-
Chương 4606-4610
Chương 4606: Quà tặng
Lâm Chính và những người khác bước nhanh về phía trước, bối rối nhìn chằm chằm vào bộ quần áo mỏng tang mà Từ Chính đang cầm trên tay.
Từ Chính cầm bộ quần áo bước nhanh đến chỗ Lâm Chính.
"Lâm tiên sinh, xong rồi, cuối cùng cũng xong rồi!"
"Anh đang nói bộ quần áo này sao?"
"Phải!"
Từ Chính nói một cách hào hứng và tự hào: "Lâm tiên sinh, bộ quần áo này là công cụ đắc lực giúp anh đi vào long mạch dưới lòng đất".
"Ồ?"
Lâm Chính lập tức cầm lấy bộ quần áo, cẩn thận quan sát.
Tửu Ngọc bên cạnh tỏ vẻ khó tin: "Cái gì vậy? Chỉ dựa vào thứ này sao? Một bộ quần áo mỏng như cánh ve như vậy có thể giúp một người trưởng thành đi vào long mạch dưới lòng đất ư? Đừng đùa tôi!"
"Tôi không đùa".
Từ Chính liên tục lắc đầu và nói một cách nghiêm túc:"Bộ quần áo này được làm bằng vật liệu nano tiên tiến nhất, bề mặt của nó có công nghệ mô phỏng sinh học, có thể dễ dàng loại bỏ sức gió và lực va đập trong đường hầm. Không chỉ vậy, toàn bộ cấu trúc của nó còn có thiết kế ánh sáng yếu tiên tiến....."
Từ Chính giải thích.
Thuật ngữ chuyên ngành khiến Lâm Chính và Tửu Ngọc bối rối.
Tửu Ngọc nghe không hiểu cho nên vẫn không tin rằng bộ quần áo này có thể giúp Lâm Chính đi vào long mạch dưới lòng đất.
Lâm Chính thì ngược lại rất tin tưởng Từ Chính.
Anh cầm bộ quần áo lên, nhưng lại không cảm nhận được sức nặng. Khi mặc vào, bộ quần áo dường như biến mất, nếu không nhìn kỹ sẽ không cảm nhận được dấu vết của quần áo.
"Muốn biết nó có hiệu quả hay không thì phải thử".
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó đi về phía cửa.
Tửu Ngọc cũng theo sau.
Vân Tiếu trang chủ, Sở Thu và những người khác đều vây lại xung quanh anh.
Lâm Chính rút Thiên Sinh Đao ra, đâm vào trước cổng rồi truyền sức mạnh phi thăng vào để biến nó thành kết giới lan rộng ra xung quanh nhằm bảo vệ người trong cung điện khỏi bị thương bởi sức gió va chạm trong đường hầm.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Lâm Chính hít một hơi và gật đầu với Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc lập tức mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, cơn gió mạnh ập vào Lâm Chính như một cơn sóng lớn gào thét.
Lâm Chính hơi cau mày, hai chân ấn mạnh xuống đất, vô thức muốn chống lại lực va chạm này.
Tuy nhiên, khi tiếng gió rít thổi qua, Lâm Chính kinh ngạc phát hiện cơn gió đó tạt vào mình nhẹ nhàng như một làn gió nhẹ....
"Đại nhân, cậu cảm thấy sao rồi?"
Tửu Ngọc ở bên cạnh vội vã hỏi.
"Rất tốt, tôi cảm thấy...rất tuyệt!"
Lâm Chính lúc này mới bừng tỉnh, cảm giác không thể tin nổi: "Lực cản trong đường hầm...chẳng có tác dụng gì với tôi cả! Tôi không còn cảm nhận được chút lực cản nào trong đường hầm này nữa!"
"Cái gì?"
Tửu Ngọc kinh ngạc.
Lâm Chính bắt đầu tiến về phía trước vài bước, đi tới miệng đường hầm, sau đó bắt đầu đi vào rất dễ dàng.
Dễ dàng như đi dạo trong công viên...
Lần này, Tửu Ngọc đã bị thuyết phục.
"Đây chính là sức mạnh của công nghệ sao?"
Ông ta ngây ngốc lẩm bẩm.
Lâm Chính đóng cửa lại, trong lòng vô cùng phấn khích.
"Làm tốt lắm, Từ Chính!"
"Lâm tiên sinh, hiện tại chúng tôi đã tìm được phương pháp sản xuất phù hợp, khả năng sản xuất hàng loạt là rất khả quan".
"Sản xuất hàng loạt?"
Lâm Chính sửng sốt một chút, sau đó tựa hồ nghĩ đến điều gì đó liền lập tức gật đầu: "Từ Chính, việc sản xuất hàng loạt phải được tiến hành càng sớm càng tốt, điều này là rất cần thiết! Sở Thu, nghe kỹ đây, trọng tâm của liên minh vẫn là ở phòng thí nghiệm này, anh phải đảm bảo rằng Từ Chính có mọi điều kiện tốt nhất để sản xuất hàng loạt bộ đồ cánh ve này, rõ chưa?"
"Vâng, Lâm minh chủ!"
Sở Thu chắp tay đáp.
"Lâm tiên sinh, việc sản xuất hàng loạt không nhất thiết phải diễn ra ở phòng thí nghiệm, tôi đề nghị chuyển phòng thí nghiệm đi rồi xây dựng nhà máy để sản xuất hàng loạt".
Từ Chính mỉm cười nói.
"Việc này anh toàn quyền quyết định".
Lâm Chính phất tay.
Sau khi thảo luận về việc sản xuất hàng loạt với Từ Chính, Lâm Chính chuẩn bị cùng Tửu Ngọc đi vào long mạch dưới lòng đất.
"Lâm tiên sinh, xin vui lòng đợi một lát, nhóm chúng tôi có quà cho anh!"
Lúc này, Từ Chính đột nhiên nói lớn.
"Quà?"
Lâm Chính quay người lại.
Từ Chính khẽ mỉm cười, nghiêng đầu ra hiệu, sau đó một chiếc hộp đã được cơ giới hóa được đẩy tới.....
Chương 4607: Thần long bất diệt
Chiếc hộp cơ khí được mở ra, bên trong có những món đồ nhỏ tinh xảo.
Một số món chỉ có kích thước bằng quả trứng, những món lớn nhất chỉ bằng nắm tay.
Mỗi món đồ này đều có hình dạng rất độc đáo, với nhiều đèn LED được bố trí trên bề mặt và nhấp nháy ánh sáng cầu vồng.
Lâm Chính ngẩn người.
"Cái gì đây?"
"Lâm tiên sinh, đây là một số món quà mà nhóm chúng tôi làm bằng dầu năng lượng cho anh. Những thứ này được chúng tôi thiết kế từ lâu, nhưng vì vấn đề dầu năng lượng trước đó không thể giải quyết nên đã bị trì hoãn. Sau khi anh mang dầu năng lượng đến, chúng tôi đã tận dụng thời gian rảnh rỗi để hoàn thành tất cả những món đồ này. Giờ anh sắp đi vào long mạch, những món đồ này có thể sẽ rất có ích với anh, đến mức anh khó lòng tưởng tượng được!"
Từ Chính mỉm cười.
"Vậy sao?"
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra hết thảy đồ đạc trong hộp rồi cho vào túi vải. Những món đồ này cũng không chiếm nhiều diện tích.
"Còn cách sử dụng thì sao?"
“Trên mỗi món đồ đều có hướng dẫn sử dụng”.
"Được rồi...tôi sẽ mang nó theo".
Lâm Chính gật đầu và vác chiếc túi lên lưng.
Sau khi dặn dò mọi người một số điều, anh nhìn về phía Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc lập tức đi về phía cổng.
"Mọi việc đều hòm hòm rồi đó".
"Minh chủ, chuyến đi của anh sẽ kéo dài bao lâu?"
"Trước tiên tôi sẽ điều tra dấu vết của lão tổ tông nhà họ Mãn và Diệp Viêm, nếu có thể tìm được vị trí của bọn họ, tôi sẽ suy nghĩ thêm về cách ứng phó. Nếu không tìm được bọn họ, tôi sẽ trở lại trong vòng bảy ngày!"
"Được!"
"Liên minh giao lại cho mọi người!"
Lâm Chính trầm giọng hô một tiếng rồi nháy mắt với Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc lập tức mở cửa.
Lâm Chính thu lại Thiên Sinh Đao và lao thẳng vào cổng.
Tửu Ngọc theo sát phía sau.
Cánh cửa đóng sầm lại...
"Hy vọng minh chủ có thể an toàn trở về".
Sở Thu hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng trầm ngâm.
Những người khác biểu cảm cũng tương tự.
Không ai biết long mạch dưới lòng đất kia có thứ gì.
Có lẽ, Lâm Chính là người ngoài đầu tiên bước vào long mạch dưới lòng đất suốt bao nhiêu năm nay.
Với sự hỗ trợ của bộ đồ đặc biệt, Lâm Chính thuận lợi di chuyển bên trong đường hầm.
Tửu Ngọc thì dùng giấy thông hành để đi vào trong.
Tửu Ngọc đi trước, Lâm Chính theo sau.
Đi bộ như vậy cả tiếng đồng hồ, họ vẫn chưa đến được long mạch dưới lòng đất.
Lâm Chính giờ đã biết năm đó anh quá ngây thơ khi cố gắng xâm nhập vào đường hầm này!
Một nơi như thế này, đừng nói là Lục Địa Thần Tiên, thậm chí là những cao thủ trên cả Lục Địa Thần Tiên cũng không thể xông vào.
Chưa kể đến chiều dài đáng kinh ngạc của đường hầm, lực cản trong đường hầm ngày càng tăng khi tiếp tục tiến lên.
Ở nơi mà Lâm Chính đang đứng, nếu cởi bỏ bộ áo cánh ve này thì ngay cả anh cũng có nguy cơ bị xé nát bởi sức cản vô tận của gió...
"Lâm đại nhân, chúng ta sẽ sớm tới đó!"
Tửu Ngọc nhìn về phía trước, khẽ mỉm cười và bước nhanh hơn.
Lâm Chính gật đầu, cũng bước nhanh về phía trước.
Sau hơn mười phút như vậy, cuối cùng họ cũng nhìn thấy một lối ra lờ mờ.
Sau khi đi ra khỏi lối ra này, một không gian rộng lớn lọt vào mắt Lâm Chính.
Trước mặt vô cùng tối tăm, xung quanh là cát đá hoang vắng, nhưng điều khiến Lâm Chính kinh ngạc là trên đầu anh có rất nhiều ngôi sao sáng ngời, vô cùng đẹp mắt.
"Đây không phải là dưới lòng đất sao? Đó là cái gì...? Bầu trời đầy sao ư?" Lâm Chính kinh ngạc hỏi.
"Lâm tiên sinh, đó không phải là bầu trời đầy sao, mà là tầng đá trên cùng. Đây là lòng đất. Còn những vật phát sáng phía trên đầu chúng ta... chính là vảy rồng..."
Tửu Ngọc đáp.
"Vảy rồng?"
Lâm Chính sững sờ.
Tửu Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn vào lớp đá trên cùng và nói: "Nơi đây không phải được gọi là long mạch dưới lòng đất sao? Đã là long mạch, làm sao có thể không có rồng? Theo truyền thuyết... ở tầng đá trên cùng phía trên đầu chúng ta đã chôn xác một thần long, xác của thần long này sẽ không bao giờ phân hủy..."
Chương 4608: Cút ngay!
Lâm Chính cảm thấy rất khó tin, vội vàng ngẩng đầu nhìn khoảng không trên cao.
Trong những đốm sáng như sao kia, quả thực có những cái hình vòng cung từ lòng đất nhô ra, nhìn từ bên ngoài quả thực khá giống vảy....
"Bên trong thực sự có rồng sao?"
Lâm Chính mím môi hỏi.
Mặc dù Long Quốc lấy rồng làm vật tổ và có vô số truyền thuyết về rồng nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai thực sự nhìn thấy sinh vật huyền bí này.
"Cái này....tôi cũng không biết, nhưng chắc là có".
Tửu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Cái gì mà chắc là? Chưa từng có ai đi xem sao?"
Lâm Chính cảm thấy rất kỳ quái hỏi.
"Vô ích!"
Tửu Ngọc lắc đầu đáp: "Lớp đá trên cùng cực kỳ cứng, không ai ở long mạch dưới lòng đất có thể phá hủy lớp đá trên cùng! Vì vậy, không thể đào lớp đá trên cùng lên để xem có xác rồng nào trong đó không!"
"Tôi hiểu rồi..."
Lâm Chính gật đầu, nhìn bầu trời đầy sao phía trên, đột nhiên nhảy lên, hóa thành một luồng ánh sáng, lao về phía tảng đá phía trên.
"Đại nhân!"
Tửu Ngọc vội vã hét lên.
Nhưng Lâm Chính đã vọt lên không trung rồi.
Khoảng cách giữa lớp đá trên cùng và mặt đất ít nhất là mười nghìn mét.
Lâm Chính nhảy vọt lên không trung và lao tới, phải mất một lúc anh mới đến gần được lớp đá phía trên.
Nhưng vừa mới đến gần, một áp lực vô hình bỗng nhiên giáng xuống.
Áp lực này mạnh vô song và vô cùng đáng sợ.
Lâm Chính còn chưa kịp phản ứng đã bị lực này làm chấn động.
Bịch!
Lâm Chính rất khó tiến về phía trước, thậm chí bị áp lực tác động khiến toàn thân đều bị đánh bật ra sau, ngã xuống phía dưới.
Lâm Chính hai chân nặng nề rơi xuống đất, cơ thể run rẩy.
"Đại nhân không sao chứ?"
Tửu Ngọc nhanh chóng đỡ lấy Lâm Chính.
"Tôi không sao".
Lâm Chính thở ra một hơi, khi đứng vững lại, anh cau mày nhìn về phía tảng đá phía trên....
"Tại sao lại có áp lực đẩy tôi trở lại?"
"Đại nhân, chắc cậu chưa biết, áp lực đẩy cậu lùi lại là long uy..."
"Long uy?"
"Vâng, Long uy!"
Tửu Ngọc gật đầu nói: "Mặc dù xác rồng bị chôn vùi trong lớp đá trên cùng, nhưng sức mạnh của rồng vẫn tồn tại rất lâu, sức mạnh của rồng mạnh đến mức người bình thường không thể vượt qua được. Đã có rất nhiều người muốn đột phá sức mạnh của rồng và đào thử tầng đá phía trên, nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại. Cho nên hiện tượng diễn ra vừa rồi là hoàn toàn bình thường".
"Vậy sao?"
Lâm Chính nghe vậy, ánh mắt càng thêm hứng thú nhìn khối đá phía trên.
"Đại nhân, cách đây một đoạn có một điểm treo thưởng, chúng ta có thể tới đó hỏi thăm tin tức về Diệp Viêm và lão tổ nhà họ Mãn".
Lúc này, Tửu Ngọc lại lên tiếng.
"Điểm treo thưởng?"
"Trong long mạch của chúng tôi có không ít điểm treo thưởng như thế này. Những địa điểm này là do các bậc đại năng từ các nơi khác nhau trong long mạch thiết lập. Ví dụ như ở gần đây có một cái gọi là điểm treo thưởng Sinh Vương, do bậc đại năng tên Sinh Vương lập nên. Vị này mỗi tháng sẽ phát hành một loạt nhiệm vụ treo thưởng, chỉ cần có thể hoàn thành những nhiệm vụ này, chúng ta có thể đi tìm Sinh Vương đại năng để nhận phần thưởng. Phần thưởng có thể nhận được thậm chí vượt xa tưởng tượng của chúng ta!"
Tửu Ngọc thao thao bất tuyệt.
"Ra là vậy....vậy chủ nhân của ông có phải là bậc đại năng có thể lập ra điểm treo thưởng không?"
"Đương nhiên là không, tuy thực lực của chủ nhân tôi không tệ, nhưng so với sức mạnh của đại năng thì vẫn có khoảng cách rất lớn....."
"Ồ..."
"Đại nhân, điểm treo thưởng quy tụ mọi người từ khắp nơi trên thế giới, từ mọi tầng lớp xã hội, chúng ta hãy nhanh chóng đến đó xem".
"Được!"
Lâm Chính gật đầu và nhanh chóng đi theo Tửu Ngọc về phía trước.
Khi đến gần điểm treo thưởng, họ nhìn thấy một lượng lớn bùa chú lơ lửng giữa không trung.
Giữa chúng có những sợi dây liên kết đang tỏa ra ánh sáng, bao quanh chúng theo mọi hướng.
"Kết giới?"
Lâm Chính nhìn những lá bùa và âm thầm kinh ngạc.
Kết giới được hình thành bởi những lá bùa này thâm sâu đến mức anh không thể giải được.
Chỉ sợ cho dù anh có dùng toàn lực ra tay cũng khó có thể lay chuyển được kết giới này!
"Đây là kết giới của điểm treo thưởng, bất cứ ai bước vào kết giới này sẽ được bảo vệ bởi sức mạnh của bậc đại năng lập ra điểm treo thưởng đó, bất cứ ai giết người trong điểm treo thưởng sẽ bị kết giới ghi lại và báo lại cho đại năng. Đại năng sẽ lập tức ra tay trừng trị kẻ sát nhân!"
"Vậy bên trong điểm treo thưởng này không thể đánh giết sao?"
"Không, không, đại nhân, bên trong vẫn có thể chiến đấu, nhưng không thể giết người. Ngoại trừ việc giết người, cậu có thể làm bất cứ điều gì bên trong".
Tửu Ngọc mỉm cười.
"Vậy thì cũng hơi loạn đó".
Lâm Chính thoáng cau mày.
Có một lối vào ngay chính giữa kết giới này.
Hai người họ đi vào qua lối đó.
Điểm treo thưởng này quả thực có rất nhiều người, nhìn thoáng qua cũng phải tới gần một nghìn người.
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Chính ngạc nhiên là rất nhiều người không phải ở cảnh giới Lục Địa Thần Tiên mà còn cách cảnh giới này một bước. Ngoài ra còn có một số người mà Lâm Chính không thể nhìn thấu tu vi.
Rất kì lạ.
Nhưng có một điều chắc chắn.
Số cao thủ ở đây nhiều như lá mùa thu!
Dù gì đây cũng là long mạch dưới lòng đất kia mà.
Lâm Chính cảm nhận được khí tức như sóng gợn từ tầng đá trên cùng truyền xuống, trong lòng không khỏi thở dài.
Tu luyện ở đây quả thực tốt hơn nhiều so với ở vực Diệt Vong.
Điểm treo thưởng có không ít người dựng quầy hàng, đa số chỉ đơn giản là đặt bảo bối chưa sử dụng xuống đất, sau đó nhắm mắt trầm tư, chờ đợi người có hứng thú tới ra giá.
Lâm Chính liếc nhìn.
Những người bày quầy hàng đều có khí chất hung bạo, hầu hết những thứ họ lấy ra đều dính máu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những thứ này có được bằng cách giết người rồi cướp lấy.
Điều khiến Lâm Chính khá tò mò là ở trung tâm điểm treo thưởng, một nhóm lớn người đang tụ tập cụng ly, và một người đàn ông trông giống như một con khỉ đang liên tục rót rượu cho nhóm người.
"Đó là người bán rượu, ở mọi điểm treo thưởng đều có".
Tửu Ngọc chỉ vào người trông như con khỉ kia và thì thầm: "Chỉ cần hỏi thông tin ở chỗ người đó, chắc chắn sẽ có thể tìm ra một số dấu vết của Diệp Viêm và lão tổ tông nhà họ Mãn!"
Nói xong, Tửu Ngọc lập tức chạy về phía người bán rượu.
Nhưng khi ông ta vừa đến gần người bán rượu, một người đàn ông mặc quần áo sang trọng đột nhiên chặn Tửu Ngọc lại.
"Cút đi ngay!"
Người đàn ông sặc mùi rượu khinh thường chửi bới..
Chương 4609: Anh quen lão tổ nhà họ Mãn sao?
Tửu Ngọc sửng sốt, nhìn người đàn ông nồng nặc mùi rượu, đang định nói thì lại nhận ra những người uống rượu xung quanh đang đổ dồn ánh mắt về phía mình nên không khỏi có chút chột dạ, đành phải lùi lại. .
"Thưa quý khách, thành thực xin lỗi, quán rượu nhỏ của chúng tôi đã bị những vị khách này chiếm chỗ, nếu quý khách muốn uống rượu xin hãy quay lại vào lúc khác”.
Người bán rượu vội vàng đi tới, gương mặt tươi cười nói.
Tửu Ngọc gật đầu, xoay người chạy về phía Lâm Chính, trầm giọng giải thích tình huống.
"Đã như vậy, chúng ta cũng không cần uống rượu, ông đi gọi người bán rượu đó tới đây, chúng ta có thể nghe ngóng chút tin tức”.
Lâm Chính nói.
"Được!"
Tửu Ngọc gật đầu và ngay lập tức gọi người bán rượu, ra hiệu cho anh ta đi về phía họ.
Người bán rượu lập tức đặt vò rượu xuống, lau tay rồi chạy nước rút về phía họ.
“Hai vị đại nhân có gì chỉ dạy?”
"Tôi muốn hỏi một chút, anh có biết một người tên là Diệp Viêm không?"
Lâm Chính vừa nói vừa ra hiệu cho Tửu Ngọc lấy chút tiền đưa cho người bán rượu.
Người bán rượu lập tức mỉm cười vui vẻ sau khi nhận tiền và bắt đầu hồi tưởng lại.
"Nếu không phải trường hợp cùng họ cùng tên, tôi đích thực từng nghe nói qua về một người tên là Diệp Viêm”.
"Ở đâu vậy?"
Lâm Chính lập tức hỏi.
"Khu Long Tâm có một võ trường thử nghiệm rất lớn. Nghe nói cách đây không lâu có người đã phá kỷ lục ở đây. Hình như người đó tên là Diệp Viêm!"
Người bán rượu nói.
“Võ trường thử nghiệm?”
Lâm Chính nghi hoặc nhìn Tửu Ngọc: "Nơi đó là ở đâu?"
Tuy nhiên, biểu cảm của Tửu Ngọc thay đổi đáng kể, ông ta mím môi không nói một lời.
Lâm Chính thấy vậy cũng không nói nhiều, lập tức hỏi người bán rượu: "Vậy anh có nghe nói về lão tổ tông nhà họ Mãn không?"
"Chưa bao giờ nghe nói”.
Người bán rượu lắc đầu liên tục.
Nhưng trong đám đông uống rượu đằng kia, có vài cặp mắt đang nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cũng chú ý tới những ánh mắt này, nhưng không quá để tâm, ngược lại rất có hứng thú nhìn về phía sau quán rượu.
Có một tấm bia bằng đá khổng lồ.
Trên tấm bia có hàng chữ mạ vàng.
Nội dung các ký tự này là phần treo thưởng do đại năng đưa ra.
Nội dung của phần treo thưởng không gì khác ngoài việc tìm kiếm những kho báu quý hiếm hay tiêu diệt những kẻ phản bội, v.v.
"Cái gì? Một bậc đại năng mạnh mẽ mà vẫn đi treo thưởng để mượn tay kẻ khác giết người sao?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Hồi bẩm đại nhân, đây cũng là một trong những phương pháp để tuyển chọn nhân tài!"
Tửu Ngọc cung kính nói: “Người hoàn thành nhiệm vụ được ban thưởng, nếu lọt vào mắt xanh của đại năng sẽ được giữ lại làm thủ hạ. Nếu đại năng không ưng thì sẽ ban thưởng rồi đuổi đi”.
"Tôi hiểu rồi...."
Lâm Chính gật đầu, rồi rời đi cùng Tửu Ngọc.
Nhưng khi hai người vừa quay người rời đi, những người uống rượu phía sau đột nhiên đứng dậy, đi theo Lâm Chính ra ngoài điểm treo thưởng.
Sắc mặt Tửu Ngọc đanh lại, nhanh chóng thì thầm: "Đại nhân, hay là chúng ta tạm thời ở lại trong điểm treo thưởng trước nhé?"
"Không cần”.
Lâm Chính liếc nhìn những người đó, bình tĩnh nói: "Cùng tôi ra ngoài trước, ở đây không tiện hành động".
"Được".
Tửu Ngọc do dự một lúc rồi gật đầu.
Quả không ngoài dự đoán.
Ngay khi hai người rời khỏi điểm treo thưởng, đám người lực lưỡng uống rượu ban nãy lập tức vây quanh họ.
Tại điểm treo thưởng không thể giết người.
Nhưng bên ngoài thì lại khác.
Tửu Ngọc lập tức huy động sức mạnh phi thăng và chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Chính cũng không vội, bình tĩnh hỏi: "Tôi và các anh không thù không oán, tại sao các người lại muốn gây hấn với tôi?"
"Ranh con, cậu vừa nhắc tới lão tổ tông nhà họ Mãn phải không?"
Một gã chột mắt trong số đó tiến tới và trầm giọng hỏi.
Lâm Chính nghe xong, lập tức liếc nhìn người đàn ông này, bình tĩnh hỏi: "Anh quen biết lão tổ tông nhà họ Mãn sao?"
Chương 4610: Cầm Kiếm Nữ
Gã đàn ông khí tức hùng mạnh, nhìn thoáng qua cũng biết hắn đã ở cấp độ Lục Địa Thần Tiên. Tuy nhiên, khí tức của hắn giống với Tửu Ngọc, cũng có chút kỳ quái, mặc dù rất mơ hồ nhưng Lâm Chính có thể cảm nhận được.
Người đàn ông này không phải thực sự ở cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng hắn ngụy trang rất tốt, người bình thường sẽ coi hắn như một cao thủ Lục Địa Thần Tiên thực thụ.
Về phần những người khác, bọn họ cũng không khác gì Tửu Ngọc, đều là những kẻ dùng thuốc để đột phá cảnh giới nên đã mất đi thiên phú và ngộ tính. Vài năm cuối đời còn lại của bọn họ chỉ có thể mắc kẹt ở cảnh giới này, không còn khả năng đột phá.
"Ranh con, cậu bị điếc à? Các vị đại nhân đang hỏi chuyện cậu đó! Cậu thật to gan, dám hỏi về đại ca của chúng tôi sao? Muốn chết à?"
Một gã đàn ông có mái tóc dài và mặc áo giáp da bên cạnh quát lên.
"Muốn chết sao? Vậy thì hãy xem ai mới là kẻ đang muốn chết!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, chậm rãi giơ tay lên, một quả cầu năng lượng màu vàng kim xoáy tròn trong lòng bàn tay anh.
"Lục Địa Thần Tiên?"
Gã đàn ông khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Là Lục Địa Thần Tiên đã sao? Lẽ nào tôi không phải? Huống chi tôi còn có hơn chục huynh đệ giúp đỡ, nếu bọn tôi bao vây trấn áp cậu, cậu làm sao mà sống sót rời đi được?"
"Bản thân có phải Lục Địa Thần Tiên không thì tự anh biết rõ! Dù anh giấu rất giỏi nhưng chút mẹo vặt đó không che mắt được người ở cảnh giới Lục Địa Thần Tiên thực sự!"
Lâm Chính lắc đầu.
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, hắn ý thức được mình không thể hù dọa được Lâm Chính, lập tức tức giận hét lớn: "Lên cho tôi!"
"Giết!"
Đám người lập tức rút vũ khí và chuẩn bị chiến đấu.
Áp lực của Tửu Ngọc tăng gấp đôi, ông ta lo lắng nhìn xung quanh.
Gã đàn ông chột mắt này mặc dù không phải Lục Địa Thần Tiên, nhưng cũng không phải đối thủ dễ nhằn!
Đúng lúc trận chiến sắp nổ ra.
Vù vù vù vù vù...
Vài tia sáng đột nhiên từ xa phóng tới, trực tiếp xuyên qua đám người.
Một vài gã đàn ông bị đâm vào tim và chết thảm tại chỗ.
"Hả?"
"Không hay rồi! Tên nhãi này có kẻ yểm trợ!"
"Cẩn thận!"
Đám người đột nhiên hoảng sợ.
Gã đàn ông chột mắt tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó lập tức lao tới.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị tiếp cận Lâm Chính, một bóng người nhanh như tia chớp lướt qua trước mặt Lâm Chính.
Gã đàn ông chột mắt run rẩy, nhìn thấy một thanh kiếm sắc bén màu đỏ đang chém mạnh về phía mình.
Gã không kịp phòng bị, nhanh chóng giơ hai tay lên, kẹp lưỡi kiếm vào giữa lòng bàn tay.
Hắn cầm kiếm bằng tay không!
Lưỡi kiếm màu đỏ được một lực mạnh kinh hoàng tác động, ép mạnh xuống khiến gã đàn ông chột mắt phải quỳ xuống bằng một đầu gối.
Gã đàn ông chột mắt nghiến răng muốn đánh trả, nhưng uy lực đáng sợ của thanh kiếm này đã hoàn toàn áp chế toàn bộ sức lực trong cơ thể gã.
"Khốn kiếp!"
Gã đàn ông chột mắt gầm lên, cố gắng dùng hết sức lực để đứng dậy.
Nhưng chỉ một giây sau.
Phiu!
Một tia sáng lạnh bay tới, cắt vào cổ gã chột.
Trong khoảnh khắc, đầu của gã chột bay lên, xoay tròn trên không rồi rơi xuống đất.
Khi rơi xuống đất, gã đàn ông chột mắt nhìn thấy vô số bóng người lao vào đám đông, chém điên cuồng vào đồng đội của mình.
Kiếm khí quét ngang không gian, sức mạnh phi thăng tản ra khắp nơi.
Không lâu sau, gã đàn ông chột mắt và đồng bọn đều bị giết.
Lâm Chính và Tửu Ngọc chỉ yên lặng quan sát sự xuất hiện đột ngột của vị khách không mời mà đến này.
Bên kia không tấn công Lâm Chính và Tửu Ngọc mà chỉ bao vây họ.
Chắc hẳn họ cũng đã nhìn thấy cảnh hai người bị bao vây bởi đám người của gã chột mắt.
"Anh là ai? Có phải anh cũng là người đang tìm cách trả thù Lũng Huyết Hoàng không?"
Lúc này, một người phụ nữ mặc bộ kiếm phục màu đen với mái tóc dài, đeo khăn choàng từ phía sau đám người đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người Lâm Chính.
"Cầm Kiếm Nữ?"
Tửu Ngọc kêu lên thất thanh.
Lâm Chính và những người khác bước nhanh về phía trước, bối rối nhìn chằm chằm vào bộ quần áo mỏng tang mà Từ Chính đang cầm trên tay.
Từ Chính cầm bộ quần áo bước nhanh đến chỗ Lâm Chính.
"Lâm tiên sinh, xong rồi, cuối cùng cũng xong rồi!"
"Anh đang nói bộ quần áo này sao?"
"Phải!"
Từ Chính nói một cách hào hứng và tự hào: "Lâm tiên sinh, bộ quần áo này là công cụ đắc lực giúp anh đi vào long mạch dưới lòng đất".
"Ồ?"
Lâm Chính lập tức cầm lấy bộ quần áo, cẩn thận quan sát.
Tửu Ngọc bên cạnh tỏ vẻ khó tin: "Cái gì vậy? Chỉ dựa vào thứ này sao? Một bộ quần áo mỏng như cánh ve như vậy có thể giúp một người trưởng thành đi vào long mạch dưới lòng đất ư? Đừng đùa tôi!"
"Tôi không đùa".
Từ Chính liên tục lắc đầu và nói một cách nghiêm túc:"Bộ quần áo này được làm bằng vật liệu nano tiên tiến nhất, bề mặt của nó có công nghệ mô phỏng sinh học, có thể dễ dàng loại bỏ sức gió và lực va đập trong đường hầm. Không chỉ vậy, toàn bộ cấu trúc của nó còn có thiết kế ánh sáng yếu tiên tiến....."
Từ Chính giải thích.
Thuật ngữ chuyên ngành khiến Lâm Chính và Tửu Ngọc bối rối.
Tửu Ngọc nghe không hiểu cho nên vẫn không tin rằng bộ quần áo này có thể giúp Lâm Chính đi vào long mạch dưới lòng đất.
Lâm Chính thì ngược lại rất tin tưởng Từ Chính.
Anh cầm bộ quần áo lên, nhưng lại không cảm nhận được sức nặng. Khi mặc vào, bộ quần áo dường như biến mất, nếu không nhìn kỹ sẽ không cảm nhận được dấu vết của quần áo.
"Muốn biết nó có hiệu quả hay không thì phải thử".
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó đi về phía cửa.
Tửu Ngọc cũng theo sau.
Vân Tiếu trang chủ, Sở Thu và những người khác đều vây lại xung quanh anh.
Lâm Chính rút Thiên Sinh Đao ra, đâm vào trước cổng rồi truyền sức mạnh phi thăng vào để biến nó thành kết giới lan rộng ra xung quanh nhằm bảo vệ người trong cung điện khỏi bị thương bởi sức gió va chạm trong đường hầm.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Lâm Chính hít một hơi và gật đầu với Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc lập tức mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, cơn gió mạnh ập vào Lâm Chính như một cơn sóng lớn gào thét.
Lâm Chính hơi cau mày, hai chân ấn mạnh xuống đất, vô thức muốn chống lại lực va chạm này.
Tuy nhiên, khi tiếng gió rít thổi qua, Lâm Chính kinh ngạc phát hiện cơn gió đó tạt vào mình nhẹ nhàng như một làn gió nhẹ....
"Đại nhân, cậu cảm thấy sao rồi?"
Tửu Ngọc ở bên cạnh vội vã hỏi.
"Rất tốt, tôi cảm thấy...rất tuyệt!"
Lâm Chính lúc này mới bừng tỉnh, cảm giác không thể tin nổi: "Lực cản trong đường hầm...chẳng có tác dụng gì với tôi cả! Tôi không còn cảm nhận được chút lực cản nào trong đường hầm này nữa!"
"Cái gì?"
Tửu Ngọc kinh ngạc.
Lâm Chính bắt đầu tiến về phía trước vài bước, đi tới miệng đường hầm, sau đó bắt đầu đi vào rất dễ dàng.
Dễ dàng như đi dạo trong công viên...
Lần này, Tửu Ngọc đã bị thuyết phục.
"Đây chính là sức mạnh của công nghệ sao?"
Ông ta ngây ngốc lẩm bẩm.
Lâm Chính đóng cửa lại, trong lòng vô cùng phấn khích.
"Làm tốt lắm, Từ Chính!"
"Lâm tiên sinh, hiện tại chúng tôi đã tìm được phương pháp sản xuất phù hợp, khả năng sản xuất hàng loạt là rất khả quan".
"Sản xuất hàng loạt?"
Lâm Chính sửng sốt một chút, sau đó tựa hồ nghĩ đến điều gì đó liền lập tức gật đầu: "Từ Chính, việc sản xuất hàng loạt phải được tiến hành càng sớm càng tốt, điều này là rất cần thiết! Sở Thu, nghe kỹ đây, trọng tâm của liên minh vẫn là ở phòng thí nghiệm này, anh phải đảm bảo rằng Từ Chính có mọi điều kiện tốt nhất để sản xuất hàng loạt bộ đồ cánh ve này, rõ chưa?"
"Vâng, Lâm minh chủ!"
Sở Thu chắp tay đáp.
"Lâm tiên sinh, việc sản xuất hàng loạt không nhất thiết phải diễn ra ở phòng thí nghiệm, tôi đề nghị chuyển phòng thí nghiệm đi rồi xây dựng nhà máy để sản xuất hàng loạt".
Từ Chính mỉm cười nói.
"Việc này anh toàn quyền quyết định".
Lâm Chính phất tay.
Sau khi thảo luận về việc sản xuất hàng loạt với Từ Chính, Lâm Chính chuẩn bị cùng Tửu Ngọc đi vào long mạch dưới lòng đất.
"Lâm tiên sinh, xin vui lòng đợi một lát, nhóm chúng tôi có quà cho anh!"
Lúc này, Từ Chính đột nhiên nói lớn.
"Quà?"
Lâm Chính quay người lại.
Từ Chính khẽ mỉm cười, nghiêng đầu ra hiệu, sau đó một chiếc hộp đã được cơ giới hóa được đẩy tới.....
Chương 4607: Thần long bất diệt
Chiếc hộp cơ khí được mở ra, bên trong có những món đồ nhỏ tinh xảo.
Một số món chỉ có kích thước bằng quả trứng, những món lớn nhất chỉ bằng nắm tay.
Mỗi món đồ này đều có hình dạng rất độc đáo, với nhiều đèn LED được bố trí trên bề mặt và nhấp nháy ánh sáng cầu vồng.
Lâm Chính ngẩn người.
"Cái gì đây?"
"Lâm tiên sinh, đây là một số món quà mà nhóm chúng tôi làm bằng dầu năng lượng cho anh. Những thứ này được chúng tôi thiết kế từ lâu, nhưng vì vấn đề dầu năng lượng trước đó không thể giải quyết nên đã bị trì hoãn. Sau khi anh mang dầu năng lượng đến, chúng tôi đã tận dụng thời gian rảnh rỗi để hoàn thành tất cả những món đồ này. Giờ anh sắp đi vào long mạch, những món đồ này có thể sẽ rất có ích với anh, đến mức anh khó lòng tưởng tượng được!"
Từ Chính mỉm cười.
"Vậy sao?"
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra hết thảy đồ đạc trong hộp rồi cho vào túi vải. Những món đồ này cũng không chiếm nhiều diện tích.
"Còn cách sử dụng thì sao?"
“Trên mỗi món đồ đều có hướng dẫn sử dụng”.
"Được rồi...tôi sẽ mang nó theo".
Lâm Chính gật đầu và vác chiếc túi lên lưng.
Sau khi dặn dò mọi người một số điều, anh nhìn về phía Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc lập tức đi về phía cổng.
"Mọi việc đều hòm hòm rồi đó".
"Minh chủ, chuyến đi của anh sẽ kéo dài bao lâu?"
"Trước tiên tôi sẽ điều tra dấu vết của lão tổ tông nhà họ Mãn và Diệp Viêm, nếu có thể tìm được vị trí của bọn họ, tôi sẽ suy nghĩ thêm về cách ứng phó. Nếu không tìm được bọn họ, tôi sẽ trở lại trong vòng bảy ngày!"
"Được!"
"Liên minh giao lại cho mọi người!"
Lâm Chính trầm giọng hô một tiếng rồi nháy mắt với Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc lập tức mở cửa.
Lâm Chính thu lại Thiên Sinh Đao và lao thẳng vào cổng.
Tửu Ngọc theo sát phía sau.
Cánh cửa đóng sầm lại...
"Hy vọng minh chủ có thể an toàn trở về".
Sở Thu hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng trầm ngâm.
Những người khác biểu cảm cũng tương tự.
Không ai biết long mạch dưới lòng đất kia có thứ gì.
Có lẽ, Lâm Chính là người ngoài đầu tiên bước vào long mạch dưới lòng đất suốt bao nhiêu năm nay.
Với sự hỗ trợ của bộ đồ đặc biệt, Lâm Chính thuận lợi di chuyển bên trong đường hầm.
Tửu Ngọc thì dùng giấy thông hành để đi vào trong.
Tửu Ngọc đi trước, Lâm Chính theo sau.
Đi bộ như vậy cả tiếng đồng hồ, họ vẫn chưa đến được long mạch dưới lòng đất.
Lâm Chính giờ đã biết năm đó anh quá ngây thơ khi cố gắng xâm nhập vào đường hầm này!
Một nơi như thế này, đừng nói là Lục Địa Thần Tiên, thậm chí là những cao thủ trên cả Lục Địa Thần Tiên cũng không thể xông vào.
Chưa kể đến chiều dài đáng kinh ngạc của đường hầm, lực cản trong đường hầm ngày càng tăng khi tiếp tục tiến lên.
Ở nơi mà Lâm Chính đang đứng, nếu cởi bỏ bộ áo cánh ve này thì ngay cả anh cũng có nguy cơ bị xé nát bởi sức cản vô tận của gió...
"Lâm đại nhân, chúng ta sẽ sớm tới đó!"
Tửu Ngọc nhìn về phía trước, khẽ mỉm cười và bước nhanh hơn.
Lâm Chính gật đầu, cũng bước nhanh về phía trước.
Sau hơn mười phút như vậy, cuối cùng họ cũng nhìn thấy một lối ra lờ mờ.
Sau khi đi ra khỏi lối ra này, một không gian rộng lớn lọt vào mắt Lâm Chính.
Trước mặt vô cùng tối tăm, xung quanh là cát đá hoang vắng, nhưng điều khiến Lâm Chính kinh ngạc là trên đầu anh có rất nhiều ngôi sao sáng ngời, vô cùng đẹp mắt.
"Đây không phải là dưới lòng đất sao? Đó là cái gì...? Bầu trời đầy sao ư?" Lâm Chính kinh ngạc hỏi.
"Lâm tiên sinh, đó không phải là bầu trời đầy sao, mà là tầng đá trên cùng. Đây là lòng đất. Còn những vật phát sáng phía trên đầu chúng ta... chính là vảy rồng..."
Tửu Ngọc đáp.
"Vảy rồng?"
Lâm Chính sững sờ.
Tửu Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn vào lớp đá trên cùng và nói: "Nơi đây không phải được gọi là long mạch dưới lòng đất sao? Đã là long mạch, làm sao có thể không có rồng? Theo truyền thuyết... ở tầng đá trên cùng phía trên đầu chúng ta đã chôn xác một thần long, xác của thần long này sẽ không bao giờ phân hủy..."
Chương 4608: Cút ngay!
Lâm Chính cảm thấy rất khó tin, vội vàng ngẩng đầu nhìn khoảng không trên cao.
Trong những đốm sáng như sao kia, quả thực có những cái hình vòng cung từ lòng đất nhô ra, nhìn từ bên ngoài quả thực khá giống vảy....
"Bên trong thực sự có rồng sao?"
Lâm Chính mím môi hỏi.
Mặc dù Long Quốc lấy rồng làm vật tổ và có vô số truyền thuyết về rồng nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai thực sự nhìn thấy sinh vật huyền bí này.
"Cái này....tôi cũng không biết, nhưng chắc là có".
Tửu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Cái gì mà chắc là? Chưa từng có ai đi xem sao?"
Lâm Chính cảm thấy rất kỳ quái hỏi.
"Vô ích!"
Tửu Ngọc lắc đầu đáp: "Lớp đá trên cùng cực kỳ cứng, không ai ở long mạch dưới lòng đất có thể phá hủy lớp đá trên cùng! Vì vậy, không thể đào lớp đá trên cùng lên để xem có xác rồng nào trong đó không!"
"Tôi hiểu rồi..."
Lâm Chính gật đầu, nhìn bầu trời đầy sao phía trên, đột nhiên nhảy lên, hóa thành một luồng ánh sáng, lao về phía tảng đá phía trên.
"Đại nhân!"
Tửu Ngọc vội vã hét lên.
Nhưng Lâm Chính đã vọt lên không trung rồi.
Khoảng cách giữa lớp đá trên cùng và mặt đất ít nhất là mười nghìn mét.
Lâm Chính nhảy vọt lên không trung và lao tới, phải mất một lúc anh mới đến gần được lớp đá phía trên.
Nhưng vừa mới đến gần, một áp lực vô hình bỗng nhiên giáng xuống.
Áp lực này mạnh vô song và vô cùng đáng sợ.
Lâm Chính còn chưa kịp phản ứng đã bị lực này làm chấn động.
Bịch!
Lâm Chính rất khó tiến về phía trước, thậm chí bị áp lực tác động khiến toàn thân đều bị đánh bật ra sau, ngã xuống phía dưới.
Lâm Chính hai chân nặng nề rơi xuống đất, cơ thể run rẩy.
"Đại nhân không sao chứ?"
Tửu Ngọc nhanh chóng đỡ lấy Lâm Chính.
"Tôi không sao".
Lâm Chính thở ra một hơi, khi đứng vững lại, anh cau mày nhìn về phía tảng đá phía trên....
"Tại sao lại có áp lực đẩy tôi trở lại?"
"Đại nhân, chắc cậu chưa biết, áp lực đẩy cậu lùi lại là long uy..."
"Long uy?"
"Vâng, Long uy!"
Tửu Ngọc gật đầu nói: "Mặc dù xác rồng bị chôn vùi trong lớp đá trên cùng, nhưng sức mạnh của rồng vẫn tồn tại rất lâu, sức mạnh của rồng mạnh đến mức người bình thường không thể vượt qua được. Đã có rất nhiều người muốn đột phá sức mạnh của rồng và đào thử tầng đá phía trên, nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại. Cho nên hiện tượng diễn ra vừa rồi là hoàn toàn bình thường".
"Vậy sao?"
Lâm Chính nghe vậy, ánh mắt càng thêm hứng thú nhìn khối đá phía trên.
"Đại nhân, cách đây một đoạn có một điểm treo thưởng, chúng ta có thể tới đó hỏi thăm tin tức về Diệp Viêm và lão tổ nhà họ Mãn".
Lúc này, Tửu Ngọc lại lên tiếng.
"Điểm treo thưởng?"
"Trong long mạch của chúng tôi có không ít điểm treo thưởng như thế này. Những địa điểm này là do các bậc đại năng từ các nơi khác nhau trong long mạch thiết lập. Ví dụ như ở gần đây có một cái gọi là điểm treo thưởng Sinh Vương, do bậc đại năng tên Sinh Vương lập nên. Vị này mỗi tháng sẽ phát hành một loạt nhiệm vụ treo thưởng, chỉ cần có thể hoàn thành những nhiệm vụ này, chúng ta có thể đi tìm Sinh Vương đại năng để nhận phần thưởng. Phần thưởng có thể nhận được thậm chí vượt xa tưởng tượng của chúng ta!"
Tửu Ngọc thao thao bất tuyệt.
"Ra là vậy....vậy chủ nhân của ông có phải là bậc đại năng có thể lập ra điểm treo thưởng không?"
"Đương nhiên là không, tuy thực lực của chủ nhân tôi không tệ, nhưng so với sức mạnh của đại năng thì vẫn có khoảng cách rất lớn....."
"Ồ..."
"Đại nhân, điểm treo thưởng quy tụ mọi người từ khắp nơi trên thế giới, từ mọi tầng lớp xã hội, chúng ta hãy nhanh chóng đến đó xem".
"Được!"
Lâm Chính gật đầu và nhanh chóng đi theo Tửu Ngọc về phía trước.
Khi đến gần điểm treo thưởng, họ nhìn thấy một lượng lớn bùa chú lơ lửng giữa không trung.
Giữa chúng có những sợi dây liên kết đang tỏa ra ánh sáng, bao quanh chúng theo mọi hướng.
"Kết giới?"
Lâm Chính nhìn những lá bùa và âm thầm kinh ngạc.
Kết giới được hình thành bởi những lá bùa này thâm sâu đến mức anh không thể giải được.
Chỉ sợ cho dù anh có dùng toàn lực ra tay cũng khó có thể lay chuyển được kết giới này!
"Đây là kết giới của điểm treo thưởng, bất cứ ai bước vào kết giới này sẽ được bảo vệ bởi sức mạnh của bậc đại năng lập ra điểm treo thưởng đó, bất cứ ai giết người trong điểm treo thưởng sẽ bị kết giới ghi lại và báo lại cho đại năng. Đại năng sẽ lập tức ra tay trừng trị kẻ sát nhân!"
"Vậy bên trong điểm treo thưởng này không thể đánh giết sao?"
"Không, không, đại nhân, bên trong vẫn có thể chiến đấu, nhưng không thể giết người. Ngoại trừ việc giết người, cậu có thể làm bất cứ điều gì bên trong".
Tửu Ngọc mỉm cười.
"Vậy thì cũng hơi loạn đó".
Lâm Chính thoáng cau mày.
Có một lối vào ngay chính giữa kết giới này.
Hai người họ đi vào qua lối đó.
Điểm treo thưởng này quả thực có rất nhiều người, nhìn thoáng qua cũng phải tới gần một nghìn người.
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Chính ngạc nhiên là rất nhiều người không phải ở cảnh giới Lục Địa Thần Tiên mà còn cách cảnh giới này một bước. Ngoài ra còn có một số người mà Lâm Chính không thể nhìn thấu tu vi.
Rất kì lạ.
Nhưng có một điều chắc chắn.
Số cao thủ ở đây nhiều như lá mùa thu!
Dù gì đây cũng là long mạch dưới lòng đất kia mà.
Lâm Chính cảm nhận được khí tức như sóng gợn từ tầng đá trên cùng truyền xuống, trong lòng không khỏi thở dài.
Tu luyện ở đây quả thực tốt hơn nhiều so với ở vực Diệt Vong.
Điểm treo thưởng có không ít người dựng quầy hàng, đa số chỉ đơn giản là đặt bảo bối chưa sử dụng xuống đất, sau đó nhắm mắt trầm tư, chờ đợi người có hứng thú tới ra giá.
Lâm Chính liếc nhìn.
Những người bày quầy hàng đều có khí chất hung bạo, hầu hết những thứ họ lấy ra đều dính máu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những thứ này có được bằng cách giết người rồi cướp lấy.
Điều khiến Lâm Chính khá tò mò là ở trung tâm điểm treo thưởng, một nhóm lớn người đang tụ tập cụng ly, và một người đàn ông trông giống như một con khỉ đang liên tục rót rượu cho nhóm người.
"Đó là người bán rượu, ở mọi điểm treo thưởng đều có".
Tửu Ngọc chỉ vào người trông như con khỉ kia và thì thầm: "Chỉ cần hỏi thông tin ở chỗ người đó, chắc chắn sẽ có thể tìm ra một số dấu vết của Diệp Viêm và lão tổ tông nhà họ Mãn!"
Nói xong, Tửu Ngọc lập tức chạy về phía người bán rượu.
Nhưng khi ông ta vừa đến gần người bán rượu, một người đàn ông mặc quần áo sang trọng đột nhiên chặn Tửu Ngọc lại.
"Cút đi ngay!"
Người đàn ông sặc mùi rượu khinh thường chửi bới..
Chương 4609: Anh quen lão tổ nhà họ Mãn sao?
Tửu Ngọc sửng sốt, nhìn người đàn ông nồng nặc mùi rượu, đang định nói thì lại nhận ra những người uống rượu xung quanh đang đổ dồn ánh mắt về phía mình nên không khỏi có chút chột dạ, đành phải lùi lại. .
"Thưa quý khách, thành thực xin lỗi, quán rượu nhỏ của chúng tôi đã bị những vị khách này chiếm chỗ, nếu quý khách muốn uống rượu xin hãy quay lại vào lúc khác”.
Người bán rượu vội vàng đi tới, gương mặt tươi cười nói.
Tửu Ngọc gật đầu, xoay người chạy về phía Lâm Chính, trầm giọng giải thích tình huống.
"Đã như vậy, chúng ta cũng không cần uống rượu, ông đi gọi người bán rượu đó tới đây, chúng ta có thể nghe ngóng chút tin tức”.
Lâm Chính nói.
"Được!"
Tửu Ngọc gật đầu và ngay lập tức gọi người bán rượu, ra hiệu cho anh ta đi về phía họ.
Người bán rượu lập tức đặt vò rượu xuống, lau tay rồi chạy nước rút về phía họ.
“Hai vị đại nhân có gì chỉ dạy?”
"Tôi muốn hỏi một chút, anh có biết một người tên là Diệp Viêm không?"
Lâm Chính vừa nói vừa ra hiệu cho Tửu Ngọc lấy chút tiền đưa cho người bán rượu.
Người bán rượu lập tức mỉm cười vui vẻ sau khi nhận tiền và bắt đầu hồi tưởng lại.
"Nếu không phải trường hợp cùng họ cùng tên, tôi đích thực từng nghe nói qua về một người tên là Diệp Viêm”.
"Ở đâu vậy?"
Lâm Chính lập tức hỏi.
"Khu Long Tâm có một võ trường thử nghiệm rất lớn. Nghe nói cách đây không lâu có người đã phá kỷ lục ở đây. Hình như người đó tên là Diệp Viêm!"
Người bán rượu nói.
“Võ trường thử nghiệm?”
Lâm Chính nghi hoặc nhìn Tửu Ngọc: "Nơi đó là ở đâu?"
Tuy nhiên, biểu cảm của Tửu Ngọc thay đổi đáng kể, ông ta mím môi không nói một lời.
Lâm Chính thấy vậy cũng không nói nhiều, lập tức hỏi người bán rượu: "Vậy anh có nghe nói về lão tổ tông nhà họ Mãn không?"
"Chưa bao giờ nghe nói”.
Người bán rượu lắc đầu liên tục.
Nhưng trong đám đông uống rượu đằng kia, có vài cặp mắt đang nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cũng chú ý tới những ánh mắt này, nhưng không quá để tâm, ngược lại rất có hứng thú nhìn về phía sau quán rượu.
Có một tấm bia bằng đá khổng lồ.
Trên tấm bia có hàng chữ mạ vàng.
Nội dung các ký tự này là phần treo thưởng do đại năng đưa ra.
Nội dung của phần treo thưởng không gì khác ngoài việc tìm kiếm những kho báu quý hiếm hay tiêu diệt những kẻ phản bội, v.v.
"Cái gì? Một bậc đại năng mạnh mẽ mà vẫn đi treo thưởng để mượn tay kẻ khác giết người sao?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Hồi bẩm đại nhân, đây cũng là một trong những phương pháp để tuyển chọn nhân tài!"
Tửu Ngọc cung kính nói: “Người hoàn thành nhiệm vụ được ban thưởng, nếu lọt vào mắt xanh của đại năng sẽ được giữ lại làm thủ hạ. Nếu đại năng không ưng thì sẽ ban thưởng rồi đuổi đi”.
"Tôi hiểu rồi...."
Lâm Chính gật đầu, rồi rời đi cùng Tửu Ngọc.
Nhưng khi hai người vừa quay người rời đi, những người uống rượu phía sau đột nhiên đứng dậy, đi theo Lâm Chính ra ngoài điểm treo thưởng.
Sắc mặt Tửu Ngọc đanh lại, nhanh chóng thì thầm: "Đại nhân, hay là chúng ta tạm thời ở lại trong điểm treo thưởng trước nhé?"
"Không cần”.
Lâm Chính liếc nhìn những người đó, bình tĩnh nói: "Cùng tôi ra ngoài trước, ở đây không tiện hành động".
"Được".
Tửu Ngọc do dự một lúc rồi gật đầu.
Quả không ngoài dự đoán.
Ngay khi hai người rời khỏi điểm treo thưởng, đám người lực lưỡng uống rượu ban nãy lập tức vây quanh họ.
Tại điểm treo thưởng không thể giết người.
Nhưng bên ngoài thì lại khác.
Tửu Ngọc lập tức huy động sức mạnh phi thăng và chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Chính cũng không vội, bình tĩnh hỏi: "Tôi và các anh không thù không oán, tại sao các người lại muốn gây hấn với tôi?"
"Ranh con, cậu vừa nhắc tới lão tổ tông nhà họ Mãn phải không?"
Một gã chột mắt trong số đó tiến tới và trầm giọng hỏi.
Lâm Chính nghe xong, lập tức liếc nhìn người đàn ông này, bình tĩnh hỏi: "Anh quen biết lão tổ tông nhà họ Mãn sao?"
Chương 4610: Cầm Kiếm Nữ
Gã đàn ông khí tức hùng mạnh, nhìn thoáng qua cũng biết hắn đã ở cấp độ Lục Địa Thần Tiên. Tuy nhiên, khí tức của hắn giống với Tửu Ngọc, cũng có chút kỳ quái, mặc dù rất mơ hồ nhưng Lâm Chính có thể cảm nhận được.
Người đàn ông này không phải thực sự ở cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng hắn ngụy trang rất tốt, người bình thường sẽ coi hắn như một cao thủ Lục Địa Thần Tiên thực thụ.
Về phần những người khác, bọn họ cũng không khác gì Tửu Ngọc, đều là những kẻ dùng thuốc để đột phá cảnh giới nên đã mất đi thiên phú và ngộ tính. Vài năm cuối đời còn lại của bọn họ chỉ có thể mắc kẹt ở cảnh giới này, không còn khả năng đột phá.
"Ranh con, cậu bị điếc à? Các vị đại nhân đang hỏi chuyện cậu đó! Cậu thật to gan, dám hỏi về đại ca của chúng tôi sao? Muốn chết à?"
Một gã đàn ông có mái tóc dài và mặc áo giáp da bên cạnh quát lên.
"Muốn chết sao? Vậy thì hãy xem ai mới là kẻ đang muốn chết!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, chậm rãi giơ tay lên, một quả cầu năng lượng màu vàng kim xoáy tròn trong lòng bàn tay anh.
"Lục Địa Thần Tiên?"
Gã đàn ông khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Là Lục Địa Thần Tiên đã sao? Lẽ nào tôi không phải? Huống chi tôi còn có hơn chục huynh đệ giúp đỡ, nếu bọn tôi bao vây trấn áp cậu, cậu làm sao mà sống sót rời đi được?"
"Bản thân có phải Lục Địa Thần Tiên không thì tự anh biết rõ! Dù anh giấu rất giỏi nhưng chút mẹo vặt đó không che mắt được người ở cảnh giới Lục Địa Thần Tiên thực sự!"
Lâm Chính lắc đầu.
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, hắn ý thức được mình không thể hù dọa được Lâm Chính, lập tức tức giận hét lớn: "Lên cho tôi!"
"Giết!"
Đám người lập tức rút vũ khí và chuẩn bị chiến đấu.
Áp lực của Tửu Ngọc tăng gấp đôi, ông ta lo lắng nhìn xung quanh.
Gã đàn ông chột mắt này mặc dù không phải Lục Địa Thần Tiên, nhưng cũng không phải đối thủ dễ nhằn!
Đúng lúc trận chiến sắp nổ ra.
Vù vù vù vù vù...
Vài tia sáng đột nhiên từ xa phóng tới, trực tiếp xuyên qua đám người.
Một vài gã đàn ông bị đâm vào tim và chết thảm tại chỗ.
"Hả?"
"Không hay rồi! Tên nhãi này có kẻ yểm trợ!"
"Cẩn thận!"
Đám người đột nhiên hoảng sợ.
Gã đàn ông chột mắt tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó lập tức lao tới.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị tiếp cận Lâm Chính, một bóng người nhanh như tia chớp lướt qua trước mặt Lâm Chính.
Gã đàn ông chột mắt run rẩy, nhìn thấy một thanh kiếm sắc bén màu đỏ đang chém mạnh về phía mình.
Gã không kịp phòng bị, nhanh chóng giơ hai tay lên, kẹp lưỡi kiếm vào giữa lòng bàn tay.
Hắn cầm kiếm bằng tay không!
Lưỡi kiếm màu đỏ được một lực mạnh kinh hoàng tác động, ép mạnh xuống khiến gã đàn ông chột mắt phải quỳ xuống bằng một đầu gối.
Gã đàn ông chột mắt nghiến răng muốn đánh trả, nhưng uy lực đáng sợ của thanh kiếm này đã hoàn toàn áp chế toàn bộ sức lực trong cơ thể gã.
"Khốn kiếp!"
Gã đàn ông chột mắt gầm lên, cố gắng dùng hết sức lực để đứng dậy.
Nhưng chỉ một giây sau.
Phiu!
Một tia sáng lạnh bay tới, cắt vào cổ gã chột.
Trong khoảnh khắc, đầu của gã chột bay lên, xoay tròn trên không rồi rơi xuống đất.
Khi rơi xuống đất, gã đàn ông chột mắt nhìn thấy vô số bóng người lao vào đám đông, chém điên cuồng vào đồng đội của mình.
Kiếm khí quét ngang không gian, sức mạnh phi thăng tản ra khắp nơi.
Không lâu sau, gã đàn ông chột mắt và đồng bọn đều bị giết.
Lâm Chính và Tửu Ngọc chỉ yên lặng quan sát sự xuất hiện đột ngột của vị khách không mời mà đến này.
Bên kia không tấn công Lâm Chính và Tửu Ngọc mà chỉ bao vây họ.
Chắc hẳn họ cũng đã nhìn thấy cảnh hai người bị bao vây bởi đám người của gã chột mắt.
"Anh là ai? Có phải anh cũng là người đang tìm cách trả thù Lũng Huyết Hoàng không?"
Lúc này, một người phụ nữ mặc bộ kiếm phục màu đen với mái tóc dài, đeo khăn choàng từ phía sau đám người đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người Lâm Chính.
"Cầm Kiếm Nữ?"
Tửu Ngọc kêu lên thất thanh.