-
Chương 4316-4320
Chương 4316: Bỏ chạy
Lão tổ nhà họ Mãn muốn ra tay với liên minh Thanh Huyền...
Mọi người đều khó lòng tin vào những điều mình vừa nghe thấy.
"Ông Bảy, núi Thiên Thần cũng để các ông chiếm rồi, tại sao các ông còn muốn ra tay với liên minh Thanh Huyền, muốn tuyệt đường sống của chúng tôi?"
Vu Hồng mặt trắng bệch, vội vã hỏi.
"Người phàm sao có thể oán trách thần tiên cơ chứ?"
"Ông..."
Mãn Thất nói bằng giọng khinh miệt: "Trong mắt lão tổ của chúng tôi, các người chỉ là đám sâu bọ! Nếu các người không chịu quy phục thì lão tổ của chúng tôi sao có thể để các người sống sót?"
Nói rồi, Mãn Thất thu lại thanh kiếm dính đầy máu tươi, kéo dây cương ngựa chuẩn bị rời khỏi đó.
"Nhớ cho kỹ, các người chỉ có thời gian một ngày. Một ngày sau nếu còn chưa tới núi Thiên Thần khấu đầu quy phục thì sẽ bị coi là kẻ thù của lão tổ, bị chúng tôi tiêu diệt không chừa một ai!"
Nói dứt lời, ông ta liền đưa đội quân của mình đi khỏi đó.
Vu Hồng cau chặt mày lại, trong đôi mắt vô vàn cảm xúc đan xen nhìn vào không thể đoán được đang nghĩ gì.
"Đứng lại!"
Lúc này, Nam Ly thành chủ đột nhiên hét lớn rồi phất tay.
Các cao thủ của liên minh Thanh Huyền lao lên phía trước, bao vây chặt lấy đám người kia.
"Ồ?"
Ông Bảy khá ngạc nhiên liếc mắt nhìn những người này.
"Nếu đã trở mặt rồi thì cũng chẳng cần phải giữ phép tắc làm gì! Các người giết người của chúng tôi, vậy mà còn muốn ung dung rời khỏi đây? Nằm mơ!"
Nam Ly thành chủ gầm lên.
Những thị vệ vừa bị giết đều là người của Nam Ly thành nên thành chủ của họ nổi cơn thịnh nộ là đương nhiên.
"Mau tránh ra!"
Vu Hồng cũng lập tức hét lớn, vẻ mặt nghiêm trang.
"Vu Hồng đại nhân, tại sao phải khách khí với đám người này kia chứ? Nếu bọn chúng muốn giết ta thì ta tiếp chiêu là được rồi!"
Nam Ly thành chủ lạnh lùng nói.
"Thành chủ đại nhân, không được khiến mọi việc tệ hơn, tôi cảm thấy việc vẫn còn có thể thương lượng được", Vu Hồng hạ giọng nói.
"Bọn họ chỉ vì câu nói mà giết bảy tám người của ta, vậy mà ta phải nhịn sao? Bọn chúng căn bản không coi chúng ta là con người! Như vậy mà ngậm bồ hòn làm ngọt được ư?"
Nam Ly thành chủ vẫn không thể bình tĩnh lại.
"Thành chủ đại nhân, xin hãy lấy đại cục làm trọng, nếu giờ chúng ta ra tay, chỉ sợ lão tổ nhà họ Mãn sẽ lập tức tới đồ sát chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta căn bản không kịp chuẩn bị, làm sao mà đối phó đây?"
Vu Hồng tiến lại gần Nam Ly thành chủ rồi nhỏ giọng thì thầm: "Phải nhớ rằng hiện giờ Lâm minh chủ không có ở liên minh, chúng ta không ai có thể chống lại cao thủ Lục Địa Thần Tiên. Ông muốn tất cả chúng ta hôm nay bồi táng cùng những thị vệ này sao?"
Nam Ly thành chủ há miệng không thể phản bác. Sau cùng chỉ có thể tức giận hừ một tiếng, nuốt cục tức vào trong.
Vu Hồng lập tức quay sang hành lễ với Mãn Thất.
"Ông Bảy, xin lượng thứ, chuyện này chúng tôi sẽ suy xét cẩn thận, ngày mai tôi sẽ đích thân đến báo cáo với ông".
Vu Hồng khom lưng uốn gối, dáng vẻ còn có chút hèn mọn.
Mãn Thất liếc xéo Vu Hồng, lạnh lùng hừ một tiếng đáp: "Cũng được, coi như các người kịp thời hiểu chuyện nên tôi tha chết cho. Nếu không đám người này đáng lẽ đã thành ma cả rồi! Các người nên biết điều một chút!"
Nói rồi đám người kia ung dung rời khỏi đó.
Người của liên minh Thanh Huyền ai nấy đều giận sôi máu nhưng cũng chẳng còn cách nào.
"Lục Địa Thần Tiên là có thể làm càn vậy sao? Minh chủ của chúng ta cũng không phải chưa từng giao đấu với cao thủ Lục Địa Thần Tiên! Sao chúng ta phải sợ bọn chúng?"
Có người giận dữ hét lên.
"Đúng vậy, cùng lắm thì liều mạng với chúng!"
"Ai sợ ai chứ!"
"Đúng là quá hống hách!"
Những tiếng hét giận dữ không ngừng vang lên.
Vu Hồng ngược lại khá bình tĩnh, trong đôi mắt thấp thoáng một tia sáng.
"Tôi thấy vẫn nên lập tức gọi minh chủ trở về, bàn bạc cách ứng phó".
Vân Tiếu trang chủ bước lên phía trước, hạ giọng nói.
"Nhưng minh chủ đã đi đến nơi cực hàn, tạm thời không thể liên lạc được..."
"Vậy phải làm sao đây?"
Ai nấy mặt mày ủ rũ.
"Các vị, tôi thấy đầu tiên vẫn nên bố trí phòng ngự trước. Một ngày là thời gian quá ngắn, chúng ta phải nhanh chóng di tản người bị thương, triệu hồi các cao thủ đang ở ngoài làm nhiệm vụ trở về. Nếu còn chần chừ sẽ không kịp đâu".
Vu Hồng cười nói.
"Vu Hồng đại nhân nói rất đúng, với tính cách của minh chủ chắc chắn sẽ không đầu hàng, chúng ta sẽ chiến với nhà họ Mãn một trận! Như vậy thà rằng gấp rút đi chuẩn bị!"
"Vậy được, tôi lập tức truyền lệnh xuống, các vị lập tức tiến hành".
"Được!"
Mọi người bàn bạc kế hoạch xong liền lập tức chia nhau ra thực hiện.
Vu Hồng nhìn theo bóng những người đi khỏi đó, sau đó mình thì quay lưng đi tới chuồng ngựa chọn con ngựa nhanh nhất phi thẳng đến núi Thiên Thần.
Lệnh phòng ngự tối cao cũng được Nam Ly thành chủ lập tức phát đi.
Mệnh lệnh vừa truyền xuống, tất cả thành viên của liên minh ở bên ngoài đều được triệu hồi.
Các lãnh đạo cũng lập tức tiến hành di tản người bị thương, xây hào đào công sự, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới.
"Bố, con vừa nhận được tin có một số người của liên minh không thể liên lạc được, có lẽ họ đã âm thầm bỏ trốn!"
Sở Thu vẻ mặt ảm đạm, nhanh chóng bước vào phòng họp nói với Vân Tiếu trang chủ.
"Mỗi khi đứng trước một cuộc chiến lớn, chắc chắn sẽ có những người sợ hãi chạy trốn, mất đi ý chí chiến đấu. Giữ lại họ cũng chẳng ích gì, mặc kệ đi, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được".
Vân Tiếu trang chủ bình thản đáp.
Sở Thu gật đầu.
"Đúng rồi, Vu Hồng đại nhân đâu rồi? Sao không thấy người đâu?" Vân Tiếu trang chủ đột nhiên hỏi.
Mọi người nghe xong thì cũng sững lại.
"Hình như sau khi Mãn Thất đi khỏi, Vu Hồng đại nhân cũng biến mất..."
"Cô ta đi đâu rồi?"
"Lẽ nào... cũng bỏ chạy rồi?"
Chương 4317: Động tĩnh
Sở Thu tìm kiếm Vu Hồng ở khắp nơi nhưng không tìm thấy tung tích.
Thành viên cũ của Vu Sơn cũng nói không thấy cô ta.
Điều này không khỏi khiến người ta nghĩ sâu xa.
“Đừng quan tâm tới Vu Hồng nữa, chúng ta làm chuyện của chúng ta”.
Thành chủ Nam Ly Thành căng thẳng, nhỏ giọng nói.
“Đại nhân, chúng ta phải sắp xếp người chuyển cô Ái Nhiễm đi. Cô ấy vốn do Vu Hồng đại nhân phụ trách, bây giờ Vu Hồng đại nhân mất tích, cô Ái Nhiễm phải có người khác chăm sóc”.
Sở Thu nói.
“Tôi sẽ sắp xếp Hạnh Nhi đưa cô Ái Nhiễm đi”.
“Nhưng… bồn thuốc cô Ái Nhiễm nằm không được tắt lửa, hơn nữa phải liên tục thay nước thuốc…”.
“Vậy tìm một chiếc xe ngựa, dùng tấm sắt làm đế đưa cả người lẫn bồn đi”.
“Chuyện đó… được thôi”.
“Đi đường lớn, bằng phẳng một chút”.
“Được!”.
Bọn họ bàn bạc, lập tức hành động.
Chẳng lâu sau, người của Phượng Hải Các lần lượt được điều đi.
Chỉ để lại thành viên chiến đấu nơi đóng quân, nhưng vẫn có không ít người lựa chọn rời đi.
Lần này khác với trận chiến ở núi Thiên Thần.
Trận chiến ở núi Thiên Thần, Diệp Viêm ít không địch lại đông, cộng thêm Lôi Trạch Thiên Các dốc hết toàn quân, lại có Lâm Chính kìm chế nên hắn mới thất bại.
Lần này nhà họ Mãn dẫn theo liên minh các thế tộc tấn công một liên minh Thanh Huyền. Số người nhà họ Mãn chiếm ưu thế, cộng thêm ông tổ nhà họ Mãn là Lục Địa Thần Tiên lâu năm, bên phía Lâm Chính hoàn toàn không có ưu thế nào.
Nam Hạnh Nhi cùng nữ vệ của Nam Ly Thành điều khiển xe ngựa chạy ra khỏi nơi đóng quân, dọc theo đường lớn chạy nhanh ra khỏi cổng vực Diệt Vong.
Mặc dù ngoài nơi đóng quân cũng có vài chiếc xe ô tô đậu sẵn, nhưng Ái Nhiễm cần dùng bồn thuốc bảo vệ xác thân nên không thể dùng xe.
Xe chạy như bay dọc đường.
Đến lúc trời tối, cổng nơi đóng quân cũng được đóng lại hoàn toàn.
Nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền yên tĩnh đến dọa người.
Đêm trước ngày giông tố kéo tới.
…
Ở trước cửa hầm mỏ.
Ầm ầm!
Ầm…
Từng tiếng động lớn vang lên từ bên trong.
Mặt đất rung chuyển, Tiên Cốc cũng chấn động.
Một luồng khí ý đáng sợ bỗng nhiên dâng cao.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Thiên Huyền Nhất dẫn La Thành Tiên và các cao thủ Tiên Cốc đến trước hầm mỏ, nhìn đệ tử canh trước cửa, lạnh lùng hỏi.
“Bẩm cốc chủ, chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe trong đó không ngừng có tiếng động kỳ quái vang lên, có lẽ là do tên Lâm tiên chủ đó làm”.
Đệ tử vội vàng chắp tay, đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Tên họ Lâm kia làm cái quái gì vậy?”.
La Thành Tiên nhỏ giọng nói, vẻ mặt khó coi: “Cốc chủ, hay là chúng ta vào trong xem xem?”.
Thiên Huyền Nhất suy nghĩ một lúc, phất tay: “Mở hầm mỏ ra!”.
“Vâng!”.
Vài đệ tử tiến lên, sử dụng sức mạnh muốn phá vỡ tảng đá lớn ở trước cửa hầm mỏ.
Ầm!
Ầm!
Vài tiếng động lớn vang lên.
Nhưng… tảng đá lớn lại không chuyển động.
“Kết giới?”.
La Thành Tiên không khỏi lên tiếng.
“Tên đó lại dùng kết giới?”.
“Cốc chủ, phải mau chóng phá hầm mỏ, chắc chắn tên đó đang giở trò gì ở bên trong”.
“Không sai, xin cốc chủ ra tay phá hầm mỏ!”.
Mọi người đồng loạt hô lên, ai cũng sốt ruột.
Thiên Huyền Nhất cảm thấy không ổn, lập tức nói: “Tản ra đi!”.
“Vâng!”.
Mọi người đồng loạt lùi lại.
Lâm Chính thực lực không yếu, dù La Thành Tiên ra tay cũng chưa chắc có thể phá hầm mỏ dễ dàng, giờ phút này chỉ có thể mời Thiên Huyền Nhất ra tay.
Thiên Huyền Nhất đứng trước tảng đá, hai mắt như mũi tên, hai cánh tay dang ra, sức mạnh phi thăng huyền diệu trên người bắt đầu sôi sục… dâng trào.
Năng lượng đáng sợ dần dần bao trùm toàn bộ hầm mỏ.
Đòn này đừng nói là kết giới, e là Lâm Chính đứng ở trước mặt cũng sẽ bị đánh tan nát.
Đúng lúc đó…
Ầm ầm…
Tảng đá lớn ở cửa hầm mỏ đột nhiên dần dần dịch chuyển.
Sau đó, kết giới trước cửa biến mất, một bóng người chậm rãi đi ra…
Chương 4318: Biến dị hai lần
Thiên Huyền Nhất nhíu mày, nhìn về phía người ở cửa hầm.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, Thiên Huyền Nhất đã kinh ngạc.
Bóng người ở cửa hầm toàn thân lại toát ra khí ý huyền diệu phản phác quy chân. Hai mắt người đó hiện lên ánh sáng như thiên thần, đầu tóc trắng trở nên đen nhánh, không gió mà bay. Quanh người như có rồng mây đang bay lượn tuyệt đẹp, tựa như thần tiên giáng trần.
La Thành Tiên không khỏi sửng sốt.
“Đây… hình như là biến dị thành sức mạnh chân long?”.
“Cái gì? Sức mạnh chân long? Đó không phải cảnh giới biến dị trong truyền thuyết sao?”.
“Sao cậu ta… cậu ta lĩnh ngộ được sức mạnh chân long rồi?”.
“Không thể nào…”.
Người của Tiên Cốc kinh ngạc không thôi.
“Thiên cốc chủ, ông làm gì vậy? Muốn giết tôi sao?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
Thiên Huyền Nhất vừa mới hoàn hồn lập tức rút sức mạnh phi thăng trên người lại: “Lâm tiên chủ đừng hiểu lầm, đệ tử của tôi nghe trong cửa hầm không ngừng vang lên tiếng động lớn, lo rằng cậu xảy ra chuyện gì nên tôi mới chuẩn bị vào hầm mỏ xem xem”.
“Vậy à, mọi người có lòng rồi, tôi không sao”.
Lâm Chính chắp tay.
“Lâm tiên chủ, xem ra mọi thứ rất thuận lợi. Sức mạnh phi thăng của cậu biến dị thành công rồi phải không? Hơn nữa… hình như là sức mạnh chân long trong truyền thuyết, làm sao cậu làm được vậy?”, Thiên Huyền Nhất hỏi.
Trong lòng ông ta vô cùng không vui.
Ngay cả sức mạnh phi thăng của ông ta biến dị cũng chưa đạt tới phẩm chất này, nhưng Lâm Chính lại làm được.
“Sức mạnh chân long? Ông nói cái này sao?”.
Lâm Chính trình hiện một ít khí lực, lòng bàn tay có một lớp sương khí nhàn nhạt, trong mơ hồ nơi sương mù như có giao long chuyển động.
“Không sai”.
Thiên Huyền Nhất nói: “Thủ đoạn biến dị của Tiên Cốc chúng tôi được truyền thừa từ một cuốn sách cổ. Trong sách cổ ghi lại biến dị của sức mạnh phi thăng có nhiều kết quả, trong đó mạnh nhất và tỷ lệ cũng thấp nhất chính là sức mạnh chân long của cậu… Không ngờ mấy chục nghìn người trong Tiên Cốc chúng tôi không ai có thể đạt tới sức mạnh này, vậy mà một người ngoài cốc như cậu lại làm được, khâm phục…”.
Đám người La Thành Tiên vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
La Thành Tiên đến gần Thiên Huyền Nhất, nhỏ giọng nói: “Cốc chủ, người này thiên phú không tầm thường, hôm nay không diệt trừ, sau này sợ là sẽ thành đại họa của cốc ta”.
Mắt Thiên Huyền Nhất lóe sáng, không nói gì.
Sao ông ta lại không hiểu đạo lý này?
Nhưng ông ta vẫn do dự.
Bởi vì cho đến nay, ông ta và Lâm Chính chưa có thâm thù đại hận gì.
Ông ta đang suy nghĩ nên làm kẻ địch hay làm bạn với người này.
“Chuyện này không có gì đáng để khâm phục”.
Lâm Chính đột nhiên lắc đầu: “Cốc chủ đại nhân, hình như ông quên mất sức mạnh phi thăng của tôi đã biến dị hai lần nhỉ”.
Thiên Huyền Nhất sửng sốt: “Cậu có ý gì?”.
“Trước kia ở Tiên Tộc sức mạnh phi thăng của tôi đã biến dị một lần, giờ đến Tiên Cốc ông thì biến dị lần hai, cho nên sức mạnh chân long mà ông nói không phải sức mạnh phi thăng thật sự của tôi”.
Nói xong, Lâm Chính đưa hai tay, năm ngón xòe ra, hai mắt đột nhiên trở nên sáng và trắng, dường như có ánh sáng thần lan ra từ trong mắt anh.
Hơi thở của tất cả mọi người chợt run rẩy.
Một giây sau.
Vù!
Dường như có hai luồng khí nổ ra từ giữa hai lòng bàn tay anh.
Tiếp đó thì thấy giữa lòng bàn tay hai tay anh xuất hiện một vật chất giống như bầu trời đêm.
Từng đốm sáng rực rỡ tỏa ra trên lòng bàn tay.
Luồng sức mạnh này giống như hỗn độn.
“Cái gì?”.
Thiên Huyền Nhất lập tức trợn tròn mắt.
“Đây mới là sức mạnh phi thăng của tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh, sau đó nhìn chằm chằm một ngọn núi hoang ở xa bên ngoài cốc, phất tay.
Vù!
Vật chất ở lòng bàn tay anh đánh ra.
Trong nháy mắt, nửa bầu trời méo đi, vật chất đó như vô hình vô ảnh, cứ vậy xé hư không, đâm vào ngọn núi ở phía xa.
Một khắc sau.
Ầm!
Tiếng động rần trời vang lên.
Đỉnh núi hoang lập tức nổ tung, hóa thành cát bụi, tỏa ra xung quanh.
Tất cả người của Tiên Cốc lập tức trợn tròn mắt…
Chương 4319: Nhờ ông một chuyện
Thiên Huyền Nhất cứng họng, miệng mở to.
La Thành Thiên và những người khác đã mất hồn, lập tức hóa đá.
Đây là sức mạnh gì?
Đây còn là sức mạnh chân long không?
Chẳng lẽ Lâm tiên chủ đã đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, có thủ đoạn thần tiên rồi sao?
Đầu óc bọn họ trở nên trống rỗng, khó mà suy nghĩ.
“Thiên cốc chủ, thế nào? Sức mạnh này có được không?”.
Lâm Chính ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi.
“Lâm tiên chủ… quả nhiên thiên phú dị bẩm, không tầm thường, khâm phục, khâm phục…”.
Thiên Huyền Nhất âm thầm nuốt nước bọt, chắp tay.
Lần này thái độ nói chuyện của ông ta cũng khách sáo hơn nhiều.
“Không… Không thể nào! Biến dị hai lần! Đây là kết quả của biến dị hai lần sao? Cốc chủ, không phải ông nói tỷ lệ thành công của biến dị hai lần còn chưa tới một phần mười hay sao? Sao tên nhóc đó… Lâm tiên chủ lại có thể thành công?”.
La Thành Tiên hoàn hồn lại, cả người hơi suy sụp.
“Một phần mười cũng chưa tới? Cách nói này đã là nói giảm rồi, thực tế là một phần nghìn, một phần vạn cơ hội cũng không có… Lâm tiên chủ, tôi cũng có cùng câu hỏi với La phó cốc chủ, sao cậu có thể làm được?”.
Thiên Huyền Nhất nhìn Lâm Chính, ánh mắt nóng bỏng, hỏi.
“May mắn, may mắn mà thôi”.
Lâm Chính cười đáp.
Thật ra chỉ dựa vào số khoáng thạch ở bề mặt để biến dị lần hai quả thật có xác suất rất thấp, một khi thất bại, hậu quả không thể tưởng tượng.
Nhưng dùng tinh hoa khoáng thạch ở lòng đất để biến dị thì tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều.
Mặc dù cũng không quá cao, nhưng Lâm Chính không còn lựa chọn nào khác.
Anh phải hoàn thành biến dị lần hai.
Không những để cứu Ái Nhiễm mà còn để cứu bản thân mình.
Thấy Lâm Chính trả lời cho qua như vậy, Thiên Huyền Nhất cũng không hỏi thêm.
Bây giờ trong lòng ông ta đã hiểu rõ.
Chắc chắn không thể đối đầu với người như Lâm Chính, chỉ có thể làm bạn!
Bây giờ có ra tay cũng đã muộn.
Thủ đoạn của Lâm Chính đủ để giết xuyên Tiên Cốc, an toàn rời đi, không ai giữ được anh.
“Đúng rồi Thiên cốc chủ, tôi có một chuyện nhỏ muốn nhờ ông giúp đỡ”.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Thiên Huyền Nhất ngạc nhiên, sau đó nói: “Lâm tiên chủ cứ nói”.
“Tôi muốn có một vài dược liệu, hi vọng Thiên cốc chủ không tiếc mà cho tôi”.
Lâm Chính đưa tờ giấy qua.
Trên giấy viết những dược liệu khi xưa đám người Ngạo Hàn Mai đến đây tìm.
Thiên Huyền Nhất sầm mặt, do dự một lúc rồi nói: “Lâm tiên chủ, những dược liệu mà cậu muốn đều là chí bảo của cốc tôi, cốc tôi dành thời gian gần trăm năm để nuôi trồng, cái nào cũng vô giá, cậu…”.
“Thiên cốc chủ? Lẽ nào quan hệ giữa chúng ta còn không đổi được mấy cây dược liệu này sao?”.
Lâm Chính tiến đến gần hơn, hờ hững nói.
Thiên Huyền Nhất căng thẳng, cảnh giác nhìn Lâm Chính.
Ông ta đã cảm nhận được sự uy hiếp trong lời nói của Lâm Chính.
Nếu không cho, e là Lâm Chính sẽ cướp.
Giờ đây sức mạnh phi thăng của Lâm Chính đã biến dị hai lần, Thiên Huyền Nhất chưa chắc có thể chống đỡ sức mạnh của anh, nếu thật sự cướp cũng không phải không có cơ hội.
Nhưng cứ cho không anh như vậy thì đừng nói tâm huyết nhiều năm của Tiên Cốc uổng phí, e là người của Tiên Cốc biết được cũng sẽ nghi ngờ năng lực của ông ta, làm lung lay địa vị của ông ta.
Làm sao mới được?
Thiên Huyền Nhất rơi vào thế khó xử.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên tiến tới thêm một chút, nói: “Thiên cốc chủ muốn có sức mạnh chân long đúng không?”.
Nghe vậy, tim Thiên Huyền Nhất suýt thì ngừng đập.
Ông ta nhìn Lâm Chính, vội hỏi: “Lâm tiên chủ biết cách thức biến dị của sức mạnh chân long sao?”.
“Biết”.
Lâm Chính cười, lấy ra một hòn đá toàn thân màu xanh lam.
Nhìn thấy hòn đá đó, Thiên Huyền Nhất, La Thành Tiên và những người khác đều kinh ngạc.
Chương 4320: Chắc chắn là Lục Địa Thần Tiên
“Thạch vương! Đây là thạch vương!"
Toàn thân La Thành Tiên run rẩy, chỉ vào hòn đá trong tay Lâm Chính, run cầm cập hét lớn.
“Vậy mà cậu ta lại đào được thạch vương?”
"Trời ạ, hóa ra thạch vương tuyệt đẹp như vậy, từ lúc khai khoáng đến giờ chúng ta chưa bao giờ gặp!"
"Không thể tin được!"
Những người khác trong Tiên Cốc liên tục kêu lên.
Hai mắt Thiên Huyền Nhất mở to, nhìn chằm chằm vào viên đá trên tay Lâm Chính, hồi lâu không dịch chuyển.
“Thiên cốc chủ, cầm xem đi”.
Lâm Chính rất hào phóng, ném viên đá về phía Thiên Huyền Nhất.
Thiên Huyền Nhất vội vàng bắt lấy, cẩn thận phẩm định.
Đám người La Thành Tiên bên cạnh cứ lao về phía trước.
“Chủng loại này đã vượt qua phạm vi thạch vương bình thường, đây là thạch vương trong các loại thạch vương”.
Thiên Huyền Nhất hết lời khen ngợi, nói: "Lâm tiên chủ, sao cậu có được viên đá này?"
Lâm Chính không nói gì, chỉ nghiêng người, nhường ra con đường tiến vào hầm mỏ.
Thiên Huyền Nhất nhìn vào cửa hầm, trong mắt hơi nghi ngờ, do dự nhưng vẫn bước vào trong.
Tuy nhiên, mới đi được vài bước, hô hấp Thiên Huyền Nhất gần như ngừng lại.
Chỉ thấy toàn bộ hầm mỏ, đã nổ tan tành.
Hầu hết bên trong mỏ là đất đóng băng, nhưng lớp đất đóng băng này đã đầy vết nứt, giống như mạng nhện.
Mà ở trung tâm mạng nhện, có vài cái động sâu.
Khi Thiên Huyền Nhất đi đến cửa hầm mỏ, ông ta phát hiện bên trong đang bắt đầu đóng băng, dần dần bao phủ.
"Lâm tiên chủ, chẳng lẽ cậu chui vào lòng đất, đào ra viên đá này?"
Thiên Huyền Nhất hỏi.
“Đúng thế!”
“Lớp băng dày như thế? Sao cậu đào ra được?”
"Dựa vào cái này!"
Lâm Chính giơ tay, dị hỏa bốc cháy trong lòng tay.
Hai mắt Thiên Huyền Nhất trợn to hết cỡ.
Ông ta nhìn viên đá trong tay, biết viên đá này cực kỳ quý giá.
Ông ta không thể làm tan chảy lớp băng dày kia, cũng chỉ có dị hỏa đáng sợ của Lâm Chính mới có thể làm được.
Nói cách khác, viên thạch hoàng này là độc nhất vô nhị.
“Thiên cốc chủ, viên đá này là viên đá tốt nhất, tôi cố ý giữ lại cho ông, dù ông có cho người đào lớp băng này lên, cũng không tìm được viên đá nào có phẩm chất tốt hơn viên đá này đâu”.
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
Thiên Huyền Nhất im lặng.
Một lúc sau, ông ta nắm chặt viên đá, thấp giọng nói: "La phó cốc chủ, đưa Lâm tiên chủ đi lấy thuốc!"
“Cốc chủ... chúng ta đã bỏ ra gần trăm năm mới luyện chế ra được những viên thuốc đó!”
La Thành Tiên sốt sắng, vội vàng khuyên nhủ.
“Vốn dĩ những viên thuốc kia là để chuẩn bị cho việc tôi đột phá lên Lục Địa Thần Tiên, nếu có viên đá này, việc tôi đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên sẽ nằm trong tầm tay, còn cần những thứ thuốc đó làm gì? Đi lấy thuốc đến đây!”
Thiên Huyền Nhất quát lên.
La Thành Tiên thở dài, chỉ có thể ôm quyền xoay người rời đi.
“Thiên cốc chủ, tôi hy vọng có thể vĩnh viễn kết giao với ông, đừng giao chiến nữa”.
Lâm Chính nói.
“Lâm tiên chủ nói gì vậy chứ? Từ nay về sau chúng ta là bạn bè tốt, nếu có chuyện cần giúp đỡ, cứ việc nói ra, Tiên Cốc chúng tôi chắc chắn sẽ hết mình giúp đỡ”.
Thiên Huyền Nhất cười nói.
Hiện giờ tâm trạng ông ta đang rất tốt.
"Thiên cốc chủ đã nói như vậy thì tôi có yêu cầu hơi quá đáng”.
“Ồ? Lâm tiên chủ nói đi”.
Thiên Huyền Nhất hơi thận trọng, sợ rằng Lâm Chính sẽ đưa ra yêu cầu vô lý.
“Tôi muốn Thiên cốc chủ thả tất cả nô lệ trong Tiên Cốc ra”.
Lâm Chính nói thẳng.
"Cái gì?"
Những người khác đều kinh ngạc.
Thiên Huyền Nhất cũng cau mày, nhìn chằm chằm Lâm Chính trầm giọng nói: "Lâm tiên chủ muốn làm thánh nhân à?"
“Tôi không phải thánh nhân, càng không phải người tốt lành gì, chẳng qua tôi cảm thấy, tu đạo cần thành thật, trả tự do cho những nô lệ này có lẽ có thể tích một ít phúc đức cho bản thân, cũng tốt cho các người!”
“Chúng tôi cần những nô lệ kia thu thập tài nguyên cho chúng tôi, giúp chúng tôi tu luyện, nếu như thả tất cả, vậy ai giúp chúng tôi khai thác mỏ? Ai giúp chúng tôi luyện chế đan dược? Lâm tiên chủ, yêu cầu này hơi quá rồi!”
Một lãnh đạo cấp cao của Tiên Cốc nói.
"Nói không sai, Lâm tiên chủ, nếu cậu xen vào chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Tiên Cốc chúng tôi! Thả tất cả nô lệ? Không! Tuyệt đối không thể nào!"
“Cốc chủ, tuyệt đối không thể đồng ý!”
“Đúng vậy cốc chủ, không thể đồng ý!”
Mọi người rốt rít khuyên ngăn.
Thiên Huyền Nhất rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Chính nghe thấy vậy, cười khẩy không thôi: “Mấy người muốn trở thành Lục Địa Thần Tiên, nhưng lại muốn thoải mái tu luyện, làm gì có chuyện như vậy? Lục Địa Thần Tiên chân chính có ai không phải trải qua gian khổ? Với chút tài năng này của mấy người, e rằng cả đời cũng đừng nghĩ đến bước vào cảnh giới đó!”
“Cậu nói gì cơ?”
Mọi người tức giận.
Lâm Chính không khách khí nói: "Tôi năm nay chưa đến ba mươi, nhưng thực lực cũng đủ nghiền nát mấy người, trong mắt tôi, mấy người cũng như con kiến bò dưới mặt đất mà thôi, tôi dựa vào cái gì? Thiên phú ư? Có lẽ có, nhưng tuyệt đối không phải chỉ có những thứ này!"
Thiên Huyền Nhất thở phào nhẹ nhõm, thờ ơ nói: "Lâm tiên chủ, cậu nói có lý, thế này nhé, tôi sẽ tập hợp mọi người trong cốc, hỏi ý kiến bọn họ, nếu có người đồng ý với quan điểm của cậu thì tôi sẽ thả một vài nô lệ ra, thế nào?”
“Được”.
Lâm Chính gật đầu.
Nói trắng ra là do anh mềm lòng, có tấm lòng thánh nhân.
Có thể cứu một ít thì cứ cứu một ít trước đã.
Chẳng mấy chốc, La Thành Tiên đã mang thuốc đến.
Tất cả các loại thuốc được đóng gói trong hộp nhỏ tinh xảo.
Lâm Chính kiểm tra thuốc, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
“Thế nào? Lâm tiên chủ, không có vấn đề gì chứ?”
Thiên Huyền Nhất hỏi.
“Rất tốt, cảm ơn Thiên cốc chủ!”
“Lâm tiên chủ, tôi đã sai người bày tiệc rượu, chúng ta uống với nhau một ly nhé?"
"Cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng tôi còn có việc quan trọng phải làm, để lần sau nhé!"
Lâm Chính cười nói, sau đó mang theo dược liệu vội vàng rời đi.
Thiên Huyền Nhất lặng lẽ nhìn bóng lưng Lâm Chính, trong mắt đầy ý nghĩ sâu xa.
“Cốc chủ, sao chúng ta phải nghe lời thằng nhóc này? Tuy rằng trước mắt cậu ta đã biến dị hai lần, thực lực phi phàm, nhưng tương lai cốc chủ hấp thu viên thạch hoàng này thì cần gì phải sợ cậu ta chứ?”
La Thành Tiên không cam lòng nói.
"Tầm mắt hạn hẹp!"
Thiên Huyền Nhất hầm hừ nói: “Tương lai, chắc chắn cậu ta sẽ bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, sao có thể đắc tội?”
"Lục Địa Thần Tiên?"
La Thành Tiên thở gấp.
“Cứ chờ xem... sẽ sớm thôi...”
Thiên Huyền Nhất lẩm bẩm.
Lão tổ nhà họ Mãn muốn ra tay với liên minh Thanh Huyền...
Mọi người đều khó lòng tin vào những điều mình vừa nghe thấy.
"Ông Bảy, núi Thiên Thần cũng để các ông chiếm rồi, tại sao các ông còn muốn ra tay với liên minh Thanh Huyền, muốn tuyệt đường sống của chúng tôi?"
Vu Hồng mặt trắng bệch, vội vã hỏi.
"Người phàm sao có thể oán trách thần tiên cơ chứ?"
"Ông..."
Mãn Thất nói bằng giọng khinh miệt: "Trong mắt lão tổ của chúng tôi, các người chỉ là đám sâu bọ! Nếu các người không chịu quy phục thì lão tổ của chúng tôi sao có thể để các người sống sót?"
Nói rồi, Mãn Thất thu lại thanh kiếm dính đầy máu tươi, kéo dây cương ngựa chuẩn bị rời khỏi đó.
"Nhớ cho kỹ, các người chỉ có thời gian một ngày. Một ngày sau nếu còn chưa tới núi Thiên Thần khấu đầu quy phục thì sẽ bị coi là kẻ thù của lão tổ, bị chúng tôi tiêu diệt không chừa một ai!"
Nói dứt lời, ông ta liền đưa đội quân của mình đi khỏi đó.
Vu Hồng cau chặt mày lại, trong đôi mắt vô vàn cảm xúc đan xen nhìn vào không thể đoán được đang nghĩ gì.
"Đứng lại!"
Lúc này, Nam Ly thành chủ đột nhiên hét lớn rồi phất tay.
Các cao thủ của liên minh Thanh Huyền lao lên phía trước, bao vây chặt lấy đám người kia.
"Ồ?"
Ông Bảy khá ngạc nhiên liếc mắt nhìn những người này.
"Nếu đã trở mặt rồi thì cũng chẳng cần phải giữ phép tắc làm gì! Các người giết người của chúng tôi, vậy mà còn muốn ung dung rời khỏi đây? Nằm mơ!"
Nam Ly thành chủ gầm lên.
Những thị vệ vừa bị giết đều là người của Nam Ly thành nên thành chủ của họ nổi cơn thịnh nộ là đương nhiên.
"Mau tránh ra!"
Vu Hồng cũng lập tức hét lớn, vẻ mặt nghiêm trang.
"Vu Hồng đại nhân, tại sao phải khách khí với đám người này kia chứ? Nếu bọn chúng muốn giết ta thì ta tiếp chiêu là được rồi!"
Nam Ly thành chủ lạnh lùng nói.
"Thành chủ đại nhân, không được khiến mọi việc tệ hơn, tôi cảm thấy việc vẫn còn có thể thương lượng được", Vu Hồng hạ giọng nói.
"Bọn họ chỉ vì câu nói mà giết bảy tám người của ta, vậy mà ta phải nhịn sao? Bọn chúng căn bản không coi chúng ta là con người! Như vậy mà ngậm bồ hòn làm ngọt được ư?"
Nam Ly thành chủ vẫn không thể bình tĩnh lại.
"Thành chủ đại nhân, xin hãy lấy đại cục làm trọng, nếu giờ chúng ta ra tay, chỉ sợ lão tổ nhà họ Mãn sẽ lập tức tới đồ sát chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta căn bản không kịp chuẩn bị, làm sao mà đối phó đây?"
Vu Hồng tiến lại gần Nam Ly thành chủ rồi nhỏ giọng thì thầm: "Phải nhớ rằng hiện giờ Lâm minh chủ không có ở liên minh, chúng ta không ai có thể chống lại cao thủ Lục Địa Thần Tiên. Ông muốn tất cả chúng ta hôm nay bồi táng cùng những thị vệ này sao?"
Nam Ly thành chủ há miệng không thể phản bác. Sau cùng chỉ có thể tức giận hừ một tiếng, nuốt cục tức vào trong.
Vu Hồng lập tức quay sang hành lễ với Mãn Thất.
"Ông Bảy, xin lượng thứ, chuyện này chúng tôi sẽ suy xét cẩn thận, ngày mai tôi sẽ đích thân đến báo cáo với ông".
Vu Hồng khom lưng uốn gối, dáng vẻ còn có chút hèn mọn.
Mãn Thất liếc xéo Vu Hồng, lạnh lùng hừ một tiếng đáp: "Cũng được, coi như các người kịp thời hiểu chuyện nên tôi tha chết cho. Nếu không đám người này đáng lẽ đã thành ma cả rồi! Các người nên biết điều một chút!"
Nói rồi đám người kia ung dung rời khỏi đó.
Người của liên minh Thanh Huyền ai nấy đều giận sôi máu nhưng cũng chẳng còn cách nào.
"Lục Địa Thần Tiên là có thể làm càn vậy sao? Minh chủ của chúng ta cũng không phải chưa từng giao đấu với cao thủ Lục Địa Thần Tiên! Sao chúng ta phải sợ bọn chúng?"
Có người giận dữ hét lên.
"Đúng vậy, cùng lắm thì liều mạng với chúng!"
"Ai sợ ai chứ!"
"Đúng là quá hống hách!"
Những tiếng hét giận dữ không ngừng vang lên.
Vu Hồng ngược lại khá bình tĩnh, trong đôi mắt thấp thoáng một tia sáng.
"Tôi thấy vẫn nên lập tức gọi minh chủ trở về, bàn bạc cách ứng phó".
Vân Tiếu trang chủ bước lên phía trước, hạ giọng nói.
"Nhưng minh chủ đã đi đến nơi cực hàn, tạm thời không thể liên lạc được..."
"Vậy phải làm sao đây?"
Ai nấy mặt mày ủ rũ.
"Các vị, tôi thấy đầu tiên vẫn nên bố trí phòng ngự trước. Một ngày là thời gian quá ngắn, chúng ta phải nhanh chóng di tản người bị thương, triệu hồi các cao thủ đang ở ngoài làm nhiệm vụ trở về. Nếu còn chần chừ sẽ không kịp đâu".
Vu Hồng cười nói.
"Vu Hồng đại nhân nói rất đúng, với tính cách của minh chủ chắc chắn sẽ không đầu hàng, chúng ta sẽ chiến với nhà họ Mãn một trận! Như vậy thà rằng gấp rút đi chuẩn bị!"
"Vậy được, tôi lập tức truyền lệnh xuống, các vị lập tức tiến hành".
"Được!"
Mọi người bàn bạc kế hoạch xong liền lập tức chia nhau ra thực hiện.
Vu Hồng nhìn theo bóng những người đi khỏi đó, sau đó mình thì quay lưng đi tới chuồng ngựa chọn con ngựa nhanh nhất phi thẳng đến núi Thiên Thần.
Lệnh phòng ngự tối cao cũng được Nam Ly thành chủ lập tức phát đi.
Mệnh lệnh vừa truyền xuống, tất cả thành viên của liên minh ở bên ngoài đều được triệu hồi.
Các lãnh đạo cũng lập tức tiến hành di tản người bị thương, xây hào đào công sự, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới.
"Bố, con vừa nhận được tin có một số người của liên minh không thể liên lạc được, có lẽ họ đã âm thầm bỏ trốn!"
Sở Thu vẻ mặt ảm đạm, nhanh chóng bước vào phòng họp nói với Vân Tiếu trang chủ.
"Mỗi khi đứng trước một cuộc chiến lớn, chắc chắn sẽ có những người sợ hãi chạy trốn, mất đi ý chí chiến đấu. Giữ lại họ cũng chẳng ích gì, mặc kệ đi, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được".
Vân Tiếu trang chủ bình thản đáp.
Sở Thu gật đầu.
"Đúng rồi, Vu Hồng đại nhân đâu rồi? Sao không thấy người đâu?" Vân Tiếu trang chủ đột nhiên hỏi.
Mọi người nghe xong thì cũng sững lại.
"Hình như sau khi Mãn Thất đi khỏi, Vu Hồng đại nhân cũng biến mất..."
"Cô ta đi đâu rồi?"
"Lẽ nào... cũng bỏ chạy rồi?"
Chương 4317: Động tĩnh
Sở Thu tìm kiếm Vu Hồng ở khắp nơi nhưng không tìm thấy tung tích.
Thành viên cũ của Vu Sơn cũng nói không thấy cô ta.
Điều này không khỏi khiến người ta nghĩ sâu xa.
“Đừng quan tâm tới Vu Hồng nữa, chúng ta làm chuyện của chúng ta”.
Thành chủ Nam Ly Thành căng thẳng, nhỏ giọng nói.
“Đại nhân, chúng ta phải sắp xếp người chuyển cô Ái Nhiễm đi. Cô ấy vốn do Vu Hồng đại nhân phụ trách, bây giờ Vu Hồng đại nhân mất tích, cô Ái Nhiễm phải có người khác chăm sóc”.
Sở Thu nói.
“Tôi sẽ sắp xếp Hạnh Nhi đưa cô Ái Nhiễm đi”.
“Nhưng… bồn thuốc cô Ái Nhiễm nằm không được tắt lửa, hơn nữa phải liên tục thay nước thuốc…”.
“Vậy tìm một chiếc xe ngựa, dùng tấm sắt làm đế đưa cả người lẫn bồn đi”.
“Chuyện đó… được thôi”.
“Đi đường lớn, bằng phẳng một chút”.
“Được!”.
Bọn họ bàn bạc, lập tức hành động.
Chẳng lâu sau, người của Phượng Hải Các lần lượt được điều đi.
Chỉ để lại thành viên chiến đấu nơi đóng quân, nhưng vẫn có không ít người lựa chọn rời đi.
Lần này khác với trận chiến ở núi Thiên Thần.
Trận chiến ở núi Thiên Thần, Diệp Viêm ít không địch lại đông, cộng thêm Lôi Trạch Thiên Các dốc hết toàn quân, lại có Lâm Chính kìm chế nên hắn mới thất bại.
Lần này nhà họ Mãn dẫn theo liên minh các thế tộc tấn công một liên minh Thanh Huyền. Số người nhà họ Mãn chiếm ưu thế, cộng thêm ông tổ nhà họ Mãn là Lục Địa Thần Tiên lâu năm, bên phía Lâm Chính hoàn toàn không có ưu thế nào.
Nam Hạnh Nhi cùng nữ vệ của Nam Ly Thành điều khiển xe ngựa chạy ra khỏi nơi đóng quân, dọc theo đường lớn chạy nhanh ra khỏi cổng vực Diệt Vong.
Mặc dù ngoài nơi đóng quân cũng có vài chiếc xe ô tô đậu sẵn, nhưng Ái Nhiễm cần dùng bồn thuốc bảo vệ xác thân nên không thể dùng xe.
Xe chạy như bay dọc đường.
Đến lúc trời tối, cổng nơi đóng quân cũng được đóng lại hoàn toàn.
Nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền yên tĩnh đến dọa người.
Đêm trước ngày giông tố kéo tới.
…
Ở trước cửa hầm mỏ.
Ầm ầm!
Ầm…
Từng tiếng động lớn vang lên từ bên trong.
Mặt đất rung chuyển, Tiên Cốc cũng chấn động.
Một luồng khí ý đáng sợ bỗng nhiên dâng cao.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Thiên Huyền Nhất dẫn La Thành Tiên và các cao thủ Tiên Cốc đến trước hầm mỏ, nhìn đệ tử canh trước cửa, lạnh lùng hỏi.
“Bẩm cốc chủ, chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe trong đó không ngừng có tiếng động kỳ quái vang lên, có lẽ là do tên Lâm tiên chủ đó làm”.
Đệ tử vội vàng chắp tay, đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Tên họ Lâm kia làm cái quái gì vậy?”.
La Thành Tiên nhỏ giọng nói, vẻ mặt khó coi: “Cốc chủ, hay là chúng ta vào trong xem xem?”.
Thiên Huyền Nhất suy nghĩ một lúc, phất tay: “Mở hầm mỏ ra!”.
“Vâng!”.
Vài đệ tử tiến lên, sử dụng sức mạnh muốn phá vỡ tảng đá lớn ở trước cửa hầm mỏ.
Ầm!
Ầm!
Vài tiếng động lớn vang lên.
Nhưng… tảng đá lớn lại không chuyển động.
“Kết giới?”.
La Thành Tiên không khỏi lên tiếng.
“Tên đó lại dùng kết giới?”.
“Cốc chủ, phải mau chóng phá hầm mỏ, chắc chắn tên đó đang giở trò gì ở bên trong”.
“Không sai, xin cốc chủ ra tay phá hầm mỏ!”.
Mọi người đồng loạt hô lên, ai cũng sốt ruột.
Thiên Huyền Nhất cảm thấy không ổn, lập tức nói: “Tản ra đi!”.
“Vâng!”.
Mọi người đồng loạt lùi lại.
Lâm Chính thực lực không yếu, dù La Thành Tiên ra tay cũng chưa chắc có thể phá hầm mỏ dễ dàng, giờ phút này chỉ có thể mời Thiên Huyền Nhất ra tay.
Thiên Huyền Nhất đứng trước tảng đá, hai mắt như mũi tên, hai cánh tay dang ra, sức mạnh phi thăng huyền diệu trên người bắt đầu sôi sục… dâng trào.
Năng lượng đáng sợ dần dần bao trùm toàn bộ hầm mỏ.
Đòn này đừng nói là kết giới, e là Lâm Chính đứng ở trước mặt cũng sẽ bị đánh tan nát.
Đúng lúc đó…
Ầm ầm…
Tảng đá lớn ở cửa hầm mỏ đột nhiên dần dần dịch chuyển.
Sau đó, kết giới trước cửa biến mất, một bóng người chậm rãi đi ra…
Chương 4318: Biến dị hai lần
Thiên Huyền Nhất nhíu mày, nhìn về phía người ở cửa hầm.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, Thiên Huyền Nhất đã kinh ngạc.
Bóng người ở cửa hầm toàn thân lại toát ra khí ý huyền diệu phản phác quy chân. Hai mắt người đó hiện lên ánh sáng như thiên thần, đầu tóc trắng trở nên đen nhánh, không gió mà bay. Quanh người như có rồng mây đang bay lượn tuyệt đẹp, tựa như thần tiên giáng trần.
La Thành Tiên không khỏi sửng sốt.
“Đây… hình như là biến dị thành sức mạnh chân long?”.
“Cái gì? Sức mạnh chân long? Đó không phải cảnh giới biến dị trong truyền thuyết sao?”.
“Sao cậu ta… cậu ta lĩnh ngộ được sức mạnh chân long rồi?”.
“Không thể nào…”.
Người của Tiên Cốc kinh ngạc không thôi.
“Thiên cốc chủ, ông làm gì vậy? Muốn giết tôi sao?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
Thiên Huyền Nhất vừa mới hoàn hồn lập tức rút sức mạnh phi thăng trên người lại: “Lâm tiên chủ đừng hiểu lầm, đệ tử của tôi nghe trong cửa hầm không ngừng vang lên tiếng động lớn, lo rằng cậu xảy ra chuyện gì nên tôi mới chuẩn bị vào hầm mỏ xem xem”.
“Vậy à, mọi người có lòng rồi, tôi không sao”.
Lâm Chính chắp tay.
“Lâm tiên chủ, xem ra mọi thứ rất thuận lợi. Sức mạnh phi thăng của cậu biến dị thành công rồi phải không? Hơn nữa… hình như là sức mạnh chân long trong truyền thuyết, làm sao cậu làm được vậy?”, Thiên Huyền Nhất hỏi.
Trong lòng ông ta vô cùng không vui.
Ngay cả sức mạnh phi thăng của ông ta biến dị cũng chưa đạt tới phẩm chất này, nhưng Lâm Chính lại làm được.
“Sức mạnh chân long? Ông nói cái này sao?”.
Lâm Chính trình hiện một ít khí lực, lòng bàn tay có một lớp sương khí nhàn nhạt, trong mơ hồ nơi sương mù như có giao long chuyển động.
“Không sai”.
Thiên Huyền Nhất nói: “Thủ đoạn biến dị của Tiên Cốc chúng tôi được truyền thừa từ một cuốn sách cổ. Trong sách cổ ghi lại biến dị của sức mạnh phi thăng có nhiều kết quả, trong đó mạnh nhất và tỷ lệ cũng thấp nhất chính là sức mạnh chân long của cậu… Không ngờ mấy chục nghìn người trong Tiên Cốc chúng tôi không ai có thể đạt tới sức mạnh này, vậy mà một người ngoài cốc như cậu lại làm được, khâm phục…”.
Đám người La Thành Tiên vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
La Thành Tiên đến gần Thiên Huyền Nhất, nhỏ giọng nói: “Cốc chủ, người này thiên phú không tầm thường, hôm nay không diệt trừ, sau này sợ là sẽ thành đại họa của cốc ta”.
Mắt Thiên Huyền Nhất lóe sáng, không nói gì.
Sao ông ta lại không hiểu đạo lý này?
Nhưng ông ta vẫn do dự.
Bởi vì cho đến nay, ông ta và Lâm Chính chưa có thâm thù đại hận gì.
Ông ta đang suy nghĩ nên làm kẻ địch hay làm bạn với người này.
“Chuyện này không có gì đáng để khâm phục”.
Lâm Chính đột nhiên lắc đầu: “Cốc chủ đại nhân, hình như ông quên mất sức mạnh phi thăng của tôi đã biến dị hai lần nhỉ”.
Thiên Huyền Nhất sửng sốt: “Cậu có ý gì?”.
“Trước kia ở Tiên Tộc sức mạnh phi thăng của tôi đã biến dị một lần, giờ đến Tiên Cốc ông thì biến dị lần hai, cho nên sức mạnh chân long mà ông nói không phải sức mạnh phi thăng thật sự của tôi”.
Nói xong, Lâm Chính đưa hai tay, năm ngón xòe ra, hai mắt đột nhiên trở nên sáng và trắng, dường như có ánh sáng thần lan ra từ trong mắt anh.
Hơi thở của tất cả mọi người chợt run rẩy.
Một giây sau.
Vù!
Dường như có hai luồng khí nổ ra từ giữa hai lòng bàn tay anh.
Tiếp đó thì thấy giữa lòng bàn tay hai tay anh xuất hiện một vật chất giống như bầu trời đêm.
Từng đốm sáng rực rỡ tỏa ra trên lòng bàn tay.
Luồng sức mạnh này giống như hỗn độn.
“Cái gì?”.
Thiên Huyền Nhất lập tức trợn tròn mắt.
“Đây mới là sức mạnh phi thăng của tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh, sau đó nhìn chằm chằm một ngọn núi hoang ở xa bên ngoài cốc, phất tay.
Vù!
Vật chất ở lòng bàn tay anh đánh ra.
Trong nháy mắt, nửa bầu trời méo đi, vật chất đó như vô hình vô ảnh, cứ vậy xé hư không, đâm vào ngọn núi ở phía xa.
Một khắc sau.
Ầm!
Tiếng động rần trời vang lên.
Đỉnh núi hoang lập tức nổ tung, hóa thành cát bụi, tỏa ra xung quanh.
Tất cả người của Tiên Cốc lập tức trợn tròn mắt…
Chương 4319: Nhờ ông một chuyện
Thiên Huyền Nhất cứng họng, miệng mở to.
La Thành Thiên và những người khác đã mất hồn, lập tức hóa đá.
Đây là sức mạnh gì?
Đây còn là sức mạnh chân long không?
Chẳng lẽ Lâm tiên chủ đã đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, có thủ đoạn thần tiên rồi sao?
Đầu óc bọn họ trở nên trống rỗng, khó mà suy nghĩ.
“Thiên cốc chủ, thế nào? Sức mạnh này có được không?”.
Lâm Chính ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi.
“Lâm tiên chủ… quả nhiên thiên phú dị bẩm, không tầm thường, khâm phục, khâm phục…”.
Thiên Huyền Nhất âm thầm nuốt nước bọt, chắp tay.
Lần này thái độ nói chuyện của ông ta cũng khách sáo hơn nhiều.
“Không… Không thể nào! Biến dị hai lần! Đây là kết quả của biến dị hai lần sao? Cốc chủ, không phải ông nói tỷ lệ thành công của biến dị hai lần còn chưa tới một phần mười hay sao? Sao tên nhóc đó… Lâm tiên chủ lại có thể thành công?”.
La Thành Tiên hoàn hồn lại, cả người hơi suy sụp.
“Một phần mười cũng chưa tới? Cách nói này đã là nói giảm rồi, thực tế là một phần nghìn, một phần vạn cơ hội cũng không có… Lâm tiên chủ, tôi cũng có cùng câu hỏi với La phó cốc chủ, sao cậu có thể làm được?”.
Thiên Huyền Nhất nhìn Lâm Chính, ánh mắt nóng bỏng, hỏi.
“May mắn, may mắn mà thôi”.
Lâm Chính cười đáp.
Thật ra chỉ dựa vào số khoáng thạch ở bề mặt để biến dị lần hai quả thật có xác suất rất thấp, một khi thất bại, hậu quả không thể tưởng tượng.
Nhưng dùng tinh hoa khoáng thạch ở lòng đất để biến dị thì tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều.
Mặc dù cũng không quá cao, nhưng Lâm Chính không còn lựa chọn nào khác.
Anh phải hoàn thành biến dị lần hai.
Không những để cứu Ái Nhiễm mà còn để cứu bản thân mình.
Thấy Lâm Chính trả lời cho qua như vậy, Thiên Huyền Nhất cũng không hỏi thêm.
Bây giờ trong lòng ông ta đã hiểu rõ.
Chắc chắn không thể đối đầu với người như Lâm Chính, chỉ có thể làm bạn!
Bây giờ có ra tay cũng đã muộn.
Thủ đoạn của Lâm Chính đủ để giết xuyên Tiên Cốc, an toàn rời đi, không ai giữ được anh.
“Đúng rồi Thiên cốc chủ, tôi có một chuyện nhỏ muốn nhờ ông giúp đỡ”.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Thiên Huyền Nhất ngạc nhiên, sau đó nói: “Lâm tiên chủ cứ nói”.
“Tôi muốn có một vài dược liệu, hi vọng Thiên cốc chủ không tiếc mà cho tôi”.
Lâm Chính đưa tờ giấy qua.
Trên giấy viết những dược liệu khi xưa đám người Ngạo Hàn Mai đến đây tìm.
Thiên Huyền Nhất sầm mặt, do dự một lúc rồi nói: “Lâm tiên chủ, những dược liệu mà cậu muốn đều là chí bảo của cốc tôi, cốc tôi dành thời gian gần trăm năm để nuôi trồng, cái nào cũng vô giá, cậu…”.
“Thiên cốc chủ? Lẽ nào quan hệ giữa chúng ta còn không đổi được mấy cây dược liệu này sao?”.
Lâm Chính tiến đến gần hơn, hờ hững nói.
Thiên Huyền Nhất căng thẳng, cảnh giác nhìn Lâm Chính.
Ông ta đã cảm nhận được sự uy hiếp trong lời nói của Lâm Chính.
Nếu không cho, e là Lâm Chính sẽ cướp.
Giờ đây sức mạnh phi thăng của Lâm Chính đã biến dị hai lần, Thiên Huyền Nhất chưa chắc có thể chống đỡ sức mạnh của anh, nếu thật sự cướp cũng không phải không có cơ hội.
Nhưng cứ cho không anh như vậy thì đừng nói tâm huyết nhiều năm của Tiên Cốc uổng phí, e là người của Tiên Cốc biết được cũng sẽ nghi ngờ năng lực của ông ta, làm lung lay địa vị của ông ta.
Làm sao mới được?
Thiên Huyền Nhất rơi vào thế khó xử.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên tiến tới thêm một chút, nói: “Thiên cốc chủ muốn có sức mạnh chân long đúng không?”.
Nghe vậy, tim Thiên Huyền Nhất suýt thì ngừng đập.
Ông ta nhìn Lâm Chính, vội hỏi: “Lâm tiên chủ biết cách thức biến dị của sức mạnh chân long sao?”.
“Biết”.
Lâm Chính cười, lấy ra một hòn đá toàn thân màu xanh lam.
Nhìn thấy hòn đá đó, Thiên Huyền Nhất, La Thành Tiên và những người khác đều kinh ngạc.
Chương 4320: Chắc chắn là Lục Địa Thần Tiên
“Thạch vương! Đây là thạch vương!"
Toàn thân La Thành Tiên run rẩy, chỉ vào hòn đá trong tay Lâm Chính, run cầm cập hét lớn.
“Vậy mà cậu ta lại đào được thạch vương?”
"Trời ạ, hóa ra thạch vương tuyệt đẹp như vậy, từ lúc khai khoáng đến giờ chúng ta chưa bao giờ gặp!"
"Không thể tin được!"
Những người khác trong Tiên Cốc liên tục kêu lên.
Hai mắt Thiên Huyền Nhất mở to, nhìn chằm chằm vào viên đá trên tay Lâm Chính, hồi lâu không dịch chuyển.
“Thiên cốc chủ, cầm xem đi”.
Lâm Chính rất hào phóng, ném viên đá về phía Thiên Huyền Nhất.
Thiên Huyền Nhất vội vàng bắt lấy, cẩn thận phẩm định.
Đám người La Thành Tiên bên cạnh cứ lao về phía trước.
“Chủng loại này đã vượt qua phạm vi thạch vương bình thường, đây là thạch vương trong các loại thạch vương”.
Thiên Huyền Nhất hết lời khen ngợi, nói: "Lâm tiên chủ, sao cậu có được viên đá này?"
Lâm Chính không nói gì, chỉ nghiêng người, nhường ra con đường tiến vào hầm mỏ.
Thiên Huyền Nhất nhìn vào cửa hầm, trong mắt hơi nghi ngờ, do dự nhưng vẫn bước vào trong.
Tuy nhiên, mới đi được vài bước, hô hấp Thiên Huyền Nhất gần như ngừng lại.
Chỉ thấy toàn bộ hầm mỏ, đã nổ tan tành.
Hầu hết bên trong mỏ là đất đóng băng, nhưng lớp đất đóng băng này đã đầy vết nứt, giống như mạng nhện.
Mà ở trung tâm mạng nhện, có vài cái động sâu.
Khi Thiên Huyền Nhất đi đến cửa hầm mỏ, ông ta phát hiện bên trong đang bắt đầu đóng băng, dần dần bao phủ.
"Lâm tiên chủ, chẳng lẽ cậu chui vào lòng đất, đào ra viên đá này?"
Thiên Huyền Nhất hỏi.
“Đúng thế!”
“Lớp băng dày như thế? Sao cậu đào ra được?”
"Dựa vào cái này!"
Lâm Chính giơ tay, dị hỏa bốc cháy trong lòng tay.
Hai mắt Thiên Huyền Nhất trợn to hết cỡ.
Ông ta nhìn viên đá trong tay, biết viên đá này cực kỳ quý giá.
Ông ta không thể làm tan chảy lớp băng dày kia, cũng chỉ có dị hỏa đáng sợ của Lâm Chính mới có thể làm được.
Nói cách khác, viên thạch hoàng này là độc nhất vô nhị.
“Thiên cốc chủ, viên đá này là viên đá tốt nhất, tôi cố ý giữ lại cho ông, dù ông có cho người đào lớp băng này lên, cũng không tìm được viên đá nào có phẩm chất tốt hơn viên đá này đâu”.
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
Thiên Huyền Nhất im lặng.
Một lúc sau, ông ta nắm chặt viên đá, thấp giọng nói: "La phó cốc chủ, đưa Lâm tiên chủ đi lấy thuốc!"
“Cốc chủ... chúng ta đã bỏ ra gần trăm năm mới luyện chế ra được những viên thuốc đó!”
La Thành Tiên sốt sắng, vội vàng khuyên nhủ.
“Vốn dĩ những viên thuốc kia là để chuẩn bị cho việc tôi đột phá lên Lục Địa Thần Tiên, nếu có viên đá này, việc tôi đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên sẽ nằm trong tầm tay, còn cần những thứ thuốc đó làm gì? Đi lấy thuốc đến đây!”
Thiên Huyền Nhất quát lên.
La Thành Tiên thở dài, chỉ có thể ôm quyền xoay người rời đi.
“Thiên cốc chủ, tôi hy vọng có thể vĩnh viễn kết giao với ông, đừng giao chiến nữa”.
Lâm Chính nói.
“Lâm tiên chủ nói gì vậy chứ? Từ nay về sau chúng ta là bạn bè tốt, nếu có chuyện cần giúp đỡ, cứ việc nói ra, Tiên Cốc chúng tôi chắc chắn sẽ hết mình giúp đỡ”.
Thiên Huyền Nhất cười nói.
Hiện giờ tâm trạng ông ta đang rất tốt.
"Thiên cốc chủ đã nói như vậy thì tôi có yêu cầu hơi quá đáng”.
“Ồ? Lâm tiên chủ nói đi”.
Thiên Huyền Nhất hơi thận trọng, sợ rằng Lâm Chính sẽ đưa ra yêu cầu vô lý.
“Tôi muốn Thiên cốc chủ thả tất cả nô lệ trong Tiên Cốc ra”.
Lâm Chính nói thẳng.
"Cái gì?"
Những người khác đều kinh ngạc.
Thiên Huyền Nhất cũng cau mày, nhìn chằm chằm Lâm Chính trầm giọng nói: "Lâm tiên chủ muốn làm thánh nhân à?"
“Tôi không phải thánh nhân, càng không phải người tốt lành gì, chẳng qua tôi cảm thấy, tu đạo cần thành thật, trả tự do cho những nô lệ này có lẽ có thể tích một ít phúc đức cho bản thân, cũng tốt cho các người!”
“Chúng tôi cần những nô lệ kia thu thập tài nguyên cho chúng tôi, giúp chúng tôi tu luyện, nếu như thả tất cả, vậy ai giúp chúng tôi khai thác mỏ? Ai giúp chúng tôi luyện chế đan dược? Lâm tiên chủ, yêu cầu này hơi quá rồi!”
Một lãnh đạo cấp cao của Tiên Cốc nói.
"Nói không sai, Lâm tiên chủ, nếu cậu xen vào chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Tiên Cốc chúng tôi! Thả tất cả nô lệ? Không! Tuyệt đối không thể nào!"
“Cốc chủ, tuyệt đối không thể đồng ý!”
“Đúng vậy cốc chủ, không thể đồng ý!”
Mọi người rốt rít khuyên ngăn.
Thiên Huyền Nhất rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Chính nghe thấy vậy, cười khẩy không thôi: “Mấy người muốn trở thành Lục Địa Thần Tiên, nhưng lại muốn thoải mái tu luyện, làm gì có chuyện như vậy? Lục Địa Thần Tiên chân chính có ai không phải trải qua gian khổ? Với chút tài năng này của mấy người, e rằng cả đời cũng đừng nghĩ đến bước vào cảnh giới đó!”
“Cậu nói gì cơ?”
Mọi người tức giận.
Lâm Chính không khách khí nói: "Tôi năm nay chưa đến ba mươi, nhưng thực lực cũng đủ nghiền nát mấy người, trong mắt tôi, mấy người cũng như con kiến bò dưới mặt đất mà thôi, tôi dựa vào cái gì? Thiên phú ư? Có lẽ có, nhưng tuyệt đối không phải chỉ có những thứ này!"
Thiên Huyền Nhất thở phào nhẹ nhõm, thờ ơ nói: "Lâm tiên chủ, cậu nói có lý, thế này nhé, tôi sẽ tập hợp mọi người trong cốc, hỏi ý kiến bọn họ, nếu có người đồng ý với quan điểm của cậu thì tôi sẽ thả một vài nô lệ ra, thế nào?”
“Được”.
Lâm Chính gật đầu.
Nói trắng ra là do anh mềm lòng, có tấm lòng thánh nhân.
Có thể cứu một ít thì cứ cứu một ít trước đã.
Chẳng mấy chốc, La Thành Tiên đã mang thuốc đến.
Tất cả các loại thuốc được đóng gói trong hộp nhỏ tinh xảo.
Lâm Chính kiểm tra thuốc, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
“Thế nào? Lâm tiên chủ, không có vấn đề gì chứ?”
Thiên Huyền Nhất hỏi.
“Rất tốt, cảm ơn Thiên cốc chủ!”
“Lâm tiên chủ, tôi đã sai người bày tiệc rượu, chúng ta uống với nhau một ly nhé?"
"Cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng tôi còn có việc quan trọng phải làm, để lần sau nhé!"
Lâm Chính cười nói, sau đó mang theo dược liệu vội vàng rời đi.
Thiên Huyền Nhất lặng lẽ nhìn bóng lưng Lâm Chính, trong mắt đầy ý nghĩ sâu xa.
“Cốc chủ, sao chúng ta phải nghe lời thằng nhóc này? Tuy rằng trước mắt cậu ta đã biến dị hai lần, thực lực phi phàm, nhưng tương lai cốc chủ hấp thu viên thạch hoàng này thì cần gì phải sợ cậu ta chứ?”
La Thành Tiên không cam lòng nói.
"Tầm mắt hạn hẹp!"
Thiên Huyền Nhất hầm hừ nói: “Tương lai, chắc chắn cậu ta sẽ bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, sao có thể đắc tội?”
"Lục Địa Thần Tiên?"
La Thành Tiên thở gấp.
“Cứ chờ xem... sẽ sớm thôi...”
Thiên Huyền Nhất lẩm bẩm.