-
Chương 4041-4045
Chương 4041: Chỉ có một người
Lâm Chính bình tĩnh nhìn Hàn Lạc, thấy mắt hắn đỏ hoe, tràn ngập khát vọng và sự không cam lòng, liền lắc đầu.
“Loại hèn nhát như anh đến tiền tuyến chỉ làm liên lụy đến đồng đội thôi, anh không thể đi được”.
“Tướng Lâm!”.
Hàn Lạc cuống lên, định quỳ xuống, nhưng bộ quân phục này không cho phép anh ta quỳ, anh ta chỉ có thể cúi người với Lâm Chính lần nữa.
“Tướng Lâm, tôi thực sự đã hối hận rồi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội!”.
Hắn nói đầy chân thành, thái độ cực kì thành khẩn.
Nhưng Lâm Chính vẫn đứng bất động.
“Anh phải biết rằng, một chiến sĩ hèn nhát sẽ làm ảnh hưởng đến các chiến hữu xung quanh, ảnh hưởng đến sĩ khí của cả đại quân. Nếu anh không thể khắc phục điều này, cho dù bây giờ nói nghe bùi tai, nhưng chưa chắc hữu dụng”, Lâm Chính trầm giọng đáp.
“Nhưng… tôi… tôi phải chứng minh dũng khí của mình như thế nào đây?”.
Hàn Lạc há miệng, có chút lắp bắp nói.
“Anh thực sự muốn đến tiền tuyến?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Tôi chỉ muốn được đến ngay bây giờ!”.
Hàn Lạc cuống quýt nói.
“Thôi được rồi, nếu anh thực sự muốn đi, thì tôi có thể gọi điện thoại cho Lôi Phúc, bảo cấp trên phê chuẩn!”.
“Thật sao? Cảm ơn tướng Lâm rất nhiều!”.
Hàn Lạc vô cùng cảm kích.
“Đừng vui mừng sớm quá, nếu anh thực sự muốn đi, thì phải từ bỏ thân phận thống soái cấp Thiên, nhập ngũ với tư cách một tân binh”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cái gì? Tân binh?”.
Hàn Lạc há hốc miệng.
“Sao? Không đồng ý à?”.
“Không không không, tôi… tôi đồng ý… Tôi sẵn lòng đi…”
Hàn Lạc do dự một chút rồi gật đầu đáp.
“Vậy được, anh hãy về chờ tin đi. Đúng rồi, chút nữa tôi có một hành động, anh đi cùng tôi. Chẳng phải anh nói anh đã hết sợ rồi sao? Tôi cho anh một cơ hội chứng minh dũng khí!”.
Lâm Chính bình thản nói.
Hàn Lạc sửng sốt, hiển nhiên không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.
Nhưng đến lúc này rồi thì hắn cũng không có quyền từ chối, liền đứng nghiêm chào Lâm Chính, rồi xoay người rời đi.
“Chủ tịch Lâm, ý của cậu là…”
Mã Hải ở bên cạnh không khỏi lên tiếng.
“Chuyện của Thang Hổ cứ để hắn lên trước, xem rốt cuộc hắn có dũng cảm không”.
Lâm Chính đáp.
“Vâng”.
Mã Hải gật đầu.
“Người của chúng ta đã đến chưa?”.
“Sắp xuống máy bay rồi”.
“Được, ông đi sắp xếp đi”.
“Tuân lệnh”.
Mã Hải lập tức rời đi.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi cho Lôi Phúc, báo cáo chuyện của Hàn Lạc.
“Nếu là tướng Lâm ngỏ lời thì cậu ta muốn đến tiền tuyến cũng được, nhưng tướng Lâm này, để Hàn Lạc quay lại làm một tân binh thì liệu có lãng phí nhân tài không?”.
Lôi Phúc nhíu mày: “Tuy trước kia cậu ta lâm trận bỏ chạy, nhưng vẫn rất có tài cán. Cấp trên chưa giáng chức cậu ta cũng là vì tiếc nuối nhân tài này. Bây giờ phái cậu ta đến tiền tuyến, nhỡ có sơ suất gì…”
“Sao? Tính mạng của hắn còn quý giá hơn các chiến sĩ ở tiền tuyến à?”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu hắn thực sự có bản lĩnh thì đến tiền tuyến cũng có thể trở về. Nếu không có bản lĩnh thì chết quách cho xong. Tôi đã cho hắn cơ hội rồi, hắn có thể nắm được hay không thì phải xem bản thân hắn”.
“Việc này… Thôi được rồi Chủ tịch Lâm, nếu đã vậy thì tôi sẽ gửi ý của cậu lên cấp trên”.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, rồi bỗng nhớ ra gì đó, anh khàn giọng nói: “Tình hình chiến sự ở Bắc Cảnh sao rồi? Có cần tôi ra mặt không?”.
“Xem cậu nói kìa, làm gì có long soái nào đích thân ra trận? Nhỡ cậu có mệnh hệ gì thì tôi phải ăn nói sao với cấp trên chứ?”.
Lôi Phúc cười ha hả: “Cậu yên tâm đi, hiện giờ tình hình chiến sự vẫn ổn, lô thuốc mới mà cậu gửi có hiệu quả rất tốt. Tỉ lệ thương vong của quân ta giảm mạnh, sức chiến đấu tổng thể cũng tăng lên, đối phương sắp không cầm cự nổi rồi”.
“Thế thì tốt!”.
“Nhưng… hiện giờ vẫn chưa có bất cứ thông tin gì về “vũng bùn đen” kì lạ mà Hàn Lạc từng gặp. Bộ chỉ huy của chúng ta suy đoán có khả năng vũng bùn đen đó là đại năng do đối phương phái tới… Nếu vũng bùn đen đó lại xuất hiện thì chúng tôi cũng không có cách ứng phó”.
Lôi Phúc nhỏ giọng nói.
“Nếu không giải quyết được thì có thể gọi cho tôi”.
“Tướng Lâm đừng coi thường quân Bắc Cảnh, quân Bắc Cảnh cũng có không ít người tài, sao có thể làm phiền đến cậu chứ?”.
Lôi Phúc lại cười.
Hai người hàn huyên mấy câu rồi tắt điện thoại.
Lâm Chính tiếp tục ngồi khoanh chân điều tức trong sân.
Nhưng chỉ nửa ngày sau, Mã Hải đã gọi điện thoại tới.
Kết nối.
“Chủ tịch Lâm, phía đồn cảnh sát có động tĩnh”.
Mã Hải cuống quýt kêu lên.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, khẽ quát: “Người của chúng ta đã đến chưa?”.
“Đã được tôi đón lên xe rồi”.
“Đến ngay đồn cảnh sát”.
“Rõ!”.
Lâm Chính tắt điện thoại rồi lập tức rời khỏi nhà họ Lương, đến đồn cảnh sát.
Cùng lúc đó, Càn Đồng và La Sát cũng nhận được cuộc gọi của Cao Thiên Thu.
“Hai vị đại nhân, bên kia có hành động rồi, có lẽ chúng ta có thể nhân cơ hội này đưa người đi”.
“Tốt lắm, tất cả làm theo kế hoạch!”.
La Sát cúp máy, khóe môi khẽ nhếch, ngoảnh sang nói: “Đến đồn cảnh sát Yên Kinh!”.
“Vâng, đại nhân”.
Tài xế gật đầu, chiếc xe nhanh chóng lái tới cửa đồn cảnh sát Yên Kinh.
Mấy người lần lượt xuống xe.
Cao Thiên Thu đã chờ sẵn ở cửa.
“Tham kiến hai vị đại nhân”.
Cao Thiên Thu cúi người nói.
“Người đâu?”.
“Đang ở trong phòng giam tội phạm nghiêm trọng, chúng ta không có quyền vào”.
“Vậy người của ông đâu?”.
“Đã đến rồi”.
“Được, chúng ta cứ chờ ở đây đi”.
La Sát bình thản nói.
“Đúng rồi đại nhân, hình như phía thần y Lâm… cũng có hành động rồi”, Cao Thiên Thu bỗng nghĩ ra gì đó, vội lên tiếng.
“Hành động? Anh ta sắp xếp bao nhiêu người?”, La Sát không hề ngạc nhiên, mỉm cười hỏi.
“Việc này… chỉ có một người…”
Cao Thiên Thu chần chừ một lát rồi đáp.
“Cái gì? Một người?”.
La Sát và Càn Đồng đều kinh ngạc.
Chương 4042: Diệt khẩu
“Ông chắc chắn không nhìn nhầm đấy chứ?”.
Càn Đồng trầm giọng hỏi.
“Người của tôi tận mắt nhìn thấy, sao có thể nhầm được? Hơn nữa người này tôi cũng biết!”, Cao Thiên Thu nói.
“Là ai?”.
“Thống soái cấp Thiên của nhà họ Hàn, Hàn Lạc!”.
“Hả?”.
La Sát và Càn Đồng đưa mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Hàn Lạc tuy là thống soái cấp Thiên, nhưng thực lực không được coi là mạnh lắm, dựa vào cậu ta để đối phó với sát thủ đứng sau Thang Hổ? Đây chẳng phải là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết sao?”, La Sát trầm giọng nói.
“Cao Thiên Thu, có chỗ nào để chúng ta có thể giám sát động tĩnh trong phòng giam không? Tôi muốn xem thần y Lâm muốn giở trò gì”.
Càn Đồng nói.
“Có”.
Cao Thiên Thu suy nghĩ một lát rồi bình thản đáp: “Mời đi theo tôi”.
Dứt lời, Cao Thiên Thu dẫn hai người vào một căn phòng nhỏ trong đồn cảnh sát.
Trong phòng có rất nhiều màn hình, một phần màn hình trong đó là hình ảnh trong khu phòng giam.
Hai bố con Thang Hổ và Thang Gia Tuấn bị nhốt chung.
Thang Gia Tuấn đã được chữa trị, toàn thân băng bó như cái bánh chưng, nằm bất động trên giường.
Thang Hổ chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng giam, thỉnh thoảng lại ghé vào song sắt nhìn ra ngoài, hình như đang chờ đợi gì đó.
“Người của chúng ta đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”.
Càn Đồng hỏi.
“Mời đại nhân xem”.
Cao Thiên Thu chỉ vào màn hình của mấy phòng giam bên cạnh, nói: “Những người ở đây đã được chúng tôi điều đi hết, hiện giờ cả khu phòng giam đều là người của chúng ta. Chỉ cần ông hạ lệnh, dù là ai đến cứu Thang Hổ thì mọc cánh cũng không thoát được”.
“Chỉ cần có thể đảm bảo an toàn cho Thang Hổ rồi đưa ông ta đi là được. Nếu có thể bắt được sát thủ của đối phương thì đương nhiên sẽ càng tốt hơn”, Càn Đồng gật đầu nói.
“Chỉ cần những người này có đủ thực lực thì tôi nghĩ không vấn đề gì”.
Cao Thiên Thu ôm quyền.
“Sao? Ông nghi ngờ thực lực người của tôi?”.
La Sát lạnh lùng hừ mũi: “Tôi nói cho ông biết, đó đều là thành viên của tổ trật tự, hơn nữa còn đến từ đại hội, là những nhân tài do tôi lựa chọn tâm huyết. Mỗi người bọn họ đều có thủ đoạn thông thiên, nếu liên thủ với nhau thì ngay cả tôi cũng không phải đối thủ. Long Quốc không có đội quân nào có thể mạnh hơn bọn họ đâu!”.
“Vậy thì chắc chắn yên tâm rồi”.
Cao Thiên Thu cười nói.
La Sát không nói gì nữa, chỉ yên lặng quan sát.
Ba người chờ đợi ở đây.
Một lát sau, Cao Thiên Thu bỗng nhận được điện thoại, nghe mấy câu xong liền trầm giọng nói: “Hai vị đại nhân, đám thần y Lâm đến rồi”.
“Ồ”.
Hai người lập tức nhìn chằm chằm màn hình.
Quả nhiên, trong màn hình hiển thị hai bóng dáng xuất hiện ở hành lang khu phòng giam.
Chính là Lâm Chính và Hàn Lạc.
Hai người một trước một sau, đi thẳng về phía phòng giam của Thang Hổ.
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là trong tay Hàn Lạc còn xách theo một cái ghế.
Khi đến trước phòng giam, hắn đặt chiếc ghế xuống, sau đó đứng một mình trước phòng giam, quay lưng về phía Thang Hổ, nhìn có vẻ như đang canh gác.
Lâm Chính thì đặt mông ngồi xuống ghế, không biết lấy từ đâu ra một chiếc cốc giữ nhiệt để uống trà.
Điều này khiến La Sát và Càn Đồng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Anh ta làm gì vậy?”.
La Sát nhíu mày nói.
“Lẽ nào… cậu ta đang chờ đám sát thủ kia?”.
Càn Đồng lên tiếng.
“Hả?”.
Tất cả đều sửng sốt.
“Táo tợn như vậy sao?”.
“Hơn nữa chỉ có hai người, lấy gì mà chống lại những sát thủ kia?”.
“Lẽ nào anh ta muốn phá hỏng chuyện tốt của chúng ta?”.
La Sát thầm hừ một tiếng, ánh mắt tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Nhưng Càn Đồng lại mỉm cười: “Mặc kệ cậu ta đi, nếu cậu ta đánh nhau với đám sát thủ kia lưỡng bại câu thương, thì chẳng phải chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi sao?”.
“Chỉ dựa vào một mình Hàn Lạc thì chưa chắc có thể lưỡng bại câu thương với đám sát thủ kia”.
Cao Thiên Thu lắc đầu.
“Vậy thì phải xem thần y Lâm này có bản lĩnh lớn đến đâu rồi”.
Càn Đồng lấy điện thoại ra, mở một phần tài liệu, bình thản nói: “Theo kết quả điều tra của Thương Minh chúng tôi về thần y Lâm, thì sức chiến đấu của cậu ta không hề tầm thường, đừng có coi khinh”.
“Hừ, tôi cũng nghe nói tới mấy chuyện đó của anh ta rồi, theo tôi thấy, cũng không phải anh ta lợi hại, mà là lần nào cũng có người giúp đỡ, cộng thêm chút may mắn thôi”.
La Sát tỏ vẻ không quan tâm, ánh mắt lóe lên một tia không phục.
“La Sát đại nhân, khiêm tốn chút, thận trọng chút cũng không phải là chuyện xấu. Cậu ta có thể đi đến hôm nay mà không ngã ngựa thì chắc chắn có chỗ hơn người, đừng sơ suất”.
Càn Đồng hơi nhíu mày nói.
La Sát chẳng buồn tranh cãi, rút một điếu thuốc lá thơm của nữ ra châm lửa, lặng lẽ chờ đợi.
Cứ như vậy mấy tiếng đồng hồ, Lâm Chính cũng đã uống hết trà, đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hàn Lạc đứng bên cạnh canh gác, bóng lưng thẳng tắp bất động.
Trong phòng giam.
Thang Hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu đang tự đâm đầu vào chỗ chết đấy!”.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm đếm xỉa, tiếp tục chợp mắt.
“Hừ, đúng là chán sống. Thôi vậy, hi vọng lát nữa cậu vẫn có thể bình tĩnh như vậy!”.
Thang Hổ lạnh lùng nói, sau đó đi đến cạnh giường, vỗ Thang Gia Tuấn.
“Gia Tuấn, mau dậy đi, chuẩn bị đi rồi”.
“Bố, chuẩn bị đi đâu? Bọn họ đến cứu chúng ta sao?”, Thang Gia Tuấn khó nhọc ngồi dậy, yếu ớt hỏi.
“Tên họ Lâm này đến canh chừng ở cửa phòng giam của chúng ta, chắc chắn cậu ta đã nhận được tin đại nhân sắp đến cứu chúng ta. Chờ đại nhân đến xử lý cậu ta thì chúng ta đương nhiên có thể rời đi rồi”.
Thang Hổ hừ mũi nói.
“Cứu?”.
Lâm Chính đang ngủ gật hơi ngẩng đầu lên, ngoảnh sang nhìn Thang Hổ trong phòng giam: “Ông chắc chắn không phải bọn họ đến để diệt khẩu ông chứ?”.
Chương 4043: Không có phần thắng
“Không thể nào!”
Thang Hổ cười ha hả, đôi mắt ngập tràn vẻ điên cuồng: “Tuyệt đối không thể nào! Tôi trung thành và tận tâm, vì đại nhân đổ nhiều máu nhiều năm như vậy, ông ta chắc chắn sẽ tới cứu tôi! Thần y Lâm, cậu đừng nói năng bậy bạ nữa!”
“Không tin sao?”
Lâm Chính châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Vậy chúng ta cứ đợi mà xem”.
Thang Hổ trố mắt nhìn, vẻ mặt trở nên kỳ lạ rồi lại biến mất tăm.
Thật ra ông ta đã từng nghĩ như vậy.
Nhưng ông ta không dám tin.
Bởi vì, nếu như ngay cả người sau lưng ông ta cũng muốn ông ta chết, vậy ông ta và con trai của ông ta sẽ không còn đường sống nữa.
“Thần y Lâm, tôi và cậu không thù không oán, tại sao cậu phải ép tôi vào chỗ chết chứ? Tôi đã nói hết những gì tôi biết với cậu! Vì sao cậu vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
Thanh Hổ cắn răng hỏi.
“Nếu ông là người như Cao Thiên Thu, chỉ mưu tài không giết người, thì tôi còn có thể tha cho ông một con đường sống, nhưng người chết trên tay ông nhiều như vậy, sao tôi có thể tha cho ông được đây?”
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu… Được! Họ Lâm kia, chúng ta cứ chờ xem!”
Thanh Hổ oán hận nói.
Đêm đen đã kéo đến.
Đồn cảnh sát đã nhận được thông báo, nhưng vì Lâm Chính đã gợi ý, nên phần lớn lính tuần tra đã rời đi.
Vì người sắp đến đây, không phải là người những lính tuần tra này có thể đánh lại.
Lâm Chính không muốn tạo ra quá nhiều thương vong cho người vô tội.
Đùng!
Đúng lúc này, vang lên một tiếng nổ lớn.
Toàn bộ đồn cảnh sát đều bị chấn động.
Hàn Lạc ngay lập tức rút thẳng súng lục đeo bên eo ra, cảnh giác nhìn chằm chằm hành lang, đồng thời tay kia cũng đặt sẵn ở sườn eo, nơi treo trường kiếm, thần kinh căng thẳng.
“Đến rồi sao?”
Lâm Chính dập tắt thuốc lá, im lặng chờ đợi.
La Sát và Càn Đồng đứng trước màn hình cũng trở nên nghiêm túc.
“Càn Đồng đại nhân, tôi qua đó nhé!”
La Sát khàn khàn nói.
“Đừng gấp, chúng ta đã sắp xếp thiên la địa võng trong đồn cảnh sát, Thang Hổ chạy không thoát được đâu, chúng ta cứ ở đây xem xem thần y Lâm rốt cuộc có chiêu nào trước đã”.
Càn Đồng mỉm cười nói.
“Vâng!”
La Sát gật đầu.
Bịch!
Bỗng nhiên, đồn cảnh sát có một vụ nổ lớn.
Đồn cảnh sát lại trở nên chấn động.
Sau đó trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một khe nứt.
Vô số cát đá rơi xuống.
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn ngẩng đầu, nhìn vết nứt trên mái nhà càng ngày càng lớn, hai người vô cùng sợ hãi.
“Ở trên sao?”
Vẻ mặt Hàn Lạc đột ngột biến đổi, hắn bỗng rút trường kiếm ra, chém đứt lồng giam, xông vào trong phòng giam, sau đó chém lên trên không vài cái.
Đùng!
Trần nhà bị chém nát.
Từng viên từng viên gạch vỡ nát rồi rơi xuống.
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn chật vật chạy trốn.
“Ra đây ngay!”
Hàn Lạc rống lên.
Sau đó cát bụi tiêu tán.
Trên trần nhà không một bóng người.
“Gì thế?”
Hàn Lạc giật mình.
Hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, bỗng liếc nhìn Thang Hổ và Thang Gia Tuấn.
Hắn thấy góc tường chỗ hai người kia trốn đột nhiên nổ tung, sau đó một thanh dao găm hung hãn chém về phía Thang Hổ.
Bịch bịch bịch!
Hàn Lạc tay mắt nhanh lẹ, nhanh chóng nổ súng, chuẩn xác bắn trúng lưỡi đao.
Lưỡi đao bị đạn ghim sâu vào, bèn lệch khỏi phạm vi quỹ đạo, nhưng vẫn chém trúng cánh tay của Thang Hổ.
“Bố!”
Thang Gia Tuấn thét lên một tiếng, lập tức xông về phía Thang Hổ.
Hàn Lạc nhanh chóng bắn lần nữa.
Đùng đùng đùng…
Viên đạn chao nghiêng, bắn thẳng về đó.
Nhưng trong vách tường vỡ nát kia vẫn không có ai cả.
Vẻ mặt Hàn Lạc căng thẳng, hắn vứt bỏ súng ống, xông về phía trước vài bước, đứng trước mặt Thang Hổ và Thang Gia Tuấn, tay hắn cầm chiến kiếm, nghiêm túc quan sát xung quanh.
“Thang Hổ, bây giờ thì ông hiểu rồi chứ? Đối phương đến để giết ông đấy, không phải đến cứu ông đâu”.
Lâm Chính lặng lẽ nói.
Mặt Thang Hổ như tro tàn.
Thật ra ông ta đã đoán được từ lâu rồi, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.
“Thần y Lâm! Cầu xin anh hãy đưa chúng tôi đi! Cầu xin anh, chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi sẽ nói hết với anh, chỉ xin anh cho chúng tôi một con đường sống! Cầu xin anh đấy!”
Thang Gia Tuấn quỳ dưới đất, khóc lóc như mưa cầu xin.
Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi sẽ giữ mạng cho các người, nhưng hiện giờ anh là mồi nhử, cứ đợi đó đi”.
“Còn đợi ở đây ư? Dựa vào thằng nhóc này, vốn dĩ không thể nào bảo vệ chúng ta được!”
Thang Gia Tuấn nóng nảy.
Lâm Chính không nói nữa.
“Ra đây!”
“Ra đây cho tôi!”
“Giả thần giả quỷ thì là cái thá gì chứ?”
Hàn Lạc cầm kiếm hét lên, ánh mắt ngập tràn ý chí chiến đấu.
Hắn vừa nói xong, có bốn người bước ra từ trong tối.
Bốn người này che mặt, mặc đồ đen, tay cầm dao găm, khí tức lạnh lẽo.
Hàn Lạc thở gấp.
Hắn phát hiện bản thân không cảm nhận được động tĩnh của bốn người này…
Thực lực của bốn người này cao hơn hắn.
Hàn Lạc cảm thấy áp lực, hắn nhìn chằm chằm bốn người này, tay nắm kiếm đổ đầy mồ hôi.
Trận chiến này, hắn không hề có phần thắng.
Chương 4044: Dũng khí
“Hàn Lạc, nếu anh cảm thấy đánh không lại, anh có thể rút lui”.
Lâm Chính hô lên.
Hàn Lạc ngơ ngác, cắn răng nói: “Tướng Lâm, tôi nói rồi, lần này sẽ không lâm trận bỏ chạy nữa!”
“Thực lực của bốn người bọn họ mạnh hơn anh, nếu anh cương quyết thì chết là cái chắc, anh chắc chắn không lui về sao?”
Lâm Chính hỏi.
“Tôi nên chết từ lâu rồi! Thân là chiến sĩ, thân là tướng quân Long Quốc! Tôi tuyệt đối sẽ không rút lui!”
Hàn Lạc gầm lên, dáng vẻ thấy chết không sợ.
“Không biết tự lượng sức mình! Ra tay!”
Môt người khé quát.
Bốn người đồng thời rút dao găm treo bên eo ra, họ giống như bốn ngọn núi lớn, đè xuống Hàn Lạc.
Ánh đao đáng sợ chém xuyên sự lạnh lẽo của tuyết trắng, chém thẳng về phía Hàn Lạc.
Hàn Lạc hít thở gấp gáp, hắn vội vàng vung chiến kiếm để ngăn cản.
Nhưng thực lực của hắn vẫn không đủ, lại thua thiệt về số lượng, cho nên chỉ một vòng, trên người Hàn Lạc đã xuất hiện thêm hai lỗ thủng máu, máu tươi rào rào chảy ra, ướt quần áo của hắn.
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn vô cùng sợ hãi, sợ đến nỗi gấp gáp chạy ra ngoài.
“Thang Hổ, số mệnh của ông đã đến!”
Một người đàn ông che mặt thản nhiên nói, sau đó dao găm như rắn độc, chém thẳng lên cổ họng của Thang Hổ.
Hàn Lạc thấy vậy, bất chấp tất cả xông lên, chiến kiếm mạnh mẽ chém lên thanh dao găm kia.
“Anh bảo vệ được ông ta sao?”
Người đàn ông bịt mặt bên cạnh lạnh lùn nói, tay mắt hắn lanh lẹ, dao găm nhanh chóng đâm vào trái tim Hàn Lạc.
Tốc độ nhanh đến nổi khiến mọi người bất ngờ.
Hàn Lạc hít thở gấp gáp.
Nếu hiện giờ hắn trốn tránh thì có thể tránh được một chiêu đáng sợ này, nhưng Thang Hổ chắc chắn sẽ trở thành vong hồn dưới đao của đối phương.
Làm sao bây giờ?
Trong chốc lát, Hàn Lạc đã có vô số suy nghĩ.
Nhưng cuối cùng, hẵn vẫn không lùi bước, một tay hắn bắt lấy thanh dao găm đang đánh úp đến, tay kia tiếp tục cầm chặt chiến kiếm, chém về phía dao găm đang tập kích Thang Hổ.
Keng!
Vèo vèo...
Hàn Lạc thành công đỡ được thanh dao găm tập kích Thang Hổ.
Nhưng hiển nhiên, tay kia cũng bị dao găm đâm xuyên ngay tức thì.
Hắn vội vã thúc giục khí kình, muốn đánh bay đối phương.
“Ha ha, buồn cười!”
Đối phương cười khinh miệt, đột nhiên bộc phát ra khí kình đáng sợ, đánh bay Hàn Lạc.
Cơ thể Hàn Lạc đập vào lồng giam, nặng nề ngã xuống hành lang, miệng không ngừng hộc máu tươi, đứng dậy cũng khó khăn.
“Gì chứ?”
Thang Hổ trợn tròn mắt.
Lâm Chính đi tới bên cạnh Hàn Lạc đã kiệt sức, thản nhiên nói: “Hành lang ở bên kia, nếu anh chạy thì còn có thể sống, tiếp tục đánh nữa, hiệp sau anh nhất định sẽ chết”.
Giọng nói này như có ma lực khiến cho Hàn Lạc ngơ ngác.
Hắn nhìn những kẻ mặc đồ đen đang đi về phía hắn, ánh mắt lần nữa ngập tràn sự hoảng sợ.
Đánh nữa thì chỉ có chết.
Thực lực vốn đã cách biệt, cho dù là đánh tay đôi, Hàn Lạc cũng không phải là đối thủ.
Trận chiến này, hoàn toàn không hề cân sức!
Làm sao bây giờ?
Chạy sao?
Hay là ở lại?
“Nếu anh rời khỏi, cùng lắm sau này không làm chiến sĩ nữa, anh có thể trở về làm cậu chủ của nhà họ Hàn, mỗi ngày ngồi xe thể thao đến quán bar tán gái, hưởng thụ vinh hoa phú quý, cớ sao lại không làm? Nếu giờ anh chết đi, liệu có đáng giá không?”
“Không có danh hiệu thống soái cấp Thiên này, không còn thân phận chiến sĩ, anh vẫn là anh, chuyện này sẽ không thay đổi”.
“Cần gì phải cố chấp như vậy? Không có ý nghĩa gì đâu!”
“Anh tiếp tục năm tháng bình yên, sẽ có người gánh vác mọi chuyện thay anh!”
“Không cần phải mất mạng ở nơi này, không đáng, không đáng đâu!”
Giọng nói của Lâm Chính lại vang lên.
Âm thanh lọt vào tai, nghe đến nỗi đầu óc Hàn Lạc trống rỗng.
Hắn ngơ ngác nhìn Lâm Chính, mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói thành lời.
“Mau chạy đi”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
Hàn Lạc cứng đờ.
“Thần y Lâm cứu chúng tôi với! Mau cứu chúng tôi với!”
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn lẻn đến phía sau hai người, quai hàm run rẩy.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng giết chết bố con Thang Hổ, rời khỏi đây mau!”
Lúc này, một trong bốn người nhỏ giọng nói, sau đó bốn người lại xông đến lần nữa.
Sát ý lao nhanh như nước lũ quét qua bên này.
“Cút đi cho tôi!”
Hàn Lạc đang ngơ ngác bỗng nhiên vùng vẫy đứng lên, hắn quát lớn, lần nữa vung chiến kiếm xông lên phía trước.
Nhưng bất chợt.
Phập phập phập phập...
Bốn thanh dao găm giống như sao băng xuyên qua cơ thể của hắn.
Cơ thể Hàn Lạc bỗng nhiên đứng lại, cả người run lẩy bẩy, yên lặng tại chỗ…
Chương 4045: Bao vây
Không hề do dự!
Không hề chần chừ!
Không nhìn thấy bất kỳ vẻ sợ sệt nào.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn.
Tách! Tách! Tách!
Máu nhỏ xuống đất dọc theo mũi dao.
Hàn Lạc hệt như người máu.
Tim hắn đã bị đâm xuyên, không thể sống được nữa.
Hàn Lạc cúi đầu, hai cánh tay đã yếu ớt rũ xuống như đã không còn sức sống.
Mắt Thang Hổ không còn chút máu, ngây người nhìn cảnh tượng này, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng.
“Thôi xong, toang rồi…”
Thang Gia Tuấn run rẩy, nỗi hoảng sợ vô tận bao phủ lấy cả người hắn.
“Tôi từng gặp người không sợ chết nhưng chưa từng gặp người không sợ chết như thế”.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình”.
Có vài người rút dao găm ra.
Cả người Hàn Lạc phun ra máu, hắn lảo đảo một hồi, sau đó đứng tại chỗ, không còn hơi thở.
Bốn người đưa mắt nhìn Thang Hổ, đều bước đến đó.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Lạc không nhúc nhích tưởng như đã chết đột nhiên ngẩng đầu lên, kiếm chiến trong tay chém mạnh về phía bốn người họ.
“Cái gì?”
Bốn người cảm nhận được sát khí, nghẹn thở không kịp phản ứng.
Phụt!
Chỉ thấy Hàn Lạc nhấc kiếm lên vẽ một hình tròn, lập tức đâm xuyên qua cổ bốn người.
Bốn người đứng sờ đó, đều trợn to mắt nhìn Hàn Lạc, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin.
Hàn Lạc thế mà lại gắng chút sức lực cuối cùng đánh trả lại họ ngay thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.
“Cậu…”
Một người há miệng muốn nói nhưng cổ đã bắn ra rất nhiều máu.
Sau đó đầu bốn người đều rơi xuống đất, lăn dưới đất mấy vòng.
“Chết rồi! Chết rồi!”
Thang Hổ mừng rỡ.
Thang Gia Tuấn vừa sợ vừa mừng, gần như bật khóc: “Bố, chúng ta được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!”
Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên, nhìn bốn thi thể không đầu nhíu mày, đi về phía Hàn Lạc.
“Tướng Lâm, tôi… tôi không trốn, tôi… tôi sẽ không chạy nữa…”
Một tay Hàn Lạc giữ chặt lấy kiếm chiến để chống đỡ cả người, yếu ớt nói.
Vừa nói xong, Hàn Lạc nhắm mắt lại, ngã xuống.
Lâm Chính thở dài, lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm vào trên người Hàn Lạc.
Hàn Lạc vừa đứt hơi bỗng mở mắt ra, thở hổn hển.
“Cái gì?”
Thang Gia Tuấn ngây người.
Thang Hổ lại rất bình tĩnh.
Ông ta từng thấy bản lĩnh của Lâm Chính.
Y thuật của người này đã vượt xa tầm hiểu biết của con người.
“Tôi… tôi vẫn còn sống ư?”
Hàn Lạc hoàn hồn, cảm thấy cả người mình không còn thấy đau, vô cùng ngạc nhiên.
“Đương nhiên là anh còn sống, vì có tôi ở đây”.
Lâm Chính lấy mấy viên thuốc ra rồi ném qua cho hắn.
“Biểu hiện của anh miễn cưỡng có thể thông qua, tôi cho phép anh đến tiền tuyến, anh sang bên cạnh trị thương trước, còn lại để tôi xử lý”.
“Vâng, tướng Lâm”.
Hàn Lạc cầm lấy thuốc đi sang một bên, bỏ thuốc vào miệng.
Mặc dù mạch máu của hắn được nối thêm nhưng vết thương vẫn chưa hồi phục, không thể đánh nhau tiếp được nữa.
Uống xong rồi, vết thương của Hàn Lạc ổn định được hơn phân nửa.
Trái tim hắn run lên.
“Đây là y thuật của tướng Lâm sao? Rõ ràng mình đã chết nhưng sử dụng mấy cây châm bạc và thuốc của tướng Lâm xong thì cảm thấy mình như sắp khỏi”.
“Tướng Lâm… mạnh quá”.
Hàn Lạc mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Nhưng lúc này.
Phành!
Ầm!
Rầm!
Rầm!
Cánh cửa phòng giam cách vách bị ai đó mạnh bạo đẩy ra.
Sau đó rất nhiều người bước ra bao vây mấy người Lâm Chính.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn Hàn Lạc, thấy mắt hắn đỏ hoe, tràn ngập khát vọng và sự không cam lòng, liền lắc đầu.
“Loại hèn nhát như anh đến tiền tuyến chỉ làm liên lụy đến đồng đội thôi, anh không thể đi được”.
“Tướng Lâm!”.
Hàn Lạc cuống lên, định quỳ xuống, nhưng bộ quân phục này không cho phép anh ta quỳ, anh ta chỉ có thể cúi người với Lâm Chính lần nữa.
“Tướng Lâm, tôi thực sự đã hối hận rồi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội!”.
Hắn nói đầy chân thành, thái độ cực kì thành khẩn.
Nhưng Lâm Chính vẫn đứng bất động.
“Anh phải biết rằng, một chiến sĩ hèn nhát sẽ làm ảnh hưởng đến các chiến hữu xung quanh, ảnh hưởng đến sĩ khí của cả đại quân. Nếu anh không thể khắc phục điều này, cho dù bây giờ nói nghe bùi tai, nhưng chưa chắc hữu dụng”, Lâm Chính trầm giọng đáp.
“Nhưng… tôi… tôi phải chứng minh dũng khí của mình như thế nào đây?”.
Hàn Lạc há miệng, có chút lắp bắp nói.
“Anh thực sự muốn đến tiền tuyến?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Tôi chỉ muốn được đến ngay bây giờ!”.
Hàn Lạc cuống quýt nói.
“Thôi được rồi, nếu anh thực sự muốn đi, thì tôi có thể gọi điện thoại cho Lôi Phúc, bảo cấp trên phê chuẩn!”.
“Thật sao? Cảm ơn tướng Lâm rất nhiều!”.
Hàn Lạc vô cùng cảm kích.
“Đừng vui mừng sớm quá, nếu anh thực sự muốn đi, thì phải từ bỏ thân phận thống soái cấp Thiên, nhập ngũ với tư cách một tân binh”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cái gì? Tân binh?”.
Hàn Lạc há hốc miệng.
“Sao? Không đồng ý à?”.
“Không không không, tôi… tôi đồng ý… Tôi sẵn lòng đi…”
Hàn Lạc do dự một chút rồi gật đầu đáp.
“Vậy được, anh hãy về chờ tin đi. Đúng rồi, chút nữa tôi có một hành động, anh đi cùng tôi. Chẳng phải anh nói anh đã hết sợ rồi sao? Tôi cho anh một cơ hội chứng minh dũng khí!”.
Lâm Chính bình thản nói.
Hàn Lạc sửng sốt, hiển nhiên không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.
Nhưng đến lúc này rồi thì hắn cũng không có quyền từ chối, liền đứng nghiêm chào Lâm Chính, rồi xoay người rời đi.
“Chủ tịch Lâm, ý của cậu là…”
Mã Hải ở bên cạnh không khỏi lên tiếng.
“Chuyện của Thang Hổ cứ để hắn lên trước, xem rốt cuộc hắn có dũng cảm không”.
Lâm Chính đáp.
“Vâng”.
Mã Hải gật đầu.
“Người của chúng ta đã đến chưa?”.
“Sắp xuống máy bay rồi”.
“Được, ông đi sắp xếp đi”.
“Tuân lệnh”.
Mã Hải lập tức rời đi.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi cho Lôi Phúc, báo cáo chuyện của Hàn Lạc.
“Nếu là tướng Lâm ngỏ lời thì cậu ta muốn đến tiền tuyến cũng được, nhưng tướng Lâm này, để Hàn Lạc quay lại làm một tân binh thì liệu có lãng phí nhân tài không?”.
Lôi Phúc nhíu mày: “Tuy trước kia cậu ta lâm trận bỏ chạy, nhưng vẫn rất có tài cán. Cấp trên chưa giáng chức cậu ta cũng là vì tiếc nuối nhân tài này. Bây giờ phái cậu ta đến tiền tuyến, nhỡ có sơ suất gì…”
“Sao? Tính mạng của hắn còn quý giá hơn các chiến sĩ ở tiền tuyến à?”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu hắn thực sự có bản lĩnh thì đến tiền tuyến cũng có thể trở về. Nếu không có bản lĩnh thì chết quách cho xong. Tôi đã cho hắn cơ hội rồi, hắn có thể nắm được hay không thì phải xem bản thân hắn”.
“Việc này… Thôi được rồi Chủ tịch Lâm, nếu đã vậy thì tôi sẽ gửi ý của cậu lên cấp trên”.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, rồi bỗng nhớ ra gì đó, anh khàn giọng nói: “Tình hình chiến sự ở Bắc Cảnh sao rồi? Có cần tôi ra mặt không?”.
“Xem cậu nói kìa, làm gì có long soái nào đích thân ra trận? Nhỡ cậu có mệnh hệ gì thì tôi phải ăn nói sao với cấp trên chứ?”.
Lôi Phúc cười ha hả: “Cậu yên tâm đi, hiện giờ tình hình chiến sự vẫn ổn, lô thuốc mới mà cậu gửi có hiệu quả rất tốt. Tỉ lệ thương vong của quân ta giảm mạnh, sức chiến đấu tổng thể cũng tăng lên, đối phương sắp không cầm cự nổi rồi”.
“Thế thì tốt!”.
“Nhưng… hiện giờ vẫn chưa có bất cứ thông tin gì về “vũng bùn đen” kì lạ mà Hàn Lạc từng gặp. Bộ chỉ huy của chúng ta suy đoán có khả năng vũng bùn đen đó là đại năng do đối phương phái tới… Nếu vũng bùn đen đó lại xuất hiện thì chúng tôi cũng không có cách ứng phó”.
Lôi Phúc nhỏ giọng nói.
“Nếu không giải quyết được thì có thể gọi cho tôi”.
“Tướng Lâm đừng coi thường quân Bắc Cảnh, quân Bắc Cảnh cũng có không ít người tài, sao có thể làm phiền đến cậu chứ?”.
Lôi Phúc lại cười.
Hai người hàn huyên mấy câu rồi tắt điện thoại.
Lâm Chính tiếp tục ngồi khoanh chân điều tức trong sân.
Nhưng chỉ nửa ngày sau, Mã Hải đã gọi điện thoại tới.
Kết nối.
“Chủ tịch Lâm, phía đồn cảnh sát có động tĩnh”.
Mã Hải cuống quýt kêu lên.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, khẽ quát: “Người của chúng ta đã đến chưa?”.
“Đã được tôi đón lên xe rồi”.
“Đến ngay đồn cảnh sát”.
“Rõ!”.
Lâm Chính tắt điện thoại rồi lập tức rời khỏi nhà họ Lương, đến đồn cảnh sát.
Cùng lúc đó, Càn Đồng và La Sát cũng nhận được cuộc gọi của Cao Thiên Thu.
“Hai vị đại nhân, bên kia có hành động rồi, có lẽ chúng ta có thể nhân cơ hội này đưa người đi”.
“Tốt lắm, tất cả làm theo kế hoạch!”.
La Sát cúp máy, khóe môi khẽ nhếch, ngoảnh sang nói: “Đến đồn cảnh sát Yên Kinh!”.
“Vâng, đại nhân”.
Tài xế gật đầu, chiếc xe nhanh chóng lái tới cửa đồn cảnh sát Yên Kinh.
Mấy người lần lượt xuống xe.
Cao Thiên Thu đã chờ sẵn ở cửa.
“Tham kiến hai vị đại nhân”.
Cao Thiên Thu cúi người nói.
“Người đâu?”.
“Đang ở trong phòng giam tội phạm nghiêm trọng, chúng ta không có quyền vào”.
“Vậy người của ông đâu?”.
“Đã đến rồi”.
“Được, chúng ta cứ chờ ở đây đi”.
La Sát bình thản nói.
“Đúng rồi đại nhân, hình như phía thần y Lâm… cũng có hành động rồi”, Cao Thiên Thu bỗng nghĩ ra gì đó, vội lên tiếng.
“Hành động? Anh ta sắp xếp bao nhiêu người?”, La Sát không hề ngạc nhiên, mỉm cười hỏi.
“Việc này… chỉ có một người…”
Cao Thiên Thu chần chừ một lát rồi đáp.
“Cái gì? Một người?”.
La Sát và Càn Đồng đều kinh ngạc.
Chương 4042: Diệt khẩu
“Ông chắc chắn không nhìn nhầm đấy chứ?”.
Càn Đồng trầm giọng hỏi.
“Người của tôi tận mắt nhìn thấy, sao có thể nhầm được? Hơn nữa người này tôi cũng biết!”, Cao Thiên Thu nói.
“Là ai?”.
“Thống soái cấp Thiên của nhà họ Hàn, Hàn Lạc!”.
“Hả?”.
La Sát và Càn Đồng đưa mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Hàn Lạc tuy là thống soái cấp Thiên, nhưng thực lực không được coi là mạnh lắm, dựa vào cậu ta để đối phó với sát thủ đứng sau Thang Hổ? Đây chẳng phải là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết sao?”, La Sát trầm giọng nói.
“Cao Thiên Thu, có chỗ nào để chúng ta có thể giám sát động tĩnh trong phòng giam không? Tôi muốn xem thần y Lâm muốn giở trò gì”.
Càn Đồng nói.
“Có”.
Cao Thiên Thu suy nghĩ một lát rồi bình thản đáp: “Mời đi theo tôi”.
Dứt lời, Cao Thiên Thu dẫn hai người vào một căn phòng nhỏ trong đồn cảnh sát.
Trong phòng có rất nhiều màn hình, một phần màn hình trong đó là hình ảnh trong khu phòng giam.
Hai bố con Thang Hổ và Thang Gia Tuấn bị nhốt chung.
Thang Gia Tuấn đã được chữa trị, toàn thân băng bó như cái bánh chưng, nằm bất động trên giường.
Thang Hổ chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng giam, thỉnh thoảng lại ghé vào song sắt nhìn ra ngoài, hình như đang chờ đợi gì đó.
“Người của chúng ta đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”.
Càn Đồng hỏi.
“Mời đại nhân xem”.
Cao Thiên Thu chỉ vào màn hình của mấy phòng giam bên cạnh, nói: “Những người ở đây đã được chúng tôi điều đi hết, hiện giờ cả khu phòng giam đều là người của chúng ta. Chỉ cần ông hạ lệnh, dù là ai đến cứu Thang Hổ thì mọc cánh cũng không thoát được”.
“Chỉ cần có thể đảm bảo an toàn cho Thang Hổ rồi đưa ông ta đi là được. Nếu có thể bắt được sát thủ của đối phương thì đương nhiên sẽ càng tốt hơn”, Càn Đồng gật đầu nói.
“Chỉ cần những người này có đủ thực lực thì tôi nghĩ không vấn đề gì”.
Cao Thiên Thu ôm quyền.
“Sao? Ông nghi ngờ thực lực người của tôi?”.
La Sát lạnh lùng hừ mũi: “Tôi nói cho ông biết, đó đều là thành viên của tổ trật tự, hơn nữa còn đến từ đại hội, là những nhân tài do tôi lựa chọn tâm huyết. Mỗi người bọn họ đều có thủ đoạn thông thiên, nếu liên thủ với nhau thì ngay cả tôi cũng không phải đối thủ. Long Quốc không có đội quân nào có thể mạnh hơn bọn họ đâu!”.
“Vậy thì chắc chắn yên tâm rồi”.
Cao Thiên Thu cười nói.
La Sát không nói gì nữa, chỉ yên lặng quan sát.
Ba người chờ đợi ở đây.
Một lát sau, Cao Thiên Thu bỗng nhận được điện thoại, nghe mấy câu xong liền trầm giọng nói: “Hai vị đại nhân, đám thần y Lâm đến rồi”.
“Ồ”.
Hai người lập tức nhìn chằm chằm màn hình.
Quả nhiên, trong màn hình hiển thị hai bóng dáng xuất hiện ở hành lang khu phòng giam.
Chính là Lâm Chính và Hàn Lạc.
Hai người một trước một sau, đi thẳng về phía phòng giam của Thang Hổ.
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là trong tay Hàn Lạc còn xách theo một cái ghế.
Khi đến trước phòng giam, hắn đặt chiếc ghế xuống, sau đó đứng một mình trước phòng giam, quay lưng về phía Thang Hổ, nhìn có vẻ như đang canh gác.
Lâm Chính thì đặt mông ngồi xuống ghế, không biết lấy từ đâu ra một chiếc cốc giữ nhiệt để uống trà.
Điều này khiến La Sát và Càn Đồng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Anh ta làm gì vậy?”.
La Sát nhíu mày nói.
“Lẽ nào… cậu ta đang chờ đám sát thủ kia?”.
Càn Đồng lên tiếng.
“Hả?”.
Tất cả đều sửng sốt.
“Táo tợn như vậy sao?”.
“Hơn nữa chỉ có hai người, lấy gì mà chống lại những sát thủ kia?”.
“Lẽ nào anh ta muốn phá hỏng chuyện tốt của chúng ta?”.
La Sát thầm hừ một tiếng, ánh mắt tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Nhưng Càn Đồng lại mỉm cười: “Mặc kệ cậu ta đi, nếu cậu ta đánh nhau với đám sát thủ kia lưỡng bại câu thương, thì chẳng phải chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi sao?”.
“Chỉ dựa vào một mình Hàn Lạc thì chưa chắc có thể lưỡng bại câu thương với đám sát thủ kia”.
Cao Thiên Thu lắc đầu.
“Vậy thì phải xem thần y Lâm này có bản lĩnh lớn đến đâu rồi”.
Càn Đồng lấy điện thoại ra, mở một phần tài liệu, bình thản nói: “Theo kết quả điều tra của Thương Minh chúng tôi về thần y Lâm, thì sức chiến đấu của cậu ta không hề tầm thường, đừng có coi khinh”.
“Hừ, tôi cũng nghe nói tới mấy chuyện đó của anh ta rồi, theo tôi thấy, cũng không phải anh ta lợi hại, mà là lần nào cũng có người giúp đỡ, cộng thêm chút may mắn thôi”.
La Sát tỏ vẻ không quan tâm, ánh mắt lóe lên một tia không phục.
“La Sát đại nhân, khiêm tốn chút, thận trọng chút cũng không phải là chuyện xấu. Cậu ta có thể đi đến hôm nay mà không ngã ngựa thì chắc chắn có chỗ hơn người, đừng sơ suất”.
Càn Đồng hơi nhíu mày nói.
La Sát chẳng buồn tranh cãi, rút một điếu thuốc lá thơm của nữ ra châm lửa, lặng lẽ chờ đợi.
Cứ như vậy mấy tiếng đồng hồ, Lâm Chính cũng đã uống hết trà, đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hàn Lạc đứng bên cạnh canh gác, bóng lưng thẳng tắp bất động.
Trong phòng giam.
Thang Hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu đang tự đâm đầu vào chỗ chết đấy!”.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm đếm xỉa, tiếp tục chợp mắt.
“Hừ, đúng là chán sống. Thôi vậy, hi vọng lát nữa cậu vẫn có thể bình tĩnh như vậy!”.
Thang Hổ lạnh lùng nói, sau đó đi đến cạnh giường, vỗ Thang Gia Tuấn.
“Gia Tuấn, mau dậy đi, chuẩn bị đi rồi”.
“Bố, chuẩn bị đi đâu? Bọn họ đến cứu chúng ta sao?”, Thang Gia Tuấn khó nhọc ngồi dậy, yếu ớt hỏi.
“Tên họ Lâm này đến canh chừng ở cửa phòng giam của chúng ta, chắc chắn cậu ta đã nhận được tin đại nhân sắp đến cứu chúng ta. Chờ đại nhân đến xử lý cậu ta thì chúng ta đương nhiên có thể rời đi rồi”.
Thang Hổ hừ mũi nói.
“Cứu?”.
Lâm Chính đang ngủ gật hơi ngẩng đầu lên, ngoảnh sang nhìn Thang Hổ trong phòng giam: “Ông chắc chắn không phải bọn họ đến để diệt khẩu ông chứ?”.
Chương 4043: Không có phần thắng
“Không thể nào!”
Thang Hổ cười ha hả, đôi mắt ngập tràn vẻ điên cuồng: “Tuyệt đối không thể nào! Tôi trung thành và tận tâm, vì đại nhân đổ nhiều máu nhiều năm như vậy, ông ta chắc chắn sẽ tới cứu tôi! Thần y Lâm, cậu đừng nói năng bậy bạ nữa!”
“Không tin sao?”
Lâm Chính châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Vậy chúng ta cứ đợi mà xem”.
Thang Hổ trố mắt nhìn, vẻ mặt trở nên kỳ lạ rồi lại biến mất tăm.
Thật ra ông ta đã từng nghĩ như vậy.
Nhưng ông ta không dám tin.
Bởi vì, nếu như ngay cả người sau lưng ông ta cũng muốn ông ta chết, vậy ông ta và con trai của ông ta sẽ không còn đường sống nữa.
“Thần y Lâm, tôi và cậu không thù không oán, tại sao cậu phải ép tôi vào chỗ chết chứ? Tôi đã nói hết những gì tôi biết với cậu! Vì sao cậu vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
Thanh Hổ cắn răng hỏi.
“Nếu ông là người như Cao Thiên Thu, chỉ mưu tài không giết người, thì tôi còn có thể tha cho ông một con đường sống, nhưng người chết trên tay ông nhiều như vậy, sao tôi có thể tha cho ông được đây?”
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu… Được! Họ Lâm kia, chúng ta cứ chờ xem!”
Thanh Hổ oán hận nói.
Đêm đen đã kéo đến.
Đồn cảnh sát đã nhận được thông báo, nhưng vì Lâm Chính đã gợi ý, nên phần lớn lính tuần tra đã rời đi.
Vì người sắp đến đây, không phải là người những lính tuần tra này có thể đánh lại.
Lâm Chính không muốn tạo ra quá nhiều thương vong cho người vô tội.
Đùng!
Đúng lúc này, vang lên một tiếng nổ lớn.
Toàn bộ đồn cảnh sát đều bị chấn động.
Hàn Lạc ngay lập tức rút thẳng súng lục đeo bên eo ra, cảnh giác nhìn chằm chằm hành lang, đồng thời tay kia cũng đặt sẵn ở sườn eo, nơi treo trường kiếm, thần kinh căng thẳng.
“Đến rồi sao?”
Lâm Chính dập tắt thuốc lá, im lặng chờ đợi.
La Sát và Càn Đồng đứng trước màn hình cũng trở nên nghiêm túc.
“Càn Đồng đại nhân, tôi qua đó nhé!”
La Sát khàn khàn nói.
“Đừng gấp, chúng ta đã sắp xếp thiên la địa võng trong đồn cảnh sát, Thang Hổ chạy không thoát được đâu, chúng ta cứ ở đây xem xem thần y Lâm rốt cuộc có chiêu nào trước đã”.
Càn Đồng mỉm cười nói.
“Vâng!”
La Sát gật đầu.
Bịch!
Bỗng nhiên, đồn cảnh sát có một vụ nổ lớn.
Đồn cảnh sát lại trở nên chấn động.
Sau đó trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một khe nứt.
Vô số cát đá rơi xuống.
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn ngẩng đầu, nhìn vết nứt trên mái nhà càng ngày càng lớn, hai người vô cùng sợ hãi.
“Ở trên sao?”
Vẻ mặt Hàn Lạc đột ngột biến đổi, hắn bỗng rút trường kiếm ra, chém đứt lồng giam, xông vào trong phòng giam, sau đó chém lên trên không vài cái.
Đùng!
Trần nhà bị chém nát.
Từng viên từng viên gạch vỡ nát rồi rơi xuống.
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn chật vật chạy trốn.
“Ra đây ngay!”
Hàn Lạc rống lên.
Sau đó cát bụi tiêu tán.
Trên trần nhà không một bóng người.
“Gì thế?”
Hàn Lạc giật mình.
Hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, bỗng liếc nhìn Thang Hổ và Thang Gia Tuấn.
Hắn thấy góc tường chỗ hai người kia trốn đột nhiên nổ tung, sau đó một thanh dao găm hung hãn chém về phía Thang Hổ.
Bịch bịch bịch!
Hàn Lạc tay mắt nhanh lẹ, nhanh chóng nổ súng, chuẩn xác bắn trúng lưỡi đao.
Lưỡi đao bị đạn ghim sâu vào, bèn lệch khỏi phạm vi quỹ đạo, nhưng vẫn chém trúng cánh tay của Thang Hổ.
“Bố!”
Thang Gia Tuấn thét lên một tiếng, lập tức xông về phía Thang Hổ.
Hàn Lạc nhanh chóng bắn lần nữa.
Đùng đùng đùng…
Viên đạn chao nghiêng, bắn thẳng về đó.
Nhưng trong vách tường vỡ nát kia vẫn không có ai cả.
Vẻ mặt Hàn Lạc căng thẳng, hắn vứt bỏ súng ống, xông về phía trước vài bước, đứng trước mặt Thang Hổ và Thang Gia Tuấn, tay hắn cầm chiến kiếm, nghiêm túc quan sát xung quanh.
“Thang Hổ, bây giờ thì ông hiểu rồi chứ? Đối phương đến để giết ông đấy, không phải đến cứu ông đâu”.
Lâm Chính lặng lẽ nói.
Mặt Thang Hổ như tro tàn.
Thật ra ông ta đã đoán được từ lâu rồi, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.
“Thần y Lâm! Cầu xin anh hãy đưa chúng tôi đi! Cầu xin anh, chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi sẽ nói hết với anh, chỉ xin anh cho chúng tôi một con đường sống! Cầu xin anh đấy!”
Thang Gia Tuấn quỳ dưới đất, khóc lóc như mưa cầu xin.
Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi sẽ giữ mạng cho các người, nhưng hiện giờ anh là mồi nhử, cứ đợi đó đi”.
“Còn đợi ở đây ư? Dựa vào thằng nhóc này, vốn dĩ không thể nào bảo vệ chúng ta được!”
Thang Gia Tuấn nóng nảy.
Lâm Chính không nói nữa.
“Ra đây!”
“Ra đây cho tôi!”
“Giả thần giả quỷ thì là cái thá gì chứ?”
Hàn Lạc cầm kiếm hét lên, ánh mắt ngập tràn ý chí chiến đấu.
Hắn vừa nói xong, có bốn người bước ra từ trong tối.
Bốn người này che mặt, mặc đồ đen, tay cầm dao găm, khí tức lạnh lẽo.
Hàn Lạc thở gấp.
Hắn phát hiện bản thân không cảm nhận được động tĩnh của bốn người này…
Thực lực của bốn người này cao hơn hắn.
Hàn Lạc cảm thấy áp lực, hắn nhìn chằm chằm bốn người này, tay nắm kiếm đổ đầy mồ hôi.
Trận chiến này, hắn không hề có phần thắng.
Chương 4044: Dũng khí
“Hàn Lạc, nếu anh cảm thấy đánh không lại, anh có thể rút lui”.
Lâm Chính hô lên.
Hàn Lạc ngơ ngác, cắn răng nói: “Tướng Lâm, tôi nói rồi, lần này sẽ không lâm trận bỏ chạy nữa!”
“Thực lực của bốn người bọn họ mạnh hơn anh, nếu anh cương quyết thì chết là cái chắc, anh chắc chắn không lui về sao?”
Lâm Chính hỏi.
“Tôi nên chết từ lâu rồi! Thân là chiến sĩ, thân là tướng quân Long Quốc! Tôi tuyệt đối sẽ không rút lui!”
Hàn Lạc gầm lên, dáng vẻ thấy chết không sợ.
“Không biết tự lượng sức mình! Ra tay!”
Môt người khé quát.
Bốn người đồng thời rút dao găm treo bên eo ra, họ giống như bốn ngọn núi lớn, đè xuống Hàn Lạc.
Ánh đao đáng sợ chém xuyên sự lạnh lẽo của tuyết trắng, chém thẳng về phía Hàn Lạc.
Hàn Lạc hít thở gấp gáp, hắn vội vàng vung chiến kiếm để ngăn cản.
Nhưng thực lực của hắn vẫn không đủ, lại thua thiệt về số lượng, cho nên chỉ một vòng, trên người Hàn Lạc đã xuất hiện thêm hai lỗ thủng máu, máu tươi rào rào chảy ra, ướt quần áo của hắn.
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn vô cùng sợ hãi, sợ đến nỗi gấp gáp chạy ra ngoài.
“Thang Hổ, số mệnh của ông đã đến!”
Một người đàn ông che mặt thản nhiên nói, sau đó dao găm như rắn độc, chém thẳng lên cổ họng của Thang Hổ.
Hàn Lạc thấy vậy, bất chấp tất cả xông lên, chiến kiếm mạnh mẽ chém lên thanh dao găm kia.
“Anh bảo vệ được ông ta sao?”
Người đàn ông bịt mặt bên cạnh lạnh lùn nói, tay mắt hắn lanh lẹ, dao găm nhanh chóng đâm vào trái tim Hàn Lạc.
Tốc độ nhanh đến nổi khiến mọi người bất ngờ.
Hàn Lạc hít thở gấp gáp.
Nếu hiện giờ hắn trốn tránh thì có thể tránh được một chiêu đáng sợ này, nhưng Thang Hổ chắc chắn sẽ trở thành vong hồn dưới đao của đối phương.
Làm sao bây giờ?
Trong chốc lát, Hàn Lạc đã có vô số suy nghĩ.
Nhưng cuối cùng, hẵn vẫn không lùi bước, một tay hắn bắt lấy thanh dao găm đang đánh úp đến, tay kia tiếp tục cầm chặt chiến kiếm, chém về phía dao găm đang tập kích Thang Hổ.
Keng!
Vèo vèo...
Hàn Lạc thành công đỡ được thanh dao găm tập kích Thang Hổ.
Nhưng hiển nhiên, tay kia cũng bị dao găm đâm xuyên ngay tức thì.
Hắn vội vã thúc giục khí kình, muốn đánh bay đối phương.
“Ha ha, buồn cười!”
Đối phương cười khinh miệt, đột nhiên bộc phát ra khí kình đáng sợ, đánh bay Hàn Lạc.
Cơ thể Hàn Lạc đập vào lồng giam, nặng nề ngã xuống hành lang, miệng không ngừng hộc máu tươi, đứng dậy cũng khó khăn.
“Gì chứ?”
Thang Hổ trợn tròn mắt.
Lâm Chính đi tới bên cạnh Hàn Lạc đã kiệt sức, thản nhiên nói: “Hành lang ở bên kia, nếu anh chạy thì còn có thể sống, tiếp tục đánh nữa, hiệp sau anh nhất định sẽ chết”.
Giọng nói này như có ma lực khiến cho Hàn Lạc ngơ ngác.
Hắn nhìn những kẻ mặc đồ đen đang đi về phía hắn, ánh mắt lần nữa ngập tràn sự hoảng sợ.
Đánh nữa thì chỉ có chết.
Thực lực vốn đã cách biệt, cho dù là đánh tay đôi, Hàn Lạc cũng không phải là đối thủ.
Trận chiến này, hoàn toàn không hề cân sức!
Làm sao bây giờ?
Chạy sao?
Hay là ở lại?
“Nếu anh rời khỏi, cùng lắm sau này không làm chiến sĩ nữa, anh có thể trở về làm cậu chủ của nhà họ Hàn, mỗi ngày ngồi xe thể thao đến quán bar tán gái, hưởng thụ vinh hoa phú quý, cớ sao lại không làm? Nếu giờ anh chết đi, liệu có đáng giá không?”
“Không có danh hiệu thống soái cấp Thiên này, không còn thân phận chiến sĩ, anh vẫn là anh, chuyện này sẽ không thay đổi”.
“Cần gì phải cố chấp như vậy? Không có ý nghĩa gì đâu!”
“Anh tiếp tục năm tháng bình yên, sẽ có người gánh vác mọi chuyện thay anh!”
“Không cần phải mất mạng ở nơi này, không đáng, không đáng đâu!”
Giọng nói của Lâm Chính lại vang lên.
Âm thanh lọt vào tai, nghe đến nỗi đầu óc Hàn Lạc trống rỗng.
Hắn ngơ ngác nhìn Lâm Chính, mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói thành lời.
“Mau chạy đi”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
Hàn Lạc cứng đờ.
“Thần y Lâm cứu chúng tôi với! Mau cứu chúng tôi với!”
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn lẻn đến phía sau hai người, quai hàm run rẩy.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng giết chết bố con Thang Hổ, rời khỏi đây mau!”
Lúc này, một trong bốn người nhỏ giọng nói, sau đó bốn người lại xông đến lần nữa.
Sát ý lao nhanh như nước lũ quét qua bên này.
“Cút đi cho tôi!”
Hàn Lạc đang ngơ ngác bỗng nhiên vùng vẫy đứng lên, hắn quát lớn, lần nữa vung chiến kiếm xông lên phía trước.
Nhưng bất chợt.
Phập phập phập phập...
Bốn thanh dao găm giống như sao băng xuyên qua cơ thể của hắn.
Cơ thể Hàn Lạc bỗng nhiên đứng lại, cả người run lẩy bẩy, yên lặng tại chỗ…
Chương 4045: Bao vây
Không hề do dự!
Không hề chần chừ!
Không nhìn thấy bất kỳ vẻ sợ sệt nào.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn.
Tách! Tách! Tách!
Máu nhỏ xuống đất dọc theo mũi dao.
Hàn Lạc hệt như người máu.
Tim hắn đã bị đâm xuyên, không thể sống được nữa.
Hàn Lạc cúi đầu, hai cánh tay đã yếu ớt rũ xuống như đã không còn sức sống.
Mắt Thang Hổ không còn chút máu, ngây người nhìn cảnh tượng này, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng.
“Thôi xong, toang rồi…”
Thang Gia Tuấn run rẩy, nỗi hoảng sợ vô tận bao phủ lấy cả người hắn.
“Tôi từng gặp người không sợ chết nhưng chưa từng gặp người không sợ chết như thế”.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình”.
Có vài người rút dao găm ra.
Cả người Hàn Lạc phun ra máu, hắn lảo đảo một hồi, sau đó đứng tại chỗ, không còn hơi thở.
Bốn người đưa mắt nhìn Thang Hổ, đều bước đến đó.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Lạc không nhúc nhích tưởng như đã chết đột nhiên ngẩng đầu lên, kiếm chiến trong tay chém mạnh về phía bốn người họ.
“Cái gì?”
Bốn người cảm nhận được sát khí, nghẹn thở không kịp phản ứng.
Phụt!
Chỉ thấy Hàn Lạc nhấc kiếm lên vẽ một hình tròn, lập tức đâm xuyên qua cổ bốn người.
Bốn người đứng sờ đó, đều trợn to mắt nhìn Hàn Lạc, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin.
Hàn Lạc thế mà lại gắng chút sức lực cuối cùng đánh trả lại họ ngay thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.
“Cậu…”
Một người há miệng muốn nói nhưng cổ đã bắn ra rất nhiều máu.
Sau đó đầu bốn người đều rơi xuống đất, lăn dưới đất mấy vòng.
“Chết rồi! Chết rồi!”
Thang Hổ mừng rỡ.
Thang Gia Tuấn vừa sợ vừa mừng, gần như bật khóc: “Bố, chúng ta được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!”
Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên, nhìn bốn thi thể không đầu nhíu mày, đi về phía Hàn Lạc.
“Tướng Lâm, tôi… tôi không trốn, tôi… tôi sẽ không chạy nữa…”
Một tay Hàn Lạc giữ chặt lấy kiếm chiến để chống đỡ cả người, yếu ớt nói.
Vừa nói xong, Hàn Lạc nhắm mắt lại, ngã xuống.
Lâm Chính thở dài, lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm vào trên người Hàn Lạc.
Hàn Lạc vừa đứt hơi bỗng mở mắt ra, thở hổn hển.
“Cái gì?”
Thang Gia Tuấn ngây người.
Thang Hổ lại rất bình tĩnh.
Ông ta từng thấy bản lĩnh của Lâm Chính.
Y thuật của người này đã vượt xa tầm hiểu biết của con người.
“Tôi… tôi vẫn còn sống ư?”
Hàn Lạc hoàn hồn, cảm thấy cả người mình không còn thấy đau, vô cùng ngạc nhiên.
“Đương nhiên là anh còn sống, vì có tôi ở đây”.
Lâm Chính lấy mấy viên thuốc ra rồi ném qua cho hắn.
“Biểu hiện của anh miễn cưỡng có thể thông qua, tôi cho phép anh đến tiền tuyến, anh sang bên cạnh trị thương trước, còn lại để tôi xử lý”.
“Vâng, tướng Lâm”.
Hàn Lạc cầm lấy thuốc đi sang một bên, bỏ thuốc vào miệng.
Mặc dù mạch máu của hắn được nối thêm nhưng vết thương vẫn chưa hồi phục, không thể đánh nhau tiếp được nữa.
Uống xong rồi, vết thương của Hàn Lạc ổn định được hơn phân nửa.
Trái tim hắn run lên.
“Đây là y thuật của tướng Lâm sao? Rõ ràng mình đã chết nhưng sử dụng mấy cây châm bạc và thuốc của tướng Lâm xong thì cảm thấy mình như sắp khỏi”.
“Tướng Lâm… mạnh quá”.
Hàn Lạc mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Nhưng lúc này.
Phành!
Ầm!
Rầm!
Rầm!
Cánh cửa phòng giam cách vách bị ai đó mạnh bạo đẩy ra.
Sau đó rất nhiều người bước ra bao vây mấy người Lâm Chính.