• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (118 Viewers)

  • Chương 4271-4275

Chương 4271: Hầm băng

Ánh mặt cô gái trông lạnh lùng, cô gái bặm môi nhưng không tiếp tục ra tay nữa. Cô ta có thể nhận ra bản thân không phải là đối thủ của đối phương.

Một đòn tấn công như vậy mà anh chẳng hề hấn gì còn giữ được cả Minh Đạo Tử còn nguyên vẹn thì đúng là quá đáng quá.

Cô gái từ từ đứng dậy, nhìn Lâm Chính và nói: “Anh đi theo tôi”.

“Đưa tôi đi gặp người đứng đầu của cô à?”, Lâm Chính hỏi.

“Đúng vậy, đi theo tôi”, cô gái nói rồi đi tới kết giới phong tuyết và bước vào.

“Đại nhân, chắc chắn là lừa đảo”.

Thế nhưng Lâm CHính chẳng nói gì, cứ thế bước vào theo. Dù có bẫy hay lừa đảo thì anh cũng thử.

Đám người Hoa Thiên Hải vì anh mà bị người của tiên cốc bắt giữ. Nếu anh không cứu họ ra thì anh sẽ áy náy cả đời mất.

Sau kết giới càng lạnh hơn. Lâm Chính run lẩy bẩy.Thế nhưng cô gái có vẻ đã quen với môi trường này nên chẳng có cảm giác gì.

Bốn bề mịt mù, không nhìn rõ được cái gì với cái gì. Đất trời chỉ có một màu. Thật khó có thể tưởng tượng được trên thế giới lại có một nơi khủng khiếp như thế này.

"Sợ rằng đến cả Nam Cực cũng đến vậy mà thôi”.

Cứ thế đi tầm nửa tiếng.

“Hả”, Lâm Chính khựng người. Phía trước xuất hiện vô số bức tượng điêu khắc hùng vĩ. Những bức tượng này càng hàng nghìn trượng giống như những ngọn núi khổng lồ vậy.

Bọn họ mang phong cách cổ xưa, mặc áo giáp tay cầm trường kiếm, có người mặc áo choàng giơ kiếm lên cao.

Những bước tượng sống động như thật, đúng là thần kỳ. Ai tạo ra chúng vậy? Lâm Chính khá bất ngờ. Càng tới gần thì anh càng cảm nhận được khí tức đặc biết phóng ra từ những bức tượng này.

“Thần lực phi thăng sao?”, Lâm Chính đanh mặt.

Sức mạnh của những bức tượng hóa ra là sức mạnh giống như của Lục Địa Thần Tiên. Đây là những bức tượng do Lục Địa Thần Tiên tạo ra sao?

Không đúng…chúng rất đặc biệt mà. Khí tức của những bức tượng này là của các vị Lục Địa Thần Tiên mới đúng.

Đặc biết quá?

“Bái kiến băng chủ?”, cô gái bước tới bức tượng gần nhất và quỳ xuống.

Một bóng hình nhỏ bé bước ra. Người này cao tầm 1m65, mái tóc trắng và cầm một bông hoa sen tuyết trong tay.

Lâm Chính nhìn người này và không đoán ra được tu vi của đối phương. Nhưng ah có thể khẳng định người này không phải là một Lục Địa Thần Tiên.

“Đây là người đứng đầu của cô à?”, anh hỏi.

Cô gái không hề trả lời.

“Đứng dậy đi”, người được gọi là băng chủ lên tiếng.

“Cảm ơn băng chủ”, cô gái đứng dậy

Băng chủ nhìn Lâm Chính và Minh Đạo Tử, sau đó gật đầu: “Người này đưa tới núi băng làm việc, người này đưa tới băng trận giúp tôi tu luyện”.

“Vâng”, bảy tám bóng người nữa bước tới, họ đều là nữ giới.

Minh Đạo Tử tái mặt. Lâm Chính thì chau mày: “Ý của các người là gì?”

“Không phải các anh muốn gặp băng chủ sao? Giờ gặp rồi đấy”, cô gái nói.

Lâm Chính lập tức hiểu ra ý của cô ta. Cô gái biết không thể đối đầu được với anh nên cố tình để băng chủ giải quyết. Lâm Chính do nóng ruột nên đã rơi vào bẫy của họ.

Anh đanh mắt và chỉ điểm.

Ầm...

Vô số đường sét giáng xuống. Mà đây không phải là sấm sét bình thường. Mỗi một đường chém xuống đều khiến không gian nổ tung, sau đó tấn công ngay lập tức những người xung quanh anh.

Các cô gái nhìn biển sấm sét bằng vẻ kinh hoàng. Có người định lao ra ngoài nhưng họ vừa làm vậy thì lại có một đường sấm sét khác bùng lên.

“Dị hỏa”.

Băng chủ nhìn dị hỏa: “Thật không ngờ dị hỏa lại mạnh tới mức này, được lắm, rất tốt...”

“Nếu không muốn nói chuyện thì đừng làm khó tôi. Nếu không, tôi không ngại mà chiến đấu một trận đâu”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Các người là ai?”, băng chủ hỏi.

“Lâm Chính – người của liên minh Thanh Huyền”.

“Chưa từng nghe thấy”, băng chủ lắc đầu.

“Đưa họ đi nói chuyện với tôi”.

“Vâng băng chủ”, cô gái bên cạnh gật đầu.

Băng chính khẽ chau mày: “Không phải lại chơi tôi đấy chứ?”

“Các người không đủ tư cách ra điều kiện với tôi,muốn nói chuyện thì đi theo đi”.

Băng chủ lên tiếng rồi biến mất giữa đất trời mịt mù. Lâm Chính suy nghĩ. Anh đành phải cất đi dị hỏa cùng cô gái đi vào trong.

Bên trong là bậc thang nối dài dường như tới một thiên động khác. Lâm Chính và Minh Đạo Tử đi dằng sau,họ cảm thấy càng lúc càng lạnh hơn.

Minh Đạo Tử sắp không đi nổi nữa rồi. Lâm Chính lắc đầu và lấy ra một viên Thiên Hỏa Đan.

“Cảm ơn đại nhân”, Minh Đạo Tử nuốt xuống và cảm kích nói.

Cô gái liếc nhìn Lâm Chính rồi đi tiếp. Sau khi đi tới cuối bậc thang thì anh thấy vị băng chủ khi nãy đang quỳ dưới đất cầu nguyện gì đó với bức tượng trước mặt.

Sau đó băng chủ này lên tiếng: “Chúng ta hợp tác thôi”.
Chương 4272: Tôi không đồng ý

Lâm Chính cau mày, cẩn thận nhìn người phụ nữ.

"Chúng ta còn chưa bắt đầu nói chuyện! Sao cô biết tôi muốn hợp tác gì?"

“Hình như anh nhầm rồi, là tôi muốn hợp tác với anh, tôi không có hứng thú muốn biết anh muốn hợp tác gì với tôi”.

Băng chủ thờ ơ nói.

Lâm Chính nghe xong, lập tức hiểu ra.

Ngay từ lúc bắt đầu, những người này đã không đánh giá cao anh.

Băng chủ đã phát hiện giá trị của Lâm Chính, muốn lợi dụng, nên mới ổn định tâm trạng và bình tĩnh nói chuyện.

Nếu Lâm Chính không có giá trị gì, chắc chắn anh không thể gặp được Băng chủ!

Lâm Chính tuy khó chịu, nhưng cũng không phát tiết.

“Vậy mời Băng chủ nói một ít về chuyện hợp tác!”

"Tôi vừa thấy anh sử dụng dị hỏa, cảm thấy anh tinh thông dị hoả, ba ngày sau, tôi và hai vị băng chủ khác tổ chức cuộc thi Tiên Chủ! Chúng tôi sẽ thi đấu luyện đan! Anh thông thạo dị hoả như vậy, nhất định phải giúp tôi chiến thắng trận chung kết này, cho nên, tôi muốn anh giúp tôi!"

Băng chủ nói.

“Hoá ra là vậy?”

Lâm Chính gật đầu: "Tôi biết một chút thuật luyện đan, không phải chuyện to tát gì!"

"Rất tốt!"

Băng chủ vung tay lên: "Chi Lan, dẫn bọn họ xuống, sắp xếp cho bọn họ chỗ ăn chỗ ở, chờ tôi triệu kiến!"

"Vâng!"

Cô gái trước đó gật đầu, muốn dẫn Lâm Chính đi.

“Khoan đã!”

Lâm Chính hô lên, nhìn Băng chủ: "Chuyện hợp tác của chúng ta chỉ vậy thôi sao?"

“Chẳng lẽ anh có câu hỏi gì khác?”, Băng chủ cau mày hỏi.

"Băng chủ, tôi giúp cô luyện đan, thắng cuộc thi Tiên Chủ, cô kiếm được nhiều lợi ích, còn tôi thì sao? Tôi được lợi gì?"

Lâm Chính hỏi ngược lại.

Minh Đạo Tử ở bên cạnh nghe thấy vậy, choáng váng suýt ngất.

“Khốn nạn! Được phục vụ Băng chủ, làm việc cho Băng chủ là vinh dự cực lớn đối với anh! Sao anh còn dám ra điều kiện?"

Cô gái tên Chi Lan vô cùng tức giận, hung hăng liếc nhìn Lâm Chính, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

"Đây là Băng chủ của cô, không phải của tôi!"

Lâm Chính thản nhiên nói: "Băng chủ, nếu cô muốn hợp tác thì phải là đôi bên cùng có lợi, không phải đơn phương trục lợi, đó không gọi là hợp tác, mà là lợi dụng! Nếu Băng chủ chỉ muốn lợi dụng tôi! E rằng, tôi không thể đồng ý”.

"Anh… muốn chết hả?"

Chi Lan rút Hàn Kiếm bên hông, gác lên cổ Lâm Chính.

Lâm Chính cũng không ngồi chờ chết, trở tay rút Thiên Sinh Đao, dễ dàng chém Hàn Kiếm thành từng mảnh.

Hơi thở Chi Lan khẽ run lên, còn muốn gây khó dễ.

"Dừng tay!"

Băng chủ đột nhiên lên tiếng.

"Băng chủ...”

"Lui ra!"

Mặt Băng chủ trở nên lạnh lùng.

Chi Lan mím môi, cúi đầu nói: "Vâng”.

“Đao của anh khá thú vị...”

Băng chủ liếc nhìn Thiên Sinh Đao, chậm rãi nói: "Anh muốn lợi ích gì?"

"Người của tôi bị người của Tiên Cốc bắt đi, đang gặp nguy hiểm, mong Băng chủ giúp tôi cứu bọn họ!"

Lâm Chính nói.

“Ồ?”

Băng chủ hơi bất ngờ liếc nhìn Lâm Chính, lắc đầu, thản nhiên nói: "Mặc dù Tiên Tộc chúng tôi và Tiên Cốc như nước với lửa, nhưng chúng tôi không muốn gây thêm rắc rối, mục đích của chúng tôi là theo đuổi tuổi thọ vĩnh hằng và sức mạnh vô tận, con đường này cần phải tập trung tu luyện, dù tôi đồng ý, e rằng trong tộc cũng không có mấy người đồng ý tham gia tranh đấu”.

“Vậy sao?”

Lâm Chính hơi hụt hẫng.

"Nhưng tôi sẽ giúp anh”.

Băng chủ bỗng nhiên nói tiếp: "Tôi có thể thay mặt Tiên Tộc thương lượng với Tiên Cốc, trong tay tôi có một vài người Tiên Cốc, nếu anh có thể giúp tôi chiến thắng cuộc thi Tiên Chủ, tôi có thể dùng người Tiên Cốc trong tay để đổi người của anh về!”

Dứt lời, hai mắt Lâm Chính sáng lên.

"Vậy thì tôi cảm ơn Băng chủ!"

"Đừng vội nói cảm ơn, trận chung kết ngày hôm đó, hy vọng anh không làm tôi thất vọng!"

Băng chủ bình tĩnh nói, rồi từ từ nhắm mắt.
Chương 4273: Tập kích

“Nhanh lên, nhanh tay lên đi, nếu làm lỡ chuyện của Từ Chính đại nhân, tôi xem các người ai gánh nổi trách nhiệm!”.

Trên núi Thiên Thần, Dục Tư Thông đứng trên một tảng đá lớn, không ngừng gào lên, thúc giục công nhân đang khai thác.

Sau khi đại chiến kết thúc, liên minh Thanh Huyền thành công tiếp quản núi Thiên Thần.

Điều làm Lâm Chính vui mừng là dù Thiên Thần Điện bị các liên minh thế tộc cướp sạch, liên minh Thanh Huyền không chia được bao nhiêu lợi ích, nhưng quyền sở hữu núi Thiên Thần lại thuộc về liên minh Thanh Huyền.

Mà ngọn núi này lại là một báu vật.

Ngày xưa, Lâm Chính cố chấp muốn lấy ngọn núi này, mục đích chủ yếu là tòa cung điện ẩn giấu trong núi và cánh cửa thông đến long mạch dưới lòng đất đó. Nhưng anh không ngờ ngọn núi này không chỉ có cung điện, mà còn có một mỏ khoáng sản vô cùng hiếm có đặc biệt.

Loại khoáng sản này có ích lợi rất lớn cho người theo y võ, dụng cụ được chế tạo từ chúng có thể tăng cường khí kình, thậm chí còn có thể hỗ trợ luyện đan, hỗ trợ tu luyện.

Do đó, liên minh Thanh Huyền quyết định tiến hành khai thác núi Thiên Thần.

Từ Chính vô cùng hứng thú với loại vật chất khoáng sản này, định nghiên cứu kỹ.

Nhưng nghiên cứu cần phải có một lượng lớn, hiện nay lượng khai thác có một nửa được đưa đến tiêu hao ở phòng thí nghiệm của anh ta.

Lâm Chính hết sức ủng hộ việc này.

Anh tin vào năng lực của Từ Chính, dự án có thể khiến Từ Chính say mê điên cuồng như vậy, một khi nghiên cứu ra, chắc chắn sẽ chấn động đất trời.

Cho nên, liên minh Thanh Huyền cử mười nghìn người đến khai thác núi Thiên Thần, giao cho nhà họ Dục phụ trách.

Nhìn máy khai thác và xe bán tải không ngừng làm việc ở trước mặt, Dục Tư Thông châm điếu thuốc, cực kỳ hài lòng.

“Đại nhân, đại nhân!”.

Lúc này, một bóng người loắt choắt chạy tới.

Dục Tư Thông nhìn lại, hóa ra là lãnh tụ của một thế tộc nhỏ vừa tham gia vào liên minh Thanh Huyền không lâu.

Người đến tên là Lưu Du, vì rất giỏi ăn nói nên Dục Tư Thông giữ hắn lại bên cạnh.

“Ồ! Lưu Du à, sao rồi?”.

Dục Tư Thông thở ra khói, cười hỏi.

“Đại nhân, anh nhìn cái này xem!”.

Lưu Du lấy một khối đá toàn thân màu đen giống như nhuộm mực, dâng lên bằng hai tay.

“Đây là?”.

Dục Tư Thông nhận lấy đá ngắm nghía, hai mắt sáng lên.

“Đại nhân, đây là mặt hàng cực tốt tôi vừa mới khai thác được! Tôi không giao nộp nó mà lén giấu đi, đem tới tặng cho đại nhân!”.

Lưu Du cười hì hì, nói: “Đại nhân, món đồ này lợi hại lắm. Anh gia công nó, đặt bên giường ngủ của anh hoặc trong phòng tu luyện, có thể giúp anh tu luyện nhanh chóng, nó là một bảo bối rất lợi hại!”.

“Thật sao?”.

Dục Tư Thông sửng sốt, sau đó cười lớn, nói: “Lưu Du! Cậu giỏi lắm! Giỏi lắm! Ha ha ha… “.

“Đại nhân vui là được! Được phục vụ đại nhân là vinh hạnh cả đời tôi!”.

Lưu Du vội vàng nịnh nọt.

“Ha ha, yên tâm, em rể tôi là minh chủ, tôi nhất định sẽ đề bạt cậu! Chỉ cần cậu đi theo tôi làm việc, nghe lời tôi, sau này đảm bảo các cậu sẽ được ăn ngon uống ngon!”, Dục Tư Thông vỗ vai Lưu Du, cười nói.

“Cảm ơn đại nhân!”.

Lưu Du cười lớn, vội vàng dập đầu quỳ lạy.

Dục Tư Thông vô cùng đắc ý.

Dù sao thực lực của Lưu Du cũng hơn anh ta, bây giờ lại phải a dua nịnh bợ, cúi đầu khom lưng với anh ta.

Tất cả đều là nhờ mình có một người em rể tài giỏi!

“Anh họ, em rể nào của anh là minh chủ?”.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh băng vang lên.

Dục Tư Thông ngẩn người, quay đầu nhìn lại thì thấy Dục Ái Nhiễm dẫn theo vài người nhà họ Dục đi tới.

“Ồ? Ái Nhiễm, sao em lại tới đây rồi? Em bị thương khỏi chưa? Không nghỉ ngơi đi còn chạy tới đây làm gì?”.

Dục Tư Thông vội vàng dập tắt thuốc lá, cười hì hì hỏi.

Dục Ái Nhiễm lạnh lùng liếc nhìn Lưu Du, nói: “Em hỏi anh, em rể nào của anh là minh chủ? Sao em chưa từng nghe qua?”.

Dục Tư Thông sửng sốt, lúng túng cười nói: “Em đừng đùa nữa, không phải em hiểu rõ hay sao?”.

“Xin lỗi, em thật sự không biết, có thể nói em biết không?”.

“Em làm sao vậy? Cái này còn phải hỏi sao? Không phải là Lâm đại minh chủ của chúng ta à?”.

“Lâm minh chủ là em rể anh lúc nào? Chị em nào nhà chúng ta gả cho anh ấy rồi sao?”.

“Em giả vờ hồ đồ đấy à?”.

Dục Tư Thông có vẻ mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Nhà chúng ta ai không biết Lâm minh chủ có ý với em chứ? Em không phải người phụ nữ của cậu ta sao? Cậu ta không phải em rể của anh sao?”.

Dục Ái Nhiễm nghe vậy, gương mặt lập tức như lạnh như sương băng, nghiêm túc nói: “Dục Tư Thông, em và Lâm minh chủ chưa bao giờ có quan hệ vợ chồng. Em tôn trọng Lâm minh chủ, Lâm minh chủ cũng rất tôn trọng em, nhưng giữa chúng em không phải như anh nghĩ!”.

“Chuyện này em không cần giải thích, anh biết em xấu hổ mà!”, Dục Tư Thông cười nói.

“Em thấy vẫn phải giải thích rõ ràng!”.

Dục Ái Nhiễm lạnh lùng nói: “Từ nay trở đi, Dục Tư Thông không còn là người của nhà họ Dục. Tôi lấy thân phận gia chủ nhà họ Dục chính thức tuyên bố, trục xuất Dục Tư Thông ra khỏi nhà họ Dục!”.

“Cái gì?”.

Dục Tư Thông ngơ ngác.

“Giao đồ ra đây!”.

Dục Ái Nhiễm đưa tay ra, nói.

“Em… Em chơi thật à?”.

“Anh nghĩ em đang dọa dẫm thôi sao?”.

“Em…”.

“Người đâu, Dục Tư Thông và Lưu Du vi phạm quy tắc liên minh, không thể tha thứ. Tôi ra lệnh bắt lấy Dục Tư Thông và Lưu Du giao cho đội chấp pháp xử phạt, đồng thời bẩm báo cho minh chủ!”.

Ái Nhiễm hô to.

“Cái gì?”.

Dục Tư Thông trố mắt ra, hét lớn tiếng: “Em điên rồi à? Anh là anh họ em mà! Sao em có thể đối xử với anh như vậy?”.

“Bởi vì anh là anh họ em, nên em càng không thể dễ dàng tha thứ cho anh! Anh phải biết mạng của nhà họ Dục là do Lâm minh chủ cứu về, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy? Anh có xứng với Lâm minh chủ không? Anh có xứng với gia tộc không?”.

Ái Nhiễm kéo cổ áo của Dục Tư Thông, tức giận mắng.

Dục Tư Thông ngơ ngác nhìn cô, há miệng không nói nên lời.

Lưu Du ở cạnh sợ đến mức quỳ xuống đất dập đầu xin tha.

“Ái Nhiễm đại nhân, cầu xin cô tha cho tôi. Nếu giao tôi cho bên chấp pháp, tôi không chết cũng tàn phế, tha cho tôi đi, cầu xin cô tha cho tôi!”.

“Minh chủ đã dặn sau khi liên minh thành lập nhất định phải chỉnh đốn nề nếp, ai cũng phải tuân thủ quy tắc. Nếu có ai dám làm trái, bất kể thân phận là gì đều sẽ nghiêm phạt! Tôi không có quyền tha cho anh, anh đi cầu xin người bên chấp pháp đi!”.

Dục Ái Nhiễm phất tay: “Đưa đi!”.

“Vâng”.

Người nhà họ Dục mặt mày xám xịt đưa Dục Tư Thông và Lưu Du đi.

Dục Ái Nhiễm mặt lạnh như sương, nhìn mọi việc với ánh mắt lạnh lùng.

Đúng lúc này.

Ầm…

Một tiếng động lớn đột nhiên vang lên từ một phía khác của núi Thiên Thần.

Trong nháy mắt, cả ngọn núi lớn đều dao động.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.

Dục Ái Nhiễm ngạc nhiên.

“Đại nhân, không hay rồi… phía Tây núi… xuất hiện rất nhiều người, bọn họ không nói gì mà tấn công chúng ta! Chúng tôi sắp không chống đỡ nổi nữa…”.

Một người vội vã chạy tới, hét lên.

“Cái gì?”.

Ái Nhiễm biến sắc.
Chương 4274: Có mấy Lục Địa Thần Tiên?

“Thị vệ đâu? Thị vệ đâu cả rồi?”

Ái Nhiễm bình tĩnh lại, vội vàng hét lên.

"Người của đội thị vệ vừa đi qua, nhưng đối phương rất đông, khoảng mấy trăm nghìn người, thực lực lại mạnh, bọn họ một đường chém giết, người của chúng ta không phải đối thủ! Đại nhân, phải làm sao đây?"

Người đàn ông khóc lóc nói, run lẩy bẩy, mất hết hồn vía.

“Sao lại như vậy?”

“Cô chủ, chẳng lẽ là kẻ thù của liên minh?”

Người nhà họ Dục hoảng sợ, vội vàng nói.

Ái Nhiễm vẫn im lặng, ổn định suy nghĩ.

Cô ta ngắm nhìn ngọn núi.

Đám nhân viên khai thác cũng hoảng sợ vì vụ nổ bất ngờ này.

“Bây giờ lực lượng chính của liên minh đã đi đến nơi cực hàn, chúng ta không còn nhiều lực lượng! Nếu kiên trì nhất định sẽ không có tác dụng! Nghe đây, bảo tất cả nhân viên khai thác nhanh chóng sơ tán đến đây”.

"Rõ, thưa đại nhân!"

Người đó ôm quyền, xoay người chạy đi.

“Dục Nghiêm, Dục Chân! Hai người mau đến gia tộc, thông báo cho bố tôi, điều động tất cả lực lượng đến tiếp viện! Núi Thiên Thần không thể mất, bất luận là ai đến, chúng ta phải cố thủ nơi này!"

Dục Ái nhiễm nói.

"Rõ, thưa cô chủ!"

Hai người gật đầu, lập tức nhảy xuống sườn núi.

Ái Nhiễm siết chặt tay, nhìn chằm chằm về phía tây núi Thiên Thần.

Nơi đó khói dày đặc mù mịt, đủ loại ánh sáng lập lòe, đồng thời nồng nặc mùi máu tanh và khí tức hủy diệt.

Người đến không có ý tốt!

"Lâm Chính, anh đã giao núi Thiên Thần cho nhà họ Dục tôi bảo vệ, vậy thì cho dù đối phương là ai, tôi cũng nhất định sẽ bảo vệ nơi này cho anh!"

Dục Ái Nhiễm khàn giọng nói, hai mắt đầy cương quyết.



Rắc rắc!

Cánh cửa phủ đầy sương bị đẩy ra.

"Mấy người ở đây nghỉ ngơi đi, đừng chạy lung tung, chờ Băng chủ thông báo, hiểu chưa?"

Chi Lan đứng ở cửa, lạnh lùng nói với Lâm Chính và Minh Đạo Tử.

Lâm Chính liếc vào trong phòng.

Bên trong không có gì ngoài một chiếc giường băng.

Nơi này rõ ràng là hầm băng.

"Không được chạy lung tung ư? E là không được? Cô tên là Chi Lan đúng không?"

Lâm Chính mở miệng nói.

“Anh muốn làm gì? Thành thật chút đi!”

Khuôn mặt trắng trẻo của Chi Lan đầy vẻ khó chịu.

"Ngày kia tôi phải giúp Băng chủ nhà cô thi đấu giành vị trí thủ lĩnh cuộc thi Tiên Chủ, nhưng tôi lại không biết nhiều về Tiên Tộc các cô, muốn nhờ cô làm hướng dẫn viên, dẫn tôi đi tham quan một chút, chí ít tôi phải hiểu một chút về Tiên Tộc các cô, có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đúng không?"

Lâm Chính nói.

“Anh…”

Chi Lan muốn phản bác, nhưng Lâm Chính nói rất có lý, cô ta chỉ có thể ậm ừ: "Tôi sẽ không cho anh quá nhiều thời gian”.

“Tôi chỉ đi thăm quan một chút”.

“Ngay bây giờ, đi với tôi luôn!”

“Anh có đi không?”

Lâm Chính nhìn Minh Đạo Tử.

"Đại nhân, tôi không đi, tôi đợi ở đây, ở đây tốt lắm, tốt lắm... "

Minh Đạo Tử nặn ra nụ cười nói.

Lâm Chính cũng lười quan tâm đến anh ta, anh đứng lên đi loanh quanh với Chi Lan.

"Tiên Tộc chúng tôi chia thành ba khu, theo thứ tự khu Thiên Tiên, khu Nguyên Tiên và khu Thượng Tiên! Chúng tôi thuộc khu Thiên Tiên, ba khu thờ phụng ba tượng thần tiên khác nhau! Anh chỉ có thể hoạt động trong khu Thiên Tiên chúng tôi, tuyệt đối không được đi đến khu Nguyên Tiên và khu Thượng Tiên, nếu không, tôi không thể bảo đảm an toàn cho anh!"

Chi Lan vô cảm nói.

"À... các cô tự xưng là Tiên Tộc, các cô là thần tiên sao? Tiên Tộc các cô có bao nhiêu cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên?"

Lâm Chính thuận miệng hỏi.

Tuy rằng anh hỏi bừa, nhưng trong lòng rất nghiêm túc.

Anh vẫn luôn muốn biết vấn đề này.

Vực Diệt Vong rốt cuộc có bao nhiêu Lục Địa Thần Tiên…
Chương 4275: Minh chủ cứu tôi với

Chi Lan nhíu mày, kỳ quái liếc nhìn Lâm Chính, nói tiếp: “Chúng tôi không phải là cường giả Lục Địa Thần Tiên, nhưng chúng tôi là hậu duệ của Thần Tiên nên chúng tôi tự xưng mình là Tiên Tộc, anh hiểu không?”

“Thì ra là thế…”

“Nhưng cho dù chúng tôi không phải là Lục Địa Thần Tiên, muốn chống đối lại Lục Địa Thần Tiên cũng là chuyện dễ dàng”.

Chi Lan tự hào nói: “Chúng tôi là hậu duệ của Thần Tiên, những gì chúng tôi tu luyện dĩ nhiên là tiên pháp, không thua kém gì Lục Địa Thần Tiên. Nói thật với anh, ngay cả khi một vị Lục Địa Thần Tiên đến Tiên Tộc chúng tôi cũng phải ngoan ngoãn phục tùng, nếu không sẽ có kết cục thảm hại”.

“Lợi hại thế sao? Bái phục”.

Lâm Chính khẽ cười.

“Hừ, một nhân vật nhỏ bé như anh chắc không biết bản lĩnh của Lục Địa Thần Tiên nhỉ? Để tôi nói cho anh nghe, trong mắt chúng tôi, anh chẳng khác gì con kiến trên mặt đất, cho nên tôi khuyên anh nên thành thật mà cố gắng giúp đỡ Băng chủ, hiểu chưa?”

“Đất của các cô cũng không có kiến mà”.

“Anh thích cãi lại lắm à?”

“Ể… Thượng Tiên nói gì thì có cái đó, mọi thứ tôi đều nghe Thượng Tiên”.

“Xem như anh thức thời”.

Chi Lan lại hừ một tiếng, lười nhiều lời với Lâm Chính.

Cả đường đến đây, Lâm Chính như bà già nhà quê đi vào công viên lớn, nhìn trái nhìn phải, cái gì cũng cảm thấy có hứng thú.

Nhưng điều khiến anh thích hơn cả là người trong khu Thiên Tiên này lại đều là phụ nữ.

Hơn nữa vóc dáng, dung mạo ai cũng tuyệt đẹp, xuất trần thoát tục, thoạt nhìn hệt như tiên tử.

“Người Tiên Tộc đều là phụ nữ cả sao?”

Lâm Chính hỏi.

“Khu Thiên Tiên chỉ có phụ nữ, không nhận đàn ông. Hai khu khác thì nam hay nữ đều nhận”.

“Tại sao?”

“Vì công pháp của khu Thiên Tiên chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam… Sao anh cứ hỏi mấy thứ đâu đâu không vậy? Chuyện này có liên quan gì đến cuộc thi ngày kia?”

“Đương nhiên là có, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.

“Anh…”

Chi Lan bị Lâm Chính làm cho tức đến không nói nên lời, chỉ ước tát người đàn ông này một cái nhưng ngại Băng chủ nên không dám ra tay.

Lâm Chính nhìn vẻ tức giận của Chi Lan, cảm thấy rất đáng yêu, không khỏi bật cười thành tiếng.

Chi Lan càng bực mình hơn.

Nhưng lúc này dường như Lâm Chính chú ý đến điều gì, ánh mắt nhìn sang phía trước.

Chỉ thấy cách đó không xa là một ngọn núi băng cực lớn.

Rất nhiều bóng người đang làm gì đó trên núi băng, hình như là đang khai thác.

“Đó là gì?”

Lâm Chính tò mò hỏi.

“Không liên quan đến anh, không được phép đến đó. Đổi đường, tôi dẫn anh đi vòng nơi khác”.

Chi Lan lạnh lùng nói như không muốn nói với Lâm Chính về chuyện núi băng đó.

Lâm Chính nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, anh cũng không thể không biết điều.

Nhưng ngay khi Lâm Chính sắp rời đi.

“A!”

Một tiếng kêu thảm vang lên.

Lâm Chính vô thức nhìn sang.

Chỉ thấy một người ngã xuống đất kêu thảm thiết ở dưới chân núi băng cách đó không xa, bên cạnh là một người phụ nữ khu Thiên Tiên, tay cầm roi dài đánh mạnh vào người này.

“Muốn chạy à? Hôm nay bà đây phải đánh chết mày! Thứ chó má, tao cho mày chạy, tao cho mày chạy này!”

Người phụ nữ đó vừa vung roi lên đánh vừa mắng.

Người đàn ông nằm dưới đất liên tục kêu la, cơ thể bị nứt toác, máu chảy ra bị đông lại, cực kỳ thê thảm.

Đánh xong mười mấy roi, người đã sắp không còn hơi thở, tiếng kêu la cũng yếu dần.

“Đó là?”

Lâm Chính nhìn khuôn mặt người đàn ông, đồng tử co rụt lại, lập tức chạy đến.

“Này, anh làm gì đấy?”

Chi Lan vội vã gọi lại.

Nhưng Lâm Chính đã chạy thẳng vào núi băng, một tay nắm chặt lấy cây roi dính đầy máu sắp đánh vào người người đàn ông, lạnh lùng nói: “Dừng tay cho tôi”.

“Minh chủ? Cậu là… minh chủ?”

Người đàn ông khó khăn mở mắt ra, yếu ớt nói: “Minh chủ… cứu bọn tôi… cứu… gia chủ…”

“Gia chủ?”

Lâm Chính như ngừng thở, thấp giọng nói: “Hàn Mai đang ở đâu? Cô ấy thế nào rồi?”

“Gia chủ… sắp chết rồi…”

Người đàn ông yếu ớt nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom