-
Chương 4431-4435
Chương 4431: Kinh sợ
"Lâm tiên sinh của các người tìm tôi có việc gì?"
Eddie lại châm một điếu thuốc, bình thản hỏi.
Tào Tùng Dương không đáp.
"Này! Đoàn trưởng của chúng tôi đang nói chuyện với ông đấy! Chúng tôi đang nói tiếng Long Quốc đấy, lẽ nào ông nghe không hiểu?"
Một gã đàn ông bên cạnh quát lên với vẻ bất mãn.
Tào Tùng Dương liếc nhìn đám người này, sau đó lạnh lùng đáp: "Lâm tiên sinh ở trong đó, lát nữa vào các người sẽ biết là chuyện gì thôi! Sao còn phải hỏi tôi?"
"Ông!"
Đám người kia giận tím mặt, đang định phát tiết nhưng lại bị Eddie ngăn lại.
"Mọi người chớ nóng giận, dù gì cũng tới đây rồi. Bọn họ muốn giở trò gì, chúng ta sẽ biết ngay thôi!"
Eddie xoa dịu đám người kia, sau đó mặt không cảm xúc quan sát Tào Tùng Dương: "Có điều tôi phải cảnh cáo ông! Binh đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa chúng tôi không phải dễ bắt nạt đâu, nếu các người có ý đồ xấu gì, tôi cũng không ngại san phẳng nơi này!"
"Được!"
Tào Tùng Dương khẽ gật đầu.
Đoàn người nhanh chóng đến trước cửa căn phòng.
Tào Tùng Dương nhẹ nhàng gõ cửa.
"Mời vào!"
Bên trong vọng ra giọng Lâm Chính.
Tào Tùng Dương đẩy cửa bước vào.
Người của đoàn lính đánh thuê cũng miệng phì phèo thuốc lá thi nhau bước vào.
Chẳng mấy chốc, khói thuốc mù mịt khắp căn phòng.
Eddie lập tức quan sát Lâm Chính.
Mặt ông ta đanh lại, có điều chưa quan sát Lâm Chính bao lâu thì lại bị thu hút bởi mấy kẻ đang không mặc quần áo trên mặt đất.
"Xem ra Lâm tiên sinh đang xử lý tội phạm".
Eddie khẽ mỉm cười.
"Các người chính là đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa?"
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Eddie hỏi.
"Không sai!"
Eddie mỉm cười đáp: "Lâm tiên sinh, tôi thực sự rất muốn biết rốt cuộc cậu đã nói gì với Tina, tại sao cô ta sợ cậu đến vậy".
"Cô ta đâu rồi?"
"Tôi không biết, Lâm tiên sinh, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi".
"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của ông. Tôi có nhiệm vụ này cần các ông thực hiện, nếu làm tốt các ông sẽ được toàn mạng rời khỏi đây".
Lâm Chính bình thản nói.
Lời này của anh khiến mấy kẻ trong đoàn lính đánh thuê không thể ngồi yên.
Eddie lập tức nháy mắt ra hiệu với mấy người kia, ý bảo đừng hành động nóng vội.
"Lâm tiên sinh, cậu có thể nói cho chúng tôi biết nhiệm vụ là gì không?" Eddie mỉm cười hỏi, thái độ không khiêm tốn cũng không hống hách.
"Tôi muốn nhóm lính đánh thuê của ông chuyển một lời nhắn của tôi tới tất cả người ngoại quốc vào Giang Thành. Hãy báo cho những kẻ có tội đến đây để chuộc tội ngay lập tức, còn tất cả những người vô tội, hãy rời khỏi Giang Thành trước chiều mai, bởi vì chiều ngày mai, tôi sẽ phong tỏa toàn bộ Giang Thành!"
Lâm Chính đáp.
Các thành viên của nhóm lính đánh thuê đều rất kinh ngạc khi nghe lời này.
"Lâm tiên sinh, cậu có chắc chắn về những gì mình đang nói không?"
Eddie cũng sửng sốt, cẩn trọng nhìn Lâm Chính.
Ông ta thấy mình không thể nhìn thấu chàng trai trẻ này.
Nhưng người này còn trẻ như vậy, thậm chí trông có vẻ chưa đến ba mươi tuổi thì có thể lợi hại đến mức nào được chứ?
Eddie suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Lâm tiên sinh, tôi e rằng chúng tôi khó lòng hoàn thành nhiệm vụ này".
"Nhóm lính đánh thuê của các người đã hoạt động ở nước ngoài nhiều năm, tôi nghĩ các ngươi nhất định quen biết rất nhiều người ngoại bang, rất thích hợp để làm việc đó", Lâm Chính đáp.
"Không phải vấn đề đó, nếu chúng tôi truyền đạt mệnh lệnh của cậu đến bọn họ, nhất định bọn họ sẽ rất tức giận. Nếu chúng tôi vì vậy mà đắc tội mấy nhân vật lớn, chỉ e đầu chúng tôi sẽ không còn ở trên cổ nữa".
Eddie cười nói: "Lâm tiên sinh, cậu cũng biết chúng tôi là một nhóm lính đánh thuê nhỏ chỉ có mấy chục người trong nhóm. Làm sao chúng tôi dám chiến đấu chống lại những đối thủ đáng sợ đó?"
“Vậy là các ông đang từ chối tôi?”
"Không, không, Lâm tiên sinh, xin đừng hiểu lầm. Chúng tôi không từ chối cậu, nhưng thực sự rất khó để chúng tôi làm được. Tất nhiên, nếu Lâm tiên sinh nhất quyết bắt chúng tôi làm thì tôi có một yêu cầu nhỏ!"
"Ông cứ nói!"
"Tôi hy vọng Lâm tiên sinh có thể đi cùng chúng tôi".
Eddie cười nói: “Tôi nghĩ với danh tiếng của Lâm tiên sinh, bọn họ nhất định sẽ nghe lời, thế nào?”
Các thành viên của nhóm lính đánh thuê nghe thấy lời này thì mắt sáng lên.
Không hổ là bậc thủ lĩnh!
Bằng cách này, Lâm Chính cho dù không muốn cũng phải đồng ý.
Nếu anh đồng ý, chẳng nhẽ cả đoàn người bọn họ không hạ được một mình anh? Còn nếu anh không đồng ý thì Tử Diệu Hoa bọn họ cũng sẽ không phải làm việc này nữa.
Đám người vui mừng nhìn Lâm Chính, chờ đợi câu trả lời của anh.
Eddie thậm chí còn không giấu được nụ cười và nhìn về phía Lâm Chính một cách đùa cợt.
Lâm Chính xoa cằm suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: "Thời gian của tôi không nhiều, nhưng nếu ông nhất quyết muốn tôi đi thì cũng được".
Eddie sững người.
"Vậy là tiên sinh đồng ý?"
"Tôi chỉ có thể cho ông một giờ!"
"Cái này"
Eddie im lặng, nhưng rất nhanh sau đó ông ta nghiến răng nghiến lợi: "Được rồi, một giờ là đủ!"
Theo họ, một giờ là đủ để hạ gục Lâm Chính!
Khi đó Lâm Chính có thể dùng làm con tin, như vậy họ sẽ khống chế được toàn bộ Dương Hoa!
Ai nấy đều vô cùng kích động.
"Các ông ngồi bên cạnh chờ một lát, xử lý xong những người này, tôi sẽ đi cùng ông!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó đi về phía những người đang nằm trên mặt đất.
Eddie lùi sang một bên.
"Tiên sính, xin hãy để tôi đi!"
"Kể từ thời điểm anh giết người dân của Long Quốc, kết cục của anh đã được định sẵn rồi".
Lâm Chính ngồi xổm trên mặt đất, nhìn gã đàn ông: "Nếu có gì muốn nói, có thể lập tức nói ra, tôi sẽ cho anh một cái chết nhẹ nhàng".
"Tôi thực sự không biết gì cả".
"Được rồi, vậy hãy yên tâm lên đường đi".
Lâm Chính giơ tay lên, đặt tay lên trán người đàn ông, sau đó sử dụng khí.
"Á!!"
Người đàn ông phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó toàn thân run rẩy. Lúc này, da thịt trên người bắt đầu bốc khói lên như nước sôi.
Người của Tử Diệu Hoa ai nấy run rẩy, đôi mắt mở to.
Tay chân của người đàn ông đột nhiên cuộn tròn, toàn bộ xương thịt bị hút về phía lòng bàn tay Lâm Chính, như thể cả người bị một vòng xoáy hấp thụ.
Những người ở đó nhìn thấy gương mặt người đàn ông biến dạng, tiếng kêu thảm thiết đến xé gan ruột của anh ta khiến những người còn lại nổi gai ốc.
Không ai biết người đó đã chịu đau đớn đến mức nào.
Chỉ thấy máu thịt và xương của anh ta bị tách rời, phần đầu và nội tạng cũng hoàn toàn bị rời ra.
Chỉ trong gần một phút, những gì còn lại của người đó bị hút vào lòng bàn tay Lâm Chính, sau cùng hóa thành một quả cầu thịt cỡ một con mắt và rơi xuống đất.
Đám người Tử Diệu Hoa bị dọa cho sợ đến ngây ngốc.
Chương 4432: Khuất phục
“Đây là ma pháp gì thế?”
Eddie suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, run rẩy nói.
“Đoàn trưởng, vừa rồi là bản lĩnh mà con người có thể có sao?”
“Hắn là quỷ sa tăng à? Tên họ Lâm này là quỷ sa tăng nhỉ?”
Các thành viên khiếp sợ, mặt ai cũng trắng bệch, cả người run rẩy.
“Kiến thức hạn hẹp”.
Nguyên Tinh bên cạnh hừ một tiếng nói.
Chỉ thấy Lâm Chính đi về phía người còn lại.
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi không sát hại người Long Quốc các cậu! Là họ ra tay! Tôi thậm chí còn từng khuyên can họ nữa”.
Người đàn ông còn lại khoảng hơn bốn mươi đó liên tục lùi về sau, sợ hãi nói.
Nghe thế Lâm Chính nhìn Từ Thiên.
“Người này tên là Jared, không phải là một người tội ác tày trời, cũng sẽ không sát hại vô cớ ở ngoại vực, những gì ông ta nói có thể là thật”.
Từ Thiên nhìn thông tin trong tay nói.
Trong nửa tiếng đồng hồ đám người này bị bắt, Từ Thiên đã điều tra hết các tư liệu thông tin của họ.
“Jared? Ông ta là Jared à?”
Lúc này Eddie như nghe thấy cái tên không thể ngờ đến, mắt trợn trừng nhìn người đàn ông cởi trần nhếch nhác.
Jared quay đầu lại, lúc này mới để ý đến Eddie ngồi ở bên kia, lập tức khóc lóc cầu xin: “Đoàn trưởng Eddie, mau cứu tôi! Cầu xin ông cứu tôi”.
Eddie há hốc mồm.
Ở ngoại vực, Jared cũng là một người có thực lực rất mạnh.
Ngay cả ông ta cũng không dám trêu chọc vào, nhưng không ngờ hôm nay nhìn thấy người này lại thê thảm như thế.
Eddie bỗng chốc ý thức được điều gì.
Cậu Lâm của Dương Hoa này chắc chắn không phải là người tầm thường.
Eddie toát mồ hôi lạnh, há miệng nhìn Jared, hồi lâu cũng không nói nên lời.
“Nếu ông không phải là người tội ác tày trời, tại sao lại trà trộn vào trong đám tạp nham này?”
Lâm Chính nhìn chằm chằm Jared hỏi.
“Họ nói muốn tôi tham gia vào một cuộc giao dịch mua bán, đồng thời trả cho tôi rất nhiều tiền nên tôi đi theo họ. Tôi không có ý định sát hại người dân vô tội, cũng không có ý định chống lại Long Quốc, họ chỉ muốn tôi đến giúp họ lấy một thứ”.
Jared khóc không ra nước mắt nói.
“Thì ra là thế”.
Lâm Chính gật đầu, nói: “Được, nếu đã thế, tôi có thể tha cho ông”.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu! Cảm ơn!”
Jared lau nước mắt cảm kích nói, đâu còn dáng vẻ uy phong ở ngoại vực trước kia.
Eddie trố mắt nhìn, cơn sóng lớn dâng lên trong lòng, hồi lâu cũng chưa thể bình tĩnh được.
“Đoàn trưởng Eddie, ông và Jared là người quen nhỉ?”
Lâm Chính nhìn Eddie.
“Vâng, vâng”.
Eddie hoàn hồn, vội nói, thái độ trở nên cung kính.
“Nếu thế thì bảo Jared dẫn tôi đi theo các ông đi, thời gian của tôi không nhiều, có vấn đề gì không?”, Lâm Chính hỏi.
“Không thành vấn đề”.
“Vậy được”.
Lâm Chính gật đầu, bàn tay bỗng xoay một vòng.
Bụp bụp bụp...
Đầu của mấy thi thể dưới đất đều rơi xuống, lăn dưới đất.
“Mang mấy cái đầu này theo, treo trước mỏ khoáng Huyền Hoàng, tôi muốn lấy mấy cái đầu này để uy hiếp, có lẽ họ sẽ nghe lời tôi”.
Lâm Chính nói.
Eddie và Jared rùng mình.
“Cậu Lâm, cậu suy xét quá chu đáo, tôi nghĩ chắc chuyện này có thể thành công”.
Eddie nặn ra nụ cười đứng lên nói, nhưng lúc này chân đã mềm nhũn, ngay cả đứng cũng mất sức.
“Được, mau đi đi”.
Lâm Chính vẫy tay, sau đó ra hiệu cho mấy người Nguyên Tinh đi thu dọn thi thể.
Mọi người vội vàng tạm biệt, nhếch nhác đi ra khỏi học viện.
Chương 4433: Hết sức ngu xuẩn
Ngày hôm sau.
Khách sạn Minh Hoa ở Giang Thành.
Sắc mặt Hứa Chỉ Sương lạnh lùng, vội đẩy cửa bước vào.
Các thành viên đội Cấm Vệ đang uể oải ngồi ở phòng khách thấy thế bèn đứng lên.
“Đội trưởng, tình hình thế nào?”
Một thành viên hỏi.
“Tôi đã phản hồi lên trên rồi, nhưng yêu cầu của bên trên là chúng ta không thể can thiệp vào tất cả hành động của tướng Lâm”.
Hứa Chỉ Sương nghiến răng nói.
“Cái gì?”
“Như thế tên họ Lâm này cứ hở một tí là xen vào kế hoạch của chúng ta, vậy chúng ta làm sao đây?”
“Hôm nay thả vài người, ngày mai thả vài người, còn bắt người này nữa hay không?”
“Giang Thành bị anh ta làm ra thế này, chẳng phải sắp loạn rồi sao?”
“Đúng thế, tôi nghe nói Tu La Vương sắp vào Giang Thành rồi. Nếu lúc đối phó với Tu La Vương mà anh ta cũng xen vào, e là chúng ta xong đời”.
Mọi người oán giận kêu khổ.
“Được rồi, đừng phí lời nữa”.
Hứa Chỉ Sương hừ một tiếng nói: “Chúng ta làm việc của chúng ta, anh ta làm chuyện của anh ta, nếu đến lúc quan trọng thì mặc kệ anh ta, chúng ta cứ tiếp tục làm việc của mình là được”.
“Haizz, người như thế mà cũng có thể làm long soái được, đúng là không biết bên trên nghĩ thế nào nữa”.
“Câm miệng, tốt xấu gì anh ta cũng là long soái, nếu để người khác nghe được mấy lời này, cẩn thận khiến cô sống không yên đâu”.
Hứa Chỉ Sương quát.
Thành viên đó lập tức không nói gì nữa.
“Đội trưởng, vậy giờ chúng ta phải làm sao? Tiếp tục thế này à?”
Một thành viên nữ hỏi.
“Sao có thể được? An nguy của người dân Giang Thành còn phải dựa vào chúng ta, nếu không thể đuổi Tu La Vương đi, hành động lần này của chúng ta xem như không thành công”.
Hứa Chỉ Sương nói: “Lập tức tìm vị trí của Tu La Vương, nếu hắn vẫn chưa vào Giang Thành thì ngăn hắn lại ở ngoài Giang Thành; nếu đã vào rồi thì giết hắn”.
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh hô lên, ý chí chiến đấu dâng cao.
“Đội trưởng”.
Lúc này một thành viên bỗng chạy vào phòng.
Hứa Chỉ Sương ngước mắt nhìn, nhíu mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như thế?”
“Xảy ra chuyện rồi, mau đến mỏ khoáng Huyền Hoàng xem đi”.
Mọi người lập tức chạy đến ngoại ô Giang Thành.
Vì chuyện chuyển nhượng hợp đồng, công trình ở ngoại ô Giang Thành đã dừng thi công.
Nơi này nhìn bề ngoài có vẻ hoang vắng nhưng thật ra có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm nó từ trong tối.
Đến khi Hứa Chỉ Sương dẫn người đội Cấm Vệ đến mới nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ chấn động.
Chỉ thấy có mấy cây gậy cắm trên mỏ khoáng Huyền Hoàng ở ngoại ô Giang Thành, vài cái đầu đẫm máu đang cắm xiên trên cây gậy.
Hứa Chỉ Sương nhìn mấy cái đầu đó, mặt biến sắc.
“Đây chẳng phải là đám người ngoại vực bỏ chạy đó sao? Sao đầu của chúng lại ở đây?”
Một người ngạc nhiên nói.
Thành viên bên cạnh Hứa Chỉ Sương đưa mắt ra hiệu.
Người đó lập tức chạy đến trước kiểm tra.
“Chết từ tối qua”.
Thành viên đó cẩn thận nhìn vết thương trên đầu cũng như vết máu đã khô, nghiêm giọng nói: “Hơn nữa dường như họ đã bị giết chỉ trong một đòn, đầu của họ đồng thời bị bẻ xuống”.
“Đồng thời bị bẻ xuống?”
Hứa Chỉ Sương giật thót nói: “Ý của anh là chúng bị một chiêu giết chết?”
“Không lầm đâu nhỉ?”
“Tôi cũng mong mình nhìn lầm, nhưng vết thương trên cổ của chúng cho thấy tôi không lầm”.
Người đó lắc đầu nói.
Mọi người đều im lặng.
“Đội trưởng”.
Lúc này lại có một thành viên ngạc nhiên nói.
Hứa Chỉ Sương nhìn hắn.
Chỉ thấy thành viên cầm thiết bị liên lạc, trầm giọng nói: “Có tin tức từ Zero, vừa rồi Dương Hoa đưa tin, tất cả lối ra vào của Giang Thành sẽ chính thức đóng cửa vào lúc năm giờ chiều nay”.
“Gì cơ?”
Hứa Chỉ Sương vô cùng ngạc nhiên: “Thần y Lâm muốn phong tỏa Giang Thành ư?”
“Có vẻ là thế”.
“Anh ta điên rồi sao?”
“Lẽ nào anh ta biết Tu La Vương sắp đến nên phong tỏa Giang Thành trước, không cho Tu La Vương vào Giang Thành?”
Các thành viên lên tiếng bàn luận.
“Ngu ngốc! Đúng là hết sức ngu xuẩn!”
Hứa Chỉ Sương mắng: “Trong đầu người này toàn chứa bã đậu thôi sao?”
Chương 4434: Khuyên đầu hàng
Quán bar Hoa Hồng.
Choang!
Tiếng ly rượu vỡ vang lên.
Đám người Eddie, Jared đứng trước cửa run lên, nhìn sang mấy người cường tráng ngồi trên ghế sofa.
“Các người nói gì? Bảo bọn này đi khỏi đây à?”
Trên ghế sô pha, một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo ba lỗ rằn ri ôm một người phụ nữ trang điểm khá đậm bên cạnh, một tay kẹp điếu xì gà, cười nhạo nói: “Eddie, tôi thấy ông điên rồi. Nếu đầu óc có vấn đề thì mau đến bệnh viện khám đi, đừng ở đây mất mặt lắm”.
“Ha ha ha!”
Những người khác ôm bụng bật cười.
“Khốn kiếp, mày dám sỉ nhục đoàn trưởng bọn tao?”
Các thành viên Tử Diệu Hoa không nhịn nổi nữa tức giận rút súng bước lên trước.
Nhưng họ vừa rút súng ra, đối phương cũng rút súng.
Hai bên rơi vào thế giằng co.
Bầu không khí trong phòng VIP như giương cung bạt kiếm.
Vô cùng căng thẳng.
Nhưng lúc này một luồng khí tức kỳ dị bỗng lan ra khắp cả phòng VIP.
Sau đó.
Rắc! Rắc! Rắc!
Từng âm thanh chói tai vang lên.
Chỉ thấy súng trong tay mọi người bỗng tự đứt gãy.
Dường như bị lưỡi dao sắc bén chém gãy.
Mọi người hoảng sợ.
Hô hấp Eddie như ngừng lại, trợn to mắt nhìn phòng vệ sinh.
Chỉ thấy một người đàn ông để tóc dài rối bù bước ra.
Người đàn ông râu lởm chởm, nhếch nhác, mặt bẩn thỉu, quần áo trên người cũng rách rưới.
Thoạt nhìn còn tưởng là kẻ lang thang nào đó đi lạc.
Nhưng ông ta vừa xuất hiện, mọi người đều không dám thở mạnh.
Khí tức quái dị này toát ra từ trên người của người đàn ông.
Ông ta mặt không cảm xúc nhìn Eddie, chậm rãi bước đến.
Eddie nuốt nước bọt, cả người run rẩy, ánh mắt dần hiện lên nỗi sợ hãi.
“Asial, đừng tức giận, chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi”.
Jared bên cạnh thấy tình hình không ổn bèn đứng ra nói.
“Jared?”
Người đàn ông tên Asial lạnh nhạt nhìn ông ta, không cảm xúc nói: “Mày gia nhập vào đội của đám nhóc này từ bao giờ thế?”
Jared sửng sốt, cười khổ: “Ông Asial, tôi không gia nhập vào binh đoàn Tử Diệu Hoa, tôi chỉ là nghe theo lệnh của cậu Lâm ở Dương Hoa đến đây khuyên các ông rời đi giống Eddie thôi”.
“Vậy à? Đúng là làm người ta tiếc nuối”.
Asial lắc đầu liên tục: “Không ngờ một người cũng được xem là có tiếng ở ngoại vực khi đến Long Quốc lại sẵn sàng làm một con chó vẫy đuôi bên chân người khác. Jared, mày quả thật làm ô nhục Tổ quốc của mình rồi”.
“Asial, cậu Lâm ở Dương Hoa này tuyệt đối không đơn giản. Nếu không có cách nào khác, sao bọn tôi lại có thể đầu hàng cậu ta chứ? Tin chúng tôi! Các ông rời khỏi đây mới là lựa chọn thông minh, chiều nay Giang Thành sẽ bị phong tỏa hoàn toàn, nếu như vẫn không rời khỏi đây trước lúc đó, mọi chuyện đều đã muộn”.
Jared tận tình khuyên bảo.
Thế nhưng không có hiệu quả.
“Một con chuột sợ đến vỡ mật chạy đến đây muốn tôi chạy trốn. Jared à, nếu là bình thường, tao chắc chắn sẽ giết mày cả ngàn, cả vạn lần”.
Asial lạnh lùng nói.
“Ông Asial!”
“Câm miệng đi đồ ngu”.
Asial nói: “Nếu không phải nể tình bố mày có quan hệ với tao, mày nghĩ mày còn có thể đứng đây sao?”
Nói xong, Asial bỗng giơ tay lên, vung tay về phía các thành viên Tử Diệu Hoa phía sau Eddie.
Vèo vèo vèo...
Cơ gió kỳ dị xuyên qua cơ thể của mấy người này.
Mấy người này cứng đờ người, sau đó cơ thể nứt ra, biến thành thịt vụn.
“A!”
Người phụ nữ trong phòng VIP hoảng hốt hét lên.
Đám người Eddie cũng cực kỳ hoảng sợ.
“Cút đi! Nhân lúc tao vẫn chưa đổi ý. Nghe đây, nếu sau này còn dám chạy đến chỗ tao nói mấy lời vô lễ như vậy, tao đảm bảo sẽ khiến bọn mày hối hận vì đã sinh ra trên thế gian này”.
Asial ra lệnh đuổi khách.
Jared thở dài, nhìn Eddie.
Eddie cũng mất lòng tin, bị bản lĩnh đáng sợ của Asial dọa sợ.
Trong lúc bất lực, hai người chỉ có thể xoay người rời đi.
Chương 4435: Đại trận lớn
Sắc mặt đám người Jared, Eddie xám như tro tàn chạy ra ngoài.
Nghĩ đến đám đàn em chết trong phòng VIP, Eddie nghiến răng nghiến lợi, lửa giận bùng lên nhưng vẫn còn sợ hãi.
Bản lĩnh của Asial quá đáng sợ.
Biết trước người này hung hãn như vậy, có nói thế nào ông ta cũng sẽ không đi dây vào.
“Đoàn trưởng, chúng ta không thể cứ tiếp tục thế này, nếu chúng ta đi thông báo cho từng người thế này, chỉ sợ chúng ta đều không còn mạng mất”.
“Đám người đó không biết gì về bản lĩnh của cậu Lâm ở Dương Hoa cả, chúng chỉ nghĩ chúng ta đang sỉ nhục chúng”.
Các thành viên khác vẫn chưa hoàn hồn, lên tiếng nói.
Sao Eddie có thể không biết đạo lý này chứ?
Nếu không phải có Jared ở đó, chỉ sợ họ đã mất mạng rồi.
“Nói đúng lắm! Đi thông báo cho từng người thế này, danh tiếng của chúng ta bị hủy hoại thì đã đành, e là cũng chẳng còn mạng nữa. Jared, chúng ta phải dừng hành động ngu ngốc này lại”.
Eddie nghiến răng nói.
“Vậy mọi người có cách nào tốt hơn không?”
Jared nhíu mày nhìn ông ta.
Eddie suy tư, ông ta bỗng như nghĩ đến điều gì, vội nói: “Chúng ta có thể tìm một người, để hắn thông báo với đám ngu xuẩn đó thay chúng ta”.
“Ý ông là Rattlesnake à?”
“Đúng thế”.
“Nhưng tên này vừa tàn ác vừa tham lam, tìm hắn giúp đỡ e là hắn sẽ thu của chúng ta khoản tiền rất lớn”.
“Anh bạn, bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện này, chỉ có bảo vệ mạng sống mới có thể nghĩ đến sau này”.
“Được, chúng ta đi tìm Rattlesnake”.
Sau cả một buổi sáng, cuối cùng mọi người cũng liên lạc được với Rattlesnake đang ẩn nấp ở Giang Thành.
Sau khi lấy hết của cải ra, đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa đã thành công nhờ Rattlesnake chuyển lời đến những người ngoại vực ở khắp nơi Giang Thành.
Lâm Chính nhận được tin tức nhưng lại không tức giận.
Mặc dù cách thức không giống nhưng chỉ cần đạt được mục đích là được.
Dĩ nhiên cũng không thể chỉ để mấy người Eddie chuyển lời, bên Dương Hoa cũng đưa ra văn bản.
Thế là buổi trưa ngày hôm đó, Chu Huyền Long phối hợp với cảnh sát Giang Thành đăng thông báo kiểm soát các lối ra vào của Giang Thành lên trang web của chính phủ, đồng thời hàng chục chiếc xe tuần tra cũng phát loa trên các đường phố và ngõ hẻm ở Giang Thành thông báo đóng cửa thành phố nửa ngày.
Từ Thiên đăng tin tức lên web đen theo ý của Lâm Chính.
Thoáng chốc tất cả người dân đều nhận được thông báo diễn tập của quân đoàn Long Huyền.
Những người ngoại vực ẩn nấp ở Giang Thành cũng đều nhận được tin tức khó bề tưởng tượng này.
Lâm Chính ngồi trong Học viện, vừa luyện chế đan dược vừa đợi báo cáo ở các nơi.
Chẳng mấy chốc đám người Eddie quay lại Học viện báo cáo.
“Cậu Lâm, chúng tôi đã làm theo lời dặn của cậu, nói với người ngoại vực ở khắp nơi rồi, có lẽ họ đều biết chiều nay Giang Thành sẽ bị phong tỏa”.
Eddie cung kính nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, không cảm xúc nói: “Đợi chuyện này kết thúc, tôi sẽ thả các ông đi, trong lúc đó các ông ở lại đây đi”.
“Vâng”.
Eddie không dám làm trái lời, chỉ đành đồng ý.
Lúc này Từ Thiên vội vàng đi vào.
“Thế nào rồi?”
Lâm Chính nhìn ông ta.
“Chủ tịch Lâm, trong vòng ba giờ sau khi tin tức được truyền đi, chỉ có mười mấy người rời khỏi Giang Thành, thực lực của những người này nhìn chung không cao, chúng tôi cũng đã điều tra về họ, họ cũng không phạm tội gì ở Giang Thành”.
Từ Thiên cúi người xuống nói.
“Thế nên những người khác vẫn chưa rời khỏi?”
“Vâng”.
Từ Thiên do dự một chốc, khẽ gật đầu.
“Nguyên Tinh, mấy người Tào Tùng Dương chuẩn bị xong chưa?”
“Đang đợi lệnh”.
“Còn hai tiếng nữa mới đến năm giờ chiều, ông liên lạc với Chu Huyền Long giúp tôi, nhờ ông ta thông báo cho người dân Giang Thành rằng cuộc diễn tập được nâng cấp thêm. Sau sáu giờ, mọi người hãy ở yên trong nhà, đừng ra ngoài, sau tám giờ diễn tập sẽ kết thúc”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chủ tịch Lâm, cần phải làm lớn chuyện này thế sao? Chỉ sợ Chu Huyền Long không có quyền lớn thế”.
Từ Thiên muốn nói lại thôi, thận trọng nói.
“Tôi sẽ báo với bên phía Yên Kinh, nhờ họ ra lệnh cho Chu Huyền Long. Ngoài ra, bảo người của quân đoàn Long Huyền xuất quân, đóng quân tại các ngã đường để xử lý tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào”.
“Vâng”.
Từ Thiên gật đầu, lập tức chạy đi sắp xếp.
Mấy người Eddie vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Chính gây ra trận thế lớn như thế là muốn làm gì.
"Lâm tiên sinh của các người tìm tôi có việc gì?"
Eddie lại châm một điếu thuốc, bình thản hỏi.
Tào Tùng Dương không đáp.
"Này! Đoàn trưởng của chúng tôi đang nói chuyện với ông đấy! Chúng tôi đang nói tiếng Long Quốc đấy, lẽ nào ông nghe không hiểu?"
Một gã đàn ông bên cạnh quát lên với vẻ bất mãn.
Tào Tùng Dương liếc nhìn đám người này, sau đó lạnh lùng đáp: "Lâm tiên sinh ở trong đó, lát nữa vào các người sẽ biết là chuyện gì thôi! Sao còn phải hỏi tôi?"
"Ông!"
Đám người kia giận tím mặt, đang định phát tiết nhưng lại bị Eddie ngăn lại.
"Mọi người chớ nóng giận, dù gì cũng tới đây rồi. Bọn họ muốn giở trò gì, chúng ta sẽ biết ngay thôi!"
Eddie xoa dịu đám người kia, sau đó mặt không cảm xúc quan sát Tào Tùng Dương: "Có điều tôi phải cảnh cáo ông! Binh đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa chúng tôi không phải dễ bắt nạt đâu, nếu các người có ý đồ xấu gì, tôi cũng không ngại san phẳng nơi này!"
"Được!"
Tào Tùng Dương khẽ gật đầu.
Đoàn người nhanh chóng đến trước cửa căn phòng.
Tào Tùng Dương nhẹ nhàng gõ cửa.
"Mời vào!"
Bên trong vọng ra giọng Lâm Chính.
Tào Tùng Dương đẩy cửa bước vào.
Người của đoàn lính đánh thuê cũng miệng phì phèo thuốc lá thi nhau bước vào.
Chẳng mấy chốc, khói thuốc mù mịt khắp căn phòng.
Eddie lập tức quan sát Lâm Chính.
Mặt ông ta đanh lại, có điều chưa quan sát Lâm Chính bao lâu thì lại bị thu hút bởi mấy kẻ đang không mặc quần áo trên mặt đất.
"Xem ra Lâm tiên sinh đang xử lý tội phạm".
Eddie khẽ mỉm cười.
"Các người chính là đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa?"
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Eddie hỏi.
"Không sai!"
Eddie mỉm cười đáp: "Lâm tiên sinh, tôi thực sự rất muốn biết rốt cuộc cậu đã nói gì với Tina, tại sao cô ta sợ cậu đến vậy".
"Cô ta đâu rồi?"
"Tôi không biết, Lâm tiên sinh, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi".
"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của ông. Tôi có nhiệm vụ này cần các ông thực hiện, nếu làm tốt các ông sẽ được toàn mạng rời khỏi đây".
Lâm Chính bình thản nói.
Lời này của anh khiến mấy kẻ trong đoàn lính đánh thuê không thể ngồi yên.
Eddie lập tức nháy mắt ra hiệu với mấy người kia, ý bảo đừng hành động nóng vội.
"Lâm tiên sinh, cậu có thể nói cho chúng tôi biết nhiệm vụ là gì không?" Eddie mỉm cười hỏi, thái độ không khiêm tốn cũng không hống hách.
"Tôi muốn nhóm lính đánh thuê của ông chuyển một lời nhắn của tôi tới tất cả người ngoại quốc vào Giang Thành. Hãy báo cho những kẻ có tội đến đây để chuộc tội ngay lập tức, còn tất cả những người vô tội, hãy rời khỏi Giang Thành trước chiều mai, bởi vì chiều ngày mai, tôi sẽ phong tỏa toàn bộ Giang Thành!"
Lâm Chính đáp.
Các thành viên của nhóm lính đánh thuê đều rất kinh ngạc khi nghe lời này.
"Lâm tiên sinh, cậu có chắc chắn về những gì mình đang nói không?"
Eddie cũng sửng sốt, cẩn trọng nhìn Lâm Chính.
Ông ta thấy mình không thể nhìn thấu chàng trai trẻ này.
Nhưng người này còn trẻ như vậy, thậm chí trông có vẻ chưa đến ba mươi tuổi thì có thể lợi hại đến mức nào được chứ?
Eddie suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Lâm tiên sinh, tôi e rằng chúng tôi khó lòng hoàn thành nhiệm vụ này".
"Nhóm lính đánh thuê của các người đã hoạt động ở nước ngoài nhiều năm, tôi nghĩ các ngươi nhất định quen biết rất nhiều người ngoại bang, rất thích hợp để làm việc đó", Lâm Chính đáp.
"Không phải vấn đề đó, nếu chúng tôi truyền đạt mệnh lệnh của cậu đến bọn họ, nhất định bọn họ sẽ rất tức giận. Nếu chúng tôi vì vậy mà đắc tội mấy nhân vật lớn, chỉ e đầu chúng tôi sẽ không còn ở trên cổ nữa".
Eddie cười nói: "Lâm tiên sinh, cậu cũng biết chúng tôi là một nhóm lính đánh thuê nhỏ chỉ có mấy chục người trong nhóm. Làm sao chúng tôi dám chiến đấu chống lại những đối thủ đáng sợ đó?"
“Vậy là các ông đang từ chối tôi?”
"Không, không, Lâm tiên sinh, xin đừng hiểu lầm. Chúng tôi không từ chối cậu, nhưng thực sự rất khó để chúng tôi làm được. Tất nhiên, nếu Lâm tiên sinh nhất quyết bắt chúng tôi làm thì tôi có một yêu cầu nhỏ!"
"Ông cứ nói!"
"Tôi hy vọng Lâm tiên sinh có thể đi cùng chúng tôi".
Eddie cười nói: “Tôi nghĩ với danh tiếng của Lâm tiên sinh, bọn họ nhất định sẽ nghe lời, thế nào?”
Các thành viên của nhóm lính đánh thuê nghe thấy lời này thì mắt sáng lên.
Không hổ là bậc thủ lĩnh!
Bằng cách này, Lâm Chính cho dù không muốn cũng phải đồng ý.
Nếu anh đồng ý, chẳng nhẽ cả đoàn người bọn họ không hạ được một mình anh? Còn nếu anh không đồng ý thì Tử Diệu Hoa bọn họ cũng sẽ không phải làm việc này nữa.
Đám người vui mừng nhìn Lâm Chính, chờ đợi câu trả lời của anh.
Eddie thậm chí còn không giấu được nụ cười và nhìn về phía Lâm Chính một cách đùa cợt.
Lâm Chính xoa cằm suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: "Thời gian của tôi không nhiều, nhưng nếu ông nhất quyết muốn tôi đi thì cũng được".
Eddie sững người.
"Vậy là tiên sinh đồng ý?"
"Tôi chỉ có thể cho ông một giờ!"
"Cái này"
Eddie im lặng, nhưng rất nhanh sau đó ông ta nghiến răng nghiến lợi: "Được rồi, một giờ là đủ!"
Theo họ, một giờ là đủ để hạ gục Lâm Chính!
Khi đó Lâm Chính có thể dùng làm con tin, như vậy họ sẽ khống chế được toàn bộ Dương Hoa!
Ai nấy đều vô cùng kích động.
"Các ông ngồi bên cạnh chờ một lát, xử lý xong những người này, tôi sẽ đi cùng ông!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó đi về phía những người đang nằm trên mặt đất.
Eddie lùi sang một bên.
"Tiên sính, xin hãy để tôi đi!"
"Kể từ thời điểm anh giết người dân của Long Quốc, kết cục của anh đã được định sẵn rồi".
Lâm Chính ngồi xổm trên mặt đất, nhìn gã đàn ông: "Nếu có gì muốn nói, có thể lập tức nói ra, tôi sẽ cho anh một cái chết nhẹ nhàng".
"Tôi thực sự không biết gì cả".
"Được rồi, vậy hãy yên tâm lên đường đi".
Lâm Chính giơ tay lên, đặt tay lên trán người đàn ông, sau đó sử dụng khí.
"Á!!"
Người đàn ông phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó toàn thân run rẩy. Lúc này, da thịt trên người bắt đầu bốc khói lên như nước sôi.
Người của Tử Diệu Hoa ai nấy run rẩy, đôi mắt mở to.
Tay chân của người đàn ông đột nhiên cuộn tròn, toàn bộ xương thịt bị hút về phía lòng bàn tay Lâm Chính, như thể cả người bị một vòng xoáy hấp thụ.
Những người ở đó nhìn thấy gương mặt người đàn ông biến dạng, tiếng kêu thảm thiết đến xé gan ruột của anh ta khiến những người còn lại nổi gai ốc.
Không ai biết người đó đã chịu đau đớn đến mức nào.
Chỉ thấy máu thịt và xương của anh ta bị tách rời, phần đầu và nội tạng cũng hoàn toàn bị rời ra.
Chỉ trong gần một phút, những gì còn lại của người đó bị hút vào lòng bàn tay Lâm Chính, sau cùng hóa thành một quả cầu thịt cỡ một con mắt và rơi xuống đất.
Đám người Tử Diệu Hoa bị dọa cho sợ đến ngây ngốc.
Chương 4432: Khuất phục
“Đây là ma pháp gì thế?”
Eddie suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, run rẩy nói.
“Đoàn trưởng, vừa rồi là bản lĩnh mà con người có thể có sao?”
“Hắn là quỷ sa tăng à? Tên họ Lâm này là quỷ sa tăng nhỉ?”
Các thành viên khiếp sợ, mặt ai cũng trắng bệch, cả người run rẩy.
“Kiến thức hạn hẹp”.
Nguyên Tinh bên cạnh hừ một tiếng nói.
Chỉ thấy Lâm Chính đi về phía người còn lại.
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi không sát hại người Long Quốc các cậu! Là họ ra tay! Tôi thậm chí còn từng khuyên can họ nữa”.
Người đàn ông còn lại khoảng hơn bốn mươi đó liên tục lùi về sau, sợ hãi nói.
Nghe thế Lâm Chính nhìn Từ Thiên.
“Người này tên là Jared, không phải là một người tội ác tày trời, cũng sẽ không sát hại vô cớ ở ngoại vực, những gì ông ta nói có thể là thật”.
Từ Thiên nhìn thông tin trong tay nói.
Trong nửa tiếng đồng hồ đám người này bị bắt, Từ Thiên đã điều tra hết các tư liệu thông tin của họ.
“Jared? Ông ta là Jared à?”
Lúc này Eddie như nghe thấy cái tên không thể ngờ đến, mắt trợn trừng nhìn người đàn ông cởi trần nhếch nhác.
Jared quay đầu lại, lúc này mới để ý đến Eddie ngồi ở bên kia, lập tức khóc lóc cầu xin: “Đoàn trưởng Eddie, mau cứu tôi! Cầu xin ông cứu tôi”.
Eddie há hốc mồm.
Ở ngoại vực, Jared cũng là một người có thực lực rất mạnh.
Ngay cả ông ta cũng không dám trêu chọc vào, nhưng không ngờ hôm nay nhìn thấy người này lại thê thảm như thế.
Eddie bỗng chốc ý thức được điều gì.
Cậu Lâm của Dương Hoa này chắc chắn không phải là người tầm thường.
Eddie toát mồ hôi lạnh, há miệng nhìn Jared, hồi lâu cũng không nói nên lời.
“Nếu ông không phải là người tội ác tày trời, tại sao lại trà trộn vào trong đám tạp nham này?”
Lâm Chính nhìn chằm chằm Jared hỏi.
“Họ nói muốn tôi tham gia vào một cuộc giao dịch mua bán, đồng thời trả cho tôi rất nhiều tiền nên tôi đi theo họ. Tôi không có ý định sát hại người dân vô tội, cũng không có ý định chống lại Long Quốc, họ chỉ muốn tôi đến giúp họ lấy một thứ”.
Jared khóc không ra nước mắt nói.
“Thì ra là thế”.
Lâm Chính gật đầu, nói: “Được, nếu đã thế, tôi có thể tha cho ông”.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu! Cảm ơn!”
Jared lau nước mắt cảm kích nói, đâu còn dáng vẻ uy phong ở ngoại vực trước kia.
Eddie trố mắt nhìn, cơn sóng lớn dâng lên trong lòng, hồi lâu cũng chưa thể bình tĩnh được.
“Đoàn trưởng Eddie, ông và Jared là người quen nhỉ?”
Lâm Chính nhìn Eddie.
“Vâng, vâng”.
Eddie hoàn hồn, vội nói, thái độ trở nên cung kính.
“Nếu thế thì bảo Jared dẫn tôi đi theo các ông đi, thời gian của tôi không nhiều, có vấn đề gì không?”, Lâm Chính hỏi.
“Không thành vấn đề”.
“Vậy được”.
Lâm Chính gật đầu, bàn tay bỗng xoay một vòng.
Bụp bụp bụp...
Đầu của mấy thi thể dưới đất đều rơi xuống, lăn dưới đất.
“Mang mấy cái đầu này theo, treo trước mỏ khoáng Huyền Hoàng, tôi muốn lấy mấy cái đầu này để uy hiếp, có lẽ họ sẽ nghe lời tôi”.
Lâm Chính nói.
Eddie và Jared rùng mình.
“Cậu Lâm, cậu suy xét quá chu đáo, tôi nghĩ chắc chuyện này có thể thành công”.
Eddie nặn ra nụ cười đứng lên nói, nhưng lúc này chân đã mềm nhũn, ngay cả đứng cũng mất sức.
“Được, mau đi đi”.
Lâm Chính vẫy tay, sau đó ra hiệu cho mấy người Nguyên Tinh đi thu dọn thi thể.
Mọi người vội vàng tạm biệt, nhếch nhác đi ra khỏi học viện.
Chương 4433: Hết sức ngu xuẩn
Ngày hôm sau.
Khách sạn Minh Hoa ở Giang Thành.
Sắc mặt Hứa Chỉ Sương lạnh lùng, vội đẩy cửa bước vào.
Các thành viên đội Cấm Vệ đang uể oải ngồi ở phòng khách thấy thế bèn đứng lên.
“Đội trưởng, tình hình thế nào?”
Một thành viên hỏi.
“Tôi đã phản hồi lên trên rồi, nhưng yêu cầu của bên trên là chúng ta không thể can thiệp vào tất cả hành động của tướng Lâm”.
Hứa Chỉ Sương nghiến răng nói.
“Cái gì?”
“Như thế tên họ Lâm này cứ hở một tí là xen vào kế hoạch của chúng ta, vậy chúng ta làm sao đây?”
“Hôm nay thả vài người, ngày mai thả vài người, còn bắt người này nữa hay không?”
“Giang Thành bị anh ta làm ra thế này, chẳng phải sắp loạn rồi sao?”
“Đúng thế, tôi nghe nói Tu La Vương sắp vào Giang Thành rồi. Nếu lúc đối phó với Tu La Vương mà anh ta cũng xen vào, e là chúng ta xong đời”.
Mọi người oán giận kêu khổ.
“Được rồi, đừng phí lời nữa”.
Hứa Chỉ Sương hừ một tiếng nói: “Chúng ta làm việc của chúng ta, anh ta làm chuyện của anh ta, nếu đến lúc quan trọng thì mặc kệ anh ta, chúng ta cứ tiếp tục làm việc của mình là được”.
“Haizz, người như thế mà cũng có thể làm long soái được, đúng là không biết bên trên nghĩ thế nào nữa”.
“Câm miệng, tốt xấu gì anh ta cũng là long soái, nếu để người khác nghe được mấy lời này, cẩn thận khiến cô sống không yên đâu”.
Hứa Chỉ Sương quát.
Thành viên đó lập tức không nói gì nữa.
“Đội trưởng, vậy giờ chúng ta phải làm sao? Tiếp tục thế này à?”
Một thành viên nữ hỏi.
“Sao có thể được? An nguy của người dân Giang Thành còn phải dựa vào chúng ta, nếu không thể đuổi Tu La Vương đi, hành động lần này của chúng ta xem như không thành công”.
Hứa Chỉ Sương nói: “Lập tức tìm vị trí của Tu La Vương, nếu hắn vẫn chưa vào Giang Thành thì ngăn hắn lại ở ngoài Giang Thành; nếu đã vào rồi thì giết hắn”.
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh hô lên, ý chí chiến đấu dâng cao.
“Đội trưởng”.
Lúc này một thành viên bỗng chạy vào phòng.
Hứa Chỉ Sương ngước mắt nhìn, nhíu mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như thế?”
“Xảy ra chuyện rồi, mau đến mỏ khoáng Huyền Hoàng xem đi”.
Mọi người lập tức chạy đến ngoại ô Giang Thành.
Vì chuyện chuyển nhượng hợp đồng, công trình ở ngoại ô Giang Thành đã dừng thi công.
Nơi này nhìn bề ngoài có vẻ hoang vắng nhưng thật ra có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm nó từ trong tối.
Đến khi Hứa Chỉ Sương dẫn người đội Cấm Vệ đến mới nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ chấn động.
Chỉ thấy có mấy cây gậy cắm trên mỏ khoáng Huyền Hoàng ở ngoại ô Giang Thành, vài cái đầu đẫm máu đang cắm xiên trên cây gậy.
Hứa Chỉ Sương nhìn mấy cái đầu đó, mặt biến sắc.
“Đây chẳng phải là đám người ngoại vực bỏ chạy đó sao? Sao đầu của chúng lại ở đây?”
Một người ngạc nhiên nói.
Thành viên bên cạnh Hứa Chỉ Sương đưa mắt ra hiệu.
Người đó lập tức chạy đến trước kiểm tra.
“Chết từ tối qua”.
Thành viên đó cẩn thận nhìn vết thương trên đầu cũng như vết máu đã khô, nghiêm giọng nói: “Hơn nữa dường như họ đã bị giết chỉ trong một đòn, đầu của họ đồng thời bị bẻ xuống”.
“Đồng thời bị bẻ xuống?”
Hứa Chỉ Sương giật thót nói: “Ý của anh là chúng bị một chiêu giết chết?”
“Không lầm đâu nhỉ?”
“Tôi cũng mong mình nhìn lầm, nhưng vết thương trên cổ của chúng cho thấy tôi không lầm”.
Người đó lắc đầu nói.
Mọi người đều im lặng.
“Đội trưởng”.
Lúc này lại có một thành viên ngạc nhiên nói.
Hứa Chỉ Sương nhìn hắn.
Chỉ thấy thành viên cầm thiết bị liên lạc, trầm giọng nói: “Có tin tức từ Zero, vừa rồi Dương Hoa đưa tin, tất cả lối ra vào của Giang Thành sẽ chính thức đóng cửa vào lúc năm giờ chiều nay”.
“Gì cơ?”
Hứa Chỉ Sương vô cùng ngạc nhiên: “Thần y Lâm muốn phong tỏa Giang Thành ư?”
“Có vẻ là thế”.
“Anh ta điên rồi sao?”
“Lẽ nào anh ta biết Tu La Vương sắp đến nên phong tỏa Giang Thành trước, không cho Tu La Vương vào Giang Thành?”
Các thành viên lên tiếng bàn luận.
“Ngu ngốc! Đúng là hết sức ngu xuẩn!”
Hứa Chỉ Sương mắng: “Trong đầu người này toàn chứa bã đậu thôi sao?”
Chương 4434: Khuyên đầu hàng
Quán bar Hoa Hồng.
Choang!
Tiếng ly rượu vỡ vang lên.
Đám người Eddie, Jared đứng trước cửa run lên, nhìn sang mấy người cường tráng ngồi trên ghế sofa.
“Các người nói gì? Bảo bọn này đi khỏi đây à?”
Trên ghế sô pha, một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo ba lỗ rằn ri ôm một người phụ nữ trang điểm khá đậm bên cạnh, một tay kẹp điếu xì gà, cười nhạo nói: “Eddie, tôi thấy ông điên rồi. Nếu đầu óc có vấn đề thì mau đến bệnh viện khám đi, đừng ở đây mất mặt lắm”.
“Ha ha ha!”
Những người khác ôm bụng bật cười.
“Khốn kiếp, mày dám sỉ nhục đoàn trưởng bọn tao?”
Các thành viên Tử Diệu Hoa không nhịn nổi nữa tức giận rút súng bước lên trước.
Nhưng họ vừa rút súng ra, đối phương cũng rút súng.
Hai bên rơi vào thế giằng co.
Bầu không khí trong phòng VIP như giương cung bạt kiếm.
Vô cùng căng thẳng.
Nhưng lúc này một luồng khí tức kỳ dị bỗng lan ra khắp cả phòng VIP.
Sau đó.
Rắc! Rắc! Rắc!
Từng âm thanh chói tai vang lên.
Chỉ thấy súng trong tay mọi người bỗng tự đứt gãy.
Dường như bị lưỡi dao sắc bén chém gãy.
Mọi người hoảng sợ.
Hô hấp Eddie như ngừng lại, trợn to mắt nhìn phòng vệ sinh.
Chỉ thấy một người đàn ông để tóc dài rối bù bước ra.
Người đàn ông râu lởm chởm, nhếch nhác, mặt bẩn thỉu, quần áo trên người cũng rách rưới.
Thoạt nhìn còn tưởng là kẻ lang thang nào đó đi lạc.
Nhưng ông ta vừa xuất hiện, mọi người đều không dám thở mạnh.
Khí tức quái dị này toát ra từ trên người của người đàn ông.
Ông ta mặt không cảm xúc nhìn Eddie, chậm rãi bước đến.
Eddie nuốt nước bọt, cả người run rẩy, ánh mắt dần hiện lên nỗi sợ hãi.
“Asial, đừng tức giận, chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi”.
Jared bên cạnh thấy tình hình không ổn bèn đứng ra nói.
“Jared?”
Người đàn ông tên Asial lạnh nhạt nhìn ông ta, không cảm xúc nói: “Mày gia nhập vào đội của đám nhóc này từ bao giờ thế?”
Jared sửng sốt, cười khổ: “Ông Asial, tôi không gia nhập vào binh đoàn Tử Diệu Hoa, tôi chỉ là nghe theo lệnh của cậu Lâm ở Dương Hoa đến đây khuyên các ông rời đi giống Eddie thôi”.
“Vậy à? Đúng là làm người ta tiếc nuối”.
Asial lắc đầu liên tục: “Không ngờ một người cũng được xem là có tiếng ở ngoại vực khi đến Long Quốc lại sẵn sàng làm một con chó vẫy đuôi bên chân người khác. Jared, mày quả thật làm ô nhục Tổ quốc của mình rồi”.
“Asial, cậu Lâm ở Dương Hoa này tuyệt đối không đơn giản. Nếu không có cách nào khác, sao bọn tôi lại có thể đầu hàng cậu ta chứ? Tin chúng tôi! Các ông rời khỏi đây mới là lựa chọn thông minh, chiều nay Giang Thành sẽ bị phong tỏa hoàn toàn, nếu như vẫn không rời khỏi đây trước lúc đó, mọi chuyện đều đã muộn”.
Jared tận tình khuyên bảo.
Thế nhưng không có hiệu quả.
“Một con chuột sợ đến vỡ mật chạy đến đây muốn tôi chạy trốn. Jared à, nếu là bình thường, tao chắc chắn sẽ giết mày cả ngàn, cả vạn lần”.
Asial lạnh lùng nói.
“Ông Asial!”
“Câm miệng đi đồ ngu”.
Asial nói: “Nếu không phải nể tình bố mày có quan hệ với tao, mày nghĩ mày còn có thể đứng đây sao?”
Nói xong, Asial bỗng giơ tay lên, vung tay về phía các thành viên Tử Diệu Hoa phía sau Eddie.
Vèo vèo vèo...
Cơ gió kỳ dị xuyên qua cơ thể của mấy người này.
Mấy người này cứng đờ người, sau đó cơ thể nứt ra, biến thành thịt vụn.
“A!”
Người phụ nữ trong phòng VIP hoảng hốt hét lên.
Đám người Eddie cũng cực kỳ hoảng sợ.
“Cút đi! Nhân lúc tao vẫn chưa đổi ý. Nghe đây, nếu sau này còn dám chạy đến chỗ tao nói mấy lời vô lễ như vậy, tao đảm bảo sẽ khiến bọn mày hối hận vì đã sinh ra trên thế gian này”.
Asial ra lệnh đuổi khách.
Jared thở dài, nhìn Eddie.
Eddie cũng mất lòng tin, bị bản lĩnh đáng sợ của Asial dọa sợ.
Trong lúc bất lực, hai người chỉ có thể xoay người rời đi.
Chương 4435: Đại trận lớn
Sắc mặt đám người Jared, Eddie xám như tro tàn chạy ra ngoài.
Nghĩ đến đám đàn em chết trong phòng VIP, Eddie nghiến răng nghiến lợi, lửa giận bùng lên nhưng vẫn còn sợ hãi.
Bản lĩnh của Asial quá đáng sợ.
Biết trước người này hung hãn như vậy, có nói thế nào ông ta cũng sẽ không đi dây vào.
“Đoàn trưởng, chúng ta không thể cứ tiếp tục thế này, nếu chúng ta đi thông báo cho từng người thế này, chỉ sợ chúng ta đều không còn mạng mất”.
“Đám người đó không biết gì về bản lĩnh của cậu Lâm ở Dương Hoa cả, chúng chỉ nghĩ chúng ta đang sỉ nhục chúng”.
Các thành viên khác vẫn chưa hoàn hồn, lên tiếng nói.
Sao Eddie có thể không biết đạo lý này chứ?
Nếu không phải có Jared ở đó, chỉ sợ họ đã mất mạng rồi.
“Nói đúng lắm! Đi thông báo cho từng người thế này, danh tiếng của chúng ta bị hủy hoại thì đã đành, e là cũng chẳng còn mạng nữa. Jared, chúng ta phải dừng hành động ngu ngốc này lại”.
Eddie nghiến răng nói.
“Vậy mọi người có cách nào tốt hơn không?”
Jared nhíu mày nhìn ông ta.
Eddie suy tư, ông ta bỗng như nghĩ đến điều gì, vội nói: “Chúng ta có thể tìm một người, để hắn thông báo với đám ngu xuẩn đó thay chúng ta”.
“Ý ông là Rattlesnake à?”
“Đúng thế”.
“Nhưng tên này vừa tàn ác vừa tham lam, tìm hắn giúp đỡ e là hắn sẽ thu của chúng ta khoản tiền rất lớn”.
“Anh bạn, bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện này, chỉ có bảo vệ mạng sống mới có thể nghĩ đến sau này”.
“Được, chúng ta đi tìm Rattlesnake”.
Sau cả một buổi sáng, cuối cùng mọi người cũng liên lạc được với Rattlesnake đang ẩn nấp ở Giang Thành.
Sau khi lấy hết của cải ra, đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa đã thành công nhờ Rattlesnake chuyển lời đến những người ngoại vực ở khắp nơi Giang Thành.
Lâm Chính nhận được tin tức nhưng lại không tức giận.
Mặc dù cách thức không giống nhưng chỉ cần đạt được mục đích là được.
Dĩ nhiên cũng không thể chỉ để mấy người Eddie chuyển lời, bên Dương Hoa cũng đưa ra văn bản.
Thế là buổi trưa ngày hôm đó, Chu Huyền Long phối hợp với cảnh sát Giang Thành đăng thông báo kiểm soát các lối ra vào của Giang Thành lên trang web của chính phủ, đồng thời hàng chục chiếc xe tuần tra cũng phát loa trên các đường phố và ngõ hẻm ở Giang Thành thông báo đóng cửa thành phố nửa ngày.
Từ Thiên đăng tin tức lên web đen theo ý của Lâm Chính.
Thoáng chốc tất cả người dân đều nhận được thông báo diễn tập của quân đoàn Long Huyền.
Những người ngoại vực ẩn nấp ở Giang Thành cũng đều nhận được tin tức khó bề tưởng tượng này.
Lâm Chính ngồi trong Học viện, vừa luyện chế đan dược vừa đợi báo cáo ở các nơi.
Chẳng mấy chốc đám người Eddie quay lại Học viện báo cáo.
“Cậu Lâm, chúng tôi đã làm theo lời dặn của cậu, nói với người ngoại vực ở khắp nơi rồi, có lẽ họ đều biết chiều nay Giang Thành sẽ bị phong tỏa”.
Eddie cung kính nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, không cảm xúc nói: “Đợi chuyện này kết thúc, tôi sẽ thả các ông đi, trong lúc đó các ông ở lại đây đi”.
“Vâng”.
Eddie không dám làm trái lời, chỉ đành đồng ý.
Lúc này Từ Thiên vội vàng đi vào.
“Thế nào rồi?”
Lâm Chính nhìn ông ta.
“Chủ tịch Lâm, trong vòng ba giờ sau khi tin tức được truyền đi, chỉ có mười mấy người rời khỏi Giang Thành, thực lực của những người này nhìn chung không cao, chúng tôi cũng đã điều tra về họ, họ cũng không phạm tội gì ở Giang Thành”.
Từ Thiên cúi người xuống nói.
“Thế nên những người khác vẫn chưa rời khỏi?”
“Vâng”.
Từ Thiên do dự một chốc, khẽ gật đầu.
“Nguyên Tinh, mấy người Tào Tùng Dương chuẩn bị xong chưa?”
“Đang đợi lệnh”.
“Còn hai tiếng nữa mới đến năm giờ chiều, ông liên lạc với Chu Huyền Long giúp tôi, nhờ ông ta thông báo cho người dân Giang Thành rằng cuộc diễn tập được nâng cấp thêm. Sau sáu giờ, mọi người hãy ở yên trong nhà, đừng ra ngoài, sau tám giờ diễn tập sẽ kết thúc”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chủ tịch Lâm, cần phải làm lớn chuyện này thế sao? Chỉ sợ Chu Huyền Long không có quyền lớn thế”.
Từ Thiên muốn nói lại thôi, thận trọng nói.
“Tôi sẽ báo với bên phía Yên Kinh, nhờ họ ra lệnh cho Chu Huyền Long. Ngoài ra, bảo người của quân đoàn Long Huyền xuất quân, đóng quân tại các ngã đường để xử lý tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào”.
“Vâng”.
Từ Thiên gật đầu, lập tức chạy đi sắp xếp.
Mấy người Eddie vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Chính gây ra trận thế lớn như thế là muốn làm gì.