-
Chương 4251-4255
Chương 4251: Chết rồi
“Nghiệt súc, đúng là nghiệt súc!"
Quốc Vương nằm trên ghế, được tám người khiêng đến phía sau vườn hoa, trên đường đi không ngừng mắng chửi.
Thậm chí sau nhiều giờ, cơn giận của ông ta vẫn chưa nguôi ngoai.
" bệ hạ, chắc chắn là vừa nãy điện hạ nhất thời sơ suất, bệ hạ đừng nóng giận, cẩn thận tổn thương long thể!"
Thái giám già bên cạnh vội nói giúp.
"Nhất thời sơ suất ư? Dù có sơ suất thế nào cũng không đến mức không có sức đánh trả chứ? Thằng nhóc này nhất định là thường ngày lười biếng, bỏ bê tu luyện!"
Quốc Vương tức giận nói: "Sau khi trẫm lấy được Thiên Tuyển Diệp Hoa, dùng nó để đạt tới cảnh giới phi thăng, trở thành Lục Địa Thần Tiên, trẫm sẽ đích thân dạy dỗ thằng nhóc này!"
"Nô tài chúc bệ hạ phi thăng thành công!"
Thái giám già vội cười nói.
Chẳng mấy chốc, cơ thể béo núc ních của Quốc Vương được khiêng đến phía sau vườn hoa.
Giờ phút này, phía sau vườn hoa đầy ắp cấm vệ quân, ba nhóm trong ba nhóm ngoài.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Thanh âm như sóng.
“Đứng lên đi!”
Quốc Vương xua tay, lười nhìn đám người này, đôi mắt híp như hạt đậu chỉ tập trung vào Thiên Tuyển Diệp Hoa được mọi người vây quanh.
Thiên Tuyển Diệp Hoa tối nay vô cùng đặc biệt.
Cánh hoa nở rộ, tràn ngập ánh sáng lấp lánh, phản chiếu ánh trăng sáng, cực kỳ độc đáo, giống như hoa thần.
Ánh mắt Quốc Vương nóng bỏng, lộ ra vẻ mong ngóng.
Chỉ cần có được Thiên Tuyển Diệp Hoa, ông ta sẽ là người đầu tiên trong lịch sử Kiếm Vương Triều phi thăng đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Đến lúc đó, Kiếm Vương Triều nhỏ bé sẽ không đủ tầm với ông ta, ông ta muốn nhìn toàn bộ vực Diệt Vong, thống nhất vực Diệt Vong.
"Chinh phạt thiên hạ, xưng vương xưng bá, trở thành bá chủ muôn đời, đều nhờ vào Thiên Tuyển Diệp Hoa nho nhỏ này!"
Quốc Vương híp mắt cười, trong mắt tràn đầy khát vọng.
"À, Đế Nữ đâu?"
Lúc này, Quốc Vương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nghiêng đầu mở miệng hỏi.
“Thưa bệ hạ, nô tài không biết”, Thái giám già cúi đầu nói.
“Không biết ư? Không ở trong cung sao?”
"Nô tài đã sai người đi tìm Quận Chủ đại nhân, nhưng Quận Chủ đại nhân không ở trong điện”.
“Vậy thợ chăm hoa mà nó đưa đến đâu?” Quốc Vương nhíu mày, thấp giọng nói.
“Thưa bệ hạ, thợ chăm hoa đã bị Thái Tử giết chết rồi!”
Thái giám già nói.
"Cái gì? Bị Thái Tử giết chết hả?"
Quốc Vương nhíu mày, hầm hừ nói: "Thái Tử không biết người này có tác dụng với trẫm sao? Cứ giết hắn như vậy à? Không thể chờ đến khi trẫm dùng xong thợ chăm hoa này rồi mới giết sao?"
"Bệ hạ, nô tài cho rằng Quận Chủ đại nhân... cũng bị Thái tử điện hạ...”
Thái giám già do dự không thôi, cẩn thận nói.
Sắc mặt Quốc Vương căng chặt, lạnh lùng nói: "Trẫm đã sớm nhìn ra Thái Tử có hứng thú với Đế Nữ, nhưng nếu nó không thèm để ý đến nguyện vọng của trẫm, cưỡng bức Đế Nữ thì thằng mất dạy này, nhất định phải bị trừng trị!"
"Bệ hạ bớt giận...”
“Thôi vậy, chờ hái xong Thiên Tuyển Diệp Hoa rồi nói sau!”
Quốc Vương phất tay, chọn ra vài thợ chăm hoa, đi về phía Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Hoa đẹp nở rộ, tất nhiên phải xử lý một chút, đảm bảo nó có thể suôn sẻ nở, thậm chí dưới sự chăm sóc của thợ chăm hoa, hiệu quả nở hoa của nó sẽ tốt hơn.
"Sắp đến giờ rồi!"
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Chỉ thấy từng cánh Thiên Tuyển Diệp Hoa bắt đầu bung nở, lộ ra nụ hoa bên trong, hương thơm nồng nàn dần dần tỏa ra xung quanh.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong hương thơm mê người này, ai nấy đều tràn đầy mong ngóng.
Đây là Thiên Tuyển Diệp Hoa sao?
Chỉ ngửi thôi cũng đủ say lòng người.
"Được rồi, tất cả đã sẵn sàng!"
Trên mặt Quốc Vương nở nụ cười phấn khích.
Các thợ chăm hoa căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Sau lung là cấm vệ quân nhìn chằm chằm bọn họ.
Một khi mấy thợ chăm hoa này có bất kỳ thay đổi hoặc sai lầm nào, họ sẽ giết chết thợ chăm hoa, để bảo đảm an toàn cho Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Ầm!
Tiếng nổ vang khắp hoàng cung.
Tất cả mọi người đều run bần bật.
Quốc Vương quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
“Thưa bệ hạ, hình như trong cung Thái Tử đã xảy ra chuyện?”
Có người run rẩy nói.
"Thái Tử ư?"
Sắc mặt Quốc Vương thay đổi, khẽ quát: “Mau bảo người đi xem!”
"Rõ, thưa bệ hạ!"
Ngay lập tức có người chạy về phía cung Thái Tử.
Nhưng người đó còn chưa chạy bao xa đã thấy có tên thái giám hốt hoảng chạy đến.
Hắn vừa đến trước mặt Quốc Vương, đã quỳ xuống khóc lóc kêu lên: "Bệ hạ, không ổn rồi, Thái Tử điện hạ... chết rồi!"
Chương 4252: Mượn một thứ của ông
“Đồ khốn! Mày nói gì cơ?”
Quốc Vương vô cùng tức giận, đá mạnh vào tên thái giám.
Ầm!
Tên thái giám lăn ra ngoài, đập đầu vào bậc đá, nổ tung, chết ngay tại chỗ.
Người bên cạnh run lên vì sợ hãi.
Quốc Vương vô cùng tức giận, chạy về phía cung Thái Tử.
Thịt trên người điên cuồng đung đưa, mặc dù cả người giống như núi thịt, nhưng tốc độ cực nhanh.
Ông ta chỉ có mỗi thằng con trai này, nếu xảy ra chuyện thì Thiên Tuyển Diệp Hoa có ích gì chứ?
Cấm vệ quân cũng chạy như bay theo Quốc Vương, tốc độ cực nhanh.
Chỉ chốc lát sau đã đến cung Thái Tử.
Nhưng vừa đến trước cửa cung, đã thấy xung quanh cung điện máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể.
"Chẳng lẽ có thích khách?"
Thái giám già kêu lên.
Sắc mặc Quốc Vương trầm xuống, chạy vào bên trong.
Nhưng khi đến gần cửa cung, ông ta đột nhiên dừng bước.
"Bệ hạ?"
Thái giám già ngẩn ra.
Một giây sau.
Vèo vèo vèo...
Hàng ngàn ánh kiếm tuôn ra từ bên trong, đâm thẳng vào người Quốc Vương.
"Hự!"
Quốc Vương hét lớn, hai chân đứng trung bình tấn.
Ầm!
Một tia sáng bao trùm cơ thể mập mạp của ông ta.
Leng keng! Leng keng! Leng keng! Leng keng...
Kiếm quang đâm mạnh vào lồng khí, nhưng không thể phá vỡ nó.
Đám người thái giám già sợ đến mức nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.
"Kiếm trận?"
Quốc Vương giận giữ: "Ai bày kiếm trận, muốn giết trẫm sao? Cút ra đây cho trẫm!"
Tuy nhiên, trong cung yên tĩnh, không có tiếng động.
Quốc Vương cau mày, rút ra thanh kiếm vàng bên hông, chậm rãi đi vào.
Rầm!
Ngay khi Quốc Vương vừa bước vào cửa cung, một vòng sáng màu lam xung quanh cung điện bay lên, biến thành một hàng kết giới kiếm, bao phủ toàn bộ cung điện.
Đám người Quốc Vương bị vây ở bên trong.
Hô hấp Quốc Vương run lên, dường như ý thức được gì đó, lập tức lao vào trong.
Nhưng bên trong trống trơn, không có gì.
"Không ổn! Trúng kế rồi!"
Sắc mặt Quốc Vương thay đổi, lập tức lao về phía kết giới.
Nhưng lúc này ông ta có tấn công thế nào, cũng không thể phá vỡ kết giới.
"Bệ hạ, xảy... xảy ra chuyện gì vậy?"
Thái giám già sợ tới mức mất hết hồn vía, run rẩy hỏi.
"Chúng ta đã bị lừa đây là kế điệu hổ ly sơn!"
Quốc Vương đột nhiên vươn tay, túm lấy cổ thái giám già..
“Đối phương cố ý dùng sự an toàn của Thái Tử để dẫn dụ chúng ta đến đây, mục đích muốn trẫm rời khỏi chỗ Thiên Tuyển Diệp Hoa! Trẫm nghĩ đối phương chắc chắn đã bắt ép Thái Tử đi lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa! Phải nhanh chóng phá vỡ kết giới, cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa về, nếu không, tất cả nỗ lực đều uổng phí”.
"Nhưng đối phương bố trí kết giới không tầm thường, trẫm không thể dễ dàng phá giải, chỉ có dùng cấm thuật mới có thể phá giải!"
Thái giám già nghe thấy vậy, cả người run lên: "Cấm thuật?"
"Đúng vậy! Cho nên, trẫm muốn mượn một thứ của ông!"
“Bệ hạ, là… là cái gì vậy?”
“Đầu của ông!”
Nói xong, Quốc Vương chặt đầu thái giám già xuống, cắm đầu về phía cổ, uống ừng ực như điên.
Trong khoảnh khắc đó, cơ thể sưng tấy của ông ta chuyển sang màu đỏ, hai mắt đỏ như máu, giống như ma quỷ.
Sau đó, ông ta giơ thanh kiếm lên, chém mạnh vào kết giới.
Ầm…
Tiếng nổ dữ dội vang khắp bốn phía, vô cùng chói tai...
Toàn bộ hoàng cung đều nghe thấy.
Mọi người rối rít ngẩng đầu, nhìn về phía cung Thái Tử, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Chương 4253: Lừa gạt
Một bóng người be bét máu lảo đảo đi đến vườn hoa phía sau.
Người đi ngang qua đều nhìn bóng người này, ai cũng khiếp sợ.
“Trời ạ, là Thái Tử điện hạ”.
“Điện hạ, người làm sao thế?”
“Không sao chứ điện hạ?”
Các cung nữ, thái giám vội vàng vây quanh run rẩy nói.
“Mau, mau đỡ tôi đến vườn hoa phía sau”.
Thái Tử ôm ngực đau đớn nói.
“Vâng thưa điện hạ”.
Mọi người vội vàng đỡ hắn đi.
Không lâu sau, Thái Tử được dìu đến vườn hoa phía sau.
Mọi người nhìn Thái Tử be bét máu, không khỏi giật mình.
“Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Một người có khí tức và thực lực khá mạnh nhanh chân bước đến, sắc mặt nghiêm trọng nói.
“Mau đến cung của tôi để chi viện cho bệ hạ. Người của Cuồng Đao Hải định bắt tôi làm con tin để chiếm lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa, nhưng tôi may mắn trốn thoát, bệ hạ đến đó trợ giúp nhưng bị người của Cuồng Đao Hải bao vây. Các người mau đi trợ giúp, nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ trách tội các người”.
Thái Tử hét lên.
“Gì cơ? Cuồng Đao Hải?”
“Chẳng phải họ đã đi rồi sao?”
“Lẽ nào… người Cuồng Đao Hải giả vờ rời đi, thật ra muốn lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa của bệ hạ nên cố ý lẻn vào hoàng cung?”
“Khốn kiếp, người Cuồng Đao Hải bắt nạt người quá đáng”.
“Tôi thấy Niếp Thanh Hồng đó là cố ý thăm dò thực lực của Thái Tử, xem võ công của Thái Tử thế nào, sau đó lẻn vào cung của Thái Tử bắt Thái Tử đi, dùng Thái Tử đổi lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa”.
“Đê tiện! Cuồng Đao Hải! Chúng ta phải giết chúng. Đàn ông thì lấy luyện đan, phụ nữ thì làm vạc thịt”.
Một đám cao thủ tức giận gầm lên.
“Các người đừng chậm trễ, mau chóng đến cung của Thái Tử để hộ giá! Mau lên”.
Thái Tử hét lên.
Mọi người lập tức rút kiếm xông đến.
“Khoan đã”.
Ngay lúc này cường giả trước đó bỗng nói.
“Anh còn do dự gì nữa?”
Thái Tử lạnh lùng hỏi.
“Điện hạ, nhiệm vụ của bọn tôi là canh giữ nơi này, nếu chúng tôi đến cung của người thì Thiên Tuyển Diệp Hoa này… phải thế nào?”
Người đó thấp giọng nói.
“Cái thứ chết tiệt! Tính mạng của bệ hạ quan trọng hay Thiên Tuyển Diệp Hoa rác rưởi này quan trọng hơn? Các anh không phân biệt được sao? Mau cút đi hộ giá cho tôi! Nếu bệ hạ có mệnh hệ gì, tôi sẽ lột da các người”.
Thái Tử gào lên, hai mắt đỏ ngầu.
Người đó vẫn chần chừ, ánh mắt hiện lên vẻ ngờ vực.
Ngay lúc này lại có một bóng người toàn thân là máu vội chạy đến.
“Người đâu! Hộ giá! Hộ giá!”
Mọi người nhìn sang.
Là thái giám già đi theo bên cạnh bệ hạ.
“Công công, ông sao thế?”
Mọi người vây lại.
“Cuồng Đao Hải mưu đồ bất chính, đang bao vây tấn công bệ hạ, bệ hạ huyết chiến khó địch, quân cấm vệ đã được điều động nhưng kẻ trộm có thế lực lớn, ngay cả chưởng môn Cuồng Đao Hải cũng ra tay rồi. Bệ hạ có lệnh, các người phải mau chóng đến chi viện, nếu ai không đi thì phải chết”.
Thái giám già vừa thở hổn hển vừa nói.
Nghe nói thế, mọi người lòng như lửa đốt, không dám do dự nữa, lập tức chạy đến cung của Thái Tử.
Không lâu sau, người ở vườn hoa phía sau đều chạy đi hết.
Chỉ còn lại bốn thị vệ canh giữ bên cạnh Thiên Tuyển Diệp Hoa.
“Các người còn ngây ra đó làm gì? Còn không đi chi viện cho bệ hạ?”
Thái Tử quát bốn người đó.
“Thưa điện hạ, chúng tôi thành thật xin, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ Thiên Tuyển Diệp Hoa, bệ hạ đã có chỉ dụ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cho phép chúng tôi rời khỏi Thiên Tuyển Diệp Hoa nửa bước! Xin thứ lỗi!”
Một người nói với khuôn mặt không cảm xúc.
“Thế nên các người không thèm quan tâm đến sự sống chết của bệ hạ luôn sao?”
Thái Tử trợn mắt hỏi.
“Thánh chỉ như trời, không thể thay đổi, trừ khi bệ hạ đích thân đến ra lệnh”.
Người đó nói.
Nghe thế Thái Tử gật đầu.
“Cũng phải, nếu đã thế, các người đừng đi, tôi nghĩ họ đi chắc có thể đối phó được với đám người Cuồng Đao Hải”.
Vừa dứt lời, Thái Tử xoay người rời đi.
Bốn người tiếp tục nhìn chằm chằm Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Thái Tử xoay người bỗng chạy trở lại, rút một thanh đao dài tuyết trắng ra chém mạnh vào một thị vệ.
Thị vệ đó không kịp phòng vệ bị lưỡi đao chém trúng.
Sức mạnh phi thăng vô tận như một dòng điện chạy vào người người đàn ông, khiến hắn nổ tung, chết ngay tại chỗ.
Chương 4254: Tháo chạy
Ba thị vệ còn lại sửng sốt, không hiểu Thái Tử đang làm gì.
Phụt!
Lại một nhát kiếm sắc bén lao đến, chém vào cổ thị vệ đứng bên trái.
Cả người thị vệ đó cứng đờ, sau đó đầu rơi khỏi cổ, máu bắn tung tóe.
Vừa nhìn chỉ thấy là Thái giám già.
“Họ không phải là Thái Tử và công công, giết!”
Cuối cùng hai người còn lại cũng hoàn hồn, đều rút kiếm ra chém.
Thực lực của hai người rất mạnh, kiếm thuật cao siêu, có chút sức mạnh phi thăng, rất cao cường.
Thái giám già cũng chính là Đế Nữ cải trang lập tức nghênh chiến với một người.
Nhưng bản lĩnh của thị vệ này rất cao siêu, vừa lao vào đánh nhau đã mất ưu thế.
Ngược lại Thái Tử cũng chính là Lâm Chính lại thoải mái hơn, tay cầm Thiên Sinh Đao, nhẹ nhàng như không.
“Lâm minh chủ, không thể kéo dài thêm nữa, một khi Quốc Vương hoàn hồn dẫn người đến đây, chúng ta đừng mong thoát được”.
Đế Nữ nghiến răng nói.
“Vậy được, tốc chiến tốc thắng”.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, bỗng sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm một loạt vào mu bàn tay mình, sau đó sức mạnh phi thăng như thủy triều lao về phía lòng bàn tay, rót vào chuôi Thiên Sinh Đao.
Thiên Sinh Đao lao đến.
Hư không chấn động.
Thị vệ đó run lên, vô thức giơ kiếm đỡ lại.
Nhưng ngay khi thân kiếm tiếp xúc với Thiên Sinh Đao, hắn vô cùng hối hận.
Nhát kiếm này không thể chặn được Thiên Sinh Đao.
Quả nhiên là thế.
Keng!
Sức mạnh phi thăng trên Thiên Sinh Đao chém vỡ lưỡi đao, khí thế lưỡi đao như chẻ tre chém vào đầu thị vệ đó.
Cả người thị vệ đó nứt ra, chết thảm.
“Cái gì?”
Một thị vệ khác hoảng hồn, biết mình không phải là đối thủ của Lâm Chính và Đế Nữ bèn quay đầu chạy.
“Muốn chạy à?”
Đế Nữ còn muốn đuổi theo nhưng Lâm Chính lại nói: “Đừng đuổi theo, lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa quan trọng hơn”.
“Ừ”.
Đế Nữ dừng lại, gật đầu.
“Bảo vệ cho tôi”.
Lâm Chính nhanh chóng lấy Hồng Mông Long Châm ra bắt đầu thúc châm cho Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Lúc này vừa đúng năm giờ.
Thiên Tuyển Diệp Hoa vừa lúc nở rộ.
Lâm Chính cẩn thận thi châm bổ sung chất dinh dưỡng, đóa hoa dần nở rộ, hương thơm làm say lòng người lan ra xung quanh.
Lúc này.
Vèo!
Một dải cầu vồng bảy sắc phóng lên tầng mây từ trên Thiên Tuyển Diệp Hoa.
“Nở hết rồi à?”
Đế Nữ nhìn chằm chằm vào đóa hoa run lên, mắt trợn tròn khó tin nói.
Cô ta cũng từng tìm hiểu về cách chăm hoa, nuôi hoa, mặc dù không thạo nhưng cũng biết điều kiện để hoa nở rộ hoàn toàn khắc nghiệt thế nào.
Nhất là loại hoa hiếm như Thiên Tuyển Diệp Hoa, muốn nó nở hoàn toàn, đầu tiên phải cực kỳ hiểu biết về nó.
Cô ta không ngờ Lâm Chính lại có thể khiến nó nở hoàn toàn trong tình hình này.
“Người này… đúng là một kỳ tài”.
Đế Nữ thầm nói, ánh mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
Tia sáng cầu vồng biến mất.
Lâm Chính lấy một cái hộp lớn bằng bàn tay ra, sau đó cẩn thận hái Thiên Tuyển Diệp Hoa xuống rồi bỏ vào trong hộp.
“Đi thôi”.
Anh không do dự, lập tức nói.
Đế Nữ gật đầu, hai người chạy thẳng ra ngoài hoàng cung.
Ầm!
Tiếng động kinh thiên động địa vang lên.
Hai người Lâm Chính dừng bước nghiêng đầu nhìn.
Chỉ thấy hướng cung của Thái Tử tỏa ra ánh sáng vàng khắp trời.
“Kết giới vỡ rồi”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Đế Nữ run lên.
“Rốt cuộc là ai? Lại dám trộm Thiên Tuyển Diệp Hoa của trẫm? Cho dù là ai thì hôm nay người đó cũng phải chết, phải chết!”
“Các người nghe lệnh truy bắt bọn trộm, lấy lại Thiên Tuyển Diệp Hoa”.
Quốc Vương tức giận gầm lên, âm thanh vang vọng từ cung Thái Tử.
Chương 4255: Bia đỡ đạn
Đế Nữ kinh ngạc, vội vàng xông ra ngoài theo Lâm Chính.
Đúng lúc đó, toàn bộ quân đội của hoàng cung được điều động, cửa ra khỏi hoàng cung cũng bị phong tỏa.
Đế Nữ đang chạy nhanh như bay nhìn về phía ngoài cổng, nhưng thấy trong ngoài toàn là thị vệ thì biến sắc.
“Lâm minh chủ! Chúng ta phải đổi nơi khác!”.
Đế Nữ nói.
“Không cần!”.
Lâm Chính đáp, tốc độ rất nhanh, chạy như bay về phía cửa hoàng cung.
Các thị vệ nhìn thấy hai người chạy tới thì rút kiếm chĩa về phía bọn họ.
“Tôi là Thái tử đương triều, các người dám chặn đường tôi? Tất cả tránh ra!”.
Lâm Chính quát lên, tiếng hét như sấm.
Tiếng hét đó làm tất cả thị vệ bên trong cửa hoảng sợ.
Bọn họ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn anh.
Lâm Chính vừa đến gần lập tức vung tay đánh về phía trước.
Ầm!
Dị hỏa giống như giao long tuôn ra từ giữa lòng bàn tay, thoáng chốc nuốt chửng vô số người ở trước mặt.
Cửa bị thiêu cháy tạo ra một con đường máu.
Đế Nữ sửng sốt.
“Mau đuổi theo!”.
Lâm Chính quát khẽ, xông ra khỏi hoàng cung.
Đế Nữ vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó, bên ngoài Đại Đô của Kiếm Vương Triều.
Người của Cuồng Đao Hải vừa sửa soạn xong ở quán trà bên đường thì nghe được tiếng động từ hoàng cung.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Một trưởng lão của Cuồng Đao Hải nhíu mày nhìn về hướng Đại Đô.
“Mau nhìn kìa, ánh sáng cầu vồng đó là?”.
Một người kinh ngạc kêu lên.
“Đó là… hiện tượng chỉ có khi hoa nở rộ hoàn hảo! Chẳng lẽ trong hoàng cung có thợ chăm hoa nào có được thành tựu nở rộ hoàn hảo rồi sao?”.
“Xem ra Kiếm Vương Triều cũng còn có người tài giỏi!”.
Vài người nói cười bàn luận, không để tâm cho lắm.
“Mọi người nói xem có phải là Thiên Tuyển Diệp Hoa đã đạt tới nở rộ hoàn hảo không?”.
Lúc này, có người nhỏ giọng nói.
Nghe được lời này, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh, nhìn về phía người đó.
Người đó ngẩn ra, cười gượng: “Tôi nghe nói thời gian Thiên Tuyển Diệp Hoa nở hình như là hôm nay, tính thời gian thì vừa đúng lúc…”.
“Không thể nào! Thiên Tuyển Diệp Hoa là hoa thần, muốn nó nở rộ hoàn hảo phải là người tài giỏi đến thế nào mới có thể làm được? Một Kiếm Vương Triều nho nhỏ chắc chắn không thể có người tài giỏi đến vậy!”.
Có người nhỏ giọng nói, rõ ràng không tin cho lắm.
Nhưng Niếp Thanh Hồng và các trưởng lão của Cuồng Đao Hải lại im lặng.
“Mọi người?”.
Niếp Thanh Hồng quay đầu nhìn sang, nhỏ giọng gọi.
“Chúng ta lên đường thôi!”.
Một trưởng lão nói.
“Thời gian vừa đúng lúc, vậy thì nhất định là Thiên Tuyển Diệp Hoa đã đạt thành nở rộ hoàn hảo. Một đóa Thiên Tuyển Diệp Hoa nở rộ hoàn hảo có ý nghĩa gì, chẳng lẽ các vị không biết sao?”.
Niếp Thanh Hồng lạnh lùng hỏi.
“Sao chúng tôi lại không biết được? Nhưng chúng ta đang ở Kiếm Vương Triều, chỉ dựa vào mấy người chúng ta làm sao xâm nhập hoàng cung, cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa? Chúng ta dám mang ý đồ đó thì tức là tự tìm đường chết!”.
Niếp Thanh Hồng nghe vậy thì âm thầm cắn răng, không cam tâm.
Nhưng trưởng lão nói đúng.
Dựa vào mấy người họ mà dám đối đầu với Kiếm Vương Triều thì không thể sống sót rời khỏi Kiếm Vương Triều.
Chỉ có thể từ bỏ!
Niếp Thanh Hồng hít sâu một hơi, quay người định đi.
Đúng lúc đó, những tiếng hét tức giận vang lên.
“Đứng lại cho tôi!”.
“Tên trộm kia, để Thiên Tuyển Diệp Hoa lại đây!”.
“Chân trời góc biển cũng phải đuổi theo bằng được!”.
Khi tiếng hét vang lên, tất cả bọn họ đều sửng sốt, vội vàng quay lại nhìn.
Thái tử đương triều và một Thái giám già chạy như điên về phía này, sau lưng bọn họ là từng nhóm cấm quân của Kiếm Vương Triều.
“Thái tử?”.
Niếp Thanh Hồng sửng sốt.
Lúc này.
Vù vù vù…
Các cao thủ của Cuồng Đao Hải ở bên cạnh đồng loạt xông tới, nhảy vào giữa đám cấm vệ quân, giống như hổ vào bầy dê, bắt đầu chém giết.
Niếp Thanh Hồng nghi hoặc nhưng vẫn xông tới trước, gia nhập chiến trường.
Không lâu sau, nhóm cấm vệ quân kia đã bị chém tận giết tuyệt.
“Đi!”.
Lâm Chính nhận ra được điều gì, kéo Đế Nữ chạy đi.
Nhưng người của Cuồng Đao Hải lập tức chặn bọn họ lại.
“Thái tử điện hạ, sao ngài lại bị cấm vệ quân truy sát?”.
Trưởng lão Cuồng Đao Hải là Cố Húc mỉm cười hỏi.
“Liên quan gì đến các người? Tránh ra hết cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với các người!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Nhưng Cố Húc lại liên tục lắc đầu, nheo mắt nói: “Điện hạ, ngài là Thái tử đương triều, sao cấm vệ quân lại truy bắt ngài? Tôi nghĩ chắc chắn ngài đã phạm tội tày trời, nên Quốc vương đã giáng tội ngài! Lúc nãy tôi nghe những cấm vệ quân này nói ngài giao Thiên Tuyển Diệp Hoa ra. Chẳng lẽ… ngài đã cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa vốn thuộc về phụ thân ngài?”.
Nghe vậy, tất cả mọi người run rẩy.
“Thật… Thật sao?”.
“Cố đại nhân, trên người ngài ấy… có đóa Thiên Tuyển Diệp Hoa hoàn hảo đó sao?”.
“Thật hay giả?”.
Bọn họ không dám tin, vô thức nép sát vào nhau, bao vây Lâm Chính chặt chẽ.
Niếp Thanh Hồng cũng sáng mắt lên.
Cô ta cũng nhớ vừa rồi cấm vệ quân đã hét lên như vậy.
Nếu chuyện này là thật… chẳng phải Thiên Tuyển Diệp Hoa đang ở chỗ Thái tử hay sao?
Nghĩ đến đó, Niếp Thanh Hồng kích động, nheo mắt nhìn Thái tử: “Điện hạ, đừng làm chúng tôi khó xử, hãy giao Thiên Tuyển Diệp Hoa ra, chúng tôi có thể thả ngài đi!”.
Lâm Chính nghe vậy thì đảo tròng mắt, quay đầu nói: “Muốn tôi giao nó ra cũng được, cô để người bên cạnh tôi đi trước đã!”.
“Thiên Tuyển Diệp Hoa ở trên người ông ta chứ gì?”.
“Cô nghĩ nhiều rồi, nó ở chỗ tôi”.
Lâm Chính lắc chiếc hộp trong tay.
Cảm nhận được khí ý lan ra từ chiếc hộp, bọn họ kích động vô cùng.
“Được, để ông ta đi trước!”.
Cố Húc liếc nhìn thái giám già, bảo người nhường ra một lối đi.
“Lâm minh chủ, tôi đi rồi, anh phải làm sao?’.
Đế Nữ sốt ruột, nhỏ giọng hỏi.
“Yên tâm, cô đi rồi tôi mới bình an vô sự. Có người đỡ đao thay chúng ta, cô còn chưa nhận ra sao?”.
Lâm Chính mỉm cười đáp.
Đế Nữ nghi hoặc, nhưng thấy ánh mắt Lâm Chính tràn đầy sự tự tin, cô ta suy nghĩ một lúc lại gật đầu: “Được, vậy anh hãy bảo trọng”.
“Đi nhanh đi”.
Đế Nữ lập tức quay người rời đi.
“Được rồi, người đã đi rồi, giao đồ vật ra đi”.
Niếp Thanh Hồng đưa tay ra, nói.
“Phải đợi đã!”.
Lâm Chính nói.
“Anh còn đợi cái gì?”.
Niếp Thanh Hồng mất kiên nhẫn.
Lúc này, khí ý mạnh mẽ đột nhiên ập đến, sau đó từng nhóm người của Kiếm Vương Triều lao về phía này.
Người của Cuồng Đao Hải biến sắc.
Lâm Chính lớn tiếng hét.
“Bệ hạ, người của Cuồng Đao Hải bắt cóc con, cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa, xin hãy cứu con!”.
“Nghiệt súc, đúng là nghiệt súc!"
Quốc Vương nằm trên ghế, được tám người khiêng đến phía sau vườn hoa, trên đường đi không ngừng mắng chửi.
Thậm chí sau nhiều giờ, cơn giận của ông ta vẫn chưa nguôi ngoai.
" bệ hạ, chắc chắn là vừa nãy điện hạ nhất thời sơ suất, bệ hạ đừng nóng giận, cẩn thận tổn thương long thể!"
Thái giám già bên cạnh vội nói giúp.
"Nhất thời sơ suất ư? Dù có sơ suất thế nào cũng không đến mức không có sức đánh trả chứ? Thằng nhóc này nhất định là thường ngày lười biếng, bỏ bê tu luyện!"
Quốc Vương tức giận nói: "Sau khi trẫm lấy được Thiên Tuyển Diệp Hoa, dùng nó để đạt tới cảnh giới phi thăng, trở thành Lục Địa Thần Tiên, trẫm sẽ đích thân dạy dỗ thằng nhóc này!"
"Nô tài chúc bệ hạ phi thăng thành công!"
Thái giám già vội cười nói.
Chẳng mấy chốc, cơ thể béo núc ních của Quốc Vương được khiêng đến phía sau vườn hoa.
Giờ phút này, phía sau vườn hoa đầy ắp cấm vệ quân, ba nhóm trong ba nhóm ngoài.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Thanh âm như sóng.
“Đứng lên đi!”
Quốc Vương xua tay, lười nhìn đám người này, đôi mắt híp như hạt đậu chỉ tập trung vào Thiên Tuyển Diệp Hoa được mọi người vây quanh.
Thiên Tuyển Diệp Hoa tối nay vô cùng đặc biệt.
Cánh hoa nở rộ, tràn ngập ánh sáng lấp lánh, phản chiếu ánh trăng sáng, cực kỳ độc đáo, giống như hoa thần.
Ánh mắt Quốc Vương nóng bỏng, lộ ra vẻ mong ngóng.
Chỉ cần có được Thiên Tuyển Diệp Hoa, ông ta sẽ là người đầu tiên trong lịch sử Kiếm Vương Triều phi thăng đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Đến lúc đó, Kiếm Vương Triều nhỏ bé sẽ không đủ tầm với ông ta, ông ta muốn nhìn toàn bộ vực Diệt Vong, thống nhất vực Diệt Vong.
"Chinh phạt thiên hạ, xưng vương xưng bá, trở thành bá chủ muôn đời, đều nhờ vào Thiên Tuyển Diệp Hoa nho nhỏ này!"
Quốc Vương híp mắt cười, trong mắt tràn đầy khát vọng.
"À, Đế Nữ đâu?"
Lúc này, Quốc Vương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nghiêng đầu mở miệng hỏi.
“Thưa bệ hạ, nô tài không biết”, Thái giám già cúi đầu nói.
“Không biết ư? Không ở trong cung sao?”
"Nô tài đã sai người đi tìm Quận Chủ đại nhân, nhưng Quận Chủ đại nhân không ở trong điện”.
“Vậy thợ chăm hoa mà nó đưa đến đâu?” Quốc Vương nhíu mày, thấp giọng nói.
“Thưa bệ hạ, thợ chăm hoa đã bị Thái Tử giết chết rồi!”
Thái giám già nói.
"Cái gì? Bị Thái Tử giết chết hả?"
Quốc Vương nhíu mày, hầm hừ nói: "Thái Tử không biết người này có tác dụng với trẫm sao? Cứ giết hắn như vậy à? Không thể chờ đến khi trẫm dùng xong thợ chăm hoa này rồi mới giết sao?"
"Bệ hạ, nô tài cho rằng Quận Chủ đại nhân... cũng bị Thái tử điện hạ...”
Thái giám già do dự không thôi, cẩn thận nói.
Sắc mặt Quốc Vương căng chặt, lạnh lùng nói: "Trẫm đã sớm nhìn ra Thái Tử có hứng thú với Đế Nữ, nhưng nếu nó không thèm để ý đến nguyện vọng của trẫm, cưỡng bức Đế Nữ thì thằng mất dạy này, nhất định phải bị trừng trị!"
"Bệ hạ bớt giận...”
“Thôi vậy, chờ hái xong Thiên Tuyển Diệp Hoa rồi nói sau!”
Quốc Vương phất tay, chọn ra vài thợ chăm hoa, đi về phía Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Hoa đẹp nở rộ, tất nhiên phải xử lý một chút, đảm bảo nó có thể suôn sẻ nở, thậm chí dưới sự chăm sóc của thợ chăm hoa, hiệu quả nở hoa của nó sẽ tốt hơn.
"Sắp đến giờ rồi!"
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Chỉ thấy từng cánh Thiên Tuyển Diệp Hoa bắt đầu bung nở, lộ ra nụ hoa bên trong, hương thơm nồng nàn dần dần tỏa ra xung quanh.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong hương thơm mê người này, ai nấy đều tràn đầy mong ngóng.
Đây là Thiên Tuyển Diệp Hoa sao?
Chỉ ngửi thôi cũng đủ say lòng người.
"Được rồi, tất cả đã sẵn sàng!"
Trên mặt Quốc Vương nở nụ cười phấn khích.
Các thợ chăm hoa căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Sau lung là cấm vệ quân nhìn chằm chằm bọn họ.
Một khi mấy thợ chăm hoa này có bất kỳ thay đổi hoặc sai lầm nào, họ sẽ giết chết thợ chăm hoa, để bảo đảm an toàn cho Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Ầm!
Tiếng nổ vang khắp hoàng cung.
Tất cả mọi người đều run bần bật.
Quốc Vương quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
“Thưa bệ hạ, hình như trong cung Thái Tử đã xảy ra chuyện?”
Có người run rẩy nói.
"Thái Tử ư?"
Sắc mặt Quốc Vương thay đổi, khẽ quát: “Mau bảo người đi xem!”
"Rõ, thưa bệ hạ!"
Ngay lập tức có người chạy về phía cung Thái Tử.
Nhưng người đó còn chưa chạy bao xa đã thấy có tên thái giám hốt hoảng chạy đến.
Hắn vừa đến trước mặt Quốc Vương, đã quỳ xuống khóc lóc kêu lên: "Bệ hạ, không ổn rồi, Thái Tử điện hạ... chết rồi!"
Chương 4252: Mượn một thứ của ông
“Đồ khốn! Mày nói gì cơ?”
Quốc Vương vô cùng tức giận, đá mạnh vào tên thái giám.
Ầm!
Tên thái giám lăn ra ngoài, đập đầu vào bậc đá, nổ tung, chết ngay tại chỗ.
Người bên cạnh run lên vì sợ hãi.
Quốc Vương vô cùng tức giận, chạy về phía cung Thái Tử.
Thịt trên người điên cuồng đung đưa, mặc dù cả người giống như núi thịt, nhưng tốc độ cực nhanh.
Ông ta chỉ có mỗi thằng con trai này, nếu xảy ra chuyện thì Thiên Tuyển Diệp Hoa có ích gì chứ?
Cấm vệ quân cũng chạy như bay theo Quốc Vương, tốc độ cực nhanh.
Chỉ chốc lát sau đã đến cung Thái Tử.
Nhưng vừa đến trước cửa cung, đã thấy xung quanh cung điện máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể.
"Chẳng lẽ có thích khách?"
Thái giám già kêu lên.
Sắc mặc Quốc Vương trầm xuống, chạy vào bên trong.
Nhưng khi đến gần cửa cung, ông ta đột nhiên dừng bước.
"Bệ hạ?"
Thái giám già ngẩn ra.
Một giây sau.
Vèo vèo vèo...
Hàng ngàn ánh kiếm tuôn ra từ bên trong, đâm thẳng vào người Quốc Vương.
"Hự!"
Quốc Vương hét lớn, hai chân đứng trung bình tấn.
Ầm!
Một tia sáng bao trùm cơ thể mập mạp của ông ta.
Leng keng! Leng keng! Leng keng! Leng keng...
Kiếm quang đâm mạnh vào lồng khí, nhưng không thể phá vỡ nó.
Đám người thái giám già sợ đến mức nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.
"Kiếm trận?"
Quốc Vương giận giữ: "Ai bày kiếm trận, muốn giết trẫm sao? Cút ra đây cho trẫm!"
Tuy nhiên, trong cung yên tĩnh, không có tiếng động.
Quốc Vương cau mày, rút ra thanh kiếm vàng bên hông, chậm rãi đi vào.
Rầm!
Ngay khi Quốc Vương vừa bước vào cửa cung, một vòng sáng màu lam xung quanh cung điện bay lên, biến thành một hàng kết giới kiếm, bao phủ toàn bộ cung điện.
Đám người Quốc Vương bị vây ở bên trong.
Hô hấp Quốc Vương run lên, dường như ý thức được gì đó, lập tức lao vào trong.
Nhưng bên trong trống trơn, không có gì.
"Không ổn! Trúng kế rồi!"
Sắc mặt Quốc Vương thay đổi, lập tức lao về phía kết giới.
Nhưng lúc này ông ta có tấn công thế nào, cũng không thể phá vỡ kết giới.
"Bệ hạ, xảy... xảy ra chuyện gì vậy?"
Thái giám già sợ tới mức mất hết hồn vía, run rẩy hỏi.
"Chúng ta đã bị lừa đây là kế điệu hổ ly sơn!"
Quốc Vương đột nhiên vươn tay, túm lấy cổ thái giám già..
“Đối phương cố ý dùng sự an toàn của Thái Tử để dẫn dụ chúng ta đến đây, mục đích muốn trẫm rời khỏi chỗ Thiên Tuyển Diệp Hoa! Trẫm nghĩ đối phương chắc chắn đã bắt ép Thái Tử đi lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa! Phải nhanh chóng phá vỡ kết giới, cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa về, nếu không, tất cả nỗ lực đều uổng phí”.
"Nhưng đối phương bố trí kết giới không tầm thường, trẫm không thể dễ dàng phá giải, chỉ có dùng cấm thuật mới có thể phá giải!"
Thái giám già nghe thấy vậy, cả người run lên: "Cấm thuật?"
"Đúng vậy! Cho nên, trẫm muốn mượn một thứ của ông!"
“Bệ hạ, là… là cái gì vậy?”
“Đầu của ông!”
Nói xong, Quốc Vương chặt đầu thái giám già xuống, cắm đầu về phía cổ, uống ừng ực như điên.
Trong khoảnh khắc đó, cơ thể sưng tấy của ông ta chuyển sang màu đỏ, hai mắt đỏ như máu, giống như ma quỷ.
Sau đó, ông ta giơ thanh kiếm lên, chém mạnh vào kết giới.
Ầm…
Tiếng nổ dữ dội vang khắp bốn phía, vô cùng chói tai...
Toàn bộ hoàng cung đều nghe thấy.
Mọi người rối rít ngẩng đầu, nhìn về phía cung Thái Tử, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Chương 4253: Lừa gạt
Một bóng người be bét máu lảo đảo đi đến vườn hoa phía sau.
Người đi ngang qua đều nhìn bóng người này, ai cũng khiếp sợ.
“Trời ạ, là Thái Tử điện hạ”.
“Điện hạ, người làm sao thế?”
“Không sao chứ điện hạ?”
Các cung nữ, thái giám vội vàng vây quanh run rẩy nói.
“Mau, mau đỡ tôi đến vườn hoa phía sau”.
Thái Tử ôm ngực đau đớn nói.
“Vâng thưa điện hạ”.
Mọi người vội vàng đỡ hắn đi.
Không lâu sau, Thái Tử được dìu đến vườn hoa phía sau.
Mọi người nhìn Thái Tử be bét máu, không khỏi giật mình.
“Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Một người có khí tức và thực lực khá mạnh nhanh chân bước đến, sắc mặt nghiêm trọng nói.
“Mau đến cung của tôi để chi viện cho bệ hạ. Người của Cuồng Đao Hải định bắt tôi làm con tin để chiếm lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa, nhưng tôi may mắn trốn thoát, bệ hạ đến đó trợ giúp nhưng bị người của Cuồng Đao Hải bao vây. Các người mau đi trợ giúp, nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ trách tội các người”.
Thái Tử hét lên.
“Gì cơ? Cuồng Đao Hải?”
“Chẳng phải họ đã đi rồi sao?”
“Lẽ nào… người Cuồng Đao Hải giả vờ rời đi, thật ra muốn lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa của bệ hạ nên cố ý lẻn vào hoàng cung?”
“Khốn kiếp, người Cuồng Đao Hải bắt nạt người quá đáng”.
“Tôi thấy Niếp Thanh Hồng đó là cố ý thăm dò thực lực của Thái Tử, xem võ công của Thái Tử thế nào, sau đó lẻn vào cung của Thái Tử bắt Thái Tử đi, dùng Thái Tử đổi lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa”.
“Đê tiện! Cuồng Đao Hải! Chúng ta phải giết chúng. Đàn ông thì lấy luyện đan, phụ nữ thì làm vạc thịt”.
Một đám cao thủ tức giận gầm lên.
“Các người đừng chậm trễ, mau chóng đến cung của Thái Tử để hộ giá! Mau lên”.
Thái Tử hét lên.
Mọi người lập tức rút kiếm xông đến.
“Khoan đã”.
Ngay lúc này cường giả trước đó bỗng nói.
“Anh còn do dự gì nữa?”
Thái Tử lạnh lùng hỏi.
“Điện hạ, nhiệm vụ của bọn tôi là canh giữ nơi này, nếu chúng tôi đến cung của người thì Thiên Tuyển Diệp Hoa này… phải thế nào?”
Người đó thấp giọng nói.
“Cái thứ chết tiệt! Tính mạng của bệ hạ quan trọng hay Thiên Tuyển Diệp Hoa rác rưởi này quan trọng hơn? Các anh không phân biệt được sao? Mau cút đi hộ giá cho tôi! Nếu bệ hạ có mệnh hệ gì, tôi sẽ lột da các người”.
Thái Tử gào lên, hai mắt đỏ ngầu.
Người đó vẫn chần chừ, ánh mắt hiện lên vẻ ngờ vực.
Ngay lúc này lại có một bóng người toàn thân là máu vội chạy đến.
“Người đâu! Hộ giá! Hộ giá!”
Mọi người nhìn sang.
Là thái giám già đi theo bên cạnh bệ hạ.
“Công công, ông sao thế?”
Mọi người vây lại.
“Cuồng Đao Hải mưu đồ bất chính, đang bao vây tấn công bệ hạ, bệ hạ huyết chiến khó địch, quân cấm vệ đã được điều động nhưng kẻ trộm có thế lực lớn, ngay cả chưởng môn Cuồng Đao Hải cũng ra tay rồi. Bệ hạ có lệnh, các người phải mau chóng đến chi viện, nếu ai không đi thì phải chết”.
Thái giám già vừa thở hổn hển vừa nói.
Nghe nói thế, mọi người lòng như lửa đốt, không dám do dự nữa, lập tức chạy đến cung của Thái Tử.
Không lâu sau, người ở vườn hoa phía sau đều chạy đi hết.
Chỉ còn lại bốn thị vệ canh giữ bên cạnh Thiên Tuyển Diệp Hoa.
“Các người còn ngây ra đó làm gì? Còn không đi chi viện cho bệ hạ?”
Thái Tử quát bốn người đó.
“Thưa điện hạ, chúng tôi thành thật xin, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ Thiên Tuyển Diệp Hoa, bệ hạ đã có chỉ dụ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cho phép chúng tôi rời khỏi Thiên Tuyển Diệp Hoa nửa bước! Xin thứ lỗi!”
Một người nói với khuôn mặt không cảm xúc.
“Thế nên các người không thèm quan tâm đến sự sống chết của bệ hạ luôn sao?”
Thái Tử trợn mắt hỏi.
“Thánh chỉ như trời, không thể thay đổi, trừ khi bệ hạ đích thân đến ra lệnh”.
Người đó nói.
Nghe thế Thái Tử gật đầu.
“Cũng phải, nếu đã thế, các người đừng đi, tôi nghĩ họ đi chắc có thể đối phó được với đám người Cuồng Đao Hải”.
Vừa dứt lời, Thái Tử xoay người rời đi.
Bốn người tiếp tục nhìn chằm chằm Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Thái Tử xoay người bỗng chạy trở lại, rút một thanh đao dài tuyết trắng ra chém mạnh vào một thị vệ.
Thị vệ đó không kịp phòng vệ bị lưỡi đao chém trúng.
Sức mạnh phi thăng vô tận như một dòng điện chạy vào người người đàn ông, khiến hắn nổ tung, chết ngay tại chỗ.
Chương 4254: Tháo chạy
Ba thị vệ còn lại sửng sốt, không hiểu Thái Tử đang làm gì.
Phụt!
Lại một nhát kiếm sắc bén lao đến, chém vào cổ thị vệ đứng bên trái.
Cả người thị vệ đó cứng đờ, sau đó đầu rơi khỏi cổ, máu bắn tung tóe.
Vừa nhìn chỉ thấy là Thái giám già.
“Họ không phải là Thái Tử và công công, giết!”
Cuối cùng hai người còn lại cũng hoàn hồn, đều rút kiếm ra chém.
Thực lực của hai người rất mạnh, kiếm thuật cao siêu, có chút sức mạnh phi thăng, rất cao cường.
Thái giám già cũng chính là Đế Nữ cải trang lập tức nghênh chiến với một người.
Nhưng bản lĩnh của thị vệ này rất cao siêu, vừa lao vào đánh nhau đã mất ưu thế.
Ngược lại Thái Tử cũng chính là Lâm Chính lại thoải mái hơn, tay cầm Thiên Sinh Đao, nhẹ nhàng như không.
“Lâm minh chủ, không thể kéo dài thêm nữa, một khi Quốc Vương hoàn hồn dẫn người đến đây, chúng ta đừng mong thoát được”.
Đế Nữ nghiến răng nói.
“Vậy được, tốc chiến tốc thắng”.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, bỗng sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm một loạt vào mu bàn tay mình, sau đó sức mạnh phi thăng như thủy triều lao về phía lòng bàn tay, rót vào chuôi Thiên Sinh Đao.
Thiên Sinh Đao lao đến.
Hư không chấn động.
Thị vệ đó run lên, vô thức giơ kiếm đỡ lại.
Nhưng ngay khi thân kiếm tiếp xúc với Thiên Sinh Đao, hắn vô cùng hối hận.
Nhát kiếm này không thể chặn được Thiên Sinh Đao.
Quả nhiên là thế.
Keng!
Sức mạnh phi thăng trên Thiên Sinh Đao chém vỡ lưỡi đao, khí thế lưỡi đao như chẻ tre chém vào đầu thị vệ đó.
Cả người thị vệ đó nứt ra, chết thảm.
“Cái gì?”
Một thị vệ khác hoảng hồn, biết mình không phải là đối thủ của Lâm Chính và Đế Nữ bèn quay đầu chạy.
“Muốn chạy à?”
Đế Nữ còn muốn đuổi theo nhưng Lâm Chính lại nói: “Đừng đuổi theo, lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa quan trọng hơn”.
“Ừ”.
Đế Nữ dừng lại, gật đầu.
“Bảo vệ cho tôi”.
Lâm Chính nhanh chóng lấy Hồng Mông Long Châm ra bắt đầu thúc châm cho Thiên Tuyển Diệp Hoa.
Lúc này vừa đúng năm giờ.
Thiên Tuyển Diệp Hoa vừa lúc nở rộ.
Lâm Chính cẩn thận thi châm bổ sung chất dinh dưỡng, đóa hoa dần nở rộ, hương thơm làm say lòng người lan ra xung quanh.
Lúc này.
Vèo!
Một dải cầu vồng bảy sắc phóng lên tầng mây từ trên Thiên Tuyển Diệp Hoa.
“Nở hết rồi à?”
Đế Nữ nhìn chằm chằm vào đóa hoa run lên, mắt trợn tròn khó tin nói.
Cô ta cũng từng tìm hiểu về cách chăm hoa, nuôi hoa, mặc dù không thạo nhưng cũng biết điều kiện để hoa nở rộ hoàn toàn khắc nghiệt thế nào.
Nhất là loại hoa hiếm như Thiên Tuyển Diệp Hoa, muốn nó nở hoàn toàn, đầu tiên phải cực kỳ hiểu biết về nó.
Cô ta không ngờ Lâm Chính lại có thể khiến nó nở hoàn toàn trong tình hình này.
“Người này… đúng là một kỳ tài”.
Đế Nữ thầm nói, ánh mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
Tia sáng cầu vồng biến mất.
Lâm Chính lấy một cái hộp lớn bằng bàn tay ra, sau đó cẩn thận hái Thiên Tuyển Diệp Hoa xuống rồi bỏ vào trong hộp.
“Đi thôi”.
Anh không do dự, lập tức nói.
Đế Nữ gật đầu, hai người chạy thẳng ra ngoài hoàng cung.
Ầm!
Tiếng động kinh thiên động địa vang lên.
Hai người Lâm Chính dừng bước nghiêng đầu nhìn.
Chỉ thấy hướng cung của Thái Tử tỏa ra ánh sáng vàng khắp trời.
“Kết giới vỡ rồi”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Đế Nữ run lên.
“Rốt cuộc là ai? Lại dám trộm Thiên Tuyển Diệp Hoa của trẫm? Cho dù là ai thì hôm nay người đó cũng phải chết, phải chết!”
“Các người nghe lệnh truy bắt bọn trộm, lấy lại Thiên Tuyển Diệp Hoa”.
Quốc Vương tức giận gầm lên, âm thanh vang vọng từ cung Thái Tử.
Chương 4255: Bia đỡ đạn
Đế Nữ kinh ngạc, vội vàng xông ra ngoài theo Lâm Chính.
Đúng lúc đó, toàn bộ quân đội của hoàng cung được điều động, cửa ra khỏi hoàng cung cũng bị phong tỏa.
Đế Nữ đang chạy nhanh như bay nhìn về phía ngoài cổng, nhưng thấy trong ngoài toàn là thị vệ thì biến sắc.
“Lâm minh chủ! Chúng ta phải đổi nơi khác!”.
Đế Nữ nói.
“Không cần!”.
Lâm Chính đáp, tốc độ rất nhanh, chạy như bay về phía cửa hoàng cung.
Các thị vệ nhìn thấy hai người chạy tới thì rút kiếm chĩa về phía bọn họ.
“Tôi là Thái tử đương triều, các người dám chặn đường tôi? Tất cả tránh ra!”.
Lâm Chính quát lên, tiếng hét như sấm.
Tiếng hét đó làm tất cả thị vệ bên trong cửa hoảng sợ.
Bọn họ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn anh.
Lâm Chính vừa đến gần lập tức vung tay đánh về phía trước.
Ầm!
Dị hỏa giống như giao long tuôn ra từ giữa lòng bàn tay, thoáng chốc nuốt chửng vô số người ở trước mặt.
Cửa bị thiêu cháy tạo ra một con đường máu.
Đế Nữ sửng sốt.
“Mau đuổi theo!”.
Lâm Chính quát khẽ, xông ra khỏi hoàng cung.
Đế Nữ vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó, bên ngoài Đại Đô của Kiếm Vương Triều.
Người của Cuồng Đao Hải vừa sửa soạn xong ở quán trà bên đường thì nghe được tiếng động từ hoàng cung.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Một trưởng lão của Cuồng Đao Hải nhíu mày nhìn về hướng Đại Đô.
“Mau nhìn kìa, ánh sáng cầu vồng đó là?”.
Một người kinh ngạc kêu lên.
“Đó là… hiện tượng chỉ có khi hoa nở rộ hoàn hảo! Chẳng lẽ trong hoàng cung có thợ chăm hoa nào có được thành tựu nở rộ hoàn hảo rồi sao?”.
“Xem ra Kiếm Vương Triều cũng còn có người tài giỏi!”.
Vài người nói cười bàn luận, không để tâm cho lắm.
“Mọi người nói xem có phải là Thiên Tuyển Diệp Hoa đã đạt tới nở rộ hoàn hảo không?”.
Lúc này, có người nhỏ giọng nói.
Nghe được lời này, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh, nhìn về phía người đó.
Người đó ngẩn ra, cười gượng: “Tôi nghe nói thời gian Thiên Tuyển Diệp Hoa nở hình như là hôm nay, tính thời gian thì vừa đúng lúc…”.
“Không thể nào! Thiên Tuyển Diệp Hoa là hoa thần, muốn nó nở rộ hoàn hảo phải là người tài giỏi đến thế nào mới có thể làm được? Một Kiếm Vương Triều nho nhỏ chắc chắn không thể có người tài giỏi đến vậy!”.
Có người nhỏ giọng nói, rõ ràng không tin cho lắm.
Nhưng Niếp Thanh Hồng và các trưởng lão của Cuồng Đao Hải lại im lặng.
“Mọi người?”.
Niếp Thanh Hồng quay đầu nhìn sang, nhỏ giọng gọi.
“Chúng ta lên đường thôi!”.
Một trưởng lão nói.
“Thời gian vừa đúng lúc, vậy thì nhất định là Thiên Tuyển Diệp Hoa đã đạt thành nở rộ hoàn hảo. Một đóa Thiên Tuyển Diệp Hoa nở rộ hoàn hảo có ý nghĩa gì, chẳng lẽ các vị không biết sao?”.
Niếp Thanh Hồng lạnh lùng hỏi.
“Sao chúng tôi lại không biết được? Nhưng chúng ta đang ở Kiếm Vương Triều, chỉ dựa vào mấy người chúng ta làm sao xâm nhập hoàng cung, cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa? Chúng ta dám mang ý đồ đó thì tức là tự tìm đường chết!”.
Niếp Thanh Hồng nghe vậy thì âm thầm cắn răng, không cam tâm.
Nhưng trưởng lão nói đúng.
Dựa vào mấy người họ mà dám đối đầu với Kiếm Vương Triều thì không thể sống sót rời khỏi Kiếm Vương Triều.
Chỉ có thể từ bỏ!
Niếp Thanh Hồng hít sâu một hơi, quay người định đi.
Đúng lúc đó, những tiếng hét tức giận vang lên.
“Đứng lại cho tôi!”.
“Tên trộm kia, để Thiên Tuyển Diệp Hoa lại đây!”.
“Chân trời góc biển cũng phải đuổi theo bằng được!”.
Khi tiếng hét vang lên, tất cả bọn họ đều sửng sốt, vội vàng quay lại nhìn.
Thái tử đương triều và một Thái giám già chạy như điên về phía này, sau lưng bọn họ là từng nhóm cấm quân của Kiếm Vương Triều.
“Thái tử?”.
Niếp Thanh Hồng sửng sốt.
Lúc này.
Vù vù vù…
Các cao thủ của Cuồng Đao Hải ở bên cạnh đồng loạt xông tới, nhảy vào giữa đám cấm vệ quân, giống như hổ vào bầy dê, bắt đầu chém giết.
Niếp Thanh Hồng nghi hoặc nhưng vẫn xông tới trước, gia nhập chiến trường.
Không lâu sau, nhóm cấm vệ quân kia đã bị chém tận giết tuyệt.
“Đi!”.
Lâm Chính nhận ra được điều gì, kéo Đế Nữ chạy đi.
Nhưng người của Cuồng Đao Hải lập tức chặn bọn họ lại.
“Thái tử điện hạ, sao ngài lại bị cấm vệ quân truy sát?”.
Trưởng lão Cuồng Đao Hải là Cố Húc mỉm cười hỏi.
“Liên quan gì đến các người? Tránh ra hết cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với các người!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Nhưng Cố Húc lại liên tục lắc đầu, nheo mắt nói: “Điện hạ, ngài là Thái tử đương triều, sao cấm vệ quân lại truy bắt ngài? Tôi nghĩ chắc chắn ngài đã phạm tội tày trời, nên Quốc vương đã giáng tội ngài! Lúc nãy tôi nghe những cấm vệ quân này nói ngài giao Thiên Tuyển Diệp Hoa ra. Chẳng lẽ… ngài đã cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa vốn thuộc về phụ thân ngài?”.
Nghe vậy, tất cả mọi người run rẩy.
“Thật… Thật sao?”.
“Cố đại nhân, trên người ngài ấy… có đóa Thiên Tuyển Diệp Hoa hoàn hảo đó sao?”.
“Thật hay giả?”.
Bọn họ không dám tin, vô thức nép sát vào nhau, bao vây Lâm Chính chặt chẽ.
Niếp Thanh Hồng cũng sáng mắt lên.
Cô ta cũng nhớ vừa rồi cấm vệ quân đã hét lên như vậy.
Nếu chuyện này là thật… chẳng phải Thiên Tuyển Diệp Hoa đang ở chỗ Thái tử hay sao?
Nghĩ đến đó, Niếp Thanh Hồng kích động, nheo mắt nhìn Thái tử: “Điện hạ, đừng làm chúng tôi khó xử, hãy giao Thiên Tuyển Diệp Hoa ra, chúng tôi có thể thả ngài đi!”.
Lâm Chính nghe vậy thì đảo tròng mắt, quay đầu nói: “Muốn tôi giao nó ra cũng được, cô để người bên cạnh tôi đi trước đã!”.
“Thiên Tuyển Diệp Hoa ở trên người ông ta chứ gì?”.
“Cô nghĩ nhiều rồi, nó ở chỗ tôi”.
Lâm Chính lắc chiếc hộp trong tay.
Cảm nhận được khí ý lan ra từ chiếc hộp, bọn họ kích động vô cùng.
“Được, để ông ta đi trước!”.
Cố Húc liếc nhìn thái giám già, bảo người nhường ra một lối đi.
“Lâm minh chủ, tôi đi rồi, anh phải làm sao?’.
Đế Nữ sốt ruột, nhỏ giọng hỏi.
“Yên tâm, cô đi rồi tôi mới bình an vô sự. Có người đỡ đao thay chúng ta, cô còn chưa nhận ra sao?”.
Lâm Chính mỉm cười đáp.
Đế Nữ nghi hoặc, nhưng thấy ánh mắt Lâm Chính tràn đầy sự tự tin, cô ta suy nghĩ một lúc lại gật đầu: “Được, vậy anh hãy bảo trọng”.
“Đi nhanh đi”.
Đế Nữ lập tức quay người rời đi.
“Được rồi, người đã đi rồi, giao đồ vật ra đi”.
Niếp Thanh Hồng đưa tay ra, nói.
“Phải đợi đã!”.
Lâm Chính nói.
“Anh còn đợi cái gì?”.
Niếp Thanh Hồng mất kiên nhẫn.
Lúc này, khí ý mạnh mẽ đột nhiên ập đến, sau đó từng nhóm người của Kiếm Vương Triều lao về phía này.
Người của Cuồng Đao Hải biến sắc.
Lâm Chính lớn tiếng hét.
“Bệ hạ, người của Cuồng Đao Hải bắt cóc con, cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa, xin hãy cứu con!”.