-
Chương 416-420
Chương 416: Ngu xuẩn cùng cực?
Dường như là tiếng hô hoán của Lâm Chính giúp trái tim căng thẳng của Lạc Thiên được thả lỏng.
Cô ấy ngơ ngác nhìn người trước mặt, hai mắt hơi mơ hồ cố gắng muốn nhìn thật rõ gương mặt anh.
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nhắm mắt lại.
Cũng không biết là quá mệt mỏi hay là ý chí trong lòng cuối cùng cũng sụp đổ, cô ấy không kiên trì nổi nữa.
Lâm Chính chạm trán mình vào trán Lạc Thiên, phát hiện cô ấy không những sốt mà còn vô cùng yếu ớt, sức cùng lực kiệt, cộng thêm quá mệt mỏi dẫn tới kiệt sức. Đương nhiên, những chuyện này đều không quan trọng…
Anh nhìn sang cánh tay của Lạc Thiên.
Cánh tay máu thịt lẫn lộn thậm chí hơi mưng mủ, đầu óc Lâm Chính giống như sắp nổ tung.
Anh là bác sĩ, anh có thể nhận ra chắc chắn vết thương này là do người khác đạp lên mà ra!
Rốt cuộc Lạc Thiên đã phải chịu đựng ấm ức thế nào mới thành ra như vậy?
Lâm Chính không dám nghĩ thêm.
Anh sợ.
Lúc này, cơn giận gần như sắp nuốt chửng tư duy của anh.
Anh mau chóng rút một cây châm bạc ra, đâm vào cánh tay Lạc Thiên, làm dịu cơn đau giúp cô ấy, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng xoa nơi chân bị gãy của cô ấy.
Khí tức tràn trề, làm dịu đau đớn do gãy xương.
Nhưng làm vậy chỉ trị được ngọn không trị được gốc.
“Ông Hoắc, mong ông hãy mau chóng lái xe lên núi, tôi cần đưa bạn tôi của tôi xuống núi chữa trị”, Lâm Chính lạnh lùng nói với Hoắc Kiến Quốc.
“Lái xe lên núi? Hừ, chưa nói tới xe bình thường không thể lên núi, cho dù có thể lên được thì thái độ cậu như vậy là sao? Thượng Võ Quán chúng tôi là nơi để cậu sai khiến tới lui vậy sao? Con bé này là người mà Sùng Tông Giáo muốn bắt về, cậu đưa cô ta đi là ý gì? Cậu muốn chết à? Cậu chết mặc kệ cậu, đừng liên lụy đến Thượng Võ Quán chúng tôi”, Hoắc Kiến Quốc lạnh lùng nói.
Lâm Chính không nói gì.
Có lẽ tìm Hoắc Kiến Quốc giúp đỡ vốn là một quyết định sai lầm.
“Người anh em, cô gái này là gì của cậu?”.
Lúc này, đại sư Phong Liệt ở phía sau lên tiếng hỏi.
“Cô ấy… Cô ấy là bạn của tôi…”, Lâm Chính do dự một lúc rồi đáp.
“Vậy à… Thế này đi, mạng người quan trọng, tôi sẽ sai người lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện”, đại sư Phong Liệt nói.
“Sư phụ, người đang làm gì vậy? Cô ta là phạm nhân của Sùng Tông Giáo đấy!”.
Người bên cạnh sốt ruột, vội nói.
“Sư phụ biết, nhưng dù là phạm nhân cũng phải chữa bệnh chứ? Con bé này bị thương nặng như vậy, nếu còn không chữa trị, e rằng sẽ nguy hiểm tính mạng. Chẳng lẽ người của Sùng Tông Giáo muốn bắt một người chết về?”, đại sư Phong Liệt nhíu mày.
“Nhưng… làm vậy sẽ đắc tội với Sùng Tông Giáo…”, đệ tử đó hơi do dự.
“Yên tâm, sư phụ sẽ sai người trông coi cô ta, cô ta chỉ tiếp nhận điều trị, sư phụ cũng không để cô ta chạy mất, phía Sùng Tông Giáo sư phụ sẽ nói”, đại sư Phong Liệt vẫy tay: “Mau lái xe đến đây đi”.
Các đệ tử thấy vậy đều thở dài, một người chạy về phía chân núi.
Thượng Võ Quán cười nhạt liên tục.
Không ít người âm thầm lắc đầu, hoặc không hiểu ra sao, hoặc là mắng ông ta ngu xuẩn.
Phong Liệt đang can thiệp vào chuyện nội bộ của Sùng Tông Giáo.
Điều này là cấm kị của bất cứ môn phái nào.
Đương nhiên, Sùng Tông Giáo sẽ không vì chuyện này mà tiêu diệt Phong Liệt. Dù gì về mặt ý nghĩa nào đó, Phong Liệt cũng đứng trên góc độ của Sùng Tông Giáo mà suy nghĩ. Nhưng… Sùng Tông Giáo cũng có bác sĩ, ông ta đưa người xuống núi, đây chẳng phải là không nể mặt người của Sùng Tông Giáo hay sao?
Nhiều người đều nghĩ như vậy.
Nhưng trong mắt đa số người, hành động này của Phong Liệt đầy thâm ý.
Ông ta đang lôi kéo Lâm Chính.
Mặc dù hành động này sẽ khiến Sùng Tông Giáo không vui, nhưng chuyện này có thể to cũng có thể nhỏ. Mối quan hệ giữa đại sư Phong Liệt và Sùng Tông Giáo chỉ có thể nói là tàm tạm, nhưng ông ta cũng không hi vọng Sùng Tông Giáo có thể xem trọng mình.
Với ông ta mà nói, một thiên tài trẻ tuổi lại mạnh có tiềm lực hơn một thế lực lớn rất nhiều.
Đương nhiên chuyện này có lợi cũng có hại, người ngoài không có quyền can thiệp.
Chẳng mấy chốc, đồ đệ của Phong Liệt đã lái xe tới.
Lâm Chính cũng không dong dài, bế Lạc Thiên chui vào xe, xe ô tô lập tức chạy xuống núi.
“Phong Liệt, ông làm gì vậy?”.
Lúc sau, đệ tử Sùng Tông Giáo đuổi tới, giận dữ hét lên với Phong Liệt.
“Ông cho người chở cô ta đi là ý gì? Ông và cô ta là một bọn sao?”, một đệ tử tức giận hỏi.
“Anh bạn, cô bé đó bị thương nặng, phải kịp thời chữa trị. Hôm nay là ngày vui của cậu chủ các người, nếu để xảy ra án mạng, ai cũng không giải thích được”, đại sư Phong Liệt bất lực nói.
“Tôi nói ông biết, con ả khốn nạn đó là tội nhân của Sùng Tông Giáo chúng tôi, nếu cô ta chạy, tôi xem ông sẽ chết thế nào!”, đệ tử đó chỉ vào mũi Phong Liệt mắng chửi.
“Các vị đừng giận, tôi sẽ bảo đệ tử tôi trông coi cô bé đó, đợi cô ấy đỡ hơn, tôi sẽ đưa cô ấy về Sùng Tông Giáo”, đại sư Phong Liệt vội cười nói.
Mấy người liên tục thở dài.
Không phải vì lời nói của Phong Liệt mà bởi vì thái độ của ông ta.
Sùng Tông Giáo suy cho cùng vẫn là Sùng Tông Giáo, bất cứ đệ tử nào cũng có thể mắng chửi vị chuyên gia võ thuật lừng danh này.
Có thể thấy thực lực của Sùng Tông Giáo đáng sợ thế nào.
“Nếu các người đã nói vậy thì được, theo tôi về tự mình giải thích với cậu Văn đi”, đệ tử kia lạnh lùng nói.
“Cậu Văn?”, đại sư Phong Liệt hơi ngẩn người.
Nhưng đệ tử đó dường như không muốn nói nhiều, quay người rời đi.
Một trận ầm ĩ kết thúc tại đây.
Nhưng đối với Lâm Chính mà nói, lúc này mới chỉ là bắt đầu.
Trong trấn dưới núi có bệnh viện, Lâm Chính lập tức bế Lạc Thiên vào phòng cấp cứu xử lý.
“Thưa anh, anh không thể tùy tiện vào trong”, bác sĩ và y tá vội vàng ngăn Lâm Chính lại.
“Tránh ra, tôi là thần y Lâm, Hội trưởng Hiệp hội Y tế Giang Thành!”, Lâm Chính đưa giấy chứng nhận ra.
Các bác sĩ đều sửng sốt.
“Thần… Thần y Lâm? Hóa ra là anh?”.
“Trời ạ, thần y Lâm đến đây rồi!”.
Tin tức lập tức truyền khắp bệnh viện.
Thậm chí đã kinh động đến cả viện trưởng.
Nhưng Lâm Chính lại không quan tâm, đi thẳng vào phòng cấp cứu, xử lý vết thương cho Lạc Thiên.
Những đệ tử của Phong Liệt đi cùng Lâm Chính đều lộ ra vẻ mặt không tin nổi.
“Anh ta là thần y Lâm?”.
“Chắc giả đấy!”.
“Mau, mau thông báo cho sư phụ!”.
Mấy người run rẩy nói, một người run lẩy bẩy lấy điện thoại ra khỏi túi.
Khi Phong Liệt đang thấp thỏm lên núi nghe được tin tức này thì thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta biết ông ta cược đúng rồi…
Người thanh niên đó… quả nhiên không phải hạng tầm thường…
“Phong Liệt, ông thật là ngu xuẩn, xem ra Thượng Võ Quán chúng tôi không đợi được ông đến khiêu chiến rồi!”, Hoắc Kiến Quốc đi bên cạnh lạnh nhạt nói.
Trong mắt ông ta còn lộ ra vẻ đắc ý.
Hiển nhiên, ông ta vô cùng xem thường hành động này của Phong Liệt.
Đây đúng là chuyện ngu xuẩn có kẻ ngốc mới làm.
“Hoắc Kiến Quốc, người thật sự ngu xuẩn là ông, ông thả một vị Phật lớn đi rồi! Ha ha ha…”, đại sư Phong Liệt cười ha hả.
Hoắc Kiến Quốc nhíu mày, rõ ràng không hiểu ông ta có ý gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ âm thầm hừ một tiếng: “Ngu xuẩn cùng cực!”.
Chương 417: Đáng chết
Việc chữa trị cho Lạc Thiên không tốn quá nhiều thời gian của Lâm Chính.
Mặc dù nhìn cô ấy vẻ mất sức, đầu bù tóc rối, khắp người toàn là vết thương nhưng tất cả đều khá nhẹ. Duy chỉ có phần chân bị gãy và một bàn tay bị máu thịt be bét là nghiêm trọng một chút.
Lâm Chính đương nhiên nhận ra là chuyện gì. Anh chuyên tâm chữa trị cho Lạc Thiên, mỗi một cây kim châm lên người hay một loại thuốc bôi lên anh đều tập trung cao độ.
Một lúc sau, Lâm Chính mồ hôi nhễ nhại. Cùng với từng kim châm xuống, Lạc Thiên từ từ tỉnh lại. Cô ấy nhìn người đàn ông đang chữa trị cho mình ở bên cạnh, nước mắt rưng rưng. Lạc Thiên tưởng mình đang nằm mơ nhưng khi nhìn kỹ thì tất cả đều là thực tại.
“Tôi tưởng…mình sẽ không còn gặp lại anh nữa..”, cô gái nói giọng khàn khàn và thều thào.
“Ai làm vậy?”, Lâm Chính vừa châm kim vừa hỏi, Lạc Thiên bặm môi, không nói gì.
“Là ai làm?”, Lâm Chính hỏi một lần nữa.
“Lâm Chính, anh đừng hỏi nữa. Người đó…chúng ta không động vào được…”, Lạc Thiên thấp giọng.
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết ai làm là được?”, Lâm Chính lặp lại.
Lạc Thiên nhắm mắt lại. Cô gái lựa chọn im lặng. Cô ấy biết tính cách của Lâm Chính.
Cô cũng biết sức mạnh của Văn Hải và Ứng Phá Lãng. Người có thể khiến Văn Hải phụng bồi như vậy chắc chắn không phải hạng tầm thường. Nếu như Lạc Thiên nói cho Lâm Chính, với tính cách của anh thì chắc chắn anh sẽ gây ra chuyện lớn. Vì vậy cô sẽ không nói.
Thực ra cô không hề hiểu anh. Lâm Chính cắm cây kim cuối cùng lên cánh tay cô, khẽ mỉm cười: “Được, nếu đã không nói thì chuyện này chúng ta không nhắc tới nữa”.
Lạc Thiên ngạc nhiên, nhìn anh với vẻ không dám tin: “Lâm Chính, thật sao?”
“Đương nhiên, cô yên tâm dưỡng bệnh đi”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó đưa đồ cho Lạc Thiên, kêu thêm hai cô gái vào thay đồ cho cô. Những người này tỏ thái độ vô cùng cung kính và nghe lời Lâm Chính.
“Hai người sau này giúp tôi chăm sóc cô ấy, tôi sẽ không để hai người chịu thiệt đâu”, Lâm Chính nói.
“Không có gì ạ”.
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy”.
Hai cô gái mỉm cười gật đầu, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sùng bái. Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều, chỉ quay người rời khỏi bệnh viện.
Đúng lúc anh định rời đi thì nghe thấy có tiếng bước chân của nhiều người vọng tới. Đám đông đứng chật kín lối hành lang. Lâm Chính khựng người.
"Cậu chính là thần y Lâm của Giang Thành sao? Xin chào, tôi là viện trưởng của bệnh viện này, tôi họ Quan, tên là Quan Hải Thanh”, một người đàn ông tóc hoa râm bước tới kích động bắt tay Lâm Chính.
“Chào viện trưởng Quan”, Lâm Chính gật đầu, liếc nhìn hành lang và hỏi; “Chuyện gì vậy?”
“Thần y Lâm, bọn họ đều tới vì cậu”.
“Vì tôi sao?”
“Đúng vậy, thần y Lâm, cậu không biết chứ điều kiện chữa trị của bệnh viện chúng tôi có hạn. Có rất nhiều bệnh chúng tôi không đủ thiết bị kiểm tra. Mà nhiều người bệnh cũng không có tiền tới các bệnh viện lớn nên đành ở lại chỗ chúng tôi. Thế nhưng ngày qua ngày thế này cũng không phải là cách hay. Có nhiều người đã lựa chọn từ bỏ. Thậm chí có nhiều người về nhà tự kê thuốc uống, nhưng như vậy chẳng khác gì tự sát. Hôm nay nghe nói thần y Lâm tới, lại được nghe danh thần y Lâm giỏi giang, từ tâm nên họ hi vọng thần y Lâm có thể giúp họ trị bệnh”, viện trưởng Quan nói tiếp.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì chau mày: “Tôi nghe nói Sùng Tông Giáo trên núi cùng rất giỏi y thuật, tại sao mọi người không tới đó chữa bệnh?”
“Cũng đi rồi nhưng không có tác dụng! Còn bị bọn họ đánh đuổi nữa”.
“Người của Sùng Tông Giáo chỉ coi trọng tiền bạc và quyền thế. Nếu không có tiền, không có quyền thì bọn họ sẽ không chữa cho?", bệnh nhân thi nhau giải thích.
“Bệnh của chúng tôi cũng là do người của Sùng Tông Giáo gây ra mà!”
“Bọn họ ngày nào cũng luyện độc dược gì đó, mùi thuốc bay khắp thôn, chẳng có ai là không bị bệnh cả”.
“Chúng tôi bị Sùng Tông Giáo hại cả đấy”.
Mọi người tức giận, có người còn khóc thút thít. Hiện trường thật thê lương. Lâm Chính tối sầm mặt, nhìn viện trưởng và nói khẽ: “Phía trên không có phản ứng gì à?”
Viện trưởng Quan nghe thấy vậy thì thở dài không nói gì.
“Viện trưởng Quan có nói, mỗi năm cũng đi cả chục lần nhưng đều vô ích. Tất cả đều do Sùng Tông Giáo gây ra…”
“Thậm chí viện trưởng Quang còn tới cả Sùng Tông Giáo xin giúp đỡ nhưng bọn họ không chịu. Viện trưởng đấu tranh cho chúng tôi còn bị đánh gãy hai chân, giờ chân vẫn chưa lành hẳn nữa”, mọi người lại lên tiếng.
“Đó là một giáo phái vô nhân đạo”.
“Bọn họ là tà giáo!”
“Ông trời sẽ trừng trị họ thích đáng”.
“Đám hút máu người đó sớm muộn gì cũng bị nghiệp quật thôi”
Người bệnh tức giận đùng đùng, thật chỉ muốn liều mạng ngay lập tức với người của Sùng Tông Giáo. Nhưng ai cũng biết chỉ cần họ gây chuyện thì sẽ chết là cái chắc.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì lập tức hiểu ra. Chẳng trách bệnh viện này không lớn mà người bệnh lại nhiều như vậy. Nếu đúng như những gì họ nói thì Sùng Tông Giáo đúng là đáng chết.
“Lâm Chính, đây đều là người dân của những thôn lân cận. Bọn họ thu nhập vốn không cao, giờ lại mắc đủ thứ bệnh, không có tiền chữa, bệnh viện chúng tôi cũng hỗ trợ hết sạch rồi. Các lọai trợ cấp cũng đã xin nhưng không đủ. Thần y Lâm, nghe nói cậu y thuật cao minh, xin cậu ra tay giúp đỡ. Cầu xin cậu. Đây đều là sinh mệnh mà”.
Viện trưởng Quan kích động lên tiếng, ngay sau đó run rẩy quỳ xuống trước mặt Lâm Chính. Lâm Chính thấy vậy vội vàng đỡ ông ấy dậy.
“Viện trưởng Quan, đừng như thế. Tôi hứa với ông sẽ giúp”.
“Thật sao? Cảm ơn thần y Lâm”, Quan Hải Thanh mừng rỡ.
“Cảm ơn thần y Lâm”.
“Thần y Lâm đúng là Bồ Tát sống”.
“Cảm ơn thần y Lâm”
“Tôi xin cúi lạy trước thần y”.
Người bệnh quỳ xuống khóc lóc.
“Mọi người mau đứng lên”, Lâm Chính vội vàng nói. Nhưng vô ích.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói với Quan Hải Thanh: “Tôi đi gọi điện, kêu vài người tới. Những người này đều có y thuật tinh thông, bọn họ sẽ ở lại đây ba ngày, coi như là làm việc thiện”.
“Thần y Lâm không ra tay sao?”, Quan Hải Thanh hỏi với vẻ tò mò.
“Tôi còn có việc gấp, tạm thời không làm gì được. Ông yên tâm, tôi đảm bảo bọn họ sẽ chữa khỏi bệnh cho mọi người”.
“Vâng…cảm ơn thần y Lâm. Tôi tin cậu”, Quan Thanh Hải gật đầu.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi cho Hùng Trưởng Bạch.
“Thưa thầy?”, Hùng Trưởng Bạch cung kính lên tiếng.
“Bảo Tần Bách Tùng đưa một đoàn người tới đây, lấy danh nghĩa của học viện Huyền Y Phái làm từ thiện cứu người”.
Lâm Chính dặn dò xong bèn tắt máy. Anh nhìn ra cửa, nói với Phong Liệt.
“Đi lái xe đi, chúng ta tới núi Sùng Tông”.
Chương 418: Kiếm Vương
“Cái gì, con bé đó bỏ chạy rồi sao?”, Văn Hải tái mặt, trừng mắt khi nhận được tin từ đệ tử đưa tới.
“Vâng…vâng cậu Văn…”, người đệ tử rụt rè, cẩn trọng lên tiếng.
Dứt lời, Văn Hải lập tức đạp thẳng vào mặt đệ tử này.
Rầm!
Người đệ tử ngã lăn ra đất, mặt hằn vết chân, sưng lên một mảng. Thế nhưng người này không dám ho he, chỉ lặng lẽ đứng dậy và cúi đầu.
“Lập tức cử người đi tìm, nếu không tìm được con nhỏ đó thì đừng có về nữa”, Văn Hải lạnh giọng.
“Cậu Văn, thực ra người đó đã được đại sư Phong Liệt đưa đi rồi”, người này lên tiếng.
“Đại sư Phong Liệt sao?”, Văn Hải chau mày.
Người này lập tức thuật lại đầu đuôi sự việc. Văn Hải tối sầm mặt, tức giận nói: “Một tên Phong Liệt mà dám đối đầu với Sùng Tông Giáo? Hừ, đúng là chán sống. Phong Liệt đâu, đi xử lý ông ta cho tôi”.
“Văn Hải đừng nóng, không phải Phong Liệt đã nói rồi sao? Con bé tiện nhân đó chẳng qua là được ông ta đưa xuống núi chữa trị mà thôi. Yên tâm đi, chắc chắn Phong Liệt vẫn trông chừng cô ta. Nếu không, ông ta mà đối đầu với bên trên thì có phải là ngốc không. Chắc chắn ông ta biết cái nào có lợi, có hại cho mình”, Ứng Phá Lãng lúc này đã được băng bó sơ qua đang nâng ly rượu và lên tiếng.
“Lập tức cho người đưa con tiện nhân đó về”, Văn Hải trầm giọng.
“Chuyện này đừng vội”, không đợi người đệ tử lên tiếng thì Ứng Phá Lãng đã xua tay.
“Phá Lãng…”
“Văn Hải, hôm nay là ngày vui của anh, anh nên ra ngoài tiếp khách trước đi, chuyện nhỏ này gạt qua một bên, chuyện đại sự của anh mới là quan trọng”, Ứng Phá Lãng lên tiếng.
“Cậu Ứng, thật ngại quá, lại để xảy ra chuyện như vậy. Tôi đã không chu toàn, mong cậu thông cảm”, Văn Hải tỏ vẻ áy náy.
“Không có gì, nhưng có một điều tôi rất tò mò, đó là có lẽ Phong Liệt không biết cô gái đó, vậy tại sao ông ta lại mạo hiểm đối đầu với Sùng Tông Giáo để cứu cô ta vậy?”, Ứng Phá Lãng thản nhiên hỏi.
“Điểm này, tôi cũng không rõ”, Văn Hải sờ cằm suy nghĩ.
“Thôi bỏ đi, không nghĩ ra thì thôi vậy, chuyện nhỏ thôi mà. Không cần bận tâm, anh mau đi bận việc đi”, Ứng Phá Lãng mỉm cười.
“Được, cậu Ứng, vậy tôi đi trước nhé, có gì cậu cứ gọi”.
“Ừm”.
“Chăm sóc cậu Ứng tốt cho tôi, nếu mà để cậu Ứng không hài lòng thì các người biết tay đấy”, Văn Hải lạnh giọng quát đám đệ tử của Sùng Tông Giáo, sau đó quay người đi vào trong sân.
Giờ đã điểm, Sùng Tông Giáo trên dưới đều vô cùng náo nhiệt. Sơn môn giống như chợ tập trung, người ra người vào nườm nượp.
Hôm nay những người tới đây không chỉ có các gia đình danh y nổi tiếng mà còn có rất nhiều chính khách, thương nhân, nhất là những gia đình có võ thuật cao cường trong cả nước cũng có mặt.
Dù sao thì mối quan hệ của Sùng Tông Giáo cũng khá rộng, dù là y thuật hay võ thuật thì bọn họ đều có sự tiếp xúc.
“Ha ha ha, chúc mừng, chúc mừng”.
“Sếp Phương khách sáo quá, nào, mời bên này”.
“Ấy, Sở sư phụ, ông cũng tới rồi à. Nào, mời ngồi, mời ngồi”.
“Trương Vệ Trường tới chưa? Mau mời vào đi!”
“Nhanh, mang rượu lên, rượu đâu?”
Bên trong ồn ào huyên náo, đây là buổi tiệc quy mô lớn của Sùng Tông Giáo, số bàn tiệc lên tới con số hàng trăm bàn. Đương nhiên, những bàn quan trọng cũng chỉ tầm chục bàn, những người ngồi bàn này đều là khách quý, được xe đưa thẳng vào trong sơn trang.
Văn Hải bước ra, tiếp đón khách quý. Bố của gã cũng là giáo chủ của Sùng Tông Giáo thì vẫn chưa xuất hiện.
Ông ta cũng không quá thích những chuyện như thế này. Nếu như có nhân vật tầm cỡ nào đó mà có mặt, Văn Hải không điều phối được thì ông ta vẫn phải ra mặt .Đúng lúc này, có một đệ tử chạy vào nói nhỏ bên tai Văn Hải: “Cậu Văn, Kiếm Vương tới rồi”.
“Cái gì?”
Văn Hải sững sờ, vui mừng lắm: “Nhanh, mau gọi các vị trưởng lão tới đây, cùng ra đón Kiếm Vương”.
“Dạ”.
Người đệ tử bèn lui ra. Một lúc sau, các vị trưởng lão đang mời rượu tại các bạn tiệc lần lượt đứng dậy cùng Văn Hải đi ra cửa.
Một ông cụ mặc áo giản dị từ ngoài bước vào. Người này mặc áo màu vàng, quần thì lấm tấm bùn, đến đôi dày trông cũng vô cùng đơn giản, rõ ràng là không hợp với với vẻ phú quý của buổi tiệc này.
Nhưng khi biết thân phận của người này thì ai ai cũng phải tỏ ra tôn kính. Thậm chí những người giàu có còn không ngừng bàn tán và lập tức đặt ly rượu xuống đứng cả dậy.
“Vị này chính là Kiếm Vương phải không?”
“Đây là truyền kỳ của Hoa Quốc chúng ta đấy”
“Ôi trời, ông ấy cũng tới rồi!”
“Thật không thể tin được”
Đám đông xì xầm. Cũng có người chưa từng nghe qua cái tên này bèn tò mò hỏi.
“Kiếm Vương là ai thế?”
Câu nói này khiến không ít người quay qua nhìn ông ta như nhìn một kẻ đầu óc có vấn đề.
“Sao thế? Đến cả Kiếm Vương cũng không nhận ra à?”
“Nói xem nào!”
“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, thế có biết thần y Lâm không vậy?”
“Đương nhiên là biết rồi, một người mà đánh bại cả Y Vương Hàn Thành, cứu cả giới Đông Y Hoa Quốc”.
“Cậu ấy giờ cũng được coi là truyền kỳ. Kiếm Vương này là tiền bối. Có điều danh tiếng của ông ấy được thiết lập từ 30 năm trước. Lúc đó nước R có người xâm nhập vào nước ta khiêu chiến với giới võ đạo, tất cả các gia tộc võ đạo lớn đều bị thách thức và đó cũng là lúc Kiếm Vương xuất hiện, đánh bại thế lực này, giữ lại thể diện cho võ đạo Hoa Quốc. Giờ thì biết chưa?”
“Cái gì, 30 năm trước đã nổi tiếng rồi sao?”, người này há mồm trợn mắt. 30 năm trước đã vậy thì không biết bây giờ khủng khiếp cỡ nào.
Lúc này những người ban đầu không biết Kiếm Vương bỗng tỏ ra cung kính nhân vật này vô cùng. Đây mới đúng là đại sư võ đạo mà.
“Tôi tới uống rượu”, Kiếm Vương cũng không nói gì nhiều, chỉ lên tiếng đầy thẳng thắng.
“Có có có, tiền bối Kiếm Vương uống rượu gì cũng có! Xin mời ngồi!”, Văn Hải vội vàng nói .
“Ừm! Nhưng tôi cũng không phải uống không, trên đường tới đây tôi đã nhặt được một cành cây khá lắm, luyện thành kiếm gỗ, coi như là thay cho tiền uống rượu vậy?”, Kiếm Vương nói rồi cậu bé tầm 10 tuổi đứng bên cạnh ông ta bước ra, cầm một hộp kiếm đưa cho Văn Hải.
Văn Hải vội vàng mở ra, bên trong là một thanh kiếm gỗ vô cùng tinh tế. Nhìn thấy thanh kiếm, không ít người hoang mang. Một thanh kiếm gỗ thì có thể làm được gì chứ? Văn Hải cũng nghĩ vậy.
“Cậu thử xem”, Kiếm Vương thản nhiên nói.
“À…thôi khỏi”, Văn Hải cười lúng túng.
“Thử xem có chém được cái bàn kia không?”, Kiếm Vương chỉ vào cái bàn đá bên cạnh.
“Đó là đá đấy”, Văn Hải kinh hãi kêu lên.
Chương 419: Tới nơi
Chương 419: Tới nơi
“Một phiến đá thôi mà! Cậu không muốn thử thì thôi vậy. Tôi đi uống rượu đây”.
Kiêm Vương lắc đầu, rõ ràng là không bận tâm lắm. Văn Hải chau mày, nhìn cây kiếm tinh tế nhưng có phần yếu ớt trong tay. Cuối cùng, gã vẫn quyết định thử.
Gã giơ kiếm lên, dùng sức chém mạnh xuống chiếc bàn đá. Cảm tưởng thanh kiếm không phát ra được chút uy lực nào, thế nên mọi người cũng không bận tâm lắm.
Thế nhưng một giây sau…
Chát! Thanh kiếm sắc bén đã chém chiếc bàn đá làm hai.
“Trời!’
Đám đông lập tức kinh hãi kêu lên. Bầu không khí sôi sùng sục. Tất cả đều vây lấy, nhìn chiếc bàn bị chém làm hai bằng ánh mắt không dám tin.
Văn Hải cũng đơ người. Gã nhìn chăm chăm chiếc bàn, rồi lại nhìn thanh kiếm gỗ, một lúc sau bật cười.
“Kiếm tốt! Kiếm tốt! Quả không hổ danh là Kiếm Vương, nào mang bình Trạng Nguyên Hồng ra đây mời tiền bối Kiếm Vương”, Văn Hải cảm thấy vui lắm.
Mặc dù bây giờ không có mấy người dùng kiếm nữa nhưng món đồ này vẫn là một bảo bối, rất có giá trị sưu tầm và tốt hơn cả kim cương hay siêu xe.
Khách khứa cảm thán, ai cùng kêu Kiếm Vương đúng là kỳ nhân. Một thanh kiếm gỗ làm chơi chơi thôi mà đáng sợ tới mức như vậy. Họ nhìn ông cụ bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lúc này, có một đệ tử khác vội vàng chạy lại.
“Cậu Văn, cô Minh Vũ của Kỳ Dược Phòng cũng tới rồi!”
“Hả?”, Văn Hải kích động và sung sướng.
Bọn họ đều gửi thiệp mời cho những nhân vật này nhưng không hi vọng lắm là họ sẽ tới. Vì dù sao những nhân vật này cũng quá tầm cỡ.
Nhất là Kỳ Dược Phòng, được coi là thánh điện của trung tâm Đông y.
Cả Nam Phái, Bắc Phái, Ẩn Phái đều vô cùng coi trọng Kỳ Dược Phòng. Nguyên nhân thì được nhiên là nơi đây sản xuất ra rất nhiều loại thuốc nổi tiếng. Rất nhiều dược liệu quý hiếm, thậm chí là những loại tưởng đã tuyệt chủng thì bọn họ đều có.
Nơi này có thể nói là vô cùng quan trọng. Mà Minh Vũ lại là người đại diện của Kỳ Dược Phòng. Sự có mặt của người này đã chứng tỏ rằng Kỳ Dược Phòng rất coi trọng Sùng Tông Giáo.
Văn Hải dẫn người ra đón tiếp. Gã cười không khớp được hàm.
Minh Vũ là một người phụ nữ trung niên, mặc lễ phục trông vô cùng trang nhã. Bà ta mỉm cười nói: “Văn Hải, chúc mừng nhé”.
“Cô Minh khách sáo quá. Mời cô ngồi. Cháu sẽ gọi bộ cháu ra tiếp đãi cô ạ”, Văn Hải kích động nói.
Kiếm Vương hay Minh Vũ đều không phải là người mà gã có thể tiếp đón được, phải mời giáo chủ Văn Mạt Tâm ra mặt thôi.
“Ha ha, thôi khỏi, bố cháu không thích náo nhiệt, không cần gọi ông ấy ra đâu. Lúc nào cần thì ông ấy sẽ xuất hiện”.
“Cô Minh lại khách sáo rồi, tiền bối Kiếm Vương cũng có mặt, cô ngồi trước đi ạ”, Văn Hải mỉm cười.
“Ồ? Ông già đó cũng tới à?”, Minh Vũ hai mắt sáng lên, cười ha ha đi về phía Kiếm Vương.
Kiếm Vương, Minh Vũ đều có mặt thì quả thật là buổi hôn lễ của Văn Hải đã đầy đủ lắm rồi.
Tiếp đó là có không ít nhân vật tai to mặt lớn có mặt. Quan khách hô hào hết lần này tới lần khác, bị sốc bởi những nhân vật này. Tới mức quên cả nâng ly chúc mừng.
Ứng Phá Lãng cũng đã có mặt. Thân phận của hắn đặc biệt. Hắn ngồi cùng mấy người Kiếm Vương. Thế nhưng rõ ràng là mọi người không hiểu rõ lắm thân phận của hắn. Chỉ có những nhân vật có máu mặt là thầm cảm thán, họ không ngờ Sùng Tông Giáo lại có thể mời được cả người này.
Đúng lúc này, không biết có ai hô lên…
Giáo chủ tới rồi…
Dứt lời, cả hội trường đang sục sôi lập tức im phăng phắc.
Tất cả đồng loạt quay qua nhìn hành lang. Thì thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ đỏ với vẻ mặt nghiêm túc bước vào.
Lông mày người này dày và đậm, khí thế hừng hực, mặt vuông chữ điền trông vô cùng uy nghiêm. Nhất là đôi mắt của ông ta dường như khiến người khác không dám nhìn thẳng. Đương nhiên, ngoài điều đó ra thì quan trọng hơn đó là sự có mặt của ông ta không hề thua kém Kiếm Vương hay là Minh Vũ.
Ông ta vừa xuất hiện là tất cả quan khách đã lập tức đứng lên.
“Chào giáo chủ!”
“Chúc mừng giáo chủ!”
“Chúc mừng!”
Tiếng hô vang rần rần cả không gian. Văn Mạt Tâm không thể hiện biểu cảm gì, chỉ chắp tay: “Cảm ơn, cảm ơn, mời ngồi. Mọi người tự nhiên nhé”.
“Cảm ơn giáo chủ”, tiếng hô lại vang lên.
Văn Mạt Tâm có mặt có nghĩa là buổi tiệc chính thức bắt đầu. Tiếng trống rền vang, tiếng pháo nổ đì đoàng. Niềm vui mừng bao trùm cả không gian.
Bên ngoài sơn môn, hai bóng hình chậm rãi bước vào. Đó là một bà cụ và một cô gái.
Bà cụ tuổi đã cao. Cô gái phải dìu mới đi được. Thế nhưng sắc mặt cô gái cũng trắng bệch, thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi.
“Như Thi, cháu không sao chứ?”, bà cụ vội vàng hỏi.
“Cháu không sao ạ”, Liễu Như Thi lắc đầu, cố gắng mỉm cười.
“Như Thi, cứ tiếp tục như này không phải là cách. Chúng ta đợi chúc mừng xong thì bà sẽ dẫn cháu đi gặp thần y Lâm”, bà cụ vỗ nhẹ bàn tay cô gái.
Liễu Như Thi nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ ấm áp, cô gái khẽ gật đầu: “Dạ”
“Đi thôi”.
Bà cụ vừa nói vừa tiếp tục đi về phía sơn môn. Nhưng đúng lúc này.
Vụt.
Một chiếc xe đột nhiên lao vào, hơn nữa còn phan gấp ngay đầu sơn môn. Đám đệ tử đứng trước sơn môn sợ hết hồn, hai bà cháu cũng vội vàng nhìn. Đám đệ tự vây lấy chiếc xe.
“Chuyện gì vậy?”
“Hình như xe không được lên núi”.
“Ai cho các người đi lên đây? Xuống xe”.
“Các người là ai? To gan, đến cả quy tắc của Sùng Tông Giáo mà cũng dám phá à?’
“Tất cả xuống xe. Nhanh!”
Tiếng quát vang lên. Đám đệ tử lập tức kéo cửa xe. Nhưng đúng lúc này, cửa xe cũng được mở ra, một người đàn ông mặc đồ thể thao bước xuống.
Liễu Như Thi nhìn thấy thì run bắn.
“Thần…thần y Lâm?”, cô ấy lầm bầm.
“Cái gì?”
Bà cụ giật mình, vội vàng nhìn theo. Họ thấy thần y Lâm bước về phía cửa với vẻ mặt tối sầm….
Chương 420: Ai là giáo chủ?
Trong một căn phòng, Tam trưởng lão của Sùng Tông Giáo mặt không cảm xúc nhìn đại sư Phong Liệt ở trước mặt.
Nhưng đại sư Phong Liệt chỉ cười trừ, có vẻ rất căng thẳng.
"Phong Liệt, Lạc Thiên ở dưới núi thật sao?", Tam trưởng lão lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, vừa nãy tôi còn gọi điện thoại cho đệ tử của tôi! Vết thương của Lạc Thiên đã được xử lý, chờ băng bó vết thương xong tôi sẽ bảo đệ tử của tôi đưa cô ấy lên núi", đại sư Phong Liệt vội nói.
"Hừ, tốt nhất là như vậy, Phong Liệt, ông cũng to gan lắm, dám xía cả vào chuyện của Sùng Tông Giáo tôi? Ông có biết như vậy nghĩa là gì không? Nếu không nể mặt sư phụ ông có chút giao tình với Sùng Tông Giáo chúng tôi, thì ông nghĩ hôm nay ông sẽ được yên thân sao?", Tam trưởng lão hừ lạnh nói.
"Sau này Phong Liệt sẽ không dám nữa, Tam trưởng lão bớt giận, bớt giận!", Phong Liệt lại cúi người xin lỗi, thái độ rất thành khẩn.
"Bỏ đi, hôm nay là ngày vui của cậu chủ, ông cũng đến để chung vui, nếu tôi động đến ông mà để đồn ra ngoài thì cũng khó coi. Đi uống rượu đi, ngày mai bảo học trò ông nộp mười triệu tệ tiền bồi thường. Đừng có mà gây chuyện nữa, nếu không ông không xuống nổi núi đâu", Tam trưởng lão mất kiên nhẫn phất tay.
"Được, được".
Phong Liệt như trút được gánh nặng, vội gật đầu lui ra.
Khi ông ta quay lại chỗ ngồi, thì Hoắc Kiến Quốc đã uống xong một tuần rượu.
Thấy ông ta bước tới, những người xung quanh đều cười mỉa mai.
"Chà, đại sư Phong Liệt, mùi vị không dễ chịu nhỉ?", người ở bên cạnh nâng ly rượu lên, cười nói.
Phong Liệt chẳng nói chẳng rằng.
"Ngay cả Sùng Tông Giáo cũng dám đắc tội, Phong Liệt, tôi thấy đầu óc của ông có vấn đề rồi", Hoắc Kiến Quốc không mặn không nhạt nói.
Ánh mắt Phong Liệt lộ vẻ tức giận, vốn định nói gì đó, nhưng vẫn kiềm chế, chỉ hừ lạnh một tiếng, không nhìn Hoắc Kiến Quốc nữa.
Nếu đã rơi vào thế hạ phong, ông ta cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Nhưng đúng lúc này...
"Ôi chao!".
Một tiếng kêu đột ngột vang lên, sau đó một ly rượu bất ngờ đổ lên đầu đại sư Phong Liệt.
Khuôn mặt ông ta lập tức ướt đẫm rượu, bả vai cũng bị ướt một mảng.
"Khốn kiếp, các cậu làm gì thế?".
Phong Liệt nổi giận, đứng phắt dậy, quát với đám Hoắc Ngạo vừa đổ rượu vào ông ta.
"Xin lỗi, xin lỗi, chú Phong Liệt, cháu bị trượt chân, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, tất cả là chuyện ngoài ý muốn", Hoắc Ngạo vội vàng cúi đầu khom lưng xin lỗi.
"Khốn kiếp, rõ ràng là anh cố ý!".
"Anh ngứa đòn à?".
"Vừa nãy đánh các anh vẫn chưa thấy đủ sao?".
Các đệ tử của Phong Liệt đập bàn đứng phắt dậy.
Lấy đâu ra trượt chân chứ? Thằng ngốc cũng biết là Hoắc Ngạo cố ý làm vậy.
Khách khứa xung quanh sửng sốt, đồng loạt quay sang nhìn bên này.
Hoắc Kiến Quốc cười nhạt: "Phong Liệt, sao nào? Ông muốn gây sự sao?".
Lúc này, người của Sùng Tông Giáo ở xung quanh cũng lần lượt nhìn sang.
Ngay cả giáo chủ Văn Mạt Tâm ở phía trên cũng liếc nhìn một cái.
Sắc mặt Phong Liệt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bây giờ, thái độ của người Sùng Tông Giáo đối với ông ta không tốt chút nào, nếu ông ta làm ầm mọi chuyện lên, thì chắc chắn Sùng Tông Giáo sẽ không để yên cho ông ta.
E rằng Hoắc Ngạo cũng biết điều này, nên mới dám đối xử với ông ta như vậy.
"Phong Liệt, ông lại làm sao vậy?".
Tam trưởng lão bước từ trong phòng ra, sắc mặt âm trầm, nhìn ông ta với vẻ mặt vô cùng bất mãn.
"Tất cả ngồi xuống đi".
Phong Liệt trầm giọng nói.
"Sư phụ!".
Một đám người nhìn về phía Phong Liệt, nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay.
"Ngồi xuống!".
Phong Liệt lại quát.
Đám đệ tử tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành ngồi xuống.
"Chỉ là hiểu lầm thôi, không sao đâu, không sao đâu, mọi người uống rượu tiếp đi".
Phong Liệt nặn ra nụ cười với người của Sùng Tông Giáo, rồi lại ôm quyền với Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão chỉ hừ một tiếng, không nói gì.
Lúc này mọi người mới thôi.
Nhưng đám khách khứa đều cười trộm, ánh mắt nhìn Phong Liệt đầy chế giễu.
Phong Liệt tái mét mặt, bàn tay siết chặt ly rượu, khiến ly rượu cũng bị rạn nứt.
"Đồ hèn!".
Hoắc Kiến Quốc lắc đầu, lạnh lùng nói.
Phong Liệt nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lập tức nhảy lên đấm cho Hoắc Kiến Quốc một cú.
Nhưng ông ta biết, nếu mình làm vậy thì sẽ tiêu đời.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao, sau đó một người vội vàng chạy vào.
"Sư phụ!".
Người kia kêu lên.
Phong Liệt ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện đệ tử kia chính là Tiểu Vũ, người trước đó được phái đi tiễn Lâm Chính xuống núi.
"Tiểu Vũ, sao con lại về? Chẳng phải sư phụ bảo con đưa Lâm..."
Phong Liệt còn định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, một người bước từ phía sau Tiểu Vũ ra.
Chính là Lâm Chính đã rời đi từ trước đó.
Chỉ thấy anh đi tới giữa đám khách khứa, nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi lên tiếng.
"Giáo chủ Sùng Tông Giáo... là ai?".
Câu nói này lập tức khiến sảnh tiệc đang huyên náo trở nên im bặt.
Vô số cặp mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn đến, nhưng không ai trả lời.
Người này là ai mà to gan vô lễ như vậy chứ?
Không ít người thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ không khí quỷ dị này, tiếp tục lên tiếng.
"Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc ai... là giáo chủ Sùng Tông Giáo không?".
Văn Mạt Tâm ở phía trên mặt không cảm xúc, đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi đứng lên.
"Này chàng trai, cậu tìm bổn giáo chủ có chuyện gì vậy?".
Dường như là tiếng hô hoán của Lâm Chính giúp trái tim căng thẳng của Lạc Thiên được thả lỏng.
Cô ấy ngơ ngác nhìn người trước mặt, hai mắt hơi mơ hồ cố gắng muốn nhìn thật rõ gương mặt anh.
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nhắm mắt lại.
Cũng không biết là quá mệt mỏi hay là ý chí trong lòng cuối cùng cũng sụp đổ, cô ấy không kiên trì nổi nữa.
Lâm Chính chạm trán mình vào trán Lạc Thiên, phát hiện cô ấy không những sốt mà còn vô cùng yếu ớt, sức cùng lực kiệt, cộng thêm quá mệt mỏi dẫn tới kiệt sức. Đương nhiên, những chuyện này đều không quan trọng…
Anh nhìn sang cánh tay của Lạc Thiên.
Cánh tay máu thịt lẫn lộn thậm chí hơi mưng mủ, đầu óc Lâm Chính giống như sắp nổ tung.
Anh là bác sĩ, anh có thể nhận ra chắc chắn vết thương này là do người khác đạp lên mà ra!
Rốt cuộc Lạc Thiên đã phải chịu đựng ấm ức thế nào mới thành ra như vậy?
Lâm Chính không dám nghĩ thêm.
Anh sợ.
Lúc này, cơn giận gần như sắp nuốt chửng tư duy của anh.
Anh mau chóng rút một cây châm bạc ra, đâm vào cánh tay Lạc Thiên, làm dịu cơn đau giúp cô ấy, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng xoa nơi chân bị gãy của cô ấy.
Khí tức tràn trề, làm dịu đau đớn do gãy xương.
Nhưng làm vậy chỉ trị được ngọn không trị được gốc.
“Ông Hoắc, mong ông hãy mau chóng lái xe lên núi, tôi cần đưa bạn tôi của tôi xuống núi chữa trị”, Lâm Chính lạnh lùng nói với Hoắc Kiến Quốc.
“Lái xe lên núi? Hừ, chưa nói tới xe bình thường không thể lên núi, cho dù có thể lên được thì thái độ cậu như vậy là sao? Thượng Võ Quán chúng tôi là nơi để cậu sai khiến tới lui vậy sao? Con bé này là người mà Sùng Tông Giáo muốn bắt về, cậu đưa cô ta đi là ý gì? Cậu muốn chết à? Cậu chết mặc kệ cậu, đừng liên lụy đến Thượng Võ Quán chúng tôi”, Hoắc Kiến Quốc lạnh lùng nói.
Lâm Chính không nói gì.
Có lẽ tìm Hoắc Kiến Quốc giúp đỡ vốn là một quyết định sai lầm.
“Người anh em, cô gái này là gì của cậu?”.
Lúc này, đại sư Phong Liệt ở phía sau lên tiếng hỏi.
“Cô ấy… Cô ấy là bạn của tôi…”, Lâm Chính do dự một lúc rồi đáp.
“Vậy à… Thế này đi, mạng người quan trọng, tôi sẽ sai người lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện”, đại sư Phong Liệt nói.
“Sư phụ, người đang làm gì vậy? Cô ta là phạm nhân của Sùng Tông Giáo đấy!”.
Người bên cạnh sốt ruột, vội nói.
“Sư phụ biết, nhưng dù là phạm nhân cũng phải chữa bệnh chứ? Con bé này bị thương nặng như vậy, nếu còn không chữa trị, e rằng sẽ nguy hiểm tính mạng. Chẳng lẽ người của Sùng Tông Giáo muốn bắt một người chết về?”, đại sư Phong Liệt nhíu mày.
“Nhưng… làm vậy sẽ đắc tội với Sùng Tông Giáo…”, đệ tử đó hơi do dự.
“Yên tâm, sư phụ sẽ sai người trông coi cô ta, cô ta chỉ tiếp nhận điều trị, sư phụ cũng không để cô ta chạy mất, phía Sùng Tông Giáo sư phụ sẽ nói”, đại sư Phong Liệt vẫy tay: “Mau lái xe đến đây đi”.
Các đệ tử thấy vậy đều thở dài, một người chạy về phía chân núi.
Thượng Võ Quán cười nhạt liên tục.
Không ít người âm thầm lắc đầu, hoặc không hiểu ra sao, hoặc là mắng ông ta ngu xuẩn.
Phong Liệt đang can thiệp vào chuyện nội bộ của Sùng Tông Giáo.
Điều này là cấm kị của bất cứ môn phái nào.
Đương nhiên, Sùng Tông Giáo sẽ không vì chuyện này mà tiêu diệt Phong Liệt. Dù gì về mặt ý nghĩa nào đó, Phong Liệt cũng đứng trên góc độ của Sùng Tông Giáo mà suy nghĩ. Nhưng… Sùng Tông Giáo cũng có bác sĩ, ông ta đưa người xuống núi, đây chẳng phải là không nể mặt người của Sùng Tông Giáo hay sao?
Nhiều người đều nghĩ như vậy.
Nhưng trong mắt đa số người, hành động này của Phong Liệt đầy thâm ý.
Ông ta đang lôi kéo Lâm Chính.
Mặc dù hành động này sẽ khiến Sùng Tông Giáo không vui, nhưng chuyện này có thể to cũng có thể nhỏ. Mối quan hệ giữa đại sư Phong Liệt và Sùng Tông Giáo chỉ có thể nói là tàm tạm, nhưng ông ta cũng không hi vọng Sùng Tông Giáo có thể xem trọng mình.
Với ông ta mà nói, một thiên tài trẻ tuổi lại mạnh có tiềm lực hơn một thế lực lớn rất nhiều.
Đương nhiên chuyện này có lợi cũng có hại, người ngoài không có quyền can thiệp.
Chẳng mấy chốc, đồ đệ của Phong Liệt đã lái xe tới.
Lâm Chính cũng không dong dài, bế Lạc Thiên chui vào xe, xe ô tô lập tức chạy xuống núi.
“Phong Liệt, ông làm gì vậy?”.
Lúc sau, đệ tử Sùng Tông Giáo đuổi tới, giận dữ hét lên với Phong Liệt.
“Ông cho người chở cô ta đi là ý gì? Ông và cô ta là một bọn sao?”, một đệ tử tức giận hỏi.
“Anh bạn, cô bé đó bị thương nặng, phải kịp thời chữa trị. Hôm nay là ngày vui của cậu chủ các người, nếu để xảy ra án mạng, ai cũng không giải thích được”, đại sư Phong Liệt bất lực nói.
“Tôi nói ông biết, con ả khốn nạn đó là tội nhân của Sùng Tông Giáo chúng tôi, nếu cô ta chạy, tôi xem ông sẽ chết thế nào!”, đệ tử đó chỉ vào mũi Phong Liệt mắng chửi.
“Các vị đừng giận, tôi sẽ bảo đệ tử tôi trông coi cô bé đó, đợi cô ấy đỡ hơn, tôi sẽ đưa cô ấy về Sùng Tông Giáo”, đại sư Phong Liệt vội cười nói.
Mấy người liên tục thở dài.
Không phải vì lời nói của Phong Liệt mà bởi vì thái độ của ông ta.
Sùng Tông Giáo suy cho cùng vẫn là Sùng Tông Giáo, bất cứ đệ tử nào cũng có thể mắng chửi vị chuyên gia võ thuật lừng danh này.
Có thể thấy thực lực của Sùng Tông Giáo đáng sợ thế nào.
“Nếu các người đã nói vậy thì được, theo tôi về tự mình giải thích với cậu Văn đi”, đệ tử kia lạnh lùng nói.
“Cậu Văn?”, đại sư Phong Liệt hơi ngẩn người.
Nhưng đệ tử đó dường như không muốn nói nhiều, quay người rời đi.
Một trận ầm ĩ kết thúc tại đây.
Nhưng đối với Lâm Chính mà nói, lúc này mới chỉ là bắt đầu.
Trong trấn dưới núi có bệnh viện, Lâm Chính lập tức bế Lạc Thiên vào phòng cấp cứu xử lý.
“Thưa anh, anh không thể tùy tiện vào trong”, bác sĩ và y tá vội vàng ngăn Lâm Chính lại.
“Tránh ra, tôi là thần y Lâm, Hội trưởng Hiệp hội Y tế Giang Thành!”, Lâm Chính đưa giấy chứng nhận ra.
Các bác sĩ đều sửng sốt.
“Thần… Thần y Lâm? Hóa ra là anh?”.
“Trời ạ, thần y Lâm đến đây rồi!”.
Tin tức lập tức truyền khắp bệnh viện.
Thậm chí đã kinh động đến cả viện trưởng.
Nhưng Lâm Chính lại không quan tâm, đi thẳng vào phòng cấp cứu, xử lý vết thương cho Lạc Thiên.
Những đệ tử của Phong Liệt đi cùng Lâm Chính đều lộ ra vẻ mặt không tin nổi.
“Anh ta là thần y Lâm?”.
“Chắc giả đấy!”.
“Mau, mau thông báo cho sư phụ!”.
Mấy người run rẩy nói, một người run lẩy bẩy lấy điện thoại ra khỏi túi.
Khi Phong Liệt đang thấp thỏm lên núi nghe được tin tức này thì thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta biết ông ta cược đúng rồi…
Người thanh niên đó… quả nhiên không phải hạng tầm thường…
“Phong Liệt, ông thật là ngu xuẩn, xem ra Thượng Võ Quán chúng tôi không đợi được ông đến khiêu chiến rồi!”, Hoắc Kiến Quốc đi bên cạnh lạnh nhạt nói.
Trong mắt ông ta còn lộ ra vẻ đắc ý.
Hiển nhiên, ông ta vô cùng xem thường hành động này của Phong Liệt.
Đây đúng là chuyện ngu xuẩn có kẻ ngốc mới làm.
“Hoắc Kiến Quốc, người thật sự ngu xuẩn là ông, ông thả một vị Phật lớn đi rồi! Ha ha ha…”, đại sư Phong Liệt cười ha hả.
Hoắc Kiến Quốc nhíu mày, rõ ràng không hiểu ông ta có ý gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ âm thầm hừ một tiếng: “Ngu xuẩn cùng cực!”.
Chương 417: Đáng chết
Việc chữa trị cho Lạc Thiên không tốn quá nhiều thời gian của Lâm Chính.
Mặc dù nhìn cô ấy vẻ mất sức, đầu bù tóc rối, khắp người toàn là vết thương nhưng tất cả đều khá nhẹ. Duy chỉ có phần chân bị gãy và một bàn tay bị máu thịt be bét là nghiêm trọng một chút.
Lâm Chính đương nhiên nhận ra là chuyện gì. Anh chuyên tâm chữa trị cho Lạc Thiên, mỗi một cây kim châm lên người hay một loại thuốc bôi lên anh đều tập trung cao độ.
Một lúc sau, Lâm Chính mồ hôi nhễ nhại. Cùng với từng kim châm xuống, Lạc Thiên từ từ tỉnh lại. Cô ấy nhìn người đàn ông đang chữa trị cho mình ở bên cạnh, nước mắt rưng rưng. Lạc Thiên tưởng mình đang nằm mơ nhưng khi nhìn kỹ thì tất cả đều là thực tại.
“Tôi tưởng…mình sẽ không còn gặp lại anh nữa..”, cô gái nói giọng khàn khàn và thều thào.
“Ai làm vậy?”, Lâm Chính vừa châm kim vừa hỏi, Lạc Thiên bặm môi, không nói gì.
“Là ai làm?”, Lâm Chính hỏi một lần nữa.
“Lâm Chính, anh đừng hỏi nữa. Người đó…chúng ta không động vào được…”, Lạc Thiên thấp giọng.
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết ai làm là được?”, Lâm Chính lặp lại.
Lạc Thiên nhắm mắt lại. Cô gái lựa chọn im lặng. Cô ấy biết tính cách của Lâm Chính.
Cô cũng biết sức mạnh của Văn Hải và Ứng Phá Lãng. Người có thể khiến Văn Hải phụng bồi như vậy chắc chắn không phải hạng tầm thường. Nếu như Lạc Thiên nói cho Lâm Chính, với tính cách của anh thì chắc chắn anh sẽ gây ra chuyện lớn. Vì vậy cô sẽ không nói.
Thực ra cô không hề hiểu anh. Lâm Chính cắm cây kim cuối cùng lên cánh tay cô, khẽ mỉm cười: “Được, nếu đã không nói thì chuyện này chúng ta không nhắc tới nữa”.
Lạc Thiên ngạc nhiên, nhìn anh với vẻ không dám tin: “Lâm Chính, thật sao?”
“Đương nhiên, cô yên tâm dưỡng bệnh đi”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó đưa đồ cho Lạc Thiên, kêu thêm hai cô gái vào thay đồ cho cô. Những người này tỏ thái độ vô cùng cung kính và nghe lời Lâm Chính.
“Hai người sau này giúp tôi chăm sóc cô ấy, tôi sẽ không để hai người chịu thiệt đâu”, Lâm Chính nói.
“Không có gì ạ”.
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy”.
Hai cô gái mỉm cười gật đầu, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sùng bái. Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều, chỉ quay người rời khỏi bệnh viện.
Đúng lúc anh định rời đi thì nghe thấy có tiếng bước chân của nhiều người vọng tới. Đám đông đứng chật kín lối hành lang. Lâm Chính khựng người.
"Cậu chính là thần y Lâm của Giang Thành sao? Xin chào, tôi là viện trưởng của bệnh viện này, tôi họ Quan, tên là Quan Hải Thanh”, một người đàn ông tóc hoa râm bước tới kích động bắt tay Lâm Chính.
“Chào viện trưởng Quan”, Lâm Chính gật đầu, liếc nhìn hành lang và hỏi; “Chuyện gì vậy?”
“Thần y Lâm, bọn họ đều tới vì cậu”.
“Vì tôi sao?”
“Đúng vậy, thần y Lâm, cậu không biết chứ điều kiện chữa trị của bệnh viện chúng tôi có hạn. Có rất nhiều bệnh chúng tôi không đủ thiết bị kiểm tra. Mà nhiều người bệnh cũng không có tiền tới các bệnh viện lớn nên đành ở lại chỗ chúng tôi. Thế nhưng ngày qua ngày thế này cũng không phải là cách hay. Có nhiều người đã lựa chọn từ bỏ. Thậm chí có nhiều người về nhà tự kê thuốc uống, nhưng như vậy chẳng khác gì tự sát. Hôm nay nghe nói thần y Lâm tới, lại được nghe danh thần y Lâm giỏi giang, từ tâm nên họ hi vọng thần y Lâm có thể giúp họ trị bệnh”, viện trưởng Quan nói tiếp.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì chau mày: “Tôi nghe nói Sùng Tông Giáo trên núi cùng rất giỏi y thuật, tại sao mọi người không tới đó chữa bệnh?”
“Cũng đi rồi nhưng không có tác dụng! Còn bị bọn họ đánh đuổi nữa”.
“Người của Sùng Tông Giáo chỉ coi trọng tiền bạc và quyền thế. Nếu không có tiền, không có quyền thì bọn họ sẽ không chữa cho?", bệnh nhân thi nhau giải thích.
“Bệnh của chúng tôi cũng là do người của Sùng Tông Giáo gây ra mà!”
“Bọn họ ngày nào cũng luyện độc dược gì đó, mùi thuốc bay khắp thôn, chẳng có ai là không bị bệnh cả”.
“Chúng tôi bị Sùng Tông Giáo hại cả đấy”.
Mọi người tức giận, có người còn khóc thút thít. Hiện trường thật thê lương. Lâm Chính tối sầm mặt, nhìn viện trưởng và nói khẽ: “Phía trên không có phản ứng gì à?”
Viện trưởng Quan nghe thấy vậy thì thở dài không nói gì.
“Viện trưởng Quan có nói, mỗi năm cũng đi cả chục lần nhưng đều vô ích. Tất cả đều do Sùng Tông Giáo gây ra…”
“Thậm chí viện trưởng Quang còn tới cả Sùng Tông Giáo xin giúp đỡ nhưng bọn họ không chịu. Viện trưởng đấu tranh cho chúng tôi còn bị đánh gãy hai chân, giờ chân vẫn chưa lành hẳn nữa”, mọi người lại lên tiếng.
“Đó là một giáo phái vô nhân đạo”.
“Bọn họ là tà giáo!”
“Ông trời sẽ trừng trị họ thích đáng”.
“Đám hút máu người đó sớm muộn gì cũng bị nghiệp quật thôi”
Người bệnh tức giận đùng đùng, thật chỉ muốn liều mạng ngay lập tức với người của Sùng Tông Giáo. Nhưng ai cũng biết chỉ cần họ gây chuyện thì sẽ chết là cái chắc.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì lập tức hiểu ra. Chẳng trách bệnh viện này không lớn mà người bệnh lại nhiều như vậy. Nếu đúng như những gì họ nói thì Sùng Tông Giáo đúng là đáng chết.
“Lâm Chính, đây đều là người dân của những thôn lân cận. Bọn họ thu nhập vốn không cao, giờ lại mắc đủ thứ bệnh, không có tiền chữa, bệnh viện chúng tôi cũng hỗ trợ hết sạch rồi. Các lọai trợ cấp cũng đã xin nhưng không đủ. Thần y Lâm, nghe nói cậu y thuật cao minh, xin cậu ra tay giúp đỡ. Cầu xin cậu. Đây đều là sinh mệnh mà”.
Viện trưởng Quan kích động lên tiếng, ngay sau đó run rẩy quỳ xuống trước mặt Lâm Chính. Lâm Chính thấy vậy vội vàng đỡ ông ấy dậy.
“Viện trưởng Quan, đừng như thế. Tôi hứa với ông sẽ giúp”.
“Thật sao? Cảm ơn thần y Lâm”, Quan Hải Thanh mừng rỡ.
“Cảm ơn thần y Lâm”.
“Thần y Lâm đúng là Bồ Tát sống”.
“Cảm ơn thần y Lâm”
“Tôi xin cúi lạy trước thần y”.
Người bệnh quỳ xuống khóc lóc.
“Mọi người mau đứng lên”, Lâm Chính vội vàng nói. Nhưng vô ích.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói với Quan Hải Thanh: “Tôi đi gọi điện, kêu vài người tới. Những người này đều có y thuật tinh thông, bọn họ sẽ ở lại đây ba ngày, coi như là làm việc thiện”.
“Thần y Lâm không ra tay sao?”, Quan Hải Thanh hỏi với vẻ tò mò.
“Tôi còn có việc gấp, tạm thời không làm gì được. Ông yên tâm, tôi đảm bảo bọn họ sẽ chữa khỏi bệnh cho mọi người”.
“Vâng…cảm ơn thần y Lâm. Tôi tin cậu”, Quan Thanh Hải gật đầu.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi cho Hùng Trưởng Bạch.
“Thưa thầy?”, Hùng Trưởng Bạch cung kính lên tiếng.
“Bảo Tần Bách Tùng đưa một đoàn người tới đây, lấy danh nghĩa của học viện Huyền Y Phái làm từ thiện cứu người”.
Lâm Chính dặn dò xong bèn tắt máy. Anh nhìn ra cửa, nói với Phong Liệt.
“Đi lái xe đi, chúng ta tới núi Sùng Tông”.
Chương 418: Kiếm Vương
“Cái gì, con bé đó bỏ chạy rồi sao?”, Văn Hải tái mặt, trừng mắt khi nhận được tin từ đệ tử đưa tới.
“Vâng…vâng cậu Văn…”, người đệ tử rụt rè, cẩn trọng lên tiếng.
Dứt lời, Văn Hải lập tức đạp thẳng vào mặt đệ tử này.
Rầm!
Người đệ tử ngã lăn ra đất, mặt hằn vết chân, sưng lên một mảng. Thế nhưng người này không dám ho he, chỉ lặng lẽ đứng dậy và cúi đầu.
“Lập tức cử người đi tìm, nếu không tìm được con nhỏ đó thì đừng có về nữa”, Văn Hải lạnh giọng.
“Cậu Văn, thực ra người đó đã được đại sư Phong Liệt đưa đi rồi”, người này lên tiếng.
“Đại sư Phong Liệt sao?”, Văn Hải chau mày.
Người này lập tức thuật lại đầu đuôi sự việc. Văn Hải tối sầm mặt, tức giận nói: “Một tên Phong Liệt mà dám đối đầu với Sùng Tông Giáo? Hừ, đúng là chán sống. Phong Liệt đâu, đi xử lý ông ta cho tôi”.
“Văn Hải đừng nóng, không phải Phong Liệt đã nói rồi sao? Con bé tiện nhân đó chẳng qua là được ông ta đưa xuống núi chữa trị mà thôi. Yên tâm đi, chắc chắn Phong Liệt vẫn trông chừng cô ta. Nếu không, ông ta mà đối đầu với bên trên thì có phải là ngốc không. Chắc chắn ông ta biết cái nào có lợi, có hại cho mình”, Ứng Phá Lãng lúc này đã được băng bó sơ qua đang nâng ly rượu và lên tiếng.
“Lập tức cho người đưa con tiện nhân đó về”, Văn Hải trầm giọng.
“Chuyện này đừng vội”, không đợi người đệ tử lên tiếng thì Ứng Phá Lãng đã xua tay.
“Phá Lãng…”
“Văn Hải, hôm nay là ngày vui của anh, anh nên ra ngoài tiếp khách trước đi, chuyện nhỏ này gạt qua một bên, chuyện đại sự của anh mới là quan trọng”, Ứng Phá Lãng lên tiếng.
“Cậu Ứng, thật ngại quá, lại để xảy ra chuyện như vậy. Tôi đã không chu toàn, mong cậu thông cảm”, Văn Hải tỏ vẻ áy náy.
“Không có gì, nhưng có một điều tôi rất tò mò, đó là có lẽ Phong Liệt không biết cô gái đó, vậy tại sao ông ta lại mạo hiểm đối đầu với Sùng Tông Giáo để cứu cô ta vậy?”, Ứng Phá Lãng thản nhiên hỏi.
“Điểm này, tôi cũng không rõ”, Văn Hải sờ cằm suy nghĩ.
“Thôi bỏ đi, không nghĩ ra thì thôi vậy, chuyện nhỏ thôi mà. Không cần bận tâm, anh mau đi bận việc đi”, Ứng Phá Lãng mỉm cười.
“Được, cậu Ứng, vậy tôi đi trước nhé, có gì cậu cứ gọi”.
“Ừm”.
“Chăm sóc cậu Ứng tốt cho tôi, nếu mà để cậu Ứng không hài lòng thì các người biết tay đấy”, Văn Hải lạnh giọng quát đám đệ tử của Sùng Tông Giáo, sau đó quay người đi vào trong sân.
Giờ đã điểm, Sùng Tông Giáo trên dưới đều vô cùng náo nhiệt. Sơn môn giống như chợ tập trung, người ra người vào nườm nượp.
Hôm nay những người tới đây không chỉ có các gia đình danh y nổi tiếng mà còn có rất nhiều chính khách, thương nhân, nhất là những gia đình có võ thuật cao cường trong cả nước cũng có mặt.
Dù sao thì mối quan hệ của Sùng Tông Giáo cũng khá rộng, dù là y thuật hay võ thuật thì bọn họ đều có sự tiếp xúc.
“Ha ha ha, chúc mừng, chúc mừng”.
“Sếp Phương khách sáo quá, nào, mời bên này”.
“Ấy, Sở sư phụ, ông cũng tới rồi à. Nào, mời ngồi, mời ngồi”.
“Trương Vệ Trường tới chưa? Mau mời vào đi!”
“Nhanh, mang rượu lên, rượu đâu?”
Bên trong ồn ào huyên náo, đây là buổi tiệc quy mô lớn của Sùng Tông Giáo, số bàn tiệc lên tới con số hàng trăm bàn. Đương nhiên, những bàn quan trọng cũng chỉ tầm chục bàn, những người ngồi bàn này đều là khách quý, được xe đưa thẳng vào trong sơn trang.
Văn Hải bước ra, tiếp đón khách quý. Bố của gã cũng là giáo chủ của Sùng Tông Giáo thì vẫn chưa xuất hiện.
Ông ta cũng không quá thích những chuyện như thế này. Nếu như có nhân vật tầm cỡ nào đó mà có mặt, Văn Hải không điều phối được thì ông ta vẫn phải ra mặt .Đúng lúc này, có một đệ tử chạy vào nói nhỏ bên tai Văn Hải: “Cậu Văn, Kiếm Vương tới rồi”.
“Cái gì?”
Văn Hải sững sờ, vui mừng lắm: “Nhanh, mau gọi các vị trưởng lão tới đây, cùng ra đón Kiếm Vương”.
“Dạ”.
Người đệ tử bèn lui ra. Một lúc sau, các vị trưởng lão đang mời rượu tại các bạn tiệc lần lượt đứng dậy cùng Văn Hải đi ra cửa.
Một ông cụ mặc áo giản dị từ ngoài bước vào. Người này mặc áo màu vàng, quần thì lấm tấm bùn, đến đôi dày trông cũng vô cùng đơn giản, rõ ràng là không hợp với với vẻ phú quý của buổi tiệc này.
Nhưng khi biết thân phận của người này thì ai ai cũng phải tỏ ra tôn kính. Thậm chí những người giàu có còn không ngừng bàn tán và lập tức đặt ly rượu xuống đứng cả dậy.
“Vị này chính là Kiếm Vương phải không?”
“Đây là truyền kỳ của Hoa Quốc chúng ta đấy”
“Ôi trời, ông ấy cũng tới rồi!”
“Thật không thể tin được”
Đám đông xì xầm. Cũng có người chưa từng nghe qua cái tên này bèn tò mò hỏi.
“Kiếm Vương là ai thế?”
Câu nói này khiến không ít người quay qua nhìn ông ta như nhìn một kẻ đầu óc có vấn đề.
“Sao thế? Đến cả Kiếm Vương cũng không nhận ra à?”
“Nói xem nào!”
“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, thế có biết thần y Lâm không vậy?”
“Đương nhiên là biết rồi, một người mà đánh bại cả Y Vương Hàn Thành, cứu cả giới Đông Y Hoa Quốc”.
“Cậu ấy giờ cũng được coi là truyền kỳ. Kiếm Vương này là tiền bối. Có điều danh tiếng của ông ấy được thiết lập từ 30 năm trước. Lúc đó nước R có người xâm nhập vào nước ta khiêu chiến với giới võ đạo, tất cả các gia tộc võ đạo lớn đều bị thách thức và đó cũng là lúc Kiếm Vương xuất hiện, đánh bại thế lực này, giữ lại thể diện cho võ đạo Hoa Quốc. Giờ thì biết chưa?”
“Cái gì, 30 năm trước đã nổi tiếng rồi sao?”, người này há mồm trợn mắt. 30 năm trước đã vậy thì không biết bây giờ khủng khiếp cỡ nào.
Lúc này những người ban đầu không biết Kiếm Vương bỗng tỏ ra cung kính nhân vật này vô cùng. Đây mới đúng là đại sư võ đạo mà.
“Tôi tới uống rượu”, Kiếm Vương cũng không nói gì nhiều, chỉ lên tiếng đầy thẳng thắng.
“Có có có, tiền bối Kiếm Vương uống rượu gì cũng có! Xin mời ngồi!”, Văn Hải vội vàng nói .
“Ừm! Nhưng tôi cũng không phải uống không, trên đường tới đây tôi đã nhặt được một cành cây khá lắm, luyện thành kiếm gỗ, coi như là thay cho tiền uống rượu vậy?”, Kiếm Vương nói rồi cậu bé tầm 10 tuổi đứng bên cạnh ông ta bước ra, cầm một hộp kiếm đưa cho Văn Hải.
Văn Hải vội vàng mở ra, bên trong là một thanh kiếm gỗ vô cùng tinh tế. Nhìn thấy thanh kiếm, không ít người hoang mang. Một thanh kiếm gỗ thì có thể làm được gì chứ? Văn Hải cũng nghĩ vậy.
“Cậu thử xem”, Kiếm Vương thản nhiên nói.
“À…thôi khỏi”, Văn Hải cười lúng túng.
“Thử xem có chém được cái bàn kia không?”, Kiếm Vương chỉ vào cái bàn đá bên cạnh.
“Đó là đá đấy”, Văn Hải kinh hãi kêu lên.
Chương 419: Tới nơi
Chương 419: Tới nơi
“Một phiến đá thôi mà! Cậu không muốn thử thì thôi vậy. Tôi đi uống rượu đây”.
Kiêm Vương lắc đầu, rõ ràng là không bận tâm lắm. Văn Hải chau mày, nhìn cây kiếm tinh tế nhưng có phần yếu ớt trong tay. Cuối cùng, gã vẫn quyết định thử.
Gã giơ kiếm lên, dùng sức chém mạnh xuống chiếc bàn đá. Cảm tưởng thanh kiếm không phát ra được chút uy lực nào, thế nên mọi người cũng không bận tâm lắm.
Thế nhưng một giây sau…
Chát! Thanh kiếm sắc bén đã chém chiếc bàn đá làm hai.
“Trời!’
Đám đông lập tức kinh hãi kêu lên. Bầu không khí sôi sùng sục. Tất cả đều vây lấy, nhìn chiếc bàn bị chém làm hai bằng ánh mắt không dám tin.
Văn Hải cũng đơ người. Gã nhìn chăm chăm chiếc bàn, rồi lại nhìn thanh kiếm gỗ, một lúc sau bật cười.
“Kiếm tốt! Kiếm tốt! Quả không hổ danh là Kiếm Vương, nào mang bình Trạng Nguyên Hồng ra đây mời tiền bối Kiếm Vương”, Văn Hải cảm thấy vui lắm.
Mặc dù bây giờ không có mấy người dùng kiếm nữa nhưng món đồ này vẫn là một bảo bối, rất có giá trị sưu tầm và tốt hơn cả kim cương hay siêu xe.
Khách khứa cảm thán, ai cùng kêu Kiếm Vương đúng là kỳ nhân. Một thanh kiếm gỗ làm chơi chơi thôi mà đáng sợ tới mức như vậy. Họ nhìn ông cụ bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lúc này, có một đệ tử khác vội vàng chạy lại.
“Cậu Văn, cô Minh Vũ của Kỳ Dược Phòng cũng tới rồi!”
“Hả?”, Văn Hải kích động và sung sướng.
Bọn họ đều gửi thiệp mời cho những nhân vật này nhưng không hi vọng lắm là họ sẽ tới. Vì dù sao những nhân vật này cũng quá tầm cỡ.
Nhất là Kỳ Dược Phòng, được coi là thánh điện của trung tâm Đông y.
Cả Nam Phái, Bắc Phái, Ẩn Phái đều vô cùng coi trọng Kỳ Dược Phòng. Nguyên nhân thì được nhiên là nơi đây sản xuất ra rất nhiều loại thuốc nổi tiếng. Rất nhiều dược liệu quý hiếm, thậm chí là những loại tưởng đã tuyệt chủng thì bọn họ đều có.
Nơi này có thể nói là vô cùng quan trọng. Mà Minh Vũ lại là người đại diện của Kỳ Dược Phòng. Sự có mặt của người này đã chứng tỏ rằng Kỳ Dược Phòng rất coi trọng Sùng Tông Giáo.
Văn Hải dẫn người ra đón tiếp. Gã cười không khớp được hàm.
Minh Vũ là một người phụ nữ trung niên, mặc lễ phục trông vô cùng trang nhã. Bà ta mỉm cười nói: “Văn Hải, chúc mừng nhé”.
“Cô Minh khách sáo quá. Mời cô ngồi. Cháu sẽ gọi bộ cháu ra tiếp đãi cô ạ”, Văn Hải kích động nói.
Kiếm Vương hay Minh Vũ đều không phải là người mà gã có thể tiếp đón được, phải mời giáo chủ Văn Mạt Tâm ra mặt thôi.
“Ha ha, thôi khỏi, bố cháu không thích náo nhiệt, không cần gọi ông ấy ra đâu. Lúc nào cần thì ông ấy sẽ xuất hiện”.
“Cô Minh lại khách sáo rồi, tiền bối Kiếm Vương cũng có mặt, cô ngồi trước đi ạ”, Văn Hải mỉm cười.
“Ồ? Ông già đó cũng tới à?”, Minh Vũ hai mắt sáng lên, cười ha ha đi về phía Kiếm Vương.
Kiếm Vương, Minh Vũ đều có mặt thì quả thật là buổi hôn lễ của Văn Hải đã đầy đủ lắm rồi.
Tiếp đó là có không ít nhân vật tai to mặt lớn có mặt. Quan khách hô hào hết lần này tới lần khác, bị sốc bởi những nhân vật này. Tới mức quên cả nâng ly chúc mừng.
Ứng Phá Lãng cũng đã có mặt. Thân phận của hắn đặc biệt. Hắn ngồi cùng mấy người Kiếm Vương. Thế nhưng rõ ràng là mọi người không hiểu rõ lắm thân phận của hắn. Chỉ có những nhân vật có máu mặt là thầm cảm thán, họ không ngờ Sùng Tông Giáo lại có thể mời được cả người này.
Đúng lúc này, không biết có ai hô lên…
Giáo chủ tới rồi…
Dứt lời, cả hội trường đang sục sôi lập tức im phăng phắc.
Tất cả đồng loạt quay qua nhìn hành lang. Thì thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ đỏ với vẻ mặt nghiêm túc bước vào.
Lông mày người này dày và đậm, khí thế hừng hực, mặt vuông chữ điền trông vô cùng uy nghiêm. Nhất là đôi mắt của ông ta dường như khiến người khác không dám nhìn thẳng. Đương nhiên, ngoài điều đó ra thì quan trọng hơn đó là sự có mặt của ông ta không hề thua kém Kiếm Vương hay là Minh Vũ.
Ông ta vừa xuất hiện là tất cả quan khách đã lập tức đứng lên.
“Chào giáo chủ!”
“Chúc mừng giáo chủ!”
“Chúc mừng!”
Tiếng hô vang rần rần cả không gian. Văn Mạt Tâm không thể hiện biểu cảm gì, chỉ chắp tay: “Cảm ơn, cảm ơn, mời ngồi. Mọi người tự nhiên nhé”.
“Cảm ơn giáo chủ”, tiếng hô lại vang lên.
Văn Mạt Tâm có mặt có nghĩa là buổi tiệc chính thức bắt đầu. Tiếng trống rền vang, tiếng pháo nổ đì đoàng. Niềm vui mừng bao trùm cả không gian.
Bên ngoài sơn môn, hai bóng hình chậm rãi bước vào. Đó là một bà cụ và một cô gái.
Bà cụ tuổi đã cao. Cô gái phải dìu mới đi được. Thế nhưng sắc mặt cô gái cũng trắng bệch, thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi.
“Như Thi, cháu không sao chứ?”, bà cụ vội vàng hỏi.
“Cháu không sao ạ”, Liễu Như Thi lắc đầu, cố gắng mỉm cười.
“Như Thi, cứ tiếp tục như này không phải là cách. Chúng ta đợi chúc mừng xong thì bà sẽ dẫn cháu đi gặp thần y Lâm”, bà cụ vỗ nhẹ bàn tay cô gái.
Liễu Như Thi nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ ấm áp, cô gái khẽ gật đầu: “Dạ”
“Đi thôi”.
Bà cụ vừa nói vừa tiếp tục đi về phía sơn môn. Nhưng đúng lúc này.
Vụt.
Một chiếc xe đột nhiên lao vào, hơn nữa còn phan gấp ngay đầu sơn môn. Đám đệ tử đứng trước sơn môn sợ hết hồn, hai bà cháu cũng vội vàng nhìn. Đám đệ tự vây lấy chiếc xe.
“Chuyện gì vậy?”
“Hình như xe không được lên núi”.
“Ai cho các người đi lên đây? Xuống xe”.
“Các người là ai? To gan, đến cả quy tắc của Sùng Tông Giáo mà cũng dám phá à?’
“Tất cả xuống xe. Nhanh!”
Tiếng quát vang lên. Đám đệ tử lập tức kéo cửa xe. Nhưng đúng lúc này, cửa xe cũng được mở ra, một người đàn ông mặc đồ thể thao bước xuống.
Liễu Như Thi nhìn thấy thì run bắn.
“Thần…thần y Lâm?”, cô ấy lầm bầm.
“Cái gì?”
Bà cụ giật mình, vội vàng nhìn theo. Họ thấy thần y Lâm bước về phía cửa với vẻ mặt tối sầm….
Chương 420: Ai là giáo chủ?
Trong một căn phòng, Tam trưởng lão của Sùng Tông Giáo mặt không cảm xúc nhìn đại sư Phong Liệt ở trước mặt.
Nhưng đại sư Phong Liệt chỉ cười trừ, có vẻ rất căng thẳng.
"Phong Liệt, Lạc Thiên ở dưới núi thật sao?", Tam trưởng lão lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, vừa nãy tôi còn gọi điện thoại cho đệ tử của tôi! Vết thương của Lạc Thiên đã được xử lý, chờ băng bó vết thương xong tôi sẽ bảo đệ tử của tôi đưa cô ấy lên núi", đại sư Phong Liệt vội nói.
"Hừ, tốt nhất là như vậy, Phong Liệt, ông cũng to gan lắm, dám xía cả vào chuyện của Sùng Tông Giáo tôi? Ông có biết như vậy nghĩa là gì không? Nếu không nể mặt sư phụ ông có chút giao tình với Sùng Tông Giáo chúng tôi, thì ông nghĩ hôm nay ông sẽ được yên thân sao?", Tam trưởng lão hừ lạnh nói.
"Sau này Phong Liệt sẽ không dám nữa, Tam trưởng lão bớt giận, bớt giận!", Phong Liệt lại cúi người xin lỗi, thái độ rất thành khẩn.
"Bỏ đi, hôm nay là ngày vui của cậu chủ, ông cũng đến để chung vui, nếu tôi động đến ông mà để đồn ra ngoài thì cũng khó coi. Đi uống rượu đi, ngày mai bảo học trò ông nộp mười triệu tệ tiền bồi thường. Đừng có mà gây chuyện nữa, nếu không ông không xuống nổi núi đâu", Tam trưởng lão mất kiên nhẫn phất tay.
"Được, được".
Phong Liệt như trút được gánh nặng, vội gật đầu lui ra.
Khi ông ta quay lại chỗ ngồi, thì Hoắc Kiến Quốc đã uống xong một tuần rượu.
Thấy ông ta bước tới, những người xung quanh đều cười mỉa mai.
"Chà, đại sư Phong Liệt, mùi vị không dễ chịu nhỉ?", người ở bên cạnh nâng ly rượu lên, cười nói.
Phong Liệt chẳng nói chẳng rằng.
"Ngay cả Sùng Tông Giáo cũng dám đắc tội, Phong Liệt, tôi thấy đầu óc của ông có vấn đề rồi", Hoắc Kiến Quốc không mặn không nhạt nói.
Ánh mắt Phong Liệt lộ vẻ tức giận, vốn định nói gì đó, nhưng vẫn kiềm chế, chỉ hừ lạnh một tiếng, không nhìn Hoắc Kiến Quốc nữa.
Nếu đã rơi vào thế hạ phong, ông ta cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Nhưng đúng lúc này...
"Ôi chao!".
Một tiếng kêu đột ngột vang lên, sau đó một ly rượu bất ngờ đổ lên đầu đại sư Phong Liệt.
Khuôn mặt ông ta lập tức ướt đẫm rượu, bả vai cũng bị ướt một mảng.
"Khốn kiếp, các cậu làm gì thế?".
Phong Liệt nổi giận, đứng phắt dậy, quát với đám Hoắc Ngạo vừa đổ rượu vào ông ta.
"Xin lỗi, xin lỗi, chú Phong Liệt, cháu bị trượt chân, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, tất cả là chuyện ngoài ý muốn", Hoắc Ngạo vội vàng cúi đầu khom lưng xin lỗi.
"Khốn kiếp, rõ ràng là anh cố ý!".
"Anh ngứa đòn à?".
"Vừa nãy đánh các anh vẫn chưa thấy đủ sao?".
Các đệ tử của Phong Liệt đập bàn đứng phắt dậy.
Lấy đâu ra trượt chân chứ? Thằng ngốc cũng biết là Hoắc Ngạo cố ý làm vậy.
Khách khứa xung quanh sửng sốt, đồng loạt quay sang nhìn bên này.
Hoắc Kiến Quốc cười nhạt: "Phong Liệt, sao nào? Ông muốn gây sự sao?".
Lúc này, người của Sùng Tông Giáo ở xung quanh cũng lần lượt nhìn sang.
Ngay cả giáo chủ Văn Mạt Tâm ở phía trên cũng liếc nhìn một cái.
Sắc mặt Phong Liệt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bây giờ, thái độ của người Sùng Tông Giáo đối với ông ta không tốt chút nào, nếu ông ta làm ầm mọi chuyện lên, thì chắc chắn Sùng Tông Giáo sẽ không để yên cho ông ta.
E rằng Hoắc Ngạo cũng biết điều này, nên mới dám đối xử với ông ta như vậy.
"Phong Liệt, ông lại làm sao vậy?".
Tam trưởng lão bước từ trong phòng ra, sắc mặt âm trầm, nhìn ông ta với vẻ mặt vô cùng bất mãn.
"Tất cả ngồi xuống đi".
Phong Liệt trầm giọng nói.
"Sư phụ!".
Một đám người nhìn về phía Phong Liệt, nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay.
"Ngồi xuống!".
Phong Liệt lại quát.
Đám đệ tử tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành ngồi xuống.
"Chỉ là hiểu lầm thôi, không sao đâu, không sao đâu, mọi người uống rượu tiếp đi".
Phong Liệt nặn ra nụ cười với người của Sùng Tông Giáo, rồi lại ôm quyền với Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão chỉ hừ một tiếng, không nói gì.
Lúc này mọi người mới thôi.
Nhưng đám khách khứa đều cười trộm, ánh mắt nhìn Phong Liệt đầy chế giễu.
Phong Liệt tái mét mặt, bàn tay siết chặt ly rượu, khiến ly rượu cũng bị rạn nứt.
"Đồ hèn!".
Hoắc Kiến Quốc lắc đầu, lạnh lùng nói.
Phong Liệt nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lập tức nhảy lên đấm cho Hoắc Kiến Quốc một cú.
Nhưng ông ta biết, nếu mình làm vậy thì sẽ tiêu đời.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao, sau đó một người vội vàng chạy vào.
"Sư phụ!".
Người kia kêu lên.
Phong Liệt ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện đệ tử kia chính là Tiểu Vũ, người trước đó được phái đi tiễn Lâm Chính xuống núi.
"Tiểu Vũ, sao con lại về? Chẳng phải sư phụ bảo con đưa Lâm..."
Phong Liệt còn định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, một người bước từ phía sau Tiểu Vũ ra.
Chính là Lâm Chính đã rời đi từ trước đó.
Chỉ thấy anh đi tới giữa đám khách khứa, nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi lên tiếng.
"Giáo chủ Sùng Tông Giáo... là ai?".
Câu nói này lập tức khiến sảnh tiệc đang huyên náo trở nên im bặt.
Vô số cặp mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn đến, nhưng không ai trả lời.
Người này là ai mà to gan vô lễ như vậy chứ?
Không ít người thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ không khí quỷ dị này, tiếp tục lên tiếng.
"Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc ai... là giáo chủ Sùng Tông Giáo không?".
Văn Mạt Tâm ở phía trên mặt không cảm xúc, đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi đứng lên.
"Này chàng trai, cậu tìm bổn giáo chủ có chuyện gì vậy?".