Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 396-400
Chương 396: Tai họa giáng xuống
Là sát thủ sao?
Nhìn những người mặc đồ đen, đeo kính đen này, Lâm Chính nín thở.Anh thực sự không thể tưởng tượng nổi ở một nơi như thế này lại xuất hiện sát thủ.
Đây là Yên Kinh đấy, không phải Giang Thành. Rốt cuộc thì là ai to gan tới mức ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện này chứ?
Lâm Chính đanh mắt, lập tức lao tới tay lái phụ. Lúc này, một tên đã giơ súng lên điên cuồng nã vào Lâm Chính.
Pằng, pằng.
Nòng súng vô tình bắn ra đầy ác liệt. Vị trí trước đó Lâm Chính ngồi bị đạn nã rỗ lổm chổm. Những người xung quanh kêu la không ngớt, bỏ chạy tán loạn.
Lâm Chính luồn ra ngoài núp ở thân xe. Đợi đợt bắn dừng lại anh mới nhảy lên.
Vụt vụt…
Vô số châm bạc phóng ra, đâm thẳng vào người đối phương. Trong nháy mắt, những kẻ này lập tức bất động.
Lâm Chính lấy thêm châm, đâm vào ngực của Vệ Yên. Máu tươi lập tức ngừng chảy.
Anh xử lý sơ qua vết thương cho Vệ Yên, đặt cô vào tay lái phụ đồng thời nhảy về phía những kẻ mặc đồ đen đang đứng bất động như tượng gỗ. Anh lục tìm trong túi áo của chúng, cuối cùng tìm được một mảnh giấy.
Mảnh giấy vừa mới viết xong, chỉ có một dãy số.
Đó chính là số xe của Vệ Yên. Rõ ràng là đám sát thủ này vừa mới được cử tới để đối phó với Lâm Chính.
Chúng phải giết được Lâm Chính trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể. Làm được điều này có lẽ chỉ có một gia tộc.
“Đây chính là thủ đoạn của nhà họ Lâm”.
Lâm Chính nổi giận. Lâm Thái vừa rời đi đã lập tức cho người xử lý Lâm Chính. Đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Lâm Chính nhét mẩu giấy trả lại cho kẻ mặc đồ đen. Anh vào xe, lái thẳng tới bệnh viện.
Tới nơi, Vệ Yên được đưa vào phòng cấp cứu. Cảnh sát cũng có mặt, Lâm Chính đương nhiên là được mời đi để điều tra.
Người trong bóng tối quan sát chuyện này cũng đã lấy điện thoại ra.
“Thưa ông, thất bại rồi ạ”.
“Ờ…vậy điều tra rõ thân phận của người này chưa?”
“Chỉ biết là người này có mối liên hệ với Cung Hỉ Vân ở Giang Thành! Thưa ông, có cần cho người tới Giang Thành tiếp tục theo dõi không ạ?”
“Giang Thành à? Khó nhằn đây. Hiện tại gia tộc rất có hứng thú với thần y Lâm của Giang Thành, muốn tiếp cận cậu ta. Nếu như hành động ở đó mà gây rắc rối cho thần y Lâm thì lại ảnh hưởng tới kế hoạch của gia tộc. Vậy thì tôi sẽ thành tội đồ của cả gia tộc mất”, Lâm Thái đi đi lại lại.
“Thưa ông…người này mà cứ giữ được bức thư máu đó của ông thì phải làm sao?”
“Cũng chẳng là gì. Cậu ta mang tới tôi không nhận là xong, ai lại vì một bức thứ không đầu không đuôi tát vào mặt nhà họ Lâm chúng ta chứ?”
“Thưa ông…ý của ông là…”
“Thôi bỏ qua đi, sau này tính tiếp. Phía bên gia tộc đang bận chuẩn bị đại hội, tôi cũng bận, hơn nữa cũng không biết tại sao mà nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ lại công khai trở mặt với nhà họ Lâm. Tôi phải giải quyết cho xong đã. Còn người này giờ không xử lý được thì tạm gác qua một bên. Những chuyện còn lại cậu xử lý, làm cho gọn gàng chút, rõ chưa?”
“Ông yên tâm ạ. Tôi sẽ thu sếp ổn thỏa”.
Người này bèn tắt máy. Đúng lúc này, Lâm Chính bước ra khỏi cục cảnh át.
Anh gọi điện cho Cung Hỉ Vân, báo Cung Hỉ Vân cho người tới chăm sóc Vệ Yên. Tốt nhất là đón cô ta đi. Bởi vì Lâm Chính không dám đảm bảo là Lâm Thái có cử người tới ra tay nữa hay không.
Lâm Chính rất muốn lập tức đi tính sổ sạch sẽ những ân oán bao năm qua với nhà họ Lâm. Nhưng anh biết, giờ không được kích động, nếu không sẽ sôi hỏng bỏng không.
“Đợi đại hội vậy. Chỉ có như vậy thì mới có thể khiến nhà họ Lâm thân bại danh liệt”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm đấm và tự đi tới sân bay. Trên đường đi, anh gọi điện thoại cho Mãn Thương Hải. Lúc này, Mãn Thương Hải đang nằm nghỉ ngơi sau khi tiến hành chữa trị đơn giản.
Ông ta trong căn phòng tối om. Lúc này, trong căn phòng còn có không ít những nhân vật nòng cốt của võ quán Mãn Thị. Mãn Phúc Tây bị trói hai tay ở trên giường. Bên cạnh là một người đàn ông đang cầm đao trong tay.
Mãn Phúc Tây điên cuồng giãy giụa và gào lên: “Bố! Đừng! Bố tha cho con! Bố! Con xin bố hãy cho con một cơ hội. Con là con của bố mà”.
Thế nhưng Mãn Thương Hải mặc kệ. Người đứng bên cạnh cầm điện thoại tới.
“Cậu Lâm…”, Mãn Thương Hải run rẩy.
“Chân của con trai ông tôi không cần nữa, giữ lại đi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Dứt lời, Mãn Thương Hải kích động đứng bật dậy.
“Cậu Lâm, cậu nói thật sao?”, Mãn Thương Hải nuốt nước bọt.
Ông ta cũng làm bố mà, sao nỡ nhìn thấy còn mình trở thành kẻ tàn phế chứ. Nhưng nếu không làm theo thì chẳng khác gì tự tay chôn sống cả nhà họ Mãn. Ông ta là quán chủ, bên nào nặng, bên nào nhẹ chẳng lẽ lại không rõ?
Ông ta vốn đã tuyệt vọng, thế nhưng lời nói của Lâm Chính đã giúp ông ta lấy lại hi vọng.
“Giúp tôi một việc”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cậu Lâm cứ dặn dò, bất luận là gì, dù nhà họ Mãn có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng thì tôi cũng sẽ làm”, Mãn Thương Hải lên tiếng.
“Giám sát nhất cử nhất động của nhà họ Lâm cho tôi, dù có bất kỳ thông tin gì cũng phải lập tức báo cho tôi”.
“Giám sát nhà họ Lâm sao?”, Mãn Thương Hải hít một hơi thật sâu.
“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính chau mày.
Mãn Thương Hải run rẩy, vội vàng lắc đầu: “Không…không có vấn đề gì ạ. Hoàn toàn không có vấn đề gì”.
“Không có vấn đề gì thì tốt, tôi đợi thông tin của ông”.
Nói xong, Lâm Chính tắt máy. Mãn Thương Hải bỏ điện thoại xuống, thở dài.
“Chủ quản, sao thế ạ?", người đứng bên cạnh vội vàng hỏi.
“Thả Phúc Tây ra”, Mãn Thương Hải mệt nhọc nói.
“Người đó không cần chân của Phúc Tây nữa sao?”, mọi người cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Không cần nữa…có điều, cậu ta muốn tôi làm một chuyện khác còn khó hơn lên trời nữa…”
“Chuyện gì ạ?”
“Giám sát nhà họ Lâm”, Mãn Thương Hải khàn giọng nói.
“Cái gì?”, những người xung quanh nghe thấy thì như sét đánh ngang tai, hoàn toàn không dám tin.
“Gia chủ, điều này…không được đâu, nhà họ Lâm mạnh như vậy, cả cái Yên Kinh này đều nằm trong tầm ngắm của họ, chúng ta nếu theo dõi mà để họ biết thì sẽ chỉ rước thêm họa vào thân thôi”, một người đàn ông của nhà họ Mãn cuống lên nói.
“Nhưng tới nước này rồi, tôi còn có lựa chọn nào khác sao?”, Mãn Thương Hải nghiến rằng: “Lập tức sắp xếp người. Nhớ kỹ, phải dùng những người tinh nhuệ nhất của nhà họ Mãn, không được phép để nhà họ Lâm phát hiện, nếu không…Yên Kinh sẽ không còn võ quán Mãn Thị nữa đâu…”
Mọi người nghe thấy vậy thì tối sầm mặt.
Chương 397: Điện thoại nhà họ Lâm
Lâm Chính biết nhà họ Lâm rất mạnh. Anh bị nhà họ Lâm đuổi đi và cũng từng sống rất lâu ở nhà họ Lâm nên đương nhiên là hiểu rõ.
Nhưng dù sao anh cũng sống ở nhánh phụ mấy năm, rồi lại ở Giang Thành ba năm nên đối với tình hình hiện tại của nhà họ Lâm anh không nắm gì.
Để nhà họ Mãn giám sát nhà họ Lâm là một tình huống khá miễn cưỡng, nhưng thôi cũng kệ. Bởi vì trong mắt anh, nhà họ Mãn chỉ là một quân cờ.
Con đường tương lai nhà họ Mãn lựa chọn thế nào đều do một mình Mãn Thương Hải quyết định.
Sau khi ra khỏi sân bay Giang Thành, Cung Hỉ Vân đích thân tới đón anh. Lâm Chính tới bệnh viện thăm Tô Nhu rồi lại cùng Tần Bách Tùng tới thăm Tần Ngưng.
Tần Ngưng vẫn trong trạng thái người thực vật. Muốn chữa khỏi hoàn toàn cho cô ấy thì cần phải có dược liệu đặc biệt.
Cũng may mà Huyền Y Phái đã bước đầu ổn định, người cũng đã đủ nên Tần Bách Tùng cũng đã bắt đầu cho người đi tìm thuốc cho cháu gái. Về điểm này, Lâm Chính không phản đối.
Vì dù sao thì Tần Ngưng cũng vì anh mới xảy ra chuyện.
Chỉ có điều anh về Giang Thành chưa được bao lâu thì Long Thủ đã tới tìm.
“Cậu Lâm, cậu có thể chữa trị giúp tôi được chưa?”, Long Thủ cầu khẩn. Giờ ông ta chỉ muốn nhanh hồi phục.
“Tôi đã nói thì nhất định sẽ làm”, Lâm Chính hào sảng đap lại, rồi tiến hành điều trị cho Long Thủ ở trong Huyền Y Phái.
Tại học viện.
Một căn phòng được dựng tạm, Lâm Chính lấy châm ra, khử trùng, vận khí và bắt đầu châm cứu. Động tác của anh hết sức thuần thục, từng cây kim với tinh khí được hình thành. Long Thủ im lặng quan sát. Ngoài ông ta ra còn có cả Hùng Trưởng Bạch.
Cả hai cùng nhìn chăm chú, chẳng ai để ý rằng cánh tay của Long Thủ đã dần hồi phục, tất cả đều chỉ cảm thấy phục sát đất trước tài dùng châm tinh diệu của Lâm Chính.
“Cậu Lâm, châm pháp của cậu…có lẽ còn thuần thục hơn gấp nhiều lần của tôi – một người đã luyện châm mười mấy năm. Rốt cuộc thì…cậu đã luyện như thế nào vậy?”, thấy Lâm Chính dừng lại, Hùng Trưởng Bạch bèn thở dài, tỏ vẻ ngưỡng mộ.
“Ông có muốn học không?”
Lâm Chính nhìn ông ta và hỏi. Hùng Trưởng Bạch khựng người, dường như hiểu được ra điều gì đó bèn vội vàng cúi đầu: “Nếu như cậu Lâm không chê thì Trưởng Bạch rất sẵn lòng”.
“Được, vậy sau này tôi tìm thời gian dạy ông”, Lâm Chính gật đầu, tiếp tục châm kim.
“Cảm ơn thầy”, Hùng Trưởng Bạch kích động không ngớt.
Mặc dù ông ta tuổi đã cao nhưng về y thuật thì luôn hi vọng có thể tiến bộ hơn bất kỳ người nào. Long Thủ cũng run rẩy, đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ. Nhưng dù sao thì ông ta vẫn là Long Thủ. Lòng tự tôn của ông ta cao hơn chút. Dù y thuật của thần y Lâm lợi hại nhưng anh còn trẻ quá.
Bắt bản thân bái một người như vậy làm thầy thì ông ta không làm được. Ông ta không vượt qua được quan niệm đó. Long Thủ chỉ thầm thở dài.
Cũng không biết mất bao lâu mà phải một lúc Lâm Chính mới rút châm ra.
“Ông thử đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Long Thủ giơ tay lên, mười ngón tay xòe ra rồi lại nắm lại. Mộc lúc sau ông ta cầm một cây kim lên và phóng ra xa.
Vụt! Cây kim lập tức cắm phập vào tường, đầy uy lực và chuẩn xác.
“Hồi phục rồi…tôi…thật sự hồi phục rồi sao? Thật sự có thể trị khỏi Phần Tịch à?”, Long Thủ trợn tròn mắt, cơ thể kích động run lên lẩy bẩy.
Ông ta vội vàng đứng dậy cúi mình trước Lâm Chính: “Cảm ơn cậu Lâm”.
“Không cần cảm ơn, tôi chỉ thực hiện đúng lời hứa mà thôi. Huống hồ ông vẫn chưa khỏi hoàn toàn đâu, cần điều trị thêm ba tuần nữa thì mới hồi phục hoàn toàn”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Long Thủ gật đầu, nhảy cẫng lên vì vui mừng. Chẳng có điều gì quan trọng hơn điều này nữa. Ông ta tưởng cả đời này mình sẽ không thể cầm châm được nữa, thật không ngờ lại có thể hồi phục nhanh như vậy.
Hơn nữa…không ngờ Phần Tịch như trong truyền thuyết lại có thể trị khỏi được thật.
Trời ơi! Rốt cuộc thần y Lâm là thần thánh phương nào vậy.
“Ông nghỉ ngơi đi. Tôi còn có việc nên đi trước đây. Lần sau trị liệu tôi sẽ gọi điện co ông”, Lâm Chính cất châm đi và đứng dậy.
“Thần y Lâm, xin hãy dừng bước”, Long Thủ vội vàng kêu lên.
“Còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
“Chuyện này…”, Long Thủ do dự rồi nói khẽ: “Thần y Lâm, là thế này. Người mà lần trước giúp cậu…cậu xem…”
“À…người đó à?”, Lâm Chính chợt nhớ ra và gật đầu: “Ông không nói thì tôi quên mất…Ông sắp xếp giúp tôi! Tôi sẽ tới xem thế nào”.
“Thần y Lâm, mong là cậu có thể sắp xếp sớm một chút, bởi vì vị đó…sợ là không cầm cự được lâu nữa”, Long Thủ nói tiếp.
“Nghiêm trọng vậy cơ à?”
Lâm Chính giật mình: “Ông ta bị triệu chứng như thế nào?”
“Rất lạ, tôi cũng không biết nữa…”, Long Thủ lắc đầu: “Lúc trước tôi có sử dụng một ít dược liệu quý duy trì mạng sống cho ông ta nhưng mỗi năm mỗi yếu, cũng không cầm cự được bao lâu nữa, nên nếu càng để lâu thì càng khó trị”.
“Tôi biết rồi”, Lâm Chính xoa cằm, thản nhiên lên tiếng: “Một tiếng nữa điều xe tới đón tôi, tôi tới viện điều dưỡng một chuyến trước đã”.
“Dạ”
Long Thủ gật đầu rồi lập tức gọi điện thoại. Lâm Chính tới viện điều dưỡng điều trị cho Trịnh Nam Thiên.
Nhờ vào việc đều đặn được châm cứu và dùng thuốc mà Trịnh Nam Thiên đã hồi phục được bảy, tám phần rồi.
Mọi người vui mừng lắm. Nhất là những nhân vật tầm cỡ của khu vực sau khi biết tin thì đều đưa vệ binh tới thăm thủ trưởng cũ.
Ai cũng tỏ ra cảm kích vô cùng. Thế nhưng Trịnh Nam Thiên vẫn yêu cầu mọi người phải tuyệt đối giữ bí mật. Rõ ràng là ông ta đã chuẩn bị tâm lý để phản công. Nếu như thông tin ông ta sắp hồi phục bị rò rỉ thì sẽ gây ra rất nhiều bất lợi.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Huống hồ sau khi ông bị thương, phía đối phương càng lúc càng ngang tàng, ông ta thật chỉ muốn đàn áp chúng đến chết.
“Lâm Chính, cậu đúng là quý nhân của chúng tôi!”, một người có gắn một ngôi sao trên vai áo bước tới nắm chặt tay Lâm Chính.
“Đừng khách sáo”, Lâm Chính mỉm cười.
“Lâm Chính, tối nay ở lại ăn cơm đi, chúng ta làm vài chén”, Trịnh Nam Thiên bật cười.
“Thôi khỏi tướng quân, tôi còn có việc”, Lâm Chính mỉm cười.
Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Lâm Chính lấy máy ra, nhìn số điện thoại và chau mày. Là số điện thoại của nhà họ Lâm…
“Xin lỗi, tôi nghe máy”, Lâm Chính cười với mọi người.
“Không có gì, cậu bận đi”.
Trịnh Nam Thiên mỉm cười. Lâm Chính đưa máy lên tai. Đầu dây bên kia là một giọng nói lạnh như bằng truyền tới.
“Lâm Chính! Có phải là nên giải thích điều gì đó không nhỉ?”
“Giải thích gì?", Lâm Chính đáp lại.
Mặc dù anh nói rất nhỏ nhưng xung quanh có vẻ đều nghe thấy và quay qua nhìn.
Chương 398: Đông y toàn lừa đảo
Phản ứng của Lâm Chính khiến cho đối phương tức điên. Giọng nói của người này càng lúc càng mất lịch sự:
“Chúng tôi bảo cậu đi liên hệ với thần y Lâm của Giang Thành, tại sao cậu không làm theo? Tại sao không có đáp án? Sao, cậu coi lời nói của chúng tôi là gió bên tai đúng không?”
“Tôi nhớ là mình đầu có hứa sẽ giúp các ông liên hệ với thần y Lâm đâu”, Lâm Chính hờ hững đáp.
“Cậu nói cái gì?”, người này lập tức nâng tông.
“Hôm trước các người nói xong bèn tắt mắt, có nghe xem ý tôi thế nào đâu?”, Lâm Chính nói tiếp.
“Vậy ý cậu là gì?”, người này đanh giọng.
“Tôi không làm được”, Lâm Chính khinh thường đáp trả.
Im lặng.
“Mặc dù Lâm Chính tôi là kẻ bỏ đi nhưng cũng không thể nào dâng vợ mình cho người khác đề cầu xin được. Chắc các người không hiểu con người tôi rồi”, Lâm Chính lại nói.
Dứt lời, đầu dây bên kia bật cười.
“Cậu là đồ con hoang, vô dụng mà thôi. Nếu không có mẹ cậu sắp xếp để cậu có được một cô vợ như hoa như ngọc như thế thì cậu tưởng cậu có được cơ hội ngày hôm nay sao? Đừng nói nhiều, trong vòng ba ngày phải có kết quả cho tôi. Đây là lựa chọn duy nhất của cậu, cũng là lựa chọn cuối cùng. Nếu như không biết trân trọng cậu sẽ mất tất đấy. Tin tôi đi. Cậu biết sức mạnh của nhà họ Lâm là như thế nào mà".
Nói xong người này lại tắt máy, dường như chẳng muốn nghe thêm từ Lâm Chính. Lâm Chính nhìn điện thoại, bật cười.
“Lâm Chính, sao thế? Gặp phải rắc rối gì à?”, Trịnh Nam Thiên chau mày.
Mặc dù nội dung cụ thể ông ta không biết nhưng từ giọng điệu của Lâm Chính có thể đoán ra, rõ ràng là không phải chuyện gì tốt đẹp.
“À, không có gì…Chỉ là một tên khốn nạn làm phiền tôi thôi. Tôi không quan tâm”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy sao?”, Trịnh Nam Thiên chau mày.
“Thần y Lâm, nếu như có gặp khó khăn gì thì có thể nói với chúng tôi. Nếu trong phạm vi cho phép thì tôi nhất định sẽ giúp cậu”, mọi người xung quanh cũng nói thêm vào.
“Không cần đâu, cảm ơn mọi người”.
Lâm Chính cười nói: “Các vị, tôi vẫn còn có việc, không ở lại lâu được. Hẹn gặp lại”.
“Vậy thì tốt, thần y Lâm, để tôi bảo Tiểu Triệu tiễn cậu”.
“Không cần, không cần…”
Lâm Chính từ chối, sau đó rời đi. Trịnh Nam Thiên nhìn theo bóng lưng Lâm Chính. Ông ta khẽ chau mày.
“Ông sao thế?”
“Tôi đang nghĩ về chuyện của Lâm Chính”.
“Thần y Lâm là kỳ nhân. Có những việc cậu ấy sẽ tự xử lý, ông đừng lo lắng.
“Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi hình như có nhắc tới “nhà họ Lâm”.
“Cái gì? Nhà họ Lâm?”, đám đông thất kinh, mặt mày tối sầm.
“Tiểu Triệu, đi điều tra đi”.
“Vâng, thủ trưởng”.
...
Sau khi ra khỏi viện, Lâm Chính lên xe do Long Thủ sắp xếp và rời khỏi Giang Thành.
Chiếc xe phóng vọt ra khỏi tỉnh, tới tỉnh Quế Vân. Lâm Chính khá bất ngờ. Tỉnh Quế Vân có ngọn núi Vân Cư khá nổi tiếng. Nghe nói ở đây có một cao tăng đắc đạo được rất nhiều người tôn kính.
Đương nhiên, chiếc xe không lái về chùa Vân Cư trên núi này mà là lái về phía Tây Nam của chùa.
Ở đây có một sơn trang mới xây. Sơn trang rất yên tĩnh, chỉ có vài người mặc đồng phục lao động đi ra đi vào. Chiếc xe lái vào sơn trang, lập tức có một người thanh niên mặc vest bước tới. Người này vội vàng mở cửa cho Lâm Chính.
“Xin hỏi là thần y Lâm phải không? Tôi tên là Lương Sinh!”
“Chào anh!”, Lâm Chính bắt tay với Lương Sinh nhưng anh ta tỏ ra vô cùng sốt ruột.
“Thần y Lâm, xin lỗi anh. Chắc anh không thể nào nghỉ ngơi được rồi. Tình hình của ông nội tôi rất tệ. Anh có thể nào tới xem cho tình hình của ông tôi trước được không? Thật sự xin lỗi anh”, Lương Sinh nóng ruột nói.
“Được, anh dẫn tôi đi”, Lâm Chính gật đầu.
Bệnh nhân luôn được ưu tiên. Vào lúc nước sôi lửa bỏng thì Lâm Chính cũng không thích làm màu. Lương Sinh mừng rỡ, lập tức dẫn Lâm Chính vào trong sân chính. Thế nhưng trước tới nơi thì đã nghe thấy tiếng ho kéo dài từ trong vọng ra.
“Hả?”
“Ông chủ lại ho ra máu rồi”
“Mau, mau lấy thuốc cầm máu.
Tiếng kêu thất thanh vang lên. Ngay sau đó là vài người giúp việc vội vàng lao ra. Trong đó có một người bưng chậu nước, bên trong toàn là máu tươi và khăn.
Lương Sinh nhìn thấy thì tái mặt. Lâm Chính liếc nhìn. Anh cũng chau chặt mày.
Máu này…đều biến thành máu đen rồi sao?
Rõ ràng là tình hình của bệnh nhân vô cùng nghiêm trọng. Hai người lập tức bước vào.
Cảnh tưởng trong phòng đáng sợ hơn Lâm Chính tưởng tượng rất nhiều. Đây nào phải căn phòng? Mà giống như một phòng phẫu thuật quy mô lớn thì đúng hơn.
Tất cả đều là máy móc, đông tây y đều có cả. Một bàn đầy thuốc được đặt bên cạnh, giá trị không hề nhỏ.
Một người đàn ông đang được truyền dịch nằm trên giường. Xung quanh là vài người bác sĩ và y tá đang tiến hành chăm sóc ông ta. Nhưng có vẻ như chẳng có hiệu quả gì.
“Tôi đề nghị lập tức tiến hành phẫu thuật”, lúc này, một bác sĩ lên tiếng.
“Còn phẫu thuật sao? Lần này lần thứ mấy rồi? Vết thương lần trước chẳng phải vẫn chưa lành à? Các người muốn ông nội tôi chết trên bàn mổ chắc?”, Lương Sinh tức giận gầm lên.
Đám đông nghe thấy vậy mới để ý là Lương Sinh vừa mới tới. Tất cả đều im bặt.
“Cậu Lương, chúng tôi cũng bất lực. Trước mắt tình hình của bệnh nhân rất nguy kịch, phải tiến hành phẫu thuật thôi”, người bác sĩ thở dài.
“Hừ, các người chữa trị cho ông nội tôi bao năm qua một không có lấy một chút hiệu quả nào. Các người tới lừa tiền của nhà họ Lương thì có”, Lương Sinh nổi giận.
Mấy người bác sĩ không nói gì nữa.
“Các người đi đi. Ông nội tôi đã tìm được thần y tới chữa bệnh rồi. Đi hết đi”, Lương Sinh bực bội nói.
“Thần y sao?”, mấy người này đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính.
“Trẻ quá”.
“Cậu Lương, cậu nói người này sao?”
“Anh bạn này tốt nghiệp trường nào vậy? Làm y bao lâu rồi?”, đám người này nghi ngờ rồi lên tiếng.
“Tôi không tốt nghiệp trường nào cả, tôi học Đông y”, Lâm Chính cười nói.
“Cái gì? Đông y?”
“Trẻ vậy mà đã là bác sĩ Đông y sao?”
“Trước đây cũng có một ông cụ làm Đông y tới xem. Nghe nói là nổi tiếng lắm nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì. Cậu Lương giờ lại gọi cậu nhóc này tới à…”
Đám đông cảm thấy không tin. Chẳng ai tin được cả.
Thế nhưng Lương Sinh mặc kệ, anh ta chỉ hét lên: “Các người không chữa được thì có nghĩa là người khác cũng thế chắc? Đi, đi hết đi”.
Lương Sinh đuổi hết đám người đi. Bọn họ chỉ biết lắc đầu rời đi. Lúc này, bỗng có một giọng nói khác vang lên.
“Chị nói này em trai, chị bảo bao nhiêu lần rồi, Đông y toàn lừa người ta thôi, sao em còn gọi đến làm gì?"
Chương 399: Đuổi người
Dứt lời, vài bóng hình bước vào. Đi đầu là một cô gái với thân hình đầy nóng bỏng. Cô gái trang điểm nhẹ mang vẻ quyến rũ trưởng thành rất thu hút người khác.
Phía sau cô gái là một nhóm người tóc vàng mắt xanh. Bọn họ mặc áo blouse trắng, trên ngực đều có một huy hiệu đặc biệt.
“Đó là huy hiệp của Hiệp hội y học nước Mễ. Những người này…lẽ nào…là người của hiệp hội Mễ sao?”
Một bác sĩ thốt lên khi nhìn thấy những huy hiệu này. Cả căn phòng như muốn vỡ òa.
“Cái gì? Hiệp hội y học nước Mễ sao? Ôi trời, cô Lương, cô có thể mời được cả họ cơ à?”
“Rốt cuộc phải mạnh tới mức nào mới có thể làm được chứ?”
Đám đông bàng hoàng, tất cả đều nhìn đám người này bằng ánh mắt sáng như sao. Đây là người của Hiệp hội y học nước Mễ đấy.
Là tiêu chuẩn cao nhất trong giới y của thế giới. Đám bác sĩ rất muốn có thể tiếp cận được họ nhưng có cô Lương đứng đây nên họ chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi.
“Nào, em trai, để chị giới thiệu cho cho em nhé. Mấy người này là thành viên của Hiệp hội Y học nước Mễ. Đây là George, đây là cô Lita! Tất cả đều là những bác sĩ hàng đầu ghế giới. Những máy móc mà chị mua ở đây cũng đều là chuẩn bị cho họ. Ông nội giờ không phải lo lắng nữa, đưa người kia của em đi đi”.
Cô gái nói bằng vẻ vô cảm.
“Chị à. Đây là thần y Lâm của Giang Thành. Là người mà Long Thủ giới thiệu. Chắc chị nghe nói về thần y Lâm chứ? Sao chị có thể xưng hô như vậy được! Chắc chắn anh ấy có cách cứu ông nội”, Lương Sinh sốt ruột, vội vàng giải thích.
Lâm Chính không phải người dễ mời tới, sao có thể nói như thế được.
“Cái gì mà thần y Lâm với Long Thủ chứ? Lương Sinh, em tỉnh táo lại, toàn là lừa đảo cả đấy ! Trước đó mọi người cũng nói Long Thủ có thể cứu được ông nội. Kết quả thì sao? Bệnh của ông có khởi sắc không? Chị nói cho em biết Lương Sinh, giờ tất cả gia tộc đều tỏ ra bất mãn với chúng ta. Nếu không thể chữa khỏi cho ông thì chúng ta là những người có tội đấy”, cô gái họ Lương chỉ thẳng vào mặt Lương Sinh.
Lương Sinh tái mặt, không biết phản phản biện thế nào.
“Cậu Lương, Đông y từ trước tới nay không hề có cơ sở khoa học. Theo như suy đoán của chúng tôi, dùng Đông y trị bệnh thì chỉ dựa vào hai thứ, một là vận khí, hai là nhân tố tâm lý. Thời cổ đại có thuật thôi miên trị bệnh, thế nên các vị làm Đông y khi trị bệnh đều đầy tự tin và có khả năng nắm bắt tâm lý rất tốt. Cảm giác như có thể khiến tất cả hài lòng. Và khi tâm lý tốt thì khả năng miễn dịch cũng được nâng cao. Hoặc đúng là có một số loại dược liệu có tác dụng thật, mèo mù chẳng may vớ cá rán nên chữa khỏi bệnh thôi. Tình hình của ông nhà nghiêm trọng thế này mà cậu lại có thể giao cho cậu ta được sao?”
Một bác sĩ mắt xanh mỉm cười nói. Anh ta chính là George. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ khinh thường, kể cả nhìn Lâm Chính cũng cùng một thái độ như thế.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn chau mày.
Anh không nói gì, chỉ nhìn ông cụ trên giường bệnh và suy nghĩ. Một lúc sau anh lên tiếng: “Tôi là người có ơn báo ơn. Nếu lần này không phải nhà họ Lương giúp tôi thì tôi cũng sẽ không tới. Người bệnh đang trong tình trạng nguy kịch, không thể kéo dài thêm được nữa. Tôi biết tiêu chuẩn của nước Mễ rất cao, nhưng trên thực tế cũng có rất nhiều người trong hiệp hội phải thừa nhận hiệu quả của Đông y. Tôi thấy nên để tôi kiểm tra, đừng kéo dài thời gian nữa”.
Những bác sĩ này đều hiểu tiếng Trung cả. Nghe thấy Lâm Chính nói vậy, mọi người bỗng cảm thấy buồn cười. George còn bật cười thành tiếng.
“Ha ha, anh bạn này, câu chuyện cười của anh buồn cười quá. Chúng tôi đều tin vào khoa học. Đông y sao? Thôi bỏ đi. Anh nói người của hiệp hội cũng phải thừa nhận Đông y, vậy anh nói xem đó là kẻ ngốc nào vậy?”
George mỉm cười nhìn Lâm Chính. Những người khác cũng vậy. Lúc này, Lương Sinh cũng quay qua nhìn anh.
Thấy vậy Lâm Chính chỉ chậm rãi nói: “Chắc là mọi người cũng biết đấy. Cô ấy là phó hội trưởng của hiệp hội, cô Anna”.
“Cái gì? Anna sao?", tất cả đều trố tròn mắt, nhì Lâm Chính bằng vẻ không dám tin, sau đó họ ôm bụng cười.
“Anh nói cái gì?”
“Cô Anna? Anh đùa hơi quá rồi đấy!”
“Ai cũng có thể tin Đông y nhưng Anna thì tuyệt đối không thể. Cô ấy đạt vô số giải thưởng quốc tế và trước đây cũng từng nói Đông y là thứ không đáng tin nhất. Lẽ nào anh tưởng cô Anna lại tự tay tát chính mặt mình à?”
“Thật nực cười, đầu óc của tên lừa đảo này có cái gì vậy?”, đám đông chế nhạo, chẳng ai tin được điều anh nói.
Người phụ nữ tên Lita cũng không chịu nổi được sự điên loạn của Lâm Chính nên đã nói với Lương Hồng Anh: “Cô Lương, xin hãy mời những người không liên quan rời đi. Chúng tôi cần lập tức kiểm tra cho bệnh nhân. Thời gian cấp bách, đừng để chậm trễ thêm nữa”.
“Được!”
Lương Hồng Anh gật đầu, trừng mắt với Lương Sinh: “Ra ngoài! Mau lên”.
Lương Sinh thở dài, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, tôi…xin lỗi…anh ra ngoài cùng với tôi được không?”
Lâm Chính cũng không nhiều lời, cứ thế bước ra khỏi phòng.
“Thần y Lâm, tôi lập tức sắp xếp phòng để anh ở lại”, Lương Sinh vừa bước ra đã nói bằng vẻ áy náy.
“Không cần đâu, thời gian gấp gáp, anh sắp xếp xe cho tôi về Giang Thành đi”.
“Chuyện này…thần y Lâm”, Lương Sinh do dự, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Anh Lương, không phải tôi không chữa mà là người nhà họ Lương không tin tôi. Tôi biết không phải do anh. Tôi cũng vì thực hiện lời hứa, còn những chuyện khác thì để nhà họ Lương tự xử lý. Vậy nên tôi cũng xin lỗi”.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Lương Sinh há miệng, nhưng không biết nói gì, chỉ đành thở dài: “Nếu đã như vậy thì…thôi được, tôi sẽ sắp xếp xe để anh về lại Giang Thành. Thần y Lâm, làm phiền anh quá”.
Nói xong, Lương Sinh cúi mình trước thần y Lâm. Lâm Chính gật đầu, cũng không nói thêm gì. Một lúc sau xe tới, người bèn lên xe rời đi.
Lương Hồng Anh và mấy bác sĩ Mỹ vẫn ở trong phòng với ông cụ. Cô ta bước ra.
“Người đi rồi à?”, Lương Hồng Anh thản nhiên hỏi.
“Đi rồi…”
“Hừ, em có thể trưởng thành hơn chút không? Loại lừa đảo mà cũng mời tới nhà nữa? Em muốn hại chết ông nội đấy à?”
“Chị, chị không tin Đông y, nói gì cũng vô ích”, Lương Sinh tức giận: “Thần y Lâm không phải là người mà ai cũng mời được đâu. Giờ đã mất cơ hội, lỡ những người kia không chữa được thì sao?”
“Không chữa được? Không thể nào. Bọn họ mà không chữa được thì em nghĩ thần y Lâm chữa được chắc?”, Lương Hồng Anh tỏ vẻ khinh thường: “Nếu như mấy người George không chữa được thì chị sẽ đích thân mời thần y Lâm quay lại, được chưa?”
“Chị…”, Lương Sinh tức tới mức á khẩu.
Nhưng đúng lúc này. Có âm thanh kỳ lạ từ trong phòng vọng ra. Hai người giật mình, vội vàng quay qua nhìn…
Chương 400: Thầy của Anna
Tình huống lúc này khiến hai chị em sợ hết hồn. Lương Sinh vội vàng mở cửa định xem bên trong thế nào thì bỗng bị Lương Hồng Anh ngăn lại.
“Bác sĩ người ta đang cứu người, em đừng làm loạn. Nếu xảy ra sơ suất, em chịu nổi trách nhiệm không?”, Lương Hồng Anh khẽ quát.
Lương Sinh im lặng.
Thế nhưng, bên trong không ngừng phát ra những tiếng kêu kỳ lạ, tiếng bước chân gấp rút, thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng thở gấp của George, Lita.
Có vẻ như việc chữa trị đã xảy ra vấn đề. Lương Hồng Anh chau mày. Lương Sinh cũng cuống cả lên.
“Chị, có khi nào bên trong xảy ra chuyện rồi không?”
“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Em đừng bận tâm là được!”, Lương Hồng Hanh tỏ ra khó chịu.
Đúng lúc này…
Cạch!
Cánh cửa mở ra. Lita bước ra ngoài.
“Cô Lita, thế nào rồi? Ông nội tôi không sao chứ?”, Lương Sinh vội vàng hỏi.
Lita không thèm bận tâm, chỉ gấp rút lấy điện thoại ra và gọi. Lương Hồng Anh nhìn xuống chiếc áo trắng trên người Lita, cô ta thấy máu tươi bắn cả lên áo.
Hai người tái mặt. Sau khi gọi điện, chỉ thấy Lita nói gì đó bằng tiếng Anh một cách gấp gáp. Hai người họ cũng hiểu được một chút tiếng Anh nên chăm chú lắng nghe.
“Hội trưởng Anna, tình hình của bệnh nhân rất tệ, chúng tôi không ngờ là ông ta lại xuất huyết nhiều như thế. Mặc dù đã truyền máu nhưng người bệnh vẫn có hiện tượng suy kiệt. Chúng tôi không tìm ra được nguyên nhân…”
Linta vừa nói dứt lời thì Lương Hồng Anh và Lương Sinh đã trố tròn mắt.
“Cái gì?”
“Mọi người…không trị được cho ông nội của tôi sao?”, Lương Hồng Anh chất vấn.
“Sao có thể như vậy được chứ?”, Lương Sinh sững sờ.
Lita lúc này như sắp khóc tới nơi: “Hội trưởng Anna, chúng tôi phải làm sao, cô mau tới đi?”
“Năm tiếng nữa sao…sợ là bệnh nhân không đợi được lâu như vậy đâu…”
“Tìm người sao? Tìm ai? Hoa Quốc có ai có thể giúp được chúng tôi không?”
“Thần y Lâm ở Giang Thành ạ? Tìm người này là được phải không?”
“Cô nói gì? Cô là học trò của anh ta sao?”
Lita nói một lúc nữa thì tắt máy với vẻ mặt thất kinh. Hai chỉ em Lương Sinh lúc này như hóa đá.
Anna nói gì? Thần y Lâm của Giang Thành?Học trò?
Cô ta thật sự vừa rồi đúng là đang nói chuyện với hội trưởng Anna đấy chứ? Hai chị em cũng như muốn nổ tung não.
Đúng lúc này, Lita cũng quay người lại nói với Lương Hồng Anh: “Thật xin lỗi cô Lương, tình hình của bệnh nhân rất tệ. Mặc dù chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng hi vọng hầu như không có”.
“Không thể nào? Mọi người là đội bác sĩ với y học hiện đại nhất thế giới cơ mà? Sao lại không cứu được ông nội của tôi chứ? Nhất định mọi người phải nghĩ cách, phải nghĩ cách?”, Lương Hồng Anh hét lên.
Theo quan điểm của cô ta nếu như đến cả y học quốc tế còn bó tay thì cô ta thật sự không biết phải tìm ai. Lương Sinh cũng cuống cả lên.
Đúng lúc này, Lita nói: “Tôi vừa gọi điện cho phó hội trưởng của hiệp hội, hơn nữa còn nhờ cô ấy giúp đỡ”.
“Có thể mời cô ấy tới không? Chúng tôi sẽ điều chuyên cơ đi đón”.
“Cô Anna giờ ở cách xa chúng ta quá. Dù có chuyên cơ thì cũng cần tới năm tiếng đồng hồ. Sợ rằng người bệnh không cầm cự được lâu như thế”.
“Vậy…vậy phải làm sao?”, Lương Hồng Anh tuyệt vọng.
“Cô Anna nói ở Hoa Quốc có một người có thể chữa được cho bệnh nhân?”, Lita nói.
Lương Hồng Anh tim đập thình thịch, cẩn trọng hỏi: “Ai vậy?”
“Một người tên là thần y Lâm của Giang Thành. Tôi cũng không biết người này. Nếu như mọi người có thể mời được thì theo như cô Anna nói sẽ có hi vọng chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân”. Lita nói tiếp.
“Hả?”
Hai người nghe như sét đánh ngang tai. Nhất là Lương Hồng Anh. Cô ta như người mất hồn, há hốc miệng.
“Cô Lita…cô chắc chứ? Cô Anna nói thần y Lâm có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi đúng không? Không phải nói …cô Anna không tin vào Đông y sao?”, Lương Sinh bừng tỉnh, lắp bắp hỏi.
“Tôi cũng không biết rốt cuộc là thế nào, nhưng chắc chắn là cô Anna đã nói với tôi như vậy”.
“Cô Anna nói cô ấy là…học trò của thần y Lâm nữa”, Lita tỏ ra bất lực.
Dù không thể chấp nhận nhưng điều này do đích thân Anna nói ra nên cũng chẳng thể làm thế nào khác.
Nghe thấy vậy, Lương Hồng Anh cảm thấy không thể nào chấp nhận được sự thật này. Hai mắt cô ta trống rỗng nhìn Lita, miệng thì há hốc. Cả người hóa đá.
“Cô Lương, cô không sao chứ?”, Lita vội vàng hỏi.
“Không…không sao…”, Lương Hồng Anh hoàn hồn.
“Không sao là tốt rồi. Hi vọng mọi người có thể nhanh chóng tìm được thần y Lâm. Người bệnh nguy kịch lắm rồi. Giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào anh ta mà thôi”.
Lita nói xong bèn quay trở lại phòng.
Lương Sinh nhìn Lương Hồng Anh bằng ánh mắt phức tạp: “Chị, giờ phải làm sao đây?”
“Chị…chị không biết nữa…”, Lương Hồng Anh đau đớn nói.
“Thần y Lâm đang trên đường quay về Giang Thành, em sẽ lập tức gọi điện cho Tiểu Lý, để Tiểu Lý đưa thần y Lâm quay trở lại”, Lương Sinh nói.
Lương Hồng Anh mím mối, khẽ nói: “Vậy…vậy thì tốt’.
Lương Sinh gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra gọi. Một lúc sau anh ta tái mặt, quay qua nhìn Lương Hồng Anh.
“Thần y Lâm nói sao?”, Lương Hồng Anh sốt ruột hỏi.
Lương Sinh lắc đầu, thở dài: “Thần y Lâm nhất quyết đòi quay về Giang Thành. Anh ấy nói…đã không còn nợ nhà họ Lâm điều gì nữa, vì vậy…sẽ không chữa trị cho ông nội…”
“Cái gì?”
Lương Hồng Anh bàng hoàng: “Được lắm dám đối đầu với nhà họ Lương sao? Lương Sinh, gọi điện cho Tiểu Lý, ép thần y Lâm quay lại đây. Bảo Tiểu Lý nói rằng nếu anh ta không chữa bệnh cho ông nội thì chị sẽ khiến anh ta biến mất khỏi Giang Thành luôn!”
“Chị, trước đây thần y Lâm đã nói, con người anh ấy thích hòa bình. Huống hồ, chị làm như vậy, thần y Lâm mà nhất quyết không chữa thì sao? Lẽ nào chị lại để tuột mất cơ hội duy nhất chữa bệnh cho ông?”, Lương Sinh thở dài.
“Vậy ý của em là…”
“Chị, không phải trước đó chị từng nói, nếu bọn họ không chữa được thì chị sẽ đích thân mời thần y Lâm sao?”, Lương Sinh đột nhiên nói.
Lương Hồng Anh tái mét mặt.
“Chị, giờ chúng ta chỉ còn biết trông chờ vào thành ý của chị mà thôi…”
Là sát thủ sao?
Nhìn những người mặc đồ đen, đeo kính đen này, Lâm Chính nín thở.Anh thực sự không thể tưởng tượng nổi ở một nơi như thế này lại xuất hiện sát thủ.
Đây là Yên Kinh đấy, không phải Giang Thành. Rốt cuộc thì là ai to gan tới mức ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện này chứ?
Lâm Chính đanh mắt, lập tức lao tới tay lái phụ. Lúc này, một tên đã giơ súng lên điên cuồng nã vào Lâm Chính.
Pằng, pằng.
Nòng súng vô tình bắn ra đầy ác liệt. Vị trí trước đó Lâm Chính ngồi bị đạn nã rỗ lổm chổm. Những người xung quanh kêu la không ngớt, bỏ chạy tán loạn.
Lâm Chính luồn ra ngoài núp ở thân xe. Đợi đợt bắn dừng lại anh mới nhảy lên.
Vụt vụt…
Vô số châm bạc phóng ra, đâm thẳng vào người đối phương. Trong nháy mắt, những kẻ này lập tức bất động.
Lâm Chính lấy thêm châm, đâm vào ngực của Vệ Yên. Máu tươi lập tức ngừng chảy.
Anh xử lý sơ qua vết thương cho Vệ Yên, đặt cô vào tay lái phụ đồng thời nhảy về phía những kẻ mặc đồ đen đang đứng bất động như tượng gỗ. Anh lục tìm trong túi áo của chúng, cuối cùng tìm được một mảnh giấy.
Mảnh giấy vừa mới viết xong, chỉ có một dãy số.
Đó chính là số xe của Vệ Yên. Rõ ràng là đám sát thủ này vừa mới được cử tới để đối phó với Lâm Chính.
Chúng phải giết được Lâm Chính trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể. Làm được điều này có lẽ chỉ có một gia tộc.
“Đây chính là thủ đoạn của nhà họ Lâm”.
Lâm Chính nổi giận. Lâm Thái vừa rời đi đã lập tức cho người xử lý Lâm Chính. Đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Lâm Chính nhét mẩu giấy trả lại cho kẻ mặc đồ đen. Anh vào xe, lái thẳng tới bệnh viện.
Tới nơi, Vệ Yên được đưa vào phòng cấp cứu. Cảnh sát cũng có mặt, Lâm Chính đương nhiên là được mời đi để điều tra.
Người trong bóng tối quan sát chuyện này cũng đã lấy điện thoại ra.
“Thưa ông, thất bại rồi ạ”.
“Ờ…vậy điều tra rõ thân phận của người này chưa?”
“Chỉ biết là người này có mối liên hệ với Cung Hỉ Vân ở Giang Thành! Thưa ông, có cần cho người tới Giang Thành tiếp tục theo dõi không ạ?”
“Giang Thành à? Khó nhằn đây. Hiện tại gia tộc rất có hứng thú với thần y Lâm của Giang Thành, muốn tiếp cận cậu ta. Nếu như hành động ở đó mà gây rắc rối cho thần y Lâm thì lại ảnh hưởng tới kế hoạch của gia tộc. Vậy thì tôi sẽ thành tội đồ của cả gia tộc mất”, Lâm Thái đi đi lại lại.
“Thưa ông…người này mà cứ giữ được bức thư máu đó của ông thì phải làm sao?”
“Cũng chẳng là gì. Cậu ta mang tới tôi không nhận là xong, ai lại vì một bức thứ không đầu không đuôi tát vào mặt nhà họ Lâm chúng ta chứ?”
“Thưa ông…ý của ông là…”
“Thôi bỏ qua đi, sau này tính tiếp. Phía bên gia tộc đang bận chuẩn bị đại hội, tôi cũng bận, hơn nữa cũng không biết tại sao mà nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ lại công khai trở mặt với nhà họ Lâm. Tôi phải giải quyết cho xong đã. Còn người này giờ không xử lý được thì tạm gác qua một bên. Những chuyện còn lại cậu xử lý, làm cho gọn gàng chút, rõ chưa?”
“Ông yên tâm ạ. Tôi sẽ thu sếp ổn thỏa”.
Người này bèn tắt máy. Đúng lúc này, Lâm Chính bước ra khỏi cục cảnh át.
Anh gọi điện cho Cung Hỉ Vân, báo Cung Hỉ Vân cho người tới chăm sóc Vệ Yên. Tốt nhất là đón cô ta đi. Bởi vì Lâm Chính không dám đảm bảo là Lâm Thái có cử người tới ra tay nữa hay không.
Lâm Chính rất muốn lập tức đi tính sổ sạch sẽ những ân oán bao năm qua với nhà họ Lâm. Nhưng anh biết, giờ không được kích động, nếu không sẽ sôi hỏng bỏng không.
“Đợi đại hội vậy. Chỉ có như vậy thì mới có thể khiến nhà họ Lâm thân bại danh liệt”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm đấm và tự đi tới sân bay. Trên đường đi, anh gọi điện thoại cho Mãn Thương Hải. Lúc này, Mãn Thương Hải đang nằm nghỉ ngơi sau khi tiến hành chữa trị đơn giản.
Ông ta trong căn phòng tối om. Lúc này, trong căn phòng còn có không ít những nhân vật nòng cốt của võ quán Mãn Thị. Mãn Phúc Tây bị trói hai tay ở trên giường. Bên cạnh là một người đàn ông đang cầm đao trong tay.
Mãn Phúc Tây điên cuồng giãy giụa và gào lên: “Bố! Đừng! Bố tha cho con! Bố! Con xin bố hãy cho con một cơ hội. Con là con của bố mà”.
Thế nhưng Mãn Thương Hải mặc kệ. Người đứng bên cạnh cầm điện thoại tới.
“Cậu Lâm…”, Mãn Thương Hải run rẩy.
“Chân của con trai ông tôi không cần nữa, giữ lại đi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Dứt lời, Mãn Thương Hải kích động đứng bật dậy.
“Cậu Lâm, cậu nói thật sao?”, Mãn Thương Hải nuốt nước bọt.
Ông ta cũng làm bố mà, sao nỡ nhìn thấy còn mình trở thành kẻ tàn phế chứ. Nhưng nếu không làm theo thì chẳng khác gì tự tay chôn sống cả nhà họ Mãn. Ông ta là quán chủ, bên nào nặng, bên nào nhẹ chẳng lẽ lại không rõ?
Ông ta vốn đã tuyệt vọng, thế nhưng lời nói của Lâm Chính đã giúp ông ta lấy lại hi vọng.
“Giúp tôi một việc”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cậu Lâm cứ dặn dò, bất luận là gì, dù nhà họ Mãn có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng thì tôi cũng sẽ làm”, Mãn Thương Hải lên tiếng.
“Giám sát nhất cử nhất động của nhà họ Lâm cho tôi, dù có bất kỳ thông tin gì cũng phải lập tức báo cho tôi”.
“Giám sát nhà họ Lâm sao?”, Mãn Thương Hải hít một hơi thật sâu.
“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính chau mày.
Mãn Thương Hải run rẩy, vội vàng lắc đầu: “Không…không có vấn đề gì ạ. Hoàn toàn không có vấn đề gì”.
“Không có vấn đề gì thì tốt, tôi đợi thông tin của ông”.
Nói xong, Lâm Chính tắt máy. Mãn Thương Hải bỏ điện thoại xuống, thở dài.
“Chủ quản, sao thế ạ?", người đứng bên cạnh vội vàng hỏi.
“Thả Phúc Tây ra”, Mãn Thương Hải mệt nhọc nói.
“Người đó không cần chân của Phúc Tây nữa sao?”, mọi người cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Không cần nữa…có điều, cậu ta muốn tôi làm một chuyện khác còn khó hơn lên trời nữa…”
“Chuyện gì ạ?”
“Giám sát nhà họ Lâm”, Mãn Thương Hải khàn giọng nói.
“Cái gì?”, những người xung quanh nghe thấy thì như sét đánh ngang tai, hoàn toàn không dám tin.
“Gia chủ, điều này…không được đâu, nhà họ Lâm mạnh như vậy, cả cái Yên Kinh này đều nằm trong tầm ngắm của họ, chúng ta nếu theo dõi mà để họ biết thì sẽ chỉ rước thêm họa vào thân thôi”, một người đàn ông của nhà họ Mãn cuống lên nói.
“Nhưng tới nước này rồi, tôi còn có lựa chọn nào khác sao?”, Mãn Thương Hải nghiến rằng: “Lập tức sắp xếp người. Nhớ kỹ, phải dùng những người tinh nhuệ nhất của nhà họ Mãn, không được phép để nhà họ Lâm phát hiện, nếu không…Yên Kinh sẽ không còn võ quán Mãn Thị nữa đâu…”
Mọi người nghe thấy vậy thì tối sầm mặt.
Chương 397: Điện thoại nhà họ Lâm
Lâm Chính biết nhà họ Lâm rất mạnh. Anh bị nhà họ Lâm đuổi đi và cũng từng sống rất lâu ở nhà họ Lâm nên đương nhiên là hiểu rõ.
Nhưng dù sao anh cũng sống ở nhánh phụ mấy năm, rồi lại ở Giang Thành ba năm nên đối với tình hình hiện tại của nhà họ Lâm anh không nắm gì.
Để nhà họ Mãn giám sát nhà họ Lâm là một tình huống khá miễn cưỡng, nhưng thôi cũng kệ. Bởi vì trong mắt anh, nhà họ Mãn chỉ là một quân cờ.
Con đường tương lai nhà họ Mãn lựa chọn thế nào đều do một mình Mãn Thương Hải quyết định.
Sau khi ra khỏi sân bay Giang Thành, Cung Hỉ Vân đích thân tới đón anh. Lâm Chính tới bệnh viện thăm Tô Nhu rồi lại cùng Tần Bách Tùng tới thăm Tần Ngưng.
Tần Ngưng vẫn trong trạng thái người thực vật. Muốn chữa khỏi hoàn toàn cho cô ấy thì cần phải có dược liệu đặc biệt.
Cũng may mà Huyền Y Phái đã bước đầu ổn định, người cũng đã đủ nên Tần Bách Tùng cũng đã bắt đầu cho người đi tìm thuốc cho cháu gái. Về điểm này, Lâm Chính không phản đối.
Vì dù sao thì Tần Ngưng cũng vì anh mới xảy ra chuyện.
Chỉ có điều anh về Giang Thành chưa được bao lâu thì Long Thủ đã tới tìm.
“Cậu Lâm, cậu có thể chữa trị giúp tôi được chưa?”, Long Thủ cầu khẩn. Giờ ông ta chỉ muốn nhanh hồi phục.
“Tôi đã nói thì nhất định sẽ làm”, Lâm Chính hào sảng đap lại, rồi tiến hành điều trị cho Long Thủ ở trong Huyền Y Phái.
Tại học viện.
Một căn phòng được dựng tạm, Lâm Chính lấy châm ra, khử trùng, vận khí và bắt đầu châm cứu. Động tác của anh hết sức thuần thục, từng cây kim với tinh khí được hình thành. Long Thủ im lặng quan sát. Ngoài ông ta ra còn có cả Hùng Trưởng Bạch.
Cả hai cùng nhìn chăm chú, chẳng ai để ý rằng cánh tay của Long Thủ đã dần hồi phục, tất cả đều chỉ cảm thấy phục sát đất trước tài dùng châm tinh diệu của Lâm Chính.
“Cậu Lâm, châm pháp của cậu…có lẽ còn thuần thục hơn gấp nhiều lần của tôi – một người đã luyện châm mười mấy năm. Rốt cuộc thì…cậu đã luyện như thế nào vậy?”, thấy Lâm Chính dừng lại, Hùng Trưởng Bạch bèn thở dài, tỏ vẻ ngưỡng mộ.
“Ông có muốn học không?”
Lâm Chính nhìn ông ta và hỏi. Hùng Trưởng Bạch khựng người, dường như hiểu được ra điều gì đó bèn vội vàng cúi đầu: “Nếu như cậu Lâm không chê thì Trưởng Bạch rất sẵn lòng”.
“Được, vậy sau này tôi tìm thời gian dạy ông”, Lâm Chính gật đầu, tiếp tục châm kim.
“Cảm ơn thầy”, Hùng Trưởng Bạch kích động không ngớt.
Mặc dù ông ta tuổi đã cao nhưng về y thuật thì luôn hi vọng có thể tiến bộ hơn bất kỳ người nào. Long Thủ cũng run rẩy, đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ. Nhưng dù sao thì ông ta vẫn là Long Thủ. Lòng tự tôn của ông ta cao hơn chút. Dù y thuật của thần y Lâm lợi hại nhưng anh còn trẻ quá.
Bắt bản thân bái một người như vậy làm thầy thì ông ta không làm được. Ông ta không vượt qua được quan niệm đó. Long Thủ chỉ thầm thở dài.
Cũng không biết mất bao lâu mà phải một lúc Lâm Chính mới rút châm ra.
“Ông thử đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Long Thủ giơ tay lên, mười ngón tay xòe ra rồi lại nắm lại. Mộc lúc sau ông ta cầm một cây kim lên và phóng ra xa.
Vụt! Cây kim lập tức cắm phập vào tường, đầy uy lực và chuẩn xác.
“Hồi phục rồi…tôi…thật sự hồi phục rồi sao? Thật sự có thể trị khỏi Phần Tịch à?”, Long Thủ trợn tròn mắt, cơ thể kích động run lên lẩy bẩy.
Ông ta vội vàng đứng dậy cúi mình trước Lâm Chính: “Cảm ơn cậu Lâm”.
“Không cần cảm ơn, tôi chỉ thực hiện đúng lời hứa mà thôi. Huống hồ ông vẫn chưa khỏi hoàn toàn đâu, cần điều trị thêm ba tuần nữa thì mới hồi phục hoàn toàn”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Long Thủ gật đầu, nhảy cẫng lên vì vui mừng. Chẳng có điều gì quan trọng hơn điều này nữa. Ông ta tưởng cả đời này mình sẽ không thể cầm châm được nữa, thật không ngờ lại có thể hồi phục nhanh như vậy.
Hơn nữa…không ngờ Phần Tịch như trong truyền thuyết lại có thể trị khỏi được thật.
Trời ơi! Rốt cuộc thần y Lâm là thần thánh phương nào vậy.
“Ông nghỉ ngơi đi. Tôi còn có việc nên đi trước đây. Lần sau trị liệu tôi sẽ gọi điện co ông”, Lâm Chính cất châm đi và đứng dậy.
“Thần y Lâm, xin hãy dừng bước”, Long Thủ vội vàng kêu lên.
“Còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
“Chuyện này…”, Long Thủ do dự rồi nói khẽ: “Thần y Lâm, là thế này. Người mà lần trước giúp cậu…cậu xem…”
“À…người đó à?”, Lâm Chính chợt nhớ ra và gật đầu: “Ông không nói thì tôi quên mất…Ông sắp xếp giúp tôi! Tôi sẽ tới xem thế nào”.
“Thần y Lâm, mong là cậu có thể sắp xếp sớm một chút, bởi vì vị đó…sợ là không cầm cự được lâu nữa”, Long Thủ nói tiếp.
“Nghiêm trọng vậy cơ à?”
Lâm Chính giật mình: “Ông ta bị triệu chứng như thế nào?”
“Rất lạ, tôi cũng không biết nữa…”, Long Thủ lắc đầu: “Lúc trước tôi có sử dụng một ít dược liệu quý duy trì mạng sống cho ông ta nhưng mỗi năm mỗi yếu, cũng không cầm cự được bao lâu nữa, nên nếu càng để lâu thì càng khó trị”.
“Tôi biết rồi”, Lâm Chính xoa cằm, thản nhiên lên tiếng: “Một tiếng nữa điều xe tới đón tôi, tôi tới viện điều dưỡng một chuyến trước đã”.
“Dạ”
Long Thủ gật đầu rồi lập tức gọi điện thoại. Lâm Chính tới viện điều dưỡng điều trị cho Trịnh Nam Thiên.
Nhờ vào việc đều đặn được châm cứu và dùng thuốc mà Trịnh Nam Thiên đã hồi phục được bảy, tám phần rồi.
Mọi người vui mừng lắm. Nhất là những nhân vật tầm cỡ của khu vực sau khi biết tin thì đều đưa vệ binh tới thăm thủ trưởng cũ.
Ai cũng tỏ ra cảm kích vô cùng. Thế nhưng Trịnh Nam Thiên vẫn yêu cầu mọi người phải tuyệt đối giữ bí mật. Rõ ràng là ông ta đã chuẩn bị tâm lý để phản công. Nếu như thông tin ông ta sắp hồi phục bị rò rỉ thì sẽ gây ra rất nhiều bất lợi.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Huống hồ sau khi ông bị thương, phía đối phương càng lúc càng ngang tàng, ông ta thật chỉ muốn đàn áp chúng đến chết.
“Lâm Chính, cậu đúng là quý nhân của chúng tôi!”, một người có gắn một ngôi sao trên vai áo bước tới nắm chặt tay Lâm Chính.
“Đừng khách sáo”, Lâm Chính mỉm cười.
“Lâm Chính, tối nay ở lại ăn cơm đi, chúng ta làm vài chén”, Trịnh Nam Thiên bật cười.
“Thôi khỏi tướng quân, tôi còn có việc”, Lâm Chính mỉm cười.
Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Lâm Chính lấy máy ra, nhìn số điện thoại và chau mày. Là số điện thoại của nhà họ Lâm…
“Xin lỗi, tôi nghe máy”, Lâm Chính cười với mọi người.
“Không có gì, cậu bận đi”.
Trịnh Nam Thiên mỉm cười. Lâm Chính đưa máy lên tai. Đầu dây bên kia là một giọng nói lạnh như bằng truyền tới.
“Lâm Chính! Có phải là nên giải thích điều gì đó không nhỉ?”
“Giải thích gì?", Lâm Chính đáp lại.
Mặc dù anh nói rất nhỏ nhưng xung quanh có vẻ đều nghe thấy và quay qua nhìn.
Chương 398: Đông y toàn lừa đảo
Phản ứng của Lâm Chính khiến cho đối phương tức điên. Giọng nói của người này càng lúc càng mất lịch sự:
“Chúng tôi bảo cậu đi liên hệ với thần y Lâm của Giang Thành, tại sao cậu không làm theo? Tại sao không có đáp án? Sao, cậu coi lời nói của chúng tôi là gió bên tai đúng không?”
“Tôi nhớ là mình đầu có hứa sẽ giúp các ông liên hệ với thần y Lâm đâu”, Lâm Chính hờ hững đáp.
“Cậu nói cái gì?”, người này lập tức nâng tông.
“Hôm trước các người nói xong bèn tắt mắt, có nghe xem ý tôi thế nào đâu?”, Lâm Chính nói tiếp.
“Vậy ý cậu là gì?”, người này đanh giọng.
“Tôi không làm được”, Lâm Chính khinh thường đáp trả.
Im lặng.
“Mặc dù Lâm Chính tôi là kẻ bỏ đi nhưng cũng không thể nào dâng vợ mình cho người khác đề cầu xin được. Chắc các người không hiểu con người tôi rồi”, Lâm Chính lại nói.
Dứt lời, đầu dây bên kia bật cười.
“Cậu là đồ con hoang, vô dụng mà thôi. Nếu không có mẹ cậu sắp xếp để cậu có được một cô vợ như hoa như ngọc như thế thì cậu tưởng cậu có được cơ hội ngày hôm nay sao? Đừng nói nhiều, trong vòng ba ngày phải có kết quả cho tôi. Đây là lựa chọn duy nhất của cậu, cũng là lựa chọn cuối cùng. Nếu như không biết trân trọng cậu sẽ mất tất đấy. Tin tôi đi. Cậu biết sức mạnh của nhà họ Lâm là như thế nào mà".
Nói xong người này lại tắt máy, dường như chẳng muốn nghe thêm từ Lâm Chính. Lâm Chính nhìn điện thoại, bật cười.
“Lâm Chính, sao thế? Gặp phải rắc rối gì à?”, Trịnh Nam Thiên chau mày.
Mặc dù nội dung cụ thể ông ta không biết nhưng từ giọng điệu của Lâm Chính có thể đoán ra, rõ ràng là không phải chuyện gì tốt đẹp.
“À, không có gì…Chỉ là một tên khốn nạn làm phiền tôi thôi. Tôi không quan tâm”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy sao?”, Trịnh Nam Thiên chau mày.
“Thần y Lâm, nếu như có gặp khó khăn gì thì có thể nói với chúng tôi. Nếu trong phạm vi cho phép thì tôi nhất định sẽ giúp cậu”, mọi người xung quanh cũng nói thêm vào.
“Không cần đâu, cảm ơn mọi người”.
Lâm Chính cười nói: “Các vị, tôi vẫn còn có việc, không ở lại lâu được. Hẹn gặp lại”.
“Vậy thì tốt, thần y Lâm, để tôi bảo Tiểu Triệu tiễn cậu”.
“Không cần, không cần…”
Lâm Chính từ chối, sau đó rời đi. Trịnh Nam Thiên nhìn theo bóng lưng Lâm Chính. Ông ta khẽ chau mày.
“Ông sao thế?”
“Tôi đang nghĩ về chuyện của Lâm Chính”.
“Thần y Lâm là kỳ nhân. Có những việc cậu ấy sẽ tự xử lý, ông đừng lo lắng.
“Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi hình như có nhắc tới “nhà họ Lâm”.
“Cái gì? Nhà họ Lâm?”, đám đông thất kinh, mặt mày tối sầm.
“Tiểu Triệu, đi điều tra đi”.
“Vâng, thủ trưởng”.
...
Sau khi ra khỏi viện, Lâm Chính lên xe do Long Thủ sắp xếp và rời khỏi Giang Thành.
Chiếc xe phóng vọt ra khỏi tỉnh, tới tỉnh Quế Vân. Lâm Chính khá bất ngờ. Tỉnh Quế Vân có ngọn núi Vân Cư khá nổi tiếng. Nghe nói ở đây có một cao tăng đắc đạo được rất nhiều người tôn kính.
Đương nhiên, chiếc xe không lái về chùa Vân Cư trên núi này mà là lái về phía Tây Nam của chùa.
Ở đây có một sơn trang mới xây. Sơn trang rất yên tĩnh, chỉ có vài người mặc đồng phục lao động đi ra đi vào. Chiếc xe lái vào sơn trang, lập tức có một người thanh niên mặc vest bước tới. Người này vội vàng mở cửa cho Lâm Chính.
“Xin hỏi là thần y Lâm phải không? Tôi tên là Lương Sinh!”
“Chào anh!”, Lâm Chính bắt tay với Lương Sinh nhưng anh ta tỏ ra vô cùng sốt ruột.
“Thần y Lâm, xin lỗi anh. Chắc anh không thể nào nghỉ ngơi được rồi. Tình hình của ông nội tôi rất tệ. Anh có thể nào tới xem cho tình hình của ông tôi trước được không? Thật sự xin lỗi anh”, Lương Sinh nóng ruột nói.
“Được, anh dẫn tôi đi”, Lâm Chính gật đầu.
Bệnh nhân luôn được ưu tiên. Vào lúc nước sôi lửa bỏng thì Lâm Chính cũng không thích làm màu. Lương Sinh mừng rỡ, lập tức dẫn Lâm Chính vào trong sân chính. Thế nhưng trước tới nơi thì đã nghe thấy tiếng ho kéo dài từ trong vọng ra.
“Hả?”
“Ông chủ lại ho ra máu rồi”
“Mau, mau lấy thuốc cầm máu.
Tiếng kêu thất thanh vang lên. Ngay sau đó là vài người giúp việc vội vàng lao ra. Trong đó có một người bưng chậu nước, bên trong toàn là máu tươi và khăn.
Lương Sinh nhìn thấy thì tái mặt. Lâm Chính liếc nhìn. Anh cũng chau chặt mày.
Máu này…đều biến thành máu đen rồi sao?
Rõ ràng là tình hình của bệnh nhân vô cùng nghiêm trọng. Hai người lập tức bước vào.
Cảnh tưởng trong phòng đáng sợ hơn Lâm Chính tưởng tượng rất nhiều. Đây nào phải căn phòng? Mà giống như một phòng phẫu thuật quy mô lớn thì đúng hơn.
Tất cả đều là máy móc, đông tây y đều có cả. Một bàn đầy thuốc được đặt bên cạnh, giá trị không hề nhỏ.
Một người đàn ông đang được truyền dịch nằm trên giường. Xung quanh là vài người bác sĩ và y tá đang tiến hành chăm sóc ông ta. Nhưng có vẻ như chẳng có hiệu quả gì.
“Tôi đề nghị lập tức tiến hành phẫu thuật”, lúc này, một bác sĩ lên tiếng.
“Còn phẫu thuật sao? Lần này lần thứ mấy rồi? Vết thương lần trước chẳng phải vẫn chưa lành à? Các người muốn ông nội tôi chết trên bàn mổ chắc?”, Lương Sinh tức giận gầm lên.
Đám đông nghe thấy vậy mới để ý là Lương Sinh vừa mới tới. Tất cả đều im bặt.
“Cậu Lương, chúng tôi cũng bất lực. Trước mắt tình hình của bệnh nhân rất nguy kịch, phải tiến hành phẫu thuật thôi”, người bác sĩ thở dài.
“Hừ, các người chữa trị cho ông nội tôi bao năm qua một không có lấy một chút hiệu quả nào. Các người tới lừa tiền của nhà họ Lương thì có”, Lương Sinh nổi giận.
Mấy người bác sĩ không nói gì nữa.
“Các người đi đi. Ông nội tôi đã tìm được thần y tới chữa bệnh rồi. Đi hết đi”, Lương Sinh bực bội nói.
“Thần y sao?”, mấy người này đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính.
“Trẻ quá”.
“Cậu Lương, cậu nói người này sao?”
“Anh bạn này tốt nghiệp trường nào vậy? Làm y bao lâu rồi?”, đám người này nghi ngờ rồi lên tiếng.
“Tôi không tốt nghiệp trường nào cả, tôi học Đông y”, Lâm Chính cười nói.
“Cái gì? Đông y?”
“Trẻ vậy mà đã là bác sĩ Đông y sao?”
“Trước đây cũng có một ông cụ làm Đông y tới xem. Nghe nói là nổi tiếng lắm nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì. Cậu Lương giờ lại gọi cậu nhóc này tới à…”
Đám đông cảm thấy không tin. Chẳng ai tin được cả.
Thế nhưng Lương Sinh mặc kệ, anh ta chỉ hét lên: “Các người không chữa được thì có nghĩa là người khác cũng thế chắc? Đi, đi hết đi”.
Lương Sinh đuổi hết đám người đi. Bọn họ chỉ biết lắc đầu rời đi. Lúc này, bỗng có một giọng nói khác vang lên.
“Chị nói này em trai, chị bảo bao nhiêu lần rồi, Đông y toàn lừa người ta thôi, sao em còn gọi đến làm gì?"
Chương 399: Đuổi người
Dứt lời, vài bóng hình bước vào. Đi đầu là một cô gái với thân hình đầy nóng bỏng. Cô gái trang điểm nhẹ mang vẻ quyến rũ trưởng thành rất thu hút người khác.
Phía sau cô gái là một nhóm người tóc vàng mắt xanh. Bọn họ mặc áo blouse trắng, trên ngực đều có một huy hiệu đặc biệt.
“Đó là huy hiệp của Hiệp hội y học nước Mễ. Những người này…lẽ nào…là người của hiệp hội Mễ sao?”
Một bác sĩ thốt lên khi nhìn thấy những huy hiệu này. Cả căn phòng như muốn vỡ òa.
“Cái gì? Hiệp hội y học nước Mễ sao? Ôi trời, cô Lương, cô có thể mời được cả họ cơ à?”
“Rốt cuộc phải mạnh tới mức nào mới có thể làm được chứ?”
Đám đông bàng hoàng, tất cả đều nhìn đám người này bằng ánh mắt sáng như sao. Đây là người của Hiệp hội y học nước Mễ đấy.
Là tiêu chuẩn cao nhất trong giới y của thế giới. Đám bác sĩ rất muốn có thể tiếp cận được họ nhưng có cô Lương đứng đây nên họ chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi.
“Nào, em trai, để chị giới thiệu cho cho em nhé. Mấy người này là thành viên của Hiệp hội Y học nước Mễ. Đây là George, đây là cô Lita! Tất cả đều là những bác sĩ hàng đầu ghế giới. Những máy móc mà chị mua ở đây cũng đều là chuẩn bị cho họ. Ông nội giờ không phải lo lắng nữa, đưa người kia của em đi đi”.
Cô gái nói bằng vẻ vô cảm.
“Chị à. Đây là thần y Lâm của Giang Thành. Là người mà Long Thủ giới thiệu. Chắc chị nghe nói về thần y Lâm chứ? Sao chị có thể xưng hô như vậy được! Chắc chắn anh ấy có cách cứu ông nội”, Lương Sinh sốt ruột, vội vàng giải thích.
Lâm Chính không phải người dễ mời tới, sao có thể nói như thế được.
“Cái gì mà thần y Lâm với Long Thủ chứ? Lương Sinh, em tỉnh táo lại, toàn là lừa đảo cả đấy ! Trước đó mọi người cũng nói Long Thủ có thể cứu được ông nội. Kết quả thì sao? Bệnh của ông có khởi sắc không? Chị nói cho em biết Lương Sinh, giờ tất cả gia tộc đều tỏ ra bất mãn với chúng ta. Nếu không thể chữa khỏi cho ông thì chúng ta là những người có tội đấy”, cô gái họ Lương chỉ thẳng vào mặt Lương Sinh.
Lương Sinh tái mặt, không biết phản phản biện thế nào.
“Cậu Lương, Đông y từ trước tới nay không hề có cơ sở khoa học. Theo như suy đoán của chúng tôi, dùng Đông y trị bệnh thì chỉ dựa vào hai thứ, một là vận khí, hai là nhân tố tâm lý. Thời cổ đại có thuật thôi miên trị bệnh, thế nên các vị làm Đông y khi trị bệnh đều đầy tự tin và có khả năng nắm bắt tâm lý rất tốt. Cảm giác như có thể khiến tất cả hài lòng. Và khi tâm lý tốt thì khả năng miễn dịch cũng được nâng cao. Hoặc đúng là có một số loại dược liệu có tác dụng thật, mèo mù chẳng may vớ cá rán nên chữa khỏi bệnh thôi. Tình hình của ông nhà nghiêm trọng thế này mà cậu lại có thể giao cho cậu ta được sao?”
Một bác sĩ mắt xanh mỉm cười nói. Anh ta chính là George. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ khinh thường, kể cả nhìn Lâm Chính cũng cùng một thái độ như thế.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn chau mày.
Anh không nói gì, chỉ nhìn ông cụ trên giường bệnh và suy nghĩ. Một lúc sau anh lên tiếng: “Tôi là người có ơn báo ơn. Nếu lần này không phải nhà họ Lương giúp tôi thì tôi cũng sẽ không tới. Người bệnh đang trong tình trạng nguy kịch, không thể kéo dài thêm được nữa. Tôi biết tiêu chuẩn của nước Mễ rất cao, nhưng trên thực tế cũng có rất nhiều người trong hiệp hội phải thừa nhận hiệu quả của Đông y. Tôi thấy nên để tôi kiểm tra, đừng kéo dài thời gian nữa”.
Những bác sĩ này đều hiểu tiếng Trung cả. Nghe thấy Lâm Chính nói vậy, mọi người bỗng cảm thấy buồn cười. George còn bật cười thành tiếng.
“Ha ha, anh bạn này, câu chuyện cười của anh buồn cười quá. Chúng tôi đều tin vào khoa học. Đông y sao? Thôi bỏ đi. Anh nói người của hiệp hội cũng phải thừa nhận Đông y, vậy anh nói xem đó là kẻ ngốc nào vậy?”
George mỉm cười nhìn Lâm Chính. Những người khác cũng vậy. Lúc này, Lương Sinh cũng quay qua nhìn anh.
Thấy vậy Lâm Chính chỉ chậm rãi nói: “Chắc là mọi người cũng biết đấy. Cô ấy là phó hội trưởng của hiệp hội, cô Anna”.
“Cái gì? Anna sao?", tất cả đều trố tròn mắt, nhì Lâm Chính bằng vẻ không dám tin, sau đó họ ôm bụng cười.
“Anh nói cái gì?”
“Cô Anna? Anh đùa hơi quá rồi đấy!”
“Ai cũng có thể tin Đông y nhưng Anna thì tuyệt đối không thể. Cô ấy đạt vô số giải thưởng quốc tế và trước đây cũng từng nói Đông y là thứ không đáng tin nhất. Lẽ nào anh tưởng cô Anna lại tự tay tát chính mặt mình à?”
“Thật nực cười, đầu óc của tên lừa đảo này có cái gì vậy?”, đám đông chế nhạo, chẳng ai tin được điều anh nói.
Người phụ nữ tên Lita cũng không chịu nổi được sự điên loạn của Lâm Chính nên đã nói với Lương Hồng Anh: “Cô Lương, xin hãy mời những người không liên quan rời đi. Chúng tôi cần lập tức kiểm tra cho bệnh nhân. Thời gian cấp bách, đừng để chậm trễ thêm nữa”.
“Được!”
Lương Hồng Anh gật đầu, trừng mắt với Lương Sinh: “Ra ngoài! Mau lên”.
Lương Sinh thở dài, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, tôi…xin lỗi…anh ra ngoài cùng với tôi được không?”
Lâm Chính cũng không nhiều lời, cứ thế bước ra khỏi phòng.
“Thần y Lâm, tôi lập tức sắp xếp phòng để anh ở lại”, Lương Sinh vừa bước ra đã nói bằng vẻ áy náy.
“Không cần đâu, thời gian gấp gáp, anh sắp xếp xe cho tôi về Giang Thành đi”.
“Chuyện này…thần y Lâm”, Lương Sinh do dự, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Anh Lương, không phải tôi không chữa mà là người nhà họ Lương không tin tôi. Tôi biết không phải do anh. Tôi cũng vì thực hiện lời hứa, còn những chuyện khác thì để nhà họ Lương tự xử lý. Vậy nên tôi cũng xin lỗi”.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Lương Sinh há miệng, nhưng không biết nói gì, chỉ đành thở dài: “Nếu đã như vậy thì…thôi được, tôi sẽ sắp xếp xe để anh về lại Giang Thành. Thần y Lâm, làm phiền anh quá”.
Nói xong, Lương Sinh cúi mình trước thần y Lâm. Lâm Chính gật đầu, cũng không nói thêm gì. Một lúc sau xe tới, người bèn lên xe rời đi.
Lương Hồng Anh và mấy bác sĩ Mỹ vẫn ở trong phòng với ông cụ. Cô ta bước ra.
“Người đi rồi à?”, Lương Hồng Anh thản nhiên hỏi.
“Đi rồi…”
“Hừ, em có thể trưởng thành hơn chút không? Loại lừa đảo mà cũng mời tới nhà nữa? Em muốn hại chết ông nội đấy à?”
“Chị, chị không tin Đông y, nói gì cũng vô ích”, Lương Sinh tức giận: “Thần y Lâm không phải là người mà ai cũng mời được đâu. Giờ đã mất cơ hội, lỡ những người kia không chữa được thì sao?”
“Không chữa được? Không thể nào. Bọn họ mà không chữa được thì em nghĩ thần y Lâm chữa được chắc?”, Lương Hồng Anh tỏ vẻ khinh thường: “Nếu như mấy người George không chữa được thì chị sẽ đích thân mời thần y Lâm quay lại, được chưa?”
“Chị…”, Lương Sinh tức tới mức á khẩu.
Nhưng đúng lúc này. Có âm thanh kỳ lạ từ trong phòng vọng ra. Hai người giật mình, vội vàng quay qua nhìn…
Chương 400: Thầy của Anna
Tình huống lúc này khiến hai chị em sợ hết hồn. Lương Sinh vội vàng mở cửa định xem bên trong thế nào thì bỗng bị Lương Hồng Anh ngăn lại.
“Bác sĩ người ta đang cứu người, em đừng làm loạn. Nếu xảy ra sơ suất, em chịu nổi trách nhiệm không?”, Lương Hồng Anh khẽ quát.
Lương Sinh im lặng.
Thế nhưng, bên trong không ngừng phát ra những tiếng kêu kỳ lạ, tiếng bước chân gấp rút, thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng thở gấp của George, Lita.
Có vẻ như việc chữa trị đã xảy ra vấn đề. Lương Hồng Anh chau mày. Lương Sinh cũng cuống cả lên.
“Chị, có khi nào bên trong xảy ra chuyện rồi không?”
“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Em đừng bận tâm là được!”, Lương Hồng Hanh tỏ ra khó chịu.
Đúng lúc này…
Cạch!
Cánh cửa mở ra. Lita bước ra ngoài.
“Cô Lita, thế nào rồi? Ông nội tôi không sao chứ?”, Lương Sinh vội vàng hỏi.
Lita không thèm bận tâm, chỉ gấp rút lấy điện thoại ra và gọi. Lương Hồng Anh nhìn xuống chiếc áo trắng trên người Lita, cô ta thấy máu tươi bắn cả lên áo.
Hai người tái mặt. Sau khi gọi điện, chỉ thấy Lita nói gì đó bằng tiếng Anh một cách gấp gáp. Hai người họ cũng hiểu được một chút tiếng Anh nên chăm chú lắng nghe.
“Hội trưởng Anna, tình hình của bệnh nhân rất tệ, chúng tôi không ngờ là ông ta lại xuất huyết nhiều như thế. Mặc dù đã truyền máu nhưng người bệnh vẫn có hiện tượng suy kiệt. Chúng tôi không tìm ra được nguyên nhân…”
Linta vừa nói dứt lời thì Lương Hồng Anh và Lương Sinh đã trố tròn mắt.
“Cái gì?”
“Mọi người…không trị được cho ông nội của tôi sao?”, Lương Hồng Anh chất vấn.
“Sao có thể như vậy được chứ?”, Lương Sinh sững sờ.
Lita lúc này như sắp khóc tới nơi: “Hội trưởng Anna, chúng tôi phải làm sao, cô mau tới đi?”
“Năm tiếng nữa sao…sợ là bệnh nhân không đợi được lâu như vậy đâu…”
“Tìm người sao? Tìm ai? Hoa Quốc có ai có thể giúp được chúng tôi không?”
“Thần y Lâm ở Giang Thành ạ? Tìm người này là được phải không?”
“Cô nói gì? Cô là học trò của anh ta sao?”
Lita nói một lúc nữa thì tắt máy với vẻ mặt thất kinh. Hai chỉ em Lương Sinh lúc này như hóa đá.
Anna nói gì? Thần y Lâm của Giang Thành?Học trò?
Cô ta thật sự vừa rồi đúng là đang nói chuyện với hội trưởng Anna đấy chứ? Hai chị em cũng như muốn nổ tung não.
Đúng lúc này, Lita cũng quay người lại nói với Lương Hồng Anh: “Thật xin lỗi cô Lương, tình hình của bệnh nhân rất tệ. Mặc dù chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng hi vọng hầu như không có”.
“Không thể nào? Mọi người là đội bác sĩ với y học hiện đại nhất thế giới cơ mà? Sao lại không cứu được ông nội của tôi chứ? Nhất định mọi người phải nghĩ cách, phải nghĩ cách?”, Lương Hồng Anh hét lên.
Theo quan điểm của cô ta nếu như đến cả y học quốc tế còn bó tay thì cô ta thật sự không biết phải tìm ai. Lương Sinh cũng cuống cả lên.
Đúng lúc này, Lita nói: “Tôi vừa gọi điện cho phó hội trưởng của hiệp hội, hơn nữa còn nhờ cô ấy giúp đỡ”.
“Có thể mời cô ấy tới không? Chúng tôi sẽ điều chuyên cơ đi đón”.
“Cô Anna giờ ở cách xa chúng ta quá. Dù có chuyên cơ thì cũng cần tới năm tiếng đồng hồ. Sợ rằng người bệnh không cầm cự được lâu như thế”.
“Vậy…vậy phải làm sao?”, Lương Hồng Anh tuyệt vọng.
“Cô Anna nói ở Hoa Quốc có một người có thể chữa được cho bệnh nhân?”, Lita nói.
Lương Hồng Anh tim đập thình thịch, cẩn trọng hỏi: “Ai vậy?”
“Một người tên là thần y Lâm của Giang Thành. Tôi cũng không biết người này. Nếu như mọi người có thể mời được thì theo như cô Anna nói sẽ có hi vọng chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân”. Lita nói tiếp.
“Hả?”
Hai người nghe như sét đánh ngang tai. Nhất là Lương Hồng Anh. Cô ta như người mất hồn, há hốc miệng.
“Cô Lita…cô chắc chứ? Cô Anna nói thần y Lâm có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi đúng không? Không phải nói …cô Anna không tin vào Đông y sao?”, Lương Sinh bừng tỉnh, lắp bắp hỏi.
“Tôi cũng không biết rốt cuộc là thế nào, nhưng chắc chắn là cô Anna đã nói với tôi như vậy”.
“Cô Anna nói cô ấy là…học trò của thần y Lâm nữa”, Lita tỏ ra bất lực.
Dù không thể chấp nhận nhưng điều này do đích thân Anna nói ra nên cũng chẳng thể làm thế nào khác.
Nghe thấy vậy, Lương Hồng Anh cảm thấy không thể nào chấp nhận được sự thật này. Hai mắt cô ta trống rỗng nhìn Lita, miệng thì há hốc. Cả người hóa đá.
“Cô Lương, cô không sao chứ?”, Lita vội vàng hỏi.
“Không…không sao…”, Lương Hồng Anh hoàn hồn.
“Không sao là tốt rồi. Hi vọng mọi người có thể nhanh chóng tìm được thần y Lâm. Người bệnh nguy kịch lắm rồi. Giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào anh ta mà thôi”.
Lita nói xong bèn quay trở lại phòng.
Lương Sinh nhìn Lương Hồng Anh bằng ánh mắt phức tạp: “Chị, giờ phải làm sao đây?”
“Chị…chị không biết nữa…”, Lương Hồng Anh đau đớn nói.
“Thần y Lâm đang trên đường quay về Giang Thành, em sẽ lập tức gọi điện cho Tiểu Lý, để Tiểu Lý đưa thần y Lâm quay trở lại”, Lương Sinh nói.
Lương Hồng Anh mím mối, khẽ nói: “Vậy…vậy thì tốt’.
Lương Sinh gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra gọi. Một lúc sau anh ta tái mặt, quay qua nhìn Lương Hồng Anh.
“Thần y Lâm nói sao?”, Lương Hồng Anh sốt ruột hỏi.
Lương Sinh lắc đầu, thở dài: “Thần y Lâm nhất quyết đòi quay về Giang Thành. Anh ấy nói…đã không còn nợ nhà họ Lâm điều gì nữa, vì vậy…sẽ không chữa trị cho ông nội…”
“Cái gì?”
Lương Hồng Anh bàng hoàng: “Được lắm dám đối đầu với nhà họ Lương sao? Lương Sinh, gọi điện cho Tiểu Lý, ép thần y Lâm quay lại đây. Bảo Tiểu Lý nói rằng nếu anh ta không chữa bệnh cho ông nội thì chị sẽ khiến anh ta biến mất khỏi Giang Thành luôn!”
“Chị, trước đây thần y Lâm đã nói, con người anh ấy thích hòa bình. Huống hồ, chị làm như vậy, thần y Lâm mà nhất quyết không chữa thì sao? Lẽ nào chị lại để tuột mất cơ hội duy nhất chữa bệnh cho ông?”, Lương Sinh thở dài.
“Vậy ý của em là…”
“Chị, không phải trước đó chị từng nói, nếu bọn họ không chữa được thì chị sẽ đích thân mời thần y Lâm sao?”, Lương Sinh đột nhiên nói.
Lương Hồng Anh tái mét mặt.
“Chị, giờ chúng ta chỉ còn biết trông chờ vào thành ý của chị mà thôi…”