-
Chương 4616-4620
Chương 4616: Chúng ta lại gặp nhau rồi
Đoàn người Cầm Kiếm Nữ nhanh chóng đến quần thể kiến trúc trên núi.
Gã công tử bột không chút nương tay, lập tức dẫn người giơ đao giết chết những người bị thương nặng.
Chẳng mấy chốc, cả quần thể kiến trúc không còn ai sống sót.
Bọn họ nhanh chóng bao vây thạch mộ, ai nấy rút binh khí ra, nhìn chằm chằm thạch mộ với ánh mắt đằng đằng sát khí, cười khẩy.
“Lũng Huyết Hoàng! Ông còn muốn làm con rùa rụt đầu đến lúc nào hả? Lăn ra đây đi!”.
“Ra đây ngoan ngoãn chịu chết đi, có khi chúng tôi còn cho ông được toàn thây!”.
“Ông không trốn trong đó cả đời được đâu!”.
Mọi người cười lớn hò hét.
Cầm Kiếm Nữ giơ huyết kiếm lên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Lũng Huyết Hoàng, ông giết em trai tôi, hôm nay, tôi phải giết ông để trả thù máu này! Lăn ra đây đi! Đừng ép tôi đánh nát cái mai rùa của ông, đích thân vào đó giết ông!”.
Giọng nói êm tai vang khắp bốn phía.
Nhưng… trong thạch mộ vẫn im lặng như tờ.
Mọi người lại càng phẫn nộ hơn, ai nấy ngoạc miệng chửi bới.
Nhưng dù có chửi bới hung hãn đến đâu cũng vô ích.
“Khốn kiếp! Ông rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à?”.
Sát Phủ Vương mất hết kiên nhẫn, khẽ gầm lên một tiếng, đang định giơ cao hai chiếc rìu bổ xuống.
Nhưng đúng lúc này.
Vèo!
Một quang văn màu xanh da trời bỗng hiện ra dưới chân mọi người, rồi nhanh chóng bao trùm bọn họ.
Ai nấy sửng sốt, vội cúi xuống nhìn.
Phát hiện mặt đất đầy đá vụn và máu xuất hiện rất nhiều đường vân quỷ dị.
Chúng giống như từng tia sét, đan xen vào nhau dưới mặt đất, không ngừng tỏa ra ánh sáng.
“Đây là… trận văn?”.
Có người kêu lên thất thanh.
“Nguy rồi! Có bẫy!”.
“Rút mau!”.
Gã công tử bột hét lớn.
Mọi người vội vàng chạy xuống dưới núi.
Nhưng bọn họ vừa xông ra khỏi phạm vi của quần thể kiến trúc liền nhìn thấy một màn sáng màu xanh lấp lánh dâng lên giống như kết giới, ngăn cản đường đi của bọn họ.
“Tất cả tránh ra!”.
Sát Phủ Vương gầm lên, giơ hai chiếc rìu chém vào màn sáng.
Keng!
Hai chiếc rìu chém xuống, phát ra âm thanh lanh lảnh, sau đó trong màn sáng bắn ra một luồng sức mạnh cuồn cuộn tác dụng mạnh lên người Sát Phủ Vương.
Cả người Sát Phủ Vương bị bắn ngược trở lại.
Cầm Kiếm Nữ đanh mặt, lập tức chạy tới quan sát kết giới, rồi nghiêm giọng nói: “Là sức mạnh của Lũng Huyết Hoàng! Kết giới này đã được phù văn đặc biệt xử lý, có thể bắn ngược lại mọi công kích!”.
“Cái gì?”.
"Vậy tức là... không thể mở được kết giới? Chúng ta chỉ có thể phá giải cấu tạo kết giới mới có thể thoát được?".
"Vậy thì hãy phá giải kết giới này đi".
Gã công tổ bột tức giận quát, đẩy đám người ra đi tới phía trước, huy động sức mạnh phi thăng, định tìm điểm nguồn của kết giới.
Nhưng đúng lúc này, một tràng cười lớn vang lên.
"Ha ha ha! Phá giải kết giới? Các cậu tưởng bở quá! Các cậu tưởng ai cũng có thể phá giải được kết giới của ngô hoàng sao? Ha ha ha!".
Sau tiếng cười này, bốn phương tám hướng không biết từ đâu ùa tới rất nhiều người.
Người dẫn đầu chính là ông tổ nhà họ Mãn!
Cầm Kiếm Nữ thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp liền đanh lại.
Quả nhiên là cái bẫy!
Thật hối hận, nếu lúc trước nghe lời của tên kia, thì bây giờ đã không ra nông nỗi này.
Mà tên kia đâu rồi?
Cầm Kiếm Nữ nhìn ngang ngó dọc để tìm bóng dáng của Lâm Chính, nhưng nhìn khắp lượt vẫn không thấy Lâm Chính và Tửu Ngọc đâu.
Sao lại không thấy bọn họ?
Lẽ nào... họ đã chạy rồi?
Cầm Kiếm Nữ hít vào một hơi, cũng không trông mong gì hai người này có thể cứu được mình.
Cô ta nhìn gã công tử bột một cái.
Chỉ thấy khuôn mặt gã dần rịn ra mồ hôi, ánh mắt nhìn kết giới cũng dần đanh lại.
Hiển nhiên gã không thể nhìn thấu kết giới này.
"Chuyện đến nước này, chúng ta cũng chỉ còn một cách thôi".
Cầm Kiếm Nữ khàn giọng nói.
Mọi người đổ dồn mắt về phía cô ta.
"Tất cả mọi người nghe đây! Lập tức tấn công thạch mộ! Bắt giặc phải bắt vua trước! Giết được Lũng Huyết Hoàng thì chúng ta sẽ có cơ hội sống!".
Cầm Kiếm Nữ khẽ quát, cầm kiếm nhảy tới.
Mọi người sáng mắt lên.
Đúng vậy.
Đám ông tổ nhà họ Mãn lấy thạch mộ làm mồi nhử để dụ bọn họ vào bẫy.
Nếu trong thời gian ngắn không thể thoát khỏi khốn cảnh này, thì tại sao không phá thạch mộ, bắt giết Lũng Huyết Hoàng trước?
Nhưng đúng lúc bọn họ chuẩn bị hành động, bên trong thạch mộ bỗng vang lên tiếng đọc kinh trầm thấp.
Từng tiếng kinh văn truyền ra, cả kết giới run rẩy mãnh liệt, từng luồng sức mạnh phi thăng tinh thuần phi phàm tràn ra, ăn mòn từng người trong kết giới.
"A!".
Mọi người ôm đầu, đau đớn ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.
Ngay cả Cầm Kiếm Nữ cũng không chịu đựng nổi, một tay cầm kiếm chống xuống đất, cố chống đỡ cơ thể.
Nhưng cầm cự được một lát.
Phụt!
Trong miệng cô ta phun ra một ngụm máu lớn.
"Cẩn thận, người này đang tấn công tinh thần của chúng ta... Phải bảo vệ tinh thần, nếu không chúng ta sẽ tẩu hỏa nhập ma, nổ tan xác mà chết!".
Cầm Kiếm Nữ gầm lên.
Mọi người nghe thấy thế đều ngồi xếp bằng điều tức.
Nhưng Sát Phủ Vương không cầm cự được nữa.
Hắn vốn tính tình nóng nảy cương liệt, sao có thể giữ vững tinh thần được?
Tiếng kinh văn truyền tới không bao lâu, hắn đã phun ra một ngụm máu tươi, ngã vật xuống đất co giật, làn da nứt toác ra.
Nếu cứ tiếp tục thế này, tất cả mọi người sẽ chết vì nổ tan xác.
Cầm Kiếm Nữ cắn răng, lại tế ra Vạn Kiếm Đồ.
Soạt!
Bức tranh khổng lồ trải rộng ra, vô số kiếm khí từ trong bức tranh bắn ra, xếp thành hình vòng tròn bao bọc tất cả mọi người, ngăn cách khỏi tiếng kinh văn.
Kiếm khí dày đặc, đánh bay tiếng kinh văn ập tới.
Lúc này bọn họ mới thoát khỏi sự đau đớn.
Nhưng bọn họ cũng kẹt trong sự bảo vệ của Vạn Kiếm Đồ, chẳng khác nào ba ba trong rọ.
"Vạn Kiếm Đồ? Ha ha, được, được lắm! Hôm nay không những diệt trừ được mối uy hiếp cho ngô hoàng, mà còn đoạt được Vạn Kiếm Đồ dâng cho ngô hoàng, đúng là một mũi tên trúng hai con chim! Ha ha ha!".
Ông tổ nhà họ Mãn cười lớn, rồi vung tay lên.
"Có ngô hoàng áp chế, bọn chúng chỉ như lũ dê chờ bị giết thịt thôi, chúng ta mau uống đan hoàn để che tiếng kinh văn, rồi vào kết giới giết chúng!".
"Rõ!".
Mọi người đáp lại.
Ai nấy rút binh khí ra, vung quyền vung cước, đang định vào kết giới để giết hết đám Cầm Kiếm Nữ.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên phía sau ông tổ nhà họ Mãn.
"Ông tổ nhà họ Mãn... Chúng ta lại gặp nhau rồi!".
Chương 4617: Không sợ
Tất cả mọi người đều ngoảnh nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đám Cầm Kiếm Nữ trong kiếm trận cũng ngước mắt lên nhìn.
"Là hai tên kia?".
"Bọn họ còn dám quay lại?".
Mấy người Sát Phủ Vương vô cùng kinh ngạc.
"Thằng ngu này muốn đâm đầu vào chỗ chết, đối với chúng ta là chuyện tốt mà".
Gã công tử bột lập tức có phản ứng, vội nói với Cầm Kiếm Nữ: "Tình Nhi! Nhân lúc hai tên kia đang thu hút sự chú ý của bọn họ, chúng ta mau nghĩ cách thoát thân đi!".
"Với uy lực của Vạn Kiếm Đồ thì chắc là có thể cưỡng chế phá vỡ kết cấu của kết giới này, nhưng sức mạnh phải mạnh đến một mức độ nhất định! Tôi cần các anh giúp tôi!".
Cầm Kiếm Nữ trầm giọng nói.
"Được".
Mọi người gật đầu, lập tức hành động.
Ông tổ nhà họ Mãn thấy giọng nói này rất quen thuộc, khi quay người lại thì không khỏi ngạc nhiên.
Có hai bóng người đang đứng trên con đường nhỏ cách đó không xa.
Một người đàn ông trung niên tóc tai rối bù, nhìn rất nhếch nhác.
Người còn lại là một chàng trai khỏe mạnh.
Chàng trai có mái tóc ngắn màu trắng, dung mạo như thiên thần, mày kiếm mắt sao, khuôn mặt như được dao khắc rìu gọt, góc cạnh rõ ràng, toàn thân tỏa ra khí tức huyền diệu, nhìn ông tổ nhà họ Mãn với đôi mắt bình thản.
"Lâm minh chủ?".
Ông tổ nhà họ Mãn cả kinh, kêu lên thất thanh.
Lâm Chính chậm rãi rút Thiên Sinh Đao ra, điềm nhiên nhìn ông ta: "Chắc ông không ngờ tôi tìm đến tận đây nhỉ?".
Ông tổ nhà họ Mãn hoàn hồn, đôi mắt đanh lại, lạnh lùng nói: "Tôi thực sự không ngờ cậu lại tự đâm đầu vào lưới! Sao? Cậu tưởng đây là vực Diệt Vong à? Lục Địa Thần Tiên là có thể tung hoành à? Tôi nói cho cậu biết, ở nơi này, Lục Địa Thần Tiên không là cái thá gì hết!".
"Lục Địa Thần Tiên?".
"Tên này... là Lục Địa Thần Tiên?".
Những người xung quanh ông tổ nhà họ Mãn đều kinh ngạc.
Bọn họ nhìn ra được tuổi tác của Lâm Chính.
Còn trẻ như vậy đã là Lục Địa Thần Tiên, đây là chuyện hiếm có đến mức nào chứ?
"Các vị, kẻ này có thâm thù huyết hải với tôi, cả nhà tôi từ già đến trẻ đều bị cậu ta giết! Mau cùng tôi xông lên giết cậu ta đi! Nếu không, chắc chắn chúng ta sẽ bị cậu ta giết!".
Ông tổ nhà họ Mãn lập tức kêu lên.
"Vậy sao? Hừ! Thằng này đúng là ngông cuồng!".
"Chỉ là một Lục Địa Thần Tiên mà cũng dám huênh hoang như vậy!".
"Nếu vậy thì giết cậu ta đi!".
Mọi người khẽ hô, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Nếu Lâm Chính là kẻ địch thì tuyệt đối không được nương tay.
Những người có thể tu luyện đến cảnh giới này thì nhãn lực đều không tầm thường, bọn họ biết rõ một Lục Địa Thần Tiên trẻ có nghĩa là gì.
Nếu không diệt trừ thì sau này ắt thành đại họa!
"Lên!".
Ông tổ nhà họ Mãn tỏ vẻ dữ tợn, đi về phía Lâm Chính.
Đám Cầm Kiếm Nữ bị kết giới và tiếng kinh văn vây khốn, giết sau cũng được.
Bọn họ phải tiêu diệt mối họa lớn này trước.
"Đại... đại nhân, hình như chúng ta không đấu lại được bọn họ đâu, bọn họ cũng là Lục Địa Thần Tiên, hơn nữa không chỉ có một người, chúng... chúng ta lấy gì đấu đây? Hay là rút trước đi?".
Tửu Ngọc nuốt nước bọt, vô thức lùi lại hai bước, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Chính có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu cũng tuyệt đối không thể đối phó được với nhiều người như vậy.
"Yên tâm đi, tôi có chuẩn bị! Ông mau vận khí trợ giúp tôi!".
Lâm Chính khẽ quát, bất ngờ lật bàn tay, lấy ra mười mấy chiếc bình sứ, ném lên không trung.
Tửu Ngọc sửng sốt, không chờ ông ta kịp phản ứng.
Lâm Chính đã vung đao lên chém tới.
Choang!
Tất cả bình sứ bị chém nát, bụi phấn bên trong bay ra.
Hơi thở của Tửu Ngọc trở nên run rẩy, lập tức hiểu ra gì đó, vội vàng phát động sức mạnh phi thăng, dấy lên cuồng phong, thổi số bụi phấn này về phía ông tổ nhà họ Mãn.
"Là phấn độc!".
"Thổi ngược lại!".
Dứt lời, cả đám người bắt đầu huy động sức mạnh phi thăng, cũng dấy lên cuồng phong thổi bụi phấn về phía Lâm Chính và Tửu Ngọc.
Một mình Tửu Ngọc sao có thể chống lại được nhiều cao thủ như vậy?
Nhất thời cuồng phong mù mịt.
Tất cả bụi phấn tạt về phía hai người, bao trùm bọn họ...
Chương 4618: Tuyệt Mệnh Tán
"Khụ khụ khụ..."
Tửu Ngọc không khỏi ho khù khụ, ôm lấy cổ, sắc mặt xanh mét, dường như bị phấn độc ăn mòn, có vẻ vô cùng đau đớn.
Thần sắc Lâm Chính cũng không dễ chịu, ho khù khụ, lùi lại liên tục.
"Ha ha ha, muốn dùng phấn độc này để đối phó chúng ta sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!".
"Ngu xuẩn! Quá ngu xuẩn!".
"Mưu kế vụng về như vậy mà cũng dám lấy ra bêu xấu? Chết cười mất thôi!".
Đám ông tổ nhà họ Mãn cười lớn, cầm kiếm xông tới, định giết luôn hai người.
Nhưng bọn họ vừa động thì cảm giác đau đớn dữ dội ập đến.
Sau đó, những người này cũng bắt đầu ho khù khụ.
"Có chuyện gì vậy?".
Ông tổ nhà họ Mãn biến sắc, vừa ho vừa run rẩy nói: "Rõ ràng chúng ta không bị trúng độc, tại sao... tại sao lại thế này?".
Không ai có thể hiểu được.
Nhưng đúng lúc này, hình như ông tổ nhà họ Mãn phát hiện ra sự khác thường ở nơi nào đó trên cơ thể, liền nhìn ngay về phía lồng ngực của mình.
Chỉ thấy nơi đó cắm một cây châm mềm mại.
Cây châm này nhỏ hơn sợi tóc gấp mấy lần, nếu di chuyển với tốc độ cao mà không nhìn kĩ thì cực khó phát giác.
Ông tổ nhà họ Mãn lập tức phát hiện ra những cây châm bạc này đều đến từ tay Lâm Chính.
Anh bảo Tửu Ngọc nổi gió vận khí, hất tung bụi phấn lên để anh âm thầm thi triển châm bạc.
Đây là chiêu giương Đông kích Tây!
Nhưng điều khiến ông tổ nhà họ Mãn kinh ngạc hơn là những cây châm bạc nhỏ xíu này chỉ đâm vào da bọn họ không đến một demilimet, hình như còn chưa xuyên qua lớp da, đến mức không ai có thể phát hiện ra ngay.
Nhưng chất độc trên châm bạc lại ngấm luôn vào người bọn họ.
Quá là gian xảo!
Châm thuật này... thực sự quá đáng sợ!
Lâm Chính lấy thuốc giải trong người ra, tự nuốt một viên rồi ném cho Tửu Ngọc một viên.
Tửu Ngọc nhận lấy đan dược, vội nhét vào miệng.
Đan dược vừa vào bụng, Tửu Ngọc lập tức hết ho, cảm giác khó chịu trong người cũng lập tức biến mất.
Ông ta đứng dậy, nhìn đám ông tổ nhà họ Mãn đang giãy giụa đau đớn, không khỏi kích động.
"Đại nhân thật cao minh!".
"Chưa kết thúc đâu! Ra tay!".
Lâm Chính trầm giọng quát, cùng Tửu Ngọc xông tới.
"Khốn kiếp! Chán sống à?".
"Giết!".
Mọi người nổi giận, cố chịu đựng cảm giác khó chịu do trúng độc, cầm binh khí lên, miễn cưỡng đánh nhau với Lâm Chính và Tửu Ngọc.
Nhưng hai người dù sao cũng chỉ có bốn tay, không thể chống lại hơn trăm người bên phe ông tổ nhà họ Mãn.
Chém giết được một lát, Lâm Chính và Tửu Ngọc cũng chỉ chém được mấy người bị thương chứ không giết được ai.
"Ha ha, khụ khụ khụ... Lâm minh chủ, hình như thực lực của cậu thụt lùi không ít so với trước kia đấy! Xem ra thời gian này cậu lại lười biếng rồi, chẳng tiến bộ chút nào cả!".
Ông tổ nhà họ Mãn vừa uống dược vật vừa nhìn chằm chằm Lâm Chính với ánh mắt khinh miệt.
Thực lực Lâm Chính thể hiện ra không hề cường hãn như lần giao thủ trước.
Ông tổ nhà họ Mãn nghĩ chắc chắn thời gian này Lâm Chính không tu luyện chăm chỉ, cộng thêm sự tiến bộ của ông ta, dẫn đến chênh lệch giữa hai người.
"Chờ tôi giải được độc sẽ xé xác các cậu, khiến các cậu chết không chỗ chôn".
Ông tổ nhà họ Mãn dữ tợn nói rồi lại xông tới.
Nhưng đúng lúc này, một người bỗng vội kêu lên: "Ông tổ! Đứng im đi!".
Ông tổ nhà họ Mãn khựng lại, ngoái đầu lại nhìn người lên tiếng ở phía sau.
Đó là một người phụ nữ mặc áo bào màu xanh.
Chỉ thấy bà ta quan sát kĩ càng cơ thể, sắc mặt trắng bệch nói: "Hình như chúng ta... trúng Tuyệt Mệnh Tán rồi!".
"Cái gì?".
Hai chân ông tổ nhà họ Mãn suýt nữa ngã khuỵu xuống...
Chương 4619: Giết ông tổ nhà họ Mãn!
Tuyệt Mệnh Tán không phải loại độc bình thường.
Đây là một trong những loại kì độc ở vực Diệt Vong, thậm chí có thể sánh với Hàn Giang Cô Huyết mà Ngạo Hàn Mai từng mắc phải.
Tuyệt Mệnh Tán được luyện chế từ một trong những loại kỳ hoa của vực Diệt Vong là hoa Tuyệt Mệnh.
Cách luyện chế nó cực kỳ phức tạp, hiện giờ không có mấy người nắm được, còn thuốc giải lại càng không có ai biết.
Ở vực Diệt Vong, phàm những ai trúng độc của Tuyệt Mệnh Tán thì hầu như chỉ có đường chết, chỉ có một người sống sót, nhưng nghe nói người sống sót kia uống hơn chục nghìn loại thuốc giải độc, mèo mù vớ cá rán lại giải được độc.
"Không thể nào! Lý Phượng đại nhân, chắc chắn là bà đã nhìn nhầm! Sao đây có thể là Tuyệt Mệnh Tán được chứ? Nếu là Tuyệt Mệnh Tán thì tại sao bọn họ lại có thuốc giải? Tuyệt đối không thể!".
Ông tổ nhà họ Mãn khẽ gầm lên.
“Đúng vậy, tôi cũng cảm nhận thấy triệu chứng trúng độc quả thực rất giống với Tuyệt Mệnh Tán, nhưng cũng co nhiều điểm khác nhau! Lý Phượng đại nhân, chắc chắn là bà nhầm rồi!”.
Những người khác cũng nhao nhao nói.
Lý Phượng không nói gì.
Nhưng Lâm Chính ở bên này đã lên tiếng.
"Đúng là các ông đã trúng Tuyệt Mệnh Tán, còn là Tuyệt Mệnh Tán phiên bản mạnh hơn đã được tôi cải tiến".
Lâm Chính đi tới, bình thản nói: "Độc tính của Tuyệt Mệnh Tán phiên bản cải tiến còn đáng sợ hơn Tuyệt Mệnh Tán thông thường, phát tác cũng nhanh hơn. Các ông huy động sức mạnh phi thăng càng nhanh càng mạnh, thì tốc độ độc tố ăn mòn toàn thân các ông sẽ càng nhanh hơn".
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tái mặt.
"Tuyệt... Tuyệt Mệnh Tán phiên bản cải tiến?".
"Vớ vẩn! Tuyệt Mệnh Tán là kỳ độc cấp độ nào chứ? Sao có thể để cậu cải tiến được? Cậu đừng có lừa đảo!".
"Oắt con! Chắc chắn là cậu đang hù dọa chúng tôi!".
Bọn họ mắng chửi, giơ kiếm lên định ra tay.
Nhưng Lâm Chính vẫn bình thản như không, điềm nhiên nói: "Nếu các ông không tin thì cứ ra tay đi, để xem lát nữa các ông còn có thể đứng đây so chiêu với tôi không".
Ai nấy khựng lại.
Bọn họ vẫn chưa thể xác định được rốt cuộc đây có phải là Tuyệt Mệnh Tán hay không.
Tất cả những người ở đây từng tìm hiểu về Tuyệt Mệnh Tán, nhưng chưa ai từng trúng loại độc này, nếu không sao còn mạng mà ở đây?
Bọn họ không biết trúng độc sẽ có cảm giác gì, nên cũng không thể xác định được Lâm Chính nói thật hay nói dối.
Hơn nữa, Lâm Chính còn nói loại độc mà bọn họ trúng là Tuyệt Mệnh Tán phiên bản cải tiến, chắc chắn là khác so với Tuyệt Mệnh Tán thực sự.
"Các vị, người này còn trẻ như vậy mà đã đặt chân vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, chắc chắn không hề tầm thường, có lẽ... cậu ta nói thật đấy!".
Có người dè dặt nói.
"Vậy các ông định thế nào? Lẽ nào muốn chúng ta bó tay chịu trói sao?".
Một người đàn ông râu quai nón tức giận nói.
"Ừm... Tôi không có ý này, nhưng bây giờ mọi người có thể giải được độc sao? Nếu cứ đánh tiếp, huy động đến sức mạnh phi thăng, thì sẽ khiến độc tố lan nhanh hơn. Đến lúc đó, chỉ e là ngô hoàng cũng không cứu được chúng ta..."
Mọi người tranh cãi.
Nhưng ông tổ nhà họ Mãn lại lạnh lùng hừ mũi, trầm giọng nói: "Các vị cần gì phải tranh cãi chứ? Thực lực của thằng nghiệt súc này không hề cao, cho dù chúng ta bị trúng độc, thì vẫn có thể đánh bại cậu ta. Hay là chế ngự cậu ta, rồi ép cậu ta giao ra thuốc giải, như vậy chẳng phải là xong việc sao?".
Dứt lời, ông tổ nhà họ Mãn sát khí đằng đằng đi tới.
"Các vị hãy cùng tôi xông lên! Giết cậu ta!".
Một số người nghe xong không khỏi động lòng, liền cất bước đi tới.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
"Các ông không muốn sống nữa sao?".
Mọi người vô cùng kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính.
"Ý cậu là sao?", Lý Phượng trầm giọng hỏi.
"Tôi muốn các bà làm một việc cho tôi, nếu các bà có thể giúp tôi làm được, thì tôi sẽ đưa thuốc giải cho tất cả các bà".
Lâm Chính bình thản nói.
"Việc gì?", Lý Phượng lại hỏi.
"Giết ông tổ nhà họ Mãn!".
Lâm Chính gằn từng chữ.
Anh vừa dứt lời, ông tổ nhà họ Mãn liền đứng ngây ra như phỗng.
Chương 4620: Gian trá xảo quyệt
“Cậu… Oắt con! Cậu thật là độc ác!”.
Ông tổ nhà họ Mãn tức muốn bốc khói, sau đó ngoảnh sang gầm lên: “Các vị, đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn nữa! Thứ chúng ta trúng tuyệt đối không phải là Tuyệt Mệnh Tán! Mọi người đừng sợ! Cho dù là Tuyệt Mệnh Tán thì cũng không sao, bắt được cậu ta là chúng ta có thể lấy được thuốc giải! Theo tôi xông lên!”.
Dứt lời, ông ta cầm kiếm xông lên.
Nhưng… không ai hành động theo.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kiêng dè trong mắt đối phương.
Ông tổ nhà họ Mãn sửng sốt, ngoái đầu lại, kinh ngạc nhìn bọn họ.
“Các ông… chắc không phải các ông tin thật đấy chứ?”.
Nhưng… không ai nói gì.
Hiển nhiên bọn họ đều không muốn mạo hiểm.
Dù sao thằng nhãi trước mặt này cũng quá quỷ dị.
Ông tổ nhà họ Mãn thấy vậy liền ý thức được lời nói của Lâm Chính đã dọa sợ những người này.
Nếu ông ta còn không hành động thì đúng là sẽ tiêu đời thật.
Ông tổ nhà họ Mãn không do dự nữa, lập tức xông về phía Lâm Chính.
Ông ta bất chấp vết thương trên người, phát động sức mạnh phi thăng, một luồng ánh sáng sát khí đáng sợ bắn ra từ lòng bàn tay ông ta.
Đây là được ăn cả ngã về không!
Nhưng…
Lâm Chính vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay cầm Thiên Sinh Đao, lặng lẽ nhìn chằm chằm ông ta.
Không tránh!
Không né!
Không phòng!
Không bị!
Dường như người anh đang đối mặt chỉ là một sự tồn tại không chút sức uy hiếp.
Ông tổ nhà họ Mãn có chút kinh ngạc, nhưng giờ phút này, vẻ mặt ông ta cũng càng dữ tợn hơn.
“Dám coi thường tôi? Vậy được, cậu hãy lên đường đi!”.
Ông tổ nhà họ Mãn khẽ gầm lên, ánh sáng sát khí trong tay giống như sao chổi nện vào giữa trán Lâm Chính.
Nhưng khoảnh khắc chiêu này sắp đánh trúng Lâm Chính.
Phập!
Một lưỡi kiếm sắc bỗng đâm xuyên qua lồng ngực ông tổ nhà họ Mãn từ phía sau.
Toàn thân ông ta run rẩy, động tác khựng lại, trong miệng không ngừng rỉ ra máu tươi, sức mạnh phi thăng cũng tan rã.
Ông ta khó nhọc ngoảnh đầu lại, mới phát hiện mấy đồng bạn đang đứng ở phía sau.
Còn thanh kiếm đâm vào người ông ta đến từ Lý Phượng.
“Lý Phượng đại nhân, bà…”
Ông tổ nhà họ Mãn vừa phun ra máu vừa run rẩy há miệng, còn định chất vấn gì đó.
Nhưng Lý Phượng đã quát: “Sao các ông còn chưa ra tay đi? Nếu không ra tay giết người này thì cẩn thận lát nữa không có thuốc giải!”.
Mọi người nghe thấy thế sao còn ngồi yên được nữa? Đều ùa tới rút vũ khí ra đâm vào người ông tổ nhà họ Mãn.
Phập!
Phập!
Phập!
Những âm thanh do máu thịt bị cắt toạc không ngừng vang lên, cơ thể của ông tổ nhà họ Mãn đã bị đâm nát, sức mạnh phi thăng nhanh chóng biến mất, đôi mắt cũng dần trở nên ảm đạm.
“Ông tổ nhà họ Mãn, ông đừng trách chúng tôi!”.
Người đàn ông râu quai nón kia khẽ gầm lên một tiếng, xách đao xông tới, chém vào cổ ông tổ nhà họ Mãn.
Cái đầu của ông tổ nhà họ Mãn lập tức bay lên, vẽ một đường cong trong không trung, rồi rơi xuống đất.
Ông tổ nhà họ Mãn đã chết!
Tửu Ngọc ở phía sau trợn mắt há mồm.
Ông ta không ngờ Lâm Chính lại xử lý được một Lục Địa Thần Tiên dễ dàng nhanh chóng như vậy.
“Đại nhân, chiêu mượn dao giết người của cậu… quá là cao minh!”.
Tửu Ngọc không khỏi vỗ tay nói.
Lâm Chính không nói gì.
Đám người kia đã bao vây hai người.
Lý Phượng lạnh lùng nói: “Oắt con, chúng tôi đã giết ông tổ nhà họ Mãn theo lời cậu nói, có phải cậu nên đưa thuốc giải cho chúng tôi rồi không?”.
“Không có thuốc giải!”.
Lâm Chính bình thản đáp.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều như ngừng thở.
“Cậu là đồ lừa đảo! Vừa nãy rõ ràng tôi nhìn thấy hai người các cậu uống thuốc giải, sao lại nói là không có?”.
Lý Phượng nổi giận.
“Đó không phải là thuốc giải mà chỉ là thuốc xoa dịu, có thể ức chế dược hiệu của thuốc độc này trong 20 phút!”.
“Vậy tức là sau 20 phút nữa các cậu… sẽ chết?”.
“Không! Chúng tôi không chết, các bà cũng sẽ không chết! Bởi vì… tôi đã lừa các bà, thứ các bà trúng không phải Tuyệt Mệnh Tán phiên bản cải tiến gì cả, mà chỉ là thuốc giả do tôi mô phỏng hiệu quả của Tuyệt Mệnh Tán để chế tạo ra thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người ngẩn ra.
Bọn họ không ngờ mình lại bị Lâm Chính hù dọa.
Lâm Chính dùng thuốc giả giống với Tuyệt Mệnh Tán để lừa bọn họ, ép bọn họ giết chết ông tổ nhà họ Mãn.
Một đám cao thủ dưới tay Lũng Huyết Hoàng lại bị một chàng trai trẻ tuổi xoay như chong chóng.
Đúng là sỉ nhục!
“A! Tao phải giết mày! Tao phải lột da mày! Rút gân mày! A a a!”.
“Giết! Giết!”.
“Tao phải băm vằm mày!”.
Mọi người rít gào, tức đến mức lồng ngực như muốn nổ tung.
Tửu Ngọc nuốt nước bọt, cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, cảm thấy da đầu tê dại.
Bọn họ đã bị bao vây.
Nếu bị đám người này tấn công thì phải chống đỡ kiểu gì đây?
Nhưng Lâm Chính vẫn tỏ vẻ rất bình thản.
“Các bà vẫn còn thời gian nổi giận với tôi sao?”.
“Cậu có ý gì?”.
Lý Phượng nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Các bà bị tôi đùa giỡn, ngộ sát ông tổ nhà họ Mãn, tôi nghĩ chắc là mọi chuyện đã bị Lũng Huyết Hoàng nhìn thấy tận mắt, ông ta chắc chắn sẽ giáng tội xuống các bà. Nếu bây giờ các bà mau rời khỏi đây thì có lẽ còn có thể tránh được sự giết chóc của Lũng Huyết Hoàng, còn không chờ lát nữa ông ta xuất hiện, thì các bà đừng hòng ai thoát được!”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Việc này…”
Cả đám người lại do dự.
Bọn họ rất muốn giết Lâm Chính rồi mới rời đi.
Nhưng dù độc này là giả thì hiệu quả tác động lên người bọn họ lại là thật. Một đám ma bệnh muốn giết Lâm Chính cũng tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.
“Các vị, cứ rút trước đã! Thằng oắt này… sau này sẽ tính sổ!”.
Lý Phượng không bình tĩnh được nữa, nhìn thạch mộ với ánh mắt kiêng dè, rồi quay đầu bỏ chạy.
Những người khác thấy thế, do dự một lát rồi cũng chật vật tháo chạy.
Trong chớp mắt, đám cao thủ đã bỏ đi.
Tửu Ngọc trợn mắt há mồm.
Lúc này, đám Cầm Kiếm Nữ trong kết giới ở bên kia mới để ý tới Lâm Chính ở bên ngoài.
Bọn họ cũng nghe được lác đác cuộc nói chuyện.
“Sao bọn họ lại chạy mất rồi?”.
“Hình như là thằng nhãi kia dùng thuốc giả hạ độc bọn họ, khiến bọn họ ngộ sát đồng bạn, bọn họ sợ bị Lũng Huyết Hoàng trách tội nên chạy mất”.
“Hừ, không ngờ anh ta tu vi không cao, nhưng lại gian trá xảo quyệt như vậy”.
“Đúng là khiến người ta ghê tởm!”.
Bọn họ cảm thấy vô cùng khinh thường.
Nhưng Cầm Kiếm Nữ lại nhíu mày nói: “Mọi người đừng nhiều lời nữa, có lẽ anh ta có thể giúp chúng ta thoát khỏi nơi này!”.
“Cô Tình Nhi, ý của cô là…”
“Người này lợi dụng được…”
Đoàn người Cầm Kiếm Nữ nhanh chóng đến quần thể kiến trúc trên núi.
Gã công tử bột không chút nương tay, lập tức dẫn người giơ đao giết chết những người bị thương nặng.
Chẳng mấy chốc, cả quần thể kiến trúc không còn ai sống sót.
Bọn họ nhanh chóng bao vây thạch mộ, ai nấy rút binh khí ra, nhìn chằm chằm thạch mộ với ánh mắt đằng đằng sát khí, cười khẩy.
“Lũng Huyết Hoàng! Ông còn muốn làm con rùa rụt đầu đến lúc nào hả? Lăn ra đây đi!”.
“Ra đây ngoan ngoãn chịu chết đi, có khi chúng tôi còn cho ông được toàn thây!”.
“Ông không trốn trong đó cả đời được đâu!”.
Mọi người cười lớn hò hét.
Cầm Kiếm Nữ giơ huyết kiếm lên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Lũng Huyết Hoàng, ông giết em trai tôi, hôm nay, tôi phải giết ông để trả thù máu này! Lăn ra đây đi! Đừng ép tôi đánh nát cái mai rùa của ông, đích thân vào đó giết ông!”.
Giọng nói êm tai vang khắp bốn phía.
Nhưng… trong thạch mộ vẫn im lặng như tờ.
Mọi người lại càng phẫn nộ hơn, ai nấy ngoạc miệng chửi bới.
Nhưng dù có chửi bới hung hãn đến đâu cũng vô ích.
“Khốn kiếp! Ông rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à?”.
Sát Phủ Vương mất hết kiên nhẫn, khẽ gầm lên một tiếng, đang định giơ cao hai chiếc rìu bổ xuống.
Nhưng đúng lúc này.
Vèo!
Một quang văn màu xanh da trời bỗng hiện ra dưới chân mọi người, rồi nhanh chóng bao trùm bọn họ.
Ai nấy sửng sốt, vội cúi xuống nhìn.
Phát hiện mặt đất đầy đá vụn và máu xuất hiện rất nhiều đường vân quỷ dị.
Chúng giống như từng tia sét, đan xen vào nhau dưới mặt đất, không ngừng tỏa ra ánh sáng.
“Đây là… trận văn?”.
Có người kêu lên thất thanh.
“Nguy rồi! Có bẫy!”.
“Rút mau!”.
Gã công tử bột hét lớn.
Mọi người vội vàng chạy xuống dưới núi.
Nhưng bọn họ vừa xông ra khỏi phạm vi của quần thể kiến trúc liền nhìn thấy một màn sáng màu xanh lấp lánh dâng lên giống như kết giới, ngăn cản đường đi của bọn họ.
“Tất cả tránh ra!”.
Sát Phủ Vương gầm lên, giơ hai chiếc rìu chém vào màn sáng.
Keng!
Hai chiếc rìu chém xuống, phát ra âm thanh lanh lảnh, sau đó trong màn sáng bắn ra một luồng sức mạnh cuồn cuộn tác dụng mạnh lên người Sát Phủ Vương.
Cả người Sát Phủ Vương bị bắn ngược trở lại.
Cầm Kiếm Nữ đanh mặt, lập tức chạy tới quan sát kết giới, rồi nghiêm giọng nói: “Là sức mạnh của Lũng Huyết Hoàng! Kết giới này đã được phù văn đặc biệt xử lý, có thể bắn ngược lại mọi công kích!”.
“Cái gì?”.
"Vậy tức là... không thể mở được kết giới? Chúng ta chỉ có thể phá giải cấu tạo kết giới mới có thể thoát được?".
"Vậy thì hãy phá giải kết giới này đi".
Gã công tổ bột tức giận quát, đẩy đám người ra đi tới phía trước, huy động sức mạnh phi thăng, định tìm điểm nguồn của kết giới.
Nhưng đúng lúc này, một tràng cười lớn vang lên.
"Ha ha ha! Phá giải kết giới? Các cậu tưởng bở quá! Các cậu tưởng ai cũng có thể phá giải được kết giới của ngô hoàng sao? Ha ha ha!".
Sau tiếng cười này, bốn phương tám hướng không biết từ đâu ùa tới rất nhiều người.
Người dẫn đầu chính là ông tổ nhà họ Mãn!
Cầm Kiếm Nữ thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp liền đanh lại.
Quả nhiên là cái bẫy!
Thật hối hận, nếu lúc trước nghe lời của tên kia, thì bây giờ đã không ra nông nỗi này.
Mà tên kia đâu rồi?
Cầm Kiếm Nữ nhìn ngang ngó dọc để tìm bóng dáng của Lâm Chính, nhưng nhìn khắp lượt vẫn không thấy Lâm Chính và Tửu Ngọc đâu.
Sao lại không thấy bọn họ?
Lẽ nào... họ đã chạy rồi?
Cầm Kiếm Nữ hít vào một hơi, cũng không trông mong gì hai người này có thể cứu được mình.
Cô ta nhìn gã công tử bột một cái.
Chỉ thấy khuôn mặt gã dần rịn ra mồ hôi, ánh mắt nhìn kết giới cũng dần đanh lại.
Hiển nhiên gã không thể nhìn thấu kết giới này.
"Chuyện đến nước này, chúng ta cũng chỉ còn một cách thôi".
Cầm Kiếm Nữ khàn giọng nói.
Mọi người đổ dồn mắt về phía cô ta.
"Tất cả mọi người nghe đây! Lập tức tấn công thạch mộ! Bắt giặc phải bắt vua trước! Giết được Lũng Huyết Hoàng thì chúng ta sẽ có cơ hội sống!".
Cầm Kiếm Nữ khẽ quát, cầm kiếm nhảy tới.
Mọi người sáng mắt lên.
Đúng vậy.
Đám ông tổ nhà họ Mãn lấy thạch mộ làm mồi nhử để dụ bọn họ vào bẫy.
Nếu trong thời gian ngắn không thể thoát khỏi khốn cảnh này, thì tại sao không phá thạch mộ, bắt giết Lũng Huyết Hoàng trước?
Nhưng đúng lúc bọn họ chuẩn bị hành động, bên trong thạch mộ bỗng vang lên tiếng đọc kinh trầm thấp.
Từng tiếng kinh văn truyền ra, cả kết giới run rẩy mãnh liệt, từng luồng sức mạnh phi thăng tinh thuần phi phàm tràn ra, ăn mòn từng người trong kết giới.
"A!".
Mọi người ôm đầu, đau đớn ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.
Ngay cả Cầm Kiếm Nữ cũng không chịu đựng nổi, một tay cầm kiếm chống xuống đất, cố chống đỡ cơ thể.
Nhưng cầm cự được một lát.
Phụt!
Trong miệng cô ta phun ra một ngụm máu lớn.
"Cẩn thận, người này đang tấn công tinh thần của chúng ta... Phải bảo vệ tinh thần, nếu không chúng ta sẽ tẩu hỏa nhập ma, nổ tan xác mà chết!".
Cầm Kiếm Nữ gầm lên.
Mọi người nghe thấy thế đều ngồi xếp bằng điều tức.
Nhưng Sát Phủ Vương không cầm cự được nữa.
Hắn vốn tính tình nóng nảy cương liệt, sao có thể giữ vững tinh thần được?
Tiếng kinh văn truyền tới không bao lâu, hắn đã phun ra một ngụm máu tươi, ngã vật xuống đất co giật, làn da nứt toác ra.
Nếu cứ tiếp tục thế này, tất cả mọi người sẽ chết vì nổ tan xác.
Cầm Kiếm Nữ cắn răng, lại tế ra Vạn Kiếm Đồ.
Soạt!
Bức tranh khổng lồ trải rộng ra, vô số kiếm khí từ trong bức tranh bắn ra, xếp thành hình vòng tròn bao bọc tất cả mọi người, ngăn cách khỏi tiếng kinh văn.
Kiếm khí dày đặc, đánh bay tiếng kinh văn ập tới.
Lúc này bọn họ mới thoát khỏi sự đau đớn.
Nhưng bọn họ cũng kẹt trong sự bảo vệ của Vạn Kiếm Đồ, chẳng khác nào ba ba trong rọ.
"Vạn Kiếm Đồ? Ha ha, được, được lắm! Hôm nay không những diệt trừ được mối uy hiếp cho ngô hoàng, mà còn đoạt được Vạn Kiếm Đồ dâng cho ngô hoàng, đúng là một mũi tên trúng hai con chim! Ha ha ha!".
Ông tổ nhà họ Mãn cười lớn, rồi vung tay lên.
"Có ngô hoàng áp chế, bọn chúng chỉ như lũ dê chờ bị giết thịt thôi, chúng ta mau uống đan hoàn để che tiếng kinh văn, rồi vào kết giới giết chúng!".
"Rõ!".
Mọi người đáp lại.
Ai nấy rút binh khí ra, vung quyền vung cước, đang định vào kết giới để giết hết đám Cầm Kiếm Nữ.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên phía sau ông tổ nhà họ Mãn.
"Ông tổ nhà họ Mãn... Chúng ta lại gặp nhau rồi!".
Chương 4617: Không sợ
Tất cả mọi người đều ngoảnh nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đám Cầm Kiếm Nữ trong kiếm trận cũng ngước mắt lên nhìn.
"Là hai tên kia?".
"Bọn họ còn dám quay lại?".
Mấy người Sát Phủ Vương vô cùng kinh ngạc.
"Thằng ngu này muốn đâm đầu vào chỗ chết, đối với chúng ta là chuyện tốt mà".
Gã công tử bột lập tức có phản ứng, vội nói với Cầm Kiếm Nữ: "Tình Nhi! Nhân lúc hai tên kia đang thu hút sự chú ý của bọn họ, chúng ta mau nghĩ cách thoát thân đi!".
"Với uy lực của Vạn Kiếm Đồ thì chắc là có thể cưỡng chế phá vỡ kết cấu của kết giới này, nhưng sức mạnh phải mạnh đến một mức độ nhất định! Tôi cần các anh giúp tôi!".
Cầm Kiếm Nữ trầm giọng nói.
"Được".
Mọi người gật đầu, lập tức hành động.
Ông tổ nhà họ Mãn thấy giọng nói này rất quen thuộc, khi quay người lại thì không khỏi ngạc nhiên.
Có hai bóng người đang đứng trên con đường nhỏ cách đó không xa.
Một người đàn ông trung niên tóc tai rối bù, nhìn rất nhếch nhác.
Người còn lại là một chàng trai khỏe mạnh.
Chàng trai có mái tóc ngắn màu trắng, dung mạo như thiên thần, mày kiếm mắt sao, khuôn mặt như được dao khắc rìu gọt, góc cạnh rõ ràng, toàn thân tỏa ra khí tức huyền diệu, nhìn ông tổ nhà họ Mãn với đôi mắt bình thản.
"Lâm minh chủ?".
Ông tổ nhà họ Mãn cả kinh, kêu lên thất thanh.
Lâm Chính chậm rãi rút Thiên Sinh Đao ra, điềm nhiên nhìn ông ta: "Chắc ông không ngờ tôi tìm đến tận đây nhỉ?".
Ông tổ nhà họ Mãn hoàn hồn, đôi mắt đanh lại, lạnh lùng nói: "Tôi thực sự không ngờ cậu lại tự đâm đầu vào lưới! Sao? Cậu tưởng đây là vực Diệt Vong à? Lục Địa Thần Tiên là có thể tung hoành à? Tôi nói cho cậu biết, ở nơi này, Lục Địa Thần Tiên không là cái thá gì hết!".
"Lục Địa Thần Tiên?".
"Tên này... là Lục Địa Thần Tiên?".
Những người xung quanh ông tổ nhà họ Mãn đều kinh ngạc.
Bọn họ nhìn ra được tuổi tác của Lâm Chính.
Còn trẻ như vậy đã là Lục Địa Thần Tiên, đây là chuyện hiếm có đến mức nào chứ?
"Các vị, kẻ này có thâm thù huyết hải với tôi, cả nhà tôi từ già đến trẻ đều bị cậu ta giết! Mau cùng tôi xông lên giết cậu ta đi! Nếu không, chắc chắn chúng ta sẽ bị cậu ta giết!".
Ông tổ nhà họ Mãn lập tức kêu lên.
"Vậy sao? Hừ! Thằng này đúng là ngông cuồng!".
"Chỉ là một Lục Địa Thần Tiên mà cũng dám huênh hoang như vậy!".
"Nếu vậy thì giết cậu ta đi!".
Mọi người khẽ hô, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Nếu Lâm Chính là kẻ địch thì tuyệt đối không được nương tay.
Những người có thể tu luyện đến cảnh giới này thì nhãn lực đều không tầm thường, bọn họ biết rõ một Lục Địa Thần Tiên trẻ có nghĩa là gì.
Nếu không diệt trừ thì sau này ắt thành đại họa!
"Lên!".
Ông tổ nhà họ Mãn tỏ vẻ dữ tợn, đi về phía Lâm Chính.
Đám Cầm Kiếm Nữ bị kết giới và tiếng kinh văn vây khốn, giết sau cũng được.
Bọn họ phải tiêu diệt mối họa lớn này trước.
"Đại... đại nhân, hình như chúng ta không đấu lại được bọn họ đâu, bọn họ cũng là Lục Địa Thần Tiên, hơn nữa không chỉ có một người, chúng... chúng ta lấy gì đấu đây? Hay là rút trước đi?".
Tửu Ngọc nuốt nước bọt, vô thức lùi lại hai bước, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Chính có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu cũng tuyệt đối không thể đối phó được với nhiều người như vậy.
"Yên tâm đi, tôi có chuẩn bị! Ông mau vận khí trợ giúp tôi!".
Lâm Chính khẽ quát, bất ngờ lật bàn tay, lấy ra mười mấy chiếc bình sứ, ném lên không trung.
Tửu Ngọc sửng sốt, không chờ ông ta kịp phản ứng.
Lâm Chính đã vung đao lên chém tới.
Choang!
Tất cả bình sứ bị chém nát, bụi phấn bên trong bay ra.
Hơi thở của Tửu Ngọc trở nên run rẩy, lập tức hiểu ra gì đó, vội vàng phát động sức mạnh phi thăng, dấy lên cuồng phong, thổi số bụi phấn này về phía ông tổ nhà họ Mãn.
"Là phấn độc!".
"Thổi ngược lại!".
Dứt lời, cả đám người bắt đầu huy động sức mạnh phi thăng, cũng dấy lên cuồng phong thổi bụi phấn về phía Lâm Chính và Tửu Ngọc.
Một mình Tửu Ngọc sao có thể chống lại được nhiều cao thủ như vậy?
Nhất thời cuồng phong mù mịt.
Tất cả bụi phấn tạt về phía hai người, bao trùm bọn họ...
Chương 4618: Tuyệt Mệnh Tán
"Khụ khụ khụ..."
Tửu Ngọc không khỏi ho khù khụ, ôm lấy cổ, sắc mặt xanh mét, dường như bị phấn độc ăn mòn, có vẻ vô cùng đau đớn.
Thần sắc Lâm Chính cũng không dễ chịu, ho khù khụ, lùi lại liên tục.
"Ha ha ha, muốn dùng phấn độc này để đối phó chúng ta sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!".
"Ngu xuẩn! Quá ngu xuẩn!".
"Mưu kế vụng về như vậy mà cũng dám lấy ra bêu xấu? Chết cười mất thôi!".
Đám ông tổ nhà họ Mãn cười lớn, cầm kiếm xông tới, định giết luôn hai người.
Nhưng bọn họ vừa động thì cảm giác đau đớn dữ dội ập đến.
Sau đó, những người này cũng bắt đầu ho khù khụ.
"Có chuyện gì vậy?".
Ông tổ nhà họ Mãn biến sắc, vừa ho vừa run rẩy nói: "Rõ ràng chúng ta không bị trúng độc, tại sao... tại sao lại thế này?".
Không ai có thể hiểu được.
Nhưng đúng lúc này, hình như ông tổ nhà họ Mãn phát hiện ra sự khác thường ở nơi nào đó trên cơ thể, liền nhìn ngay về phía lồng ngực của mình.
Chỉ thấy nơi đó cắm một cây châm mềm mại.
Cây châm này nhỏ hơn sợi tóc gấp mấy lần, nếu di chuyển với tốc độ cao mà không nhìn kĩ thì cực khó phát giác.
Ông tổ nhà họ Mãn lập tức phát hiện ra những cây châm bạc này đều đến từ tay Lâm Chính.
Anh bảo Tửu Ngọc nổi gió vận khí, hất tung bụi phấn lên để anh âm thầm thi triển châm bạc.
Đây là chiêu giương Đông kích Tây!
Nhưng điều khiến ông tổ nhà họ Mãn kinh ngạc hơn là những cây châm bạc nhỏ xíu này chỉ đâm vào da bọn họ không đến một demilimet, hình như còn chưa xuyên qua lớp da, đến mức không ai có thể phát hiện ra ngay.
Nhưng chất độc trên châm bạc lại ngấm luôn vào người bọn họ.
Quá là gian xảo!
Châm thuật này... thực sự quá đáng sợ!
Lâm Chính lấy thuốc giải trong người ra, tự nuốt một viên rồi ném cho Tửu Ngọc một viên.
Tửu Ngọc nhận lấy đan dược, vội nhét vào miệng.
Đan dược vừa vào bụng, Tửu Ngọc lập tức hết ho, cảm giác khó chịu trong người cũng lập tức biến mất.
Ông ta đứng dậy, nhìn đám ông tổ nhà họ Mãn đang giãy giụa đau đớn, không khỏi kích động.
"Đại nhân thật cao minh!".
"Chưa kết thúc đâu! Ra tay!".
Lâm Chính trầm giọng quát, cùng Tửu Ngọc xông tới.
"Khốn kiếp! Chán sống à?".
"Giết!".
Mọi người nổi giận, cố chịu đựng cảm giác khó chịu do trúng độc, cầm binh khí lên, miễn cưỡng đánh nhau với Lâm Chính và Tửu Ngọc.
Nhưng hai người dù sao cũng chỉ có bốn tay, không thể chống lại hơn trăm người bên phe ông tổ nhà họ Mãn.
Chém giết được một lát, Lâm Chính và Tửu Ngọc cũng chỉ chém được mấy người bị thương chứ không giết được ai.
"Ha ha, khụ khụ khụ... Lâm minh chủ, hình như thực lực của cậu thụt lùi không ít so với trước kia đấy! Xem ra thời gian này cậu lại lười biếng rồi, chẳng tiến bộ chút nào cả!".
Ông tổ nhà họ Mãn vừa uống dược vật vừa nhìn chằm chằm Lâm Chính với ánh mắt khinh miệt.
Thực lực Lâm Chính thể hiện ra không hề cường hãn như lần giao thủ trước.
Ông tổ nhà họ Mãn nghĩ chắc chắn thời gian này Lâm Chính không tu luyện chăm chỉ, cộng thêm sự tiến bộ của ông ta, dẫn đến chênh lệch giữa hai người.
"Chờ tôi giải được độc sẽ xé xác các cậu, khiến các cậu chết không chỗ chôn".
Ông tổ nhà họ Mãn dữ tợn nói rồi lại xông tới.
Nhưng đúng lúc này, một người bỗng vội kêu lên: "Ông tổ! Đứng im đi!".
Ông tổ nhà họ Mãn khựng lại, ngoái đầu lại nhìn người lên tiếng ở phía sau.
Đó là một người phụ nữ mặc áo bào màu xanh.
Chỉ thấy bà ta quan sát kĩ càng cơ thể, sắc mặt trắng bệch nói: "Hình như chúng ta... trúng Tuyệt Mệnh Tán rồi!".
"Cái gì?".
Hai chân ông tổ nhà họ Mãn suýt nữa ngã khuỵu xuống...
Chương 4619: Giết ông tổ nhà họ Mãn!
Tuyệt Mệnh Tán không phải loại độc bình thường.
Đây là một trong những loại kì độc ở vực Diệt Vong, thậm chí có thể sánh với Hàn Giang Cô Huyết mà Ngạo Hàn Mai từng mắc phải.
Tuyệt Mệnh Tán được luyện chế từ một trong những loại kỳ hoa của vực Diệt Vong là hoa Tuyệt Mệnh.
Cách luyện chế nó cực kỳ phức tạp, hiện giờ không có mấy người nắm được, còn thuốc giải lại càng không có ai biết.
Ở vực Diệt Vong, phàm những ai trúng độc của Tuyệt Mệnh Tán thì hầu như chỉ có đường chết, chỉ có một người sống sót, nhưng nghe nói người sống sót kia uống hơn chục nghìn loại thuốc giải độc, mèo mù vớ cá rán lại giải được độc.
"Không thể nào! Lý Phượng đại nhân, chắc chắn là bà đã nhìn nhầm! Sao đây có thể là Tuyệt Mệnh Tán được chứ? Nếu là Tuyệt Mệnh Tán thì tại sao bọn họ lại có thuốc giải? Tuyệt đối không thể!".
Ông tổ nhà họ Mãn khẽ gầm lên.
“Đúng vậy, tôi cũng cảm nhận thấy triệu chứng trúng độc quả thực rất giống với Tuyệt Mệnh Tán, nhưng cũng co nhiều điểm khác nhau! Lý Phượng đại nhân, chắc chắn là bà nhầm rồi!”.
Những người khác cũng nhao nhao nói.
Lý Phượng không nói gì.
Nhưng Lâm Chính ở bên này đã lên tiếng.
"Đúng là các ông đã trúng Tuyệt Mệnh Tán, còn là Tuyệt Mệnh Tán phiên bản mạnh hơn đã được tôi cải tiến".
Lâm Chính đi tới, bình thản nói: "Độc tính của Tuyệt Mệnh Tán phiên bản cải tiến còn đáng sợ hơn Tuyệt Mệnh Tán thông thường, phát tác cũng nhanh hơn. Các ông huy động sức mạnh phi thăng càng nhanh càng mạnh, thì tốc độ độc tố ăn mòn toàn thân các ông sẽ càng nhanh hơn".
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tái mặt.
"Tuyệt... Tuyệt Mệnh Tán phiên bản cải tiến?".
"Vớ vẩn! Tuyệt Mệnh Tán là kỳ độc cấp độ nào chứ? Sao có thể để cậu cải tiến được? Cậu đừng có lừa đảo!".
"Oắt con! Chắc chắn là cậu đang hù dọa chúng tôi!".
Bọn họ mắng chửi, giơ kiếm lên định ra tay.
Nhưng Lâm Chính vẫn bình thản như không, điềm nhiên nói: "Nếu các ông không tin thì cứ ra tay đi, để xem lát nữa các ông còn có thể đứng đây so chiêu với tôi không".
Ai nấy khựng lại.
Bọn họ vẫn chưa thể xác định được rốt cuộc đây có phải là Tuyệt Mệnh Tán hay không.
Tất cả những người ở đây từng tìm hiểu về Tuyệt Mệnh Tán, nhưng chưa ai từng trúng loại độc này, nếu không sao còn mạng mà ở đây?
Bọn họ không biết trúng độc sẽ có cảm giác gì, nên cũng không thể xác định được Lâm Chính nói thật hay nói dối.
Hơn nữa, Lâm Chính còn nói loại độc mà bọn họ trúng là Tuyệt Mệnh Tán phiên bản cải tiến, chắc chắn là khác so với Tuyệt Mệnh Tán thực sự.
"Các vị, người này còn trẻ như vậy mà đã đặt chân vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, chắc chắn không hề tầm thường, có lẽ... cậu ta nói thật đấy!".
Có người dè dặt nói.
"Vậy các ông định thế nào? Lẽ nào muốn chúng ta bó tay chịu trói sao?".
Một người đàn ông râu quai nón tức giận nói.
"Ừm... Tôi không có ý này, nhưng bây giờ mọi người có thể giải được độc sao? Nếu cứ đánh tiếp, huy động đến sức mạnh phi thăng, thì sẽ khiến độc tố lan nhanh hơn. Đến lúc đó, chỉ e là ngô hoàng cũng không cứu được chúng ta..."
Mọi người tranh cãi.
Nhưng ông tổ nhà họ Mãn lại lạnh lùng hừ mũi, trầm giọng nói: "Các vị cần gì phải tranh cãi chứ? Thực lực của thằng nghiệt súc này không hề cao, cho dù chúng ta bị trúng độc, thì vẫn có thể đánh bại cậu ta. Hay là chế ngự cậu ta, rồi ép cậu ta giao ra thuốc giải, như vậy chẳng phải là xong việc sao?".
Dứt lời, ông tổ nhà họ Mãn sát khí đằng đằng đi tới.
"Các vị hãy cùng tôi xông lên! Giết cậu ta!".
Một số người nghe xong không khỏi động lòng, liền cất bước đi tới.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
"Các ông không muốn sống nữa sao?".
Mọi người vô cùng kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính.
"Ý cậu là sao?", Lý Phượng trầm giọng hỏi.
"Tôi muốn các bà làm một việc cho tôi, nếu các bà có thể giúp tôi làm được, thì tôi sẽ đưa thuốc giải cho tất cả các bà".
Lâm Chính bình thản nói.
"Việc gì?", Lý Phượng lại hỏi.
"Giết ông tổ nhà họ Mãn!".
Lâm Chính gằn từng chữ.
Anh vừa dứt lời, ông tổ nhà họ Mãn liền đứng ngây ra như phỗng.
Chương 4620: Gian trá xảo quyệt
“Cậu… Oắt con! Cậu thật là độc ác!”.
Ông tổ nhà họ Mãn tức muốn bốc khói, sau đó ngoảnh sang gầm lên: “Các vị, đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn nữa! Thứ chúng ta trúng tuyệt đối không phải là Tuyệt Mệnh Tán! Mọi người đừng sợ! Cho dù là Tuyệt Mệnh Tán thì cũng không sao, bắt được cậu ta là chúng ta có thể lấy được thuốc giải! Theo tôi xông lên!”.
Dứt lời, ông ta cầm kiếm xông lên.
Nhưng… không ai hành động theo.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kiêng dè trong mắt đối phương.
Ông tổ nhà họ Mãn sửng sốt, ngoái đầu lại, kinh ngạc nhìn bọn họ.
“Các ông… chắc không phải các ông tin thật đấy chứ?”.
Nhưng… không ai nói gì.
Hiển nhiên bọn họ đều không muốn mạo hiểm.
Dù sao thằng nhãi trước mặt này cũng quá quỷ dị.
Ông tổ nhà họ Mãn thấy vậy liền ý thức được lời nói của Lâm Chính đã dọa sợ những người này.
Nếu ông ta còn không hành động thì đúng là sẽ tiêu đời thật.
Ông tổ nhà họ Mãn không do dự nữa, lập tức xông về phía Lâm Chính.
Ông ta bất chấp vết thương trên người, phát động sức mạnh phi thăng, một luồng ánh sáng sát khí đáng sợ bắn ra từ lòng bàn tay ông ta.
Đây là được ăn cả ngã về không!
Nhưng…
Lâm Chính vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay cầm Thiên Sinh Đao, lặng lẽ nhìn chằm chằm ông ta.
Không tránh!
Không né!
Không phòng!
Không bị!
Dường như người anh đang đối mặt chỉ là một sự tồn tại không chút sức uy hiếp.
Ông tổ nhà họ Mãn có chút kinh ngạc, nhưng giờ phút này, vẻ mặt ông ta cũng càng dữ tợn hơn.
“Dám coi thường tôi? Vậy được, cậu hãy lên đường đi!”.
Ông tổ nhà họ Mãn khẽ gầm lên, ánh sáng sát khí trong tay giống như sao chổi nện vào giữa trán Lâm Chính.
Nhưng khoảnh khắc chiêu này sắp đánh trúng Lâm Chính.
Phập!
Một lưỡi kiếm sắc bỗng đâm xuyên qua lồng ngực ông tổ nhà họ Mãn từ phía sau.
Toàn thân ông ta run rẩy, động tác khựng lại, trong miệng không ngừng rỉ ra máu tươi, sức mạnh phi thăng cũng tan rã.
Ông ta khó nhọc ngoảnh đầu lại, mới phát hiện mấy đồng bạn đang đứng ở phía sau.
Còn thanh kiếm đâm vào người ông ta đến từ Lý Phượng.
“Lý Phượng đại nhân, bà…”
Ông tổ nhà họ Mãn vừa phun ra máu vừa run rẩy há miệng, còn định chất vấn gì đó.
Nhưng Lý Phượng đã quát: “Sao các ông còn chưa ra tay đi? Nếu không ra tay giết người này thì cẩn thận lát nữa không có thuốc giải!”.
Mọi người nghe thấy thế sao còn ngồi yên được nữa? Đều ùa tới rút vũ khí ra đâm vào người ông tổ nhà họ Mãn.
Phập!
Phập!
Phập!
Những âm thanh do máu thịt bị cắt toạc không ngừng vang lên, cơ thể của ông tổ nhà họ Mãn đã bị đâm nát, sức mạnh phi thăng nhanh chóng biến mất, đôi mắt cũng dần trở nên ảm đạm.
“Ông tổ nhà họ Mãn, ông đừng trách chúng tôi!”.
Người đàn ông râu quai nón kia khẽ gầm lên một tiếng, xách đao xông tới, chém vào cổ ông tổ nhà họ Mãn.
Cái đầu của ông tổ nhà họ Mãn lập tức bay lên, vẽ một đường cong trong không trung, rồi rơi xuống đất.
Ông tổ nhà họ Mãn đã chết!
Tửu Ngọc ở phía sau trợn mắt há mồm.
Ông ta không ngờ Lâm Chính lại xử lý được một Lục Địa Thần Tiên dễ dàng nhanh chóng như vậy.
“Đại nhân, chiêu mượn dao giết người của cậu… quá là cao minh!”.
Tửu Ngọc không khỏi vỗ tay nói.
Lâm Chính không nói gì.
Đám người kia đã bao vây hai người.
Lý Phượng lạnh lùng nói: “Oắt con, chúng tôi đã giết ông tổ nhà họ Mãn theo lời cậu nói, có phải cậu nên đưa thuốc giải cho chúng tôi rồi không?”.
“Không có thuốc giải!”.
Lâm Chính bình thản đáp.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều như ngừng thở.
“Cậu là đồ lừa đảo! Vừa nãy rõ ràng tôi nhìn thấy hai người các cậu uống thuốc giải, sao lại nói là không có?”.
Lý Phượng nổi giận.
“Đó không phải là thuốc giải mà chỉ là thuốc xoa dịu, có thể ức chế dược hiệu của thuốc độc này trong 20 phút!”.
“Vậy tức là sau 20 phút nữa các cậu… sẽ chết?”.
“Không! Chúng tôi không chết, các bà cũng sẽ không chết! Bởi vì… tôi đã lừa các bà, thứ các bà trúng không phải Tuyệt Mệnh Tán phiên bản cải tiến gì cả, mà chỉ là thuốc giả do tôi mô phỏng hiệu quả của Tuyệt Mệnh Tán để chế tạo ra thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người ngẩn ra.
Bọn họ không ngờ mình lại bị Lâm Chính hù dọa.
Lâm Chính dùng thuốc giả giống với Tuyệt Mệnh Tán để lừa bọn họ, ép bọn họ giết chết ông tổ nhà họ Mãn.
Một đám cao thủ dưới tay Lũng Huyết Hoàng lại bị một chàng trai trẻ tuổi xoay như chong chóng.
Đúng là sỉ nhục!
“A! Tao phải giết mày! Tao phải lột da mày! Rút gân mày! A a a!”.
“Giết! Giết!”.
“Tao phải băm vằm mày!”.
Mọi người rít gào, tức đến mức lồng ngực như muốn nổ tung.
Tửu Ngọc nuốt nước bọt, cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, cảm thấy da đầu tê dại.
Bọn họ đã bị bao vây.
Nếu bị đám người này tấn công thì phải chống đỡ kiểu gì đây?
Nhưng Lâm Chính vẫn tỏ vẻ rất bình thản.
“Các bà vẫn còn thời gian nổi giận với tôi sao?”.
“Cậu có ý gì?”.
Lý Phượng nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Các bà bị tôi đùa giỡn, ngộ sát ông tổ nhà họ Mãn, tôi nghĩ chắc là mọi chuyện đã bị Lũng Huyết Hoàng nhìn thấy tận mắt, ông ta chắc chắn sẽ giáng tội xuống các bà. Nếu bây giờ các bà mau rời khỏi đây thì có lẽ còn có thể tránh được sự giết chóc của Lũng Huyết Hoàng, còn không chờ lát nữa ông ta xuất hiện, thì các bà đừng hòng ai thoát được!”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Việc này…”
Cả đám người lại do dự.
Bọn họ rất muốn giết Lâm Chính rồi mới rời đi.
Nhưng dù độc này là giả thì hiệu quả tác động lên người bọn họ lại là thật. Một đám ma bệnh muốn giết Lâm Chính cũng tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.
“Các vị, cứ rút trước đã! Thằng oắt này… sau này sẽ tính sổ!”.
Lý Phượng không bình tĩnh được nữa, nhìn thạch mộ với ánh mắt kiêng dè, rồi quay đầu bỏ chạy.
Những người khác thấy thế, do dự một lát rồi cũng chật vật tháo chạy.
Trong chớp mắt, đám cao thủ đã bỏ đi.
Tửu Ngọc trợn mắt há mồm.
Lúc này, đám Cầm Kiếm Nữ trong kết giới ở bên kia mới để ý tới Lâm Chính ở bên ngoài.
Bọn họ cũng nghe được lác đác cuộc nói chuyện.
“Sao bọn họ lại chạy mất rồi?”.
“Hình như là thằng nhãi kia dùng thuốc giả hạ độc bọn họ, khiến bọn họ ngộ sát đồng bạn, bọn họ sợ bị Lũng Huyết Hoàng trách tội nên chạy mất”.
“Hừ, không ngờ anh ta tu vi không cao, nhưng lại gian trá xảo quyệt như vậy”.
“Đúng là khiến người ta ghê tởm!”.
Bọn họ cảm thấy vô cùng khinh thường.
Nhưng Cầm Kiếm Nữ lại nhíu mày nói: “Mọi người đừng nhiều lời nữa, có lẽ anh ta có thể giúp chúng ta thoát khỏi nơi này!”.
“Cô Tình Nhi, ý của cô là…”
“Người này lợi dụng được…”