-
Chương 4446-4450
Chương 4446: Có lẽ anh còn chưa xứng
Hứa Chỉ Sương trợn tròn mắt, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Cô ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng mãi không thốt nên lời, chỉ có thể ngây ra như phỗng đi theo A Mai tiến về phía trước.
Các thành viên của đội Cấm Vệ xuyên qua những người đang quỳ dưới đất.
Đôi mắt bọn họ đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm những người ngoại vực đang cúi đầu, trông đầy thảm hại và chán chường kia.
Trong đó có quá nhiều cao thủ.
Người đọa lạc cũng chưa được coi là mạnh nhất.
Thậm chí còn có cường giả đáng sợ có thể một mình tiêu diệt cả đội Cấm Vệ.
Nhưng lúc này, tất cả bọn họ đều quỳ mọp dưới đất, run như cầy sấy.
Giống như con thỏ bị kinh sợ!
Đây là cảnh tượng chấn động đến mức nào chứ?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thì bọn họ cũng không dám tin.
Bọn họ nhanh chóng xuyên qua đám người, đến phía trước nhất.
Lúc này, Hứa Chỉ Sương đã hóa đá hoàn toàn.
Hóa ra hàng người đứng đầu tiên đều là người của Dương Hoa.
Từ Thiên, Cung Hỉ Vân đều có mặt.
Một cái bàn được đặt giữa bọn họ.
Lâm Chính đang ngồi trên ghế, bình thản uống trà.
"Tướng Lâm?".
Hứa Chỉ Sương ngơ ngác lên tiếng.
"Tổ trưởng Hứa, cô đến rồi à? Không sao chứ?".
Lâm Chính đặt chén trà xuống, mỉm cười nói.
"Không... không sao..."
Lúc này Hứa Chỉ Sương mới hoàn hồn, dường như cô ta nghĩ ra gì đó, vội vàng nhìn về phía trụ sáng ở chính giữa, vô cùng sốt ruột nói: "Tướng Lâm, Huyền Hoàng Khoáng Tâm đã bị người ta lấy mất, nơi này sắp xảy ra thiên tai quy mô lớn! Anh mau theo tôi rời khỏi đây đi, nếu không sẽ không kịp đâu!".
Nghe thấy thế, không ít người của Dương Hoa đều cười như không cười.
Hứa Chỉ Sương sửng sốt nhìn bọn họ, cảm thấy không đúng lắm.
"Tổ trưởng Hứa không cần lo đâu, trụ sáng kia là chúng tôi cố ý dẫn phát, mục đích là dụ những kẻ ngoại vực ở Giang Thành ra, thực ra Huyền Hoàng Khoáng Tâm vẫn nằm dưới lòng đất".
Lâm Chính mỉm cười nói.
"Cái gì?".
Hơi thở của Hứa Chỉ Sương trở nên run rẩy.
Cô ta không ngờ thứ này còn có thể làm giả được.
Nhưng Hứa Chỉ Sương cũng không vì vậy mà lơ là cảnh giác.
Cô ta tiếp tục nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Tu La Vương đứng bên cạnh trụ sáng, dường như có chút suy nghĩ, sau đó ngoái đầu nhìn về phía này, ánh mắt quan sát những người đang quỳ dưới đất.
Khi nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt Tu La Vương liền lộ vẻ cảnh giác.
"Có thể nói cho tôi biết tên của cậu không?".
Tu La Vương nở nụ cười hiền hòa, hỏi Lâm Chính.
"Bọn họ gọi tôi là thần y Lâm".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Thần y Lâm?".
Tu La Vương từng nghe tới cái tên này, nhưng không biết rõ lắm.
Dù sao hắn cũng luôn ở ngoại vực, không hiểu rõ lắm về tình hình ở Long Quốc.
Nhưng cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến hắn không thể không cảnh giác.
Nhất là khi nhìn thấy các thành viên của đội Cấm Vệ cung kính đứng bên cạnh Lâm Chính. Điều này không khỏi khiến Tu La Vương suy đoán thân phận của người này.
"Anh chính là Tu La Vương của ngoại vực sao?".
Lâm Chính nhìn chằm chằm đối phương, bình thản nói: "Do anh tự ý đột nhập vào Long Quốc, sát hại người vô tội, vi phạm nghiêm trọng luật pháp của Long Quốc, tôi dùng danh nghĩa long soái của Long Quốc chính thức bắt giữ anh. Bây giờ anh ngoan ngoãn đầu hàng hay là định chống đối?".
"Long soái?".
Tu La Vương biến sắc.
Hắn biết điều này có nghĩa là gì.
Người có thể trở thành long soái thì tuyệt đối không phải sự tồn tại tầm thường.
"Tôi chưa bao giờ nghe nói Long Quốc có long soái trẻ như cậu, những long soái mà tôi biết đều đã rất già".
Tu La Vương đáp.
"Điều này không quan trọng, quan trọng là anh lựa chọn đầu hàng hay chống đối?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Cậu đang uy hiếp tôi sao?".
Tu La Vương nhíu mày.
Cả đời này hắn chưa từng gặp người nào dám nói với hắn như vậy.
"Tôi đang thông báo với anh! Uy hiếp?".
Lâm Chính lắc đầu: "Có lẽ anh còn chưa xứng".
Chương 4447: Người này là thiên thần
Giờ phút này, trong lòng Tu La Vương đã dâng lên sát khí ngập trời.
Sỉ nhục!
Đây là sự sỉ nhục to lớn đối với một cường giả danh chấn ngoại vực như hắn.
Đôi mắt Tu La Vương hơi đanh lại, nhưng sắc mặt không thay đổi mấy, thậm chí còn không nhìn ra sự tức giận.
Ngược lại còn khẽ cười.
"Cậu rất tự tin về bản thân sao?".
"Tôi là không tự tin về anh".
Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Tôi chỉ muốn lấy mạch khoáng Huyền Hoàng, nếu cậu có thể cho phép tôi lấy thứ này đi, thì tôi có thể hứa với cậu là sẽ yên lặng rời khỏi Long Quốc, trong thời gian này không sát hại bất cứ người nào của Long Quốc".
Tu La Vương mỉm cười nói.
Hắn vừa dứt lời, đám Hứa Chỉ Sương đều giật nảy mình.
Tu La Vương chịu thỏa hiệp rồi!
Cũng có ngày vị hung thần ngoại vực này thỏa hiệp với người khác sao?
Thật là khó tin!
Hứa Chỉ Sương hít sâu một hơi, nhìn Lâm Chính với ánh mắt chấn động.
Đến bây giờ cô ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thể bình thản khiến hung thần đáng sợ như Tu La Vương cúi đầu như vậy, thì thủ đoạn chắc chắn không phải tầm thường.
"Hình như anh vẫn chưa hiểu những lời tôi vừa nói".
Lâm Chính nhíu mày, dường như có chút mất kiên nhẫn: "Tôi đang hỏi anh, rốt cuộc bây giờ anh định đầu hàng hay là chống đối?".
"Nếu anh đầu hàng thì lăn lại đây quỳ xuống, nếu chọn chống đối thì tôi sẽ bắt anh lại đây quỳ xuống!".
"Tôi rất không thích thái độ của cậu, hình như cậu rất coi thường tôi?".
Tu La Vương đã thực sự nổi giận.
Hắn chưa bao giờ bị khinh thường như vậy.
Lâm Chính không nói gì, chỉ bình thản nhìn hắn chằm chằm.
Tu La Vương siết chặt nắm tay, sau đó cất bước đi về phía Lâm Chính.
Hắn biết hôm nay mà không ra tay thì không thể lấy được miếng Huyền Hoàng Khoáng Tâm này.
"Vậy thì cho tôi được mở mang về thực lực của cậu đi".
Tu La Vương khẽ gầm lên, đôi mắt đanh lại, cả người như một dòng chảy cuồng bạo, lao về phía Lâm Chính.
Những người đang quỳ đều ngẩng đầu lên, nhìn với ánh mắt kinh hãi.
"Tướng Lâm, anh mau tránh ra!".
Hứa Chỉ Sương lớn tiếng quát, rồi dẫn người xông tới.
Nhưng cô ta vừa cất bước, đã bị A Mai và Triệu Tường ở phía sau kéo lại.
"Các anh làm gì vậy?".
Hứa Chỉ Sương mặt lạnh như sương, lạnh lùng quát hỏi.
Chỉ thấy Triệu Tường khẽ lắc đầu.
A Mai cười chua chát: "Tổ trưởng, cứ giao mọi chuyện ở đây cho tướng Lâm đi".
"Cô nói gì?".
Hứa Chỉ Sương sửng sốt.
Chỉ thấy Lâm Chính đang ngồi trêm ghế, một tay chống đầu, tay còn lại chậm rãi chìa ra, búng một cái.
Vù!
Dòng chảy bá đạo mà Tu La Vương giải phóng lập tức tan biến.
"Cái gì?".
Hứa Chỉ Sương hóa đá tại chỗ.
"Thực lực thế này mà dám đến Long Quốc chúng tôi làm càn?".
Lâm Chính bình thản nói, ngón tay lại khẽ búng, vô cùng nhẹ nhàng tình cảm.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn luồng sức mạnh phi thăng cuồn cuộn tinh thuần nhất đè về phía Tu La Vương như bốn ngọn núi.
Hả?".
Tu La Vương bị dọa cho tái mặt, vội vàng dừng bước, giơ hai bàn tay lên cao, chống lại sức mạnh phi thăng đang giáng xuống.
Tuy hắn nổi tiếng hung hãn, nhưng dù sao cũng không phải là thần tiên.
Lục Địa Thần Tiên như Lâm Chính hiện giờ đã không còn coi loài người như hắn ra gì nữa.
Tiên nhân ở trên, chúng sinh đều là phàm tục.
Trong mắt tiên đâu có phân cao thấp.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Cùng với những âm thanh nặng nề vang lên, thân thể của Tu La Vương dần còng rạp xuống, hai chân cũng lún xuống đất từng chút một.
Tất cả người của đội Cấm Vệ đều trố mắt ra nhìn.
Cho dù là những người ngoại vực đang quỳ dưới đất thì cũng há hốc miệng.
Thực ra có một số người đã có ý định phản kháng.
Chỉ cần Tu La Vương có thể chống lại Lâm Chính, thì bọn họ sẽ đứng lên phản kháng, liên thủ với Tu La Vương đối phó với người này.
Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ mơ mộng hão huyền quá rồi.
Người này chính là thiên thần!
Chương 4448: Có chuyện không ổn
Lâm Chính chậm rãi bước về phía Tu La Vương.
Bước đi ung dung, ánh mắt coi thường.
Đám người ngơ ngác nhìn anh.
Không ai ngờ Giang Thành nho nhỏ lại có nhân vật lớn như vậy.
“Đây chính là long soái sao?”.
Hứa Chỉ Sương lẩm bẩm.
Bây giờ cô ta mới phát hiện tầm nhìn của mình nông cạn đến mức nào, hiểu biết của mình nực cười đến mức nào.
Cấp trên phong cho người này là long soái thứ tư của Long Quốc sao có thể không có dụng ý?
Mình lại gièm pha tướng Lâm, coi thường tướng Lâm, nghi ngờ năng lực của anh hết lần này đến lần khác…
Nghĩ tới những việc mình làm, những lời mình nói với Lâm Chính trước kia, Hứa Chỉ Sương không khỏi hổ thẹn, chỉ muốn tìm một lỗ chui xuống.
Chẳng lâu sau, Lâm Chính đã đứng trước mặt Tu La Vương.
Lúc này Tu La Vương đã bị sức mạnh phi thăng của Lâm Chính áp chế đến mức cất bước khó khăn, đừng nói tới chuyện đấu tranh chém giết với Lâm Chính.
“Chờ đã, chúng ta nói chuyện đã, chúng ta nói chuyện có được không?”.
Tu La Vương hoảng hốt, lập tức lên tiếng.
Lâm Chính không nói gì mà chậm rãi nâng tay lên, sức mạnh phi thăng đáng sợ lưu chuyển trong lòng bàn tay anh.
Chưởng này đánh xuống, Tu La Vương tan xương nát thịt cũng không có gì lạ.
Nhìn ánh mắt chất chứa sát ý của Lâm Chính, Tu La Vương không dám do dự thêm nữa, lập tức gào lên: “Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!”.
Lâm Chính nghe vậy mới xua đi sức mạnh phi thăng trong tay, sau đó lấy vài cây châm bạc ra đâm lên người Tu La Vương.
Tu La Vương rùng mình, không kịp phản ứng, bị châm bạc phong tỏa sức mạnh toàn thân.
Lâm Chính tóm lấy Tu La Vương quăng sang một bên.
Vèo!
Tu La Vương như bao cát bay đi, đập mạnh xuống trước mặt người của đội Cấm Vệ.
Hứa Chỉ Sương há to miệng, dường như có thể nhét vừa quả trứng gà.
Cô ta không ngờ Tu La Vương lại bị giải quyết một cách dễ dàng đơn giản như vậy.
“Đội trưởng Hứa!”.
Lâm Chính lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra lau tay, thản nhiên nói: “Giao những người này cho cấp trên xử lý, sắp xếp thế nào do các cô quyết định!”.
Hứa Chỉ Sương kinh hãi, vội vàng quỳ một gối xuống: “Vâng, long soái!”.
Đây là công lao lớn!
Lâm Chính lại giao cho cô ta một cách hào phóng như vậy.
Nếu đem nhóm người này ra thị chúng đủ để chấn động toàn cầu.
Đến lúc đó thì không còn ai dám tùy tiện vào Long Quốc nữa!
“Về thôi!”.
Lâm Chính nhìn đồng hồ, vừa khéo đã đến bảy giờ, anh lập tức bảo Từ Thiên thông báo cho Chu Huyền Long giải trừ lệnh phong tỏa.
Lệnh phong tỏa vừa được hủy bỏ, tất cả mọi người đều biết chính phủ Long Quốc sắp có hành động.
Vào thời khắc quan trọng này, những người không dám mạo hiểm đến lấy mỏ Huyền Hoàng chắc chắn đã rời đi từ lâu.
Còn những kẻ tham lam bị lợi ích làm mờ mắt thì sẽ mạo hiểm đi tranh đoạt Huyền Hoàng Khoáng Tâm.
Đến thời khắc mấu chốt này có lẽ sẽ không còn ai đến nữa.
Hứa Chỉ Sương thở phào một hơi, tinh thần căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.
Mặc dù không phải cô ta lập công, nhưng suy cho cùng nguy cơ lần này đã được hóa giải.
Bọn họ lần lượt rời đi.
Những người bị Lâm Chính khống chế đều bị áp giải lên xe, di chuyển đến thủ đô.
Lâm Chính dẫn người rời đi.
Hứa Chỉ Sương liếc nhìn mặt đất vỡ nát, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Mặc dù người ngoại vực đã bị bắt gần hết, nhưng khó tránh khỏi sẽ có cá lọt lưới. Tướng Lâm không sắp xếp người đóng giữ ở đây, đợi cơ hội thích hợp mà lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm sao?”.
Không lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm thì cuối cùng nó sẽ thành mối họa tiềm ẩn.
“Đội trưởng! Chúng ta đi thôi!”.
A Mai cười nói.
“Tôi phải đi tìm tướng Lâm!”.
Hứa Chỉ Sương suy nghĩ, quay người chạy ra ngoài.
“Đội trưởng! Cô sao vậy?”.
Đám người A Mai sửng sốt.
Nhưng Hứa Chỉ Sương chưa chạy được mấy bước, Zero đột nhiên tiến đến.
“Đội trưởng, có chuyện không ổn!”, Zero nghiêm túc nói.
“Chuyện gì?”.
Hứa Chỉ Sương nhíu mày hỏi.
“Hệ thống kiểm tra đo lường tôi vừa bố trí ở Giang Thành cho thấy, hiện nay tất cả cao thủ của Dương Hoa đều đang tiến về phía này!”.
Zero cầm một chiếc máy, vừa xem vừa nói.
“Cái gì?”.
Hứa Chỉ Sương ngạc nhiên.
“Đội trưởng Hứa, cô còn không đi sao?”.
Lúc này, Lâm Chính ngồi trên xe chuẩn bị rời đi đột nhiên gọi Hứa Chỉ Sương.
Chương 4449: Trúng kế rồi
Hứa Chỉ Sương nhìn chăm chăm Lâm Chính bằng vẻ hoang mang. Tế nhưng cô ta tin sự việc chắc chắn không dễ gì kết thúc như vậy.
Hứa Chỉ Sương không hỏi nhiều mà chỉ lập tức đưa đội Cấm Vệ quay về xe. Chiếc xe từ từ khỏi động.
“Tổ trưởng, chuyện đã được giải quyết, chúng ta có phải cũng nên về rồi không?”
Triệu Tường ngồi ở ghế phụ, châm một điếu thuốc và mỉm cười.
“Triệu Tường anh làm gì vậy? Không được hút thuốc trên xe. Không phải chúng ta đã nói rồi sao?”, A Mai nói bằng vẻ ghét bỏ.
“Hôm nay kệ tôi đi mà, để tôi chúc mừng chút đi”, Triệu Tường cười nói.
Hứa Chỉ Sương không nói gì chỉ chau mày. Mọi người trêu đùa rồi phát hiện ra Hứa Chỉ Sương có gì đó sai sai bèn quay qua nhìn cô ta.
“Đội trưởng, cô sao thế?”, A Mai không nhịn được bèn hỏi.
Đúng lúc này, Hứa Chỉ Sương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Zero đang lái xe và nói: “Zero lái theo xe của Lâm soái đi”.
“Tổ trưởng, chúng ta không về sao?”, Triệu Tường hỏi.
“Có thể sự việc vẫn chưa kết thúc. Lâm soái chắc chắn vẫn còn hành động nữa. Chúng ta phải phối hợp với anh ta”.
“Nhưng long soái có nói với chúng ta đâu?”, A Mai thận trọng hỏi.
“Đội trưởng, chắc chắn là đội trưởng nghĩ nhiều rồi. Nếu long soái còn có kế hoạch nào khác thì chẳng lẽ lại không thông báo với chúng ta sao?”, Triệu Tường mỉm cười.
“Đừng nói nhiều nữa, dù sao thì cứ làm theo những gì tôi nói đi. Đi theo long soái”, Hứa Chỉ Sương nói.
Đám đông nhìn nhau, cuối cùng đành phải làm theo.
Ở khu vực công trường, có một bóng hình xuất hiện từ bao giờ. Bóng hình này gầy gò, đôi mắt lồi ra nhưng vô cùng tinh anh liếc nhìn bốn phía.
Cứ thế tầm mười phút thì bóng hình này mới thận trọng bước tới khu chính giữa. Người này nằm sạp xuống, không ngừng thăm dò thứ gì đó, rồi lại hít hít, rồi áp sát tai xuống.
Một lúc sau người này bỏ dậy, phất tay về phía khu vực hoang vắng gần đó.
Lúc này, vô số bóng hình đen kịt xuất hiện. Những người này lao đi như điện xét, tất cả đều dồn sức, ra tay đào đất.
Tốc độ của họ nhanh tới mức khó tin. Chỉ vài giây thôi mà họ đã đào được một cái hố hàng mét rồi. Với tốc độ này mà muốn đào được Huyền Hoàng Khoáng Tâm thì chưa tới 10 phút.
“Động tác nhanh lên chút. Tôi không muốn gặp rắc rối đầu. Càng không muốn lãng phí thời gian”
Một người đàn ông đội nón khoác áo gió đi đi lại lại, nhìn chăm chăm đám người đang đào đất với vẻ mất kiên nhẫn.
“Đại nhân yên tâm. Theo như kế hoạch thì mười phút vài giây là chúng ta có thể nhìn thấy mỏ khoáng Huyền Hoàng rồi. Người của chúng ta đã được bố trí trong phạm vị cả chục mét, nếu phát hiện ra người của Dương Hoa thì sẽ tiêu diệt bọn chúng ngay lập tức", người đàn ông gầy gò mỉm cười nói.
“Nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi”.
Người đàn ông tên Khủng Dạ gật đầu, ánh mắt đanh lại.
Người đàn ông gầy không nói gì nữa, chỉ lấy ra một sợi roi đập mạnh lên đám người đang đào đất ép họ phải đào nhanh hơn. Dù bọn họ đã đào tới mức bật cả móng tay rồi cũng không dám dừng lại.
Khủng Dạ lạnh lùng nhìn họ. Hắn không hề cảm thấy đáng thương. Đúng lúc này hắn đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bèn nhìn sang bên cạnh. Hắn thấy ở phía xa có một bóng hình đứng đó từ khi nào.
“Còn có thứ chán sống nào đó tới làm phiền chúng ta sao?”, Khủng Dạ thản nhiên nói rồi ra hiệu với tên gầy.
Tên gầy hiểu ý, lập tức cử hai người đi về phía bóng hình kia. Thế nhưng hai người này vừa tiếp cận thì bóng hình kia ã nhanh như điện xẹt lao qua bọn họ. Hai người này khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã lìa khỏi cổ lăn xuống đất. Máu phun ra thành cột.
“Hả?, Khủng Dạ chau mày.
“Đại nhân, Khủng Dạ phải nhờ đại nhân ra tay mới đối phó được với người này”, người đàn ông gầy mỉm cười.
“Cũng được, dù sao cũng chán ngắn”, Khủng Dạ vứt điếu thuốc rồi bước tới.
Tay và chân của Khủng Dạ cũng bắt đầu phát lực. Đợi đến khi đến gần người đàn ông thì mỗi một bước đi của hắn khiến cho mặt đất rung chuyển giống như người khổng lồ đang bước đi vậy.
Sát khí hùng hổ đến ghê người. Thế nhưng người đàn ông kia không hề sợ hãi. Người này chỉ nhìn chăm chăm Khủng Dạ.
“Để xem tao chia năm xẻ bảy mày ra nhé”, Khủng Dạ hét lớn, đưa tay ra chộp lấy người đàn ông.
Người đnà ông nhẹ nhàng né đòn, lật tay rút ra một thanh kiếm chém về phía Khủng Dạ.
Thế nhưng sát khí xung quanh Khủng Dạ quá mạnh nên thanh kiếm đã bị giảm tốc độ khi tiếp xúc hắn.
“Tên ngốc”.
Khủng Dạ bật cười ha ha, lập tức chộp lấy cánh tay người đàn ông và quăng mạnh.
Vụt! Người đàn ông bay bật ra như viên đạn, đập mạnh vào một tòa nhà gần đó.
Tòa nhà đổ sạp xuống. Bụi đất bay mịt mù.
“Cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Khủng Dạ cười lạnh. Đi tới chỗ đống đổ nát.Người đàn ông bò dậy, đôi mắt ánh lên chiến ý. Thế nhưng đối với Khủng Dạ thì việc xử lý người đàn ông này sẽ dễ như trở bàn tay.
Cuộc chiến này giống như trò chơi mà thôi. Khủng Dạ nghĩ vậy.
Thế nhưng hắn vừa đi được vài bước thì bỗng có âm thanh nặng nề vang lên. Hắn giật mình quay lại.
Bốn phương tám hướng có vô số ô tô lao tới, các bóng hình lao xuống xe. Trong nháy mắt cả khu vực bị đối phương vây kín.
Khí tức khủng khiếp bao trùm, mọi con mắt đều đổ dồn về phía những người vừa xuất hiện.
Người đàn ông gầy khi nãy tái mặt: “Không hay rồi Khủng Dạ đại nhân, chúng ta bị trúng kế rồi”.
“Trúng kế sao?”, Khủng Dạ giật mình.
Chương 4450: Lùi lại
Zero lái xe ngay sau xe của Lâm Chính. Đám đông lúc này đã cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì xe của Lâm Chính lái rất chậm
“Lâm soái lại rảnh rang như vậy sao? Lẽ nào anh không có chuyện gì gấp rút sao?”, Triệu Tường không nhịn được bèn hỏi.
Không ai trả lời. Lúc này xe của Lâm Chính đột nhiên dừng lại bên đường.
Tất cả đều giật mình. Sau đó xe quay đầu đi về phía công trường.
“Hả?”, mấy người A Mai giật mình.
“Quả nhiên”, Hứa Chỉ Sương đanh mắt, lập tức hô lên: “Mau đi theo”.
“Vâng”, Zero đạp chân ga, vội đi theo Lâm Chính.
“Đội trưởng, người cần bắt chẳng phải đã bắt gần hết rồi sao? Lâm soái còn tìm ai nữa?”, Triệu Tường sững sờ hỏi.
“Còn rất nhiều thế lực mạnh chưa xuất hiện nên sao có thể kết thúc được?”, Hứa Chỉ Sương khẽ nói.
“Thế lực mạnh sao?”, Triệu Tường không hiểu.
A Mai ý thức ra được điều gì đó bèn thất thanh: “Tổ trưởng, ý của tổ trưởng là Forever Night?”
“Người của ngoại vực có thể dễ dàng ra vào Long Quốc là vì có tổ chức này bắc cầu. Lâm soái không thể nào không biết chuyện đó. Nếu như không tiêu diệt mầm họa này thì tất cả đều là công cốc", Hứa Chỉ Sương lạnh lùng nói. Đám đông cũng gật đầu.
“Chỉ có điều đội trưởng, cao thủ của tổ chức này quá nhiều. Ở nước ngoài, tổ chức này không khác gì thần linh. Lâm soái có thể đối phó được với họ không?”, Zero hỏi.
Là thành viên tình báo, Zero hiểu về những tổ chức nước ngoài này hơn bất kỳ người nào khác.
Hứa Chỉ Sương im lặng một hồi: “Lâm soái dám đối đầu với tổ chức đó thì chắc anh ta đã có sự chuẩn bị. Chúng ta đi xem thực tế thế nào rồi hành động”.
Chiếc xe nhanh chóng quay trở lại công trường. Thế nhưng khi đoàn người Hứa Chỉ Sương xuống xe thì đã phải kinh hoàng. Có vô số bóng hình đứng dày đặc ở khu vực này. Hơn nữa khí tức của bọn họ còn vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cách thành viên của đội Cấm Vệ đều trố tròn mắt.
“Đội trưởng những người này là ai vậy?”, Triệu Tường hỏi.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ là người của Dương Hoa”, Hứa Chỉ Sương nói.
Người của đội Cấm Vệ nín thở. Dương Hoa có nhiều cao thủ như vậy sao?
Lúc này Lâm Chính cũng bước xuống xe. Anh nhìn đám người Hứa Chỉ Sương sau đó bước về phía vị trí trung tâm.
“Chủ tịch”
“Anh Lâm”
“Lâm đại nhân”
Mọi người gọi tên anh bằng thái độ vô cùng cung kính. Hứa Chỉ Sương phát hiện những người này đều nhìn anh bằng vẻ tôn sùng. Sự tôn kính mà họ dành cho anh được phát ra từ nội tâm của họ.
Lâm Chính bước tới phía trước, nhìn chăm chăm đám người của tổ chức Forever Night và thản nhiên nói: “Đồng bọn của các người đầu. Hay là chỉ có từng này người vào Long Quốc thôi?”
“Thật không ngờ thần y Lâm lại quay lại, khiến người khác bất ngờ quá. He he”, người đàn ông gầy gò cười chế nhạo, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Anh là Rattlesnake phải không?”, Lâm Chính nói.
“Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi. Không phải là anh luôn muốn gặp tôi sao? Lần này thì anh được đáp ứng rồi nhé”, hắn mỉm cười.
“Trả lời câu hỏi của tôi đi”, Lâm Chính nói.
“Sợ rằng khó lắm”, hắn lắc đầu.
“Thôi được”, Lâm Chính phất tay.
“Bắt hết đi”.
Dứt lời, Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương cũng những cao thủ khác lao lên.
“Đi thôi”, Rattlesnake điềm đạm nói.
Khủng Dạ lập tức đưa tất cả mọi người rời khỏi khu vực từ phía sau.
“Đi nổi không?”
“Các người coi chúng tôi là gì vậy?”, đám đông hừ giọng. Thế nhưng khi đám đông đang định ra tay thì Khủng Dạ đột nhiên đổi hướng lao về phía Lâm Chính.
“Hả?”, Lâm Chính chau mày. Những người khác cũng bàng hoàng. Đám người Khủng Dạ đột nhiên phát ra khí tức phá hủy vô cùng đáng sợ.
“Đây là...”
“Không hay rồi, chủ tịch, bọn chúng định tự phát nổ”.
“Mau chạy đi”.
Đám đông thất kinh, vội vàng lùi lại. Có không ít người chạy về phía Lâm Chính với ý đồ chặn đám người Khủng Dạ lại. Thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Tốc độ của đám người Khủng Dạ nhanh tới mức vô lý.
Mà nhiều người tự phát nổ thế này thì sẽ gây chấn động cả Giang Thành mất. Tình thế đã không thể thay đổi.
Một khi bọn chúng phát nổ thành công thì toàn bộ nguồn quân chủ lực của Dương Hoa sẽ bị thương vong. Tình hình vô cùng cấp bách.
Hứa Chỉ Sương trố mắt, đầu óc trở nên trống rỗng. Lúc này dù là đám người Từ Thiên thì cũng nóng ruột.
Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì...
“Tránh ra”, Lâm Chính hô lên.
Đám người đang lao lên đột nhiên khựng lại. Họ thấy Lâm Chính lao đi. Sức mạnh phi thăng bùng phát, anh lao đi giống như mọc thêm cánh vậy. Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chèn ép bởi nguồn áp lực rồi.
“Hả”, Khủng Dạ bàng hoàng.
Lâm Chính nhảy lên, sức mạnh phi thăng phóng ra bốn phía. Mấy chục tên lao tới Lâm Chính đều bị bay bật ra xa.
Sau đó...
Bùm...
Tiếng nổ nặng nề vang lên. Giang Thành bỗng xuất hiện một cụm khí hình cái nấm to khổng lồ.
Vô số người ngạc nhiên ngước nhìn. Không ai ngờ Lâm Chính lại có hành động đáng sợ như vậy.
“Chủ tịch”
“Không sao chứ”
“Sao chủ tịch lại có thể làm được như vậy?”, đám đông không dám tin.
Hứa Chỉ Sương cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Cô ta không ngờ Lâm Chính vì cứu đám đông mà đã chiến đấu điên cuồng như vậy.
Cú nổ như thế thì dù là ai cũng sẽ biến thành tro bụi thôi. Vậy Lâm Chính thì sao?
Chẳng ai dám chắc điều gì. Khói bụi dần tản ra.
Đối phương dưới sức công phá của anh đã nổ thành tro bụi. Hai bóng hình dần đáp xuống đất.
“Là cậu Lâm”, Tào Tùng Dương hô lên vui mừng.
Thế nhưng một giây sau, có một bóng hình khác lao lên tấn công anh. Đó là Khủng Dạ.
Đám đông vội nhìn theo thì phát hiện ra Khủng Dạ cũng giống như Lâm Chính, hắn không hề hấn gì.
Hứa Chỉ Sương trợn tròn mắt, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Cô ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng mãi không thốt nên lời, chỉ có thể ngây ra như phỗng đi theo A Mai tiến về phía trước.
Các thành viên của đội Cấm Vệ xuyên qua những người đang quỳ dưới đất.
Đôi mắt bọn họ đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm những người ngoại vực đang cúi đầu, trông đầy thảm hại và chán chường kia.
Trong đó có quá nhiều cao thủ.
Người đọa lạc cũng chưa được coi là mạnh nhất.
Thậm chí còn có cường giả đáng sợ có thể một mình tiêu diệt cả đội Cấm Vệ.
Nhưng lúc này, tất cả bọn họ đều quỳ mọp dưới đất, run như cầy sấy.
Giống như con thỏ bị kinh sợ!
Đây là cảnh tượng chấn động đến mức nào chứ?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thì bọn họ cũng không dám tin.
Bọn họ nhanh chóng xuyên qua đám người, đến phía trước nhất.
Lúc này, Hứa Chỉ Sương đã hóa đá hoàn toàn.
Hóa ra hàng người đứng đầu tiên đều là người của Dương Hoa.
Từ Thiên, Cung Hỉ Vân đều có mặt.
Một cái bàn được đặt giữa bọn họ.
Lâm Chính đang ngồi trên ghế, bình thản uống trà.
"Tướng Lâm?".
Hứa Chỉ Sương ngơ ngác lên tiếng.
"Tổ trưởng Hứa, cô đến rồi à? Không sao chứ?".
Lâm Chính đặt chén trà xuống, mỉm cười nói.
"Không... không sao..."
Lúc này Hứa Chỉ Sương mới hoàn hồn, dường như cô ta nghĩ ra gì đó, vội vàng nhìn về phía trụ sáng ở chính giữa, vô cùng sốt ruột nói: "Tướng Lâm, Huyền Hoàng Khoáng Tâm đã bị người ta lấy mất, nơi này sắp xảy ra thiên tai quy mô lớn! Anh mau theo tôi rời khỏi đây đi, nếu không sẽ không kịp đâu!".
Nghe thấy thế, không ít người của Dương Hoa đều cười như không cười.
Hứa Chỉ Sương sửng sốt nhìn bọn họ, cảm thấy không đúng lắm.
"Tổ trưởng Hứa không cần lo đâu, trụ sáng kia là chúng tôi cố ý dẫn phát, mục đích là dụ những kẻ ngoại vực ở Giang Thành ra, thực ra Huyền Hoàng Khoáng Tâm vẫn nằm dưới lòng đất".
Lâm Chính mỉm cười nói.
"Cái gì?".
Hơi thở của Hứa Chỉ Sương trở nên run rẩy.
Cô ta không ngờ thứ này còn có thể làm giả được.
Nhưng Hứa Chỉ Sương cũng không vì vậy mà lơ là cảnh giác.
Cô ta tiếp tục nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Tu La Vương đứng bên cạnh trụ sáng, dường như có chút suy nghĩ, sau đó ngoái đầu nhìn về phía này, ánh mắt quan sát những người đang quỳ dưới đất.
Khi nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt Tu La Vương liền lộ vẻ cảnh giác.
"Có thể nói cho tôi biết tên của cậu không?".
Tu La Vương nở nụ cười hiền hòa, hỏi Lâm Chính.
"Bọn họ gọi tôi là thần y Lâm".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Thần y Lâm?".
Tu La Vương từng nghe tới cái tên này, nhưng không biết rõ lắm.
Dù sao hắn cũng luôn ở ngoại vực, không hiểu rõ lắm về tình hình ở Long Quốc.
Nhưng cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến hắn không thể không cảnh giác.
Nhất là khi nhìn thấy các thành viên của đội Cấm Vệ cung kính đứng bên cạnh Lâm Chính. Điều này không khỏi khiến Tu La Vương suy đoán thân phận của người này.
"Anh chính là Tu La Vương của ngoại vực sao?".
Lâm Chính nhìn chằm chằm đối phương, bình thản nói: "Do anh tự ý đột nhập vào Long Quốc, sát hại người vô tội, vi phạm nghiêm trọng luật pháp của Long Quốc, tôi dùng danh nghĩa long soái của Long Quốc chính thức bắt giữ anh. Bây giờ anh ngoan ngoãn đầu hàng hay là định chống đối?".
"Long soái?".
Tu La Vương biến sắc.
Hắn biết điều này có nghĩa là gì.
Người có thể trở thành long soái thì tuyệt đối không phải sự tồn tại tầm thường.
"Tôi chưa bao giờ nghe nói Long Quốc có long soái trẻ như cậu, những long soái mà tôi biết đều đã rất già".
Tu La Vương đáp.
"Điều này không quan trọng, quan trọng là anh lựa chọn đầu hàng hay chống đối?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Cậu đang uy hiếp tôi sao?".
Tu La Vương nhíu mày.
Cả đời này hắn chưa từng gặp người nào dám nói với hắn như vậy.
"Tôi đang thông báo với anh! Uy hiếp?".
Lâm Chính lắc đầu: "Có lẽ anh còn chưa xứng".
Chương 4447: Người này là thiên thần
Giờ phút này, trong lòng Tu La Vương đã dâng lên sát khí ngập trời.
Sỉ nhục!
Đây là sự sỉ nhục to lớn đối với một cường giả danh chấn ngoại vực như hắn.
Đôi mắt Tu La Vương hơi đanh lại, nhưng sắc mặt không thay đổi mấy, thậm chí còn không nhìn ra sự tức giận.
Ngược lại còn khẽ cười.
"Cậu rất tự tin về bản thân sao?".
"Tôi là không tự tin về anh".
Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Tôi chỉ muốn lấy mạch khoáng Huyền Hoàng, nếu cậu có thể cho phép tôi lấy thứ này đi, thì tôi có thể hứa với cậu là sẽ yên lặng rời khỏi Long Quốc, trong thời gian này không sát hại bất cứ người nào của Long Quốc".
Tu La Vương mỉm cười nói.
Hắn vừa dứt lời, đám Hứa Chỉ Sương đều giật nảy mình.
Tu La Vương chịu thỏa hiệp rồi!
Cũng có ngày vị hung thần ngoại vực này thỏa hiệp với người khác sao?
Thật là khó tin!
Hứa Chỉ Sương hít sâu một hơi, nhìn Lâm Chính với ánh mắt chấn động.
Đến bây giờ cô ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thể bình thản khiến hung thần đáng sợ như Tu La Vương cúi đầu như vậy, thì thủ đoạn chắc chắn không phải tầm thường.
"Hình như anh vẫn chưa hiểu những lời tôi vừa nói".
Lâm Chính nhíu mày, dường như có chút mất kiên nhẫn: "Tôi đang hỏi anh, rốt cuộc bây giờ anh định đầu hàng hay là chống đối?".
"Nếu anh đầu hàng thì lăn lại đây quỳ xuống, nếu chọn chống đối thì tôi sẽ bắt anh lại đây quỳ xuống!".
"Tôi rất không thích thái độ của cậu, hình như cậu rất coi thường tôi?".
Tu La Vương đã thực sự nổi giận.
Hắn chưa bao giờ bị khinh thường như vậy.
Lâm Chính không nói gì, chỉ bình thản nhìn hắn chằm chằm.
Tu La Vương siết chặt nắm tay, sau đó cất bước đi về phía Lâm Chính.
Hắn biết hôm nay mà không ra tay thì không thể lấy được miếng Huyền Hoàng Khoáng Tâm này.
"Vậy thì cho tôi được mở mang về thực lực của cậu đi".
Tu La Vương khẽ gầm lên, đôi mắt đanh lại, cả người như một dòng chảy cuồng bạo, lao về phía Lâm Chính.
Những người đang quỳ đều ngẩng đầu lên, nhìn với ánh mắt kinh hãi.
"Tướng Lâm, anh mau tránh ra!".
Hứa Chỉ Sương lớn tiếng quát, rồi dẫn người xông tới.
Nhưng cô ta vừa cất bước, đã bị A Mai và Triệu Tường ở phía sau kéo lại.
"Các anh làm gì vậy?".
Hứa Chỉ Sương mặt lạnh như sương, lạnh lùng quát hỏi.
Chỉ thấy Triệu Tường khẽ lắc đầu.
A Mai cười chua chát: "Tổ trưởng, cứ giao mọi chuyện ở đây cho tướng Lâm đi".
"Cô nói gì?".
Hứa Chỉ Sương sửng sốt.
Chỉ thấy Lâm Chính đang ngồi trêm ghế, một tay chống đầu, tay còn lại chậm rãi chìa ra, búng một cái.
Vù!
Dòng chảy bá đạo mà Tu La Vương giải phóng lập tức tan biến.
"Cái gì?".
Hứa Chỉ Sương hóa đá tại chỗ.
"Thực lực thế này mà dám đến Long Quốc chúng tôi làm càn?".
Lâm Chính bình thản nói, ngón tay lại khẽ búng, vô cùng nhẹ nhàng tình cảm.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn luồng sức mạnh phi thăng cuồn cuộn tinh thuần nhất đè về phía Tu La Vương như bốn ngọn núi.
Hả?".
Tu La Vương bị dọa cho tái mặt, vội vàng dừng bước, giơ hai bàn tay lên cao, chống lại sức mạnh phi thăng đang giáng xuống.
Tuy hắn nổi tiếng hung hãn, nhưng dù sao cũng không phải là thần tiên.
Lục Địa Thần Tiên như Lâm Chính hiện giờ đã không còn coi loài người như hắn ra gì nữa.
Tiên nhân ở trên, chúng sinh đều là phàm tục.
Trong mắt tiên đâu có phân cao thấp.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Cùng với những âm thanh nặng nề vang lên, thân thể của Tu La Vương dần còng rạp xuống, hai chân cũng lún xuống đất từng chút một.
Tất cả người của đội Cấm Vệ đều trố mắt ra nhìn.
Cho dù là những người ngoại vực đang quỳ dưới đất thì cũng há hốc miệng.
Thực ra có một số người đã có ý định phản kháng.
Chỉ cần Tu La Vương có thể chống lại Lâm Chính, thì bọn họ sẽ đứng lên phản kháng, liên thủ với Tu La Vương đối phó với người này.
Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ mơ mộng hão huyền quá rồi.
Người này chính là thiên thần!
Chương 4448: Có chuyện không ổn
Lâm Chính chậm rãi bước về phía Tu La Vương.
Bước đi ung dung, ánh mắt coi thường.
Đám người ngơ ngác nhìn anh.
Không ai ngờ Giang Thành nho nhỏ lại có nhân vật lớn như vậy.
“Đây chính là long soái sao?”.
Hứa Chỉ Sương lẩm bẩm.
Bây giờ cô ta mới phát hiện tầm nhìn của mình nông cạn đến mức nào, hiểu biết của mình nực cười đến mức nào.
Cấp trên phong cho người này là long soái thứ tư của Long Quốc sao có thể không có dụng ý?
Mình lại gièm pha tướng Lâm, coi thường tướng Lâm, nghi ngờ năng lực của anh hết lần này đến lần khác…
Nghĩ tới những việc mình làm, những lời mình nói với Lâm Chính trước kia, Hứa Chỉ Sương không khỏi hổ thẹn, chỉ muốn tìm một lỗ chui xuống.
Chẳng lâu sau, Lâm Chính đã đứng trước mặt Tu La Vương.
Lúc này Tu La Vương đã bị sức mạnh phi thăng của Lâm Chính áp chế đến mức cất bước khó khăn, đừng nói tới chuyện đấu tranh chém giết với Lâm Chính.
“Chờ đã, chúng ta nói chuyện đã, chúng ta nói chuyện có được không?”.
Tu La Vương hoảng hốt, lập tức lên tiếng.
Lâm Chính không nói gì mà chậm rãi nâng tay lên, sức mạnh phi thăng đáng sợ lưu chuyển trong lòng bàn tay anh.
Chưởng này đánh xuống, Tu La Vương tan xương nát thịt cũng không có gì lạ.
Nhìn ánh mắt chất chứa sát ý của Lâm Chính, Tu La Vương không dám do dự thêm nữa, lập tức gào lên: “Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!”.
Lâm Chính nghe vậy mới xua đi sức mạnh phi thăng trong tay, sau đó lấy vài cây châm bạc ra đâm lên người Tu La Vương.
Tu La Vương rùng mình, không kịp phản ứng, bị châm bạc phong tỏa sức mạnh toàn thân.
Lâm Chính tóm lấy Tu La Vương quăng sang một bên.
Vèo!
Tu La Vương như bao cát bay đi, đập mạnh xuống trước mặt người của đội Cấm Vệ.
Hứa Chỉ Sương há to miệng, dường như có thể nhét vừa quả trứng gà.
Cô ta không ngờ Tu La Vương lại bị giải quyết một cách dễ dàng đơn giản như vậy.
“Đội trưởng Hứa!”.
Lâm Chính lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra lau tay, thản nhiên nói: “Giao những người này cho cấp trên xử lý, sắp xếp thế nào do các cô quyết định!”.
Hứa Chỉ Sương kinh hãi, vội vàng quỳ một gối xuống: “Vâng, long soái!”.
Đây là công lao lớn!
Lâm Chính lại giao cho cô ta một cách hào phóng như vậy.
Nếu đem nhóm người này ra thị chúng đủ để chấn động toàn cầu.
Đến lúc đó thì không còn ai dám tùy tiện vào Long Quốc nữa!
“Về thôi!”.
Lâm Chính nhìn đồng hồ, vừa khéo đã đến bảy giờ, anh lập tức bảo Từ Thiên thông báo cho Chu Huyền Long giải trừ lệnh phong tỏa.
Lệnh phong tỏa vừa được hủy bỏ, tất cả mọi người đều biết chính phủ Long Quốc sắp có hành động.
Vào thời khắc quan trọng này, những người không dám mạo hiểm đến lấy mỏ Huyền Hoàng chắc chắn đã rời đi từ lâu.
Còn những kẻ tham lam bị lợi ích làm mờ mắt thì sẽ mạo hiểm đi tranh đoạt Huyền Hoàng Khoáng Tâm.
Đến thời khắc mấu chốt này có lẽ sẽ không còn ai đến nữa.
Hứa Chỉ Sương thở phào một hơi, tinh thần căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.
Mặc dù không phải cô ta lập công, nhưng suy cho cùng nguy cơ lần này đã được hóa giải.
Bọn họ lần lượt rời đi.
Những người bị Lâm Chính khống chế đều bị áp giải lên xe, di chuyển đến thủ đô.
Lâm Chính dẫn người rời đi.
Hứa Chỉ Sương liếc nhìn mặt đất vỡ nát, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Mặc dù người ngoại vực đã bị bắt gần hết, nhưng khó tránh khỏi sẽ có cá lọt lưới. Tướng Lâm không sắp xếp người đóng giữ ở đây, đợi cơ hội thích hợp mà lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm sao?”.
Không lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm thì cuối cùng nó sẽ thành mối họa tiềm ẩn.
“Đội trưởng! Chúng ta đi thôi!”.
A Mai cười nói.
“Tôi phải đi tìm tướng Lâm!”.
Hứa Chỉ Sương suy nghĩ, quay người chạy ra ngoài.
“Đội trưởng! Cô sao vậy?”.
Đám người A Mai sửng sốt.
Nhưng Hứa Chỉ Sương chưa chạy được mấy bước, Zero đột nhiên tiến đến.
“Đội trưởng, có chuyện không ổn!”, Zero nghiêm túc nói.
“Chuyện gì?”.
Hứa Chỉ Sương nhíu mày hỏi.
“Hệ thống kiểm tra đo lường tôi vừa bố trí ở Giang Thành cho thấy, hiện nay tất cả cao thủ của Dương Hoa đều đang tiến về phía này!”.
Zero cầm một chiếc máy, vừa xem vừa nói.
“Cái gì?”.
Hứa Chỉ Sương ngạc nhiên.
“Đội trưởng Hứa, cô còn không đi sao?”.
Lúc này, Lâm Chính ngồi trên xe chuẩn bị rời đi đột nhiên gọi Hứa Chỉ Sương.
Chương 4449: Trúng kế rồi
Hứa Chỉ Sương nhìn chăm chăm Lâm Chính bằng vẻ hoang mang. Tế nhưng cô ta tin sự việc chắc chắn không dễ gì kết thúc như vậy.
Hứa Chỉ Sương không hỏi nhiều mà chỉ lập tức đưa đội Cấm Vệ quay về xe. Chiếc xe từ từ khỏi động.
“Tổ trưởng, chuyện đã được giải quyết, chúng ta có phải cũng nên về rồi không?”
Triệu Tường ngồi ở ghế phụ, châm một điếu thuốc và mỉm cười.
“Triệu Tường anh làm gì vậy? Không được hút thuốc trên xe. Không phải chúng ta đã nói rồi sao?”, A Mai nói bằng vẻ ghét bỏ.
“Hôm nay kệ tôi đi mà, để tôi chúc mừng chút đi”, Triệu Tường cười nói.
Hứa Chỉ Sương không nói gì chỉ chau mày. Mọi người trêu đùa rồi phát hiện ra Hứa Chỉ Sương có gì đó sai sai bèn quay qua nhìn cô ta.
“Đội trưởng, cô sao thế?”, A Mai không nhịn được bèn hỏi.
Đúng lúc này, Hứa Chỉ Sương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Zero đang lái xe và nói: “Zero lái theo xe của Lâm soái đi”.
“Tổ trưởng, chúng ta không về sao?”, Triệu Tường hỏi.
“Có thể sự việc vẫn chưa kết thúc. Lâm soái chắc chắn vẫn còn hành động nữa. Chúng ta phải phối hợp với anh ta”.
“Nhưng long soái có nói với chúng ta đâu?”, A Mai thận trọng hỏi.
“Đội trưởng, chắc chắn là đội trưởng nghĩ nhiều rồi. Nếu long soái còn có kế hoạch nào khác thì chẳng lẽ lại không thông báo với chúng ta sao?”, Triệu Tường mỉm cười.
“Đừng nói nhiều nữa, dù sao thì cứ làm theo những gì tôi nói đi. Đi theo long soái”, Hứa Chỉ Sương nói.
Đám đông nhìn nhau, cuối cùng đành phải làm theo.
Ở khu vực công trường, có một bóng hình xuất hiện từ bao giờ. Bóng hình này gầy gò, đôi mắt lồi ra nhưng vô cùng tinh anh liếc nhìn bốn phía.
Cứ thế tầm mười phút thì bóng hình này mới thận trọng bước tới khu chính giữa. Người này nằm sạp xuống, không ngừng thăm dò thứ gì đó, rồi lại hít hít, rồi áp sát tai xuống.
Một lúc sau người này bỏ dậy, phất tay về phía khu vực hoang vắng gần đó.
Lúc này, vô số bóng hình đen kịt xuất hiện. Những người này lao đi như điện xét, tất cả đều dồn sức, ra tay đào đất.
Tốc độ của họ nhanh tới mức khó tin. Chỉ vài giây thôi mà họ đã đào được một cái hố hàng mét rồi. Với tốc độ này mà muốn đào được Huyền Hoàng Khoáng Tâm thì chưa tới 10 phút.
“Động tác nhanh lên chút. Tôi không muốn gặp rắc rối đầu. Càng không muốn lãng phí thời gian”
Một người đàn ông đội nón khoác áo gió đi đi lại lại, nhìn chăm chăm đám người đang đào đất với vẻ mất kiên nhẫn.
“Đại nhân yên tâm. Theo như kế hoạch thì mười phút vài giây là chúng ta có thể nhìn thấy mỏ khoáng Huyền Hoàng rồi. Người của chúng ta đã được bố trí trong phạm vị cả chục mét, nếu phát hiện ra người của Dương Hoa thì sẽ tiêu diệt bọn chúng ngay lập tức", người đàn ông gầy gò mỉm cười nói.
“Nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi”.
Người đàn ông tên Khủng Dạ gật đầu, ánh mắt đanh lại.
Người đàn ông gầy không nói gì nữa, chỉ lấy ra một sợi roi đập mạnh lên đám người đang đào đất ép họ phải đào nhanh hơn. Dù bọn họ đã đào tới mức bật cả móng tay rồi cũng không dám dừng lại.
Khủng Dạ lạnh lùng nhìn họ. Hắn không hề cảm thấy đáng thương. Đúng lúc này hắn đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bèn nhìn sang bên cạnh. Hắn thấy ở phía xa có một bóng hình đứng đó từ khi nào.
“Còn có thứ chán sống nào đó tới làm phiền chúng ta sao?”, Khủng Dạ thản nhiên nói rồi ra hiệu với tên gầy.
Tên gầy hiểu ý, lập tức cử hai người đi về phía bóng hình kia. Thế nhưng hai người này vừa tiếp cận thì bóng hình kia ã nhanh như điện xẹt lao qua bọn họ. Hai người này khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã lìa khỏi cổ lăn xuống đất. Máu phun ra thành cột.
“Hả?, Khủng Dạ chau mày.
“Đại nhân, Khủng Dạ phải nhờ đại nhân ra tay mới đối phó được với người này”, người đàn ông gầy mỉm cười.
“Cũng được, dù sao cũng chán ngắn”, Khủng Dạ vứt điếu thuốc rồi bước tới.
Tay và chân của Khủng Dạ cũng bắt đầu phát lực. Đợi đến khi đến gần người đàn ông thì mỗi một bước đi của hắn khiến cho mặt đất rung chuyển giống như người khổng lồ đang bước đi vậy.
Sát khí hùng hổ đến ghê người. Thế nhưng người đàn ông kia không hề sợ hãi. Người này chỉ nhìn chăm chăm Khủng Dạ.
“Để xem tao chia năm xẻ bảy mày ra nhé”, Khủng Dạ hét lớn, đưa tay ra chộp lấy người đàn ông.
Người đnà ông nhẹ nhàng né đòn, lật tay rút ra một thanh kiếm chém về phía Khủng Dạ.
Thế nhưng sát khí xung quanh Khủng Dạ quá mạnh nên thanh kiếm đã bị giảm tốc độ khi tiếp xúc hắn.
“Tên ngốc”.
Khủng Dạ bật cười ha ha, lập tức chộp lấy cánh tay người đàn ông và quăng mạnh.
Vụt! Người đàn ông bay bật ra như viên đạn, đập mạnh vào một tòa nhà gần đó.
Tòa nhà đổ sạp xuống. Bụi đất bay mịt mù.
“Cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Khủng Dạ cười lạnh. Đi tới chỗ đống đổ nát.Người đàn ông bò dậy, đôi mắt ánh lên chiến ý. Thế nhưng đối với Khủng Dạ thì việc xử lý người đàn ông này sẽ dễ như trở bàn tay.
Cuộc chiến này giống như trò chơi mà thôi. Khủng Dạ nghĩ vậy.
Thế nhưng hắn vừa đi được vài bước thì bỗng có âm thanh nặng nề vang lên. Hắn giật mình quay lại.
Bốn phương tám hướng có vô số ô tô lao tới, các bóng hình lao xuống xe. Trong nháy mắt cả khu vực bị đối phương vây kín.
Khí tức khủng khiếp bao trùm, mọi con mắt đều đổ dồn về phía những người vừa xuất hiện.
Người đàn ông gầy khi nãy tái mặt: “Không hay rồi Khủng Dạ đại nhân, chúng ta bị trúng kế rồi”.
“Trúng kế sao?”, Khủng Dạ giật mình.
Chương 4450: Lùi lại
Zero lái xe ngay sau xe của Lâm Chính. Đám đông lúc này đã cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì xe của Lâm Chính lái rất chậm
“Lâm soái lại rảnh rang như vậy sao? Lẽ nào anh không có chuyện gì gấp rút sao?”, Triệu Tường không nhịn được bèn hỏi.
Không ai trả lời. Lúc này xe của Lâm Chính đột nhiên dừng lại bên đường.
Tất cả đều giật mình. Sau đó xe quay đầu đi về phía công trường.
“Hả?”, mấy người A Mai giật mình.
“Quả nhiên”, Hứa Chỉ Sương đanh mắt, lập tức hô lên: “Mau đi theo”.
“Vâng”, Zero đạp chân ga, vội đi theo Lâm Chính.
“Đội trưởng, người cần bắt chẳng phải đã bắt gần hết rồi sao? Lâm soái còn tìm ai nữa?”, Triệu Tường sững sờ hỏi.
“Còn rất nhiều thế lực mạnh chưa xuất hiện nên sao có thể kết thúc được?”, Hứa Chỉ Sương khẽ nói.
“Thế lực mạnh sao?”, Triệu Tường không hiểu.
A Mai ý thức ra được điều gì đó bèn thất thanh: “Tổ trưởng, ý của tổ trưởng là Forever Night?”
“Người của ngoại vực có thể dễ dàng ra vào Long Quốc là vì có tổ chức này bắc cầu. Lâm soái không thể nào không biết chuyện đó. Nếu như không tiêu diệt mầm họa này thì tất cả đều là công cốc", Hứa Chỉ Sương lạnh lùng nói. Đám đông cũng gật đầu.
“Chỉ có điều đội trưởng, cao thủ của tổ chức này quá nhiều. Ở nước ngoài, tổ chức này không khác gì thần linh. Lâm soái có thể đối phó được với họ không?”, Zero hỏi.
Là thành viên tình báo, Zero hiểu về những tổ chức nước ngoài này hơn bất kỳ người nào khác.
Hứa Chỉ Sương im lặng một hồi: “Lâm soái dám đối đầu với tổ chức đó thì chắc anh ta đã có sự chuẩn bị. Chúng ta đi xem thực tế thế nào rồi hành động”.
Chiếc xe nhanh chóng quay trở lại công trường. Thế nhưng khi đoàn người Hứa Chỉ Sương xuống xe thì đã phải kinh hoàng. Có vô số bóng hình đứng dày đặc ở khu vực này. Hơn nữa khí tức của bọn họ còn vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cách thành viên của đội Cấm Vệ đều trố tròn mắt.
“Đội trưởng những người này là ai vậy?”, Triệu Tường hỏi.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ là người của Dương Hoa”, Hứa Chỉ Sương nói.
Người của đội Cấm Vệ nín thở. Dương Hoa có nhiều cao thủ như vậy sao?
Lúc này Lâm Chính cũng bước xuống xe. Anh nhìn đám người Hứa Chỉ Sương sau đó bước về phía vị trí trung tâm.
“Chủ tịch”
“Anh Lâm”
“Lâm đại nhân”
Mọi người gọi tên anh bằng thái độ vô cùng cung kính. Hứa Chỉ Sương phát hiện những người này đều nhìn anh bằng vẻ tôn sùng. Sự tôn kính mà họ dành cho anh được phát ra từ nội tâm của họ.
Lâm Chính bước tới phía trước, nhìn chăm chăm đám người của tổ chức Forever Night và thản nhiên nói: “Đồng bọn của các người đầu. Hay là chỉ có từng này người vào Long Quốc thôi?”
“Thật không ngờ thần y Lâm lại quay lại, khiến người khác bất ngờ quá. He he”, người đàn ông gầy gò cười chế nhạo, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Anh là Rattlesnake phải không?”, Lâm Chính nói.
“Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi. Không phải là anh luôn muốn gặp tôi sao? Lần này thì anh được đáp ứng rồi nhé”, hắn mỉm cười.
“Trả lời câu hỏi của tôi đi”, Lâm Chính nói.
“Sợ rằng khó lắm”, hắn lắc đầu.
“Thôi được”, Lâm Chính phất tay.
“Bắt hết đi”.
Dứt lời, Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương cũng những cao thủ khác lao lên.
“Đi thôi”, Rattlesnake điềm đạm nói.
Khủng Dạ lập tức đưa tất cả mọi người rời khỏi khu vực từ phía sau.
“Đi nổi không?”
“Các người coi chúng tôi là gì vậy?”, đám đông hừ giọng. Thế nhưng khi đám đông đang định ra tay thì Khủng Dạ đột nhiên đổi hướng lao về phía Lâm Chính.
“Hả?”, Lâm Chính chau mày. Những người khác cũng bàng hoàng. Đám người Khủng Dạ đột nhiên phát ra khí tức phá hủy vô cùng đáng sợ.
“Đây là...”
“Không hay rồi, chủ tịch, bọn chúng định tự phát nổ”.
“Mau chạy đi”.
Đám đông thất kinh, vội vàng lùi lại. Có không ít người chạy về phía Lâm Chính với ý đồ chặn đám người Khủng Dạ lại. Thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Tốc độ của đám người Khủng Dạ nhanh tới mức vô lý.
Mà nhiều người tự phát nổ thế này thì sẽ gây chấn động cả Giang Thành mất. Tình thế đã không thể thay đổi.
Một khi bọn chúng phát nổ thành công thì toàn bộ nguồn quân chủ lực của Dương Hoa sẽ bị thương vong. Tình hình vô cùng cấp bách.
Hứa Chỉ Sương trố mắt, đầu óc trở nên trống rỗng. Lúc này dù là đám người Từ Thiên thì cũng nóng ruột.
Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì...
“Tránh ra”, Lâm Chính hô lên.
Đám người đang lao lên đột nhiên khựng lại. Họ thấy Lâm Chính lao đi. Sức mạnh phi thăng bùng phát, anh lao đi giống như mọc thêm cánh vậy. Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chèn ép bởi nguồn áp lực rồi.
“Hả”, Khủng Dạ bàng hoàng.
Lâm Chính nhảy lên, sức mạnh phi thăng phóng ra bốn phía. Mấy chục tên lao tới Lâm Chính đều bị bay bật ra xa.
Sau đó...
Bùm...
Tiếng nổ nặng nề vang lên. Giang Thành bỗng xuất hiện một cụm khí hình cái nấm to khổng lồ.
Vô số người ngạc nhiên ngước nhìn. Không ai ngờ Lâm Chính lại có hành động đáng sợ như vậy.
“Chủ tịch”
“Không sao chứ”
“Sao chủ tịch lại có thể làm được như vậy?”, đám đông không dám tin.
Hứa Chỉ Sương cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Cô ta không ngờ Lâm Chính vì cứu đám đông mà đã chiến đấu điên cuồng như vậy.
Cú nổ như thế thì dù là ai cũng sẽ biến thành tro bụi thôi. Vậy Lâm Chính thì sao?
Chẳng ai dám chắc điều gì. Khói bụi dần tản ra.
Đối phương dưới sức công phá của anh đã nổ thành tro bụi. Hai bóng hình dần đáp xuống đất.
“Là cậu Lâm”, Tào Tùng Dương hô lên vui mừng.
Thế nhưng một giây sau, có một bóng hình khác lao lên tấn công anh. Đó là Khủng Dạ.
Đám đông vội nhìn theo thì phát hiện ra Khủng Dạ cũng giống như Lâm Chính, hắn không hề hấn gì.