-
Chương 4091-4095
Chương 4091: Cho leo cây
“Sao nào? Muốn giết họ à? Nếu muốn giết họ, tại sao lúc đầu lại muốn gia nhập vào Bắc Cảnh Tư?”
Lâm Chính lạnh nhạt nói, khuyên can Thượng Quan Linh.
Thượng Quan Linh nghiến chặt răng, nhưng cuối cùng vẫn đè ép sát khí trong người xuống, ném mạnh người ông ta sang một bên.
“Oái!”
Lý Vinh Sinh đâm bào cái bàn bên cạnh, ngã xuống đất, kêu lên thảm thiết.
Các vị khách khác trong nhà hàng hét lên, đồng loạt chạy ra ngoài.
“Bắc Cảnh Tư không cho phép tùy ý giết người, mặc dù họ âm mưu hại cô nhưng cũng không đến nỗi phải chết, giao họ cho cảnh sát xử lý đi, họ đều là người có tiếng, chuyện xấu này một khi bị công bố thì họ sẽ mất tất cả, sống không bằng chết, như thế còn nghiêm trọng hơn giết họ nữa”.
Lâm Chính nói.
“Anh nói đúng”.
Sự oán hận trong mắt Thượng Quan Linh lập tức biến mất, liên tục gật đầu: “Nếu tôi thật sự giết chết đám lợn này trong lúc nóng giận, Bắc Cánh Tư sẽ kết tội tôi. Giờ tôi liên lạc với cảnh sát nơi này, đưa họ vào đó”.
Không lâu sau, xe cảnh sát chạy đến khu phục vụ.
Đám người Lý Vinh Sinh đều bị bắt đi.
Sự nghiệp bác sĩ của họ về cơ bản đã kết thúc, không chỉ thanh danh bị hủy hoại mà còn gặp rắc rối, có khả năng đi tù không dưới mười năm.
Cơn giận của Thượng Quan Linh cũng giảm bớt, tiếp tục dẫn người rời đi.
“Cảm ơn anh nhé, Lâm Chính”.
Thượng Quan Linh hít sâu một hơi bày tỏ cảm kích với Lâm Chính.
“Không cần khách sáo”.
“Lần này nhờ có người anh em họ Lâm mắt sáng như đuốc”.
“Cậu Lâm lợi hại thật, vừa nhìn đã có thể biết được Lý Vinh Sinh đã động chân động tay”.
“Giỏi thật đấy”.
Những người khác trên xe đều lên tiếng ngợi khen.
Nhưng Cổ Chung Minh lại hừ một tiếng: “Con người cần phải biết xấu hổ chứ. Trước đó ở sơn trang Quang Chiếu, cậu Lâm đã vạch trần việc vợ của trang chủ giả vờ bị bệnh, các người lại không tin, lần này cậu ấy cũng vạch trần Lý Vinh Sinh bỏ thuốc vào rượu, các người vẫn không tin! Có thể thấy mắt nhìn của các người thấp kém thế nào, bây giờ lại tâng bốc cậu Lâm ở đây, không cảm thấy nực cười à?”
Vừa nghe thế, mọi người đều cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu không nói gì.
Thượng Quan Linh không nói gì nhưng đã cảm thấy chán ghét những người này.
Sau khi đến sân bay, cô ta và Lâm Chính chào nhau rồi đường ai nấy đi.
Cổ Chung Minh và Triệu Tĩnh cũng cảm ơn Lâm Chính, sau đó rời đi.
Lâm Chính quay về Giang Thành, tiếp tục bận rộn các công việc ở Dương Hoa.
Việc xây dựng quốc lộ vẫn không ít thời gian, nhưng dược liệu trong vực Diệt Vong không thể ngừng.
Ngày nào Dương Hoa cũng phải tiêu tốn mấy chục ngàn tấn dược liệu, bất kể là chi viện cho quân Bắc Cảnh, hay là dược liệu đưa cho vực Diệt Vong, thậm chí là dược liệu Dương Hoa tự bán ra, đều là một con số khổng lồ.
Thế nên Mã Hải phải liên tục tăng cường xây dựng vài nhà máy sản xuất dược liệu, điều động một nhóm người có năng lực kỹ thuật giỏi từ trong học viện đến quản lý.
Cũng may Mã Hãi có kinh nghiệm trong chuyện này, giải quyết rất nhanh gọn.
Không lâu sau, đã giải quyết xong chuyện nhà máy.
Lâm Chính cũng rảnh rỗi, vài việc lộn xộn đều giao cho Mã Hải là được, còn anh trốn vào học viện tiếp tục tu luyện.
Reng reng reng!
Lâm Chính bế quan trong phòng thuốc nửa ngày mở mắt ra, nhìn điện thoại đang rung lên bàn, đứng dậy đi đến bắt máy.
“Ui chao, thần y Lâm, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi”.
Đầu bên kia điện thoại là giọng oán trách đầy bất lực.
Lâm Chính sửng sốt một hồi: “Ai vậy?”
“Ơ… Thần y Lâm, là tôi, Châu Thời Vận này”.
“Ồ, là anh à? Có việc gì sao?”
Lâm Chính nhớ ra, cười hỏi.
“Anh… Thần y Lâm, anh còn hỏi tôi có chuyện gì à? Lẽ nào anh quên rồi sao? Anh nói sẽ đến dự lễ hội ngắm hoa nhân dịp sinh nhật của mẹ tôi, kết quả anh lại cho tôi leo cây”.
Châu Thời Vận hơi tức giận.
Vừa nghe thế, Lâm Chính mới nhớ ra.
“Thật xin lỗi, trước đó tôi có vài chuyện gấp nên quên mất chuyện này, thật sự xin lỗi… sinh nhật mẹ anh là hôm nào thế? Tôi đến ngay”.
“Không cần đâu”.
Châu Thời Vận nói: “Sinh nhật mẹ tôi qua rồi”.
“Thế à… tiếc thật”.
Lâm Chính cảm thấy tiếc nuối.
Anh nhớ điện chủ Tử Long Điện có một chậu hoa Long Cốt, là thứ mà Lâm Chính cần gấp.
Bây giờ bỏ lỡ cơ hội, nếu muốn có được hoa Long Cốt, không biết phải đợi đến lúc nào.
“Thần y Lâm, anh đừng thế, mặc dù tiệc sinh nhật của mẹ tôi đã kết thúc nhưng lễ hội ngắm hoa vẫn chưa bắt đầu. Nếu anh muốn tham gia, bây giờ chạy đến Hoa Hải vẫn còn kịp”.
Châu Thời Vận nói.
“Gì cơ?”
Lâm Chính hít sâu một hơi.
Chương 4092: Có việc cần nhờ giúp
Đại hội thưởng hoa lần này của hoa giới do Tử Long Điện tổ chức.
Nhưng do hoa trong biển hoa lúc này vẫn chưa nở hết nên phải lùi ngày, đợi khi trăm hoa đua nở thì mới chính thức bắt đầu.
Chỉ cần có thể thuận lợi tham gia hội thưởng hoa, tiếp cận hoa Long Cốt là được. Lâm Chính lập tức đi không ngừng nghỉ
Hoa giới là một tổ chức vô cùng đặc biệt. Tổ chức này thường là những nhân vật có tiếng của Long Quốc tham gia hoặc là người đẹp của một phương nào đó.
Mặc dù thành viên không phải ai cũng hiểu về võ kỹ như điện chủ Tử Long Diện nhưng sức mạnh của họ là điều không thể coi thường.
Đó chính là cái gọi là đằng sau thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng của người phụ nữ. Vì vậy những người đàn ông cùng tham gia ở hoa giới đều vô cùng tài giỏi.
Mặc dù chiến lực của hoa giới ít, nhưng sức ảnh hưởng của tổ chức rất lớn nên không ai có thể khinh thường.
E rằng ngay cả điện chủ Tử Long Điện cũng vì điều này mà gia nhập hoa giới. Nếu không với tính cách của bà ta sao lại tham gia thể loại này?
Hoa hải nằm ở đỉnh núi dải núi Thiên Sơn ở cực Tây của Long Quốc. Ở đây khí hậu đặc biệt, bốn mùa đều có trăm hoa đua nở. Nhưng trong đó tháng bảy hoa nở đẹp nhất.
Đợi khi Lâm Chính lên tới đỉnh núi thì đã có rất nhiều nam thanh nữ tú tập trung ở đây rồi. Để khiêm tốn thì anh đã thay đổi dáng vẻ của mình đôi chút.
Mặc dù những người tham gia đều đẹp cả nhưng so với diện mạo thật của Lâm Chính thì vẫn còn kém xa.
“Chủ tịch Lâm”, nhìn thấy Lâm Chính, Châu Thời Vận đứng từ xa đã kêu lên và chạy tới. Thế nhưng khi vừa lại gần thì hắn đã phải giật mình trước dáng vẻ cổ quái của anh.
“Sao thế?”, Lâm Chính chau mày.
“Không phải, chủ tịch...tôi cảm thấy mặt anh...khang khác” hắn mỉm cười.
“Tôi thay đổi một chút, khiêm tốn chút ấy mà”, Lâm Chính nói
“Vậy à? Đúng là đáng tiếc. Nếu là dáng vẻ ban đầu của anh thì chắc chắn là sẽ chinh phục được không ít thành viên của hoa giới đấy”, Châu Thời Vận tỏ vẻ thất vọng. Lâm Chính nhìn hắn bằng vẻ tò mò nhưng không nói gì.
“Chủ tịch, anh đi cùng tôi. Tôi đưa anh đi gặp mẹ tôi. Chúng ta nói về hoa Long Cốt. Mẹ tôi rất hào phóng, nhất định sẽ đưa cho anh thôi”, Châu Thời Vận mỉm cười.
“Hào phóng sao?”, Lâm Chính cảm thấy đau đầu. Lần trước đụng độ với bà ta mà bà ta còn có thể hào phóng sao? Không báo thù anh đã là tốt lắm rồi.
Dù sao thì ở hội hoa này cũng là do Tử Long Điện tổ chức mà. Thế nhưng dù sao cũng vẫn phải thử.
Nếu không thì sẽ công cốc mất. Tại khu vực đỉnh núi, trong một đình các. Một bóng hình đang đứng đó nhìn về phía biển mây ở phía xa. Đó chính là điện chủ Tử Long Điện.
“Mẹ”, Châu Thời Vận kêu lên.
“Thời Vận tới rồi à??”, điện chủ mỉm cười và lên tiếng
Thế nhưng khi nhìn thấy bóng hình theo sau hắn thì bà ta tái mặt: “Thần y Lâm, sao cậu cũng tới rồi?”
“Ấy Thời Vận không nói với bà à?”, Lâm Chính tỏ ra nghi ngờ.
Châu Thời Vận vội vàng giải thích: “Mẹ đừng trách, là con mời anh ấy tới”.
“Con bảo người này tới làm gì?”
Điện chủ phát hỏa: “Lập tức bảo cậu ta xuống núi đi”.
“Đừng mà mẹ, thần y Lâm cứu con nhiều lần, còn cho con không ít đan dược nữa, con có thể đột phá nhanh như vậy đều là anh ấy giúp. GIờ anh ấy có chuyện cần mẹ giúp, mong mẹ vì con mà báo đáp ân tình cho người ta”, Châu Thời Vận vội nói.
“Ân tình sao?”
Đôi mắt điện chủ ánh lên vẻ kỳ dị, bà ta nhếch miệng cười: “Vậy cậu ta có chuyện gì cần cầu xin mẹ giúp đỡ vậy?”
Chương 4093: Cuộc thi lễ hội ngắm hoa
“Mẹ, thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, thần y Lâm muốn hoa Long Cốt …ôi, chính là chậu hoa Ngân Tâm mà mẹ yêu thích kia đó. Mẹ cũng biết mà, thần y Lâm là bác sĩ, loại thuốc này ở trong tay anh ấy chắc chắn sẽ từ gỗ mục biến thành bảo vật, cho nên con mới giúp anh ấy xin mẹ hoa Ngân Tâm, mong mẹ ban cho!”
Châu Thời Vận cười nói.
“Thì ra chuyện là như vậy?”
Điện chủ Tử Long Điện mỉm cười, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Tướng Lâm, chẳng phải cậu rất oai phong sao? Giờ cũng xin đồ từ chỗ tôi rồi à?”
“Điện chủ đại nhân, chuyện nào ra chuyện đó, nếu bà đồng ý cho tôi món đồ này, vậy chúng ta coi như kết bạn, nếu bà không cho thì tôi sẽ rời khỏi đây, về chuyện để Dương Hoa gia nhập Long Vương Điện cũng không cần phải thương lượng nữa”.
Lâm Chính nói thản nhiên.
Thái độ quyết liệt.
“Cho! Đương nhiên tôi đồng ý cho!”
Điện chủ Tử Long Điện lập tức cười nói: “Cậu giúp con trai của tôi như vậy, phần ân tình này tôi dù sao cũng phải trả lại cho cậu, nếu không chẳng phải con trai tôi sẽ hận tôi suốt đời sao?”
“Đã vậy thì tôi cảm ơn điện chủ!”
Lâm Chính ôm quyền nói.
“Đừng cảm ơn nhanh như vậy! Tuy tôi nói sẽ cho cậu, nhưng tôi không đưa thẳng cho cậu được! Cậu cũng biết rồi đấy, tôi phải tổ chức một buổi lễ hội ngắm hoa long trọng ở Hoa Hải, hoa Ngân Tâm là tác phẩm triển lãm, phải đặt ở lễ hội ngắm hoa, bây giờ mà đưa cho cậu, chẳng phải tác phẩm của tôi sẽ bị thiếu đi sao?”
“Tôi có thể lấy sau khi kết thúc lễ hội ngắm hoa”.
“Sau khi kết thúc lễ hội ngắm hoa, hoa Ngân Tâm có thể đã không còn là của tôi nữa”.
“Bà nói vậy là có ý gì?”
“Thần y Lâm, lễ hội ngắm hoa không đơn giản chỉ là triển lãm hoa, không phải mọi người trưng bày hoa cỏ mà mình ươm trồng tỉ mỉ thôi đâu, chúng tôi còn phải tổ chức thi đấu!”
“Thi đấu gì?”
Lâm Chính ngạc nhiên: “Không phải chỉ là một ít hoa lá thôi sao? Còn thi đấu nữa à? Chẳng lẽ là bảo mấy cọng hoa lá này đánh nhau một trận”.
“Ha, thiếu hiểu biết, tại sao hoa lá không thể thi đấu? Cậu chưa từng nghe qua cuộc thi hoa hậu sao?”
Điện chủ Tử Long Điện cười khẩy: “Giống như thế, số hoa trong tay chúng tôi cũng có thể tiến hành thi đấu, hạng mục thi đấu cũng rất đơn giản, chỉ hai chữ thôi – Nở rộ!”
“Nở hoa ấy à?”
“Đúng, chúng tôi sẽ lấy hoa ra, bao gồm chậu hoa Ngân Tâm mà cậu muốn, hiện giờ chúng vẫn đang trong trạng thái sắp nở, đợi lát nữa trên lễ hội ngắm hoa, hoa của người nào bung nở đẹp nhất, người đó sẽ là người chiến thắng cuối cùng”, Điện chủ Tử Long Điện cười nói.
Lâm Chính hơi cau mày: “Ăn no rửng mỡ à?”
“Cũng không thể nói như vậy được, người của giới hoa, có người nào không phải ăn no không có chuyện làm đâu? Nếu không tại sao lại tổ chức một cuộc thi vô nghĩa như vậy chứ?”
Điện chủ Tử Long Điện mỉm cười: “Nếu không phải vì sức mạnh sau lưng những người này, cậu cảm thấy tôi sẽ tham gia tổ chức nhàm chán này sao?”
“Cho nên, nếu thua thì hoa của bà sẽ thuộc về đối phương đúng không? Nếu mà thắng, hoa của đối phương sẽ là của bà à?”
“Đúng vậy, hoa Ngân Tâm cũng được đưa đi dự thi, cho nên nếu như cậu muốn lấy được hoa này, còn phải xem bản lĩnh của hoa Ngân Tâm”.
Điện chủ Tử Long Điện phất tay: “Đi theo tôi”.
Hai người nhìn nhau, đi theo bà ta.
Hoa Hải hương thơm nồng nàn.
Trai xinh gái đẹp đi lại trong khóm hoa, bàn luận sôi nổi về những bông hoa xinh đẹp động lòng người kia.
Thường xuyên nghe thấy tiếng cười đùa vang lên.
Thấy cảnh này, Lâm Chính thở dài.
Gió ấm thổi làm say lòng khách.
Chiến sự ở Bắc Cảnh chưa dứt, nơi này lại là cảnh ca múa yên bình.
Quả là châm chọc.
“Bà Tử Diên đến rồi!”
Bỗng lúc này, có người nào đó hô lên, trai xinh gái đẹp ở hiện trường nhìn về phía điện chủ Tử Long Điện.
Điện chủ Tử Long Điện mặc áo tím, cao quý thoát tục, ung dung phóng khoáng.
Bà ta mỉm cười, đến trước mặt mọi người, sau đó nói lớn.
“Tôi tuyên bố, cuộc thi lễ hội ngắm hoa, chính thức bắt đầu”.
Chương 4094: Thi đấu
Tất cả mọi người đang có mặt đều đồng loạt nhìn về phía trước, ánh mắt rực lửa.
Chỉ thấy hai chiếc bàn trong suốt bằng ngọc ở giữa biển hoa.
Có vẻ như chiếc bàn được làm bằng ngọc nguyên chất.
Cực kỳ rực rỡ chói mắt.
Mọi người tụ tập trước bàn ngọc, xì xào bàn tán không ngừng.
"Tử Diên, vẫn theo quy tắc cũ sao?"
Người phụ nữ mặc sườn xám đeo đầy vàng bạc cười hỏi.
Người phụ nữ này vẻ ngoài không tầm thường, vóc dáng tuyệt đỉnh, đường cong mảnh mai uyển chuyển, khiến Châu Thời Vận ở bên cạnh nhìn cũng chảy nước miếng.
Tử Diên âm thầm dùng cùi chỏ chạm vào con trai mình, sau đó cười nói: "Đúng vậy, vẫn quy tắc cũ!"
"Vậy được!"
Người phụ nữ liếc nhìn Châu Thời Vận, ánh mắt dừng trên người Lâm Chính mấy giây, lập tức xoay người rời đi.
“Đừng làm loạn, nơi này không ít đàn bà con gái đã là hoa có chủ, nếu con muốn tìm, thì nên tìm mấy cô gái không lớn tuổi, hầu như họ đều chưa có gia đình!"
Điện chủ Tử Long Điện hạ giọng, nói với con trai mình.
"Mẹ, người đẹp mặc sườn xám vừa rồi là ai vậy?"
Châu Thời Vận tò mò hỏi.
“Người phụ nữ kia tên là Bạch Tố Vũ, là người nhà họ Bạch ở Tây Nam, người đàn ông của cô ta là gia chủ nhà họ Vũ Văn – gia tộc lánh đời ở Tây Nam, có thể nói nhà họ Vũ Văn ở Tây Nam là số một, thực lực cực mạnh, mặc dù không bằng Tử Long Điện chúng ta, nhưng cũng không nên coi thường”.
Điện chủ Tử Long Điện nói.
"Ồ... còn người đằng kia thì sao?"
"Trương Khả Nhi! Người đàn ông của cô ta là nhà lãnh đạo tài phiệt ngoại vực, giàu nứt đố đổ vách”.
“Còn cô gái tóc ngắn bên kia thì sao? Con thấy cô ấy không lớn tuổi lắm, chắc là chưa lấy chồng đâu nhỉ?”
Châu Thời Vận nhìn cô gái với đôi mắt nóng rực nói.
Cô gái mặc chiếc váy trắng trơn, không trang điểm, nhìn rất trong sáng đáng yêu, vẻ ngoài xinh đẹp.
Thấy vậy, điện chủ Tử Long Điện khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Cô gái này con muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, con không với tới đâu!”
"Cô ấy là ai? Lai lịch rất lớn sao?"
Châu Thời Vận sững sờ hỏi.
"Tư Mã Linh Xu, con gái bảo bối của phó minh chủ Thương Minh - Tư Mã Thu Diệp, nghe nói Tư Mã Thu Diệp có quan hệ với đại hội, không nên đi trêu chọc, tránh phiền toái cho mẹ con mình!"
Điện chủ Tử Long Điện nghiêm túc nói.
Châu Thời Vận nghe thấy vậy, cũng không biết phải làm sao.
Lâm Chính liếc nhìn Tư Mã Linh Xu, khẽ động lòng.
"Được rồi các vị, ai sẽ tham gia vòng đầu tiên?"
Điện chủ Tử Long Điện mỉm cười nói.
Mọi người lập tức lấy ra những chậu hoa đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn ngọc.
Bạch Tố Vũ là người lấy ra đầu tiên.
Đó là một chậu hoa đỏ rực, tuy chưa nở, nhưng chỉ nhìn thôi cũng đủ mê người.
Đóa hoa như lửa, giống như đang bốc cháy, cực kỳ đặc biệt.
“Tôi đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua được chậu hoa này từ ngoại vực, đóa hoa nhìn giống như lửa, nhưng thực ra nhiệt độ bề mặt của nó rất thấp, chỉ sống được ở những vùng lạnh giá khắc nghiệt, để chăm sóc nó tôi đã phải tìm người tạo ra chiếc chậu đặc biệt, khống chế nhiệt độ xung quanh đóa hoa dưới mười độ, Tử Diên, tôi muốn thi với cô, không biết cô muốn dùng loài hoa gì để thách đấu với tôi đây?”
Bạch Tố Vũ mỉm cười hỏi.
"Nếu cô đã dùng lửa, thì tất nhiên tôi sẽ dùng băng!"
Điện chủ Tử Long Điện dường như đã chuẩn bị từ trước, khẽ mỉm cười, phất tay.
Người phía sau lập tức lấy ra một chậu hoa giống như băng đặt lên bàn ngọc.
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn vào nó.
"Đây là chậu hoa băng tôi tìm được ở ngoại vực, trái ngược với điều kiện của cô, nó là loài hoa chỉ mọc xung quanh miệng núi lửa, cực kỳ khó tìm, đồng dạng, nhìn bề ngoài thì giống như băng, nhưng thật ra nó rất nóng, chậu hoa này tôi cũng tìm người chế tạo, có tác dụng giữ ấm, để nó không bị chết sau khi rời khỏi miệng núi lửa!"
"Thật sao?"
Bạch Tố Vũ hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Thật thú vị, xem ra chúng ta chỉ có thể so sánh bản chất của hoa!”
"Ai bắt đầu trước?", điện chủ Tử Long Điện cười hỏi.
“Để tôi trước!”
Trong mắt Bạch Tố Vũ lộ ra vẻ không phục, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ, mở nắp bình ra, đổ ra chất lỏng từ bên trong, nhỏ lên ngọn lửa trên cánh hoa.
Trong khoảnh khắc đó.
Vù vù!
Ngọn lửa trên đóa hoa dường như bốc cháy, toàn bộ cánh hoa đột nhiên nở rộ, mùi hương đặc biệt tràn ngập bốn phía, bao trùm toàn bộ hương thơm của biển hoa.
Mọi người xung quanh say sưa nhắm mắt, bị hương thơm thuyết phục.
Mà nhiều người trợn mắt há mồm nhìn đóa hoa nở rộ, mọi người đều run lên, cảm giác cả đời này sẽ không quên.
Lâm Chính không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Thiên nhiên thật kỳ diệu.
Khoảnh khắc đẹp nhất của một bông hoa, tất nhiên là khoảnh khắc nở rộ.
Cho dù Lâm Chính cảm thấy cuộc thi này rất nhàm chán.
"Đẹp quá!"
Không biết là ai đã hét lên.
Sau đó là tiếng vỗ tay như sấm.
Bạch Tố Vũ nhìn xung quanh, trên mặt cực kỳ đắc ý.
Rõ ràng, hiệu quả mà bông hoa này đạt được thật đáng kinh ngạc.
"Quả nhiên rất đẹp!"
Điện chủ Tử Long Điện gật đầu, cười nói: "Bạch Tố Vũ, xem ra cô đã tốn không ít công sức cho lễ hội ngắm hoa lần này!"
"Không biết hoa của cô Tử Diên sẽ thế nào?"
Bạch Tố Vũ khẽ cười nói.
Điện chủ Tử Long Điện cũng không nói nhảm, lấy ra một cái lọ nhỏ, đổ chất lỏng ra, nhỏ lên bông hoa băng.
Chỉ một thoáng.
Kèn kẹt!
Giống như âm thanh của cục đá vỡ ra.
Sau đó lập tức nhìn thấy những cánh hoa trong suốt nở rộ.
Toàn bộ đóa hoa băng đang nở rộ.
Từng mảnh vụn giống như tinh thể từ nụ hoa khuếch tán ra xung quanh, trôi nổi bốn phía.
Trong nháy mắt, toàn bộ biển hoa giống như bầu trời đầy sao, trong suốt chói mắt.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng kỳ diệu này.
Trong lúc nhất thời, cả biển hoa yên lặng không một tiếng động.
“Lễ hội ngắm hoa lần này, có vẻ mẹ cậu đã chuẩn bị rất đầy đủ nhỉ?”
Lâm Chính thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi.
"Còn không phải sao? Anh không biết đâu, thành tích ở lễ hội ngắm hoa càng tốt, địa vị và thế lực ở hoa giới sẽ càng cao!"
Châu Thời Vận hạ thấp giọng nói.
"Thì ra là vậy!"
Lâm Chính gật đầu.
Điện chủ Tử Long Điện liếc nhìn đám người đang sửng sốt, rồi nhìn về phía Bạch Tố Vũ, cười nói: "Cô Bạch, cô cảm thấy bông hoa của tôi như thế nào?"
Chương 4095: Ngạc nhiên
Một băng, một lửa.
Xem từ bên ngoài, hai bên cân tài cân sức, không phân cao thấp.
Nhưng nếu so sánh khi nở hoa của hoa Hỏa Diệm và hoa Băng thì khác biệt không chỉ một chút.
Hoa Hỏa Diệm tuy lúc nở rất rực rỡ, nhưng đó cũng chỉ là đánh sâu vào hiệu quả thị giác mà thôi.
Còn hoa Băng thì ngược lại, sau khi nở rộ, giống như làm rung động cả Hoa Hải, nó bao trùm khắp Hoa Hải, khiến cho mọi người có cảm giác như lạc vào cảnh giới kỳ lạ nào đó.
Giống như trong khoảng khắc hoa Băng nở rộ, toàn bộ Hoa Hải đã trở thành thế giới của hoa Băng!
“Tôi… tôi thua rồi!”
Bạch Tố Vũ hít sâu một hơi, buồn bã nói.
Trận đấu này có trọng tài.
Nhưng chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt, trọng tài không cần phải phán xử nữa rồi.
“Vậy thì cảm ơn cô Bạch!”
Điện chủ Tử Long Điện mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay, người phía sau lập tức đưa hoa Hỏa Diệm đi.
“Vậy tiếp theo, còn có ai muốn chơi với tôi nữa không?”
Điện chủ Tử Long Điện cười nói.
“Có tôi!”
Trong đám người bất ngờ xuất hiện một người.
Điện chủ Tử Long Điện sai người mang một chậu hoa chưa nở ra lần nữa, hai bên bắt đầu thi đấu.
Lâm Chính ngồi trên tảng đá ở một bên, yên lặng thưởng thức trận đấu độc đáo này.
Không có mùi thuốc súng, chỉ dùng đôi mắt thuần khiết nhất để ngắm nhìn.
Tuy rằng đây là niềm vui của người có tiền, nhưng Lâm Chính không hề bắt được trọng điểm của nó.
Cứ vậy thi đấu mười mấy vòng, điện chủ Tử Long Điện có thua có thắng, nhưng cũng là thắng nhiều thua ít.
Lễ hội ngắm hoa đã đến thời điểm cao trào.
“Được rồi các vị, bây giờ chúng ta bắt đầu tham gia vào chủ đề thôi!”
Điện chủ Tử Long Điện cười nói: “Trận đấu kế tiếp sẽ quyết định lễ hội ngắm hoa lần sau do ai tổ chức! Tôi nghĩ mọi người đều có đòn sát thủ của riêng mình đúng chứ? Vậy thì mời mọi người mang hoa đẹp nhất của mình đặt lên bàn, để muôn hoa nở rộ khoe sắc! Xem xem hoa nhà ai sẽ trở thành đóa hoa đẹp nhất, xem xem ai mới là người có tư cách tổ chức lễ hội ngắm hoa đợt sau!”
Bà ta vừa nói xong, mọi người xoa tay, càng thêm phấn khích.
Đã có người gấp gáp lấy bông hoa ươm trồng tỉ mỉ và đẹp nhất của mình ra đặt lên bàn ngọc.
“Tư cách tổ chức lễ hội ngắm hoa này được bình chọn bằng cách này sao?”
Lâm Chính hơi tò mò hỏi.
“Nếu không thì sao? Hoa giới mà, người nào có thể nuôi dưỡng được loài hoa đẹp nhất tốt nhất, thì mọi người sẽ phục người đó, nếu như mẹ tôi có thể tranh được vị trí người tổ chức lễ hội ngắm hoa, vậy thì trước khi lễ hội ngắm hoa đợt sau diễn ra, bà ấy sẽ có lực ảnh hưởng ở hoa giới, thậm chí khi mẹ tôi muốn tìm người nào đó làm việc, cũng sẽ không bị từ chối”.
Châu Thời Vận cười nói.
“Nói như vậy, địa vị cũng tương đương với người lãnh đạo nho nhỏ rồi!”
Lâm Chính nói.
“Không khác là bao!”
“Vậy mẹ anh chuẩn bị loại hoa nào để cạnh tranh thế?”
“Chuyện này… tôi cũng không biết, tôi không có hứng thú với thứ này”.
Châu Thời Vận sờ đầu.
Lâm Chính lười hỏi tiếp, anh nhìn về phía bàn ngọc, hai mắt phát sáng.
Trên bàn ngọc màu sắc sặc sỡ, những đó hoa đầy đủ sắc màu được đặt khắp nơi.
Bên trong lẫn lộn một số thảo dược.
Nếu như lấy được, đó là chuyện tốt.
Xem phẩm chất của những loại hoa này, chắc chắn là cực phẩm.
Cũng không biết điện chủ Tử Long Điện sẽ dùng loại hoa cao cấp gì để đánh bại mọi người.
Long Vương Điện ở ngoại vực có thực lực mạnh mẽ, có lẽ bà ta sẽ có loài hoa tuyệt thế gì đó chăng?
Lâm Chính nhìn điện chủ Tử Long Điện, yên lặng chờ đợi.
“Bà Tử Diên, hoa của bà đâu?”
Hoa của mọi người đã được đặt lên, sau đó cùng nhau nhìn Điện chủ Tử Long Điện.
Nhưng điện chủ Tử Long Điện vẫn bình tĩnh, bà ta chỉ mỉm cười gật đầu nhìn người bên cạnh.
Người bên cạnh hiểu ý, lập tức lấy một chậu hoa kỳ diệu màu bạc từ phía sau ra, đặt lên bàn ngọc.
“Hoa Long Cốt?”
Lâm Chính đứng thẳng dậy, kinh ngạc lên tiếng.
“Sao nào? Muốn giết họ à? Nếu muốn giết họ, tại sao lúc đầu lại muốn gia nhập vào Bắc Cảnh Tư?”
Lâm Chính lạnh nhạt nói, khuyên can Thượng Quan Linh.
Thượng Quan Linh nghiến chặt răng, nhưng cuối cùng vẫn đè ép sát khí trong người xuống, ném mạnh người ông ta sang một bên.
“Oái!”
Lý Vinh Sinh đâm bào cái bàn bên cạnh, ngã xuống đất, kêu lên thảm thiết.
Các vị khách khác trong nhà hàng hét lên, đồng loạt chạy ra ngoài.
“Bắc Cảnh Tư không cho phép tùy ý giết người, mặc dù họ âm mưu hại cô nhưng cũng không đến nỗi phải chết, giao họ cho cảnh sát xử lý đi, họ đều là người có tiếng, chuyện xấu này một khi bị công bố thì họ sẽ mất tất cả, sống không bằng chết, như thế còn nghiêm trọng hơn giết họ nữa”.
Lâm Chính nói.
“Anh nói đúng”.
Sự oán hận trong mắt Thượng Quan Linh lập tức biến mất, liên tục gật đầu: “Nếu tôi thật sự giết chết đám lợn này trong lúc nóng giận, Bắc Cánh Tư sẽ kết tội tôi. Giờ tôi liên lạc với cảnh sát nơi này, đưa họ vào đó”.
Không lâu sau, xe cảnh sát chạy đến khu phục vụ.
Đám người Lý Vinh Sinh đều bị bắt đi.
Sự nghiệp bác sĩ của họ về cơ bản đã kết thúc, không chỉ thanh danh bị hủy hoại mà còn gặp rắc rối, có khả năng đi tù không dưới mười năm.
Cơn giận của Thượng Quan Linh cũng giảm bớt, tiếp tục dẫn người rời đi.
“Cảm ơn anh nhé, Lâm Chính”.
Thượng Quan Linh hít sâu một hơi bày tỏ cảm kích với Lâm Chính.
“Không cần khách sáo”.
“Lần này nhờ có người anh em họ Lâm mắt sáng như đuốc”.
“Cậu Lâm lợi hại thật, vừa nhìn đã có thể biết được Lý Vinh Sinh đã động chân động tay”.
“Giỏi thật đấy”.
Những người khác trên xe đều lên tiếng ngợi khen.
Nhưng Cổ Chung Minh lại hừ một tiếng: “Con người cần phải biết xấu hổ chứ. Trước đó ở sơn trang Quang Chiếu, cậu Lâm đã vạch trần việc vợ của trang chủ giả vờ bị bệnh, các người lại không tin, lần này cậu ấy cũng vạch trần Lý Vinh Sinh bỏ thuốc vào rượu, các người vẫn không tin! Có thể thấy mắt nhìn của các người thấp kém thế nào, bây giờ lại tâng bốc cậu Lâm ở đây, không cảm thấy nực cười à?”
Vừa nghe thế, mọi người đều cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu không nói gì.
Thượng Quan Linh không nói gì nhưng đã cảm thấy chán ghét những người này.
Sau khi đến sân bay, cô ta và Lâm Chính chào nhau rồi đường ai nấy đi.
Cổ Chung Minh và Triệu Tĩnh cũng cảm ơn Lâm Chính, sau đó rời đi.
Lâm Chính quay về Giang Thành, tiếp tục bận rộn các công việc ở Dương Hoa.
Việc xây dựng quốc lộ vẫn không ít thời gian, nhưng dược liệu trong vực Diệt Vong không thể ngừng.
Ngày nào Dương Hoa cũng phải tiêu tốn mấy chục ngàn tấn dược liệu, bất kể là chi viện cho quân Bắc Cảnh, hay là dược liệu đưa cho vực Diệt Vong, thậm chí là dược liệu Dương Hoa tự bán ra, đều là một con số khổng lồ.
Thế nên Mã Hải phải liên tục tăng cường xây dựng vài nhà máy sản xuất dược liệu, điều động một nhóm người có năng lực kỹ thuật giỏi từ trong học viện đến quản lý.
Cũng may Mã Hãi có kinh nghiệm trong chuyện này, giải quyết rất nhanh gọn.
Không lâu sau, đã giải quyết xong chuyện nhà máy.
Lâm Chính cũng rảnh rỗi, vài việc lộn xộn đều giao cho Mã Hải là được, còn anh trốn vào học viện tiếp tục tu luyện.
Reng reng reng!
Lâm Chính bế quan trong phòng thuốc nửa ngày mở mắt ra, nhìn điện thoại đang rung lên bàn, đứng dậy đi đến bắt máy.
“Ui chao, thần y Lâm, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi”.
Đầu bên kia điện thoại là giọng oán trách đầy bất lực.
Lâm Chính sửng sốt một hồi: “Ai vậy?”
“Ơ… Thần y Lâm, là tôi, Châu Thời Vận này”.
“Ồ, là anh à? Có việc gì sao?”
Lâm Chính nhớ ra, cười hỏi.
“Anh… Thần y Lâm, anh còn hỏi tôi có chuyện gì à? Lẽ nào anh quên rồi sao? Anh nói sẽ đến dự lễ hội ngắm hoa nhân dịp sinh nhật của mẹ tôi, kết quả anh lại cho tôi leo cây”.
Châu Thời Vận hơi tức giận.
Vừa nghe thế, Lâm Chính mới nhớ ra.
“Thật xin lỗi, trước đó tôi có vài chuyện gấp nên quên mất chuyện này, thật sự xin lỗi… sinh nhật mẹ anh là hôm nào thế? Tôi đến ngay”.
“Không cần đâu”.
Châu Thời Vận nói: “Sinh nhật mẹ tôi qua rồi”.
“Thế à… tiếc thật”.
Lâm Chính cảm thấy tiếc nuối.
Anh nhớ điện chủ Tử Long Điện có một chậu hoa Long Cốt, là thứ mà Lâm Chính cần gấp.
Bây giờ bỏ lỡ cơ hội, nếu muốn có được hoa Long Cốt, không biết phải đợi đến lúc nào.
“Thần y Lâm, anh đừng thế, mặc dù tiệc sinh nhật của mẹ tôi đã kết thúc nhưng lễ hội ngắm hoa vẫn chưa bắt đầu. Nếu anh muốn tham gia, bây giờ chạy đến Hoa Hải vẫn còn kịp”.
Châu Thời Vận nói.
“Gì cơ?”
Lâm Chính hít sâu một hơi.
Chương 4092: Có việc cần nhờ giúp
Đại hội thưởng hoa lần này của hoa giới do Tử Long Điện tổ chức.
Nhưng do hoa trong biển hoa lúc này vẫn chưa nở hết nên phải lùi ngày, đợi khi trăm hoa đua nở thì mới chính thức bắt đầu.
Chỉ cần có thể thuận lợi tham gia hội thưởng hoa, tiếp cận hoa Long Cốt là được. Lâm Chính lập tức đi không ngừng nghỉ
Hoa giới là một tổ chức vô cùng đặc biệt. Tổ chức này thường là những nhân vật có tiếng của Long Quốc tham gia hoặc là người đẹp của một phương nào đó.
Mặc dù thành viên không phải ai cũng hiểu về võ kỹ như điện chủ Tử Long Diện nhưng sức mạnh của họ là điều không thể coi thường.
Đó chính là cái gọi là đằng sau thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng của người phụ nữ. Vì vậy những người đàn ông cùng tham gia ở hoa giới đều vô cùng tài giỏi.
Mặc dù chiến lực của hoa giới ít, nhưng sức ảnh hưởng của tổ chức rất lớn nên không ai có thể khinh thường.
E rằng ngay cả điện chủ Tử Long Điện cũng vì điều này mà gia nhập hoa giới. Nếu không với tính cách của bà ta sao lại tham gia thể loại này?
Hoa hải nằm ở đỉnh núi dải núi Thiên Sơn ở cực Tây của Long Quốc. Ở đây khí hậu đặc biệt, bốn mùa đều có trăm hoa đua nở. Nhưng trong đó tháng bảy hoa nở đẹp nhất.
Đợi khi Lâm Chính lên tới đỉnh núi thì đã có rất nhiều nam thanh nữ tú tập trung ở đây rồi. Để khiêm tốn thì anh đã thay đổi dáng vẻ của mình đôi chút.
Mặc dù những người tham gia đều đẹp cả nhưng so với diện mạo thật của Lâm Chính thì vẫn còn kém xa.
“Chủ tịch Lâm”, nhìn thấy Lâm Chính, Châu Thời Vận đứng từ xa đã kêu lên và chạy tới. Thế nhưng khi vừa lại gần thì hắn đã phải giật mình trước dáng vẻ cổ quái của anh.
“Sao thế?”, Lâm Chính chau mày.
“Không phải, chủ tịch...tôi cảm thấy mặt anh...khang khác” hắn mỉm cười.
“Tôi thay đổi một chút, khiêm tốn chút ấy mà”, Lâm Chính nói
“Vậy à? Đúng là đáng tiếc. Nếu là dáng vẻ ban đầu của anh thì chắc chắn là sẽ chinh phục được không ít thành viên của hoa giới đấy”, Châu Thời Vận tỏ vẻ thất vọng. Lâm Chính nhìn hắn bằng vẻ tò mò nhưng không nói gì.
“Chủ tịch, anh đi cùng tôi. Tôi đưa anh đi gặp mẹ tôi. Chúng ta nói về hoa Long Cốt. Mẹ tôi rất hào phóng, nhất định sẽ đưa cho anh thôi”, Châu Thời Vận mỉm cười.
“Hào phóng sao?”, Lâm Chính cảm thấy đau đầu. Lần trước đụng độ với bà ta mà bà ta còn có thể hào phóng sao? Không báo thù anh đã là tốt lắm rồi.
Dù sao thì ở hội hoa này cũng là do Tử Long Điện tổ chức mà. Thế nhưng dù sao cũng vẫn phải thử.
Nếu không thì sẽ công cốc mất. Tại khu vực đỉnh núi, trong một đình các. Một bóng hình đang đứng đó nhìn về phía biển mây ở phía xa. Đó chính là điện chủ Tử Long Điện.
“Mẹ”, Châu Thời Vận kêu lên.
“Thời Vận tới rồi à??”, điện chủ mỉm cười và lên tiếng
Thế nhưng khi nhìn thấy bóng hình theo sau hắn thì bà ta tái mặt: “Thần y Lâm, sao cậu cũng tới rồi?”
“Ấy Thời Vận không nói với bà à?”, Lâm Chính tỏ ra nghi ngờ.
Châu Thời Vận vội vàng giải thích: “Mẹ đừng trách, là con mời anh ấy tới”.
“Con bảo người này tới làm gì?”
Điện chủ phát hỏa: “Lập tức bảo cậu ta xuống núi đi”.
“Đừng mà mẹ, thần y Lâm cứu con nhiều lần, còn cho con không ít đan dược nữa, con có thể đột phá nhanh như vậy đều là anh ấy giúp. GIờ anh ấy có chuyện cần mẹ giúp, mong mẹ vì con mà báo đáp ân tình cho người ta”, Châu Thời Vận vội nói.
“Ân tình sao?”
Đôi mắt điện chủ ánh lên vẻ kỳ dị, bà ta nhếch miệng cười: “Vậy cậu ta có chuyện gì cần cầu xin mẹ giúp đỡ vậy?”
Chương 4093: Cuộc thi lễ hội ngắm hoa
“Mẹ, thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, thần y Lâm muốn hoa Long Cốt …ôi, chính là chậu hoa Ngân Tâm mà mẹ yêu thích kia đó. Mẹ cũng biết mà, thần y Lâm là bác sĩ, loại thuốc này ở trong tay anh ấy chắc chắn sẽ từ gỗ mục biến thành bảo vật, cho nên con mới giúp anh ấy xin mẹ hoa Ngân Tâm, mong mẹ ban cho!”
Châu Thời Vận cười nói.
“Thì ra chuyện là như vậy?”
Điện chủ Tử Long Điện mỉm cười, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Tướng Lâm, chẳng phải cậu rất oai phong sao? Giờ cũng xin đồ từ chỗ tôi rồi à?”
“Điện chủ đại nhân, chuyện nào ra chuyện đó, nếu bà đồng ý cho tôi món đồ này, vậy chúng ta coi như kết bạn, nếu bà không cho thì tôi sẽ rời khỏi đây, về chuyện để Dương Hoa gia nhập Long Vương Điện cũng không cần phải thương lượng nữa”.
Lâm Chính nói thản nhiên.
Thái độ quyết liệt.
“Cho! Đương nhiên tôi đồng ý cho!”
Điện chủ Tử Long Điện lập tức cười nói: “Cậu giúp con trai của tôi như vậy, phần ân tình này tôi dù sao cũng phải trả lại cho cậu, nếu không chẳng phải con trai tôi sẽ hận tôi suốt đời sao?”
“Đã vậy thì tôi cảm ơn điện chủ!”
Lâm Chính ôm quyền nói.
“Đừng cảm ơn nhanh như vậy! Tuy tôi nói sẽ cho cậu, nhưng tôi không đưa thẳng cho cậu được! Cậu cũng biết rồi đấy, tôi phải tổ chức một buổi lễ hội ngắm hoa long trọng ở Hoa Hải, hoa Ngân Tâm là tác phẩm triển lãm, phải đặt ở lễ hội ngắm hoa, bây giờ mà đưa cho cậu, chẳng phải tác phẩm của tôi sẽ bị thiếu đi sao?”
“Tôi có thể lấy sau khi kết thúc lễ hội ngắm hoa”.
“Sau khi kết thúc lễ hội ngắm hoa, hoa Ngân Tâm có thể đã không còn là của tôi nữa”.
“Bà nói vậy là có ý gì?”
“Thần y Lâm, lễ hội ngắm hoa không đơn giản chỉ là triển lãm hoa, không phải mọi người trưng bày hoa cỏ mà mình ươm trồng tỉ mỉ thôi đâu, chúng tôi còn phải tổ chức thi đấu!”
“Thi đấu gì?”
Lâm Chính ngạc nhiên: “Không phải chỉ là một ít hoa lá thôi sao? Còn thi đấu nữa à? Chẳng lẽ là bảo mấy cọng hoa lá này đánh nhau một trận”.
“Ha, thiếu hiểu biết, tại sao hoa lá không thể thi đấu? Cậu chưa từng nghe qua cuộc thi hoa hậu sao?”
Điện chủ Tử Long Điện cười khẩy: “Giống như thế, số hoa trong tay chúng tôi cũng có thể tiến hành thi đấu, hạng mục thi đấu cũng rất đơn giản, chỉ hai chữ thôi – Nở rộ!”
“Nở hoa ấy à?”
“Đúng, chúng tôi sẽ lấy hoa ra, bao gồm chậu hoa Ngân Tâm mà cậu muốn, hiện giờ chúng vẫn đang trong trạng thái sắp nở, đợi lát nữa trên lễ hội ngắm hoa, hoa của người nào bung nở đẹp nhất, người đó sẽ là người chiến thắng cuối cùng”, Điện chủ Tử Long Điện cười nói.
Lâm Chính hơi cau mày: “Ăn no rửng mỡ à?”
“Cũng không thể nói như vậy được, người của giới hoa, có người nào không phải ăn no không có chuyện làm đâu? Nếu không tại sao lại tổ chức một cuộc thi vô nghĩa như vậy chứ?”
Điện chủ Tử Long Điện mỉm cười: “Nếu không phải vì sức mạnh sau lưng những người này, cậu cảm thấy tôi sẽ tham gia tổ chức nhàm chán này sao?”
“Cho nên, nếu thua thì hoa của bà sẽ thuộc về đối phương đúng không? Nếu mà thắng, hoa của đối phương sẽ là của bà à?”
“Đúng vậy, hoa Ngân Tâm cũng được đưa đi dự thi, cho nên nếu như cậu muốn lấy được hoa này, còn phải xem bản lĩnh của hoa Ngân Tâm”.
Điện chủ Tử Long Điện phất tay: “Đi theo tôi”.
Hai người nhìn nhau, đi theo bà ta.
Hoa Hải hương thơm nồng nàn.
Trai xinh gái đẹp đi lại trong khóm hoa, bàn luận sôi nổi về những bông hoa xinh đẹp động lòng người kia.
Thường xuyên nghe thấy tiếng cười đùa vang lên.
Thấy cảnh này, Lâm Chính thở dài.
Gió ấm thổi làm say lòng khách.
Chiến sự ở Bắc Cảnh chưa dứt, nơi này lại là cảnh ca múa yên bình.
Quả là châm chọc.
“Bà Tử Diên đến rồi!”
Bỗng lúc này, có người nào đó hô lên, trai xinh gái đẹp ở hiện trường nhìn về phía điện chủ Tử Long Điện.
Điện chủ Tử Long Điện mặc áo tím, cao quý thoát tục, ung dung phóng khoáng.
Bà ta mỉm cười, đến trước mặt mọi người, sau đó nói lớn.
“Tôi tuyên bố, cuộc thi lễ hội ngắm hoa, chính thức bắt đầu”.
Chương 4094: Thi đấu
Tất cả mọi người đang có mặt đều đồng loạt nhìn về phía trước, ánh mắt rực lửa.
Chỉ thấy hai chiếc bàn trong suốt bằng ngọc ở giữa biển hoa.
Có vẻ như chiếc bàn được làm bằng ngọc nguyên chất.
Cực kỳ rực rỡ chói mắt.
Mọi người tụ tập trước bàn ngọc, xì xào bàn tán không ngừng.
"Tử Diên, vẫn theo quy tắc cũ sao?"
Người phụ nữ mặc sườn xám đeo đầy vàng bạc cười hỏi.
Người phụ nữ này vẻ ngoài không tầm thường, vóc dáng tuyệt đỉnh, đường cong mảnh mai uyển chuyển, khiến Châu Thời Vận ở bên cạnh nhìn cũng chảy nước miếng.
Tử Diên âm thầm dùng cùi chỏ chạm vào con trai mình, sau đó cười nói: "Đúng vậy, vẫn quy tắc cũ!"
"Vậy được!"
Người phụ nữ liếc nhìn Châu Thời Vận, ánh mắt dừng trên người Lâm Chính mấy giây, lập tức xoay người rời đi.
“Đừng làm loạn, nơi này không ít đàn bà con gái đã là hoa có chủ, nếu con muốn tìm, thì nên tìm mấy cô gái không lớn tuổi, hầu như họ đều chưa có gia đình!"
Điện chủ Tử Long Điện hạ giọng, nói với con trai mình.
"Mẹ, người đẹp mặc sườn xám vừa rồi là ai vậy?"
Châu Thời Vận tò mò hỏi.
“Người phụ nữ kia tên là Bạch Tố Vũ, là người nhà họ Bạch ở Tây Nam, người đàn ông của cô ta là gia chủ nhà họ Vũ Văn – gia tộc lánh đời ở Tây Nam, có thể nói nhà họ Vũ Văn ở Tây Nam là số một, thực lực cực mạnh, mặc dù không bằng Tử Long Điện chúng ta, nhưng cũng không nên coi thường”.
Điện chủ Tử Long Điện nói.
"Ồ... còn người đằng kia thì sao?"
"Trương Khả Nhi! Người đàn ông của cô ta là nhà lãnh đạo tài phiệt ngoại vực, giàu nứt đố đổ vách”.
“Còn cô gái tóc ngắn bên kia thì sao? Con thấy cô ấy không lớn tuổi lắm, chắc là chưa lấy chồng đâu nhỉ?”
Châu Thời Vận nhìn cô gái với đôi mắt nóng rực nói.
Cô gái mặc chiếc váy trắng trơn, không trang điểm, nhìn rất trong sáng đáng yêu, vẻ ngoài xinh đẹp.
Thấy vậy, điện chủ Tử Long Điện khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Cô gái này con muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, con không với tới đâu!”
"Cô ấy là ai? Lai lịch rất lớn sao?"
Châu Thời Vận sững sờ hỏi.
"Tư Mã Linh Xu, con gái bảo bối của phó minh chủ Thương Minh - Tư Mã Thu Diệp, nghe nói Tư Mã Thu Diệp có quan hệ với đại hội, không nên đi trêu chọc, tránh phiền toái cho mẹ con mình!"
Điện chủ Tử Long Điện nghiêm túc nói.
Châu Thời Vận nghe thấy vậy, cũng không biết phải làm sao.
Lâm Chính liếc nhìn Tư Mã Linh Xu, khẽ động lòng.
"Được rồi các vị, ai sẽ tham gia vòng đầu tiên?"
Điện chủ Tử Long Điện mỉm cười nói.
Mọi người lập tức lấy ra những chậu hoa đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn ngọc.
Bạch Tố Vũ là người lấy ra đầu tiên.
Đó là một chậu hoa đỏ rực, tuy chưa nở, nhưng chỉ nhìn thôi cũng đủ mê người.
Đóa hoa như lửa, giống như đang bốc cháy, cực kỳ đặc biệt.
“Tôi đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua được chậu hoa này từ ngoại vực, đóa hoa nhìn giống như lửa, nhưng thực ra nhiệt độ bề mặt của nó rất thấp, chỉ sống được ở những vùng lạnh giá khắc nghiệt, để chăm sóc nó tôi đã phải tìm người tạo ra chiếc chậu đặc biệt, khống chế nhiệt độ xung quanh đóa hoa dưới mười độ, Tử Diên, tôi muốn thi với cô, không biết cô muốn dùng loài hoa gì để thách đấu với tôi đây?”
Bạch Tố Vũ mỉm cười hỏi.
"Nếu cô đã dùng lửa, thì tất nhiên tôi sẽ dùng băng!"
Điện chủ Tử Long Điện dường như đã chuẩn bị từ trước, khẽ mỉm cười, phất tay.
Người phía sau lập tức lấy ra một chậu hoa giống như băng đặt lên bàn ngọc.
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn vào nó.
"Đây là chậu hoa băng tôi tìm được ở ngoại vực, trái ngược với điều kiện của cô, nó là loài hoa chỉ mọc xung quanh miệng núi lửa, cực kỳ khó tìm, đồng dạng, nhìn bề ngoài thì giống như băng, nhưng thật ra nó rất nóng, chậu hoa này tôi cũng tìm người chế tạo, có tác dụng giữ ấm, để nó không bị chết sau khi rời khỏi miệng núi lửa!"
"Thật sao?"
Bạch Tố Vũ hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Thật thú vị, xem ra chúng ta chỉ có thể so sánh bản chất của hoa!”
"Ai bắt đầu trước?", điện chủ Tử Long Điện cười hỏi.
“Để tôi trước!”
Trong mắt Bạch Tố Vũ lộ ra vẻ không phục, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ, mở nắp bình ra, đổ ra chất lỏng từ bên trong, nhỏ lên ngọn lửa trên cánh hoa.
Trong khoảnh khắc đó.
Vù vù!
Ngọn lửa trên đóa hoa dường như bốc cháy, toàn bộ cánh hoa đột nhiên nở rộ, mùi hương đặc biệt tràn ngập bốn phía, bao trùm toàn bộ hương thơm của biển hoa.
Mọi người xung quanh say sưa nhắm mắt, bị hương thơm thuyết phục.
Mà nhiều người trợn mắt há mồm nhìn đóa hoa nở rộ, mọi người đều run lên, cảm giác cả đời này sẽ không quên.
Lâm Chính không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Thiên nhiên thật kỳ diệu.
Khoảnh khắc đẹp nhất của một bông hoa, tất nhiên là khoảnh khắc nở rộ.
Cho dù Lâm Chính cảm thấy cuộc thi này rất nhàm chán.
"Đẹp quá!"
Không biết là ai đã hét lên.
Sau đó là tiếng vỗ tay như sấm.
Bạch Tố Vũ nhìn xung quanh, trên mặt cực kỳ đắc ý.
Rõ ràng, hiệu quả mà bông hoa này đạt được thật đáng kinh ngạc.
"Quả nhiên rất đẹp!"
Điện chủ Tử Long Điện gật đầu, cười nói: "Bạch Tố Vũ, xem ra cô đã tốn không ít công sức cho lễ hội ngắm hoa lần này!"
"Không biết hoa của cô Tử Diên sẽ thế nào?"
Bạch Tố Vũ khẽ cười nói.
Điện chủ Tử Long Điện cũng không nói nhảm, lấy ra một cái lọ nhỏ, đổ chất lỏng ra, nhỏ lên bông hoa băng.
Chỉ một thoáng.
Kèn kẹt!
Giống như âm thanh của cục đá vỡ ra.
Sau đó lập tức nhìn thấy những cánh hoa trong suốt nở rộ.
Toàn bộ đóa hoa băng đang nở rộ.
Từng mảnh vụn giống như tinh thể từ nụ hoa khuếch tán ra xung quanh, trôi nổi bốn phía.
Trong nháy mắt, toàn bộ biển hoa giống như bầu trời đầy sao, trong suốt chói mắt.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng kỳ diệu này.
Trong lúc nhất thời, cả biển hoa yên lặng không một tiếng động.
“Lễ hội ngắm hoa lần này, có vẻ mẹ cậu đã chuẩn bị rất đầy đủ nhỉ?”
Lâm Chính thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi.
"Còn không phải sao? Anh không biết đâu, thành tích ở lễ hội ngắm hoa càng tốt, địa vị và thế lực ở hoa giới sẽ càng cao!"
Châu Thời Vận hạ thấp giọng nói.
"Thì ra là vậy!"
Lâm Chính gật đầu.
Điện chủ Tử Long Điện liếc nhìn đám người đang sửng sốt, rồi nhìn về phía Bạch Tố Vũ, cười nói: "Cô Bạch, cô cảm thấy bông hoa của tôi như thế nào?"
Chương 4095: Ngạc nhiên
Một băng, một lửa.
Xem từ bên ngoài, hai bên cân tài cân sức, không phân cao thấp.
Nhưng nếu so sánh khi nở hoa của hoa Hỏa Diệm và hoa Băng thì khác biệt không chỉ một chút.
Hoa Hỏa Diệm tuy lúc nở rất rực rỡ, nhưng đó cũng chỉ là đánh sâu vào hiệu quả thị giác mà thôi.
Còn hoa Băng thì ngược lại, sau khi nở rộ, giống như làm rung động cả Hoa Hải, nó bao trùm khắp Hoa Hải, khiến cho mọi người có cảm giác như lạc vào cảnh giới kỳ lạ nào đó.
Giống như trong khoảng khắc hoa Băng nở rộ, toàn bộ Hoa Hải đã trở thành thế giới của hoa Băng!
“Tôi… tôi thua rồi!”
Bạch Tố Vũ hít sâu một hơi, buồn bã nói.
Trận đấu này có trọng tài.
Nhưng chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt, trọng tài không cần phải phán xử nữa rồi.
“Vậy thì cảm ơn cô Bạch!”
Điện chủ Tử Long Điện mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay, người phía sau lập tức đưa hoa Hỏa Diệm đi.
“Vậy tiếp theo, còn có ai muốn chơi với tôi nữa không?”
Điện chủ Tử Long Điện cười nói.
“Có tôi!”
Trong đám người bất ngờ xuất hiện một người.
Điện chủ Tử Long Điện sai người mang một chậu hoa chưa nở ra lần nữa, hai bên bắt đầu thi đấu.
Lâm Chính ngồi trên tảng đá ở một bên, yên lặng thưởng thức trận đấu độc đáo này.
Không có mùi thuốc súng, chỉ dùng đôi mắt thuần khiết nhất để ngắm nhìn.
Tuy rằng đây là niềm vui của người có tiền, nhưng Lâm Chính không hề bắt được trọng điểm của nó.
Cứ vậy thi đấu mười mấy vòng, điện chủ Tử Long Điện có thua có thắng, nhưng cũng là thắng nhiều thua ít.
Lễ hội ngắm hoa đã đến thời điểm cao trào.
“Được rồi các vị, bây giờ chúng ta bắt đầu tham gia vào chủ đề thôi!”
Điện chủ Tử Long Điện cười nói: “Trận đấu kế tiếp sẽ quyết định lễ hội ngắm hoa lần sau do ai tổ chức! Tôi nghĩ mọi người đều có đòn sát thủ của riêng mình đúng chứ? Vậy thì mời mọi người mang hoa đẹp nhất của mình đặt lên bàn, để muôn hoa nở rộ khoe sắc! Xem xem hoa nhà ai sẽ trở thành đóa hoa đẹp nhất, xem xem ai mới là người có tư cách tổ chức lễ hội ngắm hoa đợt sau!”
Bà ta vừa nói xong, mọi người xoa tay, càng thêm phấn khích.
Đã có người gấp gáp lấy bông hoa ươm trồng tỉ mỉ và đẹp nhất của mình ra đặt lên bàn ngọc.
“Tư cách tổ chức lễ hội ngắm hoa này được bình chọn bằng cách này sao?”
Lâm Chính hơi tò mò hỏi.
“Nếu không thì sao? Hoa giới mà, người nào có thể nuôi dưỡng được loài hoa đẹp nhất tốt nhất, thì mọi người sẽ phục người đó, nếu như mẹ tôi có thể tranh được vị trí người tổ chức lễ hội ngắm hoa, vậy thì trước khi lễ hội ngắm hoa đợt sau diễn ra, bà ấy sẽ có lực ảnh hưởng ở hoa giới, thậm chí khi mẹ tôi muốn tìm người nào đó làm việc, cũng sẽ không bị từ chối”.
Châu Thời Vận cười nói.
“Nói như vậy, địa vị cũng tương đương với người lãnh đạo nho nhỏ rồi!”
Lâm Chính nói.
“Không khác là bao!”
“Vậy mẹ anh chuẩn bị loại hoa nào để cạnh tranh thế?”
“Chuyện này… tôi cũng không biết, tôi không có hứng thú với thứ này”.
Châu Thời Vận sờ đầu.
Lâm Chính lười hỏi tiếp, anh nhìn về phía bàn ngọc, hai mắt phát sáng.
Trên bàn ngọc màu sắc sặc sỡ, những đó hoa đầy đủ sắc màu được đặt khắp nơi.
Bên trong lẫn lộn một số thảo dược.
Nếu như lấy được, đó là chuyện tốt.
Xem phẩm chất của những loại hoa này, chắc chắn là cực phẩm.
Cũng không biết điện chủ Tử Long Điện sẽ dùng loại hoa cao cấp gì để đánh bại mọi người.
Long Vương Điện ở ngoại vực có thực lực mạnh mẽ, có lẽ bà ta sẽ có loài hoa tuyệt thế gì đó chăng?
Lâm Chính nhìn điện chủ Tử Long Điện, yên lặng chờ đợi.
“Bà Tử Diên, hoa của bà đâu?”
Hoa của mọi người đã được đặt lên, sau đó cùng nhau nhìn Điện chủ Tử Long Điện.
Nhưng điện chủ Tử Long Điện vẫn bình tĩnh, bà ta chỉ mỉm cười gật đầu nhìn người bên cạnh.
Người bên cạnh hiểu ý, lập tức lấy một chậu hoa kỳ diệu màu bạc từ phía sau ra, đặt lên bàn ngọc.
“Hoa Long Cốt?”
Lâm Chính đứng thẳng dậy, kinh ngạc lên tiếng.