-
Chương 4061-4065
Chương 4061: Âm mưu của thần y Lâm
“Cậu… cậu to gan đấy! Sao cậu dám?”
Địa Trung Hải hoàn hồn, ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ vào Lâm Chính, vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Vệ sĩ phía sau ông ta đồng loạt rút súng ra chĩa vào Lâm Chính, chỉ cần Địa Trung Hải ra lệnh, họ sẽ nổ súng.
“Tôi khuyên ông tốt nhất đừng làm thế, nếu không kết cục của ông cũng sẽ giống gã”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu giết người của tôi trên địa bàn của tôi! Còn muốn tôi tha cho cậu sao?”
Địa Trung Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhưng người của ông đánh em gái tôi, còn chĩa súng vào tôi”.
Lâm Chính cầm chiếc điện thoại người đàn ông xăm hình để lại bên cạnh lên, mở ra rồi bình tĩnh nói: “Hơn nữa người này phạm tội bắt cóc tống tiền cực kỳ tàn ác, giết hắn thì cũng đã giết rồi, có vấn đề gì sao?”
“Gã đáng chết? Cậu cũng đáng chết! Đánh hắn cho tao! Nếu dám đánh lại thì đánh thành hắn thành đầu heo luôn”.
Địa Trung Hải gầm lên.
Một đám đàn ông lực lưỡng bước lên trước.
Các sinh viên hoảng sợ co rúm người lại.
Lương Huyền Mi sầm mặt định ra tay.
Ngay lúc giương cung bạt kiếm, một tiếng gọi gấp gáp vang lên.
“Ông chủ, không hay rồi, bên ngoài có rất nhiều chiến sĩ”.
Một người làm vội vàng chạy đến.
“Gì cơ?”
Địa Trung Hải sửng sốt, cả người còn chưa hoàn hồn thì rất nhiều chiến sĩ đã chạy vào phòng VIP, cầm từng khẩu súng tiểu liên tiên tiến nhất chĩa vào đám người này.
Căn phòng vốn dĩ không lớn trở nên vô cùng chật chội.
“Tất cả giơ tay lên”.
Một chiến sĩ lớn giọng quát.
Địa Trung Hải run lẩy bẩy, như nghĩ đến điều gì, chỉ vào Lâm Chính nói: “Thưa chiến sĩ, tên này giết người! Hắn giết người! Mau bắt hắn lại!”
Nghe thế chiến sĩ lập tức nhìn Lâm Chính, nhưng nhanh chóng quay đầu đi: “Bớt nói nhảm, bỏ hết vũ khí xuống, đi theo bọn tôi”.
“Thưa anh, anh không lầm đấy chứ? Hắn là một tên côn đồ, sao các cậu lại bắt bọn tôi đi?”
Địa Trung Hải tức giận chất vấn.
“Ông biết cậu ấy là ai không?”
Lôi Phúc bước vào phòng mặt không cảm xúc nói.
“Hắn… hắn là ai?”
Địa Trung Hải ngơ ngác nhìn Lôi Phúc cả người được trang bị vũ khí, một hàng ngôi sao được gắn trên vai hỏi.
“Vậy tự ông nhìn cho kỹ”.
Lôi Phúc mở đèn trong phòng lên.
Ngay lập tức dáng vẻ của Lâm Chính đập vào mắt mọi người.
“Thần y Lâm!”
Lập tức có sinh viên hét lên.
“Trời ạ, thế mà lại là thần y Lâm ở Giang Thành”.
“Tôi gặp được người thật rồi”.
“Tiểu Điệp gọi anh ta là anh, tức là thần y Lâm là anh của Tiểu Điệp?”
“Mẹ ơi, sao chưa từng nghe Tiểu Điệp nhắc đến nhỉ?”
“Tiểu Điệp, chúng ta có phải là chị em tốt của nhau không? Cậu biết rõ thần tượng của mình là thần y Lâm, thế mà cậu lại chẳng nói với mình?”
“Có phải cậu muốn độc chiếm thần y Lâm không?”
“Quá đáng lắm đấy Tiểu Điệp”.
Các sinh viên lập tức trở nên ồn ào, vài nữ sinh oán trách Tiểu Điệp.
Lương Tiểu Điệp bối rối, không biết nên giải thích thế nào.
Thật ra cô ta cũng có vài suy nghĩ như thế.
“Lôi Phúc, những người này giao cho ông, ngoài ra hỏi ông ta người đàn ông tên Tưởng Chính Cường kia đang ở đâu? Nếu tìm được thì cũng sẽ giao cho ông xử lý. Tưởng Chính Cường này gài bẫy hại em gái tôi, có ý đồ không tốt với em ấy, nên làm thế nào thì chắc ông hiểu nhỉ?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tướng Lâm… Thần y Lâm yên tâm, tôi sẽ giải quyết”.
Lôi Phúc cười nói.
“Quán karaoke này tịch thu đi, dù sao ông chủ của họ cũng phạm tội chết”.
Lâm Chính nói, sau đó vung tay lên dẫn mấy người Lương Tiểu Điệp rời đi.
Địa Trung Hải bị Lôi Phúc kéo lên xe, chuẩn bị dẫn đến đồn cảnh sát.
Trên xe.
“Buông tôi ra! Các người buông tôi ra! Tại sao các người không công bằng như thế? Cho dù hắn là thần y Lâm ở Giang Thành thì hắn cũng đã giết người. Hắn phạm pháp, sao các người không bắt hắn?”
Địa Trung Hải vùng vẫy, liên tục gào la.
Lôi Phúc cười mỉa: “Ông cho rằng cậu ấy chỉ đơn giản là thần y Lâm ở Giang Thành thôi à? Tôi nói cho ông biết, cậu ấy không chỉ là thần y Lâm ở Giang Thành, mà còn là long soái thứ tư của Long Quốc”.
“Cái gì?”
Địa Trung Hải trố mắt: “Long… Long soái?”
“Chĩa súng vào long soái của Long Quốc chẳng phải là tội chết à? Người mà cậu ấy giết đáng bị giết, còn các ông thật ra cũng đáng chết. Nhưng long soái không làm gì cả đã nhân từ với các ông rồi lớn nên ông hãy thành thật đi”.
Lôi Phúc hừ một tiếng, bảo người lái xe đi.
Địa Trung Hải chết lặng, khó tin được sự thật.
Ông ta như nghĩ đến điều gì vội nói: “Đại nhân, tôi muốn gọi điện thoại, bây giờ tôi muốn gọi điện thoại”.
“Ông muốn gọi điện thoại cho ai?”
“Tôi… tôi gọi cho luật sư của tôi…”
Địa Trung Hải run giọng nói.
“Gọi cho luật sư? Tôi nghĩ ông muốn gọi cho người của Thương Minh nhỉ?”
Lôi Phúc cười nhạo: “Tôi nói cho ông biết, không có cơ hội đó đâu, tướng Lâm đã nói là không cho ông tiếp xúc bất kỳ ai, cũng sẽ không cho ông gọi điện thoại, ông ngoan ngoãn đợi ở trong đó đi”.
Mặt Địa Trung Hải xám như tro, ánh mắt ngây dại, ông ta bỗng khàn giọng rống lên.
“Âm mưu! Đây là âm mưu! Đây là âm mưu của thần y Lâm! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Thế nhưng dù ông ta gào la cỡ nào cũng chẳng có tác dụng…
Chương 4062: Thăm dò thông tin
Sáng sớm hôm sau.
Đình viện nhà họ Lương.
“Mẹ nuôi, con phải về Giang Thành rồi, lần sau sẽ đến thăm mẹ”.
Lâm Chính đặt lên bàn một ít thuốc viên mà anh cố ý mang đến, anh cười thản nhiên: “Thuốc này cách ba ngày mẹ uống một lần, có thể giúp mẹ khỏe mạnh, tăng cao tuổi thọ”.
“Con ơi, con có lòng rồi, mẹ không cần sống lâu, mẹ chỉ hy vọng con có thể bình an, vui vui vẻ vẻ, như vậy là đủ rồi”.
Lương Thu Yến nở nụ cười hiền lành, bà ấy đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vã lấy một chiếc áo khoác mới tinh từ trong tủ đồ, đưa cho Lâm Chính.
“Đây là mẹ làm cho con, con mặc vào đi, về Giang Thành phải sống tốt nhé, có thời gian thì gọi điện cho mẹ”.
Lương Thu Yến vui vẻ nói.
Lâm Chính sờ áo khoác trên người, cảm nhận được từng đường kim mũi chỉ, trong lòng dạt dào ấm áp.
“Mẹ, mẹ chủ ý giữ gìn sức khỏe…”
“Đi đi”.
Lương Thu Yến cười bảo.
Lâm Chính gật đầu, nói với Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp đứng bên cạnh: “Hai em phải chăm sóc tốt cho mẹ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh”.
“Em biết rồi, anh”.
Lương Huyền Mi nói.
“Anh, em theo anh đến Giang Thành có được không?”
Lương Huyền Mi lau mắt, lưu luyến không rời, nói.
“Đợi em tốt nghiệp rồi thì tới Giang Thành tìm anh, đương nhiên, nếu rảnh em cũng có thể đến, đi máy bay chỉ mất có hai tiếng, rất tiện lợi”.
Lâm Chính sờ đầu cô ta, nói.
“Được thôi”.
Lương Tiểu Điệp chu miệng.
Lâm Chính đi khỏi đình viện, tạm biệt với những người nhà họ Lương khác, sau đó đi về phía cửa lớn.
Cửa lớn đậu một chiếc Maserari màu đỏ.
Người ngồi ở ghế lái là Lương Hồng Anh.
“Đi thôi, tôi đưa anh đến sân bay”.
Lương Hồng Anh đeo kính râm, lườm anh một cái.
Lâm Chính mỉm cười, quả thật không khách sáo, ngồi thẳng lên xe, xe chạy thẳng một đường đến sân bay.
“Lâm Chính, nhờ phúc của anh, công ty của tôi được giữ vững rồi, tôi tin sau này sẽ càng ngày càng tốt”.
Lương Hồng Anh cười nói.
“Vậy thì tốt”.
“Đúng rồi, anh về Giang Thành là vì có chuyện gì gấp sao? Tại sao lại vội vàng như thế?”
“Bên phía Thương Minh có lẽ sắp có người đến rồi”.
“Thương Minh sao?”
Lương Hồng Anh ngẩn ngơ, nhưng hiển nhiên là Lâm Chính không muốn nói nhiều.
Anh không muốn kéo người nhà họ Lương vào chuyện này, ít nói với bọn họ là sự bảo vệ tốt nhất.
Lương Hồng Anh nhìn rõ mồn một, cô ta cũng hiểu rằng đây không phải là chuyện cô ta có thể tìm hiểu, nên cô ta không hỏi lại, chỉ nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, hôm nay người nhà họ Lâm đã đến đây”.
Lâm Chính đang khép hờ mắt, đột nhiên mở ra.
“Nhà họ Lâm à?”
“Đúng vậy, bọn họ muốn biết chuyện giữa nhà họ Lương và nhà họ Hàn tại sao đột nhiên lại được giải quyết dứt điểm, họ muốn tìm hiểu từ chỗ chúng tôi, nhưng đã bị ông nội lấp liếm cho qua”.
“Bọn họ muốn tìm hiểu chuyện gì chứ?”
“Đương nhiên là về chuyện vị long soái thứ tư của Long Quốc”.
Lương Hồng Anh cười nói: “Có lẽ anh không biết, vị long soái thứ tư đã gây nên sóng to gió lớn ở Yên Kinh chúng ta, mọi người đều đang đoán xem vị long soái thứ tư này rốt cuộc là ai, có người nói là chiến thần trở về từ ngoại vực, cũng có người nói là một vị cường giả nghịch thiên lánh đời, còn có người nói là thần tiên sống, tóm lại là cái gì cũng nói được”.
“Nhà họ Lâm cảm thấy nhà họ Lương chúng tôi biết được gì đó, nên đến thăm dò, chẳng qua chỉ là vô công rồi nghề mà thôi”.
Nói đến đây, cô ta nhìn Lâm Chính, vẻ mặt dí dỏm.
“Để bọn đoán đi”.
Lâm Chính lắc đầu.
Xe nhanh chóng chạy đến cửa sân bay.
“Có rảnh thì thường về đây nhé”.
Lương Hồng Anh không nỡ nhìn Lâm Chính, không nhịn được nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, xoay người lên máy bay.
Mã Hải quay về Giang Thành trước, lúc Lâm Chính xuống máy bay, Mã Hải đã chờ đợi ở cửa.
“Chủ tịch Lâm, người của Thương Minh đã đến rồi, tôi sắp xếp cho bọn họ chờ ở phòng hội nghị, cậu có muốn gặp mặt một lát không?”
Mã Hải vừa mở cửa xe vừa nói.
“Họ đến khi nào?”
“Sáng nay lúc tám giờ”.
“Đến gấp vậy à, đi thôi, đi gặp bọn họ!”
Lâm Chính thản nhiên nói, anh ngồi vào trong xe.
Chương 4063; Không đi theo con đường bình thường
Trong phòng họp.
“Thần y Lâm này, ra vẻ gì chứ? Chúng ta đích thân đến đây thông báo cho cậu ta gia nhập liên minh, cậu ta lại bắt chúng ta đợi! Hừ, thật là ngông cuồng!”
Một người đàn ông mặc tây trang màu đen, đeo cà vạt mắng chửi, ông ta vừa nhìn đồng hồ trị giá trăm vạn của mình, vừa châm thuốc lá, sau đó ngồi lên ghế, gác chân lên mặt bàn, lơ đãng chờ đợi.
“Dù sao cũng là tuổi trẻ oai hùng, nghe nói năm nay thần y Lâm chưa đến ba mươi, nắm giữ Dương Hoa, y võ cao cường, hiện giờ lại được Thương Minh mời, đổi thành bất cứ ai cũng sẽ ngông cuồng như vậy”.
Một người đàn ông cao gầy đeo kính râm nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng cười nói: “Để cậu ta đắc ý đi, đến khi cậu ta vào Thương Minh, còn không phải nghe chúng ta chỉ huy sao?”
“Ôi, vậy cũng đúng!”
Người đàn ông đeo cà vạt mỉm cười.
Cốc cốc cốc.
“Vào đi!”
Người đàn ông đeo kính râm hô lên.
Thư ký Tiểu Thanh bưng hai chén trà đi vào phòng hội nghị.
“Quý khách, mời uống trà”.
Tiểu Thanh mỉm cười nói, đặt ly trà lên bàn.
“Thần y Lâm của các người khi nào mới đến?”
Người đàn ông đeo cà vạt mất kiên nhẫn hỏi.
“Nhanh thôi, sếp Mã đã đến sân bay đón Chủ tịch Lâm rồi, mong hai vị quý khách chờ một lát”.
Thư ký tươi cười nói.
“Chúng tôi đợi ở đây gần một tiếng đồng hồ rồi, nghe đây, thêm mười phút nữa, nếu chủ tịch Lâm của các người vẫn chưa đến, vậy chúng tôi sẽ quay về!”
Người đàn ông đeo cà vạt nói.
“Ơ…”
Sắc mặt thư ký thay đổi, cô ta không biết những người này là ai, không dám đắc tội, chỉ có thể tươi cười nói: “Hai vị quý khách chờ một lát, tôi gọi điện hỏi lần nữa…”
“Nhanh cút đi, kiên nhẫn của chúng tôi có hạn”.
Người đàn ông đeo cà vạt vung tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Thư ký chỉ có thể không ngừng gật đầu vâng dạ, chậm rãi rời khỏi phòng họp.
“Hai vị mất kiên nhẫn như vậy sao?”
Đúng lúc này, cửa phòng họp lại bị đẩy ra lần nữa, sau đó Mã Hải và Lâm Chính đi vào.
“Chủ tịch Lâm!”
Hai mắt thư ký sáng ngời, vui vẻ gọi.
“Tiểu Thanh, pha cho tôi chén trà”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó anh ngồi xuống ghế tựa lưng.
“Vâng, chủ tịch Lâm”.
Tiểu Thanh lập tức chạy đi.
Hai người kia nhướng mày, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt không vui.
“Thần y Lâm, chúng tôi đã đợi cậu gần một tiếng đồng hồ, hình như cậu không có quan niệm thời gian thì phải”.
Người đàn ông đeo cà vạt nói, thể hiện trong lòng ông ta đang không vui.
“Cho nên lúc nãy các người mới nói, nếu mười phút nữa mà tôi chưa đến, các người sẽ trở về, có đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cậu không xuất hiện, chúng tôi cũng không thể chờ mãi ở đây được, đúng không?”, người đàn ông đeo cà vạt nói.
“Nếu đã như vậy thì hai vị có thể trở về rồi”.
Lâm Chính nói.
Anh vừa nói ra lời này, hai người đồng thời ngơ ngác.
“Thần y Lâm, chẳng lẽ cậu không muốn biết lần này chúng tôi đến tìm cậu là vì chuyện gì sao?”
Sắc mặt người đàn ông đeo cà vạt hơi u ám, ông ta lạnh lùng nói.
“Tôi không có hứng thú muốn biết”.
“Tôi khuyên cậu nên hỏi chúng tôi thì tốt hơn, nếu không tôi sợ là cậu sẽ hối hận suốt đời đấy!”, người đàn ông đeo cà vạt nói.
“Con người tôi trước giờ chưa từng hối hận, làm rồi chính là làm rồi, không có cái gì là hối hận suốt đời cả, hai vị đã không muốn ở lại, vậy thì mời rời khỏi đây, Mã Hải, tiễn khách!”
Lâm Chính nói gọn gàng dứt khoát, hoàn toàn không muốn phí lời với những người này.
“Vâng, chủ tịch Lâm!”
Mã Hãi lập tức đi đến, làm động tác “mời”.
Hai người cứng đờ.
Bọn họ vốn dĩ không ngờ Lâm Chính lại không đi theo cách thường, đuổi thẳng bọn họ đi.
Lúc này người đàn ông đeo kính và cà vạt rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Chương 4064: Gia nhập Thương Minh
Sắc mặt hai người cực kỳ đặc sắc.
Nếu rời đi như vậy, hiển nhiên khi quay về không thể giải thích với Tư Mã Thu Diệp.
Sau khi suy nghĩ một lúc, người đàn ông đeo kính nháy mắt với người đàn ông đeo cà vạt, sau đó khẽ cười: "Thần y Lâm hãy bình tĩnh, chúng tôi là sứ giả do Thương Minh cử đến, lần này đến muốn mời thần y Lâm gia nhập Thương Minh của chúng tôi”.
“Gia nhập Thương Minh ư?”
Lâm Chính giả vờ ngạc nhiên.
"Chúc mừng thần y Lâm, Dương Hoa gia nhập vào Thương Minh, có thể nói như hổ mọc thêm cánh, nguồn lực và nguồn tài chính to lớn của Thương Minh đủ để đưa Dương Hoa lên đỉnh cao mới, giúp cho nguồn tài nguyên trong tay cậu tiến thêm một bước. Có rất nhiều người muốn gia nhập Thương Minh chúng tôi nhưng đều không được, hôm nay minh chủ chúng tôi chủ động mời cậu gia nhập vào Thương Minh, đây là vinh dự cực kỳ lớn!”
Người đàn ông đeo kính cười nói.
“Vinh dự? Chỉ là gia nhập Thương Minh thôi mà, có gì đâu mà vinh dự?”
Lâm Chính lắc đầu, dường như không thèm để ý.
Nụ cười của người đàn ông đeo kính cứng đờ, còn sắc mặt người đàn ông đeo cà vạt cực kỳ không vui.
“Thần y Lâm mạnh miệng thật, nói như vậy là cậu không coi trọng Thương Minh chúng tôi chút nào sao?”
Người đàn ông đeo cà vạt thấp giọng hỏi.
“Tôi không hiểu biết nhiều về Thương Minh, nên không thể nói là coi trọng hay không coi trọng được”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Tôi hỏi các người, là ai bảo các người đến nói chuyện gia nhập Thương Minh với tôi?"
“Không phải chúng tôi đã nói rồi sao? Là minh chủ Thương Minh chúng tôi!”
“Là Bạch Họa Thủy minh chủ sao?”
"Cái này...”
Hai người nhìn nhau, người đàn ông đeo kính gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng chuyện này do Tư Mã phó minh chủ toàn quyền phụ trách, chúng tôi đến đây để đón cậu về trụ sở chính của Thương Minh, bàn bạc với Tư Mã phó minh chủ về việc gia nhập Thương Minh!"
"Bàn bạc? Muốn nói chuyện gì?"
Lâm Chính thờ ơ hỏi.
"Nếu thần y Lâm có hứng thú gia nhập Thương Minh, bây giờ cậu có thể theo chúng tôi về Thương Minh, vì Dương Hoa rất lớn, để có thể gia nhập vào Thương Minh chúng tôi, còn rất nhiều chuyện phải trao đổi, cho nên vẫn cần ngồi xuống nói chuyện”.
Người đàn ông đeo kính cười nói.
Lâm Chính im lặng chốc lát, đột nhiên nói: "Nhưng tôi không có hứng thú gia nhập Thương Minh, các người về đi, tôi cũng lười gia nhập Thương Minh!"
Lời này nói ra, cả hai đều sửng sốt.
Bọn họ chưa từng thấy ai dám từ chối lời mời gia nhập Thương Minh của Thương Minh!
Nếu người bình thường biết được chuyện này, có thể nói là cực kỳ biết ơn, mừng rỡ như điên.
Ngược lại, sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, trên mặt không có chút xíu dao động nào cả.
Điều này làm hai người họ hơi luống cuống.
Nhiệm vụ lần này của họ là mời Lâm Chính đến Thương Minh.
Nếu Lâm Chính không đi, bọn họ cũng không biết giải thích như thế nào với Tư Mã Thu Diệp...
Cả hai trao đổi ánh mắt một lúc, người đàn ông đeo kính tiến lên, tươi cười nói: “Thần y Lâm, lúc trước chúng tôi hơi thô lỗ, nếu có gì mạo phạm, mong cậu bỏ qua cho, về việc có nên tham gia Thương Minh hay không... tôi nghĩ cậu nên đi cùng chúng tôi một chuyến, phó minh chủ chúng tôi sẽ tự mình giải thích cho cậu biết những mặt tốt khi tham gia vào Thương Minh, nếu cậu không có hứng thú với Thương Minh, đến lúc đó từ chối cũng không muộn!”
“Nếu như minh chủ của các người thật lòng muốn mời tôi vào Thương Minh, tại sao không tự mình đến Giang Thành?”
"Thần y Lâm xin thứ lỗi, phó minh chủ bận rộn công việc, khó mà rời bước, cho nên đặc biệt phái chúng tôi đi đón cậu, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi!"
Người đàn ông đeo kính liên tục cúi người.
Có thể nói thái độ này cực kỳ chân thành.
Người đàn ông đeo cà vạt cũng đứng lên, lập tức cúi người.
Lâm Chính cau mày suy nghĩ.
Một lúc sau, anh gật đầu: "Được, tôi đi với các người, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn hỏi minh chủ các người! Cứ coi như đi làm chuyện này đi”.
“Có chuyện gì sao?”
Hai người giật mình nhìn Lâm Chính, mặt đầy khó hiểu, nhưng không tiện hỏi gì thêm.
"Vậy chúng ta lập tức xuất phát”.
Người đàn ông đeo kính mỉm cười, lập tức đưa ra quyết định.
Chương 4065: Ức hiếp người quá đáng
Thương Minh có chuyên xe đưa đón, Lâm Chính ngồi lên xe, nhanh chóng rời khỏi Giang Thành.
Mã Hải vốn muốn phái vài cao thủ của Dương Hoa đi theo bảo vệ sự an toàn của Lâm Chính nhưng bị từ chối.
Chuyện này hoàn toàn không cần thiết.
Dù sao minh chủ của Thương Minh cũng là Bạch Họa Thủy.
Lần này mời Dương Hoa gia nhập Thương Minh không phải ý của Bạch Họa Thủy, mà là ý của Tư Mã Thu Diệp.
Sự sụp đổ của Kỹ thuật Thang Thành đã làm loạn kế hoạch xuôi Nam của Tư Mã Thu Diệp. Tư Mã Thu Diệp lòng nóng như lửa đốt, đương nhiên muốn Dương Hoa gia nhập Thương Minh để tránh Lâm Chính tiếp tục làm loạn.
Lâm Chính đã cho những sát thủ đó về, anh cũng biết được đại khái ý đồ của Tư Mã Thu Diệp nên không lo lắng.
Nhưng kế hoạch này đe dọa đến Dương hoa, Lâm Chính không thể đứng ngoài cuộc được nữa.
Lâm Chính cũng muốn xem xem rốt cuộc Tư Mã Thu Diệp muốn làm gì.
Xe đi thẳng một đường đến tỉnh Trung ở Trung Bộ Long Quốc.
Thương Minh nằm ở núi Tài Long ở trung tâm tỉnh Trung.
Nghe nói ban đầu núi Tài Long không phải tên này, cho đến khi Thương Minh dọn đến, đồng thời mua lại toàn bộ núi mới đổi tên thành như vậy.
Lâm Chính lần đầu đến núi Tài Long, chỉ mới đến gần ngọn núi, nhìn từ xa đã có cảm giác phi phàm rồng cuộn hổ chồm.
Thương Minh thật biết chọn chỗ.
Nơi phong thủy tốt, địa linh nhân kiệt như vậy gần như không thua gì xây nhà trên long mạch.
Nhưng đến khi lên núi Tài Long, Lâm Chính mới kinh ngạc phát hiện, trụ sở Thương Minh không có vẻ tráng lệ nguy nga, xa hoa lộng lẫy như trong tưởng tượng, mà chỉ là một vài tòa nhà văn phòng rất bình thường.
Chúng tọa lạc ở các góc trên núi Tài Long, một số nam nữ ăn mặc lịch thiệp tấp nập ra vào tòa nhà này. Ngay cả xe đậu trước tòa nhà cũng khác biệt nhau, có Mercedes, BMW, cũng có Aito, Chery.
Xe của anh dừng lại bên trong một tòa nhà màu đen ở chính giữa.
Trước cửa có một nhân viên bảo vệ, nhưng khí tức của người đó vô cùng đáng sợ, ở vực Diệt Vong cũng có thể xem là cao thủ.
“Đứng lại!”.
Mấy người họ đi đến trước cửa, người đó quát khẽ, quan sát ba người một cách kỹ càng, đôi mắt giống như của chim ưng tựa hồ có thể nhìn thấu Lâm Chính.
Nhưng thực lực của người đó vẫn quá thấp so với Lâm Chính, dù có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn thấu được.
“Người này là ai?”.
Bảo vệ chỉ vào Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm ở Giang Thành, được Tư Mã phó minh chủ mời đến, có vấn đề gì sao?”.
Người đàn ông đeo kính hỏi.
“Cần bố trí lực lượng cảnh vệ cấp một”.
Nhân viên bảo vệ nói, lấy bộ đàm ra thông báo vài câu, sau đó lùi sang một bên.
Người đàn ông đeo kính sửng sốt, liếc nhìn Lâm Chính, sau đó cười nói: “Thần y Lâm, mời đi bên này”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, đi theo vào trong.
Ba người đi thang máy lên tầng cao nhất.
“Lực lượng cảnh vệ cấp một là gì?”.
Trong thang máy, Lâm Chính hỏi.
“À cái đó… Thần y Lâm không cần lo lắng. Người vừa rồi là bảo vệ của tòa nhà này, có lẽ cậu ta nhận thấy thực lực của cậu quá mạnh, không thể bảo đảm an toàn cho mọi người trong tòa nhà nên yêu cầu lực lượng cảnh vệ cấp một!”.
Người đàn ông đeo kính cười đáp, nhưng vẻ mặt không mấy tự nhiên.
Người đàn ông đeo cà vạt cũng vậy.
Lâm Chính không biết thật ra từ khi tòa nhà này được xây dựng tới nay chưa bao giờ phải trang bị lực lượng cảnh vệ cấp một.
Xem ra độ mạnh của thần y Lâm đã vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Tầng trên cùng là một căn phòng rộng lớn.
Một người đàn ông đang ngồi bên trong uống trà, gạt tàn bên cạnh có gác một điếu thuốc đã đốt cháy, nhưng người đó không tiếp tục hút nữa.
Bởi vì Bạch Họa Thủy đã đến.
Bà ta cũng yên lặng ngồi chờ trong phòng khách.
“Bạch minh chủ, để tôi bàn chuyện với thần y Lâm là được rồi. Bà bận rộn nhiều việc, lâu rồi chưa nghỉ ngơi, bà nên đi nghỉ đi, đừng để cơ thể quá mệt”.
Tư Mã Thu Diệp đặt tách trà xuống, mỉm cười nói.
“Dương Hoa gia nhập Thương Minh là chuyện lớn, sao tôi có thể không đích thân ra mặt? Phải biết rằng, bây giờ y dược của Dương Hoa đã sắp ngồi vững vàng trên đỉnh cao Long Quốc. Bọn họ có thị trường lớn thế nào, tôi nghĩ phó minh chủ ắt còn rõ hơn tôi”.
Bạch Họa Thủy mỉm cười nói.
“Ha ha, sao tôi lại rõ hơn được? Hiểu biết của tôi về Dương Hoa cũng chỉ trên bề mặt, đâu thể biết quá nhiều?”.
Tư Mã Thu Diệp cười lớn, bộ dạng như đùa giỡn, nhưng sâu trong mắt lại lóe lên tia sáng.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào!”.
Tư Mã Thu Diệp lên tiếng.
Cửa được mở ra, ba người đi vào phòng.
“Minh chủ, phó minh chủ, thần y Lâm ở Giang Thành đã đến”.
Người đàn ông đeo kính cười nói.
“Ái chà chà, thần y Lâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Hoan nghênh hoan nghênh!”.
Tư Mã Thu Diệp lập tức tiến tới, đưa tay ra bắt tay với Lâm Chính, trên mặt nở nụ cười chân thành, vô cùng nhiệt tình.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm mà ngồi xuống ghế ở gần đó, đốt điếu thuốc, lạnh lùng hỏi: “Ông là Tư Mã Thu Diệp?”.
Cảnh này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Kể cả Bạch Họa Thủy.
Bà ta biết Lâm Chính không thích Tư Mã Thu Diệp. Dù sao Tư Mã Thu Diệp đưa Dương Hoa vào trong kế hoạch xuôi Nam của ông ta, trong âm thầm, hai bên đã coi nhau như kẻ địch.
Nhưng thái độ Lâm Chính như vậy chẳng phải sẽ đánh rắn động cỏ hay sao?
Bạch Họa Thủy âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Lâm Chính, nhưng dường như anh không nhìn thấy.
Tư Mã Thu Diệp sửng sốt một lúc, sau đó vẫn không thôi nở nụ cười: “Phải, thần y Lâm, tôi chính là Tư Mã Thu Diệp!”.
“Tư Mã phó minh chủ, ông ngồi xuống đi. Tôi nghe nói ông muốn mời tôi gia nhập Thương Minh, chúng ta vào chuyện chính luôn đi, đừng làm mất thời gian của mọi người”.
Lâm Chính nói.
Lời nói thẳng thừng ác liệt như vậy càng khiến Tư Mã Thu Diệp không hiểu ra sao.
Nhưng Tư Mã Thu Diệp có thể ngồi lên vị trí phó minh chủ thì sao có thể là người tầm thường?
Ông ta không tỏ vẻ gì, mỉm cười nói: “Thần y Lâm, Thương Minh chúng tôi chiêu mộ thành viên vô cùng nghiêm ngặt. Bây giờ quy mô Dương Hoa đã khác xưa, tôi còn được biết cậu có ý gia nhập Thương Minh, cho nên mới muốn chính thức làm thủ tục gia nhập Thương Minh cho cậu vào hôm nay. Nếu cậu cảm thấy không có vấn đề gì thì có thể ký vào hợp đồng này, ký xong cậu sẽ là người của Thương Minh rồi!”.
Dứt lời, Tư Mã Thu Diệp đưa một bản hợp đồng dày đến trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, đọc qua.
Mười phút cứ vậy trôi qua.
“E là tôi không thể gia nhập Thương Minh các người rồi”.
Lâm Chính đặt hợp đồng xuống, trên mặt không có cảm xúc gì.
“Thần y Lâm, có vấn đề gì sao?”.
Bạch Họa Thủy nhíu mày hỏi.
“Dương Hoa là do tôi và Mã Hải bọn họ vất vả xây dựng nên, để có được quy mô như ngày hôm nay, tất cả mọi người đã phải bỏ ra mồ hôi và máu. Nhưng gia nhập Thương Minh, các người lại muốn chia 50%... không cảm thấy mình ức hiếp người quá đáng sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Cậu… cậu to gan đấy! Sao cậu dám?”
Địa Trung Hải hoàn hồn, ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ vào Lâm Chính, vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Vệ sĩ phía sau ông ta đồng loạt rút súng ra chĩa vào Lâm Chính, chỉ cần Địa Trung Hải ra lệnh, họ sẽ nổ súng.
“Tôi khuyên ông tốt nhất đừng làm thế, nếu không kết cục của ông cũng sẽ giống gã”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu giết người của tôi trên địa bàn của tôi! Còn muốn tôi tha cho cậu sao?”
Địa Trung Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhưng người của ông đánh em gái tôi, còn chĩa súng vào tôi”.
Lâm Chính cầm chiếc điện thoại người đàn ông xăm hình để lại bên cạnh lên, mở ra rồi bình tĩnh nói: “Hơn nữa người này phạm tội bắt cóc tống tiền cực kỳ tàn ác, giết hắn thì cũng đã giết rồi, có vấn đề gì sao?”
“Gã đáng chết? Cậu cũng đáng chết! Đánh hắn cho tao! Nếu dám đánh lại thì đánh thành hắn thành đầu heo luôn”.
Địa Trung Hải gầm lên.
Một đám đàn ông lực lưỡng bước lên trước.
Các sinh viên hoảng sợ co rúm người lại.
Lương Huyền Mi sầm mặt định ra tay.
Ngay lúc giương cung bạt kiếm, một tiếng gọi gấp gáp vang lên.
“Ông chủ, không hay rồi, bên ngoài có rất nhiều chiến sĩ”.
Một người làm vội vàng chạy đến.
“Gì cơ?”
Địa Trung Hải sửng sốt, cả người còn chưa hoàn hồn thì rất nhiều chiến sĩ đã chạy vào phòng VIP, cầm từng khẩu súng tiểu liên tiên tiến nhất chĩa vào đám người này.
Căn phòng vốn dĩ không lớn trở nên vô cùng chật chội.
“Tất cả giơ tay lên”.
Một chiến sĩ lớn giọng quát.
Địa Trung Hải run lẩy bẩy, như nghĩ đến điều gì, chỉ vào Lâm Chính nói: “Thưa chiến sĩ, tên này giết người! Hắn giết người! Mau bắt hắn lại!”
Nghe thế chiến sĩ lập tức nhìn Lâm Chính, nhưng nhanh chóng quay đầu đi: “Bớt nói nhảm, bỏ hết vũ khí xuống, đi theo bọn tôi”.
“Thưa anh, anh không lầm đấy chứ? Hắn là một tên côn đồ, sao các cậu lại bắt bọn tôi đi?”
Địa Trung Hải tức giận chất vấn.
“Ông biết cậu ấy là ai không?”
Lôi Phúc bước vào phòng mặt không cảm xúc nói.
“Hắn… hắn là ai?”
Địa Trung Hải ngơ ngác nhìn Lôi Phúc cả người được trang bị vũ khí, một hàng ngôi sao được gắn trên vai hỏi.
“Vậy tự ông nhìn cho kỹ”.
Lôi Phúc mở đèn trong phòng lên.
Ngay lập tức dáng vẻ của Lâm Chính đập vào mắt mọi người.
“Thần y Lâm!”
Lập tức có sinh viên hét lên.
“Trời ạ, thế mà lại là thần y Lâm ở Giang Thành”.
“Tôi gặp được người thật rồi”.
“Tiểu Điệp gọi anh ta là anh, tức là thần y Lâm là anh của Tiểu Điệp?”
“Mẹ ơi, sao chưa từng nghe Tiểu Điệp nhắc đến nhỉ?”
“Tiểu Điệp, chúng ta có phải là chị em tốt của nhau không? Cậu biết rõ thần tượng của mình là thần y Lâm, thế mà cậu lại chẳng nói với mình?”
“Có phải cậu muốn độc chiếm thần y Lâm không?”
“Quá đáng lắm đấy Tiểu Điệp”.
Các sinh viên lập tức trở nên ồn ào, vài nữ sinh oán trách Tiểu Điệp.
Lương Tiểu Điệp bối rối, không biết nên giải thích thế nào.
Thật ra cô ta cũng có vài suy nghĩ như thế.
“Lôi Phúc, những người này giao cho ông, ngoài ra hỏi ông ta người đàn ông tên Tưởng Chính Cường kia đang ở đâu? Nếu tìm được thì cũng sẽ giao cho ông xử lý. Tưởng Chính Cường này gài bẫy hại em gái tôi, có ý đồ không tốt với em ấy, nên làm thế nào thì chắc ông hiểu nhỉ?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tướng Lâm… Thần y Lâm yên tâm, tôi sẽ giải quyết”.
Lôi Phúc cười nói.
“Quán karaoke này tịch thu đi, dù sao ông chủ của họ cũng phạm tội chết”.
Lâm Chính nói, sau đó vung tay lên dẫn mấy người Lương Tiểu Điệp rời đi.
Địa Trung Hải bị Lôi Phúc kéo lên xe, chuẩn bị dẫn đến đồn cảnh sát.
Trên xe.
“Buông tôi ra! Các người buông tôi ra! Tại sao các người không công bằng như thế? Cho dù hắn là thần y Lâm ở Giang Thành thì hắn cũng đã giết người. Hắn phạm pháp, sao các người không bắt hắn?”
Địa Trung Hải vùng vẫy, liên tục gào la.
Lôi Phúc cười mỉa: “Ông cho rằng cậu ấy chỉ đơn giản là thần y Lâm ở Giang Thành thôi à? Tôi nói cho ông biết, cậu ấy không chỉ là thần y Lâm ở Giang Thành, mà còn là long soái thứ tư của Long Quốc”.
“Cái gì?”
Địa Trung Hải trố mắt: “Long… Long soái?”
“Chĩa súng vào long soái của Long Quốc chẳng phải là tội chết à? Người mà cậu ấy giết đáng bị giết, còn các ông thật ra cũng đáng chết. Nhưng long soái không làm gì cả đã nhân từ với các ông rồi lớn nên ông hãy thành thật đi”.
Lôi Phúc hừ một tiếng, bảo người lái xe đi.
Địa Trung Hải chết lặng, khó tin được sự thật.
Ông ta như nghĩ đến điều gì vội nói: “Đại nhân, tôi muốn gọi điện thoại, bây giờ tôi muốn gọi điện thoại”.
“Ông muốn gọi điện thoại cho ai?”
“Tôi… tôi gọi cho luật sư của tôi…”
Địa Trung Hải run giọng nói.
“Gọi cho luật sư? Tôi nghĩ ông muốn gọi cho người của Thương Minh nhỉ?”
Lôi Phúc cười nhạo: “Tôi nói cho ông biết, không có cơ hội đó đâu, tướng Lâm đã nói là không cho ông tiếp xúc bất kỳ ai, cũng sẽ không cho ông gọi điện thoại, ông ngoan ngoãn đợi ở trong đó đi”.
Mặt Địa Trung Hải xám như tro, ánh mắt ngây dại, ông ta bỗng khàn giọng rống lên.
“Âm mưu! Đây là âm mưu! Đây là âm mưu của thần y Lâm! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Thế nhưng dù ông ta gào la cỡ nào cũng chẳng có tác dụng…
Chương 4062: Thăm dò thông tin
Sáng sớm hôm sau.
Đình viện nhà họ Lương.
“Mẹ nuôi, con phải về Giang Thành rồi, lần sau sẽ đến thăm mẹ”.
Lâm Chính đặt lên bàn một ít thuốc viên mà anh cố ý mang đến, anh cười thản nhiên: “Thuốc này cách ba ngày mẹ uống một lần, có thể giúp mẹ khỏe mạnh, tăng cao tuổi thọ”.
“Con ơi, con có lòng rồi, mẹ không cần sống lâu, mẹ chỉ hy vọng con có thể bình an, vui vui vẻ vẻ, như vậy là đủ rồi”.
Lương Thu Yến nở nụ cười hiền lành, bà ấy đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vã lấy một chiếc áo khoác mới tinh từ trong tủ đồ, đưa cho Lâm Chính.
“Đây là mẹ làm cho con, con mặc vào đi, về Giang Thành phải sống tốt nhé, có thời gian thì gọi điện cho mẹ”.
Lương Thu Yến vui vẻ nói.
Lâm Chính sờ áo khoác trên người, cảm nhận được từng đường kim mũi chỉ, trong lòng dạt dào ấm áp.
“Mẹ, mẹ chủ ý giữ gìn sức khỏe…”
“Đi đi”.
Lương Thu Yến cười bảo.
Lâm Chính gật đầu, nói với Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp đứng bên cạnh: “Hai em phải chăm sóc tốt cho mẹ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh”.
“Em biết rồi, anh”.
Lương Huyền Mi nói.
“Anh, em theo anh đến Giang Thành có được không?”
Lương Huyền Mi lau mắt, lưu luyến không rời, nói.
“Đợi em tốt nghiệp rồi thì tới Giang Thành tìm anh, đương nhiên, nếu rảnh em cũng có thể đến, đi máy bay chỉ mất có hai tiếng, rất tiện lợi”.
Lâm Chính sờ đầu cô ta, nói.
“Được thôi”.
Lương Tiểu Điệp chu miệng.
Lâm Chính đi khỏi đình viện, tạm biệt với những người nhà họ Lương khác, sau đó đi về phía cửa lớn.
Cửa lớn đậu một chiếc Maserari màu đỏ.
Người ngồi ở ghế lái là Lương Hồng Anh.
“Đi thôi, tôi đưa anh đến sân bay”.
Lương Hồng Anh đeo kính râm, lườm anh một cái.
Lâm Chính mỉm cười, quả thật không khách sáo, ngồi thẳng lên xe, xe chạy thẳng một đường đến sân bay.
“Lâm Chính, nhờ phúc của anh, công ty của tôi được giữ vững rồi, tôi tin sau này sẽ càng ngày càng tốt”.
Lương Hồng Anh cười nói.
“Vậy thì tốt”.
“Đúng rồi, anh về Giang Thành là vì có chuyện gì gấp sao? Tại sao lại vội vàng như thế?”
“Bên phía Thương Minh có lẽ sắp có người đến rồi”.
“Thương Minh sao?”
Lương Hồng Anh ngẩn ngơ, nhưng hiển nhiên là Lâm Chính không muốn nói nhiều.
Anh không muốn kéo người nhà họ Lương vào chuyện này, ít nói với bọn họ là sự bảo vệ tốt nhất.
Lương Hồng Anh nhìn rõ mồn một, cô ta cũng hiểu rằng đây không phải là chuyện cô ta có thể tìm hiểu, nên cô ta không hỏi lại, chỉ nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, hôm nay người nhà họ Lâm đã đến đây”.
Lâm Chính đang khép hờ mắt, đột nhiên mở ra.
“Nhà họ Lâm à?”
“Đúng vậy, bọn họ muốn biết chuyện giữa nhà họ Lương và nhà họ Hàn tại sao đột nhiên lại được giải quyết dứt điểm, họ muốn tìm hiểu từ chỗ chúng tôi, nhưng đã bị ông nội lấp liếm cho qua”.
“Bọn họ muốn tìm hiểu chuyện gì chứ?”
“Đương nhiên là về chuyện vị long soái thứ tư của Long Quốc”.
Lương Hồng Anh cười nói: “Có lẽ anh không biết, vị long soái thứ tư đã gây nên sóng to gió lớn ở Yên Kinh chúng ta, mọi người đều đang đoán xem vị long soái thứ tư này rốt cuộc là ai, có người nói là chiến thần trở về từ ngoại vực, cũng có người nói là một vị cường giả nghịch thiên lánh đời, còn có người nói là thần tiên sống, tóm lại là cái gì cũng nói được”.
“Nhà họ Lâm cảm thấy nhà họ Lương chúng tôi biết được gì đó, nên đến thăm dò, chẳng qua chỉ là vô công rồi nghề mà thôi”.
Nói đến đây, cô ta nhìn Lâm Chính, vẻ mặt dí dỏm.
“Để bọn đoán đi”.
Lâm Chính lắc đầu.
Xe nhanh chóng chạy đến cửa sân bay.
“Có rảnh thì thường về đây nhé”.
Lương Hồng Anh không nỡ nhìn Lâm Chính, không nhịn được nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, xoay người lên máy bay.
Mã Hải quay về Giang Thành trước, lúc Lâm Chính xuống máy bay, Mã Hải đã chờ đợi ở cửa.
“Chủ tịch Lâm, người của Thương Minh đã đến rồi, tôi sắp xếp cho bọn họ chờ ở phòng hội nghị, cậu có muốn gặp mặt một lát không?”
Mã Hải vừa mở cửa xe vừa nói.
“Họ đến khi nào?”
“Sáng nay lúc tám giờ”.
“Đến gấp vậy à, đi thôi, đi gặp bọn họ!”
Lâm Chính thản nhiên nói, anh ngồi vào trong xe.
Chương 4063; Không đi theo con đường bình thường
Trong phòng họp.
“Thần y Lâm này, ra vẻ gì chứ? Chúng ta đích thân đến đây thông báo cho cậu ta gia nhập liên minh, cậu ta lại bắt chúng ta đợi! Hừ, thật là ngông cuồng!”
Một người đàn ông mặc tây trang màu đen, đeo cà vạt mắng chửi, ông ta vừa nhìn đồng hồ trị giá trăm vạn của mình, vừa châm thuốc lá, sau đó ngồi lên ghế, gác chân lên mặt bàn, lơ đãng chờ đợi.
“Dù sao cũng là tuổi trẻ oai hùng, nghe nói năm nay thần y Lâm chưa đến ba mươi, nắm giữ Dương Hoa, y võ cao cường, hiện giờ lại được Thương Minh mời, đổi thành bất cứ ai cũng sẽ ngông cuồng như vậy”.
Một người đàn ông cao gầy đeo kính râm nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng cười nói: “Để cậu ta đắc ý đi, đến khi cậu ta vào Thương Minh, còn không phải nghe chúng ta chỉ huy sao?”
“Ôi, vậy cũng đúng!”
Người đàn ông đeo cà vạt mỉm cười.
Cốc cốc cốc.
“Vào đi!”
Người đàn ông đeo kính râm hô lên.
Thư ký Tiểu Thanh bưng hai chén trà đi vào phòng hội nghị.
“Quý khách, mời uống trà”.
Tiểu Thanh mỉm cười nói, đặt ly trà lên bàn.
“Thần y Lâm của các người khi nào mới đến?”
Người đàn ông đeo cà vạt mất kiên nhẫn hỏi.
“Nhanh thôi, sếp Mã đã đến sân bay đón Chủ tịch Lâm rồi, mong hai vị quý khách chờ một lát”.
Thư ký tươi cười nói.
“Chúng tôi đợi ở đây gần một tiếng đồng hồ rồi, nghe đây, thêm mười phút nữa, nếu chủ tịch Lâm của các người vẫn chưa đến, vậy chúng tôi sẽ quay về!”
Người đàn ông đeo cà vạt nói.
“Ơ…”
Sắc mặt thư ký thay đổi, cô ta không biết những người này là ai, không dám đắc tội, chỉ có thể tươi cười nói: “Hai vị quý khách chờ một lát, tôi gọi điện hỏi lần nữa…”
“Nhanh cút đi, kiên nhẫn của chúng tôi có hạn”.
Người đàn ông đeo cà vạt vung tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Thư ký chỉ có thể không ngừng gật đầu vâng dạ, chậm rãi rời khỏi phòng họp.
“Hai vị mất kiên nhẫn như vậy sao?”
Đúng lúc này, cửa phòng họp lại bị đẩy ra lần nữa, sau đó Mã Hải và Lâm Chính đi vào.
“Chủ tịch Lâm!”
Hai mắt thư ký sáng ngời, vui vẻ gọi.
“Tiểu Thanh, pha cho tôi chén trà”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó anh ngồi xuống ghế tựa lưng.
“Vâng, chủ tịch Lâm”.
Tiểu Thanh lập tức chạy đi.
Hai người kia nhướng mày, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt không vui.
“Thần y Lâm, chúng tôi đã đợi cậu gần một tiếng đồng hồ, hình như cậu không có quan niệm thời gian thì phải”.
Người đàn ông đeo cà vạt nói, thể hiện trong lòng ông ta đang không vui.
“Cho nên lúc nãy các người mới nói, nếu mười phút nữa mà tôi chưa đến, các người sẽ trở về, có đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cậu không xuất hiện, chúng tôi cũng không thể chờ mãi ở đây được, đúng không?”, người đàn ông đeo cà vạt nói.
“Nếu đã như vậy thì hai vị có thể trở về rồi”.
Lâm Chính nói.
Anh vừa nói ra lời này, hai người đồng thời ngơ ngác.
“Thần y Lâm, chẳng lẽ cậu không muốn biết lần này chúng tôi đến tìm cậu là vì chuyện gì sao?”
Sắc mặt người đàn ông đeo cà vạt hơi u ám, ông ta lạnh lùng nói.
“Tôi không có hứng thú muốn biết”.
“Tôi khuyên cậu nên hỏi chúng tôi thì tốt hơn, nếu không tôi sợ là cậu sẽ hối hận suốt đời đấy!”, người đàn ông đeo cà vạt nói.
“Con người tôi trước giờ chưa từng hối hận, làm rồi chính là làm rồi, không có cái gì là hối hận suốt đời cả, hai vị đã không muốn ở lại, vậy thì mời rời khỏi đây, Mã Hải, tiễn khách!”
Lâm Chính nói gọn gàng dứt khoát, hoàn toàn không muốn phí lời với những người này.
“Vâng, chủ tịch Lâm!”
Mã Hãi lập tức đi đến, làm động tác “mời”.
Hai người cứng đờ.
Bọn họ vốn dĩ không ngờ Lâm Chính lại không đi theo cách thường, đuổi thẳng bọn họ đi.
Lúc này người đàn ông đeo kính và cà vạt rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Chương 4064: Gia nhập Thương Minh
Sắc mặt hai người cực kỳ đặc sắc.
Nếu rời đi như vậy, hiển nhiên khi quay về không thể giải thích với Tư Mã Thu Diệp.
Sau khi suy nghĩ một lúc, người đàn ông đeo kính nháy mắt với người đàn ông đeo cà vạt, sau đó khẽ cười: "Thần y Lâm hãy bình tĩnh, chúng tôi là sứ giả do Thương Minh cử đến, lần này đến muốn mời thần y Lâm gia nhập Thương Minh của chúng tôi”.
“Gia nhập Thương Minh ư?”
Lâm Chính giả vờ ngạc nhiên.
"Chúc mừng thần y Lâm, Dương Hoa gia nhập vào Thương Minh, có thể nói như hổ mọc thêm cánh, nguồn lực và nguồn tài chính to lớn của Thương Minh đủ để đưa Dương Hoa lên đỉnh cao mới, giúp cho nguồn tài nguyên trong tay cậu tiến thêm một bước. Có rất nhiều người muốn gia nhập Thương Minh chúng tôi nhưng đều không được, hôm nay minh chủ chúng tôi chủ động mời cậu gia nhập vào Thương Minh, đây là vinh dự cực kỳ lớn!”
Người đàn ông đeo kính cười nói.
“Vinh dự? Chỉ là gia nhập Thương Minh thôi mà, có gì đâu mà vinh dự?”
Lâm Chính lắc đầu, dường như không thèm để ý.
Nụ cười của người đàn ông đeo kính cứng đờ, còn sắc mặt người đàn ông đeo cà vạt cực kỳ không vui.
“Thần y Lâm mạnh miệng thật, nói như vậy là cậu không coi trọng Thương Minh chúng tôi chút nào sao?”
Người đàn ông đeo cà vạt thấp giọng hỏi.
“Tôi không hiểu biết nhiều về Thương Minh, nên không thể nói là coi trọng hay không coi trọng được”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Tôi hỏi các người, là ai bảo các người đến nói chuyện gia nhập Thương Minh với tôi?"
“Không phải chúng tôi đã nói rồi sao? Là minh chủ Thương Minh chúng tôi!”
“Là Bạch Họa Thủy minh chủ sao?”
"Cái này...”
Hai người nhìn nhau, người đàn ông đeo kính gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng chuyện này do Tư Mã phó minh chủ toàn quyền phụ trách, chúng tôi đến đây để đón cậu về trụ sở chính của Thương Minh, bàn bạc với Tư Mã phó minh chủ về việc gia nhập Thương Minh!"
"Bàn bạc? Muốn nói chuyện gì?"
Lâm Chính thờ ơ hỏi.
"Nếu thần y Lâm có hứng thú gia nhập Thương Minh, bây giờ cậu có thể theo chúng tôi về Thương Minh, vì Dương Hoa rất lớn, để có thể gia nhập vào Thương Minh chúng tôi, còn rất nhiều chuyện phải trao đổi, cho nên vẫn cần ngồi xuống nói chuyện”.
Người đàn ông đeo kính cười nói.
Lâm Chính im lặng chốc lát, đột nhiên nói: "Nhưng tôi không có hứng thú gia nhập Thương Minh, các người về đi, tôi cũng lười gia nhập Thương Minh!"
Lời này nói ra, cả hai đều sửng sốt.
Bọn họ chưa từng thấy ai dám từ chối lời mời gia nhập Thương Minh của Thương Minh!
Nếu người bình thường biết được chuyện này, có thể nói là cực kỳ biết ơn, mừng rỡ như điên.
Ngược lại, sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, trên mặt không có chút xíu dao động nào cả.
Điều này làm hai người họ hơi luống cuống.
Nhiệm vụ lần này của họ là mời Lâm Chính đến Thương Minh.
Nếu Lâm Chính không đi, bọn họ cũng không biết giải thích như thế nào với Tư Mã Thu Diệp...
Cả hai trao đổi ánh mắt một lúc, người đàn ông đeo kính tiến lên, tươi cười nói: “Thần y Lâm, lúc trước chúng tôi hơi thô lỗ, nếu có gì mạo phạm, mong cậu bỏ qua cho, về việc có nên tham gia Thương Minh hay không... tôi nghĩ cậu nên đi cùng chúng tôi một chuyến, phó minh chủ chúng tôi sẽ tự mình giải thích cho cậu biết những mặt tốt khi tham gia vào Thương Minh, nếu cậu không có hứng thú với Thương Minh, đến lúc đó từ chối cũng không muộn!”
“Nếu như minh chủ của các người thật lòng muốn mời tôi vào Thương Minh, tại sao không tự mình đến Giang Thành?”
"Thần y Lâm xin thứ lỗi, phó minh chủ bận rộn công việc, khó mà rời bước, cho nên đặc biệt phái chúng tôi đi đón cậu, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi!"
Người đàn ông đeo kính liên tục cúi người.
Có thể nói thái độ này cực kỳ chân thành.
Người đàn ông đeo cà vạt cũng đứng lên, lập tức cúi người.
Lâm Chính cau mày suy nghĩ.
Một lúc sau, anh gật đầu: "Được, tôi đi với các người, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn hỏi minh chủ các người! Cứ coi như đi làm chuyện này đi”.
“Có chuyện gì sao?”
Hai người giật mình nhìn Lâm Chính, mặt đầy khó hiểu, nhưng không tiện hỏi gì thêm.
"Vậy chúng ta lập tức xuất phát”.
Người đàn ông đeo kính mỉm cười, lập tức đưa ra quyết định.
Chương 4065: Ức hiếp người quá đáng
Thương Minh có chuyên xe đưa đón, Lâm Chính ngồi lên xe, nhanh chóng rời khỏi Giang Thành.
Mã Hải vốn muốn phái vài cao thủ của Dương Hoa đi theo bảo vệ sự an toàn của Lâm Chính nhưng bị từ chối.
Chuyện này hoàn toàn không cần thiết.
Dù sao minh chủ của Thương Minh cũng là Bạch Họa Thủy.
Lần này mời Dương Hoa gia nhập Thương Minh không phải ý của Bạch Họa Thủy, mà là ý của Tư Mã Thu Diệp.
Sự sụp đổ của Kỹ thuật Thang Thành đã làm loạn kế hoạch xuôi Nam của Tư Mã Thu Diệp. Tư Mã Thu Diệp lòng nóng như lửa đốt, đương nhiên muốn Dương Hoa gia nhập Thương Minh để tránh Lâm Chính tiếp tục làm loạn.
Lâm Chính đã cho những sát thủ đó về, anh cũng biết được đại khái ý đồ của Tư Mã Thu Diệp nên không lo lắng.
Nhưng kế hoạch này đe dọa đến Dương hoa, Lâm Chính không thể đứng ngoài cuộc được nữa.
Lâm Chính cũng muốn xem xem rốt cuộc Tư Mã Thu Diệp muốn làm gì.
Xe đi thẳng một đường đến tỉnh Trung ở Trung Bộ Long Quốc.
Thương Minh nằm ở núi Tài Long ở trung tâm tỉnh Trung.
Nghe nói ban đầu núi Tài Long không phải tên này, cho đến khi Thương Minh dọn đến, đồng thời mua lại toàn bộ núi mới đổi tên thành như vậy.
Lâm Chính lần đầu đến núi Tài Long, chỉ mới đến gần ngọn núi, nhìn từ xa đã có cảm giác phi phàm rồng cuộn hổ chồm.
Thương Minh thật biết chọn chỗ.
Nơi phong thủy tốt, địa linh nhân kiệt như vậy gần như không thua gì xây nhà trên long mạch.
Nhưng đến khi lên núi Tài Long, Lâm Chính mới kinh ngạc phát hiện, trụ sở Thương Minh không có vẻ tráng lệ nguy nga, xa hoa lộng lẫy như trong tưởng tượng, mà chỉ là một vài tòa nhà văn phòng rất bình thường.
Chúng tọa lạc ở các góc trên núi Tài Long, một số nam nữ ăn mặc lịch thiệp tấp nập ra vào tòa nhà này. Ngay cả xe đậu trước tòa nhà cũng khác biệt nhau, có Mercedes, BMW, cũng có Aito, Chery.
Xe của anh dừng lại bên trong một tòa nhà màu đen ở chính giữa.
Trước cửa có một nhân viên bảo vệ, nhưng khí tức của người đó vô cùng đáng sợ, ở vực Diệt Vong cũng có thể xem là cao thủ.
“Đứng lại!”.
Mấy người họ đi đến trước cửa, người đó quát khẽ, quan sát ba người một cách kỹ càng, đôi mắt giống như của chim ưng tựa hồ có thể nhìn thấu Lâm Chính.
Nhưng thực lực của người đó vẫn quá thấp so với Lâm Chính, dù có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn thấu được.
“Người này là ai?”.
Bảo vệ chỉ vào Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm ở Giang Thành, được Tư Mã phó minh chủ mời đến, có vấn đề gì sao?”.
Người đàn ông đeo kính hỏi.
“Cần bố trí lực lượng cảnh vệ cấp một”.
Nhân viên bảo vệ nói, lấy bộ đàm ra thông báo vài câu, sau đó lùi sang một bên.
Người đàn ông đeo kính sửng sốt, liếc nhìn Lâm Chính, sau đó cười nói: “Thần y Lâm, mời đi bên này”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, đi theo vào trong.
Ba người đi thang máy lên tầng cao nhất.
“Lực lượng cảnh vệ cấp một là gì?”.
Trong thang máy, Lâm Chính hỏi.
“À cái đó… Thần y Lâm không cần lo lắng. Người vừa rồi là bảo vệ của tòa nhà này, có lẽ cậu ta nhận thấy thực lực của cậu quá mạnh, không thể bảo đảm an toàn cho mọi người trong tòa nhà nên yêu cầu lực lượng cảnh vệ cấp một!”.
Người đàn ông đeo kính cười đáp, nhưng vẻ mặt không mấy tự nhiên.
Người đàn ông đeo cà vạt cũng vậy.
Lâm Chính không biết thật ra từ khi tòa nhà này được xây dựng tới nay chưa bao giờ phải trang bị lực lượng cảnh vệ cấp một.
Xem ra độ mạnh của thần y Lâm đã vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Tầng trên cùng là một căn phòng rộng lớn.
Một người đàn ông đang ngồi bên trong uống trà, gạt tàn bên cạnh có gác một điếu thuốc đã đốt cháy, nhưng người đó không tiếp tục hút nữa.
Bởi vì Bạch Họa Thủy đã đến.
Bà ta cũng yên lặng ngồi chờ trong phòng khách.
“Bạch minh chủ, để tôi bàn chuyện với thần y Lâm là được rồi. Bà bận rộn nhiều việc, lâu rồi chưa nghỉ ngơi, bà nên đi nghỉ đi, đừng để cơ thể quá mệt”.
Tư Mã Thu Diệp đặt tách trà xuống, mỉm cười nói.
“Dương Hoa gia nhập Thương Minh là chuyện lớn, sao tôi có thể không đích thân ra mặt? Phải biết rằng, bây giờ y dược của Dương Hoa đã sắp ngồi vững vàng trên đỉnh cao Long Quốc. Bọn họ có thị trường lớn thế nào, tôi nghĩ phó minh chủ ắt còn rõ hơn tôi”.
Bạch Họa Thủy mỉm cười nói.
“Ha ha, sao tôi lại rõ hơn được? Hiểu biết của tôi về Dương Hoa cũng chỉ trên bề mặt, đâu thể biết quá nhiều?”.
Tư Mã Thu Diệp cười lớn, bộ dạng như đùa giỡn, nhưng sâu trong mắt lại lóe lên tia sáng.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào!”.
Tư Mã Thu Diệp lên tiếng.
Cửa được mở ra, ba người đi vào phòng.
“Minh chủ, phó minh chủ, thần y Lâm ở Giang Thành đã đến”.
Người đàn ông đeo kính cười nói.
“Ái chà chà, thần y Lâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Hoan nghênh hoan nghênh!”.
Tư Mã Thu Diệp lập tức tiến tới, đưa tay ra bắt tay với Lâm Chính, trên mặt nở nụ cười chân thành, vô cùng nhiệt tình.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm mà ngồi xuống ghế ở gần đó, đốt điếu thuốc, lạnh lùng hỏi: “Ông là Tư Mã Thu Diệp?”.
Cảnh này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Kể cả Bạch Họa Thủy.
Bà ta biết Lâm Chính không thích Tư Mã Thu Diệp. Dù sao Tư Mã Thu Diệp đưa Dương Hoa vào trong kế hoạch xuôi Nam của ông ta, trong âm thầm, hai bên đã coi nhau như kẻ địch.
Nhưng thái độ Lâm Chính như vậy chẳng phải sẽ đánh rắn động cỏ hay sao?
Bạch Họa Thủy âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Lâm Chính, nhưng dường như anh không nhìn thấy.
Tư Mã Thu Diệp sửng sốt một lúc, sau đó vẫn không thôi nở nụ cười: “Phải, thần y Lâm, tôi chính là Tư Mã Thu Diệp!”.
“Tư Mã phó minh chủ, ông ngồi xuống đi. Tôi nghe nói ông muốn mời tôi gia nhập Thương Minh, chúng ta vào chuyện chính luôn đi, đừng làm mất thời gian của mọi người”.
Lâm Chính nói.
Lời nói thẳng thừng ác liệt như vậy càng khiến Tư Mã Thu Diệp không hiểu ra sao.
Nhưng Tư Mã Thu Diệp có thể ngồi lên vị trí phó minh chủ thì sao có thể là người tầm thường?
Ông ta không tỏ vẻ gì, mỉm cười nói: “Thần y Lâm, Thương Minh chúng tôi chiêu mộ thành viên vô cùng nghiêm ngặt. Bây giờ quy mô Dương Hoa đã khác xưa, tôi còn được biết cậu có ý gia nhập Thương Minh, cho nên mới muốn chính thức làm thủ tục gia nhập Thương Minh cho cậu vào hôm nay. Nếu cậu cảm thấy không có vấn đề gì thì có thể ký vào hợp đồng này, ký xong cậu sẽ là người của Thương Minh rồi!”.
Dứt lời, Tư Mã Thu Diệp đưa một bản hợp đồng dày đến trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, đọc qua.
Mười phút cứ vậy trôi qua.
“E là tôi không thể gia nhập Thương Minh các người rồi”.
Lâm Chính đặt hợp đồng xuống, trên mặt không có cảm xúc gì.
“Thần y Lâm, có vấn đề gì sao?”.
Bạch Họa Thủy nhíu mày hỏi.
“Dương Hoa là do tôi và Mã Hải bọn họ vất vả xây dựng nên, để có được quy mô như ngày hôm nay, tất cả mọi người đã phải bỏ ra mồ hôi và máu. Nhưng gia nhập Thương Minh, các người lại muốn chia 50%... không cảm thấy mình ức hiếp người quá đáng sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.