-
Chương 4496-4500
Chương 4496: Người của tôi
“Báo Sa Mạc sao?”
Một người đàn ông lái xe máy, đeo kính đen nhìn thấy Báo Sa Mạc thì tỏ vẻ ghét bỏ: “Tất cả đều là do đám thối tha các người làm à?”
“Hiểu lầm thôi Sâm Hồng đại nhân. Chắc chắn là hiểu lầm. Chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi. Kết quả là thấy ở đây loạn quá thế là tiện thể ra tay chặn họ lại, kết quả thấy họ làm nổ tung cái quán ba này. Chúng tôi vô tội mà”.
Báo Sa Mạc vội vàng mỉm cười giải thích. Thành chủ nghe thấy vậy thì tức giận lắm. Chẳng trách Báo Sa Mạc bảo ông ta ra tay trước. Có lẽ là định lấy ông ta và Lâm Chính ra làm bia đỡ đạn.
Như vậy gã không những có thể mài mòn chiến lực của Forever Night mà còn đẩy hết được rủi ro lên người ông ta và Lâm Chính.
Rõ ràng là gã biết sau lưng Lâm Chính và thành chủ có thế lực rất mạnh nên định để hai bên đánh nhau xong gã sẽ lại ra tay giải quyết tiếp Forerver Night.
Người đàn ông tên Sâm Hồng rõ ràng là không tin lời của Báo Sa Mạc. Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Chính và thành chủ thì người này cũng vẫn phải tỏ vẻ cảnh giác.
“Các người là ai?”
“Chúng tôi là người của Báo Sa Mạc”, Lâm Chính nói.
“Anh nói linh tinh cái gì vậy?”, Báo Sa Mạc tái mặt, lập tức trố tròn mắt hét lên với anh.
“Sao cũng được”
Sâm Hồng lắc đầu: “Tôi thấy chuyện này các người cũng không thoát được đâu, dám phá quán bar của chúng tôi à, hôm nay các người mà không trả giá thì chuyện này chưa kết thúc đâu”.
Nói xong, Hồng Sâm phất tay. Người của Forerver Night lao về phía đám người Báo Sa Mạc.
“Khốn nạn, các người là một lũ ngốc hay gì?”, Báo Sa Mạc thấy Sâm Hồng quả quyết thì đành phải chống lại.
Thế nhưng thực lực của bọn họ so với Forever Night còn kém xa, chỉ vài hiệp thôi mà bọn họ đã ôm đầu chạy quanh như một lũ chuột nhắt rồi.
“Ây nhóc, còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không bảo người của anh ra giúp đỡ đi?”, Báo Sa Mạc thấy tình thế bất lợi bèn lập tức trừng mắt với Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính vẫn đứng im không hề nhúc nhích.
“Anh”, Báo Sa Mạc tức lắm, thế nhưng cũng chẳng làm gì được.
Thấy Sâm Hồng lao tới, Báo Sa Mạc đành phải liều mình chống lại.
Đúng lúc này...
Vụt vụt...Một âm thánh quỷ dị đâm vào cơ thể của Báo Sa Mạc. Trong nháy mắt hắn run bắn người, sau đó thì như người bị mất sức.
“Đây là?”, Báo Sa Mạc bàng hàng.
“Chết đi”, Sâm Hồng vung vũ khí trong tay về phía Báo Sa Mạc.
Báo Sa Mạc thất kinh, còn định tấn công lại thì phát hiện ra căn bản không thể làm được gì. Gã bất lực, đành phải rút con dao ở eo ra chống lại.
Keng..
Âm thanh nặng nề vang lên. Báo Sa Mạc vô thức nhắm mắt lại.
Sau đó gã mở mắt ra và cảm thấy có gì đó sai sai. Gã trố mắt.
Gã thấy vũ khí của đối phương đã bị chém làm hai. Còn con dao trong tay mình thì không hề hấn gì. Không chỉ có vậy, còn có ánh sáng nhàn nhàn bao quanh con dao của gã.
Chuyện gì vậy? Tại sao mình lại trở nên mạnh như vậy?
Báo Sa Mạc trừng mắt. Sâm Hồng không dám tin. Sâm Hồng hừ giọng, vứt cây đao gãy đi và bắt đầu tung cú đấm cực mạnh lên.
Báo Sa Mạc run rẩy cầm con dao trong tay. Thế nhưng dù mới bị trúng bảy, tám chiêu mà cơ thể Sâm Hồng đã bị Báo Sa Mạc đâm chảy máu không ngừng.
“Không thể nào? Thực lực của cậu mạnh lên như vậy từ khi nào vậy?”, Sâm Hồng trố mắt với vẻ không dám tin.
“Thực lực của tôi đột phá thôi mà. Hôm nay sẽ cho các người đẹp mặt. Ha ha”, Báo Sa Mạc bật cười, với vẻ điên dại và điên cuồng lao về phía đám người Sâm Hồng.
Người của Forerver Night bất lực, Sâm Hồng hô lên gọi cứu viện. Đánh người của Forever Night vội có mặt.
Thế nhưng điều khiến mọi người vô cùng bất ngờ đó là Báo Sa Mạc càng chiến đấu càng dũng mãnh, một mình gã chống lại vô số đám cao thủ của Forever Night.
Điều này khiến ngay cả đám thuộc hạ của Báo Sa Mạc phải bàng hoàng. Các cao thủ của Sâm Hồng cũng ngây ra, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Báo Sa Mạc không thể nào có thực lực như thế. Người này hoặc không phải là Báo Sa Mạc hoặc là đã được ai đó giúp gia tăng thực lực rồi”.
“Rất có thể là có bẫy. Mau rút lui thôi”.
“Chạy thôi”
Người của Forever Night đồng loạt bỏ chạy. Thế nhưng bọn họ vừa quay người thì đã phải khựng lại.
Bởi vì xung quanh họ xuất hiện không ít bóng hình. Bọn họ bị chặn kín lối đi.
Báo Sa Mạc cũng ý thức được điều bất ổn bèn dừng lại nhìn những người này bằng vẻ cảnh giác:
“Đây là ai vậy?”
“Người của tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Chương 4497: Chết là điều xa xỉ
“Người của mày sao?”, Báo Sa Mạc giật mình.
“Cậu là ai?”, Sâm Hồng bừng tỉnh, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Tôi tên là Lâm Chính, tới từ Long Quốc”, Lâm Chính châm thuốc, thản nhiên đáp lại
“Long Quốc? Lâm...”
Sâm Hồng run rẩy, chợt hiểu ra điều gì đó, đôi mắt ánh lên vẻ thất kinh.
“Toàn bộ người của Forever Night đều ở đây, tôi muốn biết ai là người phụ trách của các người?”, Lâm Chính nhìn hắn.
“Thằng nhóc, ở đây từ khi nào tới lượt mày nói thế. Tao mới là vua ở đây mà”, Báo Sa Mạc tức giận gầm lên và lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng thành chủ ở bên cạnh đã chộp lấy cổ áo của gã và quăng ra xa.
Vụt! Báo Sa Mạc bay bật ra, đập mạnh vào một tòa nhà và ngất đi. Đám đàn em của gã thấy vậy thì nín thở, không dám lên tiếng.
Sâm Hồng lúc này mới hiểu ra đây là sàn diễn của Lâm Chính. Bọn họ cố tình mượn tay của Báo Sa Mạc làm loạn địa bàn của Forever Night, để xảy ra xung đột với họ sau đó tỏ ra trợ giúp cho Báo Sa Mạc để kiểm soát bọn họ.
Từng đợt điều động như thế thì họ đã dụ được các cao thủ của Forever Night vào đây cả rồi. Sau đó Lâm Chính sẽ giăng lưới xử lý hết.
Là một trong những người phụ trách của khu vực Tanenke thì sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua được. Hắn nhìn chăm chăm Lâm Chính, đột nhiên nôn ra máu và ngã xuống đất.
“Dùng độc tự sát sao?”, thành chủ Nam Ly Thành tái mặt.
Đồng thời vài người phụ trách khác của khu vực cũng đồng loạt ngã xuống, đầu ngoẹo qua một bên, tắt thở và miệng chảy ra máu đen.
“Tự sát trước mặt tôi là khiêu chiến với tôi sao?”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, mấy người thành chủ vội bước tới, lấy châm ra và bắt đầu trị liệu cho họ. Những người còn lại của Forever Night hoàn toàn không hiểu Lâm Chính đang làm gì.
Thế nhưng một lúc sau...
“Khụ khụ...”, những người vừa mới tắt thở đột nhiên ho khù khụ. Đến cả Hồng Sâm cũng vội mở mắt, ngực phập thồng hớp lấy không khí.
“Ôi thượng đế ơi”
“Tôi nhìn thấy gì thế này?”
“Đúng là quá thần kỳ đi thôi", đám đông há mồm trợn mắt.
“Sao tôi vẫn chưa chết?”, Sâm Hồng trố tròn mắt, sờ ngực và tự hỏi.
“Có minh chủ ở đây các người muốn chết là điều vô cùng xa xỉ đấy”, thành chủ Nam Ly Thành lạnh lùng chộp lấy Sâm Hồng.
Một thanh niên tóc đen, mắt đen tầm mười tuổi đứng ở khu vực sườn núi chắp tay sau lưng nhìn về phương xa.
Ánh mắt của hắn không được tự nhiên. Lông mày chau lại như đang có nỗi lòng.
“Cậu chủ có gì phiền muộn sao?”
Một người đàn ông ở phía sau bước tới, mỉm cười hỏi
“Tôi có dự cảm chẳng lành”, hắn
“Trí tuệ của cậu không một ai bằng, không ai có tầm nhìn xa bằng cậu cả”, ông ta nói.
“Đừng nói những lời nhảm nhí đó nữa, có gì nói đó”, người thành niên tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Người đàn ông cúi đầu, cung kính nói: “Cậu chủ, vừa nhận được tin, quân An Thanh ở biên giới phía Bắc bại trận trở về, An Thanh suýt nữa bị bắt, quân An Thanh chết quá nửa”.
“Cái gì?”, người thanh niên quay lại với vẻ không dám tin.
Chương 4498: Cậu nghĩ nhiều rồi
“Không thể nào. Tuyệt đối không thể”.
Người thanh niên tối mặt, nghiến chặt răng: “Tôi đã giúp phá hủy màn sáng căn cứ điểm thứ ba của quân biên giới phía Bắc rồi, không có màn sáng đó, căn cứ điểm chẳng khác gì con dê bị cạo lông, chiếm được nó dễ như trở bàn tay. Dù không chiếm được thì cũng không tới mức bại trận trở về chứ”.
“Cậu chủ có thể là có tình huống đột xuất nào đó”.
“Tôi cũng đã tính đến trường hợp đó. Nhưng cũng không tới mức thảm bại như thế”.
Người thanh niên lấy điện thoại ra. Một lúc sau, điện thoại được kết nối.
“Tôi muốn Rattlesnake và Chó Sói báo cáo về tình hình ở trận chiến biên giới phía Bắc”, người thiếu niên lên tiếng.
“Hắc hoàng đại nhân, Rattlesnake và Chó Sói đã biến mất rồi. Theo nhưng chúng tôi đoán thì bị bắt rồi”.
“Quân phía Bắc căn bản không thắng được trận này”
“Vâng, nhưng nghe nói có thần y Lâm xen vào”, đầu giây bên kia tỏ ra nghiêm trọng.
“Thần y Lâm sao?”
Hắc Hoàng giật mình, chợt nhận ra điều gì đó bèn lao ra khỏi tòa nhà, tới một căn phòng đầy thiết bị, nhanh chóng gõ trên bàn phím và rồi màn hình hiện ra một loạt các số liệu.
“Có điều tra được thông tin gì không?”
“Có thông tin. Thần y Lâm đã phá đường xuyên núi, tấn công quân An Thanh từ phía sau, khiến cho quân An Thanh bị đánh bại. Trước mắt thông tin này khá chính xác”.
“Phá xuyên núi sao?”
Hắc Hoàng nín thở, lại gõ nhanh bàn phím Màn hình không ngừng hiện ra âm thanh. Cứ thế tầm năm, sáu phút hắn mới nói tiếp.
“Với độ cứng của lớp đã núi, muốn phá hủy được nó thì phải cỡ bom hạt nhân. Mà có thể tạo được đường như thế thì không khác gì vụ nổ của một tinh cầu nhỏ vào trái đất. Nếu nguồn tin là thật thì thần y Lâm chẳng khác gì thần tiên cả”.
Giọng nói ớn lạnh từ bên kia vọng lạnh: “Tôi không tin có thần”
“Tôi cũng không tin, hi vọng mọi thứ là giả, nếu không tình hình sẽ vô cùng nghiêm trọng”.
“Nhiệm vụ lần này thất bại. Forever Night sẽ phải đối đầu với một sự bồi thường cực lớn. Hắc hoàng đại nhân, tiền thuê của cậu sẽ phát vào tháng sau”.
“Tôi không quan tâm tới thứ đó”, hắn nhìn chăm chăm màn hình.
Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn vội vàng hỏi: “Thần y Lâm đó giờ ở đâu?”
Dứt lời, đầu dây bên kia chìm vào im lặng, sau đó mới lại lên tiếng: “Chúng tôi không quan tâm lắm tới người đó nên không biết”
“Các người là lũ đần hay gì. Một người đáng sợ như vậy mà các người không quan tâm. Lẽ nào các người không suy nghĩ tại sao đối phương lại xuất hiện ở chiến trường phía Bắc hay sao?”, hắn tức giận chửi.
“Đầu giây bên kia giật mình: “Ý cậu là Rattlesnake và Chó Sói?”
“Thần y Lâm chắc chắn biết Forever Night sẽ tham gia vào cuộc chiến nên tới giúp. Mục tiêu thật sự của anh ta là Forever Night. Chắc chắn anh ta sẽ không tha cho Forever Night đâu. Mau liên hệ với đội quân đóng ở bên ngoài, bảo họ thật sự cẩn thận, không được khinh suất”.
“Cậu nói đúng tôi sẽ lập tức ra lệnh cảnh báo. Từ hôm nay người của Forever Night sẽ không được tự ý hành động nữa”.
Người bên kia lập tức đáp lại.
“Đợi đã”, lúc này người thiếu niên lại lên tiếng.
“Hắc hoàng đại nhân có gì chỉ thị”, người kia vội đáp lại.
Người thiếu niên suy nghĩ rồi nói: “Đừng phát lệnh cảnh báo vội. Thử liên hệ với mạng lưới của Forever Night trong phạm vi toàn cầu xem. Nhất định là phải bí mật”.
“Ý của cậu là”.
“Nếu thần y Lâm nhằm vào Forever Night thì chúng ta giờ đã bị rơi vào vũng lầy rồi”.
“Hắc hoàng đại nhân đợi chút”, người kia lên tiếng.
Cứ thế tầm mười phút trôi qua mới có tiếng cười vọng tới: “Hắc hoàng đại nhân lo lắng quá rồi. Trước mắt tất cả các căn cứ điểm đều liên hệ được” , người thiếu niên nghe thấy vậy thì lập tức hiểu ra.
Chương 4499: Thiên Nga Đen
“Khẳng định tất cả các địa điểm đều liên hệ được chứ?”, người thiếu niên dần lấy lại bình tĩnh và hỏi.
Thấy điều gì đó không ổn, người ở đâu dây bên kia cũng nhận ra bèn chau mày: “Hắc hoàng đại nhân, cậu cảm thấy có vấn đề gì sao?”
“Một người có thể can dự vào cuộc chiến của biên giới phía Bắc, nếu muốn đối phó với Forever Night thì không thể nào im hơi lâu như vậy được. Nếu họ mà muốn thì chắc chắn chúng ta đã xảy ra chuyện rồi. Giờ các nơi điều liên hệ được thì có nghĩa là đối phương đã trà trộn vào căn cứ địa của chúng ta rồi”.
“Chắc chắn ở đây có người của thần y Lâm”
Đầu dây bên kia nín thở.
Đúng vậy. Bọn họ nhận được tình báo, vị thần y Lâm đó đã rời khỏi chiến trường, đi về đâu thì không biết.
Thế nhưng hiện tại không có dấu hiện gì là anh đã trở về Long Quốc. Dù sao thì tai mắt của Forever Night ở Long Quốc cũng không ít mà.
Nếu như Lâm Chính không quay trở về Long Quốc mà ở ngoại vực thì chắc chắn là anh có mục đích khác. Chắc chắn là nhằm vào Forever Night.
“Xem ra cuộc điện thoại trước đó của cấp trên với Lâm Chính đã khiến anh tức giận nên đã ra tay với Forever Night rồi”.
Bên kia cũng chợt hiểu ra bèn bặm môi với vẻ tức giận: “Chưa ai dám khiên chiến với Forever Night. Người này chắc chắn phải xử lý”.
“Người này không dễ gì đối phó đâu Tạm thời thông tin về người này quá ít. Tôi cũng phải cắt đứt tín hiểu ở đây, nghiên cứu người này. Còn về phía Forever Night mau sắp xếp đối sách để phản công”.
Người thiếu niên gằn giọng: “Ý kiến của tôi là điều Thiên Nga Đen về, nếu không dựa vào đám vô dụng hiện tại của Forever Night thì chưa chắc đã đối phó được đâu”.
“Thiên Nga Đen sao?”
Giọng bên kia run rẩy, rõ ràng đối phương định nói gì đó nhưng người thiếu niên đã tắt máy.
Lâm Chính lúc này đang ngồi ở khu vực tạm đóng của Forever Night ở sâu 5m dưới lòng đất. Căn cứ này không chỉ có màn hình theo dõi toàn thành phố mà còn kết nối thông tin với tổng bộ.
Đương nhiên điều khiến người khác phải ngạc nhiên là khu vực căn cứ dưới lòng đất này có tới ba con đường thoát thân.
“Minh chủ, tầng lớp cấp cao của Forever Night vừa ra lệnh, chúng ta sẽ phải báo cáo với thượng cấp về những gì họi nói nhưng trước mắt không biết là việc báo cáo có chính xác hay không”.
Một người đàn ông trung niên đeo kính nhìn máy tính trước mặt nói.
Đó chính là Tiết tường. Lâm Chính vốn định điều tiết Tường tới chỗ Từ Chính để tham gia vào việc nghiên cứu long mạch nhưng để đối phó Forever Night thì anh đã điều Tiết Tường tới đây.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nhìn mấy thành viên của Forever Night và nói: “Nếu các người chỉ cần nói sai một chút thôi thì các người sẽ không chết nhưng tôi đảm bảo các người cả đời còn lại sẽ sống trong cảnh sống không bằng chết đấy”.
“Anh Lâm yên tâm, tất cả những gì chúng tôi nói đều là sự thật. Chúng tôi không hề lừa anh”.
“Chắc chắn là không”, bọn họ run rẩy.
Lâm Chính liếc nhìn họ sau đó nhìn Tiết Tường: “Điều tra ra những địa điểm khác chưa?”
“Cậu Lâm, đã điều tra ra rồi, số liệu thể hiện các điểm phân bố của Forever Night nhiều hơn sáu điểm so với những gì chúng ta điều tra trước đó”.
“Có thể xác định được vị trí của tổng bộ chưa?”
“Hiện tại vẫn chưa xác định chính xác được địa điểm của tổng bộ, bọn họ ẩn tín hiệu rồi”
“Ẩn sóng tín hiệu sao?”
“Nếu chúng ta tiến hành quét thông tin toàn bộ khu vực thì sẽ chậm hơn nhưng có thể xác định được vị trị đại khái của tổng bộ bọn chúng”, Tiết Tường lập tức giải thích.
“Không cần, như vậy dễ lộ lắm. Đối phương đã sở hữu kỹ thuật ẩn sóng tín hiệu thì chắc chắn là có thiên tài trợ giúp. Đến cả màn sáng ở chiến trường biên giới phía Bắc mà họ còn dễ dàng phá hủy thì làm vậy chúng ta sẽ bị bại lộ mất”.
“Cái gì cơ ạ? Màn sáng bị chúng phá sao ạ?”
Tiết Tường kinh hãi. Là một trong những thành viên có kỹ thuật hàng đầu Long Quốc thì màn sáng có ý nghĩa gì ông ta nắm rất rõ.
“Cậu có biết ai làm không?”, Tiết Tường vội hỏi.
Lâm Chính vuốt cằm: “Theo như tôi được biết thì là một người tên Hắc Hoàng”.
Dứt lời, Tiết Tường tái mặt, suýt ngã khỏi ghế: “Hắc Hoàng?”
Chương 4500: Đông Nam Tây Bắc
Thái độ của Tiết Cường khiến Lâm Chính bất ngờ.
Anh biết Hắc Hoàng là hacker hàng đầu thế giới, nhưng không ngờ Tiết Cường lại phản ứng mạnh như vậy.
“Sao? Ông sợ Hắc Hoàng vậy à?”.
Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cậu Lâm, có lẽ cậu không biết chỗ đáng sợ của Hắc Hoàng”.
Tiết Cường khẽ hít sâu một hơi, khẽ giọng nói: “Nghe nói người này từng dựa vào công tắc đèn mà giết chết mục tiêu ở xa chục nghìn dặm, còn từng lợi dụng ba cọng dây cáp nhốt ba nghìn chiến sĩ của một nước nhỏ tròn bảy ngày… Kỹ thuật hack của người này đáng sợ nhất trên hành tinh, không ai có thể so sánh… Cậu Lâm, cậu nói xem như vậy mà còn không đủ khiến người khác sợ sao?”.
“Đúng là khiến người ta sợ hãi”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn Tiết Cường: “Nếu ông thấy khó quá thì chúng ta có thể tạm thời dừng hành động đối với Forever Night”.
Về phương diện kỹ thuật máy tính, Lâm Chính là người ngoài ngành.
Nếu nhân tài đỉnh cao như Tiết Cường cũng chùn bước thì anh quá bị động, tiếp tục ở ngoại vực sẽ chỉ tốn sức mà không được gì.
“Cậu Lâm, đã đến đây rồi, sao có thể từ bỏ? Mặc dù Hắc Hoàng rất mạnh, nhưng cũng không phải không có khả năng chiến thắng hắn”.
Tiết Cường gõ bàn phím cực nhanh, màn hình lớn trước mắt xuất hiện một bản đồ lớn.
“Đây là bản đồ của ngoại vực, có thể loại trừ các phương hướng Tây, Nam và Đông, chúng ta chủ yếu thăm dò mấy khu vực này. Nếu không thể thông qua sóng để xác định vị trí trụ sở chính của Forever Night, tôi đề nghị dùng máy móc rà soát…”.
Tiết Cường chậm rãi nói.
Lâm Chính nhìn bản đồ trên màn hình, nhíu mày: “Vì sao lại loại trừ ba hướng Đông, Nam, Tây?”.
Tiết Cường sững người, nhìn Lâm Chính một cách kỳ quái: “Cậu Lâm không hiểu rõ tình hình thế cục của ngoại vực sao?”.
“Tôi không để ý đến ngoại vực cho lắm”, Lâm Chính lắc đầu.
Tiết Cường cười gượng, chỉ vào phía Đông của ngoại vực: “Phía Đông là khu vực phồn hoa nhất cũng là hỗn loạn nhất ở ngoại vực, thế lực cấp thế giới chiếm giữ nơi này có đến hàng trăm thế lực. Trong đó có các thế lực như “Long Vương Điện” và “Ma La Thiên”. Ở khu vực này, thế lực đan xen phức tạp, khắp nơi tai mắt nhiều như sao trời, Forever Night hoàn toàn không thể ẩn giấu, bọn họ đặt trụ sở chính ở đây sẽ bại lộ trước mắt người đời”.
“Còn ở phía Nam tình hình cũng tương tự, phía Nam tiếp giáp với nhiều nước lớn, đặc biệt là nước Mĩ Kiên và Long Quốc chúng ta, do đó cũng không thể. Phía Tây thì càng không cần phải nói, vùng đất đó thuộc cấm địa của ngoại vực, một dãy núi chết khiến nhiều người chùn bước, Forever Night dám đóng quân ở đây cũng phải được chủ nhân của dãy núi chết cho phép. Cho nên tôi nghĩ khả năng trụ sở chính của Forever Night xuất hiện ở khu vực phía Bắc là cao nhất”.
Tiết Cường phân tích rõ ràng, đương nhiên Lâm Chính nghe mà tán thán không thôi.
“Có lý! Vậy cứ làm theo ông nói, tiến hành điều tra trọng điểm phía Bắc ngoại vực. Còn ba nơi khác tôi không kiến nghị dừng ở đây, cứ tiến hành điều tra vừa phải”.
“Vâng, cậu Lâm!”.
“Thời gian cấp bách, ông hãy bắt đầu hành động! Tất cả tài nguyên của Dương Hoa cho ông sử dụng, phải hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ nhanh nhất”.
Lâm Chính nghiêm túc nói với Tiết Cường: “Bây giờ tất cả người của vực Diệt Vong đều đã vào chỗ, nhưng không xử lý được trụ sở chính của Forever Night, bọn họ không dám hành động. Chúng ta muốn làm thì phải trừ cỏ tận gốc, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn thiếu nhiệm vụ của ông nữa thôi, hiểu không?”.
Tiết Cường sửng sốt, nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Chính, lập tức đứng dậy khom lưng: “Cậu Lâm cứ yên tâm, Tiết Cường nhất định sẽ dốc hết sức!”.
“Nhờ cả vào ông!”.
Lâm Chính vỗ vai ông ta, nhỏ giọng nói: “Nếu ông và đội của ông hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp, tôi sẽ xin chính phủ trao huân chương cho mỗi người các ông, biểu dương cống hiến của các ông đối với Long Quốc”.
“Huân chương?”.
Tiết Cường giật mình, mắt lập tức sáng lên, kích động nói: “Cậu Lâm cứ yên tâm đợi tin tốt của tôi!”.
“Các anh em đã nghe rõ rồi chứ? Nhanh chóng hành động nào!”.
Tiết Cường hô lên.
“Vâng!”.
Mọi người vô cùng kích động, ý chí sục sôi bắt đầu vùi đầu vào công việc.
Lâm Chính thở ra một hơi, đang định đi xem tiến triển của các công việc khác.
Đúng lúc này, thành chủ Nam Ly Thành đột nhiên vội vã chạy tới.
“Minh chủ, có chuyện không hay!”.
“Sao rồi?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Forever Night cử người đến rồi!”.
Thành chủ Nam Ly Thành đáp.
“Báo Sa Mạc sao?”
Một người đàn ông lái xe máy, đeo kính đen nhìn thấy Báo Sa Mạc thì tỏ vẻ ghét bỏ: “Tất cả đều là do đám thối tha các người làm à?”
“Hiểu lầm thôi Sâm Hồng đại nhân. Chắc chắn là hiểu lầm. Chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi. Kết quả là thấy ở đây loạn quá thế là tiện thể ra tay chặn họ lại, kết quả thấy họ làm nổ tung cái quán ba này. Chúng tôi vô tội mà”.
Báo Sa Mạc vội vàng mỉm cười giải thích. Thành chủ nghe thấy vậy thì tức giận lắm. Chẳng trách Báo Sa Mạc bảo ông ta ra tay trước. Có lẽ là định lấy ông ta và Lâm Chính ra làm bia đỡ đạn.
Như vậy gã không những có thể mài mòn chiến lực của Forever Night mà còn đẩy hết được rủi ro lên người ông ta và Lâm Chính.
Rõ ràng là gã biết sau lưng Lâm Chính và thành chủ có thế lực rất mạnh nên định để hai bên đánh nhau xong gã sẽ lại ra tay giải quyết tiếp Forerver Night.
Người đàn ông tên Sâm Hồng rõ ràng là không tin lời của Báo Sa Mạc. Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Chính và thành chủ thì người này cũng vẫn phải tỏ vẻ cảnh giác.
“Các người là ai?”
“Chúng tôi là người của Báo Sa Mạc”, Lâm Chính nói.
“Anh nói linh tinh cái gì vậy?”, Báo Sa Mạc tái mặt, lập tức trố tròn mắt hét lên với anh.
“Sao cũng được”
Sâm Hồng lắc đầu: “Tôi thấy chuyện này các người cũng không thoát được đâu, dám phá quán bar của chúng tôi à, hôm nay các người mà không trả giá thì chuyện này chưa kết thúc đâu”.
Nói xong, Hồng Sâm phất tay. Người của Forerver Night lao về phía đám người Báo Sa Mạc.
“Khốn nạn, các người là một lũ ngốc hay gì?”, Báo Sa Mạc thấy Sâm Hồng quả quyết thì đành phải chống lại.
Thế nhưng thực lực của bọn họ so với Forever Night còn kém xa, chỉ vài hiệp thôi mà bọn họ đã ôm đầu chạy quanh như một lũ chuột nhắt rồi.
“Ây nhóc, còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không bảo người của anh ra giúp đỡ đi?”, Báo Sa Mạc thấy tình thế bất lợi bèn lập tức trừng mắt với Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính vẫn đứng im không hề nhúc nhích.
“Anh”, Báo Sa Mạc tức lắm, thế nhưng cũng chẳng làm gì được.
Thấy Sâm Hồng lao tới, Báo Sa Mạc đành phải liều mình chống lại.
Đúng lúc này...
Vụt vụt...Một âm thánh quỷ dị đâm vào cơ thể của Báo Sa Mạc. Trong nháy mắt hắn run bắn người, sau đó thì như người bị mất sức.
“Đây là?”, Báo Sa Mạc bàng hàng.
“Chết đi”, Sâm Hồng vung vũ khí trong tay về phía Báo Sa Mạc.
Báo Sa Mạc thất kinh, còn định tấn công lại thì phát hiện ra căn bản không thể làm được gì. Gã bất lực, đành phải rút con dao ở eo ra chống lại.
Keng..
Âm thanh nặng nề vang lên. Báo Sa Mạc vô thức nhắm mắt lại.
Sau đó gã mở mắt ra và cảm thấy có gì đó sai sai. Gã trố mắt.
Gã thấy vũ khí của đối phương đã bị chém làm hai. Còn con dao trong tay mình thì không hề hấn gì. Không chỉ có vậy, còn có ánh sáng nhàn nhàn bao quanh con dao của gã.
Chuyện gì vậy? Tại sao mình lại trở nên mạnh như vậy?
Báo Sa Mạc trừng mắt. Sâm Hồng không dám tin. Sâm Hồng hừ giọng, vứt cây đao gãy đi và bắt đầu tung cú đấm cực mạnh lên.
Báo Sa Mạc run rẩy cầm con dao trong tay. Thế nhưng dù mới bị trúng bảy, tám chiêu mà cơ thể Sâm Hồng đã bị Báo Sa Mạc đâm chảy máu không ngừng.
“Không thể nào? Thực lực của cậu mạnh lên như vậy từ khi nào vậy?”, Sâm Hồng trố mắt với vẻ không dám tin.
“Thực lực của tôi đột phá thôi mà. Hôm nay sẽ cho các người đẹp mặt. Ha ha”, Báo Sa Mạc bật cười, với vẻ điên dại và điên cuồng lao về phía đám người Sâm Hồng.
Người của Forerver Night bất lực, Sâm Hồng hô lên gọi cứu viện. Đánh người của Forever Night vội có mặt.
Thế nhưng điều khiến mọi người vô cùng bất ngờ đó là Báo Sa Mạc càng chiến đấu càng dũng mãnh, một mình gã chống lại vô số đám cao thủ của Forever Night.
Điều này khiến ngay cả đám thuộc hạ của Báo Sa Mạc phải bàng hoàng. Các cao thủ của Sâm Hồng cũng ngây ra, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Báo Sa Mạc không thể nào có thực lực như thế. Người này hoặc không phải là Báo Sa Mạc hoặc là đã được ai đó giúp gia tăng thực lực rồi”.
“Rất có thể là có bẫy. Mau rút lui thôi”.
“Chạy thôi”
Người của Forever Night đồng loạt bỏ chạy. Thế nhưng bọn họ vừa quay người thì đã phải khựng lại.
Bởi vì xung quanh họ xuất hiện không ít bóng hình. Bọn họ bị chặn kín lối đi.
Báo Sa Mạc cũng ý thức được điều bất ổn bèn dừng lại nhìn những người này bằng vẻ cảnh giác:
“Đây là ai vậy?”
“Người của tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Chương 4497: Chết là điều xa xỉ
“Người của mày sao?”, Báo Sa Mạc giật mình.
“Cậu là ai?”, Sâm Hồng bừng tỉnh, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Tôi tên là Lâm Chính, tới từ Long Quốc”, Lâm Chính châm thuốc, thản nhiên đáp lại
“Long Quốc? Lâm...”
Sâm Hồng run rẩy, chợt hiểu ra điều gì đó, đôi mắt ánh lên vẻ thất kinh.
“Toàn bộ người của Forever Night đều ở đây, tôi muốn biết ai là người phụ trách của các người?”, Lâm Chính nhìn hắn.
“Thằng nhóc, ở đây từ khi nào tới lượt mày nói thế. Tao mới là vua ở đây mà”, Báo Sa Mạc tức giận gầm lên và lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng thành chủ ở bên cạnh đã chộp lấy cổ áo của gã và quăng ra xa.
Vụt! Báo Sa Mạc bay bật ra, đập mạnh vào một tòa nhà và ngất đi. Đám đàn em của gã thấy vậy thì nín thở, không dám lên tiếng.
Sâm Hồng lúc này mới hiểu ra đây là sàn diễn của Lâm Chính. Bọn họ cố tình mượn tay của Báo Sa Mạc làm loạn địa bàn của Forever Night, để xảy ra xung đột với họ sau đó tỏ ra trợ giúp cho Báo Sa Mạc để kiểm soát bọn họ.
Từng đợt điều động như thế thì họ đã dụ được các cao thủ của Forever Night vào đây cả rồi. Sau đó Lâm Chính sẽ giăng lưới xử lý hết.
Là một trong những người phụ trách của khu vực Tanenke thì sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua được. Hắn nhìn chăm chăm Lâm Chính, đột nhiên nôn ra máu và ngã xuống đất.
“Dùng độc tự sát sao?”, thành chủ Nam Ly Thành tái mặt.
Đồng thời vài người phụ trách khác của khu vực cũng đồng loạt ngã xuống, đầu ngoẹo qua một bên, tắt thở và miệng chảy ra máu đen.
“Tự sát trước mặt tôi là khiêu chiến với tôi sao?”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, mấy người thành chủ vội bước tới, lấy châm ra và bắt đầu trị liệu cho họ. Những người còn lại của Forever Night hoàn toàn không hiểu Lâm Chính đang làm gì.
Thế nhưng một lúc sau...
“Khụ khụ...”, những người vừa mới tắt thở đột nhiên ho khù khụ. Đến cả Hồng Sâm cũng vội mở mắt, ngực phập thồng hớp lấy không khí.
“Ôi thượng đế ơi”
“Tôi nhìn thấy gì thế này?”
“Đúng là quá thần kỳ đi thôi", đám đông há mồm trợn mắt.
“Sao tôi vẫn chưa chết?”, Sâm Hồng trố tròn mắt, sờ ngực và tự hỏi.
“Có minh chủ ở đây các người muốn chết là điều vô cùng xa xỉ đấy”, thành chủ Nam Ly Thành lạnh lùng chộp lấy Sâm Hồng.
Một thanh niên tóc đen, mắt đen tầm mười tuổi đứng ở khu vực sườn núi chắp tay sau lưng nhìn về phương xa.
Ánh mắt của hắn không được tự nhiên. Lông mày chau lại như đang có nỗi lòng.
“Cậu chủ có gì phiền muộn sao?”
Một người đàn ông ở phía sau bước tới, mỉm cười hỏi
“Tôi có dự cảm chẳng lành”, hắn
“Trí tuệ của cậu không một ai bằng, không ai có tầm nhìn xa bằng cậu cả”, ông ta nói.
“Đừng nói những lời nhảm nhí đó nữa, có gì nói đó”, người thành niên tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Người đàn ông cúi đầu, cung kính nói: “Cậu chủ, vừa nhận được tin, quân An Thanh ở biên giới phía Bắc bại trận trở về, An Thanh suýt nữa bị bắt, quân An Thanh chết quá nửa”.
“Cái gì?”, người thanh niên quay lại với vẻ không dám tin.
Chương 4498: Cậu nghĩ nhiều rồi
“Không thể nào. Tuyệt đối không thể”.
Người thanh niên tối mặt, nghiến chặt răng: “Tôi đã giúp phá hủy màn sáng căn cứ điểm thứ ba của quân biên giới phía Bắc rồi, không có màn sáng đó, căn cứ điểm chẳng khác gì con dê bị cạo lông, chiếm được nó dễ như trở bàn tay. Dù không chiếm được thì cũng không tới mức bại trận trở về chứ”.
“Cậu chủ có thể là có tình huống đột xuất nào đó”.
“Tôi cũng đã tính đến trường hợp đó. Nhưng cũng không tới mức thảm bại như thế”.
Người thanh niên lấy điện thoại ra. Một lúc sau, điện thoại được kết nối.
“Tôi muốn Rattlesnake và Chó Sói báo cáo về tình hình ở trận chiến biên giới phía Bắc”, người thiếu niên lên tiếng.
“Hắc hoàng đại nhân, Rattlesnake và Chó Sói đã biến mất rồi. Theo nhưng chúng tôi đoán thì bị bắt rồi”.
“Quân phía Bắc căn bản không thắng được trận này”
“Vâng, nhưng nghe nói có thần y Lâm xen vào”, đầu giây bên kia tỏ ra nghiêm trọng.
“Thần y Lâm sao?”
Hắc Hoàng giật mình, chợt nhận ra điều gì đó bèn lao ra khỏi tòa nhà, tới một căn phòng đầy thiết bị, nhanh chóng gõ trên bàn phím và rồi màn hình hiện ra một loạt các số liệu.
“Có điều tra được thông tin gì không?”
“Có thông tin. Thần y Lâm đã phá đường xuyên núi, tấn công quân An Thanh từ phía sau, khiến cho quân An Thanh bị đánh bại. Trước mắt thông tin này khá chính xác”.
“Phá xuyên núi sao?”
Hắc Hoàng nín thở, lại gõ nhanh bàn phím Màn hình không ngừng hiện ra âm thanh. Cứ thế tầm năm, sáu phút hắn mới nói tiếp.
“Với độ cứng của lớp đã núi, muốn phá hủy được nó thì phải cỡ bom hạt nhân. Mà có thể tạo được đường như thế thì không khác gì vụ nổ của một tinh cầu nhỏ vào trái đất. Nếu nguồn tin là thật thì thần y Lâm chẳng khác gì thần tiên cả”.
Giọng nói ớn lạnh từ bên kia vọng lạnh: “Tôi không tin có thần”
“Tôi cũng không tin, hi vọng mọi thứ là giả, nếu không tình hình sẽ vô cùng nghiêm trọng”.
“Nhiệm vụ lần này thất bại. Forever Night sẽ phải đối đầu với một sự bồi thường cực lớn. Hắc hoàng đại nhân, tiền thuê của cậu sẽ phát vào tháng sau”.
“Tôi không quan tâm tới thứ đó”, hắn nhìn chăm chăm màn hình.
Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn vội vàng hỏi: “Thần y Lâm đó giờ ở đâu?”
Dứt lời, đầu dây bên kia chìm vào im lặng, sau đó mới lại lên tiếng: “Chúng tôi không quan tâm lắm tới người đó nên không biết”
“Các người là lũ đần hay gì. Một người đáng sợ như vậy mà các người không quan tâm. Lẽ nào các người không suy nghĩ tại sao đối phương lại xuất hiện ở chiến trường phía Bắc hay sao?”, hắn tức giận chửi.
“Đầu giây bên kia giật mình: “Ý cậu là Rattlesnake và Chó Sói?”
“Thần y Lâm chắc chắn biết Forever Night sẽ tham gia vào cuộc chiến nên tới giúp. Mục tiêu thật sự của anh ta là Forever Night. Chắc chắn anh ta sẽ không tha cho Forever Night đâu. Mau liên hệ với đội quân đóng ở bên ngoài, bảo họ thật sự cẩn thận, không được khinh suất”.
“Cậu nói đúng tôi sẽ lập tức ra lệnh cảnh báo. Từ hôm nay người của Forever Night sẽ không được tự ý hành động nữa”.
Người bên kia lập tức đáp lại.
“Đợi đã”, lúc này người thiếu niên lại lên tiếng.
“Hắc hoàng đại nhân có gì chỉ thị”, người kia vội đáp lại.
Người thiếu niên suy nghĩ rồi nói: “Đừng phát lệnh cảnh báo vội. Thử liên hệ với mạng lưới của Forever Night trong phạm vi toàn cầu xem. Nhất định là phải bí mật”.
“Ý của cậu là”.
“Nếu thần y Lâm nhằm vào Forever Night thì chúng ta giờ đã bị rơi vào vũng lầy rồi”.
“Hắc hoàng đại nhân đợi chút”, người kia lên tiếng.
Cứ thế tầm mười phút trôi qua mới có tiếng cười vọng tới: “Hắc hoàng đại nhân lo lắng quá rồi. Trước mắt tất cả các căn cứ điểm đều liên hệ được” , người thiếu niên nghe thấy vậy thì lập tức hiểu ra.
Chương 4499: Thiên Nga Đen
“Khẳng định tất cả các địa điểm đều liên hệ được chứ?”, người thiếu niên dần lấy lại bình tĩnh và hỏi.
Thấy điều gì đó không ổn, người ở đâu dây bên kia cũng nhận ra bèn chau mày: “Hắc hoàng đại nhân, cậu cảm thấy có vấn đề gì sao?”
“Một người có thể can dự vào cuộc chiến của biên giới phía Bắc, nếu muốn đối phó với Forever Night thì không thể nào im hơi lâu như vậy được. Nếu họ mà muốn thì chắc chắn chúng ta đã xảy ra chuyện rồi. Giờ các nơi điều liên hệ được thì có nghĩa là đối phương đã trà trộn vào căn cứ địa của chúng ta rồi”.
“Chắc chắn ở đây có người của thần y Lâm”
Đầu dây bên kia nín thở.
Đúng vậy. Bọn họ nhận được tình báo, vị thần y Lâm đó đã rời khỏi chiến trường, đi về đâu thì không biết.
Thế nhưng hiện tại không có dấu hiện gì là anh đã trở về Long Quốc. Dù sao thì tai mắt của Forever Night ở Long Quốc cũng không ít mà.
Nếu như Lâm Chính không quay trở về Long Quốc mà ở ngoại vực thì chắc chắn là anh có mục đích khác. Chắc chắn là nhằm vào Forever Night.
“Xem ra cuộc điện thoại trước đó của cấp trên với Lâm Chính đã khiến anh tức giận nên đã ra tay với Forever Night rồi”.
Bên kia cũng chợt hiểu ra bèn bặm môi với vẻ tức giận: “Chưa ai dám khiên chiến với Forever Night. Người này chắc chắn phải xử lý”.
“Người này không dễ gì đối phó đâu Tạm thời thông tin về người này quá ít. Tôi cũng phải cắt đứt tín hiểu ở đây, nghiên cứu người này. Còn về phía Forever Night mau sắp xếp đối sách để phản công”.
Người thiếu niên gằn giọng: “Ý kiến của tôi là điều Thiên Nga Đen về, nếu không dựa vào đám vô dụng hiện tại của Forever Night thì chưa chắc đã đối phó được đâu”.
“Thiên Nga Đen sao?”
Giọng bên kia run rẩy, rõ ràng đối phương định nói gì đó nhưng người thiếu niên đã tắt máy.
Lâm Chính lúc này đang ngồi ở khu vực tạm đóng của Forever Night ở sâu 5m dưới lòng đất. Căn cứ này không chỉ có màn hình theo dõi toàn thành phố mà còn kết nối thông tin với tổng bộ.
Đương nhiên điều khiến người khác phải ngạc nhiên là khu vực căn cứ dưới lòng đất này có tới ba con đường thoát thân.
“Minh chủ, tầng lớp cấp cao của Forever Night vừa ra lệnh, chúng ta sẽ phải báo cáo với thượng cấp về những gì họi nói nhưng trước mắt không biết là việc báo cáo có chính xác hay không”.
Một người đàn ông trung niên đeo kính nhìn máy tính trước mặt nói.
Đó chính là Tiết tường. Lâm Chính vốn định điều tiết Tường tới chỗ Từ Chính để tham gia vào việc nghiên cứu long mạch nhưng để đối phó Forever Night thì anh đã điều Tiết Tường tới đây.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nhìn mấy thành viên của Forever Night và nói: “Nếu các người chỉ cần nói sai một chút thôi thì các người sẽ không chết nhưng tôi đảm bảo các người cả đời còn lại sẽ sống trong cảnh sống không bằng chết đấy”.
“Anh Lâm yên tâm, tất cả những gì chúng tôi nói đều là sự thật. Chúng tôi không hề lừa anh”.
“Chắc chắn là không”, bọn họ run rẩy.
Lâm Chính liếc nhìn họ sau đó nhìn Tiết Tường: “Điều tra ra những địa điểm khác chưa?”
“Cậu Lâm, đã điều tra ra rồi, số liệu thể hiện các điểm phân bố của Forever Night nhiều hơn sáu điểm so với những gì chúng ta điều tra trước đó”.
“Có thể xác định được vị trí của tổng bộ chưa?”
“Hiện tại vẫn chưa xác định chính xác được địa điểm của tổng bộ, bọn họ ẩn tín hiệu rồi”
“Ẩn sóng tín hiệu sao?”
“Nếu chúng ta tiến hành quét thông tin toàn bộ khu vực thì sẽ chậm hơn nhưng có thể xác định được vị trị đại khái của tổng bộ bọn chúng”, Tiết Tường lập tức giải thích.
“Không cần, như vậy dễ lộ lắm. Đối phương đã sở hữu kỹ thuật ẩn sóng tín hiệu thì chắc chắn là có thiên tài trợ giúp. Đến cả màn sáng ở chiến trường biên giới phía Bắc mà họ còn dễ dàng phá hủy thì làm vậy chúng ta sẽ bị bại lộ mất”.
“Cái gì cơ ạ? Màn sáng bị chúng phá sao ạ?”
Tiết Tường kinh hãi. Là một trong những thành viên có kỹ thuật hàng đầu Long Quốc thì màn sáng có ý nghĩa gì ông ta nắm rất rõ.
“Cậu có biết ai làm không?”, Tiết Tường vội hỏi.
Lâm Chính vuốt cằm: “Theo như tôi được biết thì là một người tên Hắc Hoàng”.
Dứt lời, Tiết Tường tái mặt, suýt ngã khỏi ghế: “Hắc Hoàng?”
Chương 4500: Đông Nam Tây Bắc
Thái độ của Tiết Cường khiến Lâm Chính bất ngờ.
Anh biết Hắc Hoàng là hacker hàng đầu thế giới, nhưng không ngờ Tiết Cường lại phản ứng mạnh như vậy.
“Sao? Ông sợ Hắc Hoàng vậy à?”.
Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cậu Lâm, có lẽ cậu không biết chỗ đáng sợ của Hắc Hoàng”.
Tiết Cường khẽ hít sâu một hơi, khẽ giọng nói: “Nghe nói người này từng dựa vào công tắc đèn mà giết chết mục tiêu ở xa chục nghìn dặm, còn từng lợi dụng ba cọng dây cáp nhốt ba nghìn chiến sĩ của một nước nhỏ tròn bảy ngày… Kỹ thuật hack của người này đáng sợ nhất trên hành tinh, không ai có thể so sánh… Cậu Lâm, cậu nói xem như vậy mà còn không đủ khiến người khác sợ sao?”.
“Đúng là khiến người ta sợ hãi”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn Tiết Cường: “Nếu ông thấy khó quá thì chúng ta có thể tạm thời dừng hành động đối với Forever Night”.
Về phương diện kỹ thuật máy tính, Lâm Chính là người ngoài ngành.
Nếu nhân tài đỉnh cao như Tiết Cường cũng chùn bước thì anh quá bị động, tiếp tục ở ngoại vực sẽ chỉ tốn sức mà không được gì.
“Cậu Lâm, đã đến đây rồi, sao có thể từ bỏ? Mặc dù Hắc Hoàng rất mạnh, nhưng cũng không phải không có khả năng chiến thắng hắn”.
Tiết Cường gõ bàn phím cực nhanh, màn hình lớn trước mắt xuất hiện một bản đồ lớn.
“Đây là bản đồ của ngoại vực, có thể loại trừ các phương hướng Tây, Nam và Đông, chúng ta chủ yếu thăm dò mấy khu vực này. Nếu không thể thông qua sóng để xác định vị trí trụ sở chính của Forever Night, tôi đề nghị dùng máy móc rà soát…”.
Tiết Cường chậm rãi nói.
Lâm Chính nhìn bản đồ trên màn hình, nhíu mày: “Vì sao lại loại trừ ba hướng Đông, Nam, Tây?”.
Tiết Cường sững người, nhìn Lâm Chính một cách kỳ quái: “Cậu Lâm không hiểu rõ tình hình thế cục của ngoại vực sao?”.
“Tôi không để ý đến ngoại vực cho lắm”, Lâm Chính lắc đầu.
Tiết Cường cười gượng, chỉ vào phía Đông của ngoại vực: “Phía Đông là khu vực phồn hoa nhất cũng là hỗn loạn nhất ở ngoại vực, thế lực cấp thế giới chiếm giữ nơi này có đến hàng trăm thế lực. Trong đó có các thế lực như “Long Vương Điện” và “Ma La Thiên”. Ở khu vực này, thế lực đan xen phức tạp, khắp nơi tai mắt nhiều như sao trời, Forever Night hoàn toàn không thể ẩn giấu, bọn họ đặt trụ sở chính ở đây sẽ bại lộ trước mắt người đời”.
“Còn ở phía Nam tình hình cũng tương tự, phía Nam tiếp giáp với nhiều nước lớn, đặc biệt là nước Mĩ Kiên và Long Quốc chúng ta, do đó cũng không thể. Phía Tây thì càng không cần phải nói, vùng đất đó thuộc cấm địa của ngoại vực, một dãy núi chết khiến nhiều người chùn bước, Forever Night dám đóng quân ở đây cũng phải được chủ nhân của dãy núi chết cho phép. Cho nên tôi nghĩ khả năng trụ sở chính của Forever Night xuất hiện ở khu vực phía Bắc là cao nhất”.
Tiết Cường phân tích rõ ràng, đương nhiên Lâm Chính nghe mà tán thán không thôi.
“Có lý! Vậy cứ làm theo ông nói, tiến hành điều tra trọng điểm phía Bắc ngoại vực. Còn ba nơi khác tôi không kiến nghị dừng ở đây, cứ tiến hành điều tra vừa phải”.
“Vâng, cậu Lâm!”.
“Thời gian cấp bách, ông hãy bắt đầu hành động! Tất cả tài nguyên của Dương Hoa cho ông sử dụng, phải hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ nhanh nhất”.
Lâm Chính nghiêm túc nói với Tiết Cường: “Bây giờ tất cả người của vực Diệt Vong đều đã vào chỗ, nhưng không xử lý được trụ sở chính của Forever Night, bọn họ không dám hành động. Chúng ta muốn làm thì phải trừ cỏ tận gốc, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn thiếu nhiệm vụ của ông nữa thôi, hiểu không?”.
Tiết Cường sửng sốt, nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Chính, lập tức đứng dậy khom lưng: “Cậu Lâm cứ yên tâm, Tiết Cường nhất định sẽ dốc hết sức!”.
“Nhờ cả vào ông!”.
Lâm Chính vỗ vai ông ta, nhỏ giọng nói: “Nếu ông và đội của ông hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp, tôi sẽ xin chính phủ trao huân chương cho mỗi người các ông, biểu dương cống hiến của các ông đối với Long Quốc”.
“Huân chương?”.
Tiết Cường giật mình, mắt lập tức sáng lên, kích động nói: “Cậu Lâm cứ yên tâm đợi tin tốt của tôi!”.
“Các anh em đã nghe rõ rồi chứ? Nhanh chóng hành động nào!”.
Tiết Cường hô lên.
“Vâng!”.
Mọi người vô cùng kích động, ý chí sục sôi bắt đầu vùi đầu vào công việc.
Lâm Chính thở ra một hơi, đang định đi xem tiến triển của các công việc khác.
Đúng lúc này, thành chủ Nam Ly Thành đột nhiên vội vã chạy tới.
“Minh chủ, có chuyện không hay!”.
“Sao rồi?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Forever Night cử người đến rồi!”.
Thành chủ Nam Ly Thành đáp.