-
Chương 3906-3910
Chương 3906: Nhận thua
Hoa Thiên Hải vẫn không cam lòng!
Thả những người này đi thì sau này ông ta còn mặt mũi nào nữa?
Đường đường là chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Nhưng xem tình hình trước mắt, nếu như không thả thì ông ta cũng không làm gì được Lâm Chính, nếu phái toàn bộ lực lượng của Ngũ Phương Băng Nguyên ra chiến đấu với Lâm Chính, cho dù là thắng hay thua, kết quả như thế nào ông ta đều không gánh nổi.
Ông ta hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, đôi mắt ngập tràn hận thù.
Cuối cùng ông ta vẫn dùng lý trí chiến thắng sự tức giận, vung tay lên, những cao thủ Ngũ Phương Băng Nguyên xung quanh lập tức lùi về phía sau mấy bước.
“Nhất Đạo Chân Nhân, Lương thành chủ và các vị đã lên tiếng, nếu tôi không nể mặt các vị thì có vẻ là tôi quá nhỏ mọn!”
Hoa Thiên Hải thấp giọng nói.
Không ai biết ông ta rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sự quyết tâm, dùng bao nhiêu sức lực mới nói ra được những lời này.
Nhưng không ai biết, thả bọn người Lâm Chính, mặt mũi mà Hoa Thiên Hải xem trọng nhất dường như đã không còn lại gì.
Nhưng ông ta không có sự lựa chọn khác.
Bỗng chốc rất nhiều người của các thế tộc khác âm thầm cười nhạo, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Hoa Thiên Hải không kiềm chế được cơn giận, ông ta nhìn chằm chằm Hoa Vi Vi và Lâm Chính, trong mắt ngập tràn sát ý và hận thù.
Nhưng ông ta không nói gì nữa.
Tình hình này ông ta cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể xoay người lại, hóa thành một tia sáng, biến mất dần về phía Thiên Các.
Hiện trường lần thứ hai vang lên tiếng hô hoán.
Có người không hiểu nổi, có người trong lòng không cam lòng, còn có không ít tiếng cười nhạo.
“Đường đường là chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên mà chỉ có vậy thôi à?”
“Chẳng trách Ngũ Phương Băng Nguyên lại đứng cuối trong thế tộc siêu bá chủ, bây giờ cho thấy đều có nguyên nhân cả”.
“Tướng quân vô dụng, diệt cả ba quân!”
“Đúng vậy!”
Tiếng nói bàn luận không dứt bên tai.
Những người Băng Nguyên nghe thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng ngay cả Hoa Thiên Hải còn không để ý, bọn họ còn có thể làm gì đây?
Cho nên bọn họ chỉ có thể tức giận oan ức rút lui khỏi Băng Nguyên.
“Cậu bạn, tôi nghĩ tạm thời cậu an toàn rồi”.
Nhất Đạo Chân Nhân xoay người lại, gật đầu với Lâm Chính.
“Cảm ơn đạo trưởng và các vị đại nhân đã giúp đỡ!”
Lâm Chính lập tức ôm quyền.
“Cậu khách sáo rồi! Thật ra chúng tôi chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, nếu không có thực lực phi phàm của cậu, cho dù chúng tôi có đứng ra cũng vô dụng!” Nhất Đạo Chân Nhân cười nói.
“Nói rất đúng, thực lực của Lâm đại nhân quả thật đáng ngạc nhiên, không hổ là người đi ra từ thần mộ chí tôn!”
Lương thành chủ cũng ôm quyền, cười nói.
Nếu không phải Lâm Chính có thể chống lại Hoa Thiên Hải, bọn họ không chắc sẽ có gan đứng ra chống lại Hoa Thiên Hải.
Nguyên do Hoa Thiên Hải tức giận lui về chủ yếu là vì ông ta không thể bắt được Lâm Chính trong thời gian ngắn, nếu hạ lệnh tấn công, dùng thực lực của Băng Nguyên để giết chết Lâm Chính đương nhiên rất dễ, nhưng hôm nay người của mười mấy thế tộc đều đứng về phía Lâm Chính, đây là một sức mạnh không nhỏ, đương nhiên Hoa Thiên Hải sẽ không dám trả cái giá lớn như vậy để chiến đấu với lực lượng này.
“Các vị quá khen!”
Lâm Chính thản nhiên cười.
“Lâm đại nhân, mặc dù lần này chúng tôi tự nguyện ra mặt, nhưng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, vì thế mong cậu hãy nhanh chóng rời khỏi đây, đừng ở lại quá lâu”.
Lương Thị Phi lại nói.
Lâm Chính gật đầu, anh đương nhiên hiểu được ý của Lương Thị Phi.
Hoa Thiên Hải sẽ không thật sự buông tha cho Lâm Chính.
Ông ta đang đợi!
Ông ta không tin đám người Nhất Đạo Chân Nhân, Lương Thị Phi có thể luôn ở sát bên Lâm Chính.
Chỉ cần người của các thế tộc này rời đi, Lâm Chính chỉ còn lại một mình, vậy ông ta có thể dẫn người đến, giết chết Lâm Chính.
“Tiếp theo các vị định làm thế nào?”
Lâm Chính hỏi.
“Nơi này không thích hợp với những chiến sĩ thật lòng lo lắng cho vực Diệt Vong như chúng tôi! Người của Băng Nguyên, người nào người nấy đều ích kỷ, coi lợi ích đứng đầu, chúng tôi đã muốn rời khỏi đây từ lâu rồi!”
“Lần này mượn chuyện của Lâm đại nhân, dẫn người rời khỏi đây, tôi và đạo trưởng đã bàn với nhau rồi, sau khi rời khỏi Băng Nguyên sẽ đến Lôi Trạch Thiên Các trước, gia nhập liên minh của Thiên Các để cùng nhau vây đánh Thiên Thần Điện!’
Mấy người kia cười nói.
“Lôi Trạch Thiên Các sao?”
Ánh mắt Lâm Chính hơi chớp, nhưng anh nhanh chóng mỉm cười: “Đây là một lựa chọn không tồi”.
“Lâm đại nhân, cậu có thực lực cao siêu, tôi nghe nói trước kia cậu từng hợp tác với Lôi Trạch Thiên Các, hay là đến Thiên Các với chúng tôi trước đi?”
Lương Thị Phi cười nói.
“Không cần đâu, Lương thành chủ, tôi còn một số việc, chỉ sợ trong chốc lát không thể đến được, mong các vị cứ tự nhiên”.
Lâm Chính ôm quyền chào.
Lương Thị Phi tiếc nuối, nhưng ông ta không nói tiếp nữa, ôm quyền chào: “Lâm đại nhân, vậy thì tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Chương 3907: Tập kết
Trải qua những chuyện này, Ngũ Phương Băng Nguyên đã xảy ra biến động rất lớn.
Rất nhiều thế tộc tầng lớp thấp nhân cơ hội này rời khỏi Băng Nguyên.
Dù sao liên minh Băng Nguyên cũng được chia thành nhiều cấp, những thế tộc tầng lớp thấp nhất này sao có thể bằng lòng làm bia đỡ đạn cho những thế tộc lớn mạnh kia? Do đó họ lập tức mượn cớ rời đi.
Mới đầu người của Băng Nguyên còn cố gắng ngăn cản, nhưng thế tộc rời đi ngày càng nhiều, bọn họ cũng chỉ có thể mặc kệ không can thiệp.
Lạch cạch!
Chiếc ghế điêu khắc băng lăn xuống từ bậc thang, rơi xuống dưới đại điện, đã bị vỡ tan tành.
Mấy người Thiếu Xuyên đi vào nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trắng bệch, không dám ngẩng đầu.
“Bái kiến chưởng môn! Xin chưởng môn bớt giận!”
“Xin chưởng môn bớt giận!”
Thiếu Xuyên quỳ xuống, cung kính lên tiếng.
“Một đám vô dụng các người!”
Hoa Thiên Hải bắt lấy một chiếc đèn lưu ly bên cạnh, hung hăng ném về phía Thiếu Xuyên.
Choang!
Đèn lưu ly đập vào người Thiếu Xuyên, vỡ vụn, mặt Thiếu Xuyên dính đầy dầu, rất nhếch nhác.
“Bảo ông đi giết Đoạn Thiên Tường, ông đã chạy đi đâu hả? Trái lại bọn chúng còn dịch dung, quay về chơi xỏ tôi! Ông là đồ ăn hại sao?”
Hoa Thiên Hải tức giận chửi mắng.
Thiếu Xuyên dập đầu trên mặt đất, khàn giọng giải thích: “Chưởng môn, thuộc hạ cũng đã theo đối phương, khi chúng tôi theo chỉ thị của ông đến Trường Hồ giết Đoạn Thiên Tường, mới phát hiện Đoạn Thiên Tường không hề có ở đấy, mà tên thuộc hạ kia của Lâm Chính lại chém giết với chúng tôi, cản đường chúng tôi! Đợi khi chúng tôi trở về, chưởng môn đã…”
“Các ông nhiều người như vậy, còn không đối phó được một tên thuộc hạ của Lâm Chính sao?”, Hoa Thiên Hải lạnh lùng nói.
“Chưởng môn bớt giận, người đó dùng đan dược, thuộc hạ đoán là, đan dược kia phẩm cấp cực cao, giúp cho sức mạnh của ông ta tăng lên rất nhiều, cho nên chúng tôi tạm thời không bắt được…”
“Đủ rồi! Đừng ở đây bao biện cho sự kém cỏi của mình nữa!”
Hoa Thiên Hải lớn tiếng mắng.
Đám người Thiếu Xuyên vội vã quỳ rạp trên mặt đất, không dám lên tiếng.
“Chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy được! Nghe đây! Lập tức phái người trông chừng kỹ tên Lâm Chính cho tôi, cả đứa con gái bất hiếu Vi Vi nữa! Chờ đám người thế tộc Đại Lương Thành rời đi, chúng ta mới ra tay! Tôi nhất định phải tra tấn tên Lâm Chính này đến khi thần hồn tan nát mới thôi!”
Hoa Thiên Hải gầm nhẹ, trong con ngươi sự oán hận tựa như vực sâu nơi âm phủ, cực kỳ đáng sợ!
“Chưởng môn yên tâm, nhất định Lâm Chính trốn không thoát, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Hoa Thiên Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
“Chỉ là chưởng môn… bây giờ đã có hơn hai mươi mấy người của thế tộc rời khỏi liên minh, đội tiên phong được chúng ta khâm định cũng rời đi gần hết rồi”.
Thiếu Xuyên do dự một chút, thận trọng nói.
“Cái gì? Hừ, một đám tham sống sợ chết, sức mạnh của đám rác rưởi này cũng không quá mạnh, bọn chúng muốn đi cũng được, chỉ cần những thế tộc chủ lực vẫn còn ở lại là được”.
“Chưởng môn, hiện giờ đội tiên phong đã tan tác hỗn loạn rồi, có nên sắp xếp lực lượng thế tộc tầm trung vào đội tiên phong không?” Thiếu Xuyên lại ôm quyền hỏi.
“Không cần!”
Mặt Hoa Thiên Hải không đổi sắc nói: “Những người của liên minh đồng ý ở lại, căn bản là không có mấy người thật lòng thành thực giúp tôi khiêu chiến Thiên Thần Điện, những thế tộc đó đều đến để mưu cầu lợi ích, nếu ông sắp xếp những người này vào đội tiên phong, chỉ sợ bọn họ sẽ giống như những thế tộc trước đó, chạy trốn tan tác”.
“Vậy chưởng môn, không có đội tiên phong, chúng ta nên tấn công Thiên Thần Điện thế nào?” Thiếu Xuyên ngẩn người hỏi.
Hoa Thiên Hải suy nghĩ, đi tới đi lui một hồi, cúi đầu trầm giọng nói: “Tôi tự có sắp xếp riêng, tôi hỏi ông, còn có bao nhiêu thế tộc tới đây?”
“Số lượng tông môn thế gia hai ngày nay tới tham gia liên minh rõ ràng ít đi rất nhiều”.
“Vậy thì không cần đợi nữa, truyền lệnh xuống, triệu tập tất cả đội ngũ, ba ngày sau chính thức lên đường, đi tới Thiên Thần Điện!”
“Tuân lệnh!”
Chương 3908: Tôi không đồng ý
Lâm Chính cũng không ở lại Ngũ Phương Băng Nguyên quá lâu, mà dẫn Hoa Vi Vi đuổi theo người nhà họ Dục.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều theo phía sau.
“Không ngờ Hoa Thiên Hải lại nhát gan như vậy, rõ ràng là sợ rồi”, Ngu Sơn Thủy nhổ nước miếng, khinh thường nói.
“Hết cách rồi, đại nhân của chúng ta được mười mấy tông môn thế gia và cường giả lớn mạnh ủng hộ, trong tình thế lúc ấy, ông ta không thể không làm vậy, đánh nhau cũng chưa hẳn sẽ làm được gì chúng ta, như vậy chi bằng sớm rời đi, đỡ để mất thể diện?”
Vương Nhất Thánh cười nói.
“Thủ lĩnh của thế lực siêu bá chủ, xem ra cũng chỉ có vậy”.
Ngu Sơn Thủy coi thường lắc đầu.
Dứt lời, Hoa Vi Vi đang đi phía trước chợt dừng lại.
Ngu Sơn Thủy ngẩn cả người, Vương Nhất Thánh thấy thế, liếc ông ta một cái sau đó cười nói: “Cô Hoa, người anh em này của tôi hơi lắm lời, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin cô thứ lỗi”.
“Khách sáo rồi, tôi không so đo việc này”.
Hoa Vi Vi lắc đầu, nói với Lâm Chính cũng đang mờ mịt: “Anh Lâm, tôi nghĩ, tôi cần phải về rồi”.
“Trở về Ngũ Phương Băng Nguyên ư?”
“Dù sao đó cũng là nhà của tôi”.
“Nhưng tôi không khuyến khích cô trở về, với tính cách của bố cô, chưa hẳn ông ta sẽ thông cảm cho cô, hoặc là cô sẽ phải chịu trừng phạt thống khổ, hoặc là sẽ bị ông ta giết chết!”
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
Một người có thể làm ra chuyện như vậy với người anh em và chị dâu của mình thì còn có chuyện gì không làm được?
Huống chi, trong lần đối đầu với Băng Nguyên trước đó, không chỉ một lần Hoa Thiên Hải thể hiện ý định muốn giết Hoa Vi Vi.
Hoa Vi Vi mím môi, ánh mắt ảm đạm.
“Nhưng nếu tôi không trở về Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi có thể đi đâu? Vực Diệt Vong này còn chỗ cho tôi dung thân sao?”
“Cô Hoa không cần lo lắng, dù sao cô và Hoa Thiên Hải vẫn là bố con, chi bằng cô tìm một chỗ ở tạm thời trước đã, đợi ông ta nguôi giận rồi cô trở về thì tốt hơn nhiều!” Lâm Chính cười nói.
Hoa Vi Vi yên lặng chốc lát, khẽ gật đầu.
Đây là sự thật.
Cô ta cũng rất hiểu bố mình, tuy rằng trước đây muốn giết giết mình, nhưng chỉ là đang trong cơn giận, nếu như qua một thời gian ông ta nguôi giận rồi trở về nhất định sẽ tốt hơn giờ rất nhiều.
“Lâm đại nhân!”
Đoàn người đi khoảng một giờ, cuối cùng cũng thấy người nhà họ Dục ở thôn trang nhỏ hẻo lánh.
Ái Nhiễm tiến lên vài bước, nhào vào lòng ngực Lâm Chính, con ngươi đẫm nước mắt.
Cô ta không lên tiếng, mọi thứ đều chìm trong im lặng.
“Mọi người đều ổn chứ?”
Lâm Chính cười khổ vỗ vỗ lưng Ái Nhiễm, nhẹ giọng hỏi.
“Mọi người đều ổn”.
Giọng Ái Nhiễm hơi run run, ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe.
Lâm Chính không biết rốt cuộc cô ta sợ hãi như thế nào, nhưng không có gì che đậy được tình cảm của Ái Nhiễm.
Anh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng kia, mở miệng muốn nói gì đó, thì lúc này Dục Chấn Thiên đi tới.
“Cậu Lâm, người của Ngũ Phương Băng Nguyên không đuổi theo nữa sao?”
“Không, sau khi chúng tôi công bố chân tướng, rất nhiều người chính nghĩa trong liên minh thấy chướng mắt với hành động của Hoa Thiên Hải nên ra sức bảo vệ chúng tôi, Hoa Thiên Hải không dám đánh, đành lựa chọn tạm thời từ bỏ!” Lâm Chính cười nói.
“Nói như vậy, sau đó ông ta chắc chắn sẽ phái người đuổi giết chúng ta, chúng ta không thể ở lại chỗ này lâu nữa!”
“Gia chủ Dục, ông có chỗ nào tốt để đi không?”
“Cậu Lâm, chi bằng chúng ta đi đến Lôi Trạch Thiên Các! Nghe nói Lôi Trạch Thiên Các đều đối xử rất công bằng với bất kỳ liên minh nào đến nhờ vả! Đi tìm bọn họ, chắc chắn mạnh hơn Ngũ Phương Băng Nguyên rất nhiều!”
Dục Chấn Thiên mở lời.
Nhưng Lâm Chính trầm mặc một lát, lại lắc đầu.
“Tôi không đồng ý đi đến Lôi Trạch Thiên Các!”
Chương 3909: Liên minh Thanh Huyền
“Tại sao?”
Dục Chấn Thiên ngẩn người.
Vài lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Dục cũng kinh ngạc.
Nhìn trước mắt, đi nương tựa Lôi Trạch Thiên Các rõ ràng là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao Thiên Các tiếng lành đồn xa, không biết tốt hơn bao nhiêu so với Ngũ Phương Băng Nguyên quản lý lộn xộn, nhưng xét về thực lực, Lôi Trạch Thiên Các cũng là thế tộc siêu bá chủ danh tiếng lâu đời, cao thủ nhiều như mây, pháp bảo đa dạng, cho dù không dựa vào liên minh, cũng có thể trực tiếp khiêu chiến với Thiên Thần Điện.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi từng tiếp xúc với Lôi Trạch Thiên Các, những thế tộc siêu bá chủ trong vực Diệt Vong này, kỳ thực đều như nhau, trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích, có lẽ những gì Lôi Trạch Thiên Các làm tốt hơn Ngũ Phương Băng Nguyên nhiều, nhưng cá nhân tôi thấy, gia nhập Lôi Trạch Thiên Các, chi bằng chúng ta tự mình đi chinh phạt Thiên Thần Điện!”
“Chúng ta tự đi chinh phạt Thiên Thần Điện hả?”
Dục Chấn Thiên hoảng sợ.
“Lâm đại nhân, chúng ta sao có thể tự đi chinh phạt? Ở trước mặt Thiên Thần Điện, nhà họ Dục tôi còn không bằng con kiến! Lực lượng của chúng ta không hùng hậu, chỉ có theo chân bọn họ, ràng buộc với nhau, mới có thể thắng Thiên Thần Điện!”
“Nói không sai, Lâm đại nhân, bây giờ Thiên Thần Điện không giống trước đây, chúng còn có một vị cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, chúng ta ở trước mặt cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên chỉ sợ là một hơi thở cũng không chống đỡ nổi…”
“Tôi cảm thấy vẫn là gia nhập liên minh ổn thỏa hơn”.
“Đúng vậy đúng vậy…”
Người nhà họ Dục rối rít nói.
Lâm Chính cau mày.
Ái Nhiễm hừ lạnh lùng, nói: “Mấy người vẫn chưa nhận được bài học sao? Trước đây nói muốn gia nhập Ngũ Phương Băng Nguyên cũng là các người, lần này nếu không có anh Lâm ra tay cứu giúp, các người đã sớm bị Ngũ Phương Băng Nguyên đưa đi làm vật hy sinh, cả đám người chết không có chỗ chôn rồi! Bây giờ anh Lâm đưa ra ý kiến cho các người, các người còn hồ đồ ngu xuẩn không nghe! Nếu như Lôi Trạch Thiên Các bảo các người đi làm vật hy sinh, các người phải làm thế nào đây?”
Ái Nhiễm nói một trận, khiến mọi người cứng họng không trả lời được.
“Mấy người không cần nhiều lời, tôi chính thức quyết định, từ trên xuống dưới nhà họ Dục, toàn bộ đều phải nghe theo cậu Lâm! Cậu Lâm muốn chúng ta làm gì, chúng ta phải làm đó, không được trái lời!”
Dục Chấn Thiên cũng trầm giọng cất lời.
Lúc này mọi người mới im lặng.
“Gia chủ Dục, con người tôi không thích bắt buộc người khác làm gì, ông có thể dặn dò xuống dưới, nếu có người muốn đi Lôi Trạch Thiên Các, cứ để bọn họ đi, nếu không muốn đi, có thể đi theo tôi!” Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm, ý của cậu là?” Dục Chấn Thiên nghi hoặc nhìn anh.
“Tôi định bảo Vương Nhất Thiên với Ngu Sơn Thủy đi các nơi tuyên bố mệnh lệnh, tôi tự mình thành lập một liên minh, thảo phạt Thiên Thần Điện!”
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Cậu thành lập liên minh hả?”
Dục Chấn Thiên ngây người.
Chỉ có thế tộc siêu bá chủ mới có tư cách thành lập liên minh!
Lâm Chính là một người ngoại vực, sao có thể thành lập liên minh?
Sẽ có người hưởng ứng sao?
Mặc dù lòng ông ta tràn đầy hoang mang, nhưng cũng không từ chối, ngay lập tức chạy đi làm theo.
“Lâm Chính, nếu như thành lập liên minh, chúng ta cần phải có một trụ sở, nếu không những người đến gia nhập cũng không biết chúng ta ở đâu!” Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính nghĩ ngợi chốc lát, nhàn nhạt nói: “Trụ sở ở Thanh Huyền Tông đi! Tuyên bố tin tức đến vực Diệt Vong, bây giờ chúng ta lập tức đến Thanh Huyền Tông, chờ đợi thế tộc khắp nơi gia nhập!”
“Được!”
“Liên minh thế tộc này dự định khi nào tiến công chinh phạt Thiên Thần Điện?”
“Trước mắt chưa định ngày tháng, nhưng tôi có nghe nói, tất cả liên minh tự phát sẽ cùng nhau đàm phán chọn một thời gian cụ thể để tiến công, tôi nghĩ hẳn là không lâu nữa đâu!”
“Vậy thì quá chậm chạp rồi, trì hoãn lâu như thế, chỉ sợ Thiên Thần Điện đã sớm có biện pháp đối phó!”
Lâm Chính lắc đầu: “Mặc kệ, đi Thanh Huyền Tông trước đi!”
“Vâng!”
Sau khi cuộc thi kết thúc, tông chủ Thanh Huyền Tông - Triệu Giang Ngạn từng dẫn theo dám người Nam Phong cùng không ít học trò rời khỏi núi Thanh Huyền.
Bọn họ lo lắng bị Thiên Thần Điện trả thù, từng ở nhà họ Dục tránh một thời gian.
Từ lúc Thánh Quân Diệp Viêm đột phá được cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, Triệu Giang Ngạn đã đưa người trở về.
Ông ta đã từ bỏ rồi.
Kẻ thù lại có thể đạt đến cảnh giới này, chẳng khác gì thần tiên, ông ta căn bản trốn đâu cũng không thoát.
Đã như vậy, chi bằng trở về núi Thanh Huyền, cho dù có chết, chí ít có thể chết trên mảnh đất của tổ tiên.
Khi Lâm Chính dẫn theo đám người nhà họ Dục đến núi Thanh Huyền, Triệu Giang Ngạn vô cùng kinh ngạc.
“Nhóc con, sao con lại tới đây? Không phải nhà họ Dục các người đi tới Ngũ Phương Băng Nguyên rồi sao?”
Thanh Huyền Tông chủ nghênh đón, ngạc nhiên hỏi.
“Sư phụ, chuyện này nói ra rất dài, người xem ai đến này”.
“A? Lâm đại nhân?”
Thanh Huyền Tông chủ mừng rỡ, vội vàng tiến lên hành lễ.
“Tông chủ khách sáo rồi”.
Lâm Chính đỡ Thanh Huyền Tông chủ dậy, sau đó trình bày ý đồ đến đây.
Sau khi Thanh Huyền Tông chủ nghe Lâm Chính nói, vẻ mặt khó tin, một lúc sau mới hoàn hồn.
“Lâm đại nhân… quả nhiên là tài cao gan lớn…”
Thanh Huyền Tông chủ ngơ ngác nói.
“Khoảng thời gian này phải làm phiền tông chủ rồi”.
“Lâm đại nhân khách sáo rồi, nếu vậy, tôi lập tức đi sắp xếp”.
“Được!”
Lâm Chính gật đầu.
Chẳng mấy chốc, Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh đã truyền tin tức ra ngoài.
Đúng như dự đoán, rất nhanh đã có người hưởng ứng.
Thành chủ Nam Ly Thành là người đầu tiên dẫn cường giả tìm đến Thanh Huyền Tông.
Ngoài ra, người của sơn trang Vân Tiếu cũng báo tin tức về, cử Sở Thu cùng một nhóm cường giả đến hỗ trợ Lâm Chính.
Mọi người vui mừng.
Nam Ly Thành tốt xấu gì cũng là thế tộc bá chủ, có Nam Ly Thành trấn giữ, liên minh này đã có chút hình thức ban đầu.
Nhưng ngay khi mọi người cho rằng liên minh của Lâm Chính đã chính thức ra đời, hiện thực lại hắt cho tất cả mọi người một chậu nước lạnh.
Sau khi những người từ Nam Ly Thành và sơn trang Vân Tiếu đến, lại không có một thế tộc nào hưởng ứng tiếp.
Dường như liên minh Thanh Huyền này, không ai coi trọng…
Chương 3910: Rất nhiều người
Người của sơn trang Vân Tiếu và Nam Ly Thành đến là bởi vì có giao tình tốt với Lâm Chính nên dốc sức giúp đỡ.
Nhưng những người khác sẽ không làm vậy.
Ngay cả người của Tề Phượng Sơn và thế gia Độc Cô cũng không đến.
Bởi vì theo liên minh lớn thì có thịt ăn chứ sao!
Lần này thảo phạt Thiên Thần Điện có mấy trăm thế tộc hưởng ứng, việc Thiên Thần Điện bị công phá cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chắc chắn vô số của cải của Thiên Thần Điện cũng bị các liên minh chia chác, mà liên minh lớn thì sẽ ăn được nhiều.
Liên minh nhỏ mới được thành lập như của Lâm Chính, có thể húp được miếng canh đã là thần kì rồi, ai thèm theo chứ?
"Chồng à, anh đừng buồn, cho dù không ai đến tham gia, thì Nam Ly Thành bọn em cũng sẽ dốc sức ủng hộ anh! Hạnh Nhi sẽ luôn đứng về phía anh!".
Thấy Lâm Chính ngồi một mình trên tảng đá lớn ở cổng Thanh Huyền Tông, Nam Hạnh Nhi cảm thấy không nỡ, liền đi tới an ủi.
Lâm Chính sửng sốt, vội hoàn hồn lại, nhìn thẳng vào mặt Nam Hạnh Nhi.
Nam Hạnh Nhi vốn có làn da bánh mật vô cùng khỏe mạnh, hình như vì gặp Lâm Chính mà cô ta đã cất công trang điểm, thoạt nhìn có vẻ rất ngượng ngịu.
"Hạnh Nhi, tôi nghĩ cô cứ để như bình thường đi, không cần trang điểm vì tôi đâu, nhìn chẳng giống cô chút nào!".
Lâm Chính có chút dở khóc dở cười.
Nam Hạnh Nhi sửng sốt, gò má đỏ lên, cuống quýt nói: "Em không giỏi trang điểm, nếu chồng không thích thì sau này em sẽ không trang điểm nữa là được".
"Ặc... ừm..."
Lâm Chính cũng biết muốn sửa cách xưng hô của Nam Hạnh Nhi thì không thể một sớm một chiều là sửa được.
"Thực ra tôi không lo không ai đến gia nhập liên minh, trong mắt tôi, người nhiều hay ít không quan trọng, chỉ cần đồng lòng là đủ".
Lâm Chính cười đáp.
"Vậy chồng ngồi đây một mình làm gì vậy? Chẳng phải đang chờ có người đến gia nhập sao?", Nam Hạnh Nhi khó hiểu hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: "Chỉ là nơi này yên tĩnh, dễ suy nghĩ mà thôi".
"Chồng đang nghĩ gì vậy?".
"Đương nhiên là chuyện công phá Thiên Thần Điện rồi".
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia quyết tuyệt.
Lần này, anh nhất định phải giết được Diệp Viêm, diệt trừ hậu họa.
Anh lấy một bức vẽ ra.
Đây là bức vẽ do thành chủ Nam Ly Thành giao cho anh, vô cùng quý giá, chính là tấm bản đồ địa hình xung quanh Thiên Thần Điện.
Nghe nói Lôi Trạch Thiên Các đưa cho mỗi thế tộc bá chủ tham gia thảo phạt một bức vẽ như thế này. Có nó thì việc công phá sẽ dễ hơn rất nhiều.
Không thể không nói Lôi Trạch Thiên Các biết lèo lái dư luận, lần thảo phạt này bọn họ có thể làm đến mức đó, các thế tộc siêu bá chủ sao có thể sánh bằng chứ?
Nhưng càng như vậy, Lâm Chính lại càng cảnh giác với Lôi Trạch Thiên Các.
Bọn họ quả thực đã làm rất tốt, nhưng tốt đến mức hơi thái quá.
Với sự hiểu biết của Lâm Chính về Lôi Trạch Thiên Các, thì đây là một thế tộc siêu bá chủ rất có dã tâm, chắc chắn thứ bọn họ theo đuổi sẽ khác với những thế tộc khác.
"Cô nói xem, nếu chúng ta phát động tổng tiến công với Thiên Thần Điện, thì sẽ tiến hàng từ phía nào?".
Lâm Chính trải bản đồ ra, bình thản nói.
"Đương nhiên là phía Đông Nam Bắc rồi, phía Tây sát biển, lại vách đá cheo leo, không tiện tấn công. Ba hướng còn lại địa hình bằng phẳng, chỉ cần vượt qua mấy ngọn núi này, đến cao nguyên Thiên Thần, là thế như chẻ tre!".
Nam Hạnh Nhi nghiêm túc nói.
"Cô nói đúng, tôi nghĩ chắc hẳn các thế tộc khác cũng có dự định như vậy, chỉ là... tôi nghĩ trong chuyện này có điều kì lạ".
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Kì lạ?".
Nam Hạnh Nhi tỏ vẻ khó hiểu.
Nhưng Lâm Chính không định giải thích, chỉ ngón tay về phía Tây trên bản đồ, bình thản nói: "Hôm tổng tấn công, chúng ta sẽ tiến vào từ chỗ này".
"Chồng bị điên rồi sao?".
Nam Hạnh Nhi trợn tròn mắt.
"Cứ nghe mệnh lệnh của tôi là được!".
"Nhưng..."
Nam Hạnh Nhi còn định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
"Lâm đại nhân! Lâm đại nhân! Bên ngoài có rất nhiều người đến! Đều là những người muốn gia nhập liên minh của chúng ta!".
Tông chủ Thanh Huyền Tông thở hồng hộc chạy tới, vẻ mặt vô cùng kích động.
Hoa Thiên Hải vẫn không cam lòng!
Thả những người này đi thì sau này ông ta còn mặt mũi nào nữa?
Đường đường là chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Nhưng xem tình hình trước mắt, nếu như không thả thì ông ta cũng không làm gì được Lâm Chính, nếu phái toàn bộ lực lượng của Ngũ Phương Băng Nguyên ra chiến đấu với Lâm Chính, cho dù là thắng hay thua, kết quả như thế nào ông ta đều không gánh nổi.
Ông ta hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, đôi mắt ngập tràn hận thù.
Cuối cùng ông ta vẫn dùng lý trí chiến thắng sự tức giận, vung tay lên, những cao thủ Ngũ Phương Băng Nguyên xung quanh lập tức lùi về phía sau mấy bước.
“Nhất Đạo Chân Nhân, Lương thành chủ và các vị đã lên tiếng, nếu tôi không nể mặt các vị thì có vẻ là tôi quá nhỏ mọn!”
Hoa Thiên Hải thấp giọng nói.
Không ai biết ông ta rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sự quyết tâm, dùng bao nhiêu sức lực mới nói ra được những lời này.
Nhưng không ai biết, thả bọn người Lâm Chính, mặt mũi mà Hoa Thiên Hải xem trọng nhất dường như đã không còn lại gì.
Nhưng ông ta không có sự lựa chọn khác.
Bỗng chốc rất nhiều người của các thế tộc khác âm thầm cười nhạo, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Hoa Thiên Hải không kiềm chế được cơn giận, ông ta nhìn chằm chằm Hoa Vi Vi và Lâm Chính, trong mắt ngập tràn sát ý và hận thù.
Nhưng ông ta không nói gì nữa.
Tình hình này ông ta cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể xoay người lại, hóa thành một tia sáng, biến mất dần về phía Thiên Các.
Hiện trường lần thứ hai vang lên tiếng hô hoán.
Có người không hiểu nổi, có người trong lòng không cam lòng, còn có không ít tiếng cười nhạo.
“Đường đường là chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên mà chỉ có vậy thôi à?”
“Chẳng trách Ngũ Phương Băng Nguyên lại đứng cuối trong thế tộc siêu bá chủ, bây giờ cho thấy đều có nguyên nhân cả”.
“Tướng quân vô dụng, diệt cả ba quân!”
“Đúng vậy!”
Tiếng nói bàn luận không dứt bên tai.
Những người Băng Nguyên nghe thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng ngay cả Hoa Thiên Hải còn không để ý, bọn họ còn có thể làm gì đây?
Cho nên bọn họ chỉ có thể tức giận oan ức rút lui khỏi Băng Nguyên.
“Cậu bạn, tôi nghĩ tạm thời cậu an toàn rồi”.
Nhất Đạo Chân Nhân xoay người lại, gật đầu với Lâm Chính.
“Cảm ơn đạo trưởng và các vị đại nhân đã giúp đỡ!”
Lâm Chính lập tức ôm quyền.
“Cậu khách sáo rồi! Thật ra chúng tôi chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, nếu không có thực lực phi phàm của cậu, cho dù chúng tôi có đứng ra cũng vô dụng!” Nhất Đạo Chân Nhân cười nói.
“Nói rất đúng, thực lực của Lâm đại nhân quả thật đáng ngạc nhiên, không hổ là người đi ra từ thần mộ chí tôn!”
Lương thành chủ cũng ôm quyền, cười nói.
Nếu không phải Lâm Chính có thể chống lại Hoa Thiên Hải, bọn họ không chắc sẽ có gan đứng ra chống lại Hoa Thiên Hải.
Nguyên do Hoa Thiên Hải tức giận lui về chủ yếu là vì ông ta không thể bắt được Lâm Chính trong thời gian ngắn, nếu hạ lệnh tấn công, dùng thực lực của Băng Nguyên để giết chết Lâm Chính đương nhiên rất dễ, nhưng hôm nay người của mười mấy thế tộc đều đứng về phía Lâm Chính, đây là một sức mạnh không nhỏ, đương nhiên Hoa Thiên Hải sẽ không dám trả cái giá lớn như vậy để chiến đấu với lực lượng này.
“Các vị quá khen!”
Lâm Chính thản nhiên cười.
“Lâm đại nhân, mặc dù lần này chúng tôi tự nguyện ra mặt, nhưng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, vì thế mong cậu hãy nhanh chóng rời khỏi đây, đừng ở lại quá lâu”.
Lương Thị Phi lại nói.
Lâm Chính gật đầu, anh đương nhiên hiểu được ý của Lương Thị Phi.
Hoa Thiên Hải sẽ không thật sự buông tha cho Lâm Chính.
Ông ta đang đợi!
Ông ta không tin đám người Nhất Đạo Chân Nhân, Lương Thị Phi có thể luôn ở sát bên Lâm Chính.
Chỉ cần người của các thế tộc này rời đi, Lâm Chính chỉ còn lại một mình, vậy ông ta có thể dẫn người đến, giết chết Lâm Chính.
“Tiếp theo các vị định làm thế nào?”
Lâm Chính hỏi.
“Nơi này không thích hợp với những chiến sĩ thật lòng lo lắng cho vực Diệt Vong như chúng tôi! Người của Băng Nguyên, người nào người nấy đều ích kỷ, coi lợi ích đứng đầu, chúng tôi đã muốn rời khỏi đây từ lâu rồi!”
“Lần này mượn chuyện của Lâm đại nhân, dẫn người rời khỏi đây, tôi và đạo trưởng đã bàn với nhau rồi, sau khi rời khỏi Băng Nguyên sẽ đến Lôi Trạch Thiên Các trước, gia nhập liên minh của Thiên Các để cùng nhau vây đánh Thiên Thần Điện!’
Mấy người kia cười nói.
“Lôi Trạch Thiên Các sao?”
Ánh mắt Lâm Chính hơi chớp, nhưng anh nhanh chóng mỉm cười: “Đây là một lựa chọn không tồi”.
“Lâm đại nhân, cậu có thực lực cao siêu, tôi nghe nói trước kia cậu từng hợp tác với Lôi Trạch Thiên Các, hay là đến Thiên Các với chúng tôi trước đi?”
Lương Thị Phi cười nói.
“Không cần đâu, Lương thành chủ, tôi còn một số việc, chỉ sợ trong chốc lát không thể đến được, mong các vị cứ tự nhiên”.
Lâm Chính ôm quyền chào.
Lương Thị Phi tiếc nuối, nhưng ông ta không nói tiếp nữa, ôm quyền chào: “Lâm đại nhân, vậy thì tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Chương 3907: Tập kết
Trải qua những chuyện này, Ngũ Phương Băng Nguyên đã xảy ra biến động rất lớn.
Rất nhiều thế tộc tầng lớp thấp nhân cơ hội này rời khỏi Băng Nguyên.
Dù sao liên minh Băng Nguyên cũng được chia thành nhiều cấp, những thế tộc tầng lớp thấp nhất này sao có thể bằng lòng làm bia đỡ đạn cho những thế tộc lớn mạnh kia? Do đó họ lập tức mượn cớ rời đi.
Mới đầu người của Băng Nguyên còn cố gắng ngăn cản, nhưng thế tộc rời đi ngày càng nhiều, bọn họ cũng chỉ có thể mặc kệ không can thiệp.
Lạch cạch!
Chiếc ghế điêu khắc băng lăn xuống từ bậc thang, rơi xuống dưới đại điện, đã bị vỡ tan tành.
Mấy người Thiếu Xuyên đi vào nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trắng bệch, không dám ngẩng đầu.
“Bái kiến chưởng môn! Xin chưởng môn bớt giận!”
“Xin chưởng môn bớt giận!”
Thiếu Xuyên quỳ xuống, cung kính lên tiếng.
“Một đám vô dụng các người!”
Hoa Thiên Hải bắt lấy một chiếc đèn lưu ly bên cạnh, hung hăng ném về phía Thiếu Xuyên.
Choang!
Đèn lưu ly đập vào người Thiếu Xuyên, vỡ vụn, mặt Thiếu Xuyên dính đầy dầu, rất nhếch nhác.
“Bảo ông đi giết Đoạn Thiên Tường, ông đã chạy đi đâu hả? Trái lại bọn chúng còn dịch dung, quay về chơi xỏ tôi! Ông là đồ ăn hại sao?”
Hoa Thiên Hải tức giận chửi mắng.
Thiếu Xuyên dập đầu trên mặt đất, khàn giọng giải thích: “Chưởng môn, thuộc hạ cũng đã theo đối phương, khi chúng tôi theo chỉ thị của ông đến Trường Hồ giết Đoạn Thiên Tường, mới phát hiện Đoạn Thiên Tường không hề có ở đấy, mà tên thuộc hạ kia của Lâm Chính lại chém giết với chúng tôi, cản đường chúng tôi! Đợi khi chúng tôi trở về, chưởng môn đã…”
“Các ông nhiều người như vậy, còn không đối phó được một tên thuộc hạ của Lâm Chính sao?”, Hoa Thiên Hải lạnh lùng nói.
“Chưởng môn bớt giận, người đó dùng đan dược, thuộc hạ đoán là, đan dược kia phẩm cấp cực cao, giúp cho sức mạnh của ông ta tăng lên rất nhiều, cho nên chúng tôi tạm thời không bắt được…”
“Đủ rồi! Đừng ở đây bao biện cho sự kém cỏi của mình nữa!”
Hoa Thiên Hải lớn tiếng mắng.
Đám người Thiếu Xuyên vội vã quỳ rạp trên mặt đất, không dám lên tiếng.
“Chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy được! Nghe đây! Lập tức phái người trông chừng kỹ tên Lâm Chính cho tôi, cả đứa con gái bất hiếu Vi Vi nữa! Chờ đám người thế tộc Đại Lương Thành rời đi, chúng ta mới ra tay! Tôi nhất định phải tra tấn tên Lâm Chính này đến khi thần hồn tan nát mới thôi!”
Hoa Thiên Hải gầm nhẹ, trong con ngươi sự oán hận tựa như vực sâu nơi âm phủ, cực kỳ đáng sợ!
“Chưởng môn yên tâm, nhất định Lâm Chính trốn không thoát, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Hoa Thiên Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
“Chỉ là chưởng môn… bây giờ đã có hơn hai mươi mấy người của thế tộc rời khỏi liên minh, đội tiên phong được chúng ta khâm định cũng rời đi gần hết rồi”.
Thiếu Xuyên do dự một chút, thận trọng nói.
“Cái gì? Hừ, một đám tham sống sợ chết, sức mạnh của đám rác rưởi này cũng không quá mạnh, bọn chúng muốn đi cũng được, chỉ cần những thế tộc chủ lực vẫn còn ở lại là được”.
“Chưởng môn, hiện giờ đội tiên phong đã tan tác hỗn loạn rồi, có nên sắp xếp lực lượng thế tộc tầm trung vào đội tiên phong không?” Thiếu Xuyên lại ôm quyền hỏi.
“Không cần!”
Mặt Hoa Thiên Hải không đổi sắc nói: “Những người của liên minh đồng ý ở lại, căn bản là không có mấy người thật lòng thành thực giúp tôi khiêu chiến Thiên Thần Điện, những thế tộc đó đều đến để mưu cầu lợi ích, nếu ông sắp xếp những người này vào đội tiên phong, chỉ sợ bọn họ sẽ giống như những thế tộc trước đó, chạy trốn tan tác”.
“Vậy chưởng môn, không có đội tiên phong, chúng ta nên tấn công Thiên Thần Điện thế nào?” Thiếu Xuyên ngẩn người hỏi.
Hoa Thiên Hải suy nghĩ, đi tới đi lui một hồi, cúi đầu trầm giọng nói: “Tôi tự có sắp xếp riêng, tôi hỏi ông, còn có bao nhiêu thế tộc tới đây?”
“Số lượng tông môn thế gia hai ngày nay tới tham gia liên minh rõ ràng ít đi rất nhiều”.
“Vậy thì không cần đợi nữa, truyền lệnh xuống, triệu tập tất cả đội ngũ, ba ngày sau chính thức lên đường, đi tới Thiên Thần Điện!”
“Tuân lệnh!”
Chương 3908: Tôi không đồng ý
Lâm Chính cũng không ở lại Ngũ Phương Băng Nguyên quá lâu, mà dẫn Hoa Vi Vi đuổi theo người nhà họ Dục.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều theo phía sau.
“Không ngờ Hoa Thiên Hải lại nhát gan như vậy, rõ ràng là sợ rồi”, Ngu Sơn Thủy nhổ nước miếng, khinh thường nói.
“Hết cách rồi, đại nhân của chúng ta được mười mấy tông môn thế gia và cường giả lớn mạnh ủng hộ, trong tình thế lúc ấy, ông ta không thể không làm vậy, đánh nhau cũng chưa hẳn sẽ làm được gì chúng ta, như vậy chi bằng sớm rời đi, đỡ để mất thể diện?”
Vương Nhất Thánh cười nói.
“Thủ lĩnh của thế lực siêu bá chủ, xem ra cũng chỉ có vậy”.
Ngu Sơn Thủy coi thường lắc đầu.
Dứt lời, Hoa Vi Vi đang đi phía trước chợt dừng lại.
Ngu Sơn Thủy ngẩn cả người, Vương Nhất Thánh thấy thế, liếc ông ta một cái sau đó cười nói: “Cô Hoa, người anh em này của tôi hơi lắm lời, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin cô thứ lỗi”.
“Khách sáo rồi, tôi không so đo việc này”.
Hoa Vi Vi lắc đầu, nói với Lâm Chính cũng đang mờ mịt: “Anh Lâm, tôi nghĩ, tôi cần phải về rồi”.
“Trở về Ngũ Phương Băng Nguyên ư?”
“Dù sao đó cũng là nhà của tôi”.
“Nhưng tôi không khuyến khích cô trở về, với tính cách của bố cô, chưa hẳn ông ta sẽ thông cảm cho cô, hoặc là cô sẽ phải chịu trừng phạt thống khổ, hoặc là sẽ bị ông ta giết chết!”
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
Một người có thể làm ra chuyện như vậy với người anh em và chị dâu của mình thì còn có chuyện gì không làm được?
Huống chi, trong lần đối đầu với Băng Nguyên trước đó, không chỉ một lần Hoa Thiên Hải thể hiện ý định muốn giết Hoa Vi Vi.
Hoa Vi Vi mím môi, ánh mắt ảm đạm.
“Nhưng nếu tôi không trở về Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi có thể đi đâu? Vực Diệt Vong này còn chỗ cho tôi dung thân sao?”
“Cô Hoa không cần lo lắng, dù sao cô và Hoa Thiên Hải vẫn là bố con, chi bằng cô tìm một chỗ ở tạm thời trước đã, đợi ông ta nguôi giận rồi cô trở về thì tốt hơn nhiều!” Lâm Chính cười nói.
Hoa Vi Vi yên lặng chốc lát, khẽ gật đầu.
Đây là sự thật.
Cô ta cũng rất hiểu bố mình, tuy rằng trước đây muốn giết giết mình, nhưng chỉ là đang trong cơn giận, nếu như qua một thời gian ông ta nguôi giận rồi trở về nhất định sẽ tốt hơn giờ rất nhiều.
“Lâm đại nhân!”
Đoàn người đi khoảng một giờ, cuối cùng cũng thấy người nhà họ Dục ở thôn trang nhỏ hẻo lánh.
Ái Nhiễm tiến lên vài bước, nhào vào lòng ngực Lâm Chính, con ngươi đẫm nước mắt.
Cô ta không lên tiếng, mọi thứ đều chìm trong im lặng.
“Mọi người đều ổn chứ?”
Lâm Chính cười khổ vỗ vỗ lưng Ái Nhiễm, nhẹ giọng hỏi.
“Mọi người đều ổn”.
Giọng Ái Nhiễm hơi run run, ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe.
Lâm Chính không biết rốt cuộc cô ta sợ hãi như thế nào, nhưng không có gì che đậy được tình cảm của Ái Nhiễm.
Anh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng kia, mở miệng muốn nói gì đó, thì lúc này Dục Chấn Thiên đi tới.
“Cậu Lâm, người của Ngũ Phương Băng Nguyên không đuổi theo nữa sao?”
“Không, sau khi chúng tôi công bố chân tướng, rất nhiều người chính nghĩa trong liên minh thấy chướng mắt với hành động của Hoa Thiên Hải nên ra sức bảo vệ chúng tôi, Hoa Thiên Hải không dám đánh, đành lựa chọn tạm thời từ bỏ!” Lâm Chính cười nói.
“Nói như vậy, sau đó ông ta chắc chắn sẽ phái người đuổi giết chúng ta, chúng ta không thể ở lại chỗ này lâu nữa!”
“Gia chủ Dục, ông có chỗ nào tốt để đi không?”
“Cậu Lâm, chi bằng chúng ta đi đến Lôi Trạch Thiên Các! Nghe nói Lôi Trạch Thiên Các đều đối xử rất công bằng với bất kỳ liên minh nào đến nhờ vả! Đi tìm bọn họ, chắc chắn mạnh hơn Ngũ Phương Băng Nguyên rất nhiều!”
Dục Chấn Thiên mở lời.
Nhưng Lâm Chính trầm mặc một lát, lại lắc đầu.
“Tôi không đồng ý đi đến Lôi Trạch Thiên Các!”
Chương 3909: Liên minh Thanh Huyền
“Tại sao?”
Dục Chấn Thiên ngẩn người.
Vài lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Dục cũng kinh ngạc.
Nhìn trước mắt, đi nương tựa Lôi Trạch Thiên Các rõ ràng là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao Thiên Các tiếng lành đồn xa, không biết tốt hơn bao nhiêu so với Ngũ Phương Băng Nguyên quản lý lộn xộn, nhưng xét về thực lực, Lôi Trạch Thiên Các cũng là thế tộc siêu bá chủ danh tiếng lâu đời, cao thủ nhiều như mây, pháp bảo đa dạng, cho dù không dựa vào liên minh, cũng có thể trực tiếp khiêu chiến với Thiên Thần Điện.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi từng tiếp xúc với Lôi Trạch Thiên Các, những thế tộc siêu bá chủ trong vực Diệt Vong này, kỳ thực đều như nhau, trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích, có lẽ những gì Lôi Trạch Thiên Các làm tốt hơn Ngũ Phương Băng Nguyên nhiều, nhưng cá nhân tôi thấy, gia nhập Lôi Trạch Thiên Các, chi bằng chúng ta tự mình đi chinh phạt Thiên Thần Điện!”
“Chúng ta tự đi chinh phạt Thiên Thần Điện hả?”
Dục Chấn Thiên hoảng sợ.
“Lâm đại nhân, chúng ta sao có thể tự đi chinh phạt? Ở trước mặt Thiên Thần Điện, nhà họ Dục tôi còn không bằng con kiến! Lực lượng của chúng ta không hùng hậu, chỉ có theo chân bọn họ, ràng buộc với nhau, mới có thể thắng Thiên Thần Điện!”
“Nói không sai, Lâm đại nhân, bây giờ Thiên Thần Điện không giống trước đây, chúng còn có một vị cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, chúng ta ở trước mặt cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên chỉ sợ là một hơi thở cũng không chống đỡ nổi…”
“Tôi cảm thấy vẫn là gia nhập liên minh ổn thỏa hơn”.
“Đúng vậy đúng vậy…”
Người nhà họ Dục rối rít nói.
Lâm Chính cau mày.
Ái Nhiễm hừ lạnh lùng, nói: “Mấy người vẫn chưa nhận được bài học sao? Trước đây nói muốn gia nhập Ngũ Phương Băng Nguyên cũng là các người, lần này nếu không có anh Lâm ra tay cứu giúp, các người đã sớm bị Ngũ Phương Băng Nguyên đưa đi làm vật hy sinh, cả đám người chết không có chỗ chôn rồi! Bây giờ anh Lâm đưa ra ý kiến cho các người, các người còn hồ đồ ngu xuẩn không nghe! Nếu như Lôi Trạch Thiên Các bảo các người đi làm vật hy sinh, các người phải làm thế nào đây?”
Ái Nhiễm nói một trận, khiến mọi người cứng họng không trả lời được.
“Mấy người không cần nhiều lời, tôi chính thức quyết định, từ trên xuống dưới nhà họ Dục, toàn bộ đều phải nghe theo cậu Lâm! Cậu Lâm muốn chúng ta làm gì, chúng ta phải làm đó, không được trái lời!”
Dục Chấn Thiên cũng trầm giọng cất lời.
Lúc này mọi người mới im lặng.
“Gia chủ Dục, con người tôi không thích bắt buộc người khác làm gì, ông có thể dặn dò xuống dưới, nếu có người muốn đi Lôi Trạch Thiên Các, cứ để bọn họ đi, nếu không muốn đi, có thể đi theo tôi!” Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm, ý của cậu là?” Dục Chấn Thiên nghi hoặc nhìn anh.
“Tôi định bảo Vương Nhất Thiên với Ngu Sơn Thủy đi các nơi tuyên bố mệnh lệnh, tôi tự mình thành lập một liên minh, thảo phạt Thiên Thần Điện!”
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Cậu thành lập liên minh hả?”
Dục Chấn Thiên ngây người.
Chỉ có thế tộc siêu bá chủ mới có tư cách thành lập liên minh!
Lâm Chính là một người ngoại vực, sao có thể thành lập liên minh?
Sẽ có người hưởng ứng sao?
Mặc dù lòng ông ta tràn đầy hoang mang, nhưng cũng không từ chối, ngay lập tức chạy đi làm theo.
“Lâm Chính, nếu như thành lập liên minh, chúng ta cần phải có một trụ sở, nếu không những người đến gia nhập cũng không biết chúng ta ở đâu!” Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính nghĩ ngợi chốc lát, nhàn nhạt nói: “Trụ sở ở Thanh Huyền Tông đi! Tuyên bố tin tức đến vực Diệt Vong, bây giờ chúng ta lập tức đến Thanh Huyền Tông, chờ đợi thế tộc khắp nơi gia nhập!”
“Được!”
“Liên minh thế tộc này dự định khi nào tiến công chinh phạt Thiên Thần Điện?”
“Trước mắt chưa định ngày tháng, nhưng tôi có nghe nói, tất cả liên minh tự phát sẽ cùng nhau đàm phán chọn một thời gian cụ thể để tiến công, tôi nghĩ hẳn là không lâu nữa đâu!”
“Vậy thì quá chậm chạp rồi, trì hoãn lâu như thế, chỉ sợ Thiên Thần Điện đã sớm có biện pháp đối phó!”
Lâm Chính lắc đầu: “Mặc kệ, đi Thanh Huyền Tông trước đi!”
“Vâng!”
Sau khi cuộc thi kết thúc, tông chủ Thanh Huyền Tông - Triệu Giang Ngạn từng dẫn theo dám người Nam Phong cùng không ít học trò rời khỏi núi Thanh Huyền.
Bọn họ lo lắng bị Thiên Thần Điện trả thù, từng ở nhà họ Dục tránh một thời gian.
Từ lúc Thánh Quân Diệp Viêm đột phá được cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, Triệu Giang Ngạn đã đưa người trở về.
Ông ta đã từ bỏ rồi.
Kẻ thù lại có thể đạt đến cảnh giới này, chẳng khác gì thần tiên, ông ta căn bản trốn đâu cũng không thoát.
Đã như vậy, chi bằng trở về núi Thanh Huyền, cho dù có chết, chí ít có thể chết trên mảnh đất của tổ tiên.
Khi Lâm Chính dẫn theo đám người nhà họ Dục đến núi Thanh Huyền, Triệu Giang Ngạn vô cùng kinh ngạc.
“Nhóc con, sao con lại tới đây? Không phải nhà họ Dục các người đi tới Ngũ Phương Băng Nguyên rồi sao?”
Thanh Huyền Tông chủ nghênh đón, ngạc nhiên hỏi.
“Sư phụ, chuyện này nói ra rất dài, người xem ai đến này”.
“A? Lâm đại nhân?”
Thanh Huyền Tông chủ mừng rỡ, vội vàng tiến lên hành lễ.
“Tông chủ khách sáo rồi”.
Lâm Chính đỡ Thanh Huyền Tông chủ dậy, sau đó trình bày ý đồ đến đây.
Sau khi Thanh Huyền Tông chủ nghe Lâm Chính nói, vẻ mặt khó tin, một lúc sau mới hoàn hồn.
“Lâm đại nhân… quả nhiên là tài cao gan lớn…”
Thanh Huyền Tông chủ ngơ ngác nói.
“Khoảng thời gian này phải làm phiền tông chủ rồi”.
“Lâm đại nhân khách sáo rồi, nếu vậy, tôi lập tức đi sắp xếp”.
“Được!”
Lâm Chính gật đầu.
Chẳng mấy chốc, Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh đã truyền tin tức ra ngoài.
Đúng như dự đoán, rất nhanh đã có người hưởng ứng.
Thành chủ Nam Ly Thành là người đầu tiên dẫn cường giả tìm đến Thanh Huyền Tông.
Ngoài ra, người của sơn trang Vân Tiếu cũng báo tin tức về, cử Sở Thu cùng một nhóm cường giả đến hỗ trợ Lâm Chính.
Mọi người vui mừng.
Nam Ly Thành tốt xấu gì cũng là thế tộc bá chủ, có Nam Ly Thành trấn giữ, liên minh này đã có chút hình thức ban đầu.
Nhưng ngay khi mọi người cho rằng liên minh của Lâm Chính đã chính thức ra đời, hiện thực lại hắt cho tất cả mọi người một chậu nước lạnh.
Sau khi những người từ Nam Ly Thành và sơn trang Vân Tiếu đến, lại không có một thế tộc nào hưởng ứng tiếp.
Dường như liên minh Thanh Huyền này, không ai coi trọng…
Chương 3910: Rất nhiều người
Người của sơn trang Vân Tiếu và Nam Ly Thành đến là bởi vì có giao tình tốt với Lâm Chính nên dốc sức giúp đỡ.
Nhưng những người khác sẽ không làm vậy.
Ngay cả người của Tề Phượng Sơn và thế gia Độc Cô cũng không đến.
Bởi vì theo liên minh lớn thì có thịt ăn chứ sao!
Lần này thảo phạt Thiên Thần Điện có mấy trăm thế tộc hưởng ứng, việc Thiên Thần Điện bị công phá cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chắc chắn vô số của cải của Thiên Thần Điện cũng bị các liên minh chia chác, mà liên minh lớn thì sẽ ăn được nhiều.
Liên minh nhỏ mới được thành lập như của Lâm Chính, có thể húp được miếng canh đã là thần kì rồi, ai thèm theo chứ?
"Chồng à, anh đừng buồn, cho dù không ai đến tham gia, thì Nam Ly Thành bọn em cũng sẽ dốc sức ủng hộ anh! Hạnh Nhi sẽ luôn đứng về phía anh!".
Thấy Lâm Chính ngồi một mình trên tảng đá lớn ở cổng Thanh Huyền Tông, Nam Hạnh Nhi cảm thấy không nỡ, liền đi tới an ủi.
Lâm Chính sửng sốt, vội hoàn hồn lại, nhìn thẳng vào mặt Nam Hạnh Nhi.
Nam Hạnh Nhi vốn có làn da bánh mật vô cùng khỏe mạnh, hình như vì gặp Lâm Chính mà cô ta đã cất công trang điểm, thoạt nhìn có vẻ rất ngượng ngịu.
"Hạnh Nhi, tôi nghĩ cô cứ để như bình thường đi, không cần trang điểm vì tôi đâu, nhìn chẳng giống cô chút nào!".
Lâm Chính có chút dở khóc dở cười.
Nam Hạnh Nhi sửng sốt, gò má đỏ lên, cuống quýt nói: "Em không giỏi trang điểm, nếu chồng không thích thì sau này em sẽ không trang điểm nữa là được".
"Ặc... ừm..."
Lâm Chính cũng biết muốn sửa cách xưng hô của Nam Hạnh Nhi thì không thể một sớm một chiều là sửa được.
"Thực ra tôi không lo không ai đến gia nhập liên minh, trong mắt tôi, người nhiều hay ít không quan trọng, chỉ cần đồng lòng là đủ".
Lâm Chính cười đáp.
"Vậy chồng ngồi đây một mình làm gì vậy? Chẳng phải đang chờ có người đến gia nhập sao?", Nam Hạnh Nhi khó hiểu hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: "Chỉ là nơi này yên tĩnh, dễ suy nghĩ mà thôi".
"Chồng đang nghĩ gì vậy?".
"Đương nhiên là chuyện công phá Thiên Thần Điện rồi".
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia quyết tuyệt.
Lần này, anh nhất định phải giết được Diệp Viêm, diệt trừ hậu họa.
Anh lấy một bức vẽ ra.
Đây là bức vẽ do thành chủ Nam Ly Thành giao cho anh, vô cùng quý giá, chính là tấm bản đồ địa hình xung quanh Thiên Thần Điện.
Nghe nói Lôi Trạch Thiên Các đưa cho mỗi thế tộc bá chủ tham gia thảo phạt một bức vẽ như thế này. Có nó thì việc công phá sẽ dễ hơn rất nhiều.
Không thể không nói Lôi Trạch Thiên Các biết lèo lái dư luận, lần thảo phạt này bọn họ có thể làm đến mức đó, các thế tộc siêu bá chủ sao có thể sánh bằng chứ?
Nhưng càng như vậy, Lâm Chính lại càng cảnh giác với Lôi Trạch Thiên Các.
Bọn họ quả thực đã làm rất tốt, nhưng tốt đến mức hơi thái quá.
Với sự hiểu biết của Lâm Chính về Lôi Trạch Thiên Các, thì đây là một thế tộc siêu bá chủ rất có dã tâm, chắc chắn thứ bọn họ theo đuổi sẽ khác với những thế tộc khác.
"Cô nói xem, nếu chúng ta phát động tổng tiến công với Thiên Thần Điện, thì sẽ tiến hàng từ phía nào?".
Lâm Chính trải bản đồ ra, bình thản nói.
"Đương nhiên là phía Đông Nam Bắc rồi, phía Tây sát biển, lại vách đá cheo leo, không tiện tấn công. Ba hướng còn lại địa hình bằng phẳng, chỉ cần vượt qua mấy ngọn núi này, đến cao nguyên Thiên Thần, là thế như chẻ tre!".
Nam Hạnh Nhi nghiêm túc nói.
"Cô nói đúng, tôi nghĩ chắc hẳn các thế tộc khác cũng có dự định như vậy, chỉ là... tôi nghĩ trong chuyện này có điều kì lạ".
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Kì lạ?".
Nam Hạnh Nhi tỏ vẻ khó hiểu.
Nhưng Lâm Chính không định giải thích, chỉ ngón tay về phía Tây trên bản đồ, bình thản nói: "Hôm tổng tấn công, chúng ta sẽ tiến vào từ chỗ này".
"Chồng bị điên rồi sao?".
Nam Hạnh Nhi trợn tròn mắt.
"Cứ nghe mệnh lệnh của tôi là được!".
"Nhưng..."
Nam Hạnh Nhi còn định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
"Lâm đại nhân! Lâm đại nhân! Bên ngoài có rất nhiều người đến! Đều là những người muốn gia nhập liên minh của chúng ta!".
Tông chủ Thanh Huyền Tông thở hồng hộc chạy tới, vẻ mặt vô cùng kích động.