-
Chương 3826-2830
Chương 3826: Em muốn đi đâu?
Lâm Chính gật đầu, dĩ nhiên anh hiểu ý của Tô Nhu.
Giá trị nhan sắc của Tô Nhu cao từ nhỏ, trước giờ vẫn luôn được gọi là hoa khôi của trường.
Lúc học đại học, có không ít người theo đuổi.
Lần này trường làm lễ kỷ niệm, cô được mời tham gia, e là cũng có không ít bạn học năm xưa cũng được mời đến.
Tô Nhu lo mấy người theo đuổi mình năm xưa sẽ quấn lấy cô nên dứt khoát gọi Lâm Chính đi cùng, như thế cũng có thể bớt được rất nhiều phiền phức.
“Vậy anh không thể không ăn mặc đẹp trai một chút, để em khỏi phải mất mặt nhỉ?”
Lâm Chính cười nói.
“Cũng không cần phải vậy, đơn giản là được, cũng không cần khoa trương như vậy, dù sao chỉ cần cho họ biết em đã kết hôn là được”, Tô Nhu cười nói.
“Cũng đúng, em là hoa đã có chủ”.
Lâm Chính bật cười.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hai người lái xe đến trường.
Trường đại học mà Tô Nhu theo học không phải ở Giang Thành mà ở Sa Thị, tỉnh Kinh bên cạnh, từ Giang Thành đến Sa Thị mất hơn ba giờ lái xe, không xa mà cũng không gần.
Hôm nay trường đại học Sa Thị đã mở cửa cho bên ngoài vào, xe có thể lái thẳng vào trước tòa văn phòng đại học, nhưng vì là lễ kỷ niệm thành lập nên nơi đây đã chật kín xe.
Khó khăn lắm mới tìm được một nơi chỗ xe, Tô Nhu vụng về lùi xe vào trong chỗ đậu.
“Lâm Chính, anh đi với em đến gặp giáo viên của em trước”.
Tô Nhu cười nói, cầm một bó hoa lớn, một món quà nhỏ xinh xắn ở trên xe, sau đó sải bước đi về phía tòa nhà văn phòng.
Cô đi rất nhanh.
Dù sao nơi này cũng đầy ắp hồi ức đẹp đẽ thời thanh xuân của cô.
Cho dù tốt nghiệp chưa bao lâu nhưng mỗi khi nhớ lại trước đây vẫn luôn khiến người ta cảm thấy lưu luyến.
“Ôi? Tiểu Nhu? Em đến rồi à?”
Trong văn phòng, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ màu vàng cam, đeo mắt kính nhìn thấy Tô Nhu thì lập tức đứng dậy, cười ha ha bước đến đón.
“Cô Triệu, đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”
Hai mắt Tô Nhu đỏ bừng, ôm lấy cô giáo mình.
“Khỏe, khỏe chứ, cô vẫn khỏe. Chậc chậc, Tiểu Nhu à, em ngày càng xinh ra đấy”.
Triệu Phương nhìn ngắm Tô Nhu một vòng, hai mắt sáng bừng khen ngợi.
“Cô Triệu, đây là em học sinh mà thường ngày cô vẫn nhắc đến đấy à?”
“Đúng là xuất sắc”.
Các giáo viên khác trong văn phòng cũng cười nói.
“Chẳng phải thế à? Học sinh tôi dạy có đứa nào kém cỏi không?”
Triệu Phương đắc ý cười nói, tầm mắt nhanh chóng nhìn đến Lâm Chính phía sau, ngờ vực nói: “Tiểu Nhu, đây là bạn trai em à?”
“Cô Triệu, đây là chồng em, Lâm Chính, bọn em đã kết hôn được mấy năm rồi”, Tô Nhu cười nói.
“Gì cơ? Em đã kết hôn rồi ư? Còn kết hôn mấy năm nữa?”
Triệu Phương cực kỳ ngạc nhiên.
“Xin lỗi cô Triệu, lúc kết hôn bọn em làm khá vội nên không thông báo cho cô biết”.
Tô Nhu nở nụ cười nói.
Lúc trước kết hôn với Lâm Chính là do ông nội ép buộc, chuyện này gây náo loạn cả Giang Thanh cũng chẳng hay ho gì, sao Tô Nhu có thể thông báo cho bạn bè, thầy cô được?
Thế nhưng vẻ mặt Triệu Phương lại khá khó coi, miệng lầm bầm: “Lần này toi rồi, lần này toi thật rồi…”
“Cô Triệu, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Nhu ngờ vực hỏi.
Triệu Phương tự trách, vội nói: “Tiểu Nhu, cô không biết em đã kết hôn nên cô định giới thiệu cho em một người. Bây giờ em đã kết hôn, còn dẫn chồng mình đến đây, cô… cô không biết nên giải quyết thế nào”.
Triệu Phương là giáo viên của Tô Nhu, dĩ nhiên cũng hiểu tính cách của Tô Nhu.
Bà ta nghĩ một người kiêu ngạo như Tô Nhu chắc chắn sẽ không kết hôn sớm như vậy, dù sao trong số các chàng trai theo đuổi cô năm đó cũng có không ít những người cực kỳ xuất sắc, nhưng lại không lọt vào mắt xanh của cô.
Không ngờ lễ kỷ niệm thành lập lần này lại đã kết hôn rồi.
“Chuyện này…”, Tô Nhu cũng khá ngạc nhiên, hồi lâu sau cũng không biết nên trả lời thế nào.
Lâm Chính ở bên cạnh khẽ cười: “Có gì khó giải quyết đâu nhỉ? Cứ nói sự thật là được, dù sao cô cũng không biết Tiểu Nhu đã kết hôn mà”.
Triệu Phương do dự một lúc rồi bất lực thở dài: “Nếu là người bình thường thì không sao, nhưng học trò của tôi có xuất thân không tầm thường. Em ấy rất vui khi biết tôi sẽ giới thiệu Tiểu Nhu với em ấy, em ấy đã đến tỉnh Kinh từ sớm, nếu em ấy biết Tiểu Nhu đã kết hôn… e là em ấy sẽ gây loạn…”
Nghe thế ánh mắt Lâm Chính lóe lên tia lạnh lùng: “Nếu anh ta muốn gây chuyện thì cứ để anh ta làm, chỉ mong anh ta đừng hối hận”.
“Lâm Chính, anh đừng làm loạn đấy”.
Tô Nhu nhìn anh, sau đó vội nói: “Nếu đã thế, cô Triệu, hay là em về trước, để đến lúc đó khỏi phải khó xử”.
Nói xong cô định kéo Lâm Chính đi.
Nhưng lúc này một bóng người chặn trước cửa văn phòng.
“Tiểu Nhu, em muốn đi đâu thế?”
Chương 3827: Anh đợi em
Một người đàn ông tóc vuốt keo chặn trước mặt hai người.
Người đàn ông mặc áo Armani, tay đeo đồng hồ Rolex, quần áo phụ kiện trên người ít nhất cũng trị giá hàng chục triệu trở lên, trông tràn đầy phong độ.
“Đinh Dương? Là anh sao?”.
Tô Nhu ngạc nhiên.
“Tiểu Nhu, em biết người này à?”.
Lâm Chính hỏi.
“Đây là đàn anh hồi xưa của em, nhưng không tiếp xúc nhiều”.
Tô Nhu nói.
Đinh Dương có ý với cô nên cố tình tiếp cận cô, nhưng lúc đó Tô Nhu đã có quá nhiều người theo đuổi, cho nên cô cố tình xa lánh Đinh Dương.
Sau đó, Đinh Dương ra nước ngoài du học, thế là không gặp nhau nữa.
Không ngờ lễ kỉ niệm thành lập trường lần này, anh ta lại xuất hiện ở đây.
“Anh Đinh, chào anh”.
Tô Nhu hơi cúi người.
“Tiểu Nhu, lúc nãy em nói em phải đi là ý gì? Em muốn tránh anh à?”.
Đinh Dương nhíu mày, lời nói lại có vẻ rất dịu dàng.
“Anh Đinh, tôi chỉ không muốn để cô Triệu khó xử, cô Triệu đã kể mọi chuyện cho tôi, nhưng tôi đã kết hôn, e là không thể đồng ý với anh”.
Tô Nhu áy náy nói.
“Cái gì? Em kết hôn rồi sao?”.
Định Dương ngạc nhiên, mở to mắt không tin được.
“Tiểu Dương à, chuyện này là do cô, cô không biết Tiểu Nhu đã kết hôn nên mới giới thiệu Tiểu Nhu cho em, lỗi của cô, em đừng trách Tiểu Nhu”.
Triệu Phương tự trách.
Bà biết năng lực của nhà Đinh Dương, với vai trò cô giáo đương nhiên phải che chở học trò của mình. Nếu Đinh Dương vì vậy mà dùng cách gì đó trả thù Tô Nhu thì bà sẽ trở thành kẻ có tội.
Bao năm nay, học trò vì chuyện tình cảm nam nữ mà gây ra chuyện lớn cũng không phải số ít, người vì yêu sinh hận cũng đầy ra, bất kể nam nữ, Triệu Phương sợ nhất là mấy vụ này.
Đinh Dương kinh ngạc một lúc, sau đó mới hoàn hồn lại.
Anh ta nhìn Tô Nhu với ánh mắt phức tạp, nhìn nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của cô, sau đó lướt qua Lâm Chính dáng vẻ bình thường ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập sự không cam tâm và phẫn nộ.
“Tiểu Nhu, vì sao em lại gả cho một người bình thường như vậy? Lẽ nào anh không ưu tú bằng anh ta?”.
Đinh Dương tức giận hỏi.
“Anh Đinh, anh rất ưu tú, nhưng tình yêu không phải so ai ưu tú hơn, ai có năng lực hơn, mà là phải xem ai thích hợp với mình hơn. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, thật xin lỗi”.
Tô Nhu lại cúi người, có vẻ áy náy.
“Tiểu Nhu, em không có cảm giác gì với anh luôn sao?”.
Đinh Dương cắn răng nói: “Nếu em có chút tình cảm gì với anh, anh không ngại chuyện em đã từng có một đời chồng! Chỉ cần em chịu ly hôn với chồng em, anh có thể cưới em ngay!”.
Lâm Chính nhíu mày, cứ cảm thấy câu này từng nghe qua ở đâu đó.
“Anh Đinh…”.
Tô Nhu vội vàng giải thích, nhưng có vẻ Đinh Dương đã quyết định, hạ giọng nói: “Em không cần trả lời anh ngay. Thế này, tối nay anh sẽ đợi em ở hội trường, em suy nghĩ kỹ thì đến hội trường gặp anh. Dù em có đồng ý với anh cũng được, từ chối anh cũng được!”.
Nói xong, Đinh Dương quay người vội vã rời khỏi văn phòng.
Tô Nhu thở dài, lặng lẽ lắc đầu.
“Tiểu Nhu, Đinh Dương đã nói đến mức đó thì lát nữa em hãy tới hội trường nói rõ ràng với cậu ấy đi”.
Triệu Phương bất đắc dĩ: “Cô thật sự có lòng tốt mà lại làm hỏng chuyện rồi”.
“Cô Triệu, đây không phải lỗi của cô, chỉ trách em không kịp thời thông báo chuyện này cho mọi người”, Tô Nhu cười gượng.
“Em hiểu cho cô thì tốt quá. Đây là chồng em à? Chào cậu, thật sự xin lỗi vì đã làm cậu không vui”, cô Triệu hơi áy náy nói.
“Cô Triệu quá lời rồi”.
Lâm Chính khẽ gật đầu, không nói gì hơn, nhưng sau đó anh nghĩ tới điều gì, nhíu mày hỏi: “Cô Triệu, nơi tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường là ở đâu?”.
“Ở hội trường”.
Cô Triệu nói.
Chương 3828: Giành chỗ ngồi
Rời khỏi văn phòng, Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Tô Nhu thấy anh đầy tâm sự, không kìm được hỏi: “Anh lo Đinh Dương sẽ giở trò gì ở hội trường sao?”.
“Nhìn bộ dạng anh ta có vẻ không định bỏ cuộc. Tiểu Nhu, em cẩn thận một chút thì hơn”, Lâm Chính nói.
“Anh yên tâm, em không có cảm giác gì với anh ta, thật ra ngày xưa em từ chối người như anh ta không đến một nghìn lần thì ít nhất cũng đã tám trăm lần. Sớm biết vậy đã không đến tham gia lễ kỉ niệm trường rồi, quả nhiên rắc rối quá nhiều”.
“Vợ anh đúng là đầy sức hút”.
“Chứ sao, em là hoa khôi trường liên tục bốn năm đại học mà”.
Tô Nhu hiếm khi kiêu ngạo một lần.
Nhìn dáng vẻ tươi tắn của cô, Lâm Chính không khỏi đưa tay lướt nhẹ qua mũi cô.
Cảnh này vừa khéo lọt vào mắt hai sinh viên đi ngang qua, Tô Nhu lập tức đỏ mặt, đấm nhẹ Lâm Chính một cái.
Động tác thân mật ấy lại khiến Lâm Chính không quen.
Xem ra bộ đồng phục trường này đã có tác dụng.
“Đúng rồi, đi thôi, em dẫn anh đi dạo!”.
Tô Nhu đột nhiên nghĩ tới gì đó, kéo tay Lâm Chính đi dạo quanh vườn hoa của trường.
“Năm xưa em ở ký túc xá bên đó, không ngờ mấy năm trôi qua, ký túc xá sửa lại suýt thì nhận không ra”.
“Còn thư viện, năm bốn đại học, em ở thư viện nhiều nhất. Em vốn định thi nghiên cứu sinh, nhưng ông nội lại gọi em về nhà, em chỉ đành bỏ dở”.
Tô Nhu đầy vẻ hối tiếc.
Chuyện sau đó Lâm Chính biết, ông nội Tô Nhu gọi cô về là để gả cho anh.
“Nói vậy là anh gián tiếp làm em không thi được nghiên cứu sinh rồi?”.
Lâm Chính cười nói.
“Chủ yếu là sau đó em cũng lười, nếu không, muốn thi nghiên cứu sinh thì thi lúc nào không được?”.
Tô Nhu cười nói, xem như an ủi bản thân.
“Chắc lễ kỉ niệm trường sẽ tổ chức vào buổi tối, còn lâu mới tới giờ. Lâm Chính, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm đi! Năm bốn đại học em thường hay ăn Teppanyaki (món nướng áp chảo trên tấm sắt) rất ngon! Hi vọng không đổi đầu bếp”.
“Được!”.
Hai người dắt nhau đi tới nhà ăn số 1.
Bây giờ đã là một giờ, qua giờ cao điểm dùng bữa, sinh viên trong nhà ăn không nhiều.
Tô Nhu cầm thẻ ăn mà nhà trường chuẩn bị cho các cựu sinh viên trở về trường, đi đến trước một cửa sổ, đưa thẻ tới, cười nói: “Ông ơi, cho cháu Teppanyaki!”.
“Ồ? Cháu là… cháu Tô à?”.
Đầu bếp đẩy kính lên, ngạc nhiên hỏi.
“Ông còn nhớ cháu ạ?”.
“Sao không nhớ được chứ? Năm xưa cháu đến ăn cơm toàn là nam sinh vây quanh! Chậc chậc chậc, con bé này mấy năm không gặp, càng ngày càng xinh đẹp”.
Đầu bếp cười ha ha nói.
Tô Nhu lúng túng cười cười.
“Món như cũ phải không?”.
“Vâng ạ, nhưng mà cho cháu hai phần”.
“Hai phần? Cháu có bạn trai rồi sao?”.
Đầu bếp đó sửng sốt, hỏi.
“Không phải ạ”.
“Thế cháu trai ông còn cơ hội không?”.
“Ông à, cháu kết hôn rồi!”.
Tô Nhu cười xấu hổ.
“Tiếc quá, tiếc quá…”.
Đầu bếp thở dài, vội vàng nấu món ăn.
Không lâu sau, hai phần Teppanyaki trang trí tinh xảo được Tô Nhu bưng ra chỗ ngồi.
Đầu bếp rõ ràng rất quan tâm Tô Nhu, làm khẩu phần ăn rất nhiều.
Tô Nhu thưởng thức, cười híp mắt.
“Vẫn là mùi vị ngày xưa”.
“Mùi vị ngon lắm”.
Lâm Chính cũng gắp một miếng, mỉm cười nói.
Nhìn dáng vẻ của Tô Nhu, trong lòng Lâm Chính không khỏi dâng lên cảm xúc đặc biệt.
Anh hi vọng thời gian dừng lại vào giây phút này.
Không có sát phạt, không có chém giết.
Không có lừa gạt đấu đá nhau.
Nhưng hiện thực rốt cuộc vẫn là hiện thực.
Lâm Chính khẽ hít vào một hơi, ăn thật ngon miệng.
Đúng lúc đó, hai bóng người đi đến trước bàn.
“Ê? Hai người làm gì đấy? Có biết xấu hổ không? Dám giành chỗ ngồi của chúng tôi?”.
Một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm lòe loẹt đặt đĩa ăn lên bàn, tức giận quát.
Chương 3829: Muốn chết à?
Tô Nhu đang đắm chìm trong món ngon, ngẩng đầu lên nhìn người đến với vẻ ngạc nhiên.
Trước bàn ăn có hai người, nữ trang điểm cực kỳ khoa trương, đánh mắt khói, nhuộm tóc màu vàng kim, mặc áo da báo, không liên quan gì đến vườn trường thuần khiết.
Người đàn ông bên cạnh thì lại bình thường, mặc vest, đeo kính, nhưng thể trạng hơi béo.
Nhìn tuổi tác hai người có lẽ không phải sinh viên, cô giáo thì sẽ không ăn mặc như vậy, xem ra cũng là người tham gia lễ kỉ niệm trường.
“Sao chỗ ngồi này lại là của cô?”.
Tô Nhu nghi hoặc hỏi.
“Chúng tôi ngồi ở đây trước, chỉ mới đi gọi món một lát, các người đã ngồi vào, có biết xấu hổ không?”.
Cô gái tức giận nói.
“Chúng tôi không biết chỗ này của cô! Ngày trước chúng ta chiếm chỗ tốt xấu gì cũng sẽ để một ít đồ đạc lại, nhưng chỗ này không có gì cả, chúng tôi mới ngồi, sao lại không biết xấu hổ? Huống hồ, bên cạnh có nhiều chỗ trống như vậy, hai người không thể ngồi chỗ khác được sao?”, Tô Nhu cũng tức giận, không nhịn được phản bác.
“Ái chà, con nhỏ này, cô dám cãi lại chúng tôi? Cô muốn chết à?”.
Cô gái tức tối, định tát cô nhưng bị người đàn ông bên cạnh cản lại.
“Tốt xấu gì đây cũng là trường cũ của anh, em kìm chế một chút, đừng làm hỏng hình tượng của anh”, người đàn ông kia nói.
“Nhưng anh yêu à… con nhỏ này ức hiếp em!”.
Cô gái kia không vui, miệng lầm bầm.
“Hai người đổi chỗ khác ăn có được không?”.
Người đàn ông nhìn Tô Nhu, mặc dù kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô, nhưng vẫn nhẫn nại nói.
Tô Nhu vốn không vui gì, nhưng nghĩ tới hôm nay là lễ kỉ niệm thành lập trường, cô không muốn gây sự nên đứng dậy.
Lâm Chính ngồi bên cạnh kéo cô lại.
“Không đổi, các người tránh ra đi”, Lâm Chính nói.
“Anh nói cái gì?’.
Người phụ nữ nổi nóng.
“Lâm Chính, đừng gây sự, không thì cô Triệu sẽ rất khó xử”.
Tô Nhu nhỏ giọng nói.
“Tiểu Nhu, đôi khi làm người không được yếu đuối quá, nếu không người ta sẽ trèo lên đầu lên cổ mình. Huống hồ, bây giờ không phải chúng ta đang gây sự, mà là hai người này gây sự! Nếu làm lớn chuyện, chúng ta cũng có lý”.
Lâm Chính nói.
Tô Nhu nghe vậy lặng lẽ gật đầu: “Xem ra anh giận rồi! Được, em theo anh, chúng ta ngồi ở đây”.
“Ăn đi”.
Lâm Chính cười nói, liên tục ăn từng miếng lớn, hoàn toàn không quan tâm hai người kia.
“Đôi nam nữ chó tha các người!”.
Cô gái nổi giận, giật lấy đĩa của Lâm Chính, ném mạnh xuống đất.
“Cô làm gì vậy?”.
Tô Nhu cũng tức giận, đứng dậy quát lên.
“Con khốn, từ lâu tao đã không ưa mày rồi!”.
Người phụ nữ đó chửi mắng, lại định tát Tô Nhu.
Nhưng Tô Nhu cũng không hiền, vội vàng lùi về sau, cầm vỉ gang tạt vào người phụ nữ kia.
“Á!”.
Người phụ nữ bị thức ăn nóng hổi tạt lên người, nóng đến mức da đỏ lên, cả người vô cùng nhếch nhác.
Sinh viên và nhân viên trong nhà ăn đều trố mắt nhìn.
“Em yêu, em có sao không?”.
Người đàn ông kia hoảng hốt, vội vàng lấy khăn giấy ra lau cho người phụ nữ.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ mới lau sạch thức ăn trên người, nhưng tay và cổ đều in dấu đỏ, một vài chỗ bị phỏng đến mức nổi bọc nước.
Người phụ nữ ấm ức la khóc.
“Các người muốn chết à?”.
Người đàn ông kia tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, khẽ gầm lên, vung nắm đấm về phía Tô Nhu.
Tô Nhu sợ đến mức lại lùi về sau.
Cô lớn từng tuổi này chưa đánh nhau bao giờ, vừa rồi cũng là hành vi tự vệ theo bản năng.
Nhưng còn Lâm Chính sao có thể trơ mắt nhìn vợ mình bị đánh, lập tức đưa tay chặn nắm đấm của người kia, sau đó đẩy nhẹ.
Vèo!
Người đàn ông ngã nhào ra đất, vô cùng chật vật.
Trong nhà ăn vang lên tiếng hô hoán kinh hãi.
Chương 3830: Cậu ta họ Lâm?
“Á! Ui chao…”.
Người đàn ông đau đớn ôm đầu, vẻ mặt đau khổ.
Người phụ nữ liên tục kêu lên oai oái.
Bảo vệ trong trường vội vàng chạy đến, lập tức sơ tán sinh viên, khống chế hiện trường.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Ai cho phép các em đánh nhau ở đây?”.
Thầy giáo phụ trách an ninh trong trường nổi giận quát lên.
“Thầy Hồ! Thầy nghe em giải thích”.
Tô Nhu vội vàng tiến lên, nói.
“Em là… em Tô?”.
Thầy Hồ sửng sốt, cực kỳ kinh ngạc: “Em đến tham dự lễ kỉ nệm thành lập trường sao?”.
“Vâng”.
“Vậy chuyện này là sao? Lễ kỉ niệm đang yên lành, sao các em lại đánh nhau? Em báo đáp trường như thế đấy sao?”, thầy Hồ hỏi.
“Thầy, chúng em chỉ là tự vệ, không có gây sự, chuyện là thế này!”.
Tô Nhu vội vàng giải thích chuyện đã xảy ra.
Thầy Hồ nghe vậy thì nhíu mày.
Ông ta biết Tô Nhu, cũng biết cô là một sinh viên tốt, vô duyên vô cớ sao lại gây sự?
Ông ta cũng biết gã béo ngã dưới đất, ngày xưa gã béo này đi học không ít lần gây sự, do đó thầy Hồ cũng có ấn tượng sâu sắc.
“Chuyện đã vậy thì em và chồng em mau đi đi, cũng đừng tham dự lễ kỉ niệm trường nữa! Quay về sớm đi”.
Thầy Hồ nói.
“Vì sao?”.
Tô Nhu sửng sốt.
“Ông kia, ông mà dám thả bọn họ đi, tôi sẽ không tha cho ông! Tôi nhất định sẽ nói cậu tôi đuổi việc ông! Sau này ông đừng nghĩ tới chuyện làm ở trường nữa!”.
Gã béo ở dưới đất dường như đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, lên tiếng mắng chửi.
Tô Nhu biến sắc, nhìn sang tên béo, vội hỏi: “Thầy Hồ, rốt cuộc chuyện là sao? Người này… là ai?”.
Thầy Hồ chần chừ, không khỏi thở dài: “Cậu ta là Ngụy Địch Luân, cậu của cậu ta là Trịnh Minh Vỹ, thuộc ban giám hiệu nhà trường…”.
“Cái gì?”.
Tô Nhu kinh ngạc.
“Tiểu Nhu, mau đi đi! Bây giờ em xem như đã đắc tội với thầy Trịnh, ở lại đây chỉ thêm loạn cho thầy, em và chồng em về đi, thầy sẽ xử lý chuyện còn lại”.
Thầy Hồ nói.
“Nhưng em đi rồi, bọn họ chắc chắn sẽ trả thù thầy, em không thể đi được, em làm thì em chịu! Em ở lại đây gánh chịu hậu quả!”.
Tô Nhu nghiến răng, kiên định nói.
Lâm Chính sờ cằm, nhíu mày.
Không biết vì sao anh có cảm giác như đã nghe thấy cái tên Trịnh Minh Vỹ ở đâu đó…
“Lâm Chính, hay là anh về trước đi!”.
Tô Nhu quay lại nói với Lâm Chính.
“Em ngốc à, anh là chồng em, chẳng lẽ lại bỏ rơi em mà đi?”.
Lâm Chính nhoẻn miệng cười, sau đó nói với thầy Hồ: “Chuyện này nên xử lý thế nào thì thầy cứ xử lý như thế, không cần vì việc riêng, như vậy không tốt cho thầy lẫn chúng tôi”.
Thầy Hồ nghe vậy không khỏi vui mừng: “Tiểu Nhu, em tìm được một người chồng tốt đấy! Không tệ, không tệ! Nhưng có đôi lúc vẫn phải biết cách ứng biến một chút”.
“Thầy Hồ, tôi cảm thấy chuyện này không cần phải ứng biến, bọn họ gây sự trước, tôi tin thầy Trịnh cũng là người công chính, ai đúng ai sai ông ấy sẽ tự có phán đoán!”.
Lâm Chính nói.
“Được thôi, vậy thì báo cậu tôi đến xem xem, chuyện này rốt cuộc ai đúng ai sai”.
Ngụy Địch Luân nằm dưới đất nhếch miệng cười, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Minh Vỹ.
Biết cháu mình bị đánh, Trịnh Minh Vỹ cấp tốc dẫn người đến nhà ăn số 1.
Vừa vào nhà ăn đã thấy Ngụy Địch Luân nằm dưới đất kêu khóc thảm tiết, dáng vẻ thê thảm.
“Địch Luân!”.
Trịnh Minh Vỹ sốt ruột hét lên, vội vàng chạy tới.
“Cậu, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Cậu mà không đến, cháu bị người ta đánh chết mất!”.
Ngụy Địch Luân nước mắt nước mũi giàn giụa hét lên.
“Ai to gan như vậy, dám đánh cháu của tôi? Thầy Hồ, thầy cũng ở đây à? Thầy ở đây làm gì, cứ trơ mắt nhìn Địch Luân bị đánh vậy sao? Mặc dù Địch Luân đã tốt nghiệp, nhưng nó cũng từng học ở trường này, thầy không biết bảo vệ nó sao?”.
Trịnh Minh Vỹ tức giận quát.
“Chuyện này… Thầy Trịnh, thầy hãy nghe tôi kể chuyện xảy ra!”.
Thầy Hồ cực kỳ bất lực.
“Còn có gì để nói nữa? Hai người kia chạy vào trường hành hung, đánh tôi chưa nói, còn đánh cả bạn gái tôi! Ông là thầy giáo phụ trách an ninh trong trường, không xử phạt bọn họ lại còn giúp đỡ bọn họ! Ông là đồng phạm của bọn họ! Ông còn muốn giảo biện sao?”.
Ngụy Địch Luân chỉ vào thầy Hồ, căm phẫn hét lên.
“Thầy còn giúp cả hung thủ?”.
Trịnh Minh Vỹ sầm mặt, đứng dậy lạnh lùng nói.
“Thầy Trịnh, thầy nghe tôi giải thích…”.
Thầy Hồ vội nói.
“Không cần giải thích nữa, thầy cứ nói tôi nghe hung thủ ở đâu?”.
Trịnh Minh Vỹ lạnh lùng nói.
“Cậu, chính là đôi nam nữ kia!”.
Ngụy Địch Luân chỉ vào Lâm Chính và Tô Nhu, tức giận chửi mắng.
Trịnh Minh Vỹ giận không có chỗ phát tiết, nhìn lướt sang hai người họ.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Nhu và Lâm Chính, Trịnh Minh Vỹ giật mình, mắt mở to.
“Thầy Trịnh, chuyện không phải như vậy…”.
Tô Nhu vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra.
Trịnh Minh Vỹ đứng sững tại chỗ, nhìn Tô Nhu bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó lại ngơ ngác chuyển ánh mắt sang phía bên kia.
Khi nhìn thấy Lâm Chính đứng bên cạnh, hai chân ông ta nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Minh Vỹ, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Thầy Trịnh, thầy không sao chứ?”.
Thầy Hồ nhíu mày.
“Chuyện đó… Này em… em tên Tô Nhu phải không?”.
Trịnh Minh Vỹ không để ý tới thầy Hồ, mà là cẩn thận hỏi.
“Vâng ạ, thầy Trịnh biết em sao?”.
Tô Nhu cực kỳ kinh ngạc.
Chuyện thầy giáo quen biết cô cũng không có gì bất ngờ, nhưng sao thầy Trịnh lại biết cô?
Trịnh Minh Vỹ không giải thích, mà thận trọng nhìn sang Lâm Chính.
“Em Tô, người này là…”.
“Thầy Trịnh, đây là chồng em, Lâm Chính!”.
Tô Nhu nói.
“Vậy là… cậu ta họ Lâm?”.
“Vâng, có gì không ạ?”.
Tô Nhu nghi hoặc hỏi.
Giây sau, Trịnh Minh Vỹ quay người tát cho cháu mình một bạt tai.
Bốp!
Tiếng tát vang vọng khắp nhà ăn.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Lâm Chính gật đầu, dĩ nhiên anh hiểu ý của Tô Nhu.
Giá trị nhan sắc của Tô Nhu cao từ nhỏ, trước giờ vẫn luôn được gọi là hoa khôi của trường.
Lúc học đại học, có không ít người theo đuổi.
Lần này trường làm lễ kỷ niệm, cô được mời tham gia, e là cũng có không ít bạn học năm xưa cũng được mời đến.
Tô Nhu lo mấy người theo đuổi mình năm xưa sẽ quấn lấy cô nên dứt khoát gọi Lâm Chính đi cùng, như thế cũng có thể bớt được rất nhiều phiền phức.
“Vậy anh không thể không ăn mặc đẹp trai một chút, để em khỏi phải mất mặt nhỉ?”
Lâm Chính cười nói.
“Cũng không cần phải vậy, đơn giản là được, cũng không cần khoa trương như vậy, dù sao chỉ cần cho họ biết em đã kết hôn là được”, Tô Nhu cười nói.
“Cũng đúng, em là hoa đã có chủ”.
Lâm Chính bật cười.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hai người lái xe đến trường.
Trường đại học mà Tô Nhu theo học không phải ở Giang Thành mà ở Sa Thị, tỉnh Kinh bên cạnh, từ Giang Thành đến Sa Thị mất hơn ba giờ lái xe, không xa mà cũng không gần.
Hôm nay trường đại học Sa Thị đã mở cửa cho bên ngoài vào, xe có thể lái thẳng vào trước tòa văn phòng đại học, nhưng vì là lễ kỷ niệm thành lập nên nơi đây đã chật kín xe.
Khó khăn lắm mới tìm được một nơi chỗ xe, Tô Nhu vụng về lùi xe vào trong chỗ đậu.
“Lâm Chính, anh đi với em đến gặp giáo viên của em trước”.
Tô Nhu cười nói, cầm một bó hoa lớn, một món quà nhỏ xinh xắn ở trên xe, sau đó sải bước đi về phía tòa nhà văn phòng.
Cô đi rất nhanh.
Dù sao nơi này cũng đầy ắp hồi ức đẹp đẽ thời thanh xuân của cô.
Cho dù tốt nghiệp chưa bao lâu nhưng mỗi khi nhớ lại trước đây vẫn luôn khiến người ta cảm thấy lưu luyến.
“Ôi? Tiểu Nhu? Em đến rồi à?”
Trong văn phòng, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ màu vàng cam, đeo mắt kính nhìn thấy Tô Nhu thì lập tức đứng dậy, cười ha ha bước đến đón.
“Cô Triệu, đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”
Hai mắt Tô Nhu đỏ bừng, ôm lấy cô giáo mình.
“Khỏe, khỏe chứ, cô vẫn khỏe. Chậc chậc, Tiểu Nhu à, em ngày càng xinh ra đấy”.
Triệu Phương nhìn ngắm Tô Nhu một vòng, hai mắt sáng bừng khen ngợi.
“Cô Triệu, đây là em học sinh mà thường ngày cô vẫn nhắc đến đấy à?”
“Đúng là xuất sắc”.
Các giáo viên khác trong văn phòng cũng cười nói.
“Chẳng phải thế à? Học sinh tôi dạy có đứa nào kém cỏi không?”
Triệu Phương đắc ý cười nói, tầm mắt nhanh chóng nhìn đến Lâm Chính phía sau, ngờ vực nói: “Tiểu Nhu, đây là bạn trai em à?”
“Cô Triệu, đây là chồng em, Lâm Chính, bọn em đã kết hôn được mấy năm rồi”, Tô Nhu cười nói.
“Gì cơ? Em đã kết hôn rồi ư? Còn kết hôn mấy năm nữa?”
Triệu Phương cực kỳ ngạc nhiên.
“Xin lỗi cô Triệu, lúc kết hôn bọn em làm khá vội nên không thông báo cho cô biết”.
Tô Nhu nở nụ cười nói.
Lúc trước kết hôn với Lâm Chính là do ông nội ép buộc, chuyện này gây náo loạn cả Giang Thanh cũng chẳng hay ho gì, sao Tô Nhu có thể thông báo cho bạn bè, thầy cô được?
Thế nhưng vẻ mặt Triệu Phương lại khá khó coi, miệng lầm bầm: “Lần này toi rồi, lần này toi thật rồi…”
“Cô Triệu, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Nhu ngờ vực hỏi.
Triệu Phương tự trách, vội nói: “Tiểu Nhu, cô không biết em đã kết hôn nên cô định giới thiệu cho em một người. Bây giờ em đã kết hôn, còn dẫn chồng mình đến đây, cô… cô không biết nên giải quyết thế nào”.
Triệu Phương là giáo viên của Tô Nhu, dĩ nhiên cũng hiểu tính cách của Tô Nhu.
Bà ta nghĩ một người kiêu ngạo như Tô Nhu chắc chắn sẽ không kết hôn sớm như vậy, dù sao trong số các chàng trai theo đuổi cô năm đó cũng có không ít những người cực kỳ xuất sắc, nhưng lại không lọt vào mắt xanh của cô.
Không ngờ lễ kỷ niệm thành lập lần này lại đã kết hôn rồi.
“Chuyện này…”, Tô Nhu cũng khá ngạc nhiên, hồi lâu sau cũng không biết nên trả lời thế nào.
Lâm Chính ở bên cạnh khẽ cười: “Có gì khó giải quyết đâu nhỉ? Cứ nói sự thật là được, dù sao cô cũng không biết Tiểu Nhu đã kết hôn mà”.
Triệu Phương do dự một lúc rồi bất lực thở dài: “Nếu là người bình thường thì không sao, nhưng học trò của tôi có xuất thân không tầm thường. Em ấy rất vui khi biết tôi sẽ giới thiệu Tiểu Nhu với em ấy, em ấy đã đến tỉnh Kinh từ sớm, nếu em ấy biết Tiểu Nhu đã kết hôn… e là em ấy sẽ gây loạn…”
Nghe thế ánh mắt Lâm Chính lóe lên tia lạnh lùng: “Nếu anh ta muốn gây chuyện thì cứ để anh ta làm, chỉ mong anh ta đừng hối hận”.
“Lâm Chính, anh đừng làm loạn đấy”.
Tô Nhu nhìn anh, sau đó vội nói: “Nếu đã thế, cô Triệu, hay là em về trước, để đến lúc đó khỏi phải khó xử”.
Nói xong cô định kéo Lâm Chính đi.
Nhưng lúc này một bóng người chặn trước cửa văn phòng.
“Tiểu Nhu, em muốn đi đâu thế?”
Chương 3827: Anh đợi em
Một người đàn ông tóc vuốt keo chặn trước mặt hai người.
Người đàn ông mặc áo Armani, tay đeo đồng hồ Rolex, quần áo phụ kiện trên người ít nhất cũng trị giá hàng chục triệu trở lên, trông tràn đầy phong độ.
“Đinh Dương? Là anh sao?”.
Tô Nhu ngạc nhiên.
“Tiểu Nhu, em biết người này à?”.
Lâm Chính hỏi.
“Đây là đàn anh hồi xưa của em, nhưng không tiếp xúc nhiều”.
Tô Nhu nói.
Đinh Dương có ý với cô nên cố tình tiếp cận cô, nhưng lúc đó Tô Nhu đã có quá nhiều người theo đuổi, cho nên cô cố tình xa lánh Đinh Dương.
Sau đó, Đinh Dương ra nước ngoài du học, thế là không gặp nhau nữa.
Không ngờ lễ kỉ niệm thành lập trường lần này, anh ta lại xuất hiện ở đây.
“Anh Đinh, chào anh”.
Tô Nhu hơi cúi người.
“Tiểu Nhu, lúc nãy em nói em phải đi là ý gì? Em muốn tránh anh à?”.
Đinh Dương nhíu mày, lời nói lại có vẻ rất dịu dàng.
“Anh Đinh, tôi chỉ không muốn để cô Triệu khó xử, cô Triệu đã kể mọi chuyện cho tôi, nhưng tôi đã kết hôn, e là không thể đồng ý với anh”.
Tô Nhu áy náy nói.
“Cái gì? Em kết hôn rồi sao?”.
Định Dương ngạc nhiên, mở to mắt không tin được.
“Tiểu Dương à, chuyện này là do cô, cô không biết Tiểu Nhu đã kết hôn nên mới giới thiệu Tiểu Nhu cho em, lỗi của cô, em đừng trách Tiểu Nhu”.
Triệu Phương tự trách.
Bà biết năng lực của nhà Đinh Dương, với vai trò cô giáo đương nhiên phải che chở học trò của mình. Nếu Đinh Dương vì vậy mà dùng cách gì đó trả thù Tô Nhu thì bà sẽ trở thành kẻ có tội.
Bao năm nay, học trò vì chuyện tình cảm nam nữ mà gây ra chuyện lớn cũng không phải số ít, người vì yêu sinh hận cũng đầy ra, bất kể nam nữ, Triệu Phương sợ nhất là mấy vụ này.
Đinh Dương kinh ngạc một lúc, sau đó mới hoàn hồn lại.
Anh ta nhìn Tô Nhu với ánh mắt phức tạp, nhìn nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của cô, sau đó lướt qua Lâm Chính dáng vẻ bình thường ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập sự không cam tâm và phẫn nộ.
“Tiểu Nhu, vì sao em lại gả cho một người bình thường như vậy? Lẽ nào anh không ưu tú bằng anh ta?”.
Đinh Dương tức giận hỏi.
“Anh Đinh, anh rất ưu tú, nhưng tình yêu không phải so ai ưu tú hơn, ai có năng lực hơn, mà là phải xem ai thích hợp với mình hơn. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, thật xin lỗi”.
Tô Nhu lại cúi người, có vẻ áy náy.
“Tiểu Nhu, em không có cảm giác gì với anh luôn sao?”.
Đinh Dương cắn răng nói: “Nếu em có chút tình cảm gì với anh, anh không ngại chuyện em đã từng có một đời chồng! Chỉ cần em chịu ly hôn với chồng em, anh có thể cưới em ngay!”.
Lâm Chính nhíu mày, cứ cảm thấy câu này từng nghe qua ở đâu đó.
“Anh Đinh…”.
Tô Nhu vội vàng giải thích, nhưng có vẻ Đinh Dương đã quyết định, hạ giọng nói: “Em không cần trả lời anh ngay. Thế này, tối nay anh sẽ đợi em ở hội trường, em suy nghĩ kỹ thì đến hội trường gặp anh. Dù em có đồng ý với anh cũng được, từ chối anh cũng được!”.
Nói xong, Đinh Dương quay người vội vã rời khỏi văn phòng.
Tô Nhu thở dài, lặng lẽ lắc đầu.
“Tiểu Nhu, Đinh Dương đã nói đến mức đó thì lát nữa em hãy tới hội trường nói rõ ràng với cậu ấy đi”.
Triệu Phương bất đắc dĩ: “Cô thật sự có lòng tốt mà lại làm hỏng chuyện rồi”.
“Cô Triệu, đây không phải lỗi của cô, chỉ trách em không kịp thời thông báo chuyện này cho mọi người”, Tô Nhu cười gượng.
“Em hiểu cho cô thì tốt quá. Đây là chồng em à? Chào cậu, thật sự xin lỗi vì đã làm cậu không vui”, cô Triệu hơi áy náy nói.
“Cô Triệu quá lời rồi”.
Lâm Chính khẽ gật đầu, không nói gì hơn, nhưng sau đó anh nghĩ tới điều gì, nhíu mày hỏi: “Cô Triệu, nơi tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường là ở đâu?”.
“Ở hội trường”.
Cô Triệu nói.
Chương 3828: Giành chỗ ngồi
Rời khỏi văn phòng, Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Tô Nhu thấy anh đầy tâm sự, không kìm được hỏi: “Anh lo Đinh Dương sẽ giở trò gì ở hội trường sao?”.
“Nhìn bộ dạng anh ta có vẻ không định bỏ cuộc. Tiểu Nhu, em cẩn thận một chút thì hơn”, Lâm Chính nói.
“Anh yên tâm, em không có cảm giác gì với anh ta, thật ra ngày xưa em từ chối người như anh ta không đến một nghìn lần thì ít nhất cũng đã tám trăm lần. Sớm biết vậy đã không đến tham gia lễ kỉ niệm trường rồi, quả nhiên rắc rối quá nhiều”.
“Vợ anh đúng là đầy sức hút”.
“Chứ sao, em là hoa khôi trường liên tục bốn năm đại học mà”.
Tô Nhu hiếm khi kiêu ngạo một lần.
Nhìn dáng vẻ tươi tắn của cô, Lâm Chính không khỏi đưa tay lướt nhẹ qua mũi cô.
Cảnh này vừa khéo lọt vào mắt hai sinh viên đi ngang qua, Tô Nhu lập tức đỏ mặt, đấm nhẹ Lâm Chính một cái.
Động tác thân mật ấy lại khiến Lâm Chính không quen.
Xem ra bộ đồng phục trường này đã có tác dụng.
“Đúng rồi, đi thôi, em dẫn anh đi dạo!”.
Tô Nhu đột nhiên nghĩ tới gì đó, kéo tay Lâm Chính đi dạo quanh vườn hoa của trường.
“Năm xưa em ở ký túc xá bên đó, không ngờ mấy năm trôi qua, ký túc xá sửa lại suýt thì nhận không ra”.
“Còn thư viện, năm bốn đại học, em ở thư viện nhiều nhất. Em vốn định thi nghiên cứu sinh, nhưng ông nội lại gọi em về nhà, em chỉ đành bỏ dở”.
Tô Nhu đầy vẻ hối tiếc.
Chuyện sau đó Lâm Chính biết, ông nội Tô Nhu gọi cô về là để gả cho anh.
“Nói vậy là anh gián tiếp làm em không thi được nghiên cứu sinh rồi?”.
Lâm Chính cười nói.
“Chủ yếu là sau đó em cũng lười, nếu không, muốn thi nghiên cứu sinh thì thi lúc nào không được?”.
Tô Nhu cười nói, xem như an ủi bản thân.
“Chắc lễ kỉ niệm trường sẽ tổ chức vào buổi tối, còn lâu mới tới giờ. Lâm Chính, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm đi! Năm bốn đại học em thường hay ăn Teppanyaki (món nướng áp chảo trên tấm sắt) rất ngon! Hi vọng không đổi đầu bếp”.
“Được!”.
Hai người dắt nhau đi tới nhà ăn số 1.
Bây giờ đã là một giờ, qua giờ cao điểm dùng bữa, sinh viên trong nhà ăn không nhiều.
Tô Nhu cầm thẻ ăn mà nhà trường chuẩn bị cho các cựu sinh viên trở về trường, đi đến trước một cửa sổ, đưa thẻ tới, cười nói: “Ông ơi, cho cháu Teppanyaki!”.
“Ồ? Cháu là… cháu Tô à?”.
Đầu bếp đẩy kính lên, ngạc nhiên hỏi.
“Ông còn nhớ cháu ạ?”.
“Sao không nhớ được chứ? Năm xưa cháu đến ăn cơm toàn là nam sinh vây quanh! Chậc chậc chậc, con bé này mấy năm không gặp, càng ngày càng xinh đẹp”.
Đầu bếp cười ha ha nói.
Tô Nhu lúng túng cười cười.
“Món như cũ phải không?”.
“Vâng ạ, nhưng mà cho cháu hai phần”.
“Hai phần? Cháu có bạn trai rồi sao?”.
Đầu bếp đó sửng sốt, hỏi.
“Không phải ạ”.
“Thế cháu trai ông còn cơ hội không?”.
“Ông à, cháu kết hôn rồi!”.
Tô Nhu cười xấu hổ.
“Tiếc quá, tiếc quá…”.
Đầu bếp thở dài, vội vàng nấu món ăn.
Không lâu sau, hai phần Teppanyaki trang trí tinh xảo được Tô Nhu bưng ra chỗ ngồi.
Đầu bếp rõ ràng rất quan tâm Tô Nhu, làm khẩu phần ăn rất nhiều.
Tô Nhu thưởng thức, cười híp mắt.
“Vẫn là mùi vị ngày xưa”.
“Mùi vị ngon lắm”.
Lâm Chính cũng gắp một miếng, mỉm cười nói.
Nhìn dáng vẻ của Tô Nhu, trong lòng Lâm Chính không khỏi dâng lên cảm xúc đặc biệt.
Anh hi vọng thời gian dừng lại vào giây phút này.
Không có sát phạt, không có chém giết.
Không có lừa gạt đấu đá nhau.
Nhưng hiện thực rốt cuộc vẫn là hiện thực.
Lâm Chính khẽ hít vào một hơi, ăn thật ngon miệng.
Đúng lúc đó, hai bóng người đi đến trước bàn.
“Ê? Hai người làm gì đấy? Có biết xấu hổ không? Dám giành chỗ ngồi của chúng tôi?”.
Một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm lòe loẹt đặt đĩa ăn lên bàn, tức giận quát.
Chương 3829: Muốn chết à?
Tô Nhu đang đắm chìm trong món ngon, ngẩng đầu lên nhìn người đến với vẻ ngạc nhiên.
Trước bàn ăn có hai người, nữ trang điểm cực kỳ khoa trương, đánh mắt khói, nhuộm tóc màu vàng kim, mặc áo da báo, không liên quan gì đến vườn trường thuần khiết.
Người đàn ông bên cạnh thì lại bình thường, mặc vest, đeo kính, nhưng thể trạng hơi béo.
Nhìn tuổi tác hai người có lẽ không phải sinh viên, cô giáo thì sẽ không ăn mặc như vậy, xem ra cũng là người tham gia lễ kỉ niệm trường.
“Sao chỗ ngồi này lại là của cô?”.
Tô Nhu nghi hoặc hỏi.
“Chúng tôi ngồi ở đây trước, chỉ mới đi gọi món một lát, các người đã ngồi vào, có biết xấu hổ không?”.
Cô gái tức giận nói.
“Chúng tôi không biết chỗ này của cô! Ngày trước chúng ta chiếm chỗ tốt xấu gì cũng sẽ để một ít đồ đạc lại, nhưng chỗ này không có gì cả, chúng tôi mới ngồi, sao lại không biết xấu hổ? Huống hồ, bên cạnh có nhiều chỗ trống như vậy, hai người không thể ngồi chỗ khác được sao?”, Tô Nhu cũng tức giận, không nhịn được phản bác.
“Ái chà, con nhỏ này, cô dám cãi lại chúng tôi? Cô muốn chết à?”.
Cô gái tức tối, định tát cô nhưng bị người đàn ông bên cạnh cản lại.
“Tốt xấu gì đây cũng là trường cũ của anh, em kìm chế một chút, đừng làm hỏng hình tượng của anh”, người đàn ông kia nói.
“Nhưng anh yêu à… con nhỏ này ức hiếp em!”.
Cô gái kia không vui, miệng lầm bầm.
“Hai người đổi chỗ khác ăn có được không?”.
Người đàn ông nhìn Tô Nhu, mặc dù kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô, nhưng vẫn nhẫn nại nói.
Tô Nhu vốn không vui gì, nhưng nghĩ tới hôm nay là lễ kỉ niệm thành lập trường, cô không muốn gây sự nên đứng dậy.
Lâm Chính ngồi bên cạnh kéo cô lại.
“Không đổi, các người tránh ra đi”, Lâm Chính nói.
“Anh nói cái gì?’.
Người phụ nữ nổi nóng.
“Lâm Chính, đừng gây sự, không thì cô Triệu sẽ rất khó xử”.
Tô Nhu nhỏ giọng nói.
“Tiểu Nhu, đôi khi làm người không được yếu đuối quá, nếu không người ta sẽ trèo lên đầu lên cổ mình. Huống hồ, bây giờ không phải chúng ta đang gây sự, mà là hai người này gây sự! Nếu làm lớn chuyện, chúng ta cũng có lý”.
Lâm Chính nói.
Tô Nhu nghe vậy lặng lẽ gật đầu: “Xem ra anh giận rồi! Được, em theo anh, chúng ta ngồi ở đây”.
“Ăn đi”.
Lâm Chính cười nói, liên tục ăn từng miếng lớn, hoàn toàn không quan tâm hai người kia.
“Đôi nam nữ chó tha các người!”.
Cô gái nổi giận, giật lấy đĩa của Lâm Chính, ném mạnh xuống đất.
“Cô làm gì vậy?”.
Tô Nhu cũng tức giận, đứng dậy quát lên.
“Con khốn, từ lâu tao đã không ưa mày rồi!”.
Người phụ nữ đó chửi mắng, lại định tát Tô Nhu.
Nhưng Tô Nhu cũng không hiền, vội vàng lùi về sau, cầm vỉ gang tạt vào người phụ nữ kia.
“Á!”.
Người phụ nữ bị thức ăn nóng hổi tạt lên người, nóng đến mức da đỏ lên, cả người vô cùng nhếch nhác.
Sinh viên và nhân viên trong nhà ăn đều trố mắt nhìn.
“Em yêu, em có sao không?”.
Người đàn ông kia hoảng hốt, vội vàng lấy khăn giấy ra lau cho người phụ nữ.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ mới lau sạch thức ăn trên người, nhưng tay và cổ đều in dấu đỏ, một vài chỗ bị phỏng đến mức nổi bọc nước.
Người phụ nữ ấm ức la khóc.
“Các người muốn chết à?”.
Người đàn ông kia tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, khẽ gầm lên, vung nắm đấm về phía Tô Nhu.
Tô Nhu sợ đến mức lại lùi về sau.
Cô lớn từng tuổi này chưa đánh nhau bao giờ, vừa rồi cũng là hành vi tự vệ theo bản năng.
Nhưng còn Lâm Chính sao có thể trơ mắt nhìn vợ mình bị đánh, lập tức đưa tay chặn nắm đấm của người kia, sau đó đẩy nhẹ.
Vèo!
Người đàn ông ngã nhào ra đất, vô cùng chật vật.
Trong nhà ăn vang lên tiếng hô hoán kinh hãi.
Chương 3830: Cậu ta họ Lâm?
“Á! Ui chao…”.
Người đàn ông đau đớn ôm đầu, vẻ mặt đau khổ.
Người phụ nữ liên tục kêu lên oai oái.
Bảo vệ trong trường vội vàng chạy đến, lập tức sơ tán sinh viên, khống chế hiện trường.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Ai cho phép các em đánh nhau ở đây?”.
Thầy giáo phụ trách an ninh trong trường nổi giận quát lên.
“Thầy Hồ! Thầy nghe em giải thích”.
Tô Nhu vội vàng tiến lên, nói.
“Em là… em Tô?”.
Thầy Hồ sửng sốt, cực kỳ kinh ngạc: “Em đến tham dự lễ kỉ nệm thành lập trường sao?”.
“Vâng”.
“Vậy chuyện này là sao? Lễ kỉ niệm đang yên lành, sao các em lại đánh nhau? Em báo đáp trường như thế đấy sao?”, thầy Hồ hỏi.
“Thầy, chúng em chỉ là tự vệ, không có gây sự, chuyện là thế này!”.
Tô Nhu vội vàng giải thích chuyện đã xảy ra.
Thầy Hồ nghe vậy thì nhíu mày.
Ông ta biết Tô Nhu, cũng biết cô là một sinh viên tốt, vô duyên vô cớ sao lại gây sự?
Ông ta cũng biết gã béo ngã dưới đất, ngày xưa gã béo này đi học không ít lần gây sự, do đó thầy Hồ cũng có ấn tượng sâu sắc.
“Chuyện đã vậy thì em và chồng em mau đi đi, cũng đừng tham dự lễ kỉ niệm trường nữa! Quay về sớm đi”.
Thầy Hồ nói.
“Vì sao?”.
Tô Nhu sửng sốt.
“Ông kia, ông mà dám thả bọn họ đi, tôi sẽ không tha cho ông! Tôi nhất định sẽ nói cậu tôi đuổi việc ông! Sau này ông đừng nghĩ tới chuyện làm ở trường nữa!”.
Gã béo ở dưới đất dường như đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, lên tiếng mắng chửi.
Tô Nhu biến sắc, nhìn sang tên béo, vội hỏi: “Thầy Hồ, rốt cuộc chuyện là sao? Người này… là ai?”.
Thầy Hồ chần chừ, không khỏi thở dài: “Cậu ta là Ngụy Địch Luân, cậu của cậu ta là Trịnh Minh Vỹ, thuộc ban giám hiệu nhà trường…”.
“Cái gì?”.
Tô Nhu kinh ngạc.
“Tiểu Nhu, mau đi đi! Bây giờ em xem như đã đắc tội với thầy Trịnh, ở lại đây chỉ thêm loạn cho thầy, em và chồng em về đi, thầy sẽ xử lý chuyện còn lại”.
Thầy Hồ nói.
“Nhưng em đi rồi, bọn họ chắc chắn sẽ trả thù thầy, em không thể đi được, em làm thì em chịu! Em ở lại đây gánh chịu hậu quả!”.
Tô Nhu nghiến răng, kiên định nói.
Lâm Chính sờ cằm, nhíu mày.
Không biết vì sao anh có cảm giác như đã nghe thấy cái tên Trịnh Minh Vỹ ở đâu đó…
“Lâm Chính, hay là anh về trước đi!”.
Tô Nhu quay lại nói với Lâm Chính.
“Em ngốc à, anh là chồng em, chẳng lẽ lại bỏ rơi em mà đi?”.
Lâm Chính nhoẻn miệng cười, sau đó nói với thầy Hồ: “Chuyện này nên xử lý thế nào thì thầy cứ xử lý như thế, không cần vì việc riêng, như vậy không tốt cho thầy lẫn chúng tôi”.
Thầy Hồ nghe vậy không khỏi vui mừng: “Tiểu Nhu, em tìm được một người chồng tốt đấy! Không tệ, không tệ! Nhưng có đôi lúc vẫn phải biết cách ứng biến một chút”.
“Thầy Hồ, tôi cảm thấy chuyện này không cần phải ứng biến, bọn họ gây sự trước, tôi tin thầy Trịnh cũng là người công chính, ai đúng ai sai ông ấy sẽ tự có phán đoán!”.
Lâm Chính nói.
“Được thôi, vậy thì báo cậu tôi đến xem xem, chuyện này rốt cuộc ai đúng ai sai”.
Ngụy Địch Luân nằm dưới đất nhếch miệng cười, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Minh Vỹ.
Biết cháu mình bị đánh, Trịnh Minh Vỹ cấp tốc dẫn người đến nhà ăn số 1.
Vừa vào nhà ăn đã thấy Ngụy Địch Luân nằm dưới đất kêu khóc thảm tiết, dáng vẻ thê thảm.
“Địch Luân!”.
Trịnh Minh Vỹ sốt ruột hét lên, vội vàng chạy tới.
“Cậu, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Cậu mà không đến, cháu bị người ta đánh chết mất!”.
Ngụy Địch Luân nước mắt nước mũi giàn giụa hét lên.
“Ai to gan như vậy, dám đánh cháu của tôi? Thầy Hồ, thầy cũng ở đây à? Thầy ở đây làm gì, cứ trơ mắt nhìn Địch Luân bị đánh vậy sao? Mặc dù Địch Luân đã tốt nghiệp, nhưng nó cũng từng học ở trường này, thầy không biết bảo vệ nó sao?”.
Trịnh Minh Vỹ tức giận quát.
“Chuyện này… Thầy Trịnh, thầy hãy nghe tôi kể chuyện xảy ra!”.
Thầy Hồ cực kỳ bất lực.
“Còn có gì để nói nữa? Hai người kia chạy vào trường hành hung, đánh tôi chưa nói, còn đánh cả bạn gái tôi! Ông là thầy giáo phụ trách an ninh trong trường, không xử phạt bọn họ lại còn giúp đỡ bọn họ! Ông là đồng phạm của bọn họ! Ông còn muốn giảo biện sao?”.
Ngụy Địch Luân chỉ vào thầy Hồ, căm phẫn hét lên.
“Thầy còn giúp cả hung thủ?”.
Trịnh Minh Vỹ sầm mặt, đứng dậy lạnh lùng nói.
“Thầy Trịnh, thầy nghe tôi giải thích…”.
Thầy Hồ vội nói.
“Không cần giải thích nữa, thầy cứ nói tôi nghe hung thủ ở đâu?”.
Trịnh Minh Vỹ lạnh lùng nói.
“Cậu, chính là đôi nam nữ kia!”.
Ngụy Địch Luân chỉ vào Lâm Chính và Tô Nhu, tức giận chửi mắng.
Trịnh Minh Vỹ giận không có chỗ phát tiết, nhìn lướt sang hai người họ.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Nhu và Lâm Chính, Trịnh Minh Vỹ giật mình, mắt mở to.
“Thầy Trịnh, chuyện không phải như vậy…”.
Tô Nhu vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra.
Trịnh Minh Vỹ đứng sững tại chỗ, nhìn Tô Nhu bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó lại ngơ ngác chuyển ánh mắt sang phía bên kia.
Khi nhìn thấy Lâm Chính đứng bên cạnh, hai chân ông ta nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Minh Vỹ, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Thầy Trịnh, thầy không sao chứ?”.
Thầy Hồ nhíu mày.
“Chuyện đó… Này em… em tên Tô Nhu phải không?”.
Trịnh Minh Vỹ không để ý tới thầy Hồ, mà là cẩn thận hỏi.
“Vâng ạ, thầy Trịnh biết em sao?”.
Tô Nhu cực kỳ kinh ngạc.
Chuyện thầy giáo quen biết cô cũng không có gì bất ngờ, nhưng sao thầy Trịnh lại biết cô?
Trịnh Minh Vỹ không giải thích, mà thận trọng nhìn sang Lâm Chính.
“Em Tô, người này là…”.
“Thầy Trịnh, đây là chồng em, Lâm Chính!”.
Tô Nhu nói.
“Vậy là… cậu ta họ Lâm?”.
“Vâng, có gì không ạ?”.
Tô Nhu nghi hoặc hỏi.
Giây sau, Trịnh Minh Vỹ quay người tát cho cháu mình một bạt tai.
Bốp!
Tiếng tát vang vọng khắp nhà ăn.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.