-
Chương 4436-4440
Chương 4436: Buông tay chịu trói
Phía trước mỏ khoáng Huyền Hoàng.
Hứa Chỉ Sương nhìn điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Đội trưởng, sao thế?”
Thành viên đội Cấm Vệ bên cạnh hỏi.
“Cái tên ngu ngốc đó đã bắt đầu thực hiện rồi, hơn nữa anh ta không chỉ phong tỏa lối ra vào Giang Thành, thậm chí còn xin phép cấp trên để người dân Giang Thành ở trong nhà hai tiếng, dọn sạch đường phố”.
Hứa Chỉ Sương lạnh lùng nói.
“Đội trưởng, anh ta điên rồi sao? Rốt cuộc tên này muốn làm gì?”
Thành viên ngạc nhiên nói.
“Anh ta tưởng mình là long soái nên có thể xem thường mọi thứ sao? Đám người ngoại vực hung ác này sẽ không quan tâm đến thân phận của anh ta”.
Hứa Chỉ Sương cau mày, thấp giọng nói: “Không thể để chuyện này tiếp tục như thế, nếu tên này xảy ra chuyện gì, chẳng những Long Quốc chấn động, mà danh dự của đội Cấm Vệ chúng ta cũng sẽ bị hủy hoại. Dù sao chúng ta đến đây, còn để long soái gặp chuyện, chúng ta không thể giải thích với cấp trên”.
“Cấp trên điều động chúng ta tới đây là để đối phó với những người ngoại vực Giang Thành, nhất là Tu La Vương, một khi tình hình đến mức không thể cứu vãn thì sao chúng ta có thể ở lại đội Cấm Vệ được nữa?”
Một thành viên nữ lo lắng nói.
“Đội trưởng, phản hồi lại với cấp trên đi”.
“Không cần, anh ta là long soái, không biết tại sao cấp trên lại tin tưởng anh ta như thế. Tôi nói gì cũng không thay đổi được”.
Hứa Chỉ Sương lắc đầu nói.
“Vậy phải làm sao?”
“Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể nhanh chóng kết thúc mọi thứ ở đây”.
Hứa Chỉ Sương nhìn chằm chằm vào công trường bị máy xúc “ăn thủng”, trầm giọng nói: “Sở dĩ nhân vật mạnh mẽ như Ta La Vương đến đây không phải vì mỏ khoáng Huyền Hoàng, mà là vì Huyền Hoàng Khoáng Tâm. Nếu chúng ta lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm đi, những người ngoại vực này sẽ tự mình rời đi, chúng ta không cần phải đuổi họ đi”.
“Nhưng muốn lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm cần phải có thời cơ, nghe nói đột nhiên lấy đi sẽ gây ra một loạt thiên tai. Chỉ có lấy đi vào thời điểm thích hợp nhất mới có thể bình yên”.
“Tôi biết, thế nên tôi bảo Tiểu Triệu đi kiểm tra thời cơ tốt nhất để lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm”.
Hứa Chỉ Sương nhìn bóng lưng cách đó không xa.
Lúc này Triệu Tường, một thành viên của đội Cấm Vệ đang cầm một bộ dụng cụ phức tạp phát hiện ra được thứ gì đó trên công trường, mắt anh ta liên tục nhìn chằm chằm vào màn hình dụng cụ, tay cầm bút như thể đang tính toán gì đó.
Một lúc sau, Triệu Tường ngẩng đầu lên.
“Kết quả thế nào?”
Hứa Chỉ Sương nhìn sang.
“Đội trưởng, nghe hướng đi thay đổi của lòng đất và tính toán của tôi, thời cơ tốt nhất để lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm có lẽ là bảy ngày sau”.
“Bảy ngày sau?”
Mọi người sửng sốt.
Hứa Chỉ Sương nghiêm mặt: “Không được, thời gian lâu quá, chúng ta không đợi lâu thế được”.
“Chúng ta chỉ có thể đợi, Huyền Hoàng Khoáng Tâm này cũng giống với tất cả Huyền Hoàng Khoáng Tâm khác, được nối với điểm tựa của vỏ trái đất, ngăn nham thạch nóng chảy dưới lòng đất. Nếu lấy ra, không chỉ gây ra trận động đất lớn mà còn khiến mấy ngọn núi lửa đã ngủ ở tỉnh Kinh phun trào. Đến lúc đó tai họa gây ra rất khôn lường”.
Triệu Tường nghiêm túc nói.
Hứa Chỉ Sương mấp máy môi, không nói gì.
“Đội trưởng, Zero lại gửi tin nhắn đến”.
Lúc này đội viên nữ trước đó bỗng ngẩng đầu lên nói với Hứa Chỉ Sương.
Hứa Chỉ Sương dời mắt nhìn cô ta.
Chỉ thấy thành viên nữ nhìn vào điện thoại nói: “Zero đã xác nhận Tu La Vương tiến vào Giang Thành, đồng thời đã xác định vị trí của hắn. Zero xin chúng ta chỉ thị, có nên hay không hợp lực với sức mạnh ở Giang Thành để khống chế Tu La Vương không?”
“Sức mạnh ở Giang Thành? Quân đoàn Long Huyền à? Dựa vào chúng không thể làm gì Tu La Vương được”.
Hứa Chỉ Sương khàn giọng nói: “Người này chỉ có chúng ta xử lý thôi”.
Mọi người đều nhìn cô ta.
“Triệu Tường, về đi, không lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm nữa”, Hứa Chỉ Sương nói.
“Đội trưởng, tại sao?”
Triệu Tường hỏi.
“Chúng ta không đợi được đến bảy ngày sau, muốn nhanh chóng giải quyết nguy hiểm trước mắt thì chỉ có một cách là giết Tu La Vương”.
Hứa Chỉ Sương thấp giọng lạnh lùng nói: “Chỉ cần chúng ta đăng đầu của Tu La Vương lên web đen, tất cả người ngoại vực của Giang Thành đều sẽ bị chấn động. Khi đó họ thậm chí còn không có thời gian chạy, sao dám ở lại đây?”
Mọi người đều run lên, ai cũng há hốc mồm.
“Đội trưởng, e là không dễ dàng đánh bại được Tu La Vương”.
“Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác, người họ Lâm đó thật ngu xuẩn quá, nếu chúng ta không nhanh chóng hành động thì sẽ chỉ khiến hắn chọc tức Tu La Vương. Một khi hắn bị Tu La Vương giết chết, đội Cấm Vệ chúng ta sẽ xong đời, thế nên lần này chúng ta phải liều”.
Hứa Chỉ Sương trầm giọng nói: “Mọi người có bản lĩnh đi theo tôi không?”
Các thành viên nhìn nhau, sau đó đồng thanh hô: “Đội trưởng, chúng tôi nghe theo cô”.
“Vậy được, xuất phát”.
Chương 4437: Người đọa lạc
Hành động của mấy người Hứa Chỉ Sương rất nhanh, sau khi đưa ra quyết định, họ lập tức rời khỏi công trường, chuẩn bị lái xe đi tìm Zero tập hợp.
Nhưng ngay lúc mọi người ra khỏi công trường, có vài chiếc xe bỗng lái đến.
Sau đó thấy Lâm Chính dẫn theo mấy người Từ Thiên và vài người Dương Hoa đi đến.
“Anh đến đây làm gì?”
Hứa Chỉ Sương biến sắc, nói.
“Bảo vệ mỏ khoáng Huyền Hoàng”.
Lâm Chính nhìn cô ta nói.
“Ngu ngốc! Anh dựa vào đám ngu xuẩn này mà bảo vệ mỏ khoáng Huyền Hoàng cái nỗi gì? Dựa vào đạn trong súng của họ để bắn xuyên qua mình đồng da sắt của người ta à?”, Hứa Chỉ Sương tức đến mức bật cười.
“Không sao, tôi sẽ ra tay”, Lâm Chính bình thản nói.
“Anh ư? Dựa vào vài cây châm thêu hoa của anh à?”
Hứa Chỉ Sương chế giễu nói.
Lâm Chính không nói gì, xoay người đi vào trong.
Hứa Chỉ Sương cau mày, nghiêng đầu nói: “A Mai, cô và Triệu Tường qua đó, đi theo tên ngốc kia”.
“Đội trưởng, chẳng phải chúng ta đi giết Tu La Vương sao?”
Thành viên nữ A Mai khó hiểu hỏi.
“Tên ngốc này không phải trốn trong Học viện mà đến đây, tôi lo có người ngoại vực sẽ cưỡng ép đào mỏ khoáng lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm, một khi gặp phải anh ta, đám vô dụng bên cạnh anh ta sẽ không đối phó được, hai người ở lại bảo vệ anh ta”.
“Vậy đội trưởng, chừng này người có đủ không?”
A Mai lo lắng hỏi.
“Không sao, tôi sẽ tùy cơ ứng biến, nếu không đánh lại thì rút! Tôi sẽ không hy sinh mọi người, cố gắng là được”.
Hứa Chỉ Sương nói, sau đó lên xe phóng đi.
“Gặp phải người như vậy đúng là xui xẻo tám đời”.
Triệu Tường tức giận nói.
“Thôi anh Tường, dù sao người ta cũng là long soái, vẫn nên bớt nói vài câu thì hơn”.
A Mai lắc đầu, xoay người đi về phía Lâm Chính.
Bên cạnh công trường, Từ Thiên chuyển hai cái ghế để cho Lâm Chính ngồi.
Đám người Từ Thiên, Cung Hỉ Vân đều đứng sau lưng anh.
Mọi người yên tĩnh chờ đợi.
A Mai và Triệu Tường đứng hai bên trái phải, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Đội trưởng của hai người đâu?”
Lâm Chính mở mắt ra hỏi.
“Đi dọn dẹp cục diện rối rắm cho anh rồi”.
A Mai hừ một tiếng nói, rút một con dao cong đặc chế ra.
Triệu Tường lấy một thanh kiếm ra, đứng đó như thị vệ.
Lâm Chính nhướn mày, không nói gì.
Bây giờ Giang Thành đã bước vào trạng thái chiến đấu đặc biệt, các con đường đều bị cao thủ Dương Hoa phong tỏa, chắc chắn sẽ có người mất kiên nhẫn đến đây.
Thế nên Lâm Chính cố ý đến đây để ôm cây đợi thỏ.
“Chủ tịch Lâm, đã sáu giờ rồi”.
Từ Thiên nhìn đồng hồ, cung kính nói.
“Vậy chắc sắp có người đến rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Quả nhiên là thế.
Vừa qua sáu giờ.
Vèo vèo vèo!
Vài bóng người không biết chui ra từ đâu chạy đến công trường.
Mấy người này ai cũng được trang bị vũ khí, một người trong đó tay còn cầm thuốc nổ, nhìn trận thế e là muốn cho nổ nơi này để thấy khoáng thạch.
“Dừng tay!”
Thấy thế A Mai lập tức hét lên.
“Đội Cấm Vệ?”
Nhìn thấy kỳ hiệu trên ngực A Mai, đám người đó biến sắc nhưng nhìn xung quanh, chỉ có A Mai và Triệu Tường thì lại thở phào.
“Này cô, đội trưởng các cô đâu?”
“Đội trưởng bọn tôi ở gần đây thôi! Các người muốn làm gì? Nếu muốn lấy khoáng thạch thì đừng có mà nghĩ đến, ngoan ngoãn đầu hàng, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Vừa dứt lời, hai người cầm vũ khí, sát khí ngùn ngụt.
Đám người đó lập tức bày thế trận.
“Chỉ có hai người mà cũng dám ngông nghênh”.
“Muốn chết sao? Tôi tiễn hai người đi gặp thượng đế”.
Tiếng hô vừa dứt, đối phương xông đến.
A Mai và Triệu Tường cũng không khách sáo, lao đến đánh giết đối phương.
Hai bên lao vào đánh nhau.
Lâm Chính yên tĩnh nhìn, không có ý định ra tay.
A Mai và Triệu Tường không hổ là thành viên đội Cấm Vệ, thực lực khá mạnh.
Hơn mười phút sau đã chỉnh đốn được đám người này.
Hai người thở phào, trán đầy mồ hôi.
“Nhìn thấy rồi chứ? Long soái tôn kính của tôi ơi, nơi này nguy hiểm hơn anh nghĩ rất nhiều, nếu không muốn chết thì mau dẫn theo đám vô dụng bên cạnh anh về đi, đừng gây phiền toái cho bọn tôi”.
Triệu Tường tức giận nói.
“Vô dụng?”
Lâm Chính nhíu mày.
“Không thì sao?”
A Mai cũng cười nhạo.
Nhưng lúc này.
Vù!
Một khí tức đáng sợ ập đến.
Hai người đều run lên, nhìn phía xa.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở nơi cách hai người cả trăm mét.
“Đó là?”, A Mai ngây người.
“Không ổn! Là người đọa lạc!”
Triệu Tường thất thanh nói, giọng nói hơi run.
“Thôi xong đời rồi!”
A Mai lẩm bẩm, bỗng quay đầu hét lên với Lâm Chính: “Chạy mau!”
Chương 4438: Tôi không biết thế nào là đối thủ
Triệu Tường liên tục rút lui, hoàn toàn không có ý định giao đấu.
A Mai cũng nảy sinh ý định lùi lại.
Rõ ràng, hai người đều nhận thức được sự đáng sợ của đối phương, đồng thời cũng hiểu rằng việc chỉ dựa vào hai người họ để đánh bại đối phương là tuyệt đối không có khả năng.
Lúc này rút lui cũng không có gì đáng xấu hổ, còn hơn là chết vô ích.
Hai người quay lại bên cạnh Lâm Chính, lo lắng hét lên: "Tướng Lâm, anh không nghe thấy chúng tôi nói gì sao? Chạy nhanh! Chạy nhanh đi!"
Nhưng đám người Lâm Chính không đáp lại lời nói của hai người, càng không có dáng vẻ chuẩn bị bỏ chạy.
"Các người điếc hả?"
Triệu Tường tức giận chửi bới.
"Tướng Lâm, chắc không phải anh cho rằng anh có thể đối phó với người này đấy chứ?”
Dường như A Mai ý thức được điều gì, hai mắt trợn to: "Tôi nói cho anh biết! Hắn chắc chắn không phải là người mà anh có thể đối phó! Anh tuyệt đối đừng có ý nghĩ đánh nhau với người này! Nếu không, anh sẽ chỉ có một con đường chết!"
"Với tư cách là một long soái, chẳng lẽ anh không biết chút gì về ngoại vực sao?"
Lúc này Triệu Tường mới hiểu được ý của A Mai, cho rằng Lâm Chính không chịu rời đi vì muốn đánh một trận với người đọa lạc.
Điều này khiến cả hai sốt sắng như kiến trên chảo nóng.
"Tướng Lâm! Kẻ có tên là người đọa lạc này nổi tiếng hung dữ ở ngoại vực! Tuy không có thực lực như Tu La Vương, nhưng hắn cũng là một đao phủ giết người không chớp mắt!"
"Nghe nói, số người chết trong tay hắn ít nhất cũng phải mấy chục nghìn người!"
"Anh có biết mười hai kỵ sĩ của Tử Vong Hải không? Họ là mười hai cao thủ siêu cấp có thể chống lại tất cả vạn quân! Tuy nhiên, vì xui xẻo gặp phải người đọa lạc! Tất cả bọn họ đều bị một mình hắn tiêu diệt!"
"Tướng Lâm, ngoại trừ việc đội trưởng Hứa dẫn theo tất cả thành viên trong đội Cấm Vệ xuất trận thì Giang Thành các người căn bản không ai có thể đối phó được với hắn! Nếu anh không rời đi, hắn chắc chắn sẽ giết anh!"
"Chạy! Chạy mau!"
Hai người không ngừng giậm chân thuyết phục.
Nhưng Lâm Chính vẫn nhắm mắt, phớt lờ như không nghe thấy gì.
"Trên đời này sao lại có người cứng đầu như vậy chứ?"
A Mai liếc nhìn người đọa lạc đang tiến lại gần, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ: "Cưỡng ép đưa anh ta đi!"
"Được!"
Triệu Tường cũng gật đầu, chuẩn bị cưỡng ép đưa Lâm Chính đi.
Nhưng ngay khi cả hai chuẩn bị hành động, một luồng khí tức lạnh lẽo đột nhiên bao trùm lấy họ.
Hai người dựng tóc gáy, lập tức nổi da gà, như thể đã rơi xuống vực thẳm Cửu U!
"Chết tiệt!"
A Mai nhận ra điều gì đó, ngay lập tức hét lên.
Triệu Tường lập tức giơ vũ khí, chặn ở phía sau.
Chỉ thấy người đọa lạc vừa nãy còn đứng cách đó hàng trăm mét, lúc này đã ở gần trong gang tấc, tay hắn cầm một thứ vũ khí trông giống súng nhưng không phải súng, phóng về phía A Mai và Triệu Tường.
Sát khí hung ác cuồn cuộn mãnh liệt.
Bùm! bùm!
Vũ khí kỳ lạ va chạm với lưỡi dao của cả hai, nơi nó chạm vào lập tức phát nổ vỡ tan.
Mùi thuốc súng tràn ngập không khí.
Hai người bị cú va chạm kinh hoàng đánh bay ngược ra sau mấy chục mét, nặng nề ngã xuống đất, nôn ra máu run rẩy dữ dội.
Ngay cả miệng vũ khí cũng bị tách ra.
Chỉ một đòn, hai người đã bại trận
Có thể tưởng tượng được sức mạnh của người đọa lạc này!
A Mai ôm cánh tay muốn đứng dậy, nhưng chấn động trong cơ thể vẫn chưa tiêu tan, vừa đứng dậy, một ngụm máu đỏ tươi lại phun ra từ miệng cô ta.
"A Mai, thôi vậy, chúng ta không thể ngăn hắn được đâu, khụ khụ khụ".
Triệu Tường ho sặc sụa, khàn giọng nói.
A Mai nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
"Chỉ có 'trận pháp Nhân Diệt' của đội Cấm Vệ mới có thể đối phó với người đọa lạc, nhưng giờ đã không kịp để thông báo cho mấy người đội trưởng quay lại rồi”.
A Mai đau đớn nói.
"Hết cách, A Mai, người này đang muốn tìm con đường chết, không oán trách được ai, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi".
Triệu Tường lắc đầu.
A Mai không nói gì nữa.
Người đọa lạc khinh thường nhìn hai người họ, sau đó đi về phía mấy người Lâm Chính.
Sát khí hung tợn toát ra trên người hắn.
Chắc chắn hắn đã quyết định giết tất cả mọi người ở đây.
“Anh chưa nhận được thông báo mà tôi đưa ra à?”
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi trên ghế đột nhiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía người đọa lạc rồi nói.
Khóe miệng của người đọa lạc nhếch lên, nhưng hắn không nói gì mà cầm theo thứ vũ khí kỳ lạ, bước tới.
Xem ra hắn không có hứng thú nói chuyện với con mồi của mình.
"Tướng Lâm! Chạy đi! Chạy nhanh đi! Cầu xinh anh đấy! Anh không phải là đối thủ của hắn đâu!"
A Mai lại hét lên.
Cô ta vẫn ôm tia hy vọng cuối cùng.
Chỉ cần long soái bình an vô sự, cho dù bọn họ có chết cũng đáng!
"Đối thủ?"
Lâm Chính thờ ơ nhìn chằm chằm người đọa lạc, vẻ mặt bình tĩnh: "Hắn ư? Xin lỗi, tôi không biết thế nào gọi là đối thủ!”
A Mai và Triệu Tường giật mình.
Người đọa lạc dường như hiểu được lời nói ngạo mạn của Lâm Chính, đồng tử hắn đỏ ngầu, vũ khí kỳ lạ như sắp dời núi lấp biển, hung hãn đánh về phía đầu Lâm Chính.
"Xong đời rồi!"
Ánh mắt Triệu Tường đờ đẫn.
A Mai sắp nghiến răng thành từng mảnh, cô ta nhắm chặt mắt lại, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, trong lòng tràn ngập sự ấm ức và đau đớn vô tận.
Một khi long soái chết, họ sẽ bị người dân cả nước mắng chửi, không thể bảo vệ long soái sẽ mang tiếng xấu muôn đời!
Sao bọn họ cam lòng được chứ?
Nhưng vào lúc vũ khí kỳ lạ giáng xuống.
Vèo!
Một luồng khí tức tỏa ra, phân tán ra mọi hướng, đồng thời tát thẳng vào mặt A Mai và Triệu Tường.
Hai người giật nảy mình, trố mắt nhìn nhau, đầu óc đều trống rỗng.
Chỉ thấy Lâm Chính chậm rãi nâng cánh tay phải lên, nhẹ nhàng tóm lấy thứ vũ khí kì lạ vừa giáng xuống.
Vũ khí như bị đóng băng, dừng lại giữa không trung.
Nhẹ nhàng, thờ ơ, dửng dưng.
Cú đánh kinh hoàng của người đọa lạc đủ để phá vỡ một ngọn núi lớn, vậy mà lại bị hóa giải bằng cách này.
Lúc này A Mai và Triệu Tường trợn mắt, tim như ngừng đập.
Giây tiếp theo, ngón tay cầm vũ khí đột nhiên phát lực nhẹ.
Rắc!
Thứ vũ khí kì lạ bị nghiền nát thành bột ngay lập tức!
Chương 4439: Kinh hãi
A Mai và Triệu Tường bàng hoàngĐầu óc họ ngừng hoạt động. Hồn thì như lìa khỏi xác.
Tất cả như một giấc mơ. Bọn họ không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Đỡ như vậy đó sao? Đó là đòn tấn công của một vị đọa lạc đấy.
Đó là vũ khí của một vị đọa lạc luôn. Vậy mà người này đỡ được, hơn nữa còn đỡ bằng tay không.
Điều càng quá đáng hơn đó là gười này còn dùng tay bóp nát cả thanh vũ khí được chế tạo vô cùng đặc biệt đó.
“Chúng ta không nhìn nhầm đấy chứ”, Ai Mai sững sờ hỏi.
“Tát thử phát xem là tỉnh hay mơ nào”, Triệu Trường cũng lầm bầm.
Hai người như hóa đá. Người càng kinh hãi hơn họ chính là người đọa lạc trước mặt Lâm Chính.
Người này với đôi mắt đỏ máu nhìn bằng vẻ kinh hoàng và vội vàng lùi lại. Lúc này hắn mới cảm nhận được sự đáng sợ của người trước mặt.
Thế nhưng hắn không định bỏ chạy mà chỉ khẽ khàng mò tay ra phía sau như đang tìm thứ vũ khí gì đó. Không đợi người đọa lạc làm khó một lần nữa thì Lâm Chính đã xoay cánh tay trong không gian.
Vụt...Một luồng sức mạnh vô hình cỡ như bàn tay khổng lồ bao trùm người đọa lạc.
“Á”
Người đọa lạc điên cuồng giãy giụa nhưng vô ích. Hắn thật sự không thể nào chống lại được, cả người lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính từ từ đứng dậy, đút tay vào túi áo, tay còn lại chộp lấy cổ của đọa lạc và nhấc hắn lên. Đọa lạc kêu gào, hai tay đấm vào ngực của Lâm Chính.
Nhưng dù hắn có tấn công thế nào thì Lâm Chính cũng chẳng hề hấn gì. Nắm đấm của hắn nứt toác, máu túa ra. Cả bàn tay nát nhừ.
Đọa lạc trố mắt, toàn thân run rẩy. Hắn phát hiện thực lực của hắn và người này cách xa nhau quá.
“Ư...”
Đọa lạc phát ra tiếng kêu đau khổ. Bàn tay túm chặt cổ hắn lại càng phát lực mạnh hơn. Cổ của hắn biến dạng, hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Thế nhưng Lâm Chính lại không giết hắn mà chỉ khẽ nới lỏng tay ra.
Đọa lạc ngã xuống đất, ôm cổ thở dốc. Sau đó hắn lồm ngồm bò dậy định tháo chạy.
Vụt! Một luồng sức mạnh giáng xuống đập lên người hắn.
Hai chân đọa lạc bị gãy, hắn còn chưa đứng lên được thì đã lại bị đập xuống tiếp.
“Quỳ ở đây, cấm đi đâu. Nếu mà định bỏ chạy thì tôi lấy đầu luôn đấy”, Lâm Chính lấy ra một điếu thuốc, nói với người đọa lạc.
“Cậu là ai”, người đọa lạc vừa sợ hãi vùa kinh ngạc, run rẩy nói giọng khàn khàn.
“Long soái Long Quốc – Lâm Chính”.
“Long soái sao?”, người đọa lạc sững sờ.
Một long soái trẻ như vậy hắn chưa nghe thấy bao giờ. Thế nhưng thực lực mà Lâm Chính thể hiện thì không giả chút nào.
Lâm Chính ra hiệu với Cung Hỉ Vân. Cung Hỉ Vân lập tức quay người đi về phía A Mai và Triệu Tường.
Hai người bừng tỉnh.
“Nuốt đi”, Cung Hỉ Vân lấy ra hai viên đan dược từ trong một cái hộp và đưa cho hai người bọn họ.
“Đây là gì vậy?”, A Mai hỏi.
“Thuốc trị thương”, Cung Hỉ Vân nói.
Hai người nhìn nhau nhưng vẫn nuốt viên đan dược. Viên thuốc xuống bụng, một lúc sau...
A Mai thở hắt ra, đồng tử nở rộng.
Chương 4440: Sợ rằng tôi không đi được!
Làm thế nào để miêu tả được cảm giác này đây?
A Mai không biết. Đan dược nhanh chóng tan ra trong bụng. Một luồng khí ấm áp lan khắp người A Mai.
Ngay sau đó những nơi bị thương trong cơ thể nhanh chóng được chữa lành. Các vết thương như đang được tái sinh lại vậy.
Vết thương hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Một viên đan dược thôi mà có công dụng đáng sợ như vậy sao?
“Đây là thuốc mà Lâm soái ban cho sao?”, Triệu Trường ngạc nhiên hỏi.
“Đúng, đó cũng là thuốc mà Lâm soái luyện chế ra”, Cung Hỉ Vân mỉm cười.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi và bàng hoàng.
“Thuốc mà Lâm soái luyện ra có hiệu quả khủng khiếp vậy à?”, A Mai sững sờ.
“Khủng khiếp?”, Cung Hỉ Vân giật mình sau đó mỉm cười: “Thuốc mà mọi người dùng chỉ là thuốc trị thương thông thường thôi”.
“Cái gì? Là thuốc bình thường thôi à?”, A Mai á khẩu.
“Đương nhiên rồi. Vết thương của mọi người không có gì, cần dùng thuốc quá tốt sao?”
Cung Hỉ Vân lắc đầu: “Hồi phục chưa? Hồi phục rồi thì tới đi, Lâm soái đang tìm mọi người đấy”.
Hai người không biết dùng từ gì để miêu tả sự kinh hãi của bản thân. Bọn họ không còn cảm thấy cơn đau trong cơ thể nữa. Khí lực cũng hồi phục nhiều. Họ nhìn nhau, sau đó đi về phía Lâm Chính.
Lúc này Từ Thiên cũng đã xách hai chiếc hòm tới khung vực chính giữa.
Ở đây, ông ta mở hộp ra, bên trong có một miếng da dê và vài món vũ khí. Từ sức mạnh mà những món vũ khí phát ra thì có thể thấy đây không phải những thứ tầm thường.
Hai người liếc nhìn Từ Thiên, rồi lại nhìn người đọa lạc đang nằm như con chó chết thảm dưới đất mà cảm thấy khó thở. Bọn họ nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Chính và cung kính hành lễ.
“Không sao chứ?”, Lâm Chính miết điếu thuốc, điềm đạm nói.
“Không sao Lâm soái, chúng tôi rất ổn”, Triệu Tường lúng túng cười.
“Không sao là tốt rồi”, Lâm Chính gật đầu.
“Lâm soái hóa ra lợi hại như vậy?”, A Mai ngập ngừng.
“Tôi không hề lợi hại, chút trò vặt mà thôi”, Lâm Chính mỉm cười, hỏi: “Nói cho tôi biết, tổ trưởng của mọi người ở đâu?”
“Tổ trưởng đi bắt Tu La Vương rồi”, A Mai vội vàng nói.
“Bắt Tu La Vương sao?”
Lâm Chính chau mày: “Mọi người chắc khó đối phó với Tu La Vương đúng không. Hơn nữa tôi nghe Lôi Phúc nói, mọi người tới đây vì muốn bắt sống Tu La Vương, thế thì càng khó hơn đấy”
A Mai thở dài, nói ra hết sự tình. Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi nói rồi, ở đây không cần mọi người phải lo lắng. Sao mọi người nóng vội thế, không chịu tin tôi”
A Mai nín lặng. Chẳng lẽ lại trách Hứa Chỉ Sương? Không thể trách mà.
Dù sao thì ai mà ngờ một người trẻ như vậy lại có thể trách khống chế được người đọa lạc chứ? Sợ rằng với thực lực của Lâm Chính mà đối đầu với Tu La Vương có khi cũng có thể thắng cũng nên.
“Lâm soái chắc là là đội trưởng sẽ gặp khó khăn, tình hình mà bất lợi thì có khi còn nguy hiểm tới tính mạng. Xin Lâm soái hãy ra tay, cùng chúng tôi đi viện trợ cho đội trưởng. Nếu có Lâm soái giúp đỡ thì chắc chắn Tu La Vương sẽ bị khống chế thôi”, Triệu Tường vội vàng nói.
A Mai nghe thấy vậy cũng vội hùa theo: “Đúng vậy Lâm soái, xin hãy ra tay cùng chúng tôi đi cứu người”.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Sợ rằng tôi không đi được”.
Phía trước mỏ khoáng Huyền Hoàng.
Hứa Chỉ Sương nhìn điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Đội trưởng, sao thế?”
Thành viên đội Cấm Vệ bên cạnh hỏi.
“Cái tên ngu ngốc đó đã bắt đầu thực hiện rồi, hơn nữa anh ta không chỉ phong tỏa lối ra vào Giang Thành, thậm chí còn xin phép cấp trên để người dân Giang Thành ở trong nhà hai tiếng, dọn sạch đường phố”.
Hứa Chỉ Sương lạnh lùng nói.
“Đội trưởng, anh ta điên rồi sao? Rốt cuộc tên này muốn làm gì?”
Thành viên ngạc nhiên nói.
“Anh ta tưởng mình là long soái nên có thể xem thường mọi thứ sao? Đám người ngoại vực hung ác này sẽ không quan tâm đến thân phận của anh ta”.
Hứa Chỉ Sương cau mày, thấp giọng nói: “Không thể để chuyện này tiếp tục như thế, nếu tên này xảy ra chuyện gì, chẳng những Long Quốc chấn động, mà danh dự của đội Cấm Vệ chúng ta cũng sẽ bị hủy hoại. Dù sao chúng ta đến đây, còn để long soái gặp chuyện, chúng ta không thể giải thích với cấp trên”.
“Cấp trên điều động chúng ta tới đây là để đối phó với những người ngoại vực Giang Thành, nhất là Tu La Vương, một khi tình hình đến mức không thể cứu vãn thì sao chúng ta có thể ở lại đội Cấm Vệ được nữa?”
Một thành viên nữ lo lắng nói.
“Đội trưởng, phản hồi lại với cấp trên đi”.
“Không cần, anh ta là long soái, không biết tại sao cấp trên lại tin tưởng anh ta như thế. Tôi nói gì cũng không thay đổi được”.
Hứa Chỉ Sương lắc đầu nói.
“Vậy phải làm sao?”
“Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể nhanh chóng kết thúc mọi thứ ở đây”.
Hứa Chỉ Sương nhìn chằm chằm vào công trường bị máy xúc “ăn thủng”, trầm giọng nói: “Sở dĩ nhân vật mạnh mẽ như Ta La Vương đến đây không phải vì mỏ khoáng Huyền Hoàng, mà là vì Huyền Hoàng Khoáng Tâm. Nếu chúng ta lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm đi, những người ngoại vực này sẽ tự mình rời đi, chúng ta không cần phải đuổi họ đi”.
“Nhưng muốn lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm cần phải có thời cơ, nghe nói đột nhiên lấy đi sẽ gây ra một loạt thiên tai. Chỉ có lấy đi vào thời điểm thích hợp nhất mới có thể bình yên”.
“Tôi biết, thế nên tôi bảo Tiểu Triệu đi kiểm tra thời cơ tốt nhất để lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm”.
Hứa Chỉ Sương nhìn bóng lưng cách đó không xa.
Lúc này Triệu Tường, một thành viên của đội Cấm Vệ đang cầm một bộ dụng cụ phức tạp phát hiện ra được thứ gì đó trên công trường, mắt anh ta liên tục nhìn chằm chằm vào màn hình dụng cụ, tay cầm bút như thể đang tính toán gì đó.
Một lúc sau, Triệu Tường ngẩng đầu lên.
“Kết quả thế nào?”
Hứa Chỉ Sương nhìn sang.
“Đội trưởng, nghe hướng đi thay đổi của lòng đất và tính toán của tôi, thời cơ tốt nhất để lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm có lẽ là bảy ngày sau”.
“Bảy ngày sau?”
Mọi người sửng sốt.
Hứa Chỉ Sương nghiêm mặt: “Không được, thời gian lâu quá, chúng ta không đợi lâu thế được”.
“Chúng ta chỉ có thể đợi, Huyền Hoàng Khoáng Tâm này cũng giống với tất cả Huyền Hoàng Khoáng Tâm khác, được nối với điểm tựa của vỏ trái đất, ngăn nham thạch nóng chảy dưới lòng đất. Nếu lấy ra, không chỉ gây ra trận động đất lớn mà còn khiến mấy ngọn núi lửa đã ngủ ở tỉnh Kinh phun trào. Đến lúc đó tai họa gây ra rất khôn lường”.
Triệu Tường nghiêm túc nói.
Hứa Chỉ Sương mấp máy môi, không nói gì.
“Đội trưởng, Zero lại gửi tin nhắn đến”.
Lúc này đội viên nữ trước đó bỗng ngẩng đầu lên nói với Hứa Chỉ Sương.
Hứa Chỉ Sương dời mắt nhìn cô ta.
Chỉ thấy thành viên nữ nhìn vào điện thoại nói: “Zero đã xác nhận Tu La Vương tiến vào Giang Thành, đồng thời đã xác định vị trí của hắn. Zero xin chúng ta chỉ thị, có nên hay không hợp lực với sức mạnh ở Giang Thành để khống chế Tu La Vương không?”
“Sức mạnh ở Giang Thành? Quân đoàn Long Huyền à? Dựa vào chúng không thể làm gì Tu La Vương được”.
Hứa Chỉ Sương khàn giọng nói: “Người này chỉ có chúng ta xử lý thôi”.
Mọi người đều nhìn cô ta.
“Triệu Tường, về đi, không lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm nữa”, Hứa Chỉ Sương nói.
“Đội trưởng, tại sao?”
Triệu Tường hỏi.
“Chúng ta không đợi được đến bảy ngày sau, muốn nhanh chóng giải quyết nguy hiểm trước mắt thì chỉ có một cách là giết Tu La Vương”.
Hứa Chỉ Sương thấp giọng lạnh lùng nói: “Chỉ cần chúng ta đăng đầu của Tu La Vương lên web đen, tất cả người ngoại vực của Giang Thành đều sẽ bị chấn động. Khi đó họ thậm chí còn không có thời gian chạy, sao dám ở lại đây?”
Mọi người đều run lên, ai cũng há hốc mồm.
“Đội trưởng, e là không dễ dàng đánh bại được Tu La Vương”.
“Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác, người họ Lâm đó thật ngu xuẩn quá, nếu chúng ta không nhanh chóng hành động thì sẽ chỉ khiến hắn chọc tức Tu La Vương. Một khi hắn bị Tu La Vương giết chết, đội Cấm Vệ chúng ta sẽ xong đời, thế nên lần này chúng ta phải liều”.
Hứa Chỉ Sương trầm giọng nói: “Mọi người có bản lĩnh đi theo tôi không?”
Các thành viên nhìn nhau, sau đó đồng thanh hô: “Đội trưởng, chúng tôi nghe theo cô”.
“Vậy được, xuất phát”.
Chương 4437: Người đọa lạc
Hành động của mấy người Hứa Chỉ Sương rất nhanh, sau khi đưa ra quyết định, họ lập tức rời khỏi công trường, chuẩn bị lái xe đi tìm Zero tập hợp.
Nhưng ngay lúc mọi người ra khỏi công trường, có vài chiếc xe bỗng lái đến.
Sau đó thấy Lâm Chính dẫn theo mấy người Từ Thiên và vài người Dương Hoa đi đến.
“Anh đến đây làm gì?”
Hứa Chỉ Sương biến sắc, nói.
“Bảo vệ mỏ khoáng Huyền Hoàng”.
Lâm Chính nhìn cô ta nói.
“Ngu ngốc! Anh dựa vào đám ngu xuẩn này mà bảo vệ mỏ khoáng Huyền Hoàng cái nỗi gì? Dựa vào đạn trong súng của họ để bắn xuyên qua mình đồng da sắt của người ta à?”, Hứa Chỉ Sương tức đến mức bật cười.
“Không sao, tôi sẽ ra tay”, Lâm Chính bình thản nói.
“Anh ư? Dựa vào vài cây châm thêu hoa của anh à?”
Hứa Chỉ Sương chế giễu nói.
Lâm Chính không nói gì, xoay người đi vào trong.
Hứa Chỉ Sương cau mày, nghiêng đầu nói: “A Mai, cô và Triệu Tường qua đó, đi theo tên ngốc kia”.
“Đội trưởng, chẳng phải chúng ta đi giết Tu La Vương sao?”
Thành viên nữ A Mai khó hiểu hỏi.
“Tên ngốc này không phải trốn trong Học viện mà đến đây, tôi lo có người ngoại vực sẽ cưỡng ép đào mỏ khoáng lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm, một khi gặp phải anh ta, đám vô dụng bên cạnh anh ta sẽ không đối phó được, hai người ở lại bảo vệ anh ta”.
“Vậy đội trưởng, chừng này người có đủ không?”
A Mai lo lắng hỏi.
“Không sao, tôi sẽ tùy cơ ứng biến, nếu không đánh lại thì rút! Tôi sẽ không hy sinh mọi người, cố gắng là được”.
Hứa Chỉ Sương nói, sau đó lên xe phóng đi.
“Gặp phải người như vậy đúng là xui xẻo tám đời”.
Triệu Tường tức giận nói.
“Thôi anh Tường, dù sao người ta cũng là long soái, vẫn nên bớt nói vài câu thì hơn”.
A Mai lắc đầu, xoay người đi về phía Lâm Chính.
Bên cạnh công trường, Từ Thiên chuyển hai cái ghế để cho Lâm Chính ngồi.
Đám người Từ Thiên, Cung Hỉ Vân đều đứng sau lưng anh.
Mọi người yên tĩnh chờ đợi.
A Mai và Triệu Tường đứng hai bên trái phải, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Đội trưởng của hai người đâu?”
Lâm Chính mở mắt ra hỏi.
“Đi dọn dẹp cục diện rối rắm cho anh rồi”.
A Mai hừ một tiếng nói, rút một con dao cong đặc chế ra.
Triệu Tường lấy một thanh kiếm ra, đứng đó như thị vệ.
Lâm Chính nhướn mày, không nói gì.
Bây giờ Giang Thành đã bước vào trạng thái chiến đấu đặc biệt, các con đường đều bị cao thủ Dương Hoa phong tỏa, chắc chắn sẽ có người mất kiên nhẫn đến đây.
Thế nên Lâm Chính cố ý đến đây để ôm cây đợi thỏ.
“Chủ tịch Lâm, đã sáu giờ rồi”.
Từ Thiên nhìn đồng hồ, cung kính nói.
“Vậy chắc sắp có người đến rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Quả nhiên là thế.
Vừa qua sáu giờ.
Vèo vèo vèo!
Vài bóng người không biết chui ra từ đâu chạy đến công trường.
Mấy người này ai cũng được trang bị vũ khí, một người trong đó tay còn cầm thuốc nổ, nhìn trận thế e là muốn cho nổ nơi này để thấy khoáng thạch.
“Dừng tay!”
Thấy thế A Mai lập tức hét lên.
“Đội Cấm Vệ?”
Nhìn thấy kỳ hiệu trên ngực A Mai, đám người đó biến sắc nhưng nhìn xung quanh, chỉ có A Mai và Triệu Tường thì lại thở phào.
“Này cô, đội trưởng các cô đâu?”
“Đội trưởng bọn tôi ở gần đây thôi! Các người muốn làm gì? Nếu muốn lấy khoáng thạch thì đừng có mà nghĩ đến, ngoan ngoãn đầu hàng, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Vừa dứt lời, hai người cầm vũ khí, sát khí ngùn ngụt.
Đám người đó lập tức bày thế trận.
“Chỉ có hai người mà cũng dám ngông nghênh”.
“Muốn chết sao? Tôi tiễn hai người đi gặp thượng đế”.
Tiếng hô vừa dứt, đối phương xông đến.
A Mai và Triệu Tường cũng không khách sáo, lao đến đánh giết đối phương.
Hai bên lao vào đánh nhau.
Lâm Chính yên tĩnh nhìn, không có ý định ra tay.
A Mai và Triệu Tường không hổ là thành viên đội Cấm Vệ, thực lực khá mạnh.
Hơn mười phút sau đã chỉnh đốn được đám người này.
Hai người thở phào, trán đầy mồ hôi.
“Nhìn thấy rồi chứ? Long soái tôn kính của tôi ơi, nơi này nguy hiểm hơn anh nghĩ rất nhiều, nếu không muốn chết thì mau dẫn theo đám vô dụng bên cạnh anh về đi, đừng gây phiền toái cho bọn tôi”.
Triệu Tường tức giận nói.
“Vô dụng?”
Lâm Chính nhíu mày.
“Không thì sao?”
A Mai cũng cười nhạo.
Nhưng lúc này.
Vù!
Một khí tức đáng sợ ập đến.
Hai người đều run lên, nhìn phía xa.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở nơi cách hai người cả trăm mét.
“Đó là?”, A Mai ngây người.
“Không ổn! Là người đọa lạc!”
Triệu Tường thất thanh nói, giọng nói hơi run.
“Thôi xong đời rồi!”
A Mai lẩm bẩm, bỗng quay đầu hét lên với Lâm Chính: “Chạy mau!”
Chương 4438: Tôi không biết thế nào là đối thủ
Triệu Tường liên tục rút lui, hoàn toàn không có ý định giao đấu.
A Mai cũng nảy sinh ý định lùi lại.
Rõ ràng, hai người đều nhận thức được sự đáng sợ của đối phương, đồng thời cũng hiểu rằng việc chỉ dựa vào hai người họ để đánh bại đối phương là tuyệt đối không có khả năng.
Lúc này rút lui cũng không có gì đáng xấu hổ, còn hơn là chết vô ích.
Hai người quay lại bên cạnh Lâm Chính, lo lắng hét lên: "Tướng Lâm, anh không nghe thấy chúng tôi nói gì sao? Chạy nhanh! Chạy nhanh đi!"
Nhưng đám người Lâm Chính không đáp lại lời nói của hai người, càng không có dáng vẻ chuẩn bị bỏ chạy.
"Các người điếc hả?"
Triệu Tường tức giận chửi bới.
"Tướng Lâm, chắc không phải anh cho rằng anh có thể đối phó với người này đấy chứ?”
Dường như A Mai ý thức được điều gì, hai mắt trợn to: "Tôi nói cho anh biết! Hắn chắc chắn không phải là người mà anh có thể đối phó! Anh tuyệt đối đừng có ý nghĩ đánh nhau với người này! Nếu không, anh sẽ chỉ có một con đường chết!"
"Với tư cách là một long soái, chẳng lẽ anh không biết chút gì về ngoại vực sao?"
Lúc này Triệu Tường mới hiểu được ý của A Mai, cho rằng Lâm Chính không chịu rời đi vì muốn đánh một trận với người đọa lạc.
Điều này khiến cả hai sốt sắng như kiến trên chảo nóng.
"Tướng Lâm! Kẻ có tên là người đọa lạc này nổi tiếng hung dữ ở ngoại vực! Tuy không có thực lực như Tu La Vương, nhưng hắn cũng là một đao phủ giết người không chớp mắt!"
"Nghe nói, số người chết trong tay hắn ít nhất cũng phải mấy chục nghìn người!"
"Anh có biết mười hai kỵ sĩ của Tử Vong Hải không? Họ là mười hai cao thủ siêu cấp có thể chống lại tất cả vạn quân! Tuy nhiên, vì xui xẻo gặp phải người đọa lạc! Tất cả bọn họ đều bị một mình hắn tiêu diệt!"
"Tướng Lâm, ngoại trừ việc đội trưởng Hứa dẫn theo tất cả thành viên trong đội Cấm Vệ xuất trận thì Giang Thành các người căn bản không ai có thể đối phó được với hắn! Nếu anh không rời đi, hắn chắc chắn sẽ giết anh!"
"Chạy! Chạy mau!"
Hai người không ngừng giậm chân thuyết phục.
Nhưng Lâm Chính vẫn nhắm mắt, phớt lờ như không nghe thấy gì.
"Trên đời này sao lại có người cứng đầu như vậy chứ?"
A Mai liếc nhìn người đọa lạc đang tiến lại gần, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ: "Cưỡng ép đưa anh ta đi!"
"Được!"
Triệu Tường cũng gật đầu, chuẩn bị cưỡng ép đưa Lâm Chính đi.
Nhưng ngay khi cả hai chuẩn bị hành động, một luồng khí tức lạnh lẽo đột nhiên bao trùm lấy họ.
Hai người dựng tóc gáy, lập tức nổi da gà, như thể đã rơi xuống vực thẳm Cửu U!
"Chết tiệt!"
A Mai nhận ra điều gì đó, ngay lập tức hét lên.
Triệu Tường lập tức giơ vũ khí, chặn ở phía sau.
Chỉ thấy người đọa lạc vừa nãy còn đứng cách đó hàng trăm mét, lúc này đã ở gần trong gang tấc, tay hắn cầm một thứ vũ khí trông giống súng nhưng không phải súng, phóng về phía A Mai và Triệu Tường.
Sát khí hung ác cuồn cuộn mãnh liệt.
Bùm! bùm!
Vũ khí kỳ lạ va chạm với lưỡi dao của cả hai, nơi nó chạm vào lập tức phát nổ vỡ tan.
Mùi thuốc súng tràn ngập không khí.
Hai người bị cú va chạm kinh hoàng đánh bay ngược ra sau mấy chục mét, nặng nề ngã xuống đất, nôn ra máu run rẩy dữ dội.
Ngay cả miệng vũ khí cũng bị tách ra.
Chỉ một đòn, hai người đã bại trận
Có thể tưởng tượng được sức mạnh của người đọa lạc này!
A Mai ôm cánh tay muốn đứng dậy, nhưng chấn động trong cơ thể vẫn chưa tiêu tan, vừa đứng dậy, một ngụm máu đỏ tươi lại phun ra từ miệng cô ta.
"A Mai, thôi vậy, chúng ta không thể ngăn hắn được đâu, khụ khụ khụ".
Triệu Tường ho sặc sụa, khàn giọng nói.
A Mai nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
"Chỉ có 'trận pháp Nhân Diệt' của đội Cấm Vệ mới có thể đối phó với người đọa lạc, nhưng giờ đã không kịp để thông báo cho mấy người đội trưởng quay lại rồi”.
A Mai đau đớn nói.
"Hết cách, A Mai, người này đang muốn tìm con đường chết, không oán trách được ai, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi".
Triệu Tường lắc đầu.
A Mai không nói gì nữa.
Người đọa lạc khinh thường nhìn hai người họ, sau đó đi về phía mấy người Lâm Chính.
Sát khí hung tợn toát ra trên người hắn.
Chắc chắn hắn đã quyết định giết tất cả mọi người ở đây.
“Anh chưa nhận được thông báo mà tôi đưa ra à?”
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi trên ghế đột nhiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía người đọa lạc rồi nói.
Khóe miệng của người đọa lạc nhếch lên, nhưng hắn không nói gì mà cầm theo thứ vũ khí kỳ lạ, bước tới.
Xem ra hắn không có hứng thú nói chuyện với con mồi của mình.
"Tướng Lâm! Chạy đi! Chạy nhanh đi! Cầu xinh anh đấy! Anh không phải là đối thủ của hắn đâu!"
A Mai lại hét lên.
Cô ta vẫn ôm tia hy vọng cuối cùng.
Chỉ cần long soái bình an vô sự, cho dù bọn họ có chết cũng đáng!
"Đối thủ?"
Lâm Chính thờ ơ nhìn chằm chằm người đọa lạc, vẻ mặt bình tĩnh: "Hắn ư? Xin lỗi, tôi không biết thế nào gọi là đối thủ!”
A Mai và Triệu Tường giật mình.
Người đọa lạc dường như hiểu được lời nói ngạo mạn của Lâm Chính, đồng tử hắn đỏ ngầu, vũ khí kỳ lạ như sắp dời núi lấp biển, hung hãn đánh về phía đầu Lâm Chính.
"Xong đời rồi!"
Ánh mắt Triệu Tường đờ đẫn.
A Mai sắp nghiến răng thành từng mảnh, cô ta nhắm chặt mắt lại, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, trong lòng tràn ngập sự ấm ức và đau đớn vô tận.
Một khi long soái chết, họ sẽ bị người dân cả nước mắng chửi, không thể bảo vệ long soái sẽ mang tiếng xấu muôn đời!
Sao bọn họ cam lòng được chứ?
Nhưng vào lúc vũ khí kỳ lạ giáng xuống.
Vèo!
Một luồng khí tức tỏa ra, phân tán ra mọi hướng, đồng thời tát thẳng vào mặt A Mai và Triệu Tường.
Hai người giật nảy mình, trố mắt nhìn nhau, đầu óc đều trống rỗng.
Chỉ thấy Lâm Chính chậm rãi nâng cánh tay phải lên, nhẹ nhàng tóm lấy thứ vũ khí kì lạ vừa giáng xuống.
Vũ khí như bị đóng băng, dừng lại giữa không trung.
Nhẹ nhàng, thờ ơ, dửng dưng.
Cú đánh kinh hoàng của người đọa lạc đủ để phá vỡ một ngọn núi lớn, vậy mà lại bị hóa giải bằng cách này.
Lúc này A Mai và Triệu Tường trợn mắt, tim như ngừng đập.
Giây tiếp theo, ngón tay cầm vũ khí đột nhiên phát lực nhẹ.
Rắc!
Thứ vũ khí kì lạ bị nghiền nát thành bột ngay lập tức!
Chương 4439: Kinh hãi
A Mai và Triệu Tường bàng hoàngĐầu óc họ ngừng hoạt động. Hồn thì như lìa khỏi xác.
Tất cả như một giấc mơ. Bọn họ không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Đỡ như vậy đó sao? Đó là đòn tấn công của một vị đọa lạc đấy.
Đó là vũ khí của một vị đọa lạc luôn. Vậy mà người này đỡ được, hơn nữa còn đỡ bằng tay không.
Điều càng quá đáng hơn đó là gười này còn dùng tay bóp nát cả thanh vũ khí được chế tạo vô cùng đặc biệt đó.
“Chúng ta không nhìn nhầm đấy chứ”, Ai Mai sững sờ hỏi.
“Tát thử phát xem là tỉnh hay mơ nào”, Triệu Trường cũng lầm bầm.
Hai người như hóa đá. Người càng kinh hãi hơn họ chính là người đọa lạc trước mặt Lâm Chính.
Người này với đôi mắt đỏ máu nhìn bằng vẻ kinh hoàng và vội vàng lùi lại. Lúc này hắn mới cảm nhận được sự đáng sợ của người trước mặt.
Thế nhưng hắn không định bỏ chạy mà chỉ khẽ khàng mò tay ra phía sau như đang tìm thứ vũ khí gì đó. Không đợi người đọa lạc làm khó một lần nữa thì Lâm Chính đã xoay cánh tay trong không gian.
Vụt...Một luồng sức mạnh vô hình cỡ như bàn tay khổng lồ bao trùm người đọa lạc.
“Á”
Người đọa lạc điên cuồng giãy giụa nhưng vô ích. Hắn thật sự không thể nào chống lại được, cả người lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính từ từ đứng dậy, đút tay vào túi áo, tay còn lại chộp lấy cổ của đọa lạc và nhấc hắn lên. Đọa lạc kêu gào, hai tay đấm vào ngực của Lâm Chính.
Nhưng dù hắn có tấn công thế nào thì Lâm Chính cũng chẳng hề hấn gì. Nắm đấm của hắn nứt toác, máu túa ra. Cả bàn tay nát nhừ.
Đọa lạc trố mắt, toàn thân run rẩy. Hắn phát hiện thực lực của hắn và người này cách xa nhau quá.
“Ư...”
Đọa lạc phát ra tiếng kêu đau khổ. Bàn tay túm chặt cổ hắn lại càng phát lực mạnh hơn. Cổ của hắn biến dạng, hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Thế nhưng Lâm Chính lại không giết hắn mà chỉ khẽ nới lỏng tay ra.
Đọa lạc ngã xuống đất, ôm cổ thở dốc. Sau đó hắn lồm ngồm bò dậy định tháo chạy.
Vụt! Một luồng sức mạnh giáng xuống đập lên người hắn.
Hai chân đọa lạc bị gãy, hắn còn chưa đứng lên được thì đã lại bị đập xuống tiếp.
“Quỳ ở đây, cấm đi đâu. Nếu mà định bỏ chạy thì tôi lấy đầu luôn đấy”, Lâm Chính lấy ra một điếu thuốc, nói với người đọa lạc.
“Cậu là ai”, người đọa lạc vừa sợ hãi vùa kinh ngạc, run rẩy nói giọng khàn khàn.
“Long soái Long Quốc – Lâm Chính”.
“Long soái sao?”, người đọa lạc sững sờ.
Một long soái trẻ như vậy hắn chưa nghe thấy bao giờ. Thế nhưng thực lực mà Lâm Chính thể hiện thì không giả chút nào.
Lâm Chính ra hiệu với Cung Hỉ Vân. Cung Hỉ Vân lập tức quay người đi về phía A Mai và Triệu Tường.
Hai người bừng tỉnh.
“Nuốt đi”, Cung Hỉ Vân lấy ra hai viên đan dược từ trong một cái hộp và đưa cho hai người bọn họ.
“Đây là gì vậy?”, A Mai hỏi.
“Thuốc trị thương”, Cung Hỉ Vân nói.
Hai người nhìn nhau nhưng vẫn nuốt viên đan dược. Viên thuốc xuống bụng, một lúc sau...
A Mai thở hắt ra, đồng tử nở rộng.
Chương 4440: Sợ rằng tôi không đi được!
Làm thế nào để miêu tả được cảm giác này đây?
A Mai không biết. Đan dược nhanh chóng tan ra trong bụng. Một luồng khí ấm áp lan khắp người A Mai.
Ngay sau đó những nơi bị thương trong cơ thể nhanh chóng được chữa lành. Các vết thương như đang được tái sinh lại vậy.
Vết thương hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Một viên đan dược thôi mà có công dụng đáng sợ như vậy sao?
“Đây là thuốc mà Lâm soái ban cho sao?”, Triệu Trường ngạc nhiên hỏi.
“Đúng, đó cũng là thuốc mà Lâm soái luyện chế ra”, Cung Hỉ Vân mỉm cười.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi và bàng hoàng.
“Thuốc mà Lâm soái luyện ra có hiệu quả khủng khiếp vậy à?”, A Mai sững sờ.
“Khủng khiếp?”, Cung Hỉ Vân giật mình sau đó mỉm cười: “Thuốc mà mọi người dùng chỉ là thuốc trị thương thông thường thôi”.
“Cái gì? Là thuốc bình thường thôi à?”, A Mai á khẩu.
“Đương nhiên rồi. Vết thương của mọi người không có gì, cần dùng thuốc quá tốt sao?”
Cung Hỉ Vân lắc đầu: “Hồi phục chưa? Hồi phục rồi thì tới đi, Lâm soái đang tìm mọi người đấy”.
Hai người không biết dùng từ gì để miêu tả sự kinh hãi của bản thân. Bọn họ không còn cảm thấy cơn đau trong cơ thể nữa. Khí lực cũng hồi phục nhiều. Họ nhìn nhau, sau đó đi về phía Lâm Chính.
Lúc này Từ Thiên cũng đã xách hai chiếc hòm tới khung vực chính giữa.
Ở đây, ông ta mở hộp ra, bên trong có một miếng da dê và vài món vũ khí. Từ sức mạnh mà những món vũ khí phát ra thì có thể thấy đây không phải những thứ tầm thường.
Hai người liếc nhìn Từ Thiên, rồi lại nhìn người đọa lạc đang nằm như con chó chết thảm dưới đất mà cảm thấy khó thở. Bọn họ nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Chính và cung kính hành lễ.
“Không sao chứ?”, Lâm Chính miết điếu thuốc, điềm đạm nói.
“Không sao Lâm soái, chúng tôi rất ổn”, Triệu Tường lúng túng cười.
“Không sao là tốt rồi”, Lâm Chính gật đầu.
“Lâm soái hóa ra lợi hại như vậy?”, A Mai ngập ngừng.
“Tôi không hề lợi hại, chút trò vặt mà thôi”, Lâm Chính mỉm cười, hỏi: “Nói cho tôi biết, tổ trưởng của mọi người ở đâu?”
“Tổ trưởng đi bắt Tu La Vương rồi”, A Mai vội vàng nói.
“Bắt Tu La Vương sao?”
Lâm Chính chau mày: “Mọi người chắc khó đối phó với Tu La Vương đúng không. Hơn nữa tôi nghe Lôi Phúc nói, mọi người tới đây vì muốn bắt sống Tu La Vương, thế thì càng khó hơn đấy”
A Mai thở dài, nói ra hết sự tình. Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi nói rồi, ở đây không cần mọi người phải lo lắng. Sao mọi người nóng vội thế, không chịu tin tôi”
A Mai nín lặng. Chẳng lẽ lại trách Hứa Chỉ Sương? Không thể trách mà.
Dù sao thì ai mà ngờ một người trẻ như vậy lại có thể trách khống chế được người đọa lạc chứ? Sợ rằng với thực lực của Lâm Chính mà đối đầu với Tu La Vương có khi cũng có thể thắng cũng nên.
“Lâm soái chắc là là đội trưởng sẽ gặp khó khăn, tình hình mà bất lợi thì có khi còn nguy hiểm tới tính mạng. Xin Lâm soái hãy ra tay, cùng chúng tôi đi viện trợ cho đội trưởng. Nếu có Lâm soái giúp đỡ thì chắc chắn Tu La Vương sẽ bị khống chế thôi”, Triệu Tường vội vàng nói.
A Mai nghe thấy vậy cũng vội hùa theo: “Đúng vậy Lâm soái, xin hãy ra tay cùng chúng tôi đi cứu người”.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Sợ rằng tôi không đi được”.