-
Chương 4161-4165
Chương 4161: Liều chết một phen
Lâm Chính lạnh lùng nhìn xung quanh.
Mới nhận ra xung quanh Băng Điểu có không ít người, ngay cả Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai rời đi trước đó cũng ở đây.
Nhưng tình trạng của hai người họ quả thật cực kỳ thảm.
“Cậu… cậu là ai?”
Ông lão lùi về sau hai bước, trầm giọng nói.
“Ông là ai?”
Lâm Chính nhảy xuống từ trên người Băng Điểu, lướt mắt nhìn mọi người hỏi.
Mấy người này chưa từng gặp Lâm Chính, dĩ nhiên không biết thân phận của anh.
Nhưng Ngạo Vi Âm bên kia vội nói: “Lâm minh chủ, mấy người này là cao thủ tộc Sương Mạch, họ có ý giết bọn tôi diệt khẩu, mau đi đi”.
“Gì cơ? Cậu ta là Lâm Chính của Diệp Mạch?”
Ông lão cực kỳ ngạc nhiên.
“Đại nhân, lẽ nào là cậu ta giết hung vật này sao?”
Người bên cạnh cảm thấy tê da đầu, run rẩy hỏi.
Vẻ mặt ông lão trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhưng đã đến nước này, họ nào còn cơ hội chạy?
“Giết!”
Ông lão hét lên, sau đó lao đến chỗ Lâm Chính.
Ông ta không biết rốt cuộc Lâm Chính mạnh thế nào, phải thử mới biết.
Thế nhưng ông lão vừa xông đến, chỉ thấy Lâm Chính giơ tay lên.
Vèo!
Một cơn gió mạnh ập đến, trong cơn gió còn ngưng tụ hàng trăm lưỡi đao băng tàn nhẫn tấn công ông lão.
Ông lão cả kinh, vội dừng bước giơ kiếm lên.
Keng! Keng! Keng…
Những lưỡi đao băng đáng sợ đã bị băng kiếm trong tay ông ta cắt đứt, nhưng chúng quá nhiều, ngay cả khi tốc độ vung kiếm của ông lão đã đạt đến cực hạn thì vẫn không thể đỡ được hết.
“Giúp tôi”.
Ông lão hô lên.
Các cao thủ chạy về chỗ ông lão, đỡ lưỡi đao băng cho ông ta.
Nhưng ngay sau đó Lâm Chính lại giơ tay lên, cách không trung nắm chặt lại.
Vù vù vù...
Luồng không khí cực lớn xuất hiện xung quanh các cao thủ tộc Sương Mạch, luồng không khí điên cuồng cuộn những khối băng xung quanh, bao bọc chúng nhanh chóng ngưng tụ lại, như thể muốn xây dựng một ngục băng hình tròn rồi nhốt họ lại cho đến chết.
“Tên này không tầm thường, các vị đi theo tôi”.
Ông lão biết nếu cứ như vậy thì chắc chắn sẽ chết.
Ông ta lập tức giơ băng kiếm lên đâm mạnh vào mặt đất, sau đó tức giận gào lên, khí kình cả người “rót” vào trong kiếm.
Thoáng chốc mặt đất nứt ra, sóng băng tuôn trào đánh vỡ ngục băng.
Mọi người thoát ra khỏi sự vây khốn, lao về phía Lâm Chính.
“Lâm Chính cẩn thận”.
Ngạo Hàn Mai hô lên, lập tức nhào đến chỗ Lâm Chính.
Nhưng lúc này cô ta đang bị thương nặng, làm sao có thể cứu được Lâm Chính?
Chẳng mấy chốc vô số băng kiếm lao đến những chỗ hiểm quanh người Lâm Chính.
Họ dồn hết toàn lực vào trong nhát kiếm này, uy lực của lưỡi kiếm có thể đánh sập một ngọn núi lớn.
Nhưng Lâm Chính lại không hề sợ, chỉ cử động ngón tay, chín lưỡi đao băng lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu anh.
Sau khi hình thành, chín lưỡi đao băng này không đánh về phía mọi người mà chỉ lơ lửng như thế.
Ông lão không biết rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì.
Không quan tâm được nhiều như thế.
“Chết đi cho tôi”.
Ông ta gầm lên, sau đó mọi người đâm mạnh vào người Lâm Chính.
Nhưng ngay lúc băng kiếm sắp đâm xuyên vào chỗ hiểm của Lâm Chính.
Keng!
Một âm thanh vang lên.
Ông lão như ngừng thờ, vội nhìn sang.
Mới thấy có một khối băng được ngưng tụ ở chỗ hiểm đó.
Khối băng như một chiếc áo giáp bảo vệ chỗ hiểm của anh, dù băng kiếm có mạnh đi chăng nữa cũng không thể phá vỡ nó được.
Ông lão há miệng, ngây người.
Keng keng...
Âm thanh liên tục vang lên.
Những người khác cũng như thế, lưỡi kiếm lao đến đều bị khối băng bao phủ, không thể làm Lâm Chính bị thương.
Lúc này ông lão bỗng hiểu ra được điều gì.
“Toang rồi”.
Ông ta ngẩng đầu lên lẩm bẩm.
Quả nhiên lúc này chín lưỡi đao băng lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Chính đồng loạt rơi xuống, tức khắc chém vào người tất cả những người tộc Sương Mạch.
Chương 4162: Băng và lửa
Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai há hốc miệng nhìn Lâm Chính trong đống thi thể đó, hồi lâu sau cũng không nói nên lời.
Lâm Chính vẫn giơ hai tay lên, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Lúc bước vào trong bụng Băng Điểu, Lâm Chính vốn dĩ định phá hỏng toàn bộ nội tạng của nó, giết Băng Điểu từ bên trong.
Nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy tim của Băng Điểu, anh nhận thấy giá trị dược liệu trong đó.
Tim của nó quả thật là một dược liệu cấp Thần.
Nếu có thể dùng để tu luyện chắc chắn có thể làm cho tu vi tăng lên rất nhanh.
Thế là Lâm Chính ăn tim của nó rồi tiêu hóa luôn trong bụng Băng Điểu.
Băng Điểu mất đi quả tim vẫn có thể sống được một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng không thể thắng được sự phá hoại của Lâm Chính, cuối cùng nội tạng bị đập nát, sau đó chết đi.
Lâm Chính cứ tưởng Băng Điểu cho mình tu vi siêu phàm nhưng không ngờ lại làm cho mình nắm giữ được phần sức mạnh hàn băng.
Đây đúng là niềm vui bất ngờ.
“Không đúng, rõ ràng mình đã có dị hỏa rồi, sao có thể có được sức mạnh hàn băng nữa chứ?”
Lâm Chính cau mày, nhìn chằm chằm hai tay mình.
Vèo!
Một ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay phải, giống như tinh linh đang nhảy múa.
Từng lớp băng kết tụ trong lòng bàn tay trái, cực kỳ lạnh lẽo.
“Sức mạnh băng hỏa?”
Ngạo Vi Âm ở cách đó không xa thất thanh nói.
“Không thể nào! Chị ơi, sao anh ta có thể cùng lúc có được sức mạnh băng và lửa chứ?”
Ngạo Hàn Mai cũng rất khó tin.
Hai sức mạnh này luôn tương khắc với nhau, nhưng lại cùng xuất hiện trên người một người.
Từ trước đến nay chưa từng có chuyện kỳ lạ như vậy.
Lâm Chính cũng nhận thấy có điều không đúng.
Đột nhiên.
Phụt!
Anh nôn ra một ngụm máu lớn.
Máu bắn lên nền đất trắng tinh, nhuộm đen cả mặt đất.
Lâm Chính nhìn ngụm máu đó, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Dường như anh nhận ra điều gì, lập tức lấy một cây châm bạc ra đâm vào cổ mình, một lúc sau rút châm bạc ra nhìn một lúc.
“Hóa ra không phải là có phúc trong họa, không có niềm vui bất ngờ… lần này phiền phức rồi”.
Lâm Chính cười khổ, mặt lộ ra vẻ bất lực.
Sức mạnh hàn băng và dị hỏa cùng xuất hiện trong người Lâm Chính khiến cơ thể Lâm Chính có phản ứng loại trừ.
Phản ứng này… là lấy mạng.
“Lâm minh chủ, anh không sao chứ?”
Ngạo Hàn Mai kéo lê cơ thể bị thương năng đi đến, yếu ớt hỏi.
“Tôi vẫn ổn”.
Lâm Chính gật đầu, đâm vài cây châm cho cô ta và Ngạo Vi Âm.
Lúc này hai người mới hồi phục.
“Chẳng phải cô đi rồi sao? Sao lại còn quay lại?”
Lâm Chính thắc mắc hỏi.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, kể lại chuyện vừa trải qua.
“Tộc Sương Mạch tàn nhẫn như thế ư?”
Lâm Chính khá ngạc nhiên.
“Đợi đến lúc về đến tộc, tôi nhất định phải vạch trần âm mưu của chúng”.
Ngạo Hàn Mai nghiến răng nói.
“Đừng!”
Ngạo Vi Âm nói.
“Tại sao?”
Ngạo Hàn Mai ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Chuyện này tốt nhất cũng đừng nên trở mặt, trước tiên quay về bàn bạc với bố, sau đó tính kế, nếu không chị làm thế, tộc Sương Mạch bị dồn vào đường cùng, nhất định sẽ sống chết với tộc Diệp Mạch, như thể chỉ có máu chảy thành sông, chuyện này chỉ có thể âm thầm xử lý, không thể nói ra ngoài”.
Ngạo Vi Âm nói.
Ngạo Hàn Mai như bừng tỉnh.
Lâm Chính nhìn người phụ nữ này, thầm gật đầu.
So với Ngạo Hàn Mai, Ngạo Vi Âm giỏi hơn rất nhiều.
“Lâm minh chủ, Băng Điểu này là do anh giết à?”, Ngạo Vi Âm nhìn anh hỏi.
“Chẳng qua chỉ là mưu lợi thôi”.
“Cho dù thế nào, thực lực của anh khiến tôi rất ngạc nhiên. Cho hỏi… anh có hứng thú với thi thể của Băng Điểu này à?”
“Các cô muốn ư?”
Lâm Chính hỏi.
“Nếu Lâm minh chủ không có ý gì thì chúng tôi lấy, nếu Lâm minh chủ muốn, chúng tôi giúp anh chia cắt Băng Điểu này”.
“Không cần đâu”.
Lâm Chính xua tay: “Các cô xử lý đi”.
“Cảm ơn Lâm minh chủ”.
Ngạo Vi Âm chắp tay lại, sau đó nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Hàn Mai, nhanh chóng chôn những thi thể này đi, sau đó bí mật thông báo cho bố, nhờ ông ấy xử lý thi thể Băng Điểu này”.
“Vâng”.
Ngạo Hàn Mai gật đầu.
Chẳng mấy chốc, tộc Diệp Mạch biết tin, chấn động cả gia tộc.
Ngạo Diệp không dám chần chừ, nhanh chóng điều động tinh nhuệ mạnh nhất của tộc, lặng lẽ lẻn vào Hàn Sơn, chặt xác Băng Điểu rồi vận chuyển về tộc…
Chương 4163: Triệu tập
Bên trong phòng khách.
Một người của tộc Sương Mạch đang gỡ những chiếc châm bạc trên người Ngạo Hỏa Vân xuống.
“Cậu Hỏa Vân, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"
Người đó mỉm cười nói.
"Tốt hơn rất nhiều”.
Ngạo Hỏa Vân thúc giục kình khí, yên lặng chốc lát, khàn giọng nói: "Người của chúng ta đã trở về chưa?"
Người đó sợ run lên, lắc đầu.
"Không có tin tức gì cả...”
"Chết rồi hả?"
“Ngay cả xác cũng không tìm thấy, không rõ sống chết”.
Ánh mắt Ngạo Hỏa Vân trở nên nghiêm trọng, nhìn ra ngoài cửa, thấp giọng nói: "Động tĩnh trên Hàn Sơn đột nhiên biến mất, không biết hung thú bây giờ thế nào, có phải đã rời đi rồi hay không...”
"Thế gia đã phái người đi điều tra, nhưng cậu chủ, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu”.
"Chuyện gì?"
"Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai... đã quay lại”.
Người đó ngập ngừng nói.
Ngạo Hỏa Vân đột nhiên quay đầu, mở to mắt nhìn chằm chằm người đó.
“Trở về lúc nào?”
"Một tiếng trước!"
“Bọn họ có nói gì không?”
"Không nói gì cả, khi gặp thế gia đại nhân, bọn họ nói đã gặp phải hung thú, may mắn thoát chết trong gang tấc, nhìn dáng vẻ bọn họ, đúng là bị thương rất nặng”.
Người đó dè dặt nói: “Cậu Hỏa Vân, cậu nói xem, có phải người của chúng ta không tìm được bọn họ, ngược lại đã đi nhầm vào nơi hung thú ở, cho nên bị hung thú kia...”
"Không thể nào!"
Ngạo Hỏa Vân khẽ quát, lập tức phủ nhận suy đoán của người đó.
"Người của chúng ta không phải kẻ ngu, sao có thể liều mạng, đến gần hung thú chứ? Bây giờ Ngạo Hàn Mai và Ngạo Vi Âm đã bình an trở về, mà bọn họ lại không có chút tin tức nào, không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn người của chúng ta gặp phải bất trắc, bị hai con ả kia giết chết rồi!"
Vẻ mặt Ngạo Hỏa Vân không thay đổi nói.
"Sao có thể chứ? Cao... Cao thủ chúng ta cử đi đều là tinh anh trong số các tinh anh, sao ngay cả hai ả đàn bà cũng không giết được? Cậu chủ, điều đó là không thể!"
Người đó không thể tin nổi.
Ngạo Hỏa Vân nhắm mắt không nói, dường như lười giải thích thêm.
Lúc này, lại có người chạy vào.
"Cậu chủ, thế gia truyền lệnh đến, muốn toàn bộ người trong tộc Sương Mạch chúng ta tập hợp tại quảng trường Hàn Băng!"
Hô hấp của Ngạo Hỏa Vân run rẩy, ánh mắt nghiêm túc, nghiêng đầu trầm giọng nói: "Căn dặn mọi người, tất cả nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu, cầm theo binh khí!"
"Rõ!"
Tộc Sương Mạch hành động rồi.
Ở tộc Diệp Mạch.
“Lâm minh chủ, tộc Diệp Mạch chúng tôi sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của cậu, chân thành cảm ơn”.
Ngạo Diệp trịnh trọng cúi đầu cảm ơn Lâm Chính.
Lần này, Lâm Chính không chỉ cứu được hai cô con gái của ông ta, mà còn tặng cho tộc Diệp Mạch xác hung thú quý giá.
Xác Băng Điểu này là bảo vật vô giá đối với thế gia Ngạo Tuyết, có xác Băng Điểu, ông ta có thể nhanh chóng bồi dưỡng ra hậu duệ siêu mạnh cho tộc Diệp Mạch.
Đến lúc đó, đừng nói tộc Sương Mạch nhỏ bé, mà ngay cả người của thế gia, cũng không thể động vào bọn họ.
“Không cần cảm ơn, thật ra tôi cũng là vì bản thân mà thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Cái xác này có dược tính rất cao, cũng là vật vô cùng quý giá với tôi, nhưng tôi vẫn lựa chọn đưa cho ông, không phải vì tôi không thể mang nó trở về, mà đây coi như thiết lập quan hệ hợp tác giữa chúng ta!"
“Tất nhiên, cậu là con rể của tôi mà!”
Ngạo Diệp cười ha hả.
"Gia chủ Ngạo Diệp, hôn sự của tôi và Hàn Mai chẳng qua chỉ là để che mắt người khác, không phải kết hôn thật”.
"Kết hôn thật cũng không sao, Lâm minh chủ xuất sắc như vậy, con gái tôi gả cho cậu là nó với cao!"
“Ý tôi không phải vậy…” Lâm Chính lắc đầu, không giải thích thêm mà bình tĩnh nói: “Tóm lại, tôi sẽ tìm cách để tộc Diệp Mạch của ông kiểm soát toàn bộ thế gia Ngạo Tuyết, đến lúc đó, tôi hy vọng rằng khi tôi cần giúp đỡ, ông có thể đứng ra”.
"Lâm minh chủ đang nói gì vậy? Từ hôm nay trở đi, chuyện của cậu cũng là chuyện của tộc Diệp Mạch chúng tôi!"
Ngạo Diệp ngay lập tức cam đoan.
"Tốt lắm!"
Lâm Chính gật đầu, đứng thẳng người nói: "Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên rời đi, mấy tháng nữa, tôi sẽ tiếp tục đến chữa trị căn bệnh 'Hàn Giang Cô Huyết'“.
"Làm phiền Lâm minh chủ rồi, để tôi tiễn cậu”.
"Không cần đâu”.
Lâm Chính từ chối, liếc nhìn Sở Thu đứng ở cửa rồi đi thẳng ra ngoài.
Nhưng chưa đi được mấy bước, có bóng người vội vàng chạy đến.
“Gia chủ, thế gia truyền lệnh, muốn người trong tộc Diệp Mạch chúng ta tập hợp tại quảng trường Hàn Băng!"
Người đó nói.
“Đến đó làm gì?”
Ngạo Diệp cau mày nói.
"Không biết, thế gia đột nhiên truyền lệnh đến, đồng thời còn cố ý dặn dò... muốn mời Lâm minh chủ cùng đi đến đó”.
Người đó do dự nói.
Chương 4164: Xung đột
Có vẻ như Ngạo Hàn Mai cũng nhận được tin tức, vội vàng chạy đến phòng khách.
“Bố, sao thế gia muốn mời toàn bộ người trong tộc chúng ta đến đó vậy?”
Ngạo Hàn Mai cảm thấy có gì đó không ổn, trầm giọng nói: "Con nhận được tin tức, hình như thế gia chỉ gọi tộc Diệp Mạch chúng ta, tộc Sương Mạch và vài người săn thú, những người khác không gọi đến... không phải là... bị bọn họ phát hiện rồi chứ?"
"Sáng sớm hôm nay, bố nhận được tin tức, tối qua thế gia cho người đến Hàn Sơn điều tra, sáng nay mới quay về, chắc là bọn họ đã điều tra ra cái gì đó”.
Ngạo Diệp cau mày.
“Bố, chúng ta nên làm gì bây giờ?”, Ngạo Hàn Mai hỏi.
"Chỉ có thể đi xem thế nào, nếu không đi sẽ khiến người ta nghĩ rằng chúng ta đã làm gì đó”.
Ngạo Diệp hít thật sâu nói: "Đừng quá lo lắng, bố nghĩ thế gia chưa biết chúng ta giấu xác hung thú đâu, nếu không, sao bọn họ lại gọi chúng ta đến quảng trường Hàn Băng chứ? E rằng sớm đã dẫn người đến cướp xác hung thú rồi!"
“Nói cũng đúng!”
"Lâm minh chủ, xem ra phải trì hoãn chút thời gian rồi”.
Ngạo Diệp bất đắc dĩ nói.
“Tôi quen rồi”.
Lâm Chính lắc đầu.
Tộc Diệp Mạch chỉnh đốn một chút, sau đó dưới sự dẫn dắt của Ngạo Diệp, bọn họ hùng dũng tiến về phía quảng trường Hàn Băng.
Ngạo Vi Âm không xuất hiện.
Mặc dù thế gia đã ra lệnh, nhưng cô ta chưa bao giờ để ý đến, vẫn sống một mình trong lầu các nghiên cứu cái gì đó.
Ngạo Diệp cũng hết cách.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính và Sở Thu đi theo người của tộc Diệp Mạch đến quảng trường Hàn Băng.
Quảng trường nằm ở trung tâm, vô cùng lớn, nghe nói trước đây là một hồ nước cực kỳ rộng, nhưng mấy nghìn năm trước bị đóng băng, trở thành mảnh đất trống.
Bất cứ khi nào thế gia Ngạo Tuyết có vấn đề quan trọng cần thảo luận đều sẽ chọn tập trung tại quảng trường Hàn Băng.
Giờ phút này, quảng trường chật ních người, đâu đâu cũng có bóng người.
Người của tộc Sương Mạch đã đến từ sớm.
Nhìn thấy người tộc Diệp Mạch đến, đám người Ngạo Hỏa Vân lập tức rút kiếm, lao về phía trước.
Đám người Ngạo Diệp lập tức rút kiếm nhìn chằm chằm.
"Ngạo Hàn Mai, cô còn chưa chết sao? Hừ, nếu chưa chết thì nộp mạng đi!"
Một tên trong tộc Sương Mạch gào lên, muốn nâng kiếm chém về phía trước.
“Hỗn láo!”
Ngạo Diệp vô cùng tức giận, lập tức sử dụng kình khí.
Phụt!
Người đó lập tức nôn ra máu, nặng nề ngã xuống đất.
Sắc mặt những người khác ngay lập tức thay đổi.
"Tôi ở chỗ này, còn dám lộn xộn, không coi chúng tôi ra gì sao?"
Ngạo Diệp gầm lên.
Mọi người nhìn chằm chằm Ngạo Diệp.
"Chú Diệp, con gái chú cấu kết với Lâm Chính của liên minh Thanh Huyền, giết hại chúng tôi, người của tôi tức giận nên hành động hấp tấp, đây là chuyện có thể hiểu được!"
Ngạo Hỏa Vân lạnh nhạt nói.
“Chứng cứ đâu?”, Ngạo Diệp nói.
Ngạo Hỏa Vân không trả lời.
"Anh không có chứng cớ thì không thể khẳng định được, tôi có mang theo vài thứ đây”.
Mặt Ngạo Hàn Mai không chút biểu cảm nói.
Lời này nói ra, ánh mắt Ngạo Hỏa Vân nghiêm trọng.
Anh ta biết, Ngạo Hàn Mai không có ý định giao vật trong tay ra.
Dù sao đối với tộc Sương Mạch mà nói, vật này là mối đe dọa lớn.
Xem ra, cô ta muốn dựa vào vật này để khống chế tộc Sương Mạch!
"Tất cả dừng tay!"
Ngạo Hỏa Vân bình tĩnh nói: "Chuyện này thế gia đã điều tra, tôi nghĩ thế gia sẽ cho chúng ta kết quả thỏa đáng”.
“Hừ, tạm thời bỏ qua cho đám người này trước đi đã”.
“Mấy người nghe đây, chuyện này chưa xong đâu!”
Đám người tộc Sương Mạch rối rít nói ra lời cay nghiệt, sau đó đứng đợi ở bên cạnh.
Lúc này, quảng trường Hàn Băng đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mọi người đưa mắt nhìn.
Một nhóm nam nữ mặc áo trắng viền vàng đang đi đến.
Tóc và lông mày của những người này đều màu trắng, khí chất siêu phàm thoát tục, giống như tiên nhân.
Khi đến quảng trường, họ đứng trước mặt mọi người.
“Kính chào các vị thế gia đại nhân!”
Người các tộc đều chắp tay hành lễ, vô cùng cung kính.
Lâm Chính đứng nhìn.
Những người này là chính tông của thế gia Ngạo Tuyết sao?
Chương 4165: Bí pháp Ngạo Tuyết
Khí tức của mấy người này đều mạnh hơn người các tộc không ít, đều là sự tồn tại đỉnh cao.
Trong đó có không ít người chỉ cách Lục Địa Thần Tiên một bước.
Lâm Chính cảm khái.
Suy cho cùng Diệp Viêm cũng là thiên tài không ai bì nổi.
Không biết có bao nhiêu người trên thế giới này chỉ cách Lục Địa Thần Tiên một bước nhưng cho dù thế nào cũng không bước qua được.
Với thực lực của thế gia Ngạo Tuyết, muốn bồi dưỡng bao nhiêu cường giả Bán Lục Địa Thần Tiên cũng không thành vấn đề, nhưng e là tu vi của các Bán Lục Địa Thần này cũng chỉ đạt đến mức này, không thể vượt qua.
Dù sao một bước đó cũng khó như lên trời.
Lâm Chính từng gặp người đứng đầu thế gia, chính là Ngạo Ly Phượng lúc trước đến thăm hỏi tộc Diệp Mạch.
Ông ta vuốt râu, nghiêm túc nói: “Đứng dậy hết đi”.
“Cảm ơn đại nhân”.
Tiếng hô vang lên, sau đó mọi người đứng vững.
Ngạo Ly Phượng nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Chắc các vị cũng biết chuyện xảy ra ở Hàn Sơn ngày hôm qua nhỉ? Con cháu thế gia chúng ta đến Hàn Sơn để săn bắn theo thông lệ, nhưng lại vô tình đánh thức Băng Tinh Hàn Điểu dị biến khiến cả núi băng bị sập xuống, rất nhiều con cháu bị chôn vùi trong núi băng”.
Mọi người nhìn nhau, không biết Ngạo Ly Phượng muốn nói gì.
Chuyện Hàn Sơn đã truyền ra ngoài từ trước đó.
Sáng sớm hôm nay có rất nhiều người ở dòng chi phụ đốt giấy khóc lóc thương tâm dưới chân núi vì con của mình bị chôn vùi ở Hàn Sơn.
“Thế gia đại nhân, ông có phát hiện gì không?”
Ngạo Hỏa Vân nói.
Ngạo Ly Phượng gật đầu nói: “Đêm qua người của chúng ta đã điều tra cả một đêm, lên đến Hàn Sơn nhưng không phát hiện ra tung tích của Băng Tinh Hàn Điểu”.
“Gì cơ?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Hàn Sơn đó ở phía trước thành Ngạo Tuyết chúng ta, nếu Băng Điểu cực lớn đó bay đi, chúng ta sẽ nhìn thấy”.
Có người nói.
“Thật ra nó không bay đi mà là chết ở Hàn Sơn”.
Ngạo Ly Phượng chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Người của chúng ta phát hiện máu của Băng Tinh Hàn Điểu dưới lớp tuyết dày mấy mét, chắc nó đã bị giết rồi”.
“Hả?”
Mọi người đều xôn xao bàn tán.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt ai cũng hiện lên vẻ khó tin.
“Hung thú sau dị biến… thế mà có người có thể giết được sao?”
“Trời ạ, rốt cuộc là ai làm thế?”
“Chuyện này vẫn trong quá trình điều tra”.
Ngạo Ly Phượng vung tay lên.
Chỉ thấy một đám người khiêng từng thi thể đi đến, đặt trước mặt mọi người.
“Chú”.
“Bác cả”.
“Cô…”
Người tộc Sương Mạch đều kinh ngạc, đồng loạt chạy đến nhìn đám người đã chết đó, ai cũng bật khóc, khóc lóc kêu gào.
Ngạo Hàn Mai như ngừng thở.
Những người này… là những người đuổi giết cô ta.
“Chuyện gì thế? Rõ ràng là mình đã chôn thi thể của mấy người này rồi, sao vẫn bị người thế gia phát hiện?”
Sắc mặt Ngạo Hàn Mai trắng bệch, cảm thấy có gì không ổn.
Ngạo Diệp nhìn con gái mình, mơ hồ đoán được gì đó.
Tiếng khóc vang lên, cực kỳ đau thương.
Ngạo Hỏa Vân sầm mặt, siết chặt nắm đấm.
“Ngạo Hỏa Vân, bố cậu vẫn chưa đến sao?”
Ngạo Ly Phượng nhìn Ngạo Hỏa Vân hỏi.
“Sức khỏe bố tôi không tốt, không thể đến đây, chuyện tộc Sương Mạch do tôi xử lý”.
Ngạo Hỏa Vân khàn giọng nói: “Cho hỏi các thế gia đại nhân, chú bác của tôi tại sao lại chết thế?”
“Chắc là bị ai đó giết chết”.
Ngạo Lý Phượng bình tĩnh nói: “Mọi người đã dùng phương pháp đặc biệt để tra xét thời gian tử vong của những người này, phát hiện họ chết sau Băng Tinh Hàn Điểu, nói cách khác họ không thể bị Băng Tinh Hàn Điểu giết chết”.
“Bị người giết chết?”
“Là người tộc Diệp Mạch! Chắc chắn là tộc Diệp Mạch giết”.
“Hung thủ! Chúng là hung thủ”.
“Người tộc Diệp Mạch nợ máu thì phải trả máu”.
Người tộc Sương Mạch đều nổi giận, rút kiếm gào lên.
“Không có chứng cứ còn muốn nợ máu thì phải trả máu gì? Thật sự xem tộc Diệp Mạch sợ các người sao?”
Ngạo Diệp tức giận quát, cùng rút kiếm ra nhìn, ý chí chiến đấu ngùn ngụt.
Mọi người đều giương cung bạt kiếm.
“Dừng tay lại hết!”
Ánh mắt Ngạo Ly Phượng trở nên lạnh lùng, phóng ra khí thế.
Thoáng chốc mọi người lập tức cảm nhận được áp lực tăng lên, cảm thấy khó thở.
Mọi người vội vàng dừng bước thu kiếm lại, không dám làm gì.
“Hừ, xem tôi không tồn tại sao?”
Ngạo Ly Phượng nói.
“Thế gia đại nhân, bọn tôi không có ý đó”.
“Bớt nói lại đi, tôi muốn hỏi mọi người, Ngạo Hỏa Vân, tại sao những người này lại xuất hiện trên Hàn Sơn?”, Ngạo Ly Phượng lạnh lùng nói.
“Hàn Sơn có biến, họ lo lắng cho sự an toàn của bọn tôi nên mới đi cứu người”.
“Giải thích thế cũng hợp lý”.
Ngạo Ly Phượng gật đầu, bình tĩnh nói: “Thi thể của những người này đã bị tổn thương rất nghiêm trọng, với các phương pháp y học hiện tại thì muốn hồi sinh họ cũng vô cùng khó. Theo điều tra của thế tộc, chuyện này hẳn là do người trong tộc làm, thế nên mỗi người trong số có mặt ở đây đều bị tình nghi”.
“Thế gia quyết định cấm túc một ngày với những người có mặt ở đây, kể cả Lâm minh chủ, sau một ngày, bọn tôi sẽ tìm ra hung thủ, bắt hắn phải chịu trừng phạt, rõ chưa?”
Vừa nghe ông ta nói thế, Ngạo Hàn Mai như ngừng thở.
Lâm Chính cũng nhíu mày.
“Thế gia đại nhân có cách tìm ra hung thủ à?”
Ngạo Hỏa Vân hỏi.
“Đương nhiên là có, dù sao thế gia Ngạo Tuyết chúng ta là một gia tộc cổ được lưu truyền lại hàng nghìn năm, bọn tôi có cách moi được ít thông tin từ họ, đừng nói là bị chặt thành từng khúc, dù có bị đốt thành tro, tôi cũng có thể tìm ra”.
“Trong những thông tin này chắc chắn có thông tin của hung thủ, nhưng cách này phải cần một vài nghi lễ chuẩn bị, một ngày sau sẽ có đáp án”.
Dứt lời, Ngạo Ly Phượng xoay người đi.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn xung quanh.
Mới nhận ra xung quanh Băng Điểu có không ít người, ngay cả Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai rời đi trước đó cũng ở đây.
Nhưng tình trạng của hai người họ quả thật cực kỳ thảm.
“Cậu… cậu là ai?”
Ông lão lùi về sau hai bước, trầm giọng nói.
“Ông là ai?”
Lâm Chính nhảy xuống từ trên người Băng Điểu, lướt mắt nhìn mọi người hỏi.
Mấy người này chưa từng gặp Lâm Chính, dĩ nhiên không biết thân phận của anh.
Nhưng Ngạo Vi Âm bên kia vội nói: “Lâm minh chủ, mấy người này là cao thủ tộc Sương Mạch, họ có ý giết bọn tôi diệt khẩu, mau đi đi”.
“Gì cơ? Cậu ta là Lâm Chính của Diệp Mạch?”
Ông lão cực kỳ ngạc nhiên.
“Đại nhân, lẽ nào là cậu ta giết hung vật này sao?”
Người bên cạnh cảm thấy tê da đầu, run rẩy hỏi.
Vẻ mặt ông lão trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhưng đã đến nước này, họ nào còn cơ hội chạy?
“Giết!”
Ông lão hét lên, sau đó lao đến chỗ Lâm Chính.
Ông ta không biết rốt cuộc Lâm Chính mạnh thế nào, phải thử mới biết.
Thế nhưng ông lão vừa xông đến, chỉ thấy Lâm Chính giơ tay lên.
Vèo!
Một cơn gió mạnh ập đến, trong cơn gió còn ngưng tụ hàng trăm lưỡi đao băng tàn nhẫn tấn công ông lão.
Ông lão cả kinh, vội dừng bước giơ kiếm lên.
Keng! Keng! Keng…
Những lưỡi đao băng đáng sợ đã bị băng kiếm trong tay ông ta cắt đứt, nhưng chúng quá nhiều, ngay cả khi tốc độ vung kiếm của ông lão đã đạt đến cực hạn thì vẫn không thể đỡ được hết.
“Giúp tôi”.
Ông lão hô lên.
Các cao thủ chạy về chỗ ông lão, đỡ lưỡi đao băng cho ông ta.
Nhưng ngay sau đó Lâm Chính lại giơ tay lên, cách không trung nắm chặt lại.
Vù vù vù...
Luồng không khí cực lớn xuất hiện xung quanh các cao thủ tộc Sương Mạch, luồng không khí điên cuồng cuộn những khối băng xung quanh, bao bọc chúng nhanh chóng ngưng tụ lại, như thể muốn xây dựng một ngục băng hình tròn rồi nhốt họ lại cho đến chết.
“Tên này không tầm thường, các vị đi theo tôi”.
Ông lão biết nếu cứ như vậy thì chắc chắn sẽ chết.
Ông ta lập tức giơ băng kiếm lên đâm mạnh vào mặt đất, sau đó tức giận gào lên, khí kình cả người “rót” vào trong kiếm.
Thoáng chốc mặt đất nứt ra, sóng băng tuôn trào đánh vỡ ngục băng.
Mọi người thoát ra khỏi sự vây khốn, lao về phía Lâm Chính.
“Lâm Chính cẩn thận”.
Ngạo Hàn Mai hô lên, lập tức nhào đến chỗ Lâm Chính.
Nhưng lúc này cô ta đang bị thương nặng, làm sao có thể cứu được Lâm Chính?
Chẳng mấy chốc vô số băng kiếm lao đến những chỗ hiểm quanh người Lâm Chính.
Họ dồn hết toàn lực vào trong nhát kiếm này, uy lực của lưỡi kiếm có thể đánh sập một ngọn núi lớn.
Nhưng Lâm Chính lại không hề sợ, chỉ cử động ngón tay, chín lưỡi đao băng lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu anh.
Sau khi hình thành, chín lưỡi đao băng này không đánh về phía mọi người mà chỉ lơ lửng như thế.
Ông lão không biết rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì.
Không quan tâm được nhiều như thế.
“Chết đi cho tôi”.
Ông ta gầm lên, sau đó mọi người đâm mạnh vào người Lâm Chính.
Nhưng ngay lúc băng kiếm sắp đâm xuyên vào chỗ hiểm của Lâm Chính.
Keng!
Một âm thanh vang lên.
Ông lão như ngừng thờ, vội nhìn sang.
Mới thấy có một khối băng được ngưng tụ ở chỗ hiểm đó.
Khối băng như một chiếc áo giáp bảo vệ chỗ hiểm của anh, dù băng kiếm có mạnh đi chăng nữa cũng không thể phá vỡ nó được.
Ông lão há miệng, ngây người.
Keng keng...
Âm thanh liên tục vang lên.
Những người khác cũng như thế, lưỡi kiếm lao đến đều bị khối băng bao phủ, không thể làm Lâm Chính bị thương.
Lúc này ông lão bỗng hiểu ra được điều gì.
“Toang rồi”.
Ông ta ngẩng đầu lên lẩm bẩm.
Quả nhiên lúc này chín lưỡi đao băng lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Chính đồng loạt rơi xuống, tức khắc chém vào người tất cả những người tộc Sương Mạch.
Chương 4162: Băng và lửa
Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai há hốc miệng nhìn Lâm Chính trong đống thi thể đó, hồi lâu sau cũng không nói nên lời.
Lâm Chính vẫn giơ hai tay lên, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Lúc bước vào trong bụng Băng Điểu, Lâm Chính vốn dĩ định phá hỏng toàn bộ nội tạng của nó, giết Băng Điểu từ bên trong.
Nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy tim của Băng Điểu, anh nhận thấy giá trị dược liệu trong đó.
Tim của nó quả thật là một dược liệu cấp Thần.
Nếu có thể dùng để tu luyện chắc chắn có thể làm cho tu vi tăng lên rất nhanh.
Thế là Lâm Chính ăn tim của nó rồi tiêu hóa luôn trong bụng Băng Điểu.
Băng Điểu mất đi quả tim vẫn có thể sống được một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng không thể thắng được sự phá hoại của Lâm Chính, cuối cùng nội tạng bị đập nát, sau đó chết đi.
Lâm Chính cứ tưởng Băng Điểu cho mình tu vi siêu phàm nhưng không ngờ lại làm cho mình nắm giữ được phần sức mạnh hàn băng.
Đây đúng là niềm vui bất ngờ.
“Không đúng, rõ ràng mình đã có dị hỏa rồi, sao có thể có được sức mạnh hàn băng nữa chứ?”
Lâm Chính cau mày, nhìn chằm chằm hai tay mình.
Vèo!
Một ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay phải, giống như tinh linh đang nhảy múa.
Từng lớp băng kết tụ trong lòng bàn tay trái, cực kỳ lạnh lẽo.
“Sức mạnh băng hỏa?”
Ngạo Vi Âm ở cách đó không xa thất thanh nói.
“Không thể nào! Chị ơi, sao anh ta có thể cùng lúc có được sức mạnh băng và lửa chứ?”
Ngạo Hàn Mai cũng rất khó tin.
Hai sức mạnh này luôn tương khắc với nhau, nhưng lại cùng xuất hiện trên người một người.
Từ trước đến nay chưa từng có chuyện kỳ lạ như vậy.
Lâm Chính cũng nhận thấy có điều không đúng.
Đột nhiên.
Phụt!
Anh nôn ra một ngụm máu lớn.
Máu bắn lên nền đất trắng tinh, nhuộm đen cả mặt đất.
Lâm Chính nhìn ngụm máu đó, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Dường như anh nhận ra điều gì, lập tức lấy một cây châm bạc ra đâm vào cổ mình, một lúc sau rút châm bạc ra nhìn một lúc.
“Hóa ra không phải là có phúc trong họa, không có niềm vui bất ngờ… lần này phiền phức rồi”.
Lâm Chính cười khổ, mặt lộ ra vẻ bất lực.
Sức mạnh hàn băng và dị hỏa cùng xuất hiện trong người Lâm Chính khiến cơ thể Lâm Chính có phản ứng loại trừ.
Phản ứng này… là lấy mạng.
“Lâm minh chủ, anh không sao chứ?”
Ngạo Hàn Mai kéo lê cơ thể bị thương năng đi đến, yếu ớt hỏi.
“Tôi vẫn ổn”.
Lâm Chính gật đầu, đâm vài cây châm cho cô ta và Ngạo Vi Âm.
Lúc này hai người mới hồi phục.
“Chẳng phải cô đi rồi sao? Sao lại còn quay lại?”
Lâm Chính thắc mắc hỏi.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, kể lại chuyện vừa trải qua.
“Tộc Sương Mạch tàn nhẫn như thế ư?”
Lâm Chính khá ngạc nhiên.
“Đợi đến lúc về đến tộc, tôi nhất định phải vạch trần âm mưu của chúng”.
Ngạo Hàn Mai nghiến răng nói.
“Đừng!”
Ngạo Vi Âm nói.
“Tại sao?”
Ngạo Hàn Mai ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Chuyện này tốt nhất cũng đừng nên trở mặt, trước tiên quay về bàn bạc với bố, sau đó tính kế, nếu không chị làm thế, tộc Sương Mạch bị dồn vào đường cùng, nhất định sẽ sống chết với tộc Diệp Mạch, như thể chỉ có máu chảy thành sông, chuyện này chỉ có thể âm thầm xử lý, không thể nói ra ngoài”.
Ngạo Vi Âm nói.
Ngạo Hàn Mai như bừng tỉnh.
Lâm Chính nhìn người phụ nữ này, thầm gật đầu.
So với Ngạo Hàn Mai, Ngạo Vi Âm giỏi hơn rất nhiều.
“Lâm minh chủ, Băng Điểu này là do anh giết à?”, Ngạo Vi Âm nhìn anh hỏi.
“Chẳng qua chỉ là mưu lợi thôi”.
“Cho dù thế nào, thực lực của anh khiến tôi rất ngạc nhiên. Cho hỏi… anh có hứng thú với thi thể của Băng Điểu này à?”
“Các cô muốn ư?”
Lâm Chính hỏi.
“Nếu Lâm minh chủ không có ý gì thì chúng tôi lấy, nếu Lâm minh chủ muốn, chúng tôi giúp anh chia cắt Băng Điểu này”.
“Không cần đâu”.
Lâm Chính xua tay: “Các cô xử lý đi”.
“Cảm ơn Lâm minh chủ”.
Ngạo Vi Âm chắp tay lại, sau đó nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Hàn Mai, nhanh chóng chôn những thi thể này đi, sau đó bí mật thông báo cho bố, nhờ ông ấy xử lý thi thể Băng Điểu này”.
“Vâng”.
Ngạo Hàn Mai gật đầu.
Chẳng mấy chốc, tộc Diệp Mạch biết tin, chấn động cả gia tộc.
Ngạo Diệp không dám chần chừ, nhanh chóng điều động tinh nhuệ mạnh nhất của tộc, lặng lẽ lẻn vào Hàn Sơn, chặt xác Băng Điểu rồi vận chuyển về tộc…
Chương 4163: Triệu tập
Bên trong phòng khách.
Một người của tộc Sương Mạch đang gỡ những chiếc châm bạc trên người Ngạo Hỏa Vân xuống.
“Cậu Hỏa Vân, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"
Người đó mỉm cười nói.
"Tốt hơn rất nhiều”.
Ngạo Hỏa Vân thúc giục kình khí, yên lặng chốc lát, khàn giọng nói: "Người của chúng ta đã trở về chưa?"
Người đó sợ run lên, lắc đầu.
"Không có tin tức gì cả...”
"Chết rồi hả?"
“Ngay cả xác cũng không tìm thấy, không rõ sống chết”.
Ánh mắt Ngạo Hỏa Vân trở nên nghiêm trọng, nhìn ra ngoài cửa, thấp giọng nói: "Động tĩnh trên Hàn Sơn đột nhiên biến mất, không biết hung thú bây giờ thế nào, có phải đã rời đi rồi hay không...”
"Thế gia đã phái người đi điều tra, nhưng cậu chủ, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu”.
"Chuyện gì?"
"Ngạo Vi Âm và Ngạo Hàn Mai... đã quay lại”.
Người đó ngập ngừng nói.
Ngạo Hỏa Vân đột nhiên quay đầu, mở to mắt nhìn chằm chằm người đó.
“Trở về lúc nào?”
"Một tiếng trước!"
“Bọn họ có nói gì không?”
"Không nói gì cả, khi gặp thế gia đại nhân, bọn họ nói đã gặp phải hung thú, may mắn thoát chết trong gang tấc, nhìn dáng vẻ bọn họ, đúng là bị thương rất nặng”.
Người đó dè dặt nói: “Cậu Hỏa Vân, cậu nói xem, có phải người của chúng ta không tìm được bọn họ, ngược lại đã đi nhầm vào nơi hung thú ở, cho nên bị hung thú kia...”
"Không thể nào!"
Ngạo Hỏa Vân khẽ quát, lập tức phủ nhận suy đoán của người đó.
"Người của chúng ta không phải kẻ ngu, sao có thể liều mạng, đến gần hung thú chứ? Bây giờ Ngạo Hàn Mai và Ngạo Vi Âm đã bình an trở về, mà bọn họ lại không có chút tin tức nào, không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn người của chúng ta gặp phải bất trắc, bị hai con ả kia giết chết rồi!"
Vẻ mặt Ngạo Hỏa Vân không thay đổi nói.
"Sao có thể chứ? Cao... Cao thủ chúng ta cử đi đều là tinh anh trong số các tinh anh, sao ngay cả hai ả đàn bà cũng không giết được? Cậu chủ, điều đó là không thể!"
Người đó không thể tin nổi.
Ngạo Hỏa Vân nhắm mắt không nói, dường như lười giải thích thêm.
Lúc này, lại có người chạy vào.
"Cậu chủ, thế gia truyền lệnh đến, muốn toàn bộ người trong tộc Sương Mạch chúng ta tập hợp tại quảng trường Hàn Băng!"
Hô hấp của Ngạo Hỏa Vân run rẩy, ánh mắt nghiêm túc, nghiêng đầu trầm giọng nói: "Căn dặn mọi người, tất cả nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu, cầm theo binh khí!"
"Rõ!"
Tộc Sương Mạch hành động rồi.
Ở tộc Diệp Mạch.
“Lâm minh chủ, tộc Diệp Mạch chúng tôi sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của cậu, chân thành cảm ơn”.
Ngạo Diệp trịnh trọng cúi đầu cảm ơn Lâm Chính.
Lần này, Lâm Chính không chỉ cứu được hai cô con gái của ông ta, mà còn tặng cho tộc Diệp Mạch xác hung thú quý giá.
Xác Băng Điểu này là bảo vật vô giá đối với thế gia Ngạo Tuyết, có xác Băng Điểu, ông ta có thể nhanh chóng bồi dưỡng ra hậu duệ siêu mạnh cho tộc Diệp Mạch.
Đến lúc đó, đừng nói tộc Sương Mạch nhỏ bé, mà ngay cả người của thế gia, cũng không thể động vào bọn họ.
“Không cần cảm ơn, thật ra tôi cũng là vì bản thân mà thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Cái xác này có dược tính rất cao, cũng là vật vô cùng quý giá với tôi, nhưng tôi vẫn lựa chọn đưa cho ông, không phải vì tôi không thể mang nó trở về, mà đây coi như thiết lập quan hệ hợp tác giữa chúng ta!"
“Tất nhiên, cậu là con rể của tôi mà!”
Ngạo Diệp cười ha hả.
"Gia chủ Ngạo Diệp, hôn sự của tôi và Hàn Mai chẳng qua chỉ là để che mắt người khác, không phải kết hôn thật”.
"Kết hôn thật cũng không sao, Lâm minh chủ xuất sắc như vậy, con gái tôi gả cho cậu là nó với cao!"
“Ý tôi không phải vậy…” Lâm Chính lắc đầu, không giải thích thêm mà bình tĩnh nói: “Tóm lại, tôi sẽ tìm cách để tộc Diệp Mạch của ông kiểm soát toàn bộ thế gia Ngạo Tuyết, đến lúc đó, tôi hy vọng rằng khi tôi cần giúp đỡ, ông có thể đứng ra”.
"Lâm minh chủ đang nói gì vậy? Từ hôm nay trở đi, chuyện của cậu cũng là chuyện của tộc Diệp Mạch chúng tôi!"
Ngạo Diệp ngay lập tức cam đoan.
"Tốt lắm!"
Lâm Chính gật đầu, đứng thẳng người nói: "Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên rời đi, mấy tháng nữa, tôi sẽ tiếp tục đến chữa trị căn bệnh 'Hàn Giang Cô Huyết'“.
"Làm phiền Lâm minh chủ rồi, để tôi tiễn cậu”.
"Không cần đâu”.
Lâm Chính từ chối, liếc nhìn Sở Thu đứng ở cửa rồi đi thẳng ra ngoài.
Nhưng chưa đi được mấy bước, có bóng người vội vàng chạy đến.
“Gia chủ, thế gia truyền lệnh, muốn người trong tộc Diệp Mạch chúng ta tập hợp tại quảng trường Hàn Băng!"
Người đó nói.
“Đến đó làm gì?”
Ngạo Diệp cau mày nói.
"Không biết, thế gia đột nhiên truyền lệnh đến, đồng thời còn cố ý dặn dò... muốn mời Lâm minh chủ cùng đi đến đó”.
Người đó do dự nói.
Chương 4164: Xung đột
Có vẻ như Ngạo Hàn Mai cũng nhận được tin tức, vội vàng chạy đến phòng khách.
“Bố, sao thế gia muốn mời toàn bộ người trong tộc chúng ta đến đó vậy?”
Ngạo Hàn Mai cảm thấy có gì đó không ổn, trầm giọng nói: "Con nhận được tin tức, hình như thế gia chỉ gọi tộc Diệp Mạch chúng ta, tộc Sương Mạch và vài người săn thú, những người khác không gọi đến... không phải là... bị bọn họ phát hiện rồi chứ?"
"Sáng sớm hôm nay, bố nhận được tin tức, tối qua thế gia cho người đến Hàn Sơn điều tra, sáng nay mới quay về, chắc là bọn họ đã điều tra ra cái gì đó”.
Ngạo Diệp cau mày.
“Bố, chúng ta nên làm gì bây giờ?”, Ngạo Hàn Mai hỏi.
"Chỉ có thể đi xem thế nào, nếu không đi sẽ khiến người ta nghĩ rằng chúng ta đã làm gì đó”.
Ngạo Diệp hít thật sâu nói: "Đừng quá lo lắng, bố nghĩ thế gia chưa biết chúng ta giấu xác hung thú đâu, nếu không, sao bọn họ lại gọi chúng ta đến quảng trường Hàn Băng chứ? E rằng sớm đã dẫn người đến cướp xác hung thú rồi!"
“Nói cũng đúng!”
"Lâm minh chủ, xem ra phải trì hoãn chút thời gian rồi”.
Ngạo Diệp bất đắc dĩ nói.
“Tôi quen rồi”.
Lâm Chính lắc đầu.
Tộc Diệp Mạch chỉnh đốn một chút, sau đó dưới sự dẫn dắt của Ngạo Diệp, bọn họ hùng dũng tiến về phía quảng trường Hàn Băng.
Ngạo Vi Âm không xuất hiện.
Mặc dù thế gia đã ra lệnh, nhưng cô ta chưa bao giờ để ý đến, vẫn sống một mình trong lầu các nghiên cứu cái gì đó.
Ngạo Diệp cũng hết cách.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính và Sở Thu đi theo người của tộc Diệp Mạch đến quảng trường Hàn Băng.
Quảng trường nằm ở trung tâm, vô cùng lớn, nghe nói trước đây là một hồ nước cực kỳ rộng, nhưng mấy nghìn năm trước bị đóng băng, trở thành mảnh đất trống.
Bất cứ khi nào thế gia Ngạo Tuyết có vấn đề quan trọng cần thảo luận đều sẽ chọn tập trung tại quảng trường Hàn Băng.
Giờ phút này, quảng trường chật ních người, đâu đâu cũng có bóng người.
Người của tộc Sương Mạch đã đến từ sớm.
Nhìn thấy người tộc Diệp Mạch đến, đám người Ngạo Hỏa Vân lập tức rút kiếm, lao về phía trước.
Đám người Ngạo Diệp lập tức rút kiếm nhìn chằm chằm.
"Ngạo Hàn Mai, cô còn chưa chết sao? Hừ, nếu chưa chết thì nộp mạng đi!"
Một tên trong tộc Sương Mạch gào lên, muốn nâng kiếm chém về phía trước.
“Hỗn láo!”
Ngạo Diệp vô cùng tức giận, lập tức sử dụng kình khí.
Phụt!
Người đó lập tức nôn ra máu, nặng nề ngã xuống đất.
Sắc mặt những người khác ngay lập tức thay đổi.
"Tôi ở chỗ này, còn dám lộn xộn, không coi chúng tôi ra gì sao?"
Ngạo Diệp gầm lên.
Mọi người nhìn chằm chằm Ngạo Diệp.
"Chú Diệp, con gái chú cấu kết với Lâm Chính của liên minh Thanh Huyền, giết hại chúng tôi, người của tôi tức giận nên hành động hấp tấp, đây là chuyện có thể hiểu được!"
Ngạo Hỏa Vân lạnh nhạt nói.
“Chứng cứ đâu?”, Ngạo Diệp nói.
Ngạo Hỏa Vân không trả lời.
"Anh không có chứng cớ thì không thể khẳng định được, tôi có mang theo vài thứ đây”.
Mặt Ngạo Hàn Mai không chút biểu cảm nói.
Lời này nói ra, ánh mắt Ngạo Hỏa Vân nghiêm trọng.
Anh ta biết, Ngạo Hàn Mai không có ý định giao vật trong tay ra.
Dù sao đối với tộc Sương Mạch mà nói, vật này là mối đe dọa lớn.
Xem ra, cô ta muốn dựa vào vật này để khống chế tộc Sương Mạch!
"Tất cả dừng tay!"
Ngạo Hỏa Vân bình tĩnh nói: "Chuyện này thế gia đã điều tra, tôi nghĩ thế gia sẽ cho chúng ta kết quả thỏa đáng”.
“Hừ, tạm thời bỏ qua cho đám người này trước đi đã”.
“Mấy người nghe đây, chuyện này chưa xong đâu!”
Đám người tộc Sương Mạch rối rít nói ra lời cay nghiệt, sau đó đứng đợi ở bên cạnh.
Lúc này, quảng trường Hàn Băng đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mọi người đưa mắt nhìn.
Một nhóm nam nữ mặc áo trắng viền vàng đang đi đến.
Tóc và lông mày của những người này đều màu trắng, khí chất siêu phàm thoát tục, giống như tiên nhân.
Khi đến quảng trường, họ đứng trước mặt mọi người.
“Kính chào các vị thế gia đại nhân!”
Người các tộc đều chắp tay hành lễ, vô cùng cung kính.
Lâm Chính đứng nhìn.
Những người này là chính tông của thế gia Ngạo Tuyết sao?
Chương 4165: Bí pháp Ngạo Tuyết
Khí tức của mấy người này đều mạnh hơn người các tộc không ít, đều là sự tồn tại đỉnh cao.
Trong đó có không ít người chỉ cách Lục Địa Thần Tiên một bước.
Lâm Chính cảm khái.
Suy cho cùng Diệp Viêm cũng là thiên tài không ai bì nổi.
Không biết có bao nhiêu người trên thế giới này chỉ cách Lục Địa Thần Tiên một bước nhưng cho dù thế nào cũng không bước qua được.
Với thực lực của thế gia Ngạo Tuyết, muốn bồi dưỡng bao nhiêu cường giả Bán Lục Địa Thần Tiên cũng không thành vấn đề, nhưng e là tu vi của các Bán Lục Địa Thần này cũng chỉ đạt đến mức này, không thể vượt qua.
Dù sao một bước đó cũng khó như lên trời.
Lâm Chính từng gặp người đứng đầu thế gia, chính là Ngạo Ly Phượng lúc trước đến thăm hỏi tộc Diệp Mạch.
Ông ta vuốt râu, nghiêm túc nói: “Đứng dậy hết đi”.
“Cảm ơn đại nhân”.
Tiếng hô vang lên, sau đó mọi người đứng vững.
Ngạo Ly Phượng nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Chắc các vị cũng biết chuyện xảy ra ở Hàn Sơn ngày hôm qua nhỉ? Con cháu thế gia chúng ta đến Hàn Sơn để săn bắn theo thông lệ, nhưng lại vô tình đánh thức Băng Tinh Hàn Điểu dị biến khiến cả núi băng bị sập xuống, rất nhiều con cháu bị chôn vùi trong núi băng”.
Mọi người nhìn nhau, không biết Ngạo Ly Phượng muốn nói gì.
Chuyện Hàn Sơn đã truyền ra ngoài từ trước đó.
Sáng sớm hôm nay có rất nhiều người ở dòng chi phụ đốt giấy khóc lóc thương tâm dưới chân núi vì con của mình bị chôn vùi ở Hàn Sơn.
“Thế gia đại nhân, ông có phát hiện gì không?”
Ngạo Hỏa Vân nói.
Ngạo Ly Phượng gật đầu nói: “Đêm qua người của chúng ta đã điều tra cả một đêm, lên đến Hàn Sơn nhưng không phát hiện ra tung tích của Băng Tinh Hàn Điểu”.
“Gì cơ?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Hàn Sơn đó ở phía trước thành Ngạo Tuyết chúng ta, nếu Băng Điểu cực lớn đó bay đi, chúng ta sẽ nhìn thấy”.
Có người nói.
“Thật ra nó không bay đi mà là chết ở Hàn Sơn”.
Ngạo Ly Phượng chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Người của chúng ta phát hiện máu của Băng Tinh Hàn Điểu dưới lớp tuyết dày mấy mét, chắc nó đã bị giết rồi”.
“Hả?”
Mọi người đều xôn xao bàn tán.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt ai cũng hiện lên vẻ khó tin.
“Hung thú sau dị biến… thế mà có người có thể giết được sao?”
“Trời ạ, rốt cuộc là ai làm thế?”
“Chuyện này vẫn trong quá trình điều tra”.
Ngạo Ly Phượng vung tay lên.
Chỉ thấy một đám người khiêng từng thi thể đi đến, đặt trước mặt mọi người.
“Chú”.
“Bác cả”.
“Cô…”
Người tộc Sương Mạch đều kinh ngạc, đồng loạt chạy đến nhìn đám người đã chết đó, ai cũng bật khóc, khóc lóc kêu gào.
Ngạo Hàn Mai như ngừng thở.
Những người này… là những người đuổi giết cô ta.
“Chuyện gì thế? Rõ ràng là mình đã chôn thi thể của mấy người này rồi, sao vẫn bị người thế gia phát hiện?”
Sắc mặt Ngạo Hàn Mai trắng bệch, cảm thấy có gì không ổn.
Ngạo Diệp nhìn con gái mình, mơ hồ đoán được gì đó.
Tiếng khóc vang lên, cực kỳ đau thương.
Ngạo Hỏa Vân sầm mặt, siết chặt nắm đấm.
“Ngạo Hỏa Vân, bố cậu vẫn chưa đến sao?”
Ngạo Ly Phượng nhìn Ngạo Hỏa Vân hỏi.
“Sức khỏe bố tôi không tốt, không thể đến đây, chuyện tộc Sương Mạch do tôi xử lý”.
Ngạo Hỏa Vân khàn giọng nói: “Cho hỏi các thế gia đại nhân, chú bác của tôi tại sao lại chết thế?”
“Chắc là bị ai đó giết chết”.
Ngạo Lý Phượng bình tĩnh nói: “Mọi người đã dùng phương pháp đặc biệt để tra xét thời gian tử vong của những người này, phát hiện họ chết sau Băng Tinh Hàn Điểu, nói cách khác họ không thể bị Băng Tinh Hàn Điểu giết chết”.
“Bị người giết chết?”
“Là người tộc Diệp Mạch! Chắc chắn là tộc Diệp Mạch giết”.
“Hung thủ! Chúng là hung thủ”.
“Người tộc Diệp Mạch nợ máu thì phải trả máu”.
Người tộc Sương Mạch đều nổi giận, rút kiếm gào lên.
“Không có chứng cứ còn muốn nợ máu thì phải trả máu gì? Thật sự xem tộc Diệp Mạch sợ các người sao?”
Ngạo Diệp tức giận quát, cùng rút kiếm ra nhìn, ý chí chiến đấu ngùn ngụt.
Mọi người đều giương cung bạt kiếm.
“Dừng tay lại hết!”
Ánh mắt Ngạo Ly Phượng trở nên lạnh lùng, phóng ra khí thế.
Thoáng chốc mọi người lập tức cảm nhận được áp lực tăng lên, cảm thấy khó thở.
Mọi người vội vàng dừng bước thu kiếm lại, không dám làm gì.
“Hừ, xem tôi không tồn tại sao?”
Ngạo Ly Phượng nói.
“Thế gia đại nhân, bọn tôi không có ý đó”.
“Bớt nói lại đi, tôi muốn hỏi mọi người, Ngạo Hỏa Vân, tại sao những người này lại xuất hiện trên Hàn Sơn?”, Ngạo Ly Phượng lạnh lùng nói.
“Hàn Sơn có biến, họ lo lắng cho sự an toàn của bọn tôi nên mới đi cứu người”.
“Giải thích thế cũng hợp lý”.
Ngạo Ly Phượng gật đầu, bình tĩnh nói: “Thi thể của những người này đã bị tổn thương rất nghiêm trọng, với các phương pháp y học hiện tại thì muốn hồi sinh họ cũng vô cùng khó. Theo điều tra của thế tộc, chuyện này hẳn là do người trong tộc làm, thế nên mỗi người trong số có mặt ở đây đều bị tình nghi”.
“Thế gia quyết định cấm túc một ngày với những người có mặt ở đây, kể cả Lâm minh chủ, sau một ngày, bọn tôi sẽ tìm ra hung thủ, bắt hắn phải chịu trừng phạt, rõ chưa?”
Vừa nghe ông ta nói thế, Ngạo Hàn Mai như ngừng thở.
Lâm Chính cũng nhíu mày.
“Thế gia đại nhân có cách tìm ra hung thủ à?”
Ngạo Hỏa Vân hỏi.
“Đương nhiên là có, dù sao thế gia Ngạo Tuyết chúng ta là một gia tộc cổ được lưu truyền lại hàng nghìn năm, bọn tôi có cách moi được ít thông tin từ họ, đừng nói là bị chặt thành từng khúc, dù có bị đốt thành tro, tôi cũng có thể tìm ra”.
“Trong những thông tin này chắc chắn có thông tin của hung thủ, nhưng cách này phải cần một vài nghi lễ chuẩn bị, một ngày sau sẽ có đáp án”.
Dứt lời, Ngạo Ly Phượng xoay người đi.