-
Chương 4611-4615
Chương 4611: Khó nói
“Ông biết Cầm Kiếm Nữ à?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Cô con gái cả của nhà Cầm Kiếm ở khu vực Long Cân có thiên phú tuyệt vời, thực lực vô song, tôi từng có cơ hội gặp cô ta một lần”.
Tửu Ngọc nói, sau đó bước tới chắp tay: “Cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ”.
“Các người là ai, tạo sao lại bị người của Lũng Huyết Hoàng theo dõi vậy?”, Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng nói với vẻ khá thản nhiên.
“Chúng tôi...chỉ là tán tu...”, Tửu Ngọc do dự rồi nói.
“Chúng tôi không quen biết đám người đó, nhưng tôi nghĩ có lẽ là do ông tổ nhà họ Mãn”.
Lâm Chính nói: “Chúng tôi đang tìm ông tổ nhà họ Mãn, có lẽ bọn họ nghe thấy nên mới ra tay với chúng tôi”.
“Các người tìm ông tổ nhà họ mãn làm gì?”
“Kẻ đó có thù với tôi”, Lâm Chính nói.
“Vậy sao?”
Cầm Kiếm Nữ nhìn Lâm Chính sau đó hừ giọng: “Ông tổ nhà họ Mãn là một trong những chiến tướng của Lũng Huyết Hoàng. Anh gây sự với kẻ đó, thì đám bậu xậu của Lũng Huyết Hoàng sao có thể bỏ qua cho anh được”.
“Hóa ra là vậy”.
“Ba tháng trước, Lũng Huyết Hoàng giết hại em trai của tôi. Tôi thề sẽ tiêu diệt kẻ đó, hai người cũng không làm gì được Lũng Huyết Hoàng đâu. Mọi người đã muốn giết lão tổ thì cùng đi với tôi đi”, Cầm Kiếm Nữ thản nhiên nói sau đó quay người đi về phía trước.
“Đại nhân”, Tửu Ngọc nhìn Lâm Chính.
“Thêm một người giúp đỡ chẳng phải tốt hơn sao? Đi theo thôi”, Lâm Chính cười nói.
Hai người đi cùng Cầm Kiếm Nữ. Thế nhưng những người đi cùng Cầm Kiếm Nữ có vẻ không hài lòng. Một người đàn ông tóc dài lập tức bước lên: “Hai người này không rõ là ai, hà tất phải dẫn theo họ. Nếu bọn họ có ý hại người thì có phải là chúng ta sẽ gặp họa. Huống hồ thực lực của bọn họ yếu như vậy, sẽ không giúp được gì cho chúng ta đâu. Chi bằng giết họ đi cho rồi”.
“Anh cũng nói là thực lực họ yếu đó, vậy mà anh còn sợ họ à?”
Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng nói: “Huống hồ, đối với bọn họ tôi cũng có việc để dùng”.
“Có việc để dùng sao?”
Người thanh niên giật mình, khẽ cười nói: “Tình Nhi, hai kẻ vô dụng thì có gì để sử dụng được chứ? Hai người chúng ta đủ để đối phó với Lũng Huyết Hoàng rồi, không cần phiền phức như thế”, Cầm Kiếm Nữ chau mày.
“Thôi khỏi đi, cô muốn giữ lại thì giữ, nhưng tôi nói cho cô biết, Lũng Huyết Hoàng đã thăng cấp năng lực rồi. Ông ta chỉ cần hoàn thành được theo sự khiêu chiến thì có thể thăng cấp đại năng. Muốn lật đổ ông ta sẽ không dễ đâu, đừng khinh suất”, người đàn ông tỏ ra bất lực.
Cầm Kiếm Nữ không nói gì chỉ đi tiếp về phía trước. Lâm Chính đi sau cũng đã nghe thấy hết lời họ nói.
“Lũng Huyết Hoàng rốt cuộc là người như thế nào nhỉ?”, Lâm Chính khẽ hỏi Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc tái mặt, khẽ giải thích: “Ông ta là thợ săn giải thưởng có tiếng ở đây”.
“Thợ săn giải thưởng sao?”
“Đúng vậy, đám người này hoàn thành việc săn thưởng để nâng cao tu vi. Giải thưởng mà các bậc đại năng đưa ra đều vô cùng có tính khiêu chiến, giải thưởng sau khi hoàn thành cũng vô cùng hậu hĩnh, nghe nói Lũng Huyết Hoàng thông qua cách này để bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, hơn nữa vẫn còn không ngừng gia tăng thực lực”.
“Những người giống như Lũng Huyết Hoàng không hề ít. Trong đó những người xuất sắc được gọi là người săn thưởng”.
“Những người này sẽ bị các vị đại năng bài trừ. Khi thực lực của những thợ săn đạt tới một mức độ nhất định thì sẽ bị các vị đại năng khiêu chiến và giết chết”.
“Những vị đại năng ở khu vực này đều rất kiêng dè Lũng Huyết Hoàng. Bọn họ luôn muốn trừ khử ông ta”.
“Thế nhưng hiện tại trong tay của Lũng Huyết Hoàng cũng có vô số cao thủ. Hơn nữa người này ít khi ra mặt, thế nên cũng không ai dám khinh suất”, Tửu Ngọc nói.
Lâm Chính nghe thấy thì chau mày.
“Nếu khu vực này đã thế thì tại sao Cầm Kiếm Nữ khong mượn sự trợ giúp của Sinh Vương để đối phó với Lũng Huyết Hoàng mà lại hành động một mình. Đến cả đại năng còn không dám ra tay thì sao cô ta có thể đối phó được?”
Tửu Ngọc nghe thấy vậy chỉ lắc đầu: “Đại nhân, điều này liên quan tới rất nhiều thứ, khó nói lắm…”
Chương 4612: Hai người lên đi
Lâm Chính nghe thấy vậy thì không hỏi thêm gì nữa. Dù sao thì đây cũng là lần đầu anh tới đây nên đương nhiên là không hiểu rõ về nơi này. Anh vốn tưởng khu long mạch địa long này là nơi có đời Lục Địa Thần Tiên nhưng giờ xem ra không phải. Mà ngược lại những dược nhân như Tửu Ngọc thì không ít.
Thế nhưng cũng không thể trách những người như Tửu Ngọc được. Người khác dùng thuốc để nâng cao thực lực, bạn không dùng thì anh chỉ có thể bị người khác ức hiếp mà thôi.
“Hai người đang lầm bầm cái gì vậy? Còn dám nói sau lưng thì tôi sẽ cắt lưỡi đấy”.
Lúc này, một người đàn ông tráng kiện trừng mắt chửi rủa Lâm Chính và Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc khá bực tức, định cãi lại nhưng thấy sau lưng kẻ này có hai cái búa lớn thì tái mặt, cười nói: “Đại nhân tha tội”.
“Hừ”, người đàn ông không nói thêm gì nữa.
“Sát Phủ Vương có sức mạnh ghê người, từng dùng hai cây búa giết chết một vị Lục Địa Thần Tiên. Mặc dù là ỷ đông đánh ít nhưng thực lực cũng thâm sâu khó lường. Có khi cũng đã đạt tới cảnh giới Thần Tiên rồi”, Tửu Ngọc dùng sức mạnh phi thăng nói.
Lâm Chính gật đầu. Hai người nhìn đám người phía trước thì mới phát hiện ra toàn bộ đội quân của Cầm Kiếm Nữ đều là cao thủ.
Mặc dù cũng có không ít dược nhân nhưng phần lớn đầu không cần dùng thuốc và có thể đối kháng được với những vị Lục Địa Thần Tiên. Xem ra là Cầm Kiếm Nữ đã có sự chuẩn bị khi tới đây.
Đội ngũ này đi về phía trước, do họ đã đi vào địa bàn của Lũng Huyết Hoàng, thế nên có thể đụng độ với thuộc hạ của Lũng Huyết Hoàng bất cứ lúc nào.
Đối với những kẻ này thì Cầm Kiếm Nữ không nói nhiều, chỉ giết thẳng tay. Và điều đó đương nhiên làm kinh động tới Lũng Huyết Hoàng.
Khi bọn họ tới hang ổ của ông ta thì ông ta đã phòng bị xong. Đây là một ngọn núi với những tảng đá vô cùng kỳ lạ. Lúc này xung quanh ngọn núi đã được vây chặt, đến cả con đường duy nhất cũng phát ra ánh sáng nhiều màu.
Rõ ràng đó chính là những cái bẫy.
“Mở đường”, Cầm Kiếm Nữ nói.
“Để tôi”, Sát Phủ Vương lên tiếng, lấy hai cây búa ra và sải bước đi về phía trước.
Khí tức hừng hừng của Sát Phủ Vương giống như một con bò. Lúc gần tới nơi, Sát Phủ Vương gầm lên và bổ mạnh búa xuống kết giới.
Hai cây búa phát ra tiếng gầm gừ, sức mạnh phi thăng tóe ra ánh sáng vàng.Cây búa bổ mạnh xuống kết giới, cả vùng kết giới rung chuyển.
“Mạnh quá”, Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên. Sức mạnh này đến anh cũng không dám coi nhẹ.
Xem ra đám người này đúng là rất mạnh. Sau một hồi rung lên thì kết giới vẫn còn nguyên. Thế nhưng vị trí mà cây búa chém xuống thì đã xuất hiện một vết nứt.
“Tiếp tục", Cầm Kiếm Nữ nói bằng vẻ vô cảm.
“Với loại kết giới này sao có thể chịu nổi ba búa của tôi chứ”, Sát Phủ Vương bật cười và bổ tiếp.
Bùm!
Bùm!
Thêm hai búa nữa giáng xuống. Quả nhiên kết giới đã nổ tung tạo ra một cái hốc mà người thường có thể đi qua. Sát Phủ Vương nhìn cái hóc và quay lại nói với Cầm Kiếm Nữ: “Có vào không?”
“Không vội”.
Cầm Kiếm Nữ quay qua nhìn hai người Lâm Chính: “Hai người bạn, phiền hai người dẫn đường cho chúng tôi”.
Dứt lời Tửu Ngọc tái mặt. Những người khác cũng chợt hiểu ra.
Thảo nào Cầm Kiếm Nữ giữ bọn họ lại. Có lẽ cô ta đã coi hai người là chuột bạch để đi dò đường bên trong kết giới xem có bẫy hay không.
“Cầm Kiếm Nữ, điều này…”, Tửu Ngọc lắp bắp, định nói gì đó nhưng nói không ra lời.
“Cái gì cái rắm ấy, các người còn lắm lời à, vào đi”, một người đàn ông để râu chửi lớn.
“Thế nhưng…bên trong này…”
“Sợ cái gì? Không thấy chúng tôi cũng ở đây à? Có gì nguy hiểm chẳng phải là có chúng tôi trợ giúp sao?”
Người đó bước ra đạp vào mông của Tửu Ngọc. Tửu Ngọc bất lực đành nhìn Lâm Chính. Lâm Chính không nói gì, chỉ đi tới.
“Không cần lo lắng, chúng tôi sẽ cứu mọi người”, Cầm Kiếm Nữ thản nhiên nói và giơ tay lên: “Tất cả chuẩn bị”.
Mọi người lập tức sử dụng chân khí. Nói thì vậy nhưng sợ rằng nếu có gì bất ngờ thì có khi cái đám này sẽ chẳng phản ứng gì đâu.
Tửu Ngọc biết thế nhưng không còn lựa chọn nào khác. Nếu như giống gã chột trước đó thì Tửu Ngọc còn thấy có khả năng đối phó.
Chứ đối đầu với đám Cầm Kiếm Nữ này thì chẳng có nổi cơ hội. Ngoài việc ngoan ngoãn làm theo lời họ thì căn bản không có sự lựa chọn nào khác.
Đúng lúc Tửu Ngọc bước vào thì Lâm Chính lên tiếng: “Ông đứng ở đây, đừng cử động, tôi vào là được rồi”.
“Đại nhân…điều này…sao có thể chứ?”, Tửu Ngọc vội nói.
“Yên tâm, không sao đâu”
Lâm Chính điềm đạm nói rồi bước tiếp. Tửu Ngọc há hốc miệng, nhìn theo bóng lưng anh, không biết phải nói gì.
Toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào anh. Lâm Chính nhanh chóng đến bên cạnh kết giới.Thường thì kết giới khi bị bị phá vỡ tạo ra một hốc sẽ nhanh chóng vỡ tung toàn bộ, thế nhưng kết giới này lại có khả năng tự hồi phục.
Lâm Chính thò năm ngón tay vào trong kết giới. Không có gì bất ngờ xảy ra.
Anh nín thở đi vào trong. Thế nhưng ngay lúc này...Cái hốc của kết giới tự động phục hồi, sức mạnh khủng khiếp dâng lên và cuối cùng…
Bùm…
Một vụ nổ lớn được tạo ra…Lâm Chính bị nhấn chìm trong vụ nổ …
Chương 4613: Người được xếp vào bảng xếp hạng
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám người Cầm Kiếm Nữ cũng nín lặng.
Tửu Ngọc bàng hoàng, ngồi phịch ra đất. Lâm Chính mà chết thì ai giải độc trên người ông ta đây. Ai giúp ông ta bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đây?
Huống hồ ông ta đã phản bội chủ nhân của mình rồi, giờ ông ta đâu còn chỗ dựa nữa.
“Quả nhiên là có cạm bẫy”.
Sát Phủ Vương thở hắt ra, chửi rủa: “Cái tên Lũng Huyết Hoàng này thật đê tiện, tôi nhất định phải tiêu diệt hắn”.
“Giờ phải làm sao?”, một người bên cạnh hỏi.
“Thiết kế kết giới đồng bích để chống lại”, Cầm Kiếm Nữ nói.
“Vâng”.
Vài người bước ra đi về phía kết giới. Thế nhưng vừa đi được vài bước thì họ đều khựng lại.
Đám người Cầm Kiếm Nữ chau mày.
“Cô xem này”, có người chỉ vào kết giới.
Họ chỉ thấy sau khi đám khói của vụ nổ tan ra thì có một người máu me be bét đang nằm ngoài kết giới. Đó là Lâm Chính.
“Cái gì?”, không ít người kêu lên.
“Thằng nhóc này…còn toàn thây à?”, Sát Phủ Vương nhìn bằng vẻ không dám tin và đôi mắt với đồng tử như rơi ra ngoài.
“Nói chính xác hơn là chưa chết”, Cầm Kiếm Nữ để ý thấy ngực của Lâm Chính vẫn còn phập phồng nên trầm giọng.
Đám đông không thể chấp nhận được. Đây không phải là một vụ nổ thông thường đâu. Kết giới hộ sơn thế này đều do chủ nhân của nó đích thân tạo ra, vụ nổ vừa rồi chính là sức mạnh từ bên trong kết giới.
Nói cách khác nó chính là đòn tấn công được tạo ra từ Lũng Huyết Hoàng. Với đòn tấn công này chẳng ai có thể đảm bảo điều gì. Vừa rồi họ nghĩ Lâm Chính chết chắc rồi. Thế nhưng anh không chết…
“Kẻ này thuộc cảnh giới gì vậy?”, có người thốt lên.
Bọn họ không thể nhìn thấu được thực lực của Lâm Chính, chỉ thấy khí tức của anh rất ổn định
“Lẽ nào là Lục Địa Thần Tiên sao?”, Cầm Kiếm Nữ suy nghĩ rồi tự nhủ.
Những người bên cạnh nghe thấy vậy thì phụt cười.
“Thiên hạ rộng lớn thế này, cô Tình Nhi nhìn xem người này chưa tới ba mươi, một kẻ chưa tới ba mươi mà đã là Lục Địa Thần Tiên thì phải tài giỏi thế nào chứ? Nếu mà như thế thì đã vào bảng xếp hạng từ lâu rồi, nhưng cô xem mà xem làm gì có tên của người này đâu”
Cầm Kiếm Nữ chau mày. Cô ta có thể cảm nhận được một sự quen thuộc từ Lâm Chính, có cảnh giới của một vị Lục Địa Thần Tiên nhưng cô ta không dám khẳng định.
Vì dù sao khí tức của Lâm Chính cũng ổn định quá, giống một kẻ có tu vi không quá cao hơn. Cô ta không biết rằng Lâm Chính đã giả vờ để không gây sự chú ý.
Nhưng cũng phải nói lại, nếu chưa tới ba mươi tuổi mà đã đạt tới Lục Địa Thần Tiên thì một thiên tài như thế đúng là đủ để gây chấn động vùng long mạch này.
Đừng thấy Cầm Kiếm Nữ trẻ đẹp mà nhầm vì trên thực tế thì người này cũng đã tầm năm sáu mươi tuổi rồi. Phần lớn những người ở đây đều tu luyện. Một khi bế quan là tu tới năm mười năm, cộng thêm với việc sử dụng các loại đan dược nên tuổi thọ của họ thường gấp hai, gấp ba người bình thường.
Tửu Ngọc đỡ Lâm Chính dậy, vội lấy ra một chiếc lọ nhét thuốc vào miệng anh và vận công chữa trị cho anh. Một lúc sau Lâm Chính đã mở được mắt ra.
“Đại nhân, cậu không sao chứ?”
“Không…không sao”, Lâm Chính giả bộ yếu ớt sau đó đứng dậy khi được Tửu Ngọc đỡ.
Đám đông nhìn cơ thể anh.
Chương 4614: Vạn Kiếm Đồ
“Xem ra cơ thể của anh cũng mạnh đấy nhỉ”, Cầm Kiếm Nữ liếc nhìn anh và thản nhiên nói.
Mặc dù không nhìn thấu kẻ này nhưng lúc này cô ta cũng không có tâm trạng đi suy nghĩ những điều đó nữa rồi.
Lâm Chính vẫn được Tửu Ngọc dìu. Những người khác bắt đầu bày binh bố trận trước hốc kết giới.
Một bức bình phong tầm ba mét giống như lớp kính được hình thành. Bọn họ di chuyển bức bình phong nhằm vào cái hốc và hô lên, sau đó phủ lên cái hốc.
Bức bình phong phủ lên, sức mạnh bỗng dậy sóng, nó dần dần tan ra giống như những bàn tay di chuyển ra bốn phía. Tại vị trí trung tâm bức bình phong, một lượng lớn những đường hoa văn màu vàng xuất hiện.
Lực giằng co kéo kết giới vào sâu điểm chạm của những đường hoa văn màu vàng. Khí tiếp xúc với các đường màu vàng này, kết giới dần nổ ra. Bức bình phong giống như cái máy xay thịt còn kết giới giống như miếng thịt mỡ đang bị cái máy nghiền nát từ từ.
“Sao ngay từ đầu không dùng chứ”, Tửu Ngọc thấy vậy thì tức lắm.
“Cách này tiêu tốn rất nhiều sức mạnh phi thăng sao sử dụng được?”, Cầm Kiếm Nữ đáp lại. Cách giải thích vô cùng lạnh lùng nhưng ông ta cũng chẳng thể làm khác.
“Đại nhân, rõ ràng đám người này lợi dụng chúng ta, chi bằng chúng ta đợi ở đây cho họ đánh nhau chúng ta làm nư ông đắc lợi đi”, Tửu Ngọc tức giận nói.
“Nếu muốn làm ngư ông đắc lợi thì sao không tiến gần hơn chút, huống hồ chúng ta tới đây vì ông tổ nhà họ Mãn, giết được ông ta chúng ta rời đi chứ không ở đây dây dưa làm gì”.
Lâm Chính khẽ sử dụng sức mạnh phi thăng, vết thương trê người anh hồi phục bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Tửu Ngọc thấy vậy thì giật mình.
“Đại nhân, tôi biết cậu là Lục Địa Thần Tiên nhưng độ mạnh của cơ thể này thật sự…có phải là quá đáng sợ không”.
“Có không?”
“Đương nhiên rồi, vừa nãy vụ nổ đó chắc chắn được tạo ra từ sức mạnh của Lũng Huyết Hoàng mà. Nếu là một vị Lục Địa Thần Tiên khác dù không chết thì cũng không thể nào hồi phục được thương thế nhanh như thế, vậy mà cậu…”
“Vậy thì tôi phải giả vờ thêm rồi. Đám người Cầm Kiếm Nữ này không tốt đẹp gì, không thể để họ nghi ngờ được”.
“Hiểu rồi đại nhân”.
Hai người nhìn nhau sau đó đi sau đám người kia. Mặc dù Lâm Chính đã hồi phục vết thương nhưng vẫn để toàn thân be bét máu và giả bộ để Tửu Ngọc dìu đi.
Đám đông cũng không cho rằng Lâm Chính có thể làm thêm gì nên mặc kệ hai người họ. Cao thủ trong đám người này không ít, những cạm bấy do thuộc hạ của Lũng Huyết Hoàng tạo ra cũng đã bị phá hỏng. Đoàn người của Cầm Kiếm Nữ đã tiếp cận được hang ổ của Lũng Huyết Hoàng.
“Đám trộm to gan, dám xông vào địa bàn của ngộ vương. Giết”
Lúc này một lượng lớn các bóng hình xuất hiện trên đỉnh nủi. Có tới hàng trăm người và họ đồng loạt lao về phía trước.
“Ha ha đi cũng lâu rồi cuối cùng thì đám bậu xậu các người cũng chịu xuất hiện rồi. Giết”, Sát Phủ Vương bật cười, lao về đám cao thủ. Hàng trăm người bị tàn sát, chật vật bỏ chạy, quay lại tòa kiến trúc trên đỉnh núi.
“Chạy à, để xem các người chạy đi đâu”, Sát Phủ Vương bật cười, đuổi theo.
“Dừng lại đi”, Cầm Kiếm Nữ đột nhiên lên tiếng.
Đám đông giật mình, quay lại nhìn.
“Đây là kế dụ địch, các người mà đuổi theo, rơi vào bẫy là xong đời”, Cầm Kiếm Nữ nói.
Đám đông nhìn nhau. Sát Phủ Vương nóng ruột hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao, lẽ nào cứ ở đây đợi đối phương xuất hiện?”
“Điều đó là không thể”, Cầm Kiếm Nữ hừ giọng rồi đưa tay lên, một tấm bản đồ hiện ra trong lòng bàn tay cô ta.
“Vạn Kiếm Đồ”, có người kêu lên.
“Kiếm ý hùng hậu quá”, Lâm Chính cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn tấm hình với đôi mắt rực lửa.
“Đó là thứ gì vậy?”
Chương 4615: Khuyên ngăn
Vạn Kiếm Đồ nhẹ nhàng như một chiếc lông chim, lơ lửng trước mặt Cầm Kiếm Nữ. Kiếm ý nổi lên hừng hực.
Lâm Chính đứng sau nhìn thấy trên Vạn Kiếm Đồ xuất hiện những vết kiếm nhỏ. Những vết kiếm này dày đặc, chém ngang chém dọc, giao nhau không vết hở giống như đường đi của những thanh kiếm vô cùng sắc bén vậy.
Cầm Kiếm Nữ cắn ngón tay, máu chảy xuống Vạn Kiếm Đồ. Trong nhắt mắt, Vạn Kiếm Đồ phát ra ánh sáng tỏa ra xung quanh. Cô ta lầm bầm đọc gì đó rồi dang hai tay ra.
Vạn Kiếm đồ bay lên. Lâm Chính bàng hoàng.
Trước đây những công pháp anh học đều có cơ sở khoa học nhưng với Vạn Kiếm Đồ này thì anh chẳng hiểu gì cả.
Lẽ nào đây là đồ vật của tiên nhân?
Vụt vụt…
Bên trong Vạn Kiếm đồ tạo ra từng thanh kiếm dài, chúng có hình dạng không giống nhau, nhiều như mưa và lao về phía những tòa kiến trúc trên đỉnh núi.
Bùm bùm…
Kiếm khí bay ra tạo thành những vụ nổ lớn. Những vụ nổ liên tiếp tấn công lên đỉnh núi khiến cả ngọn núi rung động.
Ở đây không có sự sống, chỉ có những mỏm đá và giờ là một màn lễ rửa tội bao trùm lên toàn bộ khu vực này khiến cho những tòa kiến trúc biến thành đống đổ nát.
Những kẻ vừa chạy thoát khỏi đống đổ nát thì cũng phải bỏ mạng dưới làn mưa kiếm. Những kẻ trốn được thì bị thương nặng, vô cùng thảm thương. Đám đông nhìn thấy cảnh tượng đó đều hoan hô.
“Không hổ danh là Vạn Kiếm Đồ của thế gia Cầm Kiếm. Có thứ này thì có gì phải sợ Lũng Huyết Hoàng chứ?”
Đám đàn ông mỉm cười, tỏ vẻ vui mừng.
“Bớt nói nhảm lại, tôi đã biết chỗ của Lũng Huyết Hoàng rồi, mọi người chuẩn bị đi”, Cầm Kiếm Nữ hét lớn, vung tay lên, một thanh kiếm quang phóng ra lao về phía một một đá cực lớn ở trên núi.
Bùm…
Kiếm quang vừa tiếp cận mộc đá thì mộ đá lập tức phát ra ánh sáng màu vang đánh bật kiếm quang ra.
Đám đông tái mặt, kêu lên
“Là Lũng Huyết Hoàng”.
“Chắc chắn Lũng Huyết Hoàng đang ở trong mộ đá”.
“Các vị, đây là thời cơ tốt nhất để giết chết Lũng Huyết Hoàng. Ra tay thôi”.
“Xông lên”.
Tiếng hô vang lên, đám đông đồng loạt lao tới.
“Cô Cầm Kiếm”, lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Cầm Kiếm dừng lại, nhìn anh: “Có chuyện gì không?”
“Kết giới bên ngoài, cạm bẫy trên đường, thế nhưng các công trình trên núi sự phòng ngự khá lỏng lẻo. E rằng có bẫy”, Lâm Chính nói. Cầm Kiếm Nữ chau mày và suy nghĩ.
“Tên ngốc, hàng phòng ngự của họ có thể đối đầu được với Vạn Kiếm Đồ sao?", có người hét lớn.
“Nhát gan mà cũng đòi làm càn, nếu sợ thì biến đi”, đám đàn ông chế nhạo.
“Nói chuyện với loại đó làm gì, các vị cùng tôi đi lấy đầu của Lũng Huyết Hoàng”.
Sát Phủ Vương bật cười, lao lên. Cầm Kiếm Nữ không nói gì, chỉ rút trường kiếm màu máu ra và nhảy tới.
Lâm Chính thấy vậy bèn lắc đầu.
“Đại nhân điều này…”, Tửu Ngọc há hốc miệng định nói gì đó.
“Đi thôi”, Lâm Chính lấy Thiên Sinh Đao ra và thận trọng đi theo.
“Ông biết Cầm Kiếm Nữ à?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Cô con gái cả của nhà Cầm Kiếm ở khu vực Long Cân có thiên phú tuyệt vời, thực lực vô song, tôi từng có cơ hội gặp cô ta một lần”.
Tửu Ngọc nói, sau đó bước tới chắp tay: “Cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ”.
“Các người là ai, tạo sao lại bị người của Lũng Huyết Hoàng theo dõi vậy?”, Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng nói với vẻ khá thản nhiên.
“Chúng tôi...chỉ là tán tu...”, Tửu Ngọc do dự rồi nói.
“Chúng tôi không quen biết đám người đó, nhưng tôi nghĩ có lẽ là do ông tổ nhà họ Mãn”.
Lâm Chính nói: “Chúng tôi đang tìm ông tổ nhà họ Mãn, có lẽ bọn họ nghe thấy nên mới ra tay với chúng tôi”.
“Các người tìm ông tổ nhà họ mãn làm gì?”
“Kẻ đó có thù với tôi”, Lâm Chính nói.
“Vậy sao?”
Cầm Kiếm Nữ nhìn Lâm Chính sau đó hừ giọng: “Ông tổ nhà họ Mãn là một trong những chiến tướng của Lũng Huyết Hoàng. Anh gây sự với kẻ đó, thì đám bậu xậu của Lũng Huyết Hoàng sao có thể bỏ qua cho anh được”.
“Hóa ra là vậy”.
“Ba tháng trước, Lũng Huyết Hoàng giết hại em trai của tôi. Tôi thề sẽ tiêu diệt kẻ đó, hai người cũng không làm gì được Lũng Huyết Hoàng đâu. Mọi người đã muốn giết lão tổ thì cùng đi với tôi đi”, Cầm Kiếm Nữ thản nhiên nói sau đó quay người đi về phía trước.
“Đại nhân”, Tửu Ngọc nhìn Lâm Chính.
“Thêm một người giúp đỡ chẳng phải tốt hơn sao? Đi theo thôi”, Lâm Chính cười nói.
Hai người đi cùng Cầm Kiếm Nữ. Thế nhưng những người đi cùng Cầm Kiếm Nữ có vẻ không hài lòng. Một người đàn ông tóc dài lập tức bước lên: “Hai người này không rõ là ai, hà tất phải dẫn theo họ. Nếu bọn họ có ý hại người thì có phải là chúng ta sẽ gặp họa. Huống hồ thực lực của bọn họ yếu như vậy, sẽ không giúp được gì cho chúng ta đâu. Chi bằng giết họ đi cho rồi”.
“Anh cũng nói là thực lực họ yếu đó, vậy mà anh còn sợ họ à?”
Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng nói: “Huống hồ, đối với bọn họ tôi cũng có việc để dùng”.
“Có việc để dùng sao?”
Người thanh niên giật mình, khẽ cười nói: “Tình Nhi, hai kẻ vô dụng thì có gì để sử dụng được chứ? Hai người chúng ta đủ để đối phó với Lũng Huyết Hoàng rồi, không cần phiền phức như thế”, Cầm Kiếm Nữ chau mày.
“Thôi khỏi đi, cô muốn giữ lại thì giữ, nhưng tôi nói cho cô biết, Lũng Huyết Hoàng đã thăng cấp năng lực rồi. Ông ta chỉ cần hoàn thành được theo sự khiêu chiến thì có thể thăng cấp đại năng. Muốn lật đổ ông ta sẽ không dễ đâu, đừng khinh suất”, người đàn ông tỏ ra bất lực.
Cầm Kiếm Nữ không nói gì chỉ đi tiếp về phía trước. Lâm Chính đi sau cũng đã nghe thấy hết lời họ nói.
“Lũng Huyết Hoàng rốt cuộc là người như thế nào nhỉ?”, Lâm Chính khẽ hỏi Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc tái mặt, khẽ giải thích: “Ông ta là thợ săn giải thưởng có tiếng ở đây”.
“Thợ săn giải thưởng sao?”
“Đúng vậy, đám người này hoàn thành việc săn thưởng để nâng cao tu vi. Giải thưởng mà các bậc đại năng đưa ra đều vô cùng có tính khiêu chiến, giải thưởng sau khi hoàn thành cũng vô cùng hậu hĩnh, nghe nói Lũng Huyết Hoàng thông qua cách này để bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, hơn nữa vẫn còn không ngừng gia tăng thực lực”.
“Những người giống như Lũng Huyết Hoàng không hề ít. Trong đó những người xuất sắc được gọi là người săn thưởng”.
“Những người này sẽ bị các vị đại năng bài trừ. Khi thực lực của những thợ săn đạt tới một mức độ nhất định thì sẽ bị các vị đại năng khiêu chiến và giết chết”.
“Những vị đại năng ở khu vực này đều rất kiêng dè Lũng Huyết Hoàng. Bọn họ luôn muốn trừ khử ông ta”.
“Thế nhưng hiện tại trong tay của Lũng Huyết Hoàng cũng có vô số cao thủ. Hơn nữa người này ít khi ra mặt, thế nên cũng không ai dám khinh suất”, Tửu Ngọc nói.
Lâm Chính nghe thấy thì chau mày.
“Nếu khu vực này đã thế thì tại sao Cầm Kiếm Nữ khong mượn sự trợ giúp của Sinh Vương để đối phó với Lũng Huyết Hoàng mà lại hành động một mình. Đến cả đại năng còn không dám ra tay thì sao cô ta có thể đối phó được?”
Tửu Ngọc nghe thấy vậy chỉ lắc đầu: “Đại nhân, điều này liên quan tới rất nhiều thứ, khó nói lắm…”
Chương 4612: Hai người lên đi
Lâm Chính nghe thấy vậy thì không hỏi thêm gì nữa. Dù sao thì đây cũng là lần đầu anh tới đây nên đương nhiên là không hiểu rõ về nơi này. Anh vốn tưởng khu long mạch địa long này là nơi có đời Lục Địa Thần Tiên nhưng giờ xem ra không phải. Mà ngược lại những dược nhân như Tửu Ngọc thì không ít.
Thế nhưng cũng không thể trách những người như Tửu Ngọc được. Người khác dùng thuốc để nâng cao thực lực, bạn không dùng thì anh chỉ có thể bị người khác ức hiếp mà thôi.
“Hai người đang lầm bầm cái gì vậy? Còn dám nói sau lưng thì tôi sẽ cắt lưỡi đấy”.
Lúc này, một người đàn ông tráng kiện trừng mắt chửi rủa Lâm Chính và Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc khá bực tức, định cãi lại nhưng thấy sau lưng kẻ này có hai cái búa lớn thì tái mặt, cười nói: “Đại nhân tha tội”.
“Hừ”, người đàn ông không nói thêm gì nữa.
“Sát Phủ Vương có sức mạnh ghê người, từng dùng hai cây búa giết chết một vị Lục Địa Thần Tiên. Mặc dù là ỷ đông đánh ít nhưng thực lực cũng thâm sâu khó lường. Có khi cũng đã đạt tới cảnh giới Thần Tiên rồi”, Tửu Ngọc dùng sức mạnh phi thăng nói.
Lâm Chính gật đầu. Hai người nhìn đám người phía trước thì mới phát hiện ra toàn bộ đội quân của Cầm Kiếm Nữ đều là cao thủ.
Mặc dù cũng có không ít dược nhân nhưng phần lớn đầu không cần dùng thuốc và có thể đối kháng được với những vị Lục Địa Thần Tiên. Xem ra là Cầm Kiếm Nữ đã có sự chuẩn bị khi tới đây.
Đội ngũ này đi về phía trước, do họ đã đi vào địa bàn của Lũng Huyết Hoàng, thế nên có thể đụng độ với thuộc hạ của Lũng Huyết Hoàng bất cứ lúc nào.
Đối với những kẻ này thì Cầm Kiếm Nữ không nói nhiều, chỉ giết thẳng tay. Và điều đó đương nhiên làm kinh động tới Lũng Huyết Hoàng.
Khi bọn họ tới hang ổ của ông ta thì ông ta đã phòng bị xong. Đây là một ngọn núi với những tảng đá vô cùng kỳ lạ. Lúc này xung quanh ngọn núi đã được vây chặt, đến cả con đường duy nhất cũng phát ra ánh sáng nhiều màu.
Rõ ràng đó chính là những cái bẫy.
“Mở đường”, Cầm Kiếm Nữ nói.
“Để tôi”, Sát Phủ Vương lên tiếng, lấy hai cây búa ra và sải bước đi về phía trước.
Khí tức hừng hừng của Sát Phủ Vương giống như một con bò. Lúc gần tới nơi, Sát Phủ Vương gầm lên và bổ mạnh búa xuống kết giới.
Hai cây búa phát ra tiếng gầm gừ, sức mạnh phi thăng tóe ra ánh sáng vàng.Cây búa bổ mạnh xuống kết giới, cả vùng kết giới rung chuyển.
“Mạnh quá”, Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên. Sức mạnh này đến anh cũng không dám coi nhẹ.
Xem ra đám người này đúng là rất mạnh. Sau một hồi rung lên thì kết giới vẫn còn nguyên. Thế nhưng vị trí mà cây búa chém xuống thì đã xuất hiện một vết nứt.
“Tiếp tục", Cầm Kiếm Nữ nói bằng vẻ vô cảm.
“Với loại kết giới này sao có thể chịu nổi ba búa của tôi chứ”, Sát Phủ Vương bật cười và bổ tiếp.
Bùm!
Bùm!
Thêm hai búa nữa giáng xuống. Quả nhiên kết giới đã nổ tung tạo ra một cái hốc mà người thường có thể đi qua. Sát Phủ Vương nhìn cái hóc và quay lại nói với Cầm Kiếm Nữ: “Có vào không?”
“Không vội”.
Cầm Kiếm Nữ quay qua nhìn hai người Lâm Chính: “Hai người bạn, phiền hai người dẫn đường cho chúng tôi”.
Dứt lời Tửu Ngọc tái mặt. Những người khác cũng chợt hiểu ra.
Thảo nào Cầm Kiếm Nữ giữ bọn họ lại. Có lẽ cô ta đã coi hai người là chuột bạch để đi dò đường bên trong kết giới xem có bẫy hay không.
“Cầm Kiếm Nữ, điều này…”, Tửu Ngọc lắp bắp, định nói gì đó nhưng nói không ra lời.
“Cái gì cái rắm ấy, các người còn lắm lời à, vào đi”, một người đàn ông để râu chửi lớn.
“Thế nhưng…bên trong này…”
“Sợ cái gì? Không thấy chúng tôi cũng ở đây à? Có gì nguy hiểm chẳng phải là có chúng tôi trợ giúp sao?”
Người đó bước ra đạp vào mông của Tửu Ngọc. Tửu Ngọc bất lực đành nhìn Lâm Chính. Lâm Chính không nói gì, chỉ đi tới.
“Không cần lo lắng, chúng tôi sẽ cứu mọi người”, Cầm Kiếm Nữ thản nhiên nói và giơ tay lên: “Tất cả chuẩn bị”.
Mọi người lập tức sử dụng chân khí. Nói thì vậy nhưng sợ rằng nếu có gì bất ngờ thì có khi cái đám này sẽ chẳng phản ứng gì đâu.
Tửu Ngọc biết thế nhưng không còn lựa chọn nào khác. Nếu như giống gã chột trước đó thì Tửu Ngọc còn thấy có khả năng đối phó.
Chứ đối đầu với đám Cầm Kiếm Nữ này thì chẳng có nổi cơ hội. Ngoài việc ngoan ngoãn làm theo lời họ thì căn bản không có sự lựa chọn nào khác.
Đúng lúc Tửu Ngọc bước vào thì Lâm Chính lên tiếng: “Ông đứng ở đây, đừng cử động, tôi vào là được rồi”.
“Đại nhân…điều này…sao có thể chứ?”, Tửu Ngọc vội nói.
“Yên tâm, không sao đâu”
Lâm Chính điềm đạm nói rồi bước tiếp. Tửu Ngọc há hốc miệng, nhìn theo bóng lưng anh, không biết phải nói gì.
Toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào anh. Lâm Chính nhanh chóng đến bên cạnh kết giới.Thường thì kết giới khi bị bị phá vỡ tạo ra một hốc sẽ nhanh chóng vỡ tung toàn bộ, thế nhưng kết giới này lại có khả năng tự hồi phục.
Lâm Chính thò năm ngón tay vào trong kết giới. Không có gì bất ngờ xảy ra.
Anh nín thở đi vào trong. Thế nhưng ngay lúc này...Cái hốc của kết giới tự động phục hồi, sức mạnh khủng khiếp dâng lên và cuối cùng…
Bùm…
Một vụ nổ lớn được tạo ra…Lâm Chính bị nhấn chìm trong vụ nổ …
Chương 4613: Người được xếp vào bảng xếp hạng
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám người Cầm Kiếm Nữ cũng nín lặng.
Tửu Ngọc bàng hoàng, ngồi phịch ra đất. Lâm Chính mà chết thì ai giải độc trên người ông ta đây. Ai giúp ông ta bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đây?
Huống hồ ông ta đã phản bội chủ nhân của mình rồi, giờ ông ta đâu còn chỗ dựa nữa.
“Quả nhiên là có cạm bẫy”.
Sát Phủ Vương thở hắt ra, chửi rủa: “Cái tên Lũng Huyết Hoàng này thật đê tiện, tôi nhất định phải tiêu diệt hắn”.
“Giờ phải làm sao?”, một người bên cạnh hỏi.
“Thiết kế kết giới đồng bích để chống lại”, Cầm Kiếm Nữ nói.
“Vâng”.
Vài người bước ra đi về phía kết giới. Thế nhưng vừa đi được vài bước thì họ đều khựng lại.
Đám người Cầm Kiếm Nữ chau mày.
“Cô xem này”, có người chỉ vào kết giới.
Họ chỉ thấy sau khi đám khói của vụ nổ tan ra thì có một người máu me be bét đang nằm ngoài kết giới. Đó là Lâm Chính.
“Cái gì?”, không ít người kêu lên.
“Thằng nhóc này…còn toàn thây à?”, Sát Phủ Vương nhìn bằng vẻ không dám tin và đôi mắt với đồng tử như rơi ra ngoài.
“Nói chính xác hơn là chưa chết”, Cầm Kiếm Nữ để ý thấy ngực của Lâm Chính vẫn còn phập phồng nên trầm giọng.
Đám đông không thể chấp nhận được. Đây không phải là một vụ nổ thông thường đâu. Kết giới hộ sơn thế này đều do chủ nhân của nó đích thân tạo ra, vụ nổ vừa rồi chính là sức mạnh từ bên trong kết giới.
Nói cách khác nó chính là đòn tấn công được tạo ra từ Lũng Huyết Hoàng. Với đòn tấn công này chẳng ai có thể đảm bảo điều gì. Vừa rồi họ nghĩ Lâm Chính chết chắc rồi. Thế nhưng anh không chết…
“Kẻ này thuộc cảnh giới gì vậy?”, có người thốt lên.
Bọn họ không thể nhìn thấu được thực lực của Lâm Chính, chỉ thấy khí tức của anh rất ổn định
“Lẽ nào là Lục Địa Thần Tiên sao?”, Cầm Kiếm Nữ suy nghĩ rồi tự nhủ.
Những người bên cạnh nghe thấy vậy thì phụt cười.
“Thiên hạ rộng lớn thế này, cô Tình Nhi nhìn xem người này chưa tới ba mươi, một kẻ chưa tới ba mươi mà đã là Lục Địa Thần Tiên thì phải tài giỏi thế nào chứ? Nếu mà như thế thì đã vào bảng xếp hạng từ lâu rồi, nhưng cô xem mà xem làm gì có tên của người này đâu”
Cầm Kiếm Nữ chau mày. Cô ta có thể cảm nhận được một sự quen thuộc từ Lâm Chính, có cảnh giới của một vị Lục Địa Thần Tiên nhưng cô ta không dám khẳng định.
Vì dù sao khí tức của Lâm Chính cũng ổn định quá, giống một kẻ có tu vi không quá cao hơn. Cô ta không biết rằng Lâm Chính đã giả vờ để không gây sự chú ý.
Nhưng cũng phải nói lại, nếu chưa tới ba mươi tuổi mà đã đạt tới Lục Địa Thần Tiên thì một thiên tài như thế đúng là đủ để gây chấn động vùng long mạch này.
Đừng thấy Cầm Kiếm Nữ trẻ đẹp mà nhầm vì trên thực tế thì người này cũng đã tầm năm sáu mươi tuổi rồi. Phần lớn những người ở đây đều tu luyện. Một khi bế quan là tu tới năm mười năm, cộng thêm với việc sử dụng các loại đan dược nên tuổi thọ của họ thường gấp hai, gấp ba người bình thường.
Tửu Ngọc đỡ Lâm Chính dậy, vội lấy ra một chiếc lọ nhét thuốc vào miệng anh và vận công chữa trị cho anh. Một lúc sau Lâm Chính đã mở được mắt ra.
“Đại nhân, cậu không sao chứ?”
“Không…không sao”, Lâm Chính giả bộ yếu ớt sau đó đứng dậy khi được Tửu Ngọc đỡ.
Đám đông nhìn cơ thể anh.
Chương 4614: Vạn Kiếm Đồ
“Xem ra cơ thể của anh cũng mạnh đấy nhỉ”, Cầm Kiếm Nữ liếc nhìn anh và thản nhiên nói.
Mặc dù không nhìn thấu kẻ này nhưng lúc này cô ta cũng không có tâm trạng đi suy nghĩ những điều đó nữa rồi.
Lâm Chính vẫn được Tửu Ngọc dìu. Những người khác bắt đầu bày binh bố trận trước hốc kết giới.
Một bức bình phong tầm ba mét giống như lớp kính được hình thành. Bọn họ di chuyển bức bình phong nhằm vào cái hốc và hô lên, sau đó phủ lên cái hốc.
Bức bình phong phủ lên, sức mạnh bỗng dậy sóng, nó dần dần tan ra giống như những bàn tay di chuyển ra bốn phía. Tại vị trí trung tâm bức bình phong, một lượng lớn những đường hoa văn màu vàng xuất hiện.
Lực giằng co kéo kết giới vào sâu điểm chạm của những đường hoa văn màu vàng. Khí tiếp xúc với các đường màu vàng này, kết giới dần nổ ra. Bức bình phong giống như cái máy xay thịt còn kết giới giống như miếng thịt mỡ đang bị cái máy nghiền nát từ từ.
“Sao ngay từ đầu không dùng chứ”, Tửu Ngọc thấy vậy thì tức lắm.
“Cách này tiêu tốn rất nhiều sức mạnh phi thăng sao sử dụng được?”, Cầm Kiếm Nữ đáp lại. Cách giải thích vô cùng lạnh lùng nhưng ông ta cũng chẳng thể làm khác.
“Đại nhân, rõ ràng đám người này lợi dụng chúng ta, chi bằng chúng ta đợi ở đây cho họ đánh nhau chúng ta làm nư ông đắc lợi đi”, Tửu Ngọc tức giận nói.
“Nếu muốn làm ngư ông đắc lợi thì sao không tiến gần hơn chút, huống hồ chúng ta tới đây vì ông tổ nhà họ Mãn, giết được ông ta chúng ta rời đi chứ không ở đây dây dưa làm gì”.
Lâm Chính khẽ sử dụng sức mạnh phi thăng, vết thương trê người anh hồi phục bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Tửu Ngọc thấy vậy thì giật mình.
“Đại nhân, tôi biết cậu là Lục Địa Thần Tiên nhưng độ mạnh của cơ thể này thật sự…có phải là quá đáng sợ không”.
“Có không?”
“Đương nhiên rồi, vừa nãy vụ nổ đó chắc chắn được tạo ra từ sức mạnh của Lũng Huyết Hoàng mà. Nếu là một vị Lục Địa Thần Tiên khác dù không chết thì cũng không thể nào hồi phục được thương thế nhanh như thế, vậy mà cậu…”
“Vậy thì tôi phải giả vờ thêm rồi. Đám người Cầm Kiếm Nữ này không tốt đẹp gì, không thể để họ nghi ngờ được”.
“Hiểu rồi đại nhân”.
Hai người nhìn nhau sau đó đi sau đám người kia. Mặc dù Lâm Chính đã hồi phục vết thương nhưng vẫn để toàn thân be bét máu và giả bộ để Tửu Ngọc dìu đi.
Đám đông cũng không cho rằng Lâm Chính có thể làm thêm gì nên mặc kệ hai người họ. Cao thủ trong đám người này không ít, những cạm bấy do thuộc hạ của Lũng Huyết Hoàng tạo ra cũng đã bị phá hỏng. Đoàn người của Cầm Kiếm Nữ đã tiếp cận được hang ổ của Lũng Huyết Hoàng.
“Đám trộm to gan, dám xông vào địa bàn của ngộ vương. Giết”
Lúc này một lượng lớn các bóng hình xuất hiện trên đỉnh nủi. Có tới hàng trăm người và họ đồng loạt lao về phía trước.
“Ha ha đi cũng lâu rồi cuối cùng thì đám bậu xậu các người cũng chịu xuất hiện rồi. Giết”, Sát Phủ Vương bật cười, lao về đám cao thủ. Hàng trăm người bị tàn sát, chật vật bỏ chạy, quay lại tòa kiến trúc trên đỉnh núi.
“Chạy à, để xem các người chạy đi đâu”, Sát Phủ Vương bật cười, đuổi theo.
“Dừng lại đi”, Cầm Kiếm Nữ đột nhiên lên tiếng.
Đám đông giật mình, quay lại nhìn.
“Đây là kế dụ địch, các người mà đuổi theo, rơi vào bẫy là xong đời”, Cầm Kiếm Nữ nói.
Đám đông nhìn nhau. Sát Phủ Vương nóng ruột hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao, lẽ nào cứ ở đây đợi đối phương xuất hiện?”
“Điều đó là không thể”, Cầm Kiếm Nữ hừ giọng rồi đưa tay lên, một tấm bản đồ hiện ra trong lòng bàn tay cô ta.
“Vạn Kiếm Đồ”, có người kêu lên.
“Kiếm ý hùng hậu quá”, Lâm Chính cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn tấm hình với đôi mắt rực lửa.
“Đó là thứ gì vậy?”
Chương 4615: Khuyên ngăn
Vạn Kiếm Đồ nhẹ nhàng như một chiếc lông chim, lơ lửng trước mặt Cầm Kiếm Nữ. Kiếm ý nổi lên hừng hực.
Lâm Chính đứng sau nhìn thấy trên Vạn Kiếm Đồ xuất hiện những vết kiếm nhỏ. Những vết kiếm này dày đặc, chém ngang chém dọc, giao nhau không vết hở giống như đường đi của những thanh kiếm vô cùng sắc bén vậy.
Cầm Kiếm Nữ cắn ngón tay, máu chảy xuống Vạn Kiếm Đồ. Trong nhắt mắt, Vạn Kiếm Đồ phát ra ánh sáng tỏa ra xung quanh. Cô ta lầm bầm đọc gì đó rồi dang hai tay ra.
Vạn Kiếm đồ bay lên. Lâm Chính bàng hoàng.
Trước đây những công pháp anh học đều có cơ sở khoa học nhưng với Vạn Kiếm Đồ này thì anh chẳng hiểu gì cả.
Lẽ nào đây là đồ vật của tiên nhân?
Vụt vụt…
Bên trong Vạn Kiếm đồ tạo ra từng thanh kiếm dài, chúng có hình dạng không giống nhau, nhiều như mưa và lao về phía những tòa kiến trúc trên đỉnh núi.
Bùm bùm…
Kiếm khí bay ra tạo thành những vụ nổ lớn. Những vụ nổ liên tiếp tấn công lên đỉnh núi khiến cả ngọn núi rung động.
Ở đây không có sự sống, chỉ có những mỏm đá và giờ là một màn lễ rửa tội bao trùm lên toàn bộ khu vực này khiến cho những tòa kiến trúc biến thành đống đổ nát.
Những kẻ vừa chạy thoát khỏi đống đổ nát thì cũng phải bỏ mạng dưới làn mưa kiếm. Những kẻ trốn được thì bị thương nặng, vô cùng thảm thương. Đám đông nhìn thấy cảnh tượng đó đều hoan hô.
“Không hổ danh là Vạn Kiếm Đồ của thế gia Cầm Kiếm. Có thứ này thì có gì phải sợ Lũng Huyết Hoàng chứ?”
Đám đàn ông mỉm cười, tỏ vẻ vui mừng.
“Bớt nói nhảm lại, tôi đã biết chỗ của Lũng Huyết Hoàng rồi, mọi người chuẩn bị đi”, Cầm Kiếm Nữ hét lớn, vung tay lên, một thanh kiếm quang phóng ra lao về phía một một đá cực lớn ở trên núi.
Bùm…
Kiếm quang vừa tiếp cận mộc đá thì mộ đá lập tức phát ra ánh sáng màu vang đánh bật kiếm quang ra.
Đám đông tái mặt, kêu lên
“Là Lũng Huyết Hoàng”.
“Chắc chắn Lũng Huyết Hoàng đang ở trong mộ đá”.
“Các vị, đây là thời cơ tốt nhất để giết chết Lũng Huyết Hoàng. Ra tay thôi”.
“Xông lên”.
Tiếng hô vang lên, đám đông đồng loạt lao tới.
“Cô Cầm Kiếm”, lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Cầm Kiếm dừng lại, nhìn anh: “Có chuyện gì không?”
“Kết giới bên ngoài, cạm bẫy trên đường, thế nhưng các công trình trên núi sự phòng ngự khá lỏng lẻo. E rằng có bẫy”, Lâm Chính nói. Cầm Kiếm Nữ chau mày và suy nghĩ.
“Tên ngốc, hàng phòng ngự của họ có thể đối đầu được với Vạn Kiếm Đồ sao?", có người hét lớn.
“Nhát gan mà cũng đòi làm càn, nếu sợ thì biến đi”, đám đàn ông chế nhạo.
“Nói chuyện với loại đó làm gì, các vị cùng tôi đi lấy đầu của Lũng Huyết Hoàng”.
Sát Phủ Vương bật cười, lao lên. Cầm Kiếm Nữ không nói gì, chỉ rút trường kiếm màu máu ra và nhảy tới.
Lâm Chính thấy vậy bèn lắc đầu.
“Đại nhân điều này…”, Tửu Ngọc há hốc miệng định nói gì đó.
“Đi thôi”, Lâm Chính lấy Thiên Sinh Đao ra và thận trọng đi theo.