-
Chương 3911-3915
Chương 3911: Cho chúng tôi gia nhập liên minh với
Nam Hạnh Nhi nghe thấy thế cũng rất kích động.
Lâm Chính tỏ vẻ ngạc nhiên, lập tức bảo tông chủ Thanh Huyền Tông dẫn mình đi.
Đám trang chủ Vân Tiếu, Sở Thu, thành chủ Nam Ly Thành cũng nhận được tin, lần lượt chạy ra ngoài Thanh Huyền Tông.
Chỉ thấy bên ngoài Thanh Huyền Tông toàn người là người.
Đầu người nhấp nhô, nhìn qua phải tới mấy nghìn người.
Lúc đầu bọn họ còn tỏ vẻ vui mừng, nhưng sau khi quan sát kĩ càng, thì nụ cười lần lượt biến mất.
Hóa ra những người đến đây đều có thực lực yếu kém, hơn nữa quần áo rách rưới, có người còn cầm vũ khí là rìu bổ củi, có người còn cầm thanh kiếm bị rỉ sét...
"Cậu Lâm, đây là nạn dân hả?".
Vương Nhất Thánh líu lưỡi nói.
"Để tôi hỏi xem".
Lâm Chính hít sâu một hơi, đi tới ôm quyền nói: "Mọi người đến đây có chuyện gì vậy?".
"Cậu là Lâm minh chủ?".
Dẫn đầu là một ông lão gần 80 tuổi, cất giọng nói già nua hỏi.
"Đúng là tôi, các ông đây là..."
"Ồ, Lâm minh chủ, chúng tôi đến để gia nhập liên minh".
Ông lão cười đáp.
"Gia nhập liên minh? Đùa sao?".
"Các ông có biết liên minh chúng tôi định tấn công ai không? Một mình tôi đã có thể giết hết các ông rồi! Quá yếu, quá yếu!".
"Các ông còn không đủ tư cách để làm bia đỡ đạn nữa!".
Người của Nam Ly Thành và sơn trang Vân Tiếu không khỏi mỉa mai.
"Cậu Lâm, chắc hẳn đây là những người dân địa phương ở vực Diệt Vong".
Thành chủ Nam Ly Thành liếc mắt nhìn một lượt, rồi quay sang nói.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói với ông lão: "Ông à, tấm lòng của các ông thì tôi biết, nhưng các ông phải biết rằng lần này chúng tôi tấn công Thiên Thần Điện. E rằng đối với các ông, người của Thiên Thần Điện chẳng khác nào thần tiên, các ông đến đây gia nhập liên minh chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?".
"Cậu Lâm, chúng tôi biết kẻ địch phải đối mặt lần này là ai, chúng tôi cũng đến vì lũ súc sinh của Thiên Thần Điện!".
Ông lão bỗng trở nên kích động: "Chúng tôi nhất định phải giết lũ súc sinh này, thế nên cho dù là núi đao biển lửa, chúng tôi cũng sẽ không lùi bước".
Lâm Chính nghe thấy thế, không khỏi sửng sốt.
"Lâm minh chủ, cậu không biết đấy thôi, mấy năm nay, lũ súc sinh của Thiên Thần Điện vì tu luyện mà thường xuyên bắt cóc những người dân có thể chất mà bọn chúng nhìn trúng. Chúng tôi có rất nhiều người thân bị người của Thiên Thần Điện bắt đi, bị bọn chúng tế sống, chết mất xác".
Ông lão lau nước mắt nói.
"Lâm minh chủ, ba năm trước em gái tôi theo mẹ lên núi hái thuốc, bị người của Thiên Thần Điện đi qua nhìn trúng. Hôm đó, lũ súc sinh kia không những giết mẹ tôi, mà còn bắt em gái tôi đến Thiên Thần Điện. Ba năm nay tôi vẫn hay lảng vảng bên ngoài Thiên Thần Điện, muốn tìm cơ hội cứu em gái về, nhưng không ngờ chỉ tìm được tấm da của con bé!".
Một thanh niên quỳ xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt giàn giụa.
"Lâm minh chủ, bố tôi cũng bị vậy, người của Thiên Thần Điện tu luyện tà thuật, đã cưỡng chế rút xương của bố tôi đi, khiến bố tôi mất mạng tại chỗ, thảm không nỡ nhìn. Tôi đã thề nhất định phải tự tay giết người của Thiên Thần Điện, trả thù cho bố tôi! Lâm minh chủ, xin hãy cho tôi cơ hội này!".
Lại một cô gái nữa quỳ xuống đất, nước mắt như mưa.
"Lâm minh chủ, tôi biết sức mình nhỏ bé, nhưng cho dù bảo chúng tôi cống hiến chút sức lực nhỏ bé này cho cậu, chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ cần có thể giúp cậu diệt trừ Thiên Thần Điện, cậu bảo chúng tôi làm gì cũng được!".
"Các liên minh lớn đều không đếm xỉa đến người dân bình thường như chúng tôi! Bọn họ nghĩ chúng tôi chẳng được tích sự gì, nhưng chúng tôi cũng là người bị hại của Thiên Thần Điện, chúng tôi cũng một lòng muốn trả thù. Lâm minh chủ, xin cậu hãy cho chúng tôi gia nhập liên minh đi!".
"Lâm minh chủ, tôi xin cậu đấy!".
"Lâm minh chủ!".
Bọn họ lần lượt quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu với Lâm Chính.
Tiếng van nài che trời rợp đất, ập tới như ngọn sóng.
Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Chương 3912: Hội nghị liên minh
Đúng là nhà dột từ nóc.
Thánh Quân Diệp Viêm vốn là người bất chấp tất cả để đạt được mục đích.
Chỉ cần có thể nâng cao thực lực, hắn có thể vứt bỏ mọi thứ, cho dù là nhân tính, đạo đức!
Còn đám thuộc hạ của hắn thì sao có thể là người nhân từ chứ?
Mấy năm nay, có không biết bao nhiêu người dân của vực Diệt Vong bị người của Thiên Thần Điện bức hại.
Ngày nào Thiên Thần Điện cũng có rất nhiều người tu luyện, ngày nào cũng giết không biết bao nhiêu người, tích lũy nhiều năm, e rằng hiện giờ số người căm hận Thiên Thần Điện phải lên tới con số hàng chục nghìn.
Chứng kiến cảnh này, tông chủ Thanh Huyền Tông không khỏi xúc động.
Nhưng hiển nhiên trang chủ Vân Tiếu vẫn còn giữ được lý trí, ngoảnh sang nói: "Cậu Lâm, tôi biết cậu là người tốt bụng, nhưng nếu cho những người này gia nhập liên minh, thì không những chúng ta bị chê cười, mà bọn họ cũng không có bất cứ vai trò gì. Ngược lại, có khi bọn họ còn kéo chân chúng ta, tôi đề nghị hãy từ chối đi!".
"Đúng đấy cậu Lâm, thực ra có những liên minh không phải ghét bỏ không cho bọn họ gia nhập, mà là bọn họ không có bất cứ tác dụng gì, mà chỉ trở thành gánh nặng. Vào lúc này thì cậu đừng mềm lòng!".
Thành chủ Nam Ly Thành không nhịn được nói.
Nhưng Lâm Chính lại xoa cằm, dường như đang suy tư gì đó, có vẻ làm ngơ trước lời khuyên của hai người họ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhíu mày.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng đầu lên nói: "Ông lão, còn bao nhiêu người muốn trả thù Thiên Thần Điện mà không thuộc tông môn nào như các ông?".
Ông lão sửng sốt, vội vàng đáp: "Nếu cậu Lâm muốn triệu tập, thì chắc chắn trong thời gian ngắn cũng được năm mươi, sáu mươi nghìn người".
"Vậy được! Ông hãy nhanh chóng báo với những người đó, hoặc công bố rộng rãi ở vực Diệt Vong, tất cả những ai muốn trả thù Thiên Thần Điện, muốn gia nhập liên minh nhưng không ai nhận, thì có thể gia nhập liên minh Thanh Huyền chúng tôi bất cứ lúc nào! Đến bao nhiêu tôi nhận bấy nhiêu! Dù là ai, dù tính nết thế nào, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của tôi thì ai đến tôi cũng nhận!".
Lâm Chính nói.
"Lâm minh chủ, cậu đồng ý thu nạp chúng tôi rồi sao?".
Ông lão kích động nói.
"Đương nhiên".
Lâm Chính gật đầu.
Mọi người mừng rỡ.
"Cảm ơn Lâm minh chủ!".
"Lâm minh chủ vạn tuế!".
Những âm thanh kích động vang lên.
Mấy người thành chủ Nam Ly Thành và trang chủ Vân Tiếu đều ngây ra.
"Lâm..."
Thành chủ Nam Ly Thành còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Lâm Chính giơ tay ngắt lời.
"Hai ông đừng nói gì nữa, ý tôi đã quyết!".
"Nhưng... Lâm minh chủ..."
"Yên tâm đi, về sau các ông sẽ biết câu trả lời".
Lâm Chính mỉm cười, xoay người rời đi.
Mọi người thấy thế, cũng chỉ đành thôi.
Mệnh lệnh của Lâm Chính vừa truyền ra, cả vực Diệt Vong đều chấn động.
Vô số người đổ xô đến Thanh Huyền Tông.
Đội ngũ giống như một con rồng dài, trong chớp mắt đã khiến Thanh Huyền Tông chật như nêm cối, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Tông chủ Thanh Huyền Tông bất đắc dĩ, chỉ có thế sắp xếp mọi người ở xung quanh ngọn núi.
Nhưng những người đến gia nhập liên minh vẫn cuồn cuộn không dứt.
Chỉ trong ngày đầu tiên đã có hơn 50 nghìn người gia nhập, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
"Cái gì? Tên Lâm Chính kia đang chiêu mộ dân thường gia nhập liên minh của cậu ta?".
Ở Ngũ Phương Băng Nguyên, Hoa Thiên Hải vừa ngồi lên xe ngựa tỏ vẻ sửng sốt, nhìn Thiếu Xuyên ở bên cạnh với vẻ khó tin.
"Đúng vậy chưởng môn, chuyện này đã lan truyền khắp nơi! Bây giờ trên Thanh Huyền Sơn, chỗ nào cũng là dân thường".
Thiếu Xuyên ôm quyền đáp.
"Dân thường? Đó chỉ là lũ kiến hôi, một lũ vô dụng mà thôi!".
Hoa Thiên Hải cười khẩy: "Ngay cả Lôi Trạch Thiên Các cũng từ chối nhận những người này, đủ để biết họ vô dụng đến mức nào".
"Chưởng môn, Lâm Chính bỗng dưng triệu tập nhiều dân thường như vậy e là có mục đích khác, phải phái người điều tra kĩ càng".
Thiếu Xuyên cẩn thận nói.
"Điều tra làm chó gì!".
Sắc mặt Hoa Thiên Hải tỏ vẻ khinh bỉ: "Cậu ta chỉ muốn làm minh chủ cho đã nghiền thôi! Ông nghĩ cậu ta có thể dẫn theo đám vô dụng không được tích sự gì này đánh tới tận Thiên Thần Điện sao? Tôi nói cho ông biết, một người bất kì của Thiên Thần Điện cũng có thể giết sạch 50 nghìn con kiến này! 50 nghìn kẻ vô dụng thì cần gì phải quan tâm chứ?".
"Vâng".
Thiếu Xuyên cúi đầu, sau đó lấy một tấm thiệp mời ra, đưa cho Hoa Thiên Hải.
"Chưởng môn, đây là thiệp mời Lôi Trạch Thiên Các vừa mang tới, mời chúng ta dẫn quân đến vực Ngũ Hành tập hợp, cùng bàn bạc chuyện công phá Thiên Thần Điện".
Thiếu Xuyên cung kính nói.
Hoa Thiên Hải nghe thấy thế, lập tức nhận lấy thiệp mời, xem một lúc liền nhíu mày lại.
“Các chủ Hạo Thiên chỉ mời minh chủ của những liên minh như chúng ta đến sao?".
"Chưởng môn, có cần từ chối không?".
"Cứ đi xem sao! Không thể đắc tội với Lôi Trạch Thiên Các được".
Hoa Thiên Hải vẫy tay: "Lệnh cho quân xuất phát, tôi dẫn theo băng vệ đi trước, đến vực Ngũ Hành".
"Tuân lệnh".
Chương 3913: Không được phép cưỡi ngựa
Vực Ngũ Hành là khu vực nằm phía trên trung tâm vực Diệt Vong, cách nơi tổ chức cuộc thi rất gần, nên cũng cách Lôi Trạch Thiên Các rất gần.
Lôi Trạch Thiên Các gửi thiệp mời đến tất cả các liên minh.
Thậm chí bao gồm cả liên minh Thanh Huyền của Lâm Chính.
Khi nhận được thiệp mời, Lâm Chính cũng cảm thấy rất bất ngờ.
"Cậu Lâm, xem ra Lôi Trạch Thiên Các đã chấp nhận liên minh Thanh Huyền chúng ta rồi, thế nên tôi nghĩ chỉ cần chúng ta dốc chút sức lực khi thảo phạt Thiên Thần Điện, thì sau chuyện này chắc chắn sẽ được chia phần".
Thành chủ Nam Ly Thành mỉm cười, nói đầy hưng phấn.
"E là không đơn giản như vậy đâu, cá lớn nuốt cá bé, muốn lấy được lợi ích của Thiên Thần Điện thì phải xem nắm đấm của ai cứng hơn. Thực lực của ông yếu hơn, người ta không chia lợi ích thì ông làm gì được nào?".
Lâm Chính lắc đầu.
"Cậu Lâm, vậy cậu có tham gia buổi liên minh gặp mặt này không?".
Trang chủ Vân Tiếu dè dặt hỏi.
"Đương nhiên là phải đi rồi, các chủ Hạo Thiên đã nói trong thiệp mời, lần này đến đó là để bàn bạc chuyện công phá Thiên Thần Điện, vạch ra ngày cùng tấn công. Nếu là vì chuyện này thì tôi không có lý do gì để từ chối cả".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Bây giờ trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ, mong rằng Lôi Trạch Thiên Các thật lòng muốn xóa sổ Thiên Thần Điện.
Như vậy thì lần này anh đến vực Diệt Vong cũng coi như không uổng công.
"Cậu Lâm, nếu vậy thì để chúng tôi đi cùng cậu".
Thành chủ Nam Ly Thành và trang chủ Vân Tiếu cùng đứng lên nói.
"Để thành chủ Nam Ly Thành đi cùng tôi, trang chủ Vân Tiếu, phiền ông ở lại đây, dẫn người đến Thiên Thần Điện. Tôi nghĩ chắc là cũng sắp đến thời gian tấn công rồi. Hầu hết người của liên minh chúng ta đều là dân thường, sức chân không tốt, phải xuất phát trước! Mong ông hãy đưa bọn họ đi!".
Lâm Chính nói.
"Chỗ chúng ta không phải là Ngũ Phương Băng Nguyên, thực ra lộ trình từ đây đến Thiên Thần Điện cũng dễ đi, xuất phát từ giờ liệu có sớm quá không?".
Trang chủ Vân Tiếu có chút kinh ngạc hỏi.
"Chúng ta không đến Thiên Thần Điện!".
Lâm Chính lấy tấm bản đồ kia ra, đưa cho ông ta, nói: "Chúng ta đến hồ Hân Nguyệt".
"Hồ Hân Nguyệt?".
Trang chủ Vân Tiếu sửng sốt, mở bản đồ ra xem, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
"Cậu Lâm, hồ Hân Nguyệt ở phía Tây Bắc mà, phương hướng trái ngược hoàn toàn với Thiên Thần Điện, chúng ta... chúng ta đến hồ Hân Nguyệt làm gì?".
"Trang chủ đừng chậm trễ, bây giờ hãy dẫn mọi người đến hồ Hân Nguyệt đi".
Lâm Chính nói rất nghiêm túc.
Trang chủ Vân Tiếu và thành chủ Nam Ly Thành đều không hiểu gì, nhưng nhìn thái độ của Lâm Chính lại không tiện từ chối, chỉ đành đồng ý.
Lâm Chính nhanh chóng dẫn theo thành chủ Nam Ly Thành, Nam Hạnh Nhi, Sở Thu và Hoa Vi Vi đến vực Ngũ Hành.
Ái Nhiễm không đi cùng, dù sao cô ta cũng chưa khỏe hẳn, nên ở lại đội quân.
Hai cao thủ Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy phụ trách nhiệm vụ giữ an toàn cho đội quân, trang chủ Vân Tiếu và Dục Chấn Thiên cùng dẫn quân xuất phát, đến thẳng hồ Hân Nguyệt.
Dọc đường đi, trang chủ Vân Tiếu liếc nhìn đội quân, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Ông ta phát hiện liên minh dân thường này, ai nấy túi lớn túi nhỏ, mang theo rất nhiều hành lí đến hồ Hân Nguyệt.
Thậm chí có người còn cõng theo rất nhiều gỗ.
Bọn họ định làm gì vậy?
Ông ta rất muốn tìm Lâm Chính để tìm câu trả lời.
Nhưng hiện giờ Lâm Chính đang trên đường đến vực Ngũ Hành.
Mấy người cưỡi khoái mã, phi như bay đến vực Ngũ Hành.
Bởi vì bọn họ đi đường chính, nên rất dễ bị người của các liên minh khác tra hỏi.
"Này, các anh là người của liên minh nào? Không phải là người của liên minh thì không được đi đường này".
Có người ngăn đám Lâm Chính lại, nghiêm giọng quát hỏi.
"Chúng tôi là người của liên minh Thanh Huyền".
Sở Thu lập tức đáp.
"Liên minh Thanh Huyền? Vực Diệt Vong chúng ta có liên minh này sao?".
Người kia khó hiểu nhìn đồng bạn ở bên cạnh.
"Hả? Liên minh Thanh Huyền? Là liên minh toàn dân thường kia sao?".
"Ha ha ha, thế mà cũng coi là liên minh".
Bọn họ ôm bụng cười lớn.
Sở Thu nổi giận, lập tức rút thiệp mời của Lôi Trạch Thiên Các ra, lạnh lùng nói: "Thiệp mời của các chủ Hạo Thiên đây! Sao? Các anh không muốn thừa nhận liên minh của chúng tôi à?".
Nhìn thấy thứ này, mấy người liền biến sắc, lập tức thu liễm rất nhiều, cho đám Lâm Chính qua ngay.
"Cầm lông gà mà tưởng là lệnh tiễn! Hừ, đi đi!".
Một người thầm chửi.
Sở Thu tức giận, đang định ra tay.
"Sở Thu!".
Lâm Chính gọi một câu.
"Anh Lâm!".
Sở Thu ôm quyền.
"Đừng đếm xỉa đến bọn họ, đi thôi!".
Lâm Chính bình thản nói, rồi giục ngựa phóng đi.
Mọi người đi xa.
"Một lũ không biết trời cao đất dày! Cứ chờ đi, chúng mày sẽ nếm đủ!".
Người kia nhìn bóng lưng đã đi xa của Lâm Chính, nhổ nước bọt chửi.
Đi đường khoảng nửa ngày, cuối cùng mấy người cũng đến vực Ngũ Hành.
Lúc này, trong ngoài vực Ngũ Hành đã có không ít cường giả đang đứng.
Bọn họ canh gác ba vòng trong ba vòng ngoài, năm bước là hỏi han, mười bước là kiểm tra, phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt.
"Này, mấy người làm gì vậy? Ai cho các người cưỡi ngựa? Nơi này không được phép cưỡi ngựa! Tất cả cút xuống!".
Đúng lúc này, một người mặc áo giáp bỗng xông tới, quát lớn với đám Lâm Chính vừa tiến vào vực Ngũ Hành.
Chương 3914: Đưa ra quy định
Mọi người cực kì không vui.
Dọc đường đi có thể nói là muôn vàn khó khăn, nhất là khi lại gần vực Ngũ Hành, thì lại càng trăm mét một chốt kiểm tra.
"Đám người này thật là đáng ghét!".
Nam Hạnh Nhi bộc trực nhanh miệng, không nhịn được lẩm bẩm một câu.
"Hạnh Nhi, đừng có nổi giận, hiện giờ vực Ngũ Hành có không biết bao nhiêu nhân vật máu mặt, phòng bị nghiêm ngặt một chút cũng là chuyện hiển nhiên", thành chủ Nam Ly Thành bình thản nói.
"Bố, những người kia có ai không phải là nhân vật có tai mắt thông thiên, còn phải sợ đám trộm cắp xấu xa sao? Hơn nữa, làm gì có kẻ nào mắt mù đến gây sự với bọn họ? Sợ rằng Thánh Quân Diệp Viêm đến đây cũng phải cân nhắc trước sau!".
Nam Hạnh Nhi hừ mũi nói.
"Cũng phải ra vẻ chút chứ!".
Thành chủ Nam Ly Thành cười nhăn nhó.
Những nhân vật có số má này ai nấy đều là những sự tồn tại duy ngã độc tôn đứng trên vạn người, đương nhiên phải tỏ vẻ khí thế, cho dù ở đây thì cũng phải đủ từng bước.
"Hạnh Nhi, đừng than thở nữa, nhẫn nhịn chút đi".
Lâm Chính cũng an ủi một câu, sau đó thúc ngựa đi về phía trước, chìa thiệp mời ra để báo cáo thân phận.
"Chúng tôi là người của liên minh Thanh Huyền, đây là thiệp mời của chúng tôi".
Nhưng những người này lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó cười khẩy.
"Liên minh Thanh Huyền?".
"Đó là cái quái gì vậy? Anh nghe tới bao giờ chưa?".
"Liên minh gì cơ? Chỉ là tập hợp một đám vô dụng, muốn kiếm chác chút đỉnh trong hành động thảo phạt Thiên Thần Điện lần này của chúng ta thôi".
Một người nhổ nước bọt, khinh bỉ nói.
"Hóa ra là vậy".
Nụ cười chế giễu trên khuôn mặt của người dẫn đầu lại càng sâu hơn, nheo mắt nhìn Lâm Chính: "Tôi không biết liên minh Thanh Huyền gì hết, tôi chỉ biết khu vực này không cho phép cưỡi ngựa! Cậu xuống ngựa ngay cho tôi!".
Tuy bọn họ coi thường liên minh Thanh Huyền, nhưng thiệp mời trong tay Lâm Chính là thật, nên cũng không dám đuổi các anh đi.
"Không cho cưỡi ngựa?".
Lâm Chính nhíu mày: "Quy định do ai đặt ra vậy?".
"Đương nhiên là minh chủ của chúng tôi rồi".
Người kia giơ ngón tay cái về phía sau, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
"Các chủ Hạo Thiên?".
"Các chủ Hạo Thiên là tổng minh chủ khâm định, vô cùng tôn quý, cậu đủ tư cách gọi như vậy sao?", người kia hừ mũi nói.
Sắc mặt Lâm Chính hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm người kia nói: "Có những lúc tôi thực sự không hiểu nổi các anh! Rõ ràng chỉ là một kẻ tép riu nhưng cũng dám tác oai tác quái. Cho dù liên minh Thanh Huyền chúng tôi kém cỏi, nhưng ít nhất tôi cũng được mời đến. Tôi có thể đến tham gia hội nghị, anh có tư cách gì đắc tội với tôi?".
Anh vừa dứt lời, người kia liền khựng lại.
Hình như cũng có lý.
"Nhưng không được cưỡi ngựa là quy định do minh chủ chúng tôi đặt ra, cậu phải làm theo! Không được lằng nhằng!".
"Rốt cuộc minh chủ của các anh là ai?".
"Đương nhiên là Vu Hồng đại nhân rồi!".
Một tiểu tốt ôm quyền nói, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Vu Hồng?".
Lâm Chính nhíu mày.
"Vu Sơn là một thế tộc siêu bá chủ nằm ở khu vực Tây Bắc, người đứng đầu tên là Vu Hồng, môn chúng dưới trướng trải khắp vực Diệt Vong. Tuy thực lực tổng thể của nó chỉ mạnh hơn Ngũ Phương Băng Nguyên một chút, nhưng nhân số thì chắc chắn là nhiều nhất vực Diệt Vong", thành chủ Nam Ly Thành bước tới giải thích.
"Nhân số nhiều nhất?".
Lâm Chính tỏ vẻ khó hiểu.
"Đúng, bởi vì Vu Sơn nam nữ hợp tu là chính, tu luyện dễ dàng nhất, nên có rất nhiều người theo, có thể nói là loại người nào cũng có".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu.
"Cậu Lâm, tuy thực lực của Vu Hồng không mạnh, nhưng cũng là cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên, hơn nữa người này giao tiếp khéo léo, có dính líu đến rất nhiều cường giả, nếu đắc tội thì không có lợi cho chúng ta".
Thành chủ Nam Ly Thành nhỏ giọng nói.
“Anh Lâm, hay là xuống ngựa đi, nhịn một chút sóng yên biển lặng!”.
Sở Thu cũng lên tiếng.
Lâm Chính không vội đáp lời, mà nhìn về phía mấy người kia, bình thản nói: “Minh chủ của các liên minh khác đến đây cũng phải xuống ngựa sao?”.
“Không!”.
Người kia cười mỉa: “Sau khi minh chủ của các liên minh khác đến, minh chủ của chúng tôi mới đưa ra quy định này. Các cậu là người đến cuối cùng, nên phải tuân thủ quy định!”.
“Được, tôi tuân thủ quy định do minh chủ của các anh lập ra!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Thức thời đấy!”.
Đám người cười nói.
“Nhưng tôi cũng đưa ra quy định! Tôi muốn Vu Sơn các anh phái ba nghìn người đi đón tiếp mỗi vị minh chủ đến vực Ngũ Hành! Bắt đầu từ tôi, rõ chưa?”.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói.
Nụ cười trên mặt bọn họ trở nên cứng đờ.
“Cậu nói cái gì?”.
Người kia hoàn hồn lại, ánh mắt đầy lửa giận.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đã rút Thiên Sinh Đao ra, kề vào cổ người kia, mặt không cảm xúc nói: “Nếu dám làm trái lệnh của tôi, thì đừng trách tôi vô tình!”.
Dứt lời, sức mạnh phi thăng cuồn cuộn bao trùm lấy Thiên Sinh Đao. Tuy thanh đao này không giết được người, nhưng sức mạnh phi thăng trên đó thì vô cùng đáng sợ.
Những người này sợ đến mức hồn vía lên mây, xoay người bỏ chạy.
“Vào đi!”.
Lâm Chính cất Thiên Sinh Đao đi, bình thản nói.
Đám người thành chủ Nam Ly Thành muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành cắn răng tiến vào trong.
Chương 3915: Khí thế
"Anh Lâm, cần gì phải vì tức giận nhất thời mà đắc tội với người của Vu Sơn chứ? Liệu có mất nhiều hơn được không?".
Trên đường đến phòng hội nghị, cuối cùng Sở Thu cũng không nhịn được, nói với Lâm Chính.
Nhưng không chờ Lâm Chính giải thích, thành chủ Nam Ly Thành đã lên tiếng nói: "Cậu Sở, thực ra cậu Lâm cũng là nghĩ cho liên minh, nếu ai cũng có thể cưỡi ngựa đi qua, chỉ có chúng ta phải xuống đi bộ, thì chẳng phải liên minh Thanh Huyền chúng ta quá yếu đuối kém cỏi sao? Thế nên cậu Lâm mới từ chối yêu cầu vô lễ của bọn họ, nếu không liên minh Thanh Huyền chúng ta sẽ bị người ta xem thường".
"Thành chủ Nam Ly Thành nói đúng! Lần này chúng ta đến đây để gặp mặt các liên minh, nếu chúng ta bị những người này làm khó, thì sẽ không ai đếm xỉa đến liên minh Thanh Huyền chúng ta nữa. Tuy tôi không quá coi trọng các liên minh khác, nhưng các anh gia nhập liên minh Thanh Huyền, cùng tôi thảo phạt Thiên Thần Điện, tôi đương nhiên phải đòi phúc lợi cho các anh rồi. Nếu liên minh Thanh Huyền có thể được các liên minh như Lôi Trạch Thiên Các coi trọng, thì sau khi chiến thắng Thiên Thần Điện, các anh cũng sẽ nhận được lợi ích tương ứng".
Lâm Chính bình thản nói.
"Hóa ra là vậy".
Sở Thu hiểu ra.
"Nhưng... phải ăn nói sao... với phía Vu Sơn đây?".
Hoa Vi Vi lo lắng hỏi.
"Sợ cái gì chứ? Bọn họ có gì bất mãn thì cứ việc tới đây, việc quái gì chúng ta phải sợ!", Nam Hạnh Nhi bực bội nói.
"Hạnh Nhi, bình tĩnh đi".
Thành chủ Nam Ly Thành trầm giọng quát.
Nam Hạnh Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành im lặng.
"Vào trong đã nào".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người cưỡi ngựa vào chính giữa vực Ngũ Hành.
Nơi này có một căn lều rất lớn được dựng tạm, bên dưới lều được bày pháp trận, cách ly âm thanh bên trong.
Bên ngoài lều có không ít cao thủ, đủ người của các thế tộc.
Đám Lâm Chính vừa đến gần, tất cả những người đang có mặt đều đổ dồn mắt nhìn.
"Các anh là ai?".
Một người mặc đồng phục của Lôi Trạch Thiên Các đi tới.
Lâm Chính ném thiệp mời qua.
Người kia đỡ lấy, liếc mắt nhìn rồi lập tức hành lễ với Lâm Chính.
"Hóa ra là Lâm minh chủ tới, chúng tôi không đón tiếp từ xa được, mong Lâm minh chủ tha tội".
"Lâm minh chủ, các chủ Hạo Thiên và các minh chủ đã chờ trong lều nhiều giờ, hội nghị sắp bắt đầu, mong Lâm minh chủ mau chóng vào lều".
Giọng nói vô cùng khách khí và cung kính.
Dù sao người của Lôi Trạch Thiên Các cũng khác, Lâm Chính từng thay mặt Lôi Trạch Thiên Các vào thần mộ chí tôn, hơn nữa sống sót ra ngoài, còn từng giao đấu trực tiếp với Thánh Quân Diệp Viêm.
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến những việc này, sao dám bất kính với Lâm Chính chứ?
"Được".
Lâm Chính gật đầu, người kia vội vàng đi tới dắt ngựa.
Cả đoàn người vào lều.
Lâm Chính mang theo ít người, không cần chờ ở ngoài mà kéo nhau vào hết.
Nhưng Hoa Vi Vi lại có chút không dám.
Lâm Chính hiểu sự kiêng dè của cô ta.
"Cô Vi Vi, nếu cô không muốn vào, thì chờ tôi ở ngoài cũng được".
Lâm Chính mỉm cười nói.
Hoa Vi Vi gật đầu: "Anh Lâm, vậy tôi chờ anh ở đây nhé".
"Được".
Lâm Chính nhìn về phía người của Lôi Trạch Thiên Các ở bên cạnh: "Để mắt đến cô Hoa, đừng để cô ấy chịu bất cứ ấm ức gì".
"Lâm minh chủ yên tâm, không ai dám gây sự ở đây đâu".
Người kia vội ôm quyền.
Lúc này Lâm Chính mới bước vào lều.
Nhưng vừa vén lều lên, một luồng khí thế cuồn cuộn ngột ngạt đã ập về phía anh.
Thành chủ Nam Ly Thành, Sở Thu, Nam Hạnh Nhi ở bên cạnh đều bị khí thế bao trùm, hai chân khẽ run rẩy, suýt nữa không đứng vững...
Nam Hạnh Nhi nghe thấy thế cũng rất kích động.
Lâm Chính tỏ vẻ ngạc nhiên, lập tức bảo tông chủ Thanh Huyền Tông dẫn mình đi.
Đám trang chủ Vân Tiếu, Sở Thu, thành chủ Nam Ly Thành cũng nhận được tin, lần lượt chạy ra ngoài Thanh Huyền Tông.
Chỉ thấy bên ngoài Thanh Huyền Tông toàn người là người.
Đầu người nhấp nhô, nhìn qua phải tới mấy nghìn người.
Lúc đầu bọn họ còn tỏ vẻ vui mừng, nhưng sau khi quan sát kĩ càng, thì nụ cười lần lượt biến mất.
Hóa ra những người đến đây đều có thực lực yếu kém, hơn nữa quần áo rách rưới, có người còn cầm vũ khí là rìu bổ củi, có người còn cầm thanh kiếm bị rỉ sét...
"Cậu Lâm, đây là nạn dân hả?".
Vương Nhất Thánh líu lưỡi nói.
"Để tôi hỏi xem".
Lâm Chính hít sâu một hơi, đi tới ôm quyền nói: "Mọi người đến đây có chuyện gì vậy?".
"Cậu là Lâm minh chủ?".
Dẫn đầu là một ông lão gần 80 tuổi, cất giọng nói già nua hỏi.
"Đúng là tôi, các ông đây là..."
"Ồ, Lâm minh chủ, chúng tôi đến để gia nhập liên minh".
Ông lão cười đáp.
"Gia nhập liên minh? Đùa sao?".
"Các ông có biết liên minh chúng tôi định tấn công ai không? Một mình tôi đã có thể giết hết các ông rồi! Quá yếu, quá yếu!".
"Các ông còn không đủ tư cách để làm bia đỡ đạn nữa!".
Người của Nam Ly Thành và sơn trang Vân Tiếu không khỏi mỉa mai.
"Cậu Lâm, chắc hẳn đây là những người dân địa phương ở vực Diệt Vong".
Thành chủ Nam Ly Thành liếc mắt nhìn một lượt, rồi quay sang nói.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói với ông lão: "Ông à, tấm lòng của các ông thì tôi biết, nhưng các ông phải biết rằng lần này chúng tôi tấn công Thiên Thần Điện. E rằng đối với các ông, người của Thiên Thần Điện chẳng khác nào thần tiên, các ông đến đây gia nhập liên minh chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?".
"Cậu Lâm, chúng tôi biết kẻ địch phải đối mặt lần này là ai, chúng tôi cũng đến vì lũ súc sinh của Thiên Thần Điện!".
Ông lão bỗng trở nên kích động: "Chúng tôi nhất định phải giết lũ súc sinh này, thế nên cho dù là núi đao biển lửa, chúng tôi cũng sẽ không lùi bước".
Lâm Chính nghe thấy thế, không khỏi sửng sốt.
"Lâm minh chủ, cậu không biết đấy thôi, mấy năm nay, lũ súc sinh của Thiên Thần Điện vì tu luyện mà thường xuyên bắt cóc những người dân có thể chất mà bọn chúng nhìn trúng. Chúng tôi có rất nhiều người thân bị người của Thiên Thần Điện bắt đi, bị bọn chúng tế sống, chết mất xác".
Ông lão lau nước mắt nói.
"Lâm minh chủ, ba năm trước em gái tôi theo mẹ lên núi hái thuốc, bị người của Thiên Thần Điện đi qua nhìn trúng. Hôm đó, lũ súc sinh kia không những giết mẹ tôi, mà còn bắt em gái tôi đến Thiên Thần Điện. Ba năm nay tôi vẫn hay lảng vảng bên ngoài Thiên Thần Điện, muốn tìm cơ hội cứu em gái về, nhưng không ngờ chỉ tìm được tấm da của con bé!".
Một thanh niên quỳ xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt giàn giụa.
"Lâm minh chủ, bố tôi cũng bị vậy, người của Thiên Thần Điện tu luyện tà thuật, đã cưỡng chế rút xương của bố tôi đi, khiến bố tôi mất mạng tại chỗ, thảm không nỡ nhìn. Tôi đã thề nhất định phải tự tay giết người của Thiên Thần Điện, trả thù cho bố tôi! Lâm minh chủ, xin hãy cho tôi cơ hội này!".
Lại một cô gái nữa quỳ xuống đất, nước mắt như mưa.
"Lâm minh chủ, tôi biết sức mình nhỏ bé, nhưng cho dù bảo chúng tôi cống hiến chút sức lực nhỏ bé này cho cậu, chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ cần có thể giúp cậu diệt trừ Thiên Thần Điện, cậu bảo chúng tôi làm gì cũng được!".
"Các liên minh lớn đều không đếm xỉa đến người dân bình thường như chúng tôi! Bọn họ nghĩ chúng tôi chẳng được tích sự gì, nhưng chúng tôi cũng là người bị hại của Thiên Thần Điện, chúng tôi cũng một lòng muốn trả thù. Lâm minh chủ, xin cậu hãy cho chúng tôi gia nhập liên minh đi!".
"Lâm minh chủ, tôi xin cậu đấy!".
"Lâm minh chủ!".
Bọn họ lần lượt quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu với Lâm Chính.
Tiếng van nài che trời rợp đất, ập tới như ngọn sóng.
Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Chương 3912: Hội nghị liên minh
Đúng là nhà dột từ nóc.
Thánh Quân Diệp Viêm vốn là người bất chấp tất cả để đạt được mục đích.
Chỉ cần có thể nâng cao thực lực, hắn có thể vứt bỏ mọi thứ, cho dù là nhân tính, đạo đức!
Còn đám thuộc hạ của hắn thì sao có thể là người nhân từ chứ?
Mấy năm nay, có không biết bao nhiêu người dân của vực Diệt Vong bị người của Thiên Thần Điện bức hại.
Ngày nào Thiên Thần Điện cũng có rất nhiều người tu luyện, ngày nào cũng giết không biết bao nhiêu người, tích lũy nhiều năm, e rằng hiện giờ số người căm hận Thiên Thần Điện phải lên tới con số hàng chục nghìn.
Chứng kiến cảnh này, tông chủ Thanh Huyền Tông không khỏi xúc động.
Nhưng hiển nhiên trang chủ Vân Tiếu vẫn còn giữ được lý trí, ngoảnh sang nói: "Cậu Lâm, tôi biết cậu là người tốt bụng, nhưng nếu cho những người này gia nhập liên minh, thì không những chúng ta bị chê cười, mà bọn họ cũng không có bất cứ vai trò gì. Ngược lại, có khi bọn họ còn kéo chân chúng ta, tôi đề nghị hãy từ chối đi!".
"Đúng đấy cậu Lâm, thực ra có những liên minh không phải ghét bỏ không cho bọn họ gia nhập, mà là bọn họ không có bất cứ tác dụng gì, mà chỉ trở thành gánh nặng. Vào lúc này thì cậu đừng mềm lòng!".
Thành chủ Nam Ly Thành không nhịn được nói.
Nhưng Lâm Chính lại xoa cằm, dường như đang suy tư gì đó, có vẻ làm ngơ trước lời khuyên của hai người họ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhíu mày.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng đầu lên nói: "Ông lão, còn bao nhiêu người muốn trả thù Thiên Thần Điện mà không thuộc tông môn nào như các ông?".
Ông lão sửng sốt, vội vàng đáp: "Nếu cậu Lâm muốn triệu tập, thì chắc chắn trong thời gian ngắn cũng được năm mươi, sáu mươi nghìn người".
"Vậy được! Ông hãy nhanh chóng báo với những người đó, hoặc công bố rộng rãi ở vực Diệt Vong, tất cả những ai muốn trả thù Thiên Thần Điện, muốn gia nhập liên minh nhưng không ai nhận, thì có thể gia nhập liên minh Thanh Huyền chúng tôi bất cứ lúc nào! Đến bao nhiêu tôi nhận bấy nhiêu! Dù là ai, dù tính nết thế nào, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của tôi thì ai đến tôi cũng nhận!".
Lâm Chính nói.
"Lâm minh chủ, cậu đồng ý thu nạp chúng tôi rồi sao?".
Ông lão kích động nói.
"Đương nhiên".
Lâm Chính gật đầu.
Mọi người mừng rỡ.
"Cảm ơn Lâm minh chủ!".
"Lâm minh chủ vạn tuế!".
Những âm thanh kích động vang lên.
Mấy người thành chủ Nam Ly Thành và trang chủ Vân Tiếu đều ngây ra.
"Lâm..."
Thành chủ Nam Ly Thành còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Lâm Chính giơ tay ngắt lời.
"Hai ông đừng nói gì nữa, ý tôi đã quyết!".
"Nhưng... Lâm minh chủ..."
"Yên tâm đi, về sau các ông sẽ biết câu trả lời".
Lâm Chính mỉm cười, xoay người rời đi.
Mọi người thấy thế, cũng chỉ đành thôi.
Mệnh lệnh của Lâm Chính vừa truyền ra, cả vực Diệt Vong đều chấn động.
Vô số người đổ xô đến Thanh Huyền Tông.
Đội ngũ giống như một con rồng dài, trong chớp mắt đã khiến Thanh Huyền Tông chật như nêm cối, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Tông chủ Thanh Huyền Tông bất đắc dĩ, chỉ có thế sắp xếp mọi người ở xung quanh ngọn núi.
Nhưng những người đến gia nhập liên minh vẫn cuồn cuộn không dứt.
Chỉ trong ngày đầu tiên đã có hơn 50 nghìn người gia nhập, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
"Cái gì? Tên Lâm Chính kia đang chiêu mộ dân thường gia nhập liên minh của cậu ta?".
Ở Ngũ Phương Băng Nguyên, Hoa Thiên Hải vừa ngồi lên xe ngựa tỏ vẻ sửng sốt, nhìn Thiếu Xuyên ở bên cạnh với vẻ khó tin.
"Đúng vậy chưởng môn, chuyện này đã lan truyền khắp nơi! Bây giờ trên Thanh Huyền Sơn, chỗ nào cũng là dân thường".
Thiếu Xuyên ôm quyền đáp.
"Dân thường? Đó chỉ là lũ kiến hôi, một lũ vô dụng mà thôi!".
Hoa Thiên Hải cười khẩy: "Ngay cả Lôi Trạch Thiên Các cũng từ chối nhận những người này, đủ để biết họ vô dụng đến mức nào".
"Chưởng môn, Lâm Chính bỗng dưng triệu tập nhiều dân thường như vậy e là có mục đích khác, phải phái người điều tra kĩ càng".
Thiếu Xuyên cẩn thận nói.
"Điều tra làm chó gì!".
Sắc mặt Hoa Thiên Hải tỏ vẻ khinh bỉ: "Cậu ta chỉ muốn làm minh chủ cho đã nghiền thôi! Ông nghĩ cậu ta có thể dẫn theo đám vô dụng không được tích sự gì này đánh tới tận Thiên Thần Điện sao? Tôi nói cho ông biết, một người bất kì của Thiên Thần Điện cũng có thể giết sạch 50 nghìn con kiến này! 50 nghìn kẻ vô dụng thì cần gì phải quan tâm chứ?".
"Vâng".
Thiếu Xuyên cúi đầu, sau đó lấy một tấm thiệp mời ra, đưa cho Hoa Thiên Hải.
"Chưởng môn, đây là thiệp mời Lôi Trạch Thiên Các vừa mang tới, mời chúng ta dẫn quân đến vực Ngũ Hành tập hợp, cùng bàn bạc chuyện công phá Thiên Thần Điện".
Thiếu Xuyên cung kính nói.
Hoa Thiên Hải nghe thấy thế, lập tức nhận lấy thiệp mời, xem một lúc liền nhíu mày lại.
“Các chủ Hạo Thiên chỉ mời minh chủ của những liên minh như chúng ta đến sao?".
"Chưởng môn, có cần từ chối không?".
"Cứ đi xem sao! Không thể đắc tội với Lôi Trạch Thiên Các được".
Hoa Thiên Hải vẫy tay: "Lệnh cho quân xuất phát, tôi dẫn theo băng vệ đi trước, đến vực Ngũ Hành".
"Tuân lệnh".
Chương 3913: Không được phép cưỡi ngựa
Vực Ngũ Hành là khu vực nằm phía trên trung tâm vực Diệt Vong, cách nơi tổ chức cuộc thi rất gần, nên cũng cách Lôi Trạch Thiên Các rất gần.
Lôi Trạch Thiên Các gửi thiệp mời đến tất cả các liên minh.
Thậm chí bao gồm cả liên minh Thanh Huyền của Lâm Chính.
Khi nhận được thiệp mời, Lâm Chính cũng cảm thấy rất bất ngờ.
"Cậu Lâm, xem ra Lôi Trạch Thiên Các đã chấp nhận liên minh Thanh Huyền chúng ta rồi, thế nên tôi nghĩ chỉ cần chúng ta dốc chút sức lực khi thảo phạt Thiên Thần Điện, thì sau chuyện này chắc chắn sẽ được chia phần".
Thành chủ Nam Ly Thành mỉm cười, nói đầy hưng phấn.
"E là không đơn giản như vậy đâu, cá lớn nuốt cá bé, muốn lấy được lợi ích của Thiên Thần Điện thì phải xem nắm đấm của ai cứng hơn. Thực lực của ông yếu hơn, người ta không chia lợi ích thì ông làm gì được nào?".
Lâm Chính lắc đầu.
"Cậu Lâm, vậy cậu có tham gia buổi liên minh gặp mặt này không?".
Trang chủ Vân Tiếu dè dặt hỏi.
"Đương nhiên là phải đi rồi, các chủ Hạo Thiên đã nói trong thiệp mời, lần này đến đó là để bàn bạc chuyện công phá Thiên Thần Điện, vạch ra ngày cùng tấn công. Nếu là vì chuyện này thì tôi không có lý do gì để từ chối cả".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Bây giờ trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ, mong rằng Lôi Trạch Thiên Các thật lòng muốn xóa sổ Thiên Thần Điện.
Như vậy thì lần này anh đến vực Diệt Vong cũng coi như không uổng công.
"Cậu Lâm, nếu vậy thì để chúng tôi đi cùng cậu".
Thành chủ Nam Ly Thành và trang chủ Vân Tiếu cùng đứng lên nói.
"Để thành chủ Nam Ly Thành đi cùng tôi, trang chủ Vân Tiếu, phiền ông ở lại đây, dẫn người đến Thiên Thần Điện. Tôi nghĩ chắc là cũng sắp đến thời gian tấn công rồi. Hầu hết người của liên minh chúng ta đều là dân thường, sức chân không tốt, phải xuất phát trước! Mong ông hãy đưa bọn họ đi!".
Lâm Chính nói.
"Chỗ chúng ta không phải là Ngũ Phương Băng Nguyên, thực ra lộ trình từ đây đến Thiên Thần Điện cũng dễ đi, xuất phát từ giờ liệu có sớm quá không?".
Trang chủ Vân Tiếu có chút kinh ngạc hỏi.
"Chúng ta không đến Thiên Thần Điện!".
Lâm Chính lấy tấm bản đồ kia ra, đưa cho ông ta, nói: "Chúng ta đến hồ Hân Nguyệt".
"Hồ Hân Nguyệt?".
Trang chủ Vân Tiếu sửng sốt, mở bản đồ ra xem, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
"Cậu Lâm, hồ Hân Nguyệt ở phía Tây Bắc mà, phương hướng trái ngược hoàn toàn với Thiên Thần Điện, chúng ta... chúng ta đến hồ Hân Nguyệt làm gì?".
"Trang chủ đừng chậm trễ, bây giờ hãy dẫn mọi người đến hồ Hân Nguyệt đi".
Lâm Chính nói rất nghiêm túc.
Trang chủ Vân Tiếu và thành chủ Nam Ly Thành đều không hiểu gì, nhưng nhìn thái độ của Lâm Chính lại không tiện từ chối, chỉ đành đồng ý.
Lâm Chính nhanh chóng dẫn theo thành chủ Nam Ly Thành, Nam Hạnh Nhi, Sở Thu và Hoa Vi Vi đến vực Ngũ Hành.
Ái Nhiễm không đi cùng, dù sao cô ta cũng chưa khỏe hẳn, nên ở lại đội quân.
Hai cao thủ Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy phụ trách nhiệm vụ giữ an toàn cho đội quân, trang chủ Vân Tiếu và Dục Chấn Thiên cùng dẫn quân xuất phát, đến thẳng hồ Hân Nguyệt.
Dọc đường đi, trang chủ Vân Tiếu liếc nhìn đội quân, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Ông ta phát hiện liên minh dân thường này, ai nấy túi lớn túi nhỏ, mang theo rất nhiều hành lí đến hồ Hân Nguyệt.
Thậm chí có người còn cõng theo rất nhiều gỗ.
Bọn họ định làm gì vậy?
Ông ta rất muốn tìm Lâm Chính để tìm câu trả lời.
Nhưng hiện giờ Lâm Chính đang trên đường đến vực Ngũ Hành.
Mấy người cưỡi khoái mã, phi như bay đến vực Ngũ Hành.
Bởi vì bọn họ đi đường chính, nên rất dễ bị người của các liên minh khác tra hỏi.
"Này, các anh là người của liên minh nào? Không phải là người của liên minh thì không được đi đường này".
Có người ngăn đám Lâm Chính lại, nghiêm giọng quát hỏi.
"Chúng tôi là người của liên minh Thanh Huyền".
Sở Thu lập tức đáp.
"Liên minh Thanh Huyền? Vực Diệt Vong chúng ta có liên minh này sao?".
Người kia khó hiểu nhìn đồng bạn ở bên cạnh.
"Hả? Liên minh Thanh Huyền? Là liên minh toàn dân thường kia sao?".
"Ha ha ha, thế mà cũng coi là liên minh".
Bọn họ ôm bụng cười lớn.
Sở Thu nổi giận, lập tức rút thiệp mời của Lôi Trạch Thiên Các ra, lạnh lùng nói: "Thiệp mời của các chủ Hạo Thiên đây! Sao? Các anh không muốn thừa nhận liên minh của chúng tôi à?".
Nhìn thấy thứ này, mấy người liền biến sắc, lập tức thu liễm rất nhiều, cho đám Lâm Chính qua ngay.
"Cầm lông gà mà tưởng là lệnh tiễn! Hừ, đi đi!".
Một người thầm chửi.
Sở Thu tức giận, đang định ra tay.
"Sở Thu!".
Lâm Chính gọi một câu.
"Anh Lâm!".
Sở Thu ôm quyền.
"Đừng đếm xỉa đến bọn họ, đi thôi!".
Lâm Chính bình thản nói, rồi giục ngựa phóng đi.
Mọi người đi xa.
"Một lũ không biết trời cao đất dày! Cứ chờ đi, chúng mày sẽ nếm đủ!".
Người kia nhìn bóng lưng đã đi xa của Lâm Chính, nhổ nước bọt chửi.
Đi đường khoảng nửa ngày, cuối cùng mấy người cũng đến vực Ngũ Hành.
Lúc này, trong ngoài vực Ngũ Hành đã có không ít cường giả đang đứng.
Bọn họ canh gác ba vòng trong ba vòng ngoài, năm bước là hỏi han, mười bước là kiểm tra, phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt.
"Này, mấy người làm gì vậy? Ai cho các người cưỡi ngựa? Nơi này không được phép cưỡi ngựa! Tất cả cút xuống!".
Đúng lúc này, một người mặc áo giáp bỗng xông tới, quát lớn với đám Lâm Chính vừa tiến vào vực Ngũ Hành.
Chương 3914: Đưa ra quy định
Mọi người cực kì không vui.
Dọc đường đi có thể nói là muôn vàn khó khăn, nhất là khi lại gần vực Ngũ Hành, thì lại càng trăm mét một chốt kiểm tra.
"Đám người này thật là đáng ghét!".
Nam Hạnh Nhi bộc trực nhanh miệng, không nhịn được lẩm bẩm một câu.
"Hạnh Nhi, đừng có nổi giận, hiện giờ vực Ngũ Hành có không biết bao nhiêu nhân vật máu mặt, phòng bị nghiêm ngặt một chút cũng là chuyện hiển nhiên", thành chủ Nam Ly Thành bình thản nói.
"Bố, những người kia có ai không phải là nhân vật có tai mắt thông thiên, còn phải sợ đám trộm cắp xấu xa sao? Hơn nữa, làm gì có kẻ nào mắt mù đến gây sự với bọn họ? Sợ rằng Thánh Quân Diệp Viêm đến đây cũng phải cân nhắc trước sau!".
Nam Hạnh Nhi hừ mũi nói.
"Cũng phải ra vẻ chút chứ!".
Thành chủ Nam Ly Thành cười nhăn nhó.
Những nhân vật có số má này ai nấy đều là những sự tồn tại duy ngã độc tôn đứng trên vạn người, đương nhiên phải tỏ vẻ khí thế, cho dù ở đây thì cũng phải đủ từng bước.
"Hạnh Nhi, đừng than thở nữa, nhẫn nhịn chút đi".
Lâm Chính cũng an ủi một câu, sau đó thúc ngựa đi về phía trước, chìa thiệp mời ra để báo cáo thân phận.
"Chúng tôi là người của liên minh Thanh Huyền, đây là thiệp mời của chúng tôi".
Nhưng những người này lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó cười khẩy.
"Liên minh Thanh Huyền?".
"Đó là cái quái gì vậy? Anh nghe tới bao giờ chưa?".
"Liên minh gì cơ? Chỉ là tập hợp một đám vô dụng, muốn kiếm chác chút đỉnh trong hành động thảo phạt Thiên Thần Điện lần này của chúng ta thôi".
Một người nhổ nước bọt, khinh bỉ nói.
"Hóa ra là vậy".
Nụ cười chế giễu trên khuôn mặt của người dẫn đầu lại càng sâu hơn, nheo mắt nhìn Lâm Chính: "Tôi không biết liên minh Thanh Huyền gì hết, tôi chỉ biết khu vực này không cho phép cưỡi ngựa! Cậu xuống ngựa ngay cho tôi!".
Tuy bọn họ coi thường liên minh Thanh Huyền, nhưng thiệp mời trong tay Lâm Chính là thật, nên cũng không dám đuổi các anh đi.
"Không cho cưỡi ngựa?".
Lâm Chính nhíu mày: "Quy định do ai đặt ra vậy?".
"Đương nhiên là minh chủ của chúng tôi rồi".
Người kia giơ ngón tay cái về phía sau, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
"Các chủ Hạo Thiên?".
"Các chủ Hạo Thiên là tổng minh chủ khâm định, vô cùng tôn quý, cậu đủ tư cách gọi như vậy sao?", người kia hừ mũi nói.
Sắc mặt Lâm Chính hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm người kia nói: "Có những lúc tôi thực sự không hiểu nổi các anh! Rõ ràng chỉ là một kẻ tép riu nhưng cũng dám tác oai tác quái. Cho dù liên minh Thanh Huyền chúng tôi kém cỏi, nhưng ít nhất tôi cũng được mời đến. Tôi có thể đến tham gia hội nghị, anh có tư cách gì đắc tội với tôi?".
Anh vừa dứt lời, người kia liền khựng lại.
Hình như cũng có lý.
"Nhưng không được cưỡi ngựa là quy định do minh chủ chúng tôi đặt ra, cậu phải làm theo! Không được lằng nhằng!".
"Rốt cuộc minh chủ của các anh là ai?".
"Đương nhiên là Vu Hồng đại nhân rồi!".
Một tiểu tốt ôm quyền nói, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Vu Hồng?".
Lâm Chính nhíu mày.
"Vu Sơn là một thế tộc siêu bá chủ nằm ở khu vực Tây Bắc, người đứng đầu tên là Vu Hồng, môn chúng dưới trướng trải khắp vực Diệt Vong. Tuy thực lực tổng thể của nó chỉ mạnh hơn Ngũ Phương Băng Nguyên một chút, nhưng nhân số thì chắc chắn là nhiều nhất vực Diệt Vong", thành chủ Nam Ly Thành bước tới giải thích.
"Nhân số nhiều nhất?".
Lâm Chính tỏ vẻ khó hiểu.
"Đúng, bởi vì Vu Sơn nam nữ hợp tu là chính, tu luyện dễ dàng nhất, nên có rất nhiều người theo, có thể nói là loại người nào cũng có".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu.
"Cậu Lâm, tuy thực lực của Vu Hồng không mạnh, nhưng cũng là cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên, hơn nữa người này giao tiếp khéo léo, có dính líu đến rất nhiều cường giả, nếu đắc tội thì không có lợi cho chúng ta".
Thành chủ Nam Ly Thành nhỏ giọng nói.
“Anh Lâm, hay là xuống ngựa đi, nhịn một chút sóng yên biển lặng!”.
Sở Thu cũng lên tiếng.
Lâm Chính không vội đáp lời, mà nhìn về phía mấy người kia, bình thản nói: “Minh chủ của các liên minh khác đến đây cũng phải xuống ngựa sao?”.
“Không!”.
Người kia cười mỉa: “Sau khi minh chủ của các liên minh khác đến, minh chủ của chúng tôi mới đưa ra quy định này. Các cậu là người đến cuối cùng, nên phải tuân thủ quy định!”.
“Được, tôi tuân thủ quy định do minh chủ của các anh lập ra!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Thức thời đấy!”.
Đám người cười nói.
“Nhưng tôi cũng đưa ra quy định! Tôi muốn Vu Sơn các anh phái ba nghìn người đi đón tiếp mỗi vị minh chủ đến vực Ngũ Hành! Bắt đầu từ tôi, rõ chưa?”.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói.
Nụ cười trên mặt bọn họ trở nên cứng đờ.
“Cậu nói cái gì?”.
Người kia hoàn hồn lại, ánh mắt đầy lửa giận.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đã rút Thiên Sinh Đao ra, kề vào cổ người kia, mặt không cảm xúc nói: “Nếu dám làm trái lệnh của tôi, thì đừng trách tôi vô tình!”.
Dứt lời, sức mạnh phi thăng cuồn cuộn bao trùm lấy Thiên Sinh Đao. Tuy thanh đao này không giết được người, nhưng sức mạnh phi thăng trên đó thì vô cùng đáng sợ.
Những người này sợ đến mức hồn vía lên mây, xoay người bỏ chạy.
“Vào đi!”.
Lâm Chính cất Thiên Sinh Đao đi, bình thản nói.
Đám người thành chủ Nam Ly Thành muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành cắn răng tiến vào trong.
Chương 3915: Khí thế
"Anh Lâm, cần gì phải vì tức giận nhất thời mà đắc tội với người của Vu Sơn chứ? Liệu có mất nhiều hơn được không?".
Trên đường đến phòng hội nghị, cuối cùng Sở Thu cũng không nhịn được, nói với Lâm Chính.
Nhưng không chờ Lâm Chính giải thích, thành chủ Nam Ly Thành đã lên tiếng nói: "Cậu Sở, thực ra cậu Lâm cũng là nghĩ cho liên minh, nếu ai cũng có thể cưỡi ngựa đi qua, chỉ có chúng ta phải xuống đi bộ, thì chẳng phải liên minh Thanh Huyền chúng ta quá yếu đuối kém cỏi sao? Thế nên cậu Lâm mới từ chối yêu cầu vô lễ của bọn họ, nếu không liên minh Thanh Huyền chúng ta sẽ bị người ta xem thường".
"Thành chủ Nam Ly Thành nói đúng! Lần này chúng ta đến đây để gặp mặt các liên minh, nếu chúng ta bị những người này làm khó, thì sẽ không ai đếm xỉa đến liên minh Thanh Huyền chúng ta nữa. Tuy tôi không quá coi trọng các liên minh khác, nhưng các anh gia nhập liên minh Thanh Huyền, cùng tôi thảo phạt Thiên Thần Điện, tôi đương nhiên phải đòi phúc lợi cho các anh rồi. Nếu liên minh Thanh Huyền có thể được các liên minh như Lôi Trạch Thiên Các coi trọng, thì sau khi chiến thắng Thiên Thần Điện, các anh cũng sẽ nhận được lợi ích tương ứng".
Lâm Chính bình thản nói.
"Hóa ra là vậy".
Sở Thu hiểu ra.
"Nhưng... phải ăn nói sao... với phía Vu Sơn đây?".
Hoa Vi Vi lo lắng hỏi.
"Sợ cái gì chứ? Bọn họ có gì bất mãn thì cứ việc tới đây, việc quái gì chúng ta phải sợ!", Nam Hạnh Nhi bực bội nói.
"Hạnh Nhi, bình tĩnh đi".
Thành chủ Nam Ly Thành trầm giọng quát.
Nam Hạnh Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành im lặng.
"Vào trong đã nào".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người cưỡi ngựa vào chính giữa vực Ngũ Hành.
Nơi này có một căn lều rất lớn được dựng tạm, bên dưới lều được bày pháp trận, cách ly âm thanh bên trong.
Bên ngoài lều có không ít cao thủ, đủ người của các thế tộc.
Đám Lâm Chính vừa đến gần, tất cả những người đang có mặt đều đổ dồn mắt nhìn.
"Các anh là ai?".
Một người mặc đồng phục của Lôi Trạch Thiên Các đi tới.
Lâm Chính ném thiệp mời qua.
Người kia đỡ lấy, liếc mắt nhìn rồi lập tức hành lễ với Lâm Chính.
"Hóa ra là Lâm minh chủ tới, chúng tôi không đón tiếp từ xa được, mong Lâm minh chủ tha tội".
"Lâm minh chủ, các chủ Hạo Thiên và các minh chủ đã chờ trong lều nhiều giờ, hội nghị sắp bắt đầu, mong Lâm minh chủ mau chóng vào lều".
Giọng nói vô cùng khách khí và cung kính.
Dù sao người của Lôi Trạch Thiên Các cũng khác, Lâm Chính từng thay mặt Lôi Trạch Thiên Các vào thần mộ chí tôn, hơn nữa sống sót ra ngoài, còn từng giao đấu trực tiếp với Thánh Quân Diệp Viêm.
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến những việc này, sao dám bất kính với Lâm Chính chứ?
"Được".
Lâm Chính gật đầu, người kia vội vàng đi tới dắt ngựa.
Cả đoàn người vào lều.
Lâm Chính mang theo ít người, không cần chờ ở ngoài mà kéo nhau vào hết.
Nhưng Hoa Vi Vi lại có chút không dám.
Lâm Chính hiểu sự kiêng dè của cô ta.
"Cô Vi Vi, nếu cô không muốn vào, thì chờ tôi ở ngoài cũng được".
Lâm Chính mỉm cười nói.
Hoa Vi Vi gật đầu: "Anh Lâm, vậy tôi chờ anh ở đây nhé".
"Được".
Lâm Chính nhìn về phía người của Lôi Trạch Thiên Các ở bên cạnh: "Để mắt đến cô Hoa, đừng để cô ấy chịu bất cứ ấm ức gì".
"Lâm minh chủ yên tâm, không ai dám gây sự ở đây đâu".
Người kia vội ôm quyền.
Lúc này Lâm Chính mới bước vào lều.
Nhưng vừa vén lều lên, một luồng khí thế cuồn cuộn ngột ngạt đã ập về phía anh.
Thành chủ Nam Ly Thành, Sở Thu, Nam Hạnh Nhi ở bên cạnh đều bị khí thế bao trùm, hai chân khẽ run rẩy, suýt nữa không đứng vững...