-
Chương 3741-3745
Chương 3741: Chưa chắc đã chết
Lâm Chính đứng một mình ở đó, tay cầm một món đồ, không biết đó là vật gì.
“Quả nhiên là thần y Lâm”, An Huyền nheo mắt, nhìn về phía sau anh.
Phía sau Lâm Chính không có một bóng người nào khác. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh một mình tới đây.
“Giờ để xem hắn lựa chọn thế nào”, An Huyền khẽ nói.
Lâm Chính một mình đi tới lối vào của Thiên Ma Đạo. Lúc này các cơ quan ở lối vào đã được mở hết, con đường với các cạm bẫy kỳ lạ được thiết kế dày đặc.
Nhìn là thấy những cơ quan này dài bất tận. Và ở tận cùng có một màn sương màu đen ở đó với vô số ma nhân đang chờ đợi.
Lâm Chính chỉ có một người. Dù anh có tài năng thông thiên thì cũng khó mà vượt qua được.
Quả nhiên, Lâm Chính nhìn một lúc rồi quay người đi về phía khu rừng. An Huyền thấy vậy thì mừng lắm.
Hắn tin với thực lực của Lâm Chính thì chắc chắn anh đã cử người thăm dò từ trước nên sẽ biết về con đường này.
“An Huyền đại nhân, mau chóng chuẩn bị thôi”, Tỉnh Duyên Hà ở phía sau trầm giọng.
“Yên tâm đi Tỉnh đường chủ, chúng tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, chỉ đợi hắn bước vào thôi”.
An Huyền bật cười. Lạc Đàm Hoa nhìn cái túi trong tay Lâm Chính với ánh mắt nghi ngờ.
Đó là thứ gì vậy? Tại sao tấm vải bên ngoài lại có máu?
“Lạc Đàm Hoa chuẩn bị khởi động cơ quan, Lâm Chính tới rồi”, An Huyền khẽ nói.
“Vâng, đại nhân”, Lạc Đàm Hoa chạy đi.
An Huyền nhìn chăm chăm Lâm Chính và bước về phía anh. Lúc này mỗi bước đi của Lâm Chính như đang đạp lên trái tim của An Huyền, khiến hắn lo lắng nhưng cũng rất hào hứng.
Cuối cùng thì...
Cạch! Chân của Lâm Chính cũng đạp lên một cơ quan và phát ra tiếng kêu.
Trong nháy mắt...Một luồng sáng màu kim bao lấy Lâm Chính
“Hả?”, Lâm Chính chau mày, lẳng lặng nhìn xung quanh. Chỉ thấy xung quanh tạo ra một kết giới bao quanh anh. Sắc mặt Lâm Chính không hề biến đổi.
An Huyền đứng ngồi không yên, hắn từ góc khuất bước ra và gầm lên: “Mở cơ quan”.
Trong nháy mắt mặt đất xung quanh Lâm Chính chấn động và nứt ra, từng trận pháp phóng tới, những cơ quan ở xung quanh cũng dần được hiện ra.
Trong nháy mắt, đao kiếm dày đặc cũng chĩa về phía anh. Lâm Chính dường như bị nhấn chìm trong cạm bẫy
“Tuyệt vời”, An Huyền mừng lắm.
Cứ thế tầm năm phút, các cơ quan tấn công liên tục. Những tiếng nổ vang lên tầm mười phút cho tới khi đan dược sử dụng hết mới dừng lại.
Mặt đất bị cào thành những cái rãnh dài hàng mét, đất đá nát vụi, khói bụi bay mù trời trông vô cùng đáng sợ.
An Huyền kích động lắm. Nếu như có thể giết chết Lâm Chính ở đây thì hắn sẽ lập được đại công với Thiên Ma Đạo. Hắn bước tới trước định xác nhận xem Lâm Chính đã chết chưa.
Đúng lúc này, Lạc Đàm Hoa kéo hắn lại.
“An Huyền đại nhân không được đến gần, thần y Lâm có cơ thể rất mạnh, chưa chắc đã chết đâu”, Lạc Đàm Hoa vội kêu lên.
“Cô nói cái gì?”, An Huyền giật mình.
Khói bụi bay mù trời, một bóng hình từ từ hiện ra đập vào mắt hắn.
Chương 3742: Hèn hạ
An Huyền kinh ngạc, mắt trừng to.
Lâm Chính lại không sao?
Sao có thể?
Đòn tấn công mạnh như vậy đổi lại là An Huyền đã chết không chỗ chôn thân từ lâu, nhưng nhìn Lâm Chính đi ra khỏi đống bụi bặm, toàn thân không có thương tích gì, cứ như chẳng có gì xảy ra.
Thật đáng sợ!
Rốt cuộc người này… có thực lực thế nào?
“An Huyền đại nhân, khi xưa chồng tôi giao đấu với người này, tôi cũng tận mắt chứng kiến độ mạnh xác thịt của hắn. Chồng tôi dùng đan dược do đạo chủ đưa cho để cường hóa xác thịt, nhưng cũng không thể phá được máu thịt của hắn. Sợ rằng độ mạnh xác thịt của người này đã vượt qua cơ thể võ thần!”.
Lạc Đàm Hoa run rẩy nói.
“Vượt qua cơ thể võ thần thì đã sao? Hôm nay tôi nhất định phải chém hắn thành nghìn mảnh, chết không chỗ chôn thân!”.
An Huyền lộ vẻ dữ tợn, gào lên: “Mau đánh thức tất cả quỷ đầu ma! Giết chết người này! Giết chết hắn!”.
“Tuân lệnh!”.
Lạc Đàm Hoa lập tức giơ một lá cờ đen lên: “Đánh thức tất cả quỷ đầu ma!”.
“Vâng!”.
Người của Thiên Ma Đạo từ bốn phương tám hướng đồng loạt hưởng ứng, lấy đan dược từ trên người ra nhét vào miệng của quỷ đầu ma đang ngủ say.
Số quỷ đầu ma này là sản phẩm sau khi hiến tế của người Thiên Ma Đạo. Bọn họ được thuật pháp của đạo chủ tăng cường, giết người quá mức khiến ý thức bị ăn mòn, không còn cảm xúc, trở thành công cụ giết người không có tình cảm.
Để giữ bọn họ ổn định, An Huyền đã cho bọn họ dùng đan dược rơi vào trạng thái ngủ say, giấu tất cả bọn họ ở trong này.
Bây giờ muốn gọi bọn họ dậy đương nhiên phải dùng thuốc.
“Ba mươi nghìn quỷ đầu ma giết một thần y Lâm, đừng nói thân xác hắn vượt qua cơ thể võ thần, dù hắn có là đại la kim tiên thì hôm nay cũng phải chết ở đây!”.
An Huyền cười dữ tợn, trong mắt tràn ngập vẻ sâu xa và đắc ý.
Hắn tin rằng hôm nay Lâm Chính sẽ chết chắc.
Trong lịch sử Thiên Ma Đạo chưa từng cho nhiều quỷ đầu ma ra quân như vậy.
Mỗi một quỷ đầu ma đều dựa vào việc giết người để hiến tế thành công. Lúc trước Thiên Ma Đạo âm thầm phát triển, không dám làm quá lộ liễu. Nếu tàn sát quá nhiều, chắc chắn sẽ dẫn tới sự chú ý của chính phủ Long Quốc, cho nên số lượng quỷ đầu ma cũng không nhiều.
Nhưng lần này thì khác.
Để hiến tế thành công ba mươi nghìn quỷ đầu ma, Thiên Ma Đạo không những tấn công thôn trấn thành phố của Long Quốc, mà còn tiêu diệt mười mấy tông môn, tàn sát toàn bộ người của những tông môn này.
Ba mươi nghìn quỷ đầu ma này có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo.
Xem thần y Lâm làm sao chống đỡ!
An Huyền nhếch khóe miệng, trong mắt tràn ngập sự nham hiểm.
Nhưng hắn đợi một lúc, xung quanh yên lặng khác thường.
An Huyền ngạc nhiên nhìn quanh, vẻ mặt hơi khó coi.
“Quỷ đầu ma đâu? Vì sao không nghe động tĩnh của bọn chúng?”.
“Các người chưa cho bọn chúng uống thuốc sao?”.
Lạc Đàm Hoa cũng ý thức được điều không ổn, quát hỏi.
“Đại nhân, chúng tôi đã cho họ uống thuốc nhưng… bọn họ không tỉnh lại…”, có người không nhịn được hét lên.
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ là thuốc mê quá mạnh? Mau cho bọn họ dùng thêm thuốc giải!”.
An Huyền sốt ruột nói.
Những người khác vội vàng làm theo.
Nhưng… kết quả làm bọn họ ngạc nhiên…
Cho dù đã dùng thuốc gấp đôi, đám quỷ đầu ma kia vẫn không tỉnh lại, tất cả đều ngủ say, giống như đã chết, không có bất cứ phản ứng gì.
“An Huyền đại nhân, đám quỷ đầu ma không tỉnh lại!”.
“Thuốc không có tác dụng gì cả!”.
“Làm sao đây? Đại nhân, chúng tôi… chúng tôi không biết phải làm gì”.
“Làm thế nào mới được”.
Đám ma nhân bàng hoàng bất an.
“Không thể nào!”.
An Huyền hoảng loạn, không dám tin.
Lạc Đàm Hoa bàng hoàng nhìn về phía Lâm Chính, dường như ý thức được gì đó, vội vàng hét lên: “An Huyền đại nhân, mau rút lui! Mau rút lui!”.
An Huyền không ngốc, lập tức quay đầu chạy về phía Thiên Ma Đạo.
Nhưng hắn vừa mới cất bước.
Vèo!
Một bóng người đột nhiên ngăn trước mặt An Huyền.
“Tỉnh đường chủ?”.
An Huyền ngạc nhiên.
Một giây sau.
Vèo!
Tỉnh Duyên Hà bóp cổ An Huyền.
An Huyền không kịp đề phòng bị bóp chặt cổ, muốn động đậy cũng không được…
Lạc Đàm Hoa thoáng chốc hiểu ra, sắc mặt trắng bệch.
Bẫy rập!
Người trúng bẫy là bọn họ!
Cô ta không nghĩ ngợi gì, quay đầu bỏ chạy.
An Huyền bị bóp chặt cổ vô cùng đau khổ, mắt mở to.
“Ông… Ông làm gì vậy… Tỉnh đường chủ?”.
Giọng An Huyền run rẩy, gần như không dám tin vào mắt mình.
“Cậu nhận nhầm người rồi, tôi không phải Tỉnh đường chủ”.
“Tỉnh Duyên Hà” ở trước mặt hắn khàn giọng nói, sau đó đưa tay kéo phần da cổ mình xuống.
Soạt.
Gương mặt của Tỉnh Duyên Hà đột nhiên biến dạng méo mó, những lớp bùn giống như thịt thối rữa đắp trên mặt ông ta.
“Đây là… dịch dung?”.
An Huyền sửng sốt.
“Tỉnh Duyên Hà của anh ở đây này”.
Lúc này, Lâm Chính ném chiếc bọc trong tay sang.
Trong bọc rơi ra một đầu người đầm đìa máu, chính là đầu của Tỉnh Duyên Hà.
“Cái gì?”.
An Huyền há hốc miệng, hết sức sửng sốt.
Lúc này hắn mới hiểu được mọi chuyện.
Hóa ra bắt đầu từ Tỉnh Duyên Hà, mọi thứ đã là một cái bẫy!
Mọi chuyện đều là âm mưu của Lâm Chính.
Lâm Chính cố tình sai người giả mạo Tỉnh Duyên Hà, dẫn dụ An Huyền ra ngoài, mai phục giết chết.
Số quỷ đầu ma đó cũng là Lâm Chính động tay động chân!
Thuốc giải không có hiệu quả, tất cả quỷ đầu ma vẫn đang ngủ say.
An Huyền nhớ lại Tỉnh Duyên Hà từng đề nghị đi xem quỷ đầu ma, nói là muốn kiểm tra sức chiến đấu của Thiên Ma Đạo hiện nay.
Chắc chắn lúc đó tên Tỉnh Duyên Hà giả mạo này đã động tay động chân với quỷ đầu ma…
“Hèn hạ!”, An Huyền gào lên.
Chương 3743: Bao vây
Lạc Đàm Hoa nhảy vào trong phạm vi của Thiên Ma Đạo, bay thẳng về phía đạo chủ.
Gương mặt cô ta tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Cô ta biết An Huyền đã thất bại.
Từ giây phút phát hiện Tỉnh Duyên Hà là nội gián, Thiên Ma Đạo đã thất bại thảm hại.
Thật ra Lạc Đàm Hoa còn nhìn thấu hơn cả An Huyền.
Cho dù Lâm Chính đến một mình, nhưng anh đã nắm giữ mọi thứ, chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Thiên Ma Đạo đã biến từ chủ động thành bị động.
Lần này, An Huyền hoàn toàn không có cơ hội thoát thân!
Bây giờ điều cần làm là tập trung tất cả người của Thiên Ma Đạo phản công.
“Đạo chủ! Xảy ra chuyện rồi! Tất cả đều là âm mưu của thần y Lâm, tất cả đều là âm mưu của hắn!”.
Lạc Đàm Hoa quỳ dưới đất, hướng về Bạch Cốt Ma Điện hét lên.
Trong Ma Điện tỏa ra sát quang, ma khí ngút trời, giọng cô ta hét rất lớn, nhưng đạo chủ lại làm ngơ, giống như không nghe thấy.
“Đạo chủ?”.
Lạc Đàm Hoa nghi hoặc.
Lúc này đạo chủ không ra mặt thì làm sao ổn định tình hình?
Nhưng nhìn dáng vẻ Bạch Cốt Ma Điện lúc này…
Lẽ nào đạo chủ đang đột phá?
Lạc Đàm Hoa có phần luống cuống.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như vậy?”.
Lúc này, một bóng người đi tới, hỏi Lạc Đàm Hoa đang mất hồn.
Cô ta quay đầu nhìn lại, hóa ra là vị thủ vệ cấm địa còn sót lại.
“Ma Nhai đại nhân, hóa ra Tỉnh Duyên Hà là do người của thần y Lâm giả mạo. Thần y Lâm đặt bẫy, dụ An Huyền và các Ma Quân Ma Nữ đến Thiên Thạch Lâm Nguyên, đồng thời mai phục giết chết bọn họ. Bây giờ An Huyền đại nhân và những người khác đã bị bắt!”.
Lạc Đàm Hoa quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi, nói.
“Cái gì?”.
Ma Nhai mở to mắt, gần như không dám tin.
“Không phải có ba mươi nghìn quỷ đầu ma đó sao? Chiến lực đáng sợ như vậy sao lại để thần y Lâm đạt được mục đích? Chẳng lẽ ba mươi nghìn quỷ đầu ma đều bị thần y Lâm giết chết?”.
“Không, Ma Nhai đại nhân, ba mươi nghìn quỷ đầu ma vẫn còn, chỉ là… chỉ là bọn họ đều rơi vào trạng thái ngủ say, không thể gọi dậy. Bọn họ đều bị thần y Lâm giở trò, không thể vây giết thần y Lâm!”.
Giọng Lạc Đàm Hoa run run, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Ma Nhai nghe vậy thì mắt mở to, gần như không đám tin những gì Lạc Đàm Hoa nói.
“Ma Nhai đại nhân, bây giờ chúng ta phải mau chóng mời đạo chủ ra. Chỉ có đạo chủ mới có thể trấn áp thần y Lâm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ tiêu đời, tiêu đời hết!”.
Lạc Đàm Hoa vô cùng sốt ruột nói.
Ma Nhai nhìn chằm chằm Bạch Cốt Ma Điện, lên tiếng: “Bây giờ đạo chủ đang tiến hành bước đột phá cuối cùng, bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì cũng không được làm phiền ông ấy. Dù tôi muốn mời ông ấy ra cũng không thể làm được!”.
“Vậy… Vậy bây giờ phải làm sao mới được?”.
Lạc Đàm Hoa hoảng hốt hỏi.
Ma Nhai căng thẳng, suy nghĩ một lúc, sau đó khẽ nói: “Triệu tập tất cả lực lượng, tập kết ở tiền tuyến, diệt trừ thần y Lâm trước. Cho dù không thể giết chết cậu ta cũng có thể kéo chân cậu ta, đợi đạo chủ xuất quan!”.
“Tập kết lực lượng?”.
Lạc Đàm Hoa sửng sốt.
“Nghe đây, từ bây giờ cô sẽ là tổng chỉ huy cao nhất ở Thiên Ma Đạo ngoại trừ đạo chủ, tôi muốn cô lập tức điều động tất cả người của Thiên Ma Đạo giết chết thần y Lâm, rõ chưa?”.
Ma Nhai nói.
Nghe được câu nói đó, Lạc Đàm Hoa sửng sốt, như ý thức được gì đó mà vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Tôi biết rồi! Ma Nhai đại nhân hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ Thiên Ma Đạo!”.
Lạc Đàm Hoa nói cực kỳ nghiêm túc.
“Được! Mau đi chuẩn bị!”, Ma Nhai nói.
Trong lòng Lạc Đàm Hoa dâng lên ý chí chiến đấu vô tận.
Cô ta tin rằng, chỉ cần người của Thiên Ma Đạo cùng nhau chống lại kẻ địch, trên dưới một lòng, nhất định có thể đánh lùi kẻ địch xâm phạm.
Đúng lúc đó.
“Báo! Không hay rồi, Ma Nữ đại nhân, không hay rồi!”.
Một ma nhân chạy đến, hoảng loạn nói.
Lạc Đàm Hoa giật mình, nhìn chằm chằm người đó: “Xảy ra chuyện gì?”.
“Bẩm Ma Nữ đại nhân, phía Tây Nam của Thiên Ma Đạo xuất hiện kẻ địch phát động tấn công với chúng ta, phòng tuyến của phía Tây Nam sắp không chống đỡ nổi nữa”, người đó quỳ dưới đất, vội nói.
“Phía Tây Nam?”.
Ma Nhai kinh ngạc.
“Báo!”.
Một ma nhân nữa chạy tới, quỳ xuống, lo lắng nói: “Bẩm Ma Nữ đại nhân, phòng tuyến phía Đông xuất hiện nhiều kẻ địch tấn công Thiên Ma Đạo, xin Ma Nữ đại nhân hãy phái người chi viện, nếu không, phòng tuyến phía Đông khó mà cầm cự được lâu!”.
“Cái gì?”.
Ma Nhai lại giật mình, tròng mắt gần như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Nhưng như vậy vẫn chưa phải kết thúc.
“Báo!”.
“Báo!”.
“Báo…”.
Vài người của Thiên Ma Đạo lại chạy đến, quỳ xuống báo cáo, cầu viện Lạc Đàm Hoa.
Mỗi một tin tức đều khiến hai người cực kỳ chấn động, như bị sét đánh.
“Chẳng lẽ Thiên Ma Đạo… bị kẻ địch bên ngoài bao vây rồi?”.
Ma Nhai cất giọng chua chát, ngơ ngác lẩm bẩm.
Lạc Đàm Hoa thì mặt đã trắng như tờ giấy, một hồi lâu không nói nên lời.
Chương 3744: Xem anh có nắm bắt được không
Trong Thiên Thạch Lâm Nguyên.
Lâm Chính chậm rãi bước đến chỗ An Huyền đã bị khống chế.
Lúc này, khí tức toàn thân An Huyền đã bị người trước mặt áp chế.
Hắn mở to mắt, không tin nổi nhìn người đó.
“Ông… Ông là ai? Ông là gì của Dương Hoa?”.
An Huyền đã điều tra về Dương Hoa.
Ở nội bộ Dương Hoa, cao thủ thật sự có thể đối địch với hắn không nhiều, càng đừng nói tới những kẻ có thể một tay áp chế được hắn.
Nhưng người trước mặt không những che giấu khí tức rất tốt sau khi dịch dung khiến hắn không phát hiện ra được, mà bây giờ còn bóp cổ hắn chỉ bằng một tay khiến hắn không phản kháng được.
An Huyền phát hiện khí tức của mình không thể lay động được người này.
Dường như khí tức của người này đã đạt đến trình độ đáng sợ không thể hao mòn.
Sao lại như vậy?
“Tôi không phải người của Dương Hoa”.
Người trước mắt tháo bỏ toàn bộ ngụy trang dịch dung trên mặt, bình tĩnh nói.
“Ông không phải người của Dương Hoa? Vậy ông… ông là ai?’.
An Huyền run rẩy hỏi.
“Ông ta là chủ Đông Phương Thần Đảo. An Huyền, tôi nghĩ chắc anh cũng từng nghe qua”.
Lâm Chính chậm rãi đi tới, bình tĩnh nói.
“Đông Phương Thần Đảo?”.
An Huyền chợt thấy đầu óc trống rỗng.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Không phải Lâm Chính đi mời cao thủ của vực Diệt Vong sao? Giờ lại nhảy từ đâu ra Đông Phương Thần Đảo?
Rốt cuộc thần y Lâm có bao nhiêu con át chủ bài?
An Huyền run rẩy, biết mình tiêu rồi.
Với sự thù hận của Lâm Chính đối với Thiên Ma Đạo, Lâm Chính chắc chắn sẽ chặt mình ra làm trăm mảnh.
An Huyền nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chết.
Lâm Chính đến gần lại không lấy mạng của An Huyền mà nhìn hắn một lúc, bình tĩnh nói: “Đảo chủ, thả hắn ra”.
“Được”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu, sau đó thả tay ra.
An Huyền ngã xuống, ôm cổ ho dữ dội, cổ gần như sắp biến dạng, có thể thấy sức mạnh của Đông Phương đảo chủ lớn đến mức nào.
Lâm Chính ngồi xổm xuống bên cạnh An Huyền, nói: “An Huyền, anh có muốn sống không?”.
“Thần y Lâm, anh muốn giết thì giết, muốn tôi phản bội sư tôn, phản bội Thiên Ma Đạo… thì… không thể nào…”.
An Huyền nghiến răng nói.
Dù lúc này hắn vô cùng sợ hãi, nhưng sợ thì sợ, hắn vẫn còn giới hạn của mình.
Lâm Chính không hề giận dữ mà mỉm cười đáp: “An Huyền, anh rất có cốt khí, tôi khâm phục anh. Nếu đã như vậy, tôi sẽ đưa anh về Giang Thành”.
“Anh đưa tôi về Giang Thành làm gì? Anh muốn giết thì giết, cần gì phải dài dòng?”.
Tim An Huyền đập mạnh, cảm giác có gì đó không ổn, lập tức hét lên.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, hờ hững nhìn hắn: “Anh không phối hợp với tôi, tôi cũng sẽ không giết anh, nhưng tôi có thể khiến anh ở trong trạng thái sống không bằng chết cả đời. Hãy tin vào thủ đoạn của tôi, tôi nghĩ anh cũng đã điều tra về tôi nhiều rồi, anh đoán xem tôi sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó anh?”.
Anh vỗ vai An Huyền, mỉm cười nói.
Những lời này giống như con dao đâm xuyên vào tim An Huyền.
Hắn sững sờ nhìn Lâm Chính, nhìn nụ cười dịu dàng hòa nhã đó, nhưng lại giống như nhìn thấy nụ cười còn đáng sợ hơn cả ác ma.
“Thần y Lâm, có… có gì từ từ nói, đừng… đừng như vậy…”.
An Huyền run rẩy hét lên.
“Không muốn đến Giang Thành sao?”.
“Không… Không muốn… Cho tôi một cơ hội…”.
“Đương nhiên tôi sẽ cho anh cơ hội, phải xem anh có thể nắm bắt được nó hay không”.
Lâm Chính thản nhiên cười đáp.
Chương 3745: Trao đổi con tin
Đông Phương đảo chủ rất tò mò.
Tại sao An Huyền này ngay cả chết cũng không sợ nhưng khi Lâm Chính nói muốn bắt hắn đi Giang Thành, hắn lại vô cùng kinh hãi, dùng mọi cách để ngăn cản như vậy...
Chẳng lẽ Giang Thành là một nơi đáng sợ đến vậy sao?
Đông Phương đảo chủ trước kia cũng từng đi theo Lâm Chính tới ứng cứu Giang Thành.
Tuy rằng ông ta không vào thành phố, nhưng nhìn từ bên ngoài, đây chỉ là một thành phố bình thường ở Long Quốc, đâu phải một nơi đáng sợ như vậy?
Đông Phương đảo chủ rất muốn hỏi Lâm Chính, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
"Đảo chủ, những kẻ khác đều bị khống chế rồi phải không?"
Lâm Chính hỏi.
"Tướng Lâm đừng lo lắng, tất cả người của chúng tôi từ Đông Phương Thần Đảo đã được phái đi, tất cả đám người từ Thiên Thạch Lâm Nguyên đã bị bắt”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu nói.
Khi An Huyền nghe thấy điều này, khuôn mặt hắn tái mét.
Vốn dĩ hắn muốn gài bẫy để bắt được Lâm Chính, nhưng không ngờ chính mình lại rơi vào bẫy của Lâm Chính...
An Huyền cũng nhanh chóng nhận ra mục đích của Lâm Chính khi không giết hắn và những kẻ bị bắt ...
Quả không ngoài dự đoán.
Khi Lâm Chính bước vào Thiên Ma Đạo cùng với người của mình, Lạc Đàm Hoa và các quan chức cấp cao khác của Thiên Ma Đạo đã đợi Lâm Chính trên một đỉnh đồi.
Và trước mặt bọn họ, có vô số cái lồng.
Những người này chính là tù binh mà Thiên Ma Đạo đã bắt được từ khắp nơi trong khoảng thời gian này.
Trong số đó có mấy người Mã Hải từ Dương Hoa.
"An Huyền đại nhân!"
Lạc Đàm Hoa vội vã gọi.
"Lạc Đàm Hoa, mau cứu tôi!"
An Huyền hét lên, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"An Huyền đại nhân yên tâm, Lạc Đàm Hoa đảm bảo rằng đại nhân sẽ bình an vô sự!"
Lạc Đàm Hoa hét lên.
Thật ra Lạc Đàm Hoa vốn cũng không quan tâm lắm đến An Huyền, nhưng người này là đệ tử của Đạo chủ, địa vị phi phàm. Nếu có thể cứu được người này, địa vị của Lạc Đàm Hoa trong Thiên Ma Đạo nhất định sẽ lên như diều gặp gió.
Tử Long Thiên đã chết, cô ta giờ là một Ma Nữ thất thế, và số phận của những kẻ như vậy thường chẳng bao giờ tốt đẹp.
Cứ nghĩ lại Ma Nữ Bỉ Ngạn Hoa trước đây là biết.
Vết xe đổ đã rành rành ở đó, sao cô ta có thể không mau chóng đi tìm chỗ dựa mới cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Lạc Đàm Hoa rút thanh kiếm bên hông ra, tiến lên vài bước. Sau đó, cô ta kề thanh kiếm lên cổ một người đàn ông trong cái lồng trước mặt, lạnh lùng quát: “Lâm thần y, mau thả An Huyền đại nhân ra!”
Người trong lồng không ai khác chính là Mã Hải.
Mã Hải sắc mặt tái nhợt, lại bị tra tấn không còn bao nhiêu sức lực nên chỉ có thể dựa vào thành lồng, bất lực nhìn những gì đang diễn ra trước mặt.
"Đừng làm hại bọn họ, tôi có thể thả đám người An Huyền đi, nhưng nếu cô dám động tới dù chỉ một sợi tóc của họ, thì tôi đảm bảo An Huyền và đám người này sẽ chết không toàn thây, vĩnh viễn bị đoạ đày dưới địa ngục!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Yên tâm, tôi chỉ muốn An Huyền đại nhân bình an vô sự”.
Lạc Đàm Hoa hừ lạnh một tiếng: "Anh thả bọn họ đi trước, đợi An Huyền đại nhân an toàn đến chỗ tôi, tôi sẽ trao trả những tù nhân trong lồng giam này cho anh!"
"Tôi nghĩ tốt hơn là cô nên thả người của tôi ra trước".
Lâm Chính mặt không biến sắc nói.
"Khốn kiếp! Anh muốn người của anh chết sao?"
Lạc Đàm Hoa vô cùng tức giận, thanh kiếm sắc bén trong tay run lên.
Xẹt!
Cổ Mã Hải lập tức ứa máu, cổ họng không bị thương nên tạm thời không sao, nhưng máu tràn ra từ cổ đã nhuộm đỏ nửa bên vai...
Lạc Đàm Hoa nheo mắt, vẻ mặt đầy tự mãn.
Cô ta có rất nhiều con tin trong tay, và cô ta cũng biết Lâm thần y là một người dễ mềm lòng.
Vì vậy, cô ta phải nắm thế chủ động trong tay.
Nhưng ngay khi Lạc Đàm Hoa đang đắc ý.
Cạch!
Lâm Chính đột nhiên kẹp chặt cánh tay của An Huyền, sau đó bẻ một cái.
Rắc!
Cánh tay của An Huyền đứt lìa ngay tại chỗ.
"Á!!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cơn đau dữ dội khiến An Huyền suýt ngất đi...
Lâm Chính đứng một mình ở đó, tay cầm một món đồ, không biết đó là vật gì.
“Quả nhiên là thần y Lâm”, An Huyền nheo mắt, nhìn về phía sau anh.
Phía sau Lâm Chính không có một bóng người nào khác. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh một mình tới đây.
“Giờ để xem hắn lựa chọn thế nào”, An Huyền khẽ nói.
Lâm Chính một mình đi tới lối vào của Thiên Ma Đạo. Lúc này các cơ quan ở lối vào đã được mở hết, con đường với các cạm bẫy kỳ lạ được thiết kế dày đặc.
Nhìn là thấy những cơ quan này dài bất tận. Và ở tận cùng có một màn sương màu đen ở đó với vô số ma nhân đang chờ đợi.
Lâm Chính chỉ có một người. Dù anh có tài năng thông thiên thì cũng khó mà vượt qua được.
Quả nhiên, Lâm Chính nhìn một lúc rồi quay người đi về phía khu rừng. An Huyền thấy vậy thì mừng lắm.
Hắn tin với thực lực của Lâm Chính thì chắc chắn anh đã cử người thăm dò từ trước nên sẽ biết về con đường này.
“An Huyền đại nhân, mau chóng chuẩn bị thôi”, Tỉnh Duyên Hà ở phía sau trầm giọng.
“Yên tâm đi Tỉnh đường chủ, chúng tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, chỉ đợi hắn bước vào thôi”.
An Huyền bật cười. Lạc Đàm Hoa nhìn cái túi trong tay Lâm Chính với ánh mắt nghi ngờ.
Đó là thứ gì vậy? Tại sao tấm vải bên ngoài lại có máu?
“Lạc Đàm Hoa chuẩn bị khởi động cơ quan, Lâm Chính tới rồi”, An Huyền khẽ nói.
“Vâng, đại nhân”, Lạc Đàm Hoa chạy đi.
An Huyền nhìn chăm chăm Lâm Chính và bước về phía anh. Lúc này mỗi bước đi của Lâm Chính như đang đạp lên trái tim của An Huyền, khiến hắn lo lắng nhưng cũng rất hào hứng.
Cuối cùng thì...
Cạch! Chân của Lâm Chính cũng đạp lên một cơ quan và phát ra tiếng kêu.
Trong nháy mắt...Một luồng sáng màu kim bao lấy Lâm Chính
“Hả?”, Lâm Chính chau mày, lẳng lặng nhìn xung quanh. Chỉ thấy xung quanh tạo ra một kết giới bao quanh anh. Sắc mặt Lâm Chính không hề biến đổi.
An Huyền đứng ngồi không yên, hắn từ góc khuất bước ra và gầm lên: “Mở cơ quan”.
Trong nháy mắt mặt đất xung quanh Lâm Chính chấn động và nứt ra, từng trận pháp phóng tới, những cơ quan ở xung quanh cũng dần được hiện ra.
Trong nháy mắt, đao kiếm dày đặc cũng chĩa về phía anh. Lâm Chính dường như bị nhấn chìm trong cạm bẫy
“Tuyệt vời”, An Huyền mừng lắm.
Cứ thế tầm năm phút, các cơ quan tấn công liên tục. Những tiếng nổ vang lên tầm mười phút cho tới khi đan dược sử dụng hết mới dừng lại.
Mặt đất bị cào thành những cái rãnh dài hàng mét, đất đá nát vụi, khói bụi bay mù trời trông vô cùng đáng sợ.
An Huyền kích động lắm. Nếu như có thể giết chết Lâm Chính ở đây thì hắn sẽ lập được đại công với Thiên Ma Đạo. Hắn bước tới trước định xác nhận xem Lâm Chính đã chết chưa.
Đúng lúc này, Lạc Đàm Hoa kéo hắn lại.
“An Huyền đại nhân không được đến gần, thần y Lâm có cơ thể rất mạnh, chưa chắc đã chết đâu”, Lạc Đàm Hoa vội kêu lên.
“Cô nói cái gì?”, An Huyền giật mình.
Khói bụi bay mù trời, một bóng hình từ từ hiện ra đập vào mắt hắn.
Chương 3742: Hèn hạ
An Huyền kinh ngạc, mắt trừng to.
Lâm Chính lại không sao?
Sao có thể?
Đòn tấn công mạnh như vậy đổi lại là An Huyền đã chết không chỗ chôn thân từ lâu, nhưng nhìn Lâm Chính đi ra khỏi đống bụi bặm, toàn thân không có thương tích gì, cứ như chẳng có gì xảy ra.
Thật đáng sợ!
Rốt cuộc người này… có thực lực thế nào?
“An Huyền đại nhân, khi xưa chồng tôi giao đấu với người này, tôi cũng tận mắt chứng kiến độ mạnh xác thịt của hắn. Chồng tôi dùng đan dược do đạo chủ đưa cho để cường hóa xác thịt, nhưng cũng không thể phá được máu thịt của hắn. Sợ rằng độ mạnh xác thịt của người này đã vượt qua cơ thể võ thần!”.
Lạc Đàm Hoa run rẩy nói.
“Vượt qua cơ thể võ thần thì đã sao? Hôm nay tôi nhất định phải chém hắn thành nghìn mảnh, chết không chỗ chôn thân!”.
An Huyền lộ vẻ dữ tợn, gào lên: “Mau đánh thức tất cả quỷ đầu ma! Giết chết người này! Giết chết hắn!”.
“Tuân lệnh!”.
Lạc Đàm Hoa lập tức giơ một lá cờ đen lên: “Đánh thức tất cả quỷ đầu ma!”.
“Vâng!”.
Người của Thiên Ma Đạo từ bốn phương tám hướng đồng loạt hưởng ứng, lấy đan dược từ trên người ra nhét vào miệng của quỷ đầu ma đang ngủ say.
Số quỷ đầu ma này là sản phẩm sau khi hiến tế của người Thiên Ma Đạo. Bọn họ được thuật pháp của đạo chủ tăng cường, giết người quá mức khiến ý thức bị ăn mòn, không còn cảm xúc, trở thành công cụ giết người không có tình cảm.
Để giữ bọn họ ổn định, An Huyền đã cho bọn họ dùng đan dược rơi vào trạng thái ngủ say, giấu tất cả bọn họ ở trong này.
Bây giờ muốn gọi bọn họ dậy đương nhiên phải dùng thuốc.
“Ba mươi nghìn quỷ đầu ma giết một thần y Lâm, đừng nói thân xác hắn vượt qua cơ thể võ thần, dù hắn có là đại la kim tiên thì hôm nay cũng phải chết ở đây!”.
An Huyền cười dữ tợn, trong mắt tràn ngập vẻ sâu xa và đắc ý.
Hắn tin rằng hôm nay Lâm Chính sẽ chết chắc.
Trong lịch sử Thiên Ma Đạo chưa từng cho nhiều quỷ đầu ma ra quân như vậy.
Mỗi một quỷ đầu ma đều dựa vào việc giết người để hiến tế thành công. Lúc trước Thiên Ma Đạo âm thầm phát triển, không dám làm quá lộ liễu. Nếu tàn sát quá nhiều, chắc chắn sẽ dẫn tới sự chú ý của chính phủ Long Quốc, cho nên số lượng quỷ đầu ma cũng không nhiều.
Nhưng lần này thì khác.
Để hiến tế thành công ba mươi nghìn quỷ đầu ma, Thiên Ma Đạo không những tấn công thôn trấn thành phố của Long Quốc, mà còn tiêu diệt mười mấy tông môn, tàn sát toàn bộ người của những tông môn này.
Ba mươi nghìn quỷ đầu ma này có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo.
Xem thần y Lâm làm sao chống đỡ!
An Huyền nhếch khóe miệng, trong mắt tràn ngập sự nham hiểm.
Nhưng hắn đợi một lúc, xung quanh yên lặng khác thường.
An Huyền ngạc nhiên nhìn quanh, vẻ mặt hơi khó coi.
“Quỷ đầu ma đâu? Vì sao không nghe động tĩnh của bọn chúng?”.
“Các người chưa cho bọn chúng uống thuốc sao?”.
Lạc Đàm Hoa cũng ý thức được điều không ổn, quát hỏi.
“Đại nhân, chúng tôi đã cho họ uống thuốc nhưng… bọn họ không tỉnh lại…”, có người không nhịn được hét lên.
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ là thuốc mê quá mạnh? Mau cho bọn họ dùng thêm thuốc giải!”.
An Huyền sốt ruột nói.
Những người khác vội vàng làm theo.
Nhưng… kết quả làm bọn họ ngạc nhiên…
Cho dù đã dùng thuốc gấp đôi, đám quỷ đầu ma kia vẫn không tỉnh lại, tất cả đều ngủ say, giống như đã chết, không có bất cứ phản ứng gì.
“An Huyền đại nhân, đám quỷ đầu ma không tỉnh lại!”.
“Thuốc không có tác dụng gì cả!”.
“Làm sao đây? Đại nhân, chúng tôi… chúng tôi không biết phải làm gì”.
“Làm thế nào mới được”.
Đám ma nhân bàng hoàng bất an.
“Không thể nào!”.
An Huyền hoảng loạn, không dám tin.
Lạc Đàm Hoa bàng hoàng nhìn về phía Lâm Chính, dường như ý thức được gì đó, vội vàng hét lên: “An Huyền đại nhân, mau rút lui! Mau rút lui!”.
An Huyền không ngốc, lập tức quay đầu chạy về phía Thiên Ma Đạo.
Nhưng hắn vừa mới cất bước.
Vèo!
Một bóng người đột nhiên ngăn trước mặt An Huyền.
“Tỉnh đường chủ?”.
An Huyền ngạc nhiên.
Một giây sau.
Vèo!
Tỉnh Duyên Hà bóp cổ An Huyền.
An Huyền không kịp đề phòng bị bóp chặt cổ, muốn động đậy cũng không được…
Lạc Đàm Hoa thoáng chốc hiểu ra, sắc mặt trắng bệch.
Bẫy rập!
Người trúng bẫy là bọn họ!
Cô ta không nghĩ ngợi gì, quay đầu bỏ chạy.
An Huyền bị bóp chặt cổ vô cùng đau khổ, mắt mở to.
“Ông… Ông làm gì vậy… Tỉnh đường chủ?”.
Giọng An Huyền run rẩy, gần như không dám tin vào mắt mình.
“Cậu nhận nhầm người rồi, tôi không phải Tỉnh đường chủ”.
“Tỉnh Duyên Hà” ở trước mặt hắn khàn giọng nói, sau đó đưa tay kéo phần da cổ mình xuống.
Soạt.
Gương mặt của Tỉnh Duyên Hà đột nhiên biến dạng méo mó, những lớp bùn giống như thịt thối rữa đắp trên mặt ông ta.
“Đây là… dịch dung?”.
An Huyền sửng sốt.
“Tỉnh Duyên Hà của anh ở đây này”.
Lúc này, Lâm Chính ném chiếc bọc trong tay sang.
Trong bọc rơi ra một đầu người đầm đìa máu, chính là đầu của Tỉnh Duyên Hà.
“Cái gì?”.
An Huyền há hốc miệng, hết sức sửng sốt.
Lúc này hắn mới hiểu được mọi chuyện.
Hóa ra bắt đầu từ Tỉnh Duyên Hà, mọi thứ đã là một cái bẫy!
Mọi chuyện đều là âm mưu của Lâm Chính.
Lâm Chính cố tình sai người giả mạo Tỉnh Duyên Hà, dẫn dụ An Huyền ra ngoài, mai phục giết chết.
Số quỷ đầu ma đó cũng là Lâm Chính động tay động chân!
Thuốc giải không có hiệu quả, tất cả quỷ đầu ma vẫn đang ngủ say.
An Huyền nhớ lại Tỉnh Duyên Hà từng đề nghị đi xem quỷ đầu ma, nói là muốn kiểm tra sức chiến đấu của Thiên Ma Đạo hiện nay.
Chắc chắn lúc đó tên Tỉnh Duyên Hà giả mạo này đã động tay động chân với quỷ đầu ma…
“Hèn hạ!”, An Huyền gào lên.
Chương 3743: Bao vây
Lạc Đàm Hoa nhảy vào trong phạm vi của Thiên Ma Đạo, bay thẳng về phía đạo chủ.
Gương mặt cô ta tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Cô ta biết An Huyền đã thất bại.
Từ giây phút phát hiện Tỉnh Duyên Hà là nội gián, Thiên Ma Đạo đã thất bại thảm hại.
Thật ra Lạc Đàm Hoa còn nhìn thấu hơn cả An Huyền.
Cho dù Lâm Chính đến một mình, nhưng anh đã nắm giữ mọi thứ, chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Thiên Ma Đạo đã biến từ chủ động thành bị động.
Lần này, An Huyền hoàn toàn không có cơ hội thoát thân!
Bây giờ điều cần làm là tập trung tất cả người của Thiên Ma Đạo phản công.
“Đạo chủ! Xảy ra chuyện rồi! Tất cả đều là âm mưu của thần y Lâm, tất cả đều là âm mưu của hắn!”.
Lạc Đàm Hoa quỳ dưới đất, hướng về Bạch Cốt Ma Điện hét lên.
Trong Ma Điện tỏa ra sát quang, ma khí ngút trời, giọng cô ta hét rất lớn, nhưng đạo chủ lại làm ngơ, giống như không nghe thấy.
“Đạo chủ?”.
Lạc Đàm Hoa nghi hoặc.
Lúc này đạo chủ không ra mặt thì làm sao ổn định tình hình?
Nhưng nhìn dáng vẻ Bạch Cốt Ma Điện lúc này…
Lẽ nào đạo chủ đang đột phá?
Lạc Đàm Hoa có phần luống cuống.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như vậy?”.
Lúc này, một bóng người đi tới, hỏi Lạc Đàm Hoa đang mất hồn.
Cô ta quay đầu nhìn lại, hóa ra là vị thủ vệ cấm địa còn sót lại.
“Ma Nhai đại nhân, hóa ra Tỉnh Duyên Hà là do người của thần y Lâm giả mạo. Thần y Lâm đặt bẫy, dụ An Huyền và các Ma Quân Ma Nữ đến Thiên Thạch Lâm Nguyên, đồng thời mai phục giết chết bọn họ. Bây giờ An Huyền đại nhân và những người khác đã bị bắt!”.
Lạc Đàm Hoa quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi, nói.
“Cái gì?”.
Ma Nhai mở to mắt, gần như không dám tin.
“Không phải có ba mươi nghìn quỷ đầu ma đó sao? Chiến lực đáng sợ như vậy sao lại để thần y Lâm đạt được mục đích? Chẳng lẽ ba mươi nghìn quỷ đầu ma đều bị thần y Lâm giết chết?”.
“Không, Ma Nhai đại nhân, ba mươi nghìn quỷ đầu ma vẫn còn, chỉ là… chỉ là bọn họ đều rơi vào trạng thái ngủ say, không thể gọi dậy. Bọn họ đều bị thần y Lâm giở trò, không thể vây giết thần y Lâm!”.
Giọng Lạc Đàm Hoa run run, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Ma Nhai nghe vậy thì mắt mở to, gần như không đám tin những gì Lạc Đàm Hoa nói.
“Ma Nhai đại nhân, bây giờ chúng ta phải mau chóng mời đạo chủ ra. Chỉ có đạo chủ mới có thể trấn áp thần y Lâm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ tiêu đời, tiêu đời hết!”.
Lạc Đàm Hoa vô cùng sốt ruột nói.
Ma Nhai nhìn chằm chằm Bạch Cốt Ma Điện, lên tiếng: “Bây giờ đạo chủ đang tiến hành bước đột phá cuối cùng, bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì cũng không được làm phiền ông ấy. Dù tôi muốn mời ông ấy ra cũng không thể làm được!”.
“Vậy… Vậy bây giờ phải làm sao mới được?”.
Lạc Đàm Hoa hoảng hốt hỏi.
Ma Nhai căng thẳng, suy nghĩ một lúc, sau đó khẽ nói: “Triệu tập tất cả lực lượng, tập kết ở tiền tuyến, diệt trừ thần y Lâm trước. Cho dù không thể giết chết cậu ta cũng có thể kéo chân cậu ta, đợi đạo chủ xuất quan!”.
“Tập kết lực lượng?”.
Lạc Đàm Hoa sửng sốt.
“Nghe đây, từ bây giờ cô sẽ là tổng chỉ huy cao nhất ở Thiên Ma Đạo ngoại trừ đạo chủ, tôi muốn cô lập tức điều động tất cả người của Thiên Ma Đạo giết chết thần y Lâm, rõ chưa?”.
Ma Nhai nói.
Nghe được câu nói đó, Lạc Đàm Hoa sửng sốt, như ý thức được gì đó mà vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Tôi biết rồi! Ma Nhai đại nhân hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ Thiên Ma Đạo!”.
Lạc Đàm Hoa nói cực kỳ nghiêm túc.
“Được! Mau đi chuẩn bị!”, Ma Nhai nói.
Trong lòng Lạc Đàm Hoa dâng lên ý chí chiến đấu vô tận.
Cô ta tin rằng, chỉ cần người của Thiên Ma Đạo cùng nhau chống lại kẻ địch, trên dưới một lòng, nhất định có thể đánh lùi kẻ địch xâm phạm.
Đúng lúc đó.
“Báo! Không hay rồi, Ma Nữ đại nhân, không hay rồi!”.
Một ma nhân chạy đến, hoảng loạn nói.
Lạc Đàm Hoa giật mình, nhìn chằm chằm người đó: “Xảy ra chuyện gì?”.
“Bẩm Ma Nữ đại nhân, phía Tây Nam của Thiên Ma Đạo xuất hiện kẻ địch phát động tấn công với chúng ta, phòng tuyến của phía Tây Nam sắp không chống đỡ nổi nữa”, người đó quỳ dưới đất, vội nói.
“Phía Tây Nam?”.
Ma Nhai kinh ngạc.
“Báo!”.
Một ma nhân nữa chạy tới, quỳ xuống, lo lắng nói: “Bẩm Ma Nữ đại nhân, phòng tuyến phía Đông xuất hiện nhiều kẻ địch tấn công Thiên Ma Đạo, xin Ma Nữ đại nhân hãy phái người chi viện, nếu không, phòng tuyến phía Đông khó mà cầm cự được lâu!”.
“Cái gì?”.
Ma Nhai lại giật mình, tròng mắt gần như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Nhưng như vậy vẫn chưa phải kết thúc.
“Báo!”.
“Báo!”.
“Báo…”.
Vài người của Thiên Ma Đạo lại chạy đến, quỳ xuống báo cáo, cầu viện Lạc Đàm Hoa.
Mỗi một tin tức đều khiến hai người cực kỳ chấn động, như bị sét đánh.
“Chẳng lẽ Thiên Ma Đạo… bị kẻ địch bên ngoài bao vây rồi?”.
Ma Nhai cất giọng chua chát, ngơ ngác lẩm bẩm.
Lạc Đàm Hoa thì mặt đã trắng như tờ giấy, một hồi lâu không nói nên lời.
Chương 3744: Xem anh có nắm bắt được không
Trong Thiên Thạch Lâm Nguyên.
Lâm Chính chậm rãi bước đến chỗ An Huyền đã bị khống chế.
Lúc này, khí tức toàn thân An Huyền đã bị người trước mặt áp chế.
Hắn mở to mắt, không tin nổi nhìn người đó.
“Ông… Ông là ai? Ông là gì của Dương Hoa?”.
An Huyền đã điều tra về Dương Hoa.
Ở nội bộ Dương Hoa, cao thủ thật sự có thể đối địch với hắn không nhiều, càng đừng nói tới những kẻ có thể một tay áp chế được hắn.
Nhưng người trước mặt không những che giấu khí tức rất tốt sau khi dịch dung khiến hắn không phát hiện ra được, mà bây giờ còn bóp cổ hắn chỉ bằng một tay khiến hắn không phản kháng được.
An Huyền phát hiện khí tức của mình không thể lay động được người này.
Dường như khí tức của người này đã đạt đến trình độ đáng sợ không thể hao mòn.
Sao lại như vậy?
“Tôi không phải người của Dương Hoa”.
Người trước mắt tháo bỏ toàn bộ ngụy trang dịch dung trên mặt, bình tĩnh nói.
“Ông không phải người của Dương Hoa? Vậy ông… ông là ai?’.
An Huyền run rẩy hỏi.
“Ông ta là chủ Đông Phương Thần Đảo. An Huyền, tôi nghĩ chắc anh cũng từng nghe qua”.
Lâm Chính chậm rãi đi tới, bình tĩnh nói.
“Đông Phương Thần Đảo?”.
An Huyền chợt thấy đầu óc trống rỗng.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Không phải Lâm Chính đi mời cao thủ của vực Diệt Vong sao? Giờ lại nhảy từ đâu ra Đông Phương Thần Đảo?
Rốt cuộc thần y Lâm có bao nhiêu con át chủ bài?
An Huyền run rẩy, biết mình tiêu rồi.
Với sự thù hận của Lâm Chính đối với Thiên Ma Đạo, Lâm Chính chắc chắn sẽ chặt mình ra làm trăm mảnh.
An Huyền nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chết.
Lâm Chính đến gần lại không lấy mạng của An Huyền mà nhìn hắn một lúc, bình tĩnh nói: “Đảo chủ, thả hắn ra”.
“Được”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu, sau đó thả tay ra.
An Huyền ngã xuống, ôm cổ ho dữ dội, cổ gần như sắp biến dạng, có thể thấy sức mạnh của Đông Phương đảo chủ lớn đến mức nào.
Lâm Chính ngồi xổm xuống bên cạnh An Huyền, nói: “An Huyền, anh có muốn sống không?”.
“Thần y Lâm, anh muốn giết thì giết, muốn tôi phản bội sư tôn, phản bội Thiên Ma Đạo… thì… không thể nào…”.
An Huyền nghiến răng nói.
Dù lúc này hắn vô cùng sợ hãi, nhưng sợ thì sợ, hắn vẫn còn giới hạn của mình.
Lâm Chính không hề giận dữ mà mỉm cười đáp: “An Huyền, anh rất có cốt khí, tôi khâm phục anh. Nếu đã như vậy, tôi sẽ đưa anh về Giang Thành”.
“Anh đưa tôi về Giang Thành làm gì? Anh muốn giết thì giết, cần gì phải dài dòng?”.
Tim An Huyền đập mạnh, cảm giác có gì đó không ổn, lập tức hét lên.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, hờ hững nhìn hắn: “Anh không phối hợp với tôi, tôi cũng sẽ không giết anh, nhưng tôi có thể khiến anh ở trong trạng thái sống không bằng chết cả đời. Hãy tin vào thủ đoạn của tôi, tôi nghĩ anh cũng đã điều tra về tôi nhiều rồi, anh đoán xem tôi sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó anh?”.
Anh vỗ vai An Huyền, mỉm cười nói.
Những lời này giống như con dao đâm xuyên vào tim An Huyền.
Hắn sững sờ nhìn Lâm Chính, nhìn nụ cười dịu dàng hòa nhã đó, nhưng lại giống như nhìn thấy nụ cười còn đáng sợ hơn cả ác ma.
“Thần y Lâm, có… có gì từ từ nói, đừng… đừng như vậy…”.
An Huyền run rẩy hét lên.
“Không muốn đến Giang Thành sao?”.
“Không… Không muốn… Cho tôi một cơ hội…”.
“Đương nhiên tôi sẽ cho anh cơ hội, phải xem anh có thể nắm bắt được nó hay không”.
Lâm Chính thản nhiên cười đáp.
Chương 3745: Trao đổi con tin
Đông Phương đảo chủ rất tò mò.
Tại sao An Huyền này ngay cả chết cũng không sợ nhưng khi Lâm Chính nói muốn bắt hắn đi Giang Thành, hắn lại vô cùng kinh hãi, dùng mọi cách để ngăn cản như vậy...
Chẳng lẽ Giang Thành là một nơi đáng sợ đến vậy sao?
Đông Phương đảo chủ trước kia cũng từng đi theo Lâm Chính tới ứng cứu Giang Thành.
Tuy rằng ông ta không vào thành phố, nhưng nhìn từ bên ngoài, đây chỉ là một thành phố bình thường ở Long Quốc, đâu phải một nơi đáng sợ như vậy?
Đông Phương đảo chủ rất muốn hỏi Lâm Chính, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
"Đảo chủ, những kẻ khác đều bị khống chế rồi phải không?"
Lâm Chính hỏi.
"Tướng Lâm đừng lo lắng, tất cả người của chúng tôi từ Đông Phương Thần Đảo đã được phái đi, tất cả đám người từ Thiên Thạch Lâm Nguyên đã bị bắt”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu nói.
Khi An Huyền nghe thấy điều này, khuôn mặt hắn tái mét.
Vốn dĩ hắn muốn gài bẫy để bắt được Lâm Chính, nhưng không ngờ chính mình lại rơi vào bẫy của Lâm Chính...
An Huyền cũng nhanh chóng nhận ra mục đích của Lâm Chính khi không giết hắn và những kẻ bị bắt ...
Quả không ngoài dự đoán.
Khi Lâm Chính bước vào Thiên Ma Đạo cùng với người của mình, Lạc Đàm Hoa và các quan chức cấp cao khác của Thiên Ma Đạo đã đợi Lâm Chính trên một đỉnh đồi.
Và trước mặt bọn họ, có vô số cái lồng.
Những người này chính là tù binh mà Thiên Ma Đạo đã bắt được từ khắp nơi trong khoảng thời gian này.
Trong số đó có mấy người Mã Hải từ Dương Hoa.
"An Huyền đại nhân!"
Lạc Đàm Hoa vội vã gọi.
"Lạc Đàm Hoa, mau cứu tôi!"
An Huyền hét lên, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"An Huyền đại nhân yên tâm, Lạc Đàm Hoa đảm bảo rằng đại nhân sẽ bình an vô sự!"
Lạc Đàm Hoa hét lên.
Thật ra Lạc Đàm Hoa vốn cũng không quan tâm lắm đến An Huyền, nhưng người này là đệ tử của Đạo chủ, địa vị phi phàm. Nếu có thể cứu được người này, địa vị của Lạc Đàm Hoa trong Thiên Ma Đạo nhất định sẽ lên như diều gặp gió.
Tử Long Thiên đã chết, cô ta giờ là một Ma Nữ thất thế, và số phận của những kẻ như vậy thường chẳng bao giờ tốt đẹp.
Cứ nghĩ lại Ma Nữ Bỉ Ngạn Hoa trước đây là biết.
Vết xe đổ đã rành rành ở đó, sao cô ta có thể không mau chóng đi tìm chỗ dựa mới cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Lạc Đàm Hoa rút thanh kiếm bên hông ra, tiến lên vài bước. Sau đó, cô ta kề thanh kiếm lên cổ một người đàn ông trong cái lồng trước mặt, lạnh lùng quát: “Lâm thần y, mau thả An Huyền đại nhân ra!”
Người trong lồng không ai khác chính là Mã Hải.
Mã Hải sắc mặt tái nhợt, lại bị tra tấn không còn bao nhiêu sức lực nên chỉ có thể dựa vào thành lồng, bất lực nhìn những gì đang diễn ra trước mặt.
"Đừng làm hại bọn họ, tôi có thể thả đám người An Huyền đi, nhưng nếu cô dám động tới dù chỉ một sợi tóc của họ, thì tôi đảm bảo An Huyền và đám người này sẽ chết không toàn thây, vĩnh viễn bị đoạ đày dưới địa ngục!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Yên tâm, tôi chỉ muốn An Huyền đại nhân bình an vô sự”.
Lạc Đàm Hoa hừ lạnh một tiếng: "Anh thả bọn họ đi trước, đợi An Huyền đại nhân an toàn đến chỗ tôi, tôi sẽ trao trả những tù nhân trong lồng giam này cho anh!"
"Tôi nghĩ tốt hơn là cô nên thả người của tôi ra trước".
Lâm Chính mặt không biến sắc nói.
"Khốn kiếp! Anh muốn người của anh chết sao?"
Lạc Đàm Hoa vô cùng tức giận, thanh kiếm sắc bén trong tay run lên.
Xẹt!
Cổ Mã Hải lập tức ứa máu, cổ họng không bị thương nên tạm thời không sao, nhưng máu tràn ra từ cổ đã nhuộm đỏ nửa bên vai...
Lạc Đàm Hoa nheo mắt, vẻ mặt đầy tự mãn.
Cô ta có rất nhiều con tin trong tay, và cô ta cũng biết Lâm thần y là một người dễ mềm lòng.
Vì vậy, cô ta phải nắm thế chủ động trong tay.
Nhưng ngay khi Lạc Đàm Hoa đang đắc ý.
Cạch!
Lâm Chính đột nhiên kẹp chặt cánh tay của An Huyền, sau đó bẻ một cái.
Rắc!
Cánh tay của An Huyền đứt lìa ngay tại chỗ.
"Á!!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cơn đau dữ dội khiến An Huyền suýt ngất đi...