-
Chương 4306-4310
Chương 4306: Khuyên can
Trong phòng.
Độc Cô Vấn đang ngồi uống trà. Vẻ ngoài tuấn tú của hắn khiến cho cô gái tiếp khách phải đỏ mặt. Khi Lâm Chính bước vào thì cô gái càng đỏ mặt dữ dội hơn. Luận về vẻ bề ngoài thì Độc Cô Vấn vẫn chưa đánh bại được Lâm Chính.
“Lâm minh chủ”, Độc Cô Vấn đứng dậy
“Ngồi đi”.
Lâm Chính nhanh chóng bước tới ngồi xuống và trầm giọng: “Các anh có hiểu về nhà họ Mãn không?"
“Từng hợp tác một khoảng thời gian”, Độc Cô Vấn thản nhiên nói.
“Lâm minh chủ , liên quan tới chuyện ở núi Thiên Thần, tôi đã nghe nói rồi. Lần này tôi tới đây là vì muốn khuyên Lâm minh chủ”.
“Khuyên cái gì?”, Lâm minh chủ chau mày.
“Việc ở núi Thiên Thần dừng truy cứu nữa, nhẫn nhịn qua sóng gió đi”, Độc Cô Vấn nói.
Dứt lời, một luồng sát khí phóng ra. Độc Cô Vấn tái mặt.
“Nguyên nhân”, Lâm Chính cố gắng nhẫn nhịn.
“Nghe nói vị lão tổ đó...đạt tới cảnh giới đó rồi”, Độc Cô Vấn lên tiếng.
“Lục Địa Thần Tiên à?”
“Đúng vậy. Đây là tin mà thế gia chúng tôi vừa mới nghe ngóng được”
Độc Cô Vấn lên tiếng: “Lâm minh chủ, lúc anh và Diệp Viêm chiến đấu, cuối cùng Diệp Viêm bỏ chạy. Mặc dù chiến tích của anh huy hoàng nhưng cũng là vì có nhiều yếu tố. Tôi cho rằng, với thực lực trước mắt của anh, muốn đối đầu với một vị Lục Địa Thần Tiên thực sự thì anh chưa chắc có thể đánh bại được. Hơn nữa cuộc chiến ở núi Thiên Thần lần này, các thế tộc đứng sau nhà họ Mãn rất nhiều. Muốn chiến đấu với họ, anh không hề chiếm lợi thế”.
Độc Cô Vấn nói có lý. Với thực lực của Lâm Chính và liên minh Huyền Thanh, muốn đấu nhau với nhà họ Mã thì căn bản là khó khăn, thậm chí rất có khả năng liên minh Thanh Huyền sẽ bị tiêu diệt.
Dù sao trong cả liên minh cũng chỉ có Lâm Chính có thể đối phó được với Lục Địa Thần Tiên. Những người khác đều chỉ là con sâu cái kiến trước mặt đối phương mà thôi.
“Lâm minh chủ, tôi biết anh rất tức giận. Lần này anh bị tổn thất quá nhiều, có vẻ như cả cô Ái Nhiễm cũng bị thương nặng. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, có đôi khi nhẫn nhịn không phải là nhục nhã”, Độc Cô Vấn lại nói.
Lâm Chính im lặng một hồi rồi lên tiếng: “Có biết vì sao nhà họ Mãn lại tấn công núi Thiên Thần không?”
“Nghe nói trong núi có khoảng chất thích hợp cho việc tu luyện, cộng thêm với cung điện bên trong núi thông với long mạch vì vậy nhà họ Mãn với sự chống lưng của lão tổ đương nhiên chẳng có gì phải sợ liên minh Thanh Huyền của anh”, Độc Cô Vấn điềm đạm nói.
“Hóa ra là vậy”
Lâm Chính nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Cảm ơn anh”.
“Anh đừng khách sáo, anh từng giúp tôi. Hôm nay tôi chỉ nói có vài tin thôi mà, chẳng có gì”.
Độc Cô Vấn đứng dậy, chắp tay: “Những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi. Lâm minh chủ, tôi cũng nên cáo từ rồi”.
“Độc Cô Vấn, tôi muốn hỏi anh một câu hỏi cuối cùng”, Lâm Chính lên tiếng.
“Câu hỏi gì?”
“Giờ lão tổ nhà họ Mãn đang ở đâu?”
Độc Cô Vấn giật mình, lắc đầu chua chát: “Xem ra những gì tôi vừa nói không lọt vào tai Lâm minh chủ rồi. Thôi vậy…”
Nói xong hắn không trả lời, cứ thế đứng dậy rời đi. Lâm Chính lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Độc Cô Vấn, đôi mắt ánh lên sát ý…
Chương 4307: Quay lại
Những điều mà Độc Cô Vấn nói đều hi vọng Lâm Chính sẽ không đi hi sinh một cách vô ích. Hắn thấy Lâm Chính không thể có hi vọng chiến thắng khi đối đầu với lão tổ nhà họ Mãn.
Lâm Chính đương nhiên cũng biết điều đó. Thực ra ở thời điểm trước mắt anh cũng không vội báo thù. Bởi vì quan trọng hơn việc báo thù là việc cứu người.
Sau khi Độc Cô Vấn đi khỏi, Lâm Chính lập tức tới Phong Hải Các tìm cách điều trị cho Ái Nhiễm. Vu Hồng, thành chủ Nam Ly Thành đều vội vàng có mặt.
“Minh chủ, cô Ái Nhiễm đã chết rồi. Mọi cách giờ đều vô ích thôi…”
Thành chủ thấy Lâm CHính không ngừng châm kim cho Ái Nhiễm nhưng tất cả đều bay bật ra. Dù Lâm Chính có cố gắng thế nào cũng vô ích.
“Minh chủ…”, Vu Hồng lên tiếng.
Nhìn Lâm Chính như kẻ điên, cô ta cũng đau lòng. Thế nhưng sau khi làm vậy liên tiếp một tiếng đồng hồ thì Lâm Chính dừng lại.
“Thuốc, mau lấy thuốc”, anh gào lên. Hai người giật mình.
“Minh chủ, lấy thuốc gì?”
“Huyết Chi, Linh Căn, Thiên Vũ Thảo…nhanh lên, mau mang những thứ đó tới đây đồng thời cần bồn tắm, đun thuốc, nhanh”.
Hai người vội vàng làm theo. Một lúc sau một cái bồn tắm bằng gỗ được đưa tới. Vu Hồng đốt lửa, đổ đầy nước vào bồn, bỏ thuốc vào và bắt đầu đun lên.
Thành chủ hoang mang. Lâm Chính ôm lấy cơ thể của Ái Nhiễm đặt vào trong bồn.
“Minh chủ làm gì vậy?”, Vu Hồng hỏi
“Khí tức kia sẽ không ở trong cơ thể của cô ấy lâu. Có khả năng tối nay sẽ nổ, một khi nổ thì cơ thể cô ấy sẽ không thể chịu đựng được. Tôi đành phải dựa vào dược liệu để khống chế luồng khí tức đó thôi”.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn. Hai người nghe thấy vậy thì hiểu ra.
Hóa ra vừa rồi Lâm Chính không ngừng châm cứu cho Ái Nhiễm không phải là đang chữa bệnh cho cô mà là dang tìm hiểu luồng khí tức trong cơ thể cô. Nhìn thấy Ái Nhiễm chìm trọng nước, Lâm Chính cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Vu Hồng, nước thuốc cứ một tiếng đổi một lần, không được dừng lại. Rõ chưa?”
“Vâng minh chủ”.
Vu Hồng chắp tay, sau đó thận trọng hỏi: “Minh chủ những loại thuốc này không phải thuốc thường. Nếu dùng nhiều sợ rằng không đủ”.
Dù là Huyết Chi hay là Linh Căn thì đều là kỳ hoa dược thảo. Không nói tới giả tiền chỉ riêng trong liên minh thôi cũng không có nhiều.
“Yên tâm đi, cô cứ dùng vì không cần dùng lâu đâu”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Minh chủ, lẽ nào những loại thuốc này có thể giải được khí tức kỳ lạ đó trong người của cô Ái Nhiễm sao?”, Vu Hồng thận trọng hỏi.
“Không giải được”.
Lâm Chính lắc đầu, nói bằng vẻ vô cảm: “Khí tức trong người cô ấy chính là sức mạnh phi thăng chính tông. Là sức mạnh của một vị Lục Địa Thần Tiên thực thụ. Đạt tới cảnh giới này rồi thì khí tức đó chẳng ai có thể giải được”
“Vậy minh chủ có dự định gì?”
“Tôi phải quay lại vùng đất cực hàn”.
“Cái gì?”, hai người kia kinh ngạc.
“Minh chủ, anh quay lại đó làm gì?”
“Mọi người đừng hỏi nhiều, tôi sẽ về nhanh thôi Trong lúc tôi rời đi mọi người nhớ ổn định mọi thứ, đừng để ai xảy ra chuyện nữa. Có thể tránh thì tránh”, nói xong anh rời đi.
Chương 4308: Làm thế nào để biến dị?
Độc Cô Vấn vừa rời khỏi Liên minh Thanh Huyền xong liền đi tới núi Thiên Thần.
"Cậu chủ Độc Cô? Khách quý, khách quý, ha ha ha!"
Một gia đinh của nhà họ Mãn chạy ra đón.
"Lão tổ đang ở trong núi sao? Độc Cô Vấn muốn bái kiến lão tổ, mong lão tổ chiếu cố".
Độc Cô Vấn xuống ngựa, chắp tay hỏi.
"Lão tổ đã không quản thế sự từ lâu, hiện tại mọi công việc của núi Thiên Thần đều do ông Bảy gánh vác!", gia đinh cười nói: "Cậu chủ Độc Cô, mời đi lối này, ông Bảy đã chuẩn bị trà đợi cậu rồi!"
"Đợi tôi?"
Độc Cô Vấn khẽ cau mày, nhưng mặt không biến sắc.
Chẳng mấy chốc, gia đinh đã dẫn Độc Cô Vấn đến một chiếc lều tạm trên sườn núi.
Trong lều có vài cái ghế và một cái bàn trà, một người đàn ông trung niên với tóc mai hai bên thái dương bạc trắng nhưng tóc trên đỉnh đầu lại đen nhánh đang pha trà.
Có một vài người đàn ông và phụ nữ ngồi bên cạnh ông ta.
Thấy Độc Cô Vấn đi vào, Mãn Đế Hứa hồ hởi chào hỏi: "Độc Cô Vấn? Vừa đúng lúc, mau, mau, mau vào uống với tôi chén trà!"
"Tham kiến ông Bảy".
Độc Cô Vấn chắp tay đi tới, âm thầm đánh giá những người đàn ông và phụ nữ đang ngồi ở đó.
"Khổng Dương đến từ Hỏa Dương Các, Trường Tín của Cô Ảnh Phong...."
Đây đều là những nhân vật lớn trong truyền thuyết chỉ được nghe danh chứ chưa từng xuất hiện.
Nhưng điều khiến Độc Cô Vấn chú ý hơn là một người phụ nữ tóc bạc ngồi bên cạnh ông Bảy.
Người phụ nữ nhắm mắt ngồi thiền như cách biệt với thế giới. Nhưng khi tách trà thơm ngát được đẩy đến trước mặt, người này chậm rãi mở mắt ra, nhấp một ngụm trà.
"Độc Cô Vấn, cậu vừa từ chỗ liên minh Thanh Huyền đến đây sao?"
Ông Bảy đẩy một tách trà về phía Độc Cô Vấn và cười hỏi.
"Đúng vậy".
Độc Cô Vấn thành thực đáp.
Ông Bảy đã đợi sẵn ở đây nên không còn nghi ngờ gì nữa, ở liên minh Thanh Huyền có tai mắt của nhà họ Mãn.
Chắc hẳn họ đã biết về việc Độc Cô Vấn gia nhập liên minh.
"Người họ Lâm đó tìm cậu để hỏi về tình hình của chúng tôi sao?"
"Không sai, tôi đã nói với anh ấy tất cả những gì tôi biết!"
Độc Cô Vấn không che giấu bất cứ điều gì.
"Ồ? Cậu chủ Độc Cô, cậu định bán đứng nhà họ Mãn sao?"
Người đàn ông tóc đỏ Khổng Dương đặt tách trà xuống và hỏi.
"Lâm minh chủ đã từng cứu tôi, vì vậy tôi sẽ không giấu anh ấy bất cứ điều gì. Hơn nữa, tôi nghĩ ngay cả khi tôi nói những gì anh ấy muốn biết thì cũng không thay đổi được cục diện. Nhà họ Mãn có cao thủ Lục Địa Thần Tiên trấn giữ thì còn phải sợ gì nữa chứ? Chẳng lẽ Khổng đại nhân cảm thấy rằng một vị Lục Địa Thần Tiên cũng không thể đối phó với một liên minh Thanh Huyền nhỏ bé?"
Độc Cô Vấn hỏi ngược lại.
Hắn dứt lời, Khổng Dương cũng cứng họng.
"Được rồi Khổng Dương, cậu không phải đối thủ của cậu ấy về việc khua môi múa mép đâu".
Ông Bảy mỉm cười và hỏi Độc Cô Vấn: "Vậy thái độ hiện tại của người họ Lâm này là gì?"
"Tôi đã khuyên anh ấy không nên truy cứu vấn đề này, Lâm Chính là một người rất lý trí. Tôi nghĩ anh ấy sẽ buông bỏ mối hận của mình và không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa".
Ông Bảy cười ha ha đáp: "Thật sao? Đáng tiếc, chúng tôi không định tha cho cậu ta!"
"Tại sao ông Bảy lại nói vậy?"
Độc Cô Vấn sắc mặt hơi thay đổi.
"Lão tổ từng dặn nếu nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc thì sẽ gặp tai họa! Nếu đã chiếm núi Thiên Thần, đắc tội với liên minh Thanh Huyền, vậy thì không thể dừng lại. Hiện tại việc khai thác núi Thiên Thần vẫn đang được tiến hành, một khi ổn định ở đây, lão tổ sẽ dẫn dắt chúng tôi tiêu diệt liên minh Thanh Huyền!"
"Ông Bảy, Lâm minh chủ đã nói quyền kiểm soát núi Thiên Thần sẽ giao cho mọi người, tại sao còn phải hung hăng như vậy?"
Độc Cô Vấn vội vàng hỏi.
"Kẻ mạnh lấy thứ của kẻ yếu, nhưng kẻ yếu nói đó là một món quà? Đây chỉ là sự ngụy biện cho sự kém cỏi của bản thân mà thôi!"
Ông Bảy lắc đầu, cười nhẹ và nói: "Nhà họ Mãn chúng tôi trước nay không thích để lại hậu họa, và những người ngồi ở đây cũng vậy. Chuyện này không cần phải nói nhiều nữa. Độc Cô Vấn, Độc Cô thành các cậu cũng nên lựa chọn sáng suốt, đừng quá thân thiết với liên minh Thanh Huyền, hiểu chưa? Bởi vì chúng tôi có thể hiểu cho cậu, nhưng lão tổ của chúng tôi thì chưa chắc đâu..."
Độc Cô Vấn nhướn mày, cuối cùng chắp tay nói:
"Những gì ông Bảy nói là rất đúng, Độc Cô Vấn hiểu rồi".
"Cậu là một người thông minh! Vì niệm tình xưa nên tôi mới nói với cậu những điều này. Nếu là người khác thì tôi đã tiêu diệt luôn, hà cớ gì phải thương xót".
Ông Bảy mỉm cười và nhấp thêm một ngụm trà.
Độc Cô Vấn cảm thấy khó chịu như ngồi trên bàn đinh. Hắn kính một ly trà, sau đó đứng dậy và rời đi.
Ông Bảy cũng không giữ Độc Cô Vấn lại, chỉ mỉm cười nhìn hắn rời đi.
Trên đường trở về Độc Cô thành, Độc Cô Vấn cưỡi ngựa và nhìn lên bầu trời.
Một lúc sau, anh ta khẽ quay đầu thì thầm với thuộc hạ tâm phúc của mình: "Phái người bí mật thông báo cho liên minh Thanh Huyền, nói cho họ biết nhà họ Mãn muốn tiêu diệt họ, bảo họ mau chóng chuẩn bị!"
"Vâng thưa cậu chủ".
"Lâm Chính, hôm nay tôi sẽ báo đáp ân tình của anh!"
Độc Cô Vấn nhắm mắt lại và lẩm bẩm một mình.
…
Một đêm tuyết rơi.
Một bóng người cô độc cưỡi trên con ngựa trắng hòa lẫn vào không gian đầy tuyết trắng.
Trên mặt đất đầy tuyết chỉ để lại một đường in móng ngựa...
Không biết con ngựa đã phóng nước đại bao lâu, mãi đến khi một ngọn núi băng hiện ra ngay trước mắt.
Trước núi băng, có ba người đang đứng.
"Tiên chủ?"
Cả ba người đều nhíu mày, sắc mặt tối sầm lại.
"Sao cậu không ở liên minh Thanh Huyền, còn đi rồi quay lại làm gì? Lẽ nào.....là do không nỡ từ bỏ vị trí Tiên chủ này?"
"Lẽ nào cậu định nuốt lời?"
"Nếu đã như vậy, cậu bất nghĩa thì đừng trách chúng tôi bất nhân!"
Sát ý cường đại nổi lên từ ba người họ.
Bóng người trên lưng ngựa thờ ơ ngẩng đầu lên, nhìn ba người bọn họ hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng.
"Sức mạnh phi thăng.....làm thế nào để đột biến?"
Chương 4309: Xem vận may của cậu
"Cậu muốn dùng sức mạnh phi thăng biến dị để chống lại Lục Địa Thần Tiên?"
Trong cung điện, Nguyên chủ nghe xong lời Lâm Chính nói thì lập tức bật cười ha hả.
"Khó hơn lên trời, việc này quả thực là khó hơn lên trời!"
Thượng chủ cũng liên tục lắc đầu, lạnh lùng nói: "Tiên chủ, mặc dù sức mạnh phi thăng biến dị rất mạnh, nhưng cũng không thể so được với sức mạnh phi thăng chính thống. Nếu cậu có ý nghĩ này thì tôi chỉ có thể khuyên cậu từ bỏ nó đi".
"Băng chủ cũng nghĩ như vậy sao?"
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
"Đương nhiên".
Băng chủ lạnh lùng đáp không chút khách khí.
Lâm Chính yên lặng nhìn ba người họ, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi biết các vị không ủng hộ việc tôi sử dụng sức mạnh phi thăng biến dị là vì sợ tôi nuốt lời, không chịu giao ra vị trí Tiên chủ. Sợ rằng sau khi tôi có sức mạnh biến dị thì các vị không còn là đối thủ của tôi!'
"Nếu vậy, tôi có thể ngay lập tức tuyên bố với Tiên tộc, nhường lại ngôi vị Tiên chủ, khôi phục lại cục diện độc lập cho ba khu vực. Các vị thấy thế nào?"
Anh vừa dứt lời, đồng tử của ba người kia như nở to ra.
"Lâm Tiên chủ, còn việc tìm thảo dược trước đó cậu nói thì sao?", Nguyên chủ lập tức hỏi".
"Không cần các vị làm nữa, chỉ cần các vị dạy tôi cách khiến sức mạnh phi thăng biến dị thì chuyện đó coi như xong".
Lâm Chính khàn giọng đáp.
Giờ anh chỉ muốn cứu Ái Nhiễm.
Còn vết thương trên người mình thì cứ để sau rồi tính.
Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, họ có thể nhận ra mong muốn trong mắt đối phương.
Mặc dù Tiên tộc giờ phân thành ba nhánh, nhưng họ đều là tầng lớp thượng lưu, không cần nhìn sắc mặt hay cúi đầu trước bất cứ kẻ nào.
Họ có thể tự mình ngồi lên vị trí Tiên chủ chứ tuyệt đối không cho phép một kẻ ngoại lai ngồi lên vị trí đó.
Còn về việc Tiên tộc có thể thống nhất hay không, họ chẳng hề quan tâm.
"Nếu vậy thì được, chúng tôi đồng ý giúp đỡ cậu biến dị sức mạnh phi thăng".
Ba người bàn bạc một lát, sau đó gật đầu đồng ý.
"Được, vậy tôi lập tức viết thông báo từ chức, một khi tôi học được thành công sẽ lập tức công bố".
"Được!"
"Lâm Tiên chủ, mời đi theo chúng tôi!"
Ba người họ lần lượt đi ra khỏi cung điện.
Nhưng nơi mà họ đến có chút kỳ lạ, chính là ngọn núi băng bên ngoài khu Thiên Tiên.
Băng chủ dẫn Lâm Chính đi tới trước một đống khoáng thạch núi băng, nhặt lên một viên đá, đưa nó cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, cẩn thận quan sát nó, hai hàng lông mày cau chặt lại.
"Trong loại đá này có ẩn giấu một loại sức mạnh độc đáo..."
"Sự huyền bí của sức mạnh phi thăng biến dị nằm ở trong đó".
Băng chủ trầm giọng nói.
"Ở Sương Nhan tiên tộc chúng tôi, đâu đâu cũng là loại khoáng thạch này, có điều những viên đá nằm sâu dưới lòng đất mấy nghìn mét thì chúng tôi khó lòng khai thác được, chỉ có thể khai thác loại đá nằm lộ thiên trên núi như thế này. Ba khu vực của chúng tôi mỗi nơi có một ngọn núi khoáng thạch giống như vậy. Thiên tiên, Nguyên tiên, Thượng tiên ba khu vực này cũng nhờ đó mà được chia ra, ranh giới chính là ngọn núi này".
Thượng tiên nói.
"Cho nên, các ông đi khắp nơi bắt người chính là để bắt họ tới đây làm khổ sai, khai thác khoáng sản?"
"Không sai, muốn biến dị sức mạnh phi thăng thì cần dùng khẩu quyết độc môn của Tiên tộc kết hợp với sức mạnh của khoáng thạch này mới được. Hơn nữa để biến dị sức mạnh phi thăng của một đệ tử cần ít nhất ba tấn khoáng thạch. Số người ở ba khu của chúng tôi nhiều như vậy, cho nên khoáng thạch thiếu nghiêm trọng. Vì vậy chúng tôi mới ngày đêm khai thác, năm xưa có rất nhiều đệ tử vẫn chưa thể hoàn thành quá trình biến dị".
Nguyên chủ tiếp tục giải thích.
Lâm Chính im lặng gật đầu.
"Có điều, những khoáng thạch lộ thiên này có độ thuần khiết không cao. Lâm minh chủ, nếu cậu có bản lĩnh có thể đào được khoáng thạch ở độ sâu hàng nghìn mét rồi dùng nó để biến dị thì tôi nghĩ sức mạnh biến dị sẽ càng có uy lực, càng đáng sợ. Loại sức mạnh phi thăng đó, có lẽ cũng không thua kém sức mạnh của Lục Địa Thần Tiên là bao!"
Băng chủ nheo mắt lại, cười nói.
"Độ sâu nhất là mấy nghìn mét?"
Lâm Chính trầm mặc.
"Băng chủ đại nhân, sao lại đùa với Lâm Tiên chủ như vậy?"
Thượng chủ lắc đầu nói: "Lâm Tiên chủ, đừng để ý đến lời Băng chủ nói. Lớp băng ở Tiên tộc chúng tôi là loại băng cứng rắn nhất, lại thêm việc có nhiều khoáng thạch, lớp băng bên ngoài chịu ảnh hưởng từ sức mạnh của khoáng thạch nên còn cứng rắn hơn cả vàng nguyên khối. Với sức mạnh của cậu, đừng nói là đào vài nghìn mét, dù là đào vài trăm mét cũng khó như lên trời".
Lâm Chính im lặng không đáp.
"Độ thuần khiết của núi băng ở chỗ Băng chủ là cao nhất. Lâm Tiên chủ, chỗ khoáng thạch này cậu có thể tuỳ ý sử dụng, sau đó chúng tôi sẽ truyền cho cậu khẩu quyết độc môn của chúng tôi. Chúng tôi sẽ chỉ điểm cho cậu trong nửa ngày, còn lại thì phải xem vận may của cậu rồi!"
"Được!"
Chương 4310: Tan băng
Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc tu luyện, Băng chủ đã đuổi hết những nô lệ đang làm việc trong mỏ đi, chỉ để lại Lâm Chính một mình tu luyện ở đó.
Ba người kia ở bên cạnh Lâm Chính, dạy anh khẩu quyết biến dị và sửa lỗi cho anh trong quá trình tu luyện.
Chỉ chưa tới hai giờ, Lâm Chính đã học được cách lấy sức mạnh từ khoáng thạch và phương pháp biến dị.
"Lâm Tiên chủ, chúng tôi còn có việc, không quấy rầy cậu nữa. Nếu cậu có việc gì cần thì cứ nói với chúng tôi bất cứ lúc nào. Dù gì giờ cậu vẫn là Tiên chủ của chúng tôi trên danh nghĩa".
Thượng chủ chắp tay nói.
"Được, mọi người vất vả rồi".
Lâm Chính gật đầu.
Cả ba người họ rời đi.
Lâm Chính thấy vậy, một mình khoanh chân ngồi xuống rồi nhặt một khối khoáng thạch bên cạnh lên. Anh cảm nhận nó một chút, sau đó dựa theo khẩu quyết đã học bắt đầu dùng sức mạnh phi thăng bao trùm khối khoáng thạch.
Sức mạnh phi thăng tập trung trong lòng bàn tay, rồi từng chút một đi vào bên trong viên đá.
Nó giống như một đôi bàn tay to ấm áp, bao bọc viên đá một cách hoàn hảo. Sau đó, từng chút một, dụ dỗ sức mạnh thần bí độc nhất vô nhị trong khoáng thạch ra ngoài, cùng với sức mạnh phi thăng xâm nhập vào cơ thể Lâm Chính, dung hợp với nó.
Trong nháy mắt, sức mạnh phi thăng bắt đầu thay đổi. Đồng thời, cơ thể Lâm Chính cũng sinh ra phản ứng đào thải.
Mặt anh đột nhiên đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp, như có ngọn lửa đang bùng cháy trong huyết quản.
Nhưng quá trình này không kéo dài lâu, ngọn lửa đó dần dần tiêu tan.
"Quả là thần kỳ!"
Lâm Chính nhìn viên đá trong tay đã biến thành một khối đá khô. Anh khẽ nắm bàn tay, khối đá khô hóa thành tro bụi, theo gió bay đi.
Chỉ là khối đá này có ảnh hưởng rất nhỏ đối với sức mạnh phi thăng.
Muốn biến dị sức mạnh phi thăng trong cơ thể anh, chỉ sợ ba tấn vẫn không đủ, ít nhất phải ba mươi tấn thì may ra....
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải hút sức mạnh đến bao giờ?
Lâm Chính nhìn khoáng thạch được khai thác bởi những nô lệ trên núi băng và cau mày.
Đột nhiên, Lâm Chính dường như nghĩ ra điều gì đó, anh đứng bật dậy và nhìn xuống.
"Thượng chủ nói rằng những viên đá tốt nhất được chôn sâu hàng nghìn mét dưới lòng đất. Nếu mình có thể phá vỡ lớp băng, dùng những khối đá đó biến dị sức mạnh, sau đó đi đối mặt với cao thủ Lục Địa Thần Tiên thì may ra còn có cơ hội!"
"Nếu đã như vậy, tại sao không một lần và mãi mãi giải quyết triệt để sự uy hiếp của Lục Địa Thần Tiên đối với mình?"
Nghĩ đến đây, Lâm Chính rút Thiên Sinh Đao của mình ra và chém xuống đất.
Tinh tang!
Thiên Sinh Đao được bao bọc trong sức mạnh phi thăng mạnh mẽ chém xuống mặt đất băng giá.
Khí tức bạo ngược lập tức tản ra khỏi lưỡi kiếm, cắm sâu vào lớp băng như những móng vuốt sắc nhọn, rồi đột ngột xé toạc khiến mặt đất nứt ra.
Nhưng sau khi đao khí tiêu tan, những gì Lâm Chính nhìn thấy chỉ là một vết kiếm nông.
Với tiến độ này, Lâm Chính có lẽ phải làm việc không ngừng nghỉ trong hơn mười năm mới có thể xẻ lớp băng dày hàng nghìn mét......
Làm sao có thể làm được việc này đây?
Lông mày Lâm Chính nhíu chặt, rơi vào trầm tư.
Tuy nhiên, một lúc sau, anh chợt nghĩ ra điều gì đó và đâm Thiên Sinh Đao xuống đất.
Leng keng!
Mũi đao chạm vào mặt băng.
Trong đôi mắt chăm chú của anh đột nhiên bùng phát dị hỏa, bao phủ lấy Thiên Sinh Đao.
Trong phút chốc, toàn bộ Thiên Sinh Đao bị dị hoả bao phủ, ngọn lửa thiêu đốt điên cuồng làm tan chảy tầng băng.
Tảng băng đang tan chảy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Rất tốt!"
Lâm Chính vui mừng khôn xiết.
Dị hoả quả đúng là dị hoả, nó có tác dụng với lớp băng này.
Chỉ là Lâm Chính đang sử dụng dị hoả mạnh nhất, tiêu hao sức mạnh phi thăng nhiều nhất.
Nhưng hiện tại anh không thể nghĩ nhiều như vậy.
Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra và đâm nó vào người, thậm chí còn nhét một lượng lớn tiên đan vào miệng để bổ khí và tiếp thêm sức mạnh cho dị hoả.
Ọc ọc ọc ọc....
Hơi nóng thiêu đốt của dị hoả đun sôi nước đá tan chảy, sau đó nước từ từ bốc hơi.
Và Thiên Sinh Đao lúc này cũng từ từ nhích xuống dưới một chút.....
Trong phòng.
Độc Cô Vấn đang ngồi uống trà. Vẻ ngoài tuấn tú của hắn khiến cho cô gái tiếp khách phải đỏ mặt. Khi Lâm Chính bước vào thì cô gái càng đỏ mặt dữ dội hơn. Luận về vẻ bề ngoài thì Độc Cô Vấn vẫn chưa đánh bại được Lâm Chính.
“Lâm minh chủ”, Độc Cô Vấn đứng dậy
“Ngồi đi”.
Lâm Chính nhanh chóng bước tới ngồi xuống và trầm giọng: “Các anh có hiểu về nhà họ Mãn không?"
“Từng hợp tác một khoảng thời gian”, Độc Cô Vấn thản nhiên nói.
“Lâm minh chủ , liên quan tới chuyện ở núi Thiên Thần, tôi đã nghe nói rồi. Lần này tôi tới đây là vì muốn khuyên Lâm minh chủ”.
“Khuyên cái gì?”, Lâm minh chủ chau mày.
“Việc ở núi Thiên Thần dừng truy cứu nữa, nhẫn nhịn qua sóng gió đi”, Độc Cô Vấn nói.
Dứt lời, một luồng sát khí phóng ra. Độc Cô Vấn tái mặt.
“Nguyên nhân”, Lâm Chính cố gắng nhẫn nhịn.
“Nghe nói vị lão tổ đó...đạt tới cảnh giới đó rồi”, Độc Cô Vấn lên tiếng.
“Lục Địa Thần Tiên à?”
“Đúng vậy. Đây là tin mà thế gia chúng tôi vừa mới nghe ngóng được”
Độc Cô Vấn lên tiếng: “Lâm minh chủ, lúc anh và Diệp Viêm chiến đấu, cuối cùng Diệp Viêm bỏ chạy. Mặc dù chiến tích của anh huy hoàng nhưng cũng là vì có nhiều yếu tố. Tôi cho rằng, với thực lực trước mắt của anh, muốn đối đầu với một vị Lục Địa Thần Tiên thực sự thì anh chưa chắc có thể đánh bại được. Hơn nữa cuộc chiến ở núi Thiên Thần lần này, các thế tộc đứng sau nhà họ Mãn rất nhiều. Muốn chiến đấu với họ, anh không hề chiếm lợi thế”.
Độc Cô Vấn nói có lý. Với thực lực của Lâm Chính và liên minh Huyền Thanh, muốn đấu nhau với nhà họ Mã thì căn bản là khó khăn, thậm chí rất có khả năng liên minh Thanh Huyền sẽ bị tiêu diệt.
Dù sao trong cả liên minh cũng chỉ có Lâm Chính có thể đối phó được với Lục Địa Thần Tiên. Những người khác đều chỉ là con sâu cái kiến trước mặt đối phương mà thôi.
“Lâm minh chủ, tôi biết anh rất tức giận. Lần này anh bị tổn thất quá nhiều, có vẻ như cả cô Ái Nhiễm cũng bị thương nặng. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, có đôi khi nhẫn nhịn không phải là nhục nhã”, Độc Cô Vấn lại nói.
Lâm Chính im lặng một hồi rồi lên tiếng: “Có biết vì sao nhà họ Mãn lại tấn công núi Thiên Thần không?”
“Nghe nói trong núi có khoảng chất thích hợp cho việc tu luyện, cộng thêm với cung điện bên trong núi thông với long mạch vì vậy nhà họ Mãn với sự chống lưng của lão tổ đương nhiên chẳng có gì phải sợ liên minh Thanh Huyền của anh”, Độc Cô Vấn điềm đạm nói.
“Hóa ra là vậy”
Lâm Chính nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Cảm ơn anh”.
“Anh đừng khách sáo, anh từng giúp tôi. Hôm nay tôi chỉ nói có vài tin thôi mà, chẳng có gì”.
Độc Cô Vấn đứng dậy, chắp tay: “Những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi. Lâm minh chủ, tôi cũng nên cáo từ rồi”.
“Độc Cô Vấn, tôi muốn hỏi anh một câu hỏi cuối cùng”, Lâm Chính lên tiếng.
“Câu hỏi gì?”
“Giờ lão tổ nhà họ Mãn đang ở đâu?”
Độc Cô Vấn giật mình, lắc đầu chua chát: “Xem ra những gì tôi vừa nói không lọt vào tai Lâm minh chủ rồi. Thôi vậy…”
Nói xong hắn không trả lời, cứ thế đứng dậy rời đi. Lâm Chính lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Độc Cô Vấn, đôi mắt ánh lên sát ý…
Chương 4307: Quay lại
Những điều mà Độc Cô Vấn nói đều hi vọng Lâm Chính sẽ không đi hi sinh một cách vô ích. Hắn thấy Lâm Chính không thể có hi vọng chiến thắng khi đối đầu với lão tổ nhà họ Mãn.
Lâm Chính đương nhiên cũng biết điều đó. Thực ra ở thời điểm trước mắt anh cũng không vội báo thù. Bởi vì quan trọng hơn việc báo thù là việc cứu người.
Sau khi Độc Cô Vấn đi khỏi, Lâm Chính lập tức tới Phong Hải Các tìm cách điều trị cho Ái Nhiễm. Vu Hồng, thành chủ Nam Ly Thành đều vội vàng có mặt.
“Minh chủ, cô Ái Nhiễm đã chết rồi. Mọi cách giờ đều vô ích thôi…”
Thành chủ thấy Lâm CHính không ngừng châm kim cho Ái Nhiễm nhưng tất cả đều bay bật ra. Dù Lâm Chính có cố gắng thế nào cũng vô ích.
“Minh chủ…”, Vu Hồng lên tiếng.
Nhìn Lâm Chính như kẻ điên, cô ta cũng đau lòng. Thế nhưng sau khi làm vậy liên tiếp một tiếng đồng hồ thì Lâm Chính dừng lại.
“Thuốc, mau lấy thuốc”, anh gào lên. Hai người giật mình.
“Minh chủ, lấy thuốc gì?”
“Huyết Chi, Linh Căn, Thiên Vũ Thảo…nhanh lên, mau mang những thứ đó tới đây đồng thời cần bồn tắm, đun thuốc, nhanh”.
Hai người vội vàng làm theo. Một lúc sau một cái bồn tắm bằng gỗ được đưa tới. Vu Hồng đốt lửa, đổ đầy nước vào bồn, bỏ thuốc vào và bắt đầu đun lên.
Thành chủ hoang mang. Lâm Chính ôm lấy cơ thể của Ái Nhiễm đặt vào trong bồn.
“Minh chủ làm gì vậy?”, Vu Hồng hỏi
“Khí tức kia sẽ không ở trong cơ thể của cô ấy lâu. Có khả năng tối nay sẽ nổ, một khi nổ thì cơ thể cô ấy sẽ không thể chịu đựng được. Tôi đành phải dựa vào dược liệu để khống chế luồng khí tức đó thôi”.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn. Hai người nghe thấy vậy thì hiểu ra.
Hóa ra vừa rồi Lâm Chính không ngừng châm cứu cho Ái Nhiễm không phải là đang chữa bệnh cho cô mà là dang tìm hiểu luồng khí tức trong cơ thể cô. Nhìn thấy Ái Nhiễm chìm trọng nước, Lâm Chính cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Vu Hồng, nước thuốc cứ một tiếng đổi một lần, không được dừng lại. Rõ chưa?”
“Vâng minh chủ”.
Vu Hồng chắp tay, sau đó thận trọng hỏi: “Minh chủ những loại thuốc này không phải thuốc thường. Nếu dùng nhiều sợ rằng không đủ”.
Dù là Huyết Chi hay là Linh Căn thì đều là kỳ hoa dược thảo. Không nói tới giả tiền chỉ riêng trong liên minh thôi cũng không có nhiều.
“Yên tâm đi, cô cứ dùng vì không cần dùng lâu đâu”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Minh chủ, lẽ nào những loại thuốc này có thể giải được khí tức kỳ lạ đó trong người của cô Ái Nhiễm sao?”, Vu Hồng thận trọng hỏi.
“Không giải được”.
Lâm Chính lắc đầu, nói bằng vẻ vô cảm: “Khí tức trong người cô ấy chính là sức mạnh phi thăng chính tông. Là sức mạnh của một vị Lục Địa Thần Tiên thực thụ. Đạt tới cảnh giới này rồi thì khí tức đó chẳng ai có thể giải được”
“Vậy minh chủ có dự định gì?”
“Tôi phải quay lại vùng đất cực hàn”.
“Cái gì?”, hai người kia kinh ngạc.
“Minh chủ, anh quay lại đó làm gì?”
“Mọi người đừng hỏi nhiều, tôi sẽ về nhanh thôi Trong lúc tôi rời đi mọi người nhớ ổn định mọi thứ, đừng để ai xảy ra chuyện nữa. Có thể tránh thì tránh”, nói xong anh rời đi.
Chương 4308: Làm thế nào để biến dị?
Độc Cô Vấn vừa rời khỏi Liên minh Thanh Huyền xong liền đi tới núi Thiên Thần.
"Cậu chủ Độc Cô? Khách quý, khách quý, ha ha ha!"
Một gia đinh của nhà họ Mãn chạy ra đón.
"Lão tổ đang ở trong núi sao? Độc Cô Vấn muốn bái kiến lão tổ, mong lão tổ chiếu cố".
Độc Cô Vấn xuống ngựa, chắp tay hỏi.
"Lão tổ đã không quản thế sự từ lâu, hiện tại mọi công việc của núi Thiên Thần đều do ông Bảy gánh vác!", gia đinh cười nói: "Cậu chủ Độc Cô, mời đi lối này, ông Bảy đã chuẩn bị trà đợi cậu rồi!"
"Đợi tôi?"
Độc Cô Vấn khẽ cau mày, nhưng mặt không biến sắc.
Chẳng mấy chốc, gia đinh đã dẫn Độc Cô Vấn đến một chiếc lều tạm trên sườn núi.
Trong lều có vài cái ghế và một cái bàn trà, một người đàn ông trung niên với tóc mai hai bên thái dương bạc trắng nhưng tóc trên đỉnh đầu lại đen nhánh đang pha trà.
Có một vài người đàn ông và phụ nữ ngồi bên cạnh ông ta.
Thấy Độc Cô Vấn đi vào, Mãn Đế Hứa hồ hởi chào hỏi: "Độc Cô Vấn? Vừa đúng lúc, mau, mau, mau vào uống với tôi chén trà!"
"Tham kiến ông Bảy".
Độc Cô Vấn chắp tay đi tới, âm thầm đánh giá những người đàn ông và phụ nữ đang ngồi ở đó.
"Khổng Dương đến từ Hỏa Dương Các, Trường Tín của Cô Ảnh Phong...."
Đây đều là những nhân vật lớn trong truyền thuyết chỉ được nghe danh chứ chưa từng xuất hiện.
Nhưng điều khiến Độc Cô Vấn chú ý hơn là một người phụ nữ tóc bạc ngồi bên cạnh ông Bảy.
Người phụ nữ nhắm mắt ngồi thiền như cách biệt với thế giới. Nhưng khi tách trà thơm ngát được đẩy đến trước mặt, người này chậm rãi mở mắt ra, nhấp một ngụm trà.
"Độc Cô Vấn, cậu vừa từ chỗ liên minh Thanh Huyền đến đây sao?"
Ông Bảy đẩy một tách trà về phía Độc Cô Vấn và cười hỏi.
"Đúng vậy".
Độc Cô Vấn thành thực đáp.
Ông Bảy đã đợi sẵn ở đây nên không còn nghi ngờ gì nữa, ở liên minh Thanh Huyền có tai mắt của nhà họ Mãn.
Chắc hẳn họ đã biết về việc Độc Cô Vấn gia nhập liên minh.
"Người họ Lâm đó tìm cậu để hỏi về tình hình của chúng tôi sao?"
"Không sai, tôi đã nói với anh ấy tất cả những gì tôi biết!"
Độc Cô Vấn không che giấu bất cứ điều gì.
"Ồ? Cậu chủ Độc Cô, cậu định bán đứng nhà họ Mãn sao?"
Người đàn ông tóc đỏ Khổng Dương đặt tách trà xuống và hỏi.
"Lâm minh chủ đã từng cứu tôi, vì vậy tôi sẽ không giấu anh ấy bất cứ điều gì. Hơn nữa, tôi nghĩ ngay cả khi tôi nói những gì anh ấy muốn biết thì cũng không thay đổi được cục diện. Nhà họ Mãn có cao thủ Lục Địa Thần Tiên trấn giữ thì còn phải sợ gì nữa chứ? Chẳng lẽ Khổng đại nhân cảm thấy rằng một vị Lục Địa Thần Tiên cũng không thể đối phó với một liên minh Thanh Huyền nhỏ bé?"
Độc Cô Vấn hỏi ngược lại.
Hắn dứt lời, Khổng Dương cũng cứng họng.
"Được rồi Khổng Dương, cậu không phải đối thủ của cậu ấy về việc khua môi múa mép đâu".
Ông Bảy mỉm cười và hỏi Độc Cô Vấn: "Vậy thái độ hiện tại của người họ Lâm này là gì?"
"Tôi đã khuyên anh ấy không nên truy cứu vấn đề này, Lâm Chính là một người rất lý trí. Tôi nghĩ anh ấy sẽ buông bỏ mối hận của mình và không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa".
Ông Bảy cười ha ha đáp: "Thật sao? Đáng tiếc, chúng tôi không định tha cho cậu ta!"
"Tại sao ông Bảy lại nói vậy?"
Độc Cô Vấn sắc mặt hơi thay đổi.
"Lão tổ từng dặn nếu nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc thì sẽ gặp tai họa! Nếu đã chiếm núi Thiên Thần, đắc tội với liên minh Thanh Huyền, vậy thì không thể dừng lại. Hiện tại việc khai thác núi Thiên Thần vẫn đang được tiến hành, một khi ổn định ở đây, lão tổ sẽ dẫn dắt chúng tôi tiêu diệt liên minh Thanh Huyền!"
"Ông Bảy, Lâm minh chủ đã nói quyền kiểm soát núi Thiên Thần sẽ giao cho mọi người, tại sao còn phải hung hăng như vậy?"
Độc Cô Vấn vội vàng hỏi.
"Kẻ mạnh lấy thứ của kẻ yếu, nhưng kẻ yếu nói đó là một món quà? Đây chỉ là sự ngụy biện cho sự kém cỏi của bản thân mà thôi!"
Ông Bảy lắc đầu, cười nhẹ và nói: "Nhà họ Mãn chúng tôi trước nay không thích để lại hậu họa, và những người ngồi ở đây cũng vậy. Chuyện này không cần phải nói nhiều nữa. Độc Cô Vấn, Độc Cô thành các cậu cũng nên lựa chọn sáng suốt, đừng quá thân thiết với liên minh Thanh Huyền, hiểu chưa? Bởi vì chúng tôi có thể hiểu cho cậu, nhưng lão tổ của chúng tôi thì chưa chắc đâu..."
Độc Cô Vấn nhướn mày, cuối cùng chắp tay nói:
"Những gì ông Bảy nói là rất đúng, Độc Cô Vấn hiểu rồi".
"Cậu là một người thông minh! Vì niệm tình xưa nên tôi mới nói với cậu những điều này. Nếu là người khác thì tôi đã tiêu diệt luôn, hà cớ gì phải thương xót".
Ông Bảy mỉm cười và nhấp thêm một ngụm trà.
Độc Cô Vấn cảm thấy khó chịu như ngồi trên bàn đinh. Hắn kính một ly trà, sau đó đứng dậy và rời đi.
Ông Bảy cũng không giữ Độc Cô Vấn lại, chỉ mỉm cười nhìn hắn rời đi.
Trên đường trở về Độc Cô thành, Độc Cô Vấn cưỡi ngựa và nhìn lên bầu trời.
Một lúc sau, anh ta khẽ quay đầu thì thầm với thuộc hạ tâm phúc của mình: "Phái người bí mật thông báo cho liên minh Thanh Huyền, nói cho họ biết nhà họ Mãn muốn tiêu diệt họ, bảo họ mau chóng chuẩn bị!"
"Vâng thưa cậu chủ".
"Lâm Chính, hôm nay tôi sẽ báo đáp ân tình của anh!"
Độc Cô Vấn nhắm mắt lại và lẩm bẩm một mình.
…
Một đêm tuyết rơi.
Một bóng người cô độc cưỡi trên con ngựa trắng hòa lẫn vào không gian đầy tuyết trắng.
Trên mặt đất đầy tuyết chỉ để lại một đường in móng ngựa...
Không biết con ngựa đã phóng nước đại bao lâu, mãi đến khi một ngọn núi băng hiện ra ngay trước mắt.
Trước núi băng, có ba người đang đứng.
"Tiên chủ?"
Cả ba người đều nhíu mày, sắc mặt tối sầm lại.
"Sao cậu không ở liên minh Thanh Huyền, còn đi rồi quay lại làm gì? Lẽ nào.....là do không nỡ từ bỏ vị trí Tiên chủ này?"
"Lẽ nào cậu định nuốt lời?"
"Nếu đã như vậy, cậu bất nghĩa thì đừng trách chúng tôi bất nhân!"
Sát ý cường đại nổi lên từ ba người họ.
Bóng người trên lưng ngựa thờ ơ ngẩng đầu lên, nhìn ba người bọn họ hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng.
"Sức mạnh phi thăng.....làm thế nào để đột biến?"
Chương 4309: Xem vận may của cậu
"Cậu muốn dùng sức mạnh phi thăng biến dị để chống lại Lục Địa Thần Tiên?"
Trong cung điện, Nguyên chủ nghe xong lời Lâm Chính nói thì lập tức bật cười ha hả.
"Khó hơn lên trời, việc này quả thực là khó hơn lên trời!"
Thượng chủ cũng liên tục lắc đầu, lạnh lùng nói: "Tiên chủ, mặc dù sức mạnh phi thăng biến dị rất mạnh, nhưng cũng không thể so được với sức mạnh phi thăng chính thống. Nếu cậu có ý nghĩ này thì tôi chỉ có thể khuyên cậu từ bỏ nó đi".
"Băng chủ cũng nghĩ như vậy sao?"
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
"Đương nhiên".
Băng chủ lạnh lùng đáp không chút khách khí.
Lâm Chính yên lặng nhìn ba người họ, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi biết các vị không ủng hộ việc tôi sử dụng sức mạnh phi thăng biến dị là vì sợ tôi nuốt lời, không chịu giao ra vị trí Tiên chủ. Sợ rằng sau khi tôi có sức mạnh biến dị thì các vị không còn là đối thủ của tôi!'
"Nếu vậy, tôi có thể ngay lập tức tuyên bố với Tiên tộc, nhường lại ngôi vị Tiên chủ, khôi phục lại cục diện độc lập cho ba khu vực. Các vị thấy thế nào?"
Anh vừa dứt lời, đồng tử của ba người kia như nở to ra.
"Lâm Tiên chủ, còn việc tìm thảo dược trước đó cậu nói thì sao?", Nguyên chủ lập tức hỏi".
"Không cần các vị làm nữa, chỉ cần các vị dạy tôi cách khiến sức mạnh phi thăng biến dị thì chuyện đó coi như xong".
Lâm Chính khàn giọng đáp.
Giờ anh chỉ muốn cứu Ái Nhiễm.
Còn vết thương trên người mình thì cứ để sau rồi tính.
Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, họ có thể nhận ra mong muốn trong mắt đối phương.
Mặc dù Tiên tộc giờ phân thành ba nhánh, nhưng họ đều là tầng lớp thượng lưu, không cần nhìn sắc mặt hay cúi đầu trước bất cứ kẻ nào.
Họ có thể tự mình ngồi lên vị trí Tiên chủ chứ tuyệt đối không cho phép một kẻ ngoại lai ngồi lên vị trí đó.
Còn về việc Tiên tộc có thể thống nhất hay không, họ chẳng hề quan tâm.
"Nếu vậy thì được, chúng tôi đồng ý giúp đỡ cậu biến dị sức mạnh phi thăng".
Ba người bàn bạc một lát, sau đó gật đầu đồng ý.
"Được, vậy tôi lập tức viết thông báo từ chức, một khi tôi học được thành công sẽ lập tức công bố".
"Được!"
"Lâm Tiên chủ, mời đi theo chúng tôi!"
Ba người họ lần lượt đi ra khỏi cung điện.
Nhưng nơi mà họ đến có chút kỳ lạ, chính là ngọn núi băng bên ngoài khu Thiên Tiên.
Băng chủ dẫn Lâm Chính đi tới trước một đống khoáng thạch núi băng, nhặt lên một viên đá, đưa nó cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, cẩn thận quan sát nó, hai hàng lông mày cau chặt lại.
"Trong loại đá này có ẩn giấu một loại sức mạnh độc đáo..."
"Sự huyền bí của sức mạnh phi thăng biến dị nằm ở trong đó".
Băng chủ trầm giọng nói.
"Ở Sương Nhan tiên tộc chúng tôi, đâu đâu cũng là loại khoáng thạch này, có điều những viên đá nằm sâu dưới lòng đất mấy nghìn mét thì chúng tôi khó lòng khai thác được, chỉ có thể khai thác loại đá nằm lộ thiên trên núi như thế này. Ba khu vực của chúng tôi mỗi nơi có một ngọn núi khoáng thạch giống như vậy. Thiên tiên, Nguyên tiên, Thượng tiên ba khu vực này cũng nhờ đó mà được chia ra, ranh giới chính là ngọn núi này".
Thượng tiên nói.
"Cho nên, các ông đi khắp nơi bắt người chính là để bắt họ tới đây làm khổ sai, khai thác khoáng sản?"
"Không sai, muốn biến dị sức mạnh phi thăng thì cần dùng khẩu quyết độc môn của Tiên tộc kết hợp với sức mạnh của khoáng thạch này mới được. Hơn nữa để biến dị sức mạnh phi thăng của một đệ tử cần ít nhất ba tấn khoáng thạch. Số người ở ba khu của chúng tôi nhiều như vậy, cho nên khoáng thạch thiếu nghiêm trọng. Vì vậy chúng tôi mới ngày đêm khai thác, năm xưa có rất nhiều đệ tử vẫn chưa thể hoàn thành quá trình biến dị".
Nguyên chủ tiếp tục giải thích.
Lâm Chính im lặng gật đầu.
"Có điều, những khoáng thạch lộ thiên này có độ thuần khiết không cao. Lâm minh chủ, nếu cậu có bản lĩnh có thể đào được khoáng thạch ở độ sâu hàng nghìn mét rồi dùng nó để biến dị thì tôi nghĩ sức mạnh biến dị sẽ càng có uy lực, càng đáng sợ. Loại sức mạnh phi thăng đó, có lẽ cũng không thua kém sức mạnh của Lục Địa Thần Tiên là bao!"
Băng chủ nheo mắt lại, cười nói.
"Độ sâu nhất là mấy nghìn mét?"
Lâm Chính trầm mặc.
"Băng chủ đại nhân, sao lại đùa với Lâm Tiên chủ như vậy?"
Thượng chủ lắc đầu nói: "Lâm Tiên chủ, đừng để ý đến lời Băng chủ nói. Lớp băng ở Tiên tộc chúng tôi là loại băng cứng rắn nhất, lại thêm việc có nhiều khoáng thạch, lớp băng bên ngoài chịu ảnh hưởng từ sức mạnh của khoáng thạch nên còn cứng rắn hơn cả vàng nguyên khối. Với sức mạnh của cậu, đừng nói là đào vài nghìn mét, dù là đào vài trăm mét cũng khó như lên trời".
Lâm Chính im lặng không đáp.
"Độ thuần khiết của núi băng ở chỗ Băng chủ là cao nhất. Lâm Tiên chủ, chỗ khoáng thạch này cậu có thể tuỳ ý sử dụng, sau đó chúng tôi sẽ truyền cho cậu khẩu quyết độc môn của chúng tôi. Chúng tôi sẽ chỉ điểm cho cậu trong nửa ngày, còn lại thì phải xem vận may của cậu rồi!"
"Được!"
Chương 4310: Tan băng
Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc tu luyện, Băng chủ đã đuổi hết những nô lệ đang làm việc trong mỏ đi, chỉ để lại Lâm Chính một mình tu luyện ở đó.
Ba người kia ở bên cạnh Lâm Chính, dạy anh khẩu quyết biến dị và sửa lỗi cho anh trong quá trình tu luyện.
Chỉ chưa tới hai giờ, Lâm Chính đã học được cách lấy sức mạnh từ khoáng thạch và phương pháp biến dị.
"Lâm Tiên chủ, chúng tôi còn có việc, không quấy rầy cậu nữa. Nếu cậu có việc gì cần thì cứ nói với chúng tôi bất cứ lúc nào. Dù gì giờ cậu vẫn là Tiên chủ của chúng tôi trên danh nghĩa".
Thượng chủ chắp tay nói.
"Được, mọi người vất vả rồi".
Lâm Chính gật đầu.
Cả ba người họ rời đi.
Lâm Chính thấy vậy, một mình khoanh chân ngồi xuống rồi nhặt một khối khoáng thạch bên cạnh lên. Anh cảm nhận nó một chút, sau đó dựa theo khẩu quyết đã học bắt đầu dùng sức mạnh phi thăng bao trùm khối khoáng thạch.
Sức mạnh phi thăng tập trung trong lòng bàn tay, rồi từng chút một đi vào bên trong viên đá.
Nó giống như một đôi bàn tay to ấm áp, bao bọc viên đá một cách hoàn hảo. Sau đó, từng chút một, dụ dỗ sức mạnh thần bí độc nhất vô nhị trong khoáng thạch ra ngoài, cùng với sức mạnh phi thăng xâm nhập vào cơ thể Lâm Chính, dung hợp với nó.
Trong nháy mắt, sức mạnh phi thăng bắt đầu thay đổi. Đồng thời, cơ thể Lâm Chính cũng sinh ra phản ứng đào thải.
Mặt anh đột nhiên đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp, như có ngọn lửa đang bùng cháy trong huyết quản.
Nhưng quá trình này không kéo dài lâu, ngọn lửa đó dần dần tiêu tan.
"Quả là thần kỳ!"
Lâm Chính nhìn viên đá trong tay đã biến thành một khối đá khô. Anh khẽ nắm bàn tay, khối đá khô hóa thành tro bụi, theo gió bay đi.
Chỉ là khối đá này có ảnh hưởng rất nhỏ đối với sức mạnh phi thăng.
Muốn biến dị sức mạnh phi thăng trong cơ thể anh, chỉ sợ ba tấn vẫn không đủ, ít nhất phải ba mươi tấn thì may ra....
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải hút sức mạnh đến bao giờ?
Lâm Chính nhìn khoáng thạch được khai thác bởi những nô lệ trên núi băng và cau mày.
Đột nhiên, Lâm Chính dường như nghĩ ra điều gì đó, anh đứng bật dậy và nhìn xuống.
"Thượng chủ nói rằng những viên đá tốt nhất được chôn sâu hàng nghìn mét dưới lòng đất. Nếu mình có thể phá vỡ lớp băng, dùng những khối đá đó biến dị sức mạnh, sau đó đi đối mặt với cao thủ Lục Địa Thần Tiên thì may ra còn có cơ hội!"
"Nếu đã như vậy, tại sao không một lần và mãi mãi giải quyết triệt để sự uy hiếp của Lục Địa Thần Tiên đối với mình?"
Nghĩ đến đây, Lâm Chính rút Thiên Sinh Đao của mình ra và chém xuống đất.
Tinh tang!
Thiên Sinh Đao được bao bọc trong sức mạnh phi thăng mạnh mẽ chém xuống mặt đất băng giá.
Khí tức bạo ngược lập tức tản ra khỏi lưỡi kiếm, cắm sâu vào lớp băng như những móng vuốt sắc nhọn, rồi đột ngột xé toạc khiến mặt đất nứt ra.
Nhưng sau khi đao khí tiêu tan, những gì Lâm Chính nhìn thấy chỉ là một vết kiếm nông.
Với tiến độ này, Lâm Chính có lẽ phải làm việc không ngừng nghỉ trong hơn mười năm mới có thể xẻ lớp băng dày hàng nghìn mét......
Làm sao có thể làm được việc này đây?
Lông mày Lâm Chính nhíu chặt, rơi vào trầm tư.
Tuy nhiên, một lúc sau, anh chợt nghĩ ra điều gì đó và đâm Thiên Sinh Đao xuống đất.
Leng keng!
Mũi đao chạm vào mặt băng.
Trong đôi mắt chăm chú của anh đột nhiên bùng phát dị hỏa, bao phủ lấy Thiên Sinh Đao.
Trong phút chốc, toàn bộ Thiên Sinh Đao bị dị hoả bao phủ, ngọn lửa thiêu đốt điên cuồng làm tan chảy tầng băng.
Tảng băng đang tan chảy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Rất tốt!"
Lâm Chính vui mừng khôn xiết.
Dị hoả quả đúng là dị hoả, nó có tác dụng với lớp băng này.
Chỉ là Lâm Chính đang sử dụng dị hoả mạnh nhất, tiêu hao sức mạnh phi thăng nhiều nhất.
Nhưng hiện tại anh không thể nghĩ nhiều như vậy.
Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra và đâm nó vào người, thậm chí còn nhét một lượng lớn tiên đan vào miệng để bổ khí và tiếp thêm sức mạnh cho dị hoả.
Ọc ọc ọc ọc....
Hơi nóng thiêu đốt của dị hoả đun sôi nước đá tan chảy, sau đó nước từ từ bốc hơi.
Và Thiên Sinh Đao lúc này cũng từ từ nhích xuống dưới một chút.....