-
Chương 4266-4270\
Chương 4266: Cũng chỉ vậy mà thôi
“Hừ, kẻ phàm nhân vô tri kia, không biết uy lực của thần tiên hay sao? Mau quỳ xuống, bổn tiên không nhiều lời, nếu không tôi sẽ khiến anh vĩnh viến không thể tái sinh đấy”.
Người đàn ông hét lớn, giọng nói chứa đựng cả lực tinh thần.Nếu như những người nào mà ý chí yếu thì chắc là đã sợ hãi quỳ phụp xuống cầu xin rồi.
Thế nhưng Lâm Chính có lực tinh thần vượt xa người bình thường.
“Tôi hỏi anh có phải người của tôi do anh hại?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đồ khốn, anh là ai mà dám dùng giọng điệu đó ăn nói với tôi? Anh chán sống rồi hay gì?”
Người này tức giận nên lập tức vung tay về phía Lâm Chính. Lâm Chính không hề phát hiện ra sức mạnh hay khí tức gì phóng ra từ bàn tay của đối phương.
Đối phương đang làm gì vậy. Lẽ nào chỉ là ra uy?
Đúng lúc anh còn đang cảm thấy nghi ngờ thì. ..Đột nhiên một luồng sức mạnh xuất hiện ngay trước mặt anh. Lâm Chính giật mình, lập tức né đòn.
Rắc!
Bùm! Mặt đất nơi Lâm Chính đứng bỗng bị nứt ra, tạo thành cái hố sâu không đáy.
Lâm Chính đứng vững, nhìn cái hố một hồi lâu. Người này không hề phóng ra khí tức mà phóng ra thứ như sức mạnh phi thăng nhưng vẫn có điểm khác biệt. Hơn nữa thứ này còn mạnh hơn sức mạnh phi thăng của anh nữa.
Nếu không phải từng giao đấu với Diệp Viêm thì Lâm Chính chắc chắn sẽ tưởng đối phương là Lục Địa Thần Tiên. Thế nhưng có vẻ như là không phải.
“Sao thế? Bị dọa sợ rồi à?”
Người đàn ông nhìn bộ dạng của Lâm Chính và cười lạnh lùng: “Nếu sợ thì cầu xin tha tôi đi”.
“Anh không phải Lục Địa Thần Tiên”, Lâm Chính nói.
“Tôi từng giao đấu với Lục Địa Thần Tiên. Thủ đoạn của anh dù kỳ lạ nhưng thực tế vẫn chưa bước vào cảnh giới đó”, Lâm Chính lắc đầu.
Người đàn ông nghe thấy vậy thì chau mày rồi hừ giọng: “Khoác lác. Kẻ vô tri như anh sao có thể đối kháng được với Lục Địa Thần Tiên chứ?”, người đàn ông lại đập tay trong không gian.
Thế nhưng mỗi một chưởng của người này không hề nhìn thấy có khí tức gì được sản sinh ra. Cho tới một lúc sau Lâm Chính mới nắm bắt được sức mạnh phi thăng của người này phóng tới.
Anh vội né đòn. Vùng sơn cốc bị chấn động bởi luồng sức mạnh này. Băng tuyết bị xới tung, sức hủy diệt thật đáng sợ.
Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên đạp chân, lao về phía người đàn ông. Người đàn ông nín thở, lập tức chặn Lâm Chính.
Lâm Chính chẳng buồn phòng ngự, cứ thế lao lên như một con bò điên.
“To gan, chết đi”.
Người đàn ông điên cuồng đập tới. Sức mạnh phi thăng từ chưởng đánh dội lên người Lâm Chính. Dưới sức mạnh của xương chí tôn cơ thể Lâm Chính không sao cả, chỉ xuất hiện vài vết nứt.
“Không thể nào”.
Người đàn ông trố tròn mắt. Người này lại có thể chống lại được đòn tấn công của mình sao?
Khi người đàn ông còn đang run rẩy thì Lâm Chính đã lại gần chộp lấy cổ của người này và lôi xuống khỏi đám mây.
“Hóa ra là mây được tạo ra từ băng à, còn tưởng là mây thật trên trời chứ”, Lâm Chính dùng một tay siết cổ người đàn ông nhắc bộc lên.
“Khốn nạn, thả tôi ra, mau thả tôi ra”, người đàn ông điên cuồng giãy giụa.
“Nói, thuốc giải hàn độc ở đâu”, Lâm Chính lạnh lùng hét lên.
Chương 4267: Phi thăng biến dị
“Hàn độc sao? Tôi...tôi không biết, tôi không có thuốc giải...”
Đôi mắt người đàn ông ánh lên vẻ kỳ dị, người này gào lên: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động đến một cong lông của tôi thì anh nhất định sẽ không thoát khỏi đây được đâu. Tôi sẽ khiến anh mạng phải đền mạng”.
Hắn vừa dứt lời thì một cánh tay đã bay ra xa. Máu tươi phun ra nhu mưa và bị đông cứng.
Người đàn ông run rẩy. Ở nơi lạnh lẽo thế này một khi bị thương thì hàn khí sẽ xâm nhập vào cơ thể. Khi đó dù thực lực có mạnh như thế nào thì cũng sẽ dễ bị mất mạng.
“Anh...”, người đàn ông run lẩy bẩy.
“Còn không nói sao. Nếu đã vậy thì tôi đành phải đưa anh lên đường thôi”.
Lâm Chính điềm đạm nói sau đó giơ tay chộp lấy người đàn ông. Bàn tay anh bùng lửa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì người đàn ông sẽ bị Lâm Chính đốt thành tro bụi mất.
“Dừng...dừng tay, tôi nói, anh hỏi gì tôi cũng nói hết...”, người đàn ông sợ hãi tột cùng.
“Thuốc giả hàn độc ở đâu?”
“Tinh thông hàn độc chỉ có Năm Thiên Vương. Nếu tìm Nam Thiên thì bọn họ nhất định sẽ có thuốc giải”.
“Nam Thiên Vương sao?”
“Sơn cốc chúng tôi phân làm bốn vùng do Đông Thiên Vương, Nam Thiên Vương, Tây Thiên Vương và Bắc Thiên Vương thống trị. Tôi là người của Bắc Thiên Vương. Hôm nay tôi tới canh núi”.
“Các người làm gì?”
“Tìm kiếm trường sinh, tìm kiếm sự vĩnh hằng”
Lâm Chính đanh mặt: “Vậy tức là anh không biết cách nào để giải được hàn độc”.
“Không biết, dù anh có giết tôi thì tôi cũng không biết”.
“Vậy sao, vậy sức mạnh phi thăng của anh là thế nào? Tại sao không có cảnh giới Lục Địa Thần Tiên mà lại giống như đã đột phá vậy”, Lâm Chính lại nói.
“Điều...điều này...”, người đàn ông lầm bầm.
“Còn không nói”, Lâm Chính lại thổi bùng ngọn lửa và dí sát gần.
“Tôi nói”.
Người đàn ông vội kêu lên: “Bởi vì chúng tôi đã tiến hành lột xác cho sức mạnh phi thăng, khiến nó tạo ra được biến dị”.
“Biến dị sao?”, Lâm Chính giật mình.
“Đúng...biến dị, chúng tôi có phương pháp tu luyện đặc biệt dù không thể bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên thì cũng không khác thần tiên là bao. Nếu không có vị Lục Địa Thần Tiên thực thụ ra tay thì không ai là đối thủ của chúng tôi hết”, người đàn ông nói.
“Vậy sao? Vậy tại sao anh không phải là đối thủ của tôi”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Người đàn ông không biết phải nói gì. Nếu đấu thêm một trận nữa thì thực sự là Lâm Chính sẽ không thể khống chế được đối phương dễ dàng như thế này. Vì vậy anh thắng đối phương chẳng qua vì đối phương không biết sức mạnh khủng khiếp của thể xác anh.
“Người của sơn cốc các anh đều như vậy à, sức mạnh phi thăng đều biến dị rồi sao?”
“Đúng vậy, đây là tiêu chuẩn tối thiểu của sơn cốc. Mỗi một vị trong sơn cốc đều được tiên sư huấn luyện giúp sức mạnh phi thăng biến dị”.
“Vậy sơn cốc của các người hiện tại có bao nhiêu vị Lục Địa Thần Tiên”, anh hỏi.
Nếu như đến cả một tên đệ tử canh gác còn mạnh như này thì chẳng có gì nghi ngờ, trong này sẽ có rất nhiều cao thủ và chắc chắn vực Diệt Vong sẽ không thể đối phó được.
Vì họ có thể là những Lục Địa Thần Tiên thực sự. Người đàn ông suy nghĩ rồi lắc đầu.
“Tôi không biết”.
“Tại sao?”
“Bởi vì những vị như Thiên Vương đó không ai biết được thực lực của họ. Bọn họ đã không xuất hiện năm mươi năm nay rồi. Dù là truyền thụ kỹ pháp thì cũng thông qua truyền âm chứ không biết mặt. Có thể bọn họ đã bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, cũng có thể là hơn thế...”
“Vậy sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Đại nhân tha cho tôi. Chuyện hôm nay tôi sẽ coi như không xảy ra, tôi thừa nhận anh rất mạnh nhưng so với người của sơn cốc chúng tôi thì chưa là gì cả. Thả tôi rồi rời đi, như vậy anh sẽ giữ được tính mạng. Nếu không cả thế gian này sẽ không có ai cứu được anh đâu”, người đàn ông khuyên can.
Lâm Chính suy nghĩ. Đúng lúc này...Một âm thanh kỳ lạ vọng tới.
Sương tuyết ở sơn cốc bỗng trở nên dày hơn, mịt mờ hơn. Lâm Chính nhìn xung quanh thì thấy có rất nhiều bóng hình xuất hiện.
Bọn họ giống như thần tiên, trông vô cùng thần kỳ. Người đàn ông thấy cảnh tượng đó bèn rưng rưng nước mắt.
“Các vị đạo hữu, mau tới cứu tôi”.
“Minh Đạ Tử, cậu đúng là kẻ vô dụng, một kẻ phàm nhân mà cũng không đánh bại được”.
Giọng nói vọng tới: “Một kẻ bất tài như vậy không xứng đáng ở lại sơn cốc của chúng ta. Các vị tôi đề nghị tiêu diệt Minh Đạo Tử, giữ lấy danh tiếng cho sơn cốc”.
“Tán thành”.
“Đáng phải giết”.
“Minh Đạo Tử đạo tâm bất ổn, thiên chất yếu kém, ở lại sơn cốc chỉ làm mất mặt chúng ta thôi”
“Một kẻ yếu kém như vậy không xứng ở đây”
“Giết đi”, đám đông đưa ra phán quyết.
Người đàn ông bàng hoàng. Lâm Chính thì vui lắm bèn buông tay ra.
“Xem ra chúng ta chung đường rồi”.
Chương 4268: Mười giây đủ để giết họ
Minh Đạo Tử có lẽ cũng không ngờ mình lại bị phán xét nhanh như vậy. Anh ta định giải thích nhưng có vẻ đối phương không cho cơ hội.
“Giết”.
Tiếng hô vang lên, toàn bộ đám tiên nhân thi triển chiêu pháp. Bùm bùm…Sức mạnh phi thăng phóng ra liên tục như sóng trào, tấn công về phía hai người Lâm Chính.
Minh Đạo Tử thất sức vội vàng né đòn. Thế nhưng đòn tấn công tới từ bốn phương tám hướng khiến anh ta không thẻ làm gì được.
Phải làm sao đây? Anh ta run rẩy, không biết phải làm thế nào. Đúng lúc này một đường sáng màu vàng giáng xuống bao trùm lấy anh ta. Đó chính là kẻ xâm nhập vào sơn cốc– Lâm Chính.
“Anh?”, Minh Đạo Tử há hốc miệng.
“Đi theo tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi ghì vai anh ta, điều khiển vòng sáng lao ra khỏi đám đông.
“Định đi sao? E rằng không dễ như vậy đâu”.
Để lại mạng đi nếu không chúng tôi sẽ phanh thây các người đấy”.
“Chém”
Một người giơ tay lên phóng ra hàn quang tạo thành một thanh kiếm chém về phía Lâm Chính. Cùng lúc này một người khác phóng ra sức mạnh ập xuống.
Không gian vặn vọ, méo mó. Dường như mọi đòn tấn công đều đổ dồn về phía hai người họ. Hai người căn bản không có đường lui.
“Mẹ kiếp các người quá đáng rồi đấy. Tưởng tôi dễ ức hiếp hay gì", thấy không thể chạy thoát, Minh Đạo Tử gầm lên, dùng toàn bộ sức mạnh để phản công.
Đã không sống được thì cũng phải cắn được vài phát. Thế nhưng Minh Đạo Tử còn chưa kịp làm gì thì bóng hình kia đã lại lướt qua.
Là Lâm Chính! Sức mạnh phi thăng trỗi dậy, luồng sáng vàng bao trùm lên người anh tạo thành lớp áo giáp với hai con rồng lửa cuốn quanh.
Đám đông căn bản không ngờ Lâm Chính lại phản công nên nhất thời không biết phải làm thế nào. Lâm Chính nhìn chăm chăm vào một người và quét Thiên Sinh Đao tới.
Rẹt! Cơ thể của một người lập tức bị chém làm hai.
“Cái gì?”, những người khác tái mặt, vội vàng tấn công Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính đã tiếp cận bọn họ. Họ có phản công cũng không kịp. Lâm Chính gầm lên, con rồng lửa từ cơ thể anh lao về đám ‘tiên nhân”
“Băng Phong”, cả đám hô lớn, phóng hàn khí ra.Thế nhưng hàn khí đót không thể nào tiêu diệt được rồng lửa. Rồng lửa xuyên qua người họ và đốt cháy họ.
“Á”
Bọn họ kêu gào thảm thiết, rơi xuống đất. Chỉ vài giây thôi mà nhiều người đã bị đốt thành tro bụi.
“Tên này không hề đơn giản. Cứu viện”.
“Được” ,những người còn lại lấy ra tín vật và khởi động.
Vụt...Một luồng ánh sáng xanh lao thẳng lên trời, nổ tung. Một hình hoa văn xuất hiện.
Minh Đạo Tử thấy vậy bèn tái mặt: “Đại nhân, đó là tín lệnh cấp hai, mau rời đi, nếu không mười giây nữa chúng ta sẽ bị ngàn binh vạn mã bao vây mất”.
“Không vội, từng đó thời gian đủ giết họ rồi”, Lâm Chính hô lên, Thiên Sinh Đao trong tay phát ra ánh sáng trắng chém xuống đám người kia.
Một biển lửa tung ra.
“Chạy đi”.
Vài người kêu lên rồi bỏ chạy. Thế nhưng một giây sau.
Bùm...Năm đường sét giáng xuống người họ tạo thành một mạng lưới tia sét cực lớn. Trong thời gian ngắn đám tiên nhân không thoát ra được. Họ tuyệt vọng nhìn biển lửa.
Chương 4269: Sắp chết rồi
Minh Đạo Tử há mồm trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó, đầu óc anh ta trống rỗng. Mười mấy đệ tử ở đây...đã bị Lâm Chính xử lý không khác gì lũ chó con.
“Đi thôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng lôi Minh Đạo Tử đi. Cùng lúc này nguồn sức mạnh từ bốn phương tám hương cũng bùng nổ.
“Người nào mà dám xông vào sơn môn của chúng ta vậy?”
“Giết, giết”.
“Là kẻ nào?”
“Giết! Giết”
“Dù cậu là ai, dù có chạy tới chân trời khóc bể thì chúng tôi cũng sẽ giết chết cậu”.
“Giết! Giết”
Tiếng gào thét vang lên như sấm rền điếc hết cả tai hai người Lâm Chính. Minh Đạo Tử nôn ra máu, suýt nữa thì mất thăng bằng ngã xuống đất. Lâm Chính cũng chóng mặt.
“Đây chính là Tiên Âm Công”, Minh Đạo Tử bịt tai, run rẩy nói. Lâm Chính không nói gì. Vô số người đuổi theo họ. Mặc dù tốc độ của Lâm Chính cực nhanh nhưng vẫn không cắt đuôi được đối phương.
“Bọn họ đã năm được khí tức của anh rồi. Anh không chạy thoát được đâu. Anh chạy đi đâu họ sẽ đuổi theo đến đó”, Minh Đạo Tử ôm đầu.
“Vậy tức là không có chỗ nào để chạy đúng không”, Lâm Chính từ từ dừng lại. Xem ra phải đánh nhau thật rồi.
“Cũng không hẳn. Có một nơi họ không dám bước vào. Đại nhân, chúng ta mau đi về phía trước may ra có thể thoát”, anh ta nói.
“Nơi nào vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Hướng Tây Bắc”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, lập tức chuyển hướng, lao về Tây Bắc. Lâm Chính chạy liên tục, nhiệt độ xung quanh mỗi lúc một giảm xuống khiến anh cũng phải rùng mình.
Trên người Minh Đạo Tử hình thành một lớp sương băng. Lâm Chính chau mày. Một lúc sau họ không còn thấy đối phương đuổi theo nữa. Lâm Chính từ từ dừng lại nhìn xung quanh. Ngoài băng tuyết mênh mông ra thì ở đây chẳng có gì.
“Đây là đâu vậy?”, anh hỏi.
“Hàn Ngục Thiên Địa”, Minh Đạo Tử thấp giọng.
“Hàn Ngục Thiên Địa là nơi nào?”
“Là địa bàn của kẻ địch của sơn cốc chúng tôi”.
“Ồ, sơn cốc cũng có kẻ địch à?”
Hai mắt Lâm Chính sáng lên. Anh đã được lĩnh giáo thực lực của người sơn cốc.
Đến đệ tử của họ còn khủng khiếp như vậy thì anh rất nghi ngờ không biết sơn cốc có các vị Lục Địa Thần Tiên hay không?
Nếu như có thì thật sự anh khó mà chống lại được. Nếu có hai vị thôi là anh đã không thắng được rồi.
“Nếu đã vậy thì chúng ta nên tới bái kiến chủ nhân ở đây thôi”, anh nói
Minh Đạo Tử nghe thấy vậy bèn khựng bước: “Đại nhân, anh điên rồi, anh muốn chết thì đừng lôi tôi theo chứ”.
“Ý của anh là gì?”
“Có phải anh cho rằng kẻ địch của kẻ địch là bạn nên muốn hợp tác không?”
“Đúng vậy”.
“Anh từ bỏ ý định đó đi. Những người này không thể hợp tác được đâu. Bọn họ vô cùng kiêu ngạo, sẽ coi thường anh. Anh muốn đi sợ rằng còn không thoát ra được đấy”.
“Không thoát ra được sao? Bọn họ không chịu thì thôi, chẳng lẽ còn định giết tôi?", Lâm Chính chau mày.
“Giết thì không nhưng họ sẽ giữ anh lại làm việc cho họ”.
Minh Đạo Tử nói: “Có không ít người của tôi bị bắt đi làm trâu làm ngựa cho họ rồi”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính trầm ngâm.
“Đại nhân, chúng ta ở đây hai ngày, đợi đám người ngoài kia rời đi thì chúng ta chạy, hà tất phải tự gây phiền phức cho mình chứ?”, Minh Đạo Tử mỉm cười.
Lâm Chính trầm ngâm: “Người của sơn cốc bắt không ít người của tôi, tôi phải tìm cách cứu họ. Anh có cách nào hay không?”
“Điều này...”, sắc mặt của Minh Đạo Tử trông vô cùng khó coi
“Người của tôi bị làm sao rồi à?”, Lâm Chính nghi ngờ.
“Không...không có gì...đại nhân đừng quá lo lắng”, anh ta vội xua tay.
Thế nhưng một giây sau Lâm Chính đạp vào ngực anh ta và ghì Thiên Sinh đao xuống: “Tôi chỉ cho anh một cơ hội, nói cho tôi biết sự thật nếu không tôi có thể cứu anh thì cũng có thể giết anh đấy”.
“Tôi nói, tôi nói...đại nhân đừng giết tôi...”, Minh Đạo Tử khóc dở mếu dở, run rẩy cầu cứu.
“Tình hình bọn họ thế nào rồi? Họ còn sống không?”, anh hỏi.
“Còn sống...nhưng...cũng sắp chết rồi”, anh ta run rẩy trả lời.
Chương 4270: Sương Nhan Tiên Tộc
“Cái gì?
Lâm Chính đanh mắt, túm cổ Minh Đạo Tử và quát: “Nói rõ cho tôi, tiên cốc các người đã làm gì bọn họ rồi?”
“Đại, đại nhân...cụ thể tôi cũng không rõ, tôi chỉ là một đệ tử canh giữ, những thứ tôi biết không nhiều. Tôi cũng chỉ nghe người ta nói...hình như..người của anh đang bị nuôi để làm vật tế...”
“Vật tế sao?"
“Đúng vậy...vật tế tu luyện. Sau khi được tế lễ thì họ chỉ còn lớp da, máu và xương thịt đều bị dóc hết...”
“Vậy khi nào tiến hành tế lễ?”
“Mỗi năm một lần, tính ra thì vào tháng sau...”
“Tháng sau sao?”, Lâm Chính chau mày. Anh suy nghĩ một lúc rồi lôi Minh Đạo Tử đi vào trong Hàn Ngục Thiên Địa.
“Đại nhân, anh...làm gì vậy? Đừng...đừng mà", Minh Đạo Tử gầm lên.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, cứ thế lôi anh ta đi. Minh Đạo Tử run rẩy, sợ hãi.
“Xong rồi, xong đời rồi”.
“Chúng ta sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn cho tới khi đông cứng mà chết mất”.
“Phải làm sao đây?”, Minh Đạo Tử nhất mất linh hồn.
Lâm Chính dừng bước. Bởi vì trước mặt anh là một kết giới được tạo thành từ hàn phong. Phía trước kết giới có một cô gái da trắng như tuyết. Cô gái có ngũ quan tinh tế, mái tóc ngắn cũng trắng tinh. Có vẻ như cô ta sớm biết Lâm Chính sẽ đến nên nhìn anh chăm chăm. Đôi môi cô ta cũng trắng bệch như không hề có máu.
“Ai bảo các người tới đây vậy?”, giọng nói của cô ta nồng nặc sát ý.
“Nghe nói cô là người của Sương Nhan Tiên Tộc?”, anh hỏi.
“Đi theo tôi hoặc là ngã xuống ở ngay đây”, cô gái nói bằng vẻ vô cảm
“Tôi tên Lâm Chính, là minh chủ của liên minh Huyền Thanh, tôi có việc cần tìm người đứng đầu của các cô”, Lâm Chính nói.
“Sao? Còn cây tôi nói lần nữa à?”, cô gái hừ giọng lạnh lùng, cơ thể phát ra hàn hí đáng sợ.
Minh Đạo Tử sợ hết hồi, vội quỳ phụp xuống: “Tiên tử xin tha mạng, tôi không cố tình xông vào vùng đất của tiên tộc. Là người này ép tôi thôi”, nói xong anh ta đứng dậy định bỏ chạy.
Lâm Chính túm lấy anh ta.
“Đại nhân hãy để tôi đi đi, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, ở đây chỉ có chết thôi. Tha cho tôi”, Minh Đạo Tử khóc dở mếu dở.
“Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh”.
Lâm Chính nói rồi quay lại nhìn cô gái kia; “Tôi nghe anh ta nói Sương Nhan Tiên Tộc và Tiên Cốc đối đầu. Tiên Cốc bắt người của tôi, tôi muốn nói chuyện với người đứng đầu của các cô có khi chúng ta có thể hợp tác”.
Có vẻ như cô gái không muốn nói chuyện tiệp với Lâm Chính nên phất tay. Băng tuyết ập về phía anh. Nhưng Lâm Chính không sợ, anh chỉ chỉ điềm.
Một bức tường lửa hiện ra.
“Khốn nạn”, cô gái tức giận. Hai tay hóa thành hai đao băng chém về phía anh.
Tốc độ của cô ta cực nhanh, đao băng không ngừng chém về phía Lâm Chính. Lâm Chính vừa chộp lấy Minh Đạo Tử vừa né đòn. Mặc dù tốc độ của cô ta nhanh nhưng Lâm Chính vẫn né kịp, thậm chí đến cả Minh Đạo Tử cũng chẳng hề hấn gì.
Một lúc sau cô gái dừng lại thở hổn hển.
“Giờ có thể nói chuyện được chưa?”, Lâm Chính nói.
“Hừ, kẻ phàm nhân vô tri kia, không biết uy lực của thần tiên hay sao? Mau quỳ xuống, bổn tiên không nhiều lời, nếu không tôi sẽ khiến anh vĩnh viến không thể tái sinh đấy”.
Người đàn ông hét lớn, giọng nói chứa đựng cả lực tinh thần.Nếu như những người nào mà ý chí yếu thì chắc là đã sợ hãi quỳ phụp xuống cầu xin rồi.
Thế nhưng Lâm Chính có lực tinh thần vượt xa người bình thường.
“Tôi hỏi anh có phải người của tôi do anh hại?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đồ khốn, anh là ai mà dám dùng giọng điệu đó ăn nói với tôi? Anh chán sống rồi hay gì?”
Người này tức giận nên lập tức vung tay về phía Lâm Chính. Lâm Chính không hề phát hiện ra sức mạnh hay khí tức gì phóng ra từ bàn tay của đối phương.
Đối phương đang làm gì vậy. Lẽ nào chỉ là ra uy?
Đúng lúc anh còn đang cảm thấy nghi ngờ thì. ..Đột nhiên một luồng sức mạnh xuất hiện ngay trước mặt anh. Lâm Chính giật mình, lập tức né đòn.
Rắc!
Bùm! Mặt đất nơi Lâm Chính đứng bỗng bị nứt ra, tạo thành cái hố sâu không đáy.
Lâm Chính đứng vững, nhìn cái hố một hồi lâu. Người này không hề phóng ra khí tức mà phóng ra thứ như sức mạnh phi thăng nhưng vẫn có điểm khác biệt. Hơn nữa thứ này còn mạnh hơn sức mạnh phi thăng của anh nữa.
Nếu không phải từng giao đấu với Diệp Viêm thì Lâm Chính chắc chắn sẽ tưởng đối phương là Lục Địa Thần Tiên. Thế nhưng có vẻ như là không phải.
“Sao thế? Bị dọa sợ rồi à?”
Người đàn ông nhìn bộ dạng của Lâm Chính và cười lạnh lùng: “Nếu sợ thì cầu xin tha tôi đi”.
“Anh không phải Lục Địa Thần Tiên”, Lâm Chính nói.
“Tôi từng giao đấu với Lục Địa Thần Tiên. Thủ đoạn của anh dù kỳ lạ nhưng thực tế vẫn chưa bước vào cảnh giới đó”, Lâm Chính lắc đầu.
Người đàn ông nghe thấy vậy thì chau mày rồi hừ giọng: “Khoác lác. Kẻ vô tri như anh sao có thể đối kháng được với Lục Địa Thần Tiên chứ?”, người đàn ông lại đập tay trong không gian.
Thế nhưng mỗi một chưởng của người này không hề nhìn thấy có khí tức gì được sản sinh ra. Cho tới một lúc sau Lâm Chính mới nắm bắt được sức mạnh phi thăng của người này phóng tới.
Anh vội né đòn. Vùng sơn cốc bị chấn động bởi luồng sức mạnh này. Băng tuyết bị xới tung, sức hủy diệt thật đáng sợ.
Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên đạp chân, lao về phía người đàn ông. Người đàn ông nín thở, lập tức chặn Lâm Chính.
Lâm Chính chẳng buồn phòng ngự, cứ thế lao lên như một con bò điên.
“To gan, chết đi”.
Người đàn ông điên cuồng đập tới. Sức mạnh phi thăng từ chưởng đánh dội lên người Lâm Chính. Dưới sức mạnh của xương chí tôn cơ thể Lâm Chính không sao cả, chỉ xuất hiện vài vết nứt.
“Không thể nào”.
Người đàn ông trố tròn mắt. Người này lại có thể chống lại được đòn tấn công của mình sao?
Khi người đàn ông còn đang run rẩy thì Lâm Chính đã lại gần chộp lấy cổ của người này và lôi xuống khỏi đám mây.
“Hóa ra là mây được tạo ra từ băng à, còn tưởng là mây thật trên trời chứ”, Lâm Chính dùng một tay siết cổ người đàn ông nhắc bộc lên.
“Khốn nạn, thả tôi ra, mau thả tôi ra”, người đàn ông điên cuồng giãy giụa.
“Nói, thuốc giải hàn độc ở đâu”, Lâm Chính lạnh lùng hét lên.
Chương 4267: Phi thăng biến dị
“Hàn độc sao? Tôi...tôi không biết, tôi không có thuốc giải...”
Đôi mắt người đàn ông ánh lên vẻ kỳ dị, người này gào lên: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động đến một cong lông của tôi thì anh nhất định sẽ không thoát khỏi đây được đâu. Tôi sẽ khiến anh mạng phải đền mạng”.
Hắn vừa dứt lời thì một cánh tay đã bay ra xa. Máu tươi phun ra nhu mưa và bị đông cứng.
Người đàn ông run rẩy. Ở nơi lạnh lẽo thế này một khi bị thương thì hàn khí sẽ xâm nhập vào cơ thể. Khi đó dù thực lực có mạnh như thế nào thì cũng sẽ dễ bị mất mạng.
“Anh...”, người đàn ông run lẩy bẩy.
“Còn không nói sao. Nếu đã vậy thì tôi đành phải đưa anh lên đường thôi”.
Lâm Chính điềm đạm nói sau đó giơ tay chộp lấy người đàn ông. Bàn tay anh bùng lửa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì người đàn ông sẽ bị Lâm Chính đốt thành tro bụi mất.
“Dừng...dừng tay, tôi nói, anh hỏi gì tôi cũng nói hết...”, người đàn ông sợ hãi tột cùng.
“Thuốc giả hàn độc ở đâu?”
“Tinh thông hàn độc chỉ có Năm Thiên Vương. Nếu tìm Nam Thiên thì bọn họ nhất định sẽ có thuốc giải”.
“Nam Thiên Vương sao?”
“Sơn cốc chúng tôi phân làm bốn vùng do Đông Thiên Vương, Nam Thiên Vương, Tây Thiên Vương và Bắc Thiên Vương thống trị. Tôi là người của Bắc Thiên Vương. Hôm nay tôi tới canh núi”.
“Các người làm gì?”
“Tìm kiếm trường sinh, tìm kiếm sự vĩnh hằng”
Lâm Chính đanh mặt: “Vậy tức là anh không biết cách nào để giải được hàn độc”.
“Không biết, dù anh có giết tôi thì tôi cũng không biết”.
“Vậy sao, vậy sức mạnh phi thăng của anh là thế nào? Tại sao không có cảnh giới Lục Địa Thần Tiên mà lại giống như đã đột phá vậy”, Lâm Chính lại nói.
“Điều...điều này...”, người đàn ông lầm bầm.
“Còn không nói”, Lâm Chính lại thổi bùng ngọn lửa và dí sát gần.
“Tôi nói”.
Người đàn ông vội kêu lên: “Bởi vì chúng tôi đã tiến hành lột xác cho sức mạnh phi thăng, khiến nó tạo ra được biến dị”.
“Biến dị sao?”, Lâm Chính giật mình.
“Đúng...biến dị, chúng tôi có phương pháp tu luyện đặc biệt dù không thể bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên thì cũng không khác thần tiên là bao. Nếu không có vị Lục Địa Thần Tiên thực thụ ra tay thì không ai là đối thủ của chúng tôi hết”, người đàn ông nói.
“Vậy sao? Vậy tại sao anh không phải là đối thủ của tôi”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Người đàn ông không biết phải nói gì. Nếu đấu thêm một trận nữa thì thực sự là Lâm Chính sẽ không thể khống chế được đối phương dễ dàng như thế này. Vì vậy anh thắng đối phương chẳng qua vì đối phương không biết sức mạnh khủng khiếp của thể xác anh.
“Người của sơn cốc các anh đều như vậy à, sức mạnh phi thăng đều biến dị rồi sao?”
“Đúng vậy, đây là tiêu chuẩn tối thiểu của sơn cốc. Mỗi một vị trong sơn cốc đều được tiên sư huấn luyện giúp sức mạnh phi thăng biến dị”.
“Vậy sơn cốc của các người hiện tại có bao nhiêu vị Lục Địa Thần Tiên”, anh hỏi.
Nếu như đến cả một tên đệ tử canh gác còn mạnh như này thì chẳng có gì nghi ngờ, trong này sẽ có rất nhiều cao thủ và chắc chắn vực Diệt Vong sẽ không thể đối phó được.
Vì họ có thể là những Lục Địa Thần Tiên thực sự. Người đàn ông suy nghĩ rồi lắc đầu.
“Tôi không biết”.
“Tại sao?”
“Bởi vì những vị như Thiên Vương đó không ai biết được thực lực của họ. Bọn họ đã không xuất hiện năm mươi năm nay rồi. Dù là truyền thụ kỹ pháp thì cũng thông qua truyền âm chứ không biết mặt. Có thể bọn họ đã bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, cũng có thể là hơn thế...”
“Vậy sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Đại nhân tha cho tôi. Chuyện hôm nay tôi sẽ coi như không xảy ra, tôi thừa nhận anh rất mạnh nhưng so với người của sơn cốc chúng tôi thì chưa là gì cả. Thả tôi rồi rời đi, như vậy anh sẽ giữ được tính mạng. Nếu không cả thế gian này sẽ không có ai cứu được anh đâu”, người đàn ông khuyên can.
Lâm Chính suy nghĩ. Đúng lúc này...Một âm thanh kỳ lạ vọng tới.
Sương tuyết ở sơn cốc bỗng trở nên dày hơn, mịt mờ hơn. Lâm Chính nhìn xung quanh thì thấy có rất nhiều bóng hình xuất hiện.
Bọn họ giống như thần tiên, trông vô cùng thần kỳ. Người đàn ông thấy cảnh tượng đó bèn rưng rưng nước mắt.
“Các vị đạo hữu, mau tới cứu tôi”.
“Minh Đạ Tử, cậu đúng là kẻ vô dụng, một kẻ phàm nhân mà cũng không đánh bại được”.
Giọng nói vọng tới: “Một kẻ bất tài như vậy không xứng đáng ở lại sơn cốc của chúng ta. Các vị tôi đề nghị tiêu diệt Minh Đạo Tử, giữ lấy danh tiếng cho sơn cốc”.
“Tán thành”.
“Đáng phải giết”.
“Minh Đạo Tử đạo tâm bất ổn, thiên chất yếu kém, ở lại sơn cốc chỉ làm mất mặt chúng ta thôi”
“Một kẻ yếu kém như vậy không xứng ở đây”
“Giết đi”, đám đông đưa ra phán quyết.
Người đàn ông bàng hoàng. Lâm Chính thì vui lắm bèn buông tay ra.
“Xem ra chúng ta chung đường rồi”.
Chương 4268: Mười giây đủ để giết họ
Minh Đạo Tử có lẽ cũng không ngờ mình lại bị phán xét nhanh như vậy. Anh ta định giải thích nhưng có vẻ đối phương không cho cơ hội.
“Giết”.
Tiếng hô vang lên, toàn bộ đám tiên nhân thi triển chiêu pháp. Bùm bùm…Sức mạnh phi thăng phóng ra liên tục như sóng trào, tấn công về phía hai người Lâm Chính.
Minh Đạo Tử thất sức vội vàng né đòn. Thế nhưng đòn tấn công tới từ bốn phương tám hướng khiến anh ta không thẻ làm gì được.
Phải làm sao đây? Anh ta run rẩy, không biết phải làm thế nào. Đúng lúc này một đường sáng màu vàng giáng xuống bao trùm lấy anh ta. Đó chính là kẻ xâm nhập vào sơn cốc– Lâm Chính.
“Anh?”, Minh Đạo Tử há hốc miệng.
“Đi theo tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi ghì vai anh ta, điều khiển vòng sáng lao ra khỏi đám đông.
“Định đi sao? E rằng không dễ như vậy đâu”.
Để lại mạng đi nếu không chúng tôi sẽ phanh thây các người đấy”.
“Chém”
Một người giơ tay lên phóng ra hàn quang tạo thành một thanh kiếm chém về phía Lâm Chính. Cùng lúc này một người khác phóng ra sức mạnh ập xuống.
Không gian vặn vọ, méo mó. Dường như mọi đòn tấn công đều đổ dồn về phía hai người họ. Hai người căn bản không có đường lui.
“Mẹ kiếp các người quá đáng rồi đấy. Tưởng tôi dễ ức hiếp hay gì", thấy không thể chạy thoát, Minh Đạo Tử gầm lên, dùng toàn bộ sức mạnh để phản công.
Đã không sống được thì cũng phải cắn được vài phát. Thế nhưng Minh Đạo Tử còn chưa kịp làm gì thì bóng hình kia đã lại lướt qua.
Là Lâm Chính! Sức mạnh phi thăng trỗi dậy, luồng sáng vàng bao trùm lên người anh tạo thành lớp áo giáp với hai con rồng lửa cuốn quanh.
Đám đông căn bản không ngờ Lâm Chính lại phản công nên nhất thời không biết phải làm thế nào. Lâm Chính nhìn chăm chăm vào một người và quét Thiên Sinh Đao tới.
Rẹt! Cơ thể của một người lập tức bị chém làm hai.
“Cái gì?”, những người khác tái mặt, vội vàng tấn công Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính đã tiếp cận bọn họ. Họ có phản công cũng không kịp. Lâm Chính gầm lên, con rồng lửa từ cơ thể anh lao về đám ‘tiên nhân”
“Băng Phong”, cả đám hô lớn, phóng hàn khí ra.Thế nhưng hàn khí đót không thể nào tiêu diệt được rồng lửa. Rồng lửa xuyên qua người họ và đốt cháy họ.
“Á”
Bọn họ kêu gào thảm thiết, rơi xuống đất. Chỉ vài giây thôi mà nhiều người đã bị đốt thành tro bụi.
“Tên này không hề đơn giản. Cứu viện”.
“Được” ,những người còn lại lấy ra tín vật và khởi động.
Vụt...Một luồng ánh sáng xanh lao thẳng lên trời, nổ tung. Một hình hoa văn xuất hiện.
Minh Đạo Tử thấy vậy bèn tái mặt: “Đại nhân, đó là tín lệnh cấp hai, mau rời đi, nếu không mười giây nữa chúng ta sẽ bị ngàn binh vạn mã bao vây mất”.
“Không vội, từng đó thời gian đủ giết họ rồi”, Lâm Chính hô lên, Thiên Sinh Đao trong tay phát ra ánh sáng trắng chém xuống đám người kia.
Một biển lửa tung ra.
“Chạy đi”.
Vài người kêu lên rồi bỏ chạy. Thế nhưng một giây sau.
Bùm...Năm đường sét giáng xuống người họ tạo thành một mạng lưới tia sét cực lớn. Trong thời gian ngắn đám tiên nhân không thoát ra được. Họ tuyệt vọng nhìn biển lửa.
Chương 4269: Sắp chết rồi
Minh Đạo Tử há mồm trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó, đầu óc anh ta trống rỗng. Mười mấy đệ tử ở đây...đã bị Lâm Chính xử lý không khác gì lũ chó con.
“Đi thôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng lôi Minh Đạo Tử đi. Cùng lúc này nguồn sức mạnh từ bốn phương tám hương cũng bùng nổ.
“Người nào mà dám xông vào sơn môn của chúng ta vậy?”
“Giết, giết”.
“Là kẻ nào?”
“Giết! Giết”
“Dù cậu là ai, dù có chạy tới chân trời khóc bể thì chúng tôi cũng sẽ giết chết cậu”.
“Giết! Giết”
Tiếng gào thét vang lên như sấm rền điếc hết cả tai hai người Lâm Chính. Minh Đạo Tử nôn ra máu, suýt nữa thì mất thăng bằng ngã xuống đất. Lâm Chính cũng chóng mặt.
“Đây chính là Tiên Âm Công”, Minh Đạo Tử bịt tai, run rẩy nói. Lâm Chính không nói gì. Vô số người đuổi theo họ. Mặc dù tốc độ của Lâm Chính cực nhanh nhưng vẫn không cắt đuôi được đối phương.
“Bọn họ đã năm được khí tức của anh rồi. Anh không chạy thoát được đâu. Anh chạy đi đâu họ sẽ đuổi theo đến đó”, Minh Đạo Tử ôm đầu.
“Vậy tức là không có chỗ nào để chạy đúng không”, Lâm Chính từ từ dừng lại. Xem ra phải đánh nhau thật rồi.
“Cũng không hẳn. Có một nơi họ không dám bước vào. Đại nhân, chúng ta mau đi về phía trước may ra có thể thoát”, anh ta nói.
“Nơi nào vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Hướng Tây Bắc”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, lập tức chuyển hướng, lao về Tây Bắc. Lâm Chính chạy liên tục, nhiệt độ xung quanh mỗi lúc một giảm xuống khiến anh cũng phải rùng mình.
Trên người Minh Đạo Tử hình thành một lớp sương băng. Lâm Chính chau mày. Một lúc sau họ không còn thấy đối phương đuổi theo nữa. Lâm Chính từ từ dừng lại nhìn xung quanh. Ngoài băng tuyết mênh mông ra thì ở đây chẳng có gì.
“Đây là đâu vậy?”, anh hỏi.
“Hàn Ngục Thiên Địa”, Minh Đạo Tử thấp giọng.
“Hàn Ngục Thiên Địa là nơi nào?”
“Là địa bàn của kẻ địch của sơn cốc chúng tôi”.
“Ồ, sơn cốc cũng có kẻ địch à?”
Hai mắt Lâm Chính sáng lên. Anh đã được lĩnh giáo thực lực của người sơn cốc.
Đến đệ tử của họ còn khủng khiếp như vậy thì anh rất nghi ngờ không biết sơn cốc có các vị Lục Địa Thần Tiên hay không?
Nếu như có thì thật sự anh khó mà chống lại được. Nếu có hai vị thôi là anh đã không thắng được rồi.
“Nếu đã vậy thì chúng ta nên tới bái kiến chủ nhân ở đây thôi”, anh nói
Minh Đạo Tử nghe thấy vậy bèn khựng bước: “Đại nhân, anh điên rồi, anh muốn chết thì đừng lôi tôi theo chứ”.
“Ý của anh là gì?”
“Có phải anh cho rằng kẻ địch của kẻ địch là bạn nên muốn hợp tác không?”
“Đúng vậy”.
“Anh từ bỏ ý định đó đi. Những người này không thể hợp tác được đâu. Bọn họ vô cùng kiêu ngạo, sẽ coi thường anh. Anh muốn đi sợ rằng còn không thoát ra được đấy”.
“Không thoát ra được sao? Bọn họ không chịu thì thôi, chẳng lẽ còn định giết tôi?", Lâm Chính chau mày.
“Giết thì không nhưng họ sẽ giữ anh lại làm việc cho họ”.
Minh Đạo Tử nói: “Có không ít người của tôi bị bắt đi làm trâu làm ngựa cho họ rồi”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính trầm ngâm.
“Đại nhân, chúng ta ở đây hai ngày, đợi đám người ngoài kia rời đi thì chúng ta chạy, hà tất phải tự gây phiền phức cho mình chứ?”, Minh Đạo Tử mỉm cười.
Lâm Chính trầm ngâm: “Người của sơn cốc bắt không ít người của tôi, tôi phải tìm cách cứu họ. Anh có cách nào hay không?”
“Điều này...”, sắc mặt của Minh Đạo Tử trông vô cùng khó coi
“Người của tôi bị làm sao rồi à?”, Lâm Chính nghi ngờ.
“Không...không có gì...đại nhân đừng quá lo lắng”, anh ta vội xua tay.
Thế nhưng một giây sau Lâm Chính đạp vào ngực anh ta và ghì Thiên Sinh đao xuống: “Tôi chỉ cho anh một cơ hội, nói cho tôi biết sự thật nếu không tôi có thể cứu anh thì cũng có thể giết anh đấy”.
“Tôi nói, tôi nói...đại nhân đừng giết tôi...”, Minh Đạo Tử khóc dở mếu dở, run rẩy cầu cứu.
“Tình hình bọn họ thế nào rồi? Họ còn sống không?”, anh hỏi.
“Còn sống...nhưng...cũng sắp chết rồi”, anh ta run rẩy trả lời.
Chương 4270: Sương Nhan Tiên Tộc
“Cái gì?
Lâm Chính đanh mắt, túm cổ Minh Đạo Tử và quát: “Nói rõ cho tôi, tiên cốc các người đã làm gì bọn họ rồi?”
“Đại, đại nhân...cụ thể tôi cũng không rõ, tôi chỉ là một đệ tử canh giữ, những thứ tôi biết không nhiều. Tôi cũng chỉ nghe người ta nói...hình như..người của anh đang bị nuôi để làm vật tế...”
“Vật tế sao?"
“Đúng vậy...vật tế tu luyện. Sau khi được tế lễ thì họ chỉ còn lớp da, máu và xương thịt đều bị dóc hết...”
“Vậy khi nào tiến hành tế lễ?”
“Mỗi năm một lần, tính ra thì vào tháng sau...”
“Tháng sau sao?”, Lâm Chính chau mày. Anh suy nghĩ một lúc rồi lôi Minh Đạo Tử đi vào trong Hàn Ngục Thiên Địa.
“Đại nhân, anh...làm gì vậy? Đừng...đừng mà", Minh Đạo Tử gầm lên.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, cứ thế lôi anh ta đi. Minh Đạo Tử run rẩy, sợ hãi.
“Xong rồi, xong đời rồi”.
“Chúng ta sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn cho tới khi đông cứng mà chết mất”.
“Phải làm sao đây?”, Minh Đạo Tử nhất mất linh hồn.
Lâm Chính dừng bước. Bởi vì trước mặt anh là một kết giới được tạo thành từ hàn phong. Phía trước kết giới có một cô gái da trắng như tuyết. Cô gái có ngũ quan tinh tế, mái tóc ngắn cũng trắng tinh. Có vẻ như cô ta sớm biết Lâm Chính sẽ đến nên nhìn anh chăm chăm. Đôi môi cô ta cũng trắng bệch như không hề có máu.
“Ai bảo các người tới đây vậy?”, giọng nói của cô ta nồng nặc sát ý.
“Nghe nói cô là người của Sương Nhan Tiên Tộc?”, anh hỏi.
“Đi theo tôi hoặc là ngã xuống ở ngay đây”, cô gái nói bằng vẻ vô cảm
“Tôi tên Lâm Chính, là minh chủ của liên minh Huyền Thanh, tôi có việc cần tìm người đứng đầu của các cô”, Lâm Chính nói.
“Sao? Còn cây tôi nói lần nữa à?”, cô gái hừ giọng lạnh lùng, cơ thể phát ra hàn hí đáng sợ.
Minh Đạo Tử sợ hết hồi, vội quỳ phụp xuống: “Tiên tử xin tha mạng, tôi không cố tình xông vào vùng đất của tiên tộc. Là người này ép tôi thôi”, nói xong anh ta đứng dậy định bỏ chạy.
Lâm Chính túm lấy anh ta.
“Đại nhân hãy để tôi đi đi, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, ở đây chỉ có chết thôi. Tha cho tôi”, Minh Đạo Tử khóc dở mếu dở.
“Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh”.
Lâm Chính nói rồi quay lại nhìn cô gái kia; “Tôi nghe anh ta nói Sương Nhan Tiên Tộc và Tiên Cốc đối đầu. Tiên Cốc bắt người của tôi, tôi muốn nói chuyện với người đứng đầu của các cô có khi chúng ta có thể hợp tác”.
Có vẻ như cô gái không muốn nói chuyện tiệp với Lâm Chính nên phất tay. Băng tuyết ập về phía anh. Nhưng Lâm Chính không sợ, anh chỉ chỉ điềm.
Một bức tường lửa hiện ra.
“Khốn nạn”, cô gái tức giận. Hai tay hóa thành hai đao băng chém về phía anh.
Tốc độ của cô ta cực nhanh, đao băng không ngừng chém về phía Lâm Chính. Lâm Chính vừa chộp lấy Minh Đạo Tử vừa né đòn. Mặc dù tốc độ của cô ta nhanh nhưng Lâm Chính vẫn né kịp, thậm chí đến cả Minh Đạo Tử cũng chẳng hề hấn gì.
Một lúc sau cô gái dừng lại thở hổn hển.
“Giờ có thể nói chuyện được chưa?”, Lâm Chính nói.