-
Chương 4636-4640
Chương 4636: Thần y cao tay
"Đại nhân, tuy cậu nhỏ tuổi hơn tôi nhưng thực lực và y thuật của cậu chắc chắn cao hơn tôi, cậu nên biết rõ hơn tôi liệu cô gái này có thể được cứu hay không! Làm sao cậu có thể nói cô ấy vẫn còn cứu được chứ?"
Tửu Ngọc muốn khóc nhưng không có nước mắt.
Sau khi nghe những lời này, Cầm Kiếm Nữ dường như nhận ra điều gì đó, lập tức nhìn về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại thản nhiên nói: "Cô ấy thực sự có thể được cứu! Chỉ là những người này đã sử dụng sai phương pháp”.
"Phương pháp chữa trị của chúng tôi sai?"
Cầm Kiếm Nữ lập tức nhìn về phía Lâm Chính, trong đôi mắt đẫm lệ như bừng lên một đốm lửa: "Lâm tiên sinh, xin hãy nói cho tôi biết, chúng tôi đã làm gì sai? Xin hãy cho tôi một lời khuyên, xin hãy giúp chúng tôi!"
"Sức mạnh của loại tử khí này phải mạnh gấp bốn đến năm lần so với tử khí bình thường mọi người thường thấy, điều này rõ ràng là nhằm vào hệ thống y tế của Cầm Kiếm thế gia, nếu vẫn sử dụng các phương pháp thông thường để điều trị, sẽ chỉ làm bệnh nhân càng chết sớm!"
Lâm Chính chỉ vào Cầm Nam đang nằm trên bàn mổ, nhẹ giọng nói: "Mọi người phải thay đổi tư duy của mình và bắt đầu từ những bộ phận trên cơ thể cô ấy chưa bị tử khí ăn mòn!"
"Bắt đầu từ nơi chưa bị tử khí ăn mòn? Cái này...làm như thế nào?"
"Rất đơn giản, cắt bỏ nó!"
"Cắt...cắt bỏ?"
Mọi người đều bị sốc.
"Đây là phương pháp nhanh nhất và tiện lợi nhất. Tử khí ăn vào gan thì cắt gan, ăn vào phổi thì cắt phổi!"
"Thế thì sao cô ấy sống được?"
"Cô ấy sớm đã chết rồi, còn lo lắng gì nữa?"
"Cái này....”
"Phải cô lập tử khí ngay sau khi cắt nó và sử dụng sức mạnh phi thăng để kéo dài sinh mệnh của cô ấy, sau đó sử dụng đan dược và y thuật cao minh của gia tộc Cầm Kiếm để thúc đẩy việc cô ấy tái sinh một lá gan và phổi mới. Như vậy không được sao?"
"Rủi ro quá lớn, chưa kể....trái tim của cô cũng đã bị ăn mòn rồi, cũng phải cắt ra sao?"
"Không phải vậy, tim nối với mạch sống, nếu mạch sống bị cắt thì sẽ chết hoàn toàn, vì vậy mạch sống cần phải tự tay giải trừ tử khí!"
Lâm Chính liếc nhìn thời gian, nhẹ nhàng nói: "Cầm Kiếm tiểu thư, thời gian không còn nhiều, cô nhanh chóng lấy ba cây băng châm và ba cây hỏa châm, bắt đầu đâm những chiếc kim từ tâm nhĩ của trái tim, dùng sức mạnh phi thăng tập hợp lại ở gốc của những chiếc kim. Tạo trọng lượng cho những chiếc kim, rồi dùng biểu đồ Cửu Cung để di chuyển xuống dưới.....”
Cầm Kiến Nữ giật mình thở dốc, khó tin nhìn Lâm Chính.
"Cầm Kiếm tiểu thư, tại sao cô còn không hành động? Chẳng lẽ cô muốn em gái mình chết trên bàn mổ này?"
"Được thôi tôi sẽ làm ngay!"
Cầm Kiếm Nữ chợt tỉnh táo lại, lập tức lấy ra gần nghìn cây kim bạc đặt bên cạnh.
Sau khi lấy băng châm và hỏa châm ra, cô ta tiến hành châm cứu ngay lập tức.
Lâm Chính vừa hướng dẫn, cô ta vừa làm theo không dám lơ là một chút nào.
Khi những chiếc kim bạc dần đâm xuống, tử khí bị mắc kẹt trong trái tim Cầm Nam bị đẩy ra ngoài từng chút một một cách thần kỳ.
Những người có mặt tại hiện trường đều không khỏi ồ lên kinh ngạc.
Những người của Cầm Kiếm thế gia đã điều trị ở đây trong thời gian dài nhưng họ không dám xử lý tử khí ở nội tạng cô gái.
Mọi người đều biết, trái tim là bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể và là nơi nối liền mạch sống của con người!
Nếu không cẩn thận, mạch sống bị tử khí cắt đứt thì sẽ không có cách nào cứu được!
Hơn nữa, kết cấu của trái tim cực kỳ phức tạp, mạch sống gần như quấn lấy cả trái tim. Phức tạp như vậy ai dám động tới?
Tuy nhiên, dưới sự hướng dẫn của Lâm Chính, Cầm Kiếm Nữ không chỉ giải phóng được toàn bộ tử khí mà...tất thảy chỉ mất có hai phút!
Cầm Kiếm Nữ rút cây kim bạc ra, nhìn vào trái tim không hề có một chút tử khí nào bao quanh, cả người có chút choáng váng.
Nhưng vào lúc này, thời gian là vàng bạc, cô ta lập tức quay đầu lại hét lên: "Lập tức theo lời Lâm tiên sinh nói, cắt bỏ từng cơ quan bị tử khí phá hoại trên cơ thể Nam Nhi! Nhanh!"
"Vâng!"
Mọi người gật đầu và ngay lập tức bắt đầu thực hiện.
Một trận chiến khó khăn bắt đầu trong im lặng.
Cầm Kiếm Nữ và hai vị bác sĩ của Cầm Kiếm thế gia người thì điên cuồng thúc giục sức mạnh phi thăng, người thi bận rộn châm cứu.
Công việc cường độ cao như vậy kéo dài hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng kết thúc.
Cầm Kiếm Nữ hơi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra như mưa.
Hai người kia cũng ngồi thụp xuống đất.
Tửu Ngọc nhìn Cần Nam toàn thân phủ đầy vải trắng, nhưng trên trán đã có chút sinh khí thì không khỏi kêu lên: "Còn sống? Cô ấy thực sự đã được cứu?"
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!"
"Cầm Kiếm tiểu thư quá lợi hại!"
"Không hổ là thiên tài của gia tộc Cầm Kiếm chúng ta!"
Mọi người đều vui mừng đến mức vỗ tay và cổ vũ.
Cầm Kiếm Nữ nhìn mọi người, sau đó đôi mắt cô ta lại nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Cô ta tự biết năng lực của mình đến đâu, nếu không có sự giúp đỡ của Lâm Chính, hôm nay Cầm Nam chắc chắn đã chết rồi!
"Cảm ơn Lâm tiên sinh
.
Cầm Kiếm Nữ lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên mặt và thở dốc.
"Không có gì, bây giờ chúng ta giao dịch được chưa?"
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Không vấn đề....”
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, dặn dò vài câu rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng vừa mới ra ngoài.
Bùm!
Có một vụ nổ ở phía sảnh.
Cầm Kiếm Nữ giật mình sững lại.
Cô ta do dự một lúc rồi quay đầu lại nói: "Lâm tiên sinh, có thể muộn hơn một chút được không? Tôi muốn đến đại sảnh phía trước để xem chuyện gì đang xảy ra!"
Anh chị em của mình bị thương nặng như vậy, trận chiến ở tiền sảnh chắc hẳn rất tàn khốc.
Với tư cách là đại tiểu thư của gia tộc Cầm Kiếm, cô ta đương nhiên phải ra tay vào lúc này.
"Tôi nói này Cầm Kiếm tiểu thư, cô không thể giao dịch với chúng tôi nhanh hơn được sao? Giờ lại phải trì hoãn thêm bao lâu nữa?"
Tửu Ngọc bên cạnh có chút phàn nàn.
Ông ta nóng lòng muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Cầm Kiếm Nữ lắc đầu, trịnh trọng nói: "Không phải tôi muốn kéo dài mà là bút Hoạ Kiếm này được đặt trong pháp trận, việc kích hoạt rất tốn thời gian và công sức! Nếu bây giờ chúng ta giao dịch, e rằng kẻ địch của tôi sẽ gây thêm rắc rối, xin hãy để tôi giải quyết rắc rối trước mắt trước khi giao dịch với anh. Đừng lo lắng, Lâm tiên sinh, mạng sống của tôi vẫn nằm trong tay anh và tôi sẽ không bao giờ nuốt lời!"
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cầm Kiếm Nữ, Lâm Chính cũng không gượng ép mà nói: "Vậy cô qua đó xem đi".
"Cảm ơn”.
Cầm Kiếm Nữ vẻ mặt biết ơn rồi vội vã đi tới tiền sảnh.
"Minh chủ, chúng ta có cần ra đó xem không?"
Tửu Ngọc trầm giọng nói.
"Đi xem xem”.
Lâm Chính nhìn về phía tiền sảnh, bình tĩnh nói: "Nơi đó tràn ngập một loại khí tức có chút kỳ quái, Cầm Kiếm Nữ vừa cùng chúng ta giết chết Lũng Huyết Hoàng, vết thương còn chưa lành, khí tức cũng chưa hoàn toàn bình phục. Nếu như lúc này cô ấy tham gia chiến đấu, nếu có mệnh hệ gì, ai sẽ giao dịch với chúng ta?"
"Việc này....được rồi."
Tửu Ngọc lắc đầu.
Chẳng mấy chốc, cả ba đã đến tiền sảnh.
Tuy nhiên, vừa bước vào cửa tiền sảnh, một người bê bết máu bay ra, nặng nề rơi xuống trước mặt Lâm Chính.....
Chương 4637: Tôi đến thách đấu
"Anh họ!"
Cầm Kiếm Nữ hét lên, lao tới ôm lấy người bê bết máu vừa bay ra trước chân Lâm Chính, hai mắt đột nhiên đỏ ngàu.
Hai cánh tay của người đàn ông lúc này đều bị gãy, ngực đầy máu, trông vô cùng đau đớn.
"Tình Nhi...em....em quay trở lại rồi....”
Người đàn ông còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng lồng ngực phập phồng, nôn ra rất nhiều máu, thậm chí còn có cả thịt vụn.
Rõ ràng là nội tạng đã bị tổn thương!
"Hãy nhanh chóng đưa anh ấy xuống để điều trị!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Đúng!"
Cầm Kiếm Nữ lập tức ngẩng đầu lên và hét lớn: "Mau! Khiêng thiếu gia xuống dưới chữa trị!"
"Vâng thưa tiểu thư!"
Lúc này người của Cầm Kiếm thế gia mới phản ứng, vội vàng tiến tới khiêng người đàn ông đi.
Nhìn thấy người đàn ông được đưa đi chữa trị, sắc mặt của Cầm Kiếm Nữ trở nên lạnh lùng.
"Tình Nhi! Con tới rồi sao?"
Một số trưởng lão của gia tộc Cầm Kiếm vui mừng khôn xiết nhìn về phía đó.
Lâm Chính cũng đưa mắt nhìn theo.
Anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi trên vị trí cao nhất trong tiền sảnh, người này toát ra khí thế vô cùng uy nghiêm.
Người đàn ông này có bộ râu dài, tóc hai bên thái dương đã bạc trắng, nhìn bề ngoài khoảng năm mươi tuổi. Có điều, ở long mạch này, phải từ hai trăm tuổi trở lên mới coi là cao tuổi, vì vậy có thể đoán người đàn ông này ít nhất đã hơn một trăm tuổi.
Ông ta ăn mặc sang trọng, xem xét từ vị trí ngồi, ông ta chắc hẳn là người đứng đầu gia tộc Cầm Kiếm, cũng chính là cha ruột của Cầm Kiếm Nữ - Cầm Hoạ Phiêu Bạc.
Còn ngồi phía dưới một chút là các cô dì chú bác của Cầm Kiếm Nữ.
Những người này đều có khí tức đáng sợ và vô cùng mạnh.
Một trong số họ, giống như Cầm Hoạ Phiêu Bạc, cũng đã bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Có điều, khí tức thần tiên của Cầm Hoạ Phiêu Bạc thâm sâu hơn nhiều so với những người khác cùng cảnh giới!
Ở giữa đại sảnh có hơn chục bóng người đang đứng, có già có trẻ, tất cả đều mặc đồ đen.
Đứng ở phía trước nhất là một thanh niên mặt mày như ngọc.
Người thanh niên khôi ngô tuấn tú, trên mặt nở nụ cười tươi, phong thái tràn đầy tự tin.
Bên hông người này đeo hai món đồ, một cây sáo xanh và một thanh trường kiếm làm toát lên khí chất phóng khoáng.
Vị công tử này quay đầu lại, mỉm cười chào Cầm Kiếm Nữ.
"Tình Nhi tiểu thư, đã lâu không gặp, dạo này cô thế nào?"
“Tiêu Kiếm Ngọc!”
Hàm răng của Cầm Kiếm Nữ như sắp bị nghiến nát, cô ta lạnh lùng quát: "Sao anh dám to gan như vậy? Dám tới Cầm Kiếm thế gia làm loạn? Nghĩ Cầm Kiếm thế gia không ai trừng trị được anh sao?"
"Tình Nhi tiểu thư hiểu lầm rồi! Tôi tới đây chỉ để so tài cao thấp chứ không có ý gì khác, nhưng hậu bối của Cầm Kiếm thế gia ai nấy đều kém cỏi như vậy, thật sự là quá thất vọng!"
Tiêu Kiếm Ngọc lắc đầu cười nói.
"Anh nói cái gì?"
Cầm Kiếm Nữ giận dữ như sắp nổ phổi đến nơi.
Thảo nào các bậc trưởng bối của gia tộc Cầm Kiếm không ra tay.
Tiêu Kiếm Ngọc cùng thế hệ với Cầm Kiếm Nữ và những hậu bối khác, nếu hắn đến thách đấu hậu duệ của gia tộc Cầm Kiếm mà các bậc trưởng bối lại ra tay thì thanh danh của họ sẽ bị hủy hoại, còn bị người đời đàm tiếu.
Nhưng bây giờ không có hậu bối nào của Cầm Kiếm thế gia có thể đối phó được Tiêu Kiếm Ngọc!
Cho nên chỉ có thể ngồi im nhìn hắn tác oai tác quái.
"Đừng kiêu ngạo! Tôi sẽ đấu với anh!"
Cầm Kiếm Nữ hét lên và bước về phía trước.
"Cầm Kiếm Nữ, hãy bình tĩnh lại, cô đã bị thương rồi, e rằng giờ cô không phải là đối thủ của anh ta!"
Lâm Chính lập tức lên tiếng khuyên can.
"Không sao đâu, tôi đã uống thuốc để chữa lành vết thương, đánh bại hắn sẽ không tốn nhiều công sức!"
Cầm Kiếm Nữ hừ lạnh một tiếng, rút kiếm lao tới.
Kỳ thực Cầm Kiếm Nữ sao có thể không biết tình trạng của chính mình?
Nhưng nếu cô ta không nghênh chiến thì gia tộc Cầm Kiếm làm gì còn ai khác có thể tham chiến?
Ngay cả anh họ Cầm Kiến Xung của cô ta cũng bại trận, tất cả đồ đệ có khả năng chiến đấu của Cầm Kiếm thế gia đều nằm chết dở sống dở trong phòng bệnh. Nếu cả Cầm Kiếm Nữ cũng muốn rút lui, thanh danh của Cầm Kiến thế gia thật sự sẽ bị chà đạp dưới chân Tiêu Kiếm Ngọc.
Sau khi Cầm Kiếm Nữ tham chiến, Tiêu Kiếm Ngọc cũng rút kiếm và tấn công.
Hai bên lao vào chiến đấu.
Chương 4638: Giao thứ đó ra!
Ánh kiếm loé lên trong đại sảnh.
Cũng may đại sảnh này đủ rộng, mọi người vội vã lùi ra xa để hai đấu sĩ có đủ không gian chiến đấu.
Nhìn hai người đang chiến đấu bên trong, Tửu Ngọc cau mày hỏi: "Minh chủ, liệu Cầm Kiếm tiểu thư có thể thắng không?"
"Phần thắng không lớn".
Lâm Chính lắc đầu đáp.
Chưa nói đến việc đi đánh Lũng Huyết Hoàng khiến Cầm Kiếm Nữ bị thương chưa khỏi, chỉ nói ban nãy giúp em gái chữa thương, Cầm Kiếm Nữ đã tiêu hao thêm rất nhiều sức lực.
Mặc dù Tiêu Kiếm Ngọc này trước đó cũng đã giao đấu với rất nhiều người, nhưng thể lực vẫn còn hơn xa Cầm Kiếm Nữ.
Tửu Ngọc vẻ mặt khó coi, vội vã hỏi: "Vậy... nhỡ cô ấy bị thương thì phải làm sao?"
"Yên tâm, chỉ cần cô ấy không chết thì chúng ta không cần ra tay".
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa Cầm Kiếm thế gia và người khác.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cầm Kiếm Nữ chỉ cần đánh xong, mặc kệ thắng thua thế nào, Lâm Chính lấy được thứ mình cần là lập tức rời đi.
Anh yên lặng quan sát Cầm Kiếm Nữ.
Người trong đại sảnh đều không dám thở mạnh, dán chặt mắt vào hai người đang giao đấu.
Cầm Kiếm Nữ mặc dù trạng thái không tốt nhưng vì sự phẫn nộ ngút trời nên kiếm pháp càng thêm lợi hại. Cô ta không phòng thủ mà dồn toàn lực tấn công.
Tiêu Kiếm Ngọc thì ngược lại, một tay cầm kiếm, di chuyển kinh hoạt, đường kiếm phiêu diêu phóng khoáng khó mà đoán được.
Cho dù Cầm Kiếm Nữ tấn công mạnh mẽ tới đâu đều không thể phá vỡ lớp phòng thủ của hắn!
Keng!
Keng!
Keng!
Tiếng kiếm va chạm vào nhau không ngừng vang vọng trong đại sảnh.
Kiếm ý đáng sợ bao trùm lấy cả khu nhà.
Tiếp mấy chục chiêu như vậy, Cầm Kiếm Nữ đã thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm.
"Thế nào? Đường đường là đại tiểu thư gia tộc Cầm Kiếm mà chỉ có chút tài mọn như vậy sao?"
Tiêu Kiếm Ngọc khẽ cười, vẻ mặt không khỏi khinh thường.
"Tiếp đi!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng, vung kiếm tiếp tục chiến đấu.
Nhưng Tiêu Kiếm Ngọc rõ ràng không muốn tiếp tục phí thời gian.
"Tiếp đi? Tôi thấy vẫn là nên thôi đi! Cầm Kiếm tiểu thư, mau chóng kết thúc thì tốt hơn!"
Tiêu Kiếm Ngọc cười đáp, sau đó đột ngột phất tay, thanh kiếm trong tay giống như một con linh xà lập tức bổ về phía Cầm Kiếm Nữ.
Rõ ràng giờ hắn đã bắt đầu phản công!
Cầm Kiếm Nữ như ngừng thở, lập tức giơ kiếm lên đỡ.
Keng!
Thanh kiếm nhẹ mà sắc bén của Tiêu Kiếm Ngọc đập vào lưỡi kiếm của Cầm Kiếm Nữ.
Sức mạnh khủng khiếp tựa như một cơn lốc thuận theo thân kiếm truyền vào cơ thể Cầm Kiếm Nữ.
Tang!
Cầm Kiếm Nữ lập tức bay ra và đập mạnh vào cột đá phía sau.
Rầm!
Cột đá đổ sập, cô gái ngã xuống đất, khóe miệng trào máu.
Các tòa nhà trong long mạch ngầm đều sử dụng vật liệu sẵn có, những tảng đá ở đây cực kỳ chắc chắn. Do vậy chỉ có một luồng sức mạnh kinh hoàng mới có thể phá vỡ những cột đá chu vi bằng một người ôm như vậy.
"Tình Nhi?"
"Tiểu thư!"
Mọi người đều kêu lên thất thanh.
Ngay cả Cầm Họa Phiêu Bạc cũng trợn mắt nhìn Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ chậm rãi đứng dậy ôm ngực, lau máu trên khóe miệng, vẫn muốn đánh tiếp.
Nhưng Tiêu Kiếm Ngọc lúc này đột nhiên dừng lại, lắc đầu cười nói: "Thất vọng! Thật đáng thất vọng! Tình Nhi tiểu thư, tôi không nỡ làm tổn thương cô. Nếu cô không muốn giống như những người anh chị em kia, tôi khuyên cô nên nhận thua và giao thứ đó ra đi!”
"Giao thứ đó?"
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt.
Tiêu Kiếm Ngọc vỗ đầu, giả vờ kinh ngạc nói: “Ồ, tôi quên mất, Tình Nhi tiểu thư, cô đến muộn nên không biết tôi và bố cô đã có thỏa thuận. Nếu trong số hậu bối của gia tộc Cầm Kiếm không có người đánh bại được tôi thì bút Họa Kiếm và Vạn Kiếm Đồ sẽ thuộc về tôi!”
"Cái gì?"
Cầm Kiếm Nữ chết lặng.
Lâm Chính, người đang bình tĩnh quan sát trận chiến ở cửa đột nhiên cau mày.
Chương 4639: Đàn sáo kết hợp
Nghĩ lại cũng phải thôi, đang yên đang lành Tiêu Kiếm Ngọc lại tới đây gây chuyện? Chẳng lẽ là do ăn no dửng mỡ?
Bây giờ mọi thứ mới thực sự hợp lý!
Hắn đến đây vì Vạn Kiếm Đồ và bút Họa Kiếm!
Nếu Tiêu Kiếm Ngọc và nhóm người kia dùng vũ lực để chiếm lấy nó, rõ ràng họ sẽ không phải là đối thủ của các trưởng bối trong Cầm Kiếm thế gia.
Vì thế Tiêu Kiếm Ngọc mới một mình khiêu chiến hậu bối của gia tộc Cầm Kiếm với điều kiện nếu thắng, hắn sẽ lấy đi Vạn Kiếm Đồ cùng bút Họa Kiếm.
Về phần điều kiện thua, bây giờ đối với hắn xem ra đã không còn là vấn đề.
"Chẳng trách anh họ và những người khác đều liều mạng chiến đấu!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng, nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm Ngọc và lạnh lùng nói :"Dám nhòm ngó món đồ gia bảo của gia tộc Cầm Kiếm sao? Hừ, cứ mơ đi! Tôi nói cho anh biết, ngay cả khi tôi chết, anh cũng sẽ không bao giờ thành công!"
Nói xong, Cầm Kiếm Nữ lại giơ kiếm lên tấn công.
"Tình Nhi tiểu thư, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!"
Tiêu Kiếm Ngọc vẻ mặt lạnh lùng, cũng ra tay tấn công.
"Thiếu gia, xin để lại cho Cầm Kiếm tiểu thư một con đường sống. Chỉ cần làm cô ta khuất phục chứ chớ giết chóc!"
Ông già ở phía sau nhẹ nhàng nhắc nhở.
Nếu Tiêu Kiếm Ngọc giết Cầm Kiếm Nữ, tính chất của sự việc sẽ hoàn toàn thay đổi.
"Yên tâm! Để đánh bại người phụ nữ này đối với tôi dễ hơn trở bàn tay!"
Tiêu Kiếm Ngọc hừ một tiếng, thanh kiếm sắc bén trong tay múa may điên cuồng như một con linh xà, phóng ra hàng ngàn bóng kiếm, nuốt chửng mọi thứ xung quanh như một cái miệng lớn.
Cầm Kiếm Nữ khẽ cau mày, nhìn thế tấn công của Tiêu Kiếm Ngọc, cô ta đột nhiên thay đổi từ thế tấn công sang thế phòng thủ.
"Sao vậy? Cô nghĩ rằng mình có thể trụ vững trước cuộc tấn công của tôi?"
Tiêu Kiếm Ngọc không chút lo lắng, lưỡi kiếm không hề dừng lại, thế như chẻ tre lao về phía Cầm Kiếm Nữ.
Tuy nhiên, lần này Cầm Kiếm Nữ không hề hoảng hốt mà lùi lại phía sau, bắt đầu múa kiếm. Lưỡi kiếm chém vào những kiếm ảnh đang bay tới.
Tang! Tang! Tang...
Những âm thanh đanh gọn không ngừng vang lên.
Kiếm ý đáng sợ tỏa ra xung quanh.
Lần này, Cầm Kiếm Nữ không hề bị sức mạnh của Tiêu Kiếm Ngọc đánh bay mà thay vào đó, hai cánh tay trắng ngần như ngó sen của cô xoay tít theo lưỡi kiếm.
Vù vù vù...
Chậm rãi, một tiếng kiếm vang lên, trực tiếp tấn công Tiêu Kiếm Ngọc.
"Cầm Kiếm?"
Có tiếng ai đó kêu lên.
Lâm Chính ở đầu bên kia hơi giật mình, vội vàng nhìn chằm chằm Cầm Kiếm Nữ.
Rất nhanh, anh đã nhìn ra điểm khác thường.
Lúc này, cánh tay của Cầm Kiếm Nữ duy trì tần số dao động giống như thanh trường kiếm đang điên cuồng rung lắc trong tay, càng lúc càng giải phóng nhiều kiếm ý hơn khi thân kiếm tiếp tục rung chuyển.
Thanh kiếm trong tay cô ta lúc này giống như một dây đàn hạc, còn ý kiếm giống như âm thanh lay động lòng người khi dây đàn được gảy lên.
Dưới tiếng kiếm đáng sợ này, đòn tấn công của Tiêu Kiếm Ngọc bị chặn lại.
Tiếng kiếm mang theo kiếm ý, khiến hắn khó có thể tập hợp sức mạnh phi thăng và tiến hành một cuộc tấn công hiệu quả!
"Hay!"
"Haha, đây chính là tuyệt học của Cầm Kiếm thế gia chúng tôi!"
"Lần này, cậu có thể thấy được sức mạnh tuyệt học của gia tộc chúng tôi!"
Các thành viên của Cầm Kiếm thế gia đều rất phấn khích và reo hò hết lần này đến lần khác.
"Lấy kiếm làm đàn? Cầm Kiếm....quả nhiên danh bất hư truyền!"
Ông già ban nãy khẽ vuốt râu, khen ngợi liên tục, nhưng trên mặt lại không có một chút hoảng sợ nào.
Biểu cảm của Tiêu Kiếm Ngọc cũng tương tự.
Dù mỗi lần lao qua tiếng kiếm này để tấn công là lại bị đánh bật lại nhưng hắn có vẻ vẫn vô cùng bình thản.
"Có chút thú vị!"
Tiêu Kiếm Ngọc cười nói: "Nếu Tình Nhi tiểu thư đã có nhã hứng chơi đàn, tại sao không để Kiếm Ngọc thổi sáo bầu bạn?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Cầm Kiếm Nữ đột nhiên biến sắc.
Chỉ thấy Tiêu Kiếm Ngọc cầm kiếm tra vào vỏ, nhanh chóng tháo cây sáo ngọc từ thắt lưng ra, đưa lên môi rồi bắt đầu thổi.
Âm thanh của sáo vang vọng khắp mọi hướng.
Tiếng kiếm của Cầm Kiếm Nữ ngay lập tức bị áp đảo!
"Cái gì?"
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt, vội vàng múa kiếm, kiếm vung càng lúc càng dữ dội.
Nhưng tiếng sáo của Tiêu Kiếm Ngọc vẫn du dương, trong trẻo và vui tai.
Tiếng sáo trực tiếp làm lu mờ âm thanh của kiếm, và dần dần lực tấn công càng bị ép về phía Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ nghiến chặt răng và điên cuồng chống cự.
Tuy nhiên, sức mạnh của cô ta cuối cùng cũng không thể theo kịp.
Tiếng sáo chợt xuyên qua tiếng kiếm, đánh mạnh vào Cầm Kiếm Nữ.
Bịch!
Cô gái lại bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất và nôn ra thêm vài ngụm máu....
Chương 4640: Còn không đủ đáng thương sao?
Căn phòng im lặng như tờ. Người của thế gia Cầm Kiếm há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Tất cả đều không biết phải làm gì.
Cầm Kiếm Nữ đã bị đánh bại rồi. Hơn nữa còn bị đánh bại vô cùng thê thảm.
Họ vốn tưởng Cầm Kiếm Nữ có thể cứu được thế gia, thật không ngờ cô cũng khiến người ta thất vọng như vậy.
“Tình Nhi hôm nay làm sao thế? Tại sao khí tức lại kỳ lạ như vậy?”, cô của Cầm Kiếm Nữ lên tiếng.
“Đúng vậy, thực lực của cô ấy không phải như thế mới đúng”.
“Đây không phải thực lực mà cô ấy nên có”, những người khác cũng lên tiếng.
“Các vị đại nhân, cô chủ khi nãy cứu cô Cầm Sanh ở trong nhà thuốc nên đã bị tiêu hao không ít thực lực”, một người nhà họ Cầm Thế đột ngột lên tiếng.
“Hóa ra là như vậy à…”, đám đông bàng hoàng.
“Trạng thái không tốt chỉ là cái cớ mà thôi. Cậu chủ nhà chúng tôi một mình chiến đấu, có khi nào từng nghỉ ngơi đâu mà chẳng lẽ cũng nói trạng thái không tốt sao?”
Một ông cụ lên tiếng. Người nhà Cầm Thế á khẩu.
“Hừ”.
Lúc này Cầm Hoa Phiêu Bạc đập mạnh tay, khuôn mặt ánh lên vẻ ớn lạnh. Ông ta nhìn Cầm Kiếm Nữ bằng vẻ tức giận.
Rõ ràng là ông ta cảm thấy thất vọng với sự thất bại của cô ta. Cầm Kiếm Nữ nhìn biểu cảm của bố mình, cô ta bặm môi, cố gắng chống tay đứng dậy.
“Tôi vẫn chưa thua…”
Cầm Kiếm Nữ hét lớn. Lúc này việc đứng lên thôi cũng khó khăn thì sao cô ta có thể chiến đấu tiếp được nữa”.
“Cô Tình Nhi, lẽ nào cô muốn chết trong tay tôi sao?”
Tiêu Kiếm Ngọc mỉm cười nói: “Tôi thấy cô nên ngoan ngoãn nhận thua đi, giao Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm cho tôi. Hà tất phải để đến mức mất cả người lẫn của chứ?”
“Bớt nói nhảm lại”, Cầm Kiếm Nữ siết chặt thanh kiếm trong tay, đôi mắt ánh lên vẻ phẫn nộ vô cùng.
Cô ta chật vật bước tới
“Đủ rồi”.
Lúc này Cầm Họa Phiêu Bạc hét lớn. Tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động.
“Bố…”, Cầm Kiếm Nữ nhìn.
“Con bất tài như vậy thật khiến bố thất vọng. Con còn chiến đấu thì khác gì là tự tìm đường chết”.
Cầm Họa Phiêu Bạc nổi giận với cô ta: “Giao Vạn Kiếm Đồ và bút Họa Kiếm cho cậu Tiêu đi”.
“Bố…”
“Tình Nhi, hôm nay hai bảo vật của thế gia Cầm Kiếm bị người khác lấy mất là do con bất tài”.
Ông ta gào lên. Cầm Kiếm Nữ tái mặt, há hốc miệng, không biết phải nói gì. Tiêu Kiếm Ngọc bật cười, chắp tay trước Cầm Họa Phiêu Bạc: “Chú Cầm Họa cả là người nghĩa khí và giữ lời hứa. Cháu bái phục, ha ha…”
Cầm Họa Phiêu Bạc siết chặt nắm đấm. Cầm Họa Kiếm Nữ tái mặt với vẻ bất cam.
“Con còn đứng ngây ra đó là gì, còn không cho người về phòng lấy Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm đi”, Cầm Họa Phiêu Bạc hét lên.
“Anh cả, đưa thật sao?”, chú của Cầm Kiếm Nữ vội ngăn ông ta lại.
“Không đưa là thất hứa, bọn họ sẽ có cớ ra tay với thế gia Cầm Kiếm. Chú bảo tôi phải làm thế nào”.
Cầm Họa Phiêu Bạc tức giận: “Những kẻ sinh sau đẻ muộn này ai cũng bất tài cả, không giữ nổi bảo vật của thế gia, không phải tôi không cố hết sức mà là các người ai cũng là kẻ vô dụng cả”.
“Điều này…”
Đám đông không biết phải làm thế nào. Cầm Kiếm Nữ đau đớn cúi đầu, tự trách mình vô dụng.
“Cô Cầm Kiếm Nữ, mau lấy đồ đi, lẽ nào thế gia Cầm Kiếm lại nuốt lời? Nếu như làm vậy, hậu quả sợ rằng các người không gánh vác nổi đấy”.
Tiêu Kiếm Ngọc nheo mắt cười Cầm Kiếm Nữ rơi vào tuyệt vọng.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên: “Có phải là thế gia Cầm Kiếm vẫn còn người có thể nghênh chiến thì các người vẫn chưa được coi là thắng?”
Dứt lời tất cả đều giật mình, đồng loạt quay qua nhìn. Lâm Chính chỉ từ từ bước tới.
“Anh là ai?”, Tiêu Kiếm Ngọc khó hiểu.
Từ cách ăn mặc của Lâm Chính thì có vẻ như anh không phải là người của thế gia Cầm Kiếm. Hơn nữa trông anh cũng rất xa lạ.
Tiêu Kiếm Ngọc cảm thấy đố kỵ. Bởi vì Lâm Chính thực sự rất đẹp trai.
Hắn luôn cho rằng mình là người đẹp trai nhất khu long mạch này, thế nhưng so với Lâm Chính thì vẫn kém hơn một chút...
“Nhóc, nếu như cậu là người ngoài thì đừng quản việc của chúng tôi, nếu không cậu sẽ gặp rắc rối đấy”, không biết tại sao mà ông ta cảm thấy không thể nhìn thấu được người này.
“Ồ?”, Lâm Chính suy nghĩ sau đó bước tới ôm Cầm Kiếm Nữ vào lòng. Hành động đó khiến đám đông bàng hoàng.
“Tôi là chồng của Cầm Kiếm Nữ, vậy thì không phải là người ngoài rồi chứ?”
Dứt lời Tiêu Kiếm Ngọc và đám đông hóa đá. Cầm Kiếm Nữ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Tôi vốn không muốn ra tay nhưng nếu để Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm rơi vào tay người khác như vậy thì thật uất ức cho Cầm Kiếm Nữ quá”.
“Tiêu Kiếm Ngọc vốn là thiên tài của khu long mạch này, sau lưng có một thế lực rất mạnh trợ giúp với thực lực phi phàm.Trạng thái của tôi không tốt, anh cũng đang bị tiêu hao năng lực thì thôi nhịn đi xíu. Anh cứ rời đi chẳng phải tốt hơn sao?”, Cầm Kiếm Nữ khẽ nói.
“Vạn Kiếm Đồ thì sao?”
“Anh cứ mang đi là được”.
“Còn Bút Họa Kiếm?”
“Sợ rằng khó mang đi được”.
“Vậy thì phải rồi”, Lâm Chính vỗ vai cô ta và bước tới.
“Lâm...”
Cầm Kiếm Nữ còn định nói gì đó nhưng không kịp. Cô ta thở dài, bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Người của thế gia Cầm Kiếm hoang mang nhìn nhau. Thế nhưng giờ có người chịu vì họ ra mặt thì họ cũng không nói gì nhiều.
“Anh không phải là chồng của Tình Nhi đúng không? Chẳng qua anh lấy danh để ra mặt thôi đúng không?”, Tiêu Kiếm Ngọc có thể đoán ra từ sắc mặt của Cầm Kiếm Nữ.
“Cô ấy bảo phải thì với tôi là phải là đủ. Anh nói có tác dụng gì chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Được được, coi như anh là chồng cô ấy, nhưng như vậy thì chẳng phải cô ấy sẽ rất đáng thương sao?”
“Ý gì?”
“Vì vừa có chồng đã trở thành quả phụ, chẳng lẽ còn không đáng thương”, Tiêu Kiếm Ngọc mỉm cười.
"Đại nhân, tuy cậu nhỏ tuổi hơn tôi nhưng thực lực và y thuật của cậu chắc chắn cao hơn tôi, cậu nên biết rõ hơn tôi liệu cô gái này có thể được cứu hay không! Làm sao cậu có thể nói cô ấy vẫn còn cứu được chứ?"
Tửu Ngọc muốn khóc nhưng không có nước mắt.
Sau khi nghe những lời này, Cầm Kiếm Nữ dường như nhận ra điều gì đó, lập tức nhìn về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại thản nhiên nói: "Cô ấy thực sự có thể được cứu! Chỉ là những người này đã sử dụng sai phương pháp”.
"Phương pháp chữa trị của chúng tôi sai?"
Cầm Kiếm Nữ lập tức nhìn về phía Lâm Chính, trong đôi mắt đẫm lệ như bừng lên một đốm lửa: "Lâm tiên sinh, xin hãy nói cho tôi biết, chúng tôi đã làm gì sai? Xin hãy cho tôi một lời khuyên, xin hãy giúp chúng tôi!"
"Sức mạnh của loại tử khí này phải mạnh gấp bốn đến năm lần so với tử khí bình thường mọi người thường thấy, điều này rõ ràng là nhằm vào hệ thống y tế của Cầm Kiếm thế gia, nếu vẫn sử dụng các phương pháp thông thường để điều trị, sẽ chỉ làm bệnh nhân càng chết sớm!"
Lâm Chính chỉ vào Cầm Nam đang nằm trên bàn mổ, nhẹ giọng nói: "Mọi người phải thay đổi tư duy của mình và bắt đầu từ những bộ phận trên cơ thể cô ấy chưa bị tử khí ăn mòn!"
"Bắt đầu từ nơi chưa bị tử khí ăn mòn? Cái này...làm như thế nào?"
"Rất đơn giản, cắt bỏ nó!"
"Cắt...cắt bỏ?"
Mọi người đều bị sốc.
"Đây là phương pháp nhanh nhất và tiện lợi nhất. Tử khí ăn vào gan thì cắt gan, ăn vào phổi thì cắt phổi!"
"Thế thì sao cô ấy sống được?"
"Cô ấy sớm đã chết rồi, còn lo lắng gì nữa?"
"Cái này....”
"Phải cô lập tử khí ngay sau khi cắt nó và sử dụng sức mạnh phi thăng để kéo dài sinh mệnh của cô ấy, sau đó sử dụng đan dược và y thuật cao minh của gia tộc Cầm Kiếm để thúc đẩy việc cô ấy tái sinh một lá gan và phổi mới. Như vậy không được sao?"
"Rủi ro quá lớn, chưa kể....trái tim của cô cũng đã bị ăn mòn rồi, cũng phải cắt ra sao?"
"Không phải vậy, tim nối với mạch sống, nếu mạch sống bị cắt thì sẽ chết hoàn toàn, vì vậy mạch sống cần phải tự tay giải trừ tử khí!"
Lâm Chính liếc nhìn thời gian, nhẹ nhàng nói: "Cầm Kiếm tiểu thư, thời gian không còn nhiều, cô nhanh chóng lấy ba cây băng châm và ba cây hỏa châm, bắt đầu đâm những chiếc kim từ tâm nhĩ của trái tim, dùng sức mạnh phi thăng tập hợp lại ở gốc của những chiếc kim. Tạo trọng lượng cho những chiếc kim, rồi dùng biểu đồ Cửu Cung để di chuyển xuống dưới.....”
Cầm Kiến Nữ giật mình thở dốc, khó tin nhìn Lâm Chính.
"Cầm Kiếm tiểu thư, tại sao cô còn không hành động? Chẳng lẽ cô muốn em gái mình chết trên bàn mổ này?"
"Được thôi tôi sẽ làm ngay!"
Cầm Kiếm Nữ chợt tỉnh táo lại, lập tức lấy ra gần nghìn cây kim bạc đặt bên cạnh.
Sau khi lấy băng châm và hỏa châm ra, cô ta tiến hành châm cứu ngay lập tức.
Lâm Chính vừa hướng dẫn, cô ta vừa làm theo không dám lơ là một chút nào.
Khi những chiếc kim bạc dần đâm xuống, tử khí bị mắc kẹt trong trái tim Cầm Nam bị đẩy ra ngoài từng chút một một cách thần kỳ.
Những người có mặt tại hiện trường đều không khỏi ồ lên kinh ngạc.
Những người của Cầm Kiếm thế gia đã điều trị ở đây trong thời gian dài nhưng họ không dám xử lý tử khí ở nội tạng cô gái.
Mọi người đều biết, trái tim là bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể và là nơi nối liền mạch sống của con người!
Nếu không cẩn thận, mạch sống bị tử khí cắt đứt thì sẽ không có cách nào cứu được!
Hơn nữa, kết cấu của trái tim cực kỳ phức tạp, mạch sống gần như quấn lấy cả trái tim. Phức tạp như vậy ai dám động tới?
Tuy nhiên, dưới sự hướng dẫn của Lâm Chính, Cầm Kiếm Nữ không chỉ giải phóng được toàn bộ tử khí mà...tất thảy chỉ mất có hai phút!
Cầm Kiếm Nữ rút cây kim bạc ra, nhìn vào trái tim không hề có một chút tử khí nào bao quanh, cả người có chút choáng váng.
Nhưng vào lúc này, thời gian là vàng bạc, cô ta lập tức quay đầu lại hét lên: "Lập tức theo lời Lâm tiên sinh nói, cắt bỏ từng cơ quan bị tử khí phá hoại trên cơ thể Nam Nhi! Nhanh!"
"Vâng!"
Mọi người gật đầu và ngay lập tức bắt đầu thực hiện.
Một trận chiến khó khăn bắt đầu trong im lặng.
Cầm Kiếm Nữ và hai vị bác sĩ của Cầm Kiếm thế gia người thì điên cuồng thúc giục sức mạnh phi thăng, người thi bận rộn châm cứu.
Công việc cường độ cao như vậy kéo dài hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng kết thúc.
Cầm Kiếm Nữ hơi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra như mưa.
Hai người kia cũng ngồi thụp xuống đất.
Tửu Ngọc nhìn Cần Nam toàn thân phủ đầy vải trắng, nhưng trên trán đã có chút sinh khí thì không khỏi kêu lên: "Còn sống? Cô ấy thực sự đã được cứu?"
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!"
"Cầm Kiếm tiểu thư quá lợi hại!"
"Không hổ là thiên tài của gia tộc Cầm Kiếm chúng ta!"
Mọi người đều vui mừng đến mức vỗ tay và cổ vũ.
Cầm Kiếm Nữ nhìn mọi người, sau đó đôi mắt cô ta lại nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Cô ta tự biết năng lực của mình đến đâu, nếu không có sự giúp đỡ của Lâm Chính, hôm nay Cầm Nam chắc chắn đã chết rồi!
"Cảm ơn Lâm tiên sinh
.
Cầm Kiếm Nữ lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên mặt và thở dốc.
"Không có gì, bây giờ chúng ta giao dịch được chưa?"
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Không vấn đề....”
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, dặn dò vài câu rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng vừa mới ra ngoài.
Bùm!
Có một vụ nổ ở phía sảnh.
Cầm Kiếm Nữ giật mình sững lại.
Cô ta do dự một lúc rồi quay đầu lại nói: "Lâm tiên sinh, có thể muộn hơn một chút được không? Tôi muốn đến đại sảnh phía trước để xem chuyện gì đang xảy ra!"
Anh chị em của mình bị thương nặng như vậy, trận chiến ở tiền sảnh chắc hẳn rất tàn khốc.
Với tư cách là đại tiểu thư của gia tộc Cầm Kiếm, cô ta đương nhiên phải ra tay vào lúc này.
"Tôi nói này Cầm Kiếm tiểu thư, cô không thể giao dịch với chúng tôi nhanh hơn được sao? Giờ lại phải trì hoãn thêm bao lâu nữa?"
Tửu Ngọc bên cạnh có chút phàn nàn.
Ông ta nóng lòng muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Cầm Kiếm Nữ lắc đầu, trịnh trọng nói: "Không phải tôi muốn kéo dài mà là bút Hoạ Kiếm này được đặt trong pháp trận, việc kích hoạt rất tốn thời gian và công sức! Nếu bây giờ chúng ta giao dịch, e rằng kẻ địch của tôi sẽ gây thêm rắc rối, xin hãy để tôi giải quyết rắc rối trước mắt trước khi giao dịch với anh. Đừng lo lắng, Lâm tiên sinh, mạng sống của tôi vẫn nằm trong tay anh và tôi sẽ không bao giờ nuốt lời!"
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cầm Kiếm Nữ, Lâm Chính cũng không gượng ép mà nói: "Vậy cô qua đó xem đi".
"Cảm ơn”.
Cầm Kiếm Nữ vẻ mặt biết ơn rồi vội vã đi tới tiền sảnh.
"Minh chủ, chúng ta có cần ra đó xem không?"
Tửu Ngọc trầm giọng nói.
"Đi xem xem”.
Lâm Chính nhìn về phía tiền sảnh, bình tĩnh nói: "Nơi đó tràn ngập một loại khí tức có chút kỳ quái, Cầm Kiếm Nữ vừa cùng chúng ta giết chết Lũng Huyết Hoàng, vết thương còn chưa lành, khí tức cũng chưa hoàn toàn bình phục. Nếu như lúc này cô ấy tham gia chiến đấu, nếu có mệnh hệ gì, ai sẽ giao dịch với chúng ta?"
"Việc này....được rồi."
Tửu Ngọc lắc đầu.
Chẳng mấy chốc, cả ba đã đến tiền sảnh.
Tuy nhiên, vừa bước vào cửa tiền sảnh, một người bê bết máu bay ra, nặng nề rơi xuống trước mặt Lâm Chính.....
Chương 4637: Tôi đến thách đấu
"Anh họ!"
Cầm Kiếm Nữ hét lên, lao tới ôm lấy người bê bết máu vừa bay ra trước chân Lâm Chính, hai mắt đột nhiên đỏ ngàu.
Hai cánh tay của người đàn ông lúc này đều bị gãy, ngực đầy máu, trông vô cùng đau đớn.
"Tình Nhi...em....em quay trở lại rồi....”
Người đàn ông còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng lồng ngực phập phồng, nôn ra rất nhiều máu, thậm chí còn có cả thịt vụn.
Rõ ràng là nội tạng đã bị tổn thương!
"Hãy nhanh chóng đưa anh ấy xuống để điều trị!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Đúng!"
Cầm Kiếm Nữ lập tức ngẩng đầu lên và hét lớn: "Mau! Khiêng thiếu gia xuống dưới chữa trị!"
"Vâng thưa tiểu thư!"
Lúc này người của Cầm Kiếm thế gia mới phản ứng, vội vàng tiến tới khiêng người đàn ông đi.
Nhìn thấy người đàn ông được đưa đi chữa trị, sắc mặt của Cầm Kiếm Nữ trở nên lạnh lùng.
"Tình Nhi! Con tới rồi sao?"
Một số trưởng lão của gia tộc Cầm Kiếm vui mừng khôn xiết nhìn về phía đó.
Lâm Chính cũng đưa mắt nhìn theo.
Anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi trên vị trí cao nhất trong tiền sảnh, người này toát ra khí thế vô cùng uy nghiêm.
Người đàn ông này có bộ râu dài, tóc hai bên thái dương đã bạc trắng, nhìn bề ngoài khoảng năm mươi tuổi. Có điều, ở long mạch này, phải từ hai trăm tuổi trở lên mới coi là cao tuổi, vì vậy có thể đoán người đàn ông này ít nhất đã hơn một trăm tuổi.
Ông ta ăn mặc sang trọng, xem xét từ vị trí ngồi, ông ta chắc hẳn là người đứng đầu gia tộc Cầm Kiếm, cũng chính là cha ruột của Cầm Kiếm Nữ - Cầm Hoạ Phiêu Bạc.
Còn ngồi phía dưới một chút là các cô dì chú bác của Cầm Kiếm Nữ.
Những người này đều có khí tức đáng sợ và vô cùng mạnh.
Một trong số họ, giống như Cầm Hoạ Phiêu Bạc, cũng đã bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Có điều, khí tức thần tiên của Cầm Hoạ Phiêu Bạc thâm sâu hơn nhiều so với những người khác cùng cảnh giới!
Ở giữa đại sảnh có hơn chục bóng người đang đứng, có già có trẻ, tất cả đều mặc đồ đen.
Đứng ở phía trước nhất là một thanh niên mặt mày như ngọc.
Người thanh niên khôi ngô tuấn tú, trên mặt nở nụ cười tươi, phong thái tràn đầy tự tin.
Bên hông người này đeo hai món đồ, một cây sáo xanh và một thanh trường kiếm làm toát lên khí chất phóng khoáng.
Vị công tử này quay đầu lại, mỉm cười chào Cầm Kiếm Nữ.
"Tình Nhi tiểu thư, đã lâu không gặp, dạo này cô thế nào?"
“Tiêu Kiếm Ngọc!”
Hàm răng của Cầm Kiếm Nữ như sắp bị nghiến nát, cô ta lạnh lùng quát: "Sao anh dám to gan như vậy? Dám tới Cầm Kiếm thế gia làm loạn? Nghĩ Cầm Kiếm thế gia không ai trừng trị được anh sao?"
"Tình Nhi tiểu thư hiểu lầm rồi! Tôi tới đây chỉ để so tài cao thấp chứ không có ý gì khác, nhưng hậu bối của Cầm Kiếm thế gia ai nấy đều kém cỏi như vậy, thật sự là quá thất vọng!"
Tiêu Kiếm Ngọc lắc đầu cười nói.
"Anh nói cái gì?"
Cầm Kiếm Nữ giận dữ như sắp nổ phổi đến nơi.
Thảo nào các bậc trưởng bối của gia tộc Cầm Kiếm không ra tay.
Tiêu Kiếm Ngọc cùng thế hệ với Cầm Kiếm Nữ và những hậu bối khác, nếu hắn đến thách đấu hậu duệ của gia tộc Cầm Kiếm mà các bậc trưởng bối lại ra tay thì thanh danh của họ sẽ bị hủy hoại, còn bị người đời đàm tiếu.
Nhưng bây giờ không có hậu bối nào của Cầm Kiếm thế gia có thể đối phó được Tiêu Kiếm Ngọc!
Cho nên chỉ có thể ngồi im nhìn hắn tác oai tác quái.
"Đừng kiêu ngạo! Tôi sẽ đấu với anh!"
Cầm Kiếm Nữ hét lên và bước về phía trước.
"Cầm Kiếm Nữ, hãy bình tĩnh lại, cô đã bị thương rồi, e rằng giờ cô không phải là đối thủ của anh ta!"
Lâm Chính lập tức lên tiếng khuyên can.
"Không sao đâu, tôi đã uống thuốc để chữa lành vết thương, đánh bại hắn sẽ không tốn nhiều công sức!"
Cầm Kiếm Nữ hừ lạnh một tiếng, rút kiếm lao tới.
Kỳ thực Cầm Kiếm Nữ sao có thể không biết tình trạng của chính mình?
Nhưng nếu cô ta không nghênh chiến thì gia tộc Cầm Kiếm làm gì còn ai khác có thể tham chiến?
Ngay cả anh họ Cầm Kiến Xung của cô ta cũng bại trận, tất cả đồ đệ có khả năng chiến đấu của Cầm Kiếm thế gia đều nằm chết dở sống dở trong phòng bệnh. Nếu cả Cầm Kiếm Nữ cũng muốn rút lui, thanh danh của Cầm Kiến thế gia thật sự sẽ bị chà đạp dưới chân Tiêu Kiếm Ngọc.
Sau khi Cầm Kiếm Nữ tham chiến, Tiêu Kiếm Ngọc cũng rút kiếm và tấn công.
Hai bên lao vào chiến đấu.
Chương 4638: Giao thứ đó ra!
Ánh kiếm loé lên trong đại sảnh.
Cũng may đại sảnh này đủ rộng, mọi người vội vã lùi ra xa để hai đấu sĩ có đủ không gian chiến đấu.
Nhìn hai người đang chiến đấu bên trong, Tửu Ngọc cau mày hỏi: "Minh chủ, liệu Cầm Kiếm tiểu thư có thể thắng không?"
"Phần thắng không lớn".
Lâm Chính lắc đầu đáp.
Chưa nói đến việc đi đánh Lũng Huyết Hoàng khiến Cầm Kiếm Nữ bị thương chưa khỏi, chỉ nói ban nãy giúp em gái chữa thương, Cầm Kiếm Nữ đã tiêu hao thêm rất nhiều sức lực.
Mặc dù Tiêu Kiếm Ngọc này trước đó cũng đã giao đấu với rất nhiều người, nhưng thể lực vẫn còn hơn xa Cầm Kiếm Nữ.
Tửu Ngọc vẻ mặt khó coi, vội vã hỏi: "Vậy... nhỡ cô ấy bị thương thì phải làm sao?"
"Yên tâm, chỉ cần cô ấy không chết thì chúng ta không cần ra tay".
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa Cầm Kiếm thế gia và người khác.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cầm Kiếm Nữ chỉ cần đánh xong, mặc kệ thắng thua thế nào, Lâm Chính lấy được thứ mình cần là lập tức rời đi.
Anh yên lặng quan sát Cầm Kiếm Nữ.
Người trong đại sảnh đều không dám thở mạnh, dán chặt mắt vào hai người đang giao đấu.
Cầm Kiếm Nữ mặc dù trạng thái không tốt nhưng vì sự phẫn nộ ngút trời nên kiếm pháp càng thêm lợi hại. Cô ta không phòng thủ mà dồn toàn lực tấn công.
Tiêu Kiếm Ngọc thì ngược lại, một tay cầm kiếm, di chuyển kinh hoạt, đường kiếm phiêu diêu phóng khoáng khó mà đoán được.
Cho dù Cầm Kiếm Nữ tấn công mạnh mẽ tới đâu đều không thể phá vỡ lớp phòng thủ của hắn!
Keng!
Keng!
Keng!
Tiếng kiếm va chạm vào nhau không ngừng vang vọng trong đại sảnh.
Kiếm ý đáng sợ bao trùm lấy cả khu nhà.
Tiếp mấy chục chiêu như vậy, Cầm Kiếm Nữ đã thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm.
"Thế nào? Đường đường là đại tiểu thư gia tộc Cầm Kiếm mà chỉ có chút tài mọn như vậy sao?"
Tiêu Kiếm Ngọc khẽ cười, vẻ mặt không khỏi khinh thường.
"Tiếp đi!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng, vung kiếm tiếp tục chiến đấu.
Nhưng Tiêu Kiếm Ngọc rõ ràng không muốn tiếp tục phí thời gian.
"Tiếp đi? Tôi thấy vẫn là nên thôi đi! Cầm Kiếm tiểu thư, mau chóng kết thúc thì tốt hơn!"
Tiêu Kiếm Ngọc cười đáp, sau đó đột ngột phất tay, thanh kiếm trong tay giống như một con linh xà lập tức bổ về phía Cầm Kiếm Nữ.
Rõ ràng giờ hắn đã bắt đầu phản công!
Cầm Kiếm Nữ như ngừng thở, lập tức giơ kiếm lên đỡ.
Keng!
Thanh kiếm nhẹ mà sắc bén của Tiêu Kiếm Ngọc đập vào lưỡi kiếm của Cầm Kiếm Nữ.
Sức mạnh khủng khiếp tựa như một cơn lốc thuận theo thân kiếm truyền vào cơ thể Cầm Kiếm Nữ.
Tang!
Cầm Kiếm Nữ lập tức bay ra và đập mạnh vào cột đá phía sau.
Rầm!
Cột đá đổ sập, cô gái ngã xuống đất, khóe miệng trào máu.
Các tòa nhà trong long mạch ngầm đều sử dụng vật liệu sẵn có, những tảng đá ở đây cực kỳ chắc chắn. Do vậy chỉ có một luồng sức mạnh kinh hoàng mới có thể phá vỡ những cột đá chu vi bằng một người ôm như vậy.
"Tình Nhi?"
"Tiểu thư!"
Mọi người đều kêu lên thất thanh.
Ngay cả Cầm Họa Phiêu Bạc cũng trợn mắt nhìn Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ chậm rãi đứng dậy ôm ngực, lau máu trên khóe miệng, vẫn muốn đánh tiếp.
Nhưng Tiêu Kiếm Ngọc lúc này đột nhiên dừng lại, lắc đầu cười nói: "Thất vọng! Thật đáng thất vọng! Tình Nhi tiểu thư, tôi không nỡ làm tổn thương cô. Nếu cô không muốn giống như những người anh chị em kia, tôi khuyên cô nên nhận thua và giao thứ đó ra đi!”
"Giao thứ đó?"
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt.
Tiêu Kiếm Ngọc vỗ đầu, giả vờ kinh ngạc nói: “Ồ, tôi quên mất, Tình Nhi tiểu thư, cô đến muộn nên không biết tôi và bố cô đã có thỏa thuận. Nếu trong số hậu bối của gia tộc Cầm Kiếm không có người đánh bại được tôi thì bút Họa Kiếm và Vạn Kiếm Đồ sẽ thuộc về tôi!”
"Cái gì?"
Cầm Kiếm Nữ chết lặng.
Lâm Chính, người đang bình tĩnh quan sát trận chiến ở cửa đột nhiên cau mày.
Chương 4639: Đàn sáo kết hợp
Nghĩ lại cũng phải thôi, đang yên đang lành Tiêu Kiếm Ngọc lại tới đây gây chuyện? Chẳng lẽ là do ăn no dửng mỡ?
Bây giờ mọi thứ mới thực sự hợp lý!
Hắn đến đây vì Vạn Kiếm Đồ và bút Họa Kiếm!
Nếu Tiêu Kiếm Ngọc và nhóm người kia dùng vũ lực để chiếm lấy nó, rõ ràng họ sẽ không phải là đối thủ của các trưởng bối trong Cầm Kiếm thế gia.
Vì thế Tiêu Kiếm Ngọc mới một mình khiêu chiến hậu bối của gia tộc Cầm Kiếm với điều kiện nếu thắng, hắn sẽ lấy đi Vạn Kiếm Đồ cùng bút Họa Kiếm.
Về phần điều kiện thua, bây giờ đối với hắn xem ra đã không còn là vấn đề.
"Chẳng trách anh họ và những người khác đều liều mạng chiến đấu!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng, nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm Ngọc và lạnh lùng nói :"Dám nhòm ngó món đồ gia bảo của gia tộc Cầm Kiếm sao? Hừ, cứ mơ đi! Tôi nói cho anh biết, ngay cả khi tôi chết, anh cũng sẽ không bao giờ thành công!"
Nói xong, Cầm Kiếm Nữ lại giơ kiếm lên tấn công.
"Tình Nhi tiểu thư, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!"
Tiêu Kiếm Ngọc vẻ mặt lạnh lùng, cũng ra tay tấn công.
"Thiếu gia, xin để lại cho Cầm Kiếm tiểu thư một con đường sống. Chỉ cần làm cô ta khuất phục chứ chớ giết chóc!"
Ông già ở phía sau nhẹ nhàng nhắc nhở.
Nếu Tiêu Kiếm Ngọc giết Cầm Kiếm Nữ, tính chất của sự việc sẽ hoàn toàn thay đổi.
"Yên tâm! Để đánh bại người phụ nữ này đối với tôi dễ hơn trở bàn tay!"
Tiêu Kiếm Ngọc hừ một tiếng, thanh kiếm sắc bén trong tay múa may điên cuồng như một con linh xà, phóng ra hàng ngàn bóng kiếm, nuốt chửng mọi thứ xung quanh như một cái miệng lớn.
Cầm Kiếm Nữ khẽ cau mày, nhìn thế tấn công của Tiêu Kiếm Ngọc, cô ta đột nhiên thay đổi từ thế tấn công sang thế phòng thủ.
"Sao vậy? Cô nghĩ rằng mình có thể trụ vững trước cuộc tấn công của tôi?"
Tiêu Kiếm Ngọc không chút lo lắng, lưỡi kiếm không hề dừng lại, thế như chẻ tre lao về phía Cầm Kiếm Nữ.
Tuy nhiên, lần này Cầm Kiếm Nữ không hề hoảng hốt mà lùi lại phía sau, bắt đầu múa kiếm. Lưỡi kiếm chém vào những kiếm ảnh đang bay tới.
Tang! Tang! Tang...
Những âm thanh đanh gọn không ngừng vang lên.
Kiếm ý đáng sợ tỏa ra xung quanh.
Lần này, Cầm Kiếm Nữ không hề bị sức mạnh của Tiêu Kiếm Ngọc đánh bay mà thay vào đó, hai cánh tay trắng ngần như ngó sen của cô xoay tít theo lưỡi kiếm.
Vù vù vù...
Chậm rãi, một tiếng kiếm vang lên, trực tiếp tấn công Tiêu Kiếm Ngọc.
"Cầm Kiếm?"
Có tiếng ai đó kêu lên.
Lâm Chính ở đầu bên kia hơi giật mình, vội vàng nhìn chằm chằm Cầm Kiếm Nữ.
Rất nhanh, anh đã nhìn ra điểm khác thường.
Lúc này, cánh tay của Cầm Kiếm Nữ duy trì tần số dao động giống như thanh trường kiếm đang điên cuồng rung lắc trong tay, càng lúc càng giải phóng nhiều kiếm ý hơn khi thân kiếm tiếp tục rung chuyển.
Thanh kiếm trong tay cô ta lúc này giống như một dây đàn hạc, còn ý kiếm giống như âm thanh lay động lòng người khi dây đàn được gảy lên.
Dưới tiếng kiếm đáng sợ này, đòn tấn công của Tiêu Kiếm Ngọc bị chặn lại.
Tiếng kiếm mang theo kiếm ý, khiến hắn khó có thể tập hợp sức mạnh phi thăng và tiến hành một cuộc tấn công hiệu quả!
"Hay!"
"Haha, đây chính là tuyệt học của Cầm Kiếm thế gia chúng tôi!"
"Lần này, cậu có thể thấy được sức mạnh tuyệt học của gia tộc chúng tôi!"
Các thành viên của Cầm Kiếm thế gia đều rất phấn khích và reo hò hết lần này đến lần khác.
"Lấy kiếm làm đàn? Cầm Kiếm....quả nhiên danh bất hư truyền!"
Ông già ban nãy khẽ vuốt râu, khen ngợi liên tục, nhưng trên mặt lại không có một chút hoảng sợ nào.
Biểu cảm của Tiêu Kiếm Ngọc cũng tương tự.
Dù mỗi lần lao qua tiếng kiếm này để tấn công là lại bị đánh bật lại nhưng hắn có vẻ vẫn vô cùng bình thản.
"Có chút thú vị!"
Tiêu Kiếm Ngọc cười nói: "Nếu Tình Nhi tiểu thư đã có nhã hứng chơi đàn, tại sao không để Kiếm Ngọc thổi sáo bầu bạn?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Cầm Kiếm Nữ đột nhiên biến sắc.
Chỉ thấy Tiêu Kiếm Ngọc cầm kiếm tra vào vỏ, nhanh chóng tháo cây sáo ngọc từ thắt lưng ra, đưa lên môi rồi bắt đầu thổi.
Âm thanh của sáo vang vọng khắp mọi hướng.
Tiếng kiếm của Cầm Kiếm Nữ ngay lập tức bị áp đảo!
"Cái gì?"
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt, vội vàng múa kiếm, kiếm vung càng lúc càng dữ dội.
Nhưng tiếng sáo của Tiêu Kiếm Ngọc vẫn du dương, trong trẻo và vui tai.
Tiếng sáo trực tiếp làm lu mờ âm thanh của kiếm, và dần dần lực tấn công càng bị ép về phía Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ nghiến chặt răng và điên cuồng chống cự.
Tuy nhiên, sức mạnh của cô ta cuối cùng cũng không thể theo kịp.
Tiếng sáo chợt xuyên qua tiếng kiếm, đánh mạnh vào Cầm Kiếm Nữ.
Bịch!
Cô gái lại bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất và nôn ra thêm vài ngụm máu....
Chương 4640: Còn không đủ đáng thương sao?
Căn phòng im lặng như tờ. Người của thế gia Cầm Kiếm há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Tất cả đều không biết phải làm gì.
Cầm Kiếm Nữ đã bị đánh bại rồi. Hơn nữa còn bị đánh bại vô cùng thê thảm.
Họ vốn tưởng Cầm Kiếm Nữ có thể cứu được thế gia, thật không ngờ cô cũng khiến người ta thất vọng như vậy.
“Tình Nhi hôm nay làm sao thế? Tại sao khí tức lại kỳ lạ như vậy?”, cô của Cầm Kiếm Nữ lên tiếng.
“Đúng vậy, thực lực của cô ấy không phải như thế mới đúng”.
“Đây không phải thực lực mà cô ấy nên có”, những người khác cũng lên tiếng.
“Các vị đại nhân, cô chủ khi nãy cứu cô Cầm Sanh ở trong nhà thuốc nên đã bị tiêu hao không ít thực lực”, một người nhà họ Cầm Thế đột ngột lên tiếng.
“Hóa ra là như vậy à…”, đám đông bàng hoàng.
“Trạng thái không tốt chỉ là cái cớ mà thôi. Cậu chủ nhà chúng tôi một mình chiến đấu, có khi nào từng nghỉ ngơi đâu mà chẳng lẽ cũng nói trạng thái không tốt sao?”
Một ông cụ lên tiếng. Người nhà Cầm Thế á khẩu.
“Hừ”.
Lúc này Cầm Hoa Phiêu Bạc đập mạnh tay, khuôn mặt ánh lên vẻ ớn lạnh. Ông ta nhìn Cầm Kiếm Nữ bằng vẻ tức giận.
Rõ ràng là ông ta cảm thấy thất vọng với sự thất bại của cô ta. Cầm Kiếm Nữ nhìn biểu cảm của bố mình, cô ta bặm môi, cố gắng chống tay đứng dậy.
“Tôi vẫn chưa thua…”
Cầm Kiếm Nữ hét lớn. Lúc này việc đứng lên thôi cũng khó khăn thì sao cô ta có thể chiến đấu tiếp được nữa”.
“Cô Tình Nhi, lẽ nào cô muốn chết trong tay tôi sao?”
Tiêu Kiếm Ngọc mỉm cười nói: “Tôi thấy cô nên ngoan ngoãn nhận thua đi, giao Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm cho tôi. Hà tất phải để đến mức mất cả người lẫn của chứ?”
“Bớt nói nhảm lại”, Cầm Kiếm Nữ siết chặt thanh kiếm trong tay, đôi mắt ánh lên vẻ phẫn nộ vô cùng.
Cô ta chật vật bước tới
“Đủ rồi”.
Lúc này Cầm Họa Phiêu Bạc hét lớn. Tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động.
“Bố…”, Cầm Kiếm Nữ nhìn.
“Con bất tài như vậy thật khiến bố thất vọng. Con còn chiến đấu thì khác gì là tự tìm đường chết”.
Cầm Họa Phiêu Bạc nổi giận với cô ta: “Giao Vạn Kiếm Đồ và bút Họa Kiếm cho cậu Tiêu đi”.
“Bố…”
“Tình Nhi, hôm nay hai bảo vật của thế gia Cầm Kiếm bị người khác lấy mất là do con bất tài”.
Ông ta gào lên. Cầm Kiếm Nữ tái mặt, há hốc miệng, không biết phải nói gì. Tiêu Kiếm Ngọc bật cười, chắp tay trước Cầm Họa Phiêu Bạc: “Chú Cầm Họa cả là người nghĩa khí và giữ lời hứa. Cháu bái phục, ha ha…”
Cầm Họa Phiêu Bạc siết chặt nắm đấm. Cầm Họa Kiếm Nữ tái mặt với vẻ bất cam.
“Con còn đứng ngây ra đó là gì, còn không cho người về phòng lấy Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm đi”, Cầm Họa Phiêu Bạc hét lên.
“Anh cả, đưa thật sao?”, chú của Cầm Kiếm Nữ vội ngăn ông ta lại.
“Không đưa là thất hứa, bọn họ sẽ có cớ ra tay với thế gia Cầm Kiếm. Chú bảo tôi phải làm thế nào”.
Cầm Họa Phiêu Bạc tức giận: “Những kẻ sinh sau đẻ muộn này ai cũng bất tài cả, không giữ nổi bảo vật của thế gia, không phải tôi không cố hết sức mà là các người ai cũng là kẻ vô dụng cả”.
“Điều này…”
Đám đông không biết phải làm thế nào. Cầm Kiếm Nữ đau đớn cúi đầu, tự trách mình vô dụng.
“Cô Cầm Kiếm Nữ, mau lấy đồ đi, lẽ nào thế gia Cầm Kiếm lại nuốt lời? Nếu như làm vậy, hậu quả sợ rằng các người không gánh vác nổi đấy”.
Tiêu Kiếm Ngọc nheo mắt cười Cầm Kiếm Nữ rơi vào tuyệt vọng.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên: “Có phải là thế gia Cầm Kiếm vẫn còn người có thể nghênh chiến thì các người vẫn chưa được coi là thắng?”
Dứt lời tất cả đều giật mình, đồng loạt quay qua nhìn. Lâm Chính chỉ từ từ bước tới.
“Anh là ai?”, Tiêu Kiếm Ngọc khó hiểu.
Từ cách ăn mặc của Lâm Chính thì có vẻ như anh không phải là người của thế gia Cầm Kiếm. Hơn nữa trông anh cũng rất xa lạ.
Tiêu Kiếm Ngọc cảm thấy đố kỵ. Bởi vì Lâm Chính thực sự rất đẹp trai.
Hắn luôn cho rằng mình là người đẹp trai nhất khu long mạch này, thế nhưng so với Lâm Chính thì vẫn kém hơn một chút...
“Nhóc, nếu như cậu là người ngoài thì đừng quản việc của chúng tôi, nếu không cậu sẽ gặp rắc rối đấy”, không biết tại sao mà ông ta cảm thấy không thể nhìn thấu được người này.
“Ồ?”, Lâm Chính suy nghĩ sau đó bước tới ôm Cầm Kiếm Nữ vào lòng. Hành động đó khiến đám đông bàng hoàng.
“Tôi là chồng của Cầm Kiếm Nữ, vậy thì không phải là người ngoài rồi chứ?”
Dứt lời Tiêu Kiếm Ngọc và đám đông hóa đá. Cầm Kiếm Nữ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Tôi vốn không muốn ra tay nhưng nếu để Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm rơi vào tay người khác như vậy thì thật uất ức cho Cầm Kiếm Nữ quá”.
“Tiêu Kiếm Ngọc vốn là thiên tài của khu long mạch này, sau lưng có một thế lực rất mạnh trợ giúp với thực lực phi phàm.Trạng thái của tôi không tốt, anh cũng đang bị tiêu hao năng lực thì thôi nhịn đi xíu. Anh cứ rời đi chẳng phải tốt hơn sao?”, Cầm Kiếm Nữ khẽ nói.
“Vạn Kiếm Đồ thì sao?”
“Anh cứ mang đi là được”.
“Còn Bút Họa Kiếm?”
“Sợ rằng khó mang đi được”.
“Vậy thì phải rồi”, Lâm Chính vỗ vai cô ta và bước tới.
“Lâm...”
Cầm Kiếm Nữ còn định nói gì đó nhưng không kịp. Cô ta thở dài, bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Người của thế gia Cầm Kiếm hoang mang nhìn nhau. Thế nhưng giờ có người chịu vì họ ra mặt thì họ cũng không nói gì nhiều.
“Anh không phải là chồng của Tình Nhi đúng không? Chẳng qua anh lấy danh để ra mặt thôi đúng không?”, Tiêu Kiếm Ngọc có thể đoán ra từ sắc mặt của Cầm Kiếm Nữ.
“Cô ấy bảo phải thì với tôi là phải là đủ. Anh nói có tác dụng gì chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Được được, coi như anh là chồng cô ấy, nhưng như vậy thì chẳng phải cô ấy sẽ rất đáng thương sao?”
“Ý gì?”
“Vì vừa có chồng đã trở thành quả phụ, chẳng lẽ còn không đáng thương”, Tiêu Kiếm Ngọc mỉm cười.