-
Chương 3961-3965
Chương 3961: Nỗ lực của ông đã là gì?
"Bại rồi!"
Lôi Hổ nặng nề quỳ rạp trên mặt đất, tinh thần chiến đấu đã không còn.
"Có vẻ như chúng ta đã đánh giá thấp đối thủ của mình!"
Trưởng lão Lôi Trạch Thiên Các ở bên cạnh, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, râu tóc bạc trắng tung bay trong gió, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Những người khác im lặng nhưng toàn thân run lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Nếu cuộc chiến này thất bại, không cần nghĩ cũng biết hậu quả gì sẽ đến với mọi người!
Với sự tàn bạo của đám người Thiên Thần Điện, bọn chúng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mọi người.
Diệp Viêm đứng trên không trung, ánh mắt lãnh đạm nhìn xuống tất thảy những sinh linh bên dưới giống như thần linh quan sát hết thảy. Trong đôi mắt là sự ngạo nghễ ngút trời.
Hắn là thần linh!
Hắn là chủ nhân của tất thảy mọi vật!
Cho dù phía dưới có thiên binh vạn mã, trong mắt hắn cũng chỉ như mây trôi.
"Hạo Thiên, chiến lược của ông rất tốt, nhưng cuối cùng cũng không thể thành công!"
Diệp Viêm giọng khàn khàn nói, thanh âm biến đổi kì ảo truyền khắp toàn bộ núi Thiên Thần.
"Tôi không đấu lại được cậu, không phải tôi không đủ cố gắng, mà là tôi không đủ tài, là vận mệnh bất công! Tôi nếu có thiên phú giống như cậu, chẳng lẽ lại không thể bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!"
Hạo Thiên nghiến răng và gầm lên.
Hạo Thiên không mưu cầu gì, chỉ theo đuổi trường sinh bất lão. Bao nhiêu năm nay ông ta chăm chỉ tu luyện, không có bất cứ suy nghĩ nào khác.
Nhưng cho tới bây giờ, ông ta vẫn không thể so với Diệp Viêm, một ngôi sao mới nổi như vậy!
Ông ta sao có thể cam lòng?
"Vận mệnh bất công? Thiên phú không đủ? Hạo Thiên! Ông sai rồi! Thế giới này là như vậy, ông nghĩ cuộc đời này chỉ bất công với mình ông sao? Số phận không công bằng với hầu hết mọi người! Trong đó có tôi nữa!"
Diệp Viêm lắc đầu.
"Ông nghĩ tôi có thiên phú vô song sao? Để tôi nói cho ông biết! Tài năng của tôi đều có được nhờ sự nỗ lực của bản thân tôi. Để có được tài năng như hiện tại, tôi đã nghiên cứu cấm thuật! Đi lùng giết những kẻ có thiên phú hơn người và lấy đi tài năng của họ! Ông nghĩ tôi được sinh ra với tài năng thiên phú như vậy sao? Thật lố bịch!"
"Có thể ông nghĩ rằng ông đang nỗ lực, nhưng sự nỗ lực của ông chỉ là một trò đùa, bởi vì các tu sĩ thế hệ của tôi không dựa vào việc vùi đầu nghiên cứu tu luyện, mà phải không từ thủ đoạn để đạt được cái mình muốn!"
"Vì tu luyện, tôi có thể từ bỏ nhân tính của mình! Tôi có thể tùy ý giết người, tôi có thể trở thành kẻ máu lạnh! Còn ông, ông quá quan tâm đến thân phận, danh tiếng và tất cả những gì ông đang có!"
"Ông còn những băn khoăn! Còn có thất tình lục dục! Có những tạp niệm mà chính ông cũng không ý thức được!"
"Chút nỗ lực đó? Làm sao có thể so sánh được với tôi?"
Diệp Viêm nhàn nhạt nói.
Những lời đó khiến khuôn mặt của Hạo Thiên tái nhợt, ông ta như chết lặng.
Đúng vậy, so với Diệp Viêm, ông ta vẫn còn quá nhân từ.
Để cướp đoạt tài năng, Diệp Viêm đã tìm cách tích hợp cơ thể của những kì tài vào trong cơ thể mình.
Vì tu luyện, Diệp Viêm có thể luyện hóa người sống, có thể tùy ý giết người. Hắn không chút kiêng kỵ, chỉ một lòng tìm đường tu luyện.
Đây là một kẻ không có giới hạn.
Còn Hạo Thiên thì không thể thoát khỏi những thứ đó.
Là chủ nhân của Lôi Trạch Thiên Các, ông ta bị hạn chế ở nhiều mặt, mọi hành động luôn bị ảnh hưởng bởi tông phái.
Bị Diệp Viêm đánh bại cũng là hợp lý.
Hạo Thiên hít một hơi thật sâu và không nói thêm nữa.
"Hạo Thiên, cái gọi là nỗ lực của ông ở trong mắt tu sĩ như tôi cũng không phải nỗ lực chân chính. Chỉ có mồ hôi công sức tuyệt đối không đủ, còn cần khảo nghiệm sức mạnh nội tâm!"
Diệp Viêm từ giữa không trung đáp xuống, chậm rãi đi về phía Hạo Thiên.
Xung quanh là vô số người của liên minh.
Nhưng không một ai dám bước tới.
Mọi người kinh hoàng nhìn Hạo Thiên, run lên vì sợ hãi.
Hạo Thiên biết rằng cho dù ông ta có bao nhiêu người thì vẫn vô dụng khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối như thế này.
Diệp Viêm đi thẳng đến chỗ Hạo Thiên.
Hạo Thiên nhắm mắt lại.
Người thắng va kẻ thua.
Ông ta biết, từ hôm nay trở đi sẽ không còn Lôi Trạch Thiên Các nữa.
Vực Diệt Vong này...cuối cùng đã đến thời của Diệp Viêm...
Chương 3962: Còn một liên minh nữa
Toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía đó, ai nấy mở to mắt, ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt.
Có người muốn chạy trốn.
Nhưng lúc này họ mới phát hiện ra người của Thiên Thần Điện đã xuất hiện quanh núi Thiên Thần từ lúc nào.
Họ bao vây núi Thiên Thần và chặn đường chạy trốn của các thành viên liên minh.
Thiên Thần Điện không muốn để bất cứ kẻ nào chạy thoát.
Bởi vì những người này là nguyên liệu thượng hạng để tu luyện.
Hôm nay, bọn họ muốn bắt hết tất cả những người trong liên minh.
"Diệp Viêm đại nhân, xin tha mạng!"
Cuối cùng, thủ lĩnh của liên minh Cửu Cung cũng không thể chịu đựng được nữa. Dưới sức mạnh và áp lực kinh hoàng, ông ta đã quỳ xuống dập đầu xin Diệp Viêm tha mạng.
Diệp Viêm thờ ơ nhìn.
Tất cả các thành viên của liên minh Cửu Cung đều hạ vũ khí xuống, cầu xin sự thương xót và khấu đầu trước hắn.
"Thánh Quân đại nhân, xin hãy tha cho chúng tôi!"
"Chúng tôi nguyện ý gia nhập Thiên Thần Điện, nguyện dốc sức vì Thánh Quân!"
"Diệp Viêm đại nhân, xin hãy thả chúng tôi đi!"
Mọi người run rẩy và hoảng sợ.
Nhưng Diệp Viêm gương mặt không chút cảm xúc, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm những người này.
"Xin tha mạng?"
"Nếu tôi là người thua cuộc, các người sẽ tha cho tôi chứ?"
"Các người sẽ xé xác tôi, đem đầu tôi cắm vào cọc tre đi bêu khắp vực Diệt Vong".
"Các người sẽ san bằng Thiên Thần Điện, cướp đoạt mọi thứ, sẽ nuốt chửng Thiên Thần Điện đến khi không còn gì!"
"Vậy tại sao tôi phải tha cho các người?"
Diệp Viêm giọng lạnh tanh đáp.
Lời nói lạnh lùng như bản án cuối cùng dành cho những người này.
Mọi người đều chết lặng.
Giây tiếp theo.
Vụt!
Diệp Viêm khẽ cử động một ngón tay, một tia sáng kì lạ xẹt qua cổ thủ lĩnh liên minh Cửu Cung.
Ngay lập tức, cổ của ông ta bị cắt ra, sau đó các vết nứt dần lan khắp cơ thể khiến thân xác ông ta bị chia thành nhiều mảnh.
Thủ lĩnh liên minh Cửu Cung chết thảm.
"Á!"
Những người còn lại la hét kinh hoàng.
Có người vùi đầu xuống đất run rẩy, có người chộp lấy vũ khí trên mặt đất, kịch liệt đánh trả.
Nhưng ở trước mặt Diệp Viêm, thủ đoạn của bọn họ quá non nớt, không đáng nhắc tới.
"Diệp Viêm là đạo tặc, tàn nhẫn vô tình, không cần cầu xin hắn tha thứ, chúng ta liều mạng với hắn!"
Có người sôi máu hét lớn.
Các liên minh lớn lại phát động một cuộc tấn công.
Vô số người lao về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm lắc đầu.
"Các người sao không ngoan ngoãn quỳ xuống chờ chết đi chứ?"
Dứt lời, ngón tay hắn lại cử động.
Vù vù vù vù....
Từ trên trời, vô số kim châm đủ màu trút xuống, rơi xuống đám người như mưa xối xả.
Cơ thể của tất cả những người bị kim đâm tan chảy tại chỗ và biến thành những vũng máu.
Mặt đất trên núi Thiên Thần chẳng mấy chốc đã nhuốm đầy máu.
"Diệp Viêm!"
Hạo Thiên gầm lên, đột ngột đứng dậy muốn tấn công hắn lần nữa.
Nhưng Diệp Viêm đã quay lại và đá ông ta ngã xuống đất.
Hạo Thiên muốn đứng dậy, nhưng Diệp Viêm đã trực tiếp giẫm lên đầu ông ta.
Một nửa đầu của Hạo Thiên gần như bị chôn vùi trong đất.
"Tôi đã thành tiên, các người là phàm nhân, phàm nhân sao dám chống lại thần tiên?"
"Hạo Thiên, việc tôi nói các người không làm được thì để tôi làm. Tôi sẽ chặt đầu ông rồi cho nó đi du ngoạn khắp vực Diệt Vong!"
Diệp Viêm bình tĩnh nói rồi xòe tay ra, bên cạnh một tay thuộc hạ của Thiên Thần Điện lập tức đưa cho hắn một thanh đao.
Đôi mắt của Hạo Thiên mở to, hơi thở vô cùng dồn dập.
Những người của liên minh tại hiện trường kêu gào và vùng vẫy điên cuồng.
Khung cảnh hệt như địa ngục.
Đúng vào lúc này.
"Giết!"
Một loạt tiếng hét từ đâu vang lên.
"Hửm?"
Diệp Viêm cau mày nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nhưng hắn ta phát hiện, nguồn phát ra âm thanh không phải đến từ bên ngoài ngọn núi, mà là... từ trên đỉnh núi!
"Có quân tiếp viện tới phải không?"
Có người hét lên sung sướng.
"Không có khả năng này, các thành viên của liên minh đều đã tới, chúng ta làm gì còn viện binh nào chứ?"
Ai đó ngay lập tức phản bác ý kiến đó.
Nhưng trong giây tiếp theo, tất cả mọi người đã bị sốc.
Họ nhìn thấy rất nhiều bóng người xuất hiện trên đỉnh núi. Những hình người đó mặc quần áo khác nhau, nhưng cùng đeo một lệnh bài trông khá đơn giản trên thắt lưng của họ.
"Chẳng lẽ là liên minh Thanh Huyền?"
Những tiếng reo đầy kinh ngạc vang lên.
Không ai ngờ rằng những người từ liên minh Thanh Huyền sẽ xuất hiện!
Tất cả mọi người mở to mắt không thể tin được.
Diệp Viêm cũng nhíu mày.
"Còn có liên minh khác sao? Ai là người đứng đầu liên minh này?"
"Hồi bẩm điện chủ, là... Lâm Chính!"
Kẻ đứng bên cạnh khàn giọng nói.
Đôi mắt của Diệp Viêm mở to.
Hắn nhìn thấy từ trên đỉnh núi, một bóng người cô độc chậm rãi đi ra.
Chương 3963: Con kiến cũng không giết được?
Lâm Chính chắp tay đứng ở trên đỉnh núi nhìn Diệp Viêm bên dưới.
Một mái tóc bạc trắng tung bay trong gió.
Anh không phải là tu sĩ cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Nhưng hào quang tỏa ra từ anh lúc này dường như không thua kém gì cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
"Hóa ra là mày!"
Diệp Viêm gật đầu, thờ ơ nói: "Tao cũng đã đoán trước như vậy, mày làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này! Với cách trả thù của mày, nhất định sẽ nhân cơ hội này để tấn công tao, tránh phiền phức sau này!"
"Biết vậy là tốt rồi!"
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Diệp Viêm! Tuy mày đã trở thành Lục Địa Thần Tiên, nhưng đây cũng không phải là lý do khiến tao chạy trốn. Hai chúng ta sau cùng kiểu gì cũng có một người phải từ biệt thế giới này trước, hiện tại phải xem là tao hay là mày!"
"Điều gì đã khiến mày tự tin như vậy?"
Diệp Viêm bật cười thành tiếng: "Là chút dũng khí nực cười của mày sao? Hay là vận khí hơn người của mày? Không thấy dưới chân tao lúc này là ai sao?"
Nói rồi, hắn hơi dùng sức.
"Á..."
Hạo Thiên đau đớn đến nỗi toàn thân kịch liệt run rẩy, đầu sắp biến dạng đến nơi.
Ai mà ngờ được vị bá chủ hàng đầu vực Diệt Vong này lại có kết cục thê thảm như vậy!
"Mày chỉ là một kẻ tầm thường, loài sâu bọ không đáng nhắc tới. Nếu không phải vì may mắn thì mày sớm đã trở thành bộ xương khô treo trong nhà tao rồi! Nhưng mày hết lần này đến lần khác khiêu khích tao, giết bạn tao, giết thủ hạ của tao. Lâm Chính, tao sẽ không giết mày ngay mà sẽ biến mày thành tế phẩm treo trong phòng tu luyện của tao".
Dứt lời, Diệp Viêm cử động ngón tay.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Tứ chi của Hạo Thiên bị cắt rời, ông ta lúc này trở thành một khúc thịt nằm trên mặt đất.
Diệp Viêm túm lấy ông ta, ném về phía một người của Thiên Thần Điện.
"Nhốt lại, sau khi xong việc tôi sẽ dùng lão để tu luyện!"
Diệp Viêm nói giọng lạnh tanh, sau đó đi lên núi.
Vẻ mặt hắn vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng, nhưng sát khí bên trong đã dâng lên cuồn cuộn.
Trong mắt Diệp Viêm, Lâm Chính cũng chẳng phải kẻ thù quá mạnh, nhưng là người hắn nhất định phải giết.
Giống như một con ruồi khiến người ta phát phiền. Mặc dù không tạo ra vết thương chí mạng nhưng khiến người ta cảm thấy vô cùng chán ghét.
Diệp Viêm bay vút lên cao, bước chân đạp lên không trung tạo thành dấu ấn.
Lúc này, trông hắn quả thực chẳng khác nào thần tiên.
"Tiêu diệt Thiên Thần Điện!"
Lâm Chính bình tĩnh ra lệnh.
"Tuân lệnh!"
Người của liên minh Thanh Huyền phía sau lập tức hô lớn, sau đó lao xuống núi giao chiến với người của Thiên Thần Điện.
"Không biết lượng sức mình!"
Diệp Viêm lắc đầu, giơ tay lên cao rồi phất một cái.
Bang!
Một vệt sáng nhiều màu bắn ra từ lòng bàn tay hắn. Vệt sáng mảnh như cánh ve nhưng bén nhọn như lưỡi kiếm chém thẳng về phía Lâm Chính.
Chiêu này đủ để san phẳng cả ngọn núi.
Nhưng hắn biết, một chiêu này chưa đủ giết chết Lâm Chính.
Thân thể Lâm Chính vô cùng cứng rắn. Chiêu này mặc dù chưa chắc giết được anh, nhưng ít nhất có thể khiến anh trọng thương, mất đi sức chiến đấu.
Mục đích của Diệp Viêm không phải là giết anh, mà là bắt sống anh.
Rốt cuộc, hắn ta vẫn muốn báo thù cho thiên kiêu hạng nhất!
"Mau tránh ra!"
"Cẩn thận!"
Khi lưỡi kiếm ánh sáng tấn công, những người xung quanh Lâm Chính mặt mày tái nhợt vì sợ hãi và bỏ chạy tán loạn.
Nhưng Lâm Chính không hề di chuyển mà chỉ lãnh đạm nhìn Diệp Viêm, ánh mắt như hồ nước yên bình không gợn sóng.
"Hả?"
Diệp Viêm nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
Quả không ngoài dự đoán.
Bang!
Chỉ có một tiếng động lạ phát ra.
Lưỡi kiếm ánh sáng đâm mạnh vào Lâm Chính.
Tuy nhiên, cơ thể Lâm Chính không hề di chuyển, cũng không hề bị tổn hại ...
Diệp Viêm im lặng.
Đây là một đòn hiểm của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Thế mà... Lâm Chính lại bình thản và coi thường nó đến vậy.
"Không thể nào!"
"Làm sao có thể như vậy?"
"Hắn thật sự... tiếp được chiêu này?"
Vô số người từ Thiên Thần Điện nhìn lên, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.
"Diệp Viêm, thủ đoạn của mày chỉ có vậy sao? Thật là khiến người khác thất vọng!"
"Mày xem tao như con kiến, nhưng ngay cả con kiến mày cũng không giết được?"
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói.
Chương 3964: Có lẽ sẽ thắng phải không?
Trong mắt Diệp Viêm lóe lên một tia sáng kỳ dị, nhưng trên mặt lại không hiện lên vẻ tức giận.
Ở cấp độ của Diệp Viêm, cảm xúc không còn khả năng ảnh hưởng đến phán đoán khách quan của hắn.
Hắn cẩn thận quan sát Lâm Chính rồi tựa hồ như phát hiện ra điều gì liền gật đầu lia lịa.
"Thì ra là thế, thì ra là thế. . . Khó trách thể lực của mày so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, hóa ra là mày cũng cường hóa sức mạnh giống như Hạo Thiên!"
"Chỉ là tại sao chúng mày đều ngu xuẩn như vậy? Hi sinh tính mạng, tuổi thọ, tài năng, tất cả những gì mình có, để đổi lấy sức mạnh, nhưng chúng mày vẫn đánh không lại tao, chẳng lẽ chúng mày không cảm thấy nực cười sao?"
Diệp Viêm lắc đầu nói, giọng nói đầy vẻ châm chọc.
Lâm Chính không nói gì, sải bước đi xuống núi.
Nhưng anh chỉ bước có ba bước.
Vút!
Người chợt biến mất.
"Hả?"
Diệp Viêm hơi trợn mắt.
Một giây sau, Lâm Chính xuất hiện trước mặt Diệp Viêm.
Bịch!
Một nắm đấm cứng như sắt hung hăng đánh vào ngực Diệp Viêm.
Nhưng cùng lúc đó, năm ngón tay của Diệp Viêm cũng thọc về phía thân thể Lâm Chính.
Rất nhanh chóng, năm đầu ngón tay của hắn ấn xuống huyệt đạo của Lâm Chính, sau đó một luồng sức mạnh bỗng chốc hoành hành trong cơ thể anh.
Bùm!
Lâm Chính bay ra ngoài ngay lập tức.
Sau khi Diệp Viêm tiếp chưởng của Lâm Chính, không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Khi hắn đứng vững trở lại, Lâm Chính đã va vào sườn núi.
Toàn bộ núi Thiên Thần rung chuyển dữ dội.
"Mặc dù mày đã được cường hóa, nhưng vẫn là một kẻ vô dụng, tốc độ và sức mạnh của mày đều thua xa tao!"
Diệp Viêm giọng khàn khàn nói.
"Tao đã nói rồi, chỉ cần có thể giết được mày là được!"
Lâm Chính từ trong đống đất đá đổ nát đi ra, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác.
"Làm sao một người phàm có thể chiến đấu chống lại một vị thần?"
Diệp Viêm nhàn nhạt nói, phất phất tay.
Vù!
Một cơn gió thổi qua.
Trong nháy mắt, mặt đất bị xé nát, vô số người bị cơn gió quét qua lập tức ngã gục rồi hóa thành vũng máu. Sau đó, cơn cuồng phong khủng khiếp thổi thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức kêu gọi sức mạnh phi thăng để chống đỡ.
Vù vù vù...
Cơn gió mạnh ào ạt điên cuồng, san bằng núi non hai bên! Toàn bộ núi Thiên Thần dường như bị đào ra hai cái eo, khoét rỗng bên trong.
Sức mạnh phi thăng của Lâm Chính cũng bị phân tán.
Nhưng trong giây tiếp theo, cơn gió mạnh đáng sợ lại ập đến.
"Mày có bao nhiêu sức mạnh phi thăng để chống lại tao đây?"
Diệp Viêm lắc đầu.
Quả không ngoài dự đoán.
Khi đợt gió mạnh này thổi tới, sức mạnh phi thăng của Lâm Chính vừa xuất ra đã hoàn toàn tan vỡ.
Xét về sức mạnh phi thăng, Lâm Chính quả thực không phải là đối thủ của Lục Địa Thần Tiên chân chính.
Anh lại bị thổi bay vào trong núi.
Nhưng Lâm Chính vẫn không bỏ cuộc, anh lao ra khỏi núi và tấn công Diệp Viêm.
"Hả?"
Diệp Viêm khá ngạc nhiên.
Mặc dù cơn cuồng phong xé nát lớp phòng ngự của Lâm Chính, nhưng lại không làm thân thể anh bị thương!
Cơ thể vật lý của người này mạnh đến mức nào?
Ánh mắt Diệp Viêm có chút lung lay, nhưng hắn không né không tránh, cũng lao thẳng về phía Lâm Chính.
Hai bên giao đấu trên sườn núi rồi lại bay lên không trung, như thể hai luồng sáng đan xen vào nhau.
Lâm Chính tấn công bằng chưởng và nắm đấm.
Diệp Viêm dùng ngón tay công kích, trực tiếp đánh vào huyệt đạo trên người Lâm Chính
Lâm Chính có thể nhận ra Diệp Viêm đang muốn phá vỡ các cơ quan nội tạng và mạch máu trên cơ thể anh để đánh bại anh.
Dù sao Lâm Chính bây giờ mình đồng da sắt, rất khó có thể dễ dàng phá lớp da thịt phòng ngự của anh.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến điều đó, anh điên cuồng vung nắm đấm, như thể anh muốn đánh chết Diệp Viêm.
Nhiều người dưới chân núi nhìn lên.
"Lâm minh chủ! Giết hắn!"
Hạo Thiên khó khăn ngẩng đầu lên, miệng đầy máu nhưng vẫn cố hét lớn.
"Minh chủ! Chúng tôi tới cứu ông!"
Người của Lôi Trạch Thiên Các chạy về phía đó, định cứu Hạo Thiên.
Nhưng cao thủ của Thiên Thần Điện cũng xông tới, hai bên giao tranh quyết liệt.
Ở phía sau Thiên Thần Điện.
Vu Hồng và Hoa Thiên Hải cũng chưa rời đi.
Vu Hồng mở to mắt, nhìn chằm chằm bóng người trên trời.
Cô ta không bao giờ tưởng tượng được rằng chủ nhân của liên minh Thanh Huyền - người mà cô ta từng coi thường thực sự có thể chiến đấu với cao thủ cảnh giới Lục Địa Thần Tiên ...
"Lâm minh chủ, anh sẽ thắng sao?"
"Có lẽ...sẽ thắng phải không?"
Chương 3965: Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng
Trên bầu trời, cả hai vẫn đang chiến đấu ác liệt.
Những làn sóng hủy diệt có sức ảnh hưởng rộng lớn và đáng sợ tỏa ra từ những cú va chạm của hai người và lan ra xung quanh.
Trên núi Thiên Thần, người của các liên minh và cao thủ Thiên Thần Điện cũng giao tranh kịch liệt.
Với sự gia nhập của liên minh Thanh Huyền, tình hình trên chiến trường đã đảo ngược một cách thần kỳ.
Các thành viên của những liên minh khác phát hiện ra rằng liên minh Thanh Huyền vốn luôn bị họ coi thường nhưng lại có sức chiến đấu đáng sợ.
Sau khi xuất hiện, bọn họ trực tiếp xông vào quân chủ lực của Thiên Thần Điện, đánh lui quân chủ lực của Thiên Thần Điện từ tiền tuyến về phía sau, tạo áp lực khiến bọn chúng khó lòng chống đỡ.
"Chuyện gì đang xảy ra thế?"
"Những người này....thực sự đến từ liên minh Thanh Huyền?"
"Không phải bọn họ là một đám lưu manh sao? Tại sao lại có sức chiến đấu đáng sợ như vậy?"
Liên minh Cửu Cung, liên minh Phong Khởi và các lực lượng đồng minh còn lại đều chết lặng.
Lôi Hổ ôm lồng ngực bị thương, ngơ ngác nhìn những chiến binh mạnh mẽ của liên minh Thanh Huyền. Khi nhìn thấy quầng sáng nở rộ trên người họ, ông ta đã hiểu ra mọi chuyện.
"Họ mới thực sự là những chiến binh bảo vệ vực Diệt Vong!"
Lôi Hổ khàn giọng nói.
"Lôi Hổ đại nhân, ý ông là sao?", những người khác bối rối.
"Mọi người chưa thấy nó sao? Những người này đã từ bỏ tất cả, hy sinh tất cả, thậm chí từ bỏ cả tuổi thọ, ít nhất cũng phải hơn năm mươi năm sinh mệnh để cường hóa sức mạnh!"
"Họ đang liều chết để chiến đấu chống lại Thiên Thần Điện!"
"Nhìn lại chúng ta xem, chúng ta đều chỉ chăm chăm đi tìm lợi ích, thấy lợi mà quên nghĩa, tham sống sợ chết! Đội quân của liên minh chúng ta căn bản không thể coi là vệ binh của vực Diệt Vong! Chỉ có những người từ liên minh Thanh Huyền mới thực sự chiến đấu vì vực Diệt Vong!"
Lôi Hổ xấu hổ, nói xong lại thở dài một hơi.
Mọi người xung quanh đều xấu hổ.
Chợt Lôi Hổ hít sâu một hơi, lớn tiếng hô: "Người của Lôi Trạch Thiên Các đâu!"
"Đại nhân!"
Người của Lôi Trạch Thiên Các xung quanh đồng thanh hô lên.
"Dẫn Lôi!"
Chỉ nghe thấy tiếng Lôi Hổ gầm lên.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người da đầu đều tê dại, kinh ngạc nhìn về phía Lôi Hổ.
"Lôi Hổ đại nhân, cái này....làm sao có thể làm như vậy? Nếu lợi dụng Dẫn Lôi thì cho dù thắng, những người này ít nhất cũng phải nằm liệt trên giường ba năm, tài hoa tổn hại!"
Ai đó đã vội vàng tiến lên để thuyết phục ông ta.
"Người khác có thể hy sinh, nhưng Lôi Trạch Thiên Các chúng ta không thể hy sinh sao? Chúng ta là thế tộc bá chủ! Làm sao có thể thua kém người khác được? Huống chi, ngay cả Hạo Thiên các chủ cũng đã làm như vậy, chúng ta còn phải do dự sao?"
Lôi Hổ kích động gầm lên giận dữ: "Lẽ nào các người không muốn chiến đấu để giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng?"
Tất cả mọi người run rẩy, nhìn Lôi Hổ bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Cuối cùng, có tiếng ai đó thét lên một tiếng dài, thôi thúc năng lượng trong cơ thể và lao thẳng lên trời.
Ngay lập tức, một tiếng sét giáng xuống và đánh trúng người này.
Khi tia sét biến mất, có những tia lửa lập lòe khắp cơ thể người đàn ông.
Thoạt nhìn, đó giống như những tia chớp.
Chúng cực kỳ mảnh mai, giống như những mũi kim bạc đâm vào cơ thể người đàn ông, nhưng chúng không ngừng lóe lên tia sáng sấm sét, nhìn rất đáng sợ.
Dưới sự giúp đỡ của những lôi kim này, sức mạnh của người đàn ông điên cuồng tăng lên, trong nháy mắt đã đột phá mấy tầng!
"Ah!"
"Ah!"
"Ah!"
Thấy vậy, các thành viên khác của Lôi Trạch Thiên Các không chút do dự cũng thét lên một tiếng
Một loạt tiếng sét giáng xuống những người của Lôi Trạch Thiên Các.
Những người xung quanh bàng hoàng nhìn những người này bằng ánh mắt khó tin.
Đến nước này, Lôi Trạch Thiên Các thực sự đang định chiến đấu đến chết!
"Bại rồi!"
Lôi Hổ nặng nề quỳ rạp trên mặt đất, tinh thần chiến đấu đã không còn.
"Có vẻ như chúng ta đã đánh giá thấp đối thủ của mình!"
Trưởng lão Lôi Trạch Thiên Các ở bên cạnh, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, râu tóc bạc trắng tung bay trong gió, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Những người khác im lặng nhưng toàn thân run lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Nếu cuộc chiến này thất bại, không cần nghĩ cũng biết hậu quả gì sẽ đến với mọi người!
Với sự tàn bạo của đám người Thiên Thần Điện, bọn chúng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mọi người.
Diệp Viêm đứng trên không trung, ánh mắt lãnh đạm nhìn xuống tất thảy những sinh linh bên dưới giống như thần linh quan sát hết thảy. Trong đôi mắt là sự ngạo nghễ ngút trời.
Hắn là thần linh!
Hắn là chủ nhân của tất thảy mọi vật!
Cho dù phía dưới có thiên binh vạn mã, trong mắt hắn cũng chỉ như mây trôi.
"Hạo Thiên, chiến lược của ông rất tốt, nhưng cuối cùng cũng không thể thành công!"
Diệp Viêm giọng khàn khàn nói, thanh âm biến đổi kì ảo truyền khắp toàn bộ núi Thiên Thần.
"Tôi không đấu lại được cậu, không phải tôi không đủ cố gắng, mà là tôi không đủ tài, là vận mệnh bất công! Tôi nếu có thiên phú giống như cậu, chẳng lẽ lại không thể bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!"
Hạo Thiên nghiến răng và gầm lên.
Hạo Thiên không mưu cầu gì, chỉ theo đuổi trường sinh bất lão. Bao nhiêu năm nay ông ta chăm chỉ tu luyện, không có bất cứ suy nghĩ nào khác.
Nhưng cho tới bây giờ, ông ta vẫn không thể so với Diệp Viêm, một ngôi sao mới nổi như vậy!
Ông ta sao có thể cam lòng?
"Vận mệnh bất công? Thiên phú không đủ? Hạo Thiên! Ông sai rồi! Thế giới này là như vậy, ông nghĩ cuộc đời này chỉ bất công với mình ông sao? Số phận không công bằng với hầu hết mọi người! Trong đó có tôi nữa!"
Diệp Viêm lắc đầu.
"Ông nghĩ tôi có thiên phú vô song sao? Để tôi nói cho ông biết! Tài năng của tôi đều có được nhờ sự nỗ lực của bản thân tôi. Để có được tài năng như hiện tại, tôi đã nghiên cứu cấm thuật! Đi lùng giết những kẻ có thiên phú hơn người và lấy đi tài năng của họ! Ông nghĩ tôi được sinh ra với tài năng thiên phú như vậy sao? Thật lố bịch!"
"Có thể ông nghĩ rằng ông đang nỗ lực, nhưng sự nỗ lực của ông chỉ là một trò đùa, bởi vì các tu sĩ thế hệ của tôi không dựa vào việc vùi đầu nghiên cứu tu luyện, mà phải không từ thủ đoạn để đạt được cái mình muốn!"
"Vì tu luyện, tôi có thể từ bỏ nhân tính của mình! Tôi có thể tùy ý giết người, tôi có thể trở thành kẻ máu lạnh! Còn ông, ông quá quan tâm đến thân phận, danh tiếng và tất cả những gì ông đang có!"
"Ông còn những băn khoăn! Còn có thất tình lục dục! Có những tạp niệm mà chính ông cũng không ý thức được!"
"Chút nỗ lực đó? Làm sao có thể so sánh được với tôi?"
Diệp Viêm nhàn nhạt nói.
Những lời đó khiến khuôn mặt của Hạo Thiên tái nhợt, ông ta như chết lặng.
Đúng vậy, so với Diệp Viêm, ông ta vẫn còn quá nhân từ.
Để cướp đoạt tài năng, Diệp Viêm đã tìm cách tích hợp cơ thể của những kì tài vào trong cơ thể mình.
Vì tu luyện, Diệp Viêm có thể luyện hóa người sống, có thể tùy ý giết người. Hắn không chút kiêng kỵ, chỉ một lòng tìm đường tu luyện.
Đây là một kẻ không có giới hạn.
Còn Hạo Thiên thì không thể thoát khỏi những thứ đó.
Là chủ nhân của Lôi Trạch Thiên Các, ông ta bị hạn chế ở nhiều mặt, mọi hành động luôn bị ảnh hưởng bởi tông phái.
Bị Diệp Viêm đánh bại cũng là hợp lý.
Hạo Thiên hít một hơi thật sâu và không nói thêm nữa.
"Hạo Thiên, cái gọi là nỗ lực của ông ở trong mắt tu sĩ như tôi cũng không phải nỗ lực chân chính. Chỉ có mồ hôi công sức tuyệt đối không đủ, còn cần khảo nghiệm sức mạnh nội tâm!"
Diệp Viêm từ giữa không trung đáp xuống, chậm rãi đi về phía Hạo Thiên.
Xung quanh là vô số người của liên minh.
Nhưng không một ai dám bước tới.
Mọi người kinh hoàng nhìn Hạo Thiên, run lên vì sợ hãi.
Hạo Thiên biết rằng cho dù ông ta có bao nhiêu người thì vẫn vô dụng khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối như thế này.
Diệp Viêm đi thẳng đến chỗ Hạo Thiên.
Hạo Thiên nhắm mắt lại.
Người thắng va kẻ thua.
Ông ta biết, từ hôm nay trở đi sẽ không còn Lôi Trạch Thiên Các nữa.
Vực Diệt Vong này...cuối cùng đã đến thời của Diệp Viêm...
Chương 3962: Còn một liên minh nữa
Toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía đó, ai nấy mở to mắt, ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt.
Có người muốn chạy trốn.
Nhưng lúc này họ mới phát hiện ra người của Thiên Thần Điện đã xuất hiện quanh núi Thiên Thần từ lúc nào.
Họ bao vây núi Thiên Thần và chặn đường chạy trốn của các thành viên liên minh.
Thiên Thần Điện không muốn để bất cứ kẻ nào chạy thoát.
Bởi vì những người này là nguyên liệu thượng hạng để tu luyện.
Hôm nay, bọn họ muốn bắt hết tất cả những người trong liên minh.
"Diệp Viêm đại nhân, xin tha mạng!"
Cuối cùng, thủ lĩnh của liên minh Cửu Cung cũng không thể chịu đựng được nữa. Dưới sức mạnh và áp lực kinh hoàng, ông ta đã quỳ xuống dập đầu xin Diệp Viêm tha mạng.
Diệp Viêm thờ ơ nhìn.
Tất cả các thành viên của liên minh Cửu Cung đều hạ vũ khí xuống, cầu xin sự thương xót và khấu đầu trước hắn.
"Thánh Quân đại nhân, xin hãy tha cho chúng tôi!"
"Chúng tôi nguyện ý gia nhập Thiên Thần Điện, nguyện dốc sức vì Thánh Quân!"
"Diệp Viêm đại nhân, xin hãy thả chúng tôi đi!"
Mọi người run rẩy và hoảng sợ.
Nhưng Diệp Viêm gương mặt không chút cảm xúc, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm những người này.
"Xin tha mạng?"
"Nếu tôi là người thua cuộc, các người sẽ tha cho tôi chứ?"
"Các người sẽ xé xác tôi, đem đầu tôi cắm vào cọc tre đi bêu khắp vực Diệt Vong".
"Các người sẽ san bằng Thiên Thần Điện, cướp đoạt mọi thứ, sẽ nuốt chửng Thiên Thần Điện đến khi không còn gì!"
"Vậy tại sao tôi phải tha cho các người?"
Diệp Viêm giọng lạnh tanh đáp.
Lời nói lạnh lùng như bản án cuối cùng dành cho những người này.
Mọi người đều chết lặng.
Giây tiếp theo.
Vụt!
Diệp Viêm khẽ cử động một ngón tay, một tia sáng kì lạ xẹt qua cổ thủ lĩnh liên minh Cửu Cung.
Ngay lập tức, cổ của ông ta bị cắt ra, sau đó các vết nứt dần lan khắp cơ thể khiến thân xác ông ta bị chia thành nhiều mảnh.
Thủ lĩnh liên minh Cửu Cung chết thảm.
"Á!"
Những người còn lại la hét kinh hoàng.
Có người vùi đầu xuống đất run rẩy, có người chộp lấy vũ khí trên mặt đất, kịch liệt đánh trả.
Nhưng ở trước mặt Diệp Viêm, thủ đoạn của bọn họ quá non nớt, không đáng nhắc tới.
"Diệp Viêm là đạo tặc, tàn nhẫn vô tình, không cần cầu xin hắn tha thứ, chúng ta liều mạng với hắn!"
Có người sôi máu hét lớn.
Các liên minh lớn lại phát động một cuộc tấn công.
Vô số người lao về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm lắc đầu.
"Các người sao không ngoan ngoãn quỳ xuống chờ chết đi chứ?"
Dứt lời, ngón tay hắn lại cử động.
Vù vù vù vù....
Từ trên trời, vô số kim châm đủ màu trút xuống, rơi xuống đám người như mưa xối xả.
Cơ thể của tất cả những người bị kim đâm tan chảy tại chỗ và biến thành những vũng máu.
Mặt đất trên núi Thiên Thần chẳng mấy chốc đã nhuốm đầy máu.
"Diệp Viêm!"
Hạo Thiên gầm lên, đột ngột đứng dậy muốn tấn công hắn lần nữa.
Nhưng Diệp Viêm đã quay lại và đá ông ta ngã xuống đất.
Hạo Thiên muốn đứng dậy, nhưng Diệp Viêm đã trực tiếp giẫm lên đầu ông ta.
Một nửa đầu của Hạo Thiên gần như bị chôn vùi trong đất.
"Tôi đã thành tiên, các người là phàm nhân, phàm nhân sao dám chống lại thần tiên?"
"Hạo Thiên, việc tôi nói các người không làm được thì để tôi làm. Tôi sẽ chặt đầu ông rồi cho nó đi du ngoạn khắp vực Diệt Vong!"
Diệp Viêm bình tĩnh nói rồi xòe tay ra, bên cạnh một tay thuộc hạ của Thiên Thần Điện lập tức đưa cho hắn một thanh đao.
Đôi mắt của Hạo Thiên mở to, hơi thở vô cùng dồn dập.
Những người của liên minh tại hiện trường kêu gào và vùng vẫy điên cuồng.
Khung cảnh hệt như địa ngục.
Đúng vào lúc này.
"Giết!"
Một loạt tiếng hét từ đâu vang lên.
"Hửm?"
Diệp Viêm cau mày nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nhưng hắn ta phát hiện, nguồn phát ra âm thanh không phải đến từ bên ngoài ngọn núi, mà là... từ trên đỉnh núi!
"Có quân tiếp viện tới phải không?"
Có người hét lên sung sướng.
"Không có khả năng này, các thành viên của liên minh đều đã tới, chúng ta làm gì còn viện binh nào chứ?"
Ai đó ngay lập tức phản bác ý kiến đó.
Nhưng trong giây tiếp theo, tất cả mọi người đã bị sốc.
Họ nhìn thấy rất nhiều bóng người xuất hiện trên đỉnh núi. Những hình người đó mặc quần áo khác nhau, nhưng cùng đeo một lệnh bài trông khá đơn giản trên thắt lưng của họ.
"Chẳng lẽ là liên minh Thanh Huyền?"
Những tiếng reo đầy kinh ngạc vang lên.
Không ai ngờ rằng những người từ liên minh Thanh Huyền sẽ xuất hiện!
Tất cả mọi người mở to mắt không thể tin được.
Diệp Viêm cũng nhíu mày.
"Còn có liên minh khác sao? Ai là người đứng đầu liên minh này?"
"Hồi bẩm điện chủ, là... Lâm Chính!"
Kẻ đứng bên cạnh khàn giọng nói.
Đôi mắt của Diệp Viêm mở to.
Hắn nhìn thấy từ trên đỉnh núi, một bóng người cô độc chậm rãi đi ra.
Chương 3963: Con kiến cũng không giết được?
Lâm Chính chắp tay đứng ở trên đỉnh núi nhìn Diệp Viêm bên dưới.
Một mái tóc bạc trắng tung bay trong gió.
Anh không phải là tu sĩ cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Nhưng hào quang tỏa ra từ anh lúc này dường như không thua kém gì cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
"Hóa ra là mày!"
Diệp Viêm gật đầu, thờ ơ nói: "Tao cũng đã đoán trước như vậy, mày làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này! Với cách trả thù của mày, nhất định sẽ nhân cơ hội này để tấn công tao, tránh phiền phức sau này!"
"Biết vậy là tốt rồi!"
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Diệp Viêm! Tuy mày đã trở thành Lục Địa Thần Tiên, nhưng đây cũng không phải là lý do khiến tao chạy trốn. Hai chúng ta sau cùng kiểu gì cũng có một người phải từ biệt thế giới này trước, hiện tại phải xem là tao hay là mày!"
"Điều gì đã khiến mày tự tin như vậy?"
Diệp Viêm bật cười thành tiếng: "Là chút dũng khí nực cười của mày sao? Hay là vận khí hơn người của mày? Không thấy dưới chân tao lúc này là ai sao?"
Nói rồi, hắn hơi dùng sức.
"Á..."
Hạo Thiên đau đớn đến nỗi toàn thân kịch liệt run rẩy, đầu sắp biến dạng đến nơi.
Ai mà ngờ được vị bá chủ hàng đầu vực Diệt Vong này lại có kết cục thê thảm như vậy!
"Mày chỉ là một kẻ tầm thường, loài sâu bọ không đáng nhắc tới. Nếu không phải vì may mắn thì mày sớm đã trở thành bộ xương khô treo trong nhà tao rồi! Nhưng mày hết lần này đến lần khác khiêu khích tao, giết bạn tao, giết thủ hạ của tao. Lâm Chính, tao sẽ không giết mày ngay mà sẽ biến mày thành tế phẩm treo trong phòng tu luyện của tao".
Dứt lời, Diệp Viêm cử động ngón tay.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Tứ chi của Hạo Thiên bị cắt rời, ông ta lúc này trở thành một khúc thịt nằm trên mặt đất.
Diệp Viêm túm lấy ông ta, ném về phía một người của Thiên Thần Điện.
"Nhốt lại, sau khi xong việc tôi sẽ dùng lão để tu luyện!"
Diệp Viêm nói giọng lạnh tanh, sau đó đi lên núi.
Vẻ mặt hắn vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng, nhưng sát khí bên trong đã dâng lên cuồn cuộn.
Trong mắt Diệp Viêm, Lâm Chính cũng chẳng phải kẻ thù quá mạnh, nhưng là người hắn nhất định phải giết.
Giống như một con ruồi khiến người ta phát phiền. Mặc dù không tạo ra vết thương chí mạng nhưng khiến người ta cảm thấy vô cùng chán ghét.
Diệp Viêm bay vút lên cao, bước chân đạp lên không trung tạo thành dấu ấn.
Lúc này, trông hắn quả thực chẳng khác nào thần tiên.
"Tiêu diệt Thiên Thần Điện!"
Lâm Chính bình tĩnh ra lệnh.
"Tuân lệnh!"
Người của liên minh Thanh Huyền phía sau lập tức hô lớn, sau đó lao xuống núi giao chiến với người của Thiên Thần Điện.
"Không biết lượng sức mình!"
Diệp Viêm lắc đầu, giơ tay lên cao rồi phất một cái.
Bang!
Một vệt sáng nhiều màu bắn ra từ lòng bàn tay hắn. Vệt sáng mảnh như cánh ve nhưng bén nhọn như lưỡi kiếm chém thẳng về phía Lâm Chính.
Chiêu này đủ để san phẳng cả ngọn núi.
Nhưng hắn biết, một chiêu này chưa đủ giết chết Lâm Chính.
Thân thể Lâm Chính vô cùng cứng rắn. Chiêu này mặc dù chưa chắc giết được anh, nhưng ít nhất có thể khiến anh trọng thương, mất đi sức chiến đấu.
Mục đích của Diệp Viêm không phải là giết anh, mà là bắt sống anh.
Rốt cuộc, hắn ta vẫn muốn báo thù cho thiên kiêu hạng nhất!
"Mau tránh ra!"
"Cẩn thận!"
Khi lưỡi kiếm ánh sáng tấn công, những người xung quanh Lâm Chính mặt mày tái nhợt vì sợ hãi và bỏ chạy tán loạn.
Nhưng Lâm Chính không hề di chuyển mà chỉ lãnh đạm nhìn Diệp Viêm, ánh mắt như hồ nước yên bình không gợn sóng.
"Hả?"
Diệp Viêm nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
Quả không ngoài dự đoán.
Bang!
Chỉ có một tiếng động lạ phát ra.
Lưỡi kiếm ánh sáng đâm mạnh vào Lâm Chính.
Tuy nhiên, cơ thể Lâm Chính không hề di chuyển, cũng không hề bị tổn hại ...
Diệp Viêm im lặng.
Đây là một đòn hiểm của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Thế mà... Lâm Chính lại bình thản và coi thường nó đến vậy.
"Không thể nào!"
"Làm sao có thể như vậy?"
"Hắn thật sự... tiếp được chiêu này?"
Vô số người từ Thiên Thần Điện nhìn lên, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.
"Diệp Viêm, thủ đoạn của mày chỉ có vậy sao? Thật là khiến người khác thất vọng!"
"Mày xem tao như con kiến, nhưng ngay cả con kiến mày cũng không giết được?"
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói.
Chương 3964: Có lẽ sẽ thắng phải không?
Trong mắt Diệp Viêm lóe lên một tia sáng kỳ dị, nhưng trên mặt lại không hiện lên vẻ tức giận.
Ở cấp độ của Diệp Viêm, cảm xúc không còn khả năng ảnh hưởng đến phán đoán khách quan của hắn.
Hắn cẩn thận quan sát Lâm Chính rồi tựa hồ như phát hiện ra điều gì liền gật đầu lia lịa.
"Thì ra là thế, thì ra là thế. . . Khó trách thể lực của mày so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, hóa ra là mày cũng cường hóa sức mạnh giống như Hạo Thiên!"
"Chỉ là tại sao chúng mày đều ngu xuẩn như vậy? Hi sinh tính mạng, tuổi thọ, tài năng, tất cả những gì mình có, để đổi lấy sức mạnh, nhưng chúng mày vẫn đánh không lại tao, chẳng lẽ chúng mày không cảm thấy nực cười sao?"
Diệp Viêm lắc đầu nói, giọng nói đầy vẻ châm chọc.
Lâm Chính không nói gì, sải bước đi xuống núi.
Nhưng anh chỉ bước có ba bước.
Vút!
Người chợt biến mất.
"Hả?"
Diệp Viêm hơi trợn mắt.
Một giây sau, Lâm Chính xuất hiện trước mặt Diệp Viêm.
Bịch!
Một nắm đấm cứng như sắt hung hăng đánh vào ngực Diệp Viêm.
Nhưng cùng lúc đó, năm ngón tay của Diệp Viêm cũng thọc về phía thân thể Lâm Chính.
Rất nhanh chóng, năm đầu ngón tay của hắn ấn xuống huyệt đạo của Lâm Chính, sau đó một luồng sức mạnh bỗng chốc hoành hành trong cơ thể anh.
Bùm!
Lâm Chính bay ra ngoài ngay lập tức.
Sau khi Diệp Viêm tiếp chưởng của Lâm Chính, không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Khi hắn đứng vững trở lại, Lâm Chính đã va vào sườn núi.
Toàn bộ núi Thiên Thần rung chuyển dữ dội.
"Mặc dù mày đã được cường hóa, nhưng vẫn là một kẻ vô dụng, tốc độ và sức mạnh của mày đều thua xa tao!"
Diệp Viêm giọng khàn khàn nói.
"Tao đã nói rồi, chỉ cần có thể giết được mày là được!"
Lâm Chính từ trong đống đất đá đổ nát đi ra, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác.
"Làm sao một người phàm có thể chiến đấu chống lại một vị thần?"
Diệp Viêm nhàn nhạt nói, phất phất tay.
Vù!
Một cơn gió thổi qua.
Trong nháy mắt, mặt đất bị xé nát, vô số người bị cơn gió quét qua lập tức ngã gục rồi hóa thành vũng máu. Sau đó, cơn cuồng phong khủng khiếp thổi thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức kêu gọi sức mạnh phi thăng để chống đỡ.
Vù vù vù...
Cơn gió mạnh ào ạt điên cuồng, san bằng núi non hai bên! Toàn bộ núi Thiên Thần dường như bị đào ra hai cái eo, khoét rỗng bên trong.
Sức mạnh phi thăng của Lâm Chính cũng bị phân tán.
Nhưng trong giây tiếp theo, cơn gió mạnh đáng sợ lại ập đến.
"Mày có bao nhiêu sức mạnh phi thăng để chống lại tao đây?"
Diệp Viêm lắc đầu.
Quả không ngoài dự đoán.
Khi đợt gió mạnh này thổi tới, sức mạnh phi thăng của Lâm Chính vừa xuất ra đã hoàn toàn tan vỡ.
Xét về sức mạnh phi thăng, Lâm Chính quả thực không phải là đối thủ của Lục Địa Thần Tiên chân chính.
Anh lại bị thổi bay vào trong núi.
Nhưng Lâm Chính vẫn không bỏ cuộc, anh lao ra khỏi núi và tấn công Diệp Viêm.
"Hả?"
Diệp Viêm khá ngạc nhiên.
Mặc dù cơn cuồng phong xé nát lớp phòng ngự của Lâm Chính, nhưng lại không làm thân thể anh bị thương!
Cơ thể vật lý của người này mạnh đến mức nào?
Ánh mắt Diệp Viêm có chút lung lay, nhưng hắn không né không tránh, cũng lao thẳng về phía Lâm Chính.
Hai bên giao đấu trên sườn núi rồi lại bay lên không trung, như thể hai luồng sáng đan xen vào nhau.
Lâm Chính tấn công bằng chưởng và nắm đấm.
Diệp Viêm dùng ngón tay công kích, trực tiếp đánh vào huyệt đạo trên người Lâm Chính
Lâm Chính có thể nhận ra Diệp Viêm đang muốn phá vỡ các cơ quan nội tạng và mạch máu trên cơ thể anh để đánh bại anh.
Dù sao Lâm Chính bây giờ mình đồng da sắt, rất khó có thể dễ dàng phá lớp da thịt phòng ngự của anh.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến điều đó, anh điên cuồng vung nắm đấm, như thể anh muốn đánh chết Diệp Viêm.
Nhiều người dưới chân núi nhìn lên.
"Lâm minh chủ! Giết hắn!"
Hạo Thiên khó khăn ngẩng đầu lên, miệng đầy máu nhưng vẫn cố hét lớn.
"Minh chủ! Chúng tôi tới cứu ông!"
Người của Lôi Trạch Thiên Các chạy về phía đó, định cứu Hạo Thiên.
Nhưng cao thủ của Thiên Thần Điện cũng xông tới, hai bên giao tranh quyết liệt.
Ở phía sau Thiên Thần Điện.
Vu Hồng và Hoa Thiên Hải cũng chưa rời đi.
Vu Hồng mở to mắt, nhìn chằm chằm bóng người trên trời.
Cô ta không bao giờ tưởng tượng được rằng chủ nhân của liên minh Thanh Huyền - người mà cô ta từng coi thường thực sự có thể chiến đấu với cao thủ cảnh giới Lục Địa Thần Tiên ...
"Lâm minh chủ, anh sẽ thắng sao?"
"Có lẽ...sẽ thắng phải không?"
Chương 3965: Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng
Trên bầu trời, cả hai vẫn đang chiến đấu ác liệt.
Những làn sóng hủy diệt có sức ảnh hưởng rộng lớn và đáng sợ tỏa ra từ những cú va chạm của hai người và lan ra xung quanh.
Trên núi Thiên Thần, người của các liên minh và cao thủ Thiên Thần Điện cũng giao tranh kịch liệt.
Với sự gia nhập của liên minh Thanh Huyền, tình hình trên chiến trường đã đảo ngược một cách thần kỳ.
Các thành viên của những liên minh khác phát hiện ra rằng liên minh Thanh Huyền vốn luôn bị họ coi thường nhưng lại có sức chiến đấu đáng sợ.
Sau khi xuất hiện, bọn họ trực tiếp xông vào quân chủ lực của Thiên Thần Điện, đánh lui quân chủ lực của Thiên Thần Điện từ tiền tuyến về phía sau, tạo áp lực khiến bọn chúng khó lòng chống đỡ.
"Chuyện gì đang xảy ra thế?"
"Những người này....thực sự đến từ liên minh Thanh Huyền?"
"Không phải bọn họ là một đám lưu manh sao? Tại sao lại có sức chiến đấu đáng sợ như vậy?"
Liên minh Cửu Cung, liên minh Phong Khởi và các lực lượng đồng minh còn lại đều chết lặng.
Lôi Hổ ôm lồng ngực bị thương, ngơ ngác nhìn những chiến binh mạnh mẽ của liên minh Thanh Huyền. Khi nhìn thấy quầng sáng nở rộ trên người họ, ông ta đã hiểu ra mọi chuyện.
"Họ mới thực sự là những chiến binh bảo vệ vực Diệt Vong!"
Lôi Hổ khàn giọng nói.
"Lôi Hổ đại nhân, ý ông là sao?", những người khác bối rối.
"Mọi người chưa thấy nó sao? Những người này đã từ bỏ tất cả, hy sinh tất cả, thậm chí từ bỏ cả tuổi thọ, ít nhất cũng phải hơn năm mươi năm sinh mệnh để cường hóa sức mạnh!"
"Họ đang liều chết để chiến đấu chống lại Thiên Thần Điện!"
"Nhìn lại chúng ta xem, chúng ta đều chỉ chăm chăm đi tìm lợi ích, thấy lợi mà quên nghĩa, tham sống sợ chết! Đội quân của liên minh chúng ta căn bản không thể coi là vệ binh của vực Diệt Vong! Chỉ có những người từ liên minh Thanh Huyền mới thực sự chiến đấu vì vực Diệt Vong!"
Lôi Hổ xấu hổ, nói xong lại thở dài một hơi.
Mọi người xung quanh đều xấu hổ.
Chợt Lôi Hổ hít sâu một hơi, lớn tiếng hô: "Người của Lôi Trạch Thiên Các đâu!"
"Đại nhân!"
Người của Lôi Trạch Thiên Các xung quanh đồng thanh hô lên.
"Dẫn Lôi!"
Chỉ nghe thấy tiếng Lôi Hổ gầm lên.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người da đầu đều tê dại, kinh ngạc nhìn về phía Lôi Hổ.
"Lôi Hổ đại nhân, cái này....làm sao có thể làm như vậy? Nếu lợi dụng Dẫn Lôi thì cho dù thắng, những người này ít nhất cũng phải nằm liệt trên giường ba năm, tài hoa tổn hại!"
Ai đó đã vội vàng tiến lên để thuyết phục ông ta.
"Người khác có thể hy sinh, nhưng Lôi Trạch Thiên Các chúng ta không thể hy sinh sao? Chúng ta là thế tộc bá chủ! Làm sao có thể thua kém người khác được? Huống chi, ngay cả Hạo Thiên các chủ cũng đã làm như vậy, chúng ta còn phải do dự sao?"
Lôi Hổ kích động gầm lên giận dữ: "Lẽ nào các người không muốn chiến đấu để giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng?"
Tất cả mọi người run rẩy, nhìn Lôi Hổ bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Cuối cùng, có tiếng ai đó thét lên một tiếng dài, thôi thúc năng lượng trong cơ thể và lao thẳng lên trời.
Ngay lập tức, một tiếng sét giáng xuống và đánh trúng người này.
Khi tia sét biến mất, có những tia lửa lập lòe khắp cơ thể người đàn ông.
Thoạt nhìn, đó giống như những tia chớp.
Chúng cực kỳ mảnh mai, giống như những mũi kim bạc đâm vào cơ thể người đàn ông, nhưng chúng không ngừng lóe lên tia sáng sấm sét, nhìn rất đáng sợ.
Dưới sự giúp đỡ của những lôi kim này, sức mạnh của người đàn ông điên cuồng tăng lên, trong nháy mắt đã đột phá mấy tầng!
"Ah!"
"Ah!"
"Ah!"
Thấy vậy, các thành viên khác của Lôi Trạch Thiên Các không chút do dự cũng thét lên một tiếng
Một loạt tiếng sét giáng xuống những người của Lôi Trạch Thiên Các.
Những người xung quanh bàng hoàng nhìn những người này bằng ánh mắt khó tin.
Đến nước này, Lôi Trạch Thiên Các thực sự đang định chiến đấu đến chết!