-
Chương 4121-4125
Chương 4121: Siêu bá chủ
“Xem như các người thức thời!"
Người giúp việc nhìn hai người, rồi đi trước dẫn đường.
Vào lúc này, vô số bóng người chạy ra khỏi Lôi Trạch Thiên Các.
Bọn họ nhanh chóng xếp thành hai hàng, khom người cúi đầu chào đoàn người đang đi đến, thái độ cung kính.
Người của thế gia Ngạo Tuyết nghênh ngang lên núi.
“Có năng lực khiến người của Lôi Trạch Thiên Các chào đón như vậy, thật là khí thế”.
Sở Thu cảm khái.
Gã đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng lớn, nghiêm khắc mà nói, cảnh tượng này cũng không tính là cảnh tượng lớn.
Nhưng được người của Lôi Trạch Thiên Các tự mình nghênh đón thì quả thật rất khác biệt.
“Dù sao thế gia Ngạo Tuyết cũng mạnh hơn Lôi Trạch Thiên Các, sao Lôi Trạch Thiên Các lại dám thờ ơ chứ? Chúng ta đi tiếp thôi”.
Lâm Chính khẽ cười.
"Lâm minh chủ, theo lý mà nói, Hạo Thiên cũng không phải đối thủ của anh, sao không thấy ông ta đến tiếp đón anh?"
Sở Thu mở miệng nói.
Tuy nhiên, Lâm Chính lắc đầu: "Đừng đánh giá thấp Hạo Thiên minh chủ, sở dĩ tôi có thể chống lại Lục Địa Thần Tiên, là nhờ vào mấy trăm ngàn người không ngừng sử dụng trận pháp nghịch chuyển để duy trì năng lượng cho tôi, nếu đối đầu bình thường thì sao tôi có thể là đối thủ của Hạo Thiên minh chủ chứ?”
"À...”
Sở Thu không biết nên trả lời như thế nào.
“Ơ, Lâm minh chủ đến rồi sao?”
Ngay sau đó, có tiếng cười truyền đến.
Lúc này mới nhìn thấy Lôi Hổ dẫn theo hai người đi xuống.
Lần này, đội nghênh đón do Lôi Hổ dẫn đầu, đang định dẫn người đi lên, thì nhìn thấy Lâm Chính và Sở Thu đang chậm rãi bước tới.
"Lôi đại nhân, đã lâu không gặp”.
Lâm Chính ôm quyền.
"Lâm minh chủ khách khí rồi, cậu đã là một trong những nhân vật có máu mặt của vực Diệt Vong, trong lúc vội vàng không kịp tiếp đón, thật là sơ suất, xin thứ lỗi”.
Lôi Hổ lần thứ hai ôm quyền, trên mặt nở nụ cười.
Bây giờ Lâm Chính đã khác xa một trời một vực so với lúc diễn ra cuộc thi, vì thế thái độ của Lôi Hổ cũng thay đổi theo.
“Lâm minh chủ, mời đi bên này”.
Lôi Hổ cười nói.
“Được!”
Lâm Chính gật đầu, xoay người xuống ngựa, dắt ngựa đi theo.
Lôi Hổ hơi sửng sốt, âm thầm gật đầu.
"Lôi Hổ đại nhân, ông có thể tiết lộ cho tôi biết, Hạo Thiên đại nhân triệu tập mọi người đến cuộc họp này, vì chuyện gì không?"
Trên đường, Lâm Chính mở lời hỏi.
“Không phải Lâm minh chủ đã nhìn thấy rồi sao?” Lôi Hổ cười nói.
“Ý ông là thế gia Ngạo Tuyết?”
“Đúng vậy!”
Lôi Hổ gật đầu, nhưng trên mặt hơi chua xót: "Đại hội lần này, nói là Hạo Thiên đại nhân chúng tôi triệu tập, nhưng thật ra là do thế ra Ngạo Tuyết gợi ý”.
"Bọn họ muốn làm gì?"
"Nghe nói có liên quan đến cô cả của thế gia Ngạo Tuyết, cụ thể là như nào, tôi cũng không rõ, Lâm minh chủ đi đến đó sẽ biết”.
Lôi Hổ nói.
Lâm Chính gật đầu.
Chẳng mấy chốc, mấy người đã bước vào cổng Lôi Trạch Thiên Các.
Dưới sự hướng dẫn của Lôi Hổ, Lâm Chính đi thẳng vào phòng hội nghị.
Đây là một tòa nhà rất cao, rộng lớn và cực kỳ tráng lệ.
Bên trong có một cái bàn đá dài cực lớn, xung quanh bàn đá bày bảy tám cái ghế.
Giờ phút này trên ghế cũng có vài người đang ngồi.
Những người này đều là thủ lĩnh của thế tộc siêu bá chủ.
Phong Khởi - thủ lĩnh của quân Phong Khởi.
Minh chủ trước đây của Cửu Cung là Vĩnh Thanh đã chết trong trận chiến, người kế nhiệm là Phong Hồng cũng có mặt.
Ngoài ra, còn có đại diện của thế tộc siêu bá chủ “Đại Thụ”, cùng với đại diện thế tộc siêu bá chủ cực kì bí ẩn “Địa Chi Thiên”...
Lâm Chính nhìn về phía đại diện Đại Thụ.
Theo lời giới thiệu của người nào đó, người đàn ông trung niên này tên là Căn Hành, ông ta mặc áo màu xanh lá, nhắm mắt ngồi ở trước bàn, giống như đang chợp mắt, khí tức cả người đã dung hòa với bốn phía xung quanh, rất thần bí.
Còn đại diện của Địa Chi Thiên là một ông lão gầy gò, quần áo đơn giản, ông ta luôn cúi đầu, không nói một lời, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nhìn kỹ thì có vẻ ông ta đang rất căng thẳng.
Điều này thực sự kỳ lạ.
Cái tên rất ngang ngược, còn là đại diện của thế tộc siêu bá chủ, sao có thể đứng ngồi không yên như vậy?
Phải biết rằng, Địa Chi Thiên là thế tộc khiêm tốn nhất trong tất cả các thế tộc siêu bá chủ, không ai biết rõ thực lực của họ, nhưng có tin đồn rằng họ có thể ngang hàng với thế gia Ngạo Tuyết.
Nếu đúng như vậy thì so với dáng vẻ của thế gia Ngạo Tuyết, Địa Chi Thiên hơi khó coi.
“Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền đến!”
Khi Lâm Chính bước vào, có tiếng hô vang lên.
Ánh mắt mọi người cũng tập trung nhìn về phía này.
Chương 4122: Hàn Giang Cô Huyết
“Kính chào Lâm minh chủ!”
“Kính chào Lâm minh chủ”.
Phong Khởi và Phong Hồng đồng thời đứng dậy, chắp tay lại hành lễ với Lâm Chính.
Bọn họ đều là những người từng tham gia trận chiến ở núi Thiên Thần, cũng đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Lâm Chính, đương nhiên sẽ ngưỡng mộ và khâm phục, không dám lỗ mãng.
Nhưng một số người của các thế tộc khác lại không có biểu hiện gì.
“Đây chính là Lâm minh chủ người đã đánh bại Diệp Viêm sao? Trông trẻ tuổi như thế này, mà đã có bản lĩnh đánh bại Lục Địa Thần Tiên, xem ra lời đồn đãi là có thật, e rằng người này thật sự có được bảo vật trong thần mộ chí tôn!”
Lúc này, đại diện của Đại Thụ quét mắt nhìn Lâm Chính, nhẹ giọng nói.
Lâm Chính nhìn Căn Hành, không nói gì.
Người đại diện Địa Chi Thiên ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính, sau đó vội vàng cúi đầu xuống.
“Lâm minh chủ, nếu anh có bảo vật trong thần mộ chí tôn thì có thể lấy nó ra cho chúng tôi xem, để chúng tôi mở mang tầm mắt được không?”
Lúc này, đột nhiên có một người nào đó lên tiếng.
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâm Chính bằng ánh mắt sáng rực.
Ngay cả Phong Khởi và Phong Hồng cũng nhìn anh.
Mặc dù cả hai người đều ngưỡng mộ Lâm Chính, nhưng sự khát khao đối với bảo vật của họ vẫn còn rất mãnh liệt.
Ánh mắt của Lâm Chính đông cứng lại.
Sao phải lấy xương chí tôn ra cho các người xem chứ?
Nếu không lấy ra thì sao?
Sở Thu cực kỳ tức giận, vừa định nổi đóa thì bị Lâm Chính cản lại.
“Vậy mọi người có thể lấy bảo vật của gia tộc mình ra cho người khác xem một lát không?”
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Chúng tôi không mang theo”.
“Vậy tôi cũng không mang theo”.
“Nếu Lâm minh chủ không muốn cho mọi người xem thì cứ nói thẳng, cần gì phải nói thế chứ?”
Căn Hành lắc đầu lạnh lùng nói, vẻ mặt hiện rõ sự khinh thường.
“Đúng vậy! Tôi đúng là không muốn cho mấy người xem!”
Lâm Chính không thèm để ý, nói thẳng.
Câu nói vừa dứt, khuôn mặt của Căn Hành nhíu chặt lại: “Quả nhiên Lâm minh chủ còn trẻ nên ngông cuồng, thật không biết phép tắc!”
“Tôi không hề quen biết với các người, vậy mà các người lại muốn xem bảo vật của tôi, rốt cuộc ai mới là người không biết phép tắc đây?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Vẻ mặt của Căn Hành hơi thay đổi nhưng vẫn không nói gì, ông ta nhắm mắt lại.
“Hạo Thiên đại nhân đến!”
“Cô Ngạo đến!”
Vào lúc này, một tiếng hét lớn vang vọng khắp phòng hội nghị.
Mọi người lập tức ngừng bàn bạc, nhao nhao đứng dậy nhìn về phía cửa chính.
Lại thấy Hạo Thiên và một cô gái trắng như tuyết đang đi vào phòng hội nghị.
Tóc của cô gái trắng như tuyết, lông mày cũng trắng như tuyết, nước da càng thêm trắng nõn không tì vết, cô ta mặc một bộ đồ bằng lụa, cả người giống như được làm ra từ băng tuyết.
Đẹp!
Rất đẹp!
Vẻ đẹp cực kỳ hư ảo.
Lâm Chính quan sát cô gái, cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Cô gái đó cũng đưa mắt nhìn lướt qua đám đông.
Đôi mắt cô ta là màu xanh băng, mắt ngọc mày ngài, môi anh đào ửng đỏ, dáng người thướt tha không ai sánh bằng, bước chân tựa như hoa sen.
Nhiệt độ trong phòng hội nghị điên cuồng giảm xuống vì sự xuất hiện của cô gái này, ngay cả với tu vi của Lâm Chính cũng cảm thấy hơi mát mẻ.
Cô ta chính là cô chủ của thế gia Ngạo Tuyết, Ngạo Hàn Mai sao?
Quả nhiên là rất xuất sắc.
Mọi người nhao nhao nhìn chằm chằm vào cô gái ấy, nghĩ thầm.
“Cô Ngạo, chúng ta bắt đầu thôi”.
Hạo Thiên lịch sự nói, sau đó đi đến chỗ ngồi ở trên cùng.
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Nhưng vào ngay lúc này, Ngạo Hàn Mai đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói êm tai nhưng tràn đầy sự lạnh lùng.
“Đợi đã!”
Bước chân của Hạo Thiên hơi cứng lại, quay đầu lại nhìn cô ta.
Ngạo Hàn Mai đi chậm rãi về phía Hạo Thiên, sau đó lướt qua ông ta, đi một mạch đến chiếc ghế trên cùng rồi ngồi xuống.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Vị trí đó là chỗ ngồi của Hạo Thiên mà!
Ánh mắt của Lôi Hổ run lên.
Những người khác đều không nói nên lời.
Nhưng Ngạo Hàn Mai lại nhẹ giọng nói: “Hạo Thiên đại nhân, có thể bắt đầu được rồi!”
Giọng nói rất bình tĩnh và nhẹ nhàng, không hề mang theo bất kỳ cảm xúc nào trong đó.
Hạo Thiên im lặng quan sát, sau đó tìm một chỗ ngồi ở gần đó rồi ngồi xuống.
“Đại nhân!”
Lôi Hổ bước về phía trước nói nhỏ, giọng nói tràn đầy sự tức giận.
Việc này quả thực là đảo khách thành chủ.
“Không sao!”
Hạo Thiên khẽ vẫy tay, nói nhỏ: “Kệ cô ta đi”.
Lôi Hổ siết chặt nắm đấm, nhưng Hạo Thiên đã nói vậy rồi thì ông ta cũng không thể làm gì được.
Hội nghị chính thức bắt đầu.
“Các người, đều là người của các thế tộc siêu bá chủ ở vực Diệt Vong nhỉ?”
Hạo Thiên còn chưa mở miệng, Ngạo Hàn Mai đã lập tức lên tiếng.
Ai không biết còn nghĩ rằng cô ta mới là thủ lĩnh của Lôi Trạch Thiên Các.
"Cô Ngạo có chỉ bảo gì sao?”
Phong Khởi mỉm cười, chắp tay lại nói.
“Đại hội lần này là tôi bảo Hạo Thiên tổ chức, với mục đích muốn nhờ các người giúp tôi chữa căn bệnh trong người tôi, tất cả các người đều là thủ lĩnh của các thế tộc siêu bá chủ ở vực Diệt Vong, ắt là tinh thông y võ. Thế gia Ngạo Tuyết đã hết cách cứu chữa căn bệnh của tôi, vốn dĩ tôi cũng không hy vọng gì ở các người, nhưng anh họ của tôi cứ khuyên tôi triệu tập những người tài đến cố gắng chữa trị, do đó tôi mới gọi mọi người đến đây”.
Mặt Ngạo Hàn Mai không cảm xúc nói: “Nhưng tôi không biết được các người có năng lực này hay không?”
Mọi người nghe thấy thế mới chợt bừng tỉnh.
Làm rầm rộ buổi trời, hóa ra Ngạo Hàn Mai gọi mọi người đến để khám bệnh!
Tuy nhiên, ngay cả thế gia Ngạo Tuyết cũng không thể chữa được căn bệnh này, chẳng phải đây là một căn bệnh nan y sao?
“Không biết cô Ngạo mắc bệnh gì?”, Phong Khởi vội vàng hỏi lại.
Mọi người đồng thời nhìn sang, ánh mắt rực lửa.
Ngạo Hàn Mai im lặng trong chốc lát, từ từ nói ra bốn chữ.
“Hàn Giang Cô Huyết!”
Lời vừa dứt, vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi!
Chương 4123: Ba căn bệnh kỳ lạ
Mọi người ở đó đều không lạ gì bốn chữ này.
Hàn Giang Cô Huyết là một trong những căn bệnh kỳ lạ nổi tiếng của vực Diệt Vong.
Trong vực Diệt Vong có ba căn bệnh kỳ lạ, đó là Hoạt Tử Mệnh, Thần Tiên Thi và Bỉ Ngạn Linh Sơn.
Hoạt Tử Mệnh cũng giống như tên của nó, người sống mà lại như người chết, bề ngoài bệnh nhân giống như người thực vật, nhưng thật ra còn phức tạp hơn người thực vật, nhịp tim và mạch của bệnh nhân rơi vào trạng thái ngủ đông, nhưng họ không chết và mạch máu cũng không ngừng đập. Nghe nói người mắc chứng Hoạt Tử Mệnh cảm giác vẫn còn đó, não vẫn có thể suy nghĩ nhưng lại không thể làm gì, ngoài việc thở thì thậm chí không thể cử động mí mắt.
Hiện nay vực Diệt Vong không có cách nào có thể chữa được bệnh này, nhưng xác suất phát bệnh của Hoạt Tử Mệnh không nhỏ, cả vực Diệt Vong đã có hơn một ngàn ca bệnh.
Còn Thần Tiên Thi lại càng đáng sợ hơn, nghe nói những bệnh nhân bị thương nặng sau khi khỏi bệnh nhất định có khả năng phát bệnh, khiến cho thần trí bị ăn mòn, cả người trở thành cái xác không hồn, không nhận ra người thân, không có suy nghĩ, chỉ biết tấn công người khác.
Có người nói bị bệnh Thần Tiên Thi là vì tu vi của người bị thương nặng bị đột phá trong lúc chữa trị, đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, điều này cũng giải thích tại sao thực lực của người trở thành Thần Tiên Thi lại tăng lên rất nhiều. Hiện nay rất nhiều người đều tán thành với quan điểm này, nhưng căn bệnh này đã có gần một ngàn năm mà vẫn chưa có cách chữa.
Cuối cùng Bỉ Ngạn Linh Sơn thì kỳ lạ hơn.
Căn bệnh này khởi phát không có triệu chứng gì, mà chỉ xuất hiện trong giấc ngủ, nghe nói sau khi tỉnh lại bệnh nhân mắc căn bệnh này sẽ có thay đổi lớn về tính tình, rối loạn trí nhớ, như thể bị ai đó mượn xác trả hồn, không nhận ra bạn bè người thân bên cạnh, ngược lại cảm thấy quen thuộc với vài người xa lạ.
Người trong vực Diệt Vong cũng bó tay với căn bệnh quái đản này.
Lúc biết được ba căn bệnh kỳ lạ của vực Diệt Vong này, Lâm Chính cũng đã biết được vài thứ.
Nhưng cho dù là anh cũng không có cách chữa.
Những thứ liên quan bên trong đã không phải là thứ mà y thuật có thể giải quyết được.
Nhưng Lâm Chính vẫn lần đầu nghe đến Hàn Giang Cô Huyết.
“Đây là bệnh gì thế?”
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi Sở Thu bên cạnh.
“Minh chủ, đây là một loại bệnh quái dị không thua gì ba loại bệnh quái lạ kia, nghe nói máu trong người của người mắc bệnh này sẽ dần đông lại theo thời gian, cuối cùng sức mạnh đông lại này sẽ bao phủ toàn thân, cuối cùng khiến người đó bị đóng băng đến chết, biến họ thành một bức tượng băng”.
Sở Thu thấp giọng nói.
“Vậy à?”
Lâm Chính nhíu mày.
“Căn bệnh này thường xuất hiện ở những nơi cực lạnh, gia tộc Ngạo Tuyết là gia tộc sống ở nơi cực kỳ lạnh. Trong lịch sử, một số thành viên trong gia tộc họ đã mắc phải căn bệnh này, kết cục cuối cùng của những người này là đều bị biến thành tượng băng, được đặt trong lăng mộ của tổ tiên”.
“Thì ra là thế… nói như thế thì cô Ngạo Hàn Mai này phải chấp nhận số mệnh mới đúng, sao lại còn chạy đến xin cứu chữa?”
“Cô ta không bình thường”.
Sở Thu đè thấp giọng nói: “Bên ngoài có tin đồn, Ngạo Hàn Mai này có thể là một trong những người ứng cử vào vị trí gia chủ của gia tộc Ngạo Tuyết đời tiếp theo, dù cô ta bỏ cuộc thì đám người đằng sau cô ta cũng không chịu từ bỏ”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính gật đầu.
Nếu Ngạo Hàn Tuyết có thân phận đặc biệt thì sao người gia tộc Ngạo Tuyết lại có thể dễ dàng buông bỏ cô ta.
Dù sao bồi dưỡng một người kế nhiệm đủ tư cách cũng không đơn giản.
“Sao thế? Các vị có cách chữa trị không?”
Ngạo Hàn Mai không cảm xúc lướt nhìn mọi người, cực kỳ lạnh lùng nói.
Thế nhưng mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều im lặng không nói.
“Các người không có cách chữa à?”
Ngạo Hàn Mai nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Nếu không có cách chữa thì đừng trách tôi”.
Nói rồi cô ta vung tay lên.
Soạt soạt soạt!
Người gia tộc Ngạo Tuyết đợi ở bên ngoài đều chạy vào bao vây bàn tròn.
Mọi người đều biến sắc.
Chương 4124: Mục đích thật sự
“Cô Ngạo, cô muốn làm gì?”
Lôi Hổ thay đổi sắc mặt, lập tức trầm giọng nói: “Các người đều là khách của Lôi Trạch Thiên Các, nơi này là Lôi Trạch Thiên Các, lẽ nào các cô muốn động chân động tay ở đây? Các cô xem thường bọn tôi đấy à?”
Lần này dù là Lôi Hổ cũng tức giận.
Ngạo Hàn Mai chẳng xem Lôi Trạch Thiên Các ra gì?
Mặc dù người cô ta dẫn đến đều là cao thủ hạng nhất, nhưng mười mấy người này có thể có tác dụng gì?
Lôi Hổ giơ tay hét lên, hàng ngàn cao thủ Lôi Trạch Thiên Các sẽ đánh cho người của gia tộc Ngạo Tuyết chẳng còn gì.
Huống gì những người ngồi ở xung quanh đây đều là bá chủ của siêu thế tộc, sao có thể xem thường thực lực của họ chứ?
Mọi người đều nhíu mày nhìn Ngạo Hàn Mai, ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn.
Họ phải thừa nhận gia tộc Ngạo Tuyết rất mạnh nhưng đây không phải là nơi Ngạo Hàn Tuyết ngang ngược như vậy.
“Các vị đừng hiểu lầm, tôi sẽ không ra tay với các vị ở đây, tôi chỉ muốn nói với các vị, nếu các người không có cách chữa trị, tôi chỉ sẽ cho các người một con đường”.
Ngạo Hàn Mai nói, sau đó vung tay lên.
Người gia tộc Ngạo Hàn đứng sau những thủ lĩnh này lập tức lấy một bản hợp đồng từ trong người ra, sau đó đặt nó xuống trước mặt mọi người.
Ngay cả Lâm Chính cũng có một bản.
Lâm Chính cầm bản hợp đồng lên đọc, sau đó nhíu mày.
“Tôi biết mọi người không có cách chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ của tôi, nhưng điều đó không quan trọng. Mục đích tôi đến đây không chỉ là nhờ bạn chữa bệnh mọi người chữa bệnh cho tôi, mà còn muốn mọi người gia nhập liên minh. Gia tộc Ngạo Tuyết bọn tôi có dự định mở rộng thế tộc, tôi hy vọng các thế tộc siêu bá chủ không đủ tiêu chuẩn các người có thể sáp nhập vào gia tộc Ngạo Tuyết của tôi, hiểu không?”
Mặt Ngạo Hàn Mai không cảm xúc nói.
“Cô nói gì?”
Mọi người đều rất ngạc nhiên.
Ngay cả Hạo Thiên cũng khẽ nhíu mày.
“Cô Ngạo, cô muốn thâu tóm chúng tôi ư?”
Minh chủ Cửu Cung – Phong Hồng lập tức đứng lên hỏi.
“Cửu Cung các người là liên minh do chín thế tộc bá chủ hợp thành, tự xưng là thế tộc siêu bá chủ, nhưng thật ra lại không có thực lực như thế tộc siêu bá chủ. Nhất là sau trận núi Thiên Thần, các người bị thương vong hơn phân nửa, ngay cả Vĩnh Thanh cũng đã chết”.
“Bây giờ liên minh Cửu Cung chẳng qua chỉ mạnh hơn thế tộc bá chủ một chút. Phong Hồng, thật ra các người không có tư cách tham gia vào đại hội lần này, tôi mời các người gia nhập liên minh cũng là tôi đánh giá cao các người, cho các người thể diện rồi đấy, hiểu không?”
Ngạo Hàn Mai bình thản nói.
“Cô…”
Phong Hồng tức đến mức không nói nên lời.
“Vậy Đại Thụ bọn tôi thì sao? Cũng không đủ tư cách tự xưng là siêu bá chủ sao?”
Căn Hành lạnh lùng hỏi.
“Dĩ nhiên các ông thì đủ tư cách, nhưng vẫn chưa đủ với gia tộc Ngạo Tuyết”.
“Ý cô là sao?”
Căn Hành nói.
“Thực lực của Đại Thụ thì không có gì phải nghi ngờ nữa, mấy năm trước khi Đại Thụ được thành lập thì đã cùng tồn tại hài hòa với thiên nhiên, tìm kiếm con đường trường sinh bất lão từ vạn vật. Nhưng mấy năm nay, các ông ngày càng quan tâm đến lợi ích, đã đi ngược lại ý định ban đầu của Đại Thụ, có rất nhiều kẻ thù. Bây giờ các ông đã bốn bề là địch, ông nói xem nếu gia tộc Ngạo Tuyệt bọn tôi tấn công Đại Thụ vào lúc này, Đại Thụ không gặp nguy hiểm sao?”
Ngạo Hàn Mai nói.
“Cô đang đe dọa bọn tôi ư?”
Căn Hành nổi giận, toát ra khí tức định ra tay.
Nhưng Ngạo Hàn Mai không hề sợ: “Căn Hành, nếu ông muốn ra tay, tôi chưa chắc sợ ông nhưng tôi sẽ không đánh trả, ông muốn giết tôi, cho dù giết được thì ông phải suy xét đến hậu quả”.
Căn Hành sửng sốt, thầm nghiến răng không nói gì.
“Tôi đã không còn nhiều thời gian nữa, cần gì phải sợ chết? Cho nên các người đừng hòng đe dọa tôi bằng vũ lực, ngược lại tôi có thể đe dọa tôi bằng vũ lực, các người không phục thì chết”.
Ngạo Hàn Mai lại nói.
Câu này đã giải thích toàn bộ mục đích đến đây của cô ta.
Chương 4125: Chờ đã
Lúc này bọn họ mới sực tỉnh.
Hóa ra Ngạo Hàn Mai yêu cầu Hạo Thiên tổ chức hội nghị lần này không phải để bọn họ giúp cô ta chữa trị Hàn Giang Cô Huyết, mà là mượn tay Hạo Thiên kéo những lãnh tụ thế tộc siêu bá chủ vào, ép bọn họ gia nhập thế gia Ngạo Tuyết.
Ngạo Hàn Mai mắc bệnh không thể cứu chữa.
Cô ta không còn nhiều thời gian, sao còn sợ chết?
Vậy nên cô ta vốn dĩ không sợ đắc tội với các lãnh tụ này, cũng không sợ bọn họ uy hiếp.
Ngược lại, nếu những lãnh tụ này dám động vào cô ta, người của thế gia Ngạo Tuyết sẽ có cớ để ra tay với những thế tộc siêu bá chủ này.
So với thế gia Ngạo Tuyết giống như ngọn núi khổng lồ ấy, thế tộc siêu bá chủ sau lưng những người này thực sự quá mỏng manh.
Nhất thời bọn họ đều câm lặng, không biết phải làm sao.
“Cô Ngạo, thế thì phải chăng Lôi Trạch Thiên Các cũng phải gia nhập thế gia Ngạo Tuyết của cô?”.
Lúc này, Hạo Thiên chậm rãi lên tiếng, giọng nói bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn.
“Hạo Thiên đại nhân đừng lo, thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó, nhưng chúng ta có thể kết thành đồng minh, hỗ trợ lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau”.
Ngạo Hàn Mai nói.
“Kết thành đồng minh? Đó là khởi nguồn của việc sáp nhập!”.
Hạo Thiên lắc đầu.
“Chúng tôi không có ý đó, nếu Hạo Thiên đại nhân không tin, tôi cũng không có cách gì khác”.
Dường như Ngạo Hàn Mai không muốn giải thích, bình thản nói một câu, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, đợi kết quả của mọi người.
Không ai ngờ thế gia Ngạo Tuyết lại có dã tâm lớn như vậy.
“Đúng là khinh người quá đáng!”.
“Thế này không phải bắt chúng ta phải phục tùng hay sao?”.
“Nếu thế gia Ngạo Tuyết làm như vậy, sao chúng ta không tự kết thành đồng minh? Nếu các thế tộc chúng ta liên hợp lại thì cần gì phải sợ thế gia Ngạo Tuyết?”.
“Nói phải!”.
Các lãnh tụ đồng loạt đưa ra ý kiến, lạnh lùng nhìn Ngạo Hàn Mai, dường như có ý liên minh.
Nhưng Ngạo Hàn Mai rõ ràng đã có kế sách ứng phó.
"Nếu các vị cảm thấy các vị liên thủ có thể chống lại thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi thì các vị có thể liên thủ! Chúng tôi có thể chờ xem, các vị liên thủ với nhau có đối kháng được với chúng tôi không! Đương nhiên, nếu liên minh các người trở thành kẻ địch của thế gia Ngạo Tuyết thì khi đối đãi với kẻ địch, chúng tôi sẽ có thủ đoạn của chúng tôi, các người nhất định không muốn biết đâu”.
“Cô…”.
Mọi người vô cùng tức giận, nhưng lại không biết phải làm sao.
Thế gia Ngạo Tuyết ở vùng đất cực hàn, dù mọi người có kết thành đồng minh cũng khó mà tấn công bọn họ.
Ở nơi khí hậu lạnh lẽo đó, bọn họ không quen tác chiến, sức chiến đấu tất nhiên sẽ giảm đi. Do đó, thế gia Ngạo Tuyết không sợ những người này liên thủ tấn công thế gia Ngạo Tuyết.
Ngược lại, thế gia Ngạo Tuyết có thể phái người tấn công bọn họ bất cứ lúc nào.
Cứ kéo dài thì bọn họ chỉ có thể bị động chịu đòn!
Lần này người của Lôi Trạch Thiên Các đều ý thức được mình đã bị thế gia Ngạo Tuyết lợi dụng.
“Đại nhân, bọn họ thật quá đáng! Xin cho phép tôi giải quyết bọn họ rồi hãy hỏi thái độ của thế gia Ngạo Tuyết!”.
Lôi Hổ không nhịn được, âm thầm nghiến răng, đến gần Hạo Thiên nói.
“Nếu làm như vậy thì chẳng phải sẽ mất phép lịch sự của Lôi Trạch Thiên Các chúng ta? Huống hồ, thế gia Ngạo Tuyết có lẽ cũng chẳng quan tâm đến Ngạo Hàn Mai này!”, Hạo Thiên lắc đầu, lạnh lùng nói.
“Không quan tâm? Đại nhân có ý gì?”, Lôi Hổ ngạc nhiên hỏi.
“Có lẽ thế gia Ngạo Tuyết phái Ngạo Hàn Mai đến để chuyển lời, vốn không không ôm hi vọng chữa được bệnh lạ của Ngạo Hàn Mai mà chỉ muốn xem thái độ của các gia tộc này, xem phản ứng của Lôi Trạch Thiên Các chúng ta. Nếu những gia tộc này khuất phục, tiếp theo sẽ là Lôi Trạch Thiên Các”.
“Chúng ta mặc kệ bọn họ thì sao? Lẽ nào bọn họ thật sự dám ra tay với Lôi Trạch Thiên Các chúng ta?”.
Lôi Hổ hỏi.
“Có gì mà không dám? Tôi nghe nói thế gia Ngạo Tuyết đã xuất hiện kỳ tài vô song, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, thế gia Ngạo Tuyết nay đã khác xưa!”.
“Kỳ tài vô song? Sao… Sao trước đây chưa từng nghe nói tới?”.
“Chuyện này sao có thể khoe ra khắp nơi? Huống hồ thế gia Ngạo Tuyết ở vùng cực hàn, người ngoài như chúng ta có thể biết được bao nhiêu về bọn họ?”.
Hạo Thiên nói, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Chuyện đến nước này rồi chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, xem thế gia Ngạo Tuyết tính thế nào.
Lôi Hổ nghiến răng gần như sắp nát ra, nhưng cũng không còn cách nào.
“Chuyện lớn như vậy tôi biết các vị khó mà quyết định trong thời gian ngắn, cho nên tôi sẽ cho các vị ba ngày. Ba ngày này, tôi sẽ ở lại Lôi Trạch Thiên Các, các vị suy nghĩ xong thì mau chóng trả lời chúng tôi. Những ai đồng ý gia nhập liên minh, thế gia Ngạo Tuyết sẵn sàng cho người đó vinh hoa phú quý không đếm xuể. Những ai không đồng ý gia nhập liên minh thì hãy chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón đòn cảnh cáo của thế gia Ngạo Tuyết”.
Ngạo Hàn Mai đưa tay gõ lên mặt bàn theo nhịp, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Chuyện thế này sao bọn họ có thể lựa chọn?
Vốn dĩ là chủ của một liên minh, lãnh tụ của thế tộc siêu bá chủ, nếu như khuất phục thì sẽ thành tay sai của người khác.
Ai sẽ đồng ý chứ?
Nhưng không đồng ý thì e là đàn em cũng không làm được…
Ai nấy đều có vẻ mặt thâm trầm lạnh lẽo, không nói lời nào.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Cô Ngạo, chờ đã”.
“Xem như các người thức thời!"
Người giúp việc nhìn hai người, rồi đi trước dẫn đường.
Vào lúc này, vô số bóng người chạy ra khỏi Lôi Trạch Thiên Các.
Bọn họ nhanh chóng xếp thành hai hàng, khom người cúi đầu chào đoàn người đang đi đến, thái độ cung kính.
Người của thế gia Ngạo Tuyết nghênh ngang lên núi.
“Có năng lực khiến người của Lôi Trạch Thiên Các chào đón như vậy, thật là khí thế”.
Sở Thu cảm khái.
Gã đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng lớn, nghiêm khắc mà nói, cảnh tượng này cũng không tính là cảnh tượng lớn.
Nhưng được người của Lôi Trạch Thiên Các tự mình nghênh đón thì quả thật rất khác biệt.
“Dù sao thế gia Ngạo Tuyết cũng mạnh hơn Lôi Trạch Thiên Các, sao Lôi Trạch Thiên Các lại dám thờ ơ chứ? Chúng ta đi tiếp thôi”.
Lâm Chính khẽ cười.
"Lâm minh chủ, theo lý mà nói, Hạo Thiên cũng không phải đối thủ của anh, sao không thấy ông ta đến tiếp đón anh?"
Sở Thu mở miệng nói.
Tuy nhiên, Lâm Chính lắc đầu: "Đừng đánh giá thấp Hạo Thiên minh chủ, sở dĩ tôi có thể chống lại Lục Địa Thần Tiên, là nhờ vào mấy trăm ngàn người không ngừng sử dụng trận pháp nghịch chuyển để duy trì năng lượng cho tôi, nếu đối đầu bình thường thì sao tôi có thể là đối thủ của Hạo Thiên minh chủ chứ?”
"À...”
Sở Thu không biết nên trả lời như thế nào.
“Ơ, Lâm minh chủ đến rồi sao?”
Ngay sau đó, có tiếng cười truyền đến.
Lúc này mới nhìn thấy Lôi Hổ dẫn theo hai người đi xuống.
Lần này, đội nghênh đón do Lôi Hổ dẫn đầu, đang định dẫn người đi lên, thì nhìn thấy Lâm Chính và Sở Thu đang chậm rãi bước tới.
"Lôi đại nhân, đã lâu không gặp”.
Lâm Chính ôm quyền.
"Lâm minh chủ khách khí rồi, cậu đã là một trong những nhân vật có máu mặt của vực Diệt Vong, trong lúc vội vàng không kịp tiếp đón, thật là sơ suất, xin thứ lỗi”.
Lôi Hổ lần thứ hai ôm quyền, trên mặt nở nụ cười.
Bây giờ Lâm Chính đã khác xa một trời một vực so với lúc diễn ra cuộc thi, vì thế thái độ của Lôi Hổ cũng thay đổi theo.
“Lâm minh chủ, mời đi bên này”.
Lôi Hổ cười nói.
“Được!”
Lâm Chính gật đầu, xoay người xuống ngựa, dắt ngựa đi theo.
Lôi Hổ hơi sửng sốt, âm thầm gật đầu.
"Lôi Hổ đại nhân, ông có thể tiết lộ cho tôi biết, Hạo Thiên đại nhân triệu tập mọi người đến cuộc họp này, vì chuyện gì không?"
Trên đường, Lâm Chính mở lời hỏi.
“Không phải Lâm minh chủ đã nhìn thấy rồi sao?” Lôi Hổ cười nói.
“Ý ông là thế gia Ngạo Tuyết?”
“Đúng vậy!”
Lôi Hổ gật đầu, nhưng trên mặt hơi chua xót: "Đại hội lần này, nói là Hạo Thiên đại nhân chúng tôi triệu tập, nhưng thật ra là do thế ra Ngạo Tuyết gợi ý”.
"Bọn họ muốn làm gì?"
"Nghe nói có liên quan đến cô cả của thế gia Ngạo Tuyết, cụ thể là như nào, tôi cũng không rõ, Lâm minh chủ đi đến đó sẽ biết”.
Lôi Hổ nói.
Lâm Chính gật đầu.
Chẳng mấy chốc, mấy người đã bước vào cổng Lôi Trạch Thiên Các.
Dưới sự hướng dẫn của Lôi Hổ, Lâm Chính đi thẳng vào phòng hội nghị.
Đây là một tòa nhà rất cao, rộng lớn và cực kỳ tráng lệ.
Bên trong có một cái bàn đá dài cực lớn, xung quanh bàn đá bày bảy tám cái ghế.
Giờ phút này trên ghế cũng có vài người đang ngồi.
Những người này đều là thủ lĩnh của thế tộc siêu bá chủ.
Phong Khởi - thủ lĩnh của quân Phong Khởi.
Minh chủ trước đây của Cửu Cung là Vĩnh Thanh đã chết trong trận chiến, người kế nhiệm là Phong Hồng cũng có mặt.
Ngoài ra, còn có đại diện của thế tộc siêu bá chủ “Đại Thụ”, cùng với đại diện thế tộc siêu bá chủ cực kì bí ẩn “Địa Chi Thiên”...
Lâm Chính nhìn về phía đại diện Đại Thụ.
Theo lời giới thiệu của người nào đó, người đàn ông trung niên này tên là Căn Hành, ông ta mặc áo màu xanh lá, nhắm mắt ngồi ở trước bàn, giống như đang chợp mắt, khí tức cả người đã dung hòa với bốn phía xung quanh, rất thần bí.
Còn đại diện của Địa Chi Thiên là một ông lão gầy gò, quần áo đơn giản, ông ta luôn cúi đầu, không nói một lời, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nhìn kỹ thì có vẻ ông ta đang rất căng thẳng.
Điều này thực sự kỳ lạ.
Cái tên rất ngang ngược, còn là đại diện của thế tộc siêu bá chủ, sao có thể đứng ngồi không yên như vậy?
Phải biết rằng, Địa Chi Thiên là thế tộc khiêm tốn nhất trong tất cả các thế tộc siêu bá chủ, không ai biết rõ thực lực của họ, nhưng có tin đồn rằng họ có thể ngang hàng với thế gia Ngạo Tuyết.
Nếu đúng như vậy thì so với dáng vẻ của thế gia Ngạo Tuyết, Địa Chi Thiên hơi khó coi.
“Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền đến!”
Khi Lâm Chính bước vào, có tiếng hô vang lên.
Ánh mắt mọi người cũng tập trung nhìn về phía này.
Chương 4122: Hàn Giang Cô Huyết
“Kính chào Lâm minh chủ!”
“Kính chào Lâm minh chủ”.
Phong Khởi và Phong Hồng đồng thời đứng dậy, chắp tay lại hành lễ với Lâm Chính.
Bọn họ đều là những người từng tham gia trận chiến ở núi Thiên Thần, cũng đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Lâm Chính, đương nhiên sẽ ngưỡng mộ và khâm phục, không dám lỗ mãng.
Nhưng một số người của các thế tộc khác lại không có biểu hiện gì.
“Đây chính là Lâm minh chủ người đã đánh bại Diệp Viêm sao? Trông trẻ tuổi như thế này, mà đã có bản lĩnh đánh bại Lục Địa Thần Tiên, xem ra lời đồn đãi là có thật, e rằng người này thật sự có được bảo vật trong thần mộ chí tôn!”
Lúc này, đại diện của Đại Thụ quét mắt nhìn Lâm Chính, nhẹ giọng nói.
Lâm Chính nhìn Căn Hành, không nói gì.
Người đại diện Địa Chi Thiên ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính, sau đó vội vàng cúi đầu xuống.
“Lâm minh chủ, nếu anh có bảo vật trong thần mộ chí tôn thì có thể lấy nó ra cho chúng tôi xem, để chúng tôi mở mang tầm mắt được không?”
Lúc này, đột nhiên có một người nào đó lên tiếng.
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâm Chính bằng ánh mắt sáng rực.
Ngay cả Phong Khởi và Phong Hồng cũng nhìn anh.
Mặc dù cả hai người đều ngưỡng mộ Lâm Chính, nhưng sự khát khao đối với bảo vật của họ vẫn còn rất mãnh liệt.
Ánh mắt của Lâm Chính đông cứng lại.
Sao phải lấy xương chí tôn ra cho các người xem chứ?
Nếu không lấy ra thì sao?
Sở Thu cực kỳ tức giận, vừa định nổi đóa thì bị Lâm Chính cản lại.
“Vậy mọi người có thể lấy bảo vật của gia tộc mình ra cho người khác xem một lát không?”
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Chúng tôi không mang theo”.
“Vậy tôi cũng không mang theo”.
“Nếu Lâm minh chủ không muốn cho mọi người xem thì cứ nói thẳng, cần gì phải nói thế chứ?”
Căn Hành lắc đầu lạnh lùng nói, vẻ mặt hiện rõ sự khinh thường.
“Đúng vậy! Tôi đúng là không muốn cho mấy người xem!”
Lâm Chính không thèm để ý, nói thẳng.
Câu nói vừa dứt, khuôn mặt của Căn Hành nhíu chặt lại: “Quả nhiên Lâm minh chủ còn trẻ nên ngông cuồng, thật không biết phép tắc!”
“Tôi không hề quen biết với các người, vậy mà các người lại muốn xem bảo vật của tôi, rốt cuộc ai mới là người không biết phép tắc đây?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Vẻ mặt của Căn Hành hơi thay đổi nhưng vẫn không nói gì, ông ta nhắm mắt lại.
“Hạo Thiên đại nhân đến!”
“Cô Ngạo đến!”
Vào lúc này, một tiếng hét lớn vang vọng khắp phòng hội nghị.
Mọi người lập tức ngừng bàn bạc, nhao nhao đứng dậy nhìn về phía cửa chính.
Lại thấy Hạo Thiên và một cô gái trắng như tuyết đang đi vào phòng hội nghị.
Tóc của cô gái trắng như tuyết, lông mày cũng trắng như tuyết, nước da càng thêm trắng nõn không tì vết, cô ta mặc một bộ đồ bằng lụa, cả người giống như được làm ra từ băng tuyết.
Đẹp!
Rất đẹp!
Vẻ đẹp cực kỳ hư ảo.
Lâm Chính quan sát cô gái, cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Cô gái đó cũng đưa mắt nhìn lướt qua đám đông.
Đôi mắt cô ta là màu xanh băng, mắt ngọc mày ngài, môi anh đào ửng đỏ, dáng người thướt tha không ai sánh bằng, bước chân tựa như hoa sen.
Nhiệt độ trong phòng hội nghị điên cuồng giảm xuống vì sự xuất hiện của cô gái này, ngay cả với tu vi của Lâm Chính cũng cảm thấy hơi mát mẻ.
Cô ta chính là cô chủ của thế gia Ngạo Tuyết, Ngạo Hàn Mai sao?
Quả nhiên là rất xuất sắc.
Mọi người nhao nhao nhìn chằm chằm vào cô gái ấy, nghĩ thầm.
“Cô Ngạo, chúng ta bắt đầu thôi”.
Hạo Thiên lịch sự nói, sau đó đi đến chỗ ngồi ở trên cùng.
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Nhưng vào ngay lúc này, Ngạo Hàn Mai đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói êm tai nhưng tràn đầy sự lạnh lùng.
“Đợi đã!”
Bước chân của Hạo Thiên hơi cứng lại, quay đầu lại nhìn cô ta.
Ngạo Hàn Mai đi chậm rãi về phía Hạo Thiên, sau đó lướt qua ông ta, đi một mạch đến chiếc ghế trên cùng rồi ngồi xuống.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Vị trí đó là chỗ ngồi của Hạo Thiên mà!
Ánh mắt của Lôi Hổ run lên.
Những người khác đều không nói nên lời.
Nhưng Ngạo Hàn Mai lại nhẹ giọng nói: “Hạo Thiên đại nhân, có thể bắt đầu được rồi!”
Giọng nói rất bình tĩnh và nhẹ nhàng, không hề mang theo bất kỳ cảm xúc nào trong đó.
Hạo Thiên im lặng quan sát, sau đó tìm một chỗ ngồi ở gần đó rồi ngồi xuống.
“Đại nhân!”
Lôi Hổ bước về phía trước nói nhỏ, giọng nói tràn đầy sự tức giận.
Việc này quả thực là đảo khách thành chủ.
“Không sao!”
Hạo Thiên khẽ vẫy tay, nói nhỏ: “Kệ cô ta đi”.
Lôi Hổ siết chặt nắm đấm, nhưng Hạo Thiên đã nói vậy rồi thì ông ta cũng không thể làm gì được.
Hội nghị chính thức bắt đầu.
“Các người, đều là người của các thế tộc siêu bá chủ ở vực Diệt Vong nhỉ?”
Hạo Thiên còn chưa mở miệng, Ngạo Hàn Mai đã lập tức lên tiếng.
Ai không biết còn nghĩ rằng cô ta mới là thủ lĩnh của Lôi Trạch Thiên Các.
"Cô Ngạo có chỉ bảo gì sao?”
Phong Khởi mỉm cười, chắp tay lại nói.
“Đại hội lần này là tôi bảo Hạo Thiên tổ chức, với mục đích muốn nhờ các người giúp tôi chữa căn bệnh trong người tôi, tất cả các người đều là thủ lĩnh của các thế tộc siêu bá chủ ở vực Diệt Vong, ắt là tinh thông y võ. Thế gia Ngạo Tuyết đã hết cách cứu chữa căn bệnh của tôi, vốn dĩ tôi cũng không hy vọng gì ở các người, nhưng anh họ của tôi cứ khuyên tôi triệu tập những người tài đến cố gắng chữa trị, do đó tôi mới gọi mọi người đến đây”.
Mặt Ngạo Hàn Mai không cảm xúc nói: “Nhưng tôi không biết được các người có năng lực này hay không?”
Mọi người nghe thấy thế mới chợt bừng tỉnh.
Làm rầm rộ buổi trời, hóa ra Ngạo Hàn Mai gọi mọi người đến để khám bệnh!
Tuy nhiên, ngay cả thế gia Ngạo Tuyết cũng không thể chữa được căn bệnh này, chẳng phải đây là một căn bệnh nan y sao?
“Không biết cô Ngạo mắc bệnh gì?”, Phong Khởi vội vàng hỏi lại.
Mọi người đồng thời nhìn sang, ánh mắt rực lửa.
Ngạo Hàn Mai im lặng trong chốc lát, từ từ nói ra bốn chữ.
“Hàn Giang Cô Huyết!”
Lời vừa dứt, vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi!
Chương 4123: Ba căn bệnh kỳ lạ
Mọi người ở đó đều không lạ gì bốn chữ này.
Hàn Giang Cô Huyết là một trong những căn bệnh kỳ lạ nổi tiếng của vực Diệt Vong.
Trong vực Diệt Vong có ba căn bệnh kỳ lạ, đó là Hoạt Tử Mệnh, Thần Tiên Thi và Bỉ Ngạn Linh Sơn.
Hoạt Tử Mệnh cũng giống như tên của nó, người sống mà lại như người chết, bề ngoài bệnh nhân giống như người thực vật, nhưng thật ra còn phức tạp hơn người thực vật, nhịp tim và mạch của bệnh nhân rơi vào trạng thái ngủ đông, nhưng họ không chết và mạch máu cũng không ngừng đập. Nghe nói người mắc chứng Hoạt Tử Mệnh cảm giác vẫn còn đó, não vẫn có thể suy nghĩ nhưng lại không thể làm gì, ngoài việc thở thì thậm chí không thể cử động mí mắt.
Hiện nay vực Diệt Vong không có cách nào có thể chữa được bệnh này, nhưng xác suất phát bệnh của Hoạt Tử Mệnh không nhỏ, cả vực Diệt Vong đã có hơn một ngàn ca bệnh.
Còn Thần Tiên Thi lại càng đáng sợ hơn, nghe nói những bệnh nhân bị thương nặng sau khi khỏi bệnh nhất định có khả năng phát bệnh, khiến cho thần trí bị ăn mòn, cả người trở thành cái xác không hồn, không nhận ra người thân, không có suy nghĩ, chỉ biết tấn công người khác.
Có người nói bị bệnh Thần Tiên Thi là vì tu vi của người bị thương nặng bị đột phá trong lúc chữa trị, đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, điều này cũng giải thích tại sao thực lực của người trở thành Thần Tiên Thi lại tăng lên rất nhiều. Hiện nay rất nhiều người đều tán thành với quan điểm này, nhưng căn bệnh này đã có gần một ngàn năm mà vẫn chưa có cách chữa.
Cuối cùng Bỉ Ngạn Linh Sơn thì kỳ lạ hơn.
Căn bệnh này khởi phát không có triệu chứng gì, mà chỉ xuất hiện trong giấc ngủ, nghe nói sau khi tỉnh lại bệnh nhân mắc căn bệnh này sẽ có thay đổi lớn về tính tình, rối loạn trí nhớ, như thể bị ai đó mượn xác trả hồn, không nhận ra bạn bè người thân bên cạnh, ngược lại cảm thấy quen thuộc với vài người xa lạ.
Người trong vực Diệt Vong cũng bó tay với căn bệnh quái đản này.
Lúc biết được ba căn bệnh kỳ lạ của vực Diệt Vong này, Lâm Chính cũng đã biết được vài thứ.
Nhưng cho dù là anh cũng không có cách chữa.
Những thứ liên quan bên trong đã không phải là thứ mà y thuật có thể giải quyết được.
Nhưng Lâm Chính vẫn lần đầu nghe đến Hàn Giang Cô Huyết.
“Đây là bệnh gì thế?”
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi Sở Thu bên cạnh.
“Minh chủ, đây là một loại bệnh quái dị không thua gì ba loại bệnh quái lạ kia, nghe nói máu trong người của người mắc bệnh này sẽ dần đông lại theo thời gian, cuối cùng sức mạnh đông lại này sẽ bao phủ toàn thân, cuối cùng khiến người đó bị đóng băng đến chết, biến họ thành một bức tượng băng”.
Sở Thu thấp giọng nói.
“Vậy à?”
Lâm Chính nhíu mày.
“Căn bệnh này thường xuất hiện ở những nơi cực lạnh, gia tộc Ngạo Tuyết là gia tộc sống ở nơi cực kỳ lạnh. Trong lịch sử, một số thành viên trong gia tộc họ đã mắc phải căn bệnh này, kết cục cuối cùng của những người này là đều bị biến thành tượng băng, được đặt trong lăng mộ của tổ tiên”.
“Thì ra là thế… nói như thế thì cô Ngạo Hàn Mai này phải chấp nhận số mệnh mới đúng, sao lại còn chạy đến xin cứu chữa?”
“Cô ta không bình thường”.
Sở Thu đè thấp giọng nói: “Bên ngoài có tin đồn, Ngạo Hàn Mai này có thể là một trong những người ứng cử vào vị trí gia chủ của gia tộc Ngạo Tuyết đời tiếp theo, dù cô ta bỏ cuộc thì đám người đằng sau cô ta cũng không chịu từ bỏ”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính gật đầu.
Nếu Ngạo Hàn Tuyết có thân phận đặc biệt thì sao người gia tộc Ngạo Tuyết lại có thể dễ dàng buông bỏ cô ta.
Dù sao bồi dưỡng một người kế nhiệm đủ tư cách cũng không đơn giản.
“Sao thế? Các vị có cách chữa trị không?”
Ngạo Hàn Mai không cảm xúc lướt nhìn mọi người, cực kỳ lạnh lùng nói.
Thế nhưng mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều im lặng không nói.
“Các người không có cách chữa à?”
Ngạo Hàn Mai nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Nếu không có cách chữa thì đừng trách tôi”.
Nói rồi cô ta vung tay lên.
Soạt soạt soạt!
Người gia tộc Ngạo Tuyết đợi ở bên ngoài đều chạy vào bao vây bàn tròn.
Mọi người đều biến sắc.
Chương 4124: Mục đích thật sự
“Cô Ngạo, cô muốn làm gì?”
Lôi Hổ thay đổi sắc mặt, lập tức trầm giọng nói: “Các người đều là khách của Lôi Trạch Thiên Các, nơi này là Lôi Trạch Thiên Các, lẽ nào các cô muốn động chân động tay ở đây? Các cô xem thường bọn tôi đấy à?”
Lần này dù là Lôi Hổ cũng tức giận.
Ngạo Hàn Mai chẳng xem Lôi Trạch Thiên Các ra gì?
Mặc dù người cô ta dẫn đến đều là cao thủ hạng nhất, nhưng mười mấy người này có thể có tác dụng gì?
Lôi Hổ giơ tay hét lên, hàng ngàn cao thủ Lôi Trạch Thiên Các sẽ đánh cho người của gia tộc Ngạo Tuyết chẳng còn gì.
Huống gì những người ngồi ở xung quanh đây đều là bá chủ của siêu thế tộc, sao có thể xem thường thực lực của họ chứ?
Mọi người đều nhíu mày nhìn Ngạo Hàn Mai, ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn.
Họ phải thừa nhận gia tộc Ngạo Tuyết rất mạnh nhưng đây không phải là nơi Ngạo Hàn Tuyết ngang ngược như vậy.
“Các vị đừng hiểu lầm, tôi sẽ không ra tay với các vị ở đây, tôi chỉ muốn nói với các vị, nếu các người không có cách chữa trị, tôi chỉ sẽ cho các người một con đường”.
Ngạo Hàn Mai nói, sau đó vung tay lên.
Người gia tộc Ngạo Hàn đứng sau những thủ lĩnh này lập tức lấy một bản hợp đồng từ trong người ra, sau đó đặt nó xuống trước mặt mọi người.
Ngay cả Lâm Chính cũng có một bản.
Lâm Chính cầm bản hợp đồng lên đọc, sau đó nhíu mày.
“Tôi biết mọi người không có cách chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ của tôi, nhưng điều đó không quan trọng. Mục đích tôi đến đây không chỉ là nhờ bạn chữa bệnh mọi người chữa bệnh cho tôi, mà còn muốn mọi người gia nhập liên minh. Gia tộc Ngạo Tuyết bọn tôi có dự định mở rộng thế tộc, tôi hy vọng các thế tộc siêu bá chủ không đủ tiêu chuẩn các người có thể sáp nhập vào gia tộc Ngạo Tuyết của tôi, hiểu không?”
Mặt Ngạo Hàn Mai không cảm xúc nói.
“Cô nói gì?”
Mọi người đều rất ngạc nhiên.
Ngay cả Hạo Thiên cũng khẽ nhíu mày.
“Cô Ngạo, cô muốn thâu tóm chúng tôi ư?”
Minh chủ Cửu Cung – Phong Hồng lập tức đứng lên hỏi.
“Cửu Cung các người là liên minh do chín thế tộc bá chủ hợp thành, tự xưng là thế tộc siêu bá chủ, nhưng thật ra lại không có thực lực như thế tộc siêu bá chủ. Nhất là sau trận núi Thiên Thần, các người bị thương vong hơn phân nửa, ngay cả Vĩnh Thanh cũng đã chết”.
“Bây giờ liên minh Cửu Cung chẳng qua chỉ mạnh hơn thế tộc bá chủ một chút. Phong Hồng, thật ra các người không có tư cách tham gia vào đại hội lần này, tôi mời các người gia nhập liên minh cũng là tôi đánh giá cao các người, cho các người thể diện rồi đấy, hiểu không?”
Ngạo Hàn Mai bình thản nói.
“Cô…”
Phong Hồng tức đến mức không nói nên lời.
“Vậy Đại Thụ bọn tôi thì sao? Cũng không đủ tư cách tự xưng là siêu bá chủ sao?”
Căn Hành lạnh lùng hỏi.
“Dĩ nhiên các ông thì đủ tư cách, nhưng vẫn chưa đủ với gia tộc Ngạo Tuyết”.
“Ý cô là sao?”
Căn Hành nói.
“Thực lực của Đại Thụ thì không có gì phải nghi ngờ nữa, mấy năm trước khi Đại Thụ được thành lập thì đã cùng tồn tại hài hòa với thiên nhiên, tìm kiếm con đường trường sinh bất lão từ vạn vật. Nhưng mấy năm nay, các ông ngày càng quan tâm đến lợi ích, đã đi ngược lại ý định ban đầu của Đại Thụ, có rất nhiều kẻ thù. Bây giờ các ông đã bốn bề là địch, ông nói xem nếu gia tộc Ngạo Tuyệt bọn tôi tấn công Đại Thụ vào lúc này, Đại Thụ không gặp nguy hiểm sao?”
Ngạo Hàn Mai nói.
“Cô đang đe dọa bọn tôi ư?”
Căn Hành nổi giận, toát ra khí tức định ra tay.
Nhưng Ngạo Hàn Mai không hề sợ: “Căn Hành, nếu ông muốn ra tay, tôi chưa chắc sợ ông nhưng tôi sẽ không đánh trả, ông muốn giết tôi, cho dù giết được thì ông phải suy xét đến hậu quả”.
Căn Hành sửng sốt, thầm nghiến răng không nói gì.
“Tôi đã không còn nhiều thời gian nữa, cần gì phải sợ chết? Cho nên các người đừng hòng đe dọa tôi bằng vũ lực, ngược lại tôi có thể đe dọa tôi bằng vũ lực, các người không phục thì chết”.
Ngạo Hàn Mai lại nói.
Câu này đã giải thích toàn bộ mục đích đến đây của cô ta.
Chương 4125: Chờ đã
Lúc này bọn họ mới sực tỉnh.
Hóa ra Ngạo Hàn Mai yêu cầu Hạo Thiên tổ chức hội nghị lần này không phải để bọn họ giúp cô ta chữa trị Hàn Giang Cô Huyết, mà là mượn tay Hạo Thiên kéo những lãnh tụ thế tộc siêu bá chủ vào, ép bọn họ gia nhập thế gia Ngạo Tuyết.
Ngạo Hàn Mai mắc bệnh không thể cứu chữa.
Cô ta không còn nhiều thời gian, sao còn sợ chết?
Vậy nên cô ta vốn dĩ không sợ đắc tội với các lãnh tụ này, cũng không sợ bọn họ uy hiếp.
Ngược lại, nếu những lãnh tụ này dám động vào cô ta, người của thế gia Ngạo Tuyết sẽ có cớ để ra tay với những thế tộc siêu bá chủ này.
So với thế gia Ngạo Tuyết giống như ngọn núi khổng lồ ấy, thế tộc siêu bá chủ sau lưng những người này thực sự quá mỏng manh.
Nhất thời bọn họ đều câm lặng, không biết phải làm sao.
“Cô Ngạo, thế thì phải chăng Lôi Trạch Thiên Các cũng phải gia nhập thế gia Ngạo Tuyết của cô?”.
Lúc này, Hạo Thiên chậm rãi lên tiếng, giọng nói bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn.
“Hạo Thiên đại nhân đừng lo, thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó, nhưng chúng ta có thể kết thành đồng minh, hỗ trợ lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau”.
Ngạo Hàn Mai nói.
“Kết thành đồng minh? Đó là khởi nguồn của việc sáp nhập!”.
Hạo Thiên lắc đầu.
“Chúng tôi không có ý đó, nếu Hạo Thiên đại nhân không tin, tôi cũng không có cách gì khác”.
Dường như Ngạo Hàn Mai không muốn giải thích, bình thản nói một câu, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, đợi kết quả của mọi người.
Không ai ngờ thế gia Ngạo Tuyết lại có dã tâm lớn như vậy.
“Đúng là khinh người quá đáng!”.
“Thế này không phải bắt chúng ta phải phục tùng hay sao?”.
“Nếu thế gia Ngạo Tuyết làm như vậy, sao chúng ta không tự kết thành đồng minh? Nếu các thế tộc chúng ta liên hợp lại thì cần gì phải sợ thế gia Ngạo Tuyết?”.
“Nói phải!”.
Các lãnh tụ đồng loạt đưa ra ý kiến, lạnh lùng nhìn Ngạo Hàn Mai, dường như có ý liên minh.
Nhưng Ngạo Hàn Mai rõ ràng đã có kế sách ứng phó.
"Nếu các vị cảm thấy các vị liên thủ có thể chống lại thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi thì các vị có thể liên thủ! Chúng tôi có thể chờ xem, các vị liên thủ với nhau có đối kháng được với chúng tôi không! Đương nhiên, nếu liên minh các người trở thành kẻ địch của thế gia Ngạo Tuyết thì khi đối đãi với kẻ địch, chúng tôi sẽ có thủ đoạn của chúng tôi, các người nhất định không muốn biết đâu”.
“Cô…”.
Mọi người vô cùng tức giận, nhưng lại không biết phải làm sao.
Thế gia Ngạo Tuyết ở vùng đất cực hàn, dù mọi người có kết thành đồng minh cũng khó mà tấn công bọn họ.
Ở nơi khí hậu lạnh lẽo đó, bọn họ không quen tác chiến, sức chiến đấu tất nhiên sẽ giảm đi. Do đó, thế gia Ngạo Tuyết không sợ những người này liên thủ tấn công thế gia Ngạo Tuyết.
Ngược lại, thế gia Ngạo Tuyết có thể phái người tấn công bọn họ bất cứ lúc nào.
Cứ kéo dài thì bọn họ chỉ có thể bị động chịu đòn!
Lần này người của Lôi Trạch Thiên Các đều ý thức được mình đã bị thế gia Ngạo Tuyết lợi dụng.
“Đại nhân, bọn họ thật quá đáng! Xin cho phép tôi giải quyết bọn họ rồi hãy hỏi thái độ của thế gia Ngạo Tuyết!”.
Lôi Hổ không nhịn được, âm thầm nghiến răng, đến gần Hạo Thiên nói.
“Nếu làm như vậy thì chẳng phải sẽ mất phép lịch sự của Lôi Trạch Thiên Các chúng ta? Huống hồ, thế gia Ngạo Tuyết có lẽ cũng chẳng quan tâm đến Ngạo Hàn Mai này!”, Hạo Thiên lắc đầu, lạnh lùng nói.
“Không quan tâm? Đại nhân có ý gì?”, Lôi Hổ ngạc nhiên hỏi.
“Có lẽ thế gia Ngạo Tuyết phái Ngạo Hàn Mai đến để chuyển lời, vốn không không ôm hi vọng chữa được bệnh lạ của Ngạo Hàn Mai mà chỉ muốn xem thái độ của các gia tộc này, xem phản ứng của Lôi Trạch Thiên Các chúng ta. Nếu những gia tộc này khuất phục, tiếp theo sẽ là Lôi Trạch Thiên Các”.
“Chúng ta mặc kệ bọn họ thì sao? Lẽ nào bọn họ thật sự dám ra tay với Lôi Trạch Thiên Các chúng ta?”.
Lôi Hổ hỏi.
“Có gì mà không dám? Tôi nghe nói thế gia Ngạo Tuyết đã xuất hiện kỳ tài vô song, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, thế gia Ngạo Tuyết nay đã khác xưa!”.
“Kỳ tài vô song? Sao… Sao trước đây chưa từng nghe nói tới?”.
“Chuyện này sao có thể khoe ra khắp nơi? Huống hồ thế gia Ngạo Tuyết ở vùng cực hàn, người ngoài như chúng ta có thể biết được bao nhiêu về bọn họ?”.
Hạo Thiên nói, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Chuyện đến nước này rồi chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, xem thế gia Ngạo Tuyết tính thế nào.
Lôi Hổ nghiến răng gần như sắp nát ra, nhưng cũng không còn cách nào.
“Chuyện lớn như vậy tôi biết các vị khó mà quyết định trong thời gian ngắn, cho nên tôi sẽ cho các vị ba ngày. Ba ngày này, tôi sẽ ở lại Lôi Trạch Thiên Các, các vị suy nghĩ xong thì mau chóng trả lời chúng tôi. Những ai đồng ý gia nhập liên minh, thế gia Ngạo Tuyết sẵn sàng cho người đó vinh hoa phú quý không đếm xuể. Những ai không đồng ý gia nhập liên minh thì hãy chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón đòn cảnh cáo của thế gia Ngạo Tuyết”.
Ngạo Hàn Mai đưa tay gõ lên mặt bàn theo nhịp, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Chuyện thế này sao bọn họ có thể lựa chọn?
Vốn dĩ là chủ của một liên minh, lãnh tụ của thế tộc siêu bá chủ, nếu như khuất phục thì sẽ thành tay sai của người khác.
Ai sẽ đồng ý chứ?
Nhưng không đồng ý thì e là đàn em cũng không làm được…
Ai nấy đều có vẻ mặt thâm trầm lạnh lẽo, không nói lời nào.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Cô Ngạo, chờ đã”.