.Nó nằm ngay trên đỉnh đầu của ông ta.
Thanh đao sắc bén giáng xuống. Đối phương không dám khinh suất nữa, lập tức vung kiếm.
Keng...
Thanh đao chiếm lên bảo kiếm của người hầu Võ Thần. Hai bên va chạm, tia lửa bắn ra.
Sức mạnh đáng sợ chạy dọc con dao vào tay Lâm Chính. Lâm Chính khẽ chau mày, lập tức lùi lại.
“Tôi hiểu rồi”.
Người hầu Võ Thần mỉm cười: “Không phải cậu sở hữu tốc độ cực nhanh mà cậu dùng thủ đoạn để ẩn nấp. Thực lực của cậu chỉ là Lục Địa Thần Tiên. Một kẻ yếu kém mới bước vào cảnh giới này chưa được bao lâu”.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn ông ta: “Sao, lẽ nào ông trên cả Lục Địa Thần Tiên?’
“Hừ, ý cậu là Lục Địa Thiên Nhân đó hả? Tôi không phải. Nhưng trước một kẻ yếu như cậu thì tôi và Thiên Nhân có gì khác nhau chứ?"
Ông ta cười lạnh lùng, hai chân đột nhiên bật mạnh, lao đi như điện xẹt.
Một tàn ảnh lướt đi trong không gian. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ông ta mạnh hơn anh nhiều.
Mặc dù anh có thể tàng hình trong không gian nhưng với tốc độ đáng sợ của đối phương thì ông ta chỉ cần một giây là đã ở ngay trước mặt Lâm Chính rồi.
Lâm Chính nín thở, lập tức vung Thiên Sinh Đao lên. Một đao một kiếm điên cuồng giao đấu.
Mỗi lần va chạm, nguồn sức mạnh đáng sợ lại phóng ra. Mỗi lần như thế, cánh tay của Lâm Chính lại rung lên.
Không được, người hầu của Võ Thần mạnh quá. Dù ông ta không phải trên mức Thần Tiên nhưng thực lực này ít nhất cũng phải là Lục Địa Thần Tiên đỉnh phong rồi.
Vụt vụt...
Sau vài chiêu thì trên người Lâm Chính đã xuất hiện hai vết kiếm. Máu tứa ra.
Không thể đấu thêm được nữa. Nếu không sẽ chết. Lâm Chính bặm môi, lùi về sau và kích hoạt áo tàng hình rồi biến mất.
“Trò đùa”, ông ta nhếch miệng, nhắm mắt lại.
Ông ta đã biết không phải anh có tốc độ cực nhanh mới biến mất mà là chơi chiêu thôi. Nếu đã không nhìn thấy thì lựa chọn nghe là phù hợp nhất.
Lâm Chính đang tàng hình lập tức hiểu ra ý đồ của đối phương. Nhưng giờ anh cũng không còn sự lựa chọn nào nữa. Anh đành phải tấn công.
“Vẫn còn muốn đối đầu vô ích à?”
Ông ta mở mắt bật cười và chém kiếm xuống. Thiên Sinh Đao còn chưa làm gì được ông ta thì đã bị thanh bảo kiếm tấn công.
Lâm Chính bay bật ra, đập mạnh vào một tảng đá.
Rầm...
Tảng đá vỡ vụn. Lâm Chính ôm ngực, nôn ra máu tươi...
Chương 4659: Thua thật rồi?
Không đánh lại được. Căn bản không thể đánh lại.
Cầm Kiếm Nữ ở gần đó mặt cắt không ra máu: “Lâm Chính, anh không thắng được người hầu của Võ Thần đâu, mau chạy đi”.
“Thuốc trên người tôi chưa biến mất, tôi có thể chạy đi đâu đây?”
Lâm Chính chống cây đao xuống đất, từ từ đứng dậy. Cầm Kiếm Nữ tối mặt.
“Nếu đã không thể chạy được thì ngoan ngoãn để tôi xử lý đi. Đương nhiên trước khi giết cậu cậu sẽ phải nói cho tôi biết thủ đoạn tàng hình của cậu. Như vậy tôi có thể khiến cậu chết nhanh hơn”, ông ta mỉm cười.
“Muốn biết tôi tàng hình thế nào còn phải dựa vào bản lĩnh của ông nữa”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Đồ cứng đầu”, ông ta liếc nhìn Lâm Chính và hừ giọng, vung kiếm lên.
Vụt...
Một đường kiếm khí như sóng trào, lướt tới. Lâm Chính lập tức né trái né phải. Kiếm khí được tạo ra từ sức mạnh phi thăng đơn thuần.
Độ sắc bén của nó thì sợ rằng đến ngay cả xe tăng cũng sẽ bị chém đứt đôi. Lâm Chính né tránh liên tục, đồng thời Thiên Sinh Đao cũng không ngừng phóng đao khí về phía Lâm Chính.
Thế nhưng rõ ràng đao khí của anh không thể nào uy hiếp được ông ta.
Người hầu Võ Thần nhếch miệng cười, lộ vẻ kinh thường. Tay trái ông ta khẽ miết, tấn công những đường đao khí trong không gian kia.
Bùm.
Bùm.
Đao khí lập tức nổ tung. Chúng vừa bị bóp vụn. Lâm Chính bặm môi, vừa nâng cao sức phá hủy vừa gia tăng tốc độ cho thanh đao.
“Vô ích thôi”.
“Tôi nói rồi, trong mắt tôi cậu là kẻ yếu, chẳng khác gì con sâu cái kiến hết. Cậu không thể nào thắng được tôi đâu”.
“Cậu đang lãng phí thời gian và cũng đang chọc giận tôi đấy. Tôi khuyên cậu tốt nhất hạ vũ khí và quỳ xuống nếu không tôi sẽ lột da rút gân của cậu đấy. Tôi đảm bảo”.
Người hầu Võ Thần cười lạnh lùng và lại giơ đao lên. Dù đao khí tung ra dày đặc nhưng vẫn không thể nào tiếp cận được người hầu Võ Thần.
Cuối cùng thì...
Lâm Chính cũng đã bị tổn thương, và một đường kiếm chém xuống người anh.
Kiếm khí bùng nổ, cơ thể anh lại bay ra nổ bùm bùm và đập mạnh xuống đất.
“Thua thật rồi”, Cầm Kiếm Nữ bàng hoàng.
Trên người Lâm Chính xuất hiện vô số vết kiếm, từ vai phải lan cho tới bụng trái. Những vết kiếm sâu vô cùng giống như những cái rãnh và máu không ngừng chảy ra.
Rõ ràng là cơ thể anh chẳng khác gì sắp bị chém đứt.
Người hầu Võ Thần cũng kinh ngạc nhìn anh: “Cơ thể cậu có thể đỡ được à? Không tin đấy, xem ra sức mạnh thể xác của cậu cũng không phải dạng vừa mà”.
Người hầu Võ Thần tỏ ra vui mừng. Rõ ràng là ông ta không ngờ một kẻ Lục Địa Thần Tiên lại có thể mạnh như thế.
“Thôi khỏi, tôi biết cậu là kẻ cứng đầu. Vẫn giống như những gì tôi nói trước đó, tôi sẽ lột da cậu, rút gân cậu để cậu chết không toàn thây”.
Người hầu Võ Thần mỉm cười bước tới. Thanh kiếm trên tay ông ta chĩa xuống với sát khí hừng hực.
Đúng lúc này thì...Một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Ông ta giật mình ngẩng đầu nhìn. Thì thấy trên đỉnh đầu mình có một đám mây đen cực lớn với sấm chớp liên hồi.
Ngay sau đó.
Bùm...
Luồng sét điên cuồng đánh xuống người ông ta.
Chương 4660: Tay không chém kiếm
Người hầu Võ Tòng khá bất ngờ, vội vàng phóng ra kiếm ý chém về phía sấm sét.
Rầm...Sấm chớp bị chém nổ tung. Vô số vụn ánh sáng vẫn rơi xuống. Ông ta có thể cảm nhận được độ mạnh của sấm chớp nên đành phải né tránh.
“Ông có thể tránh được bao nhiêu đòn”.
Lâm Chính chật vật ngồi dậy, Thiên Sinh Đao trong tay chĩa về phía ông ta.
Mây đen, sấm chớp vần vũ giáng xuống người hầu Võ Thần. Cứ thế tầm mười mấy đường.
Mặt đất cũng nổ tung. Sấm chớp như vũ bão. Ông ta né tránh không ngừng. Nhưng vì sấm chớp dày đặc, đường nào cũng vô cùng hung hãn, căn bản không thể né được.
“Thôi bỏ đi”, ông ta hừ giọng, vung kiếm trong tay cắm xuống đất.
“Kiếm Cương Thần Lực”.
Vụt. Thanh kiếm phát sáng, kiếm khí điên cuồng bao lấy ông ta. Những đường sấm chớp kia không thể đánh lên được người ông ta nữa.
Hàng phòng ngự này quả thực đáng sợ. Lâm Chính lại tạo ra thêm sấm chớp nhưng không làm gì được. Anh dừng lại.
“Sao dừng lại, không tiếp tục đi. Tôi muốn xem xem cậu có bao nhiêu sức mạnh phi thăng có thể giáng sấm sét xuống tiếp”, ông ta nheo mắt cười.
“Không cần nữa”, Lâm Chính đột nhiên nói và thở hổn hển.
“Ồ?”
Ông ta giật mình: “Vậy cậu dùng thủ đoạn gì?”
“Lửa”, anh cười lạnh.
Xung quanh ông ta đột nhiên xuất hiện tường lửa bao trọn ông ta ở chính giữa. Người hầu Võ Thần bàng hoàng. Dị hỏa đã khóa kín đường lui của ông ta. Các hướng đều bị lửa phủ kín.
Lúc này ông ta đã bị nhấn chìm trong biển lửa. Lâm Chính không dám chần chừ, tiếp tục dùng sức mạnh phi thăng.
Lửa bùng lên mạnh hơn.
“Tốt quá”, Cầm Kiếm Nữ thấy vậy thì mừng lắm.
Lâm Chính từ từ thu lửa vào vị trí chính giữa. Dị hỏa này có nhiệt độ cao tới đáng sợ. Dù đối phương có thực lực Lục Địa Thần Tiên đỉnh phong thì cũng vậy thôi.
Ngọn lửa hùng hậu đốt cháy đại địa. Nhiệt độ lên tới hàng trăm độ.
Người nhà thế gia Cầm Kiếm nhìn bằng vẻ thất kinh ở phía xa. Lúc này Cầm Họa Hải vội chạy tới.
“Anh cả có thể khẳng định rồi, người đó đúng là người hầu Võ Thần”.
Ông ta thở dốc: “Người của chúng ta vừa đưa tin đúng là vị đó”.
“Vậy sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc lạnh lùng nói: “Vậy thì rắc rối rồi”.
“Anh cả, ông ta không dễ rây vào đâu. Bọn họ không chỉ mạnh mà còn có Võ Thần chống lưng, sao chúng ta có thể đắc tội được”
Cầm Kiếm Lê lên tiếng. Bảy vị Võ Thần là những kẻ mạnh nhất ở vùng này. Dù nhà Cầm Kiếm cũng là đại gia tộc nhưng cũng không bằng họ. Sao bọn họ dám đối đầu với Võ Thần. Vì như vậy sẽ mang tới họa diệt vong.
“Người hầu Võ Thần không thể rây vào. Việc tới nước này đành phải hi sinh thằng đó thì mới bảo vệ được Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm thôi.
Cầm Kiếm Phiêu Bạc trầm giọng.
“Anh cả, bọn họ không sao chứ?", Cầm Kiếm Phiêu Bạc nhìn dịch theo dõi trong tay nhưng không nói gì.
Dịch theo dõi vẫn còn hiệu quả chứng tỏ Lâm Chính và Cầm Kiếm Nữ vẫn còn sống. Thế nhưng đối diện với người hầu Võ Thần thì họ có thể cầm cự được bao lâu.
Trong Quái Sơn.
Dị hỏa thu nhỏ dần, gặm nhấm vị trí của người hầu Võ Thần.
Nhiệt độ đáng sợ bủa vây ông ta. Lâm Chính điên cuồng phóng ra sức mạnh phi thăng. Sức mạnh này phát ra như sóng trào, rót vào dị hỏa. Dị hỏa đốt các mạnh hơn.
Bùm. Đúng lúc này một âm thanh kỳ lạ vang lên. Sau đó mặt đất rung chuyển. Lâm CHính giật mình đoán ra được điều gì đó bèn dừng tay.
“Anh làm gì vậy?”, Cầm Kiếm Nữ ngạc nhiên hỏi. Dị hỏa dần biến mất, không còn thấy người hầu Võ Thần đâu nữa mà chỉ thấy một cái hố xuất hiện.
Xuyên đất sao? Cô ta nín thở.
Địa chất ở đây khá đặc biệt, khó mà xuyên qua so với đất của những nơi khác, vậy mà ông ta có thể dễ dàng làm được.
Đáng sợ quá. Lúc này mặt đất lại rung chuyển. Sau đó Lâm Chính thấy có vết nứt xuất hiện dưới chân mình.
“Không hay rồi, mau né”, Cầm Kiếm Nữ hét lớn.
Thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Bùm, mặt đất nổ tung.
Người hầu Võ Thần như một dòng điện xẹt xuyên qua mặt đất, lao về phía Lâm Chính. Lâm Chính căng thẳng đưa tay lên trước ngực. Cánh tay anh hóa thành băng hàn, chặn đứng đường kiếm của đối phương.
“Sức mạnh băng hỏa sao?’, ông ta giật mình nhưng không hề dừng lại.
Thanh kiếm đâm xuyên tay Lâm Chính vào ngực anh. Trước một thanh kiếm như thế, băng hỏa của anh cũng khó phòng ngự. Ông ta rút kiếm chém về phía đầu anh.
Lâm Chính bị đâm xuyên cánh tay trái, cả người lùi lại.
“Kết thúc rồi”, ông ta cười lạnh lùng.
Ông ta muốn anh phải tan thành tro bụi. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì Lâm Chính buông Thiên Sinh Đao, tay phải tạo thành đao và chém về phía thanh kiếm.
Ông ta giật mình.
Keng! Thanh kiếm bị đường đao chém gãy.
Dùng tay...chém gãy kiếm sao? Cảnh tượng này khiến cho Cầm Kiếm Nữ và cả đối phương đều trố mắt.
Nhưng Lâm Chính vẫn chưa dừng lại, chỉ vung tay trái chém về phía ngực ông ta. Sau đó ấn ông ta xuống. Bàn tay đáng sợ của anh chém ngay phía trước đối phương.
“Hỏng rồi”, ông ta tái mặt, vội lùi lại nhưng đã bị Lâm Chính ghì chặt.
Ông ta căn bản không thoát ra được.
“Anh ở sau tôi từ khi nào vậy?”, Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
“Tôi luôn ở sau cô mà”, Lâm Chính nói
“Không thể nào..Nếu anh ở sau lưng tôi thì nhất định tôi phải biết chứ”, Cầm Kiếm Nữ cảm thấy da đầu tê dại, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Muốn có thể lẳng lặng xuất hiện sau lưng cô ta, hơn nữa còn ở khoảng cách gần như vậy trừ khi có thực lực trên cô ta nếu không thì là điều không thể.
Lẽ nào...mọi người đều nhầm sao. Lâm Chính thật sự là người có thực lực mà không ai đón được, đã đạt tới mức độ đó rồi sao?
“Cô sao thế?”, Lâm Chính chau mày.
“Hả? Không...không sao...”, Cầm Kiếm Nữ bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu.
“Sao cô lại ở đây?”
“Điều này...anh nói cho tôi biết trước, tại sao anh ở đây mà chưa giờ đi?”, Cầm Kiếm Nữ hỏi.
“Tôi đi được chắc? Trên người tôi bị đánh dấu, đi đâu cũng bị tìm thấy thôi”, Lâm Chính nói.
Cầm Kiếm Nức giật mình: “Anh biết tới thuốc theo dõi à?”
“Chút trò vặt vãnh làm gì không biết?”
Lâm Chính khẽ mỉm cười: “Xem là bố cô không thật lòng tặng tôi hai món đồ này rồi”.
“Tôi không có ý đó....”
“Nếu cô muốn lấy về thì tôi có thể đưa cho cô”.
Lâm Chính nói rồi lấy Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm ra. Cầm Kiếm Nữ đanh mặt, tức giận nói: “Anh coi tôi là ai thế, đồ đã tặng mà lấy về thì ra thể thống gì? Tôi không phải loại người đó”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính bàng hoàng: “Vậy cô tới đây...làm gì?”
“Tôi...Tôi muốn anh mau rời đi, bố tôi đã đưa người tới đây rồi”, Cầm Kiếm Nữ cuống cả lên.
“Tôi biết”.
“Anh biết rồi à?”
“Đương nhiên”
Lâm Chính mỉm cười nhìn những thi thể dưới đất và điềm đạm nói: “Có lẽ bố cô đã coi tôi là giải thưởng. Có thuốc theo dõi này thì những người săn thưởng dễ dàng tìm được vị trí của tôi. Vì vậy mới có không ít người đi tới đây như thế”.
“Vậy mà anh còn không bỏ chạy sao?”
“Chạy thì lại loạn, chi bằng ở đây giết hết họ”, anh cười nói.
Cầm Kiếm Nữ bị kinh ngạc bởi suy nghĩ của Lâm Chính: “Vậy anh định đợi ở đây cho đến khi thuốc hết hiệu lực sao?”
“Đúng vậy”.
“Nhưng đợi đến khi đó còn rất lâu. Như vậy, người tới đây càng đông hơn, anh có thể giết được bao nhiêu người chứ? Một khí khí tức bị tiêu hao thì chẳng phải là anh sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Ý của cô là một khi khí tức bị tiêu hao thì bố của cô sẽ dẫn người giết tôi đúng không?”
Lâm Chính cười nói sau đó chắp tay trước Cầm Kiếm Nữ: “Cô Cầm, tôi cảm ơn sự giúp đỡ trước đây của cô dành cho tôi. Có điều cô không cần lo lắng, tôi đã có biện pháp đối phó rồi”.
“Biện pháp đối phó sao?”
“Cô Cầm Kiếm, tôi khuyên cô mau về khuyên ba cô đi, bảo ông ấy mau đưa người rời đi, nếu không...một khi tình hình tới mức đó thì tôi sợ rằng cô sẽ khó xử đấy”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Cầm Kiếm Nữ nghe thấy vậy khẽ thở dài và dựa vào tảng đá bên cạnh: “Vô ích thôi, tôi đã khuyên bố tôi rồi nhưng thái độ của ông ấy kiên quyết lắm. Ông ấy muốn lấy lại Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm, tôi có nói thế nào cũng không được, hơn nữa cả gia tộc của tôi đều ủng hộ ông ấy”.
“Vậy à?”
“Lâm Chính, giờ tôi cũng không biết phải làm sao”, Cầm Kiếm Nữ tỏ vẻ đau đớn.
Lâm Chính vuốt cằm, thản nhiên nói: “Cô không cần lo lắng, tôi sẽ không để cô khó xử đâu”.
“Anh...”
“Cô tặng Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm cho tôi, tình cảm này tôi sẽ trả lại cho côi. Đợi khi người nhà Cầm Thế tới, tôi sẽ chọn né cuộc chiến”.
“Thật sao, cảm ơn anh quá”, cô ta vội vàng nói.
“Không cần khách sáo. Tôi nói rồi, coi như trả nợ ân tình”.
“Thực tế thì là do tôi nhiều lần nợ anh. Anh không chỉ cứu tôi trong cuộc chiến với Lũng Huyết Hoàng mà còn cứu cả em họ của tôi. Hơn nữa, hai bảo bối này là do anh giành được. Nếu anh không đánh bại Tiêu Kiếm Ngọc thì hai thanh bảo bối này đã rơi vào tay anh ta rồi”, cô ta cười khổ.
Lâm Chính cũng cười. Anh không nói gì. Nhưng lúc này anh chau mày, dường như cảm nhận được điều gì đó.
“Có người tới rồi”.
“Cái gì?”
Cầm Kiếm Nữ bàng hoàng quay đầu lại. Họ thấy một bóng hình xuất hiện ở đó.
“Một người thôi sao?”, Cầm Kiếm Nữ cảm thấy bất ngờ.
Trước đó những người tới định giết anh đều vài chục người, và tất cả đều là cao thủ.
Dù sao phần thưởng cũng là 3000 viên linh đang cao cấp cơ mà. Một người không thể nào ăn hết được. Dù bọn họ tham lam nhưng cũng không tới mức không có não, đương nhiên biết được là một mình không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Thế nhưng lúc này trước mặt họ đúng là chỉ có một người. Lâm Chính nhìn. Cầm Kiếm Nữ cũng vậy.
Ngay lập tức cô ta phải tái mặt, loạng choạng lùi về phía sau.
“Không thể nào...loại người này sao lại tới đây chứ? Không thể...”
Cầm Kiếm Nữ lầm bầm, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Lâm Chính thấy vậy thì cảm thấy nghi ngờ.
“Cô không sao chứ?”
“Chạy, mau chạy”
Cầm Kiếm Nữ gào lên: “Mau chạy, nếu không sẽ không kịp mất”.
“Chạy?”
Lâm Chính cảm thấy hoang mang, nhìn bóng hình đang cưỡi ngựa kia, anh tò mò: “ Người đó lợi hại lắm à?”
“Đó là người hầu của Võ Thần”, Cầm Kiếm Nữ hét lớn.
“Người hầu của Võ Thần sao?”, Lâm Chính mơ màng.
Ai vậy chứ?
Thế nhưng Cầm Kiếm Nữ đã không giải thích nữa. Cô ta vội lùi lại, không dám nhìn người kia, thậm chí chỉ muốn bỏ chạy.
Lâm Chính vẫn đứng đó nhìn đối phương.
“Có lẽ là người này”.
Người được gọi là người hầu của Võ Thần cầm dịch theo dõi trong tay, nhìn Diệp Thiên và mỉm cười: “Cậu là mục tiệu của phần thưởng đầu tiên đấy nhỉ”.
Chương 4657: Tự ti
“Là tôi”, Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao, tạo thế chuẩn bị tiêu diệt người này.
“Vậy thì dễ làm việc rồi”, người đàn ông cưỡi ngựa gật đầu sau đó nhấc kiếm lên, tuốt ra khỏi vỏ và vung về phía Lâm Chính.
Vụt...
Sức mạnh phi thăng phóng ra. Tốc độ nhanh tới mức khó tin. Lâm Chính còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sức mạnh phi thăng nuốt gọn rồi.
Bùm bùm...
Sức mạnh phi thăng đập lê người anh, khiến ngay cả mặt đất cũng nứt toác. Cả không gian chao đảo, khói bụi bay mịt mù.
Cầm Kiếm Nữ run rẩy, bàng hoàng nhìn Lâm Chính.
Lẽ nào...Lâm Chính đã bị giết rồi sao? Cũng phải thôi. Đó là người hầu của Võ Thần cơ mà. Lâm Chính lấy cái gì ra để đối kháng chứ.
Cô ta sợ hãi, không thể nào làm quen ngay được. Tuy nhiên giờ cũng không phải lúc nghĩ tới những điều đó.
Cầm Kiếm Nữ vội vàng lùi lại, định bỏ chạy. Cô ta không dám đảm bảo kẻ kia sau khi giết Lâm Chính có giết luôn cô ta hay không.
Khói bụi lắng xuống.
Vị trí Lâm Chính đang đứng cũng trống trơn. Quả nhiên là chết rồi mà. Cầm Kiếm Nữ thở dài. Đột nhiên cô ta ý thức được điều gì đó bèn vội vàng đi tới vị trí đó.
Có một cái hố xuất hiện. Mặt đất hõm xuống.
Thế nhưng...Không thấy máu tươi và thịt. Trừ khi người kia có thể đánh tan một kẻ Lục Địa Thần Tiên, nếu không sao lại không thấy máu chứ?
Tất cả đều vô cùng sạch sẽ. Chỉ có một khả năng thôi. Lâm Chính chưa chết.
Quả nhiên. Khi Cầm Kiếm Nữ tỏ ra kích động thì...Một luồng đao lướt qua người hầu Võ Thần.
“Hả?”
Đối phương chau mày, cố né đòn. Ông ta né được đòn nhưng con người bị chém làm hai, máu tươi phun ra.
“Lâm Chính”, Cầm Kiếm Nữ bàng hoàng lắm.
Sao Lâm Chính lại xuất hiện ở vị trí đó chứ? Người hầu Võ Thần cũng ngạc nhiên lắm, liếc nhìn Lâm Chính và nói: “Đây là công pháp gì vậy?”
“Ông không hiểu về công pháp đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi lao lên. Anh lại biến mất.
“Cái gì?”, Cầm Kiếm Nữ hóa đá
Đây là tốc độ của Lâm Chính sao. Nhanh tới mức có thể biến mất? Không thể nào. Lục Địa Thần Tiên không thể nào có tốc độ như thế này được. Dù có đạt tới cảnh giới thần tiên thì cũng không làm được.
Lẽ nào thực lực của người này đã vượt trên cả thần tiên rồi? Cầm Kiếm Nữ run rẩy.
Từ tuổi tác thì chắc chắn Lâm Chính chưa quá 30. Một Lục Địa Thần Tiên ba mươi đủ để đối kháng với toàn bộ vùng long mạch này. Một thần tiên 30 tuổi, thậm chí còn hơn thế nữa...
Điên rồi...Mình nhất định là điên rồi. Cầm Kiếm Nữ đứng không vững, vội tựa vào tảng đá và thở gấp.
Lúc này đầu cô đặc quánh với vẻ không dám tin...
Nếu như Lâm Chính đúng là như vậy thì đang trên cả thần tiên rồi. Những thiên tài của thế gia Cầm Kiếm sẽ chẳng khác gì đống rác rưởi.
Chương 4658: Chênh lệch
Người hầu của Võ Thần ngước nhìn và chau mày. Rõ ràng là ông ta cũng không ngờ người này lại có tốc độ nhanh như vậy dù chỉ là Lục Địa Thần Tiên.
Tốc độ sao? Ông ta cảm thấy kỳ lạ.
Dù xung quanh vẫn chỉ có tiếng gió nhưng không hề dữ dội, không giống như đang di chuyển với tốc độ nhanh.
Hơn nữa người này còn biến mất hoàn toàn như thế. Ông ta rất tự tin vào nhãn lực của mình. Ông ta tin dù tốc độ của anh có nhanh đến đâu thì ông ta cũng bắt kịp. Thế nhưng căn bản chẳng thấy gì.
Khi ông ta còn bận nhìn xung quanh thì Thiên Sinh Đao lại xuất hiện.Nó nằm ngay trên đỉnh đầu của ông ta.
Thanh đao sắc bén giáng xuống. Đối phương không dám khinh suất nữa, lập tức vung kiếm.
Keng...
Thanh đao chiếm lên bảo kiếm của người hầu Võ Thần. Hai bên va chạm, tia lửa bắn ra.
Sức mạnh đáng sợ chạy dọc con dao vào tay Lâm Chính. Lâm Chính khẽ chau mày, lập tức lùi lại.
“Tôi hiểu rồi”.
Người hầu Võ Thần mỉm cười: “Không phải cậu sở hữu tốc độ cực nhanh mà cậu dùng thủ đoạn để ẩn nấp. Thực lực của cậu chỉ là Lục Địa Thần Tiên. Một kẻ yếu kém mới bước vào cảnh giới này chưa được bao lâu”.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn ông ta: “Sao, lẽ nào ông trên cả Lục Địa Thần Tiên?’
“Hừ, ý cậu là Lục Địa Thiên Nhân đó hả? Tôi không phải. Nhưng trước một kẻ yếu như cậu thì tôi và Thiên Nhân có gì khác nhau chứ?"
Ông ta cười lạnh lùng, hai chân đột nhiên bật mạnh, lao đi như điện xẹt.
Một tàn ảnh lướt đi trong không gian. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ông ta mạnh hơn anh nhiều.
Mặc dù anh có thể tàng hình trong không gian nhưng với tốc độ đáng sợ của đối phương thì ông ta chỉ cần một giây là đã ở ngay trước mặt Lâm Chính rồi.
Lâm Chính nín thở, lập tức vung Thiên Sinh Đao lên. Một đao một kiếm điên cuồng giao đấu.
Mỗi lần va chạm, nguồn sức mạnh đáng sợ lại phóng ra. Mỗi lần như thế, cánh tay của Lâm Chính lại rung lên.
Không được, người hầu của Võ Thần mạnh quá. Dù ông ta không phải trên mức Thần Tiên nhưng thực lực này ít nhất cũng phải là Lục Địa Thần Tiên đỉnh phong rồi.
Vụt vụt...
Sau vài chiêu thì trên người Lâm Chính đã xuất hiện hai vết kiếm. Máu tứa ra.
Không thể đấu thêm được nữa. Nếu không sẽ chết. Lâm Chính bặm môi, lùi về sau và kích hoạt áo tàng hình rồi biến mất.
“Trò đùa”, ông ta nhếch miệng, nhắm mắt lại.
Ông ta đã biết không phải anh có tốc độ cực nhanh mới biến mất mà là chơi chiêu thôi. Nếu đã không nhìn thấy thì lựa chọn nghe là phù hợp nhất.
Lâm Chính đang tàng hình lập tức hiểu ra ý đồ của đối phương. Nhưng giờ anh cũng không còn sự lựa chọn nào nữa. Anh đành phải tấn công.
“Vẫn còn muốn đối đầu vô ích à?”
Ông ta mở mắt bật cười và chém kiếm xuống. Thiên Sinh Đao còn chưa làm gì được ông ta thì đã bị thanh bảo kiếm tấn công.
Lâm Chính bay bật ra, đập mạnh vào một tảng đá.
Rầm...
Tảng đá vỡ vụn. Lâm Chính ôm ngực, nôn ra máu tươi...
Chương 4659: Thua thật rồi?
Không đánh lại được. Căn bản không thể đánh lại.
Cầm Kiếm Nữ ở gần đó mặt cắt không ra máu: “Lâm Chính, anh không thắng được người hầu của Võ Thần đâu, mau chạy đi”.
“Thuốc trên người tôi chưa biến mất, tôi có thể chạy đi đâu đây?”
Lâm Chính chống cây đao xuống đất, từ từ đứng dậy. Cầm Kiếm Nữ tối mặt.
“Nếu đã không thể chạy được thì ngoan ngoãn để tôi xử lý đi. Đương nhiên trước khi giết cậu cậu sẽ phải nói cho tôi biết thủ đoạn tàng hình của cậu. Như vậy tôi có thể khiến cậu chết nhanh hơn”, ông ta mỉm cười.
“Muốn biết tôi tàng hình thế nào còn phải dựa vào bản lĩnh của ông nữa”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Đồ cứng đầu”, ông ta liếc nhìn Lâm Chính và hừ giọng, vung kiếm lên.
Vụt...
Một đường kiếm khí như sóng trào, lướt tới. Lâm Chính lập tức né trái né phải. Kiếm khí được tạo ra từ sức mạnh phi thăng đơn thuần.
Độ sắc bén của nó thì sợ rằng đến ngay cả xe tăng cũng sẽ bị chém đứt đôi. Lâm Chính né tránh liên tục, đồng thời Thiên Sinh Đao cũng không ngừng phóng đao khí về phía Lâm Chính.
Thế nhưng rõ ràng đao khí của anh không thể nào uy hiếp được ông ta.
Người hầu Võ Thần nhếch miệng cười, lộ vẻ kinh thường. Tay trái ông ta khẽ miết, tấn công những đường đao khí trong không gian kia.
Bùm.
Bùm.
Đao khí lập tức nổ tung. Chúng vừa bị bóp vụn. Lâm Chính bặm môi, vừa nâng cao sức phá hủy vừa gia tăng tốc độ cho thanh đao.
“Vô ích thôi”.
“Tôi nói rồi, trong mắt tôi cậu là kẻ yếu, chẳng khác gì con sâu cái kiến hết. Cậu không thể nào thắng được tôi đâu”.
“Cậu đang lãng phí thời gian và cũng đang chọc giận tôi đấy. Tôi khuyên cậu tốt nhất hạ vũ khí và quỳ xuống nếu không tôi sẽ lột da rút gân của cậu đấy. Tôi đảm bảo”.
Người hầu Võ Thần cười lạnh lùng và lại giơ đao lên. Dù đao khí tung ra dày đặc nhưng vẫn không thể nào tiếp cận được người hầu Võ Thần.
Cuối cùng thì...
Lâm Chính cũng đã bị tổn thương, và một đường kiếm chém xuống người anh.
Kiếm khí bùng nổ, cơ thể anh lại bay ra nổ bùm bùm và đập mạnh xuống đất.
“Thua thật rồi”, Cầm Kiếm Nữ bàng hoàng.
Trên người Lâm Chính xuất hiện vô số vết kiếm, từ vai phải lan cho tới bụng trái. Những vết kiếm sâu vô cùng giống như những cái rãnh và máu không ngừng chảy ra.
Rõ ràng là cơ thể anh chẳng khác gì sắp bị chém đứt.
Người hầu Võ Thần cũng kinh ngạc nhìn anh: “Cơ thể cậu có thể đỡ được à? Không tin đấy, xem ra sức mạnh thể xác của cậu cũng không phải dạng vừa mà”.
Người hầu Võ Thần tỏ ra vui mừng. Rõ ràng là ông ta không ngờ một kẻ Lục Địa Thần Tiên lại có thể mạnh như thế.
“Thôi khỏi, tôi biết cậu là kẻ cứng đầu. Vẫn giống như những gì tôi nói trước đó, tôi sẽ lột da cậu, rút gân cậu để cậu chết không toàn thây”.
Người hầu Võ Thần mỉm cười bước tới. Thanh kiếm trên tay ông ta chĩa xuống với sát khí hừng hực.
Đúng lúc này thì...Một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Ông ta giật mình ngẩng đầu nhìn. Thì thấy trên đỉnh đầu mình có một đám mây đen cực lớn với sấm chớp liên hồi.
Ngay sau đó.
Bùm...
Luồng sét điên cuồng đánh xuống người ông ta.
Chương 4660: Tay không chém kiếm
Người hầu Võ Tòng khá bất ngờ, vội vàng phóng ra kiếm ý chém về phía sấm sét.
Rầm...Sấm chớp bị chém nổ tung. Vô số vụn ánh sáng vẫn rơi xuống. Ông ta có thể cảm nhận được độ mạnh của sấm chớp nên đành phải né tránh.
“Ông có thể tránh được bao nhiêu đòn”.
Lâm Chính chật vật ngồi dậy, Thiên Sinh Đao trong tay chĩa về phía ông ta.
Mây đen, sấm chớp vần vũ giáng xuống người hầu Võ Thần. Cứ thế tầm mười mấy đường.
Mặt đất cũng nổ tung. Sấm chớp như vũ bão. Ông ta né tránh không ngừng. Nhưng vì sấm chớp dày đặc, đường nào cũng vô cùng hung hãn, căn bản không thể né được.
“Thôi bỏ đi”, ông ta hừ giọng, vung kiếm trong tay cắm xuống đất.
“Kiếm Cương Thần Lực”.
Vụt. Thanh kiếm phát sáng, kiếm khí điên cuồng bao lấy ông ta. Những đường sấm chớp kia không thể đánh lên được người ông ta nữa.
Hàng phòng ngự này quả thực đáng sợ. Lâm Chính lại tạo ra thêm sấm chớp nhưng không làm gì được. Anh dừng lại.
“Sao dừng lại, không tiếp tục đi. Tôi muốn xem xem cậu có bao nhiêu sức mạnh phi thăng có thể giáng sấm sét xuống tiếp”, ông ta nheo mắt cười.
“Không cần nữa”, Lâm Chính đột nhiên nói và thở hổn hển.
“Ồ?”
Ông ta giật mình: “Vậy cậu dùng thủ đoạn gì?”
“Lửa”, anh cười lạnh.
Xung quanh ông ta đột nhiên xuất hiện tường lửa bao trọn ông ta ở chính giữa. Người hầu Võ Thần bàng hoàng. Dị hỏa đã khóa kín đường lui của ông ta. Các hướng đều bị lửa phủ kín.
Lúc này ông ta đã bị nhấn chìm trong biển lửa. Lâm Chính không dám chần chừ, tiếp tục dùng sức mạnh phi thăng.
Lửa bùng lên mạnh hơn.
“Tốt quá”, Cầm Kiếm Nữ thấy vậy thì mừng lắm.
Lâm Chính từ từ thu lửa vào vị trí chính giữa. Dị hỏa này có nhiệt độ cao tới đáng sợ. Dù đối phương có thực lực Lục Địa Thần Tiên đỉnh phong thì cũng vậy thôi.
Ngọn lửa hùng hậu đốt cháy đại địa. Nhiệt độ lên tới hàng trăm độ.
Người nhà thế gia Cầm Kiếm nhìn bằng vẻ thất kinh ở phía xa. Lúc này Cầm Họa Hải vội chạy tới.
“Anh cả có thể khẳng định rồi, người đó đúng là người hầu Võ Thần”.
Ông ta thở dốc: “Người của chúng ta vừa đưa tin đúng là vị đó”.
“Vậy sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc lạnh lùng nói: “Vậy thì rắc rối rồi”.
“Anh cả, ông ta không dễ rây vào đâu. Bọn họ không chỉ mạnh mà còn có Võ Thần chống lưng, sao chúng ta có thể đắc tội được”
Cầm Kiếm Lê lên tiếng. Bảy vị Võ Thần là những kẻ mạnh nhất ở vùng này. Dù nhà Cầm Kiếm cũng là đại gia tộc nhưng cũng không bằng họ. Sao bọn họ dám đối đầu với Võ Thần. Vì như vậy sẽ mang tới họa diệt vong.
“Người hầu Võ Thần không thể rây vào. Việc tới nước này đành phải hi sinh thằng đó thì mới bảo vệ được Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm thôi.
Cầm Kiếm Phiêu Bạc trầm giọng.
“Anh cả, bọn họ không sao chứ?", Cầm Kiếm Phiêu Bạc nhìn dịch theo dõi trong tay nhưng không nói gì.
Dịch theo dõi vẫn còn hiệu quả chứng tỏ Lâm Chính và Cầm Kiếm Nữ vẫn còn sống. Thế nhưng đối diện với người hầu Võ Thần thì họ có thể cầm cự được bao lâu.
Trong Quái Sơn.
Dị hỏa thu nhỏ dần, gặm nhấm vị trí của người hầu Võ Thần.
Nhiệt độ đáng sợ bủa vây ông ta. Lâm Chính điên cuồng phóng ra sức mạnh phi thăng. Sức mạnh này phát ra như sóng trào, rót vào dị hỏa. Dị hỏa đốt các mạnh hơn.
Bùm. Đúng lúc này một âm thanh kỳ lạ vang lên. Sau đó mặt đất rung chuyển. Lâm CHính giật mình đoán ra được điều gì đó bèn dừng tay.
“Anh làm gì vậy?”, Cầm Kiếm Nữ ngạc nhiên hỏi. Dị hỏa dần biến mất, không còn thấy người hầu Võ Thần đâu nữa mà chỉ thấy một cái hố xuất hiện.
Xuyên đất sao? Cô ta nín thở.
Địa chất ở đây khá đặc biệt, khó mà xuyên qua so với đất của những nơi khác, vậy mà ông ta có thể dễ dàng làm được.
Đáng sợ quá. Lúc này mặt đất lại rung chuyển. Sau đó Lâm Chính thấy có vết nứt xuất hiện dưới chân mình.
“Không hay rồi, mau né”, Cầm Kiếm Nữ hét lớn.
Thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Bùm, mặt đất nổ tung.
Người hầu Võ Thần như một dòng điện xẹt xuyên qua mặt đất, lao về phía Lâm Chính. Lâm Chính căng thẳng đưa tay lên trước ngực. Cánh tay anh hóa thành băng hàn, chặn đứng đường kiếm của đối phương.
“Sức mạnh băng hỏa sao?’, ông ta giật mình nhưng không hề dừng lại.
Thanh kiếm đâm xuyên tay Lâm Chính vào ngực anh. Trước một thanh kiếm như thế, băng hỏa của anh cũng khó phòng ngự. Ông ta rút kiếm chém về phía đầu anh.
Lâm Chính bị đâm xuyên cánh tay trái, cả người lùi lại.
“Kết thúc rồi”, ông ta cười lạnh lùng.
Ông ta muốn anh phải tan thành tro bụi. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì Lâm Chính buông Thiên Sinh Đao, tay phải tạo thành đao và chém về phía thanh kiếm.
Ông ta giật mình.
Keng! Thanh kiếm bị đường đao chém gãy.
Dùng tay...chém gãy kiếm sao? Cảnh tượng này khiến cho Cầm Kiếm Nữ và cả đối phương đều trố mắt.
Nhưng Lâm Chính vẫn chưa dừng lại, chỉ vung tay trái chém về phía ngực ông ta. Sau đó ấn ông ta xuống. Bàn tay đáng sợ của anh chém ngay phía trước đối phương.
“Hỏng rồi”, ông ta tái mặt, vội lùi lại nhưng đã bị Lâm Chính ghì chặt.
Ông ta căn bản không thoát ra được.