-
Chương 3831-3835
Chương 3831: Công tư phân minh
Đám đông há mồm trợn mắt tưởng mình nhìn nhầm. Cả hiện trường im phăng phắc.
Ngụy Địch Luân cũng bàng hoàng ôm mặt, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói bằng giọng run rẩy.
"Cậu, tại sao cậu lại đánh cháu?”
“Đánh chết cái đồ vô dụng thì có”, Trịnh Minh Vỹ chửi lớn, tung tay đạp chân.
“Ây da. Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa cậu”, Ngụy Địch Luân ôm đầu chạy lòng vòng.
Cô gái trang điểm đậm trố tròn mắt đứng bất động, không dám lên tiếng. Ngụy Địch Luân bị đánh sưng húp mắt, sắp bất tỉnh nhân sự, thầy Hồ thấy vậy bèn vội vàng lao lên ngăn lại.
Vốn tưởng có thầy Hồ thì Trịnh Minh Vỹ sẽ dừng lại, không ngờ ông ta càng đánh hăng hơn, cứ đấm túi bụi, vừa đánh vừa liếc nhìn động thái của Lâm Chính. Dường như chỉ khi nào Lâm Chính lên tiếng thì ông ta mới dừng lại.
“Thầy Trịnh, đừng đánh nữa, còn đánh là sẽ xảy ra án mạng đấy”, Tô Nhu thực sự không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
Tô Nhu lên tiếng, Lâm Chính cũng nói theo: “Được rồi ông Trịnh, đừng đánh nữa, nếu không truyền ra ngoài lại không hay”.
Nghe thấy vậy Trịnh Minh Vỹ khẽ thở phào và dừng lại, nói với ông Hồ: “Ném cái thứ không ra thể thống này ra khỏi trường học. Có cái thể loại này trong trường là một sự sỉ nhục. Từ nay về sau, không được cho nó bước vào trường của chúng ta nữa”.
“Hả?”, thầy Hồ bàng hoàng.
Những người có mặt đều không dám tin. Thái độ của ông Trịnh với Ngụy Địch Luân có phải là gay gắt quá không? Dù là học sinh bình thường thì cũng không nên trừng phạt như vậy chứ.
“Thầy Trịnh đúng là công ty phân minh. Thật khiến người khác phải bái phục”, thầy Hồ lên tiếng.
Ông ta vốn tưởng ông Trịnh sẽ bảo vệ Ngụy Địch Luân bằng mọi giá. Giờ xem ra ông ta đã nghĩ nhiều rồi. Ông Hồ bỗng cảm thấy áy náy. Những người khác cũng đồng loạt giơ ngón cái lên.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì địa vị của ông Trịnh sẽ tăng lên rất nhiều. Thế nhưng ông Trịnh vốn không quan tâm tới chuyện này. Giờ ông ta chỉ nghĩ tới Lâm Chính
Thấy phản ứng đó của ông ta, Lâm Chính thực ra cũng đoán ra là ông ta nhận ra mình nhưng anh cũng mặc kệ.
Ngụy Địch Luân nhanh chóng bị đuổi ra khỏi trường.
“Bạn học Tô không sao chứ?”, Trịnh Minh Vỹ hỏi bằng vẻ quan tâm.
“Em...không sao, cảm ơn thầy Trịnh”, Tô Nhu lúng túng, cố nặn ra nụ cười.
“Không sao là tốt rồi. Em là học sinh của trường, dù đã tốt nghiệp thì vẫn là một phần tử ở đây. Thầy là chủ tịch hội đồng trường, sẽ không để học sinh của mình bị hại. Một đứa như Ngụy Dịch Luân không thể nương tay. Nếu như em còn bị ai ức hiếp thì nhất định phải nói với thầy, thầy sẽ ra mặt thay em trị bọn chúng”, Trịnh Minh Vỹ vỗ ngực.
“Cảm ơn thầy”, Tô Nhu tỏ ra cảm động.
Sau khi an ủi Tô Nhu, Trịnh Minh Vỹ vội vàng rời đi. Lúc đi còn thận trọng nhìn Lâm Chính. Thấy anh gật đầu, ông ta mới cảm thấy yên tâm.
“Thật không ngờ chủ tịch Trịnh lại quan tâm tới học sinh như vậy. Em nghĩ mọi người hiểu nhầm về ông ấy nhiều”, Tô Nhu nhìn Trịnh Minh Vỹ và lên tiếng.
“Đúng vậy, hi vọng ông ta có thể luôn thể hiện được như thế”.
Lâm Chính mỉm cười: “Một bữa cơm mà bị làm thành ra như thế. Đúng là xui xẻo”.
“Không sao, Lâm Chính. Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi”, Tô Nhu cười nói.
“Được”.
Chương 3832: Mặt dày
Hội trường của trường học là một tòa kiến trúc phong cách châu Âu cực lớn và bề thế.
Lúc này bên trong hội trường có không ít học sinh. Có những người mang trang phục rất kỳ lạ đang chuẩn bị đạo cụ biểu diễn. Còn có rất nhiều học sinh đang trang trí cho hội trường.
Nhưng điều khiến người khác phải chú ý đó chính là dàn siêu xe đỗ hai bên. Hơn nữa lại cùng màu. Có tầm 10 chiếc như thế. Cốp xe được mở ra, những người đàn ông mặc vest đen đeo kính đang vận chuyện thứ gì đó từ trong cốp xe ra.
“Đây cũng là do học sinh trường sắp xếp sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Các buổi lễ của trường phần lớn đều do học sinh sắp xếp. Chắc học sinh nào đó nhà có điều kiện chuẩn bị”, Tô Nhu cũng cảm thấy hoang mang.
“Cũng có thể đó là sự bất ngờ mà Đinh Dương chuẩn bị cho em cũng không chừng”, Lâm Chính cười nói.
“Có trẻ con mới cần sự bất ngờ của anh ta”, Tô Nhu hừ giọng, trừng mắt với Lâm Chính.
“Có người lại chẳng biết làm thế bao giờ".
Lâm Chính á khẩu, cười lúng túng: “Sẽ có, sẽ có thôi?”
“Ấy, Tô Nhu à?”, đúng lúc này một giọng nói vui mừng vọng tới.
Tô Nhu quay lại nhìn, cô mừng rỡ: “Văn Tịnh à?”
“Ấy, đúng là Tô Nhu rồi, giờ cậu còn đẹp hơn trước kia nữa”, cô gái tên Văn Tịnh kéo tay Tô Nhu với vẻ kích động
Lâm Chính nhìn chăm chú. Cô gái tóc ngắn này giống Tô Nhu đều mặc đồng phục trường, hơn nữa còn có vài cô cậu đi theo phía sau, xem ra họ đều tới tham gia buộc lễ này.
“Văn Tịnh, người này chính là hoa khôi của trường đúng không? Quả nhiên xinh đệp”.
Một cô gái đeo kính cười nói. Cô gái này dù cũng mặc đồng phục của trường nhưng lại buộc ngang eo, cặp chân dài để lộ vẻ nóng bỏng.
“Đúng vậy. Tô Nhu cậu dưỡng da kiểu gì mà đẹp thế. Tóc lại đen này. Chậc chậc, nhìn mắt, mũi này…không biết người đàn ông nào có phúc có thể lấy được cậu đây”.
Văn Tịnh tỏ ra ngưỡng mộ, lục nói chuyện còn ôm lấy Tô Nhu trông vô cùng thân thiết. Lâm Chính thấy vậy bèn bật cười. Thực ra anh cho cô dùng không ít thuốc bổ nên đương nhiên cô ngày càng xinh đẹp rồi.
“Được rồi Văn Tịnh, nhiều người như vậy cậu đừng làm loạn nữa”, Tô Nhu xấu hổ đẩy cô gái ra.
“Có gì đâu. Trước đây chúng mình đi học đều vậy mà. Lẽ nào cậu có bạn trai rồi?", Văn Tịnh cười hi hi.
“Phải rồi, người đi bên cạnh cậu là ai thế?”
Cuối cùng cũng có người để ý tới Lâm Chính ở bên cạnh. Lâm Chính cảm động lắm. Nếu chỉ có nhan sắc bình thường mà đứng bên cạnh Tô Nhu thì sẽ bị ngó lơ ngay. Vì Tô Nhu quá xinh đẹp và nổi bật mà.
Tô Nhu nghe thấy vậy bèn mỉm cười: “Đây là chồng mình – Lâm Chính”.
“Cái gì?”, tất cả đều kêu lên đầy kinh ngạc. Họ trố mắt nhìn.
“Chồng…cậu sao?”
“Tô Nhu, cậu kết hôn rồi à?”
“Sao mình không biết?”
“Cậu kết hông khi nào thế?”
Đám bạn họ vây lại, ai cũng cảm thấy không thể chấp nhận.
Tô Nhu cười khổ: “Bởi vì chúng mình kết hôn cập dập nên không chuẩn bị tiệc, thế là không thông báo cho mọi người. Xin lỗi mọi người nhé…”
Nghe tới đây, những người học sinh nam bèn nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đố kỵ. Các cô gái thì tò mò nhìn anh. Họ thật sự không ngờ một người không có gì đặc biệt lại được hoa khôi của trường để ý.
“Lâm Chính phải không. Anh cũng may thật đấy”, cô gái tên Văn Tịnh nói.
“Mẹ tôi nói tôi may từ lúc sinh ra”, Lâm Chính mặt dày đáp lại.
“Còn vênh mặt cơ này…”
“Đúng là không biết xấu hổ”.
Vài cô gái thầm nhủ. Đúng lúc này có một nụ cười vang lên: “Tôi còn tưởng Tô Nhu được gả cho người đàn ông nào lợi hại lắm. Hóa ra là gả cho một kẻ nhà quê. Chậc chậc…”
Đám đông quay qua nhìn thì thấy một nam một nữ đang đi tới.
Cô gái không mặc đồng phục trường mà mặc lễ phục mà đen, trang điểm tinh tế trông rất có khí chất. Mái tóc xoăn nhẹ buông xuống vai rất hấp dẫn.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông cao to đội mũ lưỡi trai.
Người đàn ông kéo mũ xuống khá thấp nên không nhìn rõ mặt. nhưng dựa vào nữa dưới khuôn mặt thì có thể đoán ra anh ta khá đẹp trai.
“Sở Tư Nam?”, Tô Nhu giật mình.
Chương 3833: Đại minh tinh
“Hóa ra là Tư Nam à?”
“Tư Nam vừa rồi cậu nói có phải là hơi quá đáng không. Mọi người đều là bạn học, có cần phải nói khó nghe như vậy không?”, Văn Tịnh không nhịn được bèn lên tiếng.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi”, cô gái tên Sở Tư Nam nhún vai cười khinh thường. Sắc mặt Tô Nhu trông khá khó coi.
“Cô gái này là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi
“Là bạn học địa học của em, thường đối đầu với em, cứ nói em cướp bạn trai của cô ta”.
Tô Nhu thở dài: “Cô gái này cũng trăng hoa lắm, nghe nói 4 năm cấp ba đã qua lại với 26 người bạn trai. Đúng là tay đua thứ thiệt mà”
“Ghê gớm vậy cơ à?”, Lâm Chính cảm thấy vô cùng kinh ngạc bèn hỏi: “Vậy em cướp người bạn trai nào của cô ta”.
“Tất cả thì phải", Tô Nhu suy ghĩ rồi đột nhiên nói lại: “Không phải, em không hề cướp mà là những gười bạn trai đó muốn theo đuổi em nên đá cô ta mới đúng”.
“Hả”, Lâm Chính á khẩu.
Chẳng trách Sở Tư Nam lại hay đối đầu với Tô Nhu như vậy. Đang qua lại với một người rồi người đó lại chuyển qua theo đuổi Tô Nhu.
26 người đều như vậy. Nếu là Lâm Chính thì anh cũng có ý kiến thôi.
“Đây chính là chồng của Tô Nhu sao? Không thể phủ nhận con mắt của Tô Nhu kém quá. Người như thế này không phải là kẻ nhà quê thì là gì?”, Sở Tư Nam liếc nhìn Lâm Chính và cười khinh miệt.
Mặc dù Lâm Chính thông cảm với những gì Sở Tư Nam phải trải qua nhưng đối phương chĩa mũi nhọn về phía anh là điều không thể chấp nhận.
“Cô Sở, ưu nhược điểm của một người không nằm ở ngoại hình. Nếu cô dựa vào ngoại hình để đánh giá một người thì cô chẳng là gì trước mặt Tô Nhu hết”, Lâm Chính nói.
“Anh nói cái gì? Anh đang chửi tôi đấy hả?”, Sở Tư Nam tối mặt.
Thế nhưng đám đông im lặng. Đúng là Tô Nhu sau khi dùng thuốc của Lâm Chính thì trở nên xinh đẹp hơn nhiều. Nếu như đặt Sở Tử Nam đứng cạnh Tô Nhu thì đúng là còn khiến cô ta trở nên tối tăm xấu xi hơn.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi”, Lâm Chính nhún vai.
Các bạn học khác phụt cười. Sở Tư Nam tái mặt, tức tới run người Người đàn ông đội mũ lưỡi trai không nhịn được nữa bèn lên tiếng: “Anh ức hiếp con gái có phải là không ga lăng không?”
“Nhưng cô ta chửi tôi trước mà", Lâm Chính nói.
“Nam nhường nữ không phải việc đương nhiên sao?”
“Nếu đã vậy tại sao lúc cô ta chửi tôi anh không cản lại, lẽ nào anh cũng là phụ nữ?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Người đàn ông đội mũ tái mặt, có vẻ cũng tức lắm rồi: “Xem ra anh chẳng phải đàn ông rồi”.
“Người thô tục thì muôn đời thô tục. Tôi không muốn đôi co với anh, chỉ hi vọng anh có thể xin lỗi bạn gái của tôi”, người đàn ông trầm giọng.
“Xin lỗi à? Được thôi, vậy bảo bạn gái anh xin lỗi tôi trước đi rồi tôi sẽ xin lỗi cô ta”.
Lâm Chính cười: “Anh muốn làm vậy thì phải công bằng. Nếu anh muốn đứng ra vì bạn gái mình thì đừng giả tạo người khác sẽ khinh thường đấy”.
“Anh…”, người đàn ông đội mũ tức lắm.
Sở Tư Nam cũng vô cùng tức giận, Cô ta chỉ vào mặt Lâm Chính và chửi: “Đồ chó má, anh là ai mà dám nói thế với bạn trai tôi/ Có tin bạn trai tôi bóp chết anh không?”
“Sao thế? Bạn trai cô là nhân vật tai to mặt lớn nào à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Tô Nhu cảm giác có điều gì đó không ổn bèn kéo tay Lâm Chính ra hiệu anh đừng nóng. Thế nhưng rõ ràng là Lâm Chính mặc kệ.
Sở Tư Nam cười lạnh: “Các người mở to mắt ra mà xem bạn trai của tôi là ai đi”.
Nói xong, cô ta bỏ mũ lưỡi trai của người đàn ông xuống. Những người xug quanh sững sờ.
“Ôi trời đó là Trình Tử Hữu”
“Bạn trai của Tư Nam là minh tinh Trình Tử Hữu sao?”
“Ôi trời ơi, cậu có bạn trai là minh tinh sao?”
“Mình sắp phát điên mất thôi. Tử Hữu, ký cho em với”.
“Em muốn chụp chung”
“Mẹ ơi, con gặp được Trình Tử Hữu rồi”
Đám đông nháo nhào. Những người xung quanh nghe thấy vậy cũng đều lao lên.
“Mau nhìn xem, Trình Tử Hữu đó”.
“Minh tinh tới trường chúng ta rồi"
Cùng với tiếu kêu vang lên, cả hiện trường trở lên sục sôi.
Chương 3834: Quỳ xuống xin lỗi
Tô Nhu nín thở, cảm giác không dám tin.
“Trình Tử Hữu là ai thế?", Lâm Chính chau mày, hỏi bằng vẻ kỳ lạ.
“Có phải anh không bao giờ xem tin tức không thế?”, Tô Nhu trừng mắt
“Em nhìn anh xem có phải người rảnh rỗi không?”, Lâm Chính cười.
“Anh làm việc chỗ Lạc Thiên bận quá hay gì? Lạc Thiên cũng đúng là, mỗi ngày sắp xếp cho anh quá trời việc, anh hầu như chẳng bao giờ có nhà. Hôm nào đó em phải nói chuyện với cô ấy, không thể bắt chồng em làm việc như thế được”, Tô Nhu tỏ vẻ tức giận.
“Em vẫn chưa nói người này là ai đấy”.
“Đại minh tinh đang rất hot – Trình Tử Hữu. Anh không biết à? Lúc nào cũng là hot search đấy. Năm ngoái là năm chính trong phim Băng Ý Truyện. Gần đây còn có vài bài hát hit nữa. Những người trong ngành thì đều biết tới anh ta. Ai mà có thể làm gì được anh ta chứ”, Tô Nhu nói.
“Vậy Tô Dư thì sao. HIện tại đang ở cấp bậc nào rồi?”, Lâm Chính hỏi.
Sau khi quay xong Chiến Hổ, Lâm Chính không còn quan tâm tới mấy chuyện này nữa. Tô Dư được đạo diễn Tống Kinh hỗ trợ nên sau bộ phim đó cũng trở nên vô cùng nổi tiếng, trở thành minh tinh cấp quốc gia. Lâm Chính còn nhớ khi đó Tô Dư vì tránh đám paparazzi còn chạy tới nhà Tô Nhu ở mấy ngày.
“Hai năm trước Tô Dư vẫn còn nổi nhưng giờ Tống Kinh sắp xếp mấy bộ phim bình thường quá nên chưa nổi trở lại”.
Tô Nhu thở dài, tỏ vẻ bất lực: “Em cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Tô Dư không quá tốt. Trước đây nổi tiếng là vì có thần y Lâm tham gia đóng phim cùng. Nếu như thần y Lâm hợp tác một lần nữa thì chắc chắn là Tô Dư sẽ lại thăng hạng thôi”.
“Thần y Lâm là người bận rộn, làm gì có thời gian đóng phim nữa”, Lâm Chính cười: “Tô Dư vẫn phải dựa vào năng lực mới được. Dù sao thì bệ đỡ của đạo diễn Tống Kinh cũng ổn, sau này phải dựa vào cả cô ấy thôi”.
“Cũng phải”
Tô Nhu gật đầu, nhìn hiện trường hỗn loạn. Ngoài mấy người Tịnh Văn ra thì hầu như toàn bộ các bạn học đều vây lấy Trình Tử Hữu.
“Lâm Chính, chúng ta đi thôi”, Tô Nhu nói. Cô không có thói quen theo đuổi ngôi sao nên bèn chào Tịnh Văn và định vào trong hội trường.
Thế nhưng Sở Tư Nam nào để cô ta có cơ hội rời đi. Thấy Tô Nhu như vậy cô ta bèn kêu lên: Tô Nhu, cậu định chạy đi đâu?”
Tô Nhu giật mình.
Sở Tư Nam bước ra khỏi đám đông, giữ chặt tay Tô Như và nói: “Mọi người mau nhìn, cô gái này cùng với chồng cô ta đang sỉ nhục Tử Hữu nhà mình. Vậy mà giờ cô ta còn muốn bỏ chạy. Mọi người nói xem như vậy có phải là vô lý không?”
Cô ta nói rất to. Nói xong Trình Tử Hữu bèn đi về phía cô ta.
Thế là lại có vô số người bám theo. Nghe Sở Tư Nam nói vậy, chắc mặt của đám đông trông vô cùng khó coi.
“Cậu nói gì cơ?”
“Ai dám sỉ nhục idol của chúng ta thế? Quyết không thể tha được”.
Đám fan cuồng tức giận hằm hằm.
“Đương nhiên là cặp đôi đó rồi”, Sở Tử Nam cười lạnh, chỉ tay về phía Tô Nhu và Lâm Chính.
Tô Nhu tái mặt. Lúc này cô mới ý thức được vì sao Sở Tư Nam lại để lộ thân phận của Trình Tử Hữu.
Xem ra cô ta muốn lợi dụng sức mạnh của fan để đối phó với Tô Nhu.
“Tư Nam, cậu quá đáng rồi đấy? Chồng của Tô Nhu chỉ nói có vài câu mà cậu báo thù họ như vậy thì có phải là quá hẹp hòi không?”, Văn Tịnh tức giận nói.
“Văn Tịnh, chuyện này không có liên quan gì tới cậu hết. Cẩn thận tôi xử lý luôn cả cậu đấy”, Sở Tư Nam mỉm cười.
Văn Tịnh tối sầm mặt, không dám lên tiếng. Đám fan cuồng đứng ngồi không yên, đồng loạt bao vây bọn họ.
“Là cậu sỉ nhục idol của chúng tôi đúng không?”
“Idol của chúng tôi tốt như vậy, tại sao lại sỉ nhục anh ấy?”
“Đúng là quá đáng. Mau quỳ xuống xin lỗi idol của chúng tôi đi”.
“Đúng, quỳ xuống xin lỗi đi”.
“Quỳ xuống”
Biển người kêu lên. Tô Nhu và Lâm Chính trong nháy mắt trở thành tâm điểm của đám đông…
Chương 3835: Khiêu khích
Tiếng chỉ trích vang lên khiến Tô Nhu cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cô nhìn xung quanh mà không biết phải làm thế nào.
“Phải làm sao đây? Lâm Chính, chúng ta mau chạy thôi”, Tô Nhu run rẩy nói.
“Chạy sao? Chúng ta bị bao vây thế này rồi sao có thể chạy được chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy...lẽ nào chúng ta phải quỳ xuống xin lỗi sao?”, Tô Nhu cảm thấy không cam tâm, cô cảm thấy mình không làm sai gì cả, nếu mà phải xin lỗi thì thà cô bị đám fan cuồng này đánh chết còn hơn.
“Không sao, có anh ở đây”, Lâm Chính mỉm cười, đột nhiên nhảy lên chiếc Bently, khởi động sức mạnh phi thăng và gầm lên.
“Đủ rồi”
Tiếng quát khiến đám đông nín thinh. Tất cả đều quay qua nhìn Lâm Chính. Sở Tư Nam tức lắm, cô ta định nói gì đó nhưng bị Trình Tử Hữu ngăn lại.
“Tư Nam, đừng lên tiếng. Đây đều là fan của anh, đây là cơ hội để tạo thêm thiện cảm với họ”.
Trình Tử Hữu khẽ cười sau đó chau mày nhìn Lâm Chính: “Anh Lâm, anh có thể sỉ nhục tôi nhưng mong anh lịch sự với fan của tôi. Đừng quát họ như thế”.
“Bọn họ ồn áo quá. Tôi không quát to thì sao họ nghe thấy được?”, Lâm Chính dửng dưng nhìn anh ta.
“Dù là như vậy thì cũng mong anh bước xuống đây nói chuyện. Đừng nhảy lên xe của người khác. Ngoài ra anh đứng trên đó nói chuyện là không tôn trọng tôn, nhưng điều đó không quan trọng. Mong anh tôn trọng fan của tôi”.
Trình Tử Hữu đanh giọng. Dứt lời đám đông kêu lên.
“Ôi Tử Hữu dịu dàng quá”
“Bảo vệ fan quá đi mà”.
“Mẹ ơi, mình đã không ái mộ nhầm người mà", không ít fan tỏ ra kích động, mặt họ sáng như sao.
Nhưng Lâm Chính chỉ cười lạnh lùng; “Với người như anh và cả đám fan mù quáng của anh nữa, tôi hà tất phải tôn trọng”.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng. Tất cả há hốc miệng, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
Tô Nhu cũng bàng hoàng. Cô vốn tưởng Lâm Chính dùng giọng điệu gì để tranh biện cơ, thật không ngờ anh còn nói giọng khiêu khích như thế...
“Tô Nhu, mình thấy...cậu mau cùng mình đi thôi. Chồng của cậu...sợ rắng lát nữa sẽ bị chia năm xẻ bảy mất...”, Văn Tịnh nuốt nước bọt, thận trọng nói.
“Văn Tịnh, chuyện tới nước này cậu mau đi mời thầy hồ và cả thầy Trịnh tới đi...để họ duy trì chật tự”, Tô Nhu vội nói.
“Có tác dụng không?”
Văn Tịnh do dự: “Mình thấy mình không chạy đi nổi đây này”.
“Đành thử vậy”, Tô Nhu vừa nói vừa thử chen ra khỏi đám đông nhưng rõ ràng đám fan không định cho cô rời đi.
Trình Tử Hữu vui lắm nhưng vẫn lộ ra vẻ tức giận: “Người này, anh đừng quá đáng quá. Tôi thấy không cần anh phải xin lỗi nữa. GIờ anh lập tức bước xuống, xin lỗi fan của tôi là được. Nếu không, tôi sẽ không tha cho anh”.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi các người? Các người cũng xứng sao?”
“Anh nói cái gì?”
“Khốn nạn”.
“Đánh chết anh ta đi”.
Đám fan điên cuồng chửi Lâm Chính và lao lên. Tô Nhu mặt cắt không ra máu, suýt ngất.
Đám đông há mồm trợn mắt tưởng mình nhìn nhầm. Cả hiện trường im phăng phắc.
Ngụy Địch Luân cũng bàng hoàng ôm mặt, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói bằng giọng run rẩy.
"Cậu, tại sao cậu lại đánh cháu?”
“Đánh chết cái đồ vô dụng thì có”, Trịnh Minh Vỹ chửi lớn, tung tay đạp chân.
“Ây da. Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa cậu”, Ngụy Địch Luân ôm đầu chạy lòng vòng.
Cô gái trang điểm đậm trố tròn mắt đứng bất động, không dám lên tiếng. Ngụy Địch Luân bị đánh sưng húp mắt, sắp bất tỉnh nhân sự, thầy Hồ thấy vậy bèn vội vàng lao lên ngăn lại.
Vốn tưởng có thầy Hồ thì Trịnh Minh Vỹ sẽ dừng lại, không ngờ ông ta càng đánh hăng hơn, cứ đấm túi bụi, vừa đánh vừa liếc nhìn động thái của Lâm Chính. Dường như chỉ khi nào Lâm Chính lên tiếng thì ông ta mới dừng lại.
“Thầy Trịnh, đừng đánh nữa, còn đánh là sẽ xảy ra án mạng đấy”, Tô Nhu thực sự không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
Tô Nhu lên tiếng, Lâm Chính cũng nói theo: “Được rồi ông Trịnh, đừng đánh nữa, nếu không truyền ra ngoài lại không hay”.
Nghe thấy vậy Trịnh Minh Vỹ khẽ thở phào và dừng lại, nói với ông Hồ: “Ném cái thứ không ra thể thống này ra khỏi trường học. Có cái thể loại này trong trường là một sự sỉ nhục. Từ nay về sau, không được cho nó bước vào trường của chúng ta nữa”.
“Hả?”, thầy Hồ bàng hoàng.
Những người có mặt đều không dám tin. Thái độ của ông Trịnh với Ngụy Địch Luân có phải là gay gắt quá không? Dù là học sinh bình thường thì cũng không nên trừng phạt như vậy chứ.
“Thầy Trịnh đúng là công ty phân minh. Thật khiến người khác phải bái phục”, thầy Hồ lên tiếng.
Ông ta vốn tưởng ông Trịnh sẽ bảo vệ Ngụy Địch Luân bằng mọi giá. Giờ xem ra ông ta đã nghĩ nhiều rồi. Ông Hồ bỗng cảm thấy áy náy. Những người khác cũng đồng loạt giơ ngón cái lên.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì địa vị của ông Trịnh sẽ tăng lên rất nhiều. Thế nhưng ông Trịnh vốn không quan tâm tới chuyện này. Giờ ông ta chỉ nghĩ tới Lâm Chính
Thấy phản ứng đó của ông ta, Lâm Chính thực ra cũng đoán ra là ông ta nhận ra mình nhưng anh cũng mặc kệ.
Ngụy Địch Luân nhanh chóng bị đuổi ra khỏi trường.
“Bạn học Tô không sao chứ?”, Trịnh Minh Vỹ hỏi bằng vẻ quan tâm.
“Em...không sao, cảm ơn thầy Trịnh”, Tô Nhu lúng túng, cố nặn ra nụ cười.
“Không sao là tốt rồi. Em là học sinh của trường, dù đã tốt nghiệp thì vẫn là một phần tử ở đây. Thầy là chủ tịch hội đồng trường, sẽ không để học sinh của mình bị hại. Một đứa như Ngụy Dịch Luân không thể nương tay. Nếu như em còn bị ai ức hiếp thì nhất định phải nói với thầy, thầy sẽ ra mặt thay em trị bọn chúng”, Trịnh Minh Vỹ vỗ ngực.
“Cảm ơn thầy”, Tô Nhu tỏ ra cảm động.
Sau khi an ủi Tô Nhu, Trịnh Minh Vỹ vội vàng rời đi. Lúc đi còn thận trọng nhìn Lâm Chính. Thấy anh gật đầu, ông ta mới cảm thấy yên tâm.
“Thật không ngờ chủ tịch Trịnh lại quan tâm tới học sinh như vậy. Em nghĩ mọi người hiểu nhầm về ông ấy nhiều”, Tô Nhu nhìn Trịnh Minh Vỹ và lên tiếng.
“Đúng vậy, hi vọng ông ta có thể luôn thể hiện được như thế”.
Lâm Chính mỉm cười: “Một bữa cơm mà bị làm thành ra như thế. Đúng là xui xẻo”.
“Không sao, Lâm Chính. Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi”, Tô Nhu cười nói.
“Được”.
Chương 3832: Mặt dày
Hội trường của trường học là một tòa kiến trúc phong cách châu Âu cực lớn và bề thế.
Lúc này bên trong hội trường có không ít học sinh. Có những người mang trang phục rất kỳ lạ đang chuẩn bị đạo cụ biểu diễn. Còn có rất nhiều học sinh đang trang trí cho hội trường.
Nhưng điều khiến người khác phải chú ý đó chính là dàn siêu xe đỗ hai bên. Hơn nữa lại cùng màu. Có tầm 10 chiếc như thế. Cốp xe được mở ra, những người đàn ông mặc vest đen đeo kính đang vận chuyện thứ gì đó từ trong cốp xe ra.
“Đây cũng là do học sinh trường sắp xếp sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Các buổi lễ của trường phần lớn đều do học sinh sắp xếp. Chắc học sinh nào đó nhà có điều kiện chuẩn bị”, Tô Nhu cũng cảm thấy hoang mang.
“Cũng có thể đó là sự bất ngờ mà Đinh Dương chuẩn bị cho em cũng không chừng”, Lâm Chính cười nói.
“Có trẻ con mới cần sự bất ngờ của anh ta”, Tô Nhu hừ giọng, trừng mắt với Lâm Chính.
“Có người lại chẳng biết làm thế bao giờ".
Lâm Chính á khẩu, cười lúng túng: “Sẽ có, sẽ có thôi?”
“Ấy, Tô Nhu à?”, đúng lúc này một giọng nói vui mừng vọng tới.
Tô Nhu quay lại nhìn, cô mừng rỡ: “Văn Tịnh à?”
“Ấy, đúng là Tô Nhu rồi, giờ cậu còn đẹp hơn trước kia nữa”, cô gái tên Văn Tịnh kéo tay Tô Nhu với vẻ kích động
Lâm Chính nhìn chăm chú. Cô gái tóc ngắn này giống Tô Nhu đều mặc đồng phục trường, hơn nữa còn có vài cô cậu đi theo phía sau, xem ra họ đều tới tham gia buộc lễ này.
“Văn Tịnh, người này chính là hoa khôi của trường đúng không? Quả nhiên xinh đệp”.
Một cô gái đeo kính cười nói. Cô gái này dù cũng mặc đồng phục của trường nhưng lại buộc ngang eo, cặp chân dài để lộ vẻ nóng bỏng.
“Đúng vậy. Tô Nhu cậu dưỡng da kiểu gì mà đẹp thế. Tóc lại đen này. Chậc chậc, nhìn mắt, mũi này…không biết người đàn ông nào có phúc có thể lấy được cậu đây”.
Văn Tịnh tỏ ra ngưỡng mộ, lục nói chuyện còn ôm lấy Tô Nhu trông vô cùng thân thiết. Lâm Chính thấy vậy bèn bật cười. Thực ra anh cho cô dùng không ít thuốc bổ nên đương nhiên cô ngày càng xinh đẹp rồi.
“Được rồi Văn Tịnh, nhiều người như vậy cậu đừng làm loạn nữa”, Tô Nhu xấu hổ đẩy cô gái ra.
“Có gì đâu. Trước đây chúng mình đi học đều vậy mà. Lẽ nào cậu có bạn trai rồi?", Văn Tịnh cười hi hi.
“Phải rồi, người đi bên cạnh cậu là ai thế?”
Cuối cùng cũng có người để ý tới Lâm Chính ở bên cạnh. Lâm Chính cảm động lắm. Nếu chỉ có nhan sắc bình thường mà đứng bên cạnh Tô Nhu thì sẽ bị ngó lơ ngay. Vì Tô Nhu quá xinh đẹp và nổi bật mà.
Tô Nhu nghe thấy vậy bèn mỉm cười: “Đây là chồng mình – Lâm Chính”.
“Cái gì?”, tất cả đều kêu lên đầy kinh ngạc. Họ trố mắt nhìn.
“Chồng…cậu sao?”
“Tô Nhu, cậu kết hôn rồi à?”
“Sao mình không biết?”
“Cậu kết hông khi nào thế?”
Đám bạn họ vây lại, ai cũng cảm thấy không thể chấp nhận.
Tô Nhu cười khổ: “Bởi vì chúng mình kết hôn cập dập nên không chuẩn bị tiệc, thế là không thông báo cho mọi người. Xin lỗi mọi người nhé…”
Nghe tới đây, những người học sinh nam bèn nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đố kỵ. Các cô gái thì tò mò nhìn anh. Họ thật sự không ngờ một người không có gì đặc biệt lại được hoa khôi của trường để ý.
“Lâm Chính phải không. Anh cũng may thật đấy”, cô gái tên Văn Tịnh nói.
“Mẹ tôi nói tôi may từ lúc sinh ra”, Lâm Chính mặt dày đáp lại.
“Còn vênh mặt cơ này…”
“Đúng là không biết xấu hổ”.
Vài cô gái thầm nhủ. Đúng lúc này có một nụ cười vang lên: “Tôi còn tưởng Tô Nhu được gả cho người đàn ông nào lợi hại lắm. Hóa ra là gả cho một kẻ nhà quê. Chậc chậc…”
Đám đông quay qua nhìn thì thấy một nam một nữ đang đi tới.
Cô gái không mặc đồng phục trường mà mặc lễ phục mà đen, trang điểm tinh tế trông rất có khí chất. Mái tóc xoăn nhẹ buông xuống vai rất hấp dẫn.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông cao to đội mũ lưỡi trai.
Người đàn ông kéo mũ xuống khá thấp nên không nhìn rõ mặt. nhưng dựa vào nữa dưới khuôn mặt thì có thể đoán ra anh ta khá đẹp trai.
“Sở Tư Nam?”, Tô Nhu giật mình.
Chương 3833: Đại minh tinh
“Hóa ra là Tư Nam à?”
“Tư Nam vừa rồi cậu nói có phải là hơi quá đáng không. Mọi người đều là bạn học, có cần phải nói khó nghe như vậy không?”, Văn Tịnh không nhịn được bèn lên tiếng.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi”, cô gái tên Sở Tư Nam nhún vai cười khinh thường. Sắc mặt Tô Nhu trông khá khó coi.
“Cô gái này là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi
“Là bạn học địa học của em, thường đối đầu với em, cứ nói em cướp bạn trai của cô ta”.
Tô Nhu thở dài: “Cô gái này cũng trăng hoa lắm, nghe nói 4 năm cấp ba đã qua lại với 26 người bạn trai. Đúng là tay đua thứ thiệt mà”
“Ghê gớm vậy cơ à?”, Lâm Chính cảm thấy vô cùng kinh ngạc bèn hỏi: “Vậy em cướp người bạn trai nào của cô ta”.
“Tất cả thì phải", Tô Nhu suy ghĩ rồi đột nhiên nói lại: “Không phải, em không hề cướp mà là những gười bạn trai đó muốn theo đuổi em nên đá cô ta mới đúng”.
“Hả”, Lâm Chính á khẩu.
Chẳng trách Sở Tư Nam lại hay đối đầu với Tô Nhu như vậy. Đang qua lại với một người rồi người đó lại chuyển qua theo đuổi Tô Nhu.
26 người đều như vậy. Nếu là Lâm Chính thì anh cũng có ý kiến thôi.
“Đây chính là chồng của Tô Nhu sao? Không thể phủ nhận con mắt của Tô Nhu kém quá. Người như thế này không phải là kẻ nhà quê thì là gì?”, Sở Tư Nam liếc nhìn Lâm Chính và cười khinh miệt.
Mặc dù Lâm Chính thông cảm với những gì Sở Tư Nam phải trải qua nhưng đối phương chĩa mũi nhọn về phía anh là điều không thể chấp nhận.
“Cô Sở, ưu nhược điểm của một người không nằm ở ngoại hình. Nếu cô dựa vào ngoại hình để đánh giá một người thì cô chẳng là gì trước mặt Tô Nhu hết”, Lâm Chính nói.
“Anh nói cái gì? Anh đang chửi tôi đấy hả?”, Sở Tư Nam tối mặt.
Thế nhưng đám đông im lặng. Đúng là Tô Nhu sau khi dùng thuốc của Lâm Chính thì trở nên xinh đẹp hơn nhiều. Nếu như đặt Sở Tử Nam đứng cạnh Tô Nhu thì đúng là còn khiến cô ta trở nên tối tăm xấu xi hơn.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi”, Lâm Chính nhún vai.
Các bạn học khác phụt cười. Sở Tư Nam tái mặt, tức tới run người Người đàn ông đội mũ lưỡi trai không nhịn được nữa bèn lên tiếng: “Anh ức hiếp con gái có phải là không ga lăng không?”
“Nhưng cô ta chửi tôi trước mà", Lâm Chính nói.
“Nam nhường nữ không phải việc đương nhiên sao?”
“Nếu đã vậy tại sao lúc cô ta chửi tôi anh không cản lại, lẽ nào anh cũng là phụ nữ?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Người đàn ông đội mũ tái mặt, có vẻ cũng tức lắm rồi: “Xem ra anh chẳng phải đàn ông rồi”.
“Người thô tục thì muôn đời thô tục. Tôi không muốn đôi co với anh, chỉ hi vọng anh có thể xin lỗi bạn gái của tôi”, người đàn ông trầm giọng.
“Xin lỗi à? Được thôi, vậy bảo bạn gái anh xin lỗi tôi trước đi rồi tôi sẽ xin lỗi cô ta”.
Lâm Chính cười: “Anh muốn làm vậy thì phải công bằng. Nếu anh muốn đứng ra vì bạn gái mình thì đừng giả tạo người khác sẽ khinh thường đấy”.
“Anh…”, người đàn ông đội mũ tức lắm.
Sở Tư Nam cũng vô cùng tức giận, Cô ta chỉ vào mặt Lâm Chính và chửi: “Đồ chó má, anh là ai mà dám nói thế với bạn trai tôi/ Có tin bạn trai tôi bóp chết anh không?”
“Sao thế? Bạn trai cô là nhân vật tai to mặt lớn nào à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Tô Nhu cảm giác có điều gì đó không ổn bèn kéo tay Lâm Chính ra hiệu anh đừng nóng. Thế nhưng rõ ràng là Lâm Chính mặc kệ.
Sở Tư Nam cười lạnh: “Các người mở to mắt ra mà xem bạn trai của tôi là ai đi”.
Nói xong, cô ta bỏ mũ lưỡi trai của người đàn ông xuống. Những người xug quanh sững sờ.
“Ôi trời đó là Trình Tử Hữu”
“Bạn trai của Tư Nam là minh tinh Trình Tử Hữu sao?”
“Ôi trời ơi, cậu có bạn trai là minh tinh sao?”
“Mình sắp phát điên mất thôi. Tử Hữu, ký cho em với”.
“Em muốn chụp chung”
“Mẹ ơi, con gặp được Trình Tử Hữu rồi”
Đám đông nháo nhào. Những người xung quanh nghe thấy vậy cũng đều lao lên.
“Mau nhìn xem, Trình Tử Hữu đó”.
“Minh tinh tới trường chúng ta rồi"
Cùng với tiếu kêu vang lên, cả hiện trường trở lên sục sôi.
Chương 3834: Quỳ xuống xin lỗi
Tô Nhu nín thở, cảm giác không dám tin.
“Trình Tử Hữu là ai thế?", Lâm Chính chau mày, hỏi bằng vẻ kỳ lạ.
“Có phải anh không bao giờ xem tin tức không thế?”, Tô Nhu trừng mắt
“Em nhìn anh xem có phải người rảnh rỗi không?”, Lâm Chính cười.
“Anh làm việc chỗ Lạc Thiên bận quá hay gì? Lạc Thiên cũng đúng là, mỗi ngày sắp xếp cho anh quá trời việc, anh hầu như chẳng bao giờ có nhà. Hôm nào đó em phải nói chuyện với cô ấy, không thể bắt chồng em làm việc như thế được”, Tô Nhu tỏ vẻ tức giận.
“Em vẫn chưa nói người này là ai đấy”.
“Đại minh tinh đang rất hot – Trình Tử Hữu. Anh không biết à? Lúc nào cũng là hot search đấy. Năm ngoái là năm chính trong phim Băng Ý Truyện. Gần đây còn có vài bài hát hit nữa. Những người trong ngành thì đều biết tới anh ta. Ai mà có thể làm gì được anh ta chứ”, Tô Nhu nói.
“Vậy Tô Dư thì sao. HIện tại đang ở cấp bậc nào rồi?”, Lâm Chính hỏi.
Sau khi quay xong Chiến Hổ, Lâm Chính không còn quan tâm tới mấy chuyện này nữa. Tô Dư được đạo diễn Tống Kinh hỗ trợ nên sau bộ phim đó cũng trở nên vô cùng nổi tiếng, trở thành minh tinh cấp quốc gia. Lâm Chính còn nhớ khi đó Tô Dư vì tránh đám paparazzi còn chạy tới nhà Tô Nhu ở mấy ngày.
“Hai năm trước Tô Dư vẫn còn nổi nhưng giờ Tống Kinh sắp xếp mấy bộ phim bình thường quá nên chưa nổi trở lại”.
Tô Nhu thở dài, tỏ vẻ bất lực: “Em cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Tô Dư không quá tốt. Trước đây nổi tiếng là vì có thần y Lâm tham gia đóng phim cùng. Nếu như thần y Lâm hợp tác một lần nữa thì chắc chắn là Tô Dư sẽ lại thăng hạng thôi”.
“Thần y Lâm là người bận rộn, làm gì có thời gian đóng phim nữa”, Lâm Chính cười: “Tô Dư vẫn phải dựa vào năng lực mới được. Dù sao thì bệ đỡ của đạo diễn Tống Kinh cũng ổn, sau này phải dựa vào cả cô ấy thôi”.
“Cũng phải”
Tô Nhu gật đầu, nhìn hiện trường hỗn loạn. Ngoài mấy người Tịnh Văn ra thì hầu như toàn bộ các bạn học đều vây lấy Trình Tử Hữu.
“Lâm Chính, chúng ta đi thôi”, Tô Nhu nói. Cô không có thói quen theo đuổi ngôi sao nên bèn chào Tịnh Văn và định vào trong hội trường.
Thế nhưng Sở Tư Nam nào để cô ta có cơ hội rời đi. Thấy Tô Nhu như vậy cô ta bèn kêu lên: Tô Nhu, cậu định chạy đi đâu?”
Tô Nhu giật mình.
Sở Tư Nam bước ra khỏi đám đông, giữ chặt tay Tô Như và nói: “Mọi người mau nhìn, cô gái này cùng với chồng cô ta đang sỉ nhục Tử Hữu nhà mình. Vậy mà giờ cô ta còn muốn bỏ chạy. Mọi người nói xem như vậy có phải là vô lý không?”
Cô ta nói rất to. Nói xong Trình Tử Hữu bèn đi về phía cô ta.
Thế là lại có vô số người bám theo. Nghe Sở Tư Nam nói vậy, chắc mặt của đám đông trông vô cùng khó coi.
“Cậu nói gì cơ?”
“Ai dám sỉ nhục idol của chúng ta thế? Quyết không thể tha được”.
Đám fan cuồng tức giận hằm hằm.
“Đương nhiên là cặp đôi đó rồi”, Sở Tử Nam cười lạnh, chỉ tay về phía Tô Nhu và Lâm Chính.
Tô Nhu tái mặt. Lúc này cô mới ý thức được vì sao Sở Tư Nam lại để lộ thân phận của Trình Tử Hữu.
Xem ra cô ta muốn lợi dụng sức mạnh của fan để đối phó với Tô Nhu.
“Tư Nam, cậu quá đáng rồi đấy? Chồng của Tô Nhu chỉ nói có vài câu mà cậu báo thù họ như vậy thì có phải là quá hẹp hòi không?”, Văn Tịnh tức giận nói.
“Văn Tịnh, chuyện này không có liên quan gì tới cậu hết. Cẩn thận tôi xử lý luôn cả cậu đấy”, Sở Tư Nam mỉm cười.
Văn Tịnh tối sầm mặt, không dám lên tiếng. Đám fan cuồng đứng ngồi không yên, đồng loạt bao vây bọn họ.
“Là cậu sỉ nhục idol của chúng tôi đúng không?”
“Idol của chúng tôi tốt như vậy, tại sao lại sỉ nhục anh ấy?”
“Đúng là quá đáng. Mau quỳ xuống xin lỗi idol của chúng tôi đi”.
“Đúng, quỳ xuống xin lỗi đi”.
“Quỳ xuống”
Biển người kêu lên. Tô Nhu và Lâm Chính trong nháy mắt trở thành tâm điểm của đám đông…
Chương 3835: Khiêu khích
Tiếng chỉ trích vang lên khiến Tô Nhu cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cô nhìn xung quanh mà không biết phải làm thế nào.
“Phải làm sao đây? Lâm Chính, chúng ta mau chạy thôi”, Tô Nhu run rẩy nói.
“Chạy sao? Chúng ta bị bao vây thế này rồi sao có thể chạy được chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy...lẽ nào chúng ta phải quỳ xuống xin lỗi sao?”, Tô Nhu cảm thấy không cam tâm, cô cảm thấy mình không làm sai gì cả, nếu mà phải xin lỗi thì thà cô bị đám fan cuồng này đánh chết còn hơn.
“Không sao, có anh ở đây”, Lâm Chính mỉm cười, đột nhiên nhảy lên chiếc Bently, khởi động sức mạnh phi thăng và gầm lên.
“Đủ rồi”
Tiếng quát khiến đám đông nín thinh. Tất cả đều quay qua nhìn Lâm Chính. Sở Tư Nam tức lắm, cô ta định nói gì đó nhưng bị Trình Tử Hữu ngăn lại.
“Tư Nam, đừng lên tiếng. Đây đều là fan của anh, đây là cơ hội để tạo thêm thiện cảm với họ”.
Trình Tử Hữu khẽ cười sau đó chau mày nhìn Lâm Chính: “Anh Lâm, anh có thể sỉ nhục tôi nhưng mong anh lịch sự với fan của tôi. Đừng quát họ như thế”.
“Bọn họ ồn áo quá. Tôi không quát to thì sao họ nghe thấy được?”, Lâm Chính dửng dưng nhìn anh ta.
“Dù là như vậy thì cũng mong anh bước xuống đây nói chuyện. Đừng nhảy lên xe của người khác. Ngoài ra anh đứng trên đó nói chuyện là không tôn trọng tôn, nhưng điều đó không quan trọng. Mong anh tôn trọng fan của tôi”.
Trình Tử Hữu đanh giọng. Dứt lời đám đông kêu lên.
“Ôi Tử Hữu dịu dàng quá”
“Bảo vệ fan quá đi mà”.
“Mẹ ơi, mình đã không ái mộ nhầm người mà", không ít fan tỏ ra kích động, mặt họ sáng như sao.
Nhưng Lâm Chính chỉ cười lạnh lùng; “Với người như anh và cả đám fan mù quáng của anh nữa, tôi hà tất phải tôn trọng”.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng. Tất cả há hốc miệng, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
Tô Nhu cũng bàng hoàng. Cô vốn tưởng Lâm Chính dùng giọng điệu gì để tranh biện cơ, thật không ngờ anh còn nói giọng khiêu khích như thế...
“Tô Nhu, mình thấy...cậu mau cùng mình đi thôi. Chồng của cậu...sợ rắng lát nữa sẽ bị chia năm xẻ bảy mất...”, Văn Tịnh nuốt nước bọt, thận trọng nói.
“Văn Tịnh, chuyện tới nước này cậu mau đi mời thầy hồ và cả thầy Trịnh tới đi...để họ duy trì chật tự”, Tô Nhu vội nói.
“Có tác dụng không?”
Văn Tịnh do dự: “Mình thấy mình không chạy đi nổi đây này”.
“Đành thử vậy”, Tô Nhu vừa nói vừa thử chen ra khỏi đám đông nhưng rõ ràng đám fan không định cho cô rời đi.
Trình Tử Hữu vui lắm nhưng vẫn lộ ra vẻ tức giận: “Người này, anh đừng quá đáng quá. Tôi thấy không cần anh phải xin lỗi nữa. GIờ anh lập tức bước xuống, xin lỗi fan của tôi là được. Nếu không, tôi sẽ không tha cho anh”.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi các người? Các người cũng xứng sao?”
“Anh nói cái gì?”
“Khốn nạn”.
“Đánh chết anh ta đi”.
Đám fan điên cuồng chửi Lâm Chính và lao lên. Tô Nhu mặt cắt không ra máu, suýt ngất.