-
Chương 4136-4140
Chương 4136: Chém giết
Mặc dù các Tuyết Vệ này đều là người xuất sắc của thế gia Ngạo Tuyết, Ngạo Thiên Sương là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của thế gia Ngạo Tuyết.
Nhưng đứng chung một chỗ cũng không thể so được với Lục Địa Thần Tiên.
Mọi người nhất thời trở nên do dự.
“Mọi người đừng để bị người này hù dọa, sao anh ta có thể là người duy nhất chống đỡ được trận chiến núi Thiên Thần chứ? Lúc đầu có nhiều liên minh tham gia bao vây tấn công Diệp Viêm thế nào? Hạo Thiên đại nhân tự mình ra tay khiến sức chiến đấu của Diệp Viêm đã tiêu hao chỉ còn một nửa, hơn nữa tôi nghe nói người này chuẩn bị một trận pháp cực lớn để gia tăng sức mạnh, cũng chỉ có thể kéo chân Diệp Viêm, không thể đánh bại được anh ta, đây cũng được xem là đánh thắng Lục Địa Thần Tiên sao?”
Ngạo Thiên Sương không bị dọa bởi mấy lời này, ngược lại cực kỳ bình tĩnh nói.
Anh ta nói thế, Sở Thu không cãi lại.
Đúng là tình hình lúc đó Lâm Chính liều mạng thật.
Khi đánh nhau với Lâm Chính, Diệp Viêm đã tiêu hao rất nhiều khí kình, hơn nữa Lâm Chính đã sử dụng trận pháp mà mấy trăm ngàn người liên minh Thanh Huyền hợp sức, thân xác gần như bất tử khiến Diệp Viêm cạn kiệt sức sống, nhưng muốn giết Diệp Viêm thì vẫn khó như lên trời.
Thay vì nói đánh bại Diệp Viêm, chi bằng nói ép buộc hắn rút lui.
Nếu một đánh một, Lâm Chính tuyệt đối không phải là đối thủ của Lục Địa Thần Tiên.
“Thật ra những gì anh nói không khác biệt gì mấy, nếu một đánh một thì tôi không thể đánh bại Diệp Viêm”.
Lâm Chính lấy Thiên Sinh Đao ra, nói: “Nhưng tôi muốn giết anh thì cũng dễ như trở bàn tay, anh tin không?”
“Vậy tôi muốn thử xem”.
Ngạo Thiên Sương bình thản nói.
Thấy thế Ngạo Hàn Mai biết có muốn khuyên Lâm Chính cũng không thể được nữa.
Đến lúc này rồi, chuyện cô ta có thể làm là giúp đỡ Lâm Chính đánh bại đối phương.
“Ra tay đi”.
Ngạo Hàn Mai nói, quyết định tấn công trước.
Ngay sau đó cô ta nhảy lên đánh về phía Ngạo Thiên Sương.
“Đê tiện không biết tự lượng sức”.
Ngạo Thiên Sương hừ một tiếng, đôi mắt bỗng toát ra tia lạnh lẽo, ngón tay khẽ động đậy, rất nhiều châm bạc kỳ lạ bay ra đâm vào da anh ta, sau đó nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, anh ta vung Tuyết Kiếm trong tay, cắt ra một hình trăng lưỡi liềm màu trắng, khí lạnh đáng sợ như đóng băng cả khoảng không, vô số lưỡi đao lạnh lẽo chém về phía Ngạo Hàn Mai.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai thay đổi, vung kiếm đỡ đòn.
Vèo vèo vèo...
Lưỡi đao lạnh lẽo đánh mạnh vào băng kiếm của cô ta chặn thế tấn công của cô ta.
Nhưng cô ta chưa dừng lại, vẫn tiếp tục tấn công.
“Kiếm Vũ”.
Ngạo Thiên Sương hét lên, Tuyết Kiếm trong tay vung lên, hàn khí vô tận lao thẳng lên trời.
“Hàn Sương Thu Nhẫn”.
Ngạo Hàn Mai cũng tấn công lại, hàn khí đáng sợ toát ra từ trên thân kiếm.
Dường như phóng ra sương lạnh đánh về phía Ngạo Thiên Sương.
“Thấp kém”.
Ngạo Thiên Sương lắc đầu, ngón tay cách không trung giơ lên.
Bụp bụp bụp...
Một bức tường băng khá dày được ngưng kết trước mặt anh ta ngăn lại tất cả đòn tấn công của Ngạo Hàn Mai.
Ngạo Hàn Mai như ngừng thở.
Cùng lúc đó rất nhiều băng nhọn từ trên trời rơi xuống, lao về phía cô ta như vũ bão.
Ngạo Hàn Mai vội giơ kiếm lên đỉnh đầu, thân kiếm xoay chuyển như quạt gió.
Băng nhọn va chạm vào trên lưỡi kiếm, bị quấn thành sương băng.
Nhưng liên tục được một lúc, Ngạo Hàn Mai thở hổn hển dường như sức lực đã dần cạn kiệt.
“Hả?”
Ánh mắt Ngạo Thiên Sương thay đổi, cẩn thận quan sát Ngạo Hàn Mai, lạnh nhạt nói: “Thực lực của cô… hình như đang yếu dần”.
Ngạo Hàn Mai không dám nói gì, nghiến răng tiếp tục tấn công.
Hai người đánh nhau, dĩ nhiên những người khác cũng không đứng nhìn.
Người hai bên cũng lao vào đánh nhau.
“Cậu chủ, không cần dây dưa với người phụ nữ này nhiều, giết minh chủ Thanh Huyền luôn đi”.
Lúc này một Tuyết Vệ nói.
Ánh mắt Ngạo Thiên Sương trở nên lạnh lùng, lập tức nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Chương 4137: Khắc tinh
Tuy rằng thực lực của Ngạo Hàn Mai yếu hơn lúc trước nhiều, nhưng dù sao cô ta vẫn còn một ít sức để chiến đấu.
Còn về Lâm minh chủ, thực lực không thể xem thường.
Không cần thiết phải tiêu hao quá nhiều sức lực với Ngạo Hàn Mai, nếu như không chém được tên họ Lâm kia, còn để cho anh trốn thoát, thì mới thật sự là mất nhiều hơn được.
Nghĩ như thế nên Ngạo Thiên Sương nhanh chóng lùi về phía sau, hai tay anh ta nắm ngược trường kiếm, mũi kiếm hướng xuống dưới, khí kình trên người giống như nước sông bắt đầu dâng lên cuồn cuộn.
Ngạo Hàn Mai hít thở gấp gáp, cô ta cảm thấy đòn đánh này không giống bình thường nên lập tức phát động khí kình toàn thân đánh về phía Ngạo Thiên Sương.
Nhưng lúc sắp tiếp cận được Ngạo Thiên Sương.
Keng!
Ngạo Thiên Sương lật ngược song kiếm, đâm sâu thân kiếm vào mặt đất dưới chân.
Ngay lúc đó, thân kiếm làm trung tâm, mặt đất xung quanh đó đóng băng trong tức khắc.
Sương lạnh lập tức đóng băng dòng nước, sau đó lại nhanh chóng tấn công về phía Ngạo Hàn Mai.
“Không ổn!”
Vẻ mặt Ngạo Hàn Mai biến đổi, gấp gáp lùi về phía sau.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Hai chân cô ta vừa muốn rời khỏi khe suối, nhưng sương lạnh đã nhanh chóng đông cứng hai chân của cô ta lại, nó giống như hai bàn tay khổng lồ, gắt gao nắm chặt, khiến cô ta không thể động đậy.
Ngạo Thiên Sương thấy vậy lập tức bay qua người Ngạo Hàn Mai, nhằm về phía Lâm Chính – người đang được đám người quây quanh.
“Lâm minh chủ! Chạy mau!”
Ngạo Hàn Mai hét lên.
Nhưng Lâm Chính vẫn bình tĩnh ngồi trên người ngựa trắng, anh hờ hững nhìn chằm chằm Ngạo Thiên Sương đang xông tới, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Bảo vệ minh chủ!”
“Bảo vệ Lâm minh chủ!”
Thuộc hạ của Ngạo Hàn Mai đồng loạt la lên, xông về bên này.
“Bảo vệ à? Các người bảo vệ được sao?”
Ánh mắt Ngạo Thiên Sương ngập tràn sát ý, mũi kiếm như tuyết, lưỡi tuyết như sao, anh ta nhắm thẳng vào Lâm Chính, mạnh mẽ đâm đến.
Leng keng!
Hư không giống như bị đâm xuyên.
Ánh sáng rực rỡ xoẹt đến chỗ Lâm Chính.
Nhát kiếm này khiến xung quanh đông cứng.
Trên người mọi người bỗng chốc bao phủ một tầng sương lạnh.
Tất cả các con ngựa đã biến thành tượng điêu khắc bằng băng.
Nhát kiếm mạnh mẽ và đáng sợ.
Ngạo Hàn Mai mở to mắt, nhìn chăm chú vào Lâm Chính.
Cô ta có thể cảm nhận được thực lực của Ngạo Thiên Sương có đột phá!
Đòn đánh này, cho dù là cô ta ở thời kỳ đỉnh cao cũng không thể thi triển được!
Lâm minh chủ chết là cái chắc!
Trái tim Ngạo Hàn Mai đập điên cuồng, chắc đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Sau khi được Lâm Chính chữa trị, lần nữa thắp nên niềm hy vọng cho trái tim héo tàn của cô ta.
Nhưng bây giờ, Lâm Chính sắp bị Ngạo Thiên Sương giết chết rồi.
Anh ta không chỉ giết chết Lâm Chính!
Còn giết cả cô ta, Ngạo Hàn Mai!
Đôi mắt Ngạo Hàn Mai ướt át, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng đúng lúc đó.
Rầm!
Âm thanh quỷ dị đột nhiên vang lên.
Sau đó bỗng nghe thấy tiếng nứt vỡ của những khối băng.
Ngạo Hàn Mai ngơ ngác, mở bừng mắt.
Cảnh tượng trước mặt quá chấn động.
Cô ta thấy nhát kiếm từ trên không của Ngạo Thiên Sương đang chém xuống Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính chỉ nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên, đầu ngón tay anh tỏa ra một ngọn lửa lớn, ngọn lửa biến thành một tấm chắn, chính xác ngăn chặn thanh tuyết kiếm kia.
Nhát kiếm này, anh chặn được rồi!
Hơn nữa… còn dễ dàng ngăn chặn như thế…
“Sao có thể như vậy?”
Ngạo Thiên Sương hít thở khó khăn.
Hàn khí trên thân Tuyết Kiếm, vốn dĩ không thể phát huy công dụng khi đối diện với tấm chắn lửa phía trước, dị hỏa đã bắt đầu làm tan Tuyết Kiếm.
Người xung quanh rất thất vọng.
Ngạo Thiên Sương cảm thấy không ổn, lập tức rút kiếm lùi về phía sau.
“Vậy mà anh lại biết dùng dị hỏa?”
Ngạo Thiên Sương nghi ngờ hỏi.
“Ngạc nhiên lắm sao?”
Lâm Chính tắt dị hỏa, thản nhiên nói: “Dị hỏa trời sinh khắc chế những người dùng công pháp băng sương, anh…có thể là đối thủ của tôi sao?”
“Đừng vui mừng quá sớm!”
Ánh mắt Ngạo Thiên Sương lạnh lùng, lẫn nữa xông đến.
Nhưng dường như Lâm Chính không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa, anh lạnh lùng nói rồi đột nhiên phóng lên.
“Sét đến!”
Đùng đoàng!
Trên bầu trời, đánh thẳng xuống một tia sét.
Điều khiến mọi người sợ hãi chính là tia sét này còn bị dị hỏa bao quanh, mạnh mẽ đánh về phía Ngạo Thiên Sương.
Vẻ mặt Ngạo Thiên Sương căng thẳng, hắn lập tức vung kiếm ngăn chặn.
Keng!
Sấm sét dị hỏa mạnh mẽ va chạm vào thân Tuyết kiếm.
Tia lửa tung tóe khắp nơi.
Tuyết Kiếm vỡ nát tại chỗ.
Chương 4138: Băng và lửa
Quá kinh khủng!
Ánh mắt Ngạo Thiên Sương âm trầm, sắc mặt lạnh như băng.
Anh ta có thể cảm nhận được, thực lực của anh ta và Lâm Chính không chênh lệch nhiều lắm.
Nhưng đối phương nắm giữ dị hỏa, còn là dị hỏa cao cấp!
Loại dị hỏa này vừa vặn khắc chế được sức mạnh hàn sương của hắn.
Nếu tiếp tục, chắc chắn Ngạo Thiên Sương không chiếm được ưu thế.
Nhưng nếu không giết Lâm Chính, địa vị của anh ta sẽ bị ảnh hưởng.
“Đã như vậy, chỉ có thể sử dụng chiêu cuối cùng!”
Ngạo Thiên Sương âm thầm khịt mũi, liếc nhìn thanh Tuyết Kiếm đã nứt trong tay, ném nó đi, sau đó lấy từ trong người ra một viên bảo thạch xanh da trời to bằng quả trứng gà.
Rót khí kình vào trong bảo thạch.
Ngay lập tức, viên bảo thạch lóe lên ánh sáng chói mắt.
“Đây là đá thần Phong Tuyết!”
Sắc mặt Ngạo Hàn Mai thay đổi, cô ta vội vàng hét lên: "Lui! Mau rút lui!"
Tất cả mọi người lập tức chạy tán loạn, tản ra như chim muông.
Ngay cả đám Tuyết Vệ cũng không dám ở lại, lũ lượt bỏ chạy.
Lâm Chính hờ hững đứng nhìn.
"Đi thôi!"
Ngạo Hàn Mai lao về phía Lâm Chính, nắm lấy tay anh hét lên.
“Đá thần này là gì thế?"
Lâm Chính hỏi.
"Đó là bảo vật tộc trưởng ban cho Ngạo Thiên Sương, cực kì đáng sợ, tôi và anh không thể chống đỡ, nếu anh không đi, một khi Ngạo Thiên Sương khởi động vật này thì thần tiên cũng không cứu được, chạy!"
Ngạo Hàn Mai hét lớn.
"Thật không? Nhưng tôi không thấy nhiều năng lượng bên trong thứ đó lắm!"
Lâm Chính lắc đầu.
“Anh...”
Ngạo Hàn Mai sắp bị hành động của Lâm Chính làm chọc giận hộc máu.
Trên đời này còn có người cứng đầu như vậy sao?
"Ngạo Hàn Mai, cô còn chưa đi sao? Chẳng lẽ cô muốn chết cùng người này?"
Ngạo Thiên Sương lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngạo Hàn Mai nói, hòn đá trong tay dường như đã khóa chặt lấy Lâm Chính, sở dĩ anh ta chậm chạp không ra tay là vì không muốn làm Ngạo Hàn Mai bị thương.
Mặc dù hắn coi thường người phụ nữ này, nhưng chung quy cô ta vẫn mang họ Ngạo.
Nếu giết chết cô ta, sẽ ảnh hưởng đến việc tranh giành vị trí tộc trưởng của Ngạo Thiên Sương.
"Ngao Thiên Sương, mau thu hồi đá thần Phong Tuyết!"
"Tôi đã nói rồi, cô không có tư cách mặc cả, tôi hỏi cô, cút hay không cút?"
Ngạo Thiên Sương lạnh nhạt nói.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngạo Thiên Sương: "Anh giết người này hay giết tôi có gì khác nhau sao? Anh cho rằng tôi sẽ đi à?"
“Cô cho rằng tôi không dám giết cô sao?”
Ngao Thiên Sương hoàn toàn bị chọc giận, rống to: "Tôi cho cô ba giây, mau cút nhanh lên, nếu ba giây sau còn chưa đi, vậy là do cô tự tìm đường chết, không liên quan đến tôi!"
Ngạo Hàn Mai vẫn thờ ơ.
"Ba!"
Ngạo Thiên Sương hét lên.
Ngạo Hàn Mai thúc giục khí kình, có vẻ như cô ta muốn cùng Lâm Chính chống đỡ uy lực của đá thần Phong Tuyết.
Mặc dù theo cô ta thấy, điều này gần là không thể.
Nhưng nếu Lâm Chính chết trong tay đá thần Phong Tuyết, cô ta cũng không còn cơ hội sống.
"Hai!"
Ngạo Thiên Sương tiếp tục hét lên.
Nhưng cả hai vẫn không có dấu hiệu rời đi.
"Thôi vậy! Là cô tự tìm đường chết, không thể trách tôi!"
Ngao Thiên Sương lạnh lùng nói, ném thẳng đá thần Phong Tuyết về phía trước.
Ầm!
Một bông tuyết trắng như ánh sao ngay lập tức bay lên bầu trời.
Trong nháy mắt, gió thổi mây bay.
Một luồng dị khí cuốn lấy Lâm Chính và Ngạo Hàn Mai, như thể bao vây bọn họ ở bên trong.
Cảm nhận được luồng khí này, Ngạo Hàn Mai không khỏi run rẩy.
Cái lạnh này thật kinh khủng.
Ngay cả nhiệt độ ở nơi cực lạnh, cũng không thể so sánh với cảm giác lạnh này.
Đây là sức mạnh của đá thần Phong Tuyết sao?
Thật đáng sợ?
Nhưng Ngạo Hàn Mai biết rằng, điều kinh hoàng thật sự... vẫn chưa đến.
Cô ta ngẩng đầu, trên bầu trời, một đám mây hoa băng đang lơ lửng trôi, ngay trên đầu bọn họ.
Đây chính là vật được huyễn hóa ra từ đá thần Phong Tuyết.
E rằng bọn họ sắp chết dưới sức mạnh này.
“Chẳng qua cũng chỉ có vậy!”
Ngay lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên nói.
Ngạo Hàn Mai hơi sửng sốt, nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy Lâm Chính chậm rãi vươn tay.
Trong lòng bàn tay anh là một đóa sen trắng muốt xinh đẹp.
Ngạo Hàn Mai sững sờ.
“Đây... đây là gì?”
Nhưng Lâm Chính không trả lời cô ta, mà nhẹ nhàng cầm đóa sen, sau đó ném nó lên không trung.
Ầm ầm...
Lúc này, cuồng phong đột nhiên nổi lên, sau đó vô số khối băng rơi xuống.
Mỗi khối băng có kích thước bằng một chiếc xe nhỏ, khí thế hung mãnh, điên cuồng lao xuống, mỗi một khối rơi xuống đủ để làm thủng tấm thép.
Cùng lúc đó, vô số luồng khí lạnh hóa thành những lưỡi kiếm băng, hung hăng chém về phía hai người họ.
Lưỡi băng như rồng, không ngừng uốn lượn.
Sức mạnh của đá thần Phong Tuyết cuối cùng cũng xuất hiện.
“Lâm minh chủ, mau chống đỡ!"
Ngạo Hàn Mai vừa thúc giục khí kình vừa chờ đợi.
Nhưng khí kình cô ta tạo ra, dưới đòn công kích này, căn bản không kiên trì được mấy giây, chỉ trong chốc lát, khí kình sắp bị nghiền nát, gần như tan vỡ.
Cô ta cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ, liếc nhìn Lâm Chính.
Phát hiện đối phương không hề vận khí.
“Anh đang làm gì vậy?”
Ngạo Hàn Mai hét lên.
Vào thời điểm sinh tử này... Lâm Chính đứng trơ ra như khúc gỗ, căn bản không giúp đỡ...
Anh muốn chờ chết sao?
Đây mới là đợt công kích đầu tiên của đá thần Phong Tuyết, tổng cộng đá thần Phong Tuyết có năm đợt công kích, đến đợt thứ hai, ngay cả cô ta cũng không thể chịu đựng được, sẽ chết chắc chứ đừng nói đến đợt thứ năm.
Nếu tiếp tục trì hoãn, e rằng hai người bọn họ đến cả xương cốt cũng không còn!
“Hừ, không biết lượng sức mình!”
Ngạo Thiên Sương thờ ơ nhìn người phụ nữ đang vật lộn dưới cơn gió tuyết, lắc đầu lạnh lùng nói, nhưng trong mắt anh ta cũng hơi nghi hoặc.
Bởi vì Lâm Chính từ đầu đến cuối đều không ra tay, chứ đừng nói là phòng ngự.
Điều này khiến anh ta hơi bất an.
“Là ai không biết tự lượng sức mình chứ?”
Vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên mở miệng.
Ngạo Thiên Sương ngơ ngác.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Lâm Chính bỗng có vầng sáng nở rộ.
"Cái gì?"
Ngạo Thiên Sương run rẩy kịch liệt, lo lắng nhìn sang.
Bấy giờ mới phát hiện trong vầng sáng ấy là đóa sen trắng tinh khôi đẹp đẽ.
Nhưng vào lúc này, đóa sen trắng bị ngọn lửa bao phủ, chỉ vài giây sau đã nổ tung.
Ầm ầm!
Cột lửa cao vút đâm thẳng lên trời, ngay lập tức chọc thủng đám mây hoa băng được tạo thành bởi đá thần Phong Tuyết.
Gió tuyết và mưa đá khủng bố biến mất ngay tại lập tức.
Sức mạnh kinh người bao trùm đỉnh núi.
Phía xa xa Ngạo Thiên Sương bị đánh bay ra ngoài, nôn ra máu rồi ngã xuống đất, cơ thể cháy đen, thê thảm không nỡ nhìn!
Ngạo Hàn Mai trợn tròn mắt.
Chương 4139: Diệt cỏ tận gốc
Ngạo Hàn Mai không tin nổi, vị minh chủ trẻ tuổi đến từ ngoại vực, từng lôi kéo một đám ô hợp kết thành liên minh, trong tay lại có pháp bảo lợi hại hơn cả pháp bảo đá thần Phong Tuyết của tộc trưởng ban cho Ngạo Thiên Sương…
Đá thần Phong Tuyết có phẩm cấp thế nào, mỗi người của thế gia Ngạo Tuyết đều biết rất rõ.
Nhưng lúc này, đá thần Phong Tuyết thua rồi!
Hoàn toàn bị đóa hoa sen trong tay Lâm Chính nghiền nát.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, ai dám tin chuyện này cơ chứ?
Tách!
Âm thanh kỳ lạ vang lên.
Hoa sen từ trên không rơi xuống dưới, vững vàng nằm trong lòng bàn tay của Lâm Chính.
Lâm Chính cất nó đi.
Bây giờ Ngạo Hàn Mai mới bình tĩnh lại.
Cô ta nhìn xung quanh, những ngọn núi lớn xung quanh đã trủi lủi, tất cả cây cối đều bị đốt cháy, tảng đá lớn đen thùi lùi, con suối kia cũng đã khô cạn.
Xung quanh trở nên hoang vu.
Ngay cả những người đã lui xuống chân núi, giờ mặt mũi tèm lem, trông vô cùng nhếch nhác.
Nhưng nếu so với Ngạo Thiên Sương thì đương nhiên là bọn họ may mắn hơn nhiều.
“Chạy!”
Đám Tuyết Vệ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như thế, làm sao dám do dự nữa? Họ lập tức bỏ chạy.
Sở Thu nhanh tay lẹ mắt, gã lập tức chạy nhanh tới ngăn cản.
Nhưng thực lực của Tuyết Vệ mạnh mẽ, dựa vào một mình gã đương nhiên không thể nào cản nổi.
“Còn dám chạy sao? Cút qua đây cho tôi!”
Ngạo Hàn Mai nghe tiếng động nhìn sang, lập tức quát lên.
Tuyết Vệ run rẩy, sợ hãi nhìn Lâm Chính, nhưng vẫn vô thức đứng lại.
Nếu chỉ có những người Ngạo Hàn Mai, những Tuyết Vệ sẽ rất dễ dàng chạy thoát.
Nhưng ở đây còn có Lâm minh chủ đáng sợ!
Lúc này Lâm Chính đang nhìn chằm chằm vào đám Tuyết Vệ đó.
Thấy ngay cả đá thần Phong Tuyết cũng không làm gì được Lâm Chính, đám Tuyết Vệ sắp bị dọa cho hồn phách lên mây, bọn họ vội vàng quỳ xuống đất, run lẩy bẩy kêu gào.
“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Thu cười khinh miệt: “Đây chính là quân tinh nhuệ của thế gia Ngạo Tuyết sao? Thật sự là không khiến người ta thất vọng”.
Ngạo Hàn Mai nhíu mày, nhưng cô ta không nói gì.
Dù sao Lâm Chính cũng khiến cô ta chấn động quá lớn, cô ta không ngờ trận đấu giữa Lâm Chính và Ngạo Thiên Sương lại kết thúc nhanh như thế.
Nhưng đúng lúc này.
Leng keng!
Lâm Chính đột nhiên nắm chặt tay lại.
Một thanh trường kiếm được ngưng tụ thành từ sức mạnh phi thăng đột nhiên xuất hiện.
Tiếp đó, anh bước thẳng đến chỗ Ngạo Thiên Sương đang nằm.
Ngạo Hàn Mai thấy vậy, hít thở nhanh, cô ta lập tức ngăn cản Lâm Chính.
“Lâm minh chủ, anh muốn làm gì?”
“Anh ta muốn giết chết tôi, sao tôi có thể tha cho anh ta chứ?”
Vẻ mặt Lâm Chính bình tĩnh nói: “Cô Ngạo, quy tắc của tôi trước giờ đều là nhổ cỏ tận gốc, anh ta thua rồi thì phải chết!”
“Lâm minh chủ, không thể giết người này được, nếu không anh xem như đắc tội với toàn bộ thế gia Ngạo Tuyết! Vậy thì anh và liên minh Thanh Huyền chẳng phải sẽ trở thành kẻ địch của thế gia Ngạo Tuyết sao?”
Ngạo Hàn Mai căng thẳng.
“Sao nào? Chẳng lẽ tôi lại vì sợ trở thành kẻ thù của thế gia Ngạo Tuyết các cô, rồi không dám động đến người của thế gia Ngạo Tuyết à? Bây giờ người muốn giết tôi là anh ta! Nếu tôi không phản kháng, chẳng lẽ tôi phải làm thịt cá trên thớt, mặc các người chém giết sao?”
Lâm Chính bực bội, anh đẩy Ngạo Hàn Mai ra, đi về phía trước, bóp lấy cổ của Ngạo Thiên Sương, xách anh ta bằng một tay.
Ngạo Thiên Sương bị Tịnh Thế Bạch Liên đánh trọng thương, hành động khó khăn, anh ta bị Lâm Chính thô lỗ xách lên, càng khó hít thở.
Anh ta mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, vẻ mặt sợ hãi.
“Lâm minh chủ, dừng tay”.
Sắc mặt Ngạo Hàn Mai căng thẳng, lần nữa xông đến, nắm chặt lấy cánh tay Lâm Chính: “Không thể giết kẻ này! Anh yên tâm để tôi đưa anh quay về, gia tộc chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc! Nếu anh giết anh ta ở đây, một khi người của thế gia Ngạo Tuyết biết được, liên minh Thanh Huyền của anh chắc chắn sẽ bị tổn hại, sau này anh sẽ bị thế gia Ngạo Tuyết truy sát! Tại sao phải vì sự hả dạ nhất thời mà hy sinh cả tương lai của mình chứ?”
“Cô đưa anh ta quay về ư? Để thế gia Ngạo Tuyết trừng phạt nghiêm khắc à?”
Lâm Chính quay đầu nhìn cô ta: “Cô cảm thấy… trừng phạt nghiêm khắc của thế gia Ngạo Tuyết… là thế nào?”
Ngạo Hàn Mai ngơ ngác, yên lặng.
Cái gọi là trừng phạt nghiêm khắc, cũng chỉ là lời nói trên miệng mà thôi.
Trong mắt của thế gia, Lâm Chính của liên minh Thanh Huyền chẳng là cái gì cả, bọn họ sẽ không vì Lâm Chính mà làm gì Ngạo Thiên Sương.
Nhiều nhất cũng chỉ là dạy dỗ vài câu.
“Cô hiểu rõ thái độ của thế gia Ngạo Tuyết hơn tôi, đúng không?”
Lâm Chính khàn khàn nói: “Ngạo Thiên Sương còn sống, anh ta nhất định sẽ không ngừng tay, đợi anh ta trị thương rồi tôi mới diệt trừ anh ta, vậy chẳng phải rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Cho nên, cô Ngạo, tôi không thể để lại phiền phức cho mình!”
Anh vừa nói xong.
Loẹt xoẹt!
Kiếm khí trong tay Lâm Chính bỗng chốc đâm vào tim Ngạo Thiên Sương.
Ngạo Thiên Sương lập tức trợn to mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, há miệng thật to, sau đó hai chân vô lực thả xuống, chết tức tưởi…
Chương 4140: Tập kích bất ngờ
Hiện trường hoàn toàn yên lặng.
Mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Không ai dám tin Lâm Chính lại ra tay.
Vậy mà lại giết chết Ngạo Thiên Sương thật...
“Anh ta... minh chủ của các người... điên rồi sao?”
Cô gái tên Tiểu Thúy nói với ánh mắt đờ đẫn.
Mặc dù Sở Thu cũng cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, khàn giọng nói: “Minh chủ tự có suy tính của riêng mình”.
Những người còn lại cũng không thể suy nghĩ được gì.
Phù!
Lúc này Lâm Chính lại kích hoạt dị hỏa, lập tức đốt cháy xác của Ngạo Thiên Sương.
Anh sẽ không cho Ngạo Thiên Sương có cơ hội được sống lại, chỉ khi thân xác này của anh ta hoàn toàn biến mất, mới được coi là đã giết chết Ngạo Thiên Sương hoàn toàn!
Ngạo Hàn Mai im lặng.
Cô ta lặng lẽ nhìn thi thể bị thiêu cháy trong tay Lâm Chính, hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn về phía Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy giật mình, dường như đã hiểu ra điều gì đó, do dự một lúc rồi đột ngột rút kiếm ra, hung hăng đâm thẳng về phía Tuyết Vệ.
Phập!
Tuyết Vệ không kịp trở tay, bị đâm thủng ngực.
Những Tuyết Vệ khác đột nhiên hoàn hồn lại, lập tức nhận ra điều gì đó, vội đứng dậy bỏ chạy.
“Giết!”
Tiểu Thúy hét lên.
Mọi người lập tức đuổi giết.
Ngạo Hàn Mai cũng chạy tới.
Các Tuyết Vệ kiêng dè sức mạnh của Lâm Chính nên căn bản là không dám chống cự.
Không lâu sau đó, tất cả họ đều bị nhóm người của Ngạo Hàn Mai giết chết bịt đầu mối.
“Bây giờ chúng ta đã ở trên cùng một chiếc thuyền rồi”.
Lâm Chính nhìn cả người Ngạo Hàn Mai bê bết máu, cười nói.
“Cô đã chọn con đường tồi tệ nhất”.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai lạnh lùng như băng, gằn giọng nói: “Nếu bị thế gia Ngạo Tuyết biết được chúng ta đã giết chết Ngạo Thiên Sương, toàn bộ nhánh nhà tôi sẽ bị giết sạch!”
“Đó là vấn đề cô cần suy nghĩ, cô cho rằng tôi và người của tôi sẽ tiết lộ bí mật sao?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cặp chân mày lá liễu của Ngạo Hàn Mai nhíu mày lại, gằn giọng nói: “Được rồi, đi thôi, nhanh chóng đi đến thế gia Ngạo Tuyết, đợi đến khi hôn sự được định đoạt, anh hãy nhanh chóng rời khỏi thế gia, đừng ở lại!”
“Được!”
Lâm Chính gật đầu, liếc nhìn con ngựa đã chết, chỉ có thể đi bộ về phía trước.
Mọi người đi đến thị trấn gần đó, đổi một con ngựa rồi mới bắt đầu đi về phía khu vực cực lạnh.
Sau nửa ngày đi như thế, cuối cùng cũng đặt chân đến khu vực cực lạnh.
Lôi Trạch Thiên Các ở cách đây không xa lắm, vì nằm ở chính giữa nên tốc độ sẽ nhanh hơn.
Nhưng sau khi đi vào trong vực, những con ngựa họ đang cưỡi không thể đi tiếp được nữa, cái lạnh rét buốt khiến chúng run lên bần bật, khó mà nâng móng lên.
“Chỉ có thể đi bộ thôi”.
Ngạo Hàn Mai nhìn con ngựa gần như đã nằm bẹp trên mặt đất mà mình đang cưỡi, lạnh lùng nói: “Những con ngựa này hoàn toàn khác với những con ngựa băng do thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi nuôi dưỡng, bọn nó không thể chịu đựng kiểu thời tiết như thế này”.
“Từ chỗ này đi tới thế gia Ngạo Tuyết sẽ mất bao lâu?”
“Có lẽ sẽ mất tầm nửa ngày”.
“Cứ cưỡi ngựa đi”.
Lâm Chính nhìn bầu trời, bình tĩnh nói.
“Lâm minh chủ, anh không nghe thấy những gì tôi vừa nói sao?”
Ngạo Hàn Mai cau mày.
Nhưng vào giây tiếp theo.
Phù!
Một luồng nhiệt ấm áp bao trùm cả đoàn người.
Lâm Chính lại sử dụng dị hỏa.
Ở những nơi được ánh sáng của dị hỏa chiếu tới, băng tuyết ở xung quanh đều tan chảy, toàn bộ sương giá trên thân ngựa cũng tan hết, một lần nữa lấy lại sức sống.
Ngạo Hàn Mai nhìn chằm chằm vào dị hỏa trong lòng bàn tay của Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Anh định thúc giục liên tục dị hỏa để đi đến thế gia Ngạo Tuyết sao?”
“Có vấn đề gì sao?”
Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.
“Tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng tôi lo rằng, còn chưa đến được thế gia Ngạo Tuyết thì anh đã bị sốc do kiệt sức trước rồi”.
Ngạo Hàn Mai khịt mũi, sau đó kéo dây cương tiếp tục đi về phía trước.
Mặc dù các Tuyết Vệ này đều là người xuất sắc của thế gia Ngạo Tuyết, Ngạo Thiên Sương là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của thế gia Ngạo Tuyết.
Nhưng đứng chung một chỗ cũng không thể so được với Lục Địa Thần Tiên.
Mọi người nhất thời trở nên do dự.
“Mọi người đừng để bị người này hù dọa, sao anh ta có thể là người duy nhất chống đỡ được trận chiến núi Thiên Thần chứ? Lúc đầu có nhiều liên minh tham gia bao vây tấn công Diệp Viêm thế nào? Hạo Thiên đại nhân tự mình ra tay khiến sức chiến đấu của Diệp Viêm đã tiêu hao chỉ còn một nửa, hơn nữa tôi nghe nói người này chuẩn bị một trận pháp cực lớn để gia tăng sức mạnh, cũng chỉ có thể kéo chân Diệp Viêm, không thể đánh bại được anh ta, đây cũng được xem là đánh thắng Lục Địa Thần Tiên sao?”
Ngạo Thiên Sương không bị dọa bởi mấy lời này, ngược lại cực kỳ bình tĩnh nói.
Anh ta nói thế, Sở Thu không cãi lại.
Đúng là tình hình lúc đó Lâm Chính liều mạng thật.
Khi đánh nhau với Lâm Chính, Diệp Viêm đã tiêu hao rất nhiều khí kình, hơn nữa Lâm Chính đã sử dụng trận pháp mà mấy trăm ngàn người liên minh Thanh Huyền hợp sức, thân xác gần như bất tử khiến Diệp Viêm cạn kiệt sức sống, nhưng muốn giết Diệp Viêm thì vẫn khó như lên trời.
Thay vì nói đánh bại Diệp Viêm, chi bằng nói ép buộc hắn rút lui.
Nếu một đánh một, Lâm Chính tuyệt đối không phải là đối thủ của Lục Địa Thần Tiên.
“Thật ra những gì anh nói không khác biệt gì mấy, nếu một đánh một thì tôi không thể đánh bại Diệp Viêm”.
Lâm Chính lấy Thiên Sinh Đao ra, nói: “Nhưng tôi muốn giết anh thì cũng dễ như trở bàn tay, anh tin không?”
“Vậy tôi muốn thử xem”.
Ngạo Thiên Sương bình thản nói.
Thấy thế Ngạo Hàn Mai biết có muốn khuyên Lâm Chính cũng không thể được nữa.
Đến lúc này rồi, chuyện cô ta có thể làm là giúp đỡ Lâm Chính đánh bại đối phương.
“Ra tay đi”.
Ngạo Hàn Mai nói, quyết định tấn công trước.
Ngay sau đó cô ta nhảy lên đánh về phía Ngạo Thiên Sương.
“Đê tiện không biết tự lượng sức”.
Ngạo Thiên Sương hừ một tiếng, đôi mắt bỗng toát ra tia lạnh lẽo, ngón tay khẽ động đậy, rất nhiều châm bạc kỳ lạ bay ra đâm vào da anh ta, sau đó nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, anh ta vung Tuyết Kiếm trong tay, cắt ra một hình trăng lưỡi liềm màu trắng, khí lạnh đáng sợ như đóng băng cả khoảng không, vô số lưỡi đao lạnh lẽo chém về phía Ngạo Hàn Mai.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai thay đổi, vung kiếm đỡ đòn.
Vèo vèo vèo...
Lưỡi đao lạnh lẽo đánh mạnh vào băng kiếm của cô ta chặn thế tấn công của cô ta.
Nhưng cô ta chưa dừng lại, vẫn tiếp tục tấn công.
“Kiếm Vũ”.
Ngạo Thiên Sương hét lên, Tuyết Kiếm trong tay vung lên, hàn khí vô tận lao thẳng lên trời.
“Hàn Sương Thu Nhẫn”.
Ngạo Hàn Mai cũng tấn công lại, hàn khí đáng sợ toát ra từ trên thân kiếm.
Dường như phóng ra sương lạnh đánh về phía Ngạo Thiên Sương.
“Thấp kém”.
Ngạo Thiên Sương lắc đầu, ngón tay cách không trung giơ lên.
Bụp bụp bụp...
Một bức tường băng khá dày được ngưng kết trước mặt anh ta ngăn lại tất cả đòn tấn công của Ngạo Hàn Mai.
Ngạo Hàn Mai như ngừng thở.
Cùng lúc đó rất nhiều băng nhọn từ trên trời rơi xuống, lao về phía cô ta như vũ bão.
Ngạo Hàn Mai vội giơ kiếm lên đỉnh đầu, thân kiếm xoay chuyển như quạt gió.
Băng nhọn va chạm vào trên lưỡi kiếm, bị quấn thành sương băng.
Nhưng liên tục được một lúc, Ngạo Hàn Mai thở hổn hển dường như sức lực đã dần cạn kiệt.
“Hả?”
Ánh mắt Ngạo Thiên Sương thay đổi, cẩn thận quan sát Ngạo Hàn Mai, lạnh nhạt nói: “Thực lực của cô… hình như đang yếu dần”.
Ngạo Hàn Mai không dám nói gì, nghiến răng tiếp tục tấn công.
Hai người đánh nhau, dĩ nhiên những người khác cũng không đứng nhìn.
Người hai bên cũng lao vào đánh nhau.
“Cậu chủ, không cần dây dưa với người phụ nữ này nhiều, giết minh chủ Thanh Huyền luôn đi”.
Lúc này một Tuyết Vệ nói.
Ánh mắt Ngạo Thiên Sương trở nên lạnh lùng, lập tức nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Chương 4137: Khắc tinh
Tuy rằng thực lực của Ngạo Hàn Mai yếu hơn lúc trước nhiều, nhưng dù sao cô ta vẫn còn một ít sức để chiến đấu.
Còn về Lâm minh chủ, thực lực không thể xem thường.
Không cần thiết phải tiêu hao quá nhiều sức lực với Ngạo Hàn Mai, nếu như không chém được tên họ Lâm kia, còn để cho anh trốn thoát, thì mới thật sự là mất nhiều hơn được.
Nghĩ như thế nên Ngạo Thiên Sương nhanh chóng lùi về phía sau, hai tay anh ta nắm ngược trường kiếm, mũi kiếm hướng xuống dưới, khí kình trên người giống như nước sông bắt đầu dâng lên cuồn cuộn.
Ngạo Hàn Mai hít thở gấp gáp, cô ta cảm thấy đòn đánh này không giống bình thường nên lập tức phát động khí kình toàn thân đánh về phía Ngạo Thiên Sương.
Nhưng lúc sắp tiếp cận được Ngạo Thiên Sương.
Keng!
Ngạo Thiên Sương lật ngược song kiếm, đâm sâu thân kiếm vào mặt đất dưới chân.
Ngay lúc đó, thân kiếm làm trung tâm, mặt đất xung quanh đó đóng băng trong tức khắc.
Sương lạnh lập tức đóng băng dòng nước, sau đó lại nhanh chóng tấn công về phía Ngạo Hàn Mai.
“Không ổn!”
Vẻ mặt Ngạo Hàn Mai biến đổi, gấp gáp lùi về phía sau.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Hai chân cô ta vừa muốn rời khỏi khe suối, nhưng sương lạnh đã nhanh chóng đông cứng hai chân của cô ta lại, nó giống như hai bàn tay khổng lồ, gắt gao nắm chặt, khiến cô ta không thể động đậy.
Ngạo Thiên Sương thấy vậy lập tức bay qua người Ngạo Hàn Mai, nhằm về phía Lâm Chính – người đang được đám người quây quanh.
“Lâm minh chủ! Chạy mau!”
Ngạo Hàn Mai hét lên.
Nhưng Lâm Chính vẫn bình tĩnh ngồi trên người ngựa trắng, anh hờ hững nhìn chằm chằm Ngạo Thiên Sương đang xông tới, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Bảo vệ minh chủ!”
“Bảo vệ Lâm minh chủ!”
Thuộc hạ của Ngạo Hàn Mai đồng loạt la lên, xông về bên này.
“Bảo vệ à? Các người bảo vệ được sao?”
Ánh mắt Ngạo Thiên Sương ngập tràn sát ý, mũi kiếm như tuyết, lưỡi tuyết như sao, anh ta nhắm thẳng vào Lâm Chính, mạnh mẽ đâm đến.
Leng keng!
Hư không giống như bị đâm xuyên.
Ánh sáng rực rỡ xoẹt đến chỗ Lâm Chính.
Nhát kiếm này khiến xung quanh đông cứng.
Trên người mọi người bỗng chốc bao phủ một tầng sương lạnh.
Tất cả các con ngựa đã biến thành tượng điêu khắc bằng băng.
Nhát kiếm mạnh mẽ và đáng sợ.
Ngạo Hàn Mai mở to mắt, nhìn chăm chú vào Lâm Chính.
Cô ta có thể cảm nhận được thực lực của Ngạo Thiên Sương có đột phá!
Đòn đánh này, cho dù là cô ta ở thời kỳ đỉnh cao cũng không thể thi triển được!
Lâm minh chủ chết là cái chắc!
Trái tim Ngạo Hàn Mai đập điên cuồng, chắc đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Sau khi được Lâm Chính chữa trị, lần nữa thắp nên niềm hy vọng cho trái tim héo tàn của cô ta.
Nhưng bây giờ, Lâm Chính sắp bị Ngạo Thiên Sương giết chết rồi.
Anh ta không chỉ giết chết Lâm Chính!
Còn giết cả cô ta, Ngạo Hàn Mai!
Đôi mắt Ngạo Hàn Mai ướt át, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng đúng lúc đó.
Rầm!
Âm thanh quỷ dị đột nhiên vang lên.
Sau đó bỗng nghe thấy tiếng nứt vỡ của những khối băng.
Ngạo Hàn Mai ngơ ngác, mở bừng mắt.
Cảnh tượng trước mặt quá chấn động.
Cô ta thấy nhát kiếm từ trên không của Ngạo Thiên Sương đang chém xuống Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính chỉ nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên, đầu ngón tay anh tỏa ra một ngọn lửa lớn, ngọn lửa biến thành một tấm chắn, chính xác ngăn chặn thanh tuyết kiếm kia.
Nhát kiếm này, anh chặn được rồi!
Hơn nữa… còn dễ dàng ngăn chặn như thế…
“Sao có thể như vậy?”
Ngạo Thiên Sương hít thở khó khăn.
Hàn khí trên thân Tuyết Kiếm, vốn dĩ không thể phát huy công dụng khi đối diện với tấm chắn lửa phía trước, dị hỏa đã bắt đầu làm tan Tuyết Kiếm.
Người xung quanh rất thất vọng.
Ngạo Thiên Sương cảm thấy không ổn, lập tức rút kiếm lùi về phía sau.
“Vậy mà anh lại biết dùng dị hỏa?”
Ngạo Thiên Sương nghi ngờ hỏi.
“Ngạc nhiên lắm sao?”
Lâm Chính tắt dị hỏa, thản nhiên nói: “Dị hỏa trời sinh khắc chế những người dùng công pháp băng sương, anh…có thể là đối thủ của tôi sao?”
“Đừng vui mừng quá sớm!”
Ánh mắt Ngạo Thiên Sương lạnh lùng, lẫn nữa xông đến.
Nhưng dường như Lâm Chính không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa, anh lạnh lùng nói rồi đột nhiên phóng lên.
“Sét đến!”
Đùng đoàng!
Trên bầu trời, đánh thẳng xuống một tia sét.
Điều khiến mọi người sợ hãi chính là tia sét này còn bị dị hỏa bao quanh, mạnh mẽ đánh về phía Ngạo Thiên Sương.
Vẻ mặt Ngạo Thiên Sương căng thẳng, hắn lập tức vung kiếm ngăn chặn.
Keng!
Sấm sét dị hỏa mạnh mẽ va chạm vào thân Tuyết kiếm.
Tia lửa tung tóe khắp nơi.
Tuyết Kiếm vỡ nát tại chỗ.
Chương 4138: Băng và lửa
Quá kinh khủng!
Ánh mắt Ngạo Thiên Sương âm trầm, sắc mặt lạnh như băng.
Anh ta có thể cảm nhận được, thực lực của anh ta và Lâm Chính không chênh lệch nhiều lắm.
Nhưng đối phương nắm giữ dị hỏa, còn là dị hỏa cao cấp!
Loại dị hỏa này vừa vặn khắc chế được sức mạnh hàn sương của hắn.
Nếu tiếp tục, chắc chắn Ngạo Thiên Sương không chiếm được ưu thế.
Nhưng nếu không giết Lâm Chính, địa vị của anh ta sẽ bị ảnh hưởng.
“Đã như vậy, chỉ có thể sử dụng chiêu cuối cùng!”
Ngạo Thiên Sương âm thầm khịt mũi, liếc nhìn thanh Tuyết Kiếm đã nứt trong tay, ném nó đi, sau đó lấy từ trong người ra một viên bảo thạch xanh da trời to bằng quả trứng gà.
Rót khí kình vào trong bảo thạch.
Ngay lập tức, viên bảo thạch lóe lên ánh sáng chói mắt.
“Đây là đá thần Phong Tuyết!”
Sắc mặt Ngạo Hàn Mai thay đổi, cô ta vội vàng hét lên: "Lui! Mau rút lui!"
Tất cả mọi người lập tức chạy tán loạn, tản ra như chim muông.
Ngay cả đám Tuyết Vệ cũng không dám ở lại, lũ lượt bỏ chạy.
Lâm Chính hờ hững đứng nhìn.
"Đi thôi!"
Ngạo Hàn Mai lao về phía Lâm Chính, nắm lấy tay anh hét lên.
“Đá thần này là gì thế?"
Lâm Chính hỏi.
"Đó là bảo vật tộc trưởng ban cho Ngạo Thiên Sương, cực kì đáng sợ, tôi và anh không thể chống đỡ, nếu anh không đi, một khi Ngạo Thiên Sương khởi động vật này thì thần tiên cũng không cứu được, chạy!"
Ngạo Hàn Mai hét lớn.
"Thật không? Nhưng tôi không thấy nhiều năng lượng bên trong thứ đó lắm!"
Lâm Chính lắc đầu.
“Anh...”
Ngạo Hàn Mai sắp bị hành động của Lâm Chính làm chọc giận hộc máu.
Trên đời này còn có người cứng đầu như vậy sao?
"Ngạo Hàn Mai, cô còn chưa đi sao? Chẳng lẽ cô muốn chết cùng người này?"
Ngạo Thiên Sương lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngạo Hàn Mai nói, hòn đá trong tay dường như đã khóa chặt lấy Lâm Chính, sở dĩ anh ta chậm chạp không ra tay là vì không muốn làm Ngạo Hàn Mai bị thương.
Mặc dù hắn coi thường người phụ nữ này, nhưng chung quy cô ta vẫn mang họ Ngạo.
Nếu giết chết cô ta, sẽ ảnh hưởng đến việc tranh giành vị trí tộc trưởng của Ngạo Thiên Sương.
"Ngao Thiên Sương, mau thu hồi đá thần Phong Tuyết!"
"Tôi đã nói rồi, cô không có tư cách mặc cả, tôi hỏi cô, cút hay không cút?"
Ngạo Thiên Sương lạnh nhạt nói.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngạo Thiên Sương: "Anh giết người này hay giết tôi có gì khác nhau sao? Anh cho rằng tôi sẽ đi à?"
“Cô cho rằng tôi không dám giết cô sao?”
Ngao Thiên Sương hoàn toàn bị chọc giận, rống to: "Tôi cho cô ba giây, mau cút nhanh lên, nếu ba giây sau còn chưa đi, vậy là do cô tự tìm đường chết, không liên quan đến tôi!"
Ngạo Hàn Mai vẫn thờ ơ.
"Ba!"
Ngạo Thiên Sương hét lên.
Ngạo Hàn Mai thúc giục khí kình, có vẻ như cô ta muốn cùng Lâm Chính chống đỡ uy lực của đá thần Phong Tuyết.
Mặc dù theo cô ta thấy, điều này gần là không thể.
Nhưng nếu Lâm Chính chết trong tay đá thần Phong Tuyết, cô ta cũng không còn cơ hội sống.
"Hai!"
Ngạo Thiên Sương tiếp tục hét lên.
Nhưng cả hai vẫn không có dấu hiệu rời đi.
"Thôi vậy! Là cô tự tìm đường chết, không thể trách tôi!"
Ngao Thiên Sương lạnh lùng nói, ném thẳng đá thần Phong Tuyết về phía trước.
Ầm!
Một bông tuyết trắng như ánh sao ngay lập tức bay lên bầu trời.
Trong nháy mắt, gió thổi mây bay.
Một luồng dị khí cuốn lấy Lâm Chính và Ngạo Hàn Mai, như thể bao vây bọn họ ở bên trong.
Cảm nhận được luồng khí này, Ngạo Hàn Mai không khỏi run rẩy.
Cái lạnh này thật kinh khủng.
Ngay cả nhiệt độ ở nơi cực lạnh, cũng không thể so sánh với cảm giác lạnh này.
Đây là sức mạnh của đá thần Phong Tuyết sao?
Thật đáng sợ?
Nhưng Ngạo Hàn Mai biết rằng, điều kinh hoàng thật sự... vẫn chưa đến.
Cô ta ngẩng đầu, trên bầu trời, một đám mây hoa băng đang lơ lửng trôi, ngay trên đầu bọn họ.
Đây chính là vật được huyễn hóa ra từ đá thần Phong Tuyết.
E rằng bọn họ sắp chết dưới sức mạnh này.
“Chẳng qua cũng chỉ có vậy!”
Ngay lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên nói.
Ngạo Hàn Mai hơi sửng sốt, nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy Lâm Chính chậm rãi vươn tay.
Trong lòng bàn tay anh là một đóa sen trắng muốt xinh đẹp.
Ngạo Hàn Mai sững sờ.
“Đây... đây là gì?”
Nhưng Lâm Chính không trả lời cô ta, mà nhẹ nhàng cầm đóa sen, sau đó ném nó lên không trung.
Ầm ầm...
Lúc này, cuồng phong đột nhiên nổi lên, sau đó vô số khối băng rơi xuống.
Mỗi khối băng có kích thước bằng một chiếc xe nhỏ, khí thế hung mãnh, điên cuồng lao xuống, mỗi một khối rơi xuống đủ để làm thủng tấm thép.
Cùng lúc đó, vô số luồng khí lạnh hóa thành những lưỡi kiếm băng, hung hăng chém về phía hai người họ.
Lưỡi băng như rồng, không ngừng uốn lượn.
Sức mạnh của đá thần Phong Tuyết cuối cùng cũng xuất hiện.
“Lâm minh chủ, mau chống đỡ!"
Ngạo Hàn Mai vừa thúc giục khí kình vừa chờ đợi.
Nhưng khí kình cô ta tạo ra, dưới đòn công kích này, căn bản không kiên trì được mấy giây, chỉ trong chốc lát, khí kình sắp bị nghiền nát, gần như tan vỡ.
Cô ta cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ, liếc nhìn Lâm Chính.
Phát hiện đối phương không hề vận khí.
“Anh đang làm gì vậy?”
Ngạo Hàn Mai hét lên.
Vào thời điểm sinh tử này... Lâm Chính đứng trơ ra như khúc gỗ, căn bản không giúp đỡ...
Anh muốn chờ chết sao?
Đây mới là đợt công kích đầu tiên của đá thần Phong Tuyết, tổng cộng đá thần Phong Tuyết có năm đợt công kích, đến đợt thứ hai, ngay cả cô ta cũng không thể chịu đựng được, sẽ chết chắc chứ đừng nói đến đợt thứ năm.
Nếu tiếp tục trì hoãn, e rằng hai người bọn họ đến cả xương cốt cũng không còn!
“Hừ, không biết lượng sức mình!”
Ngạo Thiên Sương thờ ơ nhìn người phụ nữ đang vật lộn dưới cơn gió tuyết, lắc đầu lạnh lùng nói, nhưng trong mắt anh ta cũng hơi nghi hoặc.
Bởi vì Lâm Chính từ đầu đến cuối đều không ra tay, chứ đừng nói là phòng ngự.
Điều này khiến anh ta hơi bất an.
“Là ai không biết tự lượng sức mình chứ?”
Vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên mở miệng.
Ngạo Thiên Sương ngơ ngác.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Lâm Chính bỗng có vầng sáng nở rộ.
"Cái gì?"
Ngạo Thiên Sương run rẩy kịch liệt, lo lắng nhìn sang.
Bấy giờ mới phát hiện trong vầng sáng ấy là đóa sen trắng tinh khôi đẹp đẽ.
Nhưng vào lúc này, đóa sen trắng bị ngọn lửa bao phủ, chỉ vài giây sau đã nổ tung.
Ầm ầm!
Cột lửa cao vút đâm thẳng lên trời, ngay lập tức chọc thủng đám mây hoa băng được tạo thành bởi đá thần Phong Tuyết.
Gió tuyết và mưa đá khủng bố biến mất ngay tại lập tức.
Sức mạnh kinh người bao trùm đỉnh núi.
Phía xa xa Ngạo Thiên Sương bị đánh bay ra ngoài, nôn ra máu rồi ngã xuống đất, cơ thể cháy đen, thê thảm không nỡ nhìn!
Ngạo Hàn Mai trợn tròn mắt.
Chương 4139: Diệt cỏ tận gốc
Ngạo Hàn Mai không tin nổi, vị minh chủ trẻ tuổi đến từ ngoại vực, từng lôi kéo một đám ô hợp kết thành liên minh, trong tay lại có pháp bảo lợi hại hơn cả pháp bảo đá thần Phong Tuyết của tộc trưởng ban cho Ngạo Thiên Sương…
Đá thần Phong Tuyết có phẩm cấp thế nào, mỗi người của thế gia Ngạo Tuyết đều biết rất rõ.
Nhưng lúc này, đá thần Phong Tuyết thua rồi!
Hoàn toàn bị đóa hoa sen trong tay Lâm Chính nghiền nát.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, ai dám tin chuyện này cơ chứ?
Tách!
Âm thanh kỳ lạ vang lên.
Hoa sen từ trên không rơi xuống dưới, vững vàng nằm trong lòng bàn tay của Lâm Chính.
Lâm Chính cất nó đi.
Bây giờ Ngạo Hàn Mai mới bình tĩnh lại.
Cô ta nhìn xung quanh, những ngọn núi lớn xung quanh đã trủi lủi, tất cả cây cối đều bị đốt cháy, tảng đá lớn đen thùi lùi, con suối kia cũng đã khô cạn.
Xung quanh trở nên hoang vu.
Ngay cả những người đã lui xuống chân núi, giờ mặt mũi tèm lem, trông vô cùng nhếch nhác.
Nhưng nếu so với Ngạo Thiên Sương thì đương nhiên là bọn họ may mắn hơn nhiều.
“Chạy!”
Đám Tuyết Vệ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như thế, làm sao dám do dự nữa? Họ lập tức bỏ chạy.
Sở Thu nhanh tay lẹ mắt, gã lập tức chạy nhanh tới ngăn cản.
Nhưng thực lực của Tuyết Vệ mạnh mẽ, dựa vào một mình gã đương nhiên không thể nào cản nổi.
“Còn dám chạy sao? Cút qua đây cho tôi!”
Ngạo Hàn Mai nghe tiếng động nhìn sang, lập tức quát lên.
Tuyết Vệ run rẩy, sợ hãi nhìn Lâm Chính, nhưng vẫn vô thức đứng lại.
Nếu chỉ có những người Ngạo Hàn Mai, những Tuyết Vệ sẽ rất dễ dàng chạy thoát.
Nhưng ở đây còn có Lâm minh chủ đáng sợ!
Lúc này Lâm Chính đang nhìn chằm chằm vào đám Tuyết Vệ đó.
Thấy ngay cả đá thần Phong Tuyết cũng không làm gì được Lâm Chính, đám Tuyết Vệ sắp bị dọa cho hồn phách lên mây, bọn họ vội vàng quỳ xuống đất, run lẩy bẩy kêu gào.
“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Thu cười khinh miệt: “Đây chính là quân tinh nhuệ của thế gia Ngạo Tuyết sao? Thật sự là không khiến người ta thất vọng”.
Ngạo Hàn Mai nhíu mày, nhưng cô ta không nói gì.
Dù sao Lâm Chính cũng khiến cô ta chấn động quá lớn, cô ta không ngờ trận đấu giữa Lâm Chính và Ngạo Thiên Sương lại kết thúc nhanh như thế.
Nhưng đúng lúc này.
Leng keng!
Lâm Chính đột nhiên nắm chặt tay lại.
Một thanh trường kiếm được ngưng tụ thành từ sức mạnh phi thăng đột nhiên xuất hiện.
Tiếp đó, anh bước thẳng đến chỗ Ngạo Thiên Sương đang nằm.
Ngạo Hàn Mai thấy vậy, hít thở nhanh, cô ta lập tức ngăn cản Lâm Chính.
“Lâm minh chủ, anh muốn làm gì?”
“Anh ta muốn giết chết tôi, sao tôi có thể tha cho anh ta chứ?”
Vẻ mặt Lâm Chính bình tĩnh nói: “Cô Ngạo, quy tắc của tôi trước giờ đều là nhổ cỏ tận gốc, anh ta thua rồi thì phải chết!”
“Lâm minh chủ, không thể giết người này được, nếu không anh xem như đắc tội với toàn bộ thế gia Ngạo Tuyết! Vậy thì anh và liên minh Thanh Huyền chẳng phải sẽ trở thành kẻ địch của thế gia Ngạo Tuyết sao?”
Ngạo Hàn Mai căng thẳng.
“Sao nào? Chẳng lẽ tôi lại vì sợ trở thành kẻ thù của thế gia Ngạo Tuyết các cô, rồi không dám động đến người của thế gia Ngạo Tuyết à? Bây giờ người muốn giết tôi là anh ta! Nếu tôi không phản kháng, chẳng lẽ tôi phải làm thịt cá trên thớt, mặc các người chém giết sao?”
Lâm Chính bực bội, anh đẩy Ngạo Hàn Mai ra, đi về phía trước, bóp lấy cổ của Ngạo Thiên Sương, xách anh ta bằng một tay.
Ngạo Thiên Sương bị Tịnh Thế Bạch Liên đánh trọng thương, hành động khó khăn, anh ta bị Lâm Chính thô lỗ xách lên, càng khó hít thở.
Anh ta mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, vẻ mặt sợ hãi.
“Lâm minh chủ, dừng tay”.
Sắc mặt Ngạo Hàn Mai căng thẳng, lần nữa xông đến, nắm chặt lấy cánh tay Lâm Chính: “Không thể giết kẻ này! Anh yên tâm để tôi đưa anh quay về, gia tộc chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc! Nếu anh giết anh ta ở đây, một khi người của thế gia Ngạo Tuyết biết được, liên minh Thanh Huyền của anh chắc chắn sẽ bị tổn hại, sau này anh sẽ bị thế gia Ngạo Tuyết truy sát! Tại sao phải vì sự hả dạ nhất thời mà hy sinh cả tương lai của mình chứ?”
“Cô đưa anh ta quay về ư? Để thế gia Ngạo Tuyết trừng phạt nghiêm khắc à?”
Lâm Chính quay đầu nhìn cô ta: “Cô cảm thấy… trừng phạt nghiêm khắc của thế gia Ngạo Tuyết… là thế nào?”
Ngạo Hàn Mai ngơ ngác, yên lặng.
Cái gọi là trừng phạt nghiêm khắc, cũng chỉ là lời nói trên miệng mà thôi.
Trong mắt của thế gia, Lâm Chính của liên minh Thanh Huyền chẳng là cái gì cả, bọn họ sẽ không vì Lâm Chính mà làm gì Ngạo Thiên Sương.
Nhiều nhất cũng chỉ là dạy dỗ vài câu.
“Cô hiểu rõ thái độ của thế gia Ngạo Tuyết hơn tôi, đúng không?”
Lâm Chính khàn khàn nói: “Ngạo Thiên Sương còn sống, anh ta nhất định sẽ không ngừng tay, đợi anh ta trị thương rồi tôi mới diệt trừ anh ta, vậy chẳng phải rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Cho nên, cô Ngạo, tôi không thể để lại phiền phức cho mình!”
Anh vừa nói xong.
Loẹt xoẹt!
Kiếm khí trong tay Lâm Chính bỗng chốc đâm vào tim Ngạo Thiên Sương.
Ngạo Thiên Sương lập tức trợn to mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, há miệng thật to, sau đó hai chân vô lực thả xuống, chết tức tưởi…
Chương 4140: Tập kích bất ngờ
Hiện trường hoàn toàn yên lặng.
Mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Không ai dám tin Lâm Chính lại ra tay.
Vậy mà lại giết chết Ngạo Thiên Sương thật...
“Anh ta... minh chủ của các người... điên rồi sao?”
Cô gái tên Tiểu Thúy nói với ánh mắt đờ đẫn.
Mặc dù Sở Thu cũng cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, khàn giọng nói: “Minh chủ tự có suy tính của riêng mình”.
Những người còn lại cũng không thể suy nghĩ được gì.
Phù!
Lúc này Lâm Chính lại kích hoạt dị hỏa, lập tức đốt cháy xác của Ngạo Thiên Sương.
Anh sẽ không cho Ngạo Thiên Sương có cơ hội được sống lại, chỉ khi thân xác này của anh ta hoàn toàn biến mất, mới được coi là đã giết chết Ngạo Thiên Sương hoàn toàn!
Ngạo Hàn Mai im lặng.
Cô ta lặng lẽ nhìn thi thể bị thiêu cháy trong tay Lâm Chính, hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn về phía Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy giật mình, dường như đã hiểu ra điều gì đó, do dự một lúc rồi đột ngột rút kiếm ra, hung hăng đâm thẳng về phía Tuyết Vệ.
Phập!
Tuyết Vệ không kịp trở tay, bị đâm thủng ngực.
Những Tuyết Vệ khác đột nhiên hoàn hồn lại, lập tức nhận ra điều gì đó, vội đứng dậy bỏ chạy.
“Giết!”
Tiểu Thúy hét lên.
Mọi người lập tức đuổi giết.
Ngạo Hàn Mai cũng chạy tới.
Các Tuyết Vệ kiêng dè sức mạnh của Lâm Chính nên căn bản là không dám chống cự.
Không lâu sau đó, tất cả họ đều bị nhóm người của Ngạo Hàn Mai giết chết bịt đầu mối.
“Bây giờ chúng ta đã ở trên cùng một chiếc thuyền rồi”.
Lâm Chính nhìn cả người Ngạo Hàn Mai bê bết máu, cười nói.
“Cô đã chọn con đường tồi tệ nhất”.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai lạnh lùng như băng, gằn giọng nói: “Nếu bị thế gia Ngạo Tuyết biết được chúng ta đã giết chết Ngạo Thiên Sương, toàn bộ nhánh nhà tôi sẽ bị giết sạch!”
“Đó là vấn đề cô cần suy nghĩ, cô cho rằng tôi và người của tôi sẽ tiết lộ bí mật sao?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cặp chân mày lá liễu của Ngạo Hàn Mai nhíu mày lại, gằn giọng nói: “Được rồi, đi thôi, nhanh chóng đi đến thế gia Ngạo Tuyết, đợi đến khi hôn sự được định đoạt, anh hãy nhanh chóng rời khỏi thế gia, đừng ở lại!”
“Được!”
Lâm Chính gật đầu, liếc nhìn con ngựa đã chết, chỉ có thể đi bộ về phía trước.
Mọi người đi đến thị trấn gần đó, đổi một con ngựa rồi mới bắt đầu đi về phía khu vực cực lạnh.
Sau nửa ngày đi như thế, cuối cùng cũng đặt chân đến khu vực cực lạnh.
Lôi Trạch Thiên Các ở cách đây không xa lắm, vì nằm ở chính giữa nên tốc độ sẽ nhanh hơn.
Nhưng sau khi đi vào trong vực, những con ngựa họ đang cưỡi không thể đi tiếp được nữa, cái lạnh rét buốt khiến chúng run lên bần bật, khó mà nâng móng lên.
“Chỉ có thể đi bộ thôi”.
Ngạo Hàn Mai nhìn con ngựa gần như đã nằm bẹp trên mặt đất mà mình đang cưỡi, lạnh lùng nói: “Những con ngựa này hoàn toàn khác với những con ngựa băng do thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi nuôi dưỡng, bọn nó không thể chịu đựng kiểu thời tiết như thế này”.
“Từ chỗ này đi tới thế gia Ngạo Tuyết sẽ mất bao lâu?”
“Có lẽ sẽ mất tầm nửa ngày”.
“Cứ cưỡi ngựa đi”.
Lâm Chính nhìn bầu trời, bình tĩnh nói.
“Lâm minh chủ, anh không nghe thấy những gì tôi vừa nói sao?”
Ngạo Hàn Mai cau mày.
Nhưng vào giây tiếp theo.
Phù!
Một luồng nhiệt ấm áp bao trùm cả đoàn người.
Lâm Chính lại sử dụng dị hỏa.
Ở những nơi được ánh sáng của dị hỏa chiếu tới, băng tuyết ở xung quanh đều tan chảy, toàn bộ sương giá trên thân ngựa cũng tan hết, một lần nữa lấy lại sức sống.
Ngạo Hàn Mai nhìn chằm chằm vào dị hỏa trong lòng bàn tay của Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Anh định thúc giục liên tục dị hỏa để đi đến thế gia Ngạo Tuyết sao?”
“Có vấn đề gì sao?”
Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.
“Tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng tôi lo rằng, còn chưa đến được thế gia Ngạo Tuyết thì anh đã bị sốc do kiệt sức trước rồi”.
Ngạo Hàn Mai khịt mũi, sau đó kéo dây cương tiếp tục đi về phía trước.