-
Chương 4216-4220
Chương 4216: Bạt tai
“Xin hỏi cô là cô Nhu đúng không?”
Một cảnh sát đi tới, nghiêm túc hỏi.
“Đúng là tôi”.
Tô Nhu thầm nghiến răng, nghiêm túc gật đầu.
“Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến!”
Cảnh sát khó chịu nói.
“Thưa anh, cô Tô Nhu bị oan, xin hãy nghe chúng tôi giải thích...” Tô Dư còn muốn nói điều gì đó nhưng đã bị cảnh sát cắt ngang.
"Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra chuyện này, sẽ không để cho bất kỳ người tốt nào phải chịu oan, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào, nếu mọi người cũng biết rõ sự việc, vui lòng đi theo chúng tôi đến đồn cảnh sát lấy lời khai!”
Viên cảnh sát nói.
Đã nói đến mức này, Tô Nhu chỉ có thể gật đầu rồi rời đi cùng họ.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Đồng chí cảnh sát, có thể cho tôi vài phút để xử lý việc này không?”
Lâm Chính nói.
“Anh nghi ngờ năng lực của chúng tôi sao?”
Cảnh sát cau mày khẽ quát lên.
Lâm Chính không giải thích, chỉ đi vào trong đội cảnh sát, bí mật lấy một thứ từ trong người ra đưa qua.
Viên cảnh sát tỏ ra khó chịu.
Anh ta còn tưởng Lâm Chính đang muốn đưa hối lộ.
Nhưng khi anh ta nhìn lại, mới nhận ra rằng thứ mà Lâm Chính lấy ra không phải là tiền bạc hay là một món đồ xa xỉ nào cả, mà là một tấm lệnh bài đặc biệt.
Viên cảnh sát giật mình, lén lút cầm lấy lệnh bài quan sát một lúc, vẻ mặt chợt thay đổi.
“Anh đợi tôi một lát!”
Viên cảnh sát nói nhỏ, sau đó cầm lệnh bài chạy ra ngoài cửa, có vẻ như đi gọi điện thoại.
Vài phút sau anh ta mới vội vàng quay lại.
Anh ta định cúi chào, nhưng lại bị ánh mắt của Lâm Chính ngăn lại.
Chỉ nhìn thấy Lâm Chính âm thầm lắc đầu.
Viên cảnh sát ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, ho khan một tiếng rồi lặng lẽ trả lại lệnh bài cho anh.
Mọi người xung quanh nhìn thấy thế đều bối rối.
Nhưng vì hai người họ quay lưng về phía mọi người nên không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
“Đồng chí này có cách xử lý chuyện này, vậy chúng ta cứ chờ một chút đi!”
Viên cảnh sát quay người lại, cực kỳ nghiêm túc nói.
Vừa nói dứt câu, Tô Nhu và Tô Dư đưa mắt nhìn nhau.
Tô Dư mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Này, đồng chí, anh đang làm gì vậy? Sao anh không mau bắt bọn họ lại đi?”
Thích Uyển Vũ hơi khó chịu, hét thẳng vào mặt viên cảnh sát.
“Thưa cô, chúng tôi cần điều tra thu thập chứng cứ, cần phải theo dõi lấy thông tin ở nơi đây, nên xin cô đừng can thiệp vào quá trình làm nhiệm vụ của chúng tôi!”
Viên cảnh sát đó nói, sau đó gật đầu với đồng nghiệp bên cạnh.
Cả nhóm lập tức bận rộn.
Lâm Chính thấy thế cũng không khách sáo nữa, hét thẳng vào mặt người đàn ông tên Dịch Phong: “Anh, lại đây!”
Nhưng Dịch Phong chỉ nhìn anh rồi lờ đi, tiếp tục chuyện trò vui vẻ với người xung quanh.
Thấy vậy, Lâm Chính bước tới, đứng ở bên cạnh Dịch Phong.
“Lâm Chính, anh đừng làm bậy!”
Tô Nhu cả kinh, vội vàng lao tới kéo lấy Lâm Chính.
Dịch Phong cũng quay đầu qua, giễu cợt nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
Một giây sau đó.
Bốp!
Lâm Chính tát một bạt tai thật mạnh vào mặt Dịch Phong.
Dịch Phong bất ngờ nên không kịp đề phòng, ngã lăn quay ra đất.
Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.
“Anh điên à? Sao anh dám đánh tôi?”
Dịch Phong che mặt lại, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt khó tin.
“Mẹ kiếp, anh muốn chết à? Anh dám đánh anh Dịch Phong của tôi sao? Tôi giết anh!”
Thích Uyển Vũ tức giận đến phát điên, không nhẫn nhịn được lao về phía trước, định tấn công Lâm Chính.
Bốp!
Lâm Chính không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì, lại hung hăng tát vào mặt Thích Uyển Vũ.
Kết cục của Thích Uyển Vũ giống hệt như Dịch Phong, nặng nề ngã trên mặt đất, mặt mũi sưng vù.
Người xung quanh như đã hóa đá.
Hiện trường im lặng như tờ...
Chương 4217: Xấu xí
“Gan chó của mày lớn quá rồi đấy!”
Thích Phi Long là người đầu tiên lấy lại tinh thần, khẽ quát: “Bẻ gãy tay chân hắn cho tôi!”
“Cậu Phi Long! Cảnh sát vẫn còn ở đây! Cậu đừng làm bậy!”
Người bên ngoài vội vàng khuyên can.
“Mẹ kiếp, đừng nói nhảm với tôi! Thằng chó này dám đánh em gái tôi ở chốn đông người! Nếu hôm nay tôi không đánh hắn tàn phế thì tôi không tên là Thích Phi Long nữa!”
Thích Phi Long giận dữ gào lên, dẫn theo người lao thẳng về phía Lâm Chính.
“Phi Long! Dừng lại!”
Thích Tư Mưu không thể ngồi yên được nữa, lập tức tiến lên ngăn cản.
“Ông nội!”
“Lùi lại!”
Thích Tư Mưu khẽ quát.
Nếu làm xằng làm bậy trước mặt cảnh sát sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Thích Tư Mưu, nếu bị người nào đó nắm thóp và lợi dụng, chắc chắn ông ta sẽ gặp khó khăn.
Thích Tư Mưu đã ra mặt, Thích Phi Long chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Gọi cảnh sát đến xử lý!”
Thích Tư Mưu nói.
“Vâng thưa đạo diễn Thích!”
Người ở bên cạnh lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng một lúc sau, người đó đã quay trở lại.
“Đạo diễn Thích, cảnh sát nói lát nữa sẽ đến sau”.
“Cái gì?”
Thích Tư Mưu cau mày lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt sâu xa.
“Dịch Phong đúng không? Bây giờ anh nghe rõ tôi nói không?”
Lâm Chính phớt lờ Thích Tư Mưu, nhìn thẳng vào Dịch Phong đang chật vật bò dậy.
"Anh... anh là ai? Anh muốn làm gì?”, Dịch Phong hoảng sợ, bụm mặt lại liên tục lùi về phía sau.
“Tôi tên Lâm Chính, chồng của Tô Nhu, anh đổ oan cho vợ tôi quấy rối anh sao?”
“Đúng vậy, vợ anh là một con ả lẳng lơ, lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cô ta đã si mê và động tay động chân với tôi, tôi đã cố gắng hết sức để từ chối cô ta nhưng cô ta càng lúc càng quá đáng hơn! Loại đàn bà đê tiện này chỉ xứng với loại thấp hèn như anh thôi!”
Dịch Phong tức giận chửi bới, nói năng không suy nghĩ.
“Anh nói gì cơ?”
Tô Dư nổi giận, lập tức muốn phản bác lại.
Nhưng Lâm Chính đã cản cô ta.
“Chị Tô Dư, không cần phải lãng phí nước bọt với loại người yếu sinh lý này, hơn nữa, loại người xấu xí như thế này không đáng để chúng ta tức giận”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Yếu sinh lý hả?”
Tô Dư sững sờ.
“Tất nhiên rồi, phần da cách cổ tay ba tấc của người này xỉn màu, hốc mắt trũng xuống, mái tóc thoạt nhìn có vẻ khỏe mạnh nhưng đó là thành quả của sáp và keo xịt tóc, những người như thế này, nhìn thì rất khỏe mạnh nhưng thực tế lại yếu sinh lý, cần gì phải nổi giận với loại người không có được hạnh phúc cuộc đời này làm gì chứ?”
Lâm Chính lắc đầu nói.
Vừa nói xong, mọi người ở xung quanh lập tức bàn tán xôn xao.
“Yếu sinh lý ư? Thật hay giả vậy?”
“Nói mới nhớ, hai năm trước quả thật đã có tin đồn, hình như là do bạn gái cũ của Dịch Phong tung tin, nói rằng trong hai năm yêu đương với Dịch Phong, Dịch Phong không thèm đụng vào người cô ta, cô ta nghi ngờ xu hướng tính dục của anh ta!”
“Phải không vậy? Đẹp trai như thế mà lại yếu sinh lý sao?”
“Thật đáng tiếc!”
Mọi người xì xào bàn tán, tỏ vẻ tiếc nuối.
Dịch Phong giận đến xanh cả mặt, chỉ thẳng vào Lâm Chính run rẩy hét lên: “Nói bậy nói bạ! Anh ăn nói vớ vẩn! Sao... sao tôi lại yếu sinh lý chứ? Tôi... tôi muốn kiện anh vì tội phỉ báng!”
“Được thôi!”
Lâm Chính thẳng thắn đáp lại: “Anh kiện tôi đi, chúng ta có thể ra tòa, bảo bác sĩ kiểm tra cho anh! Xem thử những gì tôi nói là thật hay giả!”
Dịch Phong lập tức cứng họng, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sắc mặt xám như gan lợn.
Mọi người thấy thế đã chắc rằng lời nói của Lâm Chính đúng đến tám chín phần.
“Thằng chó, mày đừng ở đây đánh lừa dư luận! Cho dù cơ thể của Dịch Phong có vấn đề hay không cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là vợ của mày đã quấy rối anh ta!”
Thích Phi Long giận dữ hét lên.
“Quấy rối? Mày chắc chứ?”
Lâm Chính nhìn về phía Thích Phi Long.
“Còn có thể giả à?”, Dịch Phong tức giận khịt mũi.
Lâm Chính lắc đầu liên tục, khinh thường cười mỉa: “Anh tên là Dịch Phong đúng không? Anh có thể nghi ngờ nhân phẩm của vợ tôi, nhưng anh không được nghi ngờ gu của vợ tôi, anh xấu xí như thế thì sao vợ tôi lại thích anh được chứ?”
“Xấu xí?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sau đó hiện trường vang lên tràng cười sảng khoái.
Chương 4218: Nhan sắc
"Ha ha ha, anh ta nói Dịch Phong của chúng ta xấu xí? Đúng là biết đùa!".
"Chắc là anh ta không biết Dịch Phong đứng thứ hai trong tốp ba ngôi sao đẹp trai nhất Long Quốc năm nay! Nếu thế này vẫn bị coi là xấu xí, thì Long Quốc còn ai đẹp trai chứ?".
"Anh ta còn không biết bản thân mình thế nào sao? Dám nói Dịch Phong xấu xí? Nực cười!".
"Bọn ngốc đều thế cả mà, chỉ biết nói cho sướng mồm chứ biết gì đâu".
"Đúng là thiểu năng!".
Các khách mời bắt đầu cười nhạo, ai nấy đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt chế giễu.
Có người còn lấy điện thoại ra chụp mặt Lâm Chính và Dịch Phong, sau đó viết lại những lời Lâm Chính vừa nói đăng lên mạng.
Toàn mạng lập tức xôn xao, ai nấy đều cười nhạo Lâm Chính.
Dịch Phong cũng thấy vui vẻ, khoanh hai tay trước ngực nhìn anh chằm chằm.
Hắn không cần nói gì cả.
Mọi người đều có mắt nhìn, ai đẹp ai xấu nhìn thôi là biết.
"Sao vậy? Hình như các anh không tin?".
Lâm Chính đưa mắt nhìn xung quanh, mặt không cảm xúc nói: "Xem ra ở đây chẳng có mấy người có mắt nhìn, toàn những người mù".
"Thằng khốn, thẩm mỹ của mày có vấn đề à? Hay thị lực của mày có vấn đề? Nếu anh ấy xấu xí thì mày là gì?".
Thích Phi Long cười khẩy nói.
"Anh ta đẹp trai lắm sao?", Lâm Chính chỉ tay vào Dịch Phong.
"Mày có thể kéo anh ấy ra đường hỏi người đi đường xem".
"Theo tôi thấy cũng chỉ là nhờ trang điểm, cứ để mặt mộc xem, anh ta chẳng bằng ai cả".
Lâm Chính lắc đầu.
"Hừ, nếu vậy thì anh cũng chải chuốt đi, cho chúng tôi xem mặt anh chỉnh sửa một chút sẽ như thế nào".
Dịch Phong cười khẽ nói.
Lâm Chính gật đầu một cách nghiêm túc: "Được, để tôi sửa soạn một chút".
Dứt lời, anh ngoảnh lại nói với Tô Dư: "Có những thứ như kéo hay bút vẽ lông mày không?".
"Đằng kia có phòng trang điểm".
Tô Dư chỉ vào cánh cửa ở bên cạnh rồi nói.
"Được, các cô ở đây chờ tôi một lát".
Lâm Chính đi thẳng vào phòng.
"Lâm Chính, hay là để tôi gọi trợ lý đến nhé? Cô ấy biết trang điểm".
Tô Dư vội hỏi.
"Không cần đâu, tôi sửa soạn qua loa cũng đẹp trai hơn ngôi sao gì đó kia".
Dứt lời, Lâm Chính liền đi thẳng vào phòng.
Mọi người đều nhìn với vẻ cười nhạo.
"Trên đời này có loại ngu ngốc như vậy thật sao?".
"Ha ha ha, mau đăng lên Facebook đi, mua vui cho người hâm mộ".
"Nói không chừng còn lên hotsearch nữa".
"Như vậy chẳng phải sẽ tăng thêm lưu lượng cho Dịch Phong sao?".
"Chết cười mất thôi".
Ai nấy ôm bụng cười bò.
Mấy người Tô Nhu đều có vẻ mặt khó coi.
"Chị Tô Dư, bây giờ phải làm sao đây?", cô cắn răng hỏi.
"Em cứ bình tĩnh, chờ Lâm Chính ra xem sao".
"Chờ anh ấy ra? Chị còn không biết dung mạo của anh ấy thế nào sao? Anh ấy dù biết trang điểm thì cũng không thể đẹp trai bằng Dịch Phong được".
Tô Nhu có chút phiền não.
Tuy lúc này cô vô cùng căm ghét Dịch Phong, nhưng không thể không thừa nhận, Dịch Phong quả thực có dung mạo rất hợp thẩm mỹ số đông của Long Quốc.
"Em chờ đi mà".
Tô Dư bất đắc dĩ khuyên nhủ.
Thực ra trong lòng cô ta cũng vô cùng hồi hộp.
Nhìn tình hình này, lẽ nào Lâm Chính định để lộ thân phận thực sự?
Nhưng chẳng phải làm vậy thì mọi chuyện sẽ bị lộ sao?
Đối với Tô Nhu có phải là chuyện tốt không?
Tô Dư không biết, chỉ đành nhìn chằm chằm vào phòng trang điểm.
Tô Nhu còn định nói gì đó.
Đúng lúc này.
Cạch!
Cửa phòng trang điểm mở ra.
Sau đó một bóng người đi ra khỏi phòng.
Tiếng cười nói lập tức im bặt, tất cả đều đổ dồn mắt về phía bóng dáng vừa ra khỏi phòng trang điểm.
Những khách mời vốn định cười nhạo Lâm Chính dường như đều nín thở.
Cho dù là hai anh em Thích Uyển Vũ, Thích Phi Long đang định ngoạc mồm ra chửi, thì lúc này cũng đờ người ra.
Chương 4219: Lộ tẩy
Người đàn ông vừa cao vừa gầy, mặc bộ vest vừa người, mái tóc rũ xuống mang tai, đôi mắt lạnh lùng cao ngạo, dường như không có tiêu cự, nhưng đáy mắt sâu thẳm vô cùng bình tĩnh, đôi mày kiếm đầy sắc bén, tuy đã thu liễm nhưng vẫn mang theo khí chất cao ngạo không thể che giấu.
Đôi môi gợi cảm hơi mím lại, râu lún phún dưới chiếc cằm chẻ, làn da có vẻ trắng bệch, nhưng lại mang đến sự tà mị đặc biệt.
Tô Nhu ngây người ra.
Cô nhìn ra được Lâm Chính đã tỉa lại lông mày, chỉnh sửa mái tóc, cũng trang điểm nhẹ cho khuôn mặt.
Tuy đó vẫn là khuôn mặt của Lâm Chính, nhưng Lâm Chính của bây giờ với người cô từng gặp trước đây như hai người khác nhau.
"Em không sao chứ?".
Lâm Chính đi tới trước mặt Tô Nhu, nhìn đôi mắt hơi dại ra của cô, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Toàn thân Tô Nhu run bắn lên như bị điện giật, gò má đỏ bừng, cúi đầu đáp: "Em không sao... không sao..."
"Lâm Chính, anh đẹp trai quá!".
Tô Dư ở bên cạnh không kiềm chế được, kéo lấy cánh tay Lâm Chính, hai mắt sáng lên, kích động nói.
"Thực ra tướng mạo của tôi rất bình thường, chỉ là trang điểm thêm mới được thế thôi, không có gì to tát cả".
Lâm Chính lắc đầu, nhìn về phía Dịch Phong ở bên kia, bình thản nói: "Chúng ta có cần xuống dưới kéo người đi đường lại hỏi xem ai đẹp trai hơn không?".
Dịch Phong biến sắc, siết chặt nắm tay, không nói một lời.
Hắn phải thừa nhận, nhan sắc của Lâm Chính hiện giờ quả thực rất đáng gờm, ngay cả hắn cũng phải thua kém ba phần.
Nhưng hắn không dám tin, tại sao tên này chỉ sửa soạn qua loa một lúc đã trở nên đẹp trai hơn hắn vậy?
Điều này không hợp lẽ thường!
"Này tên Dịch Phong kia, ngay cả tôi anh cũng không bì được, sao vợ tôi lại đi quấy rối anh chứ? Lẽ nào vợ tôi lại có sở thích đặc biệt như vậy? Rõ ràng ở nhà đã có một ông chồng nhan sắc không tệ, mà lại đi quấy rối một kẻ xấu xí như anh? Thật là nực cười!".
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Anh...", Dịch Phong tức điên lên.
"Huống hồ trông anh cũng chẳng ra làm sao, chỉ dựa vào kĩ thuật tay nghề của thợ trang điểm và các sản phẩm trang điểm mới được như thế này. Nếu để mặt mộc, sợ là anh còn không bằng bảo vệ ở cửa".
Lâm Chính cười khẩy.
"Anh nói cái gì?".
Dịch Phong trở nên kích động, chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới: "Anh còn sỉ nhục tôi thì đừng trách!".
"Sỉ nhục anh? Tôi chỉ nói sự thật thôi, nếu anh đủ can đảm thì tẩy trang đi, cho mọi người xem mặt mộc của anh".
Lâm Chính cười khẩy.
Dịch Phong nghe thấy thế, lập tức im bặt.
Mặt mộc của hắn như thế nào chẳng lẽ hắn không biết?
Là người của công chúng, ngày nào trước khi ra ngoài hắn cũng phải trang điểm nhẹ, nếu tham gia những dịp đặc biệt như hôm nay thì còn trang điểm tinh xảo tỉ mỉ hơn một số ngôi sao nữ.
Còn những bức ảnh hắn đăng trên mạng đều đã được photoshop, thế nên người hâm mộ đều cảm thấy nhan sắc của hắn không có đối thủ.
Tất cả đều nhờ hắn có một thợ trang điểm và cao thủ chỉnh ảnh tốt nhất.
Nếu để lộ mặt mộc, thì thực ra nhan sắc của hắn cũng chỉ hơn bình thường một chút.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt về phía Dịch Phong.
Dịch Phong vô cùng quẫn bách, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không biết làm thế nào mới phải.
Chứng kiến cảnh tượng này, Thích Tư Mưu biết nếu mình còn không lên tiếng, thì Dịch Phong do một tay ông ta nâng đỡ sẽ bị người này hủy hoại.
"Chàng trai, dù Dịch Phong có nhan sắc thế nào, thì vợ cậu có ý đồ bất chính với cậu ấy cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột. Dù Dịch Phong có là bãi phân trâu, nhưng cô ta làm vậy thì chính là quấy rối, là phạm tội!".
Thích Tư Mưu mặt không cảm xúc nói.
"Thú vị đấy, tức là tôi không đưa ra chứng cứ chứng minh Dịch Phong vu oan cho vợ tôi thì chuyện này chưa xong sao?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Chúng tôi chỉ nhìn chứng cứ", Thích Tư Mưu đáp.
"Được, các ông cần chứng cứ thì tôi đưa ra chứng cứ".
Anh vừa dứt lời, không ít người tỏ vẻ khó tin.
Bọn họ đều biết Lâm Chính đến cùng cảnh sát.
Cũng tức là trước khi xảy ra chuyện này, Lâm Chính không hề có mặt ở đây.
Anh lấy đâu ra cái gọi là chứng cứ chứ?
"Lâm Chính, chắc chắn bọn họ đã giở trò với camera, nếu anh muốn dựa vào camera để chứng minh sự trong sạch của Tiểu Nhu thì chắc chắn là vô ích thôi".
Tô Dư vội vàng bước tới, nhỏ giọng nói.
"Tôi biết thừa bọn họ đã giở trò với camera, nên cũng không hi vọng vào nó lắm".
"Thế anh lấy chứng cứ ở đâu ra?".
Thích Tư Mưu lạnh lùng hỏi.
"Rất đơn giản, dấu vân tay".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Dấu vân tay?".
"Tôi tin tưởng nhân phẩm của vợ mình, nên tôi chắc chắn vợ tôi không hề động vào người tên Dịch Phong này. Nếu các ông nói cô ấy động tay động chân, quấy rối người đàn ông này, thì tôi nghĩ chắc là trên người anh ta sẽ đầy dấu vân tay của vợ tôi nhỉ?".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Đúng lúc cảnh sát cũng đang ở đây, tôi có thể mời cảnh sát kiểm tra dấu vân tay ngay tại chỗ, xem trên quần áo của anh ta có dấu vân tay không, như vậy chẳng phải sẽ rõ chân tướng sao?".
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Dịch Phong liền xám ngoét, cả người lảo đảo muốn ngã.
Tô Nhu cũng ngây người ra, sau đó ánh mắt lộ vẻ kích động, nhỏ giọng nói: "Sao anh biết em sẽ không động vào người này?".
"Em là vợ anh, sao anh có thể không biết chứ?".
Lâm Chính mỉm cười: "Trên đời này em chỉ động vào một người đàn ông duy nhất là anh. Đối với những người đàn ông xa lạ, em có thể nói được mấy câu với bọn họ đã là mở lòng từ bi lắm rồi".
"Khoe mẽ!".
Tô Nhu thầm mắng một câu: "Thế bố em không phải là đàn ông à? Em bóp vai cho bố em có được coi là chạm vào người đàn ông khác không?".
"Bố vợ thì ngoại lệ".
"Anh cứ tự dát vàng lên mặt".
Tô Nhu trách mắng một câu, nhưng trong lòng thì lại nổi sóng.
Bầu không khí xung quanh vô cùng cổ quái.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Dịch Phong.
"Đồ ngu này, chắc không phải cô gái kia còn chưa chạm vào anh đấy chứ?".
Sắc mặt Thích Phi Long âm trầm, trừng mắt nhìn Dịch Phong, khẽ quát.
"Cậu Phi Long, tôi... tôi có cách gì chứ? Cô ta quá thận trọng, tôi muốn chụp ảnh chung cô ta cũng không chịu. Tôi chỉ đành vu oan cho cô ta trước rồi tính tiếp..."
Dịch Phong muốn khóc mà không có nước mắt.
"Ngu xuẩn!".
Thích Phi Long tức đến mức chỉ muốn đá cho Dịch Phong một cái.
Sắc mặt của Thích Tư Mưu ở bên cạnh vô cùng khó coi.
Ông ta biết tất cả là do cháu mình giở trò.
Nhưng dù có biết ông ta cũng phải lấp liếm.
Nhưng rõ ràng bây giờ không thể lấp liếm được nữa.
"Xin các anh hãy sắp xếp giám định vân tay cho chúng tôi! Ở ngay đây!".
Lâm Chính hét lên với cảnh sát ở cửa.
"Được".
Cảnh sát bất ngờ đồng ý, đồng thời lập tức gọi điện thoại.
Thích Tư Mưu thấy thế, dường như muốn ngừng thở.
Hình như mấy cảnh sát này... có vẻ rất nghe lời cậu thanh niên kia.
Chương 4220: Thế cậu định làm gì?
Thấy cảnh sát mời nhân viên giám định chuyên nghiệp đến hiện trường, Thích Uyển Vũ lập tức đờ người ra.
“Anh, làm… làm sao bây giờ?”.
Thích Uyển Vũ túm lấy cánh tay Thích Phi Long, run rẩy bất an hỏi.
Nhưng lúc này, Thích Phi Long cũng đang hồn bay phách tán, không biết nên làm thế nào.
Hắn nhìn về phía ông nội mình là Thích Tư Mưu.
Nhưng lúc này, Thích Tư Mưu cũng không có cách nào hay hơn.
“Thông báo với tất cả mọi người, bảo bọn họ xóa mọi thông tin liên quan đến chuyện này trên các phần mềm giao tiếp, không cho phép bất cứ ai chụp ảnh, không cho phép bất cứ ai nhắc đến chuyện ở bữa tiệc”.
Thích Tư Mưu lạnh lùng nói.
“Vâng, ông nội”.
Thích Phi Long gật đầu rồi chạy ngay đi làm.
Nhân viên giám định nhanh chóng đưa ra kết quả, trên người Dương Phong không có bất cứ dấu vân tay nào của Tô Nhu.
Từ đầu đến cuối, Tô Nhu chưa động vào Dương Phong một cái nào.
Khi cảnh sát công bố kết quả giám định, Dương Phong liền ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt ủ rũ.
Hắn ngoảnh phắt lại nhìn Thích Phi Long, ánh mắt đầy mong chờ.
“Đừng lo, chúng tôi sẽ bảo đảm cho anh! Chuyện này sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn cho anh đâu, tóm lại anh đến đồn cảnh sát cứ nói là mình đùa giỡn với Tô Nhu thôi, rõ chưa? Những chuyện khác đừng hé răng nói gì, hiểu không?”.
Thích Phi Long nhỏ giọng nói.
Tuy Dương Phong không tin, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nghe lời Thích Phi Long.
Hắn nhanh chóng bị cảnh sát đưa đi.
“Ông nội, chúng ta phải nghĩ cách đưa Dương Phong ra, nếu không nhỡ anh ấy nói với cảnh sát rằng chuyện này do con xúi anh ấy làm, thì chúng ta sẽ gặp phiền phức to”.
“Ông biết, cháu cứ bình tĩnh, đưa một người ra khỏi đồn cảnh sát không khó”.
Thích Tư Mưu trầm giọng hừ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Các vị, xảy ra chuyện như vậy, tôi nghĩ chắc cũng không ai còn tâm trạng tiếp tục bữa tiệc nữa. Tôi tuyên bố bữa tiệc kết thúc tại đây, mọi người trở về nghỉ ngơi đi”.
Mọi người gật đầu, cũng biết Thích Tư Mưu đã không còn tâm trạng tiếp tục bữa tiệc nữa, chỉ đành nâng ly lên mời rượu rồi rời đi.
“Bọn mày cũng biến đi!”.
Thích Phi Long lạnh lùng nhìn mấy người Lâm Chính, hạ lệnh tiễn khách.
“Biến? Khách sạn này cũng đâu phải của nhà bọn mày?”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
“Nhưng bọn tao đã bao chỗ này”, Thích Phi Long khẽ quát.
“Tao có thể bao lại với giá gấp đôi bất cứ lúc nào”.
“Mày…”
“Cứ bình tĩnh, tao cũng không muốn ở lì đây đâu! Dù sao chỗ này cũng khiến người ta buồn nôn!”.
Lâm Chính bình thản nói.
Thích Phi Long tức đến xì khói, nắm tay siết chặt, chỉ muốn phanh thây thằng khốn không biết trời cao đất dày này.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ hắn, hét lên với những người đang chuẩn bị rời đi.
“Các người hãy nghe đây!”.
Một câu nói đơn giản nhưng khiến tất cả mọi người đều dừng bước.
Vô số ánh mắt từ xung quanh đổ dồn về phía Lâm Chính.
Tô Nhu sửng sốt, cảm thấy không đúng lắm, liền vội vàng kéo góc áo Lâm Chính, ra hiệu cho anh đừng làm bừa.
Nhưng chỉ xử lý mỗi Dương Phong thì sao Lâm Chính có thể cam lòng?
“Vừa nãy tôi đã nghe được ngọn ngành đầu đuôi mọi chuyện từ lời kể của đạo diễn Tống! Tôi biết những lời chửi rủa mạt sát của các người dành cho chị vợ tôi là Tô Dư, cũng biết các người định liên thủ để cấm sóng Tô Dư và đạo diễn Tống!”.
“Thế cậu định làm gì? Tố cáo chúng tôi à?”.
Một đạo diễn phim hài cười nói.
“Ha ha ha…”
Những người đang có mặt ôm bụng cười lớn.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi chỉ muốn cảnh cáo các ông một câu, nếu các ông quỳ xuống xin lỗi cô Tô Dư và đạo diễn Tống trước khi mặt trời lặn vào ngày mai, thì chuyện này vẫn còn đường cứu vãn”.
“Xin hỏi cô là cô Nhu đúng không?”
Một cảnh sát đi tới, nghiêm túc hỏi.
“Đúng là tôi”.
Tô Nhu thầm nghiến răng, nghiêm túc gật đầu.
“Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến!”
Cảnh sát khó chịu nói.
“Thưa anh, cô Tô Nhu bị oan, xin hãy nghe chúng tôi giải thích...” Tô Dư còn muốn nói điều gì đó nhưng đã bị cảnh sát cắt ngang.
"Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra chuyện này, sẽ không để cho bất kỳ người tốt nào phải chịu oan, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào, nếu mọi người cũng biết rõ sự việc, vui lòng đi theo chúng tôi đến đồn cảnh sát lấy lời khai!”
Viên cảnh sát nói.
Đã nói đến mức này, Tô Nhu chỉ có thể gật đầu rồi rời đi cùng họ.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Đồng chí cảnh sát, có thể cho tôi vài phút để xử lý việc này không?”
Lâm Chính nói.
“Anh nghi ngờ năng lực của chúng tôi sao?”
Cảnh sát cau mày khẽ quát lên.
Lâm Chính không giải thích, chỉ đi vào trong đội cảnh sát, bí mật lấy một thứ từ trong người ra đưa qua.
Viên cảnh sát tỏ ra khó chịu.
Anh ta còn tưởng Lâm Chính đang muốn đưa hối lộ.
Nhưng khi anh ta nhìn lại, mới nhận ra rằng thứ mà Lâm Chính lấy ra không phải là tiền bạc hay là một món đồ xa xỉ nào cả, mà là một tấm lệnh bài đặc biệt.
Viên cảnh sát giật mình, lén lút cầm lấy lệnh bài quan sát một lúc, vẻ mặt chợt thay đổi.
“Anh đợi tôi một lát!”
Viên cảnh sát nói nhỏ, sau đó cầm lệnh bài chạy ra ngoài cửa, có vẻ như đi gọi điện thoại.
Vài phút sau anh ta mới vội vàng quay lại.
Anh ta định cúi chào, nhưng lại bị ánh mắt của Lâm Chính ngăn lại.
Chỉ nhìn thấy Lâm Chính âm thầm lắc đầu.
Viên cảnh sát ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, ho khan một tiếng rồi lặng lẽ trả lại lệnh bài cho anh.
Mọi người xung quanh nhìn thấy thế đều bối rối.
Nhưng vì hai người họ quay lưng về phía mọi người nên không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
“Đồng chí này có cách xử lý chuyện này, vậy chúng ta cứ chờ một chút đi!”
Viên cảnh sát quay người lại, cực kỳ nghiêm túc nói.
Vừa nói dứt câu, Tô Nhu và Tô Dư đưa mắt nhìn nhau.
Tô Dư mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Này, đồng chí, anh đang làm gì vậy? Sao anh không mau bắt bọn họ lại đi?”
Thích Uyển Vũ hơi khó chịu, hét thẳng vào mặt viên cảnh sát.
“Thưa cô, chúng tôi cần điều tra thu thập chứng cứ, cần phải theo dõi lấy thông tin ở nơi đây, nên xin cô đừng can thiệp vào quá trình làm nhiệm vụ của chúng tôi!”
Viên cảnh sát đó nói, sau đó gật đầu với đồng nghiệp bên cạnh.
Cả nhóm lập tức bận rộn.
Lâm Chính thấy thế cũng không khách sáo nữa, hét thẳng vào mặt người đàn ông tên Dịch Phong: “Anh, lại đây!”
Nhưng Dịch Phong chỉ nhìn anh rồi lờ đi, tiếp tục chuyện trò vui vẻ với người xung quanh.
Thấy vậy, Lâm Chính bước tới, đứng ở bên cạnh Dịch Phong.
“Lâm Chính, anh đừng làm bậy!”
Tô Nhu cả kinh, vội vàng lao tới kéo lấy Lâm Chính.
Dịch Phong cũng quay đầu qua, giễu cợt nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
Một giây sau đó.
Bốp!
Lâm Chính tát một bạt tai thật mạnh vào mặt Dịch Phong.
Dịch Phong bất ngờ nên không kịp đề phòng, ngã lăn quay ra đất.
Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.
“Anh điên à? Sao anh dám đánh tôi?”
Dịch Phong che mặt lại, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt khó tin.
“Mẹ kiếp, anh muốn chết à? Anh dám đánh anh Dịch Phong của tôi sao? Tôi giết anh!”
Thích Uyển Vũ tức giận đến phát điên, không nhẫn nhịn được lao về phía trước, định tấn công Lâm Chính.
Bốp!
Lâm Chính không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì, lại hung hăng tát vào mặt Thích Uyển Vũ.
Kết cục của Thích Uyển Vũ giống hệt như Dịch Phong, nặng nề ngã trên mặt đất, mặt mũi sưng vù.
Người xung quanh như đã hóa đá.
Hiện trường im lặng như tờ...
Chương 4217: Xấu xí
“Gan chó của mày lớn quá rồi đấy!”
Thích Phi Long là người đầu tiên lấy lại tinh thần, khẽ quát: “Bẻ gãy tay chân hắn cho tôi!”
“Cậu Phi Long! Cảnh sát vẫn còn ở đây! Cậu đừng làm bậy!”
Người bên ngoài vội vàng khuyên can.
“Mẹ kiếp, đừng nói nhảm với tôi! Thằng chó này dám đánh em gái tôi ở chốn đông người! Nếu hôm nay tôi không đánh hắn tàn phế thì tôi không tên là Thích Phi Long nữa!”
Thích Phi Long giận dữ gào lên, dẫn theo người lao thẳng về phía Lâm Chính.
“Phi Long! Dừng lại!”
Thích Tư Mưu không thể ngồi yên được nữa, lập tức tiến lên ngăn cản.
“Ông nội!”
“Lùi lại!”
Thích Tư Mưu khẽ quát.
Nếu làm xằng làm bậy trước mặt cảnh sát sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Thích Tư Mưu, nếu bị người nào đó nắm thóp và lợi dụng, chắc chắn ông ta sẽ gặp khó khăn.
Thích Tư Mưu đã ra mặt, Thích Phi Long chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Gọi cảnh sát đến xử lý!”
Thích Tư Mưu nói.
“Vâng thưa đạo diễn Thích!”
Người ở bên cạnh lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng một lúc sau, người đó đã quay trở lại.
“Đạo diễn Thích, cảnh sát nói lát nữa sẽ đến sau”.
“Cái gì?”
Thích Tư Mưu cau mày lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt sâu xa.
“Dịch Phong đúng không? Bây giờ anh nghe rõ tôi nói không?”
Lâm Chính phớt lờ Thích Tư Mưu, nhìn thẳng vào Dịch Phong đang chật vật bò dậy.
"Anh... anh là ai? Anh muốn làm gì?”, Dịch Phong hoảng sợ, bụm mặt lại liên tục lùi về phía sau.
“Tôi tên Lâm Chính, chồng của Tô Nhu, anh đổ oan cho vợ tôi quấy rối anh sao?”
“Đúng vậy, vợ anh là một con ả lẳng lơ, lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cô ta đã si mê và động tay động chân với tôi, tôi đã cố gắng hết sức để từ chối cô ta nhưng cô ta càng lúc càng quá đáng hơn! Loại đàn bà đê tiện này chỉ xứng với loại thấp hèn như anh thôi!”
Dịch Phong tức giận chửi bới, nói năng không suy nghĩ.
“Anh nói gì cơ?”
Tô Dư nổi giận, lập tức muốn phản bác lại.
Nhưng Lâm Chính đã cản cô ta.
“Chị Tô Dư, không cần phải lãng phí nước bọt với loại người yếu sinh lý này, hơn nữa, loại người xấu xí như thế này không đáng để chúng ta tức giận”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Yếu sinh lý hả?”
Tô Dư sững sờ.
“Tất nhiên rồi, phần da cách cổ tay ba tấc của người này xỉn màu, hốc mắt trũng xuống, mái tóc thoạt nhìn có vẻ khỏe mạnh nhưng đó là thành quả của sáp và keo xịt tóc, những người như thế này, nhìn thì rất khỏe mạnh nhưng thực tế lại yếu sinh lý, cần gì phải nổi giận với loại người không có được hạnh phúc cuộc đời này làm gì chứ?”
Lâm Chính lắc đầu nói.
Vừa nói xong, mọi người ở xung quanh lập tức bàn tán xôn xao.
“Yếu sinh lý ư? Thật hay giả vậy?”
“Nói mới nhớ, hai năm trước quả thật đã có tin đồn, hình như là do bạn gái cũ của Dịch Phong tung tin, nói rằng trong hai năm yêu đương với Dịch Phong, Dịch Phong không thèm đụng vào người cô ta, cô ta nghi ngờ xu hướng tính dục của anh ta!”
“Phải không vậy? Đẹp trai như thế mà lại yếu sinh lý sao?”
“Thật đáng tiếc!”
Mọi người xì xào bàn tán, tỏ vẻ tiếc nuối.
Dịch Phong giận đến xanh cả mặt, chỉ thẳng vào Lâm Chính run rẩy hét lên: “Nói bậy nói bạ! Anh ăn nói vớ vẩn! Sao... sao tôi lại yếu sinh lý chứ? Tôi... tôi muốn kiện anh vì tội phỉ báng!”
“Được thôi!”
Lâm Chính thẳng thắn đáp lại: “Anh kiện tôi đi, chúng ta có thể ra tòa, bảo bác sĩ kiểm tra cho anh! Xem thử những gì tôi nói là thật hay giả!”
Dịch Phong lập tức cứng họng, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sắc mặt xám như gan lợn.
Mọi người thấy thế đã chắc rằng lời nói của Lâm Chính đúng đến tám chín phần.
“Thằng chó, mày đừng ở đây đánh lừa dư luận! Cho dù cơ thể của Dịch Phong có vấn đề hay không cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là vợ của mày đã quấy rối anh ta!”
Thích Phi Long giận dữ hét lên.
“Quấy rối? Mày chắc chứ?”
Lâm Chính nhìn về phía Thích Phi Long.
“Còn có thể giả à?”, Dịch Phong tức giận khịt mũi.
Lâm Chính lắc đầu liên tục, khinh thường cười mỉa: “Anh tên là Dịch Phong đúng không? Anh có thể nghi ngờ nhân phẩm của vợ tôi, nhưng anh không được nghi ngờ gu của vợ tôi, anh xấu xí như thế thì sao vợ tôi lại thích anh được chứ?”
“Xấu xí?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sau đó hiện trường vang lên tràng cười sảng khoái.
Chương 4218: Nhan sắc
"Ha ha ha, anh ta nói Dịch Phong của chúng ta xấu xí? Đúng là biết đùa!".
"Chắc là anh ta không biết Dịch Phong đứng thứ hai trong tốp ba ngôi sao đẹp trai nhất Long Quốc năm nay! Nếu thế này vẫn bị coi là xấu xí, thì Long Quốc còn ai đẹp trai chứ?".
"Anh ta còn không biết bản thân mình thế nào sao? Dám nói Dịch Phong xấu xí? Nực cười!".
"Bọn ngốc đều thế cả mà, chỉ biết nói cho sướng mồm chứ biết gì đâu".
"Đúng là thiểu năng!".
Các khách mời bắt đầu cười nhạo, ai nấy đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt chế giễu.
Có người còn lấy điện thoại ra chụp mặt Lâm Chính và Dịch Phong, sau đó viết lại những lời Lâm Chính vừa nói đăng lên mạng.
Toàn mạng lập tức xôn xao, ai nấy đều cười nhạo Lâm Chính.
Dịch Phong cũng thấy vui vẻ, khoanh hai tay trước ngực nhìn anh chằm chằm.
Hắn không cần nói gì cả.
Mọi người đều có mắt nhìn, ai đẹp ai xấu nhìn thôi là biết.
"Sao vậy? Hình như các anh không tin?".
Lâm Chính đưa mắt nhìn xung quanh, mặt không cảm xúc nói: "Xem ra ở đây chẳng có mấy người có mắt nhìn, toàn những người mù".
"Thằng khốn, thẩm mỹ của mày có vấn đề à? Hay thị lực của mày có vấn đề? Nếu anh ấy xấu xí thì mày là gì?".
Thích Phi Long cười khẩy nói.
"Anh ta đẹp trai lắm sao?", Lâm Chính chỉ tay vào Dịch Phong.
"Mày có thể kéo anh ấy ra đường hỏi người đi đường xem".
"Theo tôi thấy cũng chỉ là nhờ trang điểm, cứ để mặt mộc xem, anh ta chẳng bằng ai cả".
Lâm Chính lắc đầu.
"Hừ, nếu vậy thì anh cũng chải chuốt đi, cho chúng tôi xem mặt anh chỉnh sửa một chút sẽ như thế nào".
Dịch Phong cười khẽ nói.
Lâm Chính gật đầu một cách nghiêm túc: "Được, để tôi sửa soạn một chút".
Dứt lời, anh ngoảnh lại nói với Tô Dư: "Có những thứ như kéo hay bút vẽ lông mày không?".
"Đằng kia có phòng trang điểm".
Tô Dư chỉ vào cánh cửa ở bên cạnh rồi nói.
"Được, các cô ở đây chờ tôi một lát".
Lâm Chính đi thẳng vào phòng.
"Lâm Chính, hay là để tôi gọi trợ lý đến nhé? Cô ấy biết trang điểm".
Tô Dư vội hỏi.
"Không cần đâu, tôi sửa soạn qua loa cũng đẹp trai hơn ngôi sao gì đó kia".
Dứt lời, Lâm Chính liền đi thẳng vào phòng.
Mọi người đều nhìn với vẻ cười nhạo.
"Trên đời này có loại ngu ngốc như vậy thật sao?".
"Ha ha ha, mau đăng lên Facebook đi, mua vui cho người hâm mộ".
"Nói không chừng còn lên hotsearch nữa".
"Như vậy chẳng phải sẽ tăng thêm lưu lượng cho Dịch Phong sao?".
"Chết cười mất thôi".
Ai nấy ôm bụng cười bò.
Mấy người Tô Nhu đều có vẻ mặt khó coi.
"Chị Tô Dư, bây giờ phải làm sao đây?", cô cắn răng hỏi.
"Em cứ bình tĩnh, chờ Lâm Chính ra xem sao".
"Chờ anh ấy ra? Chị còn không biết dung mạo của anh ấy thế nào sao? Anh ấy dù biết trang điểm thì cũng không thể đẹp trai bằng Dịch Phong được".
Tô Nhu có chút phiền não.
Tuy lúc này cô vô cùng căm ghét Dịch Phong, nhưng không thể không thừa nhận, Dịch Phong quả thực có dung mạo rất hợp thẩm mỹ số đông của Long Quốc.
"Em chờ đi mà".
Tô Dư bất đắc dĩ khuyên nhủ.
Thực ra trong lòng cô ta cũng vô cùng hồi hộp.
Nhìn tình hình này, lẽ nào Lâm Chính định để lộ thân phận thực sự?
Nhưng chẳng phải làm vậy thì mọi chuyện sẽ bị lộ sao?
Đối với Tô Nhu có phải là chuyện tốt không?
Tô Dư không biết, chỉ đành nhìn chằm chằm vào phòng trang điểm.
Tô Nhu còn định nói gì đó.
Đúng lúc này.
Cạch!
Cửa phòng trang điểm mở ra.
Sau đó một bóng người đi ra khỏi phòng.
Tiếng cười nói lập tức im bặt, tất cả đều đổ dồn mắt về phía bóng dáng vừa ra khỏi phòng trang điểm.
Những khách mời vốn định cười nhạo Lâm Chính dường như đều nín thở.
Cho dù là hai anh em Thích Uyển Vũ, Thích Phi Long đang định ngoạc mồm ra chửi, thì lúc này cũng đờ người ra.
Chương 4219: Lộ tẩy
Người đàn ông vừa cao vừa gầy, mặc bộ vest vừa người, mái tóc rũ xuống mang tai, đôi mắt lạnh lùng cao ngạo, dường như không có tiêu cự, nhưng đáy mắt sâu thẳm vô cùng bình tĩnh, đôi mày kiếm đầy sắc bén, tuy đã thu liễm nhưng vẫn mang theo khí chất cao ngạo không thể che giấu.
Đôi môi gợi cảm hơi mím lại, râu lún phún dưới chiếc cằm chẻ, làn da có vẻ trắng bệch, nhưng lại mang đến sự tà mị đặc biệt.
Tô Nhu ngây người ra.
Cô nhìn ra được Lâm Chính đã tỉa lại lông mày, chỉnh sửa mái tóc, cũng trang điểm nhẹ cho khuôn mặt.
Tuy đó vẫn là khuôn mặt của Lâm Chính, nhưng Lâm Chính của bây giờ với người cô từng gặp trước đây như hai người khác nhau.
"Em không sao chứ?".
Lâm Chính đi tới trước mặt Tô Nhu, nhìn đôi mắt hơi dại ra của cô, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Toàn thân Tô Nhu run bắn lên như bị điện giật, gò má đỏ bừng, cúi đầu đáp: "Em không sao... không sao..."
"Lâm Chính, anh đẹp trai quá!".
Tô Dư ở bên cạnh không kiềm chế được, kéo lấy cánh tay Lâm Chính, hai mắt sáng lên, kích động nói.
"Thực ra tướng mạo của tôi rất bình thường, chỉ là trang điểm thêm mới được thế thôi, không có gì to tát cả".
Lâm Chính lắc đầu, nhìn về phía Dịch Phong ở bên kia, bình thản nói: "Chúng ta có cần xuống dưới kéo người đi đường lại hỏi xem ai đẹp trai hơn không?".
Dịch Phong biến sắc, siết chặt nắm tay, không nói một lời.
Hắn phải thừa nhận, nhan sắc của Lâm Chính hiện giờ quả thực rất đáng gờm, ngay cả hắn cũng phải thua kém ba phần.
Nhưng hắn không dám tin, tại sao tên này chỉ sửa soạn qua loa một lúc đã trở nên đẹp trai hơn hắn vậy?
Điều này không hợp lẽ thường!
"Này tên Dịch Phong kia, ngay cả tôi anh cũng không bì được, sao vợ tôi lại đi quấy rối anh chứ? Lẽ nào vợ tôi lại có sở thích đặc biệt như vậy? Rõ ràng ở nhà đã có một ông chồng nhan sắc không tệ, mà lại đi quấy rối một kẻ xấu xí như anh? Thật là nực cười!".
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Anh...", Dịch Phong tức điên lên.
"Huống hồ trông anh cũng chẳng ra làm sao, chỉ dựa vào kĩ thuật tay nghề của thợ trang điểm và các sản phẩm trang điểm mới được như thế này. Nếu để mặt mộc, sợ là anh còn không bằng bảo vệ ở cửa".
Lâm Chính cười khẩy.
"Anh nói cái gì?".
Dịch Phong trở nên kích động, chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới: "Anh còn sỉ nhục tôi thì đừng trách!".
"Sỉ nhục anh? Tôi chỉ nói sự thật thôi, nếu anh đủ can đảm thì tẩy trang đi, cho mọi người xem mặt mộc của anh".
Lâm Chính cười khẩy.
Dịch Phong nghe thấy thế, lập tức im bặt.
Mặt mộc của hắn như thế nào chẳng lẽ hắn không biết?
Là người của công chúng, ngày nào trước khi ra ngoài hắn cũng phải trang điểm nhẹ, nếu tham gia những dịp đặc biệt như hôm nay thì còn trang điểm tinh xảo tỉ mỉ hơn một số ngôi sao nữ.
Còn những bức ảnh hắn đăng trên mạng đều đã được photoshop, thế nên người hâm mộ đều cảm thấy nhan sắc của hắn không có đối thủ.
Tất cả đều nhờ hắn có một thợ trang điểm và cao thủ chỉnh ảnh tốt nhất.
Nếu để lộ mặt mộc, thì thực ra nhan sắc của hắn cũng chỉ hơn bình thường một chút.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt về phía Dịch Phong.
Dịch Phong vô cùng quẫn bách, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không biết làm thế nào mới phải.
Chứng kiến cảnh tượng này, Thích Tư Mưu biết nếu mình còn không lên tiếng, thì Dịch Phong do một tay ông ta nâng đỡ sẽ bị người này hủy hoại.
"Chàng trai, dù Dịch Phong có nhan sắc thế nào, thì vợ cậu có ý đồ bất chính với cậu ấy cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột. Dù Dịch Phong có là bãi phân trâu, nhưng cô ta làm vậy thì chính là quấy rối, là phạm tội!".
Thích Tư Mưu mặt không cảm xúc nói.
"Thú vị đấy, tức là tôi không đưa ra chứng cứ chứng minh Dịch Phong vu oan cho vợ tôi thì chuyện này chưa xong sao?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Chúng tôi chỉ nhìn chứng cứ", Thích Tư Mưu đáp.
"Được, các ông cần chứng cứ thì tôi đưa ra chứng cứ".
Anh vừa dứt lời, không ít người tỏ vẻ khó tin.
Bọn họ đều biết Lâm Chính đến cùng cảnh sát.
Cũng tức là trước khi xảy ra chuyện này, Lâm Chính không hề có mặt ở đây.
Anh lấy đâu ra cái gọi là chứng cứ chứ?
"Lâm Chính, chắc chắn bọn họ đã giở trò với camera, nếu anh muốn dựa vào camera để chứng minh sự trong sạch của Tiểu Nhu thì chắc chắn là vô ích thôi".
Tô Dư vội vàng bước tới, nhỏ giọng nói.
"Tôi biết thừa bọn họ đã giở trò với camera, nên cũng không hi vọng vào nó lắm".
"Thế anh lấy chứng cứ ở đâu ra?".
Thích Tư Mưu lạnh lùng hỏi.
"Rất đơn giản, dấu vân tay".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Dấu vân tay?".
"Tôi tin tưởng nhân phẩm của vợ mình, nên tôi chắc chắn vợ tôi không hề động vào người tên Dịch Phong này. Nếu các ông nói cô ấy động tay động chân, quấy rối người đàn ông này, thì tôi nghĩ chắc là trên người anh ta sẽ đầy dấu vân tay của vợ tôi nhỉ?".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Đúng lúc cảnh sát cũng đang ở đây, tôi có thể mời cảnh sát kiểm tra dấu vân tay ngay tại chỗ, xem trên quần áo của anh ta có dấu vân tay không, như vậy chẳng phải sẽ rõ chân tướng sao?".
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Dịch Phong liền xám ngoét, cả người lảo đảo muốn ngã.
Tô Nhu cũng ngây người ra, sau đó ánh mắt lộ vẻ kích động, nhỏ giọng nói: "Sao anh biết em sẽ không động vào người này?".
"Em là vợ anh, sao anh có thể không biết chứ?".
Lâm Chính mỉm cười: "Trên đời này em chỉ động vào một người đàn ông duy nhất là anh. Đối với những người đàn ông xa lạ, em có thể nói được mấy câu với bọn họ đã là mở lòng từ bi lắm rồi".
"Khoe mẽ!".
Tô Nhu thầm mắng một câu: "Thế bố em không phải là đàn ông à? Em bóp vai cho bố em có được coi là chạm vào người đàn ông khác không?".
"Bố vợ thì ngoại lệ".
"Anh cứ tự dát vàng lên mặt".
Tô Nhu trách mắng một câu, nhưng trong lòng thì lại nổi sóng.
Bầu không khí xung quanh vô cùng cổ quái.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Dịch Phong.
"Đồ ngu này, chắc không phải cô gái kia còn chưa chạm vào anh đấy chứ?".
Sắc mặt Thích Phi Long âm trầm, trừng mắt nhìn Dịch Phong, khẽ quát.
"Cậu Phi Long, tôi... tôi có cách gì chứ? Cô ta quá thận trọng, tôi muốn chụp ảnh chung cô ta cũng không chịu. Tôi chỉ đành vu oan cho cô ta trước rồi tính tiếp..."
Dịch Phong muốn khóc mà không có nước mắt.
"Ngu xuẩn!".
Thích Phi Long tức đến mức chỉ muốn đá cho Dịch Phong một cái.
Sắc mặt của Thích Tư Mưu ở bên cạnh vô cùng khó coi.
Ông ta biết tất cả là do cháu mình giở trò.
Nhưng dù có biết ông ta cũng phải lấp liếm.
Nhưng rõ ràng bây giờ không thể lấp liếm được nữa.
"Xin các anh hãy sắp xếp giám định vân tay cho chúng tôi! Ở ngay đây!".
Lâm Chính hét lên với cảnh sát ở cửa.
"Được".
Cảnh sát bất ngờ đồng ý, đồng thời lập tức gọi điện thoại.
Thích Tư Mưu thấy thế, dường như muốn ngừng thở.
Hình như mấy cảnh sát này... có vẻ rất nghe lời cậu thanh niên kia.
Chương 4220: Thế cậu định làm gì?
Thấy cảnh sát mời nhân viên giám định chuyên nghiệp đến hiện trường, Thích Uyển Vũ lập tức đờ người ra.
“Anh, làm… làm sao bây giờ?”.
Thích Uyển Vũ túm lấy cánh tay Thích Phi Long, run rẩy bất an hỏi.
Nhưng lúc này, Thích Phi Long cũng đang hồn bay phách tán, không biết nên làm thế nào.
Hắn nhìn về phía ông nội mình là Thích Tư Mưu.
Nhưng lúc này, Thích Tư Mưu cũng không có cách nào hay hơn.
“Thông báo với tất cả mọi người, bảo bọn họ xóa mọi thông tin liên quan đến chuyện này trên các phần mềm giao tiếp, không cho phép bất cứ ai chụp ảnh, không cho phép bất cứ ai nhắc đến chuyện ở bữa tiệc”.
Thích Tư Mưu lạnh lùng nói.
“Vâng, ông nội”.
Thích Phi Long gật đầu rồi chạy ngay đi làm.
Nhân viên giám định nhanh chóng đưa ra kết quả, trên người Dương Phong không có bất cứ dấu vân tay nào của Tô Nhu.
Từ đầu đến cuối, Tô Nhu chưa động vào Dương Phong một cái nào.
Khi cảnh sát công bố kết quả giám định, Dương Phong liền ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt ủ rũ.
Hắn ngoảnh phắt lại nhìn Thích Phi Long, ánh mắt đầy mong chờ.
“Đừng lo, chúng tôi sẽ bảo đảm cho anh! Chuyện này sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn cho anh đâu, tóm lại anh đến đồn cảnh sát cứ nói là mình đùa giỡn với Tô Nhu thôi, rõ chưa? Những chuyện khác đừng hé răng nói gì, hiểu không?”.
Thích Phi Long nhỏ giọng nói.
Tuy Dương Phong không tin, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nghe lời Thích Phi Long.
Hắn nhanh chóng bị cảnh sát đưa đi.
“Ông nội, chúng ta phải nghĩ cách đưa Dương Phong ra, nếu không nhỡ anh ấy nói với cảnh sát rằng chuyện này do con xúi anh ấy làm, thì chúng ta sẽ gặp phiền phức to”.
“Ông biết, cháu cứ bình tĩnh, đưa một người ra khỏi đồn cảnh sát không khó”.
Thích Tư Mưu trầm giọng hừ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Các vị, xảy ra chuyện như vậy, tôi nghĩ chắc cũng không ai còn tâm trạng tiếp tục bữa tiệc nữa. Tôi tuyên bố bữa tiệc kết thúc tại đây, mọi người trở về nghỉ ngơi đi”.
Mọi người gật đầu, cũng biết Thích Tư Mưu đã không còn tâm trạng tiếp tục bữa tiệc nữa, chỉ đành nâng ly lên mời rượu rồi rời đi.
“Bọn mày cũng biến đi!”.
Thích Phi Long lạnh lùng nhìn mấy người Lâm Chính, hạ lệnh tiễn khách.
“Biến? Khách sạn này cũng đâu phải của nhà bọn mày?”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
“Nhưng bọn tao đã bao chỗ này”, Thích Phi Long khẽ quát.
“Tao có thể bao lại với giá gấp đôi bất cứ lúc nào”.
“Mày…”
“Cứ bình tĩnh, tao cũng không muốn ở lì đây đâu! Dù sao chỗ này cũng khiến người ta buồn nôn!”.
Lâm Chính bình thản nói.
Thích Phi Long tức đến xì khói, nắm tay siết chặt, chỉ muốn phanh thây thằng khốn không biết trời cao đất dày này.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ hắn, hét lên với những người đang chuẩn bị rời đi.
“Các người hãy nghe đây!”.
Một câu nói đơn giản nhưng khiến tất cả mọi người đều dừng bước.
Vô số ánh mắt từ xung quanh đổ dồn về phía Lâm Chính.
Tô Nhu sửng sốt, cảm thấy không đúng lắm, liền vội vàng kéo góc áo Lâm Chính, ra hiệu cho anh đừng làm bừa.
Nhưng chỉ xử lý mỗi Dương Phong thì sao Lâm Chính có thể cam lòng?
“Vừa nãy tôi đã nghe được ngọn ngành đầu đuôi mọi chuyện từ lời kể của đạo diễn Tống! Tôi biết những lời chửi rủa mạt sát của các người dành cho chị vợ tôi là Tô Dư, cũng biết các người định liên thủ để cấm sóng Tô Dư và đạo diễn Tống!”.
“Thế cậu định làm gì? Tố cáo chúng tôi à?”.
Một đạo diễn phim hài cười nói.
“Ha ha ha…”
Những người đang có mặt ôm bụng cười lớn.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi chỉ muốn cảnh cáo các ông một câu, nếu các ông quỳ xuống xin lỗi cô Tô Dư và đạo diễn Tống trước khi mặt trời lặn vào ngày mai, thì chuyện này vẫn còn đường cứu vãn”.