-
Chương 4296-4300
Chương 4296: Không phục
Chi Lan làm sứ giả dẫn theo người giỏi trong Tiên Tộc, cầm chỉ lệnh của Lâm Chính đến Tiên Cốc.
Người của Tiên Tộc không ai không ngóng theo.
Trước một đình đài.
Vài bóng người khí tức đáng sợ lặng lẽ đáp xuống.
Trong đình, một người đàn ông trung niên đang pha trà, hương trà lan ra xung quanh.
“Ồ! Nhanh vậy các vị đã đến đây rồi? Nào nào, mời ngồi, mời ngồi”.
Người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy, cười chào người đến.
Người đàn ông đó tên là Thi Thái Sơn, em trai của Nguyên chủ.
Khác với Nguyên chủ tính tình lỗ mãng,Thi Thái Sơn lòng dạ tâm kế sâu xa hơn nhiều.
Đám người vừa đến nhíu mày, nhưng ai cũng nhẫn nại ngồi xuống.
“Khó có khi, khó có khi, khó mà tưởng tượng người của khu Nguyên Tiên, khu Thiên Tiên, khu Thượng Thiên có thể ngồi với nhau uống trà nói chuyện, đúng là hiếm có”.
Thi Thái Sơn mỉm cười rót trà cho mọi người.
“Thi đại nhân, cuộc thi tiên chủ vừa kết thúc, ông không đợi được đã gọi chúng tôi đến, không sợ tiên chủ mới của chúng ta nổi giận, ra tay với chúng ta sao?”.
Một cô gái lạnh lùng nói.
Cô ta là trưởng lão của khu Thiên Tiên, tên là Thịnh Bách Hoa, thường xuyên đi theo bên cạnh Băng chủ, cũng là cánh tay đắc lực của Băng chủ cùng với Chi Lan.
“Ra tay với chúng ta?”.
Thi Thái Sơn nheo mắt, cười khinh thường: “Thịnh trưởng lão cho rằng tên họ Lâm đó là thần tiên thật sao? Mặc dù cậu ta đánh bại chủ của ba khu chúng ta, nhưng Băng chủ, Nguyên chủ và Thượng chủ đều đã trải qua một trận chém giết, tiêu hao lẫn nhau, trạng thái không tốt, bị cậu ta lợi dụng cơ hội mà thôi! Nếu đánh giá thực lực thật sự, tên họ Lâm đó có thể đánh thắng Băng chủ đã là đánh giá cao cậu ta rồi”.
Mấy người đó lên tiếng, không nói gì, nhưng ai cũng lộ ra ánh mắt không cam tâm.
“Ông nói không sai, nhưng người này có sức mạnh của ba loại nguyên tố băng hỏa lôi, trong mắt các đệ tử bình thường đã không khác gì thần tiên. Tiên chủ như cậu ta thật ra là do các đệ tử Tiên Tộc chọn ra. Chỉ cần cậu ta có thân phận tiên chủ, chúng ta sẽ phải nghe theo cậu ta, làm gì được cậu ta?”.
Ở bên khác, một người đàn ông mặt chữ điền hạ giọng nói. Sau lưng ông ta đeo một thanh kiếm băng to lớn, khí thế bùng lên, đến gần một chút là cảm thấy áp lực.
“Đường đường là Tiên Tộc, sao có thể để người ngoài lãnh đạo? Nếu vậy, chẳng phải chúng ta làm mất hết mặt mũi của tổ tông hay sao?”.
Thi Thái Sơn đột nhiên đứng dậy, nói: "Tôi nói thật với mọi người. Mặc dù Nguyên chủ anh tôi khuất phục, nhưng là vì tình thế ép buộc, trong lòng anh tôi hoàn toàn không xem trọng tên nhóc đó! Anh tôi muốn sau khi chữa lành vết thương sẽ giết người đó, lãnh đạo Tiên Tộc!”.
“Cái gì?”.
Bọn họ sửng sốt, nhưng chẳng lâu sau đã bình tĩnh lại.
Mặc dù nghe rất chấn động, nhưng bọn họ đều không thấy bất ngờ.
Dù sao trận chiến này, Băng chủ, Thượng chủ, Nguyên chủ đều cảm thấy ấm ức, hoàn toàn bị Lâm Chính lợi dụng cơ hội, sao có thể phục được? Đợi vết thương khỏi, bọn họ chắc chắn sẽ tìm lại mặt mũi.
“Anh của ông lãnh đạo Tiên Tộc? Vậy các ông đặt Băng chủ của chúng tôi ở đâu rồi?”.
Thịnh Bách Hoa hỏi.
“Thịnh trưởng lão, không phải tôi không muốn chủ cô lãnh đạo Tiên Tộc, mà là bất kể thực lực hay tâm tư của Băng chủ đại nhân đều không bằng anh tôi. Nếu chủ cô thật sự tính toán không sai sót thì sao lại để tên nhóc họ Lâm kia tính kế?”.
Thi Thái Sơn cười hỏi.
Thịnh Bách Hoa tức giận, nhưng không nói gì.
“Còn Thượng chủ đại nhân đã thương lượng với anh tôi từ trước rồi. Ông ta không xem trọng vị trí tiên chủ cho lắm, sẵn sàng nhường cho anh tôi! Hôm nay gọi mọi người đến đây là để vạch kế hoạch diệt trừ! Anh tôi hi vọng có thể được khu Thiên Tiên và khu Thượng Tiên giúp đỡ, bèn nói tôi thông báo cho mọi người!”.
Thi Thái Sơn cười nói.
“Muốn giết người này không khó, cao thủ của ba khu hợp tác, thiết kế bẫy mai phục, giết cậu ta sẽ rất dễ dàng”.
Người đàn ông cao to nói.
“Không không không, không được giết người đó!”.
Thi Thái Sơn lắc đầu, cười nói: “Chúng ta phải bắt sống!”.
“Bắt sống?”.
“Vì sao?”.
“Cậu ta có ba loại sức mạnh nguyên tố, xưa nay hiếm có. Anh tôi muốn bắt sống người đó, giải mã cậu ta, có lẽ sẽ giúp chúng ta đạt được trường sinh”.
Thi Thái Sơn nói.
Bọn họ nghe vậy, hai mắt sáng bừng.
Thịnh Bách Hoa cũng đứng ngồi không yên, lên tiếng hỏi: “Thi đại nhân, các ông muốn làm thế nào?”.
“Không phải cậu ta muốn muốn dựa vào uy của Tiên Tộc chúng ta để đòi người bên Tiên Cốc sao? Đây… chính là cơ hội tốt để chúng ta ra tay!”.
Trong mắt Thi Thái Sơn ánh lên vẻ giảo hoạt, khẽ cười nói.
Chương 4297: Quỳ xuống
Đệ tử tầng lớp dưới là người tu đạo thuần túy.
Bọn họ chỉ theo đuổi một phương hướng.
Theo bọn họ thấy phương hướng này luôn do người mạnh chỉ dẫn.
Ví dụ như Băng chủ, Nguyên chủ và Thượng chủ.
Ví dụ như Lâm Chính.
Còn “người tu đạo” ở tầng lớp cao thì lại quan tâm đến lợi ích hơn, bọn họ nhìn xa hơn, hiểu được chỉ dựa vào thực lực bản thân để tu luyện thì không thể đạt tới trường sinh, thậm chí còn không có khả năng bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Tất cả họ phải cố hết sức nắm lấy tài nguyên.
Trong mắt bọn họ người của Tiên Tộc chính là tài nguyên.
Thật ra trong lòng Lâm Chính hiểu rõ chuyện này, anh cũng hiểu được Tiên Tộc không thật sự tiếp nhận mình.
Cho nên anh nói đám người Ngạo Hàn Mai rời đi.
Còn anh thì một mình ở lại đây đợi tin tức của Chi Lan.
Tốc độ của Chi Lan rất nhanh, đi về chưa tới một ngày.
“Bái kiến tiên chủ!”.
Chi Lan đi vào đại điện tiên chủ xây dựng tạm thời gặp Lâm Chính.
“Tình hình thế nào?”.
Lâm Chính hỏi.
Chi Lan do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Người của Tiên Cốc đồng ý thả con tin, nhưng bọn họ đưa ra một yêu cầu”.
“Yêu cầu gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Bọn họ yêu cầu… tiên chủ phải đích thân đến đón con tin”.
Chi Lan nói.
Lâm Chính nghe xong lập tức hiểu ra.
Tiên Cốc biết Tiên Tộc nhiều năm không thống nhất, giờ lại xuất hiện một người tự xưng tiên chủ đương nhiên bọn họ sẽ rất hoảng sợ, muốn gặp người được gọi tiên chủ đó một lần.
Lâm Chính tin rằng nếu mình đi, Tiên Cốc sẽ nghĩ cách tiêu diệt mình, tiếp tục phân chia Tiên Tộc.
Nếu Tiên Tộc thống nhất thì sẽ có sức uy hiếp rất lớn đối với Tiên Cốc.
Lâm Chính nhíu mày suy nghĩ.
Chốc lát sau, anh nhỏ giọng nói: “Gọi Băng chủ, Thượng chủ, Nguyên chủ và tất cả trưởng lão tới đây, nói với bọn họ tiên chủ có lệnh, muốn bàn bạc đại sự với bọn họ!”.
Chi Lan sửng sốt, nhìn Lâm Chính một cách kỳ quái, sau đó chắp tay, quay người rời đi.
Cứ vậy qua nửa tiếng, lần lượt có người đi vào đại điện tiên chủ.
“Bái kiến tiên chủ”.
“Bái kiến tiên chủ”.
“Bái kiến tiên chủ…”.
Một số trưởng lão còn hành lễ với Lâm Chính.
Nhưng Băng chủ, Nguyên chủ thì không.
Trải qua thời gian hòa hoãn, thực lực của bọn họ khôi phục không ít, đương nhiên không sợ Lâm Chính.
“Bái kiến tiên chủ”.
Thượng chủ đi vào đại điện, cúi người nhưng không quỳ.
Lâm Chính nhìn Thượng chủ, sau đó nhìn sang Băng chủ và Nguyên chủ.
Anh có thể nhìn ra lửa giận trong mắt hai người.
Người tâm cao khí ngạo giống như Nguyên chủ, trừ bản thân ra thì không phục ai cả, sao có thể phục Lâm Chính?
Còn Băng chủ thì càng không cần phải nói.
Cô ta dẫn Lâm Chính tới là muốn mượn tay Lâm Chính cướp vị trí tiên chủ cho mình.
Không ngờ mình không ngồi được vị trí tiên chủ, ngược lại để Lâm Chính ngồi…
Sao không khiến cô ta nổi giận, sao không phẫn nộ?
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến cảm xúc của bọn họ.
Chỉ cần lợi dụng Tiên Tộc cứu người Hoa Thiên Hải ra, anh sẽ chuồn ngay.
Vị trí tiên chủ gì đó anh hoàn toàn không quan tâm.
“Băng chủ, Nguyên chủ, vì sao các người không hành lễ với tôi?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
Hai người nhíu mày, Băng chủ không lên tiếng, Nguyên chủ lại lạnh lùng nói: “Bẩm tiên chủ, vết thương của tôi chưa khỏi, không tiện hành lễ”.
“Vết thương chưa lành?”.
Lâm Chính đứng thẳng dậy, ánh mắt đầy âm u lạnh lẽo: “Quỳ xuống!”.
Mọi người ngẩn ra.
Ánh mắt Nguyên chủ toát ra lửa giận ngút trời, nắm đấm siết chặt, nhìn chằm chằm Lâm Chính, gần như chuẩn bị ra tay.
Lúc này, Thượng chủ đột nhiên tiến lên, nhỏ giọng nói: “Nguyên chủ, lúc này phải nhẫn nhục chịu đựng, nghĩ cho đại cục”.
Nguyên chủ quay đầu nhìn ông ta.
Mắt Thượng chủ lóe sáng, vẻ mặt sâu xa.
Nguyên chủ thấy vậy thì đè nén sự phẫn nộ vô tận trong lòng, cuối cùng cũng chậm rãi quỳ xuống.
“Ông…”.
Băng chủ hơi khó itn.
Cô ta không ngờ một người kiêu ngạo như Nguyên chủ lại dễ dàng khuất phục như vậy.
“Băng chủ, cô cần tôi dạy làm sao để quỳ à?”.
Lâm Chính đi xuống, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Băng chủ, thản nhiên nói.
Băng chủ chưa khôi phục vết thương, nếu chiến đấu thì chưa chắc là đối thủ của Lâm Chính, trong lúc bất đắc dĩ chỉ đành chậm rãi quỳ xuống.
“Đứng dậy đi”.
Lâm Chính nói, sau đó quay về chỗ ngồi, chú ý tới người của Tiên Tộc ở bên dưới, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ đưa ra chỉ lệnh, lập tức tập kết tất cả người của Tiên Tộc đi theo tôi đến Tiên Cốc! Mỗi người tự quay về, trong một tiếng đồng hồ tập hợp người ngựa, đi theo tôi đến đó! Nghe rõ chưa?”.
Bọn họ nghe vậy lại đưa mắt nhìn nhau.
“Xin hỏi tiên chủ, chúng ta tập kết người ngựa đến Tiên Cốc là để làm gì?”.
Thượng chủ chắp tay nói.
“Cứu người!”.
“Cứu ai?”.
“Đương nhiên là cứu người trong tộc chúng ta bị Tiên Cốc bắt rồi!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Bọn họ vừa nghe vậy thì đều âm thầm cười nhạt.
Cứu người của Tiên Tộc? Cứu người của cậu thì có!
Mặc dù bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, nhưng không ai dám vạch trần.
“Mau đi chuẩn bị đi! Một tiếng sau tập trung ở cửa tộc”.
Lâm Chính nói, sau đó phất tay.
“Tuân lệnh tiên chủ”.
Bọn họ đáp lại, sau đó giải tán.
Chương 4297: Ép buộc
Người của Tiên Tộc nhanh chóng tập kết xong, hùng dũng xuất phát đến Tiên Cốc với Lâm Chính dẫn đầu.
Người của Tiên Tộc bình thường tỏ ra rất vui với chuyện cứu người.
Bởi vì trước kia Tiên Tộc bị chia làm ba, nội đấu nghiêm trọng, dù là người của Thiên Tiên, Nguyên Tiên hay Thượng Tiên bị bắt cũng không ai coi trọng.
Lãnh tụ của ba khu chỉ suy nghĩ làm sao để thống nhất Tiên Tộc, sự sống chết của đệ tử bình thường không được chú ý quá nhiều.
Phải biết rằng Tiên Cốc cũng không dễ chọc giận.
Bây giờ có người ra mặt vì bọn họ đương nhiên ai cũng nhiệt tình, ý chí chiến đấu ngập tràn.
Nhưng đám người Nguyên chủ và các trưởng lão lại không để tâm lắm.
“Giương cờ hiệu người của Tiên Tộc để cứu người của mình, tên họ Lâm này tính toán cũng hay thật”.
Nguyên chủ nhìn chằm chằm Lâm Chính đang cưỡi ngựa ở phía trước, lạnh lùng nói.
“Cậu ta đã điều người của cậu ta rời khỏi Tiên Tộc, tôi nghĩ cậu ta sẽ cứu người sau đó rời khỏi Tiên Tộc chúng ta”.
Thượng chủ mỉm cười nói: “Cậu ta cũng biết vị trí tiên chủ không ngồi vững được, các vị không cần tức giận, cậu ta sẽ không ở chỗ chúng ta quá lâu”.
“Rời đi?”.
Băng chủ lạnh lùng nói: “Anh ta sỉ nhục chúng ta như vậy, nếu không giết anh ta, cả đời chúng ta sẽ không rửa được mối nhục”.
“Ý của Băng chủ là?”.
"Để anh ta đi là không thể, nhất định phải giết người này! Nếu không, người Tiên Tộc chúng ta sẽ cảm thấy anh ta mạnh hơn chúng ta, dù chúng ta dẫn dắt Tiên Tộc, mọi người cũng sẽ không phục!”, Băng chủ lạnh lùng nói.
“Băng chủ đại nhân nói đúng! Tôi nghĩ mọi thứ phải tiến hành theo kế hoạch. Giết cậu ta, không để cậu ta tiếp tục kiêu căng, lấy lại uy quyền của chúng ta trong lòng người trong tộc!”.
Nguyên chủ nói, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Thượng chủ lặng lẽ gật đầu.
“Vậy mọi thứ cứ làm theo kế hoạch!”.
Mấy người họ bàn bạc xong lặng lẽ tiến về phía trước, đồng thời luôn tay nhét đan dược vào miệng.
Bọn họ đi chưa bao lâu, một bóng người nhanh chóng tiến sát lại.
“Bái kiến minh chủ!”.
Người đến quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
“Đứng dậy đi”.
Lâm Chính nhìn người đó, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”.
“Bẩm minh chủ, mọi thứ đã sắp xếp xong”.
“Được, nói mọi người chuẩn bị tinh thần”.
Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Người đó chắp tay đáp, quay người rời đi.
“Người đó là ai?”.
Nguyên chủ nhíu mày hỏi.
“Nghe nói Lâm Chính là minh chủ của một liên minh ở vực Diệt Vong, người đó có lẽ là thuộc hạ của cậu ta”.
Thượng chủ nói.
“Thế à? Hừ, một đám hư danh mà thôi!”.
Nguyên chủ khinh thường nói.
“Mặc kệ họ đi, hai vị, sắp đến cửa Ngõa Trại rồi!”.
Băng chủ nhìn phía trước, nhỏ giọng nói.
Nguyên chủ và Thượng chủ căng thẳng, ra hiệu với thuộc hạ.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đi ở phía trước dừng lại.
Anh nhìn khe núi trước mặt, lên tiếng hỏi: “Qua khỏi khe núi này sẽ đến địa bàn của Tiên Cốc à?”.
“Không sai, nơi này địa thế hiểm trở, thích hợp để mai phục!”.
Nguyên chủ dong ngựa tiến lên, chắp tay nói: “Để tránh thương vong không cần thiết, mong tiên chủ đi tiên phong, vượt qua khe núi, chúng tôi sẽ lập tức đi theo sau”.
“Bảo tôi đi tiên phong?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Có gì không đúng sao? Anh là tiên chủ, là người có thực lực mạnh nhất trong Tiên Tộc chúng tôi! Tôi nghĩ với thực lực của anh, dù khe núi này có mai phục, anh cũng không có gì phải sợ!”, Băng chủ cũng lên tiếng.
“Xin tiên chủ thương tiếc tính mạng người trong tộc mà đi qua khe núi!”.
Thượng chủ dẫn theo một nhóm trưởng lão lần lượt tiến tới gây áp lực.
Lâm Chính nhíu mày, biết đây là âm mưu của đám người Nguyên chủ.
Khe núi đã có thể xem là địa bàn của Tiên Cốc, trong đó chắc chắn có cao thủ Tiên Cốc canh giữ.
Anh vào đó một mình chắc chắn sẽ bị mai phục.
Bọn họ đang muốn ép anh đi vào chỗ chết!
“Chúng ta đợi ở đây là được, chẳng phải đã hẹn với Tiên Cốc sẽ gặp bọn họ ở đây sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đợi ở đây? Tiên chủ, chúng ta đã đến Tiên Cốc rồi thì sao có thể dừng ở đây, xin tiên chủ vào cốc!”, Nguyên chủ nói.
“Xin tiên chủ vào cốc!”.
“Xin tiên chủ vào cốc!”.
Những người khác hô to.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Nguyên chủ, ánh mắt dần lạnh đi.
Anh đã hiểu mọi thứ.
Những người này đang ép buộc anh.
Nếu anh từ chối, đám người Nguyên chủ sẽ danh chính ngôn thuận khiêu chiến với anh, kéo anh xuống khỏi vị trí tiên chủ, nhân tiện trả mối nhục trong cuộc thi trước kia.
Lâm Chính không nói gì mà sờ vào Thiên Sinh Đao.
Vào lúc quan trọng mà không dọa bọn họ sợ thì kế hoạch sẽ thất bại.
Nguyên chủ nhìn động tác nhỏ của Lâm Chính, mừng thầm trong lòng, chuẩn bị hành động.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Ù!
Một tiếng kèn hiệu du dương vang lên từ trong khe núi.
Sau đó nhiều bóng người chạy ra.
Người của Tiên Cốc… ra ngoài rồi!
Chương 4299: Không thể nào
Chẳng mấy chốc, người của Tiên Cốc đã lao ra khỏi hẻm núi, bày trận chờ đợi.
"Ai là Tiên chủ mới của Tiên Tộc?"
Người đàn ông có chòm dâu dê bước ra khỏi đoàn người Tiên Cốc.
Người đàn ông mặc áo gấm, đeo vòng cổ vòng tay, nhìn rất xa hoa hào nhoáng, nhưng điều khiến người khác ngạc nhiên là khí chất ông ta, không thua kém chủ của ba khu Tiên Tộc.
Những người này xuất hiện, khiến cho đám Nguyên chủ phải dừng kế hoạch.
Lâm Chính xoay người, nhìn người đàn ông, thờ ơ nói.
"Ông là ai?"
"Tôi là phó cốc chủ Tiên Cốc – La Thành Tiên, nghe nói Tiên chủ muốn đến Tiên Cốc xin chỉ bảo, cho nên tôi đành ra đây lĩnh giáo!"
Người đàn ông trung niên nhàn nhạt nói.
Lời nói đầy kiêu ngạo.
"Phó cốc chủ?"
Lâm Chính cau mày.
Những người khác của Tiên Tộc ngay lập tức khó chịu.
“Đồ khốn, Tiên chủ chúng tôi đích thân đến, sao cốc chủ các ông không xuất hiện? Sao hả? Khinh thường người Tiên Tộc chúng tôi à?”
"Đừng kiêu ngạo như vậy!"
"Đáng ghét!"
Đám đông mắng mỏ, lòng đầy căm phẫn.
Lâm Chính giơ tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, sau đó thúc ngựa tiến về phía trước.
"Tôi là Tiên chủ!"
“Cậu hả?”
La Thành Tiên nhìn Lâm Chính từ trên xuống dưới, không nhịn được cười to: "Tôi còn tưởng rằng Tiên chủ là ai! Không ngờ là đứa trẻ chưa thành niên! Nực cười! Nực cười! Ha ha ha... "
Lời này nói ra, đám người Nguyên chủ không khỏi cau mày.
"Tôi có nghe nói về cuộc đấu của các người! Băng chủ, Nguyên chủ, Thượng chủ, ba người cũng xem như anh hùng của một cõi, sao các người còn thua một thằng nhóc thế? Các người còn cam tâm phục tùng cậu ta nữa hả? Đúng là mất hết mặt mũi tu sĩ!"
La Thành Tiên cười khẩy, trên khuôn mặt đều là kiêu ngạo và khinh bỉ.
"La Thành Tiên, ông đừng ở đây nói lời vô ích! Hôm nay chúng tôi đến là để đòi lại những đệ tử bị Tiên Cốc bắt giữ! Nếu ông biết điều thì mau ngoan ngoãn thả người!"
Nguyên chủ thấy chướng mắt, ngay lập tức nổi nóng.
Tính ông ta dễ nóng nảy, mặc dù hận Lâm Chính, nhưng so với người của Tiên Cốc, ông ta hoàn toàn có thể buông bỏ hận thù với Lâm Chính.
“Thả người? Ồ, được thôi!”
La Thành Tiên híp mắt, vung tay lên.
Chỉ thấy đám người Tiên Cốc tách ra.
Sau đó một nhóm người bị hành hạ không còn hình người được đưa đến.
Những người này hoặc là cụt tay cụt chân, hoặc là bị lột da, hoặc là bị móc mắt, móc thận, tất cả đều cực kỳ thê thảm.
"Cái gì?"
Người của Tiên Tộc nổi giận.
Nhưng bọn họ đều biết, bất kể là Tiên Tộc hay Tiên Cốc, đối xử với người ngoài như vật nuôi là điều hết sức bình thường.
Họ đều vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, không ngại dùng người sống để tu luyện.
Phần lớn nội tạng trên người những người này đều bị bọn họ lấy đi luyện chế thuốc.
Lâm Chính lập tức tìm kiếm bóng dáng Hoa Thiên Hải.
Trong số những người này, có không ít người của Ngũ Phương Băng Nguyên, nhưng... không thấy Hoa Thiên Hải!
“Người của tôi đâu?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Tiên chủ đang nói gì vậy? Người của cậu không có ở đây sao?”
La Thành Tiên cười nói.
“Ý của tôi là đám người lúc trước bị các ông bắt đi làm tù binh!”
Lâm Chính nói: “Nơi này còn thiếu rất nhiều người, bọn họ đâu?”
“Hả... Tiên chủ đang nói đám người đó sao? Nếu không có ở đây, sợ rằng, bọn họ đã chết rồi”.
La Thành Tiên nhún vai, mặt đầy thờ ơ.
“Ông nói gì cơ?”
Con ngươi của Lâm Chính đỏ ngầu.
“Minh chủ... cứu tôi...”
Là minh chủ... minh chủ, mau cứu chúng tôi...”
“Minh chủ...”
Khi người của Ngũ Phương Băng Nguyên nhìn thấy Lâm Chính, họ như bắt được cọng rơm cứu mạng, cố sức kêu lên, nhưng giọng nói rất yếu ớt.
Lâm Chính kiềm chế cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Thả người ra!"
"Thả người ư?"
La Thành Tiên nheo mắt: "Không thể nào!"
Chương 4300: Đây đều là người của tôi
Đám người Lâm Chính nghe thấy thế, lông mày nhíu chặt.
"Cậu là Tiên chủ Tiên Tộc, chứ không phải Tiên chủ Tiên Cốc chúng tôi! Cậu nói thả người? Hừ, cậu coi chúng tôi là gì?"
La Thành Tiên khẽ cười nói.
Lâm Chính không đáp, chỉ vung tay lên.
Đằng sau anh xuất hiện một nhóm người bị xiềng xích.
Nhóm người này là người của Tiên Cốc bị bắt làm tù binh.
Nhưng bọn họ còn tốt hơn nhiều so với người của Lâm Chính, ít nhất còn có tay có chân.
"Hôm nay tôi đến để trao đổi tù binh, các ông thả người của tôi thì có thể đưa những người này đi!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
Nhưng La Thành Tiên liếc mắt nhìn những người đó, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: "Không được!"
“Gì cơ?”
Lâm Chính ngây người.
Tất cả mọi người cũng khó tin.
“Phó cốc chủ, cứu chúng tôi với! Phó cốc chủ!”
“Mau đưa chúng tôi về!”
“Phó cốc chủ, cứu mạng!”
Đám tù binh qùy xuống đất khóc lóc thảm thiết.
Nhưng La Thành Tiên vẫn đứng im, lạnh lùng nói: "Lũ rác rưởi! Đã bị người của Tiên Tộc bắt đi thì chỉ có thể nói kỹ năng của các ngươi rất kém, thực lực cũng không ra gì, Tiên Cốc không chấp nhận những kẻ bất tài, đạo tâm kém cỏi, tu vi thấp, sao các ngươi có thể vào được Tiên Cốc? Chi bằng cả đời làm tù binh đi!”
Những người này nghe thấy vậy, hoàn toàn tuyệt vọng, ai cũng gào khóc thảm thiết.
Lâm Chính cũng khó tin, không ngờ lòng dạ La Thành Tiên độc ác như vậy, đến cả tù binh cũng không cần.
“Nếu các ông không có ý định trao đổi tù binh, vậy ông thông báo với người của tôi, muốn tôi đến đây làm gì?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tất nhiên là muốn gặp Tiên chủ Tiên Tộc mới nhận chức rồi!”
La Thành Tiên híp mắt cười nói, trong mắt tràn ngập sát ý: “Cốc chủ chúng tôi đã nói, nếu Tiên chủ là người không thể đắc tội thì tuyệt đối không được đắc tội, phải xem xét thời cơ mới được hành động, còn nếu Tiên chủ là người vô danh tiểu tốt thì phải diệt trừ ngay, nhân cơ hội hạ gục Tiên Tộc, thống nhất tiên đạo!”
Dứt lời.
"Giết!"
Vô số bóng người từ trong sương mù lao ra, một vùng mênh mông đen kịt, bao vây người Tiên Tộc.
Sắc mặt ba người Nguyên chủ, Băng chủ, Thượng chủ ngay lập tức thay đổi, đồng loạt dẫn người đề phòng bốn phía.
"Tiên chủ, không ổn, chúng ta bị bao vây rồi!"
Chi Lan sợ hãi kêu lên.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính cực kỳ bình tĩnh, hờ hững nhìn chằm chằm La Thành Tiên.
"Người tu đạo nếu tâm không chính, đạo không ngay thì sao có thể tu tiên? Hành vi này của ông có gì khác lũ cầm thú đâu?”
Lâm Chính nói.
“Cần gì phải chính nghĩa? Chỉ cần tùy tâm là được! Nếu cậu đầu hàng, tôi sẽ tha chết cho cậu!”
La Thành Tiên cười khẩy nói.
“Sao tôi phải đầu hàng?”
Lâm Chính lắc đầu.
“Xem ra Tiên chủ của chúng ta chưa đến Hoàng Hà thì sẽ không sợ! Phải ra tay, cậu mới biết sợ ư?”
La Thành Tiên hầm hừ, sau đó vung tay ra lệnh chiến đấu.
Nhưng vào lúc này.
Két!
Có âm thanh kỳ quái vang lên.
La Thành Tiên sửng sốt.
Đám người Tiên Cốc ở vòng ngoài như cảm nhận được gì đó, đồng loạt quay đầu, nhìn vào trong sương băng...
"Có người!"
Một người của Tiên Cốc hét lên.
Mọi người quay đầu nhìn.
Có tiếng vó ngựa vang lên.
Sau đó, hàng ngàn bóng người từ trong băng tuyết lao ra, giống như dã thú, bao vây người của Tiên Cốc ba vòng trong ba vòng ngoài.
Người của Tiên Cốc sợ tái mặt, vội rút kiếm nghênh chiến.
Người của Tiên Tộc cũng sửng sốt, khó tin nhìn thiên quân vạn mã đột nhiên xuất hiện.
“Những người này... những người này là ai?”
Băng chủ ngây người nhìn xung quanh.
“Những người này... đều là người của tôi!”
Lâm Chính thờ ơ nói, sau đó cưỡi ngựa đi về phía La Thành Tiên.
Sắc mặt La Thành Tiên căng thẳng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Cậu muốn làm gì?"
Chi Lan làm sứ giả dẫn theo người giỏi trong Tiên Tộc, cầm chỉ lệnh của Lâm Chính đến Tiên Cốc.
Người của Tiên Tộc không ai không ngóng theo.
Trước một đình đài.
Vài bóng người khí tức đáng sợ lặng lẽ đáp xuống.
Trong đình, một người đàn ông trung niên đang pha trà, hương trà lan ra xung quanh.
“Ồ! Nhanh vậy các vị đã đến đây rồi? Nào nào, mời ngồi, mời ngồi”.
Người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy, cười chào người đến.
Người đàn ông đó tên là Thi Thái Sơn, em trai của Nguyên chủ.
Khác với Nguyên chủ tính tình lỗ mãng,Thi Thái Sơn lòng dạ tâm kế sâu xa hơn nhiều.
Đám người vừa đến nhíu mày, nhưng ai cũng nhẫn nại ngồi xuống.
“Khó có khi, khó có khi, khó mà tưởng tượng người của khu Nguyên Tiên, khu Thiên Tiên, khu Thượng Thiên có thể ngồi với nhau uống trà nói chuyện, đúng là hiếm có”.
Thi Thái Sơn mỉm cười rót trà cho mọi người.
“Thi đại nhân, cuộc thi tiên chủ vừa kết thúc, ông không đợi được đã gọi chúng tôi đến, không sợ tiên chủ mới của chúng ta nổi giận, ra tay với chúng ta sao?”.
Một cô gái lạnh lùng nói.
Cô ta là trưởng lão của khu Thiên Tiên, tên là Thịnh Bách Hoa, thường xuyên đi theo bên cạnh Băng chủ, cũng là cánh tay đắc lực của Băng chủ cùng với Chi Lan.
“Ra tay với chúng ta?”.
Thi Thái Sơn nheo mắt, cười khinh thường: “Thịnh trưởng lão cho rằng tên họ Lâm đó là thần tiên thật sao? Mặc dù cậu ta đánh bại chủ của ba khu chúng ta, nhưng Băng chủ, Nguyên chủ và Thượng chủ đều đã trải qua một trận chém giết, tiêu hao lẫn nhau, trạng thái không tốt, bị cậu ta lợi dụng cơ hội mà thôi! Nếu đánh giá thực lực thật sự, tên họ Lâm đó có thể đánh thắng Băng chủ đã là đánh giá cao cậu ta rồi”.
Mấy người đó lên tiếng, không nói gì, nhưng ai cũng lộ ra ánh mắt không cam tâm.
“Ông nói không sai, nhưng người này có sức mạnh của ba loại nguyên tố băng hỏa lôi, trong mắt các đệ tử bình thường đã không khác gì thần tiên. Tiên chủ như cậu ta thật ra là do các đệ tử Tiên Tộc chọn ra. Chỉ cần cậu ta có thân phận tiên chủ, chúng ta sẽ phải nghe theo cậu ta, làm gì được cậu ta?”.
Ở bên khác, một người đàn ông mặt chữ điền hạ giọng nói. Sau lưng ông ta đeo một thanh kiếm băng to lớn, khí thế bùng lên, đến gần một chút là cảm thấy áp lực.
“Đường đường là Tiên Tộc, sao có thể để người ngoài lãnh đạo? Nếu vậy, chẳng phải chúng ta làm mất hết mặt mũi của tổ tông hay sao?”.
Thi Thái Sơn đột nhiên đứng dậy, nói: "Tôi nói thật với mọi người. Mặc dù Nguyên chủ anh tôi khuất phục, nhưng là vì tình thế ép buộc, trong lòng anh tôi hoàn toàn không xem trọng tên nhóc đó! Anh tôi muốn sau khi chữa lành vết thương sẽ giết người đó, lãnh đạo Tiên Tộc!”.
“Cái gì?”.
Bọn họ sửng sốt, nhưng chẳng lâu sau đã bình tĩnh lại.
Mặc dù nghe rất chấn động, nhưng bọn họ đều không thấy bất ngờ.
Dù sao trận chiến này, Băng chủ, Thượng chủ, Nguyên chủ đều cảm thấy ấm ức, hoàn toàn bị Lâm Chính lợi dụng cơ hội, sao có thể phục được? Đợi vết thương khỏi, bọn họ chắc chắn sẽ tìm lại mặt mũi.
“Anh của ông lãnh đạo Tiên Tộc? Vậy các ông đặt Băng chủ của chúng tôi ở đâu rồi?”.
Thịnh Bách Hoa hỏi.
“Thịnh trưởng lão, không phải tôi không muốn chủ cô lãnh đạo Tiên Tộc, mà là bất kể thực lực hay tâm tư của Băng chủ đại nhân đều không bằng anh tôi. Nếu chủ cô thật sự tính toán không sai sót thì sao lại để tên nhóc họ Lâm kia tính kế?”.
Thi Thái Sơn cười hỏi.
Thịnh Bách Hoa tức giận, nhưng không nói gì.
“Còn Thượng chủ đại nhân đã thương lượng với anh tôi từ trước rồi. Ông ta không xem trọng vị trí tiên chủ cho lắm, sẵn sàng nhường cho anh tôi! Hôm nay gọi mọi người đến đây là để vạch kế hoạch diệt trừ! Anh tôi hi vọng có thể được khu Thiên Tiên và khu Thượng Tiên giúp đỡ, bèn nói tôi thông báo cho mọi người!”.
Thi Thái Sơn cười nói.
“Muốn giết người này không khó, cao thủ của ba khu hợp tác, thiết kế bẫy mai phục, giết cậu ta sẽ rất dễ dàng”.
Người đàn ông cao to nói.
“Không không không, không được giết người đó!”.
Thi Thái Sơn lắc đầu, cười nói: “Chúng ta phải bắt sống!”.
“Bắt sống?”.
“Vì sao?”.
“Cậu ta có ba loại sức mạnh nguyên tố, xưa nay hiếm có. Anh tôi muốn bắt sống người đó, giải mã cậu ta, có lẽ sẽ giúp chúng ta đạt được trường sinh”.
Thi Thái Sơn nói.
Bọn họ nghe vậy, hai mắt sáng bừng.
Thịnh Bách Hoa cũng đứng ngồi không yên, lên tiếng hỏi: “Thi đại nhân, các ông muốn làm thế nào?”.
“Không phải cậu ta muốn muốn dựa vào uy của Tiên Tộc chúng ta để đòi người bên Tiên Cốc sao? Đây… chính là cơ hội tốt để chúng ta ra tay!”.
Trong mắt Thi Thái Sơn ánh lên vẻ giảo hoạt, khẽ cười nói.
Chương 4297: Quỳ xuống
Đệ tử tầng lớp dưới là người tu đạo thuần túy.
Bọn họ chỉ theo đuổi một phương hướng.
Theo bọn họ thấy phương hướng này luôn do người mạnh chỉ dẫn.
Ví dụ như Băng chủ, Nguyên chủ và Thượng chủ.
Ví dụ như Lâm Chính.
Còn “người tu đạo” ở tầng lớp cao thì lại quan tâm đến lợi ích hơn, bọn họ nhìn xa hơn, hiểu được chỉ dựa vào thực lực bản thân để tu luyện thì không thể đạt tới trường sinh, thậm chí còn không có khả năng bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Tất cả họ phải cố hết sức nắm lấy tài nguyên.
Trong mắt bọn họ người của Tiên Tộc chính là tài nguyên.
Thật ra trong lòng Lâm Chính hiểu rõ chuyện này, anh cũng hiểu được Tiên Tộc không thật sự tiếp nhận mình.
Cho nên anh nói đám người Ngạo Hàn Mai rời đi.
Còn anh thì một mình ở lại đây đợi tin tức của Chi Lan.
Tốc độ của Chi Lan rất nhanh, đi về chưa tới một ngày.
“Bái kiến tiên chủ!”.
Chi Lan đi vào đại điện tiên chủ xây dựng tạm thời gặp Lâm Chính.
“Tình hình thế nào?”.
Lâm Chính hỏi.
Chi Lan do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Người của Tiên Cốc đồng ý thả con tin, nhưng bọn họ đưa ra một yêu cầu”.
“Yêu cầu gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Bọn họ yêu cầu… tiên chủ phải đích thân đến đón con tin”.
Chi Lan nói.
Lâm Chính nghe xong lập tức hiểu ra.
Tiên Cốc biết Tiên Tộc nhiều năm không thống nhất, giờ lại xuất hiện một người tự xưng tiên chủ đương nhiên bọn họ sẽ rất hoảng sợ, muốn gặp người được gọi tiên chủ đó một lần.
Lâm Chính tin rằng nếu mình đi, Tiên Cốc sẽ nghĩ cách tiêu diệt mình, tiếp tục phân chia Tiên Tộc.
Nếu Tiên Tộc thống nhất thì sẽ có sức uy hiếp rất lớn đối với Tiên Cốc.
Lâm Chính nhíu mày suy nghĩ.
Chốc lát sau, anh nhỏ giọng nói: “Gọi Băng chủ, Thượng chủ, Nguyên chủ và tất cả trưởng lão tới đây, nói với bọn họ tiên chủ có lệnh, muốn bàn bạc đại sự với bọn họ!”.
Chi Lan sửng sốt, nhìn Lâm Chính một cách kỳ quái, sau đó chắp tay, quay người rời đi.
Cứ vậy qua nửa tiếng, lần lượt có người đi vào đại điện tiên chủ.
“Bái kiến tiên chủ”.
“Bái kiến tiên chủ”.
“Bái kiến tiên chủ…”.
Một số trưởng lão còn hành lễ với Lâm Chính.
Nhưng Băng chủ, Nguyên chủ thì không.
Trải qua thời gian hòa hoãn, thực lực của bọn họ khôi phục không ít, đương nhiên không sợ Lâm Chính.
“Bái kiến tiên chủ”.
Thượng chủ đi vào đại điện, cúi người nhưng không quỳ.
Lâm Chính nhìn Thượng chủ, sau đó nhìn sang Băng chủ và Nguyên chủ.
Anh có thể nhìn ra lửa giận trong mắt hai người.
Người tâm cao khí ngạo giống như Nguyên chủ, trừ bản thân ra thì không phục ai cả, sao có thể phục Lâm Chính?
Còn Băng chủ thì càng không cần phải nói.
Cô ta dẫn Lâm Chính tới là muốn mượn tay Lâm Chính cướp vị trí tiên chủ cho mình.
Không ngờ mình không ngồi được vị trí tiên chủ, ngược lại để Lâm Chính ngồi…
Sao không khiến cô ta nổi giận, sao không phẫn nộ?
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến cảm xúc của bọn họ.
Chỉ cần lợi dụng Tiên Tộc cứu người Hoa Thiên Hải ra, anh sẽ chuồn ngay.
Vị trí tiên chủ gì đó anh hoàn toàn không quan tâm.
“Băng chủ, Nguyên chủ, vì sao các người không hành lễ với tôi?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
Hai người nhíu mày, Băng chủ không lên tiếng, Nguyên chủ lại lạnh lùng nói: “Bẩm tiên chủ, vết thương của tôi chưa khỏi, không tiện hành lễ”.
“Vết thương chưa lành?”.
Lâm Chính đứng thẳng dậy, ánh mắt đầy âm u lạnh lẽo: “Quỳ xuống!”.
Mọi người ngẩn ra.
Ánh mắt Nguyên chủ toát ra lửa giận ngút trời, nắm đấm siết chặt, nhìn chằm chằm Lâm Chính, gần như chuẩn bị ra tay.
Lúc này, Thượng chủ đột nhiên tiến lên, nhỏ giọng nói: “Nguyên chủ, lúc này phải nhẫn nhục chịu đựng, nghĩ cho đại cục”.
Nguyên chủ quay đầu nhìn ông ta.
Mắt Thượng chủ lóe sáng, vẻ mặt sâu xa.
Nguyên chủ thấy vậy thì đè nén sự phẫn nộ vô tận trong lòng, cuối cùng cũng chậm rãi quỳ xuống.
“Ông…”.
Băng chủ hơi khó itn.
Cô ta không ngờ một người kiêu ngạo như Nguyên chủ lại dễ dàng khuất phục như vậy.
“Băng chủ, cô cần tôi dạy làm sao để quỳ à?”.
Lâm Chính đi xuống, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Băng chủ, thản nhiên nói.
Băng chủ chưa khôi phục vết thương, nếu chiến đấu thì chưa chắc là đối thủ của Lâm Chính, trong lúc bất đắc dĩ chỉ đành chậm rãi quỳ xuống.
“Đứng dậy đi”.
Lâm Chính nói, sau đó quay về chỗ ngồi, chú ý tới người của Tiên Tộc ở bên dưới, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ đưa ra chỉ lệnh, lập tức tập kết tất cả người của Tiên Tộc đi theo tôi đến Tiên Cốc! Mỗi người tự quay về, trong một tiếng đồng hồ tập hợp người ngựa, đi theo tôi đến đó! Nghe rõ chưa?”.
Bọn họ nghe vậy lại đưa mắt nhìn nhau.
“Xin hỏi tiên chủ, chúng ta tập kết người ngựa đến Tiên Cốc là để làm gì?”.
Thượng chủ chắp tay nói.
“Cứu người!”.
“Cứu ai?”.
“Đương nhiên là cứu người trong tộc chúng ta bị Tiên Cốc bắt rồi!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Bọn họ vừa nghe vậy thì đều âm thầm cười nhạt.
Cứu người của Tiên Tộc? Cứu người của cậu thì có!
Mặc dù bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, nhưng không ai dám vạch trần.
“Mau đi chuẩn bị đi! Một tiếng sau tập trung ở cửa tộc”.
Lâm Chính nói, sau đó phất tay.
“Tuân lệnh tiên chủ”.
Bọn họ đáp lại, sau đó giải tán.
Chương 4297: Ép buộc
Người của Tiên Tộc nhanh chóng tập kết xong, hùng dũng xuất phát đến Tiên Cốc với Lâm Chính dẫn đầu.
Người của Tiên Tộc bình thường tỏ ra rất vui với chuyện cứu người.
Bởi vì trước kia Tiên Tộc bị chia làm ba, nội đấu nghiêm trọng, dù là người của Thiên Tiên, Nguyên Tiên hay Thượng Tiên bị bắt cũng không ai coi trọng.
Lãnh tụ của ba khu chỉ suy nghĩ làm sao để thống nhất Tiên Tộc, sự sống chết của đệ tử bình thường không được chú ý quá nhiều.
Phải biết rằng Tiên Cốc cũng không dễ chọc giận.
Bây giờ có người ra mặt vì bọn họ đương nhiên ai cũng nhiệt tình, ý chí chiến đấu ngập tràn.
Nhưng đám người Nguyên chủ và các trưởng lão lại không để tâm lắm.
“Giương cờ hiệu người của Tiên Tộc để cứu người của mình, tên họ Lâm này tính toán cũng hay thật”.
Nguyên chủ nhìn chằm chằm Lâm Chính đang cưỡi ngựa ở phía trước, lạnh lùng nói.
“Cậu ta đã điều người của cậu ta rời khỏi Tiên Tộc, tôi nghĩ cậu ta sẽ cứu người sau đó rời khỏi Tiên Tộc chúng ta”.
Thượng chủ mỉm cười nói: “Cậu ta cũng biết vị trí tiên chủ không ngồi vững được, các vị không cần tức giận, cậu ta sẽ không ở chỗ chúng ta quá lâu”.
“Rời đi?”.
Băng chủ lạnh lùng nói: “Anh ta sỉ nhục chúng ta như vậy, nếu không giết anh ta, cả đời chúng ta sẽ không rửa được mối nhục”.
“Ý của Băng chủ là?”.
"Để anh ta đi là không thể, nhất định phải giết người này! Nếu không, người Tiên Tộc chúng ta sẽ cảm thấy anh ta mạnh hơn chúng ta, dù chúng ta dẫn dắt Tiên Tộc, mọi người cũng sẽ không phục!”, Băng chủ lạnh lùng nói.
“Băng chủ đại nhân nói đúng! Tôi nghĩ mọi thứ phải tiến hành theo kế hoạch. Giết cậu ta, không để cậu ta tiếp tục kiêu căng, lấy lại uy quyền của chúng ta trong lòng người trong tộc!”.
Nguyên chủ nói, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Thượng chủ lặng lẽ gật đầu.
“Vậy mọi thứ cứ làm theo kế hoạch!”.
Mấy người họ bàn bạc xong lặng lẽ tiến về phía trước, đồng thời luôn tay nhét đan dược vào miệng.
Bọn họ đi chưa bao lâu, một bóng người nhanh chóng tiến sát lại.
“Bái kiến minh chủ!”.
Người đến quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
“Đứng dậy đi”.
Lâm Chính nhìn người đó, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”.
“Bẩm minh chủ, mọi thứ đã sắp xếp xong”.
“Được, nói mọi người chuẩn bị tinh thần”.
Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Người đó chắp tay đáp, quay người rời đi.
“Người đó là ai?”.
Nguyên chủ nhíu mày hỏi.
“Nghe nói Lâm Chính là minh chủ của một liên minh ở vực Diệt Vong, người đó có lẽ là thuộc hạ của cậu ta”.
Thượng chủ nói.
“Thế à? Hừ, một đám hư danh mà thôi!”.
Nguyên chủ khinh thường nói.
“Mặc kệ họ đi, hai vị, sắp đến cửa Ngõa Trại rồi!”.
Băng chủ nhìn phía trước, nhỏ giọng nói.
Nguyên chủ và Thượng chủ căng thẳng, ra hiệu với thuộc hạ.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đi ở phía trước dừng lại.
Anh nhìn khe núi trước mặt, lên tiếng hỏi: “Qua khỏi khe núi này sẽ đến địa bàn của Tiên Cốc à?”.
“Không sai, nơi này địa thế hiểm trở, thích hợp để mai phục!”.
Nguyên chủ dong ngựa tiến lên, chắp tay nói: “Để tránh thương vong không cần thiết, mong tiên chủ đi tiên phong, vượt qua khe núi, chúng tôi sẽ lập tức đi theo sau”.
“Bảo tôi đi tiên phong?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Có gì không đúng sao? Anh là tiên chủ, là người có thực lực mạnh nhất trong Tiên Tộc chúng tôi! Tôi nghĩ với thực lực của anh, dù khe núi này có mai phục, anh cũng không có gì phải sợ!”, Băng chủ cũng lên tiếng.
“Xin tiên chủ thương tiếc tính mạng người trong tộc mà đi qua khe núi!”.
Thượng chủ dẫn theo một nhóm trưởng lão lần lượt tiến tới gây áp lực.
Lâm Chính nhíu mày, biết đây là âm mưu của đám người Nguyên chủ.
Khe núi đã có thể xem là địa bàn của Tiên Cốc, trong đó chắc chắn có cao thủ Tiên Cốc canh giữ.
Anh vào đó một mình chắc chắn sẽ bị mai phục.
Bọn họ đang muốn ép anh đi vào chỗ chết!
“Chúng ta đợi ở đây là được, chẳng phải đã hẹn với Tiên Cốc sẽ gặp bọn họ ở đây sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đợi ở đây? Tiên chủ, chúng ta đã đến Tiên Cốc rồi thì sao có thể dừng ở đây, xin tiên chủ vào cốc!”, Nguyên chủ nói.
“Xin tiên chủ vào cốc!”.
“Xin tiên chủ vào cốc!”.
Những người khác hô to.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Nguyên chủ, ánh mắt dần lạnh đi.
Anh đã hiểu mọi thứ.
Những người này đang ép buộc anh.
Nếu anh từ chối, đám người Nguyên chủ sẽ danh chính ngôn thuận khiêu chiến với anh, kéo anh xuống khỏi vị trí tiên chủ, nhân tiện trả mối nhục trong cuộc thi trước kia.
Lâm Chính không nói gì mà sờ vào Thiên Sinh Đao.
Vào lúc quan trọng mà không dọa bọn họ sợ thì kế hoạch sẽ thất bại.
Nguyên chủ nhìn động tác nhỏ của Lâm Chính, mừng thầm trong lòng, chuẩn bị hành động.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Ù!
Một tiếng kèn hiệu du dương vang lên từ trong khe núi.
Sau đó nhiều bóng người chạy ra.
Người của Tiên Cốc… ra ngoài rồi!
Chương 4299: Không thể nào
Chẳng mấy chốc, người của Tiên Cốc đã lao ra khỏi hẻm núi, bày trận chờ đợi.
"Ai là Tiên chủ mới của Tiên Tộc?"
Người đàn ông có chòm dâu dê bước ra khỏi đoàn người Tiên Cốc.
Người đàn ông mặc áo gấm, đeo vòng cổ vòng tay, nhìn rất xa hoa hào nhoáng, nhưng điều khiến người khác ngạc nhiên là khí chất ông ta, không thua kém chủ của ba khu Tiên Tộc.
Những người này xuất hiện, khiến cho đám Nguyên chủ phải dừng kế hoạch.
Lâm Chính xoay người, nhìn người đàn ông, thờ ơ nói.
"Ông là ai?"
"Tôi là phó cốc chủ Tiên Cốc – La Thành Tiên, nghe nói Tiên chủ muốn đến Tiên Cốc xin chỉ bảo, cho nên tôi đành ra đây lĩnh giáo!"
Người đàn ông trung niên nhàn nhạt nói.
Lời nói đầy kiêu ngạo.
"Phó cốc chủ?"
Lâm Chính cau mày.
Những người khác của Tiên Tộc ngay lập tức khó chịu.
“Đồ khốn, Tiên chủ chúng tôi đích thân đến, sao cốc chủ các ông không xuất hiện? Sao hả? Khinh thường người Tiên Tộc chúng tôi à?”
"Đừng kiêu ngạo như vậy!"
"Đáng ghét!"
Đám đông mắng mỏ, lòng đầy căm phẫn.
Lâm Chính giơ tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, sau đó thúc ngựa tiến về phía trước.
"Tôi là Tiên chủ!"
“Cậu hả?”
La Thành Tiên nhìn Lâm Chính từ trên xuống dưới, không nhịn được cười to: "Tôi còn tưởng rằng Tiên chủ là ai! Không ngờ là đứa trẻ chưa thành niên! Nực cười! Nực cười! Ha ha ha... "
Lời này nói ra, đám người Nguyên chủ không khỏi cau mày.
"Tôi có nghe nói về cuộc đấu của các người! Băng chủ, Nguyên chủ, Thượng chủ, ba người cũng xem như anh hùng của một cõi, sao các người còn thua một thằng nhóc thế? Các người còn cam tâm phục tùng cậu ta nữa hả? Đúng là mất hết mặt mũi tu sĩ!"
La Thành Tiên cười khẩy, trên khuôn mặt đều là kiêu ngạo và khinh bỉ.
"La Thành Tiên, ông đừng ở đây nói lời vô ích! Hôm nay chúng tôi đến là để đòi lại những đệ tử bị Tiên Cốc bắt giữ! Nếu ông biết điều thì mau ngoan ngoãn thả người!"
Nguyên chủ thấy chướng mắt, ngay lập tức nổi nóng.
Tính ông ta dễ nóng nảy, mặc dù hận Lâm Chính, nhưng so với người của Tiên Cốc, ông ta hoàn toàn có thể buông bỏ hận thù với Lâm Chính.
“Thả người? Ồ, được thôi!”
La Thành Tiên híp mắt, vung tay lên.
Chỉ thấy đám người Tiên Cốc tách ra.
Sau đó một nhóm người bị hành hạ không còn hình người được đưa đến.
Những người này hoặc là cụt tay cụt chân, hoặc là bị lột da, hoặc là bị móc mắt, móc thận, tất cả đều cực kỳ thê thảm.
"Cái gì?"
Người của Tiên Tộc nổi giận.
Nhưng bọn họ đều biết, bất kể là Tiên Tộc hay Tiên Cốc, đối xử với người ngoài như vật nuôi là điều hết sức bình thường.
Họ đều vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, không ngại dùng người sống để tu luyện.
Phần lớn nội tạng trên người những người này đều bị bọn họ lấy đi luyện chế thuốc.
Lâm Chính lập tức tìm kiếm bóng dáng Hoa Thiên Hải.
Trong số những người này, có không ít người của Ngũ Phương Băng Nguyên, nhưng... không thấy Hoa Thiên Hải!
“Người của tôi đâu?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Tiên chủ đang nói gì vậy? Người của cậu không có ở đây sao?”
La Thành Tiên cười nói.
“Ý của tôi là đám người lúc trước bị các ông bắt đi làm tù binh!”
Lâm Chính nói: “Nơi này còn thiếu rất nhiều người, bọn họ đâu?”
“Hả... Tiên chủ đang nói đám người đó sao? Nếu không có ở đây, sợ rằng, bọn họ đã chết rồi”.
La Thành Tiên nhún vai, mặt đầy thờ ơ.
“Ông nói gì cơ?”
Con ngươi của Lâm Chính đỏ ngầu.
“Minh chủ... cứu tôi...”
Là minh chủ... minh chủ, mau cứu chúng tôi...”
“Minh chủ...”
Khi người của Ngũ Phương Băng Nguyên nhìn thấy Lâm Chính, họ như bắt được cọng rơm cứu mạng, cố sức kêu lên, nhưng giọng nói rất yếu ớt.
Lâm Chính kiềm chế cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Thả người ra!"
"Thả người ư?"
La Thành Tiên nheo mắt: "Không thể nào!"
Chương 4300: Đây đều là người của tôi
Đám người Lâm Chính nghe thấy thế, lông mày nhíu chặt.
"Cậu là Tiên chủ Tiên Tộc, chứ không phải Tiên chủ Tiên Cốc chúng tôi! Cậu nói thả người? Hừ, cậu coi chúng tôi là gì?"
La Thành Tiên khẽ cười nói.
Lâm Chính không đáp, chỉ vung tay lên.
Đằng sau anh xuất hiện một nhóm người bị xiềng xích.
Nhóm người này là người của Tiên Cốc bị bắt làm tù binh.
Nhưng bọn họ còn tốt hơn nhiều so với người của Lâm Chính, ít nhất còn có tay có chân.
"Hôm nay tôi đến để trao đổi tù binh, các ông thả người của tôi thì có thể đưa những người này đi!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
Nhưng La Thành Tiên liếc mắt nhìn những người đó, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: "Không được!"
“Gì cơ?”
Lâm Chính ngây người.
Tất cả mọi người cũng khó tin.
“Phó cốc chủ, cứu chúng tôi với! Phó cốc chủ!”
“Mau đưa chúng tôi về!”
“Phó cốc chủ, cứu mạng!”
Đám tù binh qùy xuống đất khóc lóc thảm thiết.
Nhưng La Thành Tiên vẫn đứng im, lạnh lùng nói: "Lũ rác rưởi! Đã bị người của Tiên Tộc bắt đi thì chỉ có thể nói kỹ năng của các ngươi rất kém, thực lực cũng không ra gì, Tiên Cốc không chấp nhận những kẻ bất tài, đạo tâm kém cỏi, tu vi thấp, sao các ngươi có thể vào được Tiên Cốc? Chi bằng cả đời làm tù binh đi!”
Những người này nghe thấy vậy, hoàn toàn tuyệt vọng, ai cũng gào khóc thảm thiết.
Lâm Chính cũng khó tin, không ngờ lòng dạ La Thành Tiên độc ác như vậy, đến cả tù binh cũng không cần.
“Nếu các ông không có ý định trao đổi tù binh, vậy ông thông báo với người của tôi, muốn tôi đến đây làm gì?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tất nhiên là muốn gặp Tiên chủ Tiên Tộc mới nhận chức rồi!”
La Thành Tiên híp mắt cười nói, trong mắt tràn ngập sát ý: “Cốc chủ chúng tôi đã nói, nếu Tiên chủ là người không thể đắc tội thì tuyệt đối không được đắc tội, phải xem xét thời cơ mới được hành động, còn nếu Tiên chủ là người vô danh tiểu tốt thì phải diệt trừ ngay, nhân cơ hội hạ gục Tiên Tộc, thống nhất tiên đạo!”
Dứt lời.
"Giết!"
Vô số bóng người từ trong sương mù lao ra, một vùng mênh mông đen kịt, bao vây người Tiên Tộc.
Sắc mặt ba người Nguyên chủ, Băng chủ, Thượng chủ ngay lập tức thay đổi, đồng loạt dẫn người đề phòng bốn phía.
"Tiên chủ, không ổn, chúng ta bị bao vây rồi!"
Chi Lan sợ hãi kêu lên.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính cực kỳ bình tĩnh, hờ hững nhìn chằm chằm La Thành Tiên.
"Người tu đạo nếu tâm không chính, đạo không ngay thì sao có thể tu tiên? Hành vi này của ông có gì khác lũ cầm thú đâu?”
Lâm Chính nói.
“Cần gì phải chính nghĩa? Chỉ cần tùy tâm là được! Nếu cậu đầu hàng, tôi sẽ tha chết cho cậu!”
La Thành Tiên cười khẩy nói.
“Sao tôi phải đầu hàng?”
Lâm Chính lắc đầu.
“Xem ra Tiên chủ của chúng ta chưa đến Hoàng Hà thì sẽ không sợ! Phải ra tay, cậu mới biết sợ ư?”
La Thành Tiên hầm hừ, sau đó vung tay ra lệnh chiến đấu.
Nhưng vào lúc này.
Két!
Có âm thanh kỳ quái vang lên.
La Thành Tiên sửng sốt.
Đám người Tiên Cốc ở vòng ngoài như cảm nhận được gì đó, đồng loạt quay đầu, nhìn vào trong sương băng...
"Có người!"
Một người của Tiên Cốc hét lên.
Mọi người quay đầu nhìn.
Có tiếng vó ngựa vang lên.
Sau đó, hàng ngàn bóng người từ trong băng tuyết lao ra, giống như dã thú, bao vây người của Tiên Cốc ba vòng trong ba vòng ngoài.
Người của Tiên Cốc sợ tái mặt, vội rút kiếm nghênh chiến.
Người của Tiên Tộc cũng sửng sốt, khó tin nhìn thiên quân vạn mã đột nhiên xuất hiện.
“Những người này... những người này là ai?”
Băng chủ ngây người nhìn xung quanh.
“Những người này... đều là người của tôi!”
Lâm Chính thờ ơ nói, sau đó cưỡi ngựa đi về phía La Thành Tiên.
Sắc mặt La Thành Tiên căng thẳng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Cậu muốn làm gì?"